Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 290: Chân chó Bắc Minh Khải


Hơn nữa, Thánh cung thật sự khiến người ta chán ghét. Dù gì các hoàng tử cũng là con cháu hoàng thất, có chuyện gì cũng không tới lượt người Thánh cung chỉ trỏ khoa tay múa chân.

Huống hồ, kẻ đang hô hào ầm ĩ trước lều hoàng tử bây giờ chẳng qua chỉ là một lục bào sứ giả. Nếu không nhờ có Thánh cung chống lưng, thì hắn cũng chỉ là một kẻ tiện dân, vậy mà nay lại kiêu căng ngạo mạn như thế, ai mà không phẫn nộ?

“Hoằng vương điện hạ, xin nguôi giận. Lần trước trong đội chúng ta có năm học viên gặp nạn giữa rừng rậm, chuyện này điện hạ hẳn vẫn còn nhớ. Thánh cung phái nhiều người hộ tống như vậy, mục đích là để đảm bảo an toàn cho hoàng tộc.

Nay Huyền Vương điện hạ chậm chạp không chịu ra mặt, rõ ràng là bất tuân quy củ Thánh cung, tự tiện rời đội. Huống hồ, đêm khuya thế này, Huyền Vương đi đâu – chẳng lẽ điện hạ không muốn biết sao?”

“Tưởng cô nương và Huyền Vương tình cảm sâu đậm, lại còn là vị hôn thê được phụ hoàng ban hôn, giờ nếu Huyền Vương muốn cùng nàng ngắm sao, sứ giả cũng muốn quản sao? Hay là mỗi lần họ nói chuyện tâm tình cũng phải báo cáo lại từng câu từng chữ?”

“Hoằng vương điện hạ, ngài hiểu lầm rồi, bản sứ không có ý như vậy.”

“Hảo một cái ‘bản sứ’.”

Lời vừa dứt, Bắc Minh Thần cũng bước lên. Nghe động tĩnh là hắn đã sớm đứng chờ không xa, thấy Bắc Minh Hoằng chiếm tiên cơ, hắn tất nhiên không thể đứng ngoài.

Dù Huyền Vương có vắng mặt vì lý do gì, thì đã là đối tượng cần lôi kéo, hắn nhất định phải đứng về phía ấy. Huống hồ, từ lâu hắn đã nhìn không thuận mắt đám người Thánh cung.

Nhân cơ hội này, Hoằng Vương và Thần Vương hiếm hoi hợp tác lần nữa.

“Ngươi chỉ là một sứ giả Thánh cung, hai chữ ‘bản sứ’ chỉ có thể dùng trong Thánh cung. Trước mặt hoàng tử mà xưng như vậy, lương sứ giả, ngươi không thấy có phần thất lễ sao?”

Bị hai vị hoàng tử đồng loạt công kích, lương sứ giả nhất thời á khẩu không nói nên lời.

“Lão tứ, lời ngươi nói có phần không đúng. Dù chúng ta chưa đến Càn Khôn Học Viện, nhưng đã tiến vào rừng sâu – tức là đã bước vào phạm vi thế lực của Thánh cung.

Chuyến này, bất kể là hoàng thân hay danh môn, đều là học viên Thánh cung. Lương sứ giả tự xưng ‘bản sứ’ cũng không có gì quá đáng.

Trái lại, họ đã hộ tống chúng ta trên đường dài, bảo vệ an toàn, dù không có công lao cũng có khổ lao. Nay sứ giả lo lắng cho lão tam, muốn kiểm tra lều trại – có gì sai?”

Người vừa lên tiếng là Bắc Minh Khải – kẻ đã bị biếm làm dân thường.

Từ khi bị giáng chức, hắn phải sống theo tiêu chuẩn thị vệ, luôn bị lạnh nhạt. Nhưng nếu muốn đứng dậy lần nữa, hắn nhất định phải lấy lòng Thánh cung, tốt nhất là nhân cơ hội này gia nhập vào hàng ngũ Thánh cung.

Thấy các vị hoàng tử tranh luận với trưởng lão Thánh cung, hắn lập tức chen lời, mong được lưu lại ấn tượng tốt.

“Bắc Minh Khải, đừng quên ngươi giờ chỉ là thường dân. Nếu không nhờ có huyết thống Bắc Minh gia, chuyến đi này ngươi chẳng có tư cách theo cùng.

Bổn vương và Thần Vương đang đối thoại với Lương trưởng lão, ngươi – một kẻ hạ đẳng – dám xen miệng? Người đâu, mang hắn xuống, đánh năm mươi trượng!”

“Ngươi dám!” – Bắc Minh Khải giận đến phát điên, lớn tiếng phản đối.

“Bổn vương dám hay không, ngươi lập tức sẽ biết.”

“Còn chần chừ gì? Các ngươi nghĩ hắn vẫn là cao cao tại thượng thái tử sao? Mau mang xuống, lập tức hành hình!”

“Dừng tay!”

Ngay khi thị vệ định hành sự, Chu Vi lão xuất hiện.

“Hoằng vương, đừng quên nơi đây là địa phận Thánh cung. Việc xử lý người ra sao, không do ngươi định đoạt, mà do ta quyết. Về đến Càn Khôn Học Viện, thì là do các ngươi sư phụ quyết, do Thánh chủ quyết.”

Là quốc sư tân nhiệm của Bắc Tường quốc, tại triều đình, Chu Vi lão là người quyền cao chức trọng. Ông vừa dứt lời, Bắc Minh Hoằng và Bắc Minh Thần chỉ có thể phẫn nộ im lặng.

“Các ngươi không cần tìm nữa, bổn vương đang ở đây.”

Một giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên, tiếp đó là Xích Diễm vén màn bước ra từ lều trại.

Thấy hắn, Bắc Minh Hoằng và Bắc Minh Thần liếc nhau, ánh mắt tràn đầy châm chọc nhìn sắc mặt u ám của Chu Vi lão.

“Tam ca, hóa ra ngươi ở trong trướng. Nếu còn không ra, e là Thánh cung đã coi ngươi là dị đoan rồi.”

Xích Diễm còn chưa kịp lên tiếng, Bắc Minh Hoằng đã tiếp lời: “Phải rồi, ta nghe nói Thánh cung nghi ngờ trong hoàng tộc có người tên Xích Diễm Ma Đế trà trộn. Lão tam, suýt nữa ngươi bị cho là tà ma đấy.”

“Nhị ca, ta cũng từng nghe lời đồn ấy. Ngươi nói xem, liệu có phải cái gọi là Hàn Huyết chứng, kỳ thực là Thánh cung cố ý tạo ra để tìm kiếm người tên Xích Diễm?”

“Lão tứ nói có lý, bổn vương cũng nghĩ như vậy. Nếu không làm sao tứ quốc hoàng tộc cùng lúc mắc cùng một loại bệnh kỳ quái như đúc?

Hơn nữa, ta còn nghi – Thánh cung không chỉ nhằm vào Xích Diễm, mà còn có mưu đồ với cả thiên hạ!”

“Hừ! Trước khi lên đường, ta đã dặn thuộc hạ, nếu bổn vương không thể trở về, hãy tung tin: Thánh cung mở Càn Khôn Học Viện là để mưu hại hoàng tộc tứ quốc.

Ta muốn xem thử, Thánh cung liệu có thể giết hết thiên hạ để bịt miệng hay không!”

“Ha ha ha ha… Lão tứ, bổn vương và ngươi quả nhiên là huynh đệ chí cốt, lại có thể nghĩ giống nhau đến thế!”

Hai vị hoàng tử lời qua tiếng lại, khiến sắc mặt Chu Vi lão khó coi đến cực điểm.

“Đủ rồi!” – Chu Vi lão quát lớn. “Nhị vị hoàng tử, ta khuyên các ngươi nên biết giữ lời. Thánh chủ là thiên thần hạ phàm, há để các ngươi tùy tiện phỉ báng?”

Không để bọn họ phản bác, ông liền hỏi: “Huyền Vương, vừa rồi có nhiều người vì ngài tranh cãi bên ngoài lều, tại sao không ra? Ngài ở trong đó làm gì suốt?”

Xích Diễm mỉm cười nhàn nhạt, hỏi lại: “Chu Vi lão chẳng phải vừa nói lo cho bổn vương nên mới định tra xét sao? Giờ bổn vương đang an toàn đứng đây, lại hỏi ta trong trướng làm gì – có phải hơi mâu thuẫn?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 291: Liền không kiểm điểm, như thế nào?!


“Bổn vương có thể hồi đáp, vừa rồi trốn tránh trong lều chẳng qua là vì đang ngủ – chẳng phải rất bình thường sao?”

“Ngủ? Giữa lúc ồn ào như vậy, Huyền Vương cũng ngủ được?”

“Đương nhiên, ta ban đầu ngủ rất ngon.”

“Thật vậy sao? Vậy Huyền Vương có để lão phu vào trong xem thử lều trại không?”

“Nếu bổn vương nói không để ý thì sao?”

Chu Vi lão cười lạnh: “Vậy cũng không được. Nơi này mọi thứ đều do lão phu làm chủ. Lão phu nói điều tra, tức là phải điều tra.”

“Vậy trong mắt các ngươi, hoàng tộc rốt cuộc là gì?”

Lần đầu tiên, Xích Diễm – người luôn giữ vẻ điềm đạm – sinh khí ngay giữa đám đông.

“Chu Vi lão, ngươi đừng khinh người quá đáng!” – Bắc Minh Hoằng lập tức đứng ra bênh vực đệ đệ.

“Đừng tưởng ngươi là trưởng lão Thánh cung liền có thể vênh mặt hất hàm sai khiến hoàng tử chúng ta. Dựa vào đâu mà kiểm tra ba gian lều của ta?” – Bắc Minh Thần cũng lạnh lùng phụ họa.

Không để tâm đến lời phản đối của hai vị hoàng tử, Chu Vi lão đáp: “Huyền Vương điện hạ, ngươi xem xung quanh lều trại đã sớm bị sứ giả bao vây. Nếu có kẻ nào ẩn nấp bên trong, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt chúng ta.

Vì để tránh rắc rối không cần thiết, Huyền Vương nên để chúng ta vào xem. Nếu thật sự không có gì, chẳng phải mọi chuyện sẽ êm đẹp sao?”

“Nếu bổn vương kiên quyết từ chối thì sao?”

“Nếu ngài cự tuyệt, đừng trách lão phu không khách khí. Nơi này, an toàn là trên hết. Vì bảo vệ mọi người, hôm nay đành đắc tội với ngài.”

“Điện hạ, ngài cần gì phải vì thiếp mà cùng người Thánh cung tranh cãi?”

Giọng một nữ tử từ trong doanh trướng truyền ra, khiến sắc mặt Xích Diễm thoáng biến đổi.

Khi rèm lều được vén lên, Vân Nguyệt – xiêm y còn chưa chỉnh tề – từ trong bước ra, kéo tay Xích Diễm, cười nói:

“Điện hạ, dù sao thiếp đã là người có hôn ước với ngài. Dẫu có bị phát hiện da thịt thân mật, cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn. Thiếp sẽ không vì thế tục ánh mắt mà xấu hổ.”

“Hóa ra Huyền Vương không cho chúng ta vào kiểm tra là vì ngươi?” – Chu Vi lão cau mày hỏi.

Hắn vốn tưởng Xích Diễm đang giấu kẻ tình nghi, nào ngờ chỉ là cùng nữ tử… thân mật.

“Thế nào? Chẳng lẽ Chu Vi lão không ưa ta, nên cố tình muốn vạch trần chuyện này trước mặt mọi người? Nay tâm nguyện thành rồi, còn muốn quanh co làm gì?” – Vân Nguyệt mỉm cười, lời nói sắc bén.

Lời nàng khiến Bắc Minh Hoằng bật cười lạnh.

“Bổn vương vừa rồi đã nói, Huyền Vương đang làm gì, chỉ là đám người Thánh cung cứ khăng khăng muốn kiểm tra. Chẳng lẽ vào Càn Khôn Học Viện, lại cấm học viên có chuyện tình cảm sao?”

Người đến xem ngày càng nhiều, Chu Vi lão lúc này mới nhận ra mình vừa rồi quá mức cường thế, lại đắc tội hoàng tộc. Nhưng đã lỡ rồi, cũng đành kiểm tra cho xong.

Lập tức phái người vào lều kiểm tra, nhưng chỉ thấy một nam một nữ áo quần xốc xếch, xuân sắc còn vương, rõ ràng chẳng có lấy một dấu vết của kẻ địch nào.

Biết mình đã hành xử không đúng, sợ triệt để đắc tội hoàng tộc, Chu Vi lão đành cúi đầu xin lỗi Xích Diễm rồi phẫn nộ rời đi. Đám đông cũng dần giải tán.

Thế nhưng sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, vẫn không thấy Chu Vi lão ra lệnh dỡ trại. Mọi người mới nghe được tin tức: Lê trưởng lão đêm qua vào rừng rậm điều tra huyền thú đột nhiên biến mất, đến giờ vẫn chưa quay về.

Trời vừa sáng, Chu Vi lão đã sai một nửa sứ giả áo lục vào rừng tìm tung tích Lê trưởng lão, nhưng vẫn chưa quay lại.

Để đảm bảo an toàn, toàn bộ học viên được yêu cầu ở yên tại chỗ, do Chu Vi lão và nhóm sứ giả còn lại tự mình bảo hộ, đồng thời phái người thông báo với Thái thượng trưởng lão lam bào.

Nói cách khác, học viên Bắc Tường quốc tạm thời không thể rời đi.

Không thể tách khỏi đội ngũ, lại thêm một đêm chưa nghỉ ngơi, Vân Nguyệt liền mượn cơ hội về lều bù giấc ngủ.

Từ lúc bước vào lều, Bộc Như Lê luôn có vẻ muốn nói lại thôi. Nhưng thấy nàng không mở miệng, Vân Nguyệt cũng không ép hỏi, chỉ lẳng lặng lên giường chuẩn bị ngủ.

“Là các ngươi làm?” – Rốt cuộc, Bộc Như Lê không kìm nổi hiếu kỳ lên tiếng.

“Cái gì?”

“Lê trưởng lão vô cớ mất tích, có liên quan tới các ngươi không?”

Thấy Vân Nguyệt không đáp, Bộc Như Lê tiếp: “Từ hôm đó sau khi chúng ta nói chuyện, ta liền nhận ra ngươi không phải nữ tử tầm thường. Có thể khiến Huyền Vương bừng tỉnh từ trạng thái ngủ đông, tất nhiên không phải người thường. Nên ta vẫn âm thầm theo dõi ngươi.”

“Vậy sao?” – Vân Nguyệt nhếch môi hỏi, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác – đang cân nhắc có nên giết người diệt khẩu.

Nhưng nghĩ đến tối qua chính nàng là người đầu tiên đứng ra bênh vực, nếu sớm có ý đồ xấu hẳn đã ra tay từ lâu.

Hơn nữa, nàng cũng không ghét Bộc Như Lê – nếu có thể, nàng thật sự không muốn giết nàng.

“Bộc cô nương võ công cao cường, nếu thật sự đến lều Huyền Vương, có lẽ bọn ta hoàn toàn không hay biết.”

“Tưởng cô nương, trước mặt người sáng không nên nói lời tối nghĩa. Trong lều căn bản không phải là ngươi và Huyền Vương. Hơn nữa ta quan sát rất lâu, hai người đó chẳng qua chỉ là thế thân, hành động máy móc lặp lại, không hề có linh hồn.”

Vân Nguyệt cười nhẹ: “Có lẽ Bộc cô nương nhìn nhầm rồi.”

“Nếu ngươi muốn xem ta là người ngoài, vậy ta cũng chẳng còn gì để nói. Nhưng trước khi rời kinh, phụ thân đã dặn – Huyền Vương là người được hoàng thượng tín nhiệm nhất, lần này đến Càn Khôn Học Viện, bất kể hắn muốn làm gì, ta đều phải đi theo.

Nếu ta thực sự muốn bán đứng các ngươi, đã sớm làm rồi, cần gì đến giờ vẫn ngồi đây trò chuyện?”

Thấy Vân Nguyệt vẫn trầm mặc, Bộc Như Lê nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn nói thật, sau này ta cũng không hỏi nữa. Nhưng hãy nhớ kỹ lời ta – nếu một ngày nào đó Huyền Vương cần đến ta, nhất định phải nói với ta một tiếng.

Còn nữa, chuyện các ngươi làm, ta sẽ giữ kín. Có gì cần làm, cứ yên tâm thực hiện. Chỉ là… Thánh cung cao thủ đông đảo, vẫn nên cẩn trọng là hơn.”

“Đa tạ Bộc cô nương một phen tâm ý. Không phải ta không muốn nói thật, mà vì Thánh cung thật sự không thể xem thường. Chỉ cần cô nương giữ mình cẩn thận, vậy là tốt rồi.”

“Ngươi coi thường ta sao?” – Bộc Như Lê chau mày bất mãn.

“Bộc cô nương tuổi còn trẻ đã là cao thủ thiên huyền, Vân Nguyệt sao dám coi thường? Chỉ là… lần này đến Càn Khôn Học Viện, sống sót hay không còn chưa biết. Vì thế, cô nương cứ khiêm nhường hành sự, đừng quá đối đầu với bọn họ thì hơn.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 292: Kéo phong thái thượng trưởng lão


“Tưởng cô nương lời này là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự bọn họ sẽ hại chúng ta sao?”

Bộc Như Lê vừa dứt lời, Vân Nguyệt liền mở chiếc nạp giới lấy từ chỗ Xích Diễm, sau đó ném ra ngoài một thi thể từng là đồng bạn trong nhóm.

“Bộc cô nương còn nhận ra hắn chứ?”

“Đương nhiên, chẳng phải hắn là vị vương công tử từng bị ngũ cấp huyền thú sát hại cùng mấy người kia không lâu trước sao?”

Vân Nguyệt lắc đầu, ngồi xổm xuống, vén vạt áo trước ngực thi thể vương công tử, rồi áp tay lên lồng ngực hắn.

“Nhìn thấy không? Có con huyền thú nào như heo lại có thể tạo ra vết thương như vậy? Xương ngực bị nghiền nát, nội tạng vỡ vụn – rõ ràng là do con người ra tay, không phải huyền thú.”

“Thì ra là như vậy…” Bộc Như Lê giận dữ: “Thánh cung dám làm đến mức này? Ngay cả người hoàng tộc cũng không buông tha?”

“Cái thế giới này vốn dĩ chính là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, cho nên Bộc cô nương, không phải Thanh Nguyệt coi thường ngươi, cũng không phải không tin tưởng. Việc ngươi có thể giữ kín bí mật, ta và Huyền Vương đã vô cùng cảm kích. Còn lại… xin ngươi chớ nên nhúng tay vào nữa, giữ được bình an mà về nhà mới là điều quan trọng nhất.”

Bộc Như Lê còn muốn nói điều gì đó, nhưng đến miệng lại nghẹn lời.

Nàng hiểu rõ, nếu ngay cả một trưởng lão như Lê trưởng lão cũng mất mạng, thì nàng – người chỉ vừa mới tiến cấp thiên huyền – sao có thể là đối thủ của bọn họ?

Vân Nguyệt nói không sai: điều nàng có thể làm tốt nhất, chính là giữ được mạng sống, rồi phơi bày bộ mặt thật của Thánh cung trước thiên hạ. Để người đời biết được Thánh cung đang đầu độc hoàng gia quý tộc, khiến uy tín của bọn họ sụp đổ tận gốc – ấy mới là cách phản kháng hiệu quả nhất.

Sau khi Chu Vi lão phát tín thư cầu cứu không lâu, Thánh cung liền phái đến hai vị lam bào thái thượng trưởng lão – một nam một nữ. Nam nhân cưỡi phi xà có cánh, nữ nhân ngồi trên Bạch Hổ, từ trời giáng xuống.

Mọi người đã sớm biết Thánh chủ là thần tiên trong truyền thuyết, tám vị thái thượng trưởng lão đều đã bước vào cảnh giới Tán tiên, nhưng được tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của hai vị cao nhân lam bào vẫn khiến học viên Bắc Tường Quốc mở rộng tầm mắt.

Thân mang tiên khí, so với thanh bào trưởng lão là một trời một vực. Vốn dĩ nhiều người bất mãn với lục bào sứ giả và Chu Vi lão, nhưng giờ phút này lại có người không nhịn được quỳ xuống đất kính ngưỡng.

Hai vị thái thượng trưởng lão cẩn thận dò xét phạm vi hai trăm dặm, nhưng vẫn không tìm ra dấu vết Lê trưởng lão, đành phải ra lệnh cho đệ tử Thánh cung ngưng việc truy tìm.

Sau khi nghe Chu Vi lão thuật lại mọi việc và tình huống hôm qua tại doanh trướng Huyền Vương, hai vị trưởng lão liền quyết định tách nhau hành động – nữ trưởng lão Lục Tiêu Tiêu trực tiếp gặp Vân Nguyệt, còn nam trưởng lão Đồng Tử Dương thì lưu lại trong sương mù rừng rậm tiếp tục tìm kiếm huyền thú.

Lúc Lục Tiêu Tiêu đến doanh trướng của Vân Nguyệt thì nàng vẫn đang ngủ say.

Bộc Như Lê đánh thức Vân Nguyệt, nói rằng người đến là Thánh cung thái thượng trưởng lão, khiến nàng hơi sững sờ.

Lục Tiêu Tiêu thoạt nhìn chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, dung nhan ôn nhu hiền hòa, chẳng phải tuyệt sắc nhưng lại rất dễ gây thiện cảm. Khác hẳn đám người Chu Vi lão, nàng không kiêu ngạo, càng không khiến người khác sinh lòng chán ghét.

Sau khi hỏi han tình hình tối qua, Lục Tiêu Tiêu liền xin lỗi Vân Nguyệt, thậm chí còn ép Chu Vi lão đích thân cúi đầu xin lỗi nàng.

Bên Xích Diễm, Đồng Tử Dương lại không thu được gì hữu ích.

Cuối cùng, hai người quyết định: Lục Tiêu Tiêu hộ tống học viên Bắc Tường Quốc tiến sâu vào rừng rậm, còn Đồng Tử Dương ở lại truy tung huyền thú.

Do hai vị này đều là đệ tử hàng đầu của Chiến Tân Đường, thực lực không thể coi thường, Xích Diễm và Vân Nguyệt liền quyết định tạm hoãn kế hoạch thu phục huyền thú.

Những ngày sau đó, hai người vẫn như cũ – mỗi khi hạ trại liền rúc vào lều trại, thậm chí thường xuyên vào không gian thay phiên.

Lục Tiêu Tiêu bề ngoài hiền lành, nhưng nội tâm lại cực kỳ thận trọng. Nàng không chỉ biểu hiện tin tưởng, mà còn liên tục âm thầm điều tra.

Chỉ cần Xích Diễm và Vân Nguyệt còn trong lều, nàng gần như không bỏ sót lần nào ẩn thân kiểm tra. Mỗi lần đến đều không có quy luật, có khi một khắc trước còn đến, nửa khắc sau đã quay lại; có khi nửa ngày không xuất hiện, có khi liên tiếp ba lần trong thời gian uống một chén trà.

Chỉ là nàng không biết, tất cả những điều ấy đều vô dụng.

Bởi vì mỗi khi vào không gian, hai người luôn để lại một người trong lều, người kia sẽ đóng giả ngủ trên giường, diễn cảnh ** *n đầy sống động. Mỗi lần Lục Tiêu Tiêu đến đều bắt gặp cảnh tượng hai người không phải tán tỉnh thì cũng là đang triền miên trên giường – khiến nàng muốn “đau mắt hột” đến nơi.

Quả thật là chẳng biết tiết chế là gì!

Sau năm ngày ròng rã, Lục Tiêu Tiêu đành phải bỏ cuộc. Nàng xác nhận: nữ nhân kia không phải phế vật, nam nhân đích thực là thiên huyền nhị cấp. Lời họ nói hôm đó hoàn toàn có thể tin được.

Còn Vân Nguyệt, vẫn là mỗi ngày len lén chạy đến doanh trướng hoàng tử, đến gần sáng mới quay về.

Cuối cùng, nàng không còn chút nghi ngờ nào với hai kẻ chỉ biết làm chuyện nam nữ và suốt ngày nằm trên giường này.

Cũng đúng vào thời điểm đó, Đồng Tử Dương trở lại. Trải qua năm ngày tìm kiếm không ngừng, hắn vẫn không tìm được thi thể Lê trưởng lão, càng không phát hiện huyền thú nào trong rừng.

Kết quả này khiến Xích Diễm và Vân Nguyệt cũng không khỏi ngạc nhiên.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 293: Tình địch lại ưu tú cũng không sợ


Ban đầu, bọn họ còn lo lắng huyền thú tụ tập sẽ bị Đồng trưởng lão phát hiện. Thế nhưng thẳng đến khi hắn quay về, ngay cả một con huyền thú cũng không tìm thấy, bọn họ mới xác định rằng – lũ huyền thú kia hẳn là đã nghe được tin tức gì, từ trước đó liền lẩn trốn.

Sau khi hỏi thăm tộc trưởng ưng tộc, Hùng Vương và Tiểu Kỳ trong không gian, tất cả đều giả ngơ, bộ dạng không biết gì.

Xét thấy hiện tại có đến hai vị thái thượng trưởng lão theo sát, Vân Nguyệt cũng quyết định tạm hoãn việc thu phục thêm huyền thú vào không gian.

****************** Càn Khôn Học Viện *******************

Biển yên sóng lặng mười mấy ngày trôi qua, sau ba mươi lăm ngày băng qua rừng rậm dày đặc, đoàn học viên Bắc Tường Quốc cuối cùng cũng đặt chân đến Càn Khôn Học Viện vào lúc chạng vạng.

Nếu nói rằng phần rừng rậm không có huyền thú kia như một cõi tiên cảnh, thì khu vực trung tâm – nơi được rừng bao quanh và chứa đựng Càn Khôn Học Viện – lại giống như một tiên cung thực thụ khiến người người kinh diễm.

Tất cả kiến trúc nơi đây đều mang sắc trắng thanh nhã, phong cách châu Âu cổ kính, đặc biệt là kiểu dáng cổ bảo khiến Vân Nguyệt không khỏi sửng sốt.

Đặc biệt là những cánh đồng hoa oải hương lay động trong gió, bao quanh các tòa kiến trúc như những khối ngọc trắng trôi giữa biển tím dịu dàng, khiến nàng có cảm giác như trở về thế giới hiện đại.

“Rất đẹp, phải không?” – Tuy đã đến nơi này vô số lần, nhưng mỗi lần đứng trước khung cảnh này, Xích Diễm vẫn không kìm được thốt lời cảm thán.

“Ba ngàn năm trước lần đầu tiên ta đến nơi này, nó đã là như vậy rồi. Suốt ba ngàn năm, nơi này vẫn được bảo vệ nguyên vẹn. Chiến Tân Đường dường như cố gắng hết sức để gìn giữ từng ngọn cỏ nhành cây, bảo tồn nguyên vẹn từng tấc cảnh sắc.”

Vân Nguyệt không giấu nổi vẻ giật mình, khiến Xích Diễm trong lòng cũng trầm xuống.

“Nguyệt Nhi, ngươi… nhớ ra nơi này sao?”

Nhìn hắn, nàng khẽ lắc đầu: “Cảnh sắc này rất giống với một nơi ở thế giới ta từng sinh sống. Hoa cỏ cũng giống hệt nơi ấy… Tuy nhiên, có lẽ thế giới này cũng có, chỉ là ta ở Bắc Tường Quốc chưa từng thấy mà thôi.”

“Không có đâu.” – Xích Diễm khẽ nói – “Toàn bộ Huyễn Ảnh đại lục, chỉ có nơi này có loại hoa thảo ấy. Ngươi… rất thích chúng, đúng không?”

Vân Nguyệt không giấu diếm, nhẹ gật đầu: “Phải, oải hương là loại thực vật ta yêu thích nhất.”

Thấy vẻ mặt có chút buồn bực của hắn, nàng bật cười: “Ngọn lửa, ta chỉ thích loài hoa này thôi, chứ không phải người trồng nó!”

Mây đen trong lòng tan biến, Xích Diễm bật cười: “Ngươi thích cũng vô dụng. Đời này, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn… sống là người của ta, chết là ma của ta.”

Nghe vậy, Vân Nguyệt không nhịn được bật cười thành tiếng, ngả vào lòng hắn: “Tất nhiên rồi!”

Từ xa, Lục Tiêu Tiêu vô tình nhìn thấy hai người nồng nàn ôm ấp, khoảnh khắc ấy khiến một giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán nàng.

Nàng thật sự phục hai người kia! Trong cuộc sống của bọn họ, dường như ngoài chuyện thân mật ra, chẳng còn việc gì khác.

Có lẽ do những ngày trước nhìn lén quá nhiều, gần đây nàng liên tục cảm thấy miệng khô lưỡi rát, thậm chí hơi hỏa thượng.

Nhớ đến người trong lòng mình – đã ở bên cạnh lâu như vậy, ngay cả khi say đến rơi lệ, cũng chưa từng chạm tay nàng lấy một lần. So với Xích Diễm và Vân Nguyệt, thật là một trời một vực…

Nỗi thất vọng, chua xót bỗng dâng tràn trong lòng nàng.

Trăng đã treo cao, nhân đã chờ mong hoàng hôn.

Ngắm nhìn Bắc Minh Huyền với ánh mắt sủng ái dành cho Tưởng Thanh Nguyệt, lại thấy nụ cười hạnh phúc ngập tràn trên mặt nàng, Lục Tiêu Tiêu cảm giác mọi cảnh đẹp thế gian đều chỉ là phông nền cho đôi lứa kia.

Nàng không mong Thánh chủ yêu nàng, chỉ hy vọng một ngày nào đó, hắn có thể như Bắc Minh Huyền, ôm nàng vào lòng, cho dù chỉ là trong giây lát, nàng cũng mãn nguyện.

Do đã đến muộn, nên các học viên từ ba quốc gia khác không được triệu tập để gặp mặt hay tổ chức đại hội nhận thức lẫn nhau.

Đoàn Bắc Tường Quốc được sắp xếp ở khu bắc của học viện.

Vốn tưởng mỗi quốc gia chỉ mang theo một hai ngàn học viên, cộng lại cũng chỉ khoảng một vạn – thậm chí không bằng một trường cao đẳng nhỏ ở hiện đại – nên Vân Nguyệt không nghĩ Càn Khôn Học Viện lại rộng đến thế.

Nhưng đến khi bước vào đại môn, nàng mới biết mình đã đánh giá thấp Chiến Tân Đường, đánh giá thấp sức sáng tạo của hắn.

Chỉ riêng khu tạm trú của học viên Bắc Tường Quốc đã rộng tới mức nhìn không thấy điểm cuối. Giữa biển hoa, vô số tòa cổ bảo nhỏ đứng sừng sững, mỗi tòa mang phong cách khác nhau.

Thành viên hoàng tộc được cấp riêng từng tòa cổ bảo, nếu đã kết hôn thì ở chung. Các học viên khác sẽ chia nhau bốn người một tòa, ngay cả thị vệ đi theo hoàng thân cũng không ngoại lệ.

Điều khiến Vân Nguyệt kinh ngạc là, mỗi tòa cổ bảo đều có phong cách thiết kế khác nhau: từ Nhật thức, Hàn thức, Âu phong, Trung cổ điển đến Trung hiện đại… đủ loại phong cách, vô cùng phong phú.

Tinh tế, cổ điển, lãng mạn, giản dị, nghiêm trang – kiểu gì cũng có.

Nàng không khỏi nghi ngờ, Chiến Tân Đường có phải từng sống cùng thời với nàng ở hiện đại không – chỉ là trước kia chưa từng gặp gỡ mà thôi.

Dù Xích Diễm và Vân Nguyệt chưa đại hôn, nhưng hai người đã sớm công khai thân mật nên khi chọn phòng, họ dứt khoát phá lệ ở chung.

Hai vị thái thượng trưởng lão phụ trách Bắc Tường Quốc cũng không phản đối.

Cổ bảo cho hoàng thất cư trú là do Thánh cung an bài, những tòa còn lại thì chọn theo cấp bậc từng người.

Vân Nguyệt chọn một tòa tam tầng cổ bảo yên tĩnh, phong cách Âu châu trung cổ, với nội thất nặng trĩu, khí thế trang nghiêm.

Tầng một là phòng khách và phòng ăn, tầng hai là tiểu sảnh cùng phòng khách riêng, tầng ba hoàn toàn dành cho phòng ngủ, mỗi tầng đều có buồng vệ sinh riêng biệt.

Dù vẫn dùng kiểu bồn cầu cổ, chưa có công nghệ hiện đại, nhưng Vân Nguyệt đã chắc chắn: Chiến Tân Đường nhất định từng sống ở hiện đại, và đặc biệt yêu thích phong cách Âu châu.

Sau khi ổn định chỗ ở, Lục trưởng lão dặn dò hai điều: một là “ngày mai giờ Thìn tập hợp tại đại điện”, hai là “ngoài khu dạy học và cư trú, nghiêm cấm tùy tiện đi lại”. Dặn xong liền rời đi.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 294: Cơm Tây


Cái cổ bảo này không có nha hoàn hay nô bộc, Xích Diễm nói, nơi đây hết thảy mọi việc đều phải tự thân động thủ. Phòng ăn được chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu nướng dành cho các học viên, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ được bổ sung thêm những thứ mới.

Ai biết nấu ăn đương nhiên có thể no bụng, sẽ không đến nỗi để cho các thiếu gia tiểu thư, bao gồm cả hoàng tử, chỉ có thể đói meo. Bởi vậy, từ khi Càn Khôn Học Viện mở ra đến nay đã ba nghìn năm, nơi này tiêu tốn nhiều nhất không phải là rau thịt, mà chính là những món ăn làm từ bột mì. Bởi vì thức ăn làm từ bột mì vừa tiện dụng lại dễ chế biến.

Tuy rằng một trận đại chiến đang cận kề, nhưng nhìn thấy không khí gia đình đầm ấm trong phòng ăn này, Xích Diễm vẫn giữ tâm tình vui vẻ nói: “Nguyệt Nhi, ngươi nghỉ ngơi một chút, để ta làm chút đồ ăn cho ngươi.”

Vừa định hành động thì lại bị Vân Nguyệt giữ lại. Nàng kéo hắn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, khẽ nói: “Ta còn chưa từng tự tay nấu cơm cho ngươi. Bữa cơm đầu tiên của chúng ta, hãy để ta làm cho.”

“Nơi này rất giống thế giới trước kia của ta. Ta vừa mới nhìn thấy trong phòng ăn có rượu vang nho đỏ, được ủ từ quả nho như ở thế giới ta. Vậy nên tối nay, để ta làm vài món ăn Trung – Tây giao hòa cho ngươi nếm thử. Để ngươi biết hương vị của đồ ăn nơi ta từng sống, được chăng?”

Xích Diễm vốn dĩ không quá quen dùng bữa, nhưng khi nghe Vân Nguyệt nói sẽ tự mình xuống bếp vì hắn, lòng tham ăn lập tức nổi dậy.

Vì đã khá muộn, Vân Nguyệt dùng thịt bò trong phòng chế biến hai phần beefsteak tiêu đen, lại tùy ý xào thêm hai món chay. Nàng châm hết mười sáu ngọn nến trên bàn ăn, rồi mở một vò rượu nho đỏ ủ lâu năm rót cho Xích Diễm.

“Loại rượu này chỉ có Càn Khôn Học Viện mới có. Nếu ta đoán không lầm, e là cũng truyền từ nơi các ngươi đến?”

“Thật ra loại rượu nếp này rất dễ chế biến, nhưng phẩm chất không bằng loại chúng ta thường uống. Tuy vậy, bởi vì nó sinh sôi nhiều ở Âu Châu – tức vùng ngoại quốc – nơi đó người ta xem loại rượu này là một phần của văn hóa ẩm thực.

Cách uống rượu nho cũng khác với rượu trắng thường ngày của chúng ta. Nó không hợp để uống cạn, mà là dùng để thưởng thức. Ở thế giới của ta, loại rượu này thường được đóng chai thủy tinh đẹp đẽ, uống bằng ly pha lê. Vì nơi đây không có những dụng cụ ấy, nên đành dùng vò gốm chế thô. Nào, vì tương lai của chúng ta, uống một chén!”

Lời của Vân Nguyệt khiến Xích Diễm không khỏi bật cười.

“Ngươi cười gì?”

“Ngươi không vừa bảo rượu này phải phẩm sao? Sao lại dùng chén lớn như vậy mời ta uống?”

“Nhập gia tùy tục thôi! Nào, làm!”

Xích Diễm dịu dàng xoa đầu nàng, nói: “Được, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta!”

Nói rồi, hắn uống cạn chén rượu đỏ trong tay.

“Ăn nhanh đi, steak mà nguội thì sẽ mất ngon. Vốn dĩ nên dùng dao nĩa, nhưng nơi này không có, đành dùng đũa vậy.”

Nếm thử một miếng steak do Vân Nguyệt làm, lông mày Xích Diễm khẽ nhướn lên.

“Nguyệt Nhi, đây là lần đầu tiên ta ăn thịt bò chế biến theo cách này, mùi vị rất thơm ngon.”

Vân Nguyệt mỉm cười mãn nguyện: “Chỉ cần ngươi thích, sau này ta thường xuyên làm cho ngươi ăn.”

Khi hai người vừa ăn tối vừa trò chuyện vui vẻ thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Xích Diễm ra mở cửa, liền thấy Bắc Minh Hoằng cùng Hoằng vương phi Dương Diệu Tư xuất hiện.

Ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong phòng, Bắc Minh Hoằng lập tức bước vào, đúng lúc gặp Vân Nguyệt đi ra đón.

Nhìn thấy trên bàn đầy cơm thừa canh cặn, Bắc Minh Hoằng không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ: “Thật không ngờ Tưởng cô nương lại biết nấu ăn. Lão tam, ngươi thật có phúc khí! Không giống nhị ca ta đây, suốt một năm nay chỉ biết ăn trái cây khô mang trong nạp giới.”

Thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Bắc Minh Hoằng như sắp dính lấy đồ ăn trên bàn, hai má Dương Diệu Tư ửng đỏ.

Nàng bất mãn liếc Vân Nguyệt một cái, rồi nói: “Ai mà ngờ nơi quái quỷ này đến cả một hạ nhân cũng không có! Thiếp thân vốn là quan gia tiểu thư, xưa nay chỉ học cầm kỳ thư họa, ai lại đi làm thứ việc bếp núc tay chân này?

Chỉ là sớm biết nơi đây cái gì cũng phải tự thân động thủ, ta cũng có thể học vài món đơn giản, nấu cho điện hạ ăn. Dù sao cũng chẳng phải việc gì quá khó.”

Vân Nguyệt mỉm cười đáp: “Phải đó, vốn dĩ cũng không khó. Hơn nữa trong hoàng cung, mọi người ăn toàn cao lương mỹ vị, rất dễ phát phì. Ăn đồ ăn thanh đạm từ lương khô hay mì trong một năm, không chừng lại giúp giữ dáng và có lợi cho sức khỏe.”

Đối với vị vương phi thường miệng chê bai này, Vân Nguyệt cũng chưa từng để bụng.

“Không biết hoàng huynh đến tìm ta vào giờ này là có việc gì?” Xích Diễm không muốn để hai người này ở lại quá lâu trong phòng hắn và Vân Nguyệt, liền đi thẳng vào vấn đề.

“Bắc Tường Quốc ta là quốc gia cuối cùng tới Càn Khôn Học Viện. Ba nước còn lại biết đêm nay chúng ta đã đến, liền sai người đặc biệt mời chúng ta đến thiết lập quan hệ hữu nghị. Địa điểm là tại cổ bảo của Thái tử Nam Lăng Quốc – Nam Cung Thuật.”

“Được, nhị ca đi trước một bước. Ta cùng Nguyệt Nhi dọn dẹp xong nơi này sẽ đến.”

Bắc Minh Hoằng cười nói: “Lão tam, xem ra ngươi thật sự đã chìm đắm trong bể tình, đến cả việc tay chân cũng làm. Tốt, vậy ngươi nhanh lên, lão tứ đã đến từ sớm.”

Sau khi thu dọn sạch sẽ nhà ăn, Xích Diễm và Vân Nguyệt mới chậm rãi rời đi.

Càn Khôn Học Viện vô cùng rộng lớn, nếu đi bộ từ bắc đến nam, ít nhất cũng mất một canh giờ. Để thuận tiện cho việc di chuyển, mỗi pháo đài cổ đều trang bị ròng rọc bằng gỗ.

“Nguyệt Nhi, ngươi cứ ngồi tạm một chút. Đợi ta dạy ngươi cách dùng cái này, rất dễ thôi.”

Xích Diễm vừa mang ròng rọc vào chân cho Vân Nguyệt, đang định tự đeo cho mình thì thấy nàng đã đứng lên, hoạt động vô cùng thuần thục trong phòng.

“Đây cũng là vật từ thế giới của ngươi?”

“Không sai. Trẻ con đặc biệt thích chơi thứ này.”

Vân Nguyệt mỉm cười khẽ khàng, đưa tay kéo lấy Xích Diễm. Hai người chân mang ròng rọc, tay nắm tay cùng hướng về phía nam mà đi.

Bắc Minh Hoằng cùng Bắc Minh Thần tuy đi trước nửa canh giờ, nhưng không dùng ròng rọc nên cuối cùng vẫn bị Xích Diễm và Vân Nguyệt đuổi kịp. Cuối cùng, ba vị hoàng tử và vương phi của Bắc Tường Quốc cùng đến nơi.

Nam Cung Thuật – Thái tử Nam Lăng Quốc – đã chọn tòa cổ bảo lớn nhất ở khu phía nam. Vì hôm nay bốn nước hoàng thất tụ hội, hắn sớm đã bố trí một bãi cỏ ngoài cổ bảo làm nơi tổ chức tiệc tối đơn giản.

Thấy ba vị hoàng tử Bắc Tường Quốc và vương phi đồng thời đến, các thành viên hoàng thất ba nước còn lại đều lập tức đứng dậy, nhiệt tình nghênh đón.

Do kiêng dè uy quyền của Thánh Cung, bốn nước xưa nay hiếm khi chinh chiến. Giữa các nước còn có rừng rậm dày đặc chắn ngang, dân chúng cũng rất ít qua lại buôn bán.

Không có chiến tranh cũng đồng nghĩa không có nhiều cơ hội kết giao. Lần học tập kéo dài một năm tại Càn Khôn Học Viện này chính là dịp để bốn nước hoàng thất tiếp xúc, tìm hiểu và kết tình hữu nghị – cơ hội tốt nhất để thiết lập quan hệ giữa các quốc quân.

Trong lúc giới thiệu qua lại, Vân Nguyệt phát hiện một điều kỳ lạ: bốn quốc gia, mỗi hoàng thất đều chỉ có bốn vị hoàng tử ruột thịt.

Nói cách khác, dù là đông – tây – nam – bắc tứ quốc, mỗi vị hoàng đế dù có bao nhiêu phi tần, cuối cùng đều chỉ có bốn người con trai. Cộng lại, cả bốn nước vừa vặn có mười sáu vị hoàng tử.

Ngoại trừ Bắc Minh Khải – người đã bị Bắc Minh Thần phế truất và giáng làm thường dân – thì hôm nay, mười lăm vị hoàng tử còn lại đều đã tề tựu đông đủ.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 295: Đông Phương Uyển Hàm gây sự


Tứ quốc hoàng thất có thể nói là dương thịnh âm suy. Ngoại trừ Đông Ly Quốc có một công chúa tên là Đông Phương Uyển Hàm – người từng cùng Vân Nguyệt kết oán dưới chân núi và bị Bắc Tường Quốc vĩnh viễn cự tuyệt nhập cảnh – thì chỉ còn Nam Lăng Quốc hoàng hậu sinh hạ hai vị song sinh công chúa là Nam Cung Diễm Nguyệt cùng Nam Cung Hân Mộng. Bắc Tường Quốc và Tây Lương Quốc đều không có công chúa quốc gia.

Hiện tại, vị trí thái tử của Đông Ly Quốc và Bắc Tường Quốc vẫn còn bỏ trống, chỉ có Nam Lăng Quốc và Tây Lương Quốc là đã xác lập thái tử. Mà người đứng ra mời bốn nước hoàng thất tề tựu trong đêm nay, chính là Thái tử Nam Lăng Quốc – Nam Cung Thuật.

Hắn là đệ đệ của hai vị công chúa song sinh kia, cũng là con trai duy nhất của hoàng hậu Nam Lăng Quốc, đồng thời là Đại hoàng tử. Tương tự, Thái tử Tây Lương Quốc – Tây Môn Lăng Nhân – cũng là con trai của hoàng hậu, giữ vị trí Đại hoàng tử nước mình.

Tại Đông Ly Quốc, cuộc tranh đoạt ngôi vị thái tử diễn ra giữa Tứ hoàng tử Đông Phương Vân Dịch – con hoàng hậu – và Nhị hoàng tử Đông Phương Vân Khởi – con quý phi. Còn ở Bắc Tường Quốc, người được quan tâm nhiều nhất lại chính là Bắc Minh Hoằng và Bắc Minh Thần.

