Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game

Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 9: Học ma pháp


Chương này hơi nhạt nên hôm nay đăng luôn hai chương. (Chương kia cũng chẳng có nhiều gia vị cho lắm)
____________________________________
(Góc nhìn của Lucia) Cái gối ôm này thật tuyệt quá đi.

Mềm mềm, mịn mịn, thích ghê vậy đó.

Mà khoan đã, mình làm gì có gối ôm.

Tôi mở mắt ra nhìn cái “gối ôm” trong tay mình.

Một cái “gối ôm” màu trắng, trên đầu có một đoạn nhỏ dài, hai cái gì đó hình tam giác nhô ra.

Ủa, đâu phải gối ôm đâu, là Fuko mà.

Tôi kiểm tra thời gian.

Được một tiếng từ lúc tôi kêu Fuko đi rồi à?

Fuko nhanh thiệt đó.

Tôi chỉ định nhắm mắt để nghe thông báo thôi, cơ mà lại ngủ quên mất tiêu.

Tôi mở bảng thông báo ra để xem chi tiết.

Một vài dòng chữ xuất hiện dưới đáy tấm bảng. < Fuko dùng Gầm, tiêu diệt 3000 quỷ > < Fuko dùng Tia sét tử vong, duy trì 30 phút, tiêu diệt vua Orc > < Fuko dùng Lôi trận, quét sạch 27.000 quỷ > < Thời gian chiến đấu: 3 phút 12 giây > Ặc, Fuko quét sạch đám này trong vòng hơn 3 phút thôi á?

Sức mạnh của huyễn thú đúng là không thể tưởng tượng được.

Từ giờ phải cố gắng hạn chế để Fuko chiến đấu, nếu không thì chuyện gì cũng kết thúc nhanh chóng mất.

Dù gì thì đây cũng là thế giới Fantasy, phải tận hưởng chứ.

Tôi xuống khỏi giường rồi đi xuống dưới nhà.

Cha mẹ tôi đã về tới nhà rồi à?

Nhanh thật đó nha.

Mà sao họ thắng trận rồi mà nhìn mặt họ lại suy tư quá vậy ta?

- Papa, mama, có chuyện gì thế ạ? (Lucia) - Ồ, con gái của papa đó à?

Lại đây papa ôm nào.

Không có chuyện gì đâu. (Cha) - Papa nói dối, nhìn mặt papa là biết rồi kìa.

Hông chơi với papa nữa! (Lucia) Cha tôi thấy thế thì cười đắng ngắt.

Còn mẹ tôi thì tặng cho cha tôi một cái tát vào đầu làm ông té sml.

Phòng thủ cao mà không có thế đứng thì cũng vậy thôi.

Rồi mẹ tôi kể cho tôi nghe chuyện ở chiến trường, cơ mà câu chuyện đã lược bỏ khá nhiều.

Mẹ tôi chỉ nói là họ sắp đánh với quân đội quỷ tộc, rồi một con sói tím khổng lồ do vị tiểu thư nào đó phái đến đánh bại quân đội quỷ tộc giúp họ.

Thế thôi.

Fuko làm tốt thật đó, cơ mà trừ việc nêu tôi ra.

Họ lại đi tìm rồi phát hiện ra tôi là vị tiểu thư đó là mệt lắm đó.

Thêm một lí do để Fuko chỉ nên làm một chú cún con bình thường.

Mà theo bảng thông báo ghi lại thì Fuko có dùng kỹ năng quét sạch cả đội quân mà nhỉ.

Mẹ tôi cũng xin không kể cho tôi.

Để đi đến chỗ mấy chú lính nghe thử xem nào.

Trại lính ở khá gần nhà tôi.

Tôi đến đó cũng chỉ hết vài phút.

May mắn là khi mới đến thì thấy có hai người đang nói chuyện về trận chiến vừa rồi.

Nghe thử xem nào: - Mày thấy con sói đó thế nào? (Lính A) - Tao thấy mình may vcl vì nó ở bên phe mình.

Lúc nó nhìn qua thôi là tao suýt ngất rồi. (Lính B) - Mày cũng vậy à?

Con sói đó mà nhìn lâu thêm mấy giây nữa chắc tao cũng ngất rồi.

Ờ mà mày thấy mấy đòn đó của nó ra sao? (Lính A) Đây rồi, phần tôi muốn nghe đây rồi.

- Người ta nói rồng rất mạnh, vì thế nên nó là loài nguy hiểm nhất.

Cơ mà thấy mấy đòn của con sói đó xong, tao cảm thấy rằng mình có thể đứng trước một con rồng mà không run rẩy tí nào luôn ấy.

Tao chưa nghe thấy con rồng nào gầm một cái mà biến 3.000 Orc quỷ thành thịt vụn như vậy hết ấy. (Lính B) - Mày sợ cái đó à?

Tao sợ hai cái vòng kia hơn.

Tao chưa nghe ai nói là giết quỷ dễ thế.

Làm cho mấy chục nghìn con quỷ thành tro trong mấy giây, không biết cái đó mà dùng sang mình thì thế nào nữa. (Lính A) - Cơ mà mày nhớ con vua Orc không.

Lúc đó nó thơm thật.

Nó mà không phải quỷ là tao lại ăn rồi đấy. (Lính B) - Cái con Orc nướng ấy hả?

Công nhận là nó thơm thật.

Con sói kia cũng biết nấu ăn thật đấy.

Cơ mà nướng bằng sét mới ghê chứ! (Lính A) Hai người đó vừa nói chuyện vừa cười.

Cơ mà Fuko à, hình như là làm hơi quá rồi đó.

Biến cả 27.000 Orc quỷ thành tro, lại còn lấy vua Orc làm nguyên liệu cho món nướng nữa chứ.
___________________________
Giờ tôi mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, quan trọng lắm luôn đó.

Biết gì hông?

Tôi không biết cách dùng ma pháp.

Thế giới Fantasy mà không biết dùng ma pháp thì còn gì là vui nữa.

Tôi chạy đi tìm mẹ để xin dạy ma pháp.

À, không liên quan nhưng mà tôi thử vào không gian thú nuôi rồi.

Trong đó có đủ loại khí hậu, địa hình phù hợp cho từng chủng tộc.

Một nơi tuyệt vời.

Sau ít phút tìm kiếm thì tôi cũng đã tìm được mẹ tôi.

Mẹ đang tưới nước cho những cây hoa ở trong vườn.

Mẹ tôi đang đội một chiếc mũ rộng vành, mái tóc màu bạch kim trở nên rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Tôi mà là hoạ sĩ là tôi ngồi vẽ lại cảnh này luôn rồi đó.

Mẹ tôi thích việc chăm sóc cây và hoa.

Ngày nào mẹ cũng ra vườn tưới cây, ngắm hoa hết á.

Tôi chạy đến bên mẹ, nhìn lên nói: - Mama dạy còn cách dùng ma pháp đi. (Lucia) - Ma pháp à?

Được rồi, để mẹ dạy con nhé.

Nhưng mà, đầu tiên là phải vào nhà đã. (Mẹ) Tôi và mẹ đi vào nhà, sau đó, hai người ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn, rồi mẹ tôi nói tiếp.

- Đầu tiên, phải học cảm nhận ma lực đã.

Con hãy nhắm mắt lại, cảm nhận dòng chảy ma lực trong cơ thể mình. (Mẹ) Tôi cảm nhận phía trong cơ thể mình.

Tôi cảm thấy có gì đó chảy trong người, nhưng mà không phải là các mạch máu.

Tôi tập trung vào nó.

Khi có thể cảm nhận được nó một cách rõ ràng, một giọng nói máy móc vang lên. < Đã nhận được kỹ năng Cảm nhận ma lực lv1 > - Mama, con làm được rồi. (Lucia) - Con gái mẹ giỏi lắm.

Tiếp theo con chỉ cần tưởng tượng ma lực tập trung vào tay con rồi chảy ra ngoài, sau đó nghĩ về ma pháp muốn dùng và gọi tên nó là được.

Nhưng mà nếu cấp độ kỹ năng không đủ thì có một số phép không dùng được đâu. (Mẹ) - Con hiểu rồi ạ.

Cảm ơn mama. (Lucia) Tôi cảm ơn mẹ tôi.

Sau đó, mẹ đưa ra một cuốn sách, tựa đề là “danh sách phép thuật”.

Tôi cầm cuốn sách đó.

Sau đó, tôi chạy ra khoảng đất trống để thử nghiệm.

Giờ tôi đang ở khoảng đất trống.

Tôi dùng thử ma pháp cấp 1 hệ băng, {đạn băng}.

Sau vài lần thử thì cuối cùng tôi cũng làm được, nhưng thứ tạo ra thì chỉ là 1 cục nước đá.

Tuy thế, nhưng mà tôi vẫn vui vì đã có thể sử dụng ma pháp được rồi.

Tôi chợt nhớ lại kỹ năng Kết hợp sức mạnh của mình.

Nếu kết hợp với Fuko thì thế nào nhỉ?

Nghĩ thế, tôi thử nghiệm luôn.

Khi kích hoạt kỹ năng, Fuko trở thành một tia sáng bay vào người tôi.

Tôi có cảm giác cơ thể mình bị biến đổi.

Tôi chạy vào phòng mình soi gương, thì thấy rằng trên đầu mình đã xuất hiện thêm một đôi tai sói màu trắng, và phía dưới lưng đã xuât hiện thêm một chiếc đuôi nữa.

Hay ghê đó.

Kiểm tra xong xuôi, tôi lại chạy ra khoảng đất trống tiếp tục thử nghiệm.

Tôi kiểm tra lại bảng trạng thái của mình.

Tất cả chỉ số và kỹ năng của Fuko đã chuyển sang cho tôi.

Chủng tộc của tôi bây giờ là Huyễn thú nhân.

Ừm, kết hợp với huyễn thú mà ha.

Tôi đưa tay lên trời, sử dụng {đạn băng} lần nữa.

Một ma pháp trận hiện ra trong lòng bàn tay tôi.

Từ ma pháp trận đó, một viên {đạn băng} bay đi với tốc độ kinh hoàng, chắc tầm vận tốc âm thanh.

Sau khi thấy cảnh đó, tôi lập tức giải trừ kết hợp.

Tôi sẽ không dùng cái sức mạnh đó một lần nào nữa trừ khi vô cùng nguy cấp.

Cứ vậy đi ha.
___________________________
(Góc nhìn thứ 3) Tại một khu vực cách xa nơi Lucia đang ở, có một nhóm 4 người đang chạy thục mạng, phía sau họ là một con thằn lằn màu đen với 2 thân trước dính vào cánh, hai chân sau trông như của loài chim với những móng vuốt sắc nhọn, một cái mỏ dài và nhọn.

Đó là một con wyvern.

Và nó đang đói.

- Thấy chưa, tao đã nói là đừng đến gần nó rồi mà, không nghe cơ.

Giờ nó đuổi rồi đấy.

Tính sao giờ. (???) Một chàng trai mảnh khảnh đang hét lên trong khi vẫn đang chạy hết tốc lực.

Một chàng trai lực lưỡng khác cũng hét lên để trả lời.

- Ai kêu mày nghe đi theo bọn tao làm gì, giờ còn ý kiến. (??) Hai người phía sau thấy cảnh này cũng chẳng nói gì.

Đơn giản vì họ đang chạy muốn chết đây còn sức đâu mà nói.

Bốn người này là một tổ đội mạo hiểm giả.

Họ nhận nhiệm vụ mang nguyên liệu của gà da đá, một loại gà sống trên các vùng núi đá với khả năng co hết cơ thể lại trông như một hòn đá cỡ vừa.

Trong khi làm nhiệm vụ, tổ đội này đã vô tình nhìn thấy một cái hang và đi vào khám phá.

Tuy nhiên, trong hang có một con wyvern, chủng quái mà họ không đủ sức chiến thắng.

Con wyvern thức giấc, vô tình thấy họ, và thế là nó rượt theo họ để ăn thịt.

Trò chơi đuổi bắt này đã kéo dài từ lúc đó tới giờ.

Chàng trai dáng người mảnh khảnh từ từ chậm lại.

Cậu ta đã đuối sức.

Rồi cậu ta vấp phải một viên đá, ngã xuống.

Ba người còn lại thấy vậy, thay vì bỏ mặc cậu ấy để chạy trốn, họ đã cùng nhau mang theo cậu trai đó.

Đây vốn là một nhóm bạn thân vô cùng thân thiết, thế nên họ không nỡ bỏ ai lại dù biết rằng nếu giúp thì có thể gặp nguy hiểm.Con wyvern rống lên rồi lao xuống họ.

Họ nghĩ rằng, đến đây là hết.

Một tiếng nổ phát ra.

Rồi máu bắn ra tung toé vào người họ.

Thế nhưng, không hề còn một ai bị thương cả. *Ầm* Một tiếng giống như thứ gì đó nặng nề rơi xuống.

Họ quay về phía tiếng động phát ra, đó là sau lưng họ.

Những gì họ nhìn thấy là con wyvern vừa đuổi theo họ đang nằm trên mặt đất, máu từ đầu nó chảy ra như suối, gần đó là một viên băng đá nhuộm màu đỏ của máu đang tan ra.

Con wyvern không hề động đậy gì nữa.

Nó đã chết.

Sau khi chắc chắn rằng nó đã chết hẳn, nhóm kia mới đến gần.

Sau khi đợi một lúc, chắc chắn rằng không có ai ở gần đó, họ mới phân giải con wyvern đem về.
___________________________
(Góc nhìn của Lucia) Sau khi thử nghiệm phép thuật, tôi giờ đang đi dạo.

Hôm nay cha tôi sẽ huấn luyện cho binh lính, thế nên tôi đến xem thử.

Đến nơi, tôi thấy cha tôi và một chú lính đang đối đầu nhau, trên tay mỗi người là một cây kiếm gỗ.

Họ đang đấu trận giả thì phải ha.

Chú lính là người tiến lên trước.

Chú ấy cầm thanh kiếm chém vào đầu cha tôi.

Cha tôi lách người sang bên trái, né cú chém đó.

Rồi cha dùng thanh kiếm của mình chém vào cổ chú lính kia.

Chú lính kia có vẻ đoán được, thế nên cúi người xuống, tránh cú chém kia.

Kế tiếp, chú ấy dùng cánh tay còn lại tung một đấm vào cha tôi.

Cha tôi dùng cánh tay kia của ông nắm lấy cổ tay của chú ấy ấn xuống đất, rồi lao đến dùng vai mình tông tới người của chú lính.

Chú ấy cầm lấy thanh kiếm gỗ, đâm tới mặt cha tôi.

Cha nghiêng đầu né cú đâm đó, sau đó vai ông ấy tông vào chú lính.

Trận đấu kết thúc.

Sau đó, một người chạy lên thì triển phép Hồi phục vào chú lính đang chảy máu mũi vì ăn phải nguyên cú húc vai kia.

Cha tôi nhìn sang, thấy tôi thì cười vui vẻ rồi đi đến, nói: - Con gái, con đến đây làm gì vậy? (Cha)- Con đến để xem papa huấn luyện. (Lucia)- Thế hả?

Thế con có muốn tập thử không? (Cha)- Con hông thích bị đánh đâu. (Lucia)- Không, papa không đánh con đâu.

Con chỉ tập luyện các kĩ năng thôi. (Cha) - Thế thì được ạ.

Papa dạy con đi. (Lucia) - Rồi, lại đây nào.

Để papa dạy cho. (Cha) Tôi tập với papa tới chiều luôn.

Tôi cũng đã có được vài kỹ năng mới nữa đó. < Đã nhận được kỹ năng Cảm ứng hiện diện lv1 >
< Đã nhận được kỹ năng Cường hoá lv1 >
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 10: Thuốc cải lão hoàn đồng


Hai tháng trôi qua kể từ khi tôi tập luyện với cha và mẹ rồi đó.

Tôi đã có thể dùng mọi nguyên tố rồi, dù rằng chỉ mới lv1 thôi.

Tôi cũng học võ nữa nha.

Tôi chỉ mới học thế nên mới được lv2 thôi à.

Mà nếu tập luyện chăm chỉ thì chắc là sẽ lên cấp nhanh thôi ha.

Tôi mới chỉ hơn ba tuổi thôi, thế nên hổng được đi săn quái, và thế là lv cũng chẳng lên được luôn.

Thôi thì đành chờ khi nào lớn hơn vậy ha.

Hôm nay có ai đó cưỡi ngựa đến nhà tôi để làm gì đó.

Người đó đến gặp cha tôi rồi lại phi ngựa đi ngay.

Có chuyện gì thế nhỉ?

Tôi chạy xuống phòng cha tôi.

Trong tay cha là một tờ giấy.

Trên đó có viết gì đó thì phải á.

Cha tôi đọc mà trông vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng lắm đó.

Trong đó ghi gì vậy ta?

- Papa.

Có chuyện gì vậy ạ? (Lucia)

- Con gái đó hả?

Không có gì nghiêm trọng cả đâu.

Obaa-sama của con đang bị ốm, nhưng có vẻ là ốm nhẹ thôi.

Con có muốn đi thăm không? (Cha)

- Có ạ.

Cho con đi với! (Lucia)

- Thế giờ con chuẩn bị đi nha. (Cha)

- Vâng ạ. (Lucia)

Nói tôi chuẩn bị tức là chuẩn bị những gì muốn mang theo thôi, chứ những đồ cần thiết thì mẹ đã nhờ Franica-san chuẩn bị cho tôi rồi.

Tôi cũng không có đồ gì muốn mang hết.

Có mỗi Fuko thôi à.

Khoảng một tiếng sau, chúng tôi đã sẵn sàng để đi.

Chúng tôi ra ngoài sân thì chiếc xe ngựa đã ở đó sẵn rồi.

Hình như chiếc xe ngựa đó là cái tôi ngồi hôm buổi lễ ban phước thì phải.

Chúng tôi lên xe, có khoảng 10 người lính hộ tống chúng tôi.

Họ đều cưỡi ngựa cả.

Chuyến đi của chúng tôi sẽ kéo dài 2 ngày, và sẽ cắm trại ngoài trời một đêm.

Tôi chưa từng cắm trại ở kiếp trước, thế nên lần này sẽ là kỉ niệm đáng nhớ ha.

Trên xe thì cha mẹ tôi vẫn chơi và nói chuyện với tôi như bình thường, cơ mà trên mặt họ đang có hai chữ “lo lắng” to đùng kìa.

Đó là cách nói thôi chứ không phải là hiện ra thật đâu nha.

Mỗi khi tôi chơi với Fuko là họ lại nói chuyện nhỏ tiếng với nhau, hình như hông muốn tôi nghe được hay sao đó.

Chiều đến, chúng tôi vẫn đang trên đường thì khung cảnh huyền thoại trong mấy bộ Isekai diễn ra.

Xe chúng tôi bị cướp.

Bọn cướp khoảng có hơn 20 tên, gấp đôi chúng tôi luôn rồi.

Trong mấy bộ Isekai thì quân của tôi sẽ bị áp đảo, rồi thì khi tôi suýt bị R**e thì sẽ có một nhân vật chính đẹp trai đến cứu, sau đó thì với một cách vi diệu nào đó, tôi thành “vợ người ta”.

Cơ mà đó là trong light novel thôi.

Hoàn cảnh thì giống, nhưng mấy yếu tố thì khác hoàn toàn đó nha.

Đầu tiên, tôi là một đứa con trai tái sinh thành con gái, thế nên tất nhiên là không thành vợ người ta được rồi.

Kế đến, tôi chỉ mới 3 tuổi thôi, trừ khi người cứu tôi là một tên lolicon như thằng bạn thân ở thế giới cũ, còn không chả người bình thường nào có tình cảm đặc biệt với tôi được cả.

Cuối cùng, và quan trọng nhất, cấp độ của bọn cướp kia chỉ từ 5 đến 10, trong khi bên tôi có 10 người lính cấp 40 đến 60, ngoài ra còn có cha mẹ tôi cấp hơn 150 nữa, hỏi thử lũ kia có làm gì được không.

Và rồi, với một chút giống light novel, thế trận 1 chiều diễn ra, chỉ khác là bên chúng tôi là người nắm giữ thế trận.

Tất cả lũ cướp đều bị xích lại.

Dây xích ở đâu ra á hả?

Cha tôi lúc nào cũng mang theo trong nhẫn trữ vật của ông hết đó.

Tối đến, chúng tôi cắm trại ở ven đường.

Thực ra thì buổi cắm trại này không giống tôi đã nghĩ cho lắm.

Trong mấy bộ light novel thì người thường sẽ ăn đồ khô và muối, còn nhân vật chính sẽ ăn thịt tươi mới săn hoặc nằm trong kho ngưng đọng thời gian của họ.

Chúng tôi thì khác cả hai loại.

Đoán xem?

Mẹ tôi lấy một tảng thịt lớn cùng nhiều loại rau củ ra từ trong nhẫn trữ vật của mẹ tôi, thịt thì được đóng băng để giữ lạnh, còn các loại rau củ thì đựng trong một cái hộp làm từ băng.

