Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 220: Dọa được hồn phi phách tán Xích Diễm


Địch sững sờ nhìn theo phương hướng Vân Nguyệt biến mất, trầm ngâm thật lâu, khóe môi khẽ nhếch, rồi thân ảnh cũng lập tức tan vào không khí, biến mất ngay tại chỗ.

Về phần Vân Nguyệt, sau khi thi triển độn địa thuật chuồn đi, ban đầu nàng vẫn còn vô cùng căng thẳng. Nàng cứ tưởng nam nhân tên Địch kia nhất định sẽ đuổi theo, truy vấn cho bằng được điều hắn muốn biết. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là: hắn lại không đuổi theo, mà cứ thế buông nàng đi.

Mới đầu, nàng còn do dự không dám lập tức quay về Tụ Bảo Đường. Nhưng nghĩ kỹ lại, Địch đã có thể phát hiện nàng tại Tụ Bảo Đường, sau này nếu muốn tìm, cứ trực tiếp đến đó cũng như nhau cả thôi. Cho nên, dẫu có bị hắn thấy nàng quay về nơi đó, cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn.

Nàng tin, với năng lực của hắn, muốn tra ra thân phận thật của nàng chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Mà nếu như hắn thật sự từng là bằng hữu, tất nhiên sẽ không làm khó nàng.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Vân Nguyệt liền ngông nghênh, khệnh khạng quay trở về.

“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Bạch Cẩn Sơn đã sớm sốt ruột đến phát hoảng, thấy Vân Nguyệt bình thản đi về, rốt cuộc cũng yên lòng.

Hắn khẽ ra hiệu cho gã sai vặt cạnh bên một cái động tác mà không ai phát hiện ra, người kia lập tức lui xuống. Bởi vì trong Tụ Bảo Đường, vẫn còn một người khác lo lắng hơn đang chờ đợi.

“Không có chuyện gì, khiến chưởng quỹ lo lắng rồi.”

Ánh mắt Bạch Cẩn Sơn thoáng trầm xuống. Vân Nguyệt bình thường đều gọi thẳng tên hắn, nay lại khách khí xưng “chưởng quỹ”, hắn liền hiểu ngay — nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

“Cô nương vừa rồi có nói bị thích khách tập kích. Không biết tên thích khách ấy có bắt được không? Có tổn thất gì chăng?”

“Vật đã tìm về, nhưng người thì đã chạy mất.”

“Chuyện này là do Tụ Bảo Đường không làm tròn bổn phận, thật sự xin lỗi. Nếu cô nương không chê, xin mời vào trong, Tụ Bảo Đường nhất định sẽ có lời bồi tội thỏa đáng.”

“Được.”

Dưới sự dẫn dắt của Bạch Cẩn Sơn, Vân Nguyệt bước vào Tụ Bảo Đường. Khi đến gian phòng nơi Xích Diễm đang ở, vừa mới đẩy cửa ra, liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Bị ôm chặt thật lâu, Xích Diễm mới chịu buông nàng ra, rồi vội vàng kiểm tra xem nàng có bị thương hay không.

“Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ? Rốt cuộc là đã gặp chuyện gì?”

Vừa nghe Bạch Cẩn Sơn cấp báo xong, tim hắn gần như nhảy vọt lên tận cổ họng.

Phòng luyện đan của Tụ Bảo Đường vốn có kết giới do chính hắn thiết lập, lại thêm Bạch Cẩn Sơn, người sớm đã sống cùng thiên địa, từng bước đặt chân vào cảnh giới Tán tiên – không thể có kẻ nào đột nhập mà cả hai đều không hay biết.

Vậy mà, sau bao năm yên ổn, lần đầu tiên nơi trọng địa luyện đan lại có người xâm nhập. Khi Bạch Cẩn Sơn nghe thấy tiếng nàng hô hoán rồi vội đuổi theo, người đã không còn thấy đâu.

Ngay lúc hắn truy đuổi, lại bị một kết giới vô hình cực mạnh ngăn cản, hoàn toàn không cách nào vượt qua. Phải rất lâu sau, kết giới kia mới tự tiêu tan mà không cần giao chiến, nhưng khi đó Vân Nguyệt đã chẳng còn tăm hơi.

Tụ Bảo Đường tuy cường đại, nhưng chưa từng lấy mạnh h**p yếu. Hơn nữa quan hệ với Thánh cung luôn hòa hảo, trong năm trăm năm qua chưa từng có mâu thuẫn hay kết thù với ai. Ngoại trừ Thánh cung, hắn thật sự không thể tưởng được còn có thế lực nào dám động tới Tụ Bảo Đường.

Hơn nữa, người kia rõ ràng đã vượt qua giới hạn công lực thông thường. Dù không phải tiên nhân, cũng tuyệt đối không thể là người phàm. Vân Nguyệt tuy đã tu luyện nội công tâm pháp đến tầng đầu tiên của thần công, nhưng nếu xét theo kết giới hắn tùy tay thiết lập, nàng vẫn chưa đủ khả năng đối kháng với người đó.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 221: Mãi mãi cũng không muốn lại tách ra


Chính bởi vì vậy, Xích Diễm mới lo lắng đến như thế, sợ rằng Vân Nguyệt sẽ một đi không trở lại.

Thấy Xích Diễm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, Vân Nguyệt liền dịu dàng nở nụ cười an tâm với hắn, chủ động vòng tay ôm cổ hắn nói: “Không có gì đâu, chỉ là gặp phải một tên yêu nghiệt mặc hồng y mà thôi.”

“Hồng y yêu nghiệt?”

Biết Xích Diễm nhất thời chưa hiểu, Vân Nguyệt bèn kể lại toàn bộ sự việc — từ lúc nàng vào phòng luyện đan, bị trộm mất đan dược, đến cuộc chạm trán cùng kẻ áo đỏ kia, thậm chí cả biểu tình của đối phương, nàng cũng không sót một lời mà thuật lại.

“Lại là hồng bào!” Xích Diễm khẽ nhíu mày.

“Sao vậy? Ngươi từng gặp hắn rồi sao?”

“Người ta từng thấy mặc hồng bào là nhị hoàng tử Đông Ly Quốc, Đông Phương Vân Khởi. Hắn cùng tam công chúa kia đến đây một lượt. Tuy cũng vận y phục đỏ, và dung mạo xem như xuất chúng đối với người thường, nhưng tuyệt đối không giống như ngươi miêu tả – một người tuyệt mỹ yêu mị đến thế.”

Nói thật lòng, khi nghe Vân Nguyệt miêu tả vẻ ngoài của tên yêu nghiệt kia, Xích Diễm trong lòng không khỏi có chút… ghen tuông!

“Vậy… có khả năng nào hắn che giấu bản thể, ký sinh trong thân thể Đông Phương Vân Khởi không?”

“Rất có khả năng. Nếu thực lực đã đạt đến trình độ nhất định, thì ta cũng khó mà cảm nhận được. Nhưng chỉ riêng việc hắn có thể dựng lên kết giới khiến ngay cả Bạch Cẩn Sơn cũng không thể phá, cũng đủ thấy pháp lực của hắn hoặc là ngang bằng ta, hoặc là… vượt qua ta.”

Lời của Xích Diễm khiến lòng Vân Nguyệt trầm xuống. Kẻ trong Thánh cung còn chưa giải quyết xong, nay lại xuất hiện thêm một đối thủ cường đại như vậy. Nàng chỉ hận bản thân chưa đủ mạnh mẽ, bằng không, mọi thứ đã chẳng còn là vấn đề.

“Ngươi nói người đó tên là Địch?”

“Đúng vậy, ngươi từng nghe qua sao?”

Xích Diễm liếc nhìn về phía Bạch Cẩn Sơn rồi lại nhìn sang Lam Âu Hạo. Thấy cả hai người đều đồng loạt lắc đầu, hắn mới nhẹ giọng nói:

“Chưa từng nghe. Nhưng ta chỉ có ký ức trong phạm vi ba ngàn năm. Dựa vào mức độ quen thuộc của hắn với 《Càn khôn bí lục》, có thể đoán, người này trước kia chắc chắn từng có quen biết với chúng ta. Ít nhất, hắn đã từng rất gần gũi với chủ nhân của bí lục đó. Mà nếu như ngươi chính là chủ nhân nguyên bản của nó, vậy thì giữa ngươi và hắn, nhất định từng có quan hệ rất thân thiết.”

Xích Diễm liếc nhìn Vân Nguyệt, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác gấp gáp chưa từng có. Nhớ lại ánh mắt, thần sắc của hồng y nam tử khi nhắc đến chủ nhân 《Càn khôn bí lục》, hắn càng thêm bất an.

Sau khi ra hiệu cho Bạch Cẩn Sơn và Lam Âu Hạo lui xuống, Xích Diễm mới ôm chặt lấy Vân Nguyệt, mang theo chút ủy khuất mà làm nũng:

“Nguyệt Nhi, vốn dĩ chúng ta đều đã mất đi ký ức, vạn nhất… Ta nói là vạn nhất thôi, nếu ngươi phát hiện chúng ta trước đây vốn không phải một đôi, mà người ngươi từng yêu là một người hoàn toàn khác, ngươi… liệu có rời bỏ ta không?”

Lời của Xích Diễm khiến lòng Vân Nguyệt khẽ siết lại. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Kiều Khải Hoa trước khi chết gọi nàng là Thánh chủ phu nhân, lại nghĩ đến khi ấy Xích Diễm nhắm mắt, lồng ngực trái trống rỗng, bị người sống sống moi tim — cảnh tượng ấy lại dội về, khiến lòng nàng nhói đau.

Hai tay ôm lấy eo Xích Diễm, nàng ôm thật chặt, như muốn đem cả hứa hẹn khắc sâu trong lòng ngực hắn, cũng là tự nhắc mình một quyết tâm không thể thay đổi.

“Sẽ không đâu. Mặc kệ chúng ta từng là gì của nhau, dù có là cừu nhân đi nữa, thì đã yêu nhau ở đời này, đã gặp được nhau, thì sẽ không còn ai có thể tách chúng ta ra.”

Nghe được lời nàng, Xích Diễm thỏa mãn mỉm cười: “Tốt. Dù trước kia chúng ta từng là gì, thì đời này — không, là vĩnh viễn — chúng ta cũng không được tách rời, được chứ?”

“Ân.” Vân Nguyệt tựa trong lòng hắn, nặng nề gật đầu.

“Ngày mai ta phải cùng nhị hoàng tử và tam công chúa đến dạo chơi các nơi trong kinh thành. Ta sẽ mang theo ngươi đi cùng. Hai tên kia đều bị tam công chúa quấn riết đến khổ sở, ngày mai cứ để ta mang chính thất thê tử theo bên cạnh, cho nàng ta tức chết luôn.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 222: Dưa leo hầu hạ


Vân Nguyệt khẽ cười, “Hảo.”

Thành thật mà nói, nàng vốn chẳng hề lo lắng chuyện kẻ thứ ba chen chân. Đối với tình cảm giữa nàng và Xích Diễm, nàng có lòng tin tuyệt đối.

Đừng nói là một người thứ ba, cho dù có ba mươi, ba trăm kẻ chen vào, nàng cũng chẳng mảy may sợ hãi. Trong cái xã hội nông nghiệp này, dưa leo thì đầy rẫy. Nếu ai đó thật sự ngứa mắt với đóa hoa cúc nhà nàng, dám mơ tưởng tới nam nhân của nàng, thì nàng nhất định sẽ dùng dưa leo mà “hầu hạ” cho nhớ đời!

********************* Bắc Tường Quốc *********************

Sáng sớm, Đông Phương Uyển Hàm đã thức dậy, rửa mặt, chải đầu, trang điểm kỹ càng, tỉ mỉ đến từng chi tiết, biến mình thành một mỹ nhân rạng rỡ không góc chết.

Sau khi tự ngắm mình một vòng trước gương đồng, xác định bản thân đã hoàn mỹ không tì vết, nàng mới tao nhã bước ra khỏi phòng, chuẩn bị dùng điểm tâm sáng.

Trong phòng ăn, Đông Phương Vân Khởi đã ngồi sẵn. Thấy Đông Phương Uyển Hàm với dáng vẻ mềm mại thướt tha như tiên tử bước đến, hắn mỉm cười trêu chọc: “Tam muội, ngươi quên hôm nay là đi săn ở vùng ngoại ô sao? Ăn mặc bộ váy như thế, chẳng lẽ không sợ té ngã?”

Đông Phương Uyển Hàm hì hì cười nhẹ, ngồi xuống đối diện huynh trưởng. Trong khi nhấm nháp điểm tâm, nàng vừa đáp:

“Té ngã? Té ngã mới tốt chứ. Té ngã rồi còn có thể làm phiền Huyền Vương bế bổn công chúa lên.”

Đông Phương Vân Khởi lập tức ra vẻ đau lòng: “Ai da… Muội tử ta giấu kỹ suốt mười mấy năm, nay mới gặp một nam nhân đã bị câu mất rồi, bổn vương thật là đau lòng a!”

Đông Phương Uyển Hàm nghe vậy trong lòng vui như mở cờ. Cười ngọt ngào: “Ta nào có bị câu đi? Dù có bị câu đi thật, trong lòng muội muội, nhị ca vẫn là nam tử đẹp mắt nhất!”

“Thật sao?” Đông Phương Vân Khởi khóe môi khẽ nhếch lên đầy tà mị.

“Đương nhiên rồi.”

Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt muội muội rồi nhanh chóng biến mất, Đông Phương Vân Khởi không khỏi nhắc nhở: “Ngươi đừng quên, Huyền Vương đã có hôn ước. Hôm nay ngươi ăn diện như vậy, cẩn thận kẻo chưa câu được người đã mất cả thể diện.”

“Chuyện đó sao có thể! Bổn công chúa nếu đã ra tay, cho dù phải lấy chính mình ra mà đặt cược, thì dẫu Huyền Vương đã cưới vợ, ta cũng muốn hắn hưu chính phi! Huống chi, chẳng phải hắn còn chưa chính thức thành thân sao?”

Đông Phương Vân Khởi vừa dùng bữa, vừa nhướng mày nhìn nàng, lại gật đầu như thầm tán thưởng sự táo bạo của muội muội. Tuy vậy, vẫn không quên buông lời trêu chọc:

“Cho dù mất phu nhân lại thiệt quân cũng không sao, không phải còn có hoàng huynh ta đây chờ ngươi sao?”

Dù Đông Phương Uyển Hàm mặt dày đến mấy, dù sao cũng là một thiếu nữ chưa gả, bị huynh trưởng đùa cợt như vậy cũng đỏ mặt, khẽ mắng: “Một bên đi!”

Khuôn mặt kia, nàng đã ngắm suốt mười mấy năm mà vẫn chưa từng thấy chán. Nếu người này không phải huynh trưởng nàng, thì e là nàng đã sớm ra tay rồi.

Dùng xong điểm tâm, thị vệ vào bẩm báo Huyền Vương đã chờ sẵn ngoài cửa. Đông Phương Uyển Hàm lập tức vui vẻ, nâng váy đi theo Đông Phương Vân Khởi ra ngoài.

Vừa mới bước ra khỏi đại môn trạm dịch, Đông Phương Uyển Hàm liền cảm thấy như có một luồng nước lạnh từ đầu đến chân dội xuống, lạnh thấu tận tâm can. Dưới chân nàng lảo đảo một cái, suýt nữa vấp ngã vì chiếc váy dài.

May mắn thay, Đông Phương Vân Khởi nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng kịp lúc.

Chờ nàng đứng vững lại, hai người đồng loạt nhìn về phía trước — nơi một nam tử đang ngồi uy nghi trên lưng tuấn mã cao lớn, một tay ôm chặt lấy một nữ tử mảnh mai xinh đẹp.

“Điện hạ Huyền Vương tới thật đúng giờ a!” Đông Phương Uyển Hàm cố nén cơn tức, cong môi cười mà đáy mắt băng lãnh. “Không biết vị cô nương này là…?”

Tuấn mã phóng thẳng đến, Xích Diễm khí thế bức người nhảy xuống ngựa, cẩn thận đỡ lấy mỹ nhân trong lòng — chính là Vân Nguyệt, nhẹ nhàng ôm nàng xuống đất như bảo vật trong tay.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 223: Nhìn liền chán ghét mặt, hủy diệt!


Khí thế bức người, Xích Diễm từ trên tuấn mã nhảy xuống, ôn nhu săn sóc đỡ lấy nữ tử trong lòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.

Đợi nàng đứng vững, hắn nắm lấy tay nàng, cùng nhau đi về phía Đông Phương Vân Khởi và Đông Phương Uyển Hàm.

“Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa, vị này chính là chuẩn vương phi của bổn vương – Tưởng Thanh Nguyệt.”

“Nguyệt Nhi xin kính chào Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa.” Vân Nguyệt dịu dàng mỉm cười, lễ độ cúi đầu chào, lời lẽ ung dung, cử chỉ khéo léo.

Thế nhưng ánh mắt nàng lại không rời khỏi thân ảnh khoác hồng bào – Đông Phương Vân Khởi. Nam nhân này đích xác có dung mạo tuấn mỹ, nhưng so với tên yêu nghiệt như hấp huyết quỷ nàng chạm mặt đêm qua, lại cách biệt một trời một vực.

Giống như sự khác biệt giữa Bắc Minh Huyền và Xích Diễm – một người là chân tâm, một người là vẻ ngoài.

Nhưng, cùng một nơi lại xuất hiện hai nam nhân mặc hồng bào, khí chất lại có phần tương tự – đây là trùng hợp sao?

Vân Nguyệt từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Đông Phương Uyển Hàm một cái. Ánh mắt nàng dường như dính chặt lấy Đông Phương Vân Khởi, khiến cho khí thế hai người vô hình trung giao thoa.

Chính là, không biết do nàng cảm nhận sai, hay là đối phương cố tình che giấu – Đông Phương Vân Khởi từ đầu đến cuối lại không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào khi nhìn thấy nàng.

“Thì ra là tương lai Huyền Vương phi, thất lễ rồi!”

Đông Phương Vân Khởi mỉm cười, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng Vân Nguyệt. Hai người cứ thế đối mặt, mắt đối mắt, cười như không cười, khiến lòng Xích Diễm dâng lên một cảm giác khó chịu. Hắn khẽ nghiêng người, chắn đi ánh mắt Vân Nguyệt, mới cắt đứt tầm nhìn đối diện.

“Uyển Hàm công chúa mặc y phục như vậy đi vùng ngoại ô, có bất tiện không?”

Trong tay áo, bàn tay Đông Phương Uyển Hàm đã siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau buốt. Nhưng là công chúa của một nước, nàng tuyệt không thể mất phong thái. Dằn lòng, nàng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: “Vừa nãy nhị ca cũng nói có thể ta sẽ vấp ngã. Nếu Huyền Vương không chê, xin cho phép ta quay lại thay y phục.”

“Đương nhiên không phiền. Công chúa cứ tự nhiên.”

Trở về gian phòng, Đông Phương Uyển Hàm liền giận dữ đến mức gào lên một trận, hất tung bàn ghế, đồ đạc bay tán loạn.

Nàng chưa từng thấy nam nhân nào không nể mặt như vậy!

Rõ ràng trước đó còn ám chỉ qua lại với nàng cùng hoàng huynh, vậy mà hôm nay lại dẫn theo vị “vương phi chưa qua cửa” đến ra mắt. Đây là muốn khoe khoang Tưởng Thanh Nguyệt xinh đẹp hơn nàng sao?

Nghĩ đến bộ dạng được chăm chút kỹ càng của mình trong gương, lại nghĩ đến vẻ đẹp tựa lược thi phấn đại của Tưởng Thanh Nguyệt, Đông Phương Uyển Hàm cảm thấy tức giận đến run người.

Vốn dĩ nàng là tiêu điểm rực rỡ nhất, vậy mà sự xuất hiện của nữ tử kia khiến ánh mắt của Huyền Vương hoàn toàn đặt lên người nàng ta – thậm chí ngay cả ánh mắt của hoàng huynh cũng bị hút lấy. Mà nàng, Đông Phương Uyển Hàm, lại bị đẩy ra ngoài cuộc, trở thành người thừa.

“A Đại, A Nhị!”

Tiếng gọi vừa dứt, hai thân ảnh quỷ dị liền xuất hiện trước mặt nàng.

“Vừa nãy các ngươi đã nhìn rõ nữ nhân kia rồi chứ?”

Hai nam nhân chia ra đứng hai bên khẽ cúi đầu, tỏ ý đã nhìn rõ.

Đông Phương Uyển Hàm cười lạnh, ánh mắt âm trầm như băng: “Tốt lắm. Vậy các ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”

Hai người liếc nhìn nhau, lại đồng loạt cúi đầu, ngụ ý đã rõ mệnh lệnh.

“Nếu có thể… tốt nhất là phá hủy luôn khuôn mặt của ả! Nhìn thấy ả là ta đã thấy ghê tởm!”

Hai gã nam tử lại lần nữa cúi đầu, không nói lời nào.

Hai người đó chính là cao thủ tuyệt thế được mẫu hậu nàng âm thầm bố trí bảo vệ. Tuy cả hai đều là người câm, nhưng lại là song sinh huynh đệ, có tâm linh tương thông, nhận nhiệm vụ gì đều chưa từng thất bại.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tưởng Thanh Nguyệt sắp bị xóa bỏ khỏi thế gian này, nghĩ đến Bắc Minh Huyền chỉ có thể là của nàng — tâm tình Đông Phương Uyển Hàm cuối cùng cũng thoải mái hơn phần nào. Lúc này nàng mới bắt đầu thong thả thay y phục.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 224: Phô trương một cái


Tâm tình rốt cuộc cũng dịu lại, Đông Phương Uyển Hàm mới bắt đầu thay y phục.

“Công chúa, hiện tại đang ở Bắc Tường Quốc. A Đại và A Nhị tuy võ công cao cường, nhưng nếu ở đây ra tay mà thất bại thì biết làm sao?” – nha hoàn bên cạnh vừa giúp nàng thay y phục, vừa nhỏ giọng lo lắng.

“Đồ tiện nô!”

Lời còn chưa dứt, một cái bạt tai mạnh như trời giáng đã in thẳng lên mặt nha hoàn.

Đông Phương Uyển Hàm tuy từ nhỏ không chăm chỉ luyện huyền lực, nhưng dựa vào chút nội công cơ bản, một cái tát cũng đủ khiến người khác ngã xuống.

Nha hoàn ngã nhào dưới đất, gò má sưng đỏ bừng.

“Công chúa tha mạng! Nô tì chỉ là lo cho an nguy của công chúa, tuyệt không có ý xúc phạm.”

Lườm nàng một cái, Đông Phương Uyển Hàm bất mãn nói: “Biết ngươi trung thành, nên bổn công chúa mới thưởng cho ngươi một bạt tai. Bằng không, ngươi đã sớm phải chết rồi!”

“Dạ… đa tạ công chúa.”

“Đứng dậy, giúp bổn công chúa thay y phục.”

Nghe xong, nha hoàn vội vàng đứng lên, cẩn trọng hầu hạ, không dám nói thêm nửa lời.

Công chúa từ nhỏ đã được hoàng hậu nuông chiều, muốn gì được nấy, không ai dám cãi lời. Thế nhưng, đây là lần đầu nàng rời khỏi Đông Ly Quốc đến một quốc gia khác, vẫn có thể tùy tiện như thế được sao?

Nha hoàn rất muốn nói – nàng là công chúa, nhưng người ta là hoàng tử! Nàng có A Đại, A Nhị, chẳng lẽ người khác lại không có hộ vệ?

Hít sâu một hơi, nàng đành nuốt cục tức vào bụng.

Bên ngoài, ba người đang đứng chờ Đông Phương Uyển Hàm thay y phục thì trò chuyện rôm rả.

“Huyền Vương điện hạ thật có tình cảm với Tưởng cô nương, đến cả ra ngoài cũng ngồi cùng một ngựa.”

Xích Diễm mỉm cười: “Việt Vương chớ trách. Nguyệt Nhi không quen cưỡi ngựa, cùng bổn vương một chỗ sẽ an toàn hơn.”

“Thì ra là thế, là bổn vương mạo muội rồi. Không biết Tưởng cô nương tu vi huyền lực thế nào?”

“Việt Vương đã tu luyện đến cảnh giới nào?” – Vân Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại.

Đông Phương Vân Khởi cũng không giận, ngược lại mỉm cười đáp: “Thiên huyền nhị cấp.”

“Sớm nghe nói Việt Vương điện hạ văn thao võ lược, trẻ tuổi đã là cao thủ thiên huyền nhị cấp. Quả thật khiến người kính phục.”

“Tưởng cô nương quá lời. Bổn vương và Huyền Vương điện hạ cùng một cảnh giới huyền lực, chỉ là bổn vương lớn hơn một tuổi, nên nếu luận võ công, Huyền Vương điện hạ đúng là kỳ tài võ học.”

“Không dám nhận.”

“Vậy Tưởng cô nương chắc hẳn huyền lực cũng không thấp đi?”

“Ồ?” – Vân Nguyệt nhướng mày – “Việt Vương vì sao lại nói vậy?”

“Đoán thôi.”

Nhìn gương mặt tươi cười yêu nghiệt của Đông Phương Vân Khởi, Vân Nguyệt không khỏi nhớ đến kẻ giống như quỷ hút máu tối qua.

Tuy hai người diện mạo khác nhau, cách nói chuyện khác nhau, ngay cả khí tức cũng chẳng giống, nhưng nàng vẫn cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.

Loại cảm giác này không đến từ lý trí, mà là giác quan thứ sáu được tôi luyện qua bao năm sống trong thương trường và đời lính đặc công.

Bởi ở hiện đại, công nghệ có thể thay đổi dung mạo, giọng nói, thậm chí là dấu vân tay hay mống mắt – nhưng thói quen, phong thái, khí chất ăn sâu trong xương, thì không thể giấu được.

Vì vậy, mặc kệ một người có biến đổi ra sao, nếu là người từng có ý định giết nàng, nàng đều có thể chính xác nhận ra.

Bởi vì có một đạo lý – hình có thể giả, nhưng linh hồn thì không.

Mà người đứng trước mắt nàng, dù tất cả đều đổi khác, nàng vẫn có thể ngửi ra mùi vị quen thuộc kia – một loại… tà khí đã từng quanh quẩn bên nàng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 225: Ngươi hiểu hay không cái gì kêu thân sĩ?


Cho nên, Vân Nguyệt càng thêm chắc chắn cảm giác mãnh liệt trong lòng — người trước mặt này, tám phần mười chính là hồng bào yêu nghiệt tối hôm qua —— Địch.

“Thế nào, bổn vương đoán đúng rồi sao?”

Đông Phương Vân Khởi vừa cười vừa thản nhiên phóng điện về phía nàng, ánh mắt mang theo ý trêu chọc trắng trợn đến mức khiến Xích Diễm bên cạnh suýt chút không nhịn được muốn ra tay.

Không chút khách khí, Xích Diễm lập tức kéo Vân Nguyệt ôm vào ngực, ngoài mặt cười tươi nhưng trong lòng lại âm trầm, đáp: “Đáng tiếc Việt Vương điện hạ đoán sai rồi. Nguyệt Nhi là người bị Thánh cung công nhận là huyền lực phế vật.”

“Ồ?” – Đông Phương Vân Khởi có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nhàn nhạt cười: “Thì ra là vậy, là bổn vương thất lễ. Mong Tưởng cô nương đừng để trong lòng.”

“Không sao, đích xác là ta quá nhược mà thôi.” – Vân Nguyệt cười thoải mái, không để ý chút nào.

“Tuy Tưởng cô nương không có huyền lực, nhưng có thể khiến Huyền Vương điện hạ một lòng một dạ, hẳn là tự có chỗ hơn người. Cũng không cần quá khiêm tốn.”

Vân Nguyệt liền chuyển đề tài: “Không biết Việt Vương điện hạ chuyến này đến Bắc Tường Quốc, ngoài du ngoạn ra còn có dự định gì khác?”

“Thật không giấu, chuyến đi này chủ yếu là đi cùng xá muội du ngoạn. Nhưng nếu may mắn, bổn vương hy vọng có thể tìm được dưỡng tinh đan. Dù sao loại đan dược này đã thất truyền, muốn tìm cũng khó.”

“Dưỡng tinh đan?”

“Ồ? Tưởng cô nương từng nghe qua loại đan này?”

“Không từng nghe. Chẳng lẽ Đông Ly Quốc không có đan dược ấy, nên phải đến Bắc Tường Quốc tìm sao?”

“Đúng vậy. Dưỡng tinh đan đã thất truyền ba ngàn năm rồi.”

“Đã thất truyền, Việt Vương điện hạ lại có niềm tin tìm được sao?”

“Nghe nói mấy tháng trước, Tụ Bảo Đường ở quý quốc lần lượt nghiên cứu ra sinh cốt hoàn và thần tiên thủy, công dụng tương tự như thần đan thất truyền ba ngàn năm. Trước kia ta từng đến khắp Tụ Bảo Đường ở Đông Ly Quốc hỏi thăm, nhưng vật quý quá khó cầu. Hơn nữa nghe nói là một vị luyện đan sư thần bí, không nguyện tiết lộ danh tính đã luyện chế ra. Cho nên lần này, ta đặc biệt đến Bắc Tường Quốc, mong tìm ra người đó – xem có thể giúp ta luyện chế dưỡng tinh đan không.”

“Thì ra là vậy. Không biết Việt Vương điện hạ cần loại đan dược đó để làm gì?”

“Bổn vương sinh ra đã mang dị tật, dương khí yếu nhược, chỉ có dưỡng tinh đan mới có thể điều dưỡng thân thể. Nếu không, dù huyền lực có cao đến mấy cũng sẽ chết sớm.”

Nói đến đây, Đông Phương Vân Khởi khẽ cười, lại nói tiếp: “Bởi vậy ta mới nghĩ đến nhờ Ký Châu Tụ Bảo Đường đường chủ giúp tìm vị luyện đan sư kia.”

“Giúp Việt Vương điện hạ liên hệ với đường chủ thì không thành vấn đề. Nhưng tìm ra vị luyện đan sư đó hay không, thì ta không dám bảo đảm.”

“Vậy thì đa tạ.”

Không bao lâu sau, Đông Phương Uyển Hàm quay lại. So với sắc mặt khó coi lúc trước, nay đã khôi phục phần nào vẻ dịu dàng.

“Thật xin lỗi, khiến Huyền Vương điện hạ và Tưởng cô nương đợi lâu.”

Vừa nói, nàng vừa bước đến trước mặt Xích Diễm, định hành lễ xin lỗi, nhưng lại vô tình vấp vào bậc thềm.

“A —— “

Một tiếng thét vang lên, thân ảnh nàng lảo đảo ngã về phía trước. Đúng lúc phía dưới là vị trí của Xích Diễm.

Mắt thấy Đông Phương Uyển Hàm sắp ngã thẳng vào người hắn, Xích Diễm hoàn toàn có thể giơ tay ra đỡ lấy, đóng trọn vai anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nhưng…

Ngay khoảnh khắc nàng sắp chạm vào áo hắn, Xích Diễm như tránh phải ôn dịch, nghiêng người né đi, một tay còn ôm lấy Vân Nguyệt sang bên, dứt khoát né xa.

Đông Phương Uyển Hàm trừng lớn mắt.

Trời ạ! Rõ ràng nàng đã tính toán góc ngã chính xác, thế mà tên nam nhân kia lại…

Lại như thể sợ nàng lây bệnh mà tránh xa?! Không thèm đỡ lấy!

Mà nàng — vốn chẳng định ngã thật, hoàn toàn có thể dùng khinh công giữ vững — nhưng động tác đột ngột né tránh của Xích Diễm khiến nàng không kịp phản ứng, liền ngã một cú đau điếng ngay tại chỗ!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 226: Tam độ thay quần áo


“Ôi!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Đông Phương Uyển Hàm kêu lên một tiếng, cả người ngã xuống đất trong tư thế vô cùng thê thảm. Một vị công chúa tôn quý như nàng mà lại ngã đến mức này, thật chẳng khác nào chạm đến đáy của sự nhục nhã.

Lúc Đông Phương Uyển Hàm còn chưa kịp ngã, Vân Nguyệt đã biết nàng định làm gì. Có điều, đối với loại công chúa như nàng, Vân Nguyệt chẳng hề có chút hứng thú. Loại tiểu công chúa này, thoạt nhìn đã biết là hạng người tâm địa hiểm độc, không từ thủ đoạn.

Chỉ là, đây là Bắc Tường quốc, cho dù nàng có kiêu ngạo đến đâu, thì Vân Nguyệt cũng không thể tùy tiện làm gì được nàng.

Thế nên ánh mắt nàng gần như không rời khỏi Đông Phương Vân Khởi, như muốn dùng ánh nhìn xuyên thấu da thịt, thấu tận linh hồn hắn.

Đông Phương Uyển Hàm cũng thật đáng giận, vừa thấy nam nhân liền không giữ nổi dáng vẻ đoan trang, đến lúc quan trọng lại rơi mất dây cương. Mà ca ca của nàng, lại đứng nhìn một cách hả hê, chẳng hề có ý định giúp đỡ.

Nhìn Đông Phương Vân Khởi cười ra vẻ yêu mị, có điểm nào giống một người huynh trưởng tận tình lo lắng cho muội muội?

“Công chúa, người thế nào rồi? Có bị thương chỗ nào không?”

Ba người đứng bên cạnh vẫn không ai bước lên giúp. Nhìn công chúa nhà mình ngã thê thảm như vậy mà chẳng một ai nâng đỡ, cuối cùng chỉ có nha hoàn bên người vội vàng tiến đến, dìu nàng đứng dậy.

“Tránh ra! Một chút sức cũng không có, người cũng không đỡ nổi!” Đông Phương Uyển Hàm cảm thấy mặt mũi mất sạch, chỉ còn biết trút giận lên nha hoàn bên cạnh.

Nhưng cơn giận còn chưa dừng lại.

Chỉ nghe Xích Diễm cất tiếng: “Uyển Hàm công chúa thật bất cẩn. Nếu bổn vương không kịp tránh, e là giày của bổn vương đã bị người giẫm bẩn rồi.”

Vân Nguyệt từ phía sau thêm lời: “Ngươi đừng nhắc đến giày nữa, vừa rồi mới bị giẫm phải một bãi, nghĩ lại thôi ta cũng thấy ghê tởm.”

Đông Phương Uyển Hàm sắc mặt vốn đã khó coi, nghe lời Vân Nguyệt nói xong, cúi đầu nhìn nơi mình ngã xuống – đúng chỗ Xích Diễm vừa đứng.

Nghĩ đến lời của Vân Nguyệt, nàng dường như cũng ngửi thấy một mùi khó chịu từ thân thể mình.

“Ọe…”

Đông Phương Uyển Hàm không nhịn nổi nữa, lập tức nôn ra toàn bộ đồ ăn sáng.

Chờ đến khi thở được rồi, nàng mới gắng gượng giữ bình tĩnh, gương mặt tái nhợt nhìn Xích Diễm, nói: “Huyền Vương điện hạ, thật thất lễ. Uyển Hàm xin phép vào trong thay y phục.”

“Không sao, chúng ta cũng không gấp gáp gì.” Xích Diễm mỉm cười vô tội, như thể hoàn toàn chẳng liên quan đến mình.

Nhìn hai người phối hợp ăn ý như vậy, ánh mắt Đông Phương Vân Khởi thoáng xẹt qua một tia u ám, song ngoài mặt lại cười càng thêm yêu mị.

“Huyền Vương điện hạ, tưởng cô nương, hay là chúng ta vào trong uống chén trà rồi hãy đi?”

“Nguyệt Nhi, ra ngoài lâu như vậy, có khát không? Vào trong uống ly trà Đông Ly quốc một chút.”

“Hảo a.”

Chờ Vân Nguyệt vui vẻ đồng ý, Xích Diễm mới nói: “Vậy thì đa tạ Việt Vương điện hạ.”

“Đâu có, đâu có, là xá muội làm chậm trễ các vị.”

Ba người cười nói tiến vào trạm dịch, ung dung thưởng trà, chờ Đông Phương Uyển Hàm thay y phục.

Lần này, nàng vào trong rất lâu.

Bởi vì chỉ để phát tiết cơn giận thôi cũng mất đến nửa canh giờ.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ phải chịu nhục đến vậy. Tên Bắc Minh Huyền kia, thật đúng là quá coi thường người khác!

Nếu như trước đây nàng còn mơ tưởng được gả cho hắn bởi vì dung mạo tuấn tú kia, thì hôm nay, khi nhìn hắn ngang nhiên dẫn vị hôn thê đến, lòng nàng đối với hắn đã không còn là yêu thích, mà là h*m m**n chiếm hữu.

Sau những gì vừa xảy ra, chút tình cảm kia đã sớm bị cơn phẫn nộ nuốt trọn.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 227: Vô tình giúp vui tam vị hoàng tử


Nàng đã quyết, không chỉ Tưởng Thanh Nguyệt phải chết, mà Bắc Minh Huyền cũng không thể toàn mạng.

Hơn nữa, nàng tuyệt đối sẽ không để hai kẻ đó chết một cách nhẹ nhàng. Nàng muốn đôi gian phu dâm phụ ấy phải nếm trải nỗi thống khổ tận cùng, chỉ như vậy mới có thể xóa đi nỗi nhục nàng đã phải gánh chịu ngày hôm nay.

Mà ở lầu một trạm dịch, nơi Vân Nguyệt – người đã bước chân vào con đường tu tiên, cùng Xích Diễm – kẻ còn mạnh hơn cả thần tiên – đang nhàn nhã thưởng trà, lại vô tình nghe được cơn giận dữ của Đông Phương Uyển Hàm từ trên lầu vọng xuống.

Hai người vừa trò chuyện vui vẻ với Đông Phương Vân Khởi, vừa cười tủm tỉm lắng nghe Đông Phương Uyển Hàm phân phó hai nô tài ám sát Vân Nguyệt, khiến Xích Diễm đau lòng. Nàng thậm chí còn bày mưu tính kế liên kết ba vị hoàng tử khác của Bắc Tường Quốc, vu cho Bắc Minh Huyền có ý đồ đoạt ngôi, biến hắn thành mục tiêu của mọi sự công kích.

Một canh giờ sau, Đông Phương Uyển Hàm rốt cuộc cũng xuất hiện trở lại.

Lần này, nàng đã thay đổi hoàn toàn trang phục, lớp phấn dày trên mặt cũng ít đi nhiều, khoác lên mình dáng vẻ có phần oai phong, trông so với lúc trước quả thực tốt hơn không ít.

Cuối cùng, đoàn người rời khỏi trạm dịch khi trời đã gần trưa.

Tuy trong lòng hận Bắc Minh Huyền đến tận xương tủy, nhưng khi nhìn hắn cùng Tưởng Thanh Nguyệt chàng chàng thiếp thiếp, nàng lại không thể chịu đựng nổi.

“Tưởng cô nương,” nàng cười lạnh nói, “tuy hoàng thượng đã ban hôn cho ngươi và Huyền Vương, nhưng dù sao hai người vẫn chưa thành thân. Cùng cưỡi chung một ngựa như thế, không sợ bị người đời dị nghị sao?”

Vân Nguyệt cười ngây thơ đáp: “Sao lại bị dị nghị? Ai lại rảnh rỗi đến mức đi bàn tán mấy chuyện này chứ?”

Đông Phương Uyển Hàm: “…”

Có phải nữ nhân này đang nói bóng gió chê cười nàng lắm chuyện hay không? Rất tốt!

“Không thể nói vậy. Dù không ai bàn tán, nhưng như thế vẫn là không ổn. Hay là thế này, chúng ta cùng ngồi một xe, hoặc chia ra ngồi hai xe ngựa?”

“Đa tạ công chúa đã quan tâm. Hôm qua ta cả ngày chưa được gặp vương gia, hôm nay khó khăn lắm mới được ông ngoại cho ra ngoài, ta chỉ muốn ở bên vương gia mà thôi. Huống chi, dân phong phương bắc của chúng ta rất hào sảng, đều là hán tử miệng to ăn thịt, miệng to uống rượu, ai cũng thích thoải mái tự tại, không câu nệ nhiều quy củ như thế.”

“Thì ra là vậy.” Đông Phương Uyển Hàm cười gượng, sắc mặt khó coi, không nói gì thêm.

Vì đã sắp trưa, Xích Diễm cùng Đông Phương Vân Khởi bàn bạc rồi quyết định dùng bữa trước, sau đó mới đi dạo quanh kinh thành.

Họ đến quán ăn nổi danh nhất kinh thành, chọn một phòng riêng. Chưa ngồi được bao lâu, cửa đã vang lên tiếng gõ.

Mở ra, thì ra là Hoằng Vương.

Sau vài lời hàn huyên, cửa lại gõ lần nữa, lần này là Thái tử.

Lúc tiểu nhị đang lần lượt bưng thức ăn lên, thì Thần Vương cũng không hẹn mà đến.

Chỉ khác lần này, tiêu điểm chú ý của ba vị hoàng tử Bắc Tường Quốc không phải là Tưởng Thanh Nguyệt, mà chính là Đông Phương Uyển Hàm.

Ba vị hoàng tử đối với Đông Phương Uyển Hàm ân cần vô cùng, ánh mắt tham lam gần như muốn nuốt chửng nàng.

Sau khi bị Xích Diễm làm cho tức giận, trong lòng Đông Phương Uyển Hàm u uất vô cùng. Nhưng từ ba vị hoàng tử này, nàng lại tìm được phần nào kiêu ngạo và tự tôn đã mất.

Trên bàn ăn, nàng gần như không gắp lấy một miếng, nhưng trong chén lại đầy ắp đồ ăn do ba vị hoàng tử gắp cho.

Ngược lại, phía Tưởng Thanh Nguyệt thì hoàn toàn ngược lại. Ngoài Bắc Minh Huyền, chẳng ai đoái hoài đến nàng.

Lúc này, Đông Phương Uyển Hàm trong lòng mới thoáng dễ chịu hơn đôi chút.

Ba vị hoàng tử như ba vai hề, thi nhau thể hiện đủ kiểu nhiệt tình trước mặt Đông Phương Uyển Hàm. Một bữa cơm trôi qua, đến khi sắc trời đã xế chiều.

Mà cũng qua một bữa cơm ấy, tất cả đều nhìn ra — trong cuộc chiến ngầm này, người chiến thắng là Thái tử.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 228: Chỉ có ngươi có thể càn rỡ


Ánh mắt vốn còn lưu luyến nơi Huyền Vương, sau một bữa cơm, đã hoàn toàn bị Thái tử thu phục. Vốn dĩ buổi tối đoàn người định đi ngắm đèn hoa, nhưng Thái tử lại đưa Uyển Hàm rời đi trước.

Đông Phương Vân Khởi thấy Uyển Hàm rời đi, cũng lấy cớ thân thể không khỏe, sớm quay về trạm dịch.

Vân Nguyệt cùng Xích Diễm nhận thấy không còn việc gì liên quan đến mình, cũng sớm trở về, âm thầm chờ Uyển Hàm công chúa thi hành kế hoạch lớn.

Quả nhiên, khi đêm khuya vừa đến, Uyển Hàm công chúa lập tức phái hai tên sát thủ tới.

A Đại và A Nhị – hai hộ vệ bên cạnh Bắc Minh Khải – thân thủ chẳng hề thua kém, đều là cao thủ thiên huyền đỉnh cao.

Tuy Huyễn Ảnh đại lục là thế giới của cường giả, nhưng những cao thủ thiên huyền đỉnh cao cận kề cực hạn nhân loại vẫn là tồn tại hiếm có, số lượng cực kỳ ít ỏi.

Đáng quý hơn, hai hộ vệ này lại là một đôi song sinh. Một người tu luyện thủy hệ, một người tu luyện hỏa hệ – cả hai không chỉ có thể phối hợp huyền lực, mà còn sở hữu tâm linh tương thông vượt trội người thường. Huyền thú của họ cũng là một đôi kỳ dị – một phi ưng trên trời, một Bạch Hổ dưới đất, bao phủ cả thiên không và địa diện.

Có thể được hai người như vậy bảo hộ, đủ thấy địa vị của vị công chúa kia tại Đông Ly Quốc là cao đến mức nào. Cũng chẳng trách ba vị hoàng tử Bắc Tường Quốc lại dốc lòng tìm mọi cách lôi kéo, chỉ mong loại bỏ được vị công chúa kiêu căng ấy.

Dù chỉ là hai thị vệ thiên huyền đỉnh cao, nhưng Xích Diễm vẫn không yên lòng, âm thầm hộ vệ bên cạnh Vân Nguyệt.

Muốn tạo cơ hội cho nàng thêm phần rèn luyện, hắn chỉ đứng bên quan sát. Chờ đến khi hai tên hộ vệ bị hạ sát, Xích Diễm mới xuất hiện, vừa giúp nàng xử lý thi thể, vừa chỉ ra những thiếu sót trong chiêu thức của nàng.

Hiện tại, Vân Nguyệt đã tiến vào tầng đầu tiên của 《 Càn Khôn Bí Lục 》, bắt đầu tu luyện các loại thuật pháp. Những thuật pháp này đã vượt khỏi giới hạn của con người, dần bước vào phạm vi tu tiên. Tầng tu luyện càng cao, uy lực của thuật pháp khi vận dụng càng lớn.

Sau khi xử lý xong thi thể, Xích Diễm dặn dò vài lời rồi mới lưu luyến rời đi.

Trở về phòng ngủ, Vân Nguyệt rót một chén trà, uống hai ngụm, rồi bắt đầu chỉnh chăn gối, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Chính vào lúc đó, một mùi hương lạ lùng thoảng qua.

