Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 280: Lấy Thánh cung trưởng lão luyện tập


Hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm, Thánh cung đang ôm mộng muốn một lưới bắt hết Xích Diễm và những thuộc hạ của hắn. Nếu Vân Nguyệt chỉ đơn giản là ẩn giấu thực lực vì lý do cá nhân thì còn dễ hiểu, nhưng nếu nàng là người của Xích Diễm, vậy thì hắn – Lê trưởng lão – đã thực sự rơi vào vòng nguy hiểm.

Hơn nữa, theo trực giác của hắn, một người có thể khiến những huyền thú có trí tuệ cao trong rừng rậm này thần phục, thực lực tuyệt đối không hề đơn giản. Nếu thật sự nàng là người của Xích Diễm, vậy…

Bắc Minh Huyền – vị hôn phu của nàng! Chẳng lẽ chính là Xích Diễm?

Dù thế nào, đây cũng là một phát hiện trọng đại. Nhiệm vụ hàng đầu của hắn bây giờ là lập tức thông báo việc này cho các đồng bạn khác.

Thấy Lê trưởng lão xoay người định chạy trốn, Vân Nguyệt liền đặt Tiểu Kỳ lên vai, lập tức phi thân truy kích.

“Nguyệt Nhi, có cần ta ra ngoài giúp nàng không?” – Từ trong không gian, giọng nói mang theo chút nôn nóng của Xích Diễm vang lên.

Dù biết với thực lực hiện tại của Vân Nguyệt, đối phó Lê trưởng lão không phải vấn đề, hơn nữa chắc chắn nàng sẽ không muốn hắn giúp, nhưng Xích Diễm vẫn không khỏi lo lắng.

“Không cần đâu. Khó khăn lắm mới gặp được một đối thủ thích hợp để luyện tập, ta sao có thể dễ dàng bỏ qua?” – Vân Nguyệt mỉm cười, vừa dốc sức đuổi theo, vừa trò chuyện với Xích Diễm bằng tâm linh cảm ứng.

Phía trước, Lê trưởng lão cảm nhận được uy h**p mạnh mẽ từ phía sau, quay đầu nhìn lại, lập tức hốt hoảng.

Phi hành thuật của Vân Nguyệt… lại còn lợi hại hơn cả hắn!

Thấy hắn bay về phía doanh địa, với tốc độ hiện tại chỉ trong chốc lát sẽ đến nơi, Vân Nguyệt liền niệm chú, kết xuất pháp quyết trong tay.

“Cửu cung thuật – Vùng đất tử vong!”

Trong 《Càn Khôn Bí Lục》, đây là một trong những thuật pháp cao cấp của thần công tầng thứ nhất. Cùng với việc thực lực tăng cường, uy lực của thuật pháp cũng theo đó mạnh mẽ hơn.

“Vùng đất tử vong” là trận pháp lợi hại nhất trong cửu cung thuật, bình thường nàng không có cơ hội thật sự luyện tập. Hôm nay gặp được một cao thủ thần huyền, quả là thời cơ thích hợp để thực chiến.

Chỉ cần đưa được hắn vào “Vùng đất tử vong”, cho dù là cao thủ thần huyền giai cao cũng khó mà thoát khỏi cái chết.

Phía trước, Lê trưởng lão bỗng cảm nhận được luồng khí lưu dị thường, trực giác mách bảo có chuyện không ổn. Tuy biết phía sau đang bị truy kích, hắn vẫn lập tức xuất một đao mang theo toàn bộ huyền lực, đồng thời nghiêng người tránh sang bên trái.

Ngay lúc lưỡi đao xé rẽ không khí phía trước, một hắc động khổng lồ lập tức xuất hiện.

Trong thoáng chốc, hắc động như mang theo lực hút vô cùng to lớn, hút trọn mọi cỏ cây hoa lá xung quanh.

Ngay cả Lê trưởng lão – người vừa kịp đổi hướng chạy trốn – cũng bị hấp lực mạnh mẽ đó kéo giật lùi về phía sau.

Lê trưởng lão kinh hãi tột độ, không ngờ Vân Nguyệt lại có thể thi triển ra loại trận pháp quỷ dị như vậy. Trong lúc nguy cấp, hắn lập tức tháo chiếc vòng tay trên cổ tay ném thẳng lên không trung.

Chiếc vòng ấy là do Thánh chủ đích thân đeo cho hắn, một khi sinh mệnh gặp nguy hiểm, chỉ cần ném nó lên trời là Thánh chủ sẽ nhận được tín hiệu. Ngoài ra, vòng còn có tác dụng nhận diện Hỗn Nguyên Thiên Tinh.

Dù không biết Vân Nguyệt và Xích Diễm có quan hệ thế nào, nhưng giờ phút này tính mạng lâm nguy, thà để Thánh chủ truy cứu sau còn hơn là bị hút vào hắc động kia.

Đang dùng chân khí hoàn thiện trận pháp, thấy Lê trưởng lão đột ngột ném vật gì lên không trung, Vân Nguyệt lập tức cảm thấy không ổn, nhanh chóng thu hồi trận pháp, lao đến chặn lấy chiếc vòng tay.

“Chuyển dời thuật!”

Lần nữa niệm chú, thân ảnh nàng trong nháy mắt đã dịch chuyển đến chỗ chiếc vòng, vận chân khí, vung chủy thủ trong tay, mạnh mẽ chém xuống chiếc vòng trước khi nó kịp phát tín hiệu.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 281: Nghìn cân treo sợi tóc


“Đừng đụng vào nó!”

Ngay lúc Vân Nguyệt thi triển chuyển dời thuật, thanh âm của Xích Diễm từ trong không gian vang lên đầy lo lắng. Đáng tiếc, tốc độ nàng quá nhanh – ngay khi lời hắn truyền tới, lưỡi dao của nàng đã bổ thẳng vào chiếc vòng tay.

“Ông —— ”

Ngay khi lưỡi dao tiếp xúc với vòng tay, vật thể thủy sắc ấy phát ra một âm thanh chói tai đến điếc óc. Cánh tay của Vân Nguyệt lập tức tê rần, rồi ngay sau đó bị một luồng bạch quang từ vòng tay đánh bật ra ngoài.

“Nguyệt Nhi!” – Xích Diễm trong không gian sốt ruột kêu lên. Nhưng không có câu chú của Vân Nguyệt, hắn không thể tự mình rời khỏi không gian, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh bay.

Chiếc vòng tay không hề vì một kích của nàng mà rơi xuống. Ngược lại, khi nàng bị hất văng, nó càng bay lên cao, và khi đạt đến độ cao nhất định, liền tỏa ra một luồng bạch quang chói mắt nhanh chóng khuếch tán.

Không ổn rồi!

Bị đánh bật xuống đất, Vân Nguyệt vừa thấy vòng tay sắp phát ra hào quang liền nhận ra nguy cơ cực lớn, lập tức niệm chú giải phóng Xích Diễm ra khỏi không gian.

