Siêu Nhiên Taehyuk | Những câu chuyện "siêu nhiên"

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397050199-256-k243436.jpg

Taehyuk | Những Câu Chuyện "Siêu Nhiên"
Tác giả: Juri2k3
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chỉ là những câu chuyện tình yêu mang thể loại " siêu nhiên " về Taehyuk, mỗi câu chuyện đều riêng biệt và không có sự liên kết với nhau.​
 
Taehyuk | Những Câu Chuyện "Siêu Nhiên"
Mỗi Lần Em Chết


Ngày Bonhyuk chết lần đầu tiên, Taerae tưởng như thời gian đứng lại.Không có báo trước.

Không một điềm gở nào.

Một phút trước, cậu vẫn đang cười toe khi ăn bánh trong buổi picnic mừng dự án âm nhạc đầu tiên đạt top bảng xếp hạng nội bộ.

Một phút sau, Bonhyuk lao ra đường cứu một đứa bé chạy lạc và ánh đèn pha xe tải như xé nát không gian.Tiếng hét.

Tiếng bánh xe rít.

Và tiếng tim Taerae vỡ nát.Cậu không kịp kéo Bonhyuk lại.

Chỉ còn kịp lao đến, ôm lấy thân thể mềm oặt đang nằm giữa vũng máu, đôi mắt mở to chưa kịp nhắm, còn đọng lại chút bàng hoàng."

Bonhyuk...

đừng mà...!

Đừng nhắm mắt...!"

Máu nhuộm đỏ tay Taerae.

Thế giới vỡ vụn.Nhưng điều đáng sợ chưa phải là cái chết ấy.

Điều đáng sợ là khi Taerae mở mắt, cậu thấy mình đang ở phòng ký túc xá, vào ngày 2 tháng 4.

Hai tuần trước.Chuông báo thức reo đúng 6:15.

Bên ngoài trời còn chưa sáng rõ.Bonhyuk... chưa chết?Taerae bật dậy, mở điện thoại, nhìn lịch.Đúng ngày đó.Cậu rối loạn, hoang mang, không hiểu gì.

Mọi thứ y hệt như một đoạn phim chiếu lại.

Cùng câu chào của bạn cùng phòng.

Cùng ánh nắng rọi từ cửa sổ mé trái.Cậu gặp Bonhyuk trong lớp hôm đó.

Cậu vẫn cười, vẫn đeo tai nghe, vẫn cằn nhằn vì chưa viết xong giai điệu bài nộp.

Như thể chưa có gì xảy ra.Taerae là người duy nhất nhớ.Ngày trôi qua như một cơn mơ, nhưng quá thật để phủ nhận.Taerae bắt đầu thử thay đổi.

Đầu tiên là lời nhắc nhở nhỏ đừng qua đường khi có xe lớn.

Đừng đến trễ buổi họp.

Đừng để Bonhyuk đi về một mình khi trời tối.Bonhyuk bật cười khi thấy Taerae có vẻ bỗng dưng quá quan tâm:"Anh bị gì vậy?

Lo cho em như mẹ già luôn rồi đó."

Taerae cười gượng, chỉ đáp ngắn:"Anh không muốn em gặp chuyện gì nguy hiểm."

Và rồi, đúng ngày định mệnh đó - ngày 16 tháng 4 Taerae chủ động đề nghị cả nhóm dời địa điểm picnic.

Không gần đường lớn.

Không nơi có xe cộ.Bonhyuk nhìn quanh, vui vẻ cắn miếng bánh, không biết rằng một số phận từng giằng xé cậu khỏi thế giới này đã lặng lẽ bị đẩy lùi.Lần đầu tiên, Taerae nghĩ: có lẽ cậu đã thay đổi được tương lai.Nhưng định mệnh lại khắc nghiệt hơn thế.Tối hôm ấy, Bonhyuk ho liên tục.

Taerae tưởng chỉ là cảm lạnh do cậu chơi đùa ngoài gió lâu.

Không ai để ý, cho đến khi Bonhyuk đột ngột ngã xuống trong phòng ký túc và lần này, nguyên nhân là ngộ độc khí gas do rò rỉ trong ống dẫn nước nóng.Taerae lao tới.

