Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch 60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,961
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP_gNJRu_JzqTqXoIgXItg5DK1bHefI6tVTCAKnK1esmwItA2nmsJHVVjWG79aH1Hi94kUCxU8AVtqUuZ98OQbjrPnUNPSbCBpPBf1L3dCEtzN0_1gclrRmOsIeoQH8FkWl_4nG3Wg1mSoD4xGDU94C=w215-h322-s-no-gm

60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Chồng tôi, ngoài sáu mươi, mắc ung thư, tâm nguyện cuối cùng là ly hôn với tôi để cưới người tình trong mộng thuở xưa của ông ta.

Con trai tôi thì tức tốc rước ngay bà dì "ánh trăng sáng" ấy về nhà.

"Chả trách bố cứ nhớ mãi dì Bạch, đúng là vẻ đẹp vượt thời gian có thật đấy ạ."

Con gái út của tôi, sau khi được bà ta giới thiệu cho một suất ngon nghẻ ở công ty lớn, cũng thẳng tay quẳng hành lý của tôi ra khỏi cửa.

Cháu trai tôi thì tíu tít gọi bà ta là bà nội Bạch, còn người chồng nhu nhược, khiến tôi u uất nửa đời người, lần đầu tiên tỏ ra đàn ông, kiên quyết đứng ra bảo vệ bà ta.

Tôi cầm tờ giấy ly hôn vừa mới cóng trên tay mà cười chảy cả nước mắt, ai cũng bảo tôi điên.

Nhưng đến lúc tôi đi thật, họ lại khóc lóc nói rằng họ sai rồi.​
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 1: Chương 1



Chồng tôi, ngoài sáu mươi, mắc ung thư, tâm nguyện cuối cùng là ly hôn với tôi để cưới người tình trong mộng thuở xưa của ông ta.

Con trai tôi thì tức tốc rước ngay bà dì "ánh trăng sáng" ấy về nhà.

"Chả trách bố cứ nhớ mãi dì Bạch, đúng là vẻ đẹp vượt thời gian có thật đấy ạ."

Con gái út của tôi, sau khi được bà ta giới thiệu cho một suất ngon nghẻ ở công ty lớn, cũng thẳng tay quẳng hành lý của tôi ra khỏi cửa.

Cháu trai tôi thì tíu tít gọi bà ta là bà nội Bạch, còn người chồng nhu nhược, khiến tôi u uất nửa đời người, lần đầu tiên tỏ ra đàn ông, kiên quyết đứng ra bảo vệ bà ta.

Tôi cầm tờ giấy ly hôn vừa mới cóng trên tay mà cười chảy cả nước mắt, ai cũng bảo tôi điên.

Nhưng đến lúc tôi đi thật, họ lại khóc lóc nói rằng họ sai rồi.

1

Chồng tôi, Hạ Minh Hải, ôm đầu khóc nức nở dưới tầng một, tay cầm tờ giấy chẩn đoán ung thư.

Lúc con trai con gái về đến nơi, tôi vừa đi chợ về. Thấy tôi, mặt đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ khó chịu.

"Giờ này mà mẹ còn tâm trạng nấu nướng à? Mấy cái việc vớ vẩn này quan trọng hơn bố sao?"

Thằng con trai cao lớn nhíu mày, giật phắt cái giỏ rau trên tay tôi. Nó dùng sức mạnh quá khiến tôi lảo đảo ngã dúi dụi. Quả cà chua rơi xuống đất bị nó giẫm nát bét, nước đỏ b.ắ.n tung tóe lên mặt tôi, trông tôi thảm hại vô cùng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Con dâu lớn bế cháu định đỡ tôi dậy thì bị con gái tôi lắc đầu ngăn lại.

Hạ Minh Hải mặt đầm đìa nước mắt, đau khổ chất vấn tôi.

"Cô có biết tôi không bao giờ ăn cà chua không? Món cô mua chẳng bao giờ là món tôi thích cả! Tôi chỉ muốn cô nấu cho một bữa hải sản tôi thích thôi mà lần nào cô cũng từ chối, nửa đời người tôi đến một miếng ngon cũng không đáng được ăn sao?"

Tôi ngơ ngác, chẳng phải ông ta thích ăn cà chua nhất sao?

Hạ Ngọc lập tức nhìn Hạ Minh Hải với vẻ mặt đầy xót xa: "Con mua tôm hùm Úc với cua ghẹ tươi ngon nhất cho bố rồi đây. Từ hôm nay trở đi, ngày nào nhà mình cũng ăn hải sản, người không xứng không phải là bố đâu."

Chồng tôi cảm động nắm lấy tay con gái, con trai vỗ vỗ vai ông ta, hai bố con nhìn nhau, mắt rưng rưng.

Thằng con trai liếc tôi một cái đầy khinh bỉ.

Tôi ngã sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo, mu bàn chân bị trẹo, chỉ hơi cử động một chút là đau nhói đến nhíu mày.

Tôi cố gắng gượng đứng dậy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán khiến mặt tôi trắng bệch. Nhìn cảnh chồng con ôm nhau bảo vệ nhau, lòng tôi càng thêm lạnh lẽo.

Hôm nay vốn là sinh nhật tôi, vậy mà gọi điện một vòng đứa nào cũng kêu bận.

Ngay cả chồng tôi cũng viện cớ phải đi lấy kết quả khám sức khỏe từ nửa tháng trước, dù ngày nào tôi cũng nhắc ông ta hôm nay là sinh nhật mình, dù trước khi đi ông ta rõ ràng thấy tôi hớn hở ra ngoài mua đồ ăn.

Thấy con gái định mang túi hải sản vào bếp, tôi không kìm được lên tiếng ngăn: "Đừng ăn!"

Hạ Minh Hải dị ứng hải sản!

Con gái tôi mặt lạnh tanh, quay người ném thẳng túi hải sản về phía tôi. Tim tôi giật thót, vội vàng cà nhắc chân né đi.

Túi hải sản đập vào góc tường kêu một tiếng "ầm", lưng tôi túa mồ hôi lạnh, không thể tin nổi mà nhìn đứa con gái mình một tay nuôi lớn. Giây tiếp theo, tập báo cáo kẹp trong bìa hồ sơ bay thẳng vào mặt khiến mắt tôi đau nhói.

"Không ăn hải sản tươi con mua thì chẳng lẽ bắt bố ăn mấy thứ cơm thừa canh cặn khiến bố ung thư của mẹ à?"

Ung thư?

Lòng tôi chấn động, mặc kệ m.á.u đang chảy bên thái dương, ngón tay run rẩy mở tập hồ sơ.

Mục bệnh nhân ung thư, rành rành ghi tên Hạ Minh Hải.

Khoảnh khắc nhìn rõ, sự m.ô.n.g lung trong lòng trở nên cực kỳ phức tạp.

Tôi nắm chặt tờ giấy, hết lần này đến lần khác v**t v* cái tên chồng tôi tự tay ký lên đó.