Vì vậy, khi ba vị hoàng tử Bắc Tường Quốc đến nơi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Bắc Minh Hoằng cùng Bắc Minh Thần, còn Xích Diễm thì tự nhiên bị các hoàng tộc coi như người ngoài, phớt lờ không để tâm.

Chỉ có hai ánh mắt đầu tiên thoáng hiện vẻ kinh diễm là từ phía hai vị công chúa song sinh của Nam Lăng Quốc – Nam Cung Diễm Nguyệt và Nam Cung Hân Mộng. Nhìn ánh mắt đầy hận ý của Đông Phương Uyển Hàm, cùng ánh nhìn như muốn ăn sống nuốt tươi của hai vị công chúa kia dành cho Xích Diễm, Vân Nguyệt chỉ biết khẽ vỗ trán, lòng đầy bất lực.

“Nơi này chẳng phải tụ hội hoàng thất sao? Vì cớ gì người ngoài hoàng tộc cũng được đến? Da mặt thật đúng là dày a!”

Đúng lúc mọi người vừa kết thúc hàn huyên, chuẩn bị an tọa thì giọng nói trong trẻo, nhưng không thiếu phần lạnh lùng của Đông Phương Uyển Hàm vang lên, truyền vào tai từng người một.

Trong số các hoàng tộc, phần lớn là nam nhân nên đối với lời nói có phần l* m*ng của Đông Phương Uyển Hàm cũng không ai phản bác gì nhiều, chỉ đưa ánh mắt về phía Bắc Minh Huyền.

Ở đây, hoặc là chưa thành thân, hoặc đã cưới chính phi và có vô số trắc phi, duy chỉ có Huyền Vương Bắc Tường Quốc chưa cử hành đại hôn, nhưng lại dẫn theo vị hôn thê đến dự tiệc.

“Uyển Hàm, chớ vô lễ! Hôm nay là yến tiệc do Thái tử Nam Cung tổ chức, không phải yến hội của Đông Ly Quốc. Việc mời hay không mời Tưởng cô nương là chuyện của Thái tử Nam Cung, không phải ngươi nói là được.”

Lời của Đông Phương Vân Dịch – đệ đệ của Đông Phương Uyển Hàm – rõ ràng cũng chứa đầy bất mãn đối với hành động trước đây của Bắc Tường Quốc.

Đặc biệt là khi Xích Diễm từng tìm được đan dược trị bệnh cho Đông Phương Vân Khởi, khiến cho Đông Phương Vân Dịch vốn đang nắm chắc cơ hội đoạt thái tử vị lại rơi vào thế bị động. Vì thế, hắn căm hận Xích Diễm tới tận xương tủy. Khi Đông Phương Uyển Hàm vừa mở miệng châm chọc, hắn lập tức phụ họa:

“Đã là chuyện của Thái tử Nam Cung, tam muội, lão tứ, các ngươi chớ nên mang theo oán hận mà phá hỏng thân phận trong trường hợp này. Hơn nữa, Bắc Tường Đế quân đã sớm chỉ hôn Tưởng cô nương cho Huyền Vương. Nếu không phải vì phải đến Càn Khôn Học Viện học tập, thì hai người họ bây giờ đã là phu thê. Như vậy, việc Tưởng cô nương có mặt nơi đây cũng là lẽ tất nhiên.”

Nghe thấy lời nói của hai người, Đông Phương Vân Khởi liền lộ vẻ không vui. Trước kia, chính Huyền Vương đã tìm cho hắn đan dược chữa khỏi bệnh căn, cứu hắn một mạng. Thậm chí, phụ hoàng còn có ý định lập hắn làm thái tử. Trong lòng Đông Phương Vân Khởi, Huyền Vương chính là ân nhân tái tạo.

Vì thế, khi nghe có người bêu xấu Huyền Vương và Vương phi, hắn lập tức đứng ra bênh vực, khiến Xích Diễm không khỏi cảm kích mà khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Đông Phương Vân Khởi cũng mỉm cười gật đầu hữu hảo về phía Xích Diễm.

“Nhị ca, có câu ‘cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’, ngươi đến Bắc Tường Quốc, đã nhận lấy đan dược của Huyền Vương, hôm nay đứng ra bênh vực hắn, muội không thấy có gì sai. Nhưng chỉ hôn và thành hôn là hai chuyện khác nhau. Chưa đại hôn thì chưa phải Vương phi, đã không phải Vương phi thì không có tư cách ngồi ở nơi này. Không biết, chư vị hoàng tử công chúa có đồng ý với lời ta chăng?”

“Tuy ta và Tưởng cô nương không quen biết, nhưng những lời của Uyển Hàm công chúa cũng không phải vô lý…”

“Hân Mộng!”

Kể từ khi Bắc Minh Huyền xuất hiện, ánh mắt Nam Cung Hân Mộng luôn dõi theo bóng hắn. Nhìn thấy hắn lúc nào cũng nắm tay Tưởng Thanh Nguyệt, trong lòng nàng đầy ắp đố kỵ và oán hận.

Giờ Đông Phương Uyển Hàm ra mặt gây sự, nàng liền thấy đây là cơ hội tốt để thể hiện mình, mong được Bắc Minh Huyền chú ý, đồng thời đẩy Tưởng Thanh Nguyệt ra khỏi vòng hoàng thất, tạo khoảng cách với Bắc Minh Huyền. Vì thế, Nam Cung Hân Mộng không nhịn được mà lên tiếng phụ họa Đông Phương Uyển Hàm.

Thế nhưng lời vừa cất lên được nửa câu, nàng đã bị Nam Cung Thuật lớn tiếng cắt ngang.

Chỉ thấy Nam Cung Thuật đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Cung Hân Mộng, trách mắng: “Nơi này đến lượt ngươi lên tiếng sao?”

Nam Cung Thuật nghiêm khắc khiến hai má Nam Cung Hân Mộng đỏ bừng vì xấu hổ. Dẫu cảm thấy mất mặt, nàng cũng không dám phản bác thêm lời nào.

Nam Cung Thuật khác biệt với các thái tử của những quốc gia khác. Hắn là người cường thế, địa vị vững chắc. Dù là con của hoàng hậu như hai tỷ muội song sinh, nhưng mẫu hậu tuyệt đối chỉ nghe lời hắn. Dù yêu thương hai nàng ra mặt, nhưng nếu các nàng dám chống đối Nam Cung Thuật, thì mẫu hậu sẽ lập tức nghiêm trị.

Bởi thế, ở Nam Lăng Quốc, uy nghiêm của Thái tử Nam Cung Thuật đã không thua kém gì hoàng đế.

Nam Cung Thuật lại trừng mắt nhìn Nam Cung Diễm Nguyệt, như cảnh cáo nàng chớ nên theo muội gây rối. Vốn định lên tiếng bênh vực muội, Nam Cung Diễm Nguyệt đành cúi đầu im lặng.

Nam Cung Thuật bước đến chỗ Đông Phương gia ngồi, ôm quyền nói với Đông Phương Vân Dịch:

“Ngô vương điện hạ, chuyện lệnh tỷ xảy ra ở Bắc Tường Quốc sớm đã lan truyền khắp tứ quốc hoàng thất. Khi ấy, nàng dụ dỗ Huyền Vương không thành thì ôm hận trong lòng, chẳng những sai người hạ thủ với Tưởng cô nương, còn quay sang lôi kéo phế thái tử Bắc Minh Khải, âm mưu hại Huyền Vương. Sau cùng, tội ác bị vạch trần, bị Bắc Tường Đế quân trừng phạt, trục xuất khỏi Bắc Tường Quốc, còn hạ lệnh vĩnh viễn không cho bước chân vào lãnh thổ.

Một người ngang ngược, độc ác như thế, nếu không phải vì nàng là nữ nhân, bản Thái tử tuyệt đối sẽ không cho phép nàng xuất hiện tại một yến hội cao quý như thế này.

Ngô vương điện hạ, ngươi là một hoàng tử đường đường, mà việc lệnh tỷ làm ra lại là trò cười thiên hạ, là hành vi khiến người người khinh thường. Làm một nam nhân, bản Thái tử khuyên ngươi đừng nên tự chuốc lấy nhục nhã.”

“Ngươi…”

Lời nói của Nam Cung Thuật chẳng những khiến Đông Phương Uyển Hàm sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, mà đến cả Đông Phương Vân Dịch cũng cảm thấy mất hết thể diện, hận không thể tìm hố chui xuống.

Nhưng nếu nghĩ chuyện chỉ đến đó là kết thúc thì hoàn toàn sai lầm.

Nam Cung Thuật xoay người, hướng về phía Xích Diễm ôm quyền, nói:

“Tưởng cô nương là người được Bắc Tường Đế quân chỉ hôn cho Huyền Vương, dù chưa chính thức cử hành đại hôn, nhưng thân phận đã có thể xem như người trong hoàng tộc. Hơn nữa, đêm nay yến hội này là do bản Thái tử đích thân mời Huyền Vương và Vương phi tham dự.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 296: Liền không nể mặt ngươi!


“Uyển Hàm công chúa, nếu ngươi vì ghen tỵ Huyền Vương đối với vị hôn thê của mình quá tốt mà không thể chịu đựng nổi, thì bản Thái tử không ngại ngươi rời khỏi nơi này. Nếu ngươi không muốn rời đi, thì hãy ngồi xuống và ngậm chặt miệng lại. Nếu bản Thái tử còn nghe được lời nào chói tai, bất lợi cho sự đoàn kết hoàng tộc phát ra từ miệng ngươi, thì lúc đó cũng đừng trách bản Thái tử không nể mặt ngươi.”

Nam Cung Thuật thẳng thừng khiển trách không chút nể nang khiến tính khí của công chúa Đông Phương Uyển Hàm lại nổi lên.

Nàng vốn là công chúa duy nhất của Đông Ly Quốc, từ nhỏ được phụ hoàng và mẫu hậu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ở Đông Ly Quốc, chỉ có nàng chửi người, nàng xử người, làm gì đến phiên người khác quở trách nàng, lại còn là trước mặt hoàng thất của bốn nước!

Khí thế như thế, nàng sao có thể nuốt trôi?

Đông Phương Uyển Hàm từ ghế bật dậy, chỉ vào mặt Nam Cung Thuật, đôi mắt trợn to đến đỏ ngầu vì giận dữ.

“Nam Cung Thuật! Ngươi thật sự quá đáng! Dám nhục mạ bản công chúa đến mức này!”

“Nhục mạ?”

Nam Cung Thuật còn chưa lên tiếng, thì Tây Môn Lăng Nhân – Thái tử Tây Lương Quốc – đã chen lời.

“Sao bản Thái tử lại thấy Nam Cung Thái tử chỉ đang nói ra sự thật? Uyển Hàm công chúa, ngươi nên thấy may mắn là lúc đó đi đến Bắc Tường Quốc, chứ nếu đến Tây Lương Quốc ta, thì với loại hành vi thấp hèn như thế, bất kể ngươi là công chúa hay không, đều sẽ bị xử tử lăng trì!”

“Hôm đó, bản Thái tử nghe đến mấy chuyện thú vị về công chúa, còn không khỏi vì ngươi mà toát mồ hôi đầm đìa!”

“Các ngươi… Các ngươi… Bản công chúa sẽ giết các ngươi!”

Đông Phương Uyển Hàm vì phẫn nộ mà nói lắp bắp, không tìm được cách nào để đáp trả hai vị thái tử, cuối cùng chỉ có thể buông lời uy h**p.