Lần nữa.Bonhyuk lạnh ngắt trong tay cậu.Lại một lần nữa...Cậu tỉnh dậy.Vẫn là ngày 2 tháng 4.Taerae ngồi lặng trong bóng tối phòng ngủ, tay siết chặt ga trải giường đến mức trắng bệch.Vòng lặp.

Thời gian quay lại.

Mỗi lần Bonhyuk chết...Chỉ mình Taerae nhớ.Cậu thử tất cả.

Cảnh báo quản lý ký túc xá kiểm tra ống dẫn sớm.

Lặng lẽ kiểm tra phòng Bonhyuk mỗi ngày.

Lúc nào cũng giữ mắt không rời khỏi cậu.Lần đó, Bonhyuk không chết vì khí gas.Nhưng lại chết vì tai nạn xe máy của bạn cùng lớp.

Cậu ngồi sau, không đội mũ bảo hiểm.

Taerae tới bệnh viện không kịp.

Lại một lần nữa ôm lấy cậu trong tiếng còi cứu thương.Và rồi, cậu lại tỉnh dậy.Lần thứ ba.

Lần thứ tư.

Lần thứ năm...Bonhyuk chết vì những nguyên nhân khác nhau.

Không lần nào giống nhau.

Nhưng lần nào cũng kết thúc bằng một bàn tay lạnh dần trong vòng tay Taerae.Mỗi lần đó... thời gian quay lại, bắt đầu từ đầu.

Và chỉ Taerae nhớ.Tới lúc ấy, cậu không còn hoảng loạn nữa.Chỉ là câm lặng.

Và đau.Bonhyuk vẫn vô tư như mọi khi.

Cậu cười, nghêu ngao hát nhạc mới, than phiền deadline gấp.Cậu không hề biết rằng có một người đang mang ký ức của 5 lần cậu chết trên vai.

Không hề biết có một đôi mắt mỗi sáng nhìn cậu sống lại như được ban cho một phép màu, đồng thời bị trừng phạt.Không hề biết... rằng có người đã yêu cậu tới mức nguyện sống đi sống lại, chỉ để cậu được sống tiếp."

Em không nhớ gì hết, nên em không đau."

"Còn anh... nhớ hết, nên anh chẳng thể ngủ yên."

Ngày 2 tháng 4 lần thứ sáu.Taerae không cần nhìn lịch.

Cậu biết chỉ cần ngửi mùi không khí ban sáng cũng có thể đoán được, bầu trời chưa kịp xám, chưa kịp đổi mùa, mọi thứ đều quay về từ đầu.

Lại một lần nữa.Bonhyuk còn sống.

Và vẫn chẳng nhớ gì.Taerae bắt đầu cẩn trọng hơn.

Không còn chỉ trông chừng cậu theo bản năng mà bắt đầu tính toán từng khả năng có thể xảy ra.

Ghi chú từng chi tiết cậu thấy trong những lần trước: ngày giờ cụ thể, những người liên quan, góc quay camera an ninh, thời tiết và địa điểm.Mỗi lần quay về, Taerae lại sửa lại kế hoạch như người giải mã mê cung không lối thoát.Bonhyuk thì ngược lại, chẳng hiểu gì cả.

Nhưng bắt đầu có cảm giác lạ.Cậu thường xuyên thức dậy giữa đêm với tim đập mạnh, như thể vừa khóc trong mơ.

Có khi là mơ thấy mình đứng giữa đường... máu chảy ra từ tai.

Có khi là ở một phòng tối... không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Có khi... cậu thấy Taerae đang ôm mình, nhưng bản thân thì chẳng còn cảm giác.Ban đầu cậu tưởng mình stress.

Nhưng cảm giác đó cứ lập lại.Cậu bắt đầu nhìn Taerae với ánh mắt khác."

Sao anh lúc nào cũng biết em định làm gì?"

"Anh tới trước cả em."

"Anh nhớ từng chi tiết nhỏ, kể cả em còn chưa nói ra..."

Một hôm, Bonhyuk hỏi thẳng:"Anh... từng gặp em rồi đúng không?"

Taerae khựng lại, bàn tay trên trackpad khựng giữa chừng."...Ý em là sao?"

"Ý em là... trước khi em gặp anh, có phải..."

Bonhyuk chớp mắt.

"...đã có lần anh quen em rồi không?"