Ông ta vậy mà lại không tiếc dùng cả bệnh ung thư để lừa tôi!
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 2: Chương 2



Tôi thấy trời đất tối sầm, một sợi dây thần kinh trong đầu căng cứng.

Chủ nhật tuần trước, tôi đi chợ quên mang chìa khóa, lúc quay về nhà lại tình cờ nghe được Hạ Minh Hải đang gọi điện thoại cho một người phụ nữ.

"Lỡ cô ta không chịu ly hôn thì sao, cưng?"

Hạ Minh Hải ngậm điếu thuốc, giọng dịu dàng hỏi người đầu dây bên kia.

Người kia cười ngọt ngào mấy tiếng, đôi mày đang nhíu lại của Hạ Minh Hải lập tức giãn ra, mặt lộ vẻ say sưa.

"Nguyện vọng lớn nhất trước khi c.h.ế.t mà không được thỏa mãn, đến lúc đó chẳng phải mặc anh muốn làm gì thì làm sao?"

Giọng người phụ nữ đầy mê hoặc, Hạ Minh Hải chẳng cần nghĩ sâu xa đã gật đầu đồng ý.

Họ nói chuyện với nhau bằng giọng điệu quấn quýt mờ ám, kể lể nỗi nhớ nhung.

Chỉ cách một cánh cửa, tôi xách giỏ rau đứng đó, như một kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà người khác.

Tôi chạy trốn khỏi nhà như ma đuổi, không dám nghĩ, không dám hỏi.

Thậm chí khi thấy người chồng ngày hôm sau vẫn hỏi han ân cần như thường lệ, tôi còn nghi ngờ có phải mình già rồi nên đầu óc có vấn đề không.

Nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, chỉ trong nháy mắt sẽ bén rễ nảy mầm.

Tôi trước giờ luôn tin tưởng ông ta, ông ta cũng chưa bao giờ đề phòng, chắc mẩm tôi sẽ không bao giờ kiểm tra điện thoại của ông ta.

Không ngờ chính vì sự tin tưởng này mà ngay tối hôm đó, tôi đã có thể tận mắt nhìn thấy đoạn chat duy nhất được ghim lên đầu trong Wechat, những tin nhắn và hình ảnh thân mật hiện ra ngay trước mắt mà chẳng cần phải mất công tìm kiếm.

Con trai con gái vẫn đang trách móc tôi. Thấy tôi đứng đờ đẫn tại chỗ, không rơi một giọt nước mắt, ngay cả con dâu cũng không nhịn được mà liếc nhìn tôi mấy cái đầy trách móc.

Cửa nhà mở toang, mấy bà hàng xóm nghe ồn ào, hóng chuyện nãy giờ cũng đứng sau lưng tôi thì thầm bàn tán.

"Chồng sắp c.h.ế.t đến nơi mà không rơi nổi giọt nước mắt nào? Đúng là đồ vô lương tâm."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Bà không nghe à, con gái nhà người ta nói đấy, ngày nào cũng cho ông Hạ ăn cơm thừa canh cặn, chẳng thèm nấu cho bữa cơm tử tế."

"Lòng dạ đàn bà độc ác thật, tôi mà là ông Hạ thì tôi cứng rắn ly hôn luôn cho rồi, không thì đến những ngày cuối đời cũng chẳng yên!"

Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Hải đang co rúm trên sofa, vẫn còn lau nước mắt buồn bã. Ông ta không dám nhìn tôi, cũng chẳng có ý định giải thích hộ tôi câu nào.

Chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, con trai và con dâu lựa lời khuyên giải đám hàng xóm đang bàn tán đi về.

"Ông thật sự sắp c.h.ế.t sao? Hạ Minh Hải."

Tôi giơ tờ báo cáo trong tay lên, giọng run run hỏi.

"Đương nhiên là thật, ai lại lấy chuyện sinh tử ra lừa cô! Cô tưởng tôi muốn mắc cái bệnh này lắm chắc?"

Hạ Minh Hải nghển cổ lên, đôi mắt đỏ hoe như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

"Mẹ! Mẹ đúng là quá đáng!"

Con trai tôi mặt đầy tức giận.

Hai mươi năm vợ chồng, giờ tôi mới phát hiện ra chồng mình nói dối cũng có thể diễn y như thật.

Nhưng ông ta không biết, trong tay tôi còn có một bản báo cáo khác, bản thật sự.

2

Nếu ông ta bị ung thư, vậy tờ giấy bác sĩ đưa tận tay cho tôi là cái gì?

Mắt tôi đỏ hoe, môi run run muốn cho những đứa con cũng đang bị lừa của mình biết sự thật.

Tôi móc từ trong túi ra một tờ báo cáo khác của bệnh viện: "Ông vốn không hề bị ung thư, đây mới là giấy chẩn đoán của bệnh viện."

Chỉ cần đến bệnh viện, lời nói dối sẽ vỡ tan tành!

Hạ Minh Hải vốn chột dạ, sống c.h.ế.t không chịu đi bệnh viện với tôi. Con gái tôi mặt sa sầm bước tới.

Tôi mừng thầm, biết ngay mà, con gái tôi không tin tôi thì tin ai.

Ai ngờ nó lại dùng tay bịt chặt miệng tôi, còn gọi con trai kéo tôi về phía phòng chứa đồ.

"Mẹ chắc là nhất thời không chấp nhận được nên mới nói năng linh tinh, còn làm giả cả giấy tờ nữa. Nhốt mẹ lại cho tỉnh táo rồi hãy thả ra."

Mắt tôi trợn tròn, không thể tin nổi nhìn con gái mình. Tôi muốn mở miệng giải thích, con gái liền nhét luôn cái giẻ lau hôi hám vào miệng tôi.

Tôi không có! Tại sao không ai chịu tin tôi?

Rõ ràng là ông ta ngoại tình mà!

Chưa kịp suy nghĩ, mặt tôi đã bị con trai ấn mạnh vào khung cửa, những mảnh gỗ xù xì đ.â.m sâu vào da thịt.

Chạm vào cánh cửa gỗ quen thuộc, tôi không kìm được mà nức nở đau đớn.

Ngày xưa, tôi và Hạ Minh Hải là thanh mai trúc mã. Tôi từ nhỏ đã bị mẹ kế ngược đãi, căn phòng chứa đồ này chính là cơn ác mộng bao trùm cả tuổi thơ tôi.

Chuyện này, con tôi và chồng tôi đều biết.
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 3: Chương 3



Năm chúng tôi kết hôn, Hạ Minh Hải đã tự tay khóa căn phòng này lại.

Ông ta nói chỉ cần có ông ta ở đây, ác mộng sẽ không còn tồn tại.

Con trai và con gái tôi lớn lên còn khóa thêm một ổ khóa nữa, chúng nói sẽ không bao giờ để mẹ buồn.

Ánh mắt cầu xin của tôi bị Hạ Minh Hải phớt lờ không thương tiếc, ông ta tự mình lấy chìa khóa mở cửa phòng chứa đồ.

Ngay khoảnh khắc được thả ra, tôi níu chặt lấy tay áo ông ta, toàn thân run rẩy.

