Koo Bonhyuk lần đầu nhìn thấy Kim Taerae vào một buổi sáng đầu thu, khi lớp học lý thuyết về mỹ học mới bắt đầu được năm phút.Anh đến trễ.
Không ai nói gì, vì anh trễ theo cái cách rất... lịch sự.Gõ cửa nhẹ.
Cúi đầu.
Không gây tiếng động.
Cả người anh mang theo một thứ không khí gì đó rất tĩnh lặng, rất sạch sẽ như một mặt hồ mù sớm, khiến Bonhyuk vô thức ngẩng lên nhìn.Chỉ một giây.Chạm mắt.Bonhyuk thở dốc, quay ngoắt đi.Không thấy gì hết.Từ năm 15 tuổi, Bonhyuk đã biết mình không giống người thường.Chỉ cần nhìn vào mắt ai đó đủ lâu, cậu sẽ "thấy" dưới dạng một ký ức mờ - ngày người đó chết.
Không phải kiểu mơ hồ.
Mà là rõ ràng như định mệnh đã viết sẵn.Có người chết trong bệnh viện.
Có người chết vì tai nạn.
Có người... chết khi tóc vẫn chưa bạc, tay vẫn còn nắm chặt tay ai đó.Cậu đã thử cảnh báo.
Kết quả?
Không ai tin.
Có người tránh xa.
Có người cười cợt.
Có người chết đúng như những gì cậu thấy.Từ đó, Bonhyuk sống khép lại.
Cậu tránh giao tiếp bằng mắt.
Tránh cả chuyện yêu đương.
Cậu không chịu nổi cảm giác nhìn ai đó cười, rồi phát hiện... mình đã thấy gương mặt ấy trong cơn hấp hối.Nhưng Kim Taerae thì khác.Cậu đã nhìn.
Đủ lâu.
Đủ sâu.
Nhưng không thấy gì.Không có ngày tháng.
Không có hình ảnh.
Không có kết cục.Chỉ là một khoảng trắng vô tận.Bonhyuk tưởng mình nhìn nhầm.
Tưởng mình bị ảnh hưởng ánh sáng.
Tưởng là do mệt.Tuần sau, cậu thử lại.
Lần này... còn nhìn lâu hơn.Taerae đang ngồi cách cậu ba dãy bàn, cúi đầu ghi chú.
Đèn vàng hắt lên gương mặt anh một lớp bóng mờ dịu nhẹ.
Không giống người sống vội, không giống người sẽ chết trẻ.Bonhyuk nheo mắt.
Cậu tập trung, thật sự tập trung.
Nhưng thứ hiện lên vẫn chỉ là một nền trắng lặng lẽ.
Không ngày.
Không đêm.
Không tiếng.
Không tương lai.Bonhyuk bắt đầu quan sát anh nhiều hơn.
Không phải vì thích.
Mà là vì... cậu không thể giải thích nổi.Tại sao ai cậu nhìn cũng thấy ngày chết, ngoại trừ người này?Một ngày nọ, khi cả lớp đi thực tế vẽ phong cảnh ngoài trời, Bonhyuk vô tình ngồi cạnh Taerae dưới tán cây.Taerae quay sang cười nhẹ:"Cậu vẽ bằng tay trái à?"
Bonhyuk hơi khựng, gật đầu."
Ừ... từ nhỏ đã vậy."
"Giống mẹ tôi."
- Taerae chống cằm, ánh mắt dịu như gió.
- "Bà ấy bảo, người thuận tay trái thường cảm được những thứ người khác không cảm được."
Bonhyuk hơi mím môi.Cảm được... như cái chết của người khác?Đột nhiên, Taerae nghiêng đầu, mắt đối mắt với Bonhyuk.Cậu giật mình định quay đi nhưng lại không dứt ra được.Đôi mắt ấy... màu nâu tro, lặng lẽ như đêm sương.
Không dữ dội, không sắc lạnh.
Nhưng sâu.
Và tĩnh.Một giây.
Hai giây.
Ba giây...Không có gì hiện ra cả.Bonhyuk thở dốc, trán hơi rịn mồ hôi.Taerae nhìn cậu, hỏi nhẹ:"Sao vậy?
Mặt cậu trắng bệch rồi."
Bonhyuk mím môi, cố lảng:"Không có gì.
