Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game

Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 38: Vũ khí của Mimiko và bí mật của Milia


Buổi sáng đầu tiên kể từ khi trở về từ chuyến hoạt động của trường.

Nhà trường đã cho nghỉ học 1 tuần để học sinh có thể bình tĩnh sau lần suýt chết cả đám đó.

Những giáo viên đi cùng trong lần đó đã bị kỉ luật vì dẫn học sinh vào quá sâu trong rừng.

Dù là được nghỉ học nhưng biết làm gì bây giờ.

Umm, phải rồi ha.

Phải làm vũ khí cho Mimiko chứ.

Con dao găm lần trước chị ấy dùng cũng khá tốt, nhưng mà so với mấy món tôi làm thì cũng chẳng thấm vào đâu cả.

Để xem, làm cho chị ấy một cặp dao găm đi ha.

Là sát thủ thì sẽ cần một loại vũ khí gọn nhẹ nhưng sát thương cao, thế nên dùng dao găm là hợp rồi.

À mà giờ tôi có thể may đồ được rồi, làm cho chị ấy một đôi giày luôn ha.

Mà thôi, để sau vậy.

Đầu tiên là dao găm nè.

Tất nhiên là phải làm bằng kim loại rồi ha.

Tiện đây nói luôn, kim loại ở đây chia ra thành 2 loại: Loại thường và loại đặc biệt.

Loại thường gồm mấy thứ như đồng, bạc, sắt,...

Còn loại đặc biệt gồm: Mithril, Titanium, Orichalcum, Hiirokane.

Mỗi kim loại đặc biệt đều có tính chất riêng.

Mithril là một kim loại cân bằng ở mọi khía cạnh.

Cứng hơn kim loại thường khá nhiều, độ dẫn truyền ma lực tốt, đặc biệt là rất nhẹ.

Đây là kim loại khá khó kiếm, chỉ được dùng bởi những người có gia cảnh khá hoặc những mạo hiểm giả ở bậc B trở lên.

Orichalcum là một kim loại cứng hơn Mithril một chút, nhưng nếu truyền ma lực vào để gia cường độ cứng thì Mithril sẽ tốt hơn.

Orichalcum có khả năng điều hướng và gia tốc ma lực, nhờ đó nên nếu dùng nó chế tạo thành gậy phép thì tốc độ tụ ma lực sẽ tăng cao.

Kim loại này khó kiếm hơn Mithril và là kim loại mơ ước của các pháp sư.

Titanium là kim loại có độ cứng cơ bản cao nhất trong tất cả các kim loại.

Tuy nhiên, khả năng dẫn truyền ma lực của nó cực kì tệ.

Thay vì vũ khí, nó được dùng để làm giáp và các công trình xây dựng.

Chỉ có Dwarf là đủ khả năng và công nghệ để khai thác nó.

Tuy nhiên, nó nhẹ gần bằng Mithril.

Adamantite là kim loại cực kì cứng, là kim loại có độ cứng cơ bản chỉ đứng sau Titanium.

Đây là kim loại có độ dẫn truyền ma lực rất tốt, lượng ma lực được truyền vào sẽ gia tăng độ cứng của kim loại lên rất nhiều.

Tuy nhiên, để có thể cứng bằng Titanium thì cần truyền một lượng ma lực rất lớn.

Cực kì khó tìm.

Hiirokane là kim loại có độ cứng xếp hạng 3 trên thế giới.

Dẫn truyền ma lực cực kì tốt.

Khi được truyền ma lực sẽ tăng nhẹ độ cứng, phần lớn ma lực được truyền vào sẽ dồn ra rìa của kim loại bọc lấy nó.

Khi tấn công, lớp ma lực sẽ gây ra một lượng sát thương cực kì lớn.

Vì thế, đây là kim loại chỉ được dùng để chế tạo lưỡi kiếm.

Đây là kim loại được tạo ra khi Mithril nằm ở nơi có lượng ma lực cực kì dày đặc trong thời gian dài, vì lẽ đó nên gần như không thể tìm thấy.

Giải thích dài dòng quá đi ha.

Trở lại với vấn đề vũ khí của Mimiko nào.

Phần thân sẽ được làm từ Titanium, còn lưỡi kiếm là Hiirokane để toàn bộ ma lực được truyền vào sẽ gia tăng sát thương nhưng cũng đảm bảo độ bền và gọn nhẹ.

Ngoài ra thì cần phải mài thật mỏng răng nanh của Hydra và chồng lên lưỡi kiếm.

Hydra này là loại rắn 9 đầu, sở hữu loại độc mạnh nhất thế giới này và khả năng tái sinh đến mức khiến tất cả đều muốn khóc.

Nanh của nó khi được truyền ma lực vào sẽ sản sinh ra độc mà Hydra sử dụng, loại độc với khả năng làm cho Hp giảm đi với tốc độ 300.000 Hp/giây.

Tất nhiên, huyễn thú sẽ có độc mạnh hơn rồi.

Phần cán kiếm sẽ sử dụng da rồng để tránh trượt tay.

Dùng chỉ ma lực kết nối với lớp nanh Hydra kia, sau đó cuộn loại chỉ kia thành một lớp bọc lại phần cuối của cán kiếm.

Khi muốn dùng tới độc chỉ cần truyền ma lực vào phần chỉ kia.

Chỉ ma lực là một loại chỉ có khả năng dẫn ma lực cực kì tốt, và chỉ thế mà thôi, ngoài ra không khác chỉ thường một chút nào cả.

Xong phần thiết kế rồi, phần còn lại để cho hệ thống xử lí thôi.

Sau một lúc thì đã chế tạo thành công.

Đây chính là thành quả.
____________
Dao găm kịch độc
Độ bền: 20.000 / 20.000
Sát thương: +140.000
Dẫn truyền ma lực: 400%
Phù phép:
-Điều chỉnh trọng lượng (Cao cấp)
-Tăng độ sắc bén: (Cao cấp)
-Tự sửa chữa
-Tự làm sạch
Kỹ năng:
-Kịch độc: Sản xuất ra độc cực mạnh khi truyền ma lực, độ mạnh 300.000 Hp/giây.

-Điểm yếu: Chỉ ra điểm yếu của đối thủ, giúp tăng mạnh sát thương khi tấn công vào đó.
___________
Thế là xong.

Giờ thì đi tặng cho chị ấy thôi.

Tại sao tôi không chế tạo vũ khí tốt nhất có thể á hả?

Cái đó để sau khi kết hôn đã nha.

Mà bây giờ tìm chị ấy ở đâu đây nhỉ?

Qua nhà chị ấy xem sao ha.

Tôi rời khỏi nhà, sau đó hướng tới chỗ ở của chị ấy.

Khi đến nơi, người lính đang đứng canh gác ở đó nói với tôi: -Em tìm Mimiko-sama phải không? (Lính) -Vâng ạ. (Lucia) -Nếu thế thì ngài ấy đã đến cung điện rồi. (Lính) -Cảm ơn ạ. (Lucia) Chị ấy đã tới cung điện rồi sao?

Tôi cũng hướng về phía cung điện mà tiến tới.

Đến được cung điện thì còn phải đi tìm đủ chỗ.

Cuối cùng, sau khoảng 30 phút kể từ lúc ra khỏi nhà, tôi đã tìm thấy chị ấy.

Chị ấy đang cùng Haruko và cha mẹ tôi nói chuyện gì đó.

Tôi đến gần, chị ấy quay sang và nhìn thấy tôi.

Mimiko gọi tôi đến: -Lucia, lại đây nào.

Mọi người đang có chuyện muốn nói với em đây. (Mimiko) Tôi tiến đến chỗ họ, Mimiko ôm lấy tôi.

Sau đó cha tôi lên tiếng: -Con đây rồi, Lucia.

Chúng ta đang có chuyện cần nói đây. (Cha) -Chuyện gì thế ạ? (Lucia) -Một quý tộc bạn của cha con có một đứa con, vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 13 của thằng bé.

Người đó có mời chúng ta đến.

Thông thường thì những người tham dự sẽ mang theo con của họ đến đó.

Nhưng các anh chị con thì có tuổi không phù hợp, còn con thì lại có 4 cô hôn thê rồi.

Thế nên chúng ta mới đang phân vân không biết có nên đưa con tới đó hay không.

Cuối cùng chúng ta đã quyết định là sẽ hỏi ý kiến của con.

Vậy con muốn đi hay không? (Mẹ) Một buổi tiệc trưởng thành của con trai quý tộc.

Trước giờ thì trừ sinh nhật của bản thân hay người nhà thì tôi chưa hề tham dự bữa tiệc nào khác cả.

Đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm mới mẻ cho tôi.

Tuy thế tôi lại không thích những chỗ đông người cho lắm, nó cứ áp lực thế nào ấy.

Mà cứ ở gần cha mẹ tôi là được ha, hơn nữa đây có lẽ là cơ hội kết bạn.

Quyết định rồi, tôi sẽ đi.

Tôi quay sang trả lời cho họ: -Con sẽ đi ạ.

Nhưng ai sẽ đi cùng với con? (Lucia) -Chỉ có ba người chúng ta thôi. (Cha) -Vậy còn mấy chị ấy thì sao ạ? (Lucia) Tôi chỉ vào Mimiko và Haruko.

Mẹ tôi trả lời.

-Hai người đó không thể đi cùng được.

Mà, hai cô con dâu cho cặp cha mẹ này mượn Lucia vài ngày được không? (Mẹ) -Được thôi ạ. (Mimiko) -Vài ngày không ôm Lucia đi ngủ thì con vẫn chịu được, thế nên là cha mẹ cứ mang em ấy theo đi ạ. (Haruko) -Cảm ơn hai con nha.

Thế đó, con có muốn đi không? (Mẹ) -Được ạ.

Thế khi nào chúng ta xuất phát ạ? (Lucia) -Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.

Thế nên hôm nay con cứ thoải mái mà thân mật với họ đi nha.

Fufufu. (Mẹ) -Mama à! (Lucia) -Đúng đó.

Con cứ tận hưởng đi ha. (Cha) -Cả papa nữa. (Lucia) -Hahaha. (Mọi người) Họ đều cười vang một cách thoải mái.

Giận luôn.

Tôi tiếp tục chuyến đi.

Hôm nay hơi rảnh, thế nên tôi sẽ làm phiền mấy anh chị của tôi một chút.

Giờ thì tôi đang tiến đến chỗ của Milia-oneechan.

Tôi hiện đang đứng trước nơi mà đội kị sĩ đang ở.

Tôi bước vào và tìm kiếm Milia-oneechan.

Tuy nhiên, tôi không thể tìm thấy chị ấy đâu cả.

Lang thang một hồi, có một người đến hỏi tôi: -Em đang tìm ai sao? (Kị sĩ) -Em đang tìm Milia-oneechan ạ. (Lucia) -Nếu là đội trưởng thì cô ấy mới đi rồi. (Kị sĩ) -Thế ạ?

Em cảm ơn. (Lucia) Tôi cảm ơn và đi ra khỏi đó.

Phải rồi, tôi có Bản đồ mà.

Quên mất tiêu luôn đó.

Bật Bản đồ lên, tôi tìm kiếm Milia-oneechan.

Chị ấy đang ở một nơi cách đây một quãng với ai đó.

Tôi đi đến đó.

Mất một chút thời gian để tôi tới đó.

Milia-oneechan đang ngồi trên một chiếc ghế dưới một bóng cây khá lớn với một chàng trai nào đó.

Họ nói chuyện một cách vui vẻ, tay thỉnh thoảng chạm vào nhau rồi mặt đỏ lên.

Miệng tôi vẽ ra một nụ cười, do không nhìn thấy nên không chắc lắm nhưng tôi đoán là nó khá gian đấy.

Hô hô, hẹn hò cơ à?

Nghĩ lại thì Milia-oneechan cũng đến tuổi rồi mà ha.

Tôi tìm một chỗ để ngồi và nhìn họ, tất nhiên là không để họ phát hiện rồi.

Cơ mà tôi khá là lo lắng đó.

Chẳng biết anh chàng này có xứng đáng không nữa.

Những lúc thế này thì phải làm gì?

Tất nhiên là theo dõi rồi.

Âm thầm gọi Ruri ra.

Lần này người xuất hiện là... tôi.

Đã thế còn không có gì trên người nữa chứ.

Lập tức dùng ma pháp để bẻ cong ánh sáng khiến hai người chúng tôi tàng hình.

Ruri cũng nhanh chóng biến đổi thành cô gái tóc đen giống lần trước.

Rồi, hỏi tội thôi.

Tôi gằn giọng: -Ruri! (Lucia) -Hiii...

Có...

Có chuyện gì thế ạ? (Ruri) -Cô biến thành tôi để làm gì thế hả? (Lucia) -Đâ...

Đâu có gì.

Tôi chỉ là biến thành tiểu thư xem thế nào thôi mà.

Đúng thế. (Ruri) – Cô ấy vừa nói vừa nhìn sang chỗ khác.

-Thật không đó? (Lucia) -Vâ...

Vâng ạ.

Thật sự luôn đó. (Ruri) -Haizz, bỏ đi.

Có biến thì nhớ biến ra cả quần áo giùm cái. (Lucia) -Vâng ạ, thưa tiểu thư.

Mà tiểu thư gọi tôi có chuyện gì ạ? (Ruri) -Đấy, làm ta suýt thì quên mất.

Cầm lấy viên Ngọc ghi hình này và theo dõi cậu trai đằng kia cho ta.

Nhớ phải quay hết những gì cậu ta làm hay nói, đặc biệt là những khi cậu ta gặp cô gái nào khác.

Cứ theo dõi một tháng cho ta.

Còn nữa, đừng để hai người kia quá thân mật đó. (Lucia) -Vâng ạ.

Tôi xin thi hành mệnh lệnh. (Ruri) -À mà trước khi đưa viên ngọc thì nhớ lọc những phần không có gì đặc biệt ra đó. (Lucia) -Tuân lệnh. (Ruri) Rồi cô ấy ẩn thân lập tức.

Tôi cũng đi chơi với Hana và Yumi, tiện thể thông báo cho họ về việc tôi đi với cha mẹ luôn.

Đến chiều, tôi đi nói chuyện với Milia-oneechan.

-Có chuyện gì mà em gặp chị thế Lucy-chan? (Milia) -Chị đang hẹn hò đúng không?

Đừng chối, em thấy hết rồi đó nha. (Lucia) -Sao em lại b...

Mà thôi, đó là Lucy-chan mà, cái gì chẳng làm được.

Đúng là thế. (Milia) -Được bao lâu rồi ạ? (Lucia) -Cũng được 1-2 tháng gì rồi.

Mà em định làm gì? (Milia) -Chị cứ yên tâm đi, em sẽ không can thiệp gì nhiều đâu.

Đó là nếu như không có chuyện gì xảy ra thôi. (Lucia) -Vậy là có can thiệp đó hả? (Milia) -Không sao đâu mà.

Em chỉ muốn chắc chắn vài chuyện thôi.

Tạm biệt chị nha. (Lucia) -Chị cũng chẳng làm gì được nhỉ?

Thôi được rồi, em làm sao thì làm.

Nhưng nếu có chuyện gì đó bất thường là chị giận em luôn đó nha. (Milia) -Vâng ạ. (Lucia) -Rồi, lại đây chị ôm cái nào. (Milia) Tôi lại gần để chị ấy ôm tôi.

Sau khi ôm đã đời rồi thì tôi được thả ra.

Tối hôm đó, tôi thẩm định cả nhà tôi, và tôi đã phát hiện một chuyện khiến tôi có một cảm giác rất khó tả.

Cả nhà tôi đều có danh hiệu Lucia-con.
_____________________________________
Góc tác giả: Vote nào: Thành cặp hay chia tay đây.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 39: Dự tiệc


Hôm nay là ngày tôi sẽ cùng cha mẹ đi dự tiệc sinh nhật do bạn của cha tôi tổ chức cho con ông ta.

Vì lí do nào đó mà tối hôm qua Mimiko đi qua nhà tôi đòi ngủ cùng với tôi, thế nên trên cái giường quen thuộc của tôi lại có thêm một cô mèo.

Sau khi thức dậy vẫn là màn cực hình quen thuộc với tôi: Thử đồ.

Cả 3 người mẹ cùng với Mimiko và Haruko đang biến tôi thành con búp bê.

Nãy giờ tôi cũng thử cả gần chục bộ đầm với đủ kiểu dáng, cơ mà vẫn có tông màu chủ đạo là xanh da trời.

Đồ trang trí trên váy thì đủ kiểu.

Từ hoa hồng bằng vải với đủ màu sắc đến đá quý được chạm khắc tinh xảo.

Mà đừng tưởng cứ gắn đá quý là tốt nha, nặng lắm đó.

Sau gần nửa cái buổi sáng thì tôi đã được tha.

Tại sao chuyến đi kéo dài cả tuần lại phải thay đồ sớm thế á?

Không phải chỉ có tổ chức một bữa tiệc thôi đâu.

Cứ tối một buổi, trưa một buổi, kéo dài 3 ngày.

Lí do mà tổ chức tới mức đó là vì thiên chức con của bạn cha tôi, một Hầu tước, nhận được là Kị sĩ rồng.

Kị sĩ rồng là một thiên chức cực kì hiếm và mạnh mẽ.

Thiên chức này khiến cho người sở hữu dễ dàng kết thân với đám rồng, nếu đe doạ chúng thì hiệu quả cũng được gia tăng, nhờ đó mà việc khiến cho một con rồng trở thành chiến hữu với bản thân sẽ dễ dàng thành công.

Ngoài ra, nếu đã có chiến hữu rồng của mình thì người sở hữu thiên chức Kị sĩ rồng sẽ gia tăng sức mạnh lên rất nhiều nếu con rồng đó ở gần, hơn nữa còn có thể mượn một phần sức mạnh của con rồng đó, khiến bản thân tạm thời trở thành Long nhân.

Sức mạnh của Long nhân ít nhất cũng phải bằng khoảng 100 người lính.

Một kị sĩ rồng được xem là có sức mạnh địch hàng nghìn người, tất nhiên là có chênh lệch dựa trên sức mạnh của con rồng rồi.

Nếu là thú nuôi của tôi thì...

Thôi bỏ qua đi ha.

Vào sinh nhật thứ 13, người sở hữu thiên chức Kị sĩ rồng sẽ được một con rồng đến thăm.

Họ có thể chọn con rồng đó làm chiến hữu lập tức, hoặc từ chối nó để tìm kiếm một con rồng khác.

Lan man quá rồi, trở lại hiện trạng lúc này nào.

Giờ tôi đang mặc một bộ đầm với màu xanh da trời, tất nhiên.

Ngực trái chiếc đầm có mặt của một chú mèo làm bằng Sapphire.

Phần dưới có nhiều bông hồng màu lam được thêu lên.

Khắp chiếc đầm là những hoạ tiết rất đẹp.

Trên đầu là một cái băng đô cùng màu với chiếc đầm với một khuôn mặt vui vẻ của một chú mèo con làm bằng ngọc.

Tất cả những chiếc đầm được chuẩn bị, tôi đều gia cố rồi nên chẳng có gì đáng sợ đâu.

Trên tai tôi cũng đang đeo một đôi hoa tai bằng bạch kim với khuôn mặt chú mèo giống hệt trên băng đô, khuôn mặt này được khắc trên đôi hoa tai.

Đôi hoa tai có khả năng kháng phép rất mạnh và còn vô hiệu hóa độc nữa.

Biết là đi dự tiệc thì có gì phải chuẩn bị đến thế, nhưng an toàn là trên hết mà ha.

Không biết tôi mặc thế này có hợp không nhỉ?

Tôi quay người lại thì thấy tất cả đang nhìn tôi.

Đang chưa hiểu chuyện gì thì Haruko lên tiếng:

- Con đột nhiên muốn Lucia ở nhà. (Haruko)

- Con cũng thế. (Mimiko)

- Chị cũng muốn con bé ở nhà đó Cecilia. (Kiria)

- Ý kiến của mọi người giống em đó. (Anna)

- Hình như chuẩn bị hơi quá tay rồi. (Cecilia)

- Đúng thế/ Chuẩn rồi/ Không phải là hơi đâu/ Dư rồi. (Haruko/ Mimiko/ Anna/ Kiria)

Ể?

Mọi người nói vậy là sao?

Trông tôi xấu lắm hay sao?

Sao mọi người chỉ nhìn thôi vậy?

Rồi Haruko Mimiko lấy ngọc ghi hình ra, hướng nó về phía tôi, kích hoạt nó một chút rồi tắt và cất đi.

Họ nói tiếp:

- Mọi người chuẩn bị lại cho em ấy đi. (Mimiko)

- Tớ không đủ can đảm để phá hỏng hình ảnh này. (Haruko)

- Mẹ cũng thế. (Cả 3 mẹ)

Và tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra hết cả.

Thế là sao cơ?

Và sau vài phút thì họ lại thay cho tôi bộ đồ khác, không cho tôi đeo bông hoa tai kia nữa, thay cái băng đô cho tôi luôn.

Họ cho tôi mặc một chiếc đầm đơn giản, trông không có gì là đẹp hay cao cấp hơn mấy bộ thường ngày của tôi.

Và họ cũng không cho tôi đeo hoa tai hay băng đô luôn.

Sau đó họ gật gật đầu rồi dẫn tôi ra xe ngựa đang chờ sẵn.

Cha tôi đang đợi, trông thấy tôi thì nói:

- Sao mọi người chuẩn bị lâu đến thế mà những gì con bé đang mặc trông có vẻ đơn giản vậy? (Cha)

Mọi người không ai trả lời.

Mimiko đến đưa cho cha tôi viên Ngọc ghi hình kia, điều chỉnh để chỉ có cha tôi nhìn thấy.

Sau khi nhìn nó một lát, ông trả lại cho Mimiko rồi nhìn thẳng vào họ, nói:

- Viên ngọc này, phải cất giấu thật kĩ.

Hình ảnh vừa rồi chỉ gia đình chúng ta được xem thôi.

Nhất định không được để người ngoài trông thấy.

Mọi người, làm tốt lắm. (Cha)

Họ gật đầu với nhau.

Sau đó tôi lên xe ngựa cùng cha mẹ tôi.

Chiếc xe bắt đầu xuất phát.

Cơ mà tôi vẫn không hiểu nổi phản ứng đó của mọi người.

Mà chắc là do tôi xấu thôi nhỉ?

Chắc là thế rồi.

Buồn quá đi. [Tác: Thực ra là ngược lại hoàn toàn cơ :v]

Chúng tôi đến nơi vào buổi chiều.

Chiếc xe ngựa dừng lại trước một dinh thự to lớn hơn cả của tôi.

Chúng tôi xuống khỏi chiếc xe, có một người lính đến để đưa chiếc xe và ngựa vào nơi của chúng.

Một người đàn ông trông khá mập tiến đến bắt tay và chào hỏi cha tôi.

- Chào mừng và cảm ơn vì đã đến nhà của tớ. (???)

- Chào cậu, Bago.

Tất nhiên phải đến thôi, dù sao thì cũng là bạn thân cơ mà. (Lucas)

- Vậy đây là vợ và con gái cậu hả?

Đứa thứ mấy thế? (Bago)

- Chứ sao nữa.

Lucia là con út của tớ. (Lucas)

- Con gái út đây sao?

Lớn thế này rồi cơ à.

Phải rồi, vào nhà chúng ta nói chuyện tiếp chứ nhỉ? (Bago)

- Thế thì đi thôi nào. (Lucas)

Thế là chúng tôi bắt đầu tiến vào trong cái dinh thự to đùng ấy.

Trên đường hai người họ vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau.

- Lucas này, tớ nghe nói dạo này có đứa bé nào đó làm cả cung điện náo loạn cả lên.

Cậu biết đó là ai không? (Bago)

- Nếu là đứa bé đó thì nó ở ngay đây còn gì. (Lucas)

- Hử?

Ai cơ? (Bago)

- Đứa bé cậu đang nói tới là Lucia đó. (Lucas)

- Cậu đùa vui quá đó. (Bago)

- Không.

Đó là sự thật mà. (Lucas)

- Hả!?

Vậy mấy tin đồn kiểu một đứa bé có hôn ước với 2 cô công chúa là... (Bago)

- Ừ.

Lucia luôn. (Lucas)

Ông ấy hết nhìn cha rồi lại nhìn sang tôi.

Sau khi làm vài lần như thế thì ông ta dừng lại.

Mà chúng tôi đã vào phòng khách từ khi cuộc trò chuyện được nửa rồi.

- Tớ tạm tin cậu.

Mà giờ cậu hãy đi cùng hầu gái để đến căn phòng mà tớ đã chuẩn bị để nghỉ ngơi và lát nữa dự bữa tối.

Cô dẫn họ đến căn phòng được chuẩn bị riêng đi. (Bago)

Một cô hầu gái dẫn chúng tôi lên phòng.

Mà tôi có mang theo Kiona nha.

Lên phòng thì cũng chẳng có việc gì làm hết á.

Tôi cũng chỉ chơi với Kiona thôi.

Đến tối, một cô hầu gái đến gọi chúng tôi xuống.

Tiệc được tổ chức là tiệc đứng.

Địa điểm tổ chức là ngoài vườn.

Lí do là bởi vì cần có không gian để rồng có thể rồng xuất hiện.

Sau màn giới thiệu về đứa con trai quý giá của ông Bago kia thì bữa tiệc bắt đầu.

Tôi thì chỉ ở gần cha mẹ của tôi thôi.

Đúng là tôi đến đây để kết bạn, nhưng chúng tôi vẫn còn ở đây vài ngày nữa cơ mà.

Còn giờ thì phải xem thử con rồng nào sẽ xuất hiện cái đã.

Maa, một phần cũng là vì tôi cần thời gian để có thể quen với cái không khí này, vì tôi vốn không quen với nơi đông người mà.

Cha mẹ tôi nhìn thấy tôi cứ đi theo họ thì cũng chỉ mỉm cười rồi tiếp chuyện với những người khác.

Sau mỗi lần trò chuyện ngắn thì cha mẹ tôi lại cúi xuống trò chuyện với tôi.

Chỉ cần thế này thôi là tôi cũng vui rồi.

Nơi được chú ý đến nhiều nhất là một bãi cỏ lớn, nơi được chuẩn bị cho con rồng sẽ xuất hiện.

Còn người được chú ý đến nhiều nhất tất nhiên là nhân vật chính của buổi tiệc, con trai Hầu tước Bago.

Tên cậu ta là Higo.

Trông khá bình thường, kiểu như nhân vật nền ấy.

Không có ý xúc phạm đâu nha.

Sau khi bữa tiệc bắt đầu được hơn một giờ, có tiếng gầm phát ra trên trời.

Tất cả mọi người đều hướng mắt của mình về phía mà tiếng gầm phát ra.

Cậu Higo kia có vẻ rất háo hức.

Tất cả đều có vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.

Tôi cũng thế thôi, rất tò mò luôn đó.

Tiếng vỗ cánh đã có thể được nghe thấy.

Tiếng vỗ cánh đó khá mạnh mẽ đó.

Một hình bóng to lớn hiện ra.

Một con rồng với tổng chiều dài, kể cả chiếc đuôi, là khoảng 30m.

Trên toàn thân con rồng là một lớp vảy đỏ rực.

Trên đầu là một cặp sừng đen vuông góc với đầu.

Mọi người đều trầm trồ khi nhìn thấy nó.

Hiro nhảy lên vui mừng.

Đây là một con Hoả long, một loài rồng chuyên về lửa.

Tùy vào các kỹ năng mà nó sở hữu và cấp độ của nó mà Hoả long có thể tiến hoá thành nhiều loài mạnh mẽ hơn nữa.

Thực ra thì những loài rồng khác cũng có thể tiến hoá như thế, nhưng Hoả long lại có thể dùng Hoả ma pháp để hỗ trợ cho đòn hơi thở của nó, thế nên đây được xem là loài khởi đầu thuận lợi nhất.

Hơn nữa Hoả long rất ít khi lựa chọn Kị sĩ cho mình, thế nên lượng Hoả long kị sĩ là cực kì hiếm.

Con rồng đáp xuống bãi cỏ, sau đó nhìn tất cả mọi người một lượt, gầm lên và nói:

- Ai là người sẽ trở thành chiến hữu của ta! (Rồng)

Higo bước đến trước con rồng, lên tiếng:

- Chính là tôi đây. (Higo)

- Cậu có vẻ cũng khá đấy.

Muốn trở thành chiến hữu của ta hay không? (Rồng)

- Tất nhiên rồi! (Higo)

- Được!

Vậy thì hãy chạm vào đầu ta và đặt tên cho ta. (Rồng)

Con Hoả long cúi đầu xuống sát đất.

Higo bước tới và đặt bàn tay lên trán nó.

Rồi cậu ta nói:

- Vậy thì...

Tên cậu sẽ là Kiryu. (Higo)

- Được.

Ta chấp nhận cái tên Kiryu này. (Kiryu)

Con Hoả long phát sáng, sau đó luồng sáng dần thu nhỏ lại.

Sau khi luồng sáng biến mất, thứ còn lại ở đó là một chú rồng cao khoảng 30cm.

Nó đậu lên vai Higo.

Quên nói, con rồng này có chỉ số khoảng 3 triệu.

Mạnh thật đó ha.

Sau khi mọi việc kết thúc thì tất cả mọi người đều tung hô một cách ồn ào.

Sau đó, bữa tiệc lại được tiếp tục.

Bữa tiệc được kéo dài đến đêm.

Tôi đã đi ngủ trước khi bữa tiệc kết thúc rồi.

Mai tôi sẽ thử chơi với con rồng xem sao.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 40: Hoả long và Thanh long


Trời sáng rồi, dậy thôi nào.

Tôi vẫn còn hơi mệt 1 chút.

Vì lạ chỗ nên tôi khó ngủ được lắm.

Thế nên mãi đến đêm, khi cha mẹ tôi trở về phòng thì tôi mới ngủ được.

Dù có là người tái sinh thì hiện giờ tôi cũng chỉ là trẻ em thôi mà.

- Con dậy rồi sao?

Kịp giờ ăn sáng luôn. (Cha)

- Nn...

Con dậy rồi đây. (Lucia)

Tôi lấy hai tay dụi mắt và xuống khỏi giường.

Hôm nay sẽ có nhiều việc để làm lắm đây.

À quên mất, còn con dao găm tôi chưa đưa cho Mimiko nữa.

Hôm đó tôi đi mất mà chưa đưa nó cho chị ấy rồi đến tối quên mất tiêu luôn.

Tôi thay sang bộ đồ khác, cơ mà vẫn là những món đồ đơn giản.

Thôi kệ đi ha, dù sao vẫn đỡ hơn là xấu mà.

Bữa sáng, tất cả khách mời cùng thưởng thức những món cao cấp trên một chiếc bàn dài.

Cơ mà nhóm trẻ em chúng tôi thì ngồi ăn cùng nhau trên một chiếc bàn khác nhỏ hơn.

Bên phía người lớn thì họ đang nói chuyện về con của họ, giới thiệu con họ với Hầu tước Bago.

Còn bên này thì những đứa trẻ đang chú ý đến Kiryu.

Dù sao thì vẫn là trẻ con mà.

Nói thế chứ đến người lớn cũng có nhiều người phấn khích khi thấy rồng lần đầu tiên mà.

Trong khi đám trẻ con ồn ào nói chuyện về con rồng, Higo trả lời họ thì tôi đang từ từ thưởng thức bữa sáng.

Món ăn khá ngon đó, hơn nữa chỗ ngồi của tôi có thể nhìn thấy khu vườn của dinh thự này.

Một thảm hoa đầy màu sắc trải dài, vài chú bướm đang bay lượn trên thảm hoa đó.

Chim bay qua lại giữa những tán cây.

Từ khi tái sinh thì tôi lại thích những thứ dễ thương, hoa và những thứ đại loại vậy.

Có chút xấu hổ khi thú nhận việc này đó.

Trong khi nhóm trẻ em kia đang bận nói chuyện thì tôi cũng đã ăn sáng xong rồi.

Vốn dĩ kế hoạch sẽ là làm quen với Kiryu một chút, cơ mà đông người quá nên thôi.

Tôi quyết định đi ra ngoài vườn để dạo chơi một lát.

Tất cả những người được mời đều được cho phép đi tham quan thoải mái rồi nên cứ thoải mái thôi.

Umm, tiện thể tắm nắng một chút luôn ha.

Tôi nói với cha mẹ, sau đó bước ra vườn.

Ánh nắng ban mai ấm áp phủ lên cơ thể tôi.

Những làn gió nhẹ thổi qua khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

Những cánh bướm bay dập dờn trên những cánh hoa, còn những bông hoa nhẹ đung đưa theo chiều gió.

Một mùi thơm thoang thoảng kích thích khứu giác.

Tiếng chim hót líu lo hoà cùng tiếng lá cây xào xạc tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên.

Tuyệt thật đó.

Sau một lúc đi dạo, tôi đến chỗ có một bộ bàn ghế, một cây dù che nắng được đặt ở đối diện vườn hoa.

Có vẻ như những thứ này được đặt ở đây để gia đình của Hầu tước Bago có thể ngồi tránh nắng và ngắm hoa.

Maa, nghĩ lại thì, trong cung điện cũng có những bộ bàn ghế kiểu thế này, nên có lẽ là những người giàu có đều thích chuyện này ha.

Nhà tôi thì có một bộ bàn ghế đặt trong phòng, sát cửa sổ.

Dù sao thì tất cả các phòng trong nhà tôi đều có cửa sổ hướng ra vườn mà.

Tôi ngồi xuống, Kiona từ đâu xuất hiện.

Tôi ôm lấy em ấy, đặt lên đùi mình và vuốt ve bộ lông trắng ấy.

Được một lúc thì đám trẻ em kia kéo nhau đi đâu đó.

Có cả vài người lớn đi theo chúng nữa.

Mẹ tôi cũng đi theo luôn.

Có chuyện gì à?

Tôi đến gần hỏi mẹ tôi.

- Mama, có chuyện gì mà mọi người kéo nhau đi thế ạ? (Lucia)

- Mấy đứa trẻ đó muốn xem Higo-kun cưỡi rồng, thế nên chúng đang đi tới bãi cỏ ngày hôm qua.

Mama đi theo để đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra.

Còn những người khác có lẽ là đi xem, mama cũng không biết nữa.

Con muốn đi theo không? (Mẹ)

Cưỡi rồng thử à?

Nghĩ lại thì việc mọi người muốn xem thử cũng khá bình thường.

Rồng là loài mà không phải chỉ cần gặp mặt là được cưỡi vì chúng có lòng tự tôn rất lớn, đến cả anh hùng cũng không thể cưỡi được chúng.

Còn kị sĩ rồng thì rất ít, thế nên không phải muốn là nhìn thấy một người cưỡi rồng đâu.

Có lẽ nên đi cho vui ha.

Được rồi, quyết định thế đi.

Tôi đi theo họ ra bãi cỏ mà ngày hôm qua Kiryu đã hạ cánh xuống.

Mọi người đứng thành một vòng tròn lớn đứng xem.

Tuy nhiên, tôi đến khá trễ nên không thể chen vào được.

Làm sao đây ta...

Có cách rồi.

- {Không bộ}. (Lucia)

Cách của tôi đó.

Trong đây trừ mẹ tôi ra thì chẳng có ai dùng được ma pháp này cả, thế nên tôi dễ dàng bay lên và nhìn thấy toàn bộ một cách dễ dàng.

Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

Đừng có hy vọng nhìn được gì, tôi dùng Ma pháp bóng tối để che rồi nhá.

Mẹ tôi thì đứng dưới đó cười gượng gạo.

Nhìn gì chứ, bộ một người bay được là hiếm lắm à?

Ai biết dùng Phong ma pháp khá một chút là làm được thôi mà.

Cơ mà mọi người cứ nhìn tôi mãi.

Phải chuyển hướng chú ý của họ thôi.

- Thôi nào, mọi người ra đây đâu phải để nhìn tôi đâu đúng hông? (Lucia)

Tôi nói thế thì họ mới chuyển sang nhìn Higo, cơ mà vẫn có người nhìn về phía tôi.

Higo cũng đang chú ý đến tôi luôn.

Nè, không phải cậu đang chuẩn bị cưỡi chú rồng Kiryu hay sao?

Tập trung vào việc của bản thân đi chứ.

Sau khi nhận thấy rằng mọi người đang chú ý đến mình, Higo cũng tiếp tục việc làm của cậu ta.

Kiryu từ trên vai của cậu ta nhảy xuống đất, sau đó một luồng sáng bao phủ lấy nó.

Luồng sáng dần lớn lên và biến mất, để lại hình dạng ban đầu của Kiryu.

Sau khi trở lại hình dáng ban đầu, Kiryu ngẩng mặt lên trời gầm một tiếng lớn, rồi hạ đầu xuống sát đất để Higo trèo lên.

Cậu ta quay lại nhìn tôi lần nữa rồi sau đó bắt đầu trèo lên.

Thật là, bay thế này đơn giản thôi mà, có gì đâu mà nhìn mãi thế.

Higo trèo lên đầu, sau đó đi xuống lưng của Kiryu và ngồi trên đó.

Kiryu bắt đầu vỗ cánh tạo ra những luồng gió mạnh.

Cơ thể to lớn đó dần dần được nâng lên.

Khi cách khá xa mặt đất thì Kiryu bắt đầu lượn qua lại.

Theo như những gì tôi nhìn thấy sau khi cường hoá đôi mắt của mình thì Higo có vẻ rất thích thú.

Nếu cường hoá đôi tai thì có thể nghe thấy tiếng la hét khoái chí của cậu ta nữa.

Những người ở dưới này cũng hào hứng không kém.

Đám trẻ là hét ồn ào, nhìn Kiryu với ánh mắt lấp lánh.

Người lớn cũng trầm trồ khen ngợi.

Tôi đoán trong đây đã có những người chuẩn bị mang con của mình đến làm quen với Higo rồi đó.

Sau khi bay được một lúc thì Kiryu bắt đầu hạ cánh xuống bãi cỏ.

Trên mặt Higo đang có một nụ cười.

Umm, nói sao ta, nụ cười đó có phần tự mãn.

Maa, dù sao thì cậu ta cũng là một đứa trẻ, trong khi đến cả người lớn cũng thích thú nếu được cưỡi lên lưng một con Hoả long cơ mà.

- Nè, Higo, Kiryu, cho tớ cưỡi thử một chút được không? (???)

Một cô bé đến nói với hai người đó như thế.

Sau đó tất cả những đứa trẻ ở đó đều lên tiếng để xin được cưỡi thử trên lưng Kiryu.

Sau đó Kiryu cất tiếng:

- Lũ con người hạ đẳng, yếu đuối các ngươi mà đòi cưỡi lên lưng ta hay sao?

Những người được cưỡi trên lưng ta chỉ có Long kị sĩ là người được lựa chọn mà thôi. (Kiryu)

Ê này, biết là loài rồng rất kiêu ngạo nhưng như thế là hơi quá đáng rồi đó nha.

Đừng có mà xúc phạm cả một chủng tộc như thế chứ.

Higo nói:

- Cậu đừng xúc phạm họ như thế chứ. (Higo)

- Đó chỉ là sự thật mà thôi.

Loài rồng là loài cao cấp bậc nhất.

Những chủng tộc thấp kém hơn không có quyền được cưỡi lên lưng chúng ta. (Kiryu)

Tôi khó chịu lắm rồi đó nha.

Cái con rồng này còn không bằng một phần sức mạnh thú nuôi yếu nhất của tôi mà dám kiêu ngạo đến thế sao?

Phải cho nó hiểu ra mới được.

Mà nghĩ lại thì chẳng ai dám phản ứng

- Này, đừng có mà kiêu ngạo thế! (Lucia)

Trừ mẹ tôi ra thì mấy người kia đang run rẩy.

Cũng không khó hiểu lắm, những người này có hợp sức thì cũng không hạ nội con rồng này, mà giờ có một đứa trẻ dám chọc giận nó thì sợ cũng phải thôi.

- Đồ hạ đẳng nhà ngươi mà cũng dám lớn tiếng với ta sao?

Chán sống rồi à? (Kiryu)

- Thế ngươi có thể thắng được ta hay thú nuôi của ta không mà dám nói thế. (Lucia)

- Một Thuần thú sư hạ đẳng thì thú nuôi cũng chỉ là loài hạ đẳng mà thôi.

Có giỏi thì gọi ra, ta sẽ đánh bại cả hai lập tức. (Kiryu)

- Đừng có hối hận đấy. (Lucia)

- Ngươi nghĩ ngươi đủ sức khiến ta hối hận sao?

Có giỏi thì thử xem nào. (Kiryu)

Nếu muốn thì tôi cũng chiều thôi.

Với mục đích đe doạ một con rồng thì thú nuôi phù hợp nhất chính là thú nuôi mạnh nhất của tôi.

Cầm một viên ma hạch của quái vật bậc SSS trên tay, truyền ma lực và điều khiển nó để viên ma hạch hoá thành một làn khói tím.

Giờ thì, ra đây nào hỡi thú nuôi mạnh nhất của ta.

Làn khói tím bay xuống đất và một vòng tròn ma pháp phức tạp hiện ra.

Ma pháp trận phát sáng mạnh mẽ và dần dịu đi.

Sau khi ánh sáng biến mất, một con rồng đang đứng tại đó.

Một con rồng với bộ vảy màu xanh lục lấp lánh dưới ánh mặt trời như ngọc lục bảo.

Kẻ thống trị của loài rồng, Thanh long.

Và tên của bé rồng này là Mena nha.

Một bé rồng với chiều cao từ đầu đến đuôi là 35m.

Mọi người đơ ra nhìn.

Mena lên tiếng:

- Tiểu thư gọi tôi có việc gì ạ? (Mena)

- Không có gì lớn đâu.

Chỉ là muốn nhờ cô dạy dỗ con Hoả long đằng kia cho nó bớt kiêu ngạo thôi ấy mà. (Lucia)

- Tuân lệnh! (Mena)

Nghiêm túc quá rồi Mena ơi.

Mà thôi kệ đi ha.

Mena quay về phía Kiryu, lườm nó.

Cơ mà vì lí do nào đó mà Kiryu còn kiêu ngạo hơn nữa.

- Thì ra con nhóc nhà ngươi cũng có rồng à?

Nhưng một con rồng yếu ớt đến thế này thì làm gì được ta cơ chứ. (Kiryu)

- Ngươi dám gọi tiểu thư của ta là con nhóc sao?

Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhận tội và sửa sai, hoặc ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ. (Mena) [Tác: Gắt]

- Sức mạnh của ngươi chỉ bằng một nửa của ta mà muốn doạ sao?

Ngươi mới chính là kẻ phải đau khổ. (Kiryu)

- Là do ngươi lựa chọn đau khổ mà thôi. (Mena)

Một tiếng gầm mạnh mẽ phát ra từ miệng Mena.

Trạng thái giả của cô ấy được tắt đi.

Giờ thì Kiryu đang run cầm cập.

Sự hiện diện áp đảo của Mena đang đè nén lấy Kiryu.

- Th...

Thanh long?

Không thể nào lại có chuyện này được. (Kiryu)

Kiryu liền dùng hết sức để bỏ chạy.

May là Higo đã trèo xuống từ trước.

Cơ mà con Hoả long của cậu không trốn thoát nổi đâu.

Mena hiện ra chắn trước mặt Kiryu và dùng đuôi quất nó.

Kiryu bị bắn mạnh xuống mặt đất.

Thanh HP giảm đi 2/3.

Cố gắng bò dậy, Kiryu sợ hãi cầu xin:

- Tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha cho tôi.

Tôi không dám kêu tiểu thư Lucia là con nhóc hay kiêu ngạo nữa đâu.

Xin tha mạng cho tôi. (Kiryu)

- Được rồi, về đây nào Mena. (Lucia)

Nghe lời tôi, Mena biến thành một chú rồng nhỏ nhắn cao 35cm đậu lên vai tôi.

Kiryu cũng biến nhỏ trở lại và bỏ trốn đến chỗ của Higo.

Mọi người trố mắt đến mức như rơi được ra ngoài luôn ấy.

Tôi hồi phục cho Kiryu và trở lại nơi dùng để ngắm hoa kia.

Từ đó, mỗi lần thấy tôi là Kiryu lại trốn ra sau lưng Higo, run cầm cập.

Higo nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, còn đám trẻ em bu lấy tôi.

Chiều lòng chúng, tôi cho tất cả lên lưng Mena, bay một vòng quanh lãnh thổ của Hầu tước Bago.

Thời gian dự tiệc kết thúc và tôi đã làm quen được với khá nhiều người.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 41: Hôn thê thứ 5


Hiện tại đang là buổi sáng cuối cùng của tiệc sinh nhật được tổ chức cho Higo.

Đáng ra thì cậu ta phải là nhân vật chính cơ chứ, tại sao mọi người đều nhìn tôi thế?

Sau khi dùng Mena để “dạy dỗ” Kiryu thì tôi trở thành trung tâm của sự chú ý luôn, nhưng nhờ thế mà tôi làm quen được với rất nhiều người.

Tuy nhiên, có một vấn đề đó là khoảng thời gian riêng tư của tôi bị mất đi khá nhiều, thành ra là tôi phải nhờ Mena biến lớn và đứng canh để tôi có thể ở riêng.

Việc tôi cướp lấy sự chú ý thì Higo không để ý cho lắm, còn bên phía người lớn thì cũng chẳng ai dám nói câu nào hết á.

Maa, họ vốn đã sợ Kiryu rồi, giờ lại ra thêm một con rồng khác đủ sức hạ gục Kiryu trong một đòn thì ai dám ho he.

Mà lí do có lẽ không chỉ có thế đâu.

Vào chiều hôm qua, có một ông quý tộc hùng hổ bước đến chỗ tôi, sau đó hét lớn gọi tên tôi.

Lúc đó tôi đang bận tập trung xem thử có món nào sở hữu công dụng hay ho một chút không.

Đang dở việc thì bị gọi, thế nên giật mình khiến tay chạm vào Hộp vật phẩm.

Viên ngọc tôi được nhà vua tặng rơi ra, và ông kia xin lỗi rồi chạy biến đi luôn.

Theo những gì tôi nghe được thì việc tôi là hôn thê của 2 cô công chúa vẫn chưa đến tai ông ta.

Sáng nay trên mặt ông ta có thêm hai quầng thâm dưới mắt.

Sau khi ăn sáng xong thì tất cả mọi người cũng bắt đầu tạm biệt Hầu tước Bago và trở về.

Tuy rằng nhiều người trong đó có cấp bậc cao hơn giá đình chúng tôi, thế nhưng ngài Bago lại mặc kệ họ và tiễn chúng tôi trở về.

Hiện giờ tôi đang chuẩn bị bước vào xe ngựa.

Bỗng nhiên, Higo gọi tôi lại và làm một chuyện mà có thể nói rằng tôi đã quen.

-Lucia, làm vợ mình nha. (Higo) Để xem, cái này là lần thứ 6 rồi phải không nhỉ?

Nếu là tôi trước đây thì có lẽ sẽ bối rối một chút, dù sao thì cậu ta cũng khá đẹp trai.

Tuy nhiên, giờ tôi chẳng thể bị ảnh hưởng bởi nam giới nữa.

Và tất nhiên, câu trả lời của tôi là: -Xin lỗi, mình không có hứng thú với con trai. (Lucia) Một câu trả lời nhẹ nhàng là tốt nhất ha.

Cơ mà sao cậu ta trông như muốn nhảy cầu thế nhỉ?

Vợ ngài Bago đang bận dỗ cậu ta.

Sao lạ vậy ta, mình nhớ là câu từ chối nhẹ nhàng lắm mà.

Sau vài câu chào nhau giữa cha tôi và ngài Bago thì gia đình tôi cùng nhau vào xe ngựa và quay trở về thủ đô.

À, tặng cho Kiryu và Higo một thứ gì đó để xin lỗi vì đã làm cho Kiryu bị thương nặng đến thế đi ha.

Umm, cái nào thì hợp nhỉ...

Đá năng lực này được đấy.

Trong game thì nó chỉ giúp thú nuôi mạnh hơn chút xíu thôi nên không ảnh hưởng gì đâu ha.

Còn công dụng ở thế giới này thì tôi không biết.

Thẩm định thì chỉ cho biết rằng nó sẽ tăng sức mạnh của quái vật.

Maa, chắc không khác với game lắm đâu.

Tôi gọi Higo: -Higo-kun! (Lucia) -Có chuyện gì sao? (Higo) Cậu ta đáp lời tôi mà hai mắt đỏ hoe.

Xin lỗi rồi mà.

Tôi ném viên đá về phía cậu ấy và được cậu ấy bắt lại.

-Đưa nó cho Kiryu.

Viên đá đó sẽ giúp Kiryu mạnh hơn.

Tạm biệt nha. (Lucia)
Xong việc, tôi trở vào xe ngựa.

Chiếc xe ngựa bắt đầu xuất phát, nhằm thủ đô thẳng tiến.
_________________________
(Góc nhìn thứ 3) Sau khi Lucia rời đi, Higo quay vào nhà.

Trên tay Higo là một viên đá đang phát sáng xanh lam.

Higo bắt đầu bước về phía của Kiryu.

Thực ra thì Kiryu đang trốn Lucia để đợi cô bé trở về.

Thứ sức mạnh quá mức áp đảo của Mena đã khiến nó biết được thế nào là nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Higo đã đến được chỗ trốn của Kiryu.

Chú Hoả long đang ở trong góc phòng của Higo.

Cậu bé bước vào bên trong, gọi Kiryu: -Ra đây nào Kiryu, có thứ tớ muốn đưa cho cậu đây. (Higo) Kiryu lúc này mới rời góc phòng, cất cánh bay lên vai Higo và đứng ở đó.

Higo cầm viên ngọc được Lucia tặng, đưa ra trước mặt Kiryu.

Viên ngọc biến thành một làn khói lấp lánh bao quanh Kiryu.

Khi làn khói biến mất, Kiryu đã biến đổi.

Lớp vảy trở nên đỏ như máu, ngoài ra còn hơi sáng nhẹ khi được ánh nắng chiếu vào.

Hai chiếc sừng biến mất, nhưng hàm răng lại trở nên chắc khoẻ hơn.

Móng vuốt sắc nhọn hơn.

Sau đó cả Kiryu và Higo đều nghe thấy giọng nói vô cảm. < Cá thể Kiryu đã tiến hoá chủng loài từ Ma thú lên Mộng thú > < Chỉ số của cá thể Kiryu đã được cài đặt thành giới hạn thấp nhất của Mộng thú.

Chỉ số đạt 15 triệu > < Cá thể Kiryu nhận thêm các khả năng dành cho Hoả long - Mộng thú > < Cá thể Kiryu đã trở lại level 0 > < Do sức mạnh chênh lệch quá lớn, sử dụng liên kết do thiên chức Kị sĩ rồng để điều chỉnh sức mạnh của cá thể Higo > < Do sự tương thích của cá thể Higo với sức mạnh của loài rồng đủ cao, cá thể Higo nhận được Long nhãn > < Cá thể Higo nhận được kỹ năng Long nhân hoá > < Chênh lệch đã nằm trong mức cho phép > < Cá thể Kiryu và Higo đã nhận kỹ năng Nhân long nhất thể > < Liên kết giữa cá thể Higo và Kiryu đã được cố định.

Hai cá thể không được phép chọn chiến hữu mới đến khi 1 trong 2 chết đi > < Cá thể Kiryu đã tiến hoá, trở thành chủng tộc Chân hoả long > < Biến đổi đã kết thúc > Sau khi nghe được những lời đó, cả hai đều ngất đi. •Long nhãn: Khi kích hoạt, toả ra uy áp của rồng được liên kết với bản thân.

Ngoài ra, gia tăng thiện cảm gây ra với loài rồng.

Cuối cùng, cho phép nhìn thấy ma lực, tinh linh.

Nội tại: Sở hữu khả năng nhìn của loài rồng. •Nhân long nhất thể: Người và rồng hợp nhất với nhau, cho phép lựa chọn dạng người hoặc rồng.

Chỉ số của cả 2 được cộng với nhau. •Chân hoả long: Dạng tiến hoá đặc biệt.

Được mở khoá khi một con Hoả long thông thường đạt được sức mạnh cực lớn mà chưa từng tiến hoá.

Đây là loài có đòn hơi thở với sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, sở hữu Hoả ma pháp dành riêng cho loài này.

Loài này có khả năng điều khiển lửa một cách tự do.

Sát thương từ lửa không có tác dụng với loài này.
_________________________
(Góc nhìn của Lucia) Gia đình tôi về tới nhà thì đã quá trưa.

Trời đang bắt đầu lạnh hơn rồi, dù chỉ là một chút thôi.

Nhờ thế mà dù là buổi trưa trời vẫn khá là mát mẻ.

Hơi tiếc một chút là ở đất nước này không có tuyết.

Tôi vẫn luôn muốn được nghịch tuyết một lần.

Maa, sau này đi du lịch quanh thế giới thì sẽ được thôi ha.

Chiếc xe ngựa dừng lại khi đã vào sân nhà tôi.

Chúng tôi bước xuống xe và vào nhà.

Chỉ có người làm trong nhà là ra đón thôi.

Mấy cô hôn thê của tôi đâu rồi nhỉ?

Tôi nhìn qua Bản đồ.

Họ đang ở trong cung điện.

Vị trí của họ là phòng của Hana.

Họ tập trung ở đó làm gì thế nhỉ?

Thông báo cho cha mẹ tôi việc tôi sẽ vào cung điện để gặp các chị ấy.

Sau khi được cho phép, tôi liền tiến về phía cung điện.

Mấy người lính đứng canh cổng thấy tôi thì chào và để tôi qua.

Tôi cũng chào lại họ, sau đó tiếp tục đi đến phòng của Hana.

Khi tôi đến trước cửa phòng của Hana thì cánh cửa lập tức mở ra, sau đó là chị Mineva chạy tới, sau đó là combo quen thuộc gồm: Ôm, cọ má, xoa đầu.

Trong khi làm thế thì chị ấy nhấc tôi lên, vừa tiếp tục “hành sự” vừa vào phòng.

Tôi không có ý gì đâu, cơ mà chị Mineva có vẻ quen với chuyện này rồi.

Cơ mà cũng đúng ha, tuần nào mà chẳng thế này.

Bước vào phòng, bên trong gồm có cả 4 cô hôn thê của tôi và Sofia đang ngồi uống trà, ăn bánh kem và trò chuyện với nhau.

Có vẻ vui quá ha.

Họ quay về phía tôi, sau đó Sofia liền phóng ngay tới ôm tôi, tiện tay kéo tôi ra khỏi tay của chị Mineva.

Vẫn cái combo giống chị Mineva, ngoài ra còn thêm màn hút máu nữa.

Không có ai ngăn cản cả.

Sau cái màn chào hỏi không ổn lắm kia thì tôi lại được chuyền tay qua từng người, mỗi người đều làm một combo y hệt chị Mineva.

Cuối cùng thì việc đó đã kết thúc sau một giờ đồng hồ.

Giờ thì tôi đang ngồi trong lòng của Haruko.

Chị ấy đang ôm tôi và tôi thì đang ngồi trên đùi chị ấy.

Sau đó chị ấy cất tiếng: -Lucia này, em nghĩ sao nếu có một cô gái nữa muốn kết hôn với em? (Haruko) -Sao chị lại hỏi em như thế? (Lucia) -Để biết một chút thôi mà.

Thế ý em ra sao? (Haruko) -Umm, em nghĩ rằng nếu mấy chị không phiền và cha mẹ cho phép thì em sẽ chấp nhận.

Tất nhiên chỉ khi người đó không phải là người xấu. (Lucia) -Sofia thì sao? (Haruko) -Chị ấy không phải người xấu.

Nếu là chị ấy thì em sẽ chấp nhận. (Lucia) -Nghe thấy chưa Sofia? (Haruko) -Rồi ạ.

Cảm ơn rất nhiều. (Sofia) -Thế là sao vậy Haruko? (Lucia) -Khi em đi dự tiệc thì Sofia có nói rằng em ấy yêu em.

Sau khi kiểm tra thì các chị đã đồng ý, cha mẹ em cũng thế.

Giờ chỉ còn chờ ý kiến của em nữa thôi. (Lucia) -Thế, ý em thế nào?

Làm vợ chị nhé, Lucia? (Sofia) -Vâng ạ. (Lucia) Thế là tôi đã có thêm một cô hôn thê nữa.

Một bé gái sở hữu thứ mà gần như mọi đứa con trai đều ước mơ.

Sau khi tôi trả lời thì Sofia liền cho tôi một nụ hôn lên môi.

Mặt tôi nóng lên, sau đó tôi ngất luôn 30 phút.

Sau khi tôi tỉnh lại, vì họ muốn nghe về việc dự tiệc của tôi nên tôi kể cho họ.

Đến đoạn cầu hôn lúc sáng thì sát khí ngập cả phòng, đến mức có thể nhìn thấy những làn khói đen từ người họ luôn.

Sau đó họ thay phiên nhau chơi với tôi.

Tôi, Haruko, Mimiko và Sofia trở về nhà vào buổi tối sau khi ở đó cho hết buổi chiều.
______________________________________
Góc tác giả: Tác nghỉ tết nha.

Chắc khoảng 1-2 tuần gì đó.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 42: Chuẩn bị cho cuộc thi


Sau khi chấp nhận lời cầu hôn của Sofia thì giờ tôi trở thành cái gối ôm cho cả 2 người Haruko và Sofia.

Tôi hỏi lí do vì sao Sofia yêu tôi, thì câu trả lời nhận được là “tình yêu sét đánh”.

Cái đó cũng có thật nữa hả?

Maa, nghe mọi người nói tình yêu sét đánh thường rất sâu đậm, thế nên ổn thôi ha.

Giờ thì đi học thôi.

Kì nghỉ bất đắc dĩ của trường cũng kết thúc rồi.

Tôi đi đến trường, Haruko và Sofia mỗi người nắm lấy một bên tay.

Cơ mà, sao nhìn cảnh này cứ thấy giống một đứa em được hai người chị đưa đến trường vậy!

Đến trường và ngồi vào chỗ của mình.

Ba cô hôn thê của tôi thì ngồi nói chuyện với nhau, đặc biệt là không cho ai nghe cả, kể cả tôi luôn.

Bị cho ra rìa luôn rồi.

Không biết họ nói về vấn đề gì mà bí mật thế nhỉ?

Cơ mà mấy chuyện bí mật thì về nhà nói đi chứ, sao lại lên trường rồi cách âm vậy.

Không tham gia được với họ thì tôi đành chuyển sang “chém gió” với Kazuo thôi.

Cậu ta cũng đang bơ vơ một mình.

Có người đồng hoàn cảnh khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Không phải là tôi thích cười trên sự đau khổ của người khác đâu.

Đừng có hiểu lầm đó nha.

- Ngồi suy nghĩ gì vậy?

Mới cãi nhau xong à? (Lucia)

- Mới sáng sớm thôi mà đã trù ẻo người khác rồi là sao đó. (Kazuo)

- Thế đang suy nghĩ về chuyện gì vậy? (Lucia)

- Sắp đến sinh nhật của Lapis rồi mà anh vẫn chưa tìm được gì để tặng cho cô ấy cả. (Kazuo)

- Quà sinh nhật à?

Qua thế giới khác rồi mà vẫn phải đau đầu vì mấy chuyện này à? (Lucia)

- Thế giới nào thì anh cũng đâu có kinh nghiệm đâu.

Mà bắt chước đám nhân vật chính trong light novel làm những thứ chỉ có ở thế giới cũ để tặng thì cũng không được, vì những anh hùng trước đây đều truyền bá đầy đủ hết rồi. (Kazuo)

- Ra là thế sao?

Có vẻ khó khăn quá nhỉ? (Lucia)

- Bé tặng quà sinh nhật gì cho mấy cô hôn thê vậy?

Nói ra để anh tham khảo nào. (Kazuo)

- Em có tặng quà sinh nhật cho họ bao giờ đâu. (Lucia)

- Hử?

Vậy sinh nhật của họ thì bé làm gì để chúc mừng? (Kazuo)

- Có làm gì đâu.

Khi em hỏi họ thích gì thì họ biết luôn rằng em hỏi để tặng quà sinh nhật, sau đó họ nói là để sinh nhật đi rồi biết.

Đến sinh nhật thì họ “bắt cóc” em đi với họ cả ngày, cuối cùng là ôm em đi ngủ mà chẳng chịu nói rằng họ muốn gì cả. (Lucia)

- Cái này thì...

Mà bé cũng là con gái cơ mà, không biết còn gái thích gì hả? (Kazuo)

- Em chỉ thích mấy thứ dễ thương thôi.

Mà em cũng không nghĩ là Lapis giống mấy người con gái khác đâu.

Dù sao thì người ta cũng là công chúa mà. (Lucia)

- Cũng đúng.

Phải làm sao đây? (Kazuo)

Trông cậu ta vò đầu bứt tai thế thì cũng tội, mà thôi cũng kệ vì có biết làm gì đâu.

Quà để tặng thì không phải là tôi không có, cơ mà cậu ta là bạn trai của Lapis cơ mà, thế nên phải tự thân vận động mới có ý nghĩa chứ, đúng hông nè?

Một lát sau thì giờ học bắt đầu.

Giáo viên bước vào lớp, sau đó nói:

- Hôm nay có một thông báo cho các em đây.

Lớp ta có một người được chọn cho cuộc thi giữa các trường với nhau, đó là Lucia.

Sau giờ học em hãy đến phòng hiệu trưởng.

Chi tiết thì đến khi đó thầy hiệu trưởng sẽ giải thích thêm. (Giáo viên)

Một cuộc thi giữa các trường à?

Nghe có vẻ thú vị, nhưng cũng hơi mùi rắc rối.

Đa số học sinh trong lớp nhìn tôi ngưỡng mộ.

Mắt sáng lấp lánh luôn kìa.

Được chọn như thế này vinh dự lắm sao?

Mà để xem thế nào đã, nếu rắc rối quá thì có lẽ tôi sẽ từ chối tham gia.

Tôi cũng nghe thấy mấy tiếng nói kiểu “Một đứa Thuần quái sư mà cũng được chọn à, không chọn ta thì sao mà thắng được”.

Sao lúc nào cũng thế nhỉ?

Mà tôi cũng quen rồi.

Bệnh chung của đám con quý tộc mà từ nhỏ đến lớn làm việc gì cũng có cha mẹ nhúng tay vào ấy mà.

Sau giờ học, tôi đi đến phòng hiệu trưởng.

Tất nhiên là 3 người kia không muốn để tôi đi một mình rồi, thế nên giờ có cả 3 người đang đi theo tôi đây.

Thật tình, tôi có phải con nít đâu cơ chứ.

Đến trước phòng hiệu trưởng, tôi gõ cửa và giới thiệu.

Sau đó có người mở cửa ra từ bên trong.

Tôi bước vào, còn ba người kia thì phải ở ngoài vì họ không được gọi.

Bên trong có tổng cộng 5 người, kể cả tôi.

Bên trong phòng hiệu trưởng gồm có bàn làm việc, một cái bàn nhỏ hình chữ nhật với bộ tách trà đặt trên đó.

Có hai chiếc ghế dài đặt đối diện với nhau qua chiếc bàn đó.

Ở một bên ghế là hiệu trưởng, bên còn lại là hai học sinh, một nam một nữ.

Cô gái có một mái tóc ngắn, trông có vẻ là người năng động.

Cậu con trai có một cặp kính trên mắt, toát ra vẻ trí thức.

Người vừa mở cửa là một cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt cùng mái tóc khiến cô ấy có vẻ ngoan hiền.

Sau khi mở cửa, cô ấy đến ngồi cạnh hai người kia.

Hiệu trưởng nhìn tôi, sau đó đưa tay hướng về chỗ bên cạnh cô gái vừa rồi, nói:

- Em ngồi vào đi. (Hiệu trưởng)

Tôi bước tới đó và ngồi xuống.

Hiệu trưởng rót một tách trà, sau đó để trước mặt tôi.

Mọi người trong phòng ai cũng có một tách trà trước mặt.

Cầm lấy tách trà vừa được rót, tôi đưa lên miệng.

Một mùi thơm nhẹ nhàng kích thích khứu giác của tôi.

Nhấp một ngụm trà nhỏ, tôi có cảm giác thư giãn hơn chút.

Là một loại trà cao cấp ha.

Hương vị nhè nhẹ cùng mùi hương thoang thoảng khiến người dùng thư giãn.

Mà khoan đã, đây đâu phải là lúc uống trà.

Đặt tách trà xuống bàn, tôi nhìn về phía hiệu trưởng.

Thấy thế, ông cũng bắt đầu lên tiếng.

- Tất cả đều có mặt ở đây rồi, vậy thì giờ vào việc chính thôi.

Bốn người các em là những người được chọn để tham gia cuộc thi sắp tới.

Các em hãy tự giới thiệu đi. (Hiệu trưởng)

- Xin tự giới thiệu, mình tên là Serena, học sinh lớp 4C.

Thiên chức của mình là một Triệu hồi sư. (Serena) – Cô gái tóc dài là người đầu tiên lên tiếng.

- Mình tên là Nina, học sinh lớp 3B.

Mình là Cung thủ. (Nina) - Kế đó là cô gái tóc ngắn.

- Tôi là Gino, học sinh lớp 3B.

Một pháp sư. (Gino) – Cuối cùng là cậu trai.

- Thế thì em nhỏ nhất rồi.

Em là Lucia, học sinh lớp 2A.

Thiên chức của em là Thuần quái sư. (Lucia)

Sau màn giới thiệu của tôi thì ba người kia nhìn tôi như thể sinh vật lạ vậy.

Hình như còn có một chút khinh thường trong mắt Gino và Serena nữa thì phải.

Hiệu trưởng lên tiếng:

- Giới thiệu xong rồi, giờ để ta nói qua về cuộc thi.

Đây là một cuộc thi thường niên được tổ chức giữa các trường trên toàn thế giới.

Mỗi trường sẽ lựa chọn 4 học sinh để tham gia cuộc thi.

Nội dung thi đấu là chiến đấu giữa các trường với nhau.

Giải thưởng dành cho hạng nhất là một thứ rất hiếm, có khả năng đặc biệt, hoặc những thứ kiểu vậy.

Ai có thắc mắc thì cứ hỏi. (Hiệu trưởng)

Trong khi hiệu trưởng đang nói thì tôi đã bị Nina ôm lấy và xoa đầu rồi.

Sao mọi người thích làm mấy chuyện kiểu này với tôi thế nhỉ?

Người đầu tiên đặt câu hỏi là Gino.

- Theo lời thầy thì đây là cuộc thi chiến đấu.

Thế thì tại sao thầy không lựa chọn Anh hùng để đưa đi? (Gino)

- Đó là vì luật không cho phép Anh hùng và Dũng giả tham gia cuộc thi.

Đây không phải là sân khấu dành cho họ. (Hiệu trưởng)

- Vậy tại sao thầy lại chọn chúng em mà không chọn các học sinh năm cuối? (Serena)

- Thầy chỉ chọn người tham gia dựa trên những biểu hiện của họ trong giờ học mà thôi.

Học sinh năm cuối tuy rằng có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn, nhưng tài năng thì lại không bằng các em. (Hiệu trưởng)

- Vậy tại sao lại chọn một con bé Thuần quái sư yếu đuối như thế này?

Đáng lẽ ra phải chọn những người có thiên chức có khả năng chiến đấu tốt hơn chứ. (Gino)

Bộ Thuần quái sư là một tội hay sao vậy?

Dù sao thì đó cũng là một thiên chức như những cái khác cơ mà.

Vẫn có những người thuần hoá được những quái vật mạnh cơ mà, dù rằng rất ít...

- Chưa chắc em đã có thể đánh bại em ấy trong một trận chiến đâu.

Dù sao thì em ấy cũng đã cùng các anh hùng chiến đấu trong dungeon rồi. (Hiệu trưởng)

Cậu ta nghe thế thì liếc nhìn tôi, rồi lại đưa mắt về phía hiệu trưởng.

Khi không ai hỏi gì nữa, hiệu trưởng tiếp tục nói:

- Vậy là không còn câu hỏi nào nữa.

Từ ngày mai các em sẽ được các thầy cô đưa vào dungeon bên dưới tầng hầm của trường để cày level nhằm chuẩn bị cho cuộc thi. (Hiệu trưởng)

- Em có được phép dẫn người quen theo không ạ? (Lucia)

- Phải rồi nhỉ.

Mỗi người trong các em được phép đưa theo 5 người, còn nếu muốn nhiều hơn thì phải tự lo mọi thứ. (Hiệu trưởng)

Umm, được dẫn theo 5 người à.

Mang ai theo bây giờ đây nhỉ?

Mà chắc là cứ dẫn hết theo đi, có lẽ tôi sẽ lo được thôi.

Sau đó thì không còn ai ý kiến gì nữa nên chúng tôi được phép ra ngoài.

Tôi cùng ba người đang đợi tôi ngoài cửa đi ăn trưa.

Dungeon của nhà trường có thể giúp tôi lên được level 70, thế nên cứ dùng thôi.
______________________________________
Góc tác giả: Tác đã trở lại rồi đây.

Và trong thời gian nghỉ tết thì truyện lên top 1 Fantasy luôn rồi.

Yay
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 43: Cuộc thi chiến đấu - Sẵn sàng


Đăng chương sớm để ai có gấu thì tối đi chơi, ai F.A thì tối cầu mưa.

Cảnh báo: Cầu mưa rồi đám có đôi có cặp đi đâu thì không ai biết đâu nhá
______________________________________
Sau thời gian luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi, hôm nay là ngày xuất phát đến địa điểm thi đấu, lục địa của người Elf.

Chúng tôi sẽ đi bằng cổng dịch chuyển kết nối giữa nơi đây và nơi tổ chức cuộc thi.

Chúng tôi, những người tham gia, sau thời gian cày level trong dungeon của trường thì đều đã đạt tới khoảng level 70.

Theo tôi thì dungeon đó hơi dễ quá, vì trừ con boss ra thì chẳng hề có một con quái vật nào chịu được một nhát chém thường của Shiro và Mizu cả.

Còn boss thì cũng chỉ cần đổ ma lực vào kiếm, tấn công vào điểm yếu thì cũng chỉ một đòn là xong rồi.

Hiện giờ chúng tôi đang tập trung ở sân trường.

Theo lịch thì đầu tiên sẽ đi xe ngựa đến điểm dịch chuyển, sau khi dịch chuyển thì sẽ có người đón và đưa đến nơi tổ chức cuộc thi.

Những người có mặt ở đây bao gồm hiệu trưởng, ba người cùng tham dự cuộc thi với tôi và những người đi cùng họ.

Năm người tôi chọn để cùng đi với tôi là Haruko, Sofia, Mimiko và cha mẹ tôi.

Ngoài ra thì còn có thêm Kazuo nữa.

Đáng lẽ là cậu ta không được đi cùng đâu, nhưng cậu ta năn nỉ tôi quá, đúng lúc Nina đi ngang qua, thế là cô ấy lập một thoả thuận với tôi.

Cô ấy chỉ mời 4 người đi theo, thế nên còn dư 1 chỗ.

Theo thoả thuận thì cô ấy sẽ mang Kazuo theo, đổi lại cô ấy sẽ ôm và xoa đầu tôi một lát khi cô ấy rảnh trong thời gian kể từ lúc khởi hành đến khi trở về.

Vì là bạn thân nên không giúp Kazuo cũng kì, vậy là tôi đã chấp nhận.

Còn lí do cậu ta đi theo là để tìm quà tặng cho Lapis.

Mà nghĩ lại thì cái thoả thuận này gọi là “bán thân” cũng đúng đấy ha.

Tất nhiên, thoả thuận đã có được sự đồng ý của 3 cô hôn thê đi theo tôi.

Lần này cha mẹ tôi có mang theo viên Ngọc ghi hình được dùng khi tôi đi tôi dự tiệc sinh nhật của Higo.

Viên ngọc được đặt trong một chiếc hộp được niêm phong cẩn thận, yểm một đống phép bảo mật, trên nắp có khắc dòng chữ “Tuyệt mật” to đùng.

Tôi biết rằng Ngọc ghi hình rất hiếm, thế nên phải đề phòng việc trộm cắp, cơ mà đề phòng tới mức này thì cẩn thận quá mức rồi đó.

Quên mất tiêu, còn con dao găm mà quên mất chưa đưa cho Mimiko nữa.

Tôi lấy con dao ra và cầm trên tay.

Phần bao của con dao đuợc làm từ da rồng đó.

Tiến đến Mimiko, tôi đưa con dao ra cho chị ấy kèm theo tờ giấy viết thông tin của con dao.

Tôi nói với chị ấy:

- Tặng chị nè. (Lucia)

- Đây là gì thế? (Mimiko)

- Một con dao găm do em làm ra, hay đúng hơn là từ kỹ năng của em.

Quà dành cho chị đó. (Lucia)

- Cảm ơn em.

Mà sao bỗng nhiên lại tặng cho chị vậy? (Mimiko)

- Bí mật. (Lucia)

- Được rồi, nếu em tặng thì chị nhận vậy. (Mimiko)

- Chị thử xem có vừa tay không. (Lucia)

Mimiko nghệ tôi nói thế liền rút con dao ra.

Ánh sáng màu vàng kim phản chiếu trên lưỡi dao khi nó rời vỏ.

Cầm con dao trên tay vung vài lần rồi chị ấy gật đầu và nói với tôi:

- Vừa tay lắm.

Cảm ơn em nha. (Mimiko)

Sau đó chị ấy tra con dao con vào lại vỏ.

Bỗng nhiên chị ấy trượt tay và làm rơi con dao.

Khi lưỡi dao chạm xuống sân trường, nó xuyên qua đến hết lưỡi dao và dừng lại khi tay cầm chạm xuống đất.

Mimiko nhặt nó lên và cẩn thận đưa nó trở lại bao.

Kiếm xuyên qua nền đất thì khá hiếm nhưng không phải là không có ở thế giới này, thế nên Mimiko không ngạc nhiên cũng khá bình thường.

Con dao đó mà dùng một chút lực thì còn cắt được cả thép ấy chứ.

Đến lúc xuất phát rồi.

Mọi người chia thành từng nhóm lên xe ngựa.

Sau khi tất cả đã lên xe thì đoàn xe bắt đầu khởi hành.

Trên xe tôi thì có tôi, 5 người tôi chọn và cả cái đứa đi ké nữa.

Hơi chật thì phải.

- Để Lucy-chan hi sinh thân mình như vậy làm anh cảm thấy áy náy quá. (Kazuo)

Xem ai đang nói kìa.

Cái đứa năn nỉ tôi suốt giờ ăn trưa, khi Nina muốn lập thoả thuận với tôi thì mắt sáng rỡ, cười tươi rồi liên tục gật đầu, thế mà giờ còn nói được câu đó nữa cơ đấy.

- Cảm thấy áy náy lắm hả?

Thế thì xuống xe rồi về đi cho khỏi phải áy náy. (Lucia)

- Ấy ấy, đừng nói thế chứ.

Áy náy thì có nhưng mà chuyến đi này là vì lợi ích của tình cảm giữa anh và Lapis cơ mà, thế nên sao mà về được chứ. (Kazuo)

- Thế là anh sẵn sàng bỏ lòng tự trọng sang một bên luôn à? (Lucia)

- Chính xác! (Kazuo)

Cái tên này đúng là biết cách chọc tức người khác mà.

Cậu ta còn trả lời với nụ cười tươi rói trên mặt nữa chứ.

Tôi muốn đem cái khuôn mặt và cái nụ cười kia đi phơi khô quá.

Sau đó khoảng một tiếng thì chúng tôi cũng đã đến điểm dịch chuyển.

Một vòng tròn ma pháp to đùng được khắc trên một bệ đá trắng tinh.

Tất cả chúng tôi xuống khỏi xe ngựa.

Những người đánh xe đưa xe ngựa quay lại.

Vì cuộc thi vốn đã được lên lịch trước nên nhà trường cũng hẹn trước với họ.

Cứ đúng ngày chúng tôi trở về là họ đến đón thôi.

Còn giờ thì tất cả cùng bước lên cái bệ đó.

Khi tất cả đã lên, thầy hiệu trưởng truyền ma lực vào khối cầu bên cạnh bệ dịch chuyển.

Đây là ma pháp dịch chuyển đã được nạp sẵn ma lực, thế nên chỉ cần truyền thêm một ít làm tín hiệu kích hoạt mà thôi.

Vẫn như bao cái ma pháp khác, vòng tròn ma pháp được khắc trên bệ phát sáng mạnh mẽ, sau đó yếu dần.

Sau khi ánh sáng biến mất, trước mắt tôi là một quang cảnh khác hẳn nơi lúc trước.

Nếu nơi trước là một nơi nằm trong khu vực được canh gác cẩn thận thì nơi đây là một nơi trống trải với mảng xanh dài bất tận của bầu trời, ngoài ra thì chỉ có một người duy nhất ở đây.

Nhìn một lượt xung quanh, nơi đây có gì đó trông khá là hiện đại.

Bệ đá chứa vòng tròn ma pháp được đặt giữa một khoảng sân lớn được lát đá.

Nhìn ra xa một chút, có thể dễ dàng thấy được những toà nhà với nhiều màu sắc khác nhau.

Sao cứ thấy sai sai thế này?

Chẳng phải nơi đây là lục địa của người Elf hay sao?

Nhìn đâu cũng thấy nhà xây mà.

Elf ở thế giới này cũng ở trong nhà cây giống như mấy bộ light novel mà.

Nhìn kĩ mấy ngôi nhà, tôi cảm thấy có gì đó khá là hoài niệm, quen thuộc.

Cái kiến trúc này, chẳng phải đây là kiến trúc của Trái đất sao?

- Chào mừng mọi người đã đến với nơi tổ chức cuộc thi của chúng tôi. (???)

Trong khi hàng đống câu hỏi đang xoay vòng trong đầu tôi thì có một tiếng nói phát ra.

Nhìn về phía đó, một cô gái Elf xinh đẹp với mái tóc dài vàng óng đang đứng ở đó.

Phải rồi nhỉ, lo suy nghĩ mà quên mất có cô ấy đang ở đây luôn.

Khi sự chú ý chuyển vào cô ấy, những lời nói được tiếp tục.

- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lala.

Tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho mọi người trong thời gian mọi người ở đây.

Nơi đây là địa điểm nổi tiếng trong lục địa của người Elf chúng tôi.

Một hòn đảo bay trên bầu trời của lục địa, được chính các anh hùng xây dựng.

Hòn đảo này được các anh hùng đặt tên là Hòn đảo chiến trận. (Lala)

Thì ra cô gái đó là hướng dẫn viên của chúng tôi.

Thì ra nơi đây được xây dựng bởi anh hùng, cũng không lạ khi có những kiến trúc của thế giới trước.

Cơ mà Hòn đảo chiến trận à.

Tên nghe có mùi nguy hiểm đấy.

Hòn đảo này được xây để làm gì vậy?

- Đây là hòn đảo được các anh hùng xây dựng sau khi tiêu diệt quỷ vương.

Nơi đây được họ dùng để thi đấu và nghỉ ngơi. (Lala)

Mọi thắc mắc đã được giải đáp.

Nếu là nơi thi đấu của các anh hùng thì cái tên nghe cũng khá hợp đó.

Sau lời giải thích vừa rồi thì Lala dẫn chúng tôi đến nơi ở được chuẩn bị.

Sẽ có nhiều vòng thi, dẫn đến việc phải ở lại nhiều ngày, thế nên việc có chỗ nghỉ tại đây là đương nhiên.

Lala còn giải thích thêm nhiều thứ nữa, nhưng cái tôi quan tâm đó chính là hệ thống phần thưởng cơ.

Phần thưởng chỉ xuất hiện mỗi năm một lần, được lấy từ kho báu của các anh hùng.

Nơi chứa kho báu được bảo vệ bởi hàng loạt kết giới không thể xuyên thủng, cũng như là rất nhiều bẫy mà cách vượt qua đã không còn.

Các anh hùng đã thiết lập hệ thống để mỗi năm, một món trong kho sẽ được đưa ra khi có đủ tất cả chủng tộc, mỗi tộc có ít nhất là một số được quy định, cùng thi đấu với nhau tại nơi đây.

Người thắng cuộc sẽ được trao cho món đồ được lấy ra đó.

Giờ là thời gian nghỉ ngơi.

Đến buổi chiều sẽ bốc thăm để chọn khu vực chiến đấu cho vòng đầu tiên.

Tôi cùng mọi người về phòng đã được chuẩn bị.

Do không biết được hình thức chiến đấu là gì, thế nên chỉ bàn về chiến lược chung chung mà thôi, đến khi hình thức được công bố thì 4 người tham gia sẽ cùng bàn luận kĩ lưỡng hơn.

Buổi chiều, mọi người cùng đến nơi bốc thăm.

Hiệu trưởng thì đang bận khích nhau với hiệu trưởng trường khác rồi.

Một ông Elf già bước đến nơi bốc thăm.

Đó là một chiếc máy được vận hành bằng ma lực nhằm bảo đảm sự công bằng.

Một quả cầu màu trắng rơi xuống từ chiếc máy.

Người dẫn chương trình tiến đến nhặt lên, mở nó ra và đọc tờ giấy đặt bên trong quả cầu.

Ừm, có người dẫn chương trình luôn đó.

Các anh hùng yêu cầu thế mà.

- Địa điểm dành cho vòng thi đầu tiên sẽ là...

Chiến trường đa khu vực.

Mời các thí sinh di chuyển đến đó. (Người dẫn chương trình)

Chúng tôi được đi đến đó.

Thông tin chi tiết thì sẽ được thông báo sau khi vào chiến trường.

Bốn thí sinh chúng tôi bước đến bệ dịch chuyển vào chiến trường.

Đây là loại sẽ dịch chuyển chúng tôi đến một vị trí ngẫu nhiên trong đó.

Trước khi đi, thầy hiệu trưởng đến nói:

- Các em hãy cố lên, hãy cố gắng đưa trường chúng ta vào top 10. (Hiệu trưởng)

- Vâng ạ! (4 người)

Trường chúng tôi cả chục năm nay chỉ toàn nằm ở hạng 11-15 trong số các trường tham gia mà thôi.

Thế nên hiệu trưởng mới nói như thế đó.

Sau khi dịch chuyển, chúng tôi hiện giờ đang đứng ở một khu vực có những toà nhà lớn nhỏ xung quanh.

Một số còn nguyên, một số thì đổ vỡ, một số thì có cửa bị phá hủy.

Lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên từ bầu trời:

- Tất cả các đội đều đã vào vị trí, vậy thì chúng tôi sẽ phổ biến hình thức của cuộc chiến lần này.

Nơi mọi người đang đứng là Chiến trường đa khu vực.

Hình thức chiến đấu lần này là một hình thức được các anh hùng rất ưa chuộng.

Các đội sẽ chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn 1 đội duy nhất còn sót lại.

Tùy vào thứ hạng, điểm sẽ nhận được tương ứng.

Trong đó có những loài quái vật khác nhau, thế nên mọi người cần phải chiến đấu chống lại cả con người lẫn quái vật.

Mọi người sẽ phải sinh tồn cho đến khi chiến thắng hoặc bị loại.

Hãy cứ thoải mái chiến đấu, vì khi bị đánh bại, các vết thương sẽ được phục hồi hoàn toàn và được dịch chuyển ra ngoài chiến trường.

Mọi người sẽ không phải chết tại đó.

Thời gian trong đó sẽ trôi nhanh gấp 10 lần bên ngoài, nghĩa là 10 ngày trong đó sẽ bằng 1 ngày bên ngoài.

Sau mỗi 6 giờ thì trên tay mọi người sẽ có bản đồ thông báo vị trí của tất cả những người còn ở lại trong chiến trường, thời gian duy trì bản đồ là 1 phút.

Giải thích đã xong, giờ thì...

Battle Royale...

BẮT ĐẦU!!! (Người dẫn chương trình)
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 44: Cuộc thi chiến đấu - Vòng 1 - Nerf


Vẫn là một chương thả thính thôi.
______________________________________
Sau tiếng hô của người dẫn chương trình, một luồng năng lượng lướt qua bầu trời.

Rồi một giọng nói máy móc vang lên:

< Đang ở khu vực không hoàn toàn thuộc về Hệ thống Thế giới, kỹ năng Hệ thống bị hạn chế >

< Chức năng Hộp vật phẩm bị vô hiệu hóa >

< Chức năng Đa nghề nghiệp bị vô hiệu hóa >

< Chức năng Vườn bị vô hiệu hóa >

< Chức năng Không gian thú nuôi bị vô hiệu hóa.

Các kết nối với thú nuôi bị ngắt >

< Tầm quan sát của Bản đồ bị giảm xuống >

< Khả năng Bỏ qua ẩn thân của chức năng Bản đồ bị vô hiệu hóa >

< Khả năng Cảnh báo xâm nhập của chức năng Bản đồ bị vô hiệu hóa >

< Chức năng Hỏi đáp bị vô hiệu hóa >

Giọng nói vô cảm đó liên tục vang lên trong tai tôi.

Nội dung của những lời đó khiến tôi cảm thấy hoang mang.

Mở Thông báo lên, tôi nhìn vào những dòng chữ trong đó.

Cái gì thế này!!??

Đùa nhau đó hả?

Sao kỹ năng Hệ thống của tôi lại bị thế?

Còn cái “Không hoàn toàn thuộc về Hệ thống Thế giới” này là ý gì!?

Trang bị của tôi thì sao đây?

Sau khi hét lên những câu kia trong đầu, tôi chợt nghĩ ra một việc.

Không biết mọi người có bị ảnh hưởng không nhỉ?

Tôi quay sang hỏi họ:

- Kỹ năng của mọi người có ổn không? (Lucia)

- Sao em lại hỏi thế?

Của chị bình thường cả. (Nina)

- Của chị cũng bình thường. (Serena)

- Của anh cũng thế. (Gino)

Sau thời gian cùng nhau cày level trong dungeon thì mọi người đều thân thiết với nhau hơn rồi.

Mà tất cả mọi người đều bình thường hết cả.

Như thế có nghĩa là chỉ có mỗi tôi bị hạn chế kỹ năng thôi.

Sao bất công quá vậy chứ?

- Trông em buồn quá vậy?

Có chuyện gì sao Lucia? (Nina)

- Kỹ năng mạnh nhất của em bị hạn chế mất rồi. (Lucia)

- Kỹ năng mạnh nhất?

Là cái cho phép em tìm quái vật khi chúng ta ở trong dungeon và cho phép lấy hai thanh kiếm kia ra đó hả? (Nina)

- Vâng ạ...* Hức*! (Lucia)

- Vậy tức là em không còn dò tìm hay dùng hai thanh kiếm kia được nữa sao? (Serena)

- Đúng thế. (Lucia)

- Tuyệt vời!!!! (Serena + Gino)

Hai người Serena và Gino bỗng nhiên reo ầm lên.

Tôi buồn như thế mà sao họ vui mừng quá vậy.

Tôi sắp khóc rồi đó.

- Sao em ấy bị như thế mà hai người vui quá vậy? (Nina)

- Vậy cậu còn nhớ lúc ở trong dungeon chứ? (Gino)

- Tất nhiên là nhớ. (Nina)

- Thế lúc đó em ấy thể hiện như thế nào? (Gino)

- Để xem...

Tìm được tất cả quái vật trong đó, kể cả có ẩn thân hay không.

Kết liễu quái vật, kể cả boss trong một đòn. (Nina)

- Thế đó, còn giờ em ấy không làm như thế được nữa.

Chẳng phải đây chính là cơ hội cho chúng ta thể hiện hay sao? (Serena) – Cô ấy ghé sát tai Nina nói nhỏ khiến tôi chẳng nghe được gì cả.

- A! (Nina)

Sao tiếng thốt lên đó, Nina đến bên tôi, ôm lấy tôi và nói:

- Em đừng buồn nữa Lucia. (Nina)

- Nhưng như thế này thì em vô dụng mất thôi. (Lucia)

- Không sao đâu.

Em đã giúp tụi chị rất nhiều trong việc cày level trong dungeon rồi mà.

Thế nên giờ hãy cứ để lại mọi chuyện cho tụi chị lo.

Đúng không mọi người? (Nina)

- Đúng thế! (Gino + Serena)

- Mọi người làm em cảm động quá đi. (Lucia)

Thật cảm động quá mà, cứ tưởng họ sẽ coi thường tôi cơ chứ.

May quá đi mất thôi.

Họ đúng là người tốt mà.

_________________________
Suy nghĩ của 3 người kia:

“Lucia bị như thế, giờ chính là cơ hội để mình thể hiện cho nhà trường, những người đang theo dõi và cả Lucia thấy khả năng của mình.” (Gino)

“Đây đúng là cơ hội cho mình mà.

Trong dungeon mình đã không thể hiện được nhiều, nhưng giờ đây đã khác.

Mọi người, hãy xem khả năng của tôi đây.

Đặc biệt là em đó, Lucia.” (Serena)

“Em ấy bị như thế thì mình đây phải cố gắng hết sức mới được.

Lucia à, chị sẽ bảo vệ cho em.” (Nina)

Vì một lí do nào đó mà cả 3 người bọn họ đều đã xem Lucia là một cô em gái đáng yêu của họ sau chuyến đi vào dungeon.

Giờ họ đang cố gắng với lí do chủ yếu là vì Lucia, cô em gái không được công nhận của họ.

- Giờ chúng ta nên làm gì đây? (Gino)

- Tớ nghĩ là nên ở lại nơi này để đợi đến khi vị trí của những đội khác được thông báo. (Serena)

- Ý kiến khá hay.

Thay vì di chuyển khi không có bất cứ thông tin gì thì ở lại đây vẫn an toàn hơn. (Gino)

- Vẫn còn một vấn đề khá lớn đó. (Lucia)

- Gì thế? (Serena)

- Cuộc chiến không biết sẽ kéo dài bao lâu, thế còn thực phẩm thì sao? (Lucia)

Không giống như Hộp vật phẩm của tôi, những ma cụ và kỹ năng lưu trữ khác vẫn có thời gian trôi như bình thường, đồng nghĩa với việc không ai có thể bảo quản thực phẩm trong thời gian dài, trừ khi đó là đồ khô.

Nhưng nhìn mặt họ thì có lẽ không ai mang theo đồ khô rồi.

Ngoài ra vẫn còn nước uống nữa, nhưng thứ đó thì có thể dùng ma pháp để tạo ra.

- Chúng ta không mang theo thực phẩm bảo quản, giờ phải làm sao đây? (Nina)

- Quanh đây có những ngôi nhà, thế nên hãy thử vào đó xem sao.

Nếu không được thì có lẽ chúng ta buộc phải đi săn quái vật thôi. (Serena)

- Cứ làm thế đi. (Gino)

Vậy là chúng tôi quyết định cùng nhau tìm kiếm trong những căn nhà ở xung quanh.

Nghĩ lại thì, những đội khác liệu có xuất hiện ở gần đây không nhỉ?

Trên Bản đồ không hiện ra dấu chấm nào, thế nên có lẽ chúng tôi sẽ an toàn trong một lúc, miễn là không có ai sở hữu khả năng ẩn thân đang trong vùng quan sát của Bản đồ.

Lựa chọn một căn nhà trông tốt nhất so với những căn nhà khác, chúng tôi mở cửa bước vào.

Đây là một căn nhà chỉ có một tầng duy nhất.

Chúng tôi đi vào từng phòng để kiểm tra.

Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một ít thịt khô trong tủ của căn nhà đó.

Nó vẫn còn ăn được.

Mà hình thức thi đấu này khá giống với một game ở thế giới trước, không biết thức ăn có hồi lại Hp không nhỉ?

- Phần thịt khô này đủ để chúng ta ăn trong một bữa.

Mà trong số chúng ta có ai biết nấu ăn không thế? (Gino)

- Tớ biết nấu, dù là không ngon lắm. (Serena)

May quá đi, Serena biết nấu ăn.

Thực sự, tôi hông muốn ăn đồ khô khi chưa nấu lại một chút nào hết.

Vị phải nói là dở tệ luôn.

Tiếp đó, chúng tôi lấy một vài món đồ dùng cho việc nấu nướng và cất vào Nhẫn trữ đồ.

Ai cũng có một chiếc trên tay cả.

May mà không gian trong chiếc nhẫn của tôi không bị khoá.

Trong đó có rất nhiều dược phẩm đó.

Tôi cũng tìm được một thanh kiếm rất tốt đối với tiêu chuẩn thông thường.

Thanh kiếm này là do tôi nhờ Dũng giả thuộc tộc Người lùn làm cho để kiểm tra trình độ của họ, sau đó tôi bỏ vào chiếc nhẫn rồi để đó luôn.

Không ngờ rằng có ngày nó lại giúp đỡ tôi nhiều thế.

Sau chuyến này phải tặng quà cảm ơn cho cậu ta mới được.

Thanh kiếm được làm từ hợp kim Mithril và Titanium.

Sau khi đi “loot đồ” hết tất cả những căn nhà có ở đây thì chúng tôi đã có được một lượng nguyên liệu tươi dành cho bữa tối, và chỗ thức ăn khô thì đủ để sử dụng trong vài ngày.

Nếu cuộc thi kết thúc sớm một chút thì lượng thức ăn này sẽ đủ thôi.

Chúng tôi cũng tìm được gia vị nữa, vậy là được ăn ngon rồi.

Thật là tuyệt vời mà.

Giờ thì trời đã tối.

Chúng tôi vào một căn nhà và nấu ăn.

Dù không giấu được khói nhưng ít nhất thì vẫn hạn chế được việc bị phát hiện bởi ánh sáng phát ra do việc đốt lửa nấu ăn.

Đúng là có thể dùng Phong ma pháp để làm tan khói nhằm tránh bị phát hiện do nó, nhưng như thế thì lượng ma lực cần dùng khá nhiều, mà hoàn cảnh lúc này thì cần phải luôn sẵn sàng cho việc chiến đấu bất cứ lúc nào, thế nên ý tưởng đó bị loại bỏ.

Mà thức ăn đã được Serena nấu xong rồi, ăn thôi nào.

- Mọi người thấy thế nào?

Ngon không? (Serena)

- Khá ngon đó. (Gino)

- Nhận xét thật lòng chút đi nào.

Khá thôi mà ăn luôn tay như thế đó à? (Nina)

- Được rồi!

Ngon lắm! (Gino)

- Tsundere kìa.

Ngon thì cứ khen chứ sao phải ngại chứ.

Em cũng thấy ngon. (Lucia)

- Phải rồi, cậu nấu rất tuyệt đó.

Trong hoàn cảnh thế này mà được ăn thức ăn ngon là tuyệt nhất rồi. (Nina)

- Thật hả?

Mình vui lắm đó. (Serena)

Rồi chúng tôi tiếp tục ăn và trò chuyện vui vẻ với nhau.

Có vẻ Gino hơi căng thẳng một chút, nhưng sau đó thì cũng bình thường trở lại rồi.

Sau bữa ăn, chúng tôi trèo lên nóc của một toà nhà và ngồi trên đó do thám xung quanh.

Cũng sắp đến lúc quét vị trí rồi.

*Ầm*

Một tiếng nổ lớn phát ra cùng với một luồng sáng của lửa phát ra từ một vị trí cách khá xa nơi đây.

Có vẻ đang có một trận chiến xảy ra thì phải.

- Đang có một cuộc chiến diễn ra tại đó.

Giờ chúng ta nên làm gì đây? (Nina)

- Ngồi một chỗ không cũng chán lắm, thế nên tới đó đi.

Dù sao thì vì họ đang chiến đấu, thế nên việc quét sạch những người đang bị thương tại đó sẽ đơn giản hơn, và ta cũng cần phải xem xét thực lực của kẻ địch nữa. (Gino)

- Gino nói cũng khá hợp lý.

Cứ thế đi. (Serena)

- Em sẽ theo mọi người. (Lucia)

- Vậy thì đi thôi nào. (Nina)

Lí do tôi đi chỉ đơn giản là vì khi chơi Battle Royale ở thế giới trước, tôi luôn đi đến những vùng chiến đấu và ks những người còn sót lại mà thôi.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 45: Cuộc thi chiến đấu - Vòng 1 - KS


Cả đám chúng tôi chạy đến nơi phát ra vụ nổ.

Tại đó có hai đội đang chiến đấu với nhau.

Tiếng kim loại va chạm nhau liên tục vang lên, đan xen vào là những vụ nổ do Hoả ma pháp và tiếng gió rít của Phong ma pháp.

Chúng tôi đang đứng tại một vị trí cách đó một quãng để quan sát và chờ thời cơ.

Những người đang chiến đấu tại đó là ba kiếm sĩ, ba pháp sư, tất cả đều là con người.

Thế trận khá cân bằng do việc kìm hãm nhau giữa các pháp sư và hỗ trợ từ pháp sư dành cho kiếm sĩ.

Tạm gọi đội có 2 pháp sư là đội 1, còn đội có 2 kiếm sĩ là đội 2 cho dễ tường thuật ha.

Đội 2 bắt đầu chiếm ưu thế do pháp sư của họ đã dùng 1 phép diện rộng hệ Hoả để khống chế bên kia.

Người pháp sư, trông có vẻ là đội trưởng, đang hò hét chỉ đạo cho 2 kiếm sĩ tiến lên.

Tuy nhiên, mới được vài bước, một mũi tên từ đâu bay đến với tốc độ cực nhanh xuyên qua đầu của pháp sư đó.

Nơi mũi tên bay qua hiện ra một chấm đỏ như đèn laze chiếu vào.

Có vẻ ở đây thì các vết thương sẽ hiển thị dưới dạng đường đỏ như thế thì phải.

Pháp sư kia ngã xuống và trên đầu hiện ra dòng 3:00.

Những số đó từ từ đếm ngược.

Thời gian dành cho việc cứu trợ à?

Nhưng những kiếm sĩ trông rất bối rối, hoặc là do họ chưa gặp bao giờ, hoặc là cách cứu quá khó thực hiện.

Bỗng Nina nói với chúng tôi:

- Ở đằng kia. (Nina)

Cô ấy đưa tay chỉ về một hướng.

Nhìn theo hướng đó, tôi thấy có một căn nhà có ban công, trên đó có một bóng đen.

Tôi nhìn được là do nơi đó không cách chỗ chúng tôi đứng quá xa.

Những mũi tên được bắn ra từ hướng đó, nên có lẽ đó là cung thủ, thành viên cuối cùng của đội 1.

Hai pháp sư của đội 1 đang dần đứng lên.

Một kiếm sĩ bên đội 2 đưa thanh kiếm đỡ thành công một mũi tên khác, nhưng âm thanh tạo ra thì khá lớn.

Mũi tên đó đã được dùng Phong ma pháp để tăng cường sức mạnh và tốc độ.

Mũi tên tiếp theo đã bắn trúng phần vai bên tay cầm kiếm của cậu kiếm sĩ vừa rồi.

Hai pháp sư đội 1 bắt đầu chuẩn bị ma pháp.

Một ma pháp hệ Băng và một hệ Phong.

Trận đấu tưởng đã kết thúc thì kiếm sĩ đội 2 tung ra một kiếm kĩ tầm xa.

Kiếm sĩ đội 1 không thể cản lại cả 2, thế nên một đòn kiếm khí được tạo ra từ kiếm kĩ vừa rồi đã đánh trúng hai pháp sư, ngắt ma pháp của họ.

Sau đó một mũi tên bay tới đâm vào phần ngực trái của một pháp sư trong số đó, một dòng số hiện lên.

Mà mũi tên bắt đầu từ hướng của cung thủ đội họ mà, chuyện gì xảy ra thế?

Nhìn về lại hướng cung thủ của đội 1, tại đó đã xuất hiện thêm một cái bóng đứng hình người nữa.

Phải rồi, người thứ 4 của đội 2 chưa xuất hiện mà.

- Người vừa xuất hiện là một sát thủ. (Nina)

Đúng là cung thủ có khác ha, mắt tốt thật đó.

Sát thủ xuất hiện đúng lúc thật.

Vài mũi tên nữa bay xuống từ đó, tiễn luôn pháp sư cuối cùng của hai đội ra đi.

Sau đó cái bóng của sát thủ kia biến mất vào bóng tối.

Đội 1 chỉ còn lại duy nhất người kiếm sĩ kia thôi.

Những kiếm kĩ liên tục được tung ra, nhưng sát thương gây ra không được cao cho lắm vì bị hai người bên kia quấy rối.

Những tiếng kêu của kim loại va chạm nhau cùng tiếng hô tên kiếm kĩ phát ra liên tục.

Một bóng đen phóng ra từ góc khuất của một căn nhà gần đó.

Rồi một đường sáng loé lên, sau đó kiếm sĩ của đội 1 liền nằm xuống.

Khi cả 4 người của đội 1 nằm xuống thì cả 4 hoá thành một làn khói.

Sau khi làn khói biến mất thì để lại 4 cái thùng.

Khi bộ đếm giờ của pháp sư kia trở về 0:00 thì người đó cũng giống như 4 người kia, biến thành khói và để lại thùng.

Trên đầu người sát thủ kia xuất hiện dòng chữ nhỏ màu vàng viền đỏ.

Dòng chữ đó là "Quadra Kill".

Phải rồi, cái hình thức này là từ game ở thế giới trước mà.

- Họ đánh xong rồi kìa, giờ chúng ta tiếp tục ở đây hay tấn công đây? (Nina)

- Tấn công đi. (Serena)

- Thế thì nhanh lên, họ sắp hồi phục lại rồi kìa. (Gino)

- Để tớ triệu hồi thú giao ước ra đã. (Serena)

Đối với triệu hồi sư, họ sẽ sử dụng ma lực để kết nối tới không gian mà các thú triệu hồi sinh sống.

Sau đó, tùy vào khả năng của bản thân và ý muốn của thú triệu hồi ở không gian kia mà tìm lấy loài thích hợp, cuối cùng là lập giao ước với nhau.

Sau khi lập giao ước, triệu hồi sư có thể triệu hồi thú giao ước ra bất cứ lúc nào, ma lực sẽ tiêu tốn khi thú giao ước còn tồn tại ở đây.

Khi triệu hồi thú giao ước, lượng Exp bản thân thu được sẽ chia cho cá thể được triệu hồi 30%.

Exp thú giao ước thu được thì triệu hồi sư chỉ nhận 10%.

- Triệu hồi: Thiết điểu. (Serena)

Ma pháp trận xuất hiện trên trời, sau đó một chú chim với bộ lông sáng loáng từ đó bay ra.

Tôi không dùng sai từ đâu, bộ lông vũ của nó sáng loáng thật đó.

Như tên gọi, nó là một loài chim có bộ lông cứng như sắt, hơn nữa còn có thể phóng ra và mọc lại với tốc độ cực nhanh.

- Được rồi, đi thôi nào. (Serena)

Sau khi quay sang nói gì đó với con chim, cô ấy quay sang chúng tôi yêu cầu xuất phát.

Tất cả mọi người đều chuẩn bị vũ khí, nhưng do ánh sáng của ma pháp trận mà chúng tôi đã bị phát hiện.

Sát thủ của đội bên kia liền lẩn trốn vào bóng tối của một căn nhà gần đó.

Hai kiếm sĩ kia thì đã hồi phục trở lại.

Trận này có vẻ không được dễ lắm đâu.

Cảm nhận hiện diện của tôi bắt được một người đang từ từ di chuyển ra sau lưng nhóm chúng tôi.

Sát thủ của đội kia không trốn được nữa rồi.

- Cẩn thận sau lưng, đừng để bị ám sát. (Gino)

- Nếu là về sát thủ kia thì em biết được vị trí của anh ta, để em bảo vệ sau lưng cho mọi người. (Lucia)

- Vậy mà em bảo là bị yếu đi.

Mà thôi, nhờ em đó. (Gino)

Hai kiếm sĩ bên kia đã hồi phục xong và giờ cũng đã thủ thế rồi.

Serena xông lên đối đầu với hai người họ.

Do đặc điểm của thiên chức mà Triệu hồi sư cần phải luyện tập để nâng cao sức mạnh, và Serena đã lựa chọn luyện tập võ thuật, thế nên giờ cô ấy có thể đảm nhiệm vị trí tiên phong.

Những mũi tên liên tục được Nina phóng ra khiến bên kia đang phải chật vật phòng thủ.

Những mũi tên và cây thương lạnh lẽo làm từ băng cũng xen kẽ vào đó làm cho tình trạng của hai người kia càng tồi tệ hơn, nhưng ít ra thì họ vẫn chỉ thỉnh thoảng bị một hai đòn đánh sượt qua.

Mỗi lần họ muốn xông lên là ngay lập tức bị Serena dùng võ kĩ cản lại.

Do sự nhanh nhẹn có được từ việc né đòn từ quái vật trong dungeon đã được tôi buff, thế nên Nina và Gino không có vấn đề gì trong việc tránh các kiếm kĩ tầm xa.

Sát thủ bên kia hiện giờ đang án binh bất động.

Để không bị nghi ngờ, tôi thỉnh thoảng vẫn dùng vài ma pháp tấn công hai kiếm sĩ kia.

Thanh kiếm đã được tôi cất đi đề phòng việc bị nghi ngờ.

Hiện giờ phải dụ được sát thủ bên kia tấn công trước đã.

- Tấn công đi, Thiết điểu. (Serena)

Serena ra lệnh cho con chim được triệu hồi bắt đầu tấn công.

Từ trên cao, những chiếc lông vũ phản chiến ánh sáng đến từ mặt trăng được bắn xuống như mưa.

Do đang bận rộn với những đòn công kích đến từ Gino và Nina, hai kiếm sĩ đó đã không thể né tránh loạt tấn công bằng lông vũ đến từ Thiết điểu.

Hơn nữa, do bị bất ngờ mà cả hai đều bị rối loạn trong việc phòng thủ, dẫn đến việc những đòn tấn công của Nina và Gino đã trúng đích.

Sau loạt tấn công đó, cả hai đều bị những mũi tên và thương băng sắc nhọn cùng những mũi tên ghim khắp tay chân, sau lưng thì đầy lông vũ.

Tuy nhiên, họ vẫn còn sống.

Sát thủ bên kia thấy thế thì lập tức phóng ra tấn công.

Mục tiêu là hai người Gino và Nina.

Tốc độ di chuyển của người đó khá nhanh, nhưng với tôi thì cũng bình thường.

Tôi dùng hết sức để lao đến cản người sát thủ kia lại.

Lấy ra thanh kiếm từ Nhẫn trữ đồ, tôi chém về phía trước, cản lại đòn tấn công nhắm vào Nina.

Kế đó, nhân lúc người sát thủ kia đang mất thế đứng, tôi dùng 3 phép {Cầu lửa} tấn công cùng lúc.

- Cái... (Sát thủ)

Giọng con trai, vậy đó là nam nhỉ.

3 quả cầu lửa đều trúng đích khiến cậu ta văng ra xa.

Tuy nhiên, cậu ta nhanh chóng tiếp tục ẩn thân và lẩn trốn.

Thật đáng tiếc, tôi vẫn biết cậu ta ở đâu.

Một ma pháp trận màu tím hiện ra trên tay tôi.

- {Lôi giáng}

Một tia sét phóng ra từ đó lao thẳng lên trời, tiếp tục một ma pháp trận khác xuất hiện trên không trung, đúng chỗ cậu sát thủ kia đang trốn.

Rồi từ đó một tia sét đánh xuống, một tiếng nổ phát ra.

*Đùng*

Sau tiếng sét đó, tôi không còn cảm thấy sự hiện diện của cậu ta nữa.

Hai kiếm sĩ kia cũng bị hạ gục và hoá thành khói.

Một đòn mà cậu ta gục luôn à, có vẻ phòng thủ thấp quá nhỉ?

Bọn họ sau khi hạ gục hai người kia thì chạy tới chỗ tôi.

Gino là người lên tiếng:

- Ma pháp đó mạnh quá vậy?

Level ma pháp của em là bao nhiêu thế? (Gino)

- Level 7. (Lucia)

- Cái gì!?

Sao cao vậy? (Gino)

- Em thấy lên cấp cũng đâu có chậm lắm đâu. (Lucia)

- Một người phải tập luyện cả 20 năm thì mới đạt tới level 7 được đó. (Gino)

- Ủa thế hả? (Lucia)

- Em...

Mà thôi bỏ đi.

Mọi người tìm xem có gì trong mấy cái thùng đó không. (Gino)

Bỗng nhiên bầu trời loé sáng, sau đó trên tay chúng tôi xuất hiện một cái bản đồ dạng 3D.

Có vẻ đây là bản đồ của toàn chiến trường.

Trên đó, chiến trường được chia thành nhiều phần với màu sắc khác nhau.

Có rất nhiều chấm đỏ xuất hiện trên đó.

Có một ô nhỏ ở góc bản đồ đề dòng chữ "Còn lại: 37".

Số đội còn lại thì phải, khá nhiều đó ha.

Nhưng cái quan trọng là tại vị trí của chúng tôi, được hiển thị bằng 4 chấm xanh, có hơn chục chấm đỏ ở xung quanh.

Khoảng cách cũng không xa lắm.

- Nhanh lên đi mọi người, sắp phải chiến đấu tiếp rồi đó. (Lucia)
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 46: Cuộc thi chiến đấu - Vòng 1 - Mãnh hổ diệt quần hồ


Tất cả chúng tôi liền lập tức chạy đến kiểm tra mấy cái thùng.

Chúng tôi tìm được vài chục lọ thuốc hồi phục loại dùng 1 lần từ sơ cấp đến hồi phục hoàn toàn.

Ngoài ra còn có một ít dụng cụ linh tinh và cả vật phẩm nữa.

Tuy nhiên, chỉ có một món đồ duy nhất mà chúng tôi có thể sử dụng đó là một cây gậy phép.

Những món trang bị như áo giáp hay vũ khí khác thì không dùng được do không quen.

Dựa theo những món đó thì trang bị mang theo lúc đầu sẽ không rơi ra.

Tôi cầm lấy cây gậy phép đưa cho Gino.

- Cây gậy phép này tốt hơn cái anh đang dùng đó.

Thử xem. (Lucia)

Cậu ta cầm lấy và thử dùng một phép tạo ra một đốm lửa nhỏ.

Sau đó cậu ta gật đầu.

- Đúng là tốt thật.

Nhưng sao em không dùng?

Ma pháp của em rất mạnh mà. (Gino)

- Thì anh cứ dùng đi, anh là pháp sư mà.

Còn nếu muốn thì đưa em cái của anh là được rồi. (Lucia)

- Thế thì cảm ơn em.

Của em đây. (Gino)

Cất thanh kiếm vào Nhẫn trữ đồ, tôi cầm lấy cây gậy phép của cậu ta.

Tôi không dùng gậy phép đơn giản là vì trên tay tôi có đeo một chiếc vòng tay với tác dụng giống với gậy phép.

Còn đây là chi tiết.

____________
Vòng tay ma năng
Sát thương: +600.000
Độ bền: 500.000 / 500.000
Phù phép:
- Tự phục hồi
- Tự làm sạch
Kỹ năng:
- Siêu khuếch đại: Gia tăng sát thương phép, có thể tăng thêm 500 sát thương mỗi ma lực được sử dụng.

- Bộc phát ma lực: Nén ma lực lại, sau đó giải phóng ra xung quanh, sát thương tùy vào lượng ma lực được sử dụng.

- Luân chuyển ma lực: Ma lực luôn được vận chuyển từ người dùng sang vòng tay, khiến cho việc dùng phép không cần tích tụ ma lực.

Tăng nhẹ sát thương của ma pháp.

Luôn kích hoạt.

- Thao túng ma lực: Điều khiển ma lực của bản thân và trong không gian xung quanh một cách tự do.

- Lá chắn ma lực: Dùng ma lực trong không khí để tạo ra lá chắn mỏng giúp chặn sát thương.

Luôn kích hoạt.

Khi chủ động sử dụng, rút ma lực của bản thân để gia cố lá chắn.

____________
Tất cả thông tin của chiếc vòng đó.

Tuy nhiên, đừng có hiểu lầm à nha, ma pháp tôi dùng để hạ cậu sát thủ kia không có dùng đến khả năng của chiếc vòng đâu.

Vì có chiếc vòng thế nên việc dùng thêm một cây gậy phép là thừa.

Cơ mà tôi muốn thử dùng gậy phép xem nó có khác chiếc vòng không.

Sau khi loot hết những món đồ có giá trị trong mấy cái thùng đó, chúng tôi đi khỏi đó một quãng ngắn, rồi bắt đầu bàn kế hoạch:

- Vẫn câu hỏi cũ, mọi người muốn chiến đấu hay trốn đây? (Gino)

- Umm, tớ nghĩ việc sinh tồn quan trọng hơn. (Serena)

- Thế à?

Cũng dễ hiểu nhỉ. (Gino)

Trong khi đó thì những người kia đã tiến vào vùng quan sát của Bản đồ, tổng cộng có 4 đội, 16 người.

Tuy nhiên, có gì đó rất lạ.

Những người đó đứng chung thành một đám lớn, nhưng không hề có dấu hiệu chiến đấu với nhau.

Thôi tiêu rồi, đám người này hợp tác với nhau sao?

Có lẽ trong đó có những người quen biết nhau, hoặc là những trường đó đã bàn về việc hợp tác khi hình thức được công bố.

Dù là lí do gì đi nữa thì, thế này là nguy lắm đó.

- Tổng cộng có 4 đội, nhưng họ hợp tác với nhau rồi. (Lucia)

- Sao em biết? (Gino)

- Họ đã vào tầm quan sát của em, và không hề có dấu hiệu chiến đấu với nhau. (Lucia)

- Vậy thì rút lui thôi.

Cần phải thoát khỏi đây cái đã. (Gino)

- Tớ không nghĩ là thoát được đâu. (Nina)

- Cậu nói thế là sao? (Gino)

- Nhìn trên kia đi là hiểu thôi. (Nina)

Tôi ngước lên trên, những gì tôi nhìn thấy là một bầu trời đêm với những ngôi sao.

Khoan đã, có gì đó thì phải.

Cố gắng nhìn kĩ hơn, tôi phát hiện ra hai chấm đỏ trên đó.

- Là Cú bóng đêm sao? (Serena)

- Phải, và nó đang bay vòng quanh.

Điều này chứng tỏ rằng chúng ta đã bị phát hiện rồi. (Nina)

Kiểm tra lại bản đồ, tôi thấy một số chấm đỏ đang di chuyển về hướng này.

Tổng cộng chỉ còn 13 chấm.

Bên kia ẩn thân được sao?

- Họ đang đi chuyển đến đây rồi. (Lucia)

- Khỉ thật! (Gino)

- {Tường gió}. (Lucia)

Tôi dùng ma pháp dựng lên một bức tường bằng gió.

Những mũi tên đang bay đến đều bị chặn lại.

Tấn công đề phòng việc bỏ trốn luôn à.

- Họ tấn công rồi kìa. (Serena)

- Đành chịu vậy.

Tất cả trốn vào trong nhà trước đã. (Gino)

Chúng tôi chạy vào trong căn nhà gần đó.

Những mũi tên không thể vào được trong đây.

Giờ thì chúng tôi sẽ có thêm một chút thời gian để bàn kế hoạch, ít nhất là đến khi đám sát thủ kia kéo tới.

Tôi thì không lo vì có lẽ tôi sẽ phát hiện ra bọn họ thôi, cái đáng lo là ba người này đây.

- Giờ thì chúng ta không thể trốn được nữa rồi.

Mọi người cùng nghĩ kế hoạch tác chiến đi. (Serena)

- Trước tiên, có lẽ cần phải tránh chiến đấu với nhiều người cùng lúc nhỉ? (Nina)

- Ý kiến hay đấy.

Giờ chúng ta cần phải cố gắng để giảm quân số bên đó.

Dựa theo số lượng mũi tên vừa rồi thì lượng người không ít đâu. (Gino)

- Tổng cộng có 16 người, trong đó có ít nhất 3 người có khả năng ẩn thân. (Lucia)

- Nhiều thế sao?

Khó khăn rồi đây. (Serena)

- Mà việc tách họ ra cũng không khả thi, bởi vì họ luôn đi cùng với nhau. (Lucia)

- Vậy giờ nên làm gì đây. (Nina)

- Khi họ đến thì cần phải giảm được số lượng, hoặc ít nhất là phải gây rối loạn khả năng hợp tác của họ. (Gino)

- Thế thì cậu và Nina hãy ở lại trong đây để chuẩn bị đi, còn tớ sẽ ra cản họ.

Vì có lẽ một mình tớ sẽ không làm được gì nhiều, nên Lucia sẽ đi với tớ. (Serena)

- Chẳng phải là Lucia mới nên ở lại hay sao?

Ma pháp của em ấy mạnh hơn cả tớ nữa đó. (Gino)

- Dù là thế nhưng cậu có đi tiên phong được hay không? (Serena)

- Thì...

Không được. (Gino)

- Quyết định như thế nhé.

Còn ý kiến của em thì sao Lucia? (Serena)

- Em cũng không phản đối.

Tuy nhiên, em sẽ là người đầu tiên dùng ma pháp tấn công bọn họ.

Battle Royale kiểu gì mà đã có đội rồi lại còn Team-up nữa chứ. (Lucia)

- Tim...

Gì cơ? (Serena)

- Không có gì đâu.

Thế bây giờ hai người chuẩn bị đi ha.

Mà việc cần làm bây giờ có lẽ là phải xử lý cái thứ màu đen đang ở trên trời nhỉ? (Lucia)

- Để đó cho chị. (Nina)

Nina đứng dậy, nói câu đó và lấy tay đập vào ngực mình, rồi sau đó ho khù khụ.

Nhẹ nhàng với bản thân một chút đi chứ.

Ho xong, Nina cầm lấy cây cung của mình, lắp vào đó một mũi tên, yểm Phong ma pháp vào đó rồi kéo căng dây cung, nhắm qua cửa sổ và thả tay ra.

Mũi tên xé gió bay đi, sau đó *bộp*, tiếng của cái gì đó rơi xuống đất vang lên.

Bắn kiểu gì mà chuẩn quá vậy.

- Bắn giỏi lắm. (Lucia)

- Fufu, chị mà.

Khen nữa đi nào. (Nina)

Tôi khen cô ấy thêm vài câu rồi dừng lại do cảm nhận được 3 sự hiện diện ở gần đây.

Không nhầm thì có 3 dấu chấm biến mất, nên có lẽ 3 người này là sát thủ được phái đi.

- Có sát thủ đến.

Em ra chào đón họ đây. (Lucia)

- Nếu có gì nguy hiểm phải trở về liền nghe chưa? (Serena)

- Vâng~. (Lucia)

Tôi cầm lấy cây gậy phép và đi ra ngoài.

Như dự đoán, họ liền phát hiện và bao vây lấy tôi.

Không có hành động gì lạ, thế nên có lẽ họ chưa thông báo cho những người còn lại vị trí ẩn náu của chúng tôi.

Mà, cũng có khả năng là do xem thường tôi nên họ không thèm báo cáo thôi.

Dù là lí do gì đi nữa thì cũng có lợi cho chúng tôi, nên kệ đi ha.

Một người ngừng việc ẩn thân lại và tiến đến trước mặt tôi.

Thêm một tên con trai nữa.

Bộ sát thủ nhất định phải là nam à?

- Đi lạc sao nhóc? (Sát thủ)

- Cậu lớn tuổi hơn tôi không mà dám gọi tôi là nhóc.

Và tôi không đi lạc, mà ra đây chào đón đám các người đó. (Lucia)

Chẳng cần phải nghe cậu ta nói tiếp làm gì.

Tôi đưa cây gậy lên và bắt đầu tụ ma lực.

Cậu ta vẫn cứ đứng đó.

Nè nè, cậu là sát thủ mà phải chứ, tại sao lại đứng yên đợi pháp sư dùng ma pháp vậy?

Hai người kia cũng không nhúc nhích, có lẽ là coi thường tôi.

- {Thủy đao}. (Lucia)

Tụ ma lực xong, tôi liền dùng ma pháp.

Một lưỡi dao hình bán nguyệt làm từ nước bay đến cậu sát thủ kia.

Vẫn không nhúc nhích, cậu ta truyền ma lực vào cây dao găm và vung tới.

Lưỡi dao găm và lưỡi dao nước chạm nhau.

Ma pháp của tôi bị xẻ đôi và biến mất.

Còn con dao kia thì bị mẻ mất một chút.

- Cái gì!?

Đây là con dao găm làm bằng Mithril đó. (Sát thủ)

Thế à?

Trời tối nên tôi chẳng chú ý cho lắm.

Mà đánh giá ma pháp tôi vừa dùng thì sát thương cao hơn khi tôi dùng khả năng bị động của chiếc vòng.

Cậu sát thủ kia vượt được cú sốc thì liền lao đến chỗ tôi.

Tôi lấy thanh kiếm từ trong Nhẫn trữ vật, truyền ma lực vào, sau đó cường hoá bản thân và tung một nhát chém hết sức.

Do đây không phải là Mizu hay Shiro, thế nên tôi điều khiển nhát chém tránh con dao găm kia.

Nhát chém đi qua cổ cậu ta, để lại một đường đỏ.

Sau khi hết đà, cậu ta nằm xuống và trên đầu hiện ra bộ đếm số.

Hai người kia thấy thế thì di chuyển xung quanh, rồi lao vào tôi cùng lúc.

Lúc nãy tôi có dùng từ "các người", nên họ phải biết rằng tôi đã phát hiện họ rồi chứ.

Chán cái nhóm sát thủ này quá đi.

Dùng Đa niệm, tôi tạo ra năm ma pháp trận nhắm vào mỗi người.

- {Đạn đá}. (Lucia)

Mỗi ma pháp trận tạo ra một viên đá nhỏ và bắn đi.

Do quán tính, họ không tránh được, thế là mỗi người xuất hiện năm vết laze trên cơ thể cùng bộ đếm giờ trên đầu.

Cùng lúc đó thì đám người kia cùng kéo nhau đến nơi.

Canh giờ chuẩn quá vậy.

Thấy tôi đứng đó cùng với 3 cái bộ đếm giờ lơ lửng xung quanh, họ liền lập tức tổ chức đội hình, dù rằng vẫn ngó nghiêng xung quanh.

Tôi bật chức năng Thời gian lên.

Đã 23h mất rồi.

Thôi thì làm nhanh để còn đi ngủ vậy.

Dùng Đa niệm và Tư duy song song, tôi tạo ra 72 ma pháp trận màu đỏ rực hiện ra quanh tôi.

Đám người kia hoảng loạn.

- {Hoả pháo}. (Lucia)

Ma pháp tôi vừa dùng là bản mạnh hơn của {Hoả cầu}.

Sát thương cao hơn, nổ mạnh hơn.

72 khối cầu rực lửa bay đến chỗ họ.

Hàng loạt kỹ năng phòng thủ được sử dụng.

Hàng loạt vụ nổ xảy ra, khói bốc lên mù mịt.

Khói tan đi để lại một cái hố lớn với 13 cái thùng.

Nhiệm vụ hoàn thành.

Tôi trở về căn nhà nơi họ ở.

Tôi nói với họ.

- Em hạ hết tất cả họ rồi.

Mọi người ra lấy đồ đi.

Em đi ngủ đây nha. (Lucia)

Sau đó tôi tìm phòng ngủ của căn nhà, nằm lên chiếc giường và lập tức chìm vào giấc ngủ.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 47: Cuộc thi chiến đấu - Vòng 1 - Gấu


Tôi thức dậy sau một giấc ngủ đầy thoải mái.

À mà nói thế cũng không đúng lắm, vì cứ thấy thiếu thiếu gì đó.

Thôi bỏ qua đi, đằng nào tôi cũng thức dậy rồi.

Dùng ma pháp để vệ sinh cá nhân, rồi tôi ra khỏi phòng.

Đến căn phòng mà tối hôm trước mọi người tụ họp, tôi nhìn thấy hai người đang nằm lăn trên đất, đó là Serena và Nina.

Gino đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu ấy chợt quay lại, sau đó lên tiếng hỏi:

- Em dậy rồi sao?

Ngủ ngon không? (Gino)

- Dù có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, cơ mà nói chung là ngủ ngon ạ.

Mà sao mọi người lại nằm hết trên nền vậy? (Lucia)

- Tối qua, sau khi lấy hết những món đồ hữu ích, may sao mà trong đó không có món nào lạ, tụi anh trở về đây chia ra và từng người canh chừng cho nhau ngủ.

Vì phòng ngủ duy nhất ở đây đã có em nằm rồi, mà xung quanh không còn cái nào khác nên tụi anh quyết định nằm dưới nền luôn. (Gino)

- Thì ra là thế.

Em xin lỗi rất nhiều ạ.

Đã không canh gác cho mọi người mà lại còn chiếm luôn chỗ ngủ nữa. (Lucia)

- Không sao đâu mà.

Em đã hạ hết toàn bộ rồi còn gì, thế nên em xứng đáng có được một giấc ngủ ngon chứ.

Mà tụi anh vẫn có khăn để trải ra đó thôi. (Gino)

Tôi chẳng nói được gì nữa.

Sau khi hai người kia tỉnh dậy, tôi cũng xin lỗi họ, nhưng rồi họ cũng nói chẳng khác gì Gino cả.

Họ tốt bụng quá đi mất.

Cảm động ghê vậy á.

- À mà vấn đề thì vẫn có đó. (Nina)

- Chuyện gì vậy ạ? (Lucia)

- Em mạnh quá. (Nina)

- Dạ? (Lucia)

- Chị nói là em mạnh quá đó.

Sao em lại sợ mình vô dụng khi mà có thể đơn độc quét sạch cả 4 đội cùng lúc như vậy được chứ? (Nina)

- Thì...

Mà giờ em hết ma lực rồi, có lẽ phải rất lâu mới hồi lại.

Thế nên từ giờ xin nhờ mọi người bảo vệ vậy.

Hơn nữa, với cái thứ đang lơ lửng này thì có lẽ em sẽ bị nhắm tới rất nhiều đó. (Lucia)

Tôi lấy ngón trỏ chỉ lên khoảng không thẳng đầu mình.

Tại đó, hai dòng chữ “hạ 17 người” và “+10 điểm” đang lơ lửng trên đó.

Nếu là một người lực lưỡng có dòng chữ này trên đầu thì chắc chắn rằng 90% người nhìn thấy sẽ sợ và tránh xa.

Nhưng tôi là một cô bé, người mà nếu như nhìn qua sẽ chẳng ai sợ hay đề phòng gì cả.

Vì thế, dòng chữ “+10 điểm” kia sẽ lôi kéo tất cả nhắm vào tôi.

Nhân tiện thì Thuốc hồi ma lực khó chế tạo và hiếm hơn Thuốc hồi phục nhiều, và tôi không hề cất chúng vào Nhẫn trữ đồ.

Mà, nếu có chắc tôi cũng không lấy ra đâu, trông họ có vẻ háo hức thế kia mà.

Sau bữa sáng, chúng tôi chờ đợi quét bản đồ.

Khi bản đồ hiện ra, chúng tôi hiện đang nằm trong vùng tối hơn những nơi khác.

Số đội còn lại là 30.

Một dấu “?” hiện ra ở góc bản đồ, tôi nhấn vào thì một tấm bảng hiện lên.

“Vùng tối sẽ sớm bị bão sét tấn công, nhanh chóng di chuyển vào vùng sáng”

Đọc xong, tôi chú ý đến một bộ đếm giờ nằm gần dấu “?” vừa rồi.

Thời gian còn lại là 5:59:48.

Nơi ở của chúng tôi cũng không xa vùng sáng cho lắm.

Bằng này thời gian là quá nhiều luôn rồi.

Phía trên bộ đếm giờ là hình ảnh một cái loa.

Bấm vào, và một câu hát vang lên.

“Chạy bo đi, trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn”

Có một điều tôi biết chắc, đó là người mà anh hùng tạo ra cái nơi này hâm mộ.

Riêng tôi thì không.

- Mọi người nhìn thấy hết rồi chứ? (Serena)

- Ừ/ Vâng. (Cả 3)

- Thế thì đi ngay thôi nhỉ? (Serena)

- Được thôi. (Cả 3)

Chúng tôi bắt đầu khởi hành tiến về phía vùng sáng kia.

Sau khi đi được một lúc lâu, chúng tôi nhìn thấy một cái hồ với những thứ gì đó màu trắng và đen đang di chuyển, ở trên mặt nước cũng có nữa.

Phía trước chúng tôi có một tấm bảng gỗ với dòng chữ:

“Hồ gấu

Cẩn thận con người”

Người làm tấm bảng này có tâm ghê luôn.

Tại sao ở đây toàn gấu mà lại phải cẩn thận con người cơ chứ?

Thật đúng là khó hiểu quá mức.

- Có nên đi tiếp không đây? (Gino)

- Đám gấu kia đông lắm, nếu chúng tấn công thì không ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. (Serena)

- Tớ muốn nhìn thấy gấu cơ. (Nina)

- Nhưng... (Serena)

- Tấm bảng đâu có viết là phải cẩn thận mấy con gấu kia đâu.

Đi đi mà. (Nina)

- Thôi được rồi, chịu thua cậu luôn. (Serena)

- Tuyệt vời.

Cảm ơn cậu nhiều. (Nina)

Vậy là chúng tôi đến chỗ cái hồ mà không cần hỏi đến ý kiến của tôi.

Xung quanh cái hồ toàn là những con gấu màu trắng hoặc đen, trên mặt nước đang có khoảng chục con đi trên đó.

Tôi nhìn xung quanh.

Không có cô gái mặc đồ gấu nào ở đây hết.

Tôi thẩm định đám gấu.

Tên chúng là Gấu ninja.

Ừ thì nhìn thấy chúng đi trên mặt nước là cũng đủ hiểu rồi.

Có lẽ là may mắn khi mà đám gấu này không biết dùng Lôi hay Phong ma pháp đó.

Dính phải mấy chiêu đó thì khó khăn lắm đây.

Tiếp tục nhìn vào mắt chúng, tôi không phát hiện ra con nào có đôi mắt kì lạ, trên thẩm định cũng không có thứ gì lạ cả.

Yên tâm được rồi.

Nina liền phóng tới một chú gấu đen gần đó, lao tới và ôm lấy nó.

Nguy hiểm lắm đó, nhỡ đâu nó bực lên rồi tấn công thì sao.

Serena đưa tay ngăn lại nhưng không kịp.

Rồi Nina cũng đã lao đến nơi.

Cô ấy ôm chặt lấy con gấu.

Con gấu nhìn xuống, rồi mặc kệ cô ấy, không tỏ vẻ gì là quan tâm cả.

Nina vừa ôm vừa xoa xoa bộ lông của chú gấu đó.

Trông mềm quá đi.

Tôi cũng muốn nữa.

Tôi chợt cảm thấy gì đó đang đẩy đẩy tay tôi.

Quay sang nhìn hướng đó, tôi giật mình vì ở đó có một chú gấu với bộ lông trắng muốt đang ấn mũi mình vào tay tôi.

Tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của chú gấu này luôn.

Tôi thẩm định chú gấu, thì trong bảng kỹ năng của chú gấu này có Ẩn thân lv9.

Cao quá đi mất.

Chú gấu ấy vẫn cứ ấn mũi vào tay tôi.

Tôi chầm chậm đưa tay lên xoa trên đầu nó.

Hai người kia phát hiện ra được chú gấu thì đã chuẩn bị tấn công, nhưng khi thấy sự thân thiện này thì họ đã hạ vũ khí xuống, nhưng sự cảnh giác thì vẫn còn.

Xoa đầu chú gấu ấy một lát, chú ta nằm luôn xuống, mắt lim dim.

Tôi hiểu cảm giác ấy mà, giống như lúc tôi được xoa đầu ấy.

Thật sự rất thoải mái luôn.

Chú gấu ấy ngủ mất tiêu luôn rồi.

Hưm~, giờ nghịch bộ lông của chú ta chắc không có vấn đề gì đâu ha.

Tôi nằm luôn lên lưng của chú gấu đó, lấy tay ôm rồi xoa xoa cái bộ lông trắng đó.

Không nhúc nhích, vậy là không sao ha.

Thấy tôi và Nina vui như thế, Serena và Gino cũng chầm chậm làm quen với mấy chú gấu.

Trông họ có vẻ vẫn còn cảnh giác và rụt rè lắm.

Mấy chú gấu nhúc nhích một chút là rụt tay lại luôn.

Chắc là sẽ mất một lúc lâu để họ làm quen đây.

Tôi nhầm rồi.

Hiện giờ là hai phút kể từ khi họ quyết định làm quen với đám gấu.

Gino thì đang ngồi trên lưng một chú và phóng trên mặt nước, khiến nước bay tung tóe.

Còn Serena thì đang ôm chú gấu và nằm lăn ra ngủ.

Chị ấy mới ngủ dậy một lúc trước mà ta.

Lí do cho việc này khá là thú vị.

Serena ngay sau khi chạm vào lông của chú gấu thì lập tức thích thú ôm lấy luôn.

Còn Gino thì từ từ làm quen rồi trèo lên lưng ngồi thử, chú gấu phóng đi trên mặt nước khiến cậu ta vui đến mức quên luôn cả đề phòng.

Nghĩ lại thì lát nữa có bão sét mà, mấy chú gấu ở đây có sao không nhỉ?

Mà đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên trò này được tổ chức, nên mấy chú ấy sẽ ổn thôi.

Hi vọng thế.

Chú gấu của tôi vẫn chưa thức dậy.

Tranh thủ chơi thêm một lúc nữa vậy.

Tôi lăn qua lăn lại trên lưng chú gấu.

Haa~, tuyệt quá đi.

Bộ lông này êm gấp nhiều lần cái giường hôm qua tôi nằm đó.

Tôi muốn mang chú gấu này theo quá đi.

Một lát sau thì có tiếng Nina nhắc nhở.

Sắp hết giờ mất rồi, chúng tôi phải đi thôi.

Mọi người tạm biệt mấy chú gấu mà họ chơi cùng.

Tôi cũng làm như thế, nhưng chú gấu ấy có vẻ buồn, cứ đi theo tôi.

Tôi cũng muốn mang theo.

Có cách rồi!

Tôi cúi xuống nói với chú gấu.

- Nếu em muốn đi theo chị, vậy trở thành thú nuôi của chị nha. (Lucia)

Chú gấu kêu lên mấy tiếng rồi gật gật đầu.

Tôi dùng kỹ năng Thuần hoá lên chú ta.

Một tấm bảng hiện lên trước mặt tôi.

“Đã thuần hoá thành công Gấu ninja.

Xin mời đặt tên”

Giờ thì nghĩ ra một cái tên cho chú gấu này thôi nào.

Tên gì đây nhỉ.

- Lấy tên là Yuuki nha. (Lucia)

Chú gấu kêu một tiếng vui vẻ.

Tấm bảng đặt tên cũng biến mất, thế là đặt tên xong rồi.

Tôi cưỡi lên Yuuki, mấy người kia nhìn kiểu thèm muốn.

Tôi không có cho đâu.

Chúng tôi bắt đầu tiến về vùng sáng.

Khi đến nơi thì đã gần hết giờ.

Trước mắt chúng tôi bây giờ là một khu rừng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back