Bị đánh đập, bị bỏng, những lời lẽ bẩn thỉu văng vẳng bên tai, cả những ngày tháng quỳ gối xin ăn năm nào như thủy triều dâng lên khiến tôi nghẹt thở.

"Đừng để em ở lại đây, em xin anh, em sẽ c.h.ế.t mất, em sẽ c.h.ế.t mất!"

Nhưng Hạ Minh Hải chỉ mạnh tay đẩy tôi ra, nước mắt giả tạo lưng tròng: "Là anh sắp c.h.ế.t đây này, Vương An Vân."

Con trai con gái đứng ở cửa, làm như không nỡ nhìn mà quay mặt đi.

Cánh cửa phòng chứa đồ đóng sầm lại cuốn theo bụi bặm, ánh sáng cuối cùng vụt tắt, bên ngoài cũng bị họ khóa lại.

Họ tưởng sẽ nghe thấy tiếng tôi gào khóc đau đớn, nhưng họ không biết rằng sự căm hận của tôi dành cho họ đã lớn hơn nỗi sợ hãi từ lâu.

Điện thoại liên tục có thông báo tin nhắn. Tôi mở ra xem, là vài đoạn video và hồ sơ bệnh nhân của bệnh viện.

Tôi bật đi bật lại video không tiếng hàng chục lần, sự căm hận ngút trời trong mắt cuối cùng cũng hóa thành bình lặng.

Tôi nắm chặt điện thoại, gửi đi một tin nhắn: "Phần tiền còn lại sẽ chuyển vào tài khoản của anh sau."

Trong phòng khách vang lên tiếng cười nói vui vẻ, loáng thoáng tôi nghe thấy tiếng con gái reo lên sung sướng vì nhận được lời mời làm việc từ công ty lớn.

Sau đó là một hồi thì thầm cố ý hạ thấp giọng. Hạ Minh Hải nói gì đó, con dâu là người đầu tiên không đồng ý, nhưng con trai và con gái lại tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Cuối cùng, họ đều tán thành.

Họ dường như đã thống nhất ý kiến, vậy mà lại cùng nhau đến phòng chứa đồ để thả tôi ra.

Con trai huých nhẹ con gái một cái, con gái tiến lên đỡ tôi, trong mắt thoáng vẻ mất kiên nhẫn nhưng giọng điệu lại tốt đến lạ thường: "Mẹ, mai con có thể đến công ty lớn nhận việc rồi, anh trai cũng nhảy việc sang công ty lớn rồi ạ."

"Mẹ, mẹ cũng đừng vô lý nữa, mẹ còn phải nuôi con với em mà."

Tôi không phản bác, chỉ đờ đẫn gật đầu.

"Mẹ biết ngay các con của mẹ giỏi tìm đường tiến thân mà."

Chỉ không biết để có được những cơ hội này, mấy vị "mạnh thường quân" kia đã đối xử với nó như thế nào.

3

Con tôi thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất.

Con gái chỉ tốt nghiệp đại học thường, kiểu có chí mà không có tài, năng lực chẳng có gì nổi bật, mấy năm sau tốt nghiệp thì dứt khoát ở nhà "nằm im chờ thời".

Vì tương lai của con bé, tôi đã phải năn nỉ một người họ hàng xa nhiều lần mới xin cho nó vào công ty của ông ấy làm từ vị trí thấp nhất.

Kết quả, con bé chỉ làm được một ngày đã chê công ty quá nhỏ, không xứng với đẳng cấp của nó.

Tôi bị nó cằn nhằn cả ngày trời, còn phải chạy đi mời khách xin lỗi người họ hàng kia.

Con trai cũng chỉ có bằng trung cấp, sau khi kết hôn vào làm ở một công ty bán hàng được vài năm, vì EQ thấp nên đắc tội với không ít người, thường xuyên than thở với tôi công việc không thuận lợi, lời nói bóng gió đều ám chỉ tôi không giúp đỡ được gì cho nó.

Chỉ trong một hai ngày ngắn ngủi, chúng nó lại đột nhiên có được cơ hội ngàn năm có một.

Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ rất vui mừng, sẽ tự hào khoe khoang với người khác về sự cầu tiến của con mình, còn không tiếc công sức mà dốc hết tiền tiết kiệm ra để yên tâm hầu hạ cả nhà già trẻ.

Nhưng bây giờ, trong lòng tôi chỉ còn lại nụ cười lạnh lẽo.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Mẹ có biết nói chuyện không vậy?"

Chúng nó trách móc tôi.

Nhưng trẻ con làm sao hiểu được những chuyện quanh co lòng vòng của người lớn, tấm vải che xấu hổ của bố nó cứ thế bị thằng bé giật xuống.

"Con biết, con biết! Là bà Bạch ạ, bố bảo bà Bạch giàu lắm!"

Đứa cháu trai hoạt bát đáng yêu cắn móng tay, cười ngây thơ vô số tội.

Lần này, không chỉ con trai con gái mặt biến sắc, mà cả bố của chúng, Hạ Minh Hải, cũng sầm mặt lại.

"Thế bà Bạch tên là gì hả? Cục cưng nói cho bà nội biết được không?"

Tôi cười hỏi, cháu trai vừa định trả lời đã bị bố nó lườm cho một cái cháy mắt.

Hạ Minh Hải mặt lạnh như tiền lảng tránh chủ đề này.
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 4: Chương 4



"Đủ rồi! Thả cô ra là để thông báo cho cô một chuyện, tôi muốn ly hôn với cô."

"Tôi muốn đi tìm tình yêu đích thực của đời mình, đây là di nguyện cuối cùng của tôi. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ không tính toán chuyện cô hại tôi bị ung thư nữa."

Hạ Minh Hải lấy tờ giấy báo cáo đập vào mặt tôi, từng chữ từng câu vô cùng kiên định.

Tôi có chút bất ngờ nhìn người đàn ông này, đột nhiên cảm thấy vừa nực cười vừa đáng thương.

Ông ta tính tình nhu nhược, cả đời này nói được mấy câu cay nghiệt chắc cũng chưa nhiều bằng hôm nay, vậy mà lại dồn hết vào người vợ đã chung chăn chung gối hai mươi năm.

Đã từng có lúc, tôi coi mấy lần ông ta che chở cho tôi hồi trẻ là chỗ dựa cả đời, cho dù sau này bị mẹ chồng xét nét dày vò cũng chưa từng một lời oán trách sự đùn đẩy và thờ ơ của ông ta.

Tôi vốn tưởng tính cách con người khó mà thay đổi, nhưng thực ra nó đã thay đổi từ lâu rồi.

Người đã trói buộc tôi nửa đời người lại đòi đi tìm tình yêu đích thực khi tóc đã điểm bạc, lại còn trong tình huống vu oan cho tôi nữa cơ đấy.

Tôi nhìn sâu vào mắt Hạ Minh Hải, như muốn nhìn thấu cả tâm hồn con người này.

