Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 210: Thần bí Cẩm Y Vệ liên minh lệnh


“Tiểu tử, lại đây.”

“Dạ.” Xích Diễm nhẹ gật đầu, bước đến bên cạnh hoàng thượng.

“Phụ hoàng…”

“Ngươi có biết vì sao phụ hoàng mãi chưa từng tứ hôn cho ngươi không?” Bắc Minh Thần ánh mắt hơi nheo lại hỏi.

“Phụ hoàng tự nhiên có suy tính riêng của mình.”

Nhìn ánh mắt Xích Diễm, Bắc Minh Thần lập tức tỏ ra không hài lòng, thưởng ngay một cái cốc đầu.

“Đừng có giở trò đùa giỡn với trẫm!”

Thấy Xích Diễm vẫn không lên tiếng, Bắc Minh Thần càng thêm tức giận, biểu cảm đầy vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Huyền Nhi, xuất thân của ngươi không hơn gì các huynh đệ khác, thế nhưng phụ hoàng lại luôn cho rằng ngươi là người có tư cách nhất để giữ vững Bắc Tường quốc. Vì thế, suốt bao năm qua, phụ hoàng đều đang âm thầm tính toán giúp ngươi, ngươi có biết không?”

“Vậy nên, phụ hoàng mong muốn thông qua liên hôn để tìm cho nhi thần một chỗ dựa vững chắc?”

“Không sai. Ngày mai buổi chầu sớm, trẫm sẽ hạ chỉ để ngươi ra ngoài nghênh đón công chúa và hoàng tử Đông Ly quốc. Ba ngày sau bọn họ sẽ đến kinh thành, nếu ngươi có thể cưới được công chúa Đông Ly, thì thế lực dựa vào đó sẽ vô cùng vững mạnh.

Ngoài ra, con gái của Trấn Quốc Tướng quân Bộc Hạn – Bộc Như Lê – cũng đã đến tuổi kết hôn, trẫm đã bàn bạc xong chuyện hôn sự, để nàng làm trắc phi của ngươi. Cộng thêm Tưởng Thanh Nguyệt, ba nữ tử ấy đủ để giúp ngươi củng cố địa vị trong triều.

Nếu ngươi thật sự yêu Tưởng Thanh Nguyệt, sau này khi ngươi kế vị, có thể phong nàng làm hoàng quý phi. Nhưng công chúa Đông Ly và tiểu thư Bộc gia, ngươi nhất định phải cưới.”

Nói đến đây, Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm vào Xích Diễm hồi lâu, thấy hắn không chút phản ứng, lửa giận lại bùng lên, lần nữa cốc đầu hắn một cái rồi nổi giận mắng:

“Thúi tiểu tử! Lão tử đang nói chuyện với ngươi, hơn nữa còn là chuyện các huynh đệ của ngươi đều khát khao mong ước, ngươi là cái biểu cảm gì thế hả?”

“Phụ hoàng.” Lúc này, Xích Diễm cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào Bắc Minh Thần.

“Nhi thần không có xuất thân hiển hách như các huynh đệ khác, cho dù thái tử đã bị phế, vẫn còn nhị ca và lão tứ. Bọn họ đều là nhân tài, vì sao phụ hoàng lại chỉ xem trọng nhi thần, nguyện ý bỏ công sức giúp nhi thần đoạt lấy giang sơn, mà không chọn một trong số bọn họ?”

Câu hỏi của Xích Diễm khiến Bắc Minh Thần theo bản năng đưa tay v**t v* chiếc nhẫn ngọc xanh trên ngón cái, trầm mặc, không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Phụ hoàng ngài là đang hy vọng hoàng tộc Bắc Tường quốc có thể vĩnh viễn thoát khỏi phiền não Hàn Huyết chứng, thoát khỏi sự trói buộc của Thánh cung, để hậu nhân hoàng thất thực sự có thể xưng đế một cách quang minh chính đại đúng không?”

Lời nói của Xích Diễm khiến Bắc Minh Thần vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi biết?”

“Phụ hoàng, nếu nhi thần có đủ năng lực, không cần dựa vào nữ nhân hay thế lực được ban cho mà vẫn có thể ngồi yên trên ngai vàng, lại có thể cam kết sau này sẽ đối đãi tốt với các huynh đệ, vậy ngài có bằng lòng tứ hôn Nguyệt Nhi cho nhi thần làm chính phi, và từ nay không can thiệp vào chuyện hôn nhân của nhi thần nữa không?”

“Vậy ngươi cho rằng bằng vào đâu ngươi có thể ổn định được ngôi vị hoàng đế này?” Bắc Minh Thần nheo mắt, bỗng nhiên cảm thấy mình không nhìn thấu được người con trai trước mắt.

“Lệnh liên minh của Cẩm Y Vệ, phụ hoàng cảm thấy có đủ sức nặng không?”

“Ngươi nói cái gì?” Bắc Minh Thần bật dậy khỏi long ỷ, không dám tin vào tai mình mà nhìn chằm chằm Xích Diễm. “Lệnh liên minh của Cẩm Y Vệ sao có thể nằm trong tay ngươi?”

“Bởi vì nhi thần chính là thủ lĩnh của liên minh Cẩm Y Vệ – người sẽ dẫn dắt hoàng thất tứ quốc đối kháng Thánh cung trong tương lai.”

“Ngươi… Ngươi lấy được lệnh liên minh từ khi nào?”

Vốn dĩ, hắn chỉ cảm thấy người con trai này có trí tuệ hơn người, tấm lòng rộng lớn, khí phách phi phàm, ánh mắt nhìn xa hơn tất cả những đứa con khác.

Hắn luôn cho rằng mình rất hiểu rõ đứa con này.

Nhưng cho đến hôm nay, khoảnh khắc này, hắn mới bàng hoàng nhận ra – hắn thực sự không hiểu gì về hắn cả.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 211: Liên minh lệnh – Chủ nhân


Làm phụ hoàng của hắn bao nhiêu năm, thế nhưng hắn lại không hề biết con mình có trong tay thế lực lớn đến nhường nào.

“Từ rất sớm trước đây rồi.”

Nhìn phụ thân đang ngây người vì kinh ngạc, Xích Diễm lên tiếng: “Phụ hoàng, ngài nên tin nhi thần. Nhi thần đã có bản lĩnh lấy được liên minh chi lệnh, tự nhiên có khả năng giữ vững giang sơn phụ hoàng giao phó.

Nhi thần xin thề, nhất định tận tâm tận lực, giúp hoàng tộc ta thoát khỏi sự khống chế của Thánh cung, đem quyền đế vương chân chính nắm trong tay chính mình.”

“Ngươi thật sự có lòng tin như vậy sao?” Bắc Minh Thần đầy vẻ kỳ vọng hỏi.