Tôi... chỉ hơi chóng mặt."
Taerae không hỏi thêm.
Chỉ lấy chai nước trong túi đưa cậu:"Uống một ngụm đi."
Tối hôm đó, Bonhyuk nằm dài trên giường, bật đèn ngủ vàng ấm.Cậu nhìn lên trần nhà, lòng còn chưa nguôi hoang mang.Nếu đôi mắt của Taerae không cho cậu thấy ngày chết... thì có nghĩa là gì?Một người sống quá lâu để cái chết bị che giấu?Hay một người... chưa từng tồn tại theo dòng thời gian này?
Ngày hôm sau, Taerae tìm Bonhyuk trong thư viện.
Cậu đang đọc sách triết học, không mong ai làm phiền, thì thấy Taerae kéo ghế ngồi đối diện."
Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
- Taerae nói, không vòng vo.Bonhyuk ngẩng lên, hơi bất ngờ:"...Ừ, hỏi đi."
Taerae nhìn thẳng vào mắt cậu.
Không né."
Cậu đang cố nhìn thấy gì trong mắt tôi vậy?"
Bonhyuk chết sững.Cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Câu hỏi đó... như thể Taerae biết tất cả.Bonhyuk ấp úng:"Tôi... không... chỉ là nhìn thôi..."
Taerae khẽ cười.
Nhưng là một nụ cười... buồn."
Tôi đoán đúng rồi."
"Cậu có một khả năng đặc biệt, đúng không?"
Bonhyuk sững người.Taerae chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cậu:"Cậu thấy được ngày người khác chết, phải không?"
"Nhưng với tôi... cậu không thấy gì cả."
Bonhyuk nghẹn họng."
Sao cậu... biết?"
Taerae nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu như kẻ từng sống lâu hơn mình nên sống."
Vì tôi từng gặp một người giống cậu."
"Người ấy từng hỏi tôi cùng một câu, và cũng sợ hãi vì câu trả lời."
Bonhyuk run run, hỏi:"Vậy... tại sao tôi không thấy gì trong mắt cậu?"
Taerae quay lại, lần đầu tiên nghiêm túc:"Vì tôi không có kết thúc."__Bonhyuk từng nghĩ mình là người kỳ dị nhất thế giới.
Cho đến khi gặp Taerae.Sau cuộc trò chuyện hôm đó, cậu bắt đầu giữ khoảng cách.
Không phải vì sợ Taerae, mà vì càng gần, cậu càng không hiểu được người này.Một người biết rõ năng lực của cậu và không né tránh.Một người không có ngày chết, không có tương lai, không có kết cục.Một người vẫn tồn tại như thể bước ra từ một khoảng trống giữa những trang sách bị rách.Bonhyuk không gặp Taerae ba ngày sau đó.
Cậu tưởng mình đã thoát được cảm giác bất an kéo dài từ lần đầu chạm mắt.Nhưng đến chiều thứ năm, khi Bonhyuk vội vã rời khỏi khu tập nhạc về ký túc, trời bất ngờ đổ mưa.
Lúc cậu mắc kẹt dưới mái hiên tòa nhà phụ, một bóng người đi tới, đưa sẵn ô:"Cậu không mang theo áo khoác."
"Mỗi lần mưa bất chợt, cậu đều quên mang theo."
Bonhyuk ngước lên.
Là Taerae.Cậu siết quai cặp:"Cậu... biết thói quen của tôi từ khi nào vậy?"
Taerae chỉ cười:"Từ lâu rồi.
Lâu hơn cậu tưởng."
Cả hai cùng đi bộ về ký túc xá.
Dưới chiếc ô màu xám bạc, mưa không chạm được vai ai, chỉ còn hơi lạnh len qua lớp áo.Bonhyuk nhìn nghiêng gò má Taerae, bình lặng, không thở gấp, không hối hả, như người sống tách biệt khỏi mọi nhịp thời gian."
Cậu nói... cậu không có kết thúc."
"Ý là sao?"
Taerae im lặng một lúc.
Rồi nhẹ nhàng đáp:"Tôi không chết được."
Bonhyuk suýt trượt chân trên mặt đá."
Không chết được?
Ý cậu là sao..."
"Tôi từng chết.
Nhiều lần."
"Nhưng sau mỗi lần đó... tôi vẫn tỉnh dậy vào đúng buổi sáng ngày hôm sau.