Taerae mỉm cười, nhẹ tênh như giọt mưa đầu mùa:"Nhiều hơn một lần."

Bonhyuk không hiểu câu trả lời.

Nhưng trong lòng cậu, cái gì đó nhói lên.Tối hôm đó, Bonhyuk lại mơ.Không còn mờ nhạt như lần trước.Cậu thấy chính mình nằm trên mặt đất lạnh, cơn đau lan dần ra tứ chi, mắt dần mờ đi.

Trên đầu cậu là ánh đèn đường chói loá.Và khuôn mặt của Taerae."

Hyuk...

đừng nhắm mắt...

đừng mà..."

Cậu muốn đáp lại.

Nhưng không thể cử động.

Và rồi... bóng tối kéo đến.Bonhyuk choàng tỉnh, ngồi bật dậy, toàn thân lạnh toát.Lần đầu tiên, cậu thấy mình chết và Taerae ở đó.Cậu bắt đầu để ý.

Mỗi lần gặp nguy hiểm dù là nhỏ nhặt, Taerae đều luôn có mặt.

Một cây bút rơi.

Một dây điện rò.

Một tai nạn vặt trong bếp.

Một bậc thềm ướt sũng nước mưa."

Sao anh luôn đến đúng lúc như vậy...?"

Cậu hỏi.Taerae nhìn cậu, lần đầu tiên không lảng tránh:"Vì anh đã đến trễ năm lần rồi, Bonhyuk."

Bonhyuk im bặt.Câu nói ấy... không phải lời nói vu vơ.

Là một câu thật sự nặng nề.Cậu cười gượng, trêu:"Ý anh là... trong năm 'kiếp trước' hả?"

Taerae nhìn cậu.

Không cười."

Đúng vậy."

Đêm hôm đó, Bonhyuk ngồi một mình trong phòng, mở từng ảnh trong điện thoại.Một bức selfie mờ vào buổi tối.

Gương mặt Taerae phía sau, đang nhìn cậu.

Không phải vô tình.

Là có chủ đích.Một đoạn video quay lén trong lớp.

Khi cậu đang nghêu ngao hát.

Người quay là Taerae, giọng cười của anh lẫn trong tiếng nhạc.Một bản nhạc cậu từng sáng tác chưa hoàn chỉnh, bỗng được gửi lại từ email của Taerae... hoàn thiện, đúng giai điệu cậu nghĩ trong đầu, nhưng chưa từng nói ra.Làm sao Taerae biết?Ngày hôm sau, Bonhyuk kéo Taerae ra sau phòng âm thanh."

Anh biết em bao lâu rồi?"

"Trước khi em quen anh, bao lâu?"

Taerae không trả lời ngay.

Cậu lấy trong túi ra một quyển sổ nhỏ.

Cũ kỹ.

Mép giấy đã quăn.Bonhyuk mở ra.

Bên trong là ngày tháng.

Mỗi trang là một cái chết.

- Ngày 16.4: tai nạn giao thông

- Ngày 16.4 (2): ngộ độc khí ga

- Ngày 16.4 (3): xe máy không đội mũ

- Ngày 16.4 (4): mất thăng bằng sân thượng

- Ngày 16.4 (5): đột quỵ tim - chưa rõ lý do"Đây là những lần em chết."

"Mỗi lần em chết... thời gian quay lại ngày 2 tháng 4.

Và anh là người duy nhất nhớ hết."

Bonhyuk lật tới cuối quyển sổ.

Một dòng đơn lẻ:Lần sau: sẽ không để em chết nữa.Bonhyuk siết chặt quyển sổ, mắt cay xè."

Anh đã phải... sống lại năm lần chỉ để cứu em?"

Taerae gật đầu."

Anh chọn vậy."

Bonhyuk bật cười.

Nhưng cậu khóc."

Em... không đáng để anh chịu đựng như thế."

Taerae siết nhẹ vai cậu, thì thầm:"Em đáng.

Em luôn đáng.

Dù phải sống lại một trăm lần, anh vẫn chọn yêu em."_Ngày 16 tháng 4 lần thứ sáu.Trời mưa lất phất từ sáng sớm, nhưng không ai trong trường để ý điều đó ngoài Taerae.Với người khác, hôm nay là ngày cuối tuần trước lễ hội âm nhạc.Với Taerae, hôm nay là ngày Bonhyuk luôn chết.Nhưng lần này, có gì đó khác.Bonhyuk không để anh đi theo như thường lệ.

Cậu kéo tay Taerae, chủ động dắt qua khu vực sau sân khấu nơi cả hai có thể nói chuyện mà không ai làm phiền."

Em không biết chuyện gì đang xảy ra."

"Nhưng em nhớ rõ những giấc mơ của mình.

Em thấy mình chết.

Em thấy anh khóc."

"Em thấy... cái đau anh phải mang.

Và em không muốn anh sống lại nữa."

Taerae đứng lặng.

Mắt anh lay động, như mặt nước bị ném đá.Bonhyuk siết chặt tay anh:"Vậy nên lần này, em không trốn chạy nữa."

"Nếu em chết lần nữa... thì ít nhất, hãy để em nhớ anh."

Taerae đưa tay ôm lấy mặt cậu, đầu tựa vào trán Bonhyuk."

Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Anh không thể chắc lần này sẽ khác."

"Anh đã thử mọi cách.

Nhưng mọi thứ luôn quay lại."

Bonhyuk cười nhẹ:"Vậy thì để em thử."

Chiều hôm ấy, mưa vẫn không dứt.Bonhyuk không rời Taerae một bước.

Cậu không đến gần lan can, không bước ra đường, không dừng ở những nơi từng có tai nạn.

Cậu không hốt hoảng, không sợ hãi, chỉ im lặng nắm tay anh, như một chiếc móc neo Taerae lại với thực tại.6 giờ tối.Giờ mà mọi vòng lặp đều kết thúc.Trời tạnh.

Không có tai nạn.Bonhyuk vẫn còn sống.

Lần đầu tiên, Taerae không tỉnh dậy trong ngày 16 tháng 4 nữa.Hai người đứng dưới mái hiên tầng thượng, nhìn bầu trời nhạt dần.Bonhyuk nghiêng đầu nhìn anh, mắt sáng lên:"Anh biết không... lần đầu tiên em mơ thấy mình chết, em không thấy gì ngoài đen.

Nhưng càng mơ, càng rõ..."

"Cuối cùng, em thấy rõ nhất là anh."

Taerae khẽ bật cười:"Anh thì mỗi lần tỉnh dậy, người đầu tiên anh nghĩ đến cũng là em."

Bonhyuk rút ra từ túi áo một tờ giấy gấp làm tư.

Anh mở ra, là bản nhạc anh từng thấy cậu viết, dang dở trong một vòng lặp cũ.Nhưng giờ đã hoàn chỉnh.Tên bài hát: "Ngày em ở lại."

"Em không biết vì sao em sống lại."

"Có thể vì anh đã đủ đau."

"Có thể vì em đã đủ nhớ."

"Hoặc... có thể, chỉ vì lần đầu tiên, em chọn yêu anh đúng lúc."

Taerae ôm lấy cậu.Mùi tóc Bonhyuk vẫn thơm như những ngày đầu, những ngày anh dõi theo từ xa, từng lần Bonhyuk bước qua hành lang mà không hề biết ai đang yêu mình đến nhường ấy.Nhưng giờ đây, người ấy đã ở trong vòng tay anh.

Không chết.

Không biến mất.

Không rơi vào một giấc mơ vô tận.Kỳ tích xảy ra không phải vì ai đó thay đổi số phận.

Mà vì cả hai cuối cùng đã cùng nhau vượt qua nó.Từ đó, thời gian trôi đi như thường lệ.

Không còn lặp lại.

Không còn khởi đầu mới sau mỗi mất mát.Taerae không còn phải sống lại quá khứ.

Và Bonhyuk, không còn phải chết để ai đó yêu mình đủ nhiều để nhớ mãi.Họ chỉ đơn giản là sống tiếp.Cùng nhau."

Anh đã chọn nhớ em năm lần."

"Lần này, hãy để em là người nhớ anh.

Mãi mãi."

END.
 
Taehyuk | Những Câu Chuyện "Siêu Nhiên"
Eye Color


Koo Bonhyuk lần đầu nhìn thấy Kim Taerae vào một buổi sáng đầu thu, khi lớp học lý thuyết về mỹ học mới bắt đầu được năm phút.Anh đến trễ.