Sau đó mẹ dùng ma pháp để làm tan băng rồi dùng những nguyên liệu đó để nấu súp.

Gì cơ, sao mẹ tôi là cấp trên mà phải nấu ấy hả?

Ngày trước mẹ tôi là mạo hiểm giả mà, thế nên việc cấp trên hay dưới đối với mẹ cũng chẳng quan trọng.

Còn cha tôi thì xem họ là những người đồng chí, thế nên cũng chẳng quan tâm đâu.

Cha mẹ tôi rất tuyệt đó nha.

Ăn uống xong thì mẹ rửa chỗ bát đĩa kia bằng phép {Tẩy rửa}.

À mà mẹ tôi nấu ăn ngon lắm đó nha, ăn là mê liền đó.

Dùng phép xong thì mẹ tôi lại cất chúng đi.

Chúng tôi lấy ra một tấm nệm, đặt lên xe ngựa rồi ngủ.

Việc gác đêm thì các chú lính xin làm rồi, thế nên chúng tôi cũng thoải mái thôi ha.

Lũ cướp ra sao á?

Thì chúng đều đã bị trói vào gốc cây, bắt nhịn đói trong khi chúng tôi ăn.

Cho chừa nhá.

Tôi nằm giữa cha và mẹ, hai người họ lấy tôi làm cái gối ôm rồi đi ngủ luôn.

Thế này cũng không tệ, nên tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ, trong khi cảm nhận hơi ấm của hai người họ.

Tôi có một giấc ngủ ngon lành cho đến tận sáng hôm sau.

Có lẽ thỉnh thoảng phải xin cha mẹ cho ngủ cùng mới được, chứ cảm giác này thoải mái quá đi.

Có ai đang xoa đầu tôi nè.

Haa, tôi thích cái cảm giác này.

Tôi vô tình kêu lên một tiếng:

- Nyah~! (Lucia)

Tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là gương mặt đang mỉm cười của mẹ tôi.

Sau lưng tôi, cha tôi đang cười khúc khích.

Tôi bị nhìn thấy mất rồi.

Xấu hổ quá đi.

Tôi cuộn tròn người lại như con mèo sau khi dáng vẻ kia của mình bị nhìn thấy.

Một lát sau tôi mới bình thường trở lại.

Tôi ra khỏi chiếc nệm.

Mẹ tôi thu nó vào rồi chúng tôi khởi hành.

Mọi người đều đã sẵn sàng rồi.

Tất cả đều đợi tôi thức dậy hả?

Tôi thấy tội lỗi quá đi.

Tôi thầm xin lỗi họ trong lòng.

Theo lịch thì chúng tôi sẽ đến thủ đô, ông bà tôi đang ở đó, vào buổi sáng.

Tuy nhiên, do phải dẫn theo lũ cướp khiến chúng tôi bị chậm lại, phải đến giữa trưa mới đến nơi.

Lũ cướp đúng là đáng ghét.

Chúng tôi giao lũ cướp cho lính canh cổng thành.

Có hai người lính đang ngồi ở cái bàn trước cổng thành, trên bàn có một quả cầu thủy tinh trong suốt.

Yep, hai anh lính và quả cầu huyền thoại trong mấy bộ Isekai đó.

Chúng tôi đi đến cổng thì bị chặn lại.

Cha tôi lấy ra một tấm thẻ kim loại sáng loáng.

Sau khi thấy tấm thẻ đó, hai người lính kia trở nên kính cẩn với cha.

Giao bọn cướp cho họ xong, chúng tôi tiến về cung điện.

Sao lại là cung điện á?

Thì bởi vì hai người họ huấn luyện trong đó mà, thế nên họ đều có phòng riêng được ban cho ở trong đó.

Chúng tôi tới cổng cung điện, cha tôi cho lính canh xem tấm thẻ đó, rồi chúng tôi được cho vào.

Cha mẹ nhanh chóng dẫn tôi đến phòng của bà nội tôi.

Hai người họ có vẻ khá vội vã.

Bước vào phòng, trong đó đã có sẵn ông nội, hai anh chị Luke và Milia, một cô gái tầm tuổi hai người họ, và hai người phụ nữ tôi chưa gặp bao giờ.

Căn phòng như là một căn nhà thu nhỏ vậy.

Tường có màu đỏ và vàng, trong căn phòng còn có vài cái cửa, có vẻ như là dẫn đến các phòng nhỏ khác.

Nơi chúng tôi đang đứng đây là một căn phòng lớn, ở giữa có một cái bàn gỗ khá dài, xung quanh là rất nhiều ghế gỗ.

Tất cả đều đang ngồi trên ghế, khuôn mặt ai cũng đang tràn đầy vẻ lo lắng.

Chúng tôi bước vào, cha tôi cất tiếng:

- Chào Otou-sama, Okaa-sama đâu rồi ạ? (Cha)

- Bà ấy đang nằm ở trong phòng ngủ.

Đi thăm bà ấy nhanh đi. (Ông nội)

- Vâng ạ! (Cha)

Sau cuộc trò chuyện ngắn giữa hai người, cha dẫn hai mẹ con vào trong phòng.

Bà nội tôi đang nằm trên giường.

Trông bà có vẻ mệt mỏi, việc thở có vẻ hơi khó khăn.

Qua thẩm định, trạng thái của bà đang là: Suy yếu tuổi già.

Có vẻ là tuổi thọ của bà đã hết.

Cha tôi là người đầu tiên cất tiếng:

- Okaa-sama, người sao rồi ạ? (Cha)

- Lucas, con đến rồi đó à?

Ta không sao đâu, chỉ hơi mệt một chút thôi, nghỉ một lát là khoẻ ngay ấy mà. (Bà)

- Trông mẹ có vẻ không được ổn lắm.

Mẹ có cần gọi Trị liệu sư hoàng gia đến không ạ? (Mẹ)

- Không cần đâu con.

Ta sẽ khỏe lại ngay ấy mà.

Hơn nữa, ta vừa được khám lúc sáng rồi.

Lucia, lại đây nào. (Bà)

Tôi đi đến gần và ngồi lên giường bà.

Cha mẹ tôi thì đi ra ngoài.

Có vẻ họ muốn để cho chúng tôi không gian riêng tư thì phải ha.

- Obaa-sama, người thấy không khoẻ chỗ nào vậy ạ? (Lucia)

- Ta không sao đâu.

Nhìn thấy con là ta khoẻ hơn nhiều rồi.

Hôm nay con mặc bộ đầm ta tặng à?

Trông con dễ thương lắm. (Bà)

Đúng vậy.

Tôi đang mặc bộ đầm được tặng nhân ngày sinh nhật.

Tôi nghĩ là đi thăm ông bà thì mặc bộ này là tốt nhất, không ngờ rằng lại gặp bà trong tình cảnh thế này.

- Obaa-sama có muốn khoẻ lại không ạ? (Lucia)

- Tất nhiên là ta muốn rồi.

Ta muốn khoẻ lại để còn ôm đứa cháu dễ thương này nữa chứ. (Bà)

Tôi lục trong Hộp vật phẩm xem có gì chữa được suy yếu tuổi già hay không.

Thuốc hồi phục cấp thấp: Hồi 30% Hp...; loại.

Thuốc hồi phục cấp trung: Hồi 50% Hp...; loại.

Thuốc hồi phục cấp cao: Hồi 80% Hp...; loại.

Dung dịch sửa chữa: Còn được gọi là Thuốc cải lão hoàn đồng...; loạ...

Khoan đã, thuốc cải lão hoàn đồng?

Xem chi tiết nào.

-Dung dịch sửa chữa: Còn được gọi là thuốc cải lão hoàn đồng, một giọt = 1ml có thể hồi phục 100 độ bền nếu dùng lên đồ vật, nếu dùng lên người sẽ khiến người đó trẻ lại 1 tuổi.

Trong game, cái này chỉ dùng để sửa chữa trang bị thôi mà, vào thế giới này nó lại có công dụng ảo quá mức vậy.

Mà kệ đi ha, có tác dụng cho lúc này là được rồi ha.

- Obaa-sama, nếu người có thể khỏi bệnh, hơn nữa còn được trẻ lại thì bà muốn trẻ lại được bao nhiêu tuổi ạ? (Lucia)

- Haha, nếu được thế thì ta muốn trẻ lại 40 tuổi nữa. (Bà)

40 tuổi sao?

Giờ bà đang là 63 tuổi, trẻ lại 40 tuổi thì còn nhỏ tuổi hơn cả mẹ tôi nữa đó.

Mà bà đã muốn thế thì quan tâm làm gì ha.

Tôi lấy từ Hộp vật phẩm ra một lọ 400ml Dung dịch sửa chữa.

- Obaa-sama uống hết cái này thì sẽ trẻ lại 40 tuổi đó. (Lucia)

- Đây là gì thế? (Bà)

- Thuốc của cháu đó ạ.

Obaa-sama uống đi. (Lucia)

- Haha, thuốc của cháu à?

Rồi, để ta uống. (Bà)

Bà tôi nói thế rồi lấy cái bình uống một hơi hết sạch.

Có vẻ bà tin tôi ghê ha, chứ ai lại uống thứ không rõ nguồn gốc bao giờ.

Mà thế cũng tốt, đỡ phải giải thích nhiều ha.

Hở, 400ml sao một người già uống hết trong một hơi được á?

Thì đây đâu có phải là nước thường, uống xong là tự ngấm chứ có lưu ở bụng đâu.

Sau khi uống xong thì một luồng sáng dịu nhẹ bao trùm cả cơ thể của bà tôi.

Sau khoảng 1 phút, luồng sáng đó yếu dần đi, để lại ở đó là một cô gái trẻ đẹp, body chuẩn kiểu đồng hồ cát.

Mái tóc đỏ như lửa, đôi môi đỏ, căng mọng.

Cỡ này bao sao cha tôi 33 tuổi rồi mà chẳng thấy già đi.

Cô gái đó, bà tôi, dần mở mắt.

Đôi mắt cũng có một màu đỏ luôn.

Tóc và mắt gia đình tôi nhiều màu sắc thật đó nhỉ?

Bà nhìn lại cơ thể mình, đưa tay lên xuống, rời khỏi giường, đi lại một chút rồi đến soi gương.

Và phản ứng đầu tiên của bà tôi là:

- Kyahhh! (Bà)

Hét một tiếng thật to.

Cháu đã hỏi bà rồi mà, sao ngạc nhiên ghê vậy.

Mọi người nghe thấy tiếng hét thì chạy vào phòng, rồi sau khi thấy bà tôi, mọi người đứng hình, trông như bị hóa đá hết rồi ấy.

Rồi sau một thời gian, người đầu tiên thoát khỏi trạng thái hóa đá là ông tôi.

Ừm, không hổ danh là người có nhiều kinh nghiệm ha.

- Bà nó đấy đúng không? (Ông)

- Em đây. (Bà)

- Cái gì cơ? (Những người khác)

Ồ, mọi người có luyện tập không mà đồng thanh ghê vậy.

Con hơi bị ngạc nhiên bởi khả năng cạnh thời điểm của mọi người đó.

- Tại sao, em lại trẻ như thế này?

Em có dùng phép thuật ngụy trang gì không đó? (Ông)

- Em không dùng phép ngụy trang nào hết nhá.

Còn lí do em trẻ lại như thế này là Lucia đó. (Bà)

Bà tôi mới trẻ lại mà cách nói cũng trẻ trung hơn hẳn luôn ha.

Nhưng mà câu nói của bà khiến mọi người nhìn về phía tôi hết rồi kìa.

Ông tôi phóng tới chỗ tôi, lấy hai tay giữ người tôi chặt cứng rồi hỏi tôi:

- Lucia, cháu đã làm gì? (Ông)

Mặt ông lúc này trông đáng sợ quá đi.

Tôi đã làm gì sai à?

Ở đất nước này khiến người khác trẻ lại là không được phép sao?

Nỗi sợ và những suy nghĩ đó liên tục chạy qua đầu tôi.

Nỗi sợ hãi tràn ngập tâm trí, và tôi đã khóc.

Thấy tôi khóc như thế, ông tôi bối rối thả lỏng tay ra, tôi vội vàng chạy đến núp phía sau mẹ tôi.

Tôi không hiểu tại sao mình làm thế, chỉ nghĩ rằng điều đó là cần thiết rồi thực hiện thôi.

Núp sau lưng mẹ, tôi thấy bà trừng mắt giận dữ với ông tôi và cho ông một phát {đạn gió} khiến ông bay thẳng vào tường.

Mọi người phải dỗ dành tôi suốt 15 phút tôi mới nín.

Ông tôi thì đang bị bà tôi phạt úp mặt vào tường vì tội doạ tôi khóc.

Sau khi tôi nín, mẹ tôi mới hỏi:

- Con nói cho mẹ biết con đã làm gì bà được không?

Mama không làm gì con đâu. (Mẹ)

- Thật không ạ? (Lucia)

- Thật mà.

Con nói đi. (Mẹ)

- Con...hức...đã cho bà uống...hức...thuốc cải lão hoàn đồng từ kỹ năng của con. (Lucia)

- Thuốc cải lão hoàn đồng? (Mọi người)

- Hiiii... (Lucia)

Mọi người đồng thanh la lên, cả ông tôi cũng la lên.

Tôi kêu lên một tiếng sợ hãi khiến mọi người dịu lại.

Mẹ tôi ôm lấy và xoa đầu tôi khiến cho tôi bình tĩnh lại.

- Con đã giúp ta trẻ lại, ta muốn cảm ơn con.

Con có muốn gì không? (Bà)

Tôi có cần gì không à?

Đúng ra thì bây giờ tôi chẳng thiếu gì nữa cả.

Hay là nhân cơ hội này kể cho họ nghe chuyện của tôi nhỉ?

Nhưng nghe xong rồi thì họ có đối xử với tôi khác đi không?

Nhưng tôi lại không muốn che dấu gia đình mình những chuyện đó.

Tôi quyết định rồi.

- Vậy mọi người có thể bình tĩnh nghe chuyện của con không ạ? (Lucia)

- Được rồi.

Con kể thử xem. (Bà)

Rồi tôi đã kể cho họ lí do tôi được tái sinh.

Tuy nhiên, tôi không kể chi tiết về kỹ năng của mình.

Mọi người nghe chuyện của tôi thì có những biểu cảm khác nhau.

Mấy người đàn ông thì có vẻ mặt như kiểu “đúng là con/cháu của ta”.

Những người phụ nữ thì có vẻ mặt buồn rầu, thương tiếc.

Mẹ tôi thì nước mắt đã chảy dài luôn rồi.

Mẹ ôm tôi thật chặt, nói:

- Mama không biết rằng con đã phải chịu những chuyện như vậy.

Nhưng giờ con không cần phải lo nữa rồi.

Mama sẽ bảo vệ con. (Mẹ)

Tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Thật may rằng tôi đã quyết định kể.

Giờ thì không còn gì phải lo lắng nữa rồi.

- Không ngờ cháu của ta lại là một anh hùng nha. (Bà)

Bà tôi nói thế rồi bế tôi lên.

Được một cô gái xinh đẹp gọi là bà, cảm giác thật kì lạ.

Sau đó, tôi cũng đưa thuốc cho ông luôn.

Và ông đã trở thành phiên bản trẻ hơn của cha tôi.

Cha mẹ trẻ hơn cả con, có vẻ tôi lại làm một việc quái đản rồi

Sau đó họ giới thiệu cho tôi những người mà tôi không quen biết kia.

Những người đó là Kiria Haraiza, vợ cả của cha tôi; Anna Haraiza, vợ hai và cuối cùng là Mineva, con vợ cả.

Sau đó họ bắt tôi gọi họ là mama, nhưng cuối cùng thì tôi chỉ gọi họ là Okaa-sama vì lí do “Okaa-sama thì có nhiều còn mama chỉ có 1 thôi.”

Hôm đó chúng tôi ở lại chỗ của bà.

Tối đó, mẹ tôi và bà bắt tôi ngủ chung với họ.

Tôi bị kẹp giữa hai người họ và những thứ mềm mại kia.
___________________________
(Góc nhìn thứ 3)

Một tuần sau, ông bà của Lucia đã đến báo cáo với nhà vua về chuyện đã xảy ra.

Báo cáo của họ là: Một cô gái đeo mặt nạ đã cho họ thuốc cải lão hoàn đồng.

Song song với việc đó, báo cáo của bố Lucia, Lucas về việc Fenrir xuất hiện giữa chiến trường cũng đến tay nhà vua.

Cô gái kia và vị tiểu thư được Fenrir nhắc đến đã được suy đoán là cùng một người.

Điều đó đã khiến cho cả bộ máy đứng đầu nhà nước lo lắng, còn người gây ra chuyện này, Lucia Haraiza, lại đang yên bình tận hưởng cuộc sống của mình mà không biết gì về những việc đã xảy ra.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 11: Một ngày mưa rơi


Một chương nhẹ nhàng với tag slice of life.
______________________________________
(Góc nhìn của Lucia) Tôi về tới nhà được năm ngày rồi.

Sau khi biết được về quá khứ của tôi thì cha mẹ tôi có vẻ cưng tôi nhiều hơn trước thì phải.

Thế này là không phải lo lắng gì nữa rồi ha.

Hôm nay trời mưa.

Bên ngoài, bầu trời xám xịt, nước mưa thì liên tục đổ xuống.

Trận mưa này khá lớn đó, có vẻ không tạnh sớm được đâu.

Hy vọng không có chỗ nào bị lụt ha.

Trời mưa thế này thì không tập ma pháp hay võ thuật gì được rồi.

Ngồi xem lại cái kho đồ xem có gì nghịch được không nào.

Trong đây có một tờ giấy gì đó nè.

Nó có từ lúc nào vậy ta.

Ngày xưa chơi game có gì cũng cho vô rồi chả nhớ tới luôn.

Lấy ra xem nội dung của nó nào.

Ừm, cách làm bánh flan à?

À nhớ rồi!

Cái này tôi có được trong sự kiện nè.

Tờ giấy ghi công thức làm bánh.

Tôi cất đi định hôm nào lấy ra làm thử, cơ mà nhiều người bán bánh quá, thành ra tôi để nó bám bụi luôn.

Hôm nay cũng không có việc gì để làm, thôi thì nấu ăn thử xem sao.

Tôi đi xuống bếp để chuẩn bị đồ.

Chú đầu bếp không cho tôi nấu.

Phải rồi nhỉ, tôi gặp tai nạn trong đây một lần rồi mà ha.

Mới tháng trước thôi, tôi muốn pha trà cho cha mẹ, nên đã vào đây làm.

Kết quả là nhờ cái danh hiệu Cô gái hậu đậu kia hạ chỉ số khéo léo của tôi xuống 1 nên tôi đã trượt tay khiến nước sôi đổ vào người.

Thế là tôi bị bỏng.

Từ đó mẹ tôi cấm tôi đụng đến mấy việc nấu ăn nữa luôn.

Họ không cho tôi nấu thì tôi đi xin phép mẹ vậy.

Tôi chạy đi tìm mẹ tôi.

Vào phòng hai người thử xem nào.

Mẹ tôi đang ở trong phòng, ngồi ở chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

Tôi đến gần và xin phép: - Mama ơi! (Lucia) - Gì thế con gái? (Mẹ) - Mama cho con nấu ăn ở nhà bếp đi. (Lucia) - Không được.

Lần trước con đã bị bỏng rồi đó. (Mẹ) Mẹ tôi không cho rồi.

Phải dùng đến cách cuối cùng thôi.

Tôi nhìn mẹ bằng đôi mắt cún con.

- Đi mà mama. (Lucia) - Thôi được rồi.

Nhưng mama sẽ đi để canh chừng con. (Mẹ) - Vâng ạ! (Lucia) Tôi và mẹ quay trở lại nhà bếp.

Lần này, với sự cho phép của mẹ tôi, chú đầu bếp đã phải chịu thua mà để tôi sử dụng nhà bếp.

Đầu tiên, đập một vài quả trứng của Garrof.

Garrof là một loài quái vật được nuôi như gà ở thế giới này.

Nếu có một quả trứng Cockatrice thì tốt hơn, cơ mà nó là quái thú hạng A, kiếm đâu ra được.

Đánh trứng cho đến khi bông lên.

Kế tiếp, đun sôi sữa cho đến khi sôi, cho đường vào sữa và đợi đến khi tan.

Cuối cùng đổ trứng vào phần sữa đó.

Ừm, tôi không có khung đựng rồi.

Tự rèn lấy vài cái vậy.

Xong xuôi rồi, đổ hỗn hợp đó vào khuôn vừa làm thôi.

Nhờ mẹ làm cái hộp băng để làm lạnh bánh vậy.

- Mama làm cho con một cái hộp lớn bằng băng đi. (Lucia) - Được thôi! (Mẹ) Mẹ tạo ra một cái hộp lớn.

Tôi xếp bánh vào trong để làm lạnh.

May mà đây là thế giới khác, chứ ở Trái đất bánh làm đâu dễ vậy.

Giờ nấu đường ra làm caramel nữa thôi ha.

Cho đường vào, nấu đến khi có màu vàng nâu.

Xong rồi.

Giờ đợi bánh rồi đổ lên nữa là xong ha.

Làm lạnh được 30 phút rồi.

Giờ lấy ra thôi.

Cho bánh ra đĩa, đổ caramel lên trên, thế là xong.

Hình như tớ làm hơi nhiều quá rồi thì phải á, tận 20 phần luôn.

Mà dư thì để ăn dần cũng được mà ha, đằng nào thì Hộp vật phẩm cũng ngưng đọng thời gian mà.

Tôi đưa cho chú đầu bếp một phần, rồi cất hết đi.

Kì thật nha, danh hiệu không kích hoạt hay sao đó mà tôi làm dễ dàng, chẳng vụng về như khi làm mấy việc khác.

Đúng là kì lạ thật đó.

Tôi và mẹ ra phòng khách.

Trên đường thì có gặp Minori-san, nên là tôi tặng chị ấy một phần, phần còn lại để chị ấy đưa cho Franica-san.

Khi chúng tôi đến phòng khách thì cha tôi đang ngồi đó uống trà.

Trời mưa không phải đi huấn luyện nên cha tôi có vẻ rảnh ha.

Tôi và mẹ đến ngồi cùng cha tôi, rồi tôi lấy ra ba phần bánh, chia mỗi người một phần.

Ăn thử xem nào.

Umm, ngon thật đó.

Ngọt vừa đủ nè, lại còn mềm nữa.

Ngậm một chút là tan ra luôn nè.

Còn ngon hơn ở Trái đất nữa đó.

Là do nguyên liệu khác nhau ha.

Mẹ tôi thì sao nhỉ?

Mẹ đang ăn một cách chậm rãi, rất chậm luôn đó.

Hình như sợ hết hay sao ta?

Còn cha tôi thì tay liên tục xúc bánh vào miệng.

Thế này có nghĩa là họ thấy ngon ha.

- Papa, mama, hai người thấy ngon không ạ? (Lucia) - Ngon lắm đó.

Món này mà được bán ra thì sẽ nổi tiếng lắm cho xem. (Cha) - Đúng đó, ăn mà cứ sợ hết mất thôi. (Mẹ) - Con còn nhiều mà, mama cứ ăn đi. (Lucia) - Thật hả? (Mẹ) - Vâng! (Lucia) Tôi nói thế, rồi mẹ tôi bắt đầu ăn một cách bình thường.

Kết quả là cha tôi ăn hết 2 phần, còn mẹ tôi ăn 3 phần luôn.

Ngon tới thế hả hai người?

Ăn xong thì mẹ tôi về phòng ngắm vườn tiếp, cha tôi thì về phòng làm việc.

Tôi thì biến thành một con mèo, theo nghĩa bóng thôi nha, nằm cuộn tròn trên đùi mẹ tôi, để mẹ tôi xoa đầu.

Tôi có cảm giác là từ hồi tái sinh là tôi trở thành một con mèo luôn rồi đó, nhưng mà cũng không có gì bất tiện nên kệ đi ha.

Buổi trưa, trời vẫn chưa tạnh mưa nữa.

Trời vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tạnh mưa sớm, nước vẫn từ những đám mây đổ xuống như trút.

Có vẻ cơn mưa sẽ còn kéo dài nữa đây.

Tôi trèo xuống khỏi đùi mẹ tôi.

Chỗ đó êm lắm nha.

Giờ mới buổi trưa thôi, biết làm gì bây giờ nhỉ?

Hmm, hay là nghịch chức năng rèn ha.

Giờ nhớ lại lần trước thì nếu không có Fuko thì cha tôi sẽ có một trận đánh khó khăn với quỷ tộc ha.

Rèn cho ông ấy một thanh kiếm đi nhỉ.

Đầu tiên là bỏ vật liệu vào.

Biết cho vào đó cái gì bây giờ đây.

Không dùng vật liệu cao cấp quá được vì như thế sẽ có chuyện xảy ra mất.

Khó nghĩ quá đi.

Thôi thì lấy tạm Orichalcum vậy.

Dù sao thì nó vẫn mạnh hơn mithril nhưng mà không quá mức.

Thế còn đỡ hơn là quẳng Hiirokane vào ha.

Có khá ít người dùng được thẩm định nên cũng đỡ sợ lộ.

Mà thôi, để an toàn thì cho ít Mithril vào để ngụy trang ha.

Thế là được rồi đó nhỉ?

Rèn thôi nào.

Rèn xong rồi, phù phép cho nó nữa thôi.

Cái này tốn ma lực thiệt đó.

Ném luôn ma hạch hạng B làm nguyên liệu cho rồi nhỉ.

Phù phép yếu chút thôi.

Xong.

-Kiếm hợp kim:
+ Tạo ra từ hợp kim Orichalcum và Mithril, có màu của Mithril.
+ Độ bền: 5000 / 5000
+ Sát thương: +4500
+ Dẫn truyền ma lực: 100%
+ Phù phép:
° Tăng độ sắc bén: Thấp
° Trừ quỷ: Trung Không tệ ha.

Độ dẫn truyền ma lực thể hiện lượng sát thương tăng lên dựa trên lượng ma lực đổ vào.

Ví dụ: Nếu độ dẫn truyền ma lực là 100% thì khi đổ 100 ma lực sẽ tăng 100 sát thương.

Vấn đề là tặng như thế nào đây.

Chẳng lẽ bỗng nhiên đưa ra rồi nói là “Con làm đó, papa lấy đi” à?

Mà kệ đi ha, cứ nói là do kỹ năng là được rồi.

Mà khoan, cần gì phải khổ sở thế nhỉ?

Cứ lấy thanh kiếm kia của cha tôi rồi kế thừa qua là được rồi.

Kế thừa là việc hoán đổi các thông số của những món đồ cùng loại cho nhau.

Cơ mà cũng phần nào tùy vào chất liệu nữa, chứ làm sao một cây kiếm gỗ lại sắc hơn Mithril được đúng hông nè.

Với suy nghĩ đó, tôi vào phòng làm việc của cha tôi.

Trong này không có ai cả.

Tôi cầm lấy thanh kiếm, bỏ vào lò rèn, kế đến bỏ thanh kiếm của tôi vào, chọn kế thừa, và thành công.

Thế là được rồi.

Lấy thanh kiếm của cha tôi bỏ vào chỗ cũ thôi nào.

3 giờ chiều rồi, trời vẫn mưa.

Chán quá đi, mưa gì mưa hoài à.

Xuống bếp nhờ chú đầu bếp làm khoai tây chiên ăn vậy.

Khoai ở đâu ra á hả?

Thì nãy kiếm nguyên liệu vô tình tìm ra đó.

Tôi xuống nhờ chú đầu bếp cắt khoai và chiên dùm tôi.

Vì không phải là tôi đòi đứng bếp, thế nên không sao cả.

Một lúc sau thì tôi có khoai ăn rồi.

Một đời anh hùng trước đây đã phát minh ra món này.

Này anh hùng à, đã phát minh ra khoai tây chiên thì sao hông phát minh bánh Flan luôn đi.

Tôi mang lên phòng, ngồi ở cái bàn gần cửa sổ để ăn.

Tôi có cảm giác rằng bây giờ mình cứ như một bà già vậy, dù rằng tớ mới có 3 tuổi thôi.

Một lúc sau thì mẹ tôi bước vào.

Tôi lại trở về chỗ ngồi dành riêng cho mình, trong lòng mẹ tôi.

Hai người chúng tôi vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện, nào là ước mơ của tôi nè, thế giới trước của tỏ ra sao nè.

Mẹ tôi có vẻ khá hứng thú về thế giới trước của tôi ha.

Thế là một ngày đã trôi qua một cách êm đềm như thế đó.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 12: Lễ hội


Chương này có phần kịch sẽ khiến bạn mất một phần tuổi thơ.

Hãy bỏ qua nếu bạn muốn kí ức về tuổi thơ của mình an toàn.
____________________________________
Tôi đang cùng mọi người lựa đồ để mặc.

Biết gì chưa?

Hôm nay là lễ hội đó.

Umm, lễ hội đầu tiên kể từ lúc tôi tái sinh tới bây giờ.

À mà nói luôn nè, tôi được 6 tuổi rồi đó.

Tôi hông còn là con nít nữa rồi, chắc thế.

Hôm nay là lễ hội được tổ chức nhân dịp nhà vua được 40 tuổi.

Làm vua mà trẻ ghê ha.

Tôi cứ nghĩ vua phải là một ông già với bộ râu trắng dài chứ, đằng này lớn tuổi hơn cha tôi có chút thôi.

Sau 6 năm sống cùng gia đình thì tôi nhận ra một điều rất kì là.

Biết gì hông?

Cha mẹ tôi chẳng có ai già đi hết trơn á.

Cha tôi giờ cũng gần 40 rồi chứ ít đâu, thế mà vẫn trẻ thế mới sợ chứ.

Phải nói là hổng có thay đổi gì với hồi tôi mới ra đời luôn á.

Tôi dạo này cũng mạnh hơn nhiều rồi đó nha, nhưng mà chỉ có kỹ năng là lên cấp thôi, còn chỉ số thì vẫn vậy, chả khác nhau là mấy.

6 tuổi rồi, cơ mà tôi vẫn là con búp bê thử đồ cho mọi người.

Đồ của tôi vẫn thế thôi, màu xanh da trời và trắng.

Mấy bộ đầm thì bộ nào cũng có màu giống nhau, khác mỗi kiểu dáng.

Tới giờ tôi mới nhận ra một điều quan trọng về tôi.

Đó là tôi lùn tịt hà.

6 tuổi rồi mà mới được có 1m thôi.

Hy vọng là sau này sẽ cao hơn, tôi muốn có một dáng người chuẩn như mẹ hay bà tôi cơ. [Tác:Good luck, Lucia]

Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng lựa đồ xong.

Cũng chả khác mấy món đồ tôi hay mặc cho lắm.

Băng đô trắng, trên có đính một bông hoa nhỏ.

Đầm dài tới mắt cá chân, trên trắng và dưới xanh.

Gần mép đầm thì có vài hoạ tiết uốn lượn lên xuống.

Chân đi một đôi vớ màu trắng dài tới đầu gối, giày thì làm bằng vải mềm, hoạ tiết hình bông hoa hồng màu xanh, cùng màu với giày.

Tính cả người tôi với cái đầm thì tất cả đều có màu xanh hoặc trắng hết.

Khác màu thì chắc chỉ có mỗi con mắt bên phải màu hoàng kim của tôi thôi.

Lần này đi dự lễ hội tôi đi bộ đến đó với cha mẹ tôi và không có hộ vệ.

Nhà tôi hôm nay sẽ không có ai cho đến khi lễ hội kết thúc, vì mọi người đều đi tham gia hết rồi.

Chúc mọi người sớm có đôi có cặp nha.

Ừm, hôm nay cha tôi diện nguyên một bộ đồ trắng từ đầu tới chân luôn.

Là đi lễ hội đó, cha không sợ bị dơ hả.

Ờm, soi bằng thẩm định thì nguyên bộ đồ đó được phù phép tự làm sạch.

Đầu tư ghê ha.

Mẹ tôi thì mặc một bộ đồ gồm áo và váy.

Một chiếc áo thun trắng và một chiếc áo khoác bên ngoài màu hồng, một chiếc váy dài tới đầu gối cũng màu hồng nốt.

Trông khá trẻ đó.

Chúng tôi đi khoảng 15 phút là tới phố.

Khung cảnh trông thật nhộn nhịp.

Tiếng mời chào khách hàng vang lên khắp nơi, mùi đồ ăn thơm nức mũi.

Trên đường cũng có khá nhiều gia đình dắt nhau đi chơi giống chúng tôi.

Bây giờ đang là 8 giờ 30 sáng.

Lễ hội kéo dài tới tận buổi tối cơ.

Trên đầu chúng tôi là những chiếc đèn lồng màu đỏ, tròn trịa.

Trông mấy cái đó như đèn trung thu ở Trái đất ấy.

Chắc lại anh hùng tạo ra đây mà.

Trên đường có bày bán đủ thứ.

Thức ăn, trang sức, thậm chí còn có người bán vũ khí luôn.

Nè nè, đây là lễ hội mừng sinh nhật nhà vua đó.

Bày bán vũ khí lỡ loạn hết thì tính sao đây.

Tôi ngửi thấy mùi rất thơm.

Tìm kiếm xung quanh, tôi đã tím thấy nguồn phát ra mùi đó.

Một người đang nướng thịt.

- Papa mua cho con cái kia đi. (Lucia) – Tôi vừa nói vừa chỉ vào gian hàng thịt.

- Được rồi, để papa mua cho nha.

Ông chủ, bán cho tôi 3 xiên. (Cha)

- Đây thưa quý khách, của ngài là 15 xu đồng. (Người bán)

Cha tôi lấy tiền ra trả rồi chia mỗi người một xiên thịt.

Ngon ghê.

Thịt được nướng vừa chín tới, không hề dai một chút nào.

Vị ngọt thịt làm lưỡi như tan chảy.

So với số tiền bỏ ra thì như thế này rẻ chán.

Gia đình chúng tôi vừa đi vừa mua đồ, tận hưởng không khí lễ hội và trò chuyện vui vẻ.

- Lucia nè, con thấy lễ hội như thế nào? (Mẹ)

- Vui lắm ạ.

Nhưng mà được đi cùng papa và mama còn vui hơn nữa. (Lucia)

- Thỉnh thoảng đi một lần đi dự lễ hội, quên hết công việc, trách nhiệm đi thì đúng là thoải mái thật.

Hơn nữa còn được tận hưởng lễ hội bên gia đình thì còn gì bằng. (Cha)

- Thỉnh thoảng đi dự lễ hội mà quên trách nhiệm thì không sao.

Nhưng lúc ở nhà mà như thế là không được đâu đó. (Mẹ)

- Vâng, thưa bà xã! (Cha)

- Haha! (3 người)

Ờ, đúng là phải nhắc chứ dạo này cha tôi toàn trốn việc để chơi thôi à, mặc dù là chơi với tôi.

Dạo này tôi mới làm ra bàn cờ để chơi cờ caro, thay mấy dấu x,o thành đá có màu khác nhau thôi.

Mọi người thích nó lắm đó.

Mà mấy thứ đơn giản thế này anh hùng lại không phổ biến nhỉ?

Thật chẳng hiểu nổi bọn họ mà.

Đi thêm một lúc nữa, bây giờ chúng tôi đang đứng ở nơi mà đối với tôi nó đáng sợ như Địa ngục vậy.

Và nơi đó là: Tiệm quần áo.

- Giờ mình vào đây lựa đồ nha con gái. (Mẹ)

- Thế hai mẹ con cứ thoải mái lựa đồ đi nha.

Ba đi tìm chỗ để tí ăn trưa. (Cha)

- Vâng!

Lát nữa chúng em sẽ tìm anh sau. (Mẹ)

Cha ơi, sao cha không giúp con vậy.

Cha tôi bỏ đi mất rồi.

Giờ chúng tôi bước vào tiệm.

Tiệm khá rộng, quần áo cũng được sắp xếp rất ngay ngắn.

Từng loại đồ được xếp riêng với nhau.

Tiệm cũng có khá đông người giúp việc, khoảng 5 người thì phải.

Bây giờ đang có khoảng 10 người đang chọn đồ.

Nơi này có vẻ khá tốt, không có gì đáng chê trách ngoại trừ việc tất cả người làm và chủ quán đang nhìn về phía tôi với đôi mắt của thú săn tìm thấy con mồi.

Thế là tôi bị mẹ lôi vào phòng thử đồ, ngoài ra trong phòng còn có cả chủ tiệm và một cô nhân viên nữa.

Và tôi lại tiếp tục trở thành một con búp bê lần thứ hai trong ngày.

Cuộc đối thoại của mọi người cứ thế này:

- Bé trông dễ thương lắm đó. (Chủ tiệm)

- Con gái mẹ hợp với bộ đồ này lắm đó.

Thử tiếp bộ khác nha. (Mẹ)

- Bộ này thì sao ạ? (Nhân viên)

Cứ thế đó.

Ngoài ra còn có một cô nhân viên khác liên tục mang vào những bộ đồ khác nhau nữa chứ.

Hơn một tiếng đồng hồ phải đứng.

Chân tôi bây giờ mỏi rã rời luôn rồi.

Chúng tôi mua 5 bộ với đủ màu như: hồng, lục, trắng.

Sau khi mua xong thì tôi rời khỏi đó trên tay mẹ tôi.

Thì tôi có đi nổi nữa đâu, thế nên mẹ tôi phải bế đó.

Giờ thì trưa rồi, thế nên chúng tôi đi tìm cha tôi.

Cha tôi đang ở trong một quán ăn.

Hể, cha ngồi đó cả hơn một tiếng đồng hồ luôn đó hả.

Sao mẹ tôi biết cha đang ở đâu á?

Dùng cảm ứng hiện diện mà tìm thôi.

Kỹ năng cho phép biết được vị trí đồng minh, người thân hay gì đó đại loại thế mà.

- Anh đợi lâu chưa? (Mẹ)

- Anh mới tìm ra chỗ này thôi.

Hai mẹ con đến rồi thì gọi món rồi ăn trưa thôi. (Cha)

Chúng tôi bắt đầu gọi đủ món.

Umm, thức ăn ở đây ngon thật đó.

Bữa đó hết 5 xu bạc.

Sau một bữa no nê thì bây giờ cha mẹ dẫn tôi đi xem kịch.

Ở trung tâm khu này có một nhà hát được làm riêng để biểu diễn kịch, nhạc,...

Chúng tôi đang trên đường tới đó.

Hết 10 phút đi bộ để đến nơi, và suốt quãng đường đó cho tới giờ thì tôi ngồi ở trên vai cha tôi.

Đừng ý kiến gì hết, tôi đang là một cô bé loli mà.

Nhà hát là một toà nhà bằng gỗ rất lớn.

Khu vực xung quanh nó là một bãi đất trống.

Hiện giờ ở đây đang có rất nhiều gian hàng.

Chúng tôi đi vào nhà hát, tiền vé mỗi người là 10 xu đồng.

Chúng tôi vào ghế và ngồi xuống.
____(Bắt đầu kịch)____________
Rèm trên sân khấu bắt đầu rẽ ra, ở sau bức mà đó là một cái hồ nước lớn.

Trong đó có một con thuyền nhỏ.

Hiện giờ là cảnh con thuyền gặp bão, chao đảo dữ dội.

Cơn bão được làm bằng phép thuật đó.

Thuyền chìm, trong con thuyền là một anh chàng mặc bộ đồ sang trọng.

Khung cảnh này cứ quen thế nào ấy.

Một nàng tiên cá đến cứu chàng trai.

Hở, đây là câu chuyện nàng tiên cá mà.

Lại một tác phẩm của anh hùng nữa rồi.

Tôi tưởng là tôi đã biết hết mọi diễn biến của câu chuyện vì nó có xuất hiện ở thế giới trước của tôi, nhưng tôi đã nhầm.

Sự vi diệu bắt đầu từ cảnh bà phù thủy giúp nàng tiên cá có được đôi chân.

- Ta không thể cho cô đôi chân miễn phí được. (Phù thủy)

- Thế, tôi phải làm sao để có được đôi chân. (Nàng tiên cá)

- Nếu cô muốn có đôi chân, cô phải cho ta giọng nói ngọt ngào đó của cô. (Phù thủy)

- Không thể làm khác được sao? (Nàng tiên cá)

- Không thể. (Phù thủy)

- Được rồi, tôi chấp nhận.

Bà hãy làm đi. (Nàng tiên cá)

- Hahaha, được, được. (Phù thủy)

Bà phù thủy thấy nàng tiên cá đồng ý thì vui mừng.

Bà ta lấy ra một chiếc lọ với thứ nước gì đó bên trong.

Sau đó, một ma pháp trận hiện ra phía trên cái lọ đó.

Cái ma pháp trận này là do pháp sư dùng quang ma pháp tạo ra thì phải đó.

Tiếp đến là phần suy nghĩ nội tâm của nàng tiên cá.

Cũng hông có gì đặc sắc lắm, chỉ là nói lên mong muốn của cô mà thôi.

Đúng lúc này thì một yếu tố không có ở thế giới của tôi đã quay cốt truyện đi 180°

Một giọng nói vang lên trong phần nội tâm của nàng tiên cá:

< Bạn đã học được kỹ năng Nhân hoá >

Sau khi giọng nói đó vang lên thì cuộc đối thoại giữa 2 người lại tiếp tục:

- Cô hãy hát vào cái lọ này để nó thu lấy giọng hát của cô.

Sau đó uống thuốc này là cô sẽ trở thành con người. (Phù thủy)

- Cảm ơn nhưng không cần nữa đâu.

Tôi vừa học được kỹ năng Nhân hoá rồi.

Tạm biệt bà nhé.

Nói thế rồi nàng tiên cá bỏ đi.

Để lại nơi đó là một bà phù thủy đang há hốc mồm kinh ngạc.