“Uyển Hàm công chúa, nơi này là Càn Khôn Học Viện, không phải hoàng cung Đông Ly Quốc. Đây là nơi mà đến bữa ăn cũng phải tự tay lo liệu, ngươi nghĩ dựa vào cái gì mà giết được chúng ta? Bản Thái tử khuyên ngươi nên thu hồi lại cái gọi là bệnh công chúa đi. Nơi này, ai ai cũng bình đẳng.”

Nam Cung Thuật cười lạnh, lời lẽ thẳng thắn không chút kiêng nể.

Trái ngược hoàn toàn với khí chất cương mãnh của Nam Cung Thuật, Tây Môn Lăng Nhân lại nhàn nhã mở cây quạt xếp trong tay, cười cợt nói:

“Công chúa xác định là muốn giết bản Thái tử, hay là muốn nhân cơ hội tiếp cận bản Thái tử?”

Lời nói ấy khiến các vị vương phi quanh đó không nhịn được mà cười gượng.

“Tam muội, ngươi im miệng lại một chút đi! Ngươi đã khiến Đông Ly Quốc mất hết thể diện rồi!”

Người vừa lên tiếng là Đại hoàng tử Đông Phương Vân Kiệt – người vẫn luôn bị hoàng hậu Đông Ly Quốc chèn ép.

Do nể sợ hoàng hậu, hắn chưa bao giờ dám tỏ thái độ với Đông Phương Vân Dịch hay Đông Phương Uyển Hàm. Nhưng giờ đây, ở Càn Khôn Học Viện, nơi mà bọn họ phải ở lại suốt một năm, có thể xảy ra vô số biến cố, bao gồm cả việc Đông Phương Vân Dịch và Uyển Hàm bất ngờ biến mất, thì cớ sao hắn không nhân cơ hội bẽ mặt Uyển Hàm để rửa nhục cho mẫu phi mình?

“Đông Phương Vân Kiệt! Ngươi dám hùa theo bọn họ nhục mạ bản công chúa?”

Uyển Hàm giận dữ đến mức đôi mắt long lên sòng sọc như muốn phun ra máu.

“Vốn dĩ các ngươi là một đôi giày rách, còn không biết xấu hổ mà đứng giữa hoàng thất bốn nước kêu gào. Đây là ngươi tự chuốc lấy nhục, sao lại đổ tội cho bổn vương?”

“Ngươi…”

Uyển Hàm nhìn Đông Phương Vân Kiệt – người mà thường ngày đối với nàng luôn tỏ ra lấy lòng – giờ lại dám vạch mặt nàng như thế, liền tức giận hét lên:

“Được! Ngươi cứ chờ đấy! Yến hội này, bản công chúa không thèm tham gia nữa!”

Nói dứt lời, nàng giậm mạnh chân, xoay người bỏ chạy.

Vân Nguyệt hơi nhíu mày, thật không ngờ mình còn chưa kịp nói câu nào thì Đông Phương Uyển Hàm đã bị nhiều người như vậy đồng loạt công kích.

Nữ nhân này chẳng lẽ sinh ra để chuyên môn kéo oán hận? Thật quá đáng thương… cũng may nàng ta da mặt đủ dày. Nếu đổi lại là mình, bị chửi đến thế, đánh không lại lại cãi không xong, chắc đã bỏ đi từ sớm rồi.

Nhìn Nam Cung Thuật và Tây Môn Lăng Nhân – một người cường thế bá đạo, một người phong lưu yêu mị – tuy nói chuyện khác nhau một trời một vực, nhưng Vân Nguyệt có thể nhìn ra, hai người này tại nước mình nhất định là nhân vật có thực quyền. Nếu không, làm sao có thể thẳng thắn như vậy mà không ai dám phản đối?

“Huyền Vương điện hạ, Tưởng cô nương, vừa rồi Uyển Hàm công chúa có điều thất lễ, thật sự xin lỗi, mong hai vị chớ vì nàng mà ảnh hưởng tâm tình.”

Xích Diễm ôm quyền, khẽ nói: “Đa tạ Nam Cung Thái tử, Tây Môn Thái tử cùng Việt Vương điện hạ đã lên tiếng công đạo, lại thêm Ngô vương điện hạ nói một phen chí lý, quả thật là ‘quân pháp bất vị thân’.”

Lời của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt suýt bật cười.

Công đạo? Một phen chí lý? Hắn đúng là biết ăn nói a.

Nói như vậy chẳng phải cũng là đồng tình với lời người ta, ngầm thừa nhận rằng Đông Phương Uyển Hàm đúng là một tiện nhân?

Liếc nhìn hai vị công chúa song sinh – lúc nãy còn nhìn Xích Diễm như hổ đói, giờ lại cúi gằm mặt không dám thốt lời – Vân Nguyệt thầm than: Nam Cung Thuật quả nhiên là nhân tài!

Lời nói của Xích Diễm khiến mọi người bật cười. Bắc Minh Hoằng cũng lập tức lên tiếng:

“Đúng vậy, Uyển Hàm công chúa chẳng những không tự kiểm điểm, còn khiến phế thái tử gặp họa, giờ lại muốn gây thêm chuyện. May mà Nam Cung Thái tử xử trí quyết đoán, nếu không, hoàng tộc Bắc Tường Quốc ta quả thật không biết nên tụ hội thế nào nơi đây.”

Bắc Minh Thần cũng tiếp lời: “Cũng may nàng đã rời đi, nếu không chỉ vì một con chuột mà hỏng cả nồi canh tiên mỹ, thì đúng là mất nhiều hơn được.”

Một lời nói của Đông Phương Uyển Hàm liền khiến tất cả trở mặt. Ngay cả hai vị công chúa từng say mê Huyền Vương cũng không dám vọng động nữa.

Dù Tưởng Thanh Nguyệt và Bắc Minh Huyền chưa thành hôn, nhưng đã được hoàng đế và các vị hoàng tử thừa nhận. Nếu các nàng dám chen chân vào lúc này, chẳng khác nào tự biến mình thành tấm bia hứng tên.

“Nam Cung Thái tử, trước kia nghe nói ngươi triệu tập bốn nước hoàng thất là để bàn đại sự, hôm nay cuối cùng cũng đợi được hoàng tộc Bắc Tường Quốc, không biết Thái tử định nói về việc gì?”

Tây Môn Nguyên Thịnh – tam hoàng tử Tây Lương Quốc – cất tiếng hỏi.

“Trước khi nói rõ chuyện này, bản Thái tử cần xác nhận: việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Bởi vì nó liên quan đến việc kế thừa của toàn bộ hoàng thất chúng ta, trọng đại phi thường, không thể sơ suất.”

“Nam Cung Thái tử, hôm nay tất cả người tham dự đều là thành viên hoàng thất. Tin tưởng không ai đem tương lai mình ra đùa giỡn. Có gì, Thái tử cứ nói thẳng.”

Bắc Minh Hoằng đáp lời.

Nam Cung Thuật quét mắt nhìn một vòng, rồi giơ tay trái lên, nói:

“Điều ta muốn nói, có liên quan đến chiếc nhẫn ngọc này.”

Lời của hắn khiến tất cả thành viên hoàng thất đồng loạt nhìn về phía nhẫn ngọc trên tay mình.

Vân Nguyệt khẽ nhướng mày, nhìn Nam Cung Thuật với ánh mắt thêm phần tán thưởng.

“Về nguồn gốc của nhẫn ngọc, ta nghĩ không cần nhắc lại, chư vị đều rõ ràng. Các bậc tiền bối của chúng ta, kể cả các tiên hoàng, vì căn bệnh này mà không ai sống quá sáu mươi tuổi.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 297: Chân nhân thí nghiệm


“Cái gì vạn tuế? Cái gì chân long thiên tử? Tất cả đều là lời nói hoang đường! Chúng ta chẳng qua chỉ là những quỷ mệnh đoản bị bệnh tật đeo bám mà thôi!”

Lời của Nam Cung Thuật khiến toàn bộ hoàng tộc vừa mới còn vì chuyện Đông Phương Uyển Hàm mà trêu đùa nhau, nhất thời trở nên im bặt. Không khí chợt trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

“Ba nghìn năm trước, tổ tiên chúng ta nhiễm phải Hàn Huyết chứng, ngay khi bệnh mới phát, Thánh cung lập tức phái người đến đưa cho một chiếc nhẫn ngọc – từ đó, đời đời hoàng tộc chúng ta đều dựa vào chiếc nhẫn này mà sống. Số phận của chúng ta cũng đã gắn chặt với nó, không thể tách rời.

Có thể mọi người đã không còn cảm giác gì với chiếc nhẫn này nữa, bởi từ khi sinh ra, nó đã luôn đồng hành cùng chúng ta. Nhưng các vị có từng nghĩ, vì sao chỉ có hoàng tộc chúng ta mới mắc phải Hàn Huyết chứng?”

Không ai lên tiếng, Nam Cung Thuật lại tiếp tục:

“Di truyền bệnh tật – đó là lời giải thích mà Thánh cung đưa ra cho chúng ta. Nhưng thử hỏi, dạng di truyền bệnh nào lại chỉ xảy ra ở hoàng tộc? Loại di truyền gì mà lại truyền thẳng cho tất cả hoàng tử? Và còn đời đời kéo dài không dứt?

Không giấu gì chư vị, tiên hoàng Nam Lăng Quốc từ năm trăm năm trước đã thực hiện một cuộc thực nghiệm liên quan đến bệnh di truyền.”

Lời nói này khiến mọi người không khỏi nhìn về phía hắn, ánh mắt dâng đầy hiếu kỳ. Thật ra Hàn Huyết chứng tuy vẫn tồn tại, và còn khiến người hoàng tộc chết sớm, nhưng vì chưa ai phát bệnh sớm nên mọi người dần lơ là, chẳng còn đặt nặng vấn đề nữa. Giờ đây, nghe Nam Cung Thuật nhắc đến nó với giọng điệu nghiêm túc như vậy, không ai có thể thờ ơ.

“Chư vị hẳn đều biết, ở huyện An Bình thuộc Lợi Châu của Nam Lăng Quốc có một thôn người lùn nổi danh. Người trong thôn này phần lớn sinh ra đã mắc một chứng bệnh không thể chữa trị, khiến cho chiều cao bị đình trệ từ năm tuổi, suốt đời chỉ giữ vóc dáng trẻ nhỏ.

Đây chính là biểu hiện điển hình của bệnh di truyền. Một đời truyền cho đời tiếp theo, cứ thế tiếp diễn qua các thế hệ mà không thể đoạn tuyệt. Tình cảnh ấy cũng giống như tình cảnh của hoàng thất bốn nước chúng ta.

Vì vậy, năm trăm năm trước, Nam Lăng Quốc bắt đầu nghiên cứu căn bệnh di truyền này, hy vọng tìm được cách chữa trị Hàn Huyết chứng.

Chúng ta lựa chọn sáu nam tử trẻ tuổi trong thôn người lùn – tổ tiên và cha ông họ đều mắc bệnh này, cho nên căn bệnh đã bám rễ rất sâu trên thân thể họ.

Chúng ta đưa họ rời khỏi nơi sinh sống cũ, tách biệt hoàn toàn khỏi thôn người lùn.

Sau khi họ trưởng thành, được chia làm hai nhóm: ba người kết hôn với nữ nhân trong thôn người lùn khác, ba người kết hôn với ba nữ nhân bình thường. Về sau, tất cả đều có con cái.

Các vị đoán xem kết quả thế nào?”

“Chẳng lẽ… ba người kết hôn với nữ tử bình thường lại sinh được hài tử bình thường?” Đông Phương Vân Khởi hỏi.

“Không sai.” Nam Cung Thuật gật đầu.

“Chắc chư vị cũng từng nhận ra một điểm kỳ lạ: mỗi vị hoàng đế, cho dù có bao nhiêu phi tần, cuối cùng cũng chỉ sinh được bốn đứa trẻ.

Tạm không bàn đến lý do trong chuyện đó, tổ tiên Nam Lăng Quốc cũng noi theo như vậy, cả đời chỉ sinh bốn đứa con, và mỗi người chỉ có một chính thê. Nên biết rằng, trong khi người thường thân thể khác nhau, chỉ cần một thê tử là đủ, còn hoàng đế có đến hàng trăm thê thiếp, lẽ ra phải khác biệt rất lớn.

Mà sự khác biệt này chính là: càng nhiều thê thiếp, khả năng sinh ra hài tử bình thường càng cao. Nhưng vì mục đích nghiên cứu, chúng ta chỉ để mỗi người có một thê tử.”

“Do thay đổi môi trường sống, trong mười hai hài tử do ba người lấy nữ nhân người lùn sinh ra, chỉ có hai hài tử là bình thường. Còn trong mười hai hài tử do ba người lấy nữ nhân bình thường sinh ra, có năm hài tử là bình thường.

Đó là thế hệ thứ nhất.

Đến thế hệ thứ hai, tổng cộng hai mươi bốn hài tử – trong đó bảy người kết hôn với nữ nhân bình thường, còn lại mười bảy người thì một nửa cưới người lùn, một nửa cưới người bình thường. Các vị đoán kết quả?”

“Chắc chắn là càng nhiều người bình thường hơn.” Tây Môn Lăng Nhân khẳng định.

“Không sai. Lần này, gần một nửa hài tử đều trở thành người bình thường. Theo thời gian trôi qua, hài tử bình thường càng ngày càng nhiều, hài tử người lùn càng lúc càng ít. Trải qua năm trăm năm, hiện nay, họ đã trở thành một bộ tộc lớn với hơn một nghìn người. Trong đó, do ảnh hưởng từ bệnh di truyền tổ tiên, vẫn còn có người sinh ra bị lùn, nhưng số lượng rất hiếm – phần lớn đều là người có chiều cao bình thường.”

Nam Cung Thuật liếc nhìn toàn bộ hoàng tộc đang trầm ngâm rồi hỏi:

“Cùng là bệnh di truyền ăn sâu bén rễ, tại sao chỉ năm trăm năm đã tìm ra phương pháp cải thiện, mà hoàng tộc chúng ta lại suốt ba nghìn năm không có tiến triển gì?”

Thấy mọi người vẫn chưa thoát khỏi mạch suy nghĩ, Nam Cung Thuật tiếp lời:

“Trước khi tổ tiên chúng ta mắc Hàn Huyết chứng, cả đại lục Huyễn Ảnh chưa từng nghe nói đến loại bệnh quái dị như thế. Tứ quốc khai quốc, tổ tiên đều đến từ ngũ hồ tứ hải, làm sao có thể đồng loạt mắc cùng một loại bệnh?

Người của Thánh cung nói đó là nguyền rủa, vậy xin hỏi: tổ tiên chúng ta đã trải qua trăm trận chiến, dẹp loạn thiên hạ, vì sao lại phải chịu nguyền rủa?

Hơn nữa, truyền thuyết kể rằng tứ quốc khai quốc hoàng đế vốn chẳng phải nhân vật gì danh tiếng. Nếu không nhờ Thánh cung xuất hiện bất ngờ trợ giúp, họ làm sao có thể dựa vào sức một người mà đoạt được thiên hạ?”

“Ý của Nam Cung Thái tử là, chúng ta mắc Hàn Huyết chứng là do Thánh cung tạo ra?” Tây Môn Lăng Nhân trầm giọng hỏi.

“Chẳng lẽ Tây Môn Thái tử lại cảm thấy không phải sao?”

Tây Môn Lăng Nhân im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Không sai. Loại bệnh quái dị như vậy trước đây quả thực chưa từng nghe nói. Hơn nữa, theo lời Nam Cung Thái tử, các ngươi trước kia chỉ chọn ba người, mỗi người chỉ có một thê tử, mà sau năm trăm năm, nhân số của họ đã lên đến vài nghìn.

Vậy mà suốt ba nghìn năm, hoàng tộc chúng ta vẫn mãi duy trì tình trạng nhân khẩu suy kiệt.

Theo lý mà nói, môi trường sống khác biệt, nguồn nước khác biệt, phối ngẫu cũng khác biệt – dù là loại bệnh di truyền ngoan cố cỡ nào, chỉ cần phân phối hợp lý, cũng có thể giảm nhẹ hoặc xóa bỏ.

Chỉ là… bản Thái tử không nghĩ ra, nếu như trước kia người của Thánh cung có ý giúp tổ tiên chúng ta lập quốc, thì vì sao lại đặt thêm xiềng xích trói buộc lên hoàng tộc? Hay là…”

Lời của Tây Môn Lăng Nhân còn chưa dứt, những thành viên khác trong hoàng tộc đã gật đầu tán đồng, đồng thời bắt đầu xì xào bàn tán.

“Chúng ta mắc Hàn Huyết chứng có liên quan đến Thánh cung – tuy chưa từng được công khai thảo luận, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu điều đó.

Thánh cung muốn thông qua hoàng tộc khống chế thiên hạ, việc này ai chẳng nhìn thấy rõ ràng suốt mấy nghìn năm qua? Nếu không, làm sao bọn họ có thể đứng trên cả hoàng tộc mà ban phát quyền uy?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 298: Khống chế thiên hạ sao cần tốn công tốn sức?


“Chẳng qua, theo như Nam Cung Thái tử và Tây Môn Thái tử suy luận, phía sau chuyện này khả năng còn ẩn giấu một mục đích lớn hơn nữa?” Bắc Minh Thần trầm giọng hỏi.

“Đáp án này đã quá rõ ràng.” Tấn Vương Tây Lương Quốc – Tây Môn Tấn Dương – tiếp lời: “Nghe đồn Thánh chủ của Thánh cung đã sớm đắc đạo thành thần. Ba nghìn năm trước, nếu hắn muốn thống nhất thiên hạ, chẳng phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay? Thế nhưng hắn lại phí công tốn sức tìm đến bốn vị tổ tiên hoàng tộc của chúng ta – những nhân vật không danh không phận – rồi từng bước đưa họ l*n đ*nh cao quyền lực.

Sau đó lại hao tâm tổn trí chế tạo ra Hàn Huyết chứng và chiếc nhẫn ngọc. Nếu không phải có âm mưu, sao hắn lại làm như vậy?”

“Nhưng rốt cuộc bọn họ muốn gì?” Lịch Vương Đông Ly Quốc – Đông Phương Vân Hạn – không khỏi lo lắng hỏi.

“Không giấu gì các vị, bản Thái tử từng vô tình nghe lén cuộc nói chuyện giữa quốc sư và một sứ giả Thánh cung. Trong đó, quốc sư nhắc đến một trận đại chiến sắp tới, căn dặn sứ giả phải luôn cảnh giác. Nhưng sứ giả kia chỉ cười đáp rằng: ‘Sợ gì chứ? Thánh chủ là thiên thu cái thế, hơn nữa trận chiến này chúng ta đã chuẩn bị suốt ba nghìn năm. Khi đến thời điểm, cứ nhốt hết bọn họ trong Càn Khôn Học Viện, để bọn họ có mọc cánh cũng khó bay thoát.’”

Lời của Nam Cung Thuật khiến bầu không khí tại hiện trường lập tức đông cứng.

Tất cả đều hiểu rõ ý tứ trong những lời đó. Những hoàng tử vốn cho rằng chỉ cần chịu khổ một năm rồi sẽ về nước, nay ai nấy đều như rơi vào hầm băng, chết lặng tại chỗ.

Không ít vương phi yếu bóng vía bị dọa đến bật khóc, liên tục hỏi nên làm thế nào.

Ngay cả Bắc Minh Hoằng và Bắc Minh Thần cũng không giấu nổi vẻ hoảng loạn. Bọn họ hiện là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị thái tử Bắc Tường Quốc, tương lai rộng mở. Nếu bỏ mạng ở nơi này, chẳng phải là uổng phí cả đời?

Hơn nữa, đây lại là một âm mưu được ủ mưu suốt ba nghìn năm. Bọn họ hiện giờ đã thân chinh đến Càn Khôn Học Viện, còn làm sao có thể đối đầu với Thánh cung?

“Nam Cung Thái tử, chuyện hệ trọng như vậy, sao ngươi không báo trước cho chúng ta một tiếng?” Bắc Minh Hoằng không hài lòng hỏi.

“Đúng vậy! Nếu ngươi nói sớm, chúng ta đã chẳng đến nơi này!” Tây Môn Tấn Dương cũng bất mãn nói.

“Hiện tại không phải lúc để tranh cãi!” Đông Phương Vân Khởi lên tiếng, giọng đầy kiên định. “Đã đến thì phải tìm cách giải quyết!”

“Việt Vương nói đúng.” Xích Diễm tiếp lời, “Hiện giờ chính là lúc hoàng tộc chúng ta cần đồng tâm hiệp lực. Thánh cung đã mạnh như vậy, nếu nội bộ chúng ta lại chia rẽ, e là chỉ càng dễ dàng cho bọn họ mà thôi.”

“Tuyệt đúng! Bây giờ là thời khắc một mất một còn, không thể để vì chút chuyện nhỏ mà chửi bới lẫn nhau. Giờ chúng ta đã là những con châu chấu cùng trên một chiếc thuyền, kẻ thù duy nhất là Thánh cung!” Tây Môn Lăng Nhân nghiêm giọng nói.

Sau đó hắn xoay người hỏi: “Nam Cung Thái tử, đã mời chúng ta tới dự tiệc và nói ra những điều này, chắc hẳn ngươi đã có sẵn đối sách?”

Nam Cung Thuật gật đầu: “Bản Thái tử không báo trước chính là vì sợ các vị vì sợ hãi mà từ chối đến Càn Khôn Học Viện, khiến Thánh cung sinh nghi. Đừng quên, trên ngón tay chúng ta còn có chiếc nhẫn ngọc không thể tháo bỏ. Nếu Thánh cung nghi ngờ, hậu quả khôn lường.

Sở dĩ ta chọn hình thức tụ hội hoàng tộc để tuyên bố việc này, cũng là để che mắt Thánh cung.

Kỳ thực, sau khi nghe được cuộc đối thoại kia, ta lập tức phái người về thông báo cho các vị hoàng đế.”

“Các vị đều biết, lần này cùng chúng ta đến đây, ngoài hoàng thân quốc thích và hậu duệ quý tộc, mỗi nước đều mang theo một trăm hộ vệ. Những người này tuy không sánh được với trưởng lão Thánh cung hay sứ giả áo xanh, nhưng đều là tinh anh được tuyển chọn kỹ càng – chí ít đủ sức bảo vệ chúng ta tối đa.

Lần này, khi chúng ta đến trước học viện, toàn bộ trưởng lão áo xanh và sứ giả áo lục của Thánh cung đều bị điều động. Nói cách khác, dù bên ngoài còn nhiều đệ tử Thánh cung, họ cũng không thể chống lại sức mạnh của hoàng tộc.

Do đó, bốn vị hoàng đế đã quyết định: sau khi chúng ta tiến sâu vào rừng rậm, sẽ đồng thời tổ chức bao vây bắt giữ toàn bộ đệ tử Thánh cung còn lại, đưa về xét xử.

Sau đó, sẽ lấy chính chúng ta làm mồi nhử, khiến Thánh cung chủ quan. Tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa, đại quân bốn nước sẽ kéo đến.”

Nam Cung Thuật nói xong, trấn an: “Các vị hãy giữ vững tâm lý. Giờ việc cần làm là giữ vững bình tĩnh, chờ đợi cứu viện. Dù Thánh cung có lợi hại, nếu chúng ta liều mạng phản kháng, thì chỉ hơn một ngàn người của họ há có thể gây sóng gió gì?”

Vân Nguyệt thầm nghĩ: trước nay cứ tưởng bốn vị hoàng đế cử hộ vệ đi theo là chủ ý của Xích Diễm, nào ngờ lại là mưu kế của Nam Cung Thái tử.

Trong lòng không khỏi tán thưởng sự cơ trí của hắn, nàng lại hỏi:

“Nam Cung Thái tử, tuy rằng kế hoạch hiện tại là tốt nhất, nhưng Thánh chủ của Thánh cung xưa nay vẫn được xem là thần tiên. Chúng ta lấy sức phàm nhân chống lại thần tiên, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?”

Nam Cung Thuật liếc nhìn nàng, đáp:

“Đúng vậy, hắn là thần tiên. Nhưng nước có quốc pháp, nhà có gia quy – thần tiên thì sao, chẳng lẽ không có tiên quy bó buộc?

Nếu không, hắn đã sớm chiếm núi xưng vương, cần gì phải giả vờ cao thượng, khoác áo thần côn, kêu gọi hoà bình thiên hạ?”

Thần côn? Hòa bình thế giới?

Vân Nguyệt nghe mà khẽ nhíu mày, nở nụ cười nhẹ.

Nam Cung Thuật, quả thật có chút bản lĩnh.

Thấy nàng không trả lời, Nam Cung Thuật tiếp lời:

“Người làm trời nhìn. Nếu thật sự có thần tiên cai quản thế gian, nếu nhân loại thật sự bị thần tiên áp chế, thì hàng triệu dân chúng mỗi ngày đốt nhang cầu khẩn, chẳng lẽ không ai trên trời nhìn thấy?

Chẳng lẽ không có một vị tiên quan nào đứng ra xử lý?

Nếu hắn chỉ là kẻ giả thần giả quỷ, chỉ có võ công cao cường, vậy thì ta không tin – với mấy triệu đại quân bốn nước, lại không thể diệt được một tên thần côn giả dối!”

Hắn nhìn quanh một vòng, cao giọng:

“Các vị, các ngươi nghĩ sao?”

“Tất nhiên là có lý! Bản Thái tử tán thành! Từ giờ trở đi, Tây Lương Quốc sẽ hợp tác toàn diện với Nam Lăng Quốc, không phân biệt đông tây nam bắc, đồng lòng tiêu diệt Thánh cung!”

Tây Môn Lăng Nhân là người đầu tiên lên tiếng.

“Chuyện này phụ hoàng ta cũng đã biết và đồng ý. Vậy huynh đệ chúng ta đương nhiên cũng phải hợp sức. Từ hôm nay, mọi việc đối đầu Thánh cung sẽ do Nam Cung Thái tử điều phối, chúng ta nhất định phối hợp.”

Bắc Minh Hoằng dù không phải thái tử, nhưng là người lớn tuổi nhất hiện diện, đại diện Bắc Tường Quốc lên tiếng.

Bắc Minh Thần dù có chút không bằng lòng việc Bắc Minh Hoằng tự ý quyết định, nhưng trước tính mạng, hắn cũng đành gật đầu đồng ý.

Ngô Vương Đông Ly Quốc – Đông Phương Vân Dịch – cùng Việt Vương Đông Phương Vân Khởi nhìn nhau, rồi Ngô Vương lên tiếng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 299: Chung sức hợp tác


“Đông Ly Quốc từ nay bắt đầu, cũng sẽ hợp tác với ba nước còn lại. Chúng ta – những người hoàng tộc – từ nay không phân biệt đông tây nam bắc, đồng tâm hiệp lực, quyết chiến Thánh cung, mong có ngày toàn vẹn trở về.”

Nam Cung Thuật hài lòng nhìn mọi người, đem rượu nho đỏ phân phát đến từng thành viên hoàng tộc, cất giọng sang sảng: “Tốt! Đã mọi người đồng lòng, vậy chúng ta cùng nâng chén này, từ nay kết thành đồng minh. Làm!”

Uống rượu xong, Nam Cung Thuật nghiêm túc nói tiếp: “Những điều nói ra hôm nay, không chỉ liên quan đến sinh tử của mỗi người, mà còn liên quan đến hưng suy của cả hoàng tộc. Mong mọi người giữ kín bí mật.”

Dứt lời, hắn ra hiệu cho thủ hạ mang ra một vật hình trụ, giới thiệu: “Đây là loại đạn tín hiệu kiểu mới do Nam Lăng Quốc chế tạo riêng. Nếu gặp nguy hiểm, các vị có thể lập tức phát tín hiệu, để những người còn lại kịp thời ứng cứu.”

“Hơn nữa, tối nay là lần đầu hoàng tộc chúng ta tụ họp. Nếu bây giờ ai nấy trở về ngay, e sẽ khiến Thánh cung sinh nghi. Vậy không bằng, chúng ta cứ giả vờ vui vẻ thêm một lúc, chờ qua thời gian rồi hãy rút lui.”

Các hoàng tử vốn đến với tâm thế nhẹ nhàng, không ngờ nội dung tụ họp lại là một bí mật lớn đến thế. Ai nấy đều chấn động, lòng như bị đóng băng.

Sau một hồi trầm lặng, mọi người lục tục trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngay khi Xích Diễm cùng Vân Nguyệt chuẩn bị rời đi, Vân Nguyệt nhịn không được hỏi: “Nam Cung Thái tử, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Thánh cung. Ngươi dám nói ra lời như vậy, chẳng lẽ không sợ bị nghe lén?”

Nam Cung Thuật mỉm cười: “Hẳn là không đâu.”

“Dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?”

“Vì trước buổi tụ họp, ta đã đích thân mời trưởng lão và thái thượng trưởng lão Thánh cung tham gia. Nhưng có vẻ bọn họ nghĩ chúng ta chẳng qua chỉ là thịt trên thớt, nên chẳng hề hứng thú – một người cũng không đến.”

Vân Nguyệt nhíu mày, nắm tay Xích Diễm rời khỏi.

Tuy không thấy người Thánh cung đến nghe lén, nhưng lời giải thích của Nam Cung Thuật nghe vẫn có phần khiên cưỡng. Với năng lực của Thánh cung, chẳng lẽ không thể ẩn thân nghe lén?

Nói là quá tự tin, hay là… quá ngông cuồng?

******************** Càn Khôn Học Viện ********************

“Tưởng Thanh Nguyệt! Bắc Minh Huyền! Các ngươi đi chết đi! Đi chết! Đi chết!”



“Nam Cung Thuật! Bổn công chúa nguyền rủa ngươi chết không tử tế! Dù là thái tử Nam Lăng Quốc thì đã sao? Bổn công chúa nguyền rủa ngươi chết sớm, không có con nối dõi! Nếu không thì bị hoàng đế phế truất! Ngươi dám làm nhục ta như thế, chờ bổn công chúa hồi cung, sẽ là ngày chết của ngươi!”



“Đông Phương Vân Kiệt! Ngươi thật là kẻ tiểu nhân phản phúc! Ngày thường l**m giày ta ta còn thấy ghê tởm, một lòng nịnh nọt mẫu hậu ta. Giờ thoát ly thế lực của người, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao?

Ngươi có bản lĩnh thì đừng bao giờ quay về Đông Ly Quốc nữa! Nếu về, ngươi và mẫu phi của ngươi đừng mơ có ngày sống yên!”



“Ô… Ô… Đông Phương Vân Khởi! Ngươi là kẻ tệ bạc nhất! Ngươi từng sủng ái ta nhất, mọi chuyện đều nghe theo ta, sủng ái ta đến tận mây xanh. Ta từng vì ngươi mà từ chối cả Đông Phương Vân Dịch! Vậy mà giờ gặp Bắc Minh Huyền và Tưởng Thanh Nguyệt, ngươi lại quay lưng với ta?

Ta nhìn nhầm ngươi rồi! Chỉ vì một viên đan dược, ngươi liền bán đứng ta! Ta hận ngươi!”



Sau khi rời khỏi buổi tụ họp với sự tủi nhục ê chề, Đông Phương Uyển Hàm một mình chạy loạn khắp Càn Khôn Học Viện, vừa nguyền rủa từng người, vừa giống như con ruồi không đầu lang thang điên loạn.

Nàng quên cả lời căn dặn rằng chỉ được hoạt động trong khu dạy học và khu tạm trú, cứ thế chạy đến khu vực hoa viên phía sau học viện.

Trong tay là xà tiên được chế từ da của một con xích vân hỏa xà cấp sáu – món quà mẫu hậu ban tặng sinh nhật nàng. Vì huyền lực của nàng quá yếu, không thể khống chế huyền thú, nên mẫu hậu đã sai người giết con xích xà ấy, lột da làm roi cho nàng sử dụng.

Xích vân xà tiên sắc bén đến mức phá được cả sắt thép, huống hồ là đám hoa oải hương mỏng manh. Chỉ cần quét qua một lần, cả khóm hoa sẽ bị chém tận gốc, bốc cháy hóa tro không sót một mảnh.

Đông Phương Uyển Hàm quất roi lia lịa, miệng thầm coi mỗi đóa hoa là kẻ thù mà mình đang nguyền rủa. Thế nhưng nàng không hề phát hiện ra, từng vùng đất bị nàng phá hủy chỉ trong chớp mắt liền trở lại như cũ, hoa mọc đầy, y hệt ban đầu – không hề có một chút thay đổi.

Dần dần, nàng kiệt sức. Vừa mệt mỏi vừa phẫn nộ, nàng ngồi bệt xuống đất, ôm đầu gối khóc nức nở. Từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt vạt áo.

Không biết đã khóc bao lâu, mãi đến khi cảm giác có vật gì đó lạnh buốt lướt qua gáy khiến nàng rùng mình, lông tóc dựng đứng. Nàng mê man ngẩng đầu, chỉ thấy xung quanh là biển hoa oải hương cao đến tận vai, không một lối thoát.

Kinh hoàng, nàng lập tức đứng bật dậy, điên cuồng dùng xà tiên quất loạn khắp nơi.

“Có ai không! Có ai ở đây không!”



“Thánh cung nhân! Các ngươi chết hết rồi sao? Bổn công chúa bị nhốt trong này, mau tới cứu ta!”



Nàng vừa quất hoa, vừa cố gắng tìm lại con đường mình đã đi qua. Nhưng kỳ lạ thay – con đường đó đã biến mất hoàn toàn, hoa cỏ mọc lại nguyên vẹn, không một chút tàn tích.

Dù nàng đã dọn sạch một mảng đất trống, chỉ cần quay đầu, nơi ấy lại phủ kín hoa như chưa từng bị phá.

“Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!”

Tiếng hét của nàng vang vọng trong vườn hoa, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió và hương hoa oải hương nồng đượm.

Nỗi sợ hãi dâng lên, Đông Phương Uyển Hàm chỉ còn biết không ngừng vung roi, đánh bật những khóm hoa quanh mình, cố gắng mở đường sống trong mê cung hoa rực rỡ ấy…
 
Back
Top Bottom