Không ai nói gì, vì anh trễ theo cái cách rất... lịch sự.Gõ cửa nhẹ.

Cúi đầu.

Không gây tiếng động.

Cả người anh mang theo một thứ không khí gì đó rất tĩnh lặng, rất sạch sẽ như một mặt hồ mù sớm, khiến Bonhyuk vô thức ngẩng lên nhìn.Chỉ một giây.Chạm mắt.Bonhyuk thở dốc, quay ngoắt đi.Không thấy gì hết.Từ năm 15 tuổi, Bonhyuk đã biết mình không giống người thường.Chỉ cần nhìn vào mắt ai đó đủ lâu, cậu sẽ "thấy" dưới dạng một ký ức mờ - ngày người đó chết.

Không phải kiểu mơ hồ.

Mà là rõ ràng như định mệnh đã viết sẵn.Có người chết trong bệnh viện.

Có người chết vì tai nạn.

Có người... chết khi tóc vẫn chưa bạc, tay vẫn còn nắm chặt tay ai đó.Cậu đã thử cảnh báo.

Kết quả?

Không ai tin.

Có người tránh xa.

Có người cười cợt.

Có người chết đúng như những gì cậu thấy.Từ đó, Bonhyuk sống khép lại.

Cậu tránh giao tiếp bằng mắt.

Tránh cả chuyện yêu đương.

Cậu không chịu nổi cảm giác nhìn ai đó cười, rồi phát hiện... mình đã thấy gương mặt ấy trong cơn hấp hối.Nhưng Kim Taerae thì khác.Cậu đã nhìn.

Đủ lâu.

Đủ sâu.

Nhưng không thấy gì.Không có ngày tháng.

Không có hình ảnh.

Không có kết cục.Chỉ là một khoảng trắng vô tận.Bonhyuk tưởng mình nhìn nhầm.

Tưởng mình bị ảnh hưởng ánh sáng.

Tưởng là do mệt.Tuần sau, cậu thử lại.

Lần này... còn nhìn lâu hơn.Taerae đang ngồi cách cậu ba dãy bàn, cúi đầu ghi chú.

Đèn vàng hắt lên gương mặt anh một lớp bóng mờ dịu nhẹ.

Không giống người sống vội, không giống người sẽ chết trẻ.Bonhyuk nheo mắt.

Cậu tập trung, thật sự tập trung.

Nhưng thứ hiện lên vẫn chỉ là một nền trắng lặng lẽ.

Không ngày.

Không đêm.

Không tiếng.

Không tương lai.Bonhyuk bắt đầu quan sát anh nhiều hơn.

Không phải vì thích.

Mà là vì... cậu không thể giải thích nổi.Tại sao ai cậu nhìn cũng thấy ngày chết, ngoại trừ người này?Một ngày nọ, khi cả lớp đi thực tế vẽ phong cảnh ngoài trời, Bonhyuk vô tình ngồi cạnh Taerae dưới tán cây.Taerae quay sang cười nhẹ:"Cậu vẽ bằng tay trái à?"

Bonhyuk hơi khựng, gật đầu."

Ừ... từ nhỏ đã vậy."

"Giống mẹ tôi."

- Taerae chống cằm, ánh mắt dịu như gió.

- "Bà ấy bảo, người thuận tay trái thường cảm được những thứ người khác không cảm được."

Bonhyuk hơi mím môi.Cảm được... như cái chết của người khác?Đột nhiên, Taerae nghiêng đầu, mắt đối mắt với Bonhyuk.Cậu giật mình định quay đi nhưng lại không dứt ra được.Đôi mắt ấy... màu nâu tro, lặng lẽ như đêm sương.

Không dữ dội, không sắc lạnh.

Nhưng sâu.

Và tĩnh.Một giây.

Hai giây.

Ba giây...Không có gì hiện ra cả.Bonhyuk thở dốc, trán hơi rịn mồ hôi.Taerae nhìn cậu, hỏi nhẹ:"Sao vậy?

Mặt cậu trắng bệch rồi."

Bonhyuk mím môi, cố lảng:"Không có gì.

Tôi... chỉ hơi chóng mặt."

Taerae không hỏi thêm.

Chỉ lấy chai nước trong túi đưa cậu:"Uống một ngụm đi."

Tối hôm đó, Bonhyuk nằm dài trên giường, bật đèn ngủ vàng ấm.Cậu nhìn lên trần nhà, lòng còn chưa nguôi hoang mang.Nếu đôi mắt của Taerae không cho cậu thấy ngày chết... thì có nghĩa là gì?Một người sống quá lâu để cái chết bị che giấu?Hay một người... chưa từng tồn tại theo dòng thời gian này?

Ngày hôm sau, Taerae tìm Bonhyuk trong thư viện.

Cậu đang đọc sách triết học, không mong ai làm phiền, thì thấy Taerae kéo ghế ngồi đối diện."

Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

- Taerae nói, không vòng vo.Bonhyuk ngẩng lên, hơi bất ngờ:"...Ừ, hỏi đi."

Taerae nhìn thẳng vào mắt cậu.

Không né."

Cậu đang cố nhìn thấy gì trong mắt tôi vậy?"

Bonhyuk chết sững.Cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Câu hỏi đó... như thể Taerae biết tất cả.Bonhyuk ấp úng:"Tôi... không... chỉ là nhìn thôi..."

Taerae khẽ cười.

Nhưng là một nụ cười... buồn."

Tôi đoán đúng rồi."

"Cậu có một khả năng đặc biệt, đúng không?"

Bonhyuk sững người.Taerae chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cậu:"Cậu thấy được ngày người khác chết, phải không?"

"Nhưng với tôi... cậu không thấy gì cả."

Bonhyuk nghẹn họng."

Sao cậu... biết?"

Taerae nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu như kẻ từng sống lâu hơn mình nên sống."

Vì tôi từng gặp một người giống cậu."

"Người ấy từng hỏi tôi cùng một câu, và cũng sợ hãi vì câu trả lời."

Bonhyuk run run, hỏi:"Vậy... tại sao tôi không thấy gì trong mắt cậu?"

Taerae quay lại, lần đầu tiên nghiêm túc:"Vì tôi không có kết thúc."__Bonhyuk từng nghĩ mình là người kỳ dị nhất thế giới.

Cho đến khi gặp Taerae.Sau cuộc trò chuyện hôm đó, cậu bắt đầu giữ khoảng cách.

Không phải vì sợ Taerae, mà vì càng gần, cậu càng không hiểu được người này.Một người biết rõ năng lực của cậu và không né tránh.Một người không có ngày chết, không có tương lai, không có kết cục.Một người vẫn tồn tại như thể bước ra từ một khoảng trống giữa những trang sách bị rách.Bonhyuk không gặp Taerae ba ngày sau đó.

Cậu tưởng mình đã thoát được cảm giác bất an kéo dài từ lần đầu chạm mắt.Nhưng đến chiều thứ năm, khi Bonhyuk vội vã rời khỏi khu tập nhạc về ký túc, trời bất ngờ đổ mưa.

Lúc cậu mắc kẹt dưới mái hiên tòa nhà phụ, một bóng người đi tới, đưa sẵn ô:"Cậu không mang theo áo khoác."

"Mỗi lần mưa bất chợt, cậu đều quên mang theo."

Bonhyuk ngước lên.

Là Taerae.Cậu siết quai cặp:"Cậu... biết thói quen của tôi từ khi nào vậy?"

Taerae chỉ cười:"Từ lâu rồi.

Lâu hơn cậu tưởng."

Cả hai cùng đi bộ về ký túc xá.

Dưới chiếc ô màu xám bạc, mưa không chạm được vai ai, chỉ còn hơi lạnh len qua lớp áo.Bonhyuk nhìn nghiêng gò má Taerae, bình lặng, không thở gấp, không hối hả, như người sống tách biệt khỏi mọi nhịp thời gian."

Cậu nói... cậu không có kết thúc."

"Ý là sao?"

Taerae im lặng một lúc.

Rồi nhẹ nhàng đáp:"Tôi không chết được."

Bonhyuk suýt trượt chân trên mặt đá."

Không chết được?

Ý cậu là sao..."

"Tôi từng chết.

Nhiều lần."

"Nhưng sau mỗi lần đó... tôi vẫn tỉnh dậy vào đúng buổi sáng ngày hôm sau.

Trong cơ thể này, với trí nhớ còn nguyên vẹn."