Liếc mắt qua thấy ánh mắt mong chờ lóe lên trong mắt con trai và con gái, tôi bỗng dưng mất hết cả dũng khí để chất vấn.

Tôi đã hy sinh cả cuộc đời, nhưng trong mắt các con, tôi vẫn mãi là người ngoài.

Phòng khách im lặng một lúc lâu, đột nhiên có tiếng gõ .

Vẻ mặt Hạ Minh Hải từ u ám chuyển sang vui vẻ, cười bảo con trai ra mở cửa.

Con trai tôi chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, vui vẻ chạy ra đón người vào. Đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh người mới đến một cách thân mật.

Mấy đứa cháu tôi rúc vào lòng bà ta ngọt ngào gọi "bà Bạch", con gái tôi thân thiết gọi "dì Bạch", con trai tôi thì đứng cạnh lúng túng bất an nhưng mặt lại lộ rõ vẻ tự hào lây, còn chồng tôi thì càng khỏi phải nói, hỏi han ân cần, dịu dàng hết mực.

Người phụ nữ mặc đồ hiệu đắt tiền ngồi đối diện tôi, cười tủm tỉm. Ngay lập tức tôi nhớ ra bà ta là ai.

Bạch Dao, "ánh trăng sáng" mối tình đầu thời cấp ba của Hạ Minh Hải.

Hai mươi mấy năm trôi qua, thời gian vẫn ưu ái cho vị cựu hoa khôi này.

Cũng chẳng trách con trai tôi thẳng thắn khen ngợi: "Chả trách bố cứ nhớ mãi dì Bạch, đúng là vẻ đẹp vượt thời gian có thật."

Hạ Minh Hải kín đáo liếc tôi một cái, ánh mắt khinh bỉ hiện rõ mồn một.

"Nếu không phải cô chiếm chỗ của bà ấy, Dao Dao của tôi sao phải cô độc không nơi nương tựa bao nhiêu năm nay? Vương An Vân, đây đều là nghiệp cô gây ra cả đấy!"

"Dao Dao lòng dạ thiện lương, không trách cô đâu. Chỉ cần cô tay trắng rời đi, thừa nhận mình là kẻ thứ ba, chúng tôi sẽ không oán trách cô."

Bạch Dao thuận thế ngả vào lòng Hạ Minh Hải, ấm ức nhìn tôi:

"Chị An Vân làm tất cả cũng chỉ vì quá yêu anh Hải thôi mà. Chỉ cần anh ấy khỏe mạnh, em dù cả đời không lấy chồng cũng không sao cả."

Hai người kẻ tung người hứng, diễn cảnh tình sâu như biển.

Trong lòng tôi cười lạnh, ngoài mặt vẫn bình thản.

Con trai tôi kêu lên một tiếng, mặt đầy tức giận: "Không ngờ mẹ mình lại là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác? Thật đáng xấu hổ."

Nó vậy mà lại giơ tay lên định tát tôi: "Mẹ quá đáng thật đấy! Nếu không phải mẹ chen vào, con chắc chắn đã được sinh ra từ bụng dì Bạch rồi, đâu có phải chịu đựng cái thứ không khí tệ hại này của người khác!"

"Nếu không phải nhờ dì Bạch, làm sao con nhảy việc được sang công ty lớn? Kẻ thứ ba đáng c.h.ế.t hết đi!"

Lời của một người ngoài mà nó cũng tin ngay được.

Tôi lạnh lùng nhìn nó, chẳng buồn tốn hơi giải thích.

"Hôm nay anh mà đánh mẹ, ra ngoài người ta nhìn chúng ta thế nào."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Con gái vội vàng ngăn thằng con trai đang nổi điên lại, giọng nghiêm túc.

Nó kéo tôi ra một góc, khó xử khuyên nhủ: "Con biết mẹ không cam tâm, nhưng mẹ đã chiếm giữ bố cả đời rồi, năm cuối cùng này mẹ coi như trả lại tự do cho bố đi."

"Mẹ, mẹ chịu khó ra khách sạn ở một năm nhé, coi như vì bố, vì con mà mẹ lại nhượng bộ một lần đi, được không mẹ?"

Con trai nghe thấy cũng hùa theo: "Chẳng qua chỉ là tờ giấy ly hôn thôi mà? Có cần phải làm ầm lên thế không? Đợi mẹ đi rồi, chúng con chuyển mộ mẹ sang cạnh bố là được chứ gì."

Hạ Minh Hải suy nghĩ một lát, miễn cưỡng gật đầu: "Đến lúc đó cô ở bên trái tôi, Dao Dao ở bên phải tôi, cũng coi như trọn nghĩa vợ chồng."

Ghê tởm hết mức!

Tôi cười khẩy trong lòng, lạnh lùng từ chối yêu cầu hoang đường này.

Trong sạch cả một đời, tôi tuyệt đối không thể để mình bị làm bẩn đến vô cùng tận cả sau khi chết.
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 5: Chương 5



"Mẹ có thể đừng ích kỷ như thế được không? Con đã cầu xin mẹ như vậy rồi, mẹ hy sinh vì con một lần cũng không được sao?"

Con gái tôi tức giận nhìn tôi đầy khó hiểu, như thể tôi là tội đồ lớn nhất thiên hạ.

"Chuyện của anh trai là do dì Bạch giải quyết ổn thỏa, ngay cả lời mời làm việc từ công ty lớn của con cũng là dì Bạch tất bật lo liệu giới thiệu con vào. Dì ấy lấy ơn báo oán mà mẹ lại đối xử với dì như vậy? Bố không bao giờ ưa nổi mẹ cũng đáng đời!"

Tôi dựa sát vào ghế sofa, không nói một lời.

Lòng bàn tay đau nhói, tôi phải nghiến chặt răng mới kìm nén được cơn giận vô biên.

Giữa lúc giằng co, Hạ Minh Hải đột nhiên ôm n.g.ự.c vờ như tức đến ngất đi, tay chỉ vào tôi run rẩy không ngừng.

Mọi người trở nên hỗn loạn, nhao nhao đòi đến bệnh viện, Bạch Dao lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đều là lỗi của tôi, nếu không An Vân cũng không đến mức chọc giận anh Hải thành ra thế này."

Con gái tôi lập tức nổi trận lôi đình, ném hết đồ đạc của tôi vào vali một cách hỗn loạn.

Con trai thì lôi tôi, kéo ra đến cửa.

"Ngày mai đi làm thủ tục ly hôn, nếu không thì mẹ đừng hòng gặp lại chúng con nữa!"

Tôi đưa tay chặn cửa lại, thản nhiên nói: "Không cần đâu, ly hôn ngay hôm nay đi."

Con trai ngạo mạn hừ một tiếng với con gái, con dâu thì bĩu môi khinh thường, nói tôi sớm đồng ý có phải tốt hơn không.

Trước cửa Cục Dân chính, Hạ Minh Hải đã thành công ôm được người đẹp lớn tuổi về.

Tôi cầm tờ giấy ly hôn vừa mới lấy, nghĩ đến việc mình lại ly hôn ở cái tuổi gần năm mươi mà cười đến chảy cả nước mắt.

"Bà ta điên rồi sao, ly hôn mà còn cười được."

Tôi chặn họ lại, lần nữa lấy tờ giấy xét nghiệm kia đưa cho Hạ Minh Hải.

Bạch Dao trong lòng anh ta cười chế nhạo: "Chẳng lẽ ly hôn rồi còn muốn ép anh Hải chăm sóc cô?"

Hạ Minh Hải lập tức ghét bỏ gạt tờ giấy xét nghiệm đi: "Mơ đẹp đi, tiền trong nhà không có một xu nào liên quan đến Vương An Vân cô đâu, tự mình tìm bệnh viện mà khám bệnh đi."

Con trai con gái cũng nhíu mày nhìn tôi, rối rít hùa theo lời bố chúng.

Tôi không nhặt tờ giấy dưới đất lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại.

"Ồ, lấy nhầm báo cáo rồi, tờ báo cáo ung thư đó là của Bạch Dao."

4

Hạ Minh Hải sững người, sắc mặt Bạch Dao vặn vẹo, muốn lao đến cào mặt tôi.

Con trai con gái biến sắc, vội vàng nhặt lên xác nhận, hốc mắt họ dần đỏ hoe.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con và anh trai nhất định sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để chữa trị cho mẹ."

Con trai cũng đẫm lệ nhìn Bạch Dao, bày tỏ dù có phải tán gia bại sản cũng phải chữa khỏi cho bà ta.

"Dao Dao em đừng sợ, cả nhà chúng ta ở bên nhau thì không sợ gì cả."

Tôi thoáng có chút ngẩn ngơ, đã từng có người nói với tôi như vậy.

Bạch Dao khiêu khích nhướng mày nhìn tôi, ra vẻ hoàn toàn là người chiến thắng.

"Thấy chưa, con trai, con gái, chồng của cô đều đứng về phía tôi, cô lấy gì mà đấu với tôi?"

Bà ta còn định nói thêm lời nào ngông cuồng nữa, nhưng đột nhiên bị người ta túm tóc.

"Cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi, vợ ơi!"

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ kéo Bạch Dao ra trước mặt, mắt hằn lên những tia m.á.u đỏ, giơ tay tát liên tiếp mười mấy cái, "Dám cắm sừng tao đi tìm thằng khác, còn đẻ ra hai đứa con hoang, thật sự coi ông đây c.h.ế.t rồi hả?"

Bạch Dao bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, Hạ Minh Hải xót ruột lao lên ngăn cản.

Con trai cũng xông vào giúp, nhưng hai bố con đều không phải đối thủ, vì Bạch Dao mà cứng rắn chịu đòn kéo người về.

Người xem ngày càng đông, không ít người chính nghĩa thấy chuyện bất bình đã xông lên đè người đàn ông xuống đất, người tốt bụng hơn còn giúp báo cảnh sát.

Bạch Dao bị thương nhẹ nhất, mặt chỉ hơi sưng.

Ngay lúc tỉnh táo lại, bà ta lập tức giải thích với mọi người và tuyên bố đây là người từng theo đuổi mình trước đây.

Bà ta sợ hãi nhìn người đàn ông, liếc thấy tôi vẫn đứng bên cạnh thì đột nhiên ấm ức căm phẫn hét vào mặt tôi: "Cô rõ ràng biết hắn ta là kẻ tâm thần, tại sao còn tự ý thả hắn ra? Chẳng lẽ chỉ vì trả thù tôi mà có thể bất chấp sự an nguy của những người qua đường có mặt ở đây sao?"

Bạch Dao gào khóc khản cả cổ với đám đông xung quanh, tố cáo tôi cố tình thả một kẻ tâm thần ra chỉ để trả thù bà ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 6: Chương 6



Không ít người bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ, thậm chí có đứa trẻ nhút nhát đến giờ vẫn chưa nín khóc, một số người bị làm lỡ việc thì càng tức giận đầy bụng.

"Thả một kẻ tâm thần ra ngoài, báo thù xã hội, đợi cảnh sát đến bắt đi cả lũ."

"Nếu không phải người ta cả nhà đoàn kết, người phụ nữ kia không biết bị đánh thành cái dạng gì nữa, đúng là tạo nghiệp!"

Tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi về phía tôi, chỉ trỏ bàn tán, đầy vẻ bất mãn.

Tôi không nói gì, mắt tinh ý nhặt lên một tấm ảnh từ dưới đất.

Thì ra người đàn ông dưới đất không ngừng giãy giụa, tấm ảnh này vô tình rơi ra.

"Vậy thì cô cũng thật bác ái nhỉ, đến người theo đuổi cũng có thể chụp ảnh cưới cùng."

Tôi giơ lên cho mọi người xem, cặp đôi mới cưới trên ảnh rõ ràng là người đàn ông vạm vỡ kia và Bạch Dao.

Sắc mặt Bạch Dao trắng bệch trong nháy mắt, Hạ Minh Hải đau lòng ôm bà ta vào lòng, hung hăng đẩy tôi một cái.

"Cô thật là độc ác, diễn kịch cũng diễn cho trọn bộ, ngay cả ảnh photoshop cũng sắp đặt sẵn!"

Con gái lạnh lùng mắng: "Mẹ chỉ là thấy mẹ Bạch hiền lành, luôn để mẹ bắt nạt thôi."

Mấy đứa cháu thấy bà Bạch yêu quý nhất của chúng khóc, liền chạy đến trước mặt tôi đ.ấ.m đá túi bụi, khóc lóc gào thét bắt tôi cút đi.

Nhưng người xem không phải ai cũng ngốc, có mấy cô gái rành về photoshop nghi ngờ nhìn tấm ảnh đó, cuối cùng đồng thanh nói không có dấu vết chỉnh sửa.

"Đây rõ ràng là ảnh gốc chụp bằng máy ảnh thường, chính là người thật!"

Những người cảm thấy bị lừa dối nhao nhao đòi Hạ Minh Hải và Bạch Dao nói cho rõ ràng, nhưng Bạch Dao chỉ khóc, ánh mắt oán hận lướt qua người tôi.

Người đàn ông dưới đất được người ta thả ra, nhưng anh ta lại lao đến trước mặt tôi, ánh mắt nghi hoặc nói hình như đã gặp tôi ở đâu đó.

Bạch Dao lập tức nói: "Cho dù tôi và người này thật sự quen biết, nhưng người thả kẻ tâm thần ra là Vương An Vân!"

Tôi nhìn người đàn ông, gật đầu: "Chúng ta quả thực quen biết."

Đám đông lại một lần nữa cảm thấy bị lừa dối, lần này lửa giận bùng lên, những người tính tình không ổn định còn chửi bới tôi thậm tệ.

5

Bạch Dao thấy vậy cũng nín khóc, nhân lúc ánh mắt người đàn ông còn mơ màng liền từ từ dụ dỗ.

"Gặp ở đâu, có phải là ở nhà không?"