“Thánh cung thế lực cường đại, nhi thần chỉ có thể tận lực mà làm. Nhưng ít nhất, nhi thần không giống phụ hoàng năm đó, yếu đuối đến không thể chống đỡ nổi. Vì vậy, xin phụ hoàng tin tưởng nhi thần lần này.”

Nhìn chằm chằm ánh mắt của Xích Diễm hồi lâu, Bắc Minh Thần cuối cùng cũng ngồi trở lại vị trí.

Tựa như đã đưa ra một quyết định to lớn, ông nói: “Được, trẫm tin ngươi.”

Quả thật, trong bốn người con, không ai có đủ năng lực để đối kháng Thánh cung. Thế nhưng đứa con này – nếu đã có thể nắm giữ liên minh lệnh trong tay – vậy chắc chắn thế lực của hắn không chỉ đơn giản là như thế.

Liên minh Cẩm Y Vệ là tổ chức duy nhất có khả năng đối kháng với Thánh cung, do hoàng tộc bí mật huấn luyện qua bao đời. Ngoài việc tin tưởng hắn, Bắc Minh Thần thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ là, dù sao ông cũng không thể lý giải được.

Bởi vì chuyện này, chính tiên hoàng – phụ hoàng của ông – Bắc Minh Huyền đã từng căn dặn trước khi lâm chung. Ngài nói rằng, một ngày nào đó hoàng tộc sẽ phải đối đầu với Thánh cung. Khi thời điểm đó đến, sẽ có một nam tử mang mặt nạ bạc, trong tay nắm giữ liên minh chi lệnh của Cẩm Y Vệ, đứng ra hiệu lệnh toàn bộ Cẩm Y Vệ khắp tứ quốc.

Người ấy sẽ là lãnh tụ, là người mà tân hoàng phải dốc toàn lực phối hợp, cùng nhau đối kháng Thánh cung.

Ban đầu ông nghĩ, người đó hẳn phải là cao thủ tu tiên đạt cảnh giới thần huyền, mới có khả năng gánh vác trọng trách ấy.

Không ngờ, người ấy… lại chính là con trai mình! Làm sao ông có thể tin nổi?

“Nhưng mà… Huyền Nhi, ngươi thật sự kiên quyết muốn lập Tưởng Thanh Nguyệt làm chính phi?”

“Phải!” Xích Diễm dứt khoát đáp lời, không hề nhượng bộ.

“Ngươi phải biết, cho dù hiện tại ngươi có thế lực cường đại như Cẩm Y Vệ, nhưng nếu có được sự hậu thuẫn của Trấn Quốc Tướng quân, thì đối với ngươi cũng là một lợi thế rất lớn.”

“Phụ hoàng, có những lúc, không thể tham lam mọi thứ. Nhi thần yêu Nguyệt Nhi, không thể chấp nhận nữ nhân khác. Mong phụ hoàng thông cảm cho nhi thần. Nếu không… nhi thần tình nguyện không làm hoàng đế.”

“Phanh ——!”

Tiếng đập bàn lại vang lên, mạnh đến mức cả ngự án cũng rung lên dữ dội.

“Ngươi… tên tiểu tử hỗn xược! Ngươi nói cái gì? Ngươi dám lấy chuyện không làm hoàng đế để uy h**p trẫm?” Bắc Minh Thần như thể đang nhìn thấy một quái vật, giận dữ quát lớn.

“Tiểu tử thối tha! Từ trước đến nay chỉ thấy hoàng tử tranh giành ngôi vị, đấu đến ngươi chết ta sống, nào từng nghe có ai dám bất kính uy h**p phụ thân mình, nói không làm hoàng đế chứ? Ngươi nghĩ như vậy là có thể ép được trẫm sao?

Nói cho ngươi biết! Trẫm còn nhiều con trai, thiếu ngươi cũng không sao. Cho dù không vừa lòng với bất kỳ ai trong số bọn họ, trẫm vẫn có thể thu nhận con nuôi!”

“Phụ hoàng, ngài đừng kích động! Nhi thần chẳng phải đang cùng ngài thương lượng sao? Nếu thật sự muốn dùng chuyện không làm hoàng đế để uy h**p phụ hoàng, nhi thần đã không chọn thời điểm này để đến gặp ngài.

Chính vì lo sợ phụ hoàng ngài sẽ nổi nóng giữa triều đình, nên mới đặc biệt lén lút đến thương lượng trước mà.”

“Ngươi gọi đây là thương lượng sao? Rõ ràng là uy h**p!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 212: Ta chỉ cần Nguyệt Nhi một người


“Khụ khụ khụ khụ…”

“Phụ hoàng!”

Thấy Bắc Minh Thần Quang lại phát bệnh, Xích Diễm lập tức bước tới vỗ nhẹ lưng giúp ông thuận khí, đồng thời âm thầm truyền vào một ít chân khí ôn hòa.

Luồng chân khí mạnh mẽ nhưng dịu dàng chảy vào thể nội Bắc Minh Thần Quang, cuối cùng cũng giúp cơn ho dịu xuống.

Bắc Minh Thần Quang vội vàng giấu bàn tay ra phía sau, không muốn để Xích Diễm nhìn thấy vết máu dính trên đó.

Xích Diễm ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay phụ hoàng ra, mở bàn tay ông đang nắm chặt – bên trong, nhuốm đầy máu đỏ.

“Phụ hoàng, thân thể của ngài…”

Đừng thấy Bắc Minh Thần Quang bình thường khí lực dồi dào, giọng nói vang dội. Chính là người càng dương cường, lại càng dễ bị Hàn Huyết chứng xâm thực. Vì vậy, thân thể của ông kỳ thực đã sớm suy yếu trầm trọng. Đây là chuyện mà toàn bộ hoàng tử và đại thần trong triều đều biết rõ, nên mới khiến cuộc chiến đoạt vị càng trở nên căng thẳng.

“Người trong hoàng tộc chúng ta ai cũng phải trải qua giai đoạn này, không có gì ghê gớm. Yên tâm đi, trẫm còn có thể sống thêm một hai năm, tuyệt đối không thành vấn đề. Đám tiểu tử kia mong trẫm chết sớm, e rằng chưa được như nguyện đâu!”

“Phụ hoàng, ngài cứ yên tâm. Nhi thần nhất định sẽ dốc toàn lực hóa giải lời nguyền này. Nếu có thể, nhi thần sẽ tìm ra phương pháp trước khi bệnh tình của phụ hoàng bộc phát hoàn toàn, để phụ hoàng không phải vội vã nhường lại ngôi vị.”

Tuy rằng hiểu rõ đây là căn bệnh hoàng tộc kéo dài suốt ba nghìn năm từ khi tứ quốc được lập nên, nhưng nhìn ánh mắt chân thành kiên định của Xích Diễm, trong lòng Bắc Minh Thần Quang lại dâng lên một cảm giác tín nhiệm kỳ lạ.

Không biết vì sao, dù Thánh cung mạnh mẽ không ai bì nổi, nhưng ông lại tin – con trai mình có thể làm được.

“Huyền Nhi, nói cho phụ hoàng biết, ngươi làm thế nào biết đến Cẩm Y Vệ liên minh? Và làm sao có được lệnh bài?”

“Nếu nhi thần nói, đó là do hoàng gia gia báo mộng cho nhi thần, thì phụ hoàng có tin không? Không chỉ vậy, ngay cả võ công của nhi thần, cũng đều là do các đời hoàng đế truyền lại trong mộng.”

“Ngươi nói gì?” Bắc Minh Thần Quang tưởng mình nghe nhầm.

“Liên minh lệnh giao cho nhi thần, chính là do các vị tiên đế của tứ quốc đã khuất an bài.”

Bắc Minh Thần Quang nhìn Xích Diễm hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Nhớ khi xưa tiên đế từng nói với trẫm, người có được liên minh lệnh không chỉ cần có lệnh bài ấy, mà còn phải nắm giữ phần còn thiếu trong ngọc tỷ của tứ quốc. Chỉ khi có đủ cả hai thứ ấy, mới có thể dẫn đầu hoàng tộc tứ quốc chống lại Thánh cung.”

“Phụ hoàng nói chính là cái này?” Nói rồi, Xích Diễm lấy từ bên người ra một miếng ngọc tỷ.

Đó là phần còn thiếu trong ngọc tỷ của tứ quốc – khi ghép cùng ba mảnh còn lại, sẽ tạo thành một đồ án hình rồng hoàn chỉnh.

Bắc Minh Thần Quang vừa kinh ngạc, vừa kích động, nâng mảnh ngọc lên nhìn thật lâu không buông.

“Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn một việc thỉnh cầu ngài chưa đáp ứng. Nhi thần chỉ yêu một mình Nguyệt Nhi, không nguyện cưới thêm nữ nhân nào khác. Kính xin phụ hoàng hiểu cho tấm lòng của nhi thần, ngày mai buổi chầu sớm, hãy hạ chỉ tứ hôn cho nhi thần và Nguyệt Nhi.”

“Ngươi thật sự yêu nàng đến mức sẵn sàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, cũng không tiếc sao?”

Nếu là trước kia, ông có lẽ đã cảm thấy Tưởng Thanh Nguyệt xứng đôi với đứa con này. Nhưng giờ đây, khi biết con mình xuất chúng đến mức nào, ông lại có chút không đành lòng.

Trong mắt ông, một nam nhân ưu tú như vậy, nên sánh đôi cùng một nữ nhân càng xuất sắc mới đúng.

“Không sai. Vì Nguyệt Nhi, nhi thần có thể vứt bỏ tất cả.”

Bắc Minh Thần Quang trầm mặc một lúc, ánh mắt lóe sáng rồi vụt tắt. Con trai đã kiên quyết như vậy, ông nếu không đồng ý cũng không thể trách người khác.

Chỉ là – Tưởng Thanh Nguyệt có thể giữ được trái tim Bắc Minh Huyền mãi hay không – vậy thì phải xem nàng có đủ bản lĩnh đó hay không.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 213: Đông Ly Quốc quý khách lâm môn


“Hảo, trẫm có thể đáp ứng ngày mai vì các ngươi tứ hôn. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng trẫm, ba ngày sau, nhị hoàng tử và tam công chúa của Đông Ly Quốc sẽ đến, ngươi phải phụ trách toàn bộ việc tiếp đón bọn họ tại kinh thành.”

Xích Diễm liếc nhìn Bắc Minh Thần Quang một cái, trong lòng biết rõ hắn đang toan tính điều gì.

Chẳng qua, chỉ cần mục đích của hắn có thể đạt được, những chuyện khác đối với hắn cũng chỉ là tiểu tiết.

********************* Bắc Tường Quốc *********************

Ba ngày sau, tam hoàng tử Bắc Minh Huyền của Bắc Tường Quốc cùng quan viên Lễ bộ đã có mặt tại cửa thành từ sớm để đón tiếp. Hôm nay, nhị hoàng tử Đông Phương Vân Khởi và tam công chúa Đông Phương Uyển Hàm – người con được sủng ái nhất của hoàng hậu Đông Ly Quốc – chính thức đặt chân đến Bắc Tường Quốc.

Giống như Bắc Minh Huyền, Đông Phương Vân Khởi cũng mang danh xưng đệ nhất mỹ nam của Đông Ly Quốc.

Điểm khác biệt là, mẫu thân của Bắc Minh Huyền là một phi tần không mấy hiển hách, còn mẫu thân của Đông Phương Vân Khởi lại là quý phi, hơn nữa Đông Ly Quốc đến giờ vẫn chưa lập thái tử, cho nên hắn có khả năng rất lớn sẽ trở thành người kế vị.

Lần này đến Bắc Tường Quốc, Đông Ly Quốc không phái tứ hoàng tử Đông Phương Vân Dịch – con của hoàng hậu – mà lại phái vị hoàng tử do quý phi sinh ra. Điều này cho thấy Đông Phương Vân Khởi được hoàng đế Đông Ly vô cùng xem trọng.

“Nhị ca, Bắc Tường Quốc hoàng đế thật là vô lễ. Bổn công chúa đường đường là con gái hoàng hậu, ngươi lại là hoàng tử có thanh danh cao nhất trong nước, vậy mà Bắc Tường Quốc lại chỉ phái một vương gia nhàn tản tới đón tiếp. Ngươi nói xem, chẳng lẽ hoàng đế Bắc Tường là đang xem thường chúng ta sao?”

Sắp đến cổng thành, nghe nói người đón tiếp là Bắc Minh Huyền – tam hoàng tử Bắc Tường Quốc – tam công chúa Uyển Hàm liền tức giận không thôi.

Tuy rằng tứ quốc nhờ có sự tồn tại của Thánh cung mà không thể xảy ra chiến tranh quy mô lớn, nhưng va chạm nhỏ giữa các quốc gia vẫn thường xuyên xảy ra.

So với Đông Ly Quốc – quốc gia phồn thịnh giàu có của Đông Phương – thì Bắc Tường Quốc không có ưu thế cả về binh lực lẫn kinh tế. Với thân phận công chúa cao quý, nàng cảm thấy ít nhất cũng phải có thái tử Bắc Tường Quốc ra nghênh đón, vậy mà lại là một hoàng tử không mấy nổi bật. Thật khiến nàng giận đến nghiến răng!

Nghe muội muội lải nhải oán trách, nam tử áo đỏ bên cạnh chỉ ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười nói: “Tam muội cần gì phải nổi giận như vậy? Bắc Tường Quốc hoàng đế hẳn có dụng ý riêng. Ta nghe nói, vị Huyền Vương kia chính là người được công nhận là đệ nhất mỹ nam Bắc Tường Quốc, hơn nữa còn là hoàng tử duy nhất chưa từng nạp phi. Có lẽ, hoàng đế Bắc Tường là đang muốn tác hợp cho muội đó.”

Uyển Hàm lườm Đông Phương Vân Khởi một cái, môi mím lại, giọng khinh bỉ: “Đệ nhất mỹ nam tử? Có thể đẹp hơn nhị ca sao?”

Quả thực, vị hoàng huynh này của nàng đẹp đến mức phi phàm, khiến ngay cả nàng – người được công nhận là mỹ nhân Đông Phương – cũng phải tự thấy mình kém cạnh.

Bao năm sống trong cung, từng gặp biết bao mỹ nhân, mỹ nam, vậy mà chưa từng có ai có thể vượt qua vẻ mị hoặc của vị nhị ca này.

Cũng bởi vì như vậy, ánh mắt nàng đã vô cùng cao ngạo, những nam tử bình thường hoàn toàn không lọt được vào mắt nàng. Dù có nghe đồn Huyền Vương Bắc Tường đẹp đến thế nào, nàng vẫn mặc nhiên xem thường.

Đông Phương Vân Khởi liếc nhìn muội muội mắt cao hơn đỉnh, ngón tay trắng ngọc khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng dùng cán quạt nâng cằm nàng lên, tà mị đến cực điểm, cười nói: “Ngươi thật thích bổn vương đến như vậy sao? Đáng tiếc, ngươi – mỹ nhân kia – lại là tam muội của bổn vương, nếu không bổn vương liền thu lấy ngươi rồi.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 214: Cho người hoa mắt thần mê – Huyền Vương


Một câu trêu đùa khiến hai má Đông Phương Uyển Hàm thoáng ửng hồng, nàng giận dỗi đánh nhẹ lên quạt xếp trong tay Đông Phương Vân Khởi, tức giận trách: “Ngươi là đáng ghét nhất!”

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười tà mị nhưng không mất đi vẻ thanh thuần vang lên trong xe ngựa xa hoa.

Chính bởi vì thế, ai ai cũng bảo rằng vị kiều công chúa của Đông Ly Quốc này khó hầu hạ, tính tình khó chịu – vậy mà chỉ có Đông Phương Vân Khởi mới có thể trường kỳ sống hòa thuận với nàng.

Hiểu rõ nàng mê mỹ nam, y thường xuyên trêu chọc đôi chút, thậm chí ngay cả hoàng hậu – mẫu thân ruột của nàng – cũng từng có thể bị nàng bán đứng để giúp y.

Được rồi, y thừa nhận, làm vậy đích xác là có chút lấy sắc dụ người. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở lời nói mà thôi.

Khi đoàn xe của Đông Ly Quốc đến gần cửa thành, đoàn ngựa dừng lại.

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng nghênh đón của Bắc Minh Huyền cùng quan viên Lễ bộ, dưới sự dìu đỡ của Đông Phương Vân Khởi, Đông Phương Uyển Hàm chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa.

Vừa ra khỏi xe, Uyển Hàm không vội ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Huyền, mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao quý, cất từng bước duyên dáng xuống bậc xe.

Chỉ khi Đông Ly Quốc Việt Vương và công chúa Uyển Hàm đã đứng vững, Xích Diễm mới từ trên ngựa xuống.

“Tại hạ Bắc Minh Huyền, cung nghênh Việt Vương và công chúa Uyển Hàm đến thăm Bắc Tường Quốc.”

Uyển Hàm nghe thấy giọng nói dễ nghe vô cùng của Xích Diễm, lúc này mới hơi lười biếng ngẩng đầu lên đánh giá.

Vừa nhìn, liền như có thứ gì trong lòng đổ sụp, chìm sâu mà không thể thoát ra.

Trước đây nàng từng nghe nói đến nhiều mỹ nam, nhưng so với vị nhị ca của mình thì hoàn toàn không đáng nhắc đến. Thế nhưng – vị Huyền Vương trước mắt này lại hoàn toàn khác biệt.

Tuy rằng phong cách khác nhau – một người tà mị trong hồng y, một người nhã nhặn trong hắc bào; một người âm nhu, một người dương cương – nhưng cả hai lại có chung một khí chất mê hoặc khó tả.

Đều là những người khiến kẻ khác ngây ngẩn, rung động, hoa mắt thần mê!

“Tại hạ Đông Phương Vân Khởi, đa tạ Huyền Vương điện hạ đã đích thân nghênh đón.”

Đông Phương Vân Khởi mỉm cười, nở nụ cười tà mị quen thuộc, chắp tay thi lễ.

Đang chờ Uyển Hàm lên tiếng đáp lời thì lại chẳng nghe được gì. Một lúc sau, y mới mỉm cười càng sâu thêm.

“Uyển Hàm, còn không mau ra mắt Huyền Vương điện hạ?”

Được nhắc nhở, Uyển Hàm hai má đỏ ửng, tâm tình tiểu nữ nhi hiện rõ. Nàng nhẹ nhàng cúi người hành lễ, giọng như suối róc rách:

“Uyển Hàm bái kiến Huyền Vương, đa tạ Huyền Vương đã đích thân ra thành nghênh tiếp.”

“Huyền Vương là đệ nhất mỹ nam Bắc Tường Quốc, danh tiếng sớm đã lan truyền đến Đông Ly Quốc ta. Uyển Hàm công chúa từ lâu đã thầm ái mộ, nay có may mắn gặp mặt, thật là phúc phần của xá muội.”

“Hoàng huynh~”

Uyển Hàm thẹn thùng gọi một tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích huynh trưởng đã nói thẳng tâm tư nàng ra.

Nàng thừa nhận, từ khoảnh khắc nhìn thấy Bắc Minh Huyền, nàng đã động tâm. Mặc kệ thân phận hắn ra sao, nàng – Uyển Hàm – là ai chứ? Nàng không cần dựa vào bất kỳ thế lực hay bối cảnh nào, cũng có thể vì trượng phu tương lai mà giành lấy thiên hạ.

Nàng đã hạ quyết tâm – vị Huyền Vương này, nàng muốn có được!

“Tam muội, dọc đường ngươi không ngừng nhắc đến Huyền Vương, sao giờ được gặp rồi lại e thẹn như vậy?”

Nói rồi, Đông Phương Vân Khởi nhìn sang Xích Diễm, cười nói: “Huyền Vương điện hạ, mong ngài thứ lỗi tại hạ đường đột. Hoàng muội ta từ lâu đã đem lòng mến mộ ngài, chuyến đi Bắc Tường Quốc lần này cũng chính là vì muốn được gặp Huyền Vương điện hạ. Nhân cơ hội này, hy vọng mọi người có thể tiếp xúc nhiều hơn.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 215: Không nhân có thể cùng nàng giành nam nhân


Ta là người, xưa nay nói chuyện không thích quanh co lòng vòng. Chúng ta đều là người trẻ tuổi, có điều gì thì cứ thẳng thắn nói ra mới thống khoái.

Thấy Đông Phương Vân Khởi cười đến mức khiến cành hoa cũng phải run rẩy, dung mạo yêu nghiệt kia khiến Xích Diễm có phần sửng sốt.

Đã từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này. Hôn nhân là đại sự, phải có lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Hai người này lại không có bất kỳ điều kiện tiên quyết nào, thế mà dám đường hoàng dụ dỗ nhau.

Xích Diễm bật cười sang sảng:

“Sớm đã nghe nói Càng Hướng điện hạ là vị hoàng tử như sấm rền gió cuốn, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ vô cùng thưởng thức phong cách thẳng thắn của điện hạ, bởi vì bổn vương cũng là người như thế, cho nên bổn vương cũng xin được nói thẳng.

Đa tạ công chúa Uyển Hàm đã yêu quý, nhưng bổn vương thật sự không dám nhận. Chỉ là không khéo, cách đây ba ngày, phụ hoàng đã thay bổn vương ban hôn. Hiện giờ, bổn vương đã có vương phi.”

“Ngươi nói cái gì?!” Sắc mặt Uyển Hàm từ hồng hào lập tức chuyển sang tái nhợt.

Sao nàng lại xui xẻo đến thế? Nam tử thần tiên như vậy, thế mà ba ngày trước đã bị ban hôn! Ba ngày! Mà thời điểm đó, nàng đã đến Bắc Tường Quốc rồi!

Chẳng lẽ hoàng đế Bắc Tường Quốc đầu óc bị cửa kẹp, hay là cố tình làm vậy?

Rõ ràng biết bọn họ sẽ đến Bắc Tường Quốc, thế mà còn ban hôn cho con trai? Đây chẳng phải là công khai tuyên bố không muốn con trai có liên hệ gì với nàng sao?

“Ồ? Thậm chí có chuyện trùng hợp đến thế?” Đông Phương Vân Khởi cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hắn còn tưởng hoàng đế Bắc Tường Quốc đang mơ tưởng đến chuyện kết thân với Đông Ly Quốc, không ngờ lại hành xử vô lễ đến như vậy.

Tứ quốc vì có Thánh Cung giữ thế cân bằng, nên không nổ ra chiến tranh quy mô lớn, bởi vậy hôn sự giữa các quốc gia rất hiếm. Nhưng nếu có, thì nhất định là để đạt được lợi ích. Thường là công chúa không muốn gả đi, chứ chẳng mấy khi hoàng tử từ chối công chúa nước khác.

Việc hoàng đế Bắc Tường Quốc ban hôn cho Bắc Minh Huyền trước ba ngày, tuyệt đối không phải trùng hợp, mà rõ ràng là không muốn kết thông gia với Đông Ly Quốc.

“Đúng vậy, bổn vương chỉ có thể đa tạ Việt Vương điện hạ và công chúa Uyển Hàm đã yêu mến.”

“Không biết là nữ tử thế nào lại có thể lọt vào mắt xanh của Huyền Vương điện hạ?”

“Là cháu gái của Tả tướng Tưởng Thanh Nguyệt.”

“Nghe nói Tả tướng Tưởng Hàn là trụ cột vững vàng của Bắc Tường Quốc, Huyền Vương có được sự trợ giúp của Tả tướng, thật khiến người khác vui mừng thay!”

Xích Diễm vừa định mở miệng, Uyển Hàm đã cười khinh miệt:

“Tả tướng dù sao cũng chỉ là một thần tử, nếu Huyền Vương điện hạ mơ tưởng vượt lên trên các huynh đệ khác, e rằng chỉ dựa vào một mình Tả tướng thì vẫn còn quá xa vời.”

Đông Phương Vân Khởi nhìn Uyển Hàm một cái, khẽ mỉm cười, tỏ ý tán đồng.

“Chắc hẳn nhị vị cũng biết, bên ngoài, bổn vương có danh xưng là Tiêu Dao Vương. Không phải bổn vương cố tình che giấu thực lực, mà bởi vì bổn vương vốn không hề cưỡng cầu ngôi vị hoàng đế.

Cưới Nguyệt Nhi, hoàn toàn là vì bổn vương đã trúng ý nàng. Cả đời này, chỉ cần một mình nàng làm vương phi là đủ. Việc nàng có là cháu gái Tả tướng hay không, hoàn toàn không liên quan. Phụ hoàng cũng là sau khi biết rõ tâm ý của bổn vương, mới ban hôn cho hai chúng ta.”

Nghe Xích Diễm không chút giấu diếm mà bày tỏ ái mộ, sắc mặt Uyển Hàm gần như chuyển sang xám đen.

Nàng – công chúa Uyển Hàm của Đông Ly Quốc, là trưởng nữ của hoàng hậu, muốn kiểu nam nhân nào mà chẳng có? Trước nay chỉ có nàng chọn người khác, chứ chưa từng có ai dám từ chối nàng.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có nam tử nào lọt vào mắt nàng, giờ khó khăn lắm mới gặp được một người khiến nàng động lòng, vậy mà lại bị từ chối phũ phàng đến thế.

Ánh mắt Uyển Hàm chợt lóe, một tia sát khí vừa chớm nở đã nhanh chóng biến mất.

Yêu nàng… thật sự là không?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 216: Tụ Bảo Đường khách không mời mà đến


Hảo a! Hiện tại ở Bắc Tường Quốc nàng còn chưa thể động thủ, nhưng sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt. Khi đến lúc ra tay giết nàng, để xem hắn còn có thể yêu ai!

Từ nhỏ đến lớn, những thứ Uyển Hàm muốn, người hay vật, chưa từng có gì là không đoạt được.

Đông Phương Vân Khởi liếc nhìn Uyển Hàm một cái, trong lòng nàng nghĩ gì, sao hắn lại không rõ?

Chẳng qua chuyện này không liên quan đến hắn. Hắn đến Bắc Tường Quốc là vì điều tra việc khác, bầu bạn cùng Uyển Hàm chỉ là thuận tiện. Chỉ cần nàng không làm gì ảnh hưởng đến hắn, thì muốn làm gì cũng tùy.

“Không ngờ Huyền Vương điện hạ lại là người si tình như vậy.”

“Ha ha ha… Càng Hướng điện hạ nói đùa rồi. Sau này còn nhiều dịp gặp lại, nhị vị trước mắt vẫn nên theo bổn vương vào kinh diện kiến thánh thượng đã.”

Dưới sự dẫn dắt của Xích Diễm, Uyển Hàm dù sắc mặt khó coi, vẫn đành cùng theo phía sau tiến vào kinh thành.

***************** Bắc Tường Quốc *****************

Minh hỏa hừng hực bốc cháy, trên lò luyện đan, mười viên tử linh đan màu tím sắp sửa thành hình.

Một giọt mồ hôi trượt xuống má Vân Nguyệt, không kịp lau, đã rơi thẳng vào cổ.

Theo sự tăng trưởng của chân khí và công pháp tu luyện, nay nàng đã đạt đến tầng một của thần công, có thể dùng chân khí phối hợp với hỏa lực để luyện chế đan dược tăng cường công lực cho cường giả thiên huyền.

Tử linh đan chính là loại đan dược có thể tăng cường huyền lực cho cường giả thiên huyền.

Tứ quốc hoàng thất cùng chia sẻ bốn trăm Cẩm Y Vệ. Trong số đó, trừ mười hai cao thủ thần huyền trở lên, thì từ thiên huyền nhất cấp đến ngũ cấp có năm mươi người, còn từ ngũ cấp trở lên có ba mươi người. Số còn lại hầu hết đều là đỉnh cao huyền giả.

Một khi đan dược tăng cường huyền lực được luyện chế thành công, những Cẩm Y Vệ đang ở đỉnh huyền sẽ lập tức có cơ hội bước vào hàng ngũ thiên huyền cao thủ. Nhất là thiên huyền ngũ cấp trở lên, mỗi bước tiến đều vô cùng gian nan. Nếu có sự trợ giúp của tử linh đan, có khả năng đột phá thêm một cấp, thì sau này khi đối đầu với Thánh Cung, tỷ lệ chiến thắng của bọn họ sẽ tăng lên đáng kể.

Trước kia vì chân khí chưa đủ, đan dược nàng luyện ra chỉ có thể tăng cường huyền huyền lực. Nhưng bây giờ…

Nhìn sắc tím ngày càng rực rỡ của tử linh đan, khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong, nàng tin rằng tử linh đan mình luyện ra nhất định có thể giúp ích lớn lao cho Xích Diễm.

“Phốc ——”

Khi một âm thanh nhỏ gần như không nghe thấy vang lên, Vân Nguyệt lập tức thu hồi chân khí, che lại lò lửa, rồi đưa mười viên tử linh đan đang xoay tròn trên lò vào hộp đã chuẩn bị sẵn.

Ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của linh đan lan tỏa, tâm trạng Vân Nguyệt đặc biệt phấn khởi.

Tối nay, Xích Diễm ở trong cung tiếp đãi hoàng tử và công chúa Đông Ly Quốc, nàng không cần theo hầu, cũng không có việc gì làm, liền đến Tụ Bảo Đường trong kinh thành để luyện đan.

Dĩ nhiên, chưởng quỹ Bạch Cẩn Sơn của Ký Châu cũng đã theo Xích Diễm trở về kinh thành, nên nàng mới có thể thuận lợi tiến vào luyện đan thất.

Ở đây luyện đan, tuyệt đối sẽ không bị ai quấy rầy.

Vân Nguyệt vừa mới âm thầm khen ngợi Tụ Bảo Đường, thì bất ngờ một luồng hương lạ quét qua. Chưa kịp phản ứng, mười viên tử linh đan vừa luyện chế xong trên tay nàng đã không cánh mà bay.

“Có thích khách!”

Vân Nguyệt hét lớn một tiếng, chẳng kịp kéo Bạch Cẩn Sơn, liền vội vàng đuổi theo mùi hương lạ kia.

Vừa phóng ra ngoài, định thi triển khinh công, Vân Nguyệt liền cảm thấy điều gì đó không đúng.

Tụ Bảo Đường này là nơi nào? Chính là sào huyệt của Xích Diễm!

Nơi nàng luyện đan là chỗ Xích Diễm đích thân bố trí kết giới, người bình thường, trừ phi là Thánh chủ Thánh Cung đích thân đến gây rối, bằng không tuyệt đối không thể phá được kết giới ấy.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 217: Thần bí hồng y yêu nghiệt nam tử


Hơn nữa, Bạch Cẩn Sơn là người cùng Xích Diễm sống lại, võ công kỳ dị, sớm đã đạt đến cảnh giới thái thượng trưởng lão của Thánh cung lam bào. Một nhân vật tầm cỡ như vậy lại không phát hiện ra có người đột nhập luyện đan thất của Tụ Bảo Đường trộm dược, kẻ đó nhất định có pháp lực tương đương với Xích Diễm, khó phân cao thấp.

Người này không trực tiếp giao đấu, chỉ lấy vật của nàng dẫn dụ nàng truy đuổi ra ngoài. Nếu nàng để lộ thực lực thì lại không ổn. Đã là hắn cố ý dụ dỗ nàng, vậy nàng nhất định có thể đuổi kịp.

Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt lập tức ẩn giấu toàn bộ chân khí, thi triển thuật truy kích đặc công thời hiện đại, như gió lao ra ngoài. Vừa truy đuổi, nàng vừa thầm run trong lòng. Nàng đã tạo ra động tĩnh lớn đến vậy, thế mà Bạch Cẩn Sơn vẫn chưa đuổi đến, rốt cuộc là vì sao?

Dù có là thần tiên, khi đối mặt công kích, Bạch Cẩn Sơn cũng không thể hoàn toàn vô lực ngăn cản. Hơn nữa, Tụ Bảo Đường cao thủ đông đúc, không thể nào lại không phát ra chút động tĩnh. Vì vậy, khả năng duy nhất chính là: kẻ kia có thể xuyên qua kết giới Xích Diễm thiết lập, lại có thể dựng lên kết giới cấm chế ngăn Bạch Cẩn Sơn cùng người khác truy đuổi.

Kẻ trộm đan này hẳn là võ công cao tuyệt. Đến Huyễn Ảnh đại lục đã lâu như vậy, ngoài Xích Diễm, người lợi hại đến thế nàng vẫn là lần đầu tiên gặp. Còn chưa chính diện giao phong, Vân Nguyệt đã nhận ra thực lực của mình và đối phương có sự chênh lệch rõ rệt.

Tuy nàng tu luyện chân khí chứ không phải huyền lực, nhưng từ việc dễ dàng g**t ch*t Nghiêm hộ vệ cùng Kiều Khải Hoa, cũng có thể đoán được nàng hiện tại đã đạt đến trung giai của cảnh giới thần huyền. Điều đó cho thấy, thực lực của nàng tương đương trưởng lão thanh bào của Thánh cung. Vậy mà người trước mặt lại có thể ngăn cản Bạch Cẩn Sơn truy kích, đủ để thấy hắn pháp lực cao hơn nàng không biết bao nhiêu lần.

Dù trong lòng kinh hãi, nhưng bước chân Vân Nguyệt không hề có ý lui bước. Mặc kệ! Dù cho đối phương mạnh hơn nàng, đã dám dụ nàng mắc câu, nàng nhất định phải đuổi đến nơi nhìn cho rõ. Nếu đến lúc đó thật sự không đánh lại, cùng lắm thì thi triển thuật độn địa mới học để chạy trốn.

Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt liền tăng thêm tốc độ, hướng về phía kẻ trộm đan mà truy kích.

Cứ như vậy, một đường truy đuổi, hơn nữa Vân Nguyệt không sử dụng khinh công, cho nên sau một hồi, hai người đã rời khỏi kinh thành, tiến vào một khu rừng trên núi ở vùng ngoại ô xa xôi.

Thấy đối phương vẫn chưa dừng lại, Vân Nguyệt bực bội đến cực điểm.

“Ngươi đại gia! Ngươi bay, lão nương chạy, ngươi xem lão nương là chó của ngươi à?”

“Dựa vào! Không phải chỉ là mười viên đan dược thôi sao? Cùng lắm lão nương luyện lại! Ngươi cái đồ chán sống! Cứ chạy mãi không dừng, chạy đi đầu thai à?”

Sau nửa ngày truy đuổi, cuối cùng Vân Nguyệt bùng nổ.

Đối với kẻ trộm đan đã sớm không còn bóng dáng, nàng buông lời chửi rủa, rồi dừng bước.

“Lão nương *** không truy nữa, xem ngươi còn có thể làm gì!”

Mắng xong, nàng xoay người chuẩn bị rời đi, thì chợt thấy dưới một gốc cây phía xa, một nam tử vận hồng y nghiêng người tựa vào tàng cây, khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười nhìn nàng.

Quỷ hút máu?!

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Vân Nguyệt hoàn toàn trống rỗng.

Nam nhân kia có một mái tóc dài đến thắt lưng, đen nhánh như gấm, bồng bềnh tỏa xuống sau lưng. Gió bắc thổi qua, tóc đen tung bay rối loạn, vô hình trung tạo nên một áp lực khiến người ta nghẹt thở. Tương phản với mái tóc rối bời, là khuôn mặt gần như không có chút huyết sắc, trắng bệch đến mức khiến người ta giật mình.

Hắn thật sự rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách.

Nhưng cái đẹp của hắn hoàn toàn khác biệt với sự mỹ lệ thanh cao thuần khiết nơi linh hồn nàng. Vẻ đẹp của hắn là yêu tà mê hoặc, đối lập tuyệt đối với nàng – mị hoặc đến cực điểm.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 218: Khó bề phân biệt


Đặc biệt là đôi môi hơi mím, đỏ như vừa uống máu tươi, kết hợp với gò má tái nhợt không chút huyết sắc, càng khiến hắn tựa như đóa mai đỏ giữa trời tuyết trắng mịt mùng – chói mắt đến cực điểm.

Thật giống như hình tượng quỷ hút máu trong phim truyền hình mà nàng từng xem qua, nam nhân này hội tụ đầy đủ khí chất yêu tà ấy. Chỉ là, so với những vai diễn quỷ hút máu kia, hắn lại khiến người ta rung động đến tận đáy lòng.

Hắn đứng đó, yên lặng như bóng mờ, hồng bào, tóc đen cùng làn da trắng bệch như vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ rực rỡ. Đôi mày nhẹ lay động, tóc đen không gió mà tung bay, khóe môi khẽ nhếch, vừa mị hoặc đến cực hạn, vừa tuấn tú tiêu sái không lời nào có thể diễn tả.

Lại là một tên yêu nghiệt nữa!

“Ngươi tên gì?”

Yêu nghiệt kia lười biếng từ trên thân cây đứng thẳng dậy, tà mị quyến rũ nhưng không hiểu sao lại mang theo vài phần hữu hảo, nhẹ nhàng hỏi.

Vân Nguyệt cười khẩy, cố ý lấy nụ cười đáp trả: “Này vị cô nương, ngươi có phải đã nhầm lẫn chỗ nào rồi không? Là ngươi trộm đan dược của ta, ta truy đến tận đây. Hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng – ngươi là ai, vì sao lại muốn trộm những viên đan dược đó?”

Nghe giọng nàng đầy khiêu khích, yêu nghiệt hồng y khẽ nhíu mày.

Cô nương?

Dù hắn rất tuấn mỹ, nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi hắn là cô nương. Tiểu cô nương này, xem ra bị hắn chọc giận rồi. Khí độ vẫn còn non nớt lắm! Thậm chí đã bắt đầu công kích cá nhân.

Khẽ lắc chiếc hộp đựng đan dược trong tay, ngón tay trắng như tuyết vừa động, chiếc hộp liền “vèo” một tiếng bay thẳng tới, rơi gọn trong tay Vân Nguyệt.

Vân Nguyệt nhướng mày. Ý tứ gì đây? Trả lại? Vậy chẳng phải hắn chỉ trộm để đùa giỡn nàng sao?

“Bổn tọa là nam nhân, không phải nữ nhân. Tử linh đan, phương thuốc bí truyền ngươi lấy từ đâu ra? Trước đó, Tụ Bảo Đường từng đem tục cốt đan đổi tên thành sinh cốt hoàn, rồi từ trú nhan đan chế ra thần tiên thủy – có phải cũng là do ngươi luyện chế?”

Nghe yêu nghiệt kia thốt ra chính xác tên những đan dược được ghi lại trong 《 Càn khôn bí lục 》, lòng Vân Nguyệt chấn động mạnh.

《 Càn khôn bí lục 》 đã thất truyền trên đại lục này hơn ba ngàn năm, ngoài một số ít luyện đan sư cấp cao có thể biết tên gọi, chỉ bằng việc nhìn mấy viên đan dược cải tiến đó thì tuyệt đối không thể liên tưởng đến bí lục kia.

Vậy mà nam nhân này, chỉ dựa vào sinh cốt hoàn được cải tiến từ tục cốt đan và thần tiên thủy chế từ trú nhan đan, đã có thể nhận ra đây là đan phương trong 《 Càn khôn bí lục 》. Lại còn đuổi đến tận đây trộm đan, đủ để chứng minh hắn cực kỳ quen thuộc với bí lục đó.

Hơn nữa, chỉ riêng khinh công của hắn đã mạnh đến như vậy, Vân Nguyệt gần như có thể khẳng định – nam nhân này nhất định đã đắc đạo thành tiên, hơn nữa niên kỷ hẳn đã vượt quá ba ngàn tuổi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vân Nguyệt không trả lời mà ngược lại hỏi lại.