Anh hùng nào nghĩ ra cái kịch bản này thế, đúng là không thể nào tin nổi.

Ngày trước anh hùng làm đạo diễn hay sao vậy.

Nàng tiên cá lên bờ, chàng hoàng tử thấy một cô gái cô đơn giữa biển thì nhặt về, tạm thời vẫn chưa nhận ra giọng của cô.

Về tới hoàng cung thì lễ cưới bắt đầu.

Nàng tiên cá thấy thế thì chạy ra phản đối hôn lễ.

- Hoàng tử, ngài không nhớ ta sao?

Ta là người đã cứu chàng mà. (Nàng tiên cá)

- Không phải, ta mới là người đã cứu chàng. (Công chúa)

- Không, là ta. (Nàng tiên cá)

- Khoan đã, ta nhớ rồi, lúc ta bất tỉnh ta đã nghe thấy tiếng hát của nàng. (Hoàng tử)

- Không, ta là người đã cứu chàng.

Tiếng hát đó chỉ vô tình phát ra thôi. (Công chúa)

Rồi hai người họ cứ thế cãi nhau.

Hoàng tử thấy thế chầm chậm trốn ra khỏi đó, một người hầu cận đã theo hầu hoàng tử từ nhỏ thấy thế thì đi theo.

Hoàng tử trốn ra vườn, ngồi ở chiếc ghế được đặt ở đó suy nghĩ.

- Thưa hoàng tử, sao người lại ra đây ạ? (Người hầu)

- Ta ra đây suy nghĩ thôi.

Hơn nữa, ở trong đó không biết khi nào trận cãi nhau đó lại cuốn ta vào, trốn trước cho chắc. (Hoàng tử)

- Haha, đến cả hoàng tử mà cũng sợ sao ạ? (Người hầu)

- Cái gì né được thì cứ né thôi.

Không biết họ có yêu ta thật lòng không nữa?

Mà cũng không biết ngoài cha mẹ ra thì có ai lo lắng cho ta không? (Hoàng tử)

- Họ nghĩ thế nào thì thần (cách xưng tôi khi nói chuyện với người để hoàng gia) không biết, nhưng khi biết ngài bị đắm tàu, cả hoàng cung đều vô cùng lo lắng.

Thần đây chỉ là một người hầu cũng vô cùng lo lắng cho ngài ạ. (Người hầu)

- Thật thế sao?

Cậu cũng đã hầu hạ cho ta lâu rồi, vậy cậu lo lắng thế nào? (Hoàng tử)

- Thần vô cùng bồn chồn, lo lắng.

Ruột gan như thắt lại, tâm trí không còn để ý đến gì được nữa, chỉ lo sợ rằng ngài sẽ không trở về. (Người hầu)

Cốt truyện hình như ngày càng sai rồi đó.

Chuyện gì đang xảy ra vậy nè?

- Đó có phải là... (Hoàng tử)

- Vâng ạ! (Người hầu) – Anh vừa nói vừa nở một nụ cười. [Tác: Mình đang viết cái gì thế này.]

Sau đó là cảnh tỏ tình và lời cầu hôn của hoàng tử đối với anh người hầu.

Còn về phần nàng tiên cá và công chúa khi biết chuyện đã nước mắt giàn giụa.

Cô công chúa kia thì trở về đất nước, nàng tiên cá thì xin làm vợ lẽ và được chàng hầu chấp nhận.

Và ba người họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

______(Kết thúc kịch)_________

Tôi ra khỏi nhà hát với tâm trạng hoang mang.

Một phần vì cái cốt truyện khiến tôi cạn lời, phần còn lại thì nể anh hùng nào nghĩ ra được cái cốt truyện như vậy.

Né được cả Bad ending, đã thế còn làm cho nó trở nên một tác phẩm dành cho hủ, đã thế lại còn có cả harem.

Tôi không biết phải nói gì nữa luôn đó.

Bây giờ là buổi chiều rồi.

Trời đang nổi lên những cơn gió nhẹ.

Những cơn gió đi qua da làm ta cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.

Các gian hàng và người đi hội cũng ít hơn trước, có lẽ họ về chuẩn bị cho buổi tối.

Chúng tôi chầm chậm bước đi, tận hưởng những làn gió mát mẻ này.

Bầu trời xanh, quang đãng.

Tiếng lá cây xào xạc.

Những chú chim hót líu lo, thỉnh thoảng lại bay vòng quanh trên bầu trời.

Cảnh tượng thật yên bình.

Người ta đang bắt đầu bày ra những gian hàng trò chơi.

Đa phần là những trò cần đến khéo léo hoặc may mắn.

Gần như tất cả đều có ở thế giới cũ của tôi.

Chúng tôi thỉnh thoảng tham gia vào một trò chơi, dù là không thắng được nhưng cũng vui đó chứ.

Trời dần chuyển sang sắc đỏ.

Hiện giờ gia đình chúng tôi đang đứng ngắm cảnh hoàng hôn.

Mặt trời dần xuống núi, trải lên cảnh vật xung quanh một màu đỏ cam.

Ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, cùng gia đình ngắm cảnh đẹp của thiên nhiên.

Trên đường đi thì chúng tôi gặp được Franica-san và Minori-san.

Thế là chúng tôi đi cùng nhau.

Bây giờ trời đã tối rồi, những chiếc lồng đèn treo trên đầu chúng tôi cũng đã được thắp sáng.

Ánh sáng của nó hắt xuống đường, tạo nên một khung cảnh lung linh.

Kết thúc lễ hội là màn bắn pháo hoa.

Ở thế giới này không có pháo hoa thường, mà có một phép gọi là {pháo hoa} do anh hùng tạo ra.

Những tia sáng từ dưới đất bắn lên bầu trời, nổ ra tạo thành những hình tròn đầy sắc màu tạo thành từ những tia sáng.

Đẹp thật đó.

Sau màn bắn pháo hoa, chúng tôi trở về nhà.

Gia đình chúng tôi kết thúc lễ hội bằng việc tắm cùng nhau trước khi đi ngủ.

Tối đó, tôi ngủ cùng với cha mẹ.

Một ngày lễ hội đã kết thúc như vậy đó.
_____________________________________
Góc tác giả: Tới đây là kết thúc những ngày tháng thơ ấu của Lucia (Chắc thế).

Chương tiếp theo sẽ bắt đầu với Lucia 10 tuổi.Chương tới: Buổi lễ triệu hồi anh hùng.Anh hùng hay anh (k)hùng đây.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 13: Đến hoàng cung và triệu hồi anh hùng


Hôm nay tôi sẽ cùng với cả nhà vào hoàng cung đó.

Tôi lại được gặp ông bà rồi.

Trên đó còn có mấy anh chị và mẹ nữa.

Vợ cha tôi thì cứ gọi là mẹ đi ha, dù gì thì dùng tiếng Việt cũng quen rồi mà.

À quên chưa nói ha.

Tôi được 10 tuổi rồi đó.

Trong thời gian 4 năm từ lúc lễ hội tới giờ cũng không có việc gì lớn cho lắm.

Chỉ là làm ông bà ngoại trẻ lại thôi.

Mới đây thì cha tôi lại phải chiến đấu với quỷ tộc lần nữa.

Nhưng mà nhờ thanh kiếm được tôi chỉnh sửa nên trận chiến cũng không có gì đặc biệt, tôi cũng không cần cho Fuko tham gia.

Sau bao nhiêu năm tập luyện thì bảng trạng thái của tôi nó trở thành thế này.

__________
Tên: Lucia Haraiza ...

Tuổi: 10
Chủng tộc: Con người
Thiên chức: Thuần quái sư
Nghề nghiệp: Không
Trạng thái: Bình thường
Level:0
Hp: 120 / 120
Mp: 102 / 102
Thể lực: 80 / 80
Sức mạnh vật lí: 60
Kháng vật lí: 54
Sức mạnh ma pháp: 71
Kháng ma pháp: 60
Tốc độ: 89
Tinh thần: 80
Sức sống: 51
Khéo léo: 63
• Kỹ năng:
- Ma pháp hồi phục lv.Max
- Thẩm định tuyệt đối lv-
- Hệ thống lv-
- Thuần hoá lv-
- Kết hợp sức mạnh lv.Max
- Thông thạo ngôn ngữ lv-
- Cảm nhận ma lực lv6
- Cảm ứng hiện diện lv5
- Võ thuật lv5
- Thông thạo ma pháp lv5
- Tư duy song song lv5
• Danh hiệu:
- Người được chúc phúc bởi quản lý Zatas
- Cô gái yếu đuối
- Cô gái hậu đậu
- Loli vĩnh cửu
___________

Cũng không thay đổi nhiều cho lắm.

Đa phần mấy kĩ năng chiến đấu đều ở lv5 vì tôi hổng được thực chiến.

Tất nhiên thôi, làm gì có ai dám cho một đứa bé đi đập nhau với quái vật bao giờ ha.

Tôi có thêm kỹ năng Tư duy song song vì vừa đọc sách vừa suy nghĩ, cứ thế trong một thời gian dài.

Thấy cũng hay nên tôi tập nó luôn.

Giờ nó lv5 rồi.

Nó lên lúc nào tôi cũng hông biết luôn á.

Suy nghĩ 5 việc cùng lúc đối với tôi cũng thường thôi.

Giờ tôi cao 110cm, và tôi hổng lớn lên được nữa luôn.

Tại sao á hả?

Tại cái danh hiệu này nè.

-Loli vĩnh cửu: Ngoại hình sẽ không bao giờ thay đổi.

Không thể mập lên nhưng gầy đi thì được.

Mô tả: Luôn là loli.

Thấy sao nè?

Giờ thì nhờ nó mà tôi khỏi lớn nữa luôn.

Tôi tự dưng nhận được nó vào sinh nhật 8 tuổi của tôi đó.

Ước mơ được giống như mẹ tôi tan thành mây khói luôn rồi.

Mà nó còn kèm theo hiệu ứng mà con gái ai cũng mong muốn hết đó.

Tôi từng là con trai cơ mà!

Lần này gia đình tôi lên hoàng cung là để báo cáo cho nhà vua về việc chướng khí bên Vùng đất của quỷ đang ngày càng dày đặc.

Theo lời mẹ tôi thì vài năm nữa quỷ vương sẽ xuất hiện, thế nên cần báo cho nhà vua để thực hiện nghị thức triệu hồi anh hùng.

Triệu hồi anh hùng à?

Hi vọng là ra mấy người gương mẫu chứ không phải là đám được người đọc gọi là anh khùng trong light novel.
___________________________
Giờ chúng tôi đã tới hoàng cung rồi.

Lần này không gặp phải lũ cướp như lần trước nên khá đúng giờ.

Tôi cũng cho cha mẹ uống thuốc cải lão hoàn đồng rồi.

Về lại đúng tuổi như ngoại hình của họ là 18 và 25 tuổi.

Họ uống thuốc cũng chả ai nhận ra vì họ có già đi chút nào đâu.

Họ đúng là một cặp đôi khiến người khác ghen tị đó.

Tôi thì, tôi muốn lớn cơ!

Giờ chúng tôi đang đứng trước cửa dinh thự của gia đình tôi ở trên thủ đô.

Tất nhiên phải có nhà ở thủ đô rồi.

Mọi người nghĩ mấy người mẹ kia của tôi sống ở đâu chứ.

Dinh thự này rộng không thua gì căn nhà tôi hay ở đâu.

Và nó trắng từ đầu đến cuối luôn.

Nhớ căn nhà nào đó ở Trái đất cũng trắng thế này.

Nhìn căn nhà là hiểu cha tôi cuồng màu trắng tới mức nào rồi ha.

Mở cửa ra, mọi người đều đang đứng đó.

Từ các mẹ tới các anh chị luôn.

- Chào mừng mọi người! (Cả nhà)

Hê, mọi người đợi chúng tôi đó hả?

Vui ghê đó.

Nhưng mà mọi người không cần làm việc hay học gì hả?

Có cả ông bà tôi đang đứng kia nữa kìa.

- Mọi người không có việc gì sao mà tập trung đông đủ thế này. (Cha)

Đúng câu tôi muốn hỏi luôn.

Good job, papa.

- Thì lâu lắm con mới lên đây mà.

Thế nên cả nhà nghỉ làm để đón con đó. (Bà)

Hể, thế là cả nhà đều nghỉ để đón cha đó hả?

Mà lâu lắm gì đâu cơ chứ, thỉnh thoảng cha tôi vẫn lên đây cơ mà.

Rồi cả gia đình đi vào nhà.

Mấy người lớn thì nói chuyện với nhau.

Còn tôi thì bị vây quanh bởi mấy anh chị.

Giờ tôi mới nhớ ra một điều: Mẹ tôi bây giờ còn trẻ hơn cả mấy anh chị nữa.

Thôi kệ đi, gia đình tôi tính theo tuổi tinh thần thôi là được ha.

Tất nhiên là trừ tôi ra rồi.

Ờm, giờ thì tôi đang rơi vào một vòng lặp vô tận bởi mấy anh chị tạo ra đây.

Tôi liên tục được mấy anh chị truyền cho nhau.

Mỗi người đều cho tôi một cái combo: Nhéo má, cọ má, xoa đầu, ôm rồi đưa cho người khác.

Tôi đâu phải là một con thú cưng nhỏ đâu chứ, dù tôi chỉ cao 110cm thôi.

Mà cũng dễ chịu, mỗi tội hơi chóng mặt chút thôi.

Mọi người đều lớn hết rồi ha.

Luke-oniichan thì đẹp trai hết sức luôn.

Cỡ này mà thả thính thì mấy bà chị đớp liên tục luôn mất.

Cơ thể săn chắc nè, thêm cái nụ cười toả nắng nữa, chói mắt quá đi.

Còn Milia-oneechan và Mineva-oneechan thì, umm, xinh đẹp nè, dáng chuẩn nè, không thua gì bà tôi đâu nha.

Theo thông tin được cung cấp từ cha tôi thì hai người đã từ chối lời cầu hôn của chục người từ chức vụ bá tước trở lên rồi đó.

Đẹp quá cũng khổ ha.

Cũng theo những gì cha tôi kể thì nghề nghiệp của họ là: Luke-oniichan là pháp sư hoàng gia, Milia-oneechan thì là đội trưởng đội kị sĩ hoàng gia, Mineva-oneechan là cận vệ của công chúa đệ nhất.

Tôi đúng kiểu con ông cháu cha luôn ha.

Quên nói nữa, Mineva-oneechan có ngoại hình khá giống bà tôi đó.

Chỉ khác với ánh mắt dịu dàng của bà tôi thì chị ấy có ánh mắt, nói sao ta, sắc bén.

Cơ mà đó là với người khác thôi, chứ cả nhà nhìn tôi với 1 ánh mắt duy nhất thôi à.

Nói Mineva-oneechan là phiên bản trẻ hơn của bà tôi thì cũng đúng đó.

Chúng tôi chơi với nhau cả ngày.

Tối đó tôi bị Milia-oneechan và Mineva-oneechan lôi vào phòng họ để ngủ chung, Luke-oniichan cũng muốn ngủ chung với tôi luôn nhưng mà bị hai người họ đá ra ngoài.

Tội nghiệp ghê.

Mai tôi sẽ cùng Mineva-oneechan đi gặp công chúa.

Umm, thế có được không đó?

Chị là hộ vệ của công chúa đó, để người lạ gặp cô ấy có sao không vậy?
___________________________
Rồi, hôm nay Mineva-oneechan sẽ dẫn tôi đi làm chung.

Hôm qua nhà vua đã quyết định là sẽ triệu hồi anh hùng rồi, và tôi cũng sẽ được tham gia buổi triệu hồi luôn.

Umm, tôi khá mong chờ đó nha.

Hiện giờ tôi đang cùng Mineva-oneechan đi đến phòng công chúa.

Trang bị làm việc của chị tôi thì là một bộ giáp bảo vệ gần như toàn thân được làm bằng Mithril, với những chỗ khớp như khuỷu tay, đầu gối thì được may bằng da rồng.

Loại da này thì chỉ là từ một con rồng hạng A thôi, thế nên cũng chẳng có gì đặc biệt.

Thanh kiếm thì giống với cái của cha tôi trước khi qua chỉnh sửa.

Giờ thì chúng tôi đang đứng trước phòng công chúa rồi.

Cửa phòng cao cả 2 mét, có những vật trang trí bằng vàng được gắn vào cửa.

Đúng là phòng công chúa ha, cái cửa thôi mà đã xa hoa thế này rồi.

Mineva-oneechan gõ cửa và xưng tên, một giọng nói từ bên trong vọng ra.

- Vào đi. (???)

Mineva-oneechan được phép thì đẩy cửa vào bên trong.

Phía trong là một căn phòng rộng gấp đôi phòng tôi, được sơn màu lam nhạt, trong phòng có những vật dụng trông có vẻ rất cao cấp.

Có một chiếc bàn tròn ở trong phòng, ở đó có 4 người đang ngồi.

Một cô gái tóc xanh lam đậm, trông rất xinh đẹp, mỗi tội hơi...phẳng, đó là đệ nhất công chúa.

Ngồi bên cạnh cô là một cô gái khoảng 18 tuổi, tóc vàng, dáng người trông khá cân đối, D cup.

Đó là đệ nhị công chúa.

Ở phía đối diện, một cô bé khoảng 11 tuổi, tóc vàng dài qua hông một chút, đệ tam công chúa.

Theo Thẩm định thì cô ấy đã 16 tuổi rồi, tuy nhiên cô ấy có kỹ năng Trường sinh bất lão, một kỹ năng mà theo hệ thống thì là có được do ăn trái của Cây thế giới được tộc Elf canh giữ.

Trái này 10 năm chỉ có 1 quả.

Cuối cùng, ở bên cạnh cô ấy là một cô bé dễ thương, tóc ngắn màu hồng, trông khoảng 13 tuổi, và Thẩm định đã gây sốc khi cho biết rằng đó là Trap.

Đó là đệ tam hoàng tử.

Ha, hoàng tộc mà cũng có Trap cơ à?

Đệ nhất công chúa cất lời.

- Chào buổi sáng, Mineva.

Còn cô bé này là ai vậy? (Công chúa đệ nhất)

- Xin chào mọi người, thưa các công chúa và hoàng tử.

Đây là Lucia, em gái tôi.

Hôm nay tôi dẫn con bé theo để tham quan hoàng cung, cũng như là lát nữa sẽ đưa nó đến buổi triệu hồi. (Mineva)

- Ra đây là đứa em gái mà cô luôn kể với ta đó à?

Lại đây nào. (Công chúa đệ nhất)

Tôi đi đến bên cạnh cô ấy.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi như là con thú tìm thấy con mồi ấy.

Mọi người bị sao thế?

Trông đáng sợ quá đó.

Kế đến là màn giới thiệu của Mineva-oneechan về mọi người.

Đệ nhất công chúa tên là Hana de Jires, đệ nhị công chúa là Yumi de Jires, đệ tam công chúa là Lapis de Jires, đệ tam hoàng tử tên là Aki de Jires.

Ừm, tên hoàng tử nghe còn chả biết được nam hay nữ nữa cơ mà.

Và sau màn giới thiệu thì mọi người bắt đầu lao vào nựng tôi đủ kiểu.

Ai cũng cứ: “Dễ thương quá đi!” rồi “Làm em gái chị nha”.

Nhưng mà hoàng tử à, sao ngài cũng xưng là chị luôn thế.

Sau một tiếng chơi với tôi đủ các kiểu thì họ mới dừng lại.

Đáng ra là còn kéo dài hơn nhiều cơ, nhưng mà tôi lấy ra bánh Flan thì mọi người đều tạm dừng để ăn.

Có vẻ như Mineva-oneechan đã từng mời họ ăn rồi thì phải.

Họ mới nhìn đã nhận ra rồi mà.

Mineva-oneechan lấy đâu ra cho họ á?

Thì mỗi khi cha tôi lên đây tôi đều để cha mang theo vài chục phần mà.

Lần đầu thì cha tôi chỉ mang mỗi người một phần thôi, họ ăn xong rồi đặt hàng, bắt cha tôi mang thêm đó chứ.

Giờ thì tôi đang ngồi trong lòng Yumi-sama để nghe họ nói chuyện nè.

Cô ấy có thiên chức là Công chúa kị sĩ, thế nên khả năng vật lí khá cao, cơ tay cơ chân đều cứng rắn, mà chỗ nào cần mềm thì mềm cực kì.

A, thoải mái ghê đó.

Được một lúc thì có người gọi họ đi đến nơi tổ chức lễ triệu hồi.

Tất cả đều đứng lên và bắt đầu đi đến đó.

Tôi cũng đi theo họ.

Cung điện lớn quá trời luôn.

Tôi đi cả 5 phút mới tới nơi đó.

Cung điện có màu chủ yếu là đỏ và hoàng kim.

Hành lang cũng rộng tới mức cả 5-6 người đi cũng vừa nữa.

Giờ thì chúng tôi đã đến trước một cánh cửa đôi khổng lồ.

Màu chủ yếu vẫn là hoàng kim.

Chúng tôi mở cửa bước vào, bên trong có rất nhiều người.

Có một người đàn ông cao to đang ngồi ở trên một chiếc ghế to đùng, mọi người đứng xung quanh chỗ đó.

Ông ấy đang đội một chiếc vương miện trên đầu, chắc đây là vua rồi ha.

Trông ông ấy cũng khá trẻ, chỉ có vài nếp nhăn trên mặt thôi.

Chúng tôi đến chào ông ấy, sau đó các công chúa và hoàng tử đến đứng sau lưng nhà vua.

Tôi thì đứng với cha mẹ tôi.

Đây là một căn phòng lớn, cũng không có đồ đạc gì nhiều.

Chỉ có mỗi cái ghế vua đang ngồi thôi.

Sau lưng đức vua là hai người con trai, họ đều là hoàng tử.

Đệ nhất hoàng tử tên là Kajin de Jires.

Ikemen tóc vàng mắt xanh lục.

Cơ thể cường tráng, thế đứng của anh ta cũng là thế đứng sẵn sàng phản ứng ngay lập tức.

Hoàng tử đệ nhị có tên Taris de Jires.

Trông có vẻ thư sinh với cặp mắt kính trên mặt.

Một vài người mặc đồ trông như pháp sư trong phim bước vào phòng.

Họ tiến đến một bệ đá khắc ma pháp trận ở giữa phòng.

Một người trong số họ lấy một cái túi ra từ nhẫn trữ vật.

Cái túi khá lớn, bên trong chất đầy ma hạch.

Họ đổ chỗ ma hạch đó lên cái bệ đá.

Sau đó họ đứng ra xung quanh cái bệ, sau đó niệm chú.

Umm, phép triệu hồi phải niệm chú ha.

Tôi phấn khích ghê đó, mọi khi đọc light novel toàn là ở góc nhìn của người được triệu hồi không à, chưa có ở vị trí người triệu hồi bao giờ hết đó.

Cơ mà không phải tôi ở vị trí người đi triệu hồi là tôi đồng tình với việc họ làm gì thì làm đâu.

Nếu triệu hồi anh hùng rồi đối xử với họ theo lối “gà công nghiệp” là tôi sẽ cho họ một số tiền cũng như công cụ cần thiết rồi đưa họ ra các nước khác.

Sau đó tôi sẽ đưa gia đình tôi đi nơi khác nốt, rồi đất nước này bị quỷ tộc tàn phá hay gì đó thì mặc kệ, tôi không quan tâm.

Lúc này mấy người pháp sư đã niệm chú xong xuôi rồi.

Chỗ ma hạch kia biến thành một làn khói tím, bay vào cái bệ.

Sau đó cái bệ bắt đầu sáng lên.

Nhà vua và đệ nhất công chúa thấy thế thì đứng dậy rồi bước lên, cách cái bệ đó một đoạn rồi nhìn vào nó.

Ánh sáng bắt đầu yếu đi.

Có thể nhìn thấy những bóng người ở bên trong rồi.

Có vẻ đông lắm luôn đó.

Khi ánh sáng tắt hẳn, tôi có thể thấy rõ những người bên trong.

Tầm này chắc phải vài trăm người luôn đó.

Tôi nhận ra hai người đứng ở đầu, đó là những người mà tôi biết rất rõ.

Đúng như mọi người đoán đó.

Hai người đó là bạn thuở nhỏ ở thế giới trước của tôi, Mỹ Anh và Đức Duy.

Thằng lolicon đó được triệu hồi thật à?

Nói chơi lúc sắp chết thôi mà linh quá vậy.

Cơ mà, vấn đề quan trọng hơn là, tiêu cái thân tôi rồi.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 14: Những chuyện sau cái chết


(Góc nhìn của Mỹ Anh)

Sau đám tang của Minh, tôi đã nhốt mình trong phòng suốt cả tuần.

Tôi rất sốc.

Tất nhiên thôi, người tôi thầm yêu suốt bao lâu đã hi sinh mạng sống của bản thân để cứu mọi người.

Tôi chỉ có thể nhìn anh ấy chết đi mà không làm được gì cả.

Tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Cha mẹ tôi cũng không kêu tôi ra ngoài.

Có lẽ họ nghĩ rằng tôi cần thời gian để bình tĩnh lại sau lần suýt mất mạng đó.

Sau một tuần, tôi quyết định ra khỏi phòng mình và đến trường.

Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không muốn tôi chỉ ủ rũ như thế.

Để có thể xứng đáng với sự hy sinh của anh ấy, tôi cần phải sống một cuộc sống trọn vẹn.

Ngày đều tiên tôi trở lại trường, chỉ có một nửa lớp đi học.

Vẫn còn nhiều người chưa vượt qua được cú sốc sau khi mạng sống họ bị đe doạ cũng như là thấy bạn của họ chết ngay trước mắt.

Tôi về chỗ mình và ngồi xuống.

Đức Duy cũng đã đi học lại.

Tuy nhiên, khuôn mặt cậu ta vẫn có nét buồn.

Mất đi người bạn thân của mình có vẻ là một nỗi đau khó vượt qua.

Khi tôi đang ngồi ở chỗ của mình đợi tiết học bắt đầu, một người đến gần tôi.

Đó là Gia Thiên, một tên con trai rất nổi tiếng với các bạn nữ, vì hắn học giỏi, thể thao cũng tốt, có thể nói rằng hắn hoàn hảo.

Tuy nhiên, không phải là với tôi, vì tôi biết tính của hắn.

Dù rằng rất tốt đối với con gái, nhưng nếu là con trai thì hắn không quan tâm đến.

Tệ hơn nữa, hắn còn tán tỉnh bạn gái của người khác.

Hắn đã làm rất nhiều cặp đôi chia tay nhau.

Nhiều lần những người kia đến yêu cầu hắn buông tha cho bạn gái họ, và tất cả đều bị hắn đánh cho bầm dập.

Không ai đánh lại hắn, vì hắn có đai đen Teakwondo và Karate.

Tất cả các cô gái kia giờ đều là bạn gái hắn.

Cái thứ mà Minh và Duy gọi là harem ấy.

Tất nhiên là những cô gái kia đều không biết về những việc hắn làm.

Hắn tiến đến gần rồi đứng trước mặt tôi.

Trên mặt hắn là một nụ cười, đối với tôi, nụ cười đó thật kinh tởm.

Rồi hắn mở miệng nói:

- Mừng cậu đã đi học trở lại.

Vượt qua cú sốc đó nhanh như thế, tớ rất nể phục cậu đó. (Thiên)

Cú sốc đó gì chứ.

Hắn nghĩ rằng tôi sợ chết đến mức không dám rời khỏi phòng cả tuần do sợ chết à?

Đừng có đánh đồng tôi với mấy người.

- Cảm ơn đã lo lắng cho tớ.

Nhưng mà tớ không nghĩ rằng cú sốc của tớ giống với cậu đâu. (Mỹ Anh)

- Chúng ta đều giống nhau cả mà.

Thật may mắn rằng tất cả chúng ta đều sống cả đúng không? (Thiên)

- Tất cả sao?

Cậu đếm thiếu một người rồi. (Mỹ Anh)

- Phải rồi nhỉ, Minh đã chết rồi.

Tớ rất tiếc phải nói điều này, nhưng sinh mạng cậu ta đổi lấy sự sống của mọi người là một cái giá quá rẻ rồi. (Thiên)

Nghe câu nói đó mà tôi càng cảm thấy kinh tởm hắn hơn nữa.

Gì mà cái giá quá rẻ chứ?

Ý là mạng sống của anh ấy không đáng giá sao?

Hắn làm một bộ mặt buồn thảm, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng hắn thật sự tiếc thương cho Minh, nhưng ở chỗ của tôi thì khác.

Tôi thấy rằng, dù hắn đang làm một vẻ mặt buồn rầu, thế nhưng đôi mắt của hắn luôn chăm chăm nhìn vào tôi, đúng hơn là, cơ thể của tôi.

Hắn nghĩ rằng Minh chết chính là cơ hội của hắn khiến tôi đổ hắn.

Đừng có mà hy vọng, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.

Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người dần vượt qua và trở lại lớp.

Và tất nhiên, tên Thiên đó vẫn dùng những lời ngon ngọt để khiến tôi có cảm tình với hắn.

Nhưng tất cả đều phản tác dụng mà thôi.

Hắn càng nói, tôi càng kinh tởm hắn nhiều hơn nữa.

Rồi một tháng trôi qua kể từ buổi đi chơi ngày hôm đó.

Duy đã trở lại là con người vui vẻ như trước đây.

Tên Thiên kia vẫn đến chỗ tôi và nói chuyện như thường lệ.

Chuông báo giờ học bắt đầu vang lên, tất cả trở về chỗ của mình.

Giáo viên bước vào lớp.

Khi tiết học bắt đầu, sàn nhà phát ra ánh sáng.

Mọi người thì hoang mang, nhưng vẫn có những người mang vẻ mặt phấn khích, tất nhiên Duy là một trong số đó.

Tôi nhìn ra cửa sổ, ở cổng trường là một hình trông như là một phần của một vòng tròn.

Ánh sáng dần trở nên mạnh hơn, rồi trở nên chói đến mức chúng tôi phải nhắm mắt lại.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong một không gian màu trắng.

Tôi không thể nhìn thấy giới hạn của nơi này.

Cả lớp chúng tôi đều đang ở đây, xung quanh là từng nhóm người đều là học sinh trường tôi.

Tổng cộng có 10 nhóm, kể cả lớp chúng tôi.

Có vẻ như tất cả học sinh đang ở trong trường đều ở đây.

Buổi sáng hôm nay chỉ có lớp 10 chúng tôi học, thế nên tất cả học sinh ở đây đều là học sinh lớp 10.

Các giáo viên đang trấn tĩnh các học sinh.

Sau khi tất cả học sinh đã không còn hoảng loạn nữa, một giọng nói vang lên.

- Bình tĩnh lại rồi đó à?

Cũng khá nhanh đó chứ. (Zatas)

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói đó.

Ở phía đó là một cậu bé mặc một chiếc áo trắng dài tới chân, người cậu bé phát ra ánh sáng nhẹ.

Một cậu bé phát sáng à?

- Nè nè, Mỹ Anh, “cậu bé phát sáng” không phải là một biệt danh hay ho gì đâu đó. (Zatas)

Hả?

Sao cậu bé đó biết những gì tôi đang nghĩ cơ chứ?

Rốt cuộc thì cậu bé này là ai?

- Ờm, xin tự giới thiệu, ta tên là Zatas, vị thần cai quản thế giới cùng tên.

Mà đừng có hoang mang, ta chỉ là một vị thần cấp thấp thôi. (Zatas)

Phát ngôn của cậu bé đó làm mọi người hoang mang lần 2.

Một giáo viên bước lên hỏi:

- Thế, nơi đây là nơi nào vậy? (Giáo viên)

- Đây là một không gian của riêng ta.

Mọi người đến đây vì đã được thế giới của ta triệu hồi đến làm anh hùng chiến đấu với quỷ tộc.

À, không trở lại Trái đất được đâu. (Zatas)

Sau câu nói đó, mọi người ngày càng ồn ào.

Giáo viên lại tiếp tục lên tiếng.

- Chúng tôi bị bắt phải liều mạng để bảo vệ những người mà chúng tôi không quen biết sao?

Hơn nữa, đây là bắt cóc. (Giáo viên)

- Mọi người nói thế thì ta cũng chịu thôi.

Giờ mọi người chỉ có 2 lựa chọn: Một là nhận lấy sức mạnh được ban cho, sau đó chiến đấu và trở thành anh hùng nơi đó.

Hai là sống như một người bình thường ở thế giới luôn cạnh tranh với nhau đó.

Ta khuyến khích mấy người chọn cái đầu tiên, bởi vì sức mạnh ta ban sẽ khiến mấy người không dễ chết đâu. (Zatas)

- Đã bắt cóc chúng tôi rồi, giờ còn vô trách nhiệm như thế.

Đúng là ép người quá đáng. (Giáo viên)

- Luật là như thế, ta chỉ có thể làm theo thôi.

Cơ mà nếu lựa chọn cái đầu tiên, mấy người sẽ được gặp lại người quen nữa.

Mà có khi mấy người đang nợ người này một món nợ lớn nữa đấy. (Zatas)

- Ai cơ?

Chúng tôi quen ai ở một nơi chưa bao giờ biết tới được chứ. (Giáo viên)

- Giờ nếu nói ra thì còn gì thú vị nữa.

Đến đó rồi biết.

Thôi được rồi, giờ chọn đi. (Zatas)

Khi mọi người đang ồn ào bàn tán, tên Thiên kia bước lên, nói:

- Mọi người, hãy nghe mình nói. (Thiên)

Mọi người nhìn về phía hắn ta.

Thấy thế, hắn ta tiếp tục:

- Mọi người à, chẳng phải là chúng ta được dạy rằng nên cứu giúp người gặp nạn sao?

Hơn thế nữa, cả thế giới đó đang chờ đợi người có thể cứu họ.

Chúng ta có khả năng, thế thì tại sao chúng ta lại không dùng nó để bảo vệ họ cơ chứ.

Chẳng phải thế mới là việc làm đúng đắn hay sao? (Thiên)

Mọi người nghe thế thì im lặng, rồi tất cả dần hưởng ứng lời nói của hắn.

Rồi thì Zatas lên tiếng:

- Vậy thì ai chọn làm anh hùng, hãy đứng sang bên phía bên phải của ta. (Zatas)

Tất cả mọi người đều đứng về phía bên phải.

Sau đó, Zatas tiếp tục nói:

- Thế là mọi người đều chọn làm anh hùng à?

Được rồi, vậy thì ta sẽ để các người nhận được sức mạnh.

Còn cậu, cậu và cậu đứng ra đây, ba người sẽ nhận được một món vũ khí đặc biệt. (Zatas)

Một ánh sáng nhẹ bao trùm tất cả mọi người, trừ ra ba người kia.

Ba người được chọn là Duy, tên Thiên kia và Đức Thông, một cậu trai vô cùng bình thường.

- Giờ ba người chọn vũ khí của riêng mình đi.

Có thể tham khảo những người khác.

Cách dùng những thứ đó thì sẽ được truyền thẳng cho các người.

Giờ thì chọn đi. (Zatas)

Rồi thì Duy ngay lập tức chọn một cặp găng tay màu vàng, trên đó có một vài miếng kim loại màu trắng, sáng loáng.

Những miếng kim loại đó có ở mu bàn tay và các khớp của ngón tay.

Hai người kia thì đi đến chỗ những người khác.

Sau một hồi thì họ đã chọn được vũ khí.

Tên Thiên chọn một thanh kiếm, còn Thông là một cây cung.

- Còn mấy điều cuối cùng đây.

Đầu tiên, thế giới kia có thứ gọi là trạng thái và kỹ năng như game ấy.

Muốn biết của bản thân thì nghĩ tới bảng trạng thái là được.

Thứ hai, tên của mấy người sẽ được đổi cho phù hợp với thế giới đó.

Thế thôi.

Còn thắc mắc cái gì thì cứ qua đó mà hỏi ấy.

Rồi, đi nhá. (Zatas)

Sau câu nói đó, một ánh sáng bao trùm lấy chúng tôi, ngày càng sáng hơn, tôi nhắm mắt lại.

Mở mắt ra, tôi thấy mình cùng tất cả mọi người đều đang ở trong một căn phòng lớn, tông màu chủ yếu là đỏ và vàng kim.

Có rất nhiều người mặc những bộ đồ chỉ thấy trong phim ảnh.

Trước mắt tôi là một người đàn ông mặc một bộ đồ sang trọng, trên đội vương miện.

Bên cạnh người đàn ông đó là một cô gái cực kì xinh đẹp.

Cô gái ấy mở miệng nói:

- Chào mừng mọi người đã đến với đất nước Jires này. (Hana)
_________________________
(Góc nhìn của Lucia)

Trong khi tất cả đang ngơ ngác, Hana-sama cất tiếng:

- Chào mừng mọi người đã đến với đất nước Jires này. (Hana)

Tất cả quay sang nhìn cô ấy.

Cô ấy nói tiếp:

- Có lẽ mọi người đã được kể mọi chuyện bởi người quản lý thế giới này rồi.

Xin mọi người hãy giúp chúng tôi tiêu diệt quỷ vương. (Hana)

Nói thế rồi cô ấy quỳ xuống, đầu cúi đến mức chạm đất.

Cả nhà vua và tất cả mọi người trong phòng đều làm như thế.

Tôi cũng bắt chước theo.

Ầy, lần đầu tiên làm thế này là với lũ bạn, kì lạ thật đó.

Một người bước lên nói:

- Xin mọi người đừng làm thế.

Xin hãy đứng lên đi ạ. (Thiên)

Tôi đứng dậy, nhìn xem ai vừa nói.

Gia Thiên à.

Một người nổi tiếng với đám con gái trong trường vì tài năng, tốt bụng.

Còn với đám con trai thì nổi tiếng vì cướp bạn gái, đánh bạn trai của những cô gái đó.

Mà vì cậu ta chẳng đụng chạm đến tôi, thế nên tôi cũng chẳng có định kiến gì hết á.

Vẫn là cậu ta lên tiếng tiếp.

- Tất cả mọi người đều đã chấp nhận giúp đỡ mọi người, thế nên xin hãy yên tâm.

Chúng tôi nhất định sẽ đánh bại quỷ vương. (Thiên)

Phát ngôn đậm chất light novel luôn.

Tôi tranh thủ thẩm định mọi người.

Thiên chức của họ cũng giống với người trên thế giới này nhưng có thêm chữ anh hùng.

Chỉ số đều khoảng 1000 dù ở lv0, kỹ năng phù hợp với thiên chức nhưng đều ở mức lv5.

Có 3 người sở hữu danh hiệu Người được chọn.

Đó là Duy, Thông và Thiên.

Thông là một cậu trai bình thường, nhưng tôi lại biết được một bí mật vô cùng lớn của cậu ta.

Ba người này có chỉ số khoảng 2000.

- Được rồi, xin các vị anh hùng đi với chúng tôi, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc chào mừng mọi người. (Vua)

Nhà vua nói thế rồi bước ra ngoài.

Mọi người đi theo ông ấy.

Hana-sama vừa đi vừa trò chuyện với Thiên, hay ở thế giới này có tên là Kouki.

Phải là Kouki mới được luôn hả?

Tôi đang đi trước Hana-sama một chút.

Thằng bạn thân của tôi thì đang nhìn tôi với cặp mắt của con thú đói.

Coi bộ tôi khó mà tránh khỏi nạn này được rồi.

Ở thế giới này nó tên là Kazuo

Thanh niên Kouki thì nói chuyện với Hana-sama.

Bên cạnh cậu ta là Mỹ Anh, hay còn gọi là Haruko ở thế giới này.

Tay của Kouki thì cứ một chút là chạm vào Haruko.

Tôi hơi bực rồi đó nha.

Nhìn mặt Haruko kìa, có vẻ đang khó chịu lắm đó.

Mà nhìn họ chẳng thay đổi gì cả.

Tốc độ thời gian của hai thế giới khác nhau à?

Cứ để thế này thì không tốt nên tôi quyết định tách Haruko ra khỏi tên kia.

Tôi quyết định gọi hắn như thế luôn rồi.

Không màng cảm giác của người khác mà cứ lấn tới à?

Harem không phải là như thế.

Tôi chạy đến, kéo tay Haruko rồi nói:

- Onee-san ra đây với em được không ạ? (Lucia)

- Được thôi. (Haruko)

Rồi tôi kéo cô ấy đến phía sau đoàn người.

Kazuo cũng tới đây luôn.

Thôi nào, đi đi chứ.

Cậu ta tới nơi luôn rồi.

- Em muốn nói gì nào? (Haruko)

- Thực ra là không có chuyện gì đâu ạ.

Em thấy onee-san không thích đi với họ nên em gọi ra đây thôi. (Lucia)

- Em còn nhỏ mà ý tứ ghê ha.

Cảm ơn em nhé. (Haruko)

- Không có gì đâu ạ! (Lucia)

- Em tên gì thế? (Kazuo)

- Là Lucia.

Lucia Haraiza. (Lucia)

- Tên hay thật đó. (Haruko)

- Thật ạ?

Vui ghê. (Lucia)

Tôi nói rồi nở một nụ cười tươi.

Khoan đã, thằng lolicon kia đang ở đây.

Và không ngoài dự đoán, nó chạy tới rồi bế tôi lên luôn.

Tôi cố dãy dụa cơ mà nó ôm chặt quá, chẳng động đậy gì nổi.

Thôi, buông xuôi tất cả vậy.

Tôi bỏ cuộc.

- Nè, bỏ em ấy ra.

Không thấy em ấy không thích à? (Haruko)

Cô ấy cứu tôi rồi.

May thật đó.

Tôi không thích tên kia ôm mình tí nào.

Ngay sau khi thằng lolicon kia bỏ tôi xuống, đến lượt Haruko bế tôi lên.