Khóe môi nàng khẽ cong thành một nụ cười mơ hồ, nàng xoay người, khẽ nói với căn phòng trống vắng: “Có ai từng nói với ngươi chưa? Dù trên người ngươi có thơm đến đâu, thì cũng không át được mùi hôi kia từ thân thể phát ra.”

Vừa dứt lời, một thân ảnh trong hồng bào diễm lệ hiện ra, làn da trắng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, một nam tử yêu mị đến cực điểm đã ngồi ngay ghế đối diện bàn.

Hắn tiện tay cầm lấy chén trà Vân Nguyệt vừa uống, chạm môi vào nơi nàng từng chạm, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn hành động tùy tiện kia, đôi mày thanh tú của Vân Nguyệt khẽ nhíu.

Thế nhưng, hắn dường như rất thích mùi vị còn sót lại nơi miệng chén, dù đã uống xong vẫn không nỡ rời tay, dùng ngón tay thon dài không ngừng vuốt nhẹ nơi hai người từng gián tiếp chạm nhau.

Nhìn thấy vẻ mặt có chút bực tức của nàng, hắn cười nói: “Thế gian này, chỉ có ngươi là có thể nói bổn tọa như vậy.”

“Vì sao?” Vân Nguyệt hỏi. Nàng thực sự muốn biết, rốt cuộc giữa nàng và hắn có quan hệ gì, càng muốn biết ba ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì.

“Bởi vì ngươi là Vân Nguyệt – nữ nhân mà bổn tọa yêu nhất. Cho nên, mặc kệ ngươi làm gì với bổn tọa, bổn tọa cũng sẽ không để tâm.”

Nghe những lời đó, lòng Vân Nguyệt bỗng chốc siết lại.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 229: Việt Vương điện hạ là chó biến sao?


Tuy rằng nàng biết, ba ngàn năm trước, mình từng sinh sống tại thế giới mang tên Huyễn Ảnh đại lục này, nhưng nàng lại không hề hay biết, khi ấy nàng cũng đã mang danh xưng Vân Nguyệt.

Còn người trước mặt – kẻ chỉ cần một ánh mắt đã nhìn thấu linh hồn nàng – lại là ai?

“Này vị đại ca, ngươi có lầm lẫn gì không? Bản cô nương tên là Tưởng Thanh Nguyệt, là cháu ngoại của Tả tướng. Chuyện này cả Bắc Tường Quốc đều biết rõ.”

Địch cười khẽ, nụ cười mê hoặc đến phong tình vạn chủng: “Người khác có thể không biết, nhưng mũi của bổn tọa lại vô cùng linh mẫn. Dù ngươi gọi là Chung Nguyệt hay Tưởng Thanh Nguyệt, bổn tọa đều đã nhận ra mùi hương linh hồn của ngươi. Ngươi, chính là Vân Nguyệt.”

Trước lời đáp ấy, Vân Nguyệt dù có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn lý do để tiếp tục che giấu thân phận. Dù sao, hắn không hề có sát ý với nàng, chẳng phải vậy sao?

Hơn nữa, nếu thực sự muốn giết nàng, vậy cũng phải xem hắn có đủ năng lực hay không.

“Việt Vương điện hạ là chó sao? Mũi ngươi linh đến thế!”

“Ngươi làm sao biết ta là Đông Phương Vân Khởi?” Địch tỏ ra hứng thú vô cùng. “Chưa từng có ai nhận ra, sao ngươi lại biết?”

Vân Nguyệt cười nhẹ: “Ta đã nói rồi, cho dù trên người ngươi có ướp bao nhiêu hương, thì mùi khai từ thân thể ngươi vẫn không thể nào che giấu được. Cho nên, bất kể ngươi biến hóa dung mạo ra sao, ta đều nhận ra được.”

Nghe xong, địch chỉ cười, vẻ mặt dửng dưng: “Không sao cả, mùi khai thì cứ là mùi khai.”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Thánh cung?”

Giờ khắc này, điều nàng muốn biết nhất, chính là thân phận thực sự của nam nhân trước mặt. Hắn là địch hay là bạn? Có liên quan đến Thánh cung hay không?

“Thánh cung ư?”

Địch cười giễu cợt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ khinh miệt đối với cái tên ấy.

“Ta với Chiến Tân Đường thì có thể có quan hệ gì?” Nói xong, hắn lại cười yêu nghiệt, nhìn nàng đầy âu yếm: “Trên thế gian này, người duy nhất có quan hệ với ta, chính là ngươi.”

“Chiến Tân Đường?” Vân Nguyệt nhíu mày. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên thật của Thánh chủ. Người trong thiên hạ vì kính sợ hắn mà gọi là Thánh chủ, chưa từng ai biết danh tính thực.

“Vậy… ta và Chiến Tân Đường có quan hệ gì?”

“Hắn từng tìm ngươi sao?” Địch thoáng biến sắc, giọng mang theo chút khẩn trương.

“Không có. Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

Nghe vậy, địch mới thở nhẹ một hơi, đáp: “Ngươi và hắn, hoàn toàn không có quan hệ gì.”

“Thế còn ta và Xích Diễm? Trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Câu hỏi ấy khiến địch rơi vào trầm mặc.

“Sao lại không nói gì?”

“Ngươi… còn nhớ tới Xích Diễm?”

“Sao? Chẳng lẽ ta nên quên hắn?”

“Đương nhiên nên!”

“Tại sao?”

“Bởi vì hắn không xứng với ngươi, hơn nữa chỉ khiến ngươi chịu tổn thương.”

Thấy Vân Nguyệt im lặng, địch liền khuyên nhủ, giọng đầy tha thiết:

“Nguyệt Nhi, năm đó ngươi đã lựa chọn quên hắn, quên mọi thứ mà bước vào luân hồi, vậy hiện tại đừng cố nhớ lại nữa. Chuyện đó sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho ngươi cả. Đã quên rồi, thì cùng ta rời đi, để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

Bổn tọa có đủ năng lực bảo vệ ngươi. Cho dù thiên hạ vứt bỏ ngươi, bổn tọa cũng sẽ không. Nếu ngươi không muốn gặp lại Chiến Tân Đường, bổn tọa hứa, cho dù hắn có đảo lộn cả trời đất, cũng không thể tìm ra ngươi, càng không thể làm gì được ngươi.”

Nhìn chăm chú người trước mặt, Vân Nguyệt lạnh lùng đáp: “Ta sẽ không đi cùng ngươi. Còn nữa, ta muốn biết vì sao Thánh cung lại đuổi giết Xích Diễm.”
 
Back
Top Bottom