"Không ai tin tôi cả.

Vì tôi chưa từng biến mất."

Bonhyuk ngước mắt lên.

Mưa bắt đầu nhỏ dần.

Nhưng không gì có thể làm dịu nhịp tim đang tăng tốc của cậu."

Cậu bất tử...?"

Taerae nhếch môi:"Tôi không gọi đó là 'bất tử'.

Tôi chỉ gọi nó là 'kẻ bị thời gian bỏ quên'."

Bonhyuk ngồi trong quán cà phê nhỏ sau cổng trường, ánh đèn mờ dịu chiếu lên ly cacao nóng trên bàn.Taerae ngồi đối diện.

Gió bên ngoài đã lặng."

Cậu biết không, tôi từng cố tìm cách tự kết thúc."

"Nhảy từ cao xuống.

Lao vào xe.

Cắt sâu đến tận tủy."

"Nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn thức dậy như chưa có gì xảy ra.

Không vết thương.

Không vết tích."

"Và rồi tôi ngừng thử.

Vì tôi hiểu... thứ đang giữ tôi lại, không phải là cơ thể."

Bonhyuk nuốt khan:"Vậy... là gì?"

Taerae đáp, như thể đó là một sự thật đơn giản:"Là một điều tôi chưa làm xong."

Cả hai im lặng rất lâu.Bonhyuk siết tay quanh ly cacao, mắt không rời gương mặt người đối diện."

Và tôi... là một phần trong điều đó, đúng không?"

Taerae không đáp.

Nhưng ánh mắt anh mềm lại.

Như sóng tràn qua lớp băng mỏng."

Cậu là người thứ hai từng nhìn vào mắt tôi mà nhận ra khoảng trắng đó."

"Người đầu tiên... là một cô gái.

Ở Pháp.

Năm 1927."

Bonhyuk thở hắt."

Anh đã sống... lâu như vậy?"

Taerae khẽ gật.

Giọng anh không mang vẻ tự hào hay buồn bã.

Chỉ là một sự thật được buông ra, như hơi thở cuối ngày.Sau hôm đó, Bonhyuk không nhìn Taerae như một sinh viên năm ba nữa.Cậu nhìn anh như một điều gì đó vừa... gần gũi, vừa xa vời.

Như thể anh thuộc về một thế giới khác, chỉ vô tình lạc vào đây.Nhưng càng nghĩ, cậu lại càng muốn biết thêm.Muốn chạm vào bí mật mà Taerae giấu sau lớp mắt bình yên đó.

Muốn biết, liệu một người không thể chết... có thể yêu hay không.Một ngày nọ, trong lúc hai người đang chỉnh âm cho bài nhạc tập thể, Bonhyuk khựng lại.Cậu vừa vô thức nhìn thẳng vào mắt Taerae... lần đầu tiên sau nhiều tuần.Và lần này, không còn khoảng trắng.Một hình ảnh vụt qua đầu cậu.

Một con phố.

Trời mưa lớn.

Một bóng người đẩy cậu ra và bị xe tông thẳng.Kim Taerae.Máu loang dưới chân.

Cơ thể không cử động.

Còn Bonhyuk... vẫn sống.Cậu ngã xuống ghế, toát mồ hôi.Taerae chạy lại:"Hyuk, cậu sao vậy?"

Bonhyuk run rẩy, nhìn anh:"Cậu... sắp chết."

Taerae ngừng lại.

Nhìn sâu vào mắt cậu, thở nhẹ:"Ừ.

Cuối cùng, tôi đã thấy nó."

"Kết cục của tôi là cái chết vì cậu."__Mùa đông đến sớm hơn năm ngoái.

Tuyết đầu mùa rơi xuống sân trường kể từ khi Bonhyuk lần đầu tiên thấy ngày Taerae chết.Không còn là khoảng trắng.

Mà là ngày 12 tháng 12.

17 giờ 09 phút.Cậu hoảng loạn.

Đêm đó không ngủ được.

Cậu bật dậy ghi lại từng hình ảnh cứ liên tục lướt qua trong đầu.

Góc đường.

Trời mưa.

Xe rẽ trái.

Người bị đẩy ra là Taerae.Và khi đồng hồ chỉ đúng 17:09, đôi mắt màu tro khép lại.Cậu đến gặp Taerae vào ngày hôm sau, tay vẫn run:"Tại sao...?"