Trong cơ thể này, với trí nhớ còn nguyên vẹn."
"Không ai tin tôi cả.
Vì tôi chưa từng biến mất."
Bonhyuk ngước mắt lên.
Mưa bắt đầu nhỏ dần.
Nhưng không gì có thể làm dịu nhịp tim đang tăng tốc của cậu."
Cậu bất tử...?"
Taerae nhếch môi:"Tôi không gọi đó là 'bất tử'.
Tôi chỉ gọi nó là 'kẻ bị thời gian bỏ quên'."
Bonhyuk ngồi trong quán cà phê nhỏ sau cổng trường, ánh đèn mờ dịu chiếu lên ly cacao nóng trên bàn.Taerae ngồi đối diện.
Gió bên ngoài đã lặng."
Cậu biết không, tôi từng cố tìm cách tự kết thúc."
"Nhảy từ cao xuống.
Lao vào xe.
Cắt sâu đến tận tủy."
"Nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn thức dậy như chưa có gì xảy ra.
Không vết thương.
Không vết tích."
"Và rồi tôi ngừng thử.
Vì tôi hiểu... thứ đang giữ tôi lại, không phải là cơ thể."
Bonhyuk nuốt khan:"Vậy... là gì?"
Taerae đáp, như thể đó là một sự thật đơn giản:"Là một điều tôi chưa làm xong."
Cả hai im lặng rất lâu.Bonhyuk siết tay quanh ly cacao, mắt không rời gương mặt người đối diện."
Và tôi... là một phần trong điều đó, đúng không?"
Taerae không đáp.
Nhưng ánh mắt anh mềm lại.
Như sóng tràn qua lớp băng mỏng."
Cậu là người thứ hai từng nhìn vào mắt tôi mà nhận ra khoảng trắng đó."
"Người đầu tiên... là một cô gái.
Ở Pháp.
Năm 1927."
Bonhyuk thở hắt."
Anh đã sống... lâu như vậy?"
Taerae khẽ gật.
Giọng anh không mang vẻ tự hào hay buồn bã.
Chỉ là một sự thật được buông ra, như hơi thở cuối ngày.Sau hôm đó, Bonhyuk không nhìn Taerae như một sinh viên năm ba nữa.Cậu nhìn anh như một điều gì đó vừa... gần gũi, vừa xa vời.
Như thể anh thuộc về một thế giới khác, chỉ vô tình lạc vào đây.Nhưng càng nghĩ, cậu lại càng muốn biết thêm.Muốn chạm vào bí mật mà Taerae giấu sau lớp mắt bình yên đó.
Muốn biết, liệu một người không thể chết... có thể yêu hay không.Một ngày nọ, trong lúc hai người đang chỉnh âm cho bài nhạc tập thể, Bonhyuk khựng lại.Cậu vừa vô thức nhìn thẳng vào mắt Taerae... lần đầu tiên sau nhiều tuần.Và lần này, không còn khoảng trắng.Một hình ảnh vụt qua đầu cậu.
Một con phố.
Trời mưa lớn.
Một bóng người đẩy cậu ra và bị xe tông thẳng.Kim Taerae.Máu loang dưới chân.
Cơ thể không cử động.
Còn Bonhyuk... vẫn sống.Cậu ngã xuống ghế, toát mồ hôi.Taerae chạy lại:"Hyuk, cậu sao vậy?"
Bonhyuk run rẩy, nhìn anh:"Cậu... sắp chết."
Taerae ngừng lại.
Nhìn sâu vào mắt cậu, thở nhẹ:"Ừ.
Cuối cùng, tôi đã thấy nó."
"Kết cục của tôi là cái chết vì cậu."__Mùa đông đến sớm hơn năm ngoái.
Tuyết đầu mùa rơi xuống sân trường kể từ khi Bonhyuk lần đầu tiên thấy ngày Taerae chết.Không còn là khoảng trắng.
Mà là ngày 12 tháng 12.
17 giờ 09 phút.Cậu hoảng loạn.
Đêm đó không ngủ được.
Cậu bật dậy ghi lại từng hình ảnh cứ liên tục lướt qua trong đầu.
Góc đường.
Trời mưa.
Xe rẽ trái.
Người bị đẩy ra là Taerae.Và khi đồng hồ chỉ đúng 17:09, đôi mắt màu tro khép lại.Cậu đến gặp Taerae vào ngày hôm sau, tay vẫn run:"Tại sao...?"
"Cậu bất tử mà.
Sao tự nhiên lại có ngày chết?"
Taerae không chối.
Không né tránh."
Vì tôi đã tìm thấy điều mình chưa làm xong."
"Và tôi đã làm nó rồi."
Bonhyuk lặng người."
Là gì...?"
Taerae ngước nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng đến buốt tim:"Yêu em."
"Tôi cứ sống mãi, vì tôi chưa biết yêu là gì."
"Em là người đầu tiên khiến tôi muốn kết thúc, không phải vì chán sống, mà vì tôi đã biết vì sao mình từng được sống."
Bonhyuk cắn môi.
Cậu không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi."
Cậu yêu tôi... nên cậu phải chết sao?"
Taerae mỉm cười, lau nước mắt cậu:"Không phải.
Tôi chết, vì em sống."
"Cái chết của tôi là cái giá để em không phải gánh gì hết."
"Không!"
- Bonhyuk đẩy tay anh ra - "Nếu cái kết là cậu phải chết... tôi thà không yêu nữa."
Taerae khựng lại.
Nhưng Bonhyuk bước tới, ôm chầm lấy anh."
Em yêu anh."
"Không phải vì anh cứu em.
Không phải vì anh tồn tại lâu."
"Mà vì anh là Kim Taerae, người đầu tiên dám nhìn vào em mà không sợ, và không biến mất."
Ngày 12 tháng 12.Bonhyuk cố tránh tất cả tình huống cậu thấy trong "hình ảnh chết".
Cậu rủ Taerae đi nơi khác.
Cố thay đổi giờ giấc.
Cố phá vòng kết.Nhưng càng tránh, càng gần thời khắc định mệnh, mọi thứ càng trùng khớp.16:57.
Cơn mưa đổ xuống bất ngờ.
Bonhyuk và Taerae vừa chạy ngang đoạn đường cũ thì một đứa trẻ vụt băng qua.Xe lao tới.Bonhyuk bất giác đẩy đứa trẻ ra, không nghĩ gì thêm.Và người kéo cậu lại, đẩy cậu ra sau là Taerae.Một tiếng động lớn.
Máu loang.Bonhyuk khóc, ôm lấy thân thể lạnh dần trong tay."
Em không muốn anh chết... em không muốn mà..."
Taerae mỉm cười, mắt mở nửa:"Em biết không... khoảng trắng ấy... cuối cùng cũng có màu."
Bonhyuk run."
Màu gì...?"
Taerae khẽ thì thầm:"Màu mắt em."
17:09.Kim Taerae chết.Lần đầu tiên.
Và cũng là lần cuối cùng.Nhưng 3 ngày sau đó, vào buổi sáng tuyết tan...Bonhyuk mở mắt, bước xuống giường, ánh nắng tràn vào ô cửa.Và Taerae xuất hiện trong bếp, pha cacao nóng."
Anh...?!"
Taerae quay lại, mỉm cười:"Xin lỗi.
Hình như anh chưa nói rõ."
"Cái chết trong mắt em... không phải là kết thúc của anh."
"Mà là khoảnh khắc... anh được sống lại như một người bình thường."
Từ đó về sau, Taerae không còn là bất tử.
Không còn nhớ hết mọi kiếp người.
Không còn đứng ngoài thời gian.Anh trở thành người như tất cả.
Biết mệt.
Biết đói.
Biết đau.
Và biết yêu."
Em không thấy ngày chết của anh nữa."
- Bonhyuk thì thầm, một buổi chiều đông."
Thật sao?"
"Ừ... chỉ thấy một khoảng sáng mờ.
Không phải trắng.
Không phải tối."
"Có thể đó là tương lai."
"Hoặc là điều ta sẽ viết cùng nhau."__Không ai sinh ra để bất tử.
Nhưng có người được sống lâu hơn... chỉ để đến đúng lúc, gặp đúng người, và kết thúc cuộc đời cũ bằng cách bắt đầu một điều mới."
Anh từng là khoảng trắng trong mắt em."
"Còn bây giờ?"
"Anh là màu duy nhất em không thể vẽ lại vì em chỉ có thể nhìn thấy nó... khi yêu anh."