Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 200: Tứ đại đầu tập hợp


Tại Huyễn Ảnh đại lục, giàu nhất là Bắc Tường Quốc.

Cách đây không lâu, vì quốc khố trống rỗng, trong lúc nhất thời không thể gom góp đủ ngân lượng để tăng thêm lương thảo cho quân đội, Ngưng phi liền chủ động mở lời: “Hoàng thượng cần bao nhiêu, thần thiếp sẽ ứng trước, sau này hoàng thượng hoàn lại cũng chưa muộn.”

Lời nói ấy khiến long nhan đại hỉ, suốt nửa tháng sau đó, hoàng đế như thể đã ký khế ước bán thân, đêm nào cũng lật bài của Ngưng phi.

Có câu: “Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.” Ngay cả hoàng đế cũng có thể vì tiền mà gật đầu, huống chi là đám đại thần. Những vị đại thần từng nhận lợi lộc từ Ngưng phi, tuy ngoài mặt vẫn kính trọng hoàng hậu hoặc Lệ quý phi, đứng về phía thái tử hoặc Hoằng Vương, nhưng thực chất trong lòng ủng hộ ai, thì lại là chuyện khó nói rõ ràng.

“Hai vị đây hẳn là cùng tam ca hộ tống từ Ký Châu về, là ngoại tôn của Tả tướng?”

“Phải a.”

Dưới sự giới thiệu của Xích Diễm, Lăng Tích Nghiệp – không, nên gọi là Tưởng Tích Nghiệp – cùng Vân Nguyệt lần nữa hành lễ với Thần Vương. Đến giờ phút này, ngay trong lần đầu hồi kinh, Vân Nguyệt đã được gặp cả bốn hoàng tử của Bắc Tường Quốc.

Bắc Minh Thần sau khi chào hