Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 270: Thú vương cũng cùng Vân Nguyệt có liên quan?


“Việc này, toàn bộ thú loại trong rừng rậm dày đặc đều biết.” Thiên Lôi đáp.

“Nói cách khác, các ngươi chưa từng tận mắt thấy thú vương?” Vân Nguyệt hỏi lại.

Thiên Lôi lắc đầu: “Chúng ta nào có tư cách gặp được thú vương? Theo lời tổ tiên truyền lại, thú vương khác biệt hoàn toàn với các thần thú do tu luyện mà thành. Nó vốn là thiên thượng thần thú hạ phàm, ẩn cư nơi rừng rậm dày đặc này.

Chúng ta—thú loại trong thế gian—có thể tiến hóa thành huyền thú, cũng chính là nhờ vào lần bố thiện của thú vương vào ba ngàn năm trước. Nếu không có lần đó, dù nơi đây linh khí sung túc, chúng ta cũng chẳng thể nào sinh ra huyền lực.”

“Thì ra là vậy.” Lời của Thiên Lôi khiến Vân Nguyệt rốt cuộc hiểu rõ vì sao những huyền thú này lại căm hận Thánh cung đến thế. Thì ra, sự tiến hóa của chúng vốn không hề liên quan đến Thánh cung.

“Nghe đồn, thú vương là một con cửu vĩ hồng hồ?” Xích Diễm hỏi tiếp.

“Không sai, tổ tiên ta cũng truyền lại như vậy.”

“Ngươi vừa nói, thú loại sở dĩ tiến hóa thành huyền thú, là do thú vương hạ phàm rơi vào rừng rậm dày đặc để trợ giúp các ngươi?”

“Đúng vậy.”

“Nói cách khác, thú vương là vào ba ngàn năm trước hạ phàm?”

“Chính xác.”

Vân Nguyệt và Xích Diễm đưa mắt nhìn nhau.

Ba ngàn năm—con số ấy, đối với họ mà nói, quá đỗi mẫn cảm.

“Thiên Lôi, vậy nhờ các ngươi trong mấy ngày tới cố gắng tìm giúp ta những huyền thú có huyền lực cao. Giờ chúng ta đã có cảm ứng tâm linh, ta sẽ truyền cho ngươi thời gian và địa điểm gặp mặt.”

“Chủ nhân yên tâm, chúng ta nhất định dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhìn bầy chim bay đi, Xích Diễm bất ngờ ôm chặt Vân Nguyệt vào lòng.

Ba ngàn năm nay, hắn vẫn luôn sống một mình. Dù Thánh cung vẫn tìm mọi cách truy sát, nhưng suốt ngần ấy thời gian, hắn vẫn có thể xem là sống yên ổn, không quá nhiều sóng gió.

Ba ngàn năm sau, thanh ngọc Thánh cung gắn trên người hắn bắt đầu phát huy hiệu dụng, gặm nhấm linh hồn hắn từng ngày. Hắn biết, thời khắc tử chiến cùng Thánh cung đã đến.

Và đúng lúc ấy, Vân Nguyệt xuất hiện.

Từ nàng, rất nhiều điều khó hiểu cũng lần lượt xuất hiện theo.

《Càn Khôn Bí Lục》 mất tích suốt ba ngàn năm lại đột nhiên tái xuất. Một yêu nghiệt áo đỏ thần bí không rõ lai lịch đột ngột hiện diện. Thú vương hạ phàm ba ngàn năm trước bỗng có dấu hiệu xuất thế. Và giờ đây, ngay cả huyền thú trong rừng rậm dày đặc cũng lần lượt thần phục nàng…

Hắn biết, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, càng không thể là ngẫu nhiên.

Vân Nguyệt là thê tử của hắn, biết hắn đang gặp hiểm nguy, nên từ thế giới khác hiện thân tới trợ giúp hắn. Không chỉ thế, bên cạnh nàng còn có vô số lực lượng thần bí đang âm thầm trợ lực.

Hiện tại, hắn không còn phải đơn độc chiến đấu nữa.

“Ngọn lửa, làm sao vậy?” Vân Nguyệt vùi đầu vào lòng hắn, cảm nhận hơi ấm từ người hắn, mỉm cười hỏi.

“Không có gì, ta chỉ thấy rằng, kiếp này có thể gặp được nàng, chính là may mắn lớn nhất đời ta.”

“Yên tâm đi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ luôn bên cạnh chàng. Chúng ta là một thể. Trận chiến này, không phải chỉ mình chàng đơn độc chiến đấu.”

******************* Càn Khôn Học Viện ******************

Thoáng chốc, mười ngày đã trôi qua.

Vì trước đó có năm người chết thê thảm do tự tiện trêu chọc huyền thú, nên suốt mười ngày nay, đám học viên đều ngoan ngoãn đi theo các trưởng lão và sứ giả Thánh cung, không ai dám tự tiện rời khỏi đội hình, càng không dám tùy tiện chạy loạn khắp nơi.

Hiện tại, dù bọn họ đã hoàn toàn tiến sâu vào khu vực linh khí dồi dào của rừng rậm dày đặc, nhưng dưới áp lực từ các trưởng lão Thánh cung, suốt mười ngày vẫn chưa hề gặp lấy một con huyền thú.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 271: Thuận lợi quá độ


Bóng dáng năm vị đồng bạn đã khuất dần dần phai nhạt trong lòng, mọi người lại bắt đầu vui vẻ cười nói như trước.

Bởi mười ngày qua không còn chạm trán với bất kỳ huyền thú nào, nên tất cả đều đem công lao này quy về cho hai vị trưởng lão dẫn đội. Dù sao bọn họ cũng là Thần Huyền Tôn Giả, có lẽ chính khí tức trên thân họ khiến huyền thú không dám bén mảng đến gần.

Hai vị trưởng lão cũng ngấm ngầm đắc ý cho rằng mọi chuyện đúng như thế.

Tuy vậy, trong lòng họ vẫn không khỏi cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Bình thường, dù chỉ là xuyên qua rìa rừng rậm dày đặc, ít nhiều vẫn có thể chạm mặt huyền thú, nếu không là loài trên mặt đất, thì cũng sẽ gặp vài ba con chim bay trên trời.

Thế nhưng giờ đây, đã mười ngày kể từ khi bọn họ tiến vào khu vực linh khí phúc địa, ngoại trừ ngày đầu tiên gặp một con heo trắng to lớn, sau đó ngay cả bóng dáng một sợi lông thú cũng không thấy.

Chẳng lẽ thật sự là vì bọn họ sợ hãi? Hay là số lượng huyền thú trong rừng đã suy giảm nghiêm trọng?

Hai vị trưởng lão lặng lẽ trao đổi với nhau, quyết định sẽ chọn thời điểm thích hợp để lẻn vào sâu trong rừng điều tra. Nếu thật sự số lượng huyền thú đã sụt giảm, bọn họ sẽ không thể tiếp tục buôn bán Huyền Linh đan lung tung như trước.

Nếu chuyện đó bị Thánh chủ phát hiện, e rằng họ không chỉ không giữ được mạng mà còn mất cả danh dự.

Mà họ đâu biết rằng, suốt mười ngày qua, Thiên Lôi cùng đàn chim của mình đã lần lượt giới thiệu hơn ba trăm con huyền thú từ đủ mọi đẳng cấp cho Vân Nguyệt và Xích Diễm.

Những huyền thú này đều là bằng hữu của chim nhóm, sau khi biết được Vân Nguyệt có huyết mạch thuần khiết, lại đối đãi ôn hòa, liền chủ động tìm đến để cùng nàng ký khế ước danh nghĩa là chủ tớ, thực chất lại là bằng hữu khế ước.

Vì để có thể phát huy hiệu quả lớn nhất vào thời khắc mấu chốt, Vân Nguyệt đã bàn bạc cùng bọn chúng: trừ chim bay, toàn bộ huyền thú trên mặt đất đều tiến vào chiếm giữ trong không gian linh lực của nàng.

Sau khi tận mắt chứng kiến không gian của Vân Nguyệt, các huyền thú đều si mê nguồn linh tuyền trong đó. Bởi chúng phát hiện, ngâm mình lâu dài trong dòng suối ấy có thể đại幅 nâng cao huyền lực.

Hơn nữa, linh lực nơi đây tinh thuần hơn rừng rậm dày đặc rất nhiều, tuyệt đối là chốn lý tưởng cho huyền thú cư ngụ.

Không gian ấy vốn rộng lớn hơn cả một thành trì, khi chỉ có người của Xích Diễm chiếm cứ, còn trống trải vô cùng. Nhưng từ khi huyền thú nối tiếp tiến vào, cảnh tượng nơi đây lập tức trở nên náo nhiệt, sơn thủy hữu tình.

Lần đầu tiên, nhân loại và huyền thú cùng tồn tại trong một không gian, sống hòa bình, đồng tâm tận lực.

Hôm nay là ngày thứ mười bốn kể từ khi họ tiến vào rừng rậm dày đặc.

Ban đêm, dưới sự hộ tống của Xích Diễm, Vân Nguyệt lại tới điểm hẹn định trước. Như thường lệ, Thiên Lôi mỗi ngày đều giới thiệu cho nàng những bằng hữu mới.

Đêm nay, nàng chỉ mang theo hai mươi viên Huyền Linh đan.

Bởi suốt mười ngày qua, Thiên Lôi đều giới thiệu huyền thú có thực lực cao, để không bạc đãi chúng, ngoài việc dùng máu mình thiết lập khế ước, Vân Nguyệt còn nhờ Bạch Cẩn Sơn tăng tốc luyện chế Huyền Linh đan.

Song nhân lực có hạn, cho dù cố gắng đến mấy, nàng cũng chỉ luyện ra được hai mươi viên. Hơn nữa, phần lớn huyền thú trong không gian vẫn chưa từng được dùng đan dược, đều chủ động nhường lại số ít đan còn lại để nàng thuyết phục thêm trợ thủ mới.

Không bao lâu sau khi đến điểm hẹn, các huyền thú lặng lẽ xuất hiện.

Đây là thỏa thuận giữa họ—vì lo sợ hai vị trưởng lão Thánh Huyền phát giác, địa điểm hẹn gặp thường được chọn nơi bí ẩn, và chỉ khi Vân Nguyệt xác nhận an toàn, chúng mới lộ diện.

Đêm nay, theo chân Thiên Lôi đến đây, lợi hại nhất là một con Bạch Hổ bát cấp và một con gấu đen cửu cấp. Đặc biệt là gấu đen, nó chính là vương của tộc hùng, chỉ cần thiết lập khế ước thành công, toàn bộ gấu đen trong rừng sẽ quy thuận Vân Nguyệt.

Sau khi ký khế ước, gấu đen vương giống như ưng tộc trưởng lão trước đó—một lần tấn thăng, bước vào hàng ngũ thần thú.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 272: Thần bí lam cẩu sử địch kỳ


Nhìn thấy Vân Nguyệt mỗi lần cùng huyền thú thiết lập khế ước đều hao tổn một giọt huyết tâm, lòng Xích Diễm không khỏi se thắt. Nếu nàng phải lần lượt ký kết với toàn bộ huyền thú trong rừng rậm dày đặc, chẳng phải sẽ tổn hao vô số huyết dịch sao?

Ngay lúc ấy, một vật thể màu lam đột nhiên như tia chớp lao tới, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Xích Diễm cũng không kịp ngăn cản. Vật ấy húc văng một con sói xám cấp sáu đang chuẩn bị ký kết khế ước với Vân Nguyệt, rồi nhảy vào lòng nàng, l**m đi giọt máu trên lòng bàn tay nàng.

Không chỉ vậy, vết thương trên lòng bàn tay bị l**m qua liền khép lại như chưa từng bị tổn thương.

Khi nhìn rõ diện mạo của vật thể màu lam ấy, Vân Nguyệt không khỏi kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như thể đang tìm kiếm dấu hiệu của một hành tinh hay phi thuyền từ vũ trụ.

Sau khi xác định không có gì bất thường, nàng vẫn không thể tin vào mắt mình khi nhìn chằm chằm vào sinh vật màu lam ấy.

Thấy biểu cảm quen thuộc mà kinh ngạc của Vân Nguyệt, Xích Diễm nghi hoặc hỏi: “Đây là loài thú gì?”

Thành thật mà nói, sau ba ngàn năm sinh sống tại Huyễn Ảnh đại lục, Xích Diễm tự nhận mình đã hiểu biết rộng rãi. Thế nhưng, loài huyền thú này, hắn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sinh vật ấy toàn thân màu lam kỳ lạ, hơn nữa, thân thể… tạm thời gọi là thú đi, lại không có lấy một sợi lông, trụi lủi.

Phần lớn đầu bị chiếm bởi mũi và mắt, có lẽ đôi mắt to lớn ấy tạm thời có thể gọi là đáng yêu, nhưng chiếc mũi siêu to lại khiến người ta khó mà khen ngợi.

Xích Diễm thầm nghĩ, sinh vật này khi ăn uống liệu có bị sặc vì hít phải quá nhiều không?

Phần còn lại của đầu bị chiếm bởi một cái miệng dài và rộng. Có thể thấy, răng của nó rất sắc nhọn.

Trên đầu nó, có đôi tai dài hơn cả tai thỏ, lúc thì dựng đứng, lúc thì cụp xuống.

Khi tai cụp xuống, Xích Diễm phát hiện, độ dài của tai gần bằng chiều cao của nó.

Dưới tai trái có một lỗ thủng, tai phải phía trên cũng có một lỗ thủng. Hai lỗ thủng buồn cười ấy trông như bị chó cắn.

Điều kỳ lạ nhất là, sinh vật này có sáu chân, nhưng lại đi bằng hai chân. Bốn chi trên giống như tay người, có móng tay dài, dùng để cầm nắm.

Nó cười lên trông vừa xấu vừa đáng yêu, mấy chiếc răng cửa dài và thưa thớt khiến người ta không khỏi lo lắng, liệu khi ăn có bị mắc kẹt không?

“Chó!”

“Phốc…”

Vân Nguyệt trả lời khiến tất cả huyền thú ở đó đều bật cười. Xích Diễm cũng xoa trán, cảm thấy rất bất đắc dĩ với câu trả lời của Vân Nguyệt.

Chẳng lẽ nàng chưa từng thấy chó sao? Con chó nào có sáu móng vuốt và tai dài hơn cả tai thỏ?

Ngay khi mọi huyền thú đang cười nhạo Vân Nguyệt, sinh vật màu lam ấy thu hai chi dài ở eo vào bụng, sáu móng vuốt biến thành bốn chi.

Sau đó, nó nhảy từ lòng Vân Nguyệt xuống đất, đứng bằng hai chân, tai dựng đứng.

“Uông uông…”

Hai tiếng sủa vang lên, khiến tất cả huyền thú đều sững sờ.

Trời ạ! Thật sự là chó!

Khi mọi người còn đang hóa đá, Vân Nguyệt ôm sinh vật màu lam ấy lên, mắt sáng rực hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”

Tiểu quái thú chỉ vào rừng rậm, ý rằng: Nó đến từ trong rừng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 273: So lục cấp huyền thú còn lợi hại ngoại tinh sinh vật


Quái thú hồi đáp khiến mọi người lần nữa ngây người như hóa đá.

Chúng làm sao mà biết được, trong khu rừng rậm rạp này lại tồn tại một chủng loài quái dị đến vậy?

“Rừng rậm?” Vân Nguyệt khẽ nhíu mày hỏi: “Vậy… Trước khi đến rừng rậm này, ngươi là từ đâu tới?”

Tiểu quái thú cụp tai xuống, biểu lộ rõ ràng rằng với câu hỏi của Vân Nguyệt, bản thân nó cũng không biết phải trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Vân Nguyệt lại làm ra một hành động khiến tất thảy mọi người đều không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thấy nàng thuận tay nhặt lên một viên đá cuội, không chút do dự ném mạnh về phía tiểu quái thú màu lam.

“Đông —— ”

Một tiếng vang trầm thấp truyền đến, viên đá vốn cứng rắn vô cùng trong khoảnh khắc liền hóa thành bột mịn.

Tiểu quái thú bị đánh văng xuống đất, mở to mắt, kinh ngạc nhìn Vân Nguyệt. Nó thực sự không thể hiểu nổi, rõ ràng nó đáng yêu đến vậy, vì sao Vân Nguyệt còn muốn ra tay đánh nó?

“Ách… Ngươi đừng giận, ta chỉ muốn thử xem ngươi có giống như trong truyền thuyết, thân thể cứng rắn vô cùng, thậm chí có thể nhấc vật nặng gấp trăm ngàn lần chính mình hay không thôi.”

Một giọt mồ hôi lớn từ trên đầu tiểu quái thú chảy xuống. May mà đầu nó đủ cứng, nếu không, viên đá lớn hơn đầu nó rất nhiều kia chắc chắn đã khiến nó mất mạng rồi.

Thế nhưng sóng trước vừa yên, sóng sau lại ập tới.

Ngay lúc tiểu quái thú cho rằng mình đã an toàn, sắp sửa cùng Vân Nguyệt ký kết khế ước, thì một con sói xám lục cấp đột ngột từ phía sau lao đến, nếm được mùi máu trong lòng bàn tay nàng.

Sói xám này tỏ ra vô cùng bất mãn với cách hành xử của tiểu quái thú. Khi vừa giáng xuống từ trên trời, nó đã bị tiểu quái thú đánh bay ra ngoài.

Dẫu sao nó cũng là thiên huyền lục cấp huyền thú, tuy chỉ ở cấp lục, nhưng bởi bản thân là loài dã thú ăn thịt, tính cách hung hãn vượt xa những huyền thú đồng cấp.

Chính bởi vậy, giống loài lang tộc như nó là mục tiêu mà nhiều cao thủ thiên huyền tranh nhau thuần phục.

Thế nhưng con tiểu quái thú này lại khiến nó mất mặt trước mặt chủ nhân.

Nó muốn xem thử, rốt cuộc là cái đầu cứng của tiểu quái thú kia lợi hại hơn, hay răng nanh lục cấp của nó mới là mạnh mẽ nhất.

“Oa ô —— ”

Lục cấp sói xám phát ra một tiếng gầm cảnh báo.

“Cẩn thận!”

Vân Nguyệt lo lắng kêu lên, nhưng tiểu quái thú vẫn chậm một bước.

Chỉ thấy lục cấp sói xám không chút do dự há to miệng như chậu máu, cắn mạnh lấy đầu tiểu quái thú.

“Mau thả nó ra!” Vân Nguyệt hét lớn, định lao lên cứu giúp, lại bị Xích Diễm giữ chặt.

“Nó bị cắn rồi!” Vân Nguyệt lo lắng kêu lên.

Ở kiếp trước, cuộc sống của nàng ngoài thương trường chính là chiến trường. Trên mặt, nàng là nữ cường nhân trong giới kinh doanh, nhưng trong bóng tối, lại là đặc công thường xuyên đi lại dưới họng súng.

Có những lúc chán ghét cuộc sống lừa lọc dối trá ấy, nàng đặc biệt yêu thích những vật nhỏ đơn thuần, đáng yêu và mang đến niềm vui. Mà 《Tinh tế bảo bối》 chính là bộ phim hoạt hình có nhân vật nàng yêu mến nhất.

Hiện tại thật vất vả mới xuất hiện một phiên bản thực tế của “Tinh tế bảo bối”, sao nàng có thể đành lòng để nó bị cắn chết như thế?

“Nó không dễ chết như vậy đâu.”

Xích Diễm vừa dứt lời, liền nghe một tiếng “Chiêm chiếp” vang lên đau đớn.

Tiếng kêu phát ra lại là từ lục cấp sói xám.

Con sói vốn dữ tợn là thế, trong chớp mắt lại r*n r* buông đầu tiểu quái thú ra.

Quan sát kỹ hơn, mắt Vân Nguyệt trừng lớn không thể tin nổi.

Trời ơi!

Sói xám dù sao cũng là huyền thú lục cấp thuộc hàng thiên huyền, cú cắn này, cho dù không chết thì cũng phải lột một lớp da mới phải!

Thế nhưng nhìn kỹ lại, trên cổ tiểu quái thú hoàn toàn không hề có dấu răng, trong khi đó con sói xám…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 274: Càng lúc càng mê ly…


Thấy dưới cổ tiểu quái thú rơi xuống một vật thể cứng rắn, đầu mày Vân Nguyệt khẽ nhíu lại.

Vậy mà không một chiếc răng nào còn sót lại cho sói xám, toàn bộ đều bị cái đầu cứng như đá kia đập cho vỡ nát!

Mà tiểu quái thú cũng chẳng khá hơn là bao.

Dù cú cắn ấy không gây tổn thương thực chất nào cho nó, nhưng quả thực khiến nó cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Khi sói xám buông đầu nó ra, tiểu quái thú liền gào lên rồi chạy loạn khắp nơi.

Ban đầu Vân Nguyệt còn tưởng nó hoảng sợ, nhưng về sau mới nhận ra, nó đơn giản là ghét cái mùi hôi và dơ bẩn trong miệng sói xám. Quanh quẩn một hồi ở chỗ cũ, cuối cùng phát hiện một nơi bí ẩn bên cạnh có suối trong vắt, lập tức như mũi tên lao vút đến, đem toàn bộ đầu ngâm vào dòng nước.

Nó vừa dội nước vừa dùng móng vuốt bé nhỏ ra sức kỳ cọ đầu và hai má. Cọ mãi cọ mãi, đến nỗi tưởng chừng lớp da cũng sắp tróc ra, lúc này mới ngượng ngùng bước ra khỏi suối.

Tiến đến bên cạnh Vân Nguyệt, không để nàng kịp phản ứng, liền túm lấy làn váy của nàng mà lau khắp mặt mũi mình, chẳng hề cảm thấy có điều gì không ổn.

Ấn đường Vân Nguyệt giật liên hồi.

Nói gì thì nói, tiểu quái thú này thật đúng là cao thủ “hại người lợi mình” a!

Khi tiểu quái thú lần nữa đảo mắt nhìn quanh một vòng huyền thú, con sói xám kia đã nằm rạp trên đất, hoàn toàn thần phục trước nó.

Tiểu quái thú lầm bầm mấy tiếng, sói xám liền lập tức cụp đuôi, lủi ra sau Hùng vương.

Những huyền thú còn lại, sau khi tận mắt chứng kiến uy lực của nó, cũng đều hướng về phía nó với ánh mắt kính sợ.

“Tiểu vật, ngươi thật sự là từ ngoại tinh tới sao?” Vân Nguyệt thật sự không thể hiểu vì sao một sinh vật thế này lại xuất hiện ở đây, nên vô thức thốt ra một câu hỏi mà chính nàng cũng thấy ngu ngốc.

Tiểu quái thú liếc mắt nhìn nàng một cái, liền không khách khí mà nhảy tọt vào lòng nàng, dường như vòng tay này vốn đã thuộc về nó từ lâu, chẳng hề có chút xa lạ nào.

Nó khẽ động đôi tai to, tìm một chỗ thật thoải mái rồi cuộn tròn lại.

Dù sao thì nó cũng không biết nói, mà dẫu có thể nói được, nó cũng không hiểu nổi bản thân đã biến hóa thành dạng quái vật gì, nên có hỏi nó cũng như không.

Xích Diễm thực sự không nhịn được tò mò, hỏi: “Nguyệt Nhi, chẳng phải nàng từng nghe truyền thuyết gì liên quan đến nó sao? Trong truyền thuyết, rốt cuộc nó là thứ gì?”

“Cái này…” Vân Nguyệt không quan tâm Xích Diễm có hiểu hay không, chỉ nói một cách đầy mơ hồ: “Vật này là trong thế giới kia, ta yêu thích nhất một loài hoạt họa… động vật, là do người ta quay dựng nên để giải trí, tương tự như các hình bóng da truyền thống.

Câu chuyện truyền thuyết tương tự như sau: Nó vốn là sinh vật đến từ hành tinh khác, bị một vị tiến sĩ b**n th** tạo ra như một vật thí nghiệm. Do sức phá hoại của nó quá lớn, nên hạm trưởng vũ trụ quyết định tiêu diệt nó.

Để thoát khỏi sự truy sát của hạm trưởng, nó lái phi thuyền vũ trụ chạy đến địa cầu – cũng chính là thế giới chúng ta từng sinh sống. Ở đó, nó gặp gỡ một bé gái ngoại quốc, từ đó hình thành tình bạn sâu đậm.

Nó là vật thí nghiệm thứ sáu trăm hai mươi sáu mà vị tiến sĩ kia tạo ra, bé gái đó đặt cho nó cái tên gọi là Sử Địch Kỳ. Dáng vẻ tuy nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng lại vô cùng cứng rắn, sở hữu sức phá hoại cực mạnh, thậm chí có thể nhấc vật nặng gấp trăm ngàn lần thân thể mình.”

Lúc Vân Nguyệt giải thích, hoàn toàn không để ý đến đôi lông mày của Xích Diễm ngày càng nhíu chặt.

Nàng biết hắn không hiểu, nhưng chính nàng cũng chẳng rõ ràng được lai lịch cụ thể của sinh vật này, bảo nàng sao có thể giải thích rõ ràng?

Chỉ là, nàng hiển nhiên đã đánh giá thấp khả năng lĩnh hội của Xích Diễm.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 275: Tiểu kỳ đại hãn


“Đã là động vật giả thuyết trong thế giới của ngươi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại thế giới này? Nếu là động vật chân thật, ta còn có thể lý giải được rằng nó theo ngươi xuyên không mà đến.

Thế nhưng ở thế giới của ngươi, nó chỉ là một nhân vật do người ta tưởng tượng ra, tương tự hình bóng da, vậy làm sao lại có thể sống động đứng trước mặt chúng ta như thế này?”

Vân Nguyệt nhìn tiểu quái thú một cái, nhún vai nói: “Ta không biết, cho nên chính ta cũng cảm thấy chuyện nó xuất hiện thật kỳ quái.”

Hai người đối thoại khiến tiểu quái thú nằm trong lòng Vân Nguyệt lần nữa toát mồ hôi lạnh.

Nó cũng cảm thấy chuyện này thật quá kỳ quái! Nói đi, trên thế gian này làm sao có chủng loài nào mà nó không biết được?

Chỉ là khi dò xét nội tâm Vân Nguyệt, nhìn tới nhìn lui, trong số tất cả các sinh vật, nàng lại hứng thú nhất với loại hình này, cho nên nó mới biến thành dáng vẻ ấy để làm nàng vui.

Không ngờ, thật sự không ngờ, cái nó biến thành lại chỉ là một loại hình bóng da!

Còn nói cái gì mà thế giới kia của bọn họ? Rồi lại gọi nó là sinh vật ngoài tinh?

Tiểu quái thú nằm trong lòng Vân Nguyệt, âm thầm choáng váng.

Trời ạ!

Sớm biết vậy đã chẳng biến thành cái này để lấy lòng nàng. Đến nỗi nghe nàng nói mình là chó, nó lại còn thật sự học một tiếng chó sủa…

Thật sự là quá phí tấm lòng của nó rồi.

Thôi thì mặc kệ! Dù sao cũng đã biến thành bộ dạng này, cứ để vậy đi. Cái loại động vật hình bóng da này, cũng khá đặc biệt và mang lại cảm giác vui vẻ. Ngoài trừ việc không có lông khiến nó không thích lắm, còn lại cũng tạm được.

Quan trọng nhất là — Vân Nguyệt thích!

“Này, ngươi đừng ngủ a. Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Vì sao lại đến nơi đây? Ngươi muốn làm gì?”

Thấy cái sinh vật giống hệt Sử Địch Kỳ kia cứ ngang nhiên nằm trong lòng nàng ngủ gà ngủ gật, Vân Nguyệt cố sức lay lay nó, đánh thức dậy.

Nói gì thì nói, nó định xem lòng nàng như ổ chó hay sao?

“Chủ nhân, những huyền thú còn lại vừa rồi đều nói ngài đã mất máu quá nhiều, không thể tiếp tục ký kết thêm bất cứ khế ước nào nữa. Vì vậy, bọn chúng nguyện ý cam tâm tình nguyện đi theo ngài.”

Ưng Vương đột nhiên lên tiếng chuyển chủ đề, nhưng lời nó nói lại khiến cả Vân Nguyệt lẫn Xích Diễm đều thoáng ngẩn người.

Tất cả huyền thú đều nghe theo lời nàng, hơn nữa còn không cần ký kết khế ước? Thật hay giả đây?!

Nhìn biểu hiện rõ ràng sợ hãi và kính phục của đám huyền thú kia đối với tiểu quái thú, Vân Nguyệt nghi ngờ đưa nó lên ngang hai má mình, chăm chú nhìn vào đôi mắt của nó, nghi hoặc hỏi: “Là ngươi khiến chúng nghe lời ta?”

Tiểu quái thú chớp mắt lớn đáng yêu, trong lúc Vân Nguyệt không hề đề phòng, đột nhiên lè lưỡi l**m nhẹ lên môi nàng một cái.

Vân Nguyệt khẽ ngẩn người, đem hành động thân thiện ấy xem như là cử chỉ cún con thể hiện tình cảm với chủ nhân. Nhẹ nhàng mỉm cười, nàng xoa xoa đầu nhỏ của nó.

Chỉ là, tiểu gia hỏa này thật kỳ quái, đã l**m thì thôi đi, giờ nhìn ánh mắt nó lại đầy vẻ ngượng ngùng khó hiểu, hơn nữa…

Chẳng lẽ mắt nàng có vấn đề? Vì sao nàng cảm thấy thân thể nó bắt đầu đổi màu?

Vốn là sắc lam trong trẻo, hiện giờ lại xen lẫn chút hồng phấn.

Hai màu này kết hợp lại… thật sự là càng quê mùa bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

Bị Vân Nguyệt nhìn chằm chằm đến phát sợ, tiểu quái thú liền nhảy trở về lòng nàng. Mặc cho Vân Nguyệt không chủ động ôm, nó vẫn bám chặt vào áo nàng bằng móng vuốt, hoàn toàn không sợ rơi xuống.

Giống như một con cún con, nó cọ cọ người lên người nàng vài cái, còn “ô ô hừ hừ” hai tiếng.

Đám huyền thú xung quanh trợn mắt kinh ngạc.

Thì ra vị này… còn có thể làm ra dáng vẻ bán manh đến như vậy!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 276: Thiên vị Vân Nguyệt


“Tiểu vật, đã ngươi và nó giống nhau như đúc, vậy từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Kỳ, được không?”

Nghe Vân Nguyệt đặt tên cho mình, tiểu quái thú liền liều mạng gật đầu, sau đó tiếp tục bán manh, khiến Vân Nguyệt không nhịn được bật cười khanh khách.

Nhìn tiểu quái thú màu phấn lam đang nằm trong lòng Vân Nguyệt, Xích Diễm khẽ nhíu mày.

Sinh vật này xuất hiện thật kỳ quái, lại rõ ràng là vì Vân Nguyệt mà đến. Tuy rằng hắn không cảm nhận được ác ý từ nó, nhưng lúc này bọn họ đang trong thời kỳ đặc biệt nhạy cảm, giữ một sinh vật không rõ lai lịch ở bên người, chưa biết là phúc hay họa.

“Nguyệt Nhi, vật này đến từ nơi kỳ lạ, nàng thật sự muốn giữ nó làm thú sủng sao?”

Tiểu Kỳ nghe lời của Xích Diễm, lập tức ngẩng đầu, trừng mắt tức giận nhìn hắn.

Tiểu nhân! Đúng là tiểu nhân! Dám ly gián mối quan hệ giữa nó và Vân Nguyệt!

Bị ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Kỳ đối diện, Xích Diễm híp mắt lại, trong ánh nhìn lộ ra vẻ nghiêm túc dò xét.

Tiểu Kỳ cũng chẳng chút e dè, đôi mắt to nheo lại, bày ra tư thế đối đầu rõ rệt với Xích Diễm.

Vân Nguyệt không thấy được ánh mắt của Tiểu Kỳ, chỉ thấy ánh nhìn sắc bén của Xích Diễm. Nhìn hắn chăm chú nhìn tiểu Kỳ đầy bất thiện, nàng bật cười nói: “Tuy rằng nó xuất hiện có chút quái lạ, nhưng ta thật sự rất thích nó. Hơn nữa, ta cũng không cảm nhận được ác ý nào từ nó…”

Thêm vào đó, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tiểu Kỳ, trong lòng nàng đã nảy sinh một cảm giác thân thiết khó hiểu, như thể gặp lại người thân lâu ngày không gặp. Bởi vậy nàng tin rằng Tiểu Kỳ sẽ không làm hại nàng.

Lời của Vân Nguyệt khiến Tiểu Kỳ lập tức lại một trận thân mật như chó con, quấn quýt không rời.

Mắt Xích Diễm càng lúc càng nheo lại, sắc lạnh hơn cả ban nãy.

Tên chó này, lại dám chà xát lên ngực Nguyệt Nhi của hắn!

Không nói một lời, Xích Diễm tiến lên, như con mèo vồ mồi, đưa tay túm lấy da cổ Tiểu Kỳ, lập tức kéo nó ra khỏi lòng Vân Nguyệt.

Tiểu Kỳ liều mạng giãy giụa, rồi trong cơn tức giận liền há miệng cắn mạnh vào cánh tay Xích Diễm.

Một luồng ánh hồng lóe lên, Xích Diễm lập tức vận dụng chân khí hộ thể. Thế nhưng hàm răng sắc bén dị thường của Tiểu Kỳ lại có thể xuyên qua lớp bảo hộ ấy, trực tiếp c*m v** da thịt hắn.

Xích Diễm kinh hãi, lập tức hất mạnh Tiểu Kỳ xuống đất.

Tiểu Kỳ ngay sau đó lại nhảy tót vào lòng Vân Nguyệt.

“Ngọn lửa, có bị thương không?” – Vân Nguyệt đau lòng kéo tay Xích Diễm, nhẹ nhàng v**t v* nơi mới bị cắn, thấy có vệt màu đen nhàn nhạt lưu chuyển trong vết thương.

“Răng nó có độc.” – Xích Diễm vừa nói, vừa lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Kỳ.

Tiểu Kỳ cũng chẳng chút khách khí, lập tức trừng mắt đáp trả. Hừ, dám đụng đến nó, thì đừng mong toàn mạng!

Thế nhưng ngay sau đó, nó liền bị Vân Nguyệt tức giận hất văng ra đất, đập đầu xuống bụi.

“Ô…” – Tiểu Kỳ tội nghiệp nhìn về phía Vân Nguyệt, nhưng nàng lúc này đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt vì cú cắn của nó đối với Xích Diễm.

Thiên vị! Quá thiên vị!

Rõ ràng là Xích Diễm ra tay trước, nó mới phản kích, thế mà giờ đây lại bị trách mắng…

Nước mắt to như hạt đậu lăn dài khỏi đôi mắt đen láy, Tiểu Kỳ đầy uất ức lại nhảy lên lòng Vân Nguyệt.

Ngay sau đó, lại một lần nữa bị nàng không thương tiếc hất bay ra ngoài.

“Giải dược!” – Vân Nguyệt mặt lạnh, đưa tay yêu cầu.

“Hừ.” – Tiểu Kỳ tức giận quay mặt đi.

Độc đó vốn chẳng gây hại gì nghiêm trọng! Thế mà lại bị hất hai lần, đúng là thiên vị quá mức!

“Nguyệt Nhi, không sao đâu. Chút độc đó không quá nửa canh giờ sẽ tự tiêu.” – Xích Diễm khẽ an ủi.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 277: Huyền thú tất cả quy thuận?


Xem đi xem đi, nó đã nói rồi kia mà? Độc này có thể lập tức g**t ch*t những huyền thú hay thần thú kia, nhưng muốn g**t ch*t hắn – điều đó là không thể nào!

Vân Nguyệt liếc nhìn Tiểu Kỳ đang giữ vẻ ngạo nghễ, quay sang đám huyền thú bên cạnh nói: “Các ngươi đã quy thuận ta, vậy thì cùng ta vào không gian đi.”

Trước lời mời của Vân Nguyệt, hơn ba mươi con huyền thú lập tức tiến vào không gian của nàng.

“Thiên Lôi, sao ngươi cũng vào luôn? Ngươi không phải còn phải đi thông báo cho các huyền thú phía nam sao?” – Vân Nguyệt nghi hoặc hỏi.

“Chủ nhân, xin cứ yên tâm. Những huyền thú còn lại sẽ nhanh chóng trở về và quy thuận chủ nhân.” – Thiên Lôi đáp.

Lời của Thiên Lôi khiến Vân Nguyệt và Xích Diễm liếc mắt nhìn nhau, lòng không khỏi chấn động.

“Ngươi xác định?”

“Xin yên tâm, thưa chủ nhân.”

“Vì sao chúng lại quy thuận ta? Là ai đã thông báo cho chúng? Lại là ai đã thuyết phục được chúng?”

Vân Nguyệt vừa hỏi, vừa liếc nhìn Tiểu Kỳ – kẻ đang nằm đó hờn dỗi với nàng. Vì nàng đã ký kết khế ước với Thiên Lôi, nên lời đối thoại này được truyền qua tâm linh cảm ứng.

“Chủ nhân, chuyện này… Thiên Lôi bất tiện nói.” – Thiên Lôi đáp.

“Có phải Tiểu Kỳ không?”

“Hồi chủ nhân, không phải. Tuy nhiên, Thiên Lôi đã ký kết khế ước với người, tuyệt đối sẽ không hại chủ nhân. Dù Tiểu Kỳ không có huyền lực, không phải huyền thú, nhưng nó sẽ là trợ thủ đắc lực của chủ nhân. Xin đừng loại bỏ nó.”

Vấn đề Vân Nguyệt nêu ra, dù Thiên Lôi không trả lời trực tiếp, nhưng có một điều nàng dám chắc: nếu đến trưởng lão ưng tộc cũng đánh giá cao, thì Tiểu Kỳ tuyệt đối không phải vật tầm thường.

“Nguyệt Nhi, Tiểu Kỳ này xuất hiện thật quá kỳ quặc. Từ lúc nó xuất hiện, toàn bộ huyền thú đều lập tức quy thuận nàng, nàng không thấy lạ sao?” – Xích Diễm dùng truyền âm mật nói với nàng.

“Vừa rồi ta đã hỏi Thiên Lôi về lý do huyền thú đột ngột quy thuận, nhưng Thiên Lôi không muốn trả lời. Hơn nữa còn phủ nhận việc đó là do Tiểu Kỳ. Chỉ nói rằng nên tiếp nhận nó, bởi vì nó sẽ là một người giúp việc đắc lực.”

“Đã vậy, thì đừng giận dỗi với nó nữa. Dù sao nó cũng chỉ là súc sinh, không cần thiết phải so đo.”

“Không được! Dù là gì đi nữa, nó đã làm ngươi bị thương, là không thể tha thứ. Dù cho nó có là thú vương mà ta đang tìm kiếm, ta cũng không thể tiếp nhận. Chúng ta đi!”

Dứt lời, không đợi Tiểu Kỳ phản ứng, Vân Nguyệt liền kéo tay Xích Diễm bay vút đi thật nhanh.

Tiểu Kỳ quay đầu lại nhìn, hai mắt lập tức tròn xoe, liền phi thân đuổi theo.

Nó có tốc độ vượt trội hơn hẳn Vân Nguyệt, trong chớp mắt đã đuổi kịp hai người.

Chắn trước mặt, không cho họ rời đi, Tiểu Kỳ đầy vẻ uất ức nhìn Vân Nguyệt.

Nhưng nàng vẫn làm ngơ, kéo tay Xích Diễm đi đường vòng.

Tiểu Kỳ lại tiếp tục chắn đường nàng.

“Rốt cuộc vì sao ngươi cứ nhất quyết đi theo ta? Ngươi lợi hại như vậy, căn bản không cần làm thú sủng của ta, tự do tự tại chẳng phải tốt hơn sao?”

Bất ngờ, giọng Thiên Lôi truyền ra từ không gian: “Chủ nhân, nó vừa nói rằng, chính vị công tử kia đã tổn thương nó trước. Nó cắn lại chỉ là để tự vệ, nhưng ngài lại tức giận không muốn nó nữa, khiến nó cảm thấy vô cùng uất ức.”

“Hắn là trượng phu của ta. Dù cho lỗi là do hắn, ngươi – với tư cách là thú sủng – cũng tuyệt đối không được tổn thương chủ nhân. Đó là nguyên tắc căn bản của thú sủng.

Nếu không, cho dù bản sự ngươi có lớn đến đâu, ta cũng sẽ không tiếp nhận một thú sủng có thể làm hại chủ nhân.”

Thấy Vân Nguyệt vô cùng kiên quyết, Tiểu Kỳ cụp tai xuống đầy bi thương.

Nó nhảy lên cánh tay Xích Diễm, lè lưỡi nhẹ nhàng l**m lấy vết thương trên tay hắn.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 278: Thành toàn người khác, ghê tởm chính mình!


Chỉ trong chốc lát, vết thương còn lưu chuyển chút màu đen vừa rồi liền hoàn toàn khép lại.

Không dám tự tiện chui vào lòng Vân Nguyệt nữa, Tiểu Kỳ đầy vẻ uất ức và tràn đầy hy vọng nhìn về phía nàng, mong rằng nàng sẽ ôm nó, không ném nó đi.

“Chủ nhân, nó nói nó biết lỗi rồi, xin người hãy tha thứ cho nó.” – Thiên Lôi lên tiếng thay nó.

“Ngươi thật sự muốn đi theo ta đến vậy sao?” – Vân Nguyệt hỏi.

Tiểu Kỳ mạnh mẽ gật đầu.

“Vì sao?”

Tiểu Kỳ cọ cọ vào làn váy của nàng, để Thiên Lôi phiên dịch: “Bởi vì nó nói nó thích ngươi, mơ ước được đi theo bên cạnh ngươi.”

Xích Diễm nhíu mày. Vì sao nghe câu này lại khiến hắn khó chịu đến vậy?

“Mơ tưởng đi theo ta cũng được. Nhưng bên cạnh ta còn có hắn – là trượng phu của ta. Ngươi cần phải tôn trọng hắn như tôn trọng ta, yêu quý hắn như yêu quý ta. Mệnh lệnh của hắn cũng là mệnh lệnh của ta. Nếu ngươi không làm được, vậy thì thôi đi.”

“Nó hỏi, nếu như vị công tử này là người đã tổn thương nó thì sao?”

“Ngươi lợi hại đến vậy, sao có thể bị hắn làm tổn thương? Hơn nữa, ta hiểu rõ hắn là người thế nào, tuyệt đối không bao giờ vô cớ làm tổn thương ngươi. Nếu hắn thật sự ra tay, vậy thì chắc chắn là do ngươi đã phạm lỗi!”

Tiểu Kỳ: “…”

“Thế nào? Đồng ý hay không?”

Nhìn Vân Nguyệt, Tiểu Kỳ cụp tai, rồi nhảy tọt vào lòng nàng, xem như thỏa hiệp.

Thật là tức chết nó! Vậy mà nàng lại thiên vị đến mức này!

Nghĩ đến việc vừa rồi chính mình còn dùng đầu lưỡi l**m tay Xích Diễm, Tiểu Kỳ liền rùng mình ớn lạnh. Nhân lúc Vân Nguyệt không chú ý, nó lén quay đầu ra ngoài nhổ một tràng nước miếng đầy ghê tởm.

********************** Càn Khôn Học Viện **********************

Hai ngày sau, vào buổi tối trăng tròn.

Thể chất Xích Diễm mang thiên âm, không thích hợp hoạt động vào đêm trăng tròn. Dù có phải ra ngoài, cũng không nguy hiểm gì lớn, nhưng sẽ tổn hao mấy chục năm chân khí. Vì vậy, Vân Nguyệt hạ lệnh cho hắn nghỉ ngơi trong không gian của nàng.

Vì các học viên Bắc Tường Quốc tiến vào từ phía bắc rừng rậm, những huyền thú từ đông, nam và tây cần thêm thời gian mới đến được, nên không thể cùng đến một lúc.

Tuy nhiên để đảm bảo an toàn, Vân Nguyệt quyết định mỗi đêm vào giờ tý đều đi thu phục huyền thú mới đến, đưa chúng vào không gian trước.

Đêm nay, nàng đến một địa điểm cách đội ngũ khoảng năm mươi dặm, nơi huyền thú tập hợp chờ nàng.

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Kỳ, Vân Nguyệt thi triển phi hành thuật mà nàng đã luyện đến mức thuần thục, chỉ trong chốc lát đã đến nơi.

Những huyền thú kia sớm đã chờ sẵn. Tiểu Kỳ rất ra dáng chó trung thành, hùng hổ chỉ huy từng huyền thú tiến vào không gian của Vân Nguyệt theo trật tự.

Đêm nay không có nhiều huyền thú đến, chỉ hơn hai mươi con, nên Vân Nguyệt nhanh chóng thu nhận tất cả vào không gian.