Ngay khoảnh khắc Xích Diễm rời khỏi không gian, hắn lập tức khôi phục nguyên hình. Ba ngàn sợi tóc bạc cuồng bay trong gió, hắc bào tung bay phần phật, đôi mắt đỏ rực như có thể thiêu cháy cả thế giới. Trong tay, lôi đình chi kích hiện lên, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, chuẩn bị giáng một kích chí mạng lên chiếc vòng tay đã làm tổn thương người hắn yêu.

Khi lôi đình chi kích xuất hiện, trời đất như đổi sắc. Bầu trời vốn trong xanh bỗng trở nên âm u, mây đen vần vũ, sấm sét từ xa vang vọng như đang chờ hiệu lệnh để tụ hội về một điểm.

Ngay lúc Xích Diễm chuẩn bị giáng đòn thịnh nộ, Tiểu Kỳ bỗng từ người Vân Nguyệt bay vút lên, phun ra một luồng dung dịch màu xanh lam không rõ ràng, nhanh như chớp lao về phía vòng tay.

Khi chiếc vòng tay vừa bừng sáng, lôi đình chi kích cũng đã sẵn sàng giáng xuống. Nhưng ngay khoảnh khắc hai bên chuẩn bị chạm trán, luồng dung dịch từ miệng Tiểu Kỳ đã dính chặt vào vòng tay.

Ngay khi tiếp xúc, chất lỏng xanh lam ấy như sinh vật ký sinh, bao phủ toàn bộ vòng tay trong chớp mắt, mạnh mẽ cắn nuốt ánh sáng trắng.

Chiếc vòng vừa rực rỡ phát quang, lập tức bị bao bọc hoàn toàn. Trong một tiếng “Phốc” nhẹ vang lên, vòng tay rơi xuống đất, hoàn toàn mất đi quang mang.

Thấy vậy, khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong, nở nụ cười hài lòng. Xích Diễm cũng thu hồi lôi đình chi kích, chuyển ánh mắt về phía Lê trưởng lão đang đứng không xa.

Lê trưởng lão kinh hoảng. Vừa nhận ra người trước mặt chính là Xích Diễm – kẻ mà cả Thánh cung đều e dè, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được bao xa, hắn liền dừng bước.

Phía trước là Vân Nguyệt và sinh vật quái dị đang đứng trên vai nàng. Phía sau là Xích Diễm – kẻ được mệnh danh là tai họa lớn nhất của Thánh cung.

Hắn biết hôm nay mình khó lòng thoát khỏi.

Dù Thánh cung lấy việc trừ yêu hàng ma làm tôn chỉ, nhưng hắn gia nhập chỉ vì địa vị và quyền lực, chưa từng thực sự để tâm đến chính nghĩa hay sứ mệnh.

Không ngờ vận rủi lại ập đến đúng lúc này. Vì điều tra chuyện huyền thú trong rừng rậm đột nhiên biến mất, hắn tách ra hành động với Chu Vi lão, lại vô tình đụng phải truyền thuyết sống – Xích Diễm.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 282: Thật là Thánh chủ phu nhân?


Hiện tại Thánh chủ không ở đây, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.

Sau khi hiểu rõ tình thế, Lê trưởng lão lập tức hạ mình, quỳ rạp xuống đất.

“Ma quân đại nhân, xin hãy tha tiểu nhân một mạng! Tiểu nhân không biết nhị vị đêm nay có mặt trong rừng rậm, là vô tình xâm phạm, thật sự không phải cố ý. Cầu xin Ma quân đại nhân cùng tiểu thư khai ân.”

“Khai ân?” – Vân Nguyệt nhíu mày: “Lê trưởng lão, chắc ngươi cũng biết giữa chúng ta và Thánh cung vốn là ngươi chết ta sống. Nhưng chúng ta không phải hạng lạm sát kẻ vô tội như các ngươi rêu rao. Vậy nên, hãy cho ta một lý do chính đáng để không giết ngươi. Nếu hợp lý, ta sẽ tha mạng.”

“Ta… Ta có thể bí mật gia nhập vào hàng ngũ các vị. Chỉ cần không đem việc hôm nay báo cho Thánh chủ, ta có thể làm nội ứng cho các vị.”

Lê trưởng lão vừa dập đầu vừa nhìn sang Xích Diễm, giọng run rẩy:

“Ngài cũng biết, Thánh chủ luôn xem ngài là đại địch hàng đầu. Giờ ba ngàn năm kỳ hạn sắp tới, nếu không đoạt được Ma Đan do Thánh chủ đích thân canh giữ, dù không bị hắn giết, ngài cũng sẽ vì Hàn Huyết Chứng mà mất mạng.

Nếu các vị chịu tha mạng cho ta, ta có thể giúp các vị trà trộn vào nội bộ Thánh cung, đoạt lấy Ma Đan.”

“Bản tôn làm sao biết lời ngươi là thật?”

Xích Diễm lạnh lùng hỏi, tóc bạc tung bay, hắc bào phần phật, đôi mắt đỏ rực như thiêu cháy trời đất. Uy nghi ấy khiến Lê trưởng lão nghẹt thở.

“Ma quân đại nhân! Những gì tiểu nhân nói đều là thật! Xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng, để tiểu nhân có cơ hội chứng minh lòng trung thành!”

“Muốn bản tôn tha ngươi, ngươi phải trả lời bản tôn một số câu hỏi trước.”

“Xin cứ hỏi! Tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy, không dám giấu giếm!”

“Các ngươi có biết Vân Nguyệt là ai không?”

Câu hỏi của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt chấn động. Nàng hoàn toàn không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi một đệ tử Thánh cung về thân thế của mình.

Chẳng lẽ… Hắn đã biết nàng từng có quan hệ với Chiến Tân Đường? Hay là… hắn đã đoán ra điều gì?

“Vân Nguyệt?…”

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ ấy, Lê trưởng lão nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Lê trưởng lão, ngươi xem thử có nhận ra ta không?”

Vân Nguyệt lập tức huyễn hóa ra dung mạo thật sự của mình.

Được rồi. Đã đến lúc cùng nhau làm rõ mọi chuyện. Dù nàng từng là thê tử của Chiến Tân Đường, nhưng đời này, nàng đã là người của Xích Diễm. Nàng không có gì phải giấu.

Lê trưởng lão ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng. Nhưng ngay khi thấy dung mạo thật của Vân Nguyệt, sắc mặt hắn như hóa đá, ánh mắt trợn trừng.

“A ——” – Hắn không kìm được kêu lên: “Ngươi… Ngươi… Phu… Phu nhân…”

Khi nãy, lúc nghe đến tên Vân Nguyệt, hắn chỉ cảm thấy quen tai. Nhưng bởi từ trước đến nay vốn chẳng quan tâm đến sự vụ trong Thánh cung, hắn không lập tức nhớ ra. Giờ tận mắt thấy nàng, tất cả ký ức lập tức ùa về. Một nữ tử xinh đẹp đến thế, sao hắn có thể không khắc sâu trong trí nhớ?

Tiếng “Phu nhân” kia như một thanh kiếm, đâm sâu vào tâm khảm Xích Diễm.

“Ngươi nói cái gì ——” – Hắn nghiến răng hỏi, âm thanh trầm thấp như sấm gầm.

“Ta…”

Lê trưởng lão sắc mặt trắng bệch, nhìn Xích Diễm đang lộ rõ sát ý, trong lòng dâng lên nỗi bi thương lẫn kinh hoàng.

“Ma quân tha mạng! Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ là vô ý nói thật. Dù khiến ngài giận, nhưng điều này chứng tỏ tiểu nhân không có dối trá – chính là lòng trung thành đấy a!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 283: Thánh cung tam hạng nhiệm vụ


“Thê tử vì phu nhân?”

Thấy Xích Diễm tựa hồ sắp phát cuồng, Vân Nguyệt lập tức bay đến bên cạnh hắn, nắm lấy cánh tay hắn, cất lời hỏi với vẻ đầy nghi hoặc.

“Ngươi vì sao gọi ta là phu nhân?”

Lời nói của Vân Nguyệt khiến Lê trưởng lão ngây người.

Gì gọi là vì sao? Hắn sao biết vì sao? Hắn chẳng qua chỉ mới hơn một trăm tuổi mà thôi, sao có thể biết được nguyên nhân?

“Vân… Vân nương tử.” Lê trưởng lão sửa lời: “Tiểu nhân thật không biết vì sao. Tiểu nhân từng thấy qua chân dung Thánh chủ treo trong thư phòng, Thánh chủ từng nói với tiểu nhân, đó là thê tử của ngài.

Thánh chủ còn dặn tiểu nhân, nếu có cơ hội gặp được nàng ở thế gian, nhất định phải nói với nàng, Thánh chủ đang chờ nàng trở về.”

“Hắn là thê tử của bản tôn, từ khi nào lại biến thành phu nhân của các ngươi Thánh chủ?” Xích Diễm gần như bị lời này chọc giận đến mức muốn thổ huyết.

Trước kia hắn chỉ suy đoán Chiến Tân Đường có lẽ cũng thích Vân Nguyệt, nghĩ đến trong tương lai có thể sẽ phải đối đầu với một kình địch tranh đoạt thê tử, trong lòng đã vô cùng đè nén.

Không ngờ lại có người đột nhiên nhảy ra nói với hắn rằng Vân Nguyệt là thê tử của Chiến Tân Đường! Chuyện này chẳng khác nào một món đồ gia truyền của chính mình, đột nhiên bị một tên đạo tặc xuất hiện tuyên bố rằng món đồ ấy vốn dĩ thuộc về hắn từ trước. Làm sao hắn có thể chấp nhận nổi?

“Ma quân tha mạng a! Ma quân tha mạng a! Tiểu nhân thật sự không biết gì cả!”

Giờ phút này, Lê trưởng lão mới xem như hiểu ra.

Cái gì mà trảm yêu trừ ma? Cái gì mà trừng ác dương thiện? Hoàn toàn là giả dối treo đầu dê bán thịt chó!

Xích Diễm ba nghìn năm nay chưa từng nghe nói đến chuyện gì phải bị tru diệt, nhưng Thánh chủ lại nhất mực muốn giết hắn, thật sự là vì tư tình! Chuyện này tuyệt đối là tình sát!

Đáng thương cho đám người bọn hắn, lại biến thành công cụ giết người trong cuộc tranh đoạt nữ nhân giữa Thánh quân và Ma quân!

Ban đầu còn vì phản bội mà cảm thấy đôi chút bất an, giờ phút này Lê trưởng lão đã hoàn toàn yên tâm. Chỉ cần có thể giữ được mạng, làm gì cũng được!

Giữ chặt Xích Diễm đang phát điên, Vân Nguyệt tiếp tục hỏi: “Vậy ta hỏi ngươi, Chiến Tân Đường đã để các ngươi xuống nhân gian tìm ta, vậy có từng nói qua vì sao ta lại rời bỏ hắn?”

“Chuyện này… chuyện này tiểu nhân thật không rõ. Thánh chủ chỉ nói phu… Vân nương tử đang hạ giới lịch kiếp.”

“Hạ giới lịch kiếp? Ý ngươi là, ta vốn dĩ cũng giống hắn, là thần tiên?”

“Chắc hẳn là như vậy! Thánh chủ là thần tiên, thì Vân nương tử cũng nhất định là thần tiên.”

“Ngươi nói cái gì?” Xích Diễm nghiến răng nghiến lợi hỏi lại lần nữa.

“A… Không không không! Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân nói sai rồi, tuy rằng Thánh chủ là thần tiên, nhưng Vân nương tử thì… không nhất định là thần tiên. Cũng có thể là… là người bên cạnh Ma quân…”

Thấy Xích Diễm vì câu trả lời này mà bớt giận đi một phần, Lê trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.

“Ta hỏi ngươi, ngươi từng nghe qua Hỗn Nguyên Thiên Tinh chưa?”

Câu nói của Vân Nguyệt lại khiến Lê trưởng lão chấn động.

“Hỗn Nguyên Thiên Tinh đang ở trong tay Vân nương tử?”

Ta buộc chặt cái thần linh gì đây! Hôm nay là số mạng gì mà đen đủi đến mức này, lại trong một đêm đụng phải Xích Diễm, đụng phải phu nhân, lại còn biết được tung tích của Hỗn Nguyên Thiên Tinh…

“Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi chỉ cần trả lời cho thật rõ ràng là được.”

“Dạ.” Lê trưởng lão ra sức dập đầu, đáp: “Với thân phận trưởng lão Thánh cung, Thánh chủ từng giao cho chúng tiểu nhân ba nhiệm vụ trọng yếu. Thứ nhất, tìm kiếm Hỗn Nguyên Thiên Tinh; thứ hai, truy lùng Ma Đế Xích Diễm; thứ ba, tìm kiếm phu… Vân nương tử đang lịch kiếp hạ giới.

Nghe nói Hỗn Nguyên Thiên Tinh là vật chí âm chí tà, được thai nghén từ âm khí trời đất vào thời điểm sinh thành càn khôn, nếu có thể tìm được Hỗn Nguyên Thiên Tinh…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 284: Hỗn Nguyên Thiên Tinh rốt cuộc là vật gì


“Nhất định phải mang nó đến Thích Già sơn – nơi Phật tổ tọa lạc, dùng Phật pháp vĩnh viễn trấn áp dưới chân núi, mỗi ngày đều phải tiếp nhận sự thanh tẩy của phật đà.”

“Tiểu nhân chỉ biết đến vậy, tuyệt đối không có nửa điểm dối trá.”

“Ngươi nói Hỗn Nguyên Thiên Tinh là vật chí âm chí tà?” Xích Diễm lập tức nắm lấy trọng điểm.

“Không sai. Tục truyền vào mấy chục triệu năm trước, khi trời đất vừa hình thành, thế gian lúc ấy hoàn toàn thuần khiết, bao gồm cả nhân loại và tiên giới.