- Bé dễ thương quá đi mất. (Haruko)

Thôi kệ đi.

Đằng nào thì được bế bởi hoa khôi của trường vẫn tốt hơn là bởi thằng bạn thân lolicon.

Với tôi trên tay, họ tiến về phía phòng ăn.

Tới được đây rồi thì cô ấy mới thả tôi xuống đất.

Họ bắt đầu ăn.

Đến lúc quăng bom rồi.

Tôi bắt đầu nói:

-Xin chào mọi người. (Lucia)

Tất nhiên rồi, bằng tiếng Việt.

Tất cả đều dừng việc họ đang làm lại mà trố mắt nhìn tôi.

Lỡ quăng bom rồi, biết làm gì tiếp đây.

Tôi chỉ biết cười trước hoàn cảnh này.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 15: Trò chuyện và giúp đỡ


-Thôi mọi người cứ ăn xong đi rồi lát nói sau nha. (Lucia) Nói thế rồi tôi đi về phía cha mẹ.

Họ vẫn cứ nhìn tôi.

Coi bộ tôi quăng bom không đúng lúc rồi ha.

Sau khi nhìn tôi thêm chút nữa thì họ cũng miễn cưỡng quay lại bữa ăn.

Để lát nữa họ nói chuyện với nhà vua xong thì nói cho rõ với họ vậy.

Đến nơi, cha tôi hỏi: -Lucia, con vừa nói ngôn ngữ gì lạ vậy. (Cha) -Dạ, đó là ngôn ngữ ở thế giới trước của con ạ. (Lucia) -Thì ra đó là lí do họ chú ý đến con.

Papa hiểu rồi.

Con hãy cố gắng tận dụng điều này để thiết lập mối quan hệ với họ nhé. (Cha) -Papa cứ yên tâm.

Ngày trước họ đều biết con mà. (Lucia) -Họ đều biết con?

Thế là sao? (Cha) -Thì họ là những người con đã cứu đó. (Lucia) -Thế sao?

Thế thì tốt rồi.

Con hãy cố thuyết phục họ nhé. (Cha) -Papa cứ yên tâm.

Để đó cho con. (Lucia) Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc.

Cứ đợi họ ăn xong thì chán quá, thế nên tôi xem lại mấy kĩ năng.

Hay là xin cha cho tôi chiến đấu cùng họ cho vui ha.

Ể, mạo hiểm mạng sống mà vui gì á?

Có sao đâu, tôi có thuốc hồi sinh mà.

Thực hiện luôn thôi.

-Papa, các anh hùng sẽ được huấn luyện phải không ạ. (Lucia) -Ừ. (Cha) -Thế ai huấn luyện cho họ thế ạ? (Lucia) -Là Ojii-sama và Obaa-sama của con đấy. (Cha) -Umm, papa cho con đi chung với họ được không ạ? (Lucia) -Không được!

Quá nguy hiểm. (Cha) -Đi mà papa, có Ojii-sama và Obaa-sama đi cùng mà.

Nha, nha? (Lucia) – Tôi vừa nói vừa làm đôi mắt cún con.

-Thôi được.

Nhưng con phải ở gần mọi người nghe chưa? (Cha) -Vâng ạ! (Lucia) Thế là được cho phép rồi.

Giờ thì tìm vũ khí thôi.

Mấy món trong game đều yêu cầu đủ cấp độ mới dùng được.

Chỉ có món này thôi.

Ngày xưa trong game chẳng ai dùng được nó, nhưng ở đây thì khác.

Tự chế thêm 2 thanh kiếm nữa là được.

Muốn biết vũ khí của tôi thế nào không?

Đợi đi nhá.

Cuối cùng họ cũng xong bữa.

Giờ thì nhà vua tiến đến, nói: -Ta tên là Kojiro de Jires, vua của đất nước này.

Xin lỗi vì đã tự ý triệu hồi mọi người đến đây.

Nếu ai không muốn làm anh hùng, xin hãy bước ra đây.

Mỗi người sẽ được một số tiền để bắt đầu cuộc sống của mình.

Nhưng, xin mọi người hãy ở lại để giúp chúng tôi. (Vua) Nhà vua nói thế rồi cúi đầu xuống.

Mọi người nhìn nhau, không ai bước ra cả.

Nhà vua ngẩng đầu lên, tiếp tục: -Cảm ơn mọi người đã quyết định sẽ giúp đỡ.

Mọi người sẽ được công nhận là công dân đặc biệt của đất nước.

Mọi người có thể đi học ở trường hoàng gia nếu muốn.

Ai không đi học thì có thể ở lại đây để huấn luyện chiến đấu.

Ai có câu hỏi gì không? (Vua) -Chúng tôi vốn là giáo viên ở thế giới trước đây.

Chúng tôi có thể tiếp tục công việc không? (Giáo viên) -Mọi người sẽ được kiểm tra, nếu vượt qua thì có thể trở thành giáo viên ở đó. (Vua) Sau đó, tất cả đều không còn ý kiến gì nữa.

-Nếu mọi người đã không còn thắc mắc gì nữa thì chúng ta tiếp tục.

Ai được ban vũ khí xin hãy bước ra. (Vua) Ba người kia tiến đến.

Uầy, mấy người này mà là người được chọn á hả?

Chọn bừa thì có.

À quên nói, tên của Thông ở đây là Dohito.

Tên nghe lạ ghê.

-Bây giờ, xin mọi người hãy triệu hồi vũ khí của mình.

Chỉ cần nghĩ rằng nó xuất hiện thôi. (Vua) Sau đó, ba người kia làm thử.

Của Kazuo là một đôi găng giáp.

Làm từ da rồng hạng SS và hợp kim Adamantite cùng vảy con rồng đó.

Yểm thêm vài phép bậc cao.

Đến Kouki thì là một thanh kiếm.

Đúng kiểu luôn ha.

Làm từ Adamantite và nanh rồng hạng SS.

Có yểm phép.

Của Dohito là một cây cung.

Làm từ gỗ của cây thế giới, râu của cổ long và được khảm thêm đá ma thuật hệ phong.

Yểm phép và tự tạo tên từ ma lực trong không khí.

Đúng là vũ khí anh hùng ha.

Cơ mà tôi còn làm được mấy món tốt hơn cơ.

Đủ hiểu tôi cheat tới mức nào rồi ha.

Mà đó là với tôi thôi.

Đối với người dân ở đây thì mấy món đó là gần như không chạm đến nổi.

Tiện đây nói qua luôn.

Tất cả người được triệu hồi đều có kỹ năng Kho không gian với sức chứa 1000 tấn, thời gian trôi bình thường.

3 đứa được chọn kia thì có kỹ năng Kho vô hạn với sức chứa không giới hạn, thời gian trôi chậm đi một nửa.

Thêm một điểm dành cho Lucia.

Tiếp nè.

Tất cả đều có kỹ năng Thẩm định, tất nhiên là ở mức độ bình thường.

Tôi lại có thêm một điểm nữa.

Kiểu này tôi mà muốn hủy diệt thế giới thì ai ngăn nổi đây.

Mà tôi chẳng rảnh tới mức đó đâu.

Thêm mấy chuyện tào lao nữa giữa họ và nhà vua.

Một tuần sau họ sẽ được đưa đi đến một dungeon cấp thấp.

Trong thời gian đó, họ sẽ được dạy cách dùng các kỹ năng của họ.

Lát nữa họ sẽ vào phòng bảo vật, gọi thế chứ nó chẳng khác nhà kho là mấy đâu, chọn trang bị.

Tôi sẽ cùng họ đi vào hôm đó.

Thời gian này tôi sẽ chế và tập sử dụng vũ khí, kế đến là thi vào trường hoàng gia.

Nhiều việc ghê vậy đó.

Nói chuyện các kiểu xong xuôi, họ bắt đầu quay sang nhìn tôi.

Đừng nhìn tôi chằm chằm thế chứ, người ta là con gái đó, ngại lắm nha.

Đùa thôi.

Maa, sao toàn nhìn không vậy?

Nói gì đi chứ.

-Ừm...

Tại sao em lại biết ngôn ngữ của tụi chị? (Haruko) Cuối cùng cũng lên tiếng.

Tưởng là phải đứng nhìn nhau một lúc nữa chứ.

Đã hỏi rồi thì trả lời thôi ha.

-Bởi vì em là người Việt Nam, à không, đã từng thôi. (Lucia) -Người tái sinh à? (Kazuo) -Đúng rồi đó. (Lucia) -Thế sao em biết tụi chị là người Việt? (Haruko) -Đơn giản thôi, bởi vì trước đây em quen mọi người. (Lucia) -Quen tụi chị?

Thế em là ai? (Haruko) -Cái đứa bị xiên ở trên tàu ấy. (Lucia) -Nè nè, đừng nói là... (Kazuo) -Đúng rồi đó thằng lolicon. (Lucia) -Minh, mày đó hả?

Mà sao lại là con gái? (Kazuo) -Ờ, tao đây.

Mà tại sao là con gái thì tao đâu có biết. (Lucia) -Thật đó hả?

Cậu là Minh thật sao? (Haruko) -Chứ có đứa nào khác quen mấy cậu mà bị tạch trên tàu ngoài tớ không? (Lucia) -Minh...

Minh... (Haruko) Cô ấy nói thế rồi nước mắt bắt đầu chảy ra, chạy tới ôm lấy tôi.

Mà tôi thì nhỏ hơn cô ấy nhiều, thế nên cô ấy phải quỳ xuống mới thể ôm được tôi.

Thằng Kazuo thì đưa ngón tay cái lên, mấy người kia thì kinh ngạc, còn thằng Kouki thì có vẻ mặt tức tối.

Fufufu, tức thì cứ tức đi.

Có làm gì tôi được đâu mà.

-Không ngờ là gặp được mày ở đây đó Minh.

Nói thế thôi mà lại thành sự thật nhỉ? (Kazuo) -Ờ, tao cũng đâu có ngờ được.

Mà tao cũng phải hoàn thành lời hứa với mày nữa nhỉ?

Còn nữa, ở đây tên tao là Lucia. (Lucia) -Ờ, vậy gọi tao là Onii-chan đi.

Hahaha. (Kazuo) -Mày được lắm. (Lucia) -Tất nhiên.

Tao mà. (Kazuo) -Minh, may quá, cậu vẫn còn sống. (Haruko) -Sai rồi nhá.

Tớ chết rồi nha.

Tớ được tái sinh ở bên đây thôi. (Lucia) -Sao cũng được.

Được gặp lại cậu là tớ vui rồi. (Haruko) -Gặp lại hai người tớ cũng vui lắm, dù rằng tớ sẽ gặp nguy hiểm với thằng lolicon kia. *Nói nhỏ: Ở đây kết hôn đồng giới được đó.* (Lucia) -Sao...

Sao cậu lại nói với tớ điều đó chứ. (Haruko) – cô ấy vừa nói vừa đỏ mặt.

-Những gì cậu nói với tớ lúc tớ chết, tớ nghe hết đó.

Thế bây giờ cậu quyết định sao đây?

Fufufu. (Lucia) -Cậu...

Cậu... nghe thấy hết rồi hả? (Haruko) -Ừm, tuy là không nghe trực tiếp thôi.

Mà chuyện này để sau đi.

Tớ cũng chẳng bắt ép cậu đâu.

Cứ suy nghĩ đi nha. (Lucia) – Haruko tới đây thì mặt đỏ như đèn giao thông, đẩy tôi ra rồi quay đi chỗ khác.

-Chuyện gì thế?

Nói tớ nghe nào? (Kazuo) -Bí mật nhá.

Mà giờ đến lúc thực hiện lời hứa rồi nhỉ?

Mọi người muốn cái gì đây?

Trang bị?

Vật phẩm hỗ trợ? (Lucia) -Mày nói như là cái gì mày cũng có ấy. (Kazuo) -Biết đâu đấy.

Mà để tối đi.

Tất cả buổi tối tập trung ở ngoài sân huấn luyện nha. (Lucia) -Rồi rồi, để xem mày làm được gì nào. (Kazuo) -Thì cứ chờ đi.

Giờ tao đi đây.

Chắc từ giờ phải nói chuyện bằng ngôn ngữ ở đây thôi. (Lucia) -Cứ thế đi.

Tối gặp ở ngoài sân huấn luyện.

Mà giờ mày đi đâu? (Kazuo) -Đi về nhà.

Tạm biệt nha. (Lucia) -Đợi chút đã. (Kazuo) Tôi đang quay đi thì nghe Kazuo gọi, thế nên tôi quay lại xem có chuyện gì.

Nó từ từ tiến đến chỗ tôi.

Trông mặt nó khá nghiêm túc, chắc là có chuyện gì đó quan trọng.

Nó tiến đến trước mặt tôi, rồi...

ôm lấy tôi, bế lên, kế đó là màn cọ má, xoa đầu các kiểu.

Làm cái mặt đó xong rồi thế này đó hả?

Tôi cố gắng giãy dụa nhưng không được.

Chỉ số nó cao quá.

Giờ nhìn mặt nó như đang phê ấy.

Thằng này bệnh của nó nặng lắm rồi.

Bạn cũ, từng là con trai mà nó cũng không tha.

Sau 5 phút thì nó mới bỏ tôi ra.

Lí do không ai ngăn nó à?

Nó là anh hùng mà, nếu có quan hệ tốt với anh hùng thì hi sinh một con bé có sao đâu.

Thế đó.

Tôi trở về nhà, xem xét hết đống đồ để lựa chọn vũ khí cho mình.

Tôi quyết định là sẽ dùng những nguyên liệu tốt nhất để chế ra vũ khí.

Chế tạo 2 thanh kiếm.

Vì chưa có được nghề nghiệp thợ may nên không thể chế tạo giáp được.

Cơ mà bộ đầm sinh nhật của bà tôi dùng làm giáp vẫn tốt chán.

Cứ dùng đã, khi nào có nghề thợ may rồi chế cái khác sau.
_________________________
Giờ đang là buổi tối.

Tôi đang đứng giữa sân huấn luyện cùng tất cả những người được triệu hồi.

Rồi, bắt đầu phát đồ thôi: -Giờ mọi người muốn đồ gì đây?

Giữ mạng, trang bị hay vật phẩm khác. (Lucia) Sau câu nói của tôi, một giáo viên bước lên, nói: -Tất cả đã bàn với nhau.

Sống sót sẽ được ưu tiên.

Thế em có thứ gì giúp được thì lấy ra đi. (Giáo viên) -Thế sao?

Được thôi. (Lucia) Nói xong, tôi lấy ra hai thứ, một thứ là cái chai nhỏ 100ml, không màu, phát sáng nhẹ.

Thứ kia là một cái lông vũ màu đen có những chấm nhỏ màu trắng trên đó.

Tổng cộng có 10 chấm.

-Cái lọ này là Thuốc hồi sinh, có thể dùng được 10 lần.

Điều kiện là không được chết quá 1 tiếng.

Còn lông vũ này là Lông vũ dịch chuyển.

Cầm nó rồi nghĩ tới nơi muốn đến, sẽ được dịch chuyển tới đó, dùng được 10 lần.

Mỗi người sẽ được mỗi thứ một cái.

Xếp hàng đi. (Lucia) -Làm sao mà tin được.

Lỡ như nó không có tác dụng thì sao? (Kouki) -Không tin thì đừng lấy.

Muốn có bảo hiểm hay chiến đấu mà không có gì trong tay đây. (Lucia) Sau câu nói đó của tôi, mọi người xì xào bàn tán, rồi cuối cùng cũng quyết định lấy.

Tôi đưa cho mỗi người một bộ.

-Haruko, Kazuo, lại đây. (Lucia) Hai người họ nghe thế thì đến gần tôi.

Khuôn mặt họ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì cả.

Tôi lấy ra thêm hai món đồ. _____________
Găng tay nguyên tố
Độ bền: 2500 / 2500
Sát thương: +3000
Phòng thủ: +3000
Phù phép:
-Tự sửa chữa
-Tự làm sạch
Kỹ năng:
-Sức mạnh nguyên tố: Bằng cách truyền ma lực, sẽ tạo ra lớp nguyên tố bao bọc bên ngoài theo ý muốn.

Sức mạnh tùy vào lượng ma lực truyền vào.
_____________ _____________
Gậy nguyên tố
Độ bền: 2500 / 2500
Sát thương ma pháp: +3000
Phù phép:
-Tự sửa chữa
Kỹ năng:
-Sức mạnh nguyên tố: Tăng 100% sức mạnh của phép nguyên tố.

-Tụ ma: Tăng 100% tốc độ tụ ma lực.
______________ Tôi đưa găng tay cho Kazuo và cây gậy phép cho Haruko.

Họ nhìn vào chúng, có vẻ như đang thẩm định, mọi người khác cũng thế.

Thẩm định xong, họ lại nhìn về phía tôi, khuôn mặt ngạc nhiên.

Có gì đâu mà ngạc nhiên quá vậy?

Chỉ là làm từ nguyên liệu của quái vật bậc A và S thôi mà.

-Lucia, cái này là? (Haruko) -Đồ tặng riêng cho bạn thân đó.

Thấy sao nè? (Lucia) -Tặng thật đó hả? (Kazuo) -Tất nhiên rồi.

Lấy đi nha. (Lucia) -Ê.

Làm gì vậy?

Sao chỉ có 2 người đó có thôi. (Kouki) -Vì 2 người này là bạn thân của tôi hồi trước. (Lucia) -Chỉ thế thôi à?

Cô phải biết giúp mọi người chứ.

Nếu chỉ có 2 đứa nó thì công bằng chỗ nào? (Kouki) -Đồ của tôi, tớ thích làm gì là quyền của tôi.

Ai cần cậu xía vào? (Lucia) -Nói thế mà nghe được à?

Chí ít thì cô cũng phải đưa cho tôi, một Người được chọn, để tôi có thể đánh bại quỷ vương chứ. (Kouki) Cái tên này, hắn làm tôi bực rồi đó.

Hắn ảo tưởng gì vậy?

Hắn tưởng đồ của tôi là của hắn à?

Đánh bại quỷ vương, mới được triệu hồi đã ảo tưởng.

-Này, trả lời đi chứ.

Lấy đồ ra cho chúng tôi nhanh. (Kouki) Dám ra lệnh cho tôi nữa.

Fuko sắp xé xác hắn rồi đó.

Tôi trấn tĩnh Fuko, sau đó chỉ ngón trỏ về phía hắn.

Tức thì, 10 thanh đoản kiếm dài 50cm bay tới chỉa vào cổ hắn.

Đây là món vũ khí trong game tôi đã nói tới. ______________
Kiếm đa hình (10 cái)
Độ bền: Vô hạn
Sát thương vật lí: +40.000 mỗi cái
Dẫn truyền ma lực: 500%
Phù phép:
-Tăng độ sắc bén (Siêu cấp)
-Xuyên giáp
Kỹ năng:
-Tiếp nhận ma lực từ xa
-Sức mạnh nguyên tố
-Biến đổi: Thay đổi hình dáng và kích thước.

-Kết hợp: Kết hợp những lưỡi dao để gia tăng sức mạnh.
_______________
Đây là món vũ khí không ai dùng nổi.

Lí do là vì không ai đủ sức điều khiển cả 10 cái một lúc.

Những người thử dùng nó chỉ có thể điều khiển nó làm những mệnh lệnh đơn giản, trong thực chiến thì chẳng có tâm trí mà điều khiển nó.

Thế nên, dù là món vũ khí mạnh nhì game nhưng chả ai dùng hết trơn.

Món vũ khí mạnh nhất á?

Trong kho tôi kìa, nhưng lv500 mới dùng được cơ.

-Im đi.

Làm gì là quyền của tôi.

Cậu không có quyền ý kiến.

Hay muốn đầu lìa khỏi cổ. (Lucia) Tên đó bị thế thì im bặt.

Tất cả mọi người xung quanh đều đang sợ hãi.

Tôi thu 10 thanh đoản kiếm về Hộp vật phẩm.

Tôi quay sang Haruko và Kazuo.

-Thôi được rồi.

Mọi người tập luyện với nó đi ha.

Em về đây. (Lucia) Tôi quay lưng đi về.

Kazuo lại bế tôi lên, xoa đầu tôi.

Tôi muốn xuống, nhưng thế này thoải mái quá, nhưng tôi muốn xuống, nhưng thoải mái quá.

Thôi bỏ đi, ngồi yên đi vậy.

Tôi trở thành một chú mèo con mất rồi.

Sau 10 phút, tôi mới được thả về.

Tên Kazuo này thật đáng sợ.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 16: Bài thi và buổi thực chiến


Hôm nay tôi sẽ phải làm bài kiểm tra vào học viện hoàng gia.

Mấy đứa anh hùng thì sợ phải đi học nên thành ra phần lớn đòi tập luyện, số muốn đi học thì chỉ có 30/100 người.

Tập luyện còn khổ hơn nữa đó nha, nghĩ sao mà chọn nó vậy?

Hiện giờ tôi đang đi đăng ký dự thi.

Có mình tôi đi thôi à.

Sáng nay cha mẹ tôi có việc với đám anh hùng kia.

Kiểu như huấn luyện ban đầu ấy.

Phần huấn luyện chuyên sâu thì là phần của ông bà.

Khoan đã nào, sao toàn là gia đình tôi không vậy?

Nhà vua sắp xếp kì ghê nha.

Mà sáng nay cha mẹ tôi cứ nói mấy câu kiểu như “Cẩn thận nha con” hay “Con có nhớ đường không đó”.

Thật là, tôi lớn rồi đó nha, 10 tuổi rồi đó.

Đám anh hùng kia sẽ được đặc cách không phải thi.

Thiên vị quá đó.

Hay tôi cho Fuko phá nát cái vùng đất kia luôn cho họ thất nghiệp nhỉ?

Mà thôi, thế phiền lắm, với lại hông vui chút nào.

Phí đăng ký học là 50 đồng vàng.

Bảo sao ít thường dân được học.

Cứ thế này là bỏ lỡ nhiều nhân tài lắm đó nha.

Chuẩn bị làm bài kiểm tra nào.

Sau khi đóng tiền mỗi người sẽ được phát một số báo danh.

Bài kiểm tra đầu tiên là lí thuyết.

- Bài kiểm tra lần này có 50 câu trắc nghiệm và 5 câu tự luận.

Tất cả làm bài nghiêm túc.

Ai gian lận sẽ bị đuổi ngay lập tức. (Giám thị)

50 câu trắc nghiệm và 5 câu tự luận trong 2 tiếng?

Khó quá đó nha.

Thế này sao làm kịp được.

Cơ mà đó là với người khác thôi.

Phát bài ra, tôi liền làm ngay lập tức.

Gì chứ đối với tôi thì làm mấy bài trắc nghiệm dễ như chơi thôi.

Kích hoạt Tư duy song song và Hỏi – đáp là mọi chuyện đơn giản như đang giỡn ngay.

Tôi cứ làm một cách bình thản và hoàn thành bài kiểm tra trong 1 giờ.

Sau bài thi lí thuyết là bài kiểm tra thực hành.

Việc kiểm tra này là để xác định xem có khả năng phát triển và có tập luyện trước hay không.

Chủ yếu là để loại đám lười biếng vào học lấy tiếng.

Thực ra bài kiểm tra khá đơn giản.

Thể hiện võ thuật hoặc ma pháp của bản thân.

Nếu có thể đạt đến mức độ đề ra là đạt.

Tôi thì không muốn nổi bật, thế nên tôi chọn kiểm tra ma pháp.

Một đứa bé loli mà đi thể hiện võ thuật thì nổi quá mức rồi ha.

Bài kiểm tra ma pháp.

Họ đưa ra 5 mục tiêu bằng gỗ.

Trong 5 lần dùng phép, phá hủy được 3/5 là đạt.

Khá là dễ ha.

Bắn 5 lần thì hơi phiền, thế nên tôi gọi luôn 5 phát {Hoả cầu} luôn một lượt cho gọn.

5 quả cầu lửa đều trúng mục tiêu, phá hủy tất cả.

Giám khảo đang trố mắt ra nhìn.

Có sao không đó?

Giáo viên mà dễ bị bất ngờ thế à?

Phải gọi thôi.

- Ngài giám khảo ơi. (Lucia)

- Cái gì?

À, à, thầy xin lỗi.

Em đạt rồi. (Giám khảo)

- Vâng. (Lucia)

Thế là đạt.

Giờ thì đợi kết quả thôi.

Một tuần sau sẽ có kết quả và khai giảng.

Giờ về đợi thôi ha.

Mà mấy người kia tập luyện thế nào rồi nhỉ?

Qua xem thử thôi ha.
_________________________
Sau 15 phút đi bộ, cuối cùng tôi cũng đến được hoàng cung.

Tôi được một anh lính dẫn đến nơi mọi người đang tập luyện.

Sao tôi được cho vào dễ dàng thế ấy hả?

Thế thử hỏi họ có dám cản người là con bá tước trấn thủ biên giới, cháu của 2 huấn luyện viên quân đội hoàng gia, cộng thêm cái quen với anh hùng không?

Mà tiện thể thì toàn bộ gia đình hoàng gia đang bị tôi dụ bằng bánh Flan nữa.

Với tất cả những thứ vừa nêu, thử hỏi có ai cản không?

Đi bộ một đoạn, tôi cũng đã đến sân tập luyện.

Mệt quá đi mất.

Thể lực thấp cộng thêm cái danh hiệu debuff nữa chứ.

Những lúc như thế này thật ghét mấy thứ đó ghê.

Tôi lấy ra một cái ghế, ngồi xuống xem họ tập luyện.

Lí do tôi không lại gần là vì không muốn họ mất tập trung.

Mấy người được mẹ tôi dạy thì đang cố gắng để dùng được phép thuật.

Họ tụ ma lực chưa được tốt lắm.

Một vài người làm được thì đang cố nhớ hình dáng của các loại ma pháp.

Đừng có nhớ, tự mà tưởng tượng ra ấy.

Cha tôi thì đang hướng dẫn họ dùng vũ khí.

Ngoài ra thì đang có khoảng chục thằng đang nằm dưới đất như chết rồi ấy?

Chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi quay sang anh lính đang đứng gần tôi, hỏi:

- Anh lính ơi, sao lại có mấy người nằm ở kia thế ạ? (Lucia)

- Thưa, vừa nãy họ thách đấu với Lucas-sama, và cái kết là như thế đó ạ. (Lính)

- Cảm ơn ạ. (Lucia)

Cái tội ảo tưởng này.

Họ nghĩ rằng chỉ số của họ gấp nhiều lần người thường là đánh bại cha tôi được hả?

Mới lv0 thắng cha tôi bằng niềm tin.

Thậm chí họ còn chẳng thắng nổi mấy người lính nữa kìa.

Quên chưa nói, tất cả lính đều có level từ 30 trở lên đó.

Còn chỉ số thì mỗi khi lên level mỗi chỉ số sẽ được cộng thêm một lượng gấp 10 đến 30 lần chỉ số ban đầu.

Thường là gấp 10.

Nhiều hơn thì tùy vào may mắn.

Ô, giờ mới để ý nha, tên Kouki cũng đang đo đất kìa.

Hy vọng sau lần này hắn sẽ bớt ảo tưởng đi.
_________________________
Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày huấn luyện đầu tiên của đám kia rồi.

Hôm nay chúng tôi sẽ đi thực chiến.

Địa điểm là một dungeon bậc D đã được khám phá hoàn toàn.

Đây là một Dungeon có 20 tầng với toàn quái yếu.

Nó được dùng để huấn luyện những người được tuyển làm lính.

Vị trí của nó cũng khá gần cung điện, chỉ cần đi bộ khoảng 20 phút thôi.

Mà đối với tôi thì xa mấy tôi cũng không quan tâm lắm.

Lí do đơn giản là vì kiểu gì cũng có người bế thôi.

Ví dụ như bây giờ là ông tôi nè.

Đám anh hùng thì có nhiều biểu cảm khác nhau.

Đứa thì hào hứng, đứa thì lo lắng.

Đứa thì đang chém gió.

Nhốn nháo ghê.

Lát nữa có nên buff cho mấy con quái không nhỉ?

Mà thôi bỏ đi, tôi không có dư ma lực mà ha.

Lần này, hộ tống đám đó là ông bà tôi, 30 người lính lv50+.

Cả trăm đứa anh hùng mà lại cần bảo vệ, nghe hài hước sao đó.

Sau một hồi đi bộ, nói thế nhưng mà chân tôi vẫn chưa chạm đất lần nào, chúng tôi đã tới nơi.

Một cái hang đá với rêu mọc đủ chỗ.

Bên trong cái hang đó tối thui, cố gắng mấy cũng không nhìn rõ được.

Tất cả bắt đầu đi vào.

Dẫn đầu là 10 người lính.

Họ dùng ma pháp tạo ra một quả cầu ánh sáng bay lơ lửng.

Theo sau họ là đám anh hùng, cuối cùng là chúng tôi.

Được rồi, chuẩn bị chiến thôi nào.

Mà trước đó phải xuống đã.

- Ojii-sama, cho cháu xuống đi. (Lucia)

- Ừ nhỉ, ta quên mất. (Ông)

Nói thế rồi ông thả tôi xuống.

Tôi lấy ra hai thanh kiếm dài 1m với lưỡi kiếm màu hoàng kim, một thanh có màu xanh da trời, một thanh màu trắng.

Cả hai là kiếm hai lưỡi, màu sắc của kiếm là ở chuôi và thân kiếm.

Tôi cũng đặt tên cho chúng rồi.

Thanh màu trắng là Shiro, thanh màu xanh là Mizu.

Thông số của chúng đây.

Cả 2 đều giống nhau hết nha.

Chỉ khác màu thôi à.

______________
Hỗn kiếm
Độ bền: 15.000 / 15.000
Sát thương: 300.000
Dẫn truyền ma lực: 450%
Phù phép:
- Tự sửa chữa
- Tăng độ sắc bén (Siêu cấp)
Kỹ năng:
- Lựa chọn: Tự chọn chủ nhân, trung thành tuyệt đối với người chế tạo.

- Sức mạnh nguyên tố
- Xuyên phá: Bỏ qua 50% phòng thủ vật lí của mục tiêu.

- Chí mạng: Chỉ ra điểm yếu của mục tiêu.

- Biến đổi
- Triệu hồi: Tự quay về tay chủ nhân khi được gọi.

Khoảng cách vô hạn.

Không thể phong ấn.

- Chặn thẩm định – siêu cấp: Chỉ có thể bị thẩm định bởi Thẩm định tuyệt đối.
______________
Nhiều kỹ năng quá ha.

Nguyên liệu toàn là hàng tốt nhất không đó.

Hợp kim Adamantite, Hiirokane và nanh cổ long 30.000 tuổi.

Ừm, huyễn thú đó.

Tiện tay nhét thêm viên ma hạch của con rồng đó luôn.

Cầm món này ra kiểu nào cũng gây chiến tranh cho xem.

Ông bà thì cứ nhìn chăm chăm vào nó.

Hi vọng không có chuyện gì xảy ra.

- Lucia, cháu lấy cái đó ở đâu ra vậy? (Ông)

- Cháu tự làm đó. (Lucia)

Run quá đi.

- Cháu làm cho ta một cái giống thế được không? (Ông)

- Làm đồ yếu hơn thì được ạ.

Chứ làm giống thì cháu không làm đâu. (Lucia)

- Cháu nhớ đấy nhá. (Ông)

- Vâng ạ.

Cháu làm cây gậy phép cho Obaa-sama nữa nha. (Lucia)

- Ara.

Ta cũng được sao?

Cảm ơn cháu. (Bà)

May mà họ không hỏi nguyên liệu của chúng.

Họ mà hỏi thì mình chả biết phải trả lời sao nữa.

Mà bỏ qua một bên đi.

Giờ thì, chiến thôi nào.
_________________________
Giờ tôi đang ở tầng 1.

Quái vật tầng này là slime.

Không phải loại dễ thương đâu.

Đám này trông cứ như là bùn ấy, dù rằng bán trong suốt và đủ màu.

Cách tiêu diệt là đập bể viên ma hạch hoặc lấy nó ra khỏi cơ thể chúng.

Đơn giản quá nên mấy đứa anh hùng giết sạch.

Mức độ ảo tưởng đang tăng.

Chỉ số của đám slime chỉ khoảng 20 thôi.

Bớt ảo tưởng đi.

Tầng 2 gồm mấy con slime kia, ngoài ra còn có goblin nữa.

Goblin là loại quái hình người, cao khoảng 1m, da xanh lè, mũi dài, mặt nhăn nheo, bonus thêm quả đầu hói không một cọng tóc.

Chỉ số vào khoảng 100.

Vũ khí là một cây gậy gỗ.

Mà quên chưa nói ha.

Quái trong dungeon sau khi chết sẽ biến mất, để lại ma hạch.

Có tỉ lệ thấp rơi ra vật phẩm.

Tầng này cũng không có gì cả.

Tôi còn chẳng động tay chân.

Đám anh hùng vung tay một cái là chết cả lũ rồi.

Giờ tôi đang ở tầng 5.

Mấy tầng kia chẳng có gì đặc sắc.

Đám anh hùng áp đảo hoàn toàn.

Tôi còn chưa nhận được chút exp nào.

Mà tầng 5 này mới là bắt đầu nè.

Đối thủ của chúng tôi là hobgoblin.

Đây là dạng tiến hóa của goblin.

Mô tả nó hả?

Goblin da vàng.

Đám này nhanh nhẹn hơn nhiều so với goblin, thậm chí còn có cả pháp sư.

Mấy đứa anh hùng đang gặp khó khăn.

Ma pháp chưa kịp tung ra đã bị tấn công, dẫn đến việc phải hủy để né đòn.

Những đòn đánh cận chiến đa phần thì bị né.

Đến cả tên Kouki, dù lấy luôn vũ khí anh hùng ra mà chém cũng chẳng trúng được.

Kazuo thì khá hơn, liên tục dồn ép đối thủ, dù đối thủ chỉ là một con hobgoblin.

Còn Dohito là người làm tốt nhất.

Kẻ địch vừa đến gần là kéo cung rồi tặng cho một cái lỗ ở đầu.

Ghê nha.

Haruko cũng tấn công trúng kẻ địch.

Tốc độ tụ phép của cô ấy nhanh hơn hẳn mọi người nhờ cây gậy của tôi đưa cho.

Hàng tôi làm còn tốt hơn mấy món bảo vật nữa.

Cơ mà dù cô ấy đánh trúng thì vẫn không gây ra vết thương chí mạng được.

Hiện giờ tôi chỉ đứng xem với ông bà thôi.

Hai người họ đang bàn với nhau cách huấn luyện đám kia.

- Em thấy các anh hùng thể hiện như thế nào? (Ông)

- Mới luyện được một tuần nên thế này cũng bình thường.

Hơn nữa còn có vài cá nhân thể hiện tốt, nhưng chỉ biết đánh lẻ, không hợp tác với nhau. (Bà)

- Đúng thế.

Đợt này về phải huấn luyện cho mấy đứa nhóc này về chiến thuật mới được. (Ông)

- Cứ vậy đi.

Mà Lucia này, sao cháu không ra đó?

Cháu nói muốn thực chiến mà. (Bà)

- Cháu muốn xem họ chiến đấu thế nào thôi.

Giờ cháu ra đó đây. (Lucia)

Được rồi, thử vũ khí mới thôi nào.

Tôi tách khỏi mọi người rồi bước ra đó.

Hai con hobgoblin liền lao về phía tôi.

Ở cả trước và sau lưng cơ à?

Cũng được đấy nhưng mà đối với tôi thì quá đơn giản.

Tôi đưa Shiro chém ngang về phía trước, con hobgoblin liền lùi về né đòn, sau đó lại lao tới.

Thuận theo đà cú chém, tôi xoay người, cầm Mizu chẻ đôi người nó.

Con đằng sau cũng lao tới cùng lúc với con phía trước và bị Shiro cho bay đầu.

Mấy cảnh này trong game tôi gặp suốt.

Chưa kể tới 7 năm tập luyện nữa.

Tiếp tục thôi nào.

Tôi chạy về phía trước, vài con hobgoblin lao tới và đều bị chém đôi.

Cảm giác kiếm cắt vào con hobgoblin như chém vào không khí vậy.

Không hề có một chút lực cản nào.

Chạy vòng vòng thế này thì hơi phiền, thế nên tôi gọi mỗi lượt 5 phép {hoả tiễn} tấn công bọn quái.

Những mũi tên làm từ lửa nhắm vào đầu những con quái từ điểm mù của chúng, tiêu diệt ngay lập tức.

Sau khi tôi hạ được một số thì đã có người rảnh tay hỗ trợ những người khác.

Trận chiến kết thúc.

< Lên cấp > x5

Lên 5 cấp một lúc luôn.

Lượng exp nhận được cũng khá đó chứ.

Tôi vẩy hai thanh kiếm, lượng máu bám trên chúng cũng bay đi.

Lại sạch như mới rồi.

Trông đám anh hùng thê thảm ghê, trừ Haruko và ba đứa có vũ khí anh hùng kia, tất cả đám còn lại đều dính đầy máu, bị thương đủ chỗ, dù chỉ là vết thương nhỏ.

Mấy người có thiên chức Trị liệu sư thì chữa cho họ.

Ông tôi lên tiếng:

- Được rồi, buổi thực chiến kết thúc.

Chúng tôi đã biết được các bạn cần nâng cao thứ gì.

Trở về thôi nào. (Ông)

Sau lời của ông, tất cả bắt đầu quay về một cách mệt mỏi.

Trên đường về tôi đi dọn quái cùng mọi người.

Kết thúc buổi thực chiến, tôi lên thêm 1 cấp nữa.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 17: Món ăn mới và ngày khai giảng


Sau ngày huấn luyện thực chiến hôm qua, đám anh hùng được cho nghỉ ngơi một ngày.

Anh hùng gì đâu mà mới đi có 5 tầng đã nghỉ nguyên ngày rồi?

Đúng là khó tả ghê đó.

À, quên chưa kiểm tra trạng thái nữa.

Khi tôi gọi bảng trạng thái thì một thông báo hiện ra. < Đã tự động cập nhật chỉ số > Cập nhật chỉ số?

Là sao ta?

Để nhớ lại xem nào.

Theo tôi nhớ thì Zatas-sama có nói là chỉ số của tôi là chỉ số trong game được khoá lại ha.

Thế là chỉ số được mở khoá dần theo level hả?

Umm, chắc thế rồi.

Tôi xem lại cái bảng trạng thái.

Cảm giác sau khi xem của tôi đó là... hoang mang.

Tôi thắc mắc là tôi có còn là con người không nữa.

May ghê, chủng tộc vẫn là con người.

Cái bảng chỉ số của tôi đây. __________
Tên: Lucia Haraiza ...

Tuổi: 10
Chủng tộc: Con người
Thiên chức: Thuần quái sư
Nghề nghiệp: Không
Trạng thái: Bình thường
Level:6
Hp: 7.390 / 7.390
Mp: 18.506 / 18.506
Thể lực: 86 / 86
Sức mạnh vật lí: 6.170
Kháng vật lí: 6.090
Sức mạnh ma pháp: 6.236
Kháng ma pháp: 6.220
Tốc độ: 60.534
Tinh thần: 6.203
Sức sống: 6.222
Khéo léo: 6.102
• Kỹ năng:
- Ma pháp hồi phục lv.Max
- Thẩm định tuyệt đối lv-
- Hệ thống lv-
- Thuần hoá lv-
- Kết hợp sức mạnh lv.Max
- Thông thạo ngôn ngữ lv-
- Cảm nhận ma lực lv6
- Cảm ứng hiện diện lv5
- Võ thuật lv5
- Thông thạo ma pháp lv5
- Tư duy song song lv5
• Danh hiệu:
- Người được chúc phúc bởi quản lý Zatas
- Cô gái yếu đuối
- Cô gái hậu đậu
- Loli vĩnh cửu
___________ Nói luôn nè, tùy vào thiên chức mà chỉ số của con người bình thường sẽ tăng từ 700 đến 2000 mỗi cấp.

Còn tôi thì tăng 10.000 ở chỉ số tốc độ và 3000 ở lượng Mp mỗi cấp.

Tôi biết là trong game thì tôi rất mạnh nhưng ai ngờ qua đây nó lại quá mức tới thế này đâu.

Mấy cái kỹ năng đã cheat rồi mà giờ còn thêm cái chỉ số tốc độ nữa.

Từ giờ phải kích hoạt cái Trạng thái giả 24/7 rồi.

Mà may là cái chức năng đó tự điều chỉnh cho phù hợp với level hiển thị nên đỡ phải tốn chất xám để điều chỉnh lại.

Đám anh hùng kia bây giờ lại có thêm một lớp gọi là Lớp chiến thuật.

Lớp đó sẽ dạy cho đám đó cách bày trận, đội hình, cách xử lí các tình huống đặc biệt.

Phải thế thôi, chứ cứ để bọn nó đánh loạn xạ như hồi ở dungeon thì lúc đi đánh với quỷ tộc thì ra đi cả lũ.

Tôi đã thẩm định chúng nó rồi.

Quy luật tăng chỉ số khá giống người ở thế giới này.

Tuy nhiên, chỉ số cộng thêm lại gấp 10 lần người thường, còn ba đứa được chọn kia thì gấp 20 lần.

Đúng là anh hùng có khác, cheat không tả được. _________________________
Một tuần trôi qua kể từ buổi thực chiến kia.

Mai là khai giảng rồi.

Tôi ở trong top 5 luôn đó nha.

Hôm nay, tôi rảnh quá mà tất cả mọi người đều đi làm, không có ai ở nhà chơi với tôi.

Do chán quá nên tôi thử làm mấy món ở thế giới trước.

Điều này không có gì đáng nói, nhưng chỉ khi món tôi làm không phải thứ đó mà thôi.

Tôi đã làm ra món mà đa phần mọi người, ít nhất thì là đa phần con gái đều thích.