Người đàn ông lắc đầu, suy nghĩ một lát, rồi ném ra một câu như sét đánh ngang tai: "Trên giường."

Mắt Bạch Dao lóe lên vui mừng, Hạ Minh Hải không cần bà ta nói sắc mặt cũng đã u ám lại.

"Cô dám cắm sừng tôi! Vương An Vân tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi!"

Giải thích cái gì?

Một lão già ngoại tình lừa dối vợ hơn hai mươi năm, cũng xứng để tôi giải thích sao?

Tôi ánh mắt né tránh, giả vờ chột dạ hét lớn: "Tôi hoàn toàn không quen biết ông ta! Cái gì mà ở nhà trên giường, ông ta chắc chắn nhận nhầm người rồi!"

Rõ ràng vừa rồi tôi còn nói quen biết, bây giờ lại giả vờ không quen.

Vẻ mặt làm chuyện xấu hổ thẹn quá rõ ràng, chẳng ai tin lời tôi nói cả.

"Hay lắm, thì ra cô sớm đã cắm sừng tôi, vậy mà tôi còn cảm thấy ly hôn có lỗi với cô, cô đúng là đáng đời!"

"Có người mẹ ph*ng đ*ng như bà, đó là nỗi nhục cả đời của con, con hận không thể quay về bụng mẹ đẻ lại."

"Chúng tôi muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với bà, hạng người như bà, đừng hòng về già bắt chúng tôi nuôi không!"

Họ từng câu từng chữ căm phẫn tột độ, đám đông xung quanh cũng xì xào bàn tán, không ít người ghê tởm đánh giá tôi, dần dần ngày càng nhiều người tụ tập lại.

Thậm chí có kẻ tọc mạch giơ điện thoại lên quay video: "Mọi người xem này, người phụ nữ này ngoại tình còn dám tìm tình nhân đến vu khống người vợ hiện tại của chồng, đúng là đạo đức suy đồi!"

Người làm trong ngành livestream càng cảm thấy đào được tin hot, trực tiếp mở livestream tại chỗ.

Người trung niên ngoại tình bị bắt quả tang, sự thật và âm mưu được đông đảo cư dân mạng gắn đủ các loại thẻ tag để thu hút sự chú ý.

Vô số người đồng cảm từng bị phản bội trong hôn nhân thi nhau để lại bình luận 【kẻ ngoại tình đáng chết】 trên livestream.

Bình luận ngày càng nhiều, trực tiếp đẩy buổi livestream này lên top tin tức giải trí.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Người livestream thấy lượng người theo dõi tăng vọt thì mừng rỡ không thôi, cảm thấy còn có chuyện lớn hơn, liền dí thẳng máy quay vào mặt người đàn ông, mạnh dạn kích động anh ta: "Nói miệng không bằng chứng, anh có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì đừng vu khống người khác."

Người đàn ông quả nhiên mắc câu ngay, lấy điện thoại ra tìm video, lật tìm một hồi, cuối cùng tìm được một đoạn video dài mười phút.
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 7: Chương 7



Người livestream cực kỳ vui mừng, chủ động kết nối với điện thoại của người đàn ông chiếu lên thiết bị livestream của mình, lập tức video xuất hiện trên màn hình.

Tôi kinh hãi thất sắc, vội vàng muốn lao đến đập thiết bị đi, nhưng lại bị con trai và những người khác chặn lại, lập tức chửi ầm lên rằng họ sẽ hối hận.

Hạ Minh Hải gật đầu với người livestream, ánh mắt u ám nhìn tôi.

"Chiếu đi! Chiếu lớn hết cỡ lên, cho tất cả mọi người thấy con tiện nhân này bẩn thỉu đến mức nào!"

Tôi không thể ngăn cản, bị con trai giữ chặt.

Video bắt đầu phát, là một đoạn video quay lén từ vài năm trước.

Hiện ra trước mắt là gương mặt tôi lúc ngủ, nhưng lọt vào tai lại là tiếng thở hổn hển nặng nề của nam nữ.

Bạch Dao liếc nhìn tôi, cười khẩy: "Không ngờ tuổi đã cao mà còn ăn chơi trác táng thế."

Nắm đ.ấ.m Hạ Minh Hải siết chặt kêu răng rắc, bị người vợ mình ghét bỏ cắm sừng, sắc mặt còn khó coi hơn cả ăn phải phân.

Bình luận liên tục chạy trên màn hình, gần như toàn là chửi bới, thậm chí có một số kẻ khẩu vị nặng còn hỏi người livestream có thể cho hắn link video này không, chế nhạo tôi lại có tiềm năng làm diễn viên thể loại này.

Vẻ mặt tôi đau khổ, hai tay ôm mặt.

Cảm giác bị mọi người vây xem phanh phui chuyện xấu hổ này khiến tất cả đều phấn khích, nhao nhao bảo người livestream mau chiếu hết toàn bộ video.

Người livestream cười, tiếp tục phát.

Hình ảnh chuyển cảnh, chỉ thấy hai cơ thể trắng nõn dựa vào thành giường không ngừng quấn lấy nhau, tiếng th* d*c của đàn ông và đàn bà ngày càng nặng nề.

Không quay được mặt, toàn bộ tập trung vào những động tác giao hòa của họ, những người phụ nữ tận mắt chứng kiến cảnh nóng bỏng đều đỏ mặt, có người đàn ông trung niên không ngừng đánh giá tôi, ánh mắt nhìn tôi như muốn l*t tr*n quần áo của tôi.

"Không ngờ người phụ nữ này trông có tuổi mà dáng người vẫn ngon ghê, da cũng trắng!"

"Streamer ơi, tôi năm nay ba mươi mốt, cao to khỏe mạnh, cậu hỏi giúp tôi xem tôi còn cơ hội không!"

Tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn tôi, những lời đồn đoán ác ý xung quanh nhiều không kể xiết.

Người tôi run rẩy, ra vẻ bị đả kích nặng nề.

Bạch Dao vui vẻ nhìn cảnh tượng này, thậm chí chủ động yêu cầu người livestream tiếp tục phát, cố gắng muốn tôi từ đây rơi xuống bùn nhơ, bị người người phỉ nhổ!

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Video tiếp tục phát, vẫn là cảnh tượng nóng bỏng, kéo dài vài phút rồi kết thúc bằng màn hình đen kịt sau tiếng gầm gừ kiềm nén của người đàn ông. Tưởng rằng mười phút hình ảnh ngắn ngủi như vậy, nhưng video sau khi dừng một phút lại bất ngờ xuất hiện hình ảnh trở lại.

Trong hình ảnh vẫn xuất hiện gương mặt tôi, tôi đang ngủ say, nhưng bên cạnh giường lại có hai cơ thể trắng nõn.

Mọi người kinh ngạc!

Nếu tôi vẫn đang ngủ trên giường, vậy thì người vừa làm chuyện thân mật kia hoàn toàn không phải là tôi.

Video lúc nãy hơi mờ, nhưng khi hai người đứng dậy ngày càng tiến lại gần camera thì dần trở nên rõ nét.

Hạ Minh Hải không thể tin nổi nhìn hình xăm hoa đào trên eo của cơ thể phụ nữ kia, Bạch Dao cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy vết sẹo quen thuộc trên cơ thể đàn ông.

6

Con trai tôi không hiểu chuyện gì, phấn khích hét lớn mau chiếu tiếp đi.

Nhưng lại bị Hạ Minh Hải tát lệch cả đầu, nó ngơ ngác nhìn Bạch Dao và Hạ Minh Hải gần như mắt long sòng sọc lao lên ngăn cản việc phát video.

Mặt tôi úp vào lòng bàn tay, thực sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Họ sợ cái gì? Chẳng phải chính họ yêu cầu sao?

Video và ảnh trong máy tính ở nhà nhiều không đếm xuể, quay chụp không ngừng nghỉ suốt hai mươi mấy năm, tôi còn tưởng họ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để công khai rồi chứ.

Nhưng cư dân mạng nói đúng, họ quả thực có tiềm năng làm diễn viên thể loại này.

"Dừng tay! Dừng tay! Đừng chiếu nữa!"

"Chúng tôi tha thứ cho bà ấy rồi, đây là chuyện nhà của chúng tôi, chúng tôi không muốn rêu rao cho xấu mặt!"

Họ muốn ngăn cản, nhưng video sẽ không dừng lại, người cầm video cũng sẽ không cho phép dừng lại.

Hình ảnh nhanh chóng trở nên rõ nét, hai gương mặt già nua quen thuộc xuất hiện trên màn hình, họ nằm bên cạnh tôi cười lớn đầy phấn khích.

Người phụ nữ nắm lấy của quý người đàn ông, khiêu khích hỏi: "Là em làm anh sướng hơn, hay là vợ anh?"

Người đàn ông đè giọng xuống, động tác không ngừng mạnh hơn: "Đương nhiên là em, Vương An Vân kia xách dép cho em cũng không xứng!"

Hai cơ thể không ngừng nhấp nhô quấn quýt chỉ cách tôi một cánh tay.

Họ thả sức phóng túng d*c v*ng, tận hưởng sự k*ch th*ch của việc vụng trộm, nhưng bây giờ họ lại xấu hổ đến mức chỉ muốn c.h.ế.t đi ngay lập tức.
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 8: Chương 8



Hiện trường c.h.ế.t lặng như tờ), chỉ có tiếng hai người trong video không ngừng cao giọng nói những lời tục tĩu bẩn thỉu để tán tỉnh nhau.

Bình luận liên tục chạy trên màn hình, kêu trời vì cú twist quá đột ngột.

Con trai con gái tôi kinh ngạc tột độ, chúng lại tận mắt nhìn thấy cảnh bố mình ngoại tình.

Lúc này người đàn ông vạm vỡ kia cũng như bừng tỉnh, gầm lên giận dữ với Bạch Dao, nói rằng đây không phải do anh ta quay lén, mà là tìm thấy trong điện thoại của Bạch Dao! Hơn nữa là cả một kho lưu trữ trên mạng!

Bạch Dao bắt đầu giải thích lắp bắp, thậm chí muốn đổ tội lên đầu tôi, còn định nói đây là AI đổi mặt.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là, video vẫn chưa kết thúc, người đàn ông và phụ nữ trong hình mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng, không lâu sau gương mặt con gái tôi xuất hiện trên màn hình.

Nó nhìn tôi vẫn đang ngủ say, hài lòng cầm lấy cốc sữa trên tủ đầu giường.

"Thuốc ngủ này hiệu quả thật đấy, con mụ c.h.ế.t tiệt, ngủ say như chết."

Con trai tôi gọi lớn ở ngoài cửa ra vào: "Kệ bà ta đi, mẹ khó khăn lắm mới về một chuyến, chúng ta đưa mẹ đi du lịch nghỉ ngơi quanh đây, đến lúc đó cứ bịa đại lý do nào đó là được."

Chúng thân mật xách hành lý, khoác tay Bạch Dao ra cửa.

Video lại quay về gương mặt tôi, tôi vẫn ngủ say sưa, đoạn video mười phút cuối cùng cũng kết thúc.

Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả bình luận cũng ngừng chạy, sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Sắc mặt Hạ Minh Hải và ba người kia trắng bệch, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Toang rồi!

Họ hoàn toàn không thể ngờ tới, cũng hoàn toàn không thể nhớ ra đây là ngày nào, chỉ có tôi là nhớ rất rõ.

Ngày hôm đó tôi bị ốm, con gái tôi hiếm khi chu đáo mang sữa đến cho tôi trước khi ngủ, nhưng khi tỉnh dậy, căn nhà rộng lớn trống không, cuộc gọi đi bị người ta mất kiên nhẫn cúp máy, ngày hôm đó tôi chỉ có thể lê tấm thân bệnh tật tự nấu cho mình một bát mì.

Những kẻ làm sai vẫn đang không ngừng cố gắng bôi nhọ tôi, họ mặt mày tái mét nói tất cả đều là âm mưu của tôi.

Nhưng đã không còn ai tin họ nữa, có những người trẻ tuổi thành khẩn xin lỗi tôi, cũng có những người phụ nữ trạc tuổi tôi, bảo tôi sau này nhất định phải sống thật tốt, họ đều bày tỏ sự đồng cảm với tôi.

Lúc này, người livestream cầm video nghi hoặc đặt câu hỏi: 【Mẹ ruột của họ không phải là bà Vương này sao? Tại sao lại gọi một người phụ nữ khác là mẹ?】

"Video này là từ một năm trước, sớm từ một năm trước, họ đã giúp bố mình ngoại tình phản bội mẹ mình, đây thật sự là chuyện mà con ruột có thể làm ra sao?"

Mọi người lập tức bừng tỉnh, nhao nhao ném ánh mắt nghi ngờ dò xét.

Đúng vậy, đây thật sự là chuyện con ruột có thể làm sao?

Phải hận mẹ mình đến mức nào, mới trở thành đồng phạm của bố?

Hạ Minh Hải hít sâu một hơi, lập tức đứng ra phản bác, con trai con gái trong cơn hoảng loạn cũng vội vàng giải thích.

"Họ đương nhiên không phải con ruột!"

Có người quen biết đã chứng kiến mọi chuyện, nhiệt tình giải thích với mọi người, rằng tôi hoàn toàn không có khả năng sinh con, hai đứa trẻ này đều là trẻ bị bỏ rơi được Hạ Minh Hải nhặt về.

Đúng vậy, sau khi tôi bị sinh non một lần thì không thể sinh con được nữa.

Sau đó Hạ Minh Hải thấy tôi ngày nào cũng buồn bã u uất, liền nhặt về hai đứa trẻ bị bỏ rơi ở bên ngoài.

Tôi coi chúng như con đẻ, cả khu phố đều biết tôi rất yêu thương con cái mình.