Chỉ duy nhất có một nơi là nơi tà ác, dù không có nhân loại trú ngụ, lại tồn tại một viên ma thạch kết tụ tinh hoa trời đất mà thành – chính là Hỗn Nguyên Thiên Tinh.

Viên ma thạch này được xem là vật tà ác cực độ của thế gian, chính bởi vì nó tồn tại, nhân loại không còn thuần khiết nữa. Linh hồn và cốt tủy dần bị tà ác thẩm thấu, tiên giới cũng dần dần phân hóa, chia rẽ thành hai giới tiên – ma.

Có thể nói, Hỗn Nguyên Thiên Tinh chính là nguồn gốc làm vẩn đục linh hồn con người, là nguyên nhân sinh ra Ma giới. Chỉ khi đoạn tuyệt được gốc rễ này, thiên hạ mới có thể hồi phục sự thuần khiết tuyệt đối.”

“Nói xằng!” Vân Nguyệt thô lỗ cất tiếng mắng: “Chỉ là một khối đá nhỏ như vậy, dựa vào đâu mà nói nó là nguồn gốc của tà ác?

Dù cho ta hiện giờ thật sự mang nó đặt dưới Thích Già sơn, vậy thì ngươi có dám đối mặt với sự thật rằng chính ngươi từng chèn ép Xích Diễm, hiện tại lại phản bội Thánh cung là tà ác không?

Ngươi có thể vì ta mà đặt Hỗn Nguyên Thiên Tinh dưới Thích Già sơn, rồi xem việc bản thân chết vì ta là một sự cứu rỗi sao?”

Nghe thấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh bị nhục mạ đến mức ấy, lòng Vân Nguyệt đau đớn vô cùng.

Đó là vật mà Vân gia nàng đã gìn giữ suốt ba nghìn năm. Nếu như Hỗn Nguyên Thiên Tinh thật sự là vật tà ác như vậy, thì chẳng phải người Vân gia từ xưa đến nay đều là đại gian đại ác, tội không thể tha sao?

“Chuyện này… Vân nương tử, những điều tiểu nhân vừa nói đều là Thánh chủ truyền thụ, tuyệt không phải là ý kiến của tiểu nhân.”

Trong lòng Lê trưởng lão thầm than khổ. Câu nói “duy nữ tử cùng tiểu nhân là khó dưỡng” quả thật không sai, hắn hiện giờ đã hiểu thấu. Nói gì cũng bị bắt lỗi.

Nguồn gốc Hỗn Nguyên Thiên Tinh cũng không phải do hắn bịa đặt, vậy mà lại bị mắng như vậy!

“Theo lời ngươi, Hỗn Nguyên Thiên Tinh là vật chí âm chí tà, là cội nguồn của tà ác trong trời đất, mà ngươi lại gọi bản tôn là Ma Đế. Như vậy chẳng phải rõ ràng rằng, Hỗn Nguyên Thiên Tinh vốn là vật thuộc về bản tôn sao?”

“Chuyện này…” Lê trưởng lão cau mày đáp: “Ma quân, chuyện này thật sự không phải tiểu nhân cố tình giấu diếm. Thánh chủ chưa từng nói với chúng tiểu nhân vật ấy vốn thuộc về ai, càng chưa từng nhắc đến việc nó là của ngài. Ngài chỉ nói rằng Hỗn Nguyên Thiên Tinh là vật chí âm chí tà, cần phải sớm tìm thấy và mang đến Thích Già sơn.”

“Nếu Hỗn Nguyên Thiên Tinh có lực lượng cường đại như vậy, vậy ngươi có biết nó nên sử dụng như thế nào không?”

“Vân nương tử, nói thật không dám giấu, tiểu nhân chỉ từng nghe qua danh xưng Hỗn Nguyên Thiên Tinh, chứ chưa từng thấy qua, càng không biết phải sử dụng ra sao.”

Thấy trong mắt Vân Nguyệt lóe lên sát khí, Lê trưởng lão kinh hãi vô cùng, vội vã lên tiếng: “Vân nương tử, lời nào tiểu nhân nói ra đều là thật, tiểu nhân tuyệt đối không dám dối gạt Vân nương tử cùng Ma quân!”

“Hảo, vậy ta tạm thời tin tưởng ngươi.”

Nói xong, Vân Nguyệt nhanh chóng đặt tay lên lưng Lê trưởng lão.

“Vân… Vân nương tử… Ngươi đang làm gì vậy?”

Lê trưởng lão kinh hoàng thất sắc, ngay khoảnh khắc tay của Vân Nguyệt chạm đến lưng hắn, hắn cảm giác công lực tích lũy suốt hơn một trăm năm như thủy triều tuôn ra khỏi cơ thể, trôi đi gần như không còn gì cả.

“Muốn sống thì không được nhúc nhích! Loại vô dụng như ngươi, tha cho một mạng là đã ban ơn rồi.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 285: Hút khô huyền lực của ngươi


Nhưng lại không thể không đề phòng.

Nguyên bản, nếu dùng thuật hấp thu để hút cạn huyền lực của một cao thủ thần huyền thì ít nhất cũng cần thời gian uống cạn một chén trà. Thế nhưng hiện tại, sau khi thực lực của nàng tăng mạnh, hấp thu huyền lực của một cao thủ như vậy chỉ cần chưa tới nửa chén trà nhỏ.

Lê trưởng lão hoảng hốt kêu to, nhưng thân thể hắn, từ khoảnh khắc bị đối phương bắt đầu hấp thu công lực, liền không thể động đậy.

Chỉ chốc lát, vị trưởng lão vốn nhìn qua chỉ tầm bốn mươi tuổi, thoắt cái đã biến thành một lão nhân tóc trắng xóa.

Sau khi hút đi chín phần huyền lực trong cơ thể Lê trưởng lão, Vân Nguyệt dừng tay.

Bởi vì sau khi bước vào cảnh giới thần huyền, tuổi thọ của hắn đã vượt xa giới hạn thông thường của nhân loại. Nếu một lần hút sạch toàn bộ huyền lực, kết quả tất yếu chính là vì tuổi già mà chết.

Lê trưởng lão vẫn còn hữu dụng, nên nàng để lại cho hắn một chút huyền lực để duy trì mạng sống, vẫn là cần thiết.

Sau khi ép hắn nuốt một viên độc dược và lập thệ trung thành tuyệt đối, Vân Nguyệt liền nhốt Lê trưởng lão vào không gian của chính mình. Đó là một nơi tuyệt đối an toàn, nếu không có chú ngữ nàng ban ra, ngay cả Xích Diễm cũng không thể bước ra, huống chi là hắn.

Sau khi Lê trưởng lão bị ném vào không gian, Vân Nguyệt cũng đưa Xích Diễm trở lại đó. Lúc trước, dưới tình thế cấp bách, Xích Diễm đã rời khỏi không gian của nàng, xuất hiện dưới ánh trăng và thậm chí thi triển lôi đình chi kích. Hành động này đã khiến hắn chịu tổn thương nghiêm trọng, tối thiểu cũng hao tổn hơn một trăm năm công lực.

Huống chi, bên cạnh còn có một tiểu kỳ đáng thương, đang trông mong nàng.

Khi Xích Diễm trở lại không gian, Vân Nguyệt lập tức ôm tiểu kỳ vào lòng, dịu dàng hỏi han: “Tiểu kỳ, ngươi không sao chứ?”

Tiểu kỳ rầm rì r*n r* hai tiếng, dụi đầu vào lòng nàng đầy lưu luyến, biểu thị tuy rất đau, nhưng vẫn chưa đến mức nguy hiểm.

Nàng rất muốn cùng tiểu kỳ thiết lập khế ước, chỉ cần thành lập khế ước, liền có thể thông qua tâm linh mà đối thoại.

Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, tiểu kỳ vẫn không chịu cùng nàng lập khế ước. Vậy nên, mọi hành động của nó, nàng chỉ có thể đoán mà thôi.

“Nào, để ta xem vết thương của ngươi.”

Vừa nói, Vân Nguyệt liền đặt tiểu kỳ xuống đất, cho nó nằm ngửa ra.

Một vết chém màu đỏ sẫm liền hiện rõ trước mắt nàng.

“Đây là thuốc trị thương ta đặc biệt điều phối, rất hữu hiệu. Vết thương của ngươi cũng không tính là nghiêm trọng, thoa thuốc này xong thì đến ngày mai hẳn là sẽ khỏi.”

Vừa nói, Vân Nguyệt vừa lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên thân thể tiểu kỳ.

Khi ngón tay nàng chạm đến vết thương ở ngực và bụng tiểu kỳ, nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể nó khẽ run lên.

“Đau lắm đúng không? Ngoan, chịu đựng một chút nhé!”

Vừa thoa thuốc, Vân Nguyệt vừa dịu dàng nói: “Tiểu kỳ, đêm nay ngươi làm rất tốt. Cảm ơn ngươi. Còn nữa, cái đó… nước miếng của ngươi rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại có thể tiêu diệt cả thần quang bám trên chiếc vòng tay kia?”

Trước kia, vì diện mạo đặc biệt của tiểu kỳ, dù nó giống một tiểu bảo bối thân thiết, nhưng Vân Nguyệt vẫn giữ vài phần cảnh giác đối với nó.

Thế nhưng đêm nay, tiểu kỳ là kẻ đầu tiên phát hiện ra tung tích Lê trưởng lão, sau lại bị thương, đến thời khắc nguy hiểm nhất còn dùng nước miếng của mình hóa giải một trận chiến lớn có thể bùng nổ – hành động ấy khiến nàng hoàn toàn yên tâm với nó.

Cho dù nó còn nhiều bí mật, nhưng tình cảm nó dành cho nàng là chân thật không thể nghi ngờ.

Nếu đêm nay chiếc vòng tay ấy thật sự phát sáng, hoặc Xích Diễm sử dụng lôi đình chi kích giữa khu rừng rậm rạp này, thì Chiến Tân Đường nhất định đã phát hiện tung tích của bọn họ rồi.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 286: Hồng phấn cẩu!


Dù chưa thể xác định Xích Diễm rốt cuộc là ai, nhưng ít nhất cũng có thể khoanh vùng nghi phạm trong số các hoàng tử Bắc Tường quốc. Như vậy, nguy hiểm đối với bọn họ liền gia tăng đáng kể.

Vân Nguyệt vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho tiểu kỳ, vừa hồi tưởng lại những cảnh tượng kinh tâm động phách trong đêm nay. Chờ đã lâu mà vẫn không thấy tiểu kỳ hồi đáp lời nàng.

Nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền phát hiện tiểu kỳ đang hưởng thụ đến mức nheo mắt lại, nơi miệng và mũi bởi vì cực độ đè nén mà phát ra những tiếng “ân ân” khe khẽ.

Nhìn kỹ thêm một chút, nàng kinh hãi phát hiện toàn thân nó bắt đầu nóng lên, sắc lông lam nhạt xinh đẹp dần mang theo ánh hồng phấn.

Ngay cả bên dưới… tiểu đệ đệ cũng đã dựng thẳng…

Nàng lập tức nhớ đến lần đầu tiên nó l**m lên cánh môi nàng, khi đó thân thể nó cũng đổi màu tương tự.

Chẳng lẽ vật này đang động sắc niệm với nàng?

Ta sát!

Khóe môi Vân Nguyệt co giật, lập tức không chút nể tình mà gõ mạnh lên đầu tiểu kỳ một cái.

Tiểu kỳ vốn đang nhắm mắt hưởng thụ liền giật mình bật dậy, nhìn quanh bốn phía một vòng xác nhận không có nguy hiểm, lúc này mới chú ý đến sắc mặt Vân Nguyệt đã tối sầm.

Bất mãn kêu lên hai tiếng “tức tức oai oai”, nó nghi hoặc nhìn nàng. Rõ ràng mình vừa lập công không phải sao? Tại sao lại bị đánh?

Ánh mắt Vân Nguyệt không chút thân thiện trượt xuống dưới, chỉ thấy “huynh đệ” của tiểu kỳ ngạo nghễ đứng thẳng như một binh lính chuẩn bị ra trận.

Tiểu kỳ trợn tròn mắt, vội vàng từ hai bên hông vươn ra hai chiếc móng nhỏ, luống cuống che lại chỗ kia, lại cũng không dám nhìn Vân Nguyệt thêm lần nào.

Vừa rồi nhất thời cảm thấy thoải mái, liền quên mất bản thân không mặc y phục…

Thảm rồi!

Tiểu kỳ lén lút liếc nhìn Vân Nguyệt đang chăm chú quan sát mình, cúi gập đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt nàng, giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, nhẹ nhàng bò đến dưới chân nàng, giơ hai tay lên bấu lấy mép váy nàng như níu lấy dây thừng, chậm rãi trèo lên, chui vào lòng nàng.

Sau đó thì rúc chặt vào trong ngực nàng, không dám nhúc nhích lấy một chút.

“Sắc cẩu, hiện tại ta ôm ngươi là vì trên người ngươi còn vết thương, không phải vì ta tha thứ cho ngươi. Chờ đến khi thương thế lành rồi, từ nay về sau nếu chưa được ta cho phép mà dám leo lên người ta, tự gánh hậu quả!”

Nghe thấy lời Vân Nguyệt, hai tai vốn dựng thẳng của tiểu kỳ lập tức cụp xuống.

Ô ô ô… nó thật sự oan uổng quá!

Ở nơi Vân Nguyệt không nhìn thấy, vết thương nơi ngực bụng của tiểu kỳ kỳ tích đã hoàn toàn lành lại từ lâu.

Khi Vân Nguyệt lặng lẽ trở lại lều trại, phát hiện nơi đó đèn đuốc sáng trưng.

Sau khi quan sát một chút tình thế, nàng mới âm thầm ẩn mình trở lại lều của Xích Diễm, đưa hắn ra khỏi không gian. Lúc này, tiểu kỳ đã bị nàng đuổi trở lại trong không gian, trong lều giờ chỉ còn lại hai người – Xích Diễm và Vân Nguyệt.