“Nha đầu, là bổn tọa hỏi trước.” Trước sự vô lý của nàng, yêu nghiệt mỹ nam chẳng hề giận, vẫn giữ nụ cười mê hoặc mang đậm phong cách riêng.

“Chính ngươi là kẻ trộm vật của ta, vậy nên ngươi phải là người trả lời trước.”

“Được thôi. Vậy bổn tọa trả lời trước. Tên của bổn tọa là Địch. Đến lượt ngươi, ngươi tên gì?”

“Bản cô nương gọi là Nguyệt.”

“Nguyệt?” Trong đôi mắt đen sâu thẳm của yêu nghiệt mỹ nam thoáng lóe lên ánh sáng. “Ngươi thật sự là Nguyệt Nhi? Tên thật của ngươi là gì?”

“Ngươi còn chưa nói cho ta toàn danh của ngươi, ta vì sao phải nói toàn danh của ta?”

“Toàn danh của ta chính là Địch.”

“Được rồi, Địch. Ngươi giành lấy đan dược của ta để làm gì?”

“Nha đầu, hình như đến lượt ngươi phải trả lời câu hỏi của bổn tọa rồi đấy.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 219: Buông ra ngươi hàm heo tay


“Ngươi toàn danh là gì? Những phương thuốc bí truyền kia từ đâu mà có?”

“Ta toàn danh là Chung Nguyệt. Tiếp theo nên là ta hỏi ngươi vấn đề.”

Nhìn thiếu nữ trước mặt, rõ ràng không chịu yếu thế, ra bài chẳng theo quy củ nào, còn hiển nhiên đang cố tình lừa dối hắn, khóe môi Địch càng cong lên, ánh mắt lại ngập tràn hứng thú.

“Tốt, ngươi hỏi. Bổn tọa nhất định hễ hỏi sẽ đáp. Chỉ là bổn tọa trả lời một câu, thì ngươi cũng phải trả lời một câu.”

Vân Nguyệt hơi nhíu mày. Trò chơi kiểu này, nàng chẳng xa lạ gì. Thứ nhất, phải tận lực khiến đối phương nói thật. Thứ hai, cần tránh để lộ điều chân thực. Thứ ba, trao đổi càng ít càng tốt, nếu không gặp phải kẻ thông minh, rất dễ bại lộ.

“Được. Vấn đề của ta: Ngươi có quan hệ gì với người đã nghiên cứu và chế tạo ra những phương thuốc đan dược đó?”

“Nàng là bằng hữu của bổn tọa, vì vậy bổn tọa rất quen thuộc với những loại đan dược này. Đến lượt ngươi. Ngươi có được những phương thuốc đó từ đâu?”

“Là một bằng hữu tặng cho ta.”

“Bằng hữu nào?” Hắn có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc từ nàng, tuy rằng rất nhạt, nhưng nàng không phải Nguyệt Nhi của hắn sao? Chẳng lẽ nha đầu này lại đang lừa hắn? Địch khẽ nhíu mày… Nguyệt Nhi của hắn nay đã học được cách nói dối rồi sao?

Ngay khoảnh khắc đó, Vân Nguyệt gần như có thể khẳng định trăm phần trăm: nam nhân trước mặt tuyệt đối là người quen cũ của nàng, hơn nữa còn vô cùng quan tâm đến nàng. Nhưng từ trang phục của hắn, hắn không giống người trong Thánh cung, càng không thể là vị Thánh chủ kia.

Bởi vì nếu hắn thật sự là Thánh chủ, thì khi phát hiện ra tung tích nàng, chắc chắn đã trực tiếp đánh úp Tụ Bảo Đường, chứ không dùng cách điều tra vòng vo như vậy.

Huống hồ, vị Thánh chủ kia ngạo mạn vô cùng, ngay cả giáo chúng cao tầng trong Thánh cung cũng đều biết nàng là “Thánh chủ phu nhân”. Nếu kẻ trước mặt thật sự là Thánh chủ, thì câu hắn vừa nói không thể chỉ đơn thuần là “bằng hữu”, mà phải là “trượng phu”.

Hơn nữa, nam nhân này để tâm không phải là 《 Càn khôn bí lục 》, điều đó có thể thấy rõ từ phản ứng nhạy bén của hắn đối với từng loại đan dược. Hắn rất quen thuộc với đan dược, nàng tin rằng nếu hắn muốn, hoàn toàn có thể luyện ra đan dược tốt hơn cả nàng.

Cho nên, nếu không phải vì 《 Càn khôn bí lục 》, cũng không phải Thánh chủ đến tìm nàng, thì dù hắn thật sự từng là bằng hữu, nàng cũng không có ý định nhận lại hắn.

Bởi vì nếu thật là bằng hữu, sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng ôm thi thể Xích Diễm khóc đến tuyệt vọng, không ai nương tựa? Nếu thật là bằng hữu, sao có thể mắt thấy họ trốn vào luân hồi mà không làm gì? Nếu hắn thật sự là bằng hữu của nàng Vân Nguyệt, sớm đã nên tận dụng ba ngàn năm qua để trợ giúp Xích Diễm, bởi vì trợ giúp Xích Diễm chính là đang giúp nàng.

Thế nhưng nam nhân này, hắn chưa từng làm gì cả. Đến tận bây giờ, điều hắn quan tâm, cũng chỉ là chủ nhân của 《 Càn khôn bí lục 》.

Tuy nàng không phải chim công kiêu hãnh, nhưng nhìn ánh mắt lóe sáng khi hắn nhắc đến “chủ nhân của 《 Càn khôn bí lục 》”, nàng thật sự không muốn để Xích Diễm – người đang ở thế yếu – phải thêm một tình địch nam nhân.

“Đại ca, buông cái tay heo của ngươi ra. Ngươi giành đồ của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu. Xem như ngươi chủ động trả lại, ta coi như đêm nay ăn no, ra ngoài vận động tiêu thực.

Chẳng qua ban nãy chúng ta đã nói rõ, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu. Giờ ta không muốn hỏi gì nữa, nên cũng sẽ không trả lời thêm điều gì cả.

Vậy nhé, ta đi trước. Sau này gặp lại.”

Vân Nguyệt vừa miệng như pháo nổ, lời nói bùm bùm lốp bốp không dứt, vừa một bên dứt khoát hất tay yêu nghiệt mỹ nam ra khỏi tay mình. Ngay sau đó, khi thanh âm vẫn còn vang vọng giữa không trung, thân ảnh nàng đã thông qua độn địa thuật, lặng yên không một tiếng động mà chuồn đi mất.
 
Back
Top Bottom