"Cậu bất tử mà.

Sao tự nhiên lại có ngày chết?"

Taerae không chối.

Không né tránh."

Vì tôi đã tìm thấy điều mình chưa làm xong."

"Và tôi đã làm nó rồi."

Bonhyuk lặng người."

Là gì...?"

Taerae ngước nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng đến buốt tim:"Yêu em."

"Tôi cứ sống mãi, vì tôi chưa biết yêu là gì."

"Em là người đầu tiên khiến tôi muốn kết thúc, không phải vì chán sống, mà vì tôi đã biết vì sao mình từng được sống."

Bonhyuk cắn môi.

Cậu không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi."

Cậu yêu tôi... nên cậu phải chết sao?"

Taerae mỉm cười, lau nước mắt cậu:"Không phải.

Tôi chết, vì em sống."

"Cái chết của tôi là cái giá để em không phải gánh gì hết."

"Không!"

- Bonhyuk đẩy tay anh ra - "Nếu cái kết là cậu phải chết... tôi thà không yêu nữa."

Taerae khựng lại.

Nhưng Bonhyuk bước tới, ôm chầm lấy anh."

Em yêu anh."

"Không phải vì anh cứu em.

Không phải vì anh tồn tại lâu."

"Mà vì anh là Kim Taerae, người đầu tiên dám nhìn vào em mà không sợ, và không biến mất."

Ngày 12 tháng 12.Bonhyuk cố tránh tất cả tình huống cậu thấy trong "hình ảnh chết".

Cậu rủ Taerae đi nơi khác.

Cố thay đổi giờ giấc.

Cố phá vòng kết.Nhưng càng tránh, càng gần thời khắc định mệnh, mọi thứ càng trùng khớp.16:57.

Cơn mưa đổ xuống bất ngờ.

Bonhyuk và Taerae vừa chạy ngang đoạn đường cũ thì một đứa trẻ vụt băng qua.Xe lao tới.Bonhyuk bất giác đẩy đứa trẻ ra, không nghĩ gì thêm.Và người kéo cậu lại, đẩy cậu ra sau là Taerae.Một tiếng động lớn.

Máu loang.Bonhyuk khóc, ôm lấy thân thể lạnh dần trong tay."

Em không muốn anh chết... em không muốn mà..."

Taerae mỉm cười, mắt mở nửa:"Em biết không... khoảng trắng ấy... cuối cùng cũng có màu."

Bonhyuk run."

Màu gì...?"

Taerae khẽ thì thầm:"Màu mắt em."

17:09.Kim Taerae chết.Lần đầu tiên.

Và cũng là lần cuối cùng.Nhưng 3 ngày sau đó, vào buổi sáng tuyết tan...Bonhyuk mở mắt, bước xuống giường, ánh nắng tràn vào ô cửa.Và Taerae xuất hiện trong bếp, pha cacao nóng."

Anh...?!"

Taerae quay lại, mỉm cười:"Xin lỗi.

Hình như anh chưa nói rõ."

"Cái chết trong mắt em... không phải là kết thúc của anh."

"Mà là khoảnh khắc... anh được sống lại như một người bình thường."

Từ đó về sau, Taerae không còn là bất tử.

Không còn nhớ hết mọi kiếp người.

Không còn đứng ngoài thời gian.Anh trở thành người như tất cả.

Biết mệt.

Biết đói.

Biết đau.

Và biết yêu."

Em không thấy ngày chết của anh nữa."

- Bonhyuk thì thầm, một buổi chiều đông."

Thật sao?"

"Ừ... chỉ thấy một khoảng sáng mờ.

Không phải trắng.

Không phải tối."

"Có thể đó là tương lai."

"Hoặc là điều ta sẽ viết cùng nhau."__Không ai sinh ra để bất tử.

Nhưng có người được sống lâu hơn... chỉ để đến đúng lúc, gặp đúng người, và kết thúc cuộc đời cũ bằng cách bắt đầu một điều mới."

Anh từng là khoảng trắng trong mắt em."

"Còn bây giờ?"

"Anh là màu duy nhất em không thể vẽ lại vì em chỉ có thể nhìn thấy nó... khi yêu anh."
 
Back
Top Bottom