“Sao ngay cả Cẩm Y Vệ cũng không thấy đâu? Ta phải đi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Vừa nói xong, Vân Nguyệt lập tức xoay người bước ra ngoài.

Nhưng mới bước được hai bước, đã bị Xích Diễm mạnh mẽ kéo vào lòng.

Ngay sau đó, một hương vị quen thuộc liền bao trùm lấy đôi môi nàng.

Xích Diễm điên cuồng hôn nàng, nồng nhiệt mà mang theo vài phần cay đắng, hơi lạnh nơi môi hắn hòa lẫn cùng nhiệt khí nóng bỏng, dường như muốn hòa tan nàng vào lòng.

Ngay khi bị hắn mạnh mẽ ôm chặt trong lòng, nàng đã hiểu rõ tâm trạng và suy nghĩ của hắn lúc này.

Nàng không muốn hắn cảm thấy bản thân đáng thương, càng không muốn hắn sinh ra cảm giác sẽ mất đi nàng. Vân Nguyệt nghiêng đầu, vòng tay qua cổ hắn, đáp lại nụ hôn ấy một cách sâu sắc hơn.

“Nguyệt Nhi, không được rời xa ta! Cho dù ngươi phát hiện bản thân là thê tử của Chiến Tân Đường, cũng không được rời xa ta!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 287: Hảo hảo câu thông một chút


Trong nụ hôn cuồng dại, Vân Nguyệt cảm nhận được một chút vị mặn – đó là lệ của Xích Diễm… Nàng kiễng chân lên, từng chút một hôn khô vệt nước mắt trên gương mặt hắn, rồi lại hôn lên môi hắn. Sau đó, nàng cắn mạnh một cái lên môi dưới của hắn, cho đến khi nếm được vị tanh ngọt của máu, mới thoả mãn buông ra.

Thấy trong đôi mắt thâm thúy kia của Xích Diễm thoáng ánh lên sắc đỏ như máu, Vân Nguyệt không vui lên tiếng: “Ngốc tử, những gì chúng ta từng nói với nhau, ngươi đều quên hết rồi sao? Mặc kệ kiếp trước chúng ta có quan hệ ra sao, cho dù là cừu nhân, nhưng kiếp này, chúng ta là vợ chồng yêu nhau, là bạn lữ sống chết có nhau – điều ấy đã không thể thay đổi nữa rồi.”

“Nhưng nếu một ngày kia, ngươi gặp lại Chiến Tân Đường, phát hiện ra kỳ thật hắn tốt hơn ta, thích hợp với ngươi hơn…”

Không đợi Xích Diễm nói hết câu, Vân Nguyệt đã dùng môi mình chặn lại lời hắn, dùng hành động thay lời đáp.

“Nếu một ngày kia chúng ta gặp lại Chiến Tân Đường, vậy giữa ta và hắn – vốn đã không có ‘nếu như’.”

Thấy bộ dáng Xích Diễm lo lắng, sợ hãi như vậy, Vân Nguyệt không khỏi trêu chọc: “Khi nào thì ngươi lại trở nên thiếu tự tin với bản thân như thế?”

Ôm chặt Vân Nguyệt vào lòng, Xích Diễm hít sâu một hơi rồi thở ra thật dài.

“Ta đối với mọi chuyện đều có lòng tin, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến ngươi, ta liền không thể giữ được bình tĩnh. Nguyệt Nhi, vì sao trong lòng ta luôn bất an?”

Hắn không muốn nói cho nàng biết, lý do khiến hắn kích động như vậy khi Lê trưởng lão nhắc đến thân phận thê tử của nàng, là vì mấy ngày gần đây, càng đến gần Thánh cung, hắn lại càng có một loại dự cảm chẳng lành – cảm giác rằng hắn và nàng… sẽ không thể đi đến cùng nhau.

“Ngọn lửa, sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt với địch nhân cường đại hơn rất nhiều, nhưng bọn chúng ở ngoài sáng, chúng ta lại ẩn trong bóng tối. Hơn nữa, lần này địch nhân rõ ràng có phần khinh địch.

Chúng ta nắm chặt tay nhau, cùng nhau cố gắng chống lại, dù cho kết quả không được như mong muốn, dù phải thượng thiên nhập địa, hồn phi phách tán, ta cũng nguyện đi cùng ngươi.

Ngọn lửa, nếu như ta chết… ngươi có nguyện đi theo ta không?”

“Đương nhiên!” – Xích Diễm không chút do dự đáp.

Tựa vào ngực hắn, Vân Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ta cũng vậy.”

“Ngọn lửa, nếu như ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta, thì ngươi cần gì phải lo lắng rằng ta sẽ bị Chiến Tân Đường mang đi?

Ta là thê tử của ngươi, từ khoảnh khắc trở thành thê tử của ngươi, ta liền đã xác định – lấy chồng theo chồng, ngươi lên trời ta theo lên trời, ngươi xuống địa ngục ta cũng xuống địa ngục theo ngươi. Dù cho ngươi phải làm ăn xin, ta cũng nguyện giúp ngươi cầm gậy đánh chó.”

“Nguyệt Nhi…” Xích Diễm cảm động đến không biết nên nói gì cho phải.

Hắn không ngờ Vân Nguyệt lại có thể thấu hiểu nỗi sợ mà hắn không dám nói ra.

Bởi vì không rõ ba nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn luôn mang một nỗi sợ. Hắn sợ rằng bản thân từng tổn thương nàng, càng sợ nàng không phải là thê tử của hắn.

Đặc biệt là sau khi nghe Lê trưởng lão gọi nàng một tiếng “Phu nhân”, cảm giác sắp mất đi nàng cứ thế âm thầm ăn mòn tâm can hắn.

Ba nghìn năm qua hắn không chạm vào nàng, còn có thể miễn cưỡng sống tiếp. Nhưng nếu một ngày kia, có rồi lại mất, vậy thì thà rằng hồn phi phách tán còn hơn.

Nhưng cho dù có là hồn phi phách tán, nghĩ đến người nữ nhân mà hắn yêu sâu đậm lại bị kẻ khác chiếm hữu… hắn sợ hãi, hắn chật vật, hắn… chết cũng không nhắm mắt.

Ngay trong lúc Xích Diễm đang cảm động và trầm tư, một bàn tay nhỏ nhắn đã lặng lẽ luồn vào trong vạt áo hắn, chạm đến nơi nhạy cảm nhất trên ngực, nhẹ nhàng trêu chọc…

“Ách—” Xích Diễm không nhịn được thân thể khẽ run lên, rên khẽ thành tiếng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 288: Bị chốc lát bù đắp công lực


“Về những lời vừa rồi…” – Xích Diễm trầm giọng nói – “Ta cảm thấy… chúng ta nên dùng thân thể hảo hảo câu thông một chút.”

Vừa dứt lời, hắn đã bị Vân Nguyệt đè ngược xuống giường.