Đoán xem là món gì nào?

Trà sữa đó.

Do thấy uống sữa không cũng chán, thế nên tôi đã nghĩ tới việc thêm chút hương vị, và tôi đã nhớ tới cái món trà sữa ấy.

Tôi đã làm thành công ngay lần đầu tiên, danh hiệu cũng không ảnh hưởng, kì lạ thật ha.

Sau khi làm xong, tôi thử nó.

Rất ngon.

Thậm chí ngon gấp đôi, gấp ba lần ở thế giới trước luôn đó.

Không biết là do cách làm hay do nguyên liệu ha.

Sau khi uống xong, tôi quyết định làm thêm vài chục phần nữa, rồi mang vào cho Milia-oneechan và Mineva-oneechan.

Đầu tiên, tôi vào cung điện tìm họ.

Sau vài phút thì tôi đã tìm thấy Milia-oneechan.

Chị ấy đang tập luyện ngoài sân cùng với đội của chị ấy.

Làm trong nhà binh có vẻ chán nhỉ, tập luyện hoài à.

Tôi tạo ra một cái hộp bằng băng, đổ ma lực đủ để nó không tan ra trước buổi trưa.

Sau đó, tôi gọi chị ấy.

- Milia-oneechan! (Lucia) - Lucia?

Em đang làm gì ở đây thế? (Milia) - Em vừa làm món mới nên em đến đưa Milia-oneechan thử xem có ngon không. (Lucia) - Món mới hả?

Nóng lòng ghê đó. (Milia) - Đây ạ!

Nó là đồ uống thôi.

Chị dùng lúc nào cũng được. (Lucia) - Cảm ơn em, để lát chị uống. (Milia) - Thế nha.

Tạm biệt chị. (Lucia) - Tạm biệt. (Milia) Giờ đi tìm Mineva-oneechan thôi.

Chị ấy ở đâu được nhỉ?

Đi hỏi mẹ xem sao.

Chắc giờ mẹ tôi đang giúp ông bà huấn luyện cho đám anh hùng kia ha.

Đến khi anh hùng đạt được trình độ cơ bản, cha mẹ tôi sẽ ở lại đây.

Về phần lãnh địa thì có người tạm thay rồi.

Tiếp tục hành trình thôi nào.

Dù đều là sân tập mà sao cách nhau xa thế không biết nữa.

Đi bộ muốn mỏi chân luôn.

Thể lực còn không tăng thêm nữa chứ.

Đi bộ thêm 5 phút mới tới chỗ của bố mẹ tôi.

Hôm nay ông bà tôi cũng ở đó nữa.

Tiện thì tặng cho cả ông và cha mỗi người một ly luôn ha.

À, không liên quan nhưng mà nói luôn, để nhận được chỉ số khi lên cấp thì cần đến một ngày, thế nên đám anh hùng mới bị mấy con hobgoblin cho ăn hành đó.

Tôi đến chỗ mọi người, ông tôi là người đầu tiên phát hiện ra tôi.

Như mọi khi, ông mặc kệ lũ kia và bay tới ôm tôi.

Đám kia đang trố mắt nhìn.

Ông bày tỏ tình cảm với cháu có gì lạ lắm à?

Sau ông tôi thì mọi người đều đến đây, kệ mịe lũ anh hùng luôn.

- Sao cháu tới đây vậy Lucia (Bà) - Cháu tới để đưa món mới làm cho mọi người ạ. (Lucia) - Món mới à?

Là gì thế? (Bà) - Một thứ đồ uống thôi ạ.

Mà Obaa-sama biết Mineva-oneechan đang ở đâu không ạ? (Lucia) - Mineva đang ở trong phòng công chúa đấy.

Cháu cứ đến đó là nó tự đi ra thôi. (Bà) - Cảm ơn Obaa-sama. (Lucia) - Ừ. (Bà) Biết vị trí rồi.

Giờ thì đi thôi.

Tôi đưa cho mọi người 4 ly trà sữa rồi tiếp tục đi tìm Mineva-oneechan.

Trên được thì có gặp Luke-oniichan, thế nên tôi đưa cho anh ấy một ly luôn.

Tiếp tục 10 phút đi bộ, giờ tôi đã đứng trước cửa phòng Hana-sama.

Mệt quá đi.

Từ nhà đến giờ tôi đi bộ được nửa tiếng rồi đó.

Đúng như bà tôi nói, tôi vừa đến trước cửa là Mineva-oneechan đã mở cửa rồi.

Chị ấy đưa tôi vào trong phòng, bên trong vẫn như lần trước tôi tới đây, tất cả đều đang uống trà.

Vì tôi cũng không có việc gì làm nên để lại cho mỗi người một ly rồi về thôi.

Cơ mà Mineva-oneechan cản tôi lại.

- Đức vua và các hoàng hậu nói với chị rằng nếu em mang đồ ăn vặt đến thì xin cho họ một phần.

Thế, em còn không? (Mineva) - Còn ạ.

Chị đợi em chút. (Lucia) Nói thế rồi tôi lấy ra 7 ly nữa.

Làm nhiều mà giờ sắp hết mất rồi.

Chị ấy cầm lấy chúng rồi chạy đi với vận tốc dễ dàng vượt qua kỷ lục thế giới.

Tuyệt thật đó nha.

Sau khoảng vài phút, chị ấy trở lại.

Tôi cũng không có việc gì cần ở lại nên tôi quay về.

Không biết người ở đây có thích trà sữa không nữa.
_________________________
Buổi tối, khi tất cả về tới nhà, họ lao vào tôi hỏi xin thêm một ly trà sữa nữa.

Trông họ như hổ đói ấy.

Mà kệ đi.

Thế này nghĩa là nó ngon rồi ha.

Mà sau này thỉnh thoảng lấy ra thôi, chứ họ trông như nghiện tới nơi luôn rồi kìa.

Mà tới giờ họ mới kể rằng một hoàng hậu đã ra ngoài, vì thế nên dư một ly.

Họ còn nghe người hầu nói rằng có tiếng cãi nhau ở phòng khách chung của nơi mấy hoàng hậu ở.

Chắc không phải là vì ly trà sữa ở đâu ha.

Hi vọng thế.
_________________________
Hôm nay là ngày khai giảng.

Học sinh được xếp ngẫu nhiên vào các lớp khác nhau.

Được chọn ở trong kí túc xá của trường hoặc về nhà sau giờ học.

Tất nhiên tôi chọn về nhà rồi.

Năm nay trường có hơn 300 học sinh, chia vào 10 lớp.

Lớp của tôi là lớp đầu tiên, 1A.

Tôi khá mong chờ đó.

Không biết bạn cùng lớp sẽ như thế nào đây ta.

Lễ khai giảng diễn ra khá nhanh.

Mấy giáo viên không thay phiên nhau lên nói như mấy trường ở Việt Nam.

Chỉ có thầy hiệu trưởng lên nói mấy câu khích lệ, động viên rồi kết thúc.

Hiệu trưởng trường này là Amon Beroma, một công tước.

Ở đây không phân biệt giai cấp, địa vị, chỉ có khả năng là quan trọng thôi.

Sau lễ khai giảng, tôi đến lớp học để nhận lớp.

Phía trong có khá đông người.

Chắc khoảng nửa lớp ha.

Bàn ghế được làm từ gỗ cao cấp, ngoài ra còn được khắc thêm những hoạ tiết khá đẹp.

Loại ghế dành cho ba người ngồi một bàn.

Học sinh được quyền tự chọn chỗ ngồi cho mình.

Giờ ngồi đâu đây nhỉ?

Tôi nhìn một lượt quanh lớp.

Cánh cửa đằng sau tôi bỗng mở ra.

Tôi quay lại nhìn, đằng sau tôi là Haruko và Kazuo.

Trùng hợp tới vậy luôn á hả?

Thấy mặt tôi, Kazuo lên tiếng.

- Lucy-chan, mình học chung lớp rồi. (Kazuo) - Ai cho mà gọi như đúng rồi thế.

Mà cả hai đều học ở đây luôn à? (Lucia) - Ừ, đúng đó.

May thật, được học chung với nhau thế này.

Mà không cho thì gọi bằng tên thôi nhá. (Kazuo) - Thôi, gọi Lucy-chan cũng được. (Lucia) - Thôi nào, vừa gặp đã cãi nhau rồi.

Thôi, ba đứa mình chọn chỗ ngồi đi.

Ngồi chung nha. (Haruko) - Ừm, đi thôi. (Lucia) - Này, Lucy-chan, từ giờ phải gọi anh là Kazuo-nii đấy nhá. (Kazuo) - Vâng, thưa Kazuo-nii.

Lần sau vào dungeon em sẽ buff quái để Kazuo-nii luyện tập. (Lucia) - Ầy, đừng thế chứ. (Kazuo) - Thôi, chọn chỗ ngồi nhanh đi.

Sắp học rồi kìa. (Haruko) - Ừ. (Kazuo + Lucia) Sau đó chúng tôi chọn chỗ rồi ngồi xuống.

Vài phút sau, giáo viên bước vào.

Chúng tôi tự giới thiệu tên, chỉ tên thôi, rồi thiên chức.

Đến lượt thôi giới thiệu thiên chức thì gần như cả lớp cười lên chế nhạo.

Trên thế giới này, Thuần quái sư bị coi thường vì được xem là những kẻ hèn nhát, trốn sau quái vật, hơn nữa, do điều kiện của kỹ năng Thuần hoá mà rất khó bắt được những quái vật mạnh.

Khi tràng cười đang vang lên thì Haruko và Kazuo ngồi cạnh tôi bắt đầu tức giận, toả ra sát khí khiến tất cả im bặt.

Sau khi tôi nhắc nhở thì họ mới dừng lại.

Thêm việc ghi sơ đồ lớp, phát đồng phục nữa là kết thúc buổi khai giảng.

Tất cả mọi chuyện xong xuôi, tôi cùng hai người họ trở về cung điện.
_____________________________________
Góc tác giả: Giáng sinh an lành nha.

Thực ra hôm nay định đăng 2 chương cơ, nhưng mà hát karaoke ồn quá thành ra không suy nghĩ được, đã thế lúc nào cũng có người soi mình làm viết không được.

Xin lỗi nha.À mà truyện được hơn 1k view rồi.

Nhanh ghê.

Mới đăng 17 chap.

Ăn mừng nào (Cơ mà không có chương mới để ăn mừng đâu 😣)
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 18: Rắc rối nơi trường học


Sau cái ngày khai giảng chẳng vui vẻ gì ngày hôm qua thì giờ tôi đã không còn bực nữa.

Ừm, họ qua tôi định đốt trường luôn rồi đó, dù là chẳng liên quan gì cả.

Tôi xấu tính thật ha.

Hôm nay là ngày học chính thức đầu tiên.

Tôi hiện đang thay bộ đồ ngủ sang bộ đồng phục của nhà trường.

Bộ đồng phục cũng hông có gì đặc biệt, chỉ là một bộ đồ có phù phép Tự thay đổi kích cỡ thôi.

Đồng phục là một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu lam và một vài hoạ tiết đẹp mắt.

Nam sinh sẽ mặc quần dài màu đen, còn nữ sinh là váy ngắn màu trắng.

Váy thì phải dài thêm một đoạn nữa mới tới đầu gối cơ, tuy thế nhưng cũng không dễ lộ.

Lộ gì thì biết rồi ha.

Sau khi thay đồ, tôi đi xuống dưới nhà.

Mọi người đi làm hết rồi, chỉ còn mấy người làm ở nhà thôi.

Giờ thì đi qua bên cung điện gọi hai người kia, tiện thể đến gặp nhà vua đưa đồ ăn luôn.

Umm, nhà vua đã đưa cho tôi một tấm thẻ màu vàng kim cho phép đi tự do trong cung điện, với điều kiện là mỗi tuần phải đưa đồ ăn vặt cho họ mỗi tuần.

Tấm thẻ được nhà vua, 6 hoàng hậu, 3 hoàng tử và 3 công chúa thông qua.

Thấy tôi ghê chưa.

Đi bộ hết 15 phút thì giờ mới tới phòng của nhà vua.

Đứng ngoài có tầm chục người lính level 100 đứng canh bên ngoài, còn ở trong phòng có nhà vua và đủ 6 hoàng hậu.

Trâu thật đó nha.

Sao trong phòng không cần ai bảo vệ á?

6 hoàng hậu kia ít nhất cũng level 200 đấy nhá, cả nhà vua cũng chẳng phải dạng vừa đâu.

Thấy tôi đến thì mấy người lính cũng chẳng buồn chặn lại làm gì, đơn giản là vì tôi đến nhiều lần quá rồi.

Họ còn chào tôi nữa cơ mà.

- Xin chào.

Lại tới nữa hả cô bé. (Lính)

- Vâng ạ.

Lại làm phiền mấy anh đưa cho nhà vua nhé. (Lucia)

- Ờ, lát nữa mấy anh đưa cho.

Làm vua sướng thật, được ăn mấy món thế này. (Lính)

- Thì anh cứ việc lấy ăn, chuyện sau đó em không chịu trách nhiệm đâu nha. (Lucia)

- Thôi, em đừng có mà xúi dại.

Anh còn yêu đời lắm. (Lính)

- Lần sau làm được món mới cho nhà vua thì em đưa mấy anh bánh Flan.

Thôi em đi đây. (Lucia)

- Nhớ đấy nhá.

Tạm biệt. (Lính)

- Anh lấy bánh ăn đi rồi đổi thành vĩnh biệt luôn.

Tạm biệt nha. (Lucia)

- Con bé này. (Lính)

Sau màn trò chuyện với mấy người lính, tôi đến phòng Haruko gọi cô ấy.

Bộ đồng phục rất hợp với cô ấy.

Người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp ha.

Cái vẻ xinh đẹp rạng ngời đó khác hẳn với đứa bé như tôi.

Tôi chào cô ấy với một nụ cười.

- Xin chào, Haruko. (Lucia)

- Xin chào, Lucia. (Haruko)

Cô ấy chào tôi, khuôn mặt cô ấy có chút đỏ.

Cô ấy bị ốm à?

- {Chữa trị}. (Lucia)

Tôi niệm phép chữa trị lên cô ấy.

Một luồng sáng trắng thuần khiết bao phủ lấy cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt đã hết đỏ rồi.

Vậy đúng là cô ấy bị bệnh thật ha.

- Em làm gì vậy? (Haruko)

- Em thấy mặt onee-chan hơi đỏ, nghĩ onee-chan bị ốm nên em niệm phép {chữa trị} đó. (Lucia)

- À, à, thế hả?

Cảm ơn em. (Haruko)

- Không có gì đâu ạ. (Lucia)

Sau ngày hôm qua thì tôi đã gọi cô ấy là Onee-chan rồi, thằng kia thì như ý muốn của nó, Onii-chan.

Thấy hai người bảo vệ tôi nên tôi hơi cảm động quá mức đó mà.

Kế đến là gọi thằng lolicon kia.

Chúng tôi đến trước cửa phòng nó, Haruko gõ cửa.

Tôi đang được Haruko bế trên tay và được cô ấy xoa đầu.

Tay cô ấy xoa đã lắm đó.

Thêm hai cái cục mềm mềm kia nữa làm tôi cũng hổng muốn xuống luôn.

Thằng lolicon kia mở cửa bước ra, trên người nó là bộ đồng phục.

Tôi không thích phải nói thế này nhưng nó mặc hợp thật đấy.

Nhìn nó thế này sẽ có nhiều người mê lắm đó.

Cơ mà chia buồn, nó là lolicon nặng.

- Hai người tới rồi đó hả? (Kazuo)

- Ừ, xin chào. (Haruko)

- Chào buổi sáng, Onii-chan. (Lucia)

Tôi chào cậu ta, bonus thêm nụ cười.

Thằng đó chảy máu mũi luôn.

Báo hại tôi phải dùng phép {Hồi phục} và {Tẩy rửa} cho nó.

Lolicon chẳng có gì tốt cả.

Chúng tôi sau đó đi ăn sáng và đến trường.

Giờ thì tôi đang ở trên tay của thằng lolicon kia.

Tôi vẫn không cưỡng lại được cách xoa đầu của nó.

Thật khó nghĩ ghê đó.

Đến trường thì tôi mới được thả.

Chúng tôi bước vào lớp học.

Tất cả đều chú ý đến chúng tôi.

Đi ở giữa một bishoujo và một ikemen, tôi giống như người thừa vậy.

Tủi thân thật đó. [Tác: Lucia chưa biết rằng cô bé mới là người được chú ý nhiều nhất.]

Chúng tôi về chỗ ngồi và nói chuyện với nhau.

Được một chút thì có một thằng nhóc đến đứng trước bàn chúng tôi.

Tóc nâu, mắt nâu, khuôn mặt khá hơn đám cùng tuổi một chút.

Chả có gì nổi bật cả.

Hắn đến đây với khuôn mặt dương dương tự đắc.

Nhìn khó chịu ghê.

Sau lưng hắn là hai đứa người hầu.

Có vẻ đó là con của quý tộc cấp thấp hơn.

Nhũng quý tộc cấp thấp thường sẽ để con mình làm người hầu cho con quý tộc cấp cao hơn.

Để ké tí quyền lực ấy mà.

Hai đứa kia một đứa tóc tím, đứa còn lại tóc màu nâu.

Cũng bình thường nốt.

Thằng nhóc dẫn đầu đến trước bàn chúng tôi, rồi hắn gọi:

- Con bé kia. (Thằng dẫn đầu)

Hắn gọi thế, chúng tôi liếc nhìn hắn, rồi bơ đẹp hắn mà tiếp tục nói chuyện với nhau.

Thấy chúng tôi không chú ý, tên hầu tóc tím kia lên tiếng.

- Chúng mày dám không nghe Zimu-sama gọi à?

Quay lại đây coi. (Hầu tóc tím)

Tên đó hò hét.

Tôi hơi khó chịu rồi đó nha.

Chúng tôi bơ bọn chúng lần 2.

Lần này thì đến lượt tên hầu tóc nâu.

- Con nhóc Thuần quái sư kia, mày không nghe à?

Zimu-sama gọi mày kìa. (Hầu tóc nâu)

Tôi bực lắm rồi đó nha.

Bọn này không được dạy là làm ồn, ngắt ngang người khác là bất lịch sự à?

Quý tộc kiểu gì mà vô học vậy.

Tôi quay sang chúng, giọng khó chịu.

- Tôi có tên đàng hoàng.

Tên tôi là Lucia.

Có chuyện gì không? (Lucia)

- Tên là gì thì kệ.

Sao Zimu-sama gọi mà mày dám không nghe... (Hầu tóc nâu)

- Thôi được rồi.

Dừng lại đi Kiki. (Zimu)

- Vâng ạ (Kiki)

Kiki?

Bộ là chó hay sao vậy?

- Này Lucia, ta sẽ... (Zimu)

- Tôi chưa nhớ là cho anh gọi tên tôi như thế đấy. (Lucia)

- Mày không thấy Zimu-sama đang nói hay sao mà dám ngắt lời?

Mày biết đây là ai không?

Đây là con trai của tử tước Simut đấy. (Kiki)

Tôi đang cố gắng kìm hãm hai người bên cạnh đây.

Tôi mà thả ra thì kiểu gì cũng có đứa vào viện đấy.

- Bé nghe thấy cậu ta nói rồi chứ?

Bé cũng dễ thương đấy, thế nên nếu chịu làm thiếp của ta, ta sẽ tha cho.

Cha ta là tử tước Simut đã từng gặp nhà vua vài lần rồi đó. (Zimu)

Nói chuyện nghe ngứa tai ghê nhỉ.

Cha là tử tước đã từng vào gặp nhà vua?

Tôi gặp lúc nào chả được.

Tưởng thế nào.

Mà tôi cũng có sợ nhà vua đâu mà lấy ra doạ tôi.

Đòi tôi làm thiếp nữa chứ.

Kazuo sắp gọi Vũ khí anh hùng ra rồi này.

- Trường học này không phân biệt thứ bậc, thế lấy cha cậu ra nói làm gì?

Nếu chỉ có vậy thì xin đi cho. (Lucia)

- Bé dám từ chối à?

Nếu bé làm thế thì gia đình bé sẽ không yên với cha ta đâu. (Zimu)

- Cha cậu thì liên quan gì ở đây?

Hơn nữa, cậu chẳng còn biết tôi là ai, sống ở đâu nữa. (Lucia)

- Ta nói cha ta điều tra là xong ngay thôi.

Giờ bé muốn sao?

Cơ hội cuối đó. (Zimu)

- Nếu chỉ có thế thì mời cậu đi chỗ khác.

Tôi có việc rồi. (Lucia)

- Cô dám!

Được rồi, vì hành động này của cô mà gia đình cô sẽ phải hứng chịu hậu quả. (Zimu)

Tôi quay sang nói chuyện với hai người kia, mặc kệ thằng trẩu đó hò hét.

Cuối cùng nó cũng về chỗ.

Một lúc sau, giáo viên vào lớp, giờ học bắt đầu.
 
Back
Top Bottom