Quả đúng như trưởng lão ưng tộc từng nói, đám huyền thú này thật tâm quy thuận, thậm chí không cần ký khế ước.

Ôm lấy Tiểu Kỳ, Vân Nguyệt lại hỏi điều nghi hoặc trong lòng:

“Tiểu Kỳ, hiện tại Xích Diễm không ở đây, ngươi có thể nói thật với ta được không? Có phải ngươi là kẻ khiến chúng quy thuận ta không?”

Tiểu Kỳ trợn tròn mắt, dựng đứng đôi tai dài, cố làm ra vẻ vô cùng ngây thơ. Cái đầu nhỏ của nó lắc qua lắc lại như cái trống bỏi, cố chứng minh chuyện này không liên quan gì tới nó.

Vân Nguyệt khẽ nhíu mày. Thôi được, dù sao thì con tiểu quái vật này cũng rất tốt với nàng, lại trung thành ra mặt, mà chuyện xảy ra đều có lợi với nàng – cho nên, bất kể có phải nó hay không, nàng cũng không quá bận tâm.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 279: Tiểu Kỳ bị thương


Nếu thật sự là do nó, mà nó không muốn nói, nàng cũng sẽ không ép buộc nó phải thừa nhận.

Dù sao thì, giữa nghịch cảnh mà có thể đưa tay giúp đỡ bọn họ, chỉ riêng điều đó thôi, nàng đã vô cùng cảm kích rồi.

“Được rồi, nếu không phải thì thôi. Đi nào, chúng ta trở về.”

Đêm nay hãy còn sớm, mà nàng cũng đã lâu không có được một giấc ngủ ngon. Ôm lấy Tiểu Kỳ, Vân Nguyệt khẽ nhún người, nhẹ nhàng đạp lên không trung, thân ảnh phiêu dật như tiên tử trong đêm, nhanh chóng hướng về doanh địa.

Tiểu Kỳ nằm trong lòng Vân Nguyệt, vô cùng hưởng thụ. Nhưng đúng vào khoảnh khắc nàng phi thân lên, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ đáng yêu kia, lại chợt lóe lên một tia âm lệ trái ngược hoàn toàn với diện mạo.

“Vèo —— ”

Chưa kịp để Vân Nguyệt phản ứng, Tiểu Kỳ đã như tên rời cung, vọt lên về phía sau bên trái nàng.

Tốc độ ấy quá nhanh, ngay cả Lê trưởng lão đang ẩn mình trong bụi cỏ phía sau cũng hoàn toàn không kịp nhận ra.

Khi ông phát hiện có vật gì đó lao thẳng về phía mình, thì đã không còn kịp né tránh, càng không kịp ngạc nhiên.

Bởi vì không rõ sinh vật đang công kích mình là loài gì, liệu có mang huyền lực hay không, nên ông không dám khinh thường. Chỉ kịp theo phản xạ giương cao ngân diện kỳ lân đao, kết hợp với toàn bộ huyền khí, bổ mạnh về phía Tiểu Kỳ.

“Cẩn thận!”

Vân Nguyệt xoay người, vừa trông thấy là Lê trưởng lão, liền lo lắng hét lớn.

Dù Lê trưởng lão là người có địa vị thấp nhất trong Thánh cung – thanh bào trưởng lão – thì cũng là cường giả thần huyền cấp.

Mà Tiểu Kỳ tuy cứng cỏi, nhưng như trưởng lão ưng tộc từng nói, nó căn bản không phải huyền thú, không có huyền lực. Làm sao nàng có thể không lo?

Dù chỉ mới làm thú sủng được hai ngày, và từng có lúc giữa nó và Xích Diễm xảy ra không vui khiến nó không thân cận với hắn, nhưng đối với nàng – nó thực lòng rất tốt.

Luôn ngoan ngoãn như chó nhỏ, giúp nàng đấm chân, xoa vai, làm việc vặt, còn hỗ trợ quản lý huyền thú trong không gian, khiến mọi việc đều đâu ra đấy.

Chỉ riêng những điều đó thôi, nàng cũng tuyệt đối không cho phép ai được phép làm tổn thương nó.

Nhưng tốc độ của Tiểu Kỳ rõ ràng vượt xa nàng. Dù phát hiện điều bất ổn và lập tức lao đến cứu, nàng vẫn không kịp bảo vệ nó.

Khi luồng sáng lam như lưu quang va chạm với hỏa hệ huyền khí màu đỏ của thần huyền cường giả, chỉ nghe một tiếng “Phanh” trầm đục vang lên. Hai nguồn năng lượng đối kháng tạo nên một luồng khí bùng nổ mạnh mẽ, lan tỏa thành quầng sáng tròn xung kích khắp bốn phía.

Nơi ánh sáng đi qua, cỏ cây đều hóa thành tro bụi.

Vân Nguyệt vừa đến nơi cũng bị sức chấn động khiến thân thể khựng lại trong chốc lát.

Sau va chạm, Tiểu Kỳ bị hất văng ra ngoài, còn ngân diện kỳ lân đao của Lê trưởng lão thì bị chấn gãy, bản thân ông cũng bay ngược ra sau.

“Tiểu Kỳ, ngươi sao rồi? Có bị thương không?” – Vân Nguyệt phi thân tới, ôm lấy Tiểu Kỳ, kiểm tra đầy lo lắng.

“Chiêm chiếp…” – Tiểu Kỳ phát ra tiếng kêu đầy uất ức.

Vân Nguyệt quan sát kỹ, chỉ thấy ở ngực bụng nó có một vết thương mảnh do đao của Lê trưởng lão tạo ra. Một vệt máu đỏ từ đó rịn ra.

“Tiểu Kỳ, có đau không?” – Vân Nguyệt xót xa hỏi, nhẹ nhàng v**t v* khắp thân thể nó.

Tiểu Kỳ liền rúc vào lòng nàng làm nũng.

Vân Nguyệt là một kẻ bị xem là phế vật trong huyền lực – điều này ai ai cũng biết. Trước khi tiến vào rừng rậm, chính Lê trưởng lão và Chu Vi lão từng khinh thường nàng.

Thế nhưng hiện tại, nàng lại có thể thu phục huyền thú, thi triển phi hành thuật thượng thừa, bên cạnh còn có một sinh vật đặc biệt có thực lực tương đương hắn… đủ để chứng minh rằng sự yếu đuối năm xưa của nàng hoàn toàn chỉ là ngụy trang.

Dù ông không biết rõ thân phận thật hay thực lực chân chính của nàng, nhưng có thể ẩn nhẫn đến hơn mười năm, người này – tâm cơ quả thật sâu không lường được.
 
Back
Top Bottom