Một tiếng “tư nha” vang lên, chiếc áo khoác của Xích Diễm bị kéo xuống, lồng ngực tinh tráng, từng đường cơ bắp rõ ràng hiện ra trước mắt nàng.

Làn da trơn láng, đường nét hoàn mỹ, phối cùng khuôn mặt yêu nghiệt kia và đôi mắt đỏ thẳm sâu không thấy đáy…

Dù đã ngắm nhìn vô số lần, Vân Nguyệt vẫn không khỏi nuốt nước bọt.

Nàng ngồi trên người hắn, cảm nhận được vật kia dưới thân sớm đã ngạo nghễ dựng thẳng, liền chậm rãi cúi người, để thân thể mình áp sát lên lồng ngực nóng bỏng của hắn.

Vừa khẽ vuốt thân hình tựa như cám dỗ tội lỗi ấy, vừa cười nói: “Đêm nay phải là ta ở phía trên.”

Xích Diễm mỉm cười nhìn nàng cưỡi trên người mình với dáng vẻ đầy bá đạo, trong mắt tràn ngập sủng nịch.

Một bên nhẫn nhịn r*n r* khe khẽ, một bên lại phối hợp hết mức với từng động tác mà nàng mơ tưởng.

Chỉ cần có thể cùng Nguyệt Nhi ở bên nhau, thì dù vị trí có đảo ngược, dù cả đời bị nàng áp dưới thân, hắn cũng cam lòng…

Khi tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn vang lên, Xích Diễm ngã xuống bên người nàng.

Thấy Vân Nguyệt thở gấp mà trên mặt vẫn mang chút bất mãn, Xích Diễm bật cười: “Thế nào? Vẫn chưa hài lòng sao?”

“Hừ, đã nói rõ ta ở phía trên cơ mà!” Vân Nguyệt chu đôi môi hơi sưng, oán giận nói.

“Vậy… chúng ta lại lần nữa?” – Xích Diễm mỉm cười quyến rũ.

Thấy khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, Vân Nguyệt biết rõ hắn đêm nay đã tiêu hao không ít chân khí dưới ánh trăng, liền xoay người áp hắn xuống giường lần nữa, cười khẽ: “Được thôi, nhưng lần này phải để ta toàn bộ ở phía trên, ngươi không được…”

Chưa kịp nói hết câu, cả người nàng lại bị Xích Diễm phản áp xuống dưới.

Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại đang hơi sưng, Xích Diễm khẽ nói: “Nha đầu, nói với ngươi một chuyện rất kỳ lạ.”

“Chuyện gì?” – Vân Nguyệt ngẩng mắt nhìn hắn.

“Vừa rồi khi ta vận dụng chân khí dưới ánh trăng, vốn tiêu hao gần hai trăm năm tu vi. Thế nhưng sau chuyện vừa xảy ra, ta phát hiện tu vi không những phục hồi, mà còn tăng thêm hai mươi năm công lực.”

“Ngươi nói gì?” – Vân Nguyệt kinh ngạc chống tay ngồi dậy, tựa vào ngực hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, xác nhận hắn không phải đang nói dối để an ủi nàng.

“Ý ngươi là, chỉ vừa rồi song tu một lần, ngươi đã bù đắp được hơn hai trăm năm công lực?”

“Không sai.”

“Chuyện này là sao? Ngươi còn nhớ trước đây ta từng hút đi hơn một nghìn năm chân khí của ngươi, thế nhưng khi ngươi tỉnh lại, chân khí chẳng những không hao hụt, mà còn tăng trưởng?”

“Sao có thể không nhớ được!”

“Vậy chẳng phải chứng minh, trên người ta có thứ gì đó giúp ngươi tăng cường công lực?”

“Có thể là như vậy.”

“Nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như thế, da thịt cũng thân mật rất nhiều lần, trừ mỗi lần song tu thì ngươi mới có thể tăng thêm hai mươi năm công lực, ngoài ra không có gì khác giúp ngươi tăng tu vi.”

Xích Diễm nhíu mày trầm tư: “Đây cũng là điểm khiến ta thấy khó hiểu. Nếu ta chỉ cần cùng ngươi ở một thời điểm nào đó liền có thể tăng mạnh công lực, thậm chí mấy trăm năm, hơn ngàn năm, thì chứng minh – trên người ngươi nhất định có vật gì đó có thể khiến công lực đại tăng.”

Vừa dứt lời, Vân Nguyệt lặng lẽ đọc chú ngữ, lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh từ trong không gian ra, đặt lên tay.

“Trên người ta, ngoại trừ 《 Càn Khôn Bí Lục 》, thì chỉ có Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Lần trước ngươi từng nói cảm nhận được trong Hỗn Nguyên Thiên Tinh ẩn chứa một lực lượng cường đại, đêm nay Lê trưởng lão cũng nói, Hỗn Nguyên Thiên Tinh chính là chí âm chí tà chi vật…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 289: Ý tưởng đột phát


Thiên giới đã từ mấy chục triệu năm trước đã mơ tưởng tiêu diệt viên tinh thạch này, thế nhưng đến nay nó vẫn hoàn hảo nằm trong tay nàng – chứng tỏ, bên trong nó nhất định ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại.

Mà hai lần chân khí của Xích Diễm hao tổn đều được bổ sung chỉ trong chốc lát, khẳng định cũng có liên hệ đến năng lượng bên trong viên tinh thạch ấy.

Lê trưởng lão từng gọi hắn là Ma Đế, mà tinh thạch này lại được xem là tổ vật Ma Giới – như vậy tất nhiên giữa nó và Xích Diễm có liên hệ sâu xa. Chỉ là… họ chưa biết làm thế nào để rút ra được lực lượng từ trong đó.

Xích Diễm đưa tay, lại lần nữa tiếp nhận tinh thạch từ tay Vân Nguyệt, dùng đủ loại phương pháp để mơ tưởng kích hoạt nó. Nhưng vẫn như trước – hắn chỉ có thể cảm nhận được nguồn lực lượng to lớn bên trong, chứ không cách nào lấy ra dù chỉ một tia.

“Có rồi!” – Vân Nguyệt đột nhiên linh quang chợt lóe, kêu lên.

“Cái gì?” – Xích Diễm nghi hoặc nhìn nàng, nhưng chưa kịp hỏi tiếp, thì đã bị nàng áp xuống.

“Ngươi cầm tinh thạch trong tay, chúng ta lại thử thêm một lần nữa!”

Lời nói của nàng khiến Xích Diễm bật cười, nhưng khi tay nàng chạm vào vị trí mẫn cảm của hắn, d*c v*ng lại lần nữa bùng lên.

Lại một vòng mây mưa cuồng nhiệt, nhưng kết quả… vẫn như cũ – công lực của Xích Diễm chỉ tăng thêm hai mươi năm.

Hắn đưa tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi dính vào trán nàng, thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp ấy, Xích Diễm mỉm cười: “Nha đầu, đừng vội nản lòng. Chúng ta còn nhiều cơ hội thử nghiệm, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cách.”