Nhưng cho dù không phải ruột thịt, chúng cũng không thể giúp bố nuôi ngang nhiên làm tổn thương mẹ nuôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mọi người không ngừng chỉ ra những điểm mâu thuẫn, những người quan sát tinh tường cẩn thận nhìn kỹ lông mày, ánh mắt của Bạch Dao và Hạ Minh Hải, rồi kinh ngạc thốt lên: "Mọi người có thấy bốn người họ trông rất giống nhau không!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn kỹ lại, dù bọn họ vội che đi mắt mày, nhưng đám đông vừa nhớ lại cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Bà chỉ muốn hủy hoại chúng tôi thôi! Kể cả chúng tôi có giúp bố thì đã sao? Ông ấy căn bản không yêu bà! Kẻ không được yêu mới là tiểu tam!"

Con gái tôi vốn kiêu ngạo, không chịu nổi ánh mắt của mọi người, không nhịn được mà lớn tiếng chửi mắng tôi.

Tôi, người nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, lần đầu tiên ngẩng mặt lên.

"Con nói không sai, kẻ không được yêu mới là tiểu tam."
 
60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn
Chương 9: Chương 9



7

Mọi người tưởng tôi điên rồi, nhưng tôi lại chỉ vào người đàn ông vạm vỡ kia, cười nói: "Con gái ông bảo ông mới là tiểu tam kìa."

Ánh mắt âm hiểm của người đàn ông quét về phía Hạ Ngọc, ông ta chửi ầm lên:

"Một đứa con hoang, sao xứng làm con gái tao!"

"Con đàn bà tiện nhân này lợi dụng lúc tôi bị bệnh, lừa tôi rằng đã sinh cho tôi một trai một gái, kết quả là cuỗm sạch tiền của tôi, còn tìm người nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần!"

Ông ta móc từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy xét nghiệm ADN, tung bay lả tả xuống đất.

Có giấy xét nghiệm của Hạ Minh Hải với con gái và con trai, cũng có của Bạch Dao với con gái và con trai, kết quả giám định đều cho thấy mức độ trùng khớp là 99%.

Bọn họ mới thật sự là một gia đình.

Bạch Dao còn định nói đó là bằng chứng giả, liền bị một nhân viên y tế đi ngang qua bác bỏ thẳng thừng.

"Nói như vậy tức là Vương An Vân đã nuôi con cho chồng và tiểu tam suốt hai mươi năm trời!"

"Bà Vương đây thật là gặp đại họa mà, nghe nói là chồng bị ung thư, cả nhà đều ép bà vợ cả ly hôn, té ra bọn họ mới là người một nhà."

"Vậy chuyện ông ta bị ung thư không phải cũng là giả đấy chứ?"

Thế là tình thế hoàn toàn đảo ngược, tất cả mọi người bắt đầu thông cảm cho tôi và chồng của Bạch Dao, còn đối với đám người Hạ Minh Hải thì khinh bỉ chửi rủa, nói thẳng rằng loại người như vậy đáng phải xuống địa ngục.

Thậm chí có người còn ném đồ về phía bọn họ, trong cơn hỗn loạn, không ít người đã túm tóc Bạch Dao và Hạ Ngọc, những cú đ.ấ.m và bạt tai liên tục giáng xuống người con trai và Hạ Minh Hải.

Tôi đứng cách đám đông không xa, nhìn rõ mồn một cảnh bọn họ vừa gượng dậy đã lại bị người ta đánh cho ngã dúi dụi xuống đất.

"Nếu không phải tại các người, sao chúng tôi lại có thể buông lời làm tổn thương một người vô tội chứ."

"Đừng có nói mình là bệnh nhân, chính vì có những kẻ giả bệnh như các người mà những người bệnh thật sự mới không nhận được sự giúp đỡ!"

"Tra nam tiện nữ, hai đứa con hoang, đợi cảnh sát đến rồi tống cổ hết đi!"

Phòng livestream cũng không hề tắt mà ghi lại toàn bộ quá trình, cùng với những tình tiết liên tục đảo chiều, cư dân mạng cũng gia nhập vào đội quân hùng hậu lên án bọn họ.

Danh tiếng của Hạ Minh Hải và Bạch Dao rơi xuống vực thẳm, con trai và con gái thậm chí còn nhận được điện thoại sa thải từ công ty lớn ngay tại chỗ.

Hơn nữa, với sự trợ giúp của vô số blogger hóng chuyện có tiếng, vô số thông tin liên quan đã được chia sẻ và đăng tải lại trên mạng xã hội, trong phút chốc, gương mặt của cả bốn người đều bị gắn những biểu tượng tẩy chay đầy sỉ nhục.

Không chỉ vậy, Bạch Dao và Hạ Minh Hải còn phạm tội trùng hôn và lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bạch Dao tức phát điên, giãy giụa định lao lên đánh tôi.

Tôi thẳng tay tát mạnh hai cái khiến cô ta ngã sõng soài ra đất, cô ta ôm mặt hét lên liên tục: "Vương An Vân, mày đã già rồi, mày còn muốn con trai con gái của tao phụng dưỡng mày lúc tuổi già nữa không!"

Đã đến nước này rồi mà cô ta vẫn còn tưởng tôi ngu ngốc đến mức tin tưởng con trai, con gái của mình sao.

Con trai nhận được ám hiệu từ Hạ Minh Hải, cũng gầm gừ đe dọa tôi: "Nếu bà chủ động thừa nhận tất cả là lỗi của bà, tôi vẫn có thể để cho bà một cái giường trong nhà kho."

Nhưng Hạ Ngọc lại không ngây thơ như vậy, thấy vẻ mặt lạnh lùng của tôi, cô ta đáng thương nắm lấy tay tôi: "Mẹ! Dù sao mẹ cũng đã nuôi con 20 năm, mẹ thật sự nỡ lòng nhìn con trở thành kẻ bị người người phỉ nhổ hay sao?"

Tôi cười lắc đầu, vuốt tóc cô ta đầy trìu mến, cô ta liền vui mừng như một con cún vẫy đuôi.

Bạch Dao cảm thấy bị phản bội, hung hăng lao tới tát Hạ Ngọc một cái. Hạ Ngọc trong lòng vốn đã vừa sợ vừa giận, để lấy được lòng tin của tôi, cô ta lập tức ngồi đè lên người mẹ ruột của mình mà đánh trả.

"Câm miệng lại cho tôi!"

Hai mẹ con đánh nhau túi bụi ngay tại chỗ đến mức m.á.u me đầy người, hai cha con ban đầu còn vào can ngăn, sau đó không ngờ cũng lao vào đánh nhau.

Cảnh sát vừa đến liền lập tức tách bọn họ ra. Hạ Minh Hải nhào tới trước mặt tôi, nước mắt lưng tròng: "An Vân, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng 20 năm mà, là do anh già rồi hồ đồ, bị người khác lừa gạt thôi."

Con trai và con gái cũng rối rít cầu xin tha thứ, liên tục dập đầu lạy tôi, miệng gọi "mẹ", không ngừng chửi rủa Bạch Dao là đồ tiện nhân.
 
Back
Top Bottom