Khi Xích Diễm đang nói, Vân Nguyệt trong đầu âm thầm lặp lại tất cả những chuyện đã trải qua trong đêm nay.

Bỗng nhiên, nàng bật dậy, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kích động: “Ta nghĩ ra một cách rồi!”

Xích Diễm còn chưa kịp hỏi, nàng đã vội khoác lên người hắn một kiện y phục, kéo hắn tiến vào không gian của mình.

Dù không biết trong hồ lô của nàng rốt cuộc đang ẩn giấu ý tưởng gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ hưng phấn ấy, Xích Diễm đã biết nàng hẳn là có một kế sách đối phó Thánh cung.

Họ đến khu vực luyện binh khí, nơi hồng y đại pháo vẫn đang rền vang rèn sắt.

Dù đã là đêm khuya, nhưng trong không gian của nàng không tồn tại khái niệm ngày đêm, mọi người thay phiên nghỉ ngơi nên nơi đây vẫn vang lên tiếng rèn kim thiết.

“Chủ thượng, phu nhân, sao hai vị lại đến lúc này?” – Lam Âu Hạo nhanh chóng bước ra nghênh đón.

“Lam Âu Hạo, mang cho ta vài viên đạn pháo.”

“Dạ, phu nhân đợi chút.” – Thấy nàng yêu cầu, Lam Âu Hạo liền trở nên vô cùng phấn khởi.

Đối với thiên phú sáng tạo của Vân Nguyệt, tất cả những người trong không gian đều vô cùng bội phục. Nay nàng đến vào giờ này, lại yêu cầu đạn pháo, chắc chắn lại có ý tưởng gì mới.

Rất nhanh, Lam Âu Hạo đã ôm đến mười viên đạn pháo.

“Tiểu Kỳ!”

Vân Nguyệt gọi một tiếng, tiểu kỳ đang ngủ say trong sào huyệt liền lập tức bị triệu hoán đến trước mặt nàng.

Tuy chưa từng ký khế ước với nàng, nhưng nơi đây là không gian của Vân Nguyệt, chỉ cần niệm tên, nàng liền có thể triệu hồi nó tức thì.

Tiểu kỳ bất mãn nhìn nàng đã khuya còn đánh thức mình, há miệng ngáp dài.

Cùng lúc đó, khi nghe Vân Nguyệt gọi tên tiểu kỳ, ánh mắt Xích Diễm sáng lên – hắn đã hiểu nàng định làm gì.

Không đợi nàng phân phó, hắn đã chủ động cầm lấy một viên đạn pháo, vận chân khí mạnh mẽ bao phủ lấy nó.

Tiểu kỳ chưa từng thấy đạn pháo, cũng tò mò nhìn vật tròn đen thui ấy.

Khi chân khí màu đỏ hoàn toàn bao phủ lên viên đạn, Vân Nguyệt liền lên tiếng:

“Tiểu kỳ, hôm nay ngươi chẳng phải từng phun một loại nước miếng màu lam sao? Lại phun thêm một ngụm vào viên đạn này!”

Dù không rõ Vân Nguyệt đang định làm gì, nhưng chỉ cần thấy đến cả Xích Diễm cũng dùng chân khí bao phủ đạn pháo, liền hiểu đây là vật không tầm thường.

Hơn nữa, dù chỉ là một ngụm nước miếng, thì của nó hẳn cũng lợi hại hơn chân khí của Xích Diễm nhiều.

Nghĩ đến đó, tiểu kỳ “phốc” một tiếng, phun lên viên đạn một ngụm nước miếng dạng như giao long màu lam.

Một cầu nước màu lam liền hình thành quanh viên đạn.

Sau đó, Lam Âu Hạo, Vân Nguyệt, cùng những võ sĩ cấp thiên huyền và huyền các lần lượt vận huyền lực của mình truyền vào từng viên đạn pháo, sau đó dùng nước miếng của tiểu kỳ để phong bế.

Chỉ trong chốc lát, năm quả cầu hình thành – mỗi quả mang theo huyền lực và chân khí bất đồng.

“Có người đột nhập vào lều trại.” – Xích Diễm đột nhiên nhíu mày nói.

“Vậy chúng ta về trước thôi, sáng mai còn phải quan sát xem, sau khi bị nước miếng của tiểu kỳ phong bế, đạn pháo có bị hao hụt huyền lực hay không.”

Xích Diễm dặn dò kỹ càng về việc bảo vệ và không được chạm vào đạn pháo, rồi cùng Vân Nguyệt rời đi.

Trở lại doanh trướng, nơi đó đã sớm náo động.

“Huyền Vương có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tiến vào.” – Người lên tiếng là một trong số trăm hộ vệ hoàng tộc chuẩn bị theo vào Càn Khôn Học Viện.

“Càn rỡ! Đây là địa bàn Thánh cung, Huyền Vương cũng chỉ là học viên Càn Khôn Học Viện, mọi việc đều phải nghe lệnh Thánh cung. Tránh ra!”

Người nói không phải Chu Vi lão, cũng không phải Lê trưởng lão đã bị giam, mà là một trong số các sứ giả áo lục.

“Ty chức là thị vệ hoàng tộc, chỉ nghe lệnh các vị hoàng tử. Huyền Vương đã có lệnh, ty chức không dám trái, mong chư vị sứ giả lượng thứ.”

“Ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đã vậy, đừng trách lão phu vô tình!” – Nói xong, sứ giả kia liền chuẩn bị động thủ.

Một giọng nữ trong trẻo cất lên: “Hoàng tộc là đại diện cho thiên hạ, dù đã bị ép gia nhập Càn Khôn Học Viện, nhưng vẫn là hoàng tộc, vẫn là dòng dõi đế vương.

Ngươi là dân thường, dù là sứ giả Thánh cung, cũng không thể vô cớ chà đạp hoàng nghi. Thánh cung có thể đại diện cho thiên địa chăng? Sứ giả nho nhỏ cũng có thể tùy ý xông vào trướng của hoàng tử?”

Người lên tiếng là Bộc Như Lê.

“Sứ giả, đây chỉ là kiểm tra thường lệ, sao phải đẩy chuyện đến mức xung đột giữa Thánh cung và hoàng tộc?”

“Hộ vệ đã nói rõ, Huyền Vương nghỉ ngơi. Sứ giả sao cứ phải nửa đêm xông vào? Giờ này là canh ba, có phải hơi quá đáng không?”

“Hừ! Ta thấy Huyền Vương căn bản không có trong trướng! Nếu không thì sao đến cả Bộc tiểu thư cũng ra, mà hắn vẫn không nghe thấy?”

“Ngươi…”

“Dù tam hoàng tử không ở trong trướng, thì sứ giả cũng không thể tự tiện xông vào chất vấn. Ngươi là ai mà dám mạo phạm hoàng tộc?”

Lần này, người lên tiếng là Bắc Minh Hoằng.

Hiện tại, cuộc chiến giành ngôi vị Thái tử đang ở giai đoạn căng thẳng. Nếu ai có thể giành được sự ủng hộ của Huyền Vương, thì cơ hội thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
 
Back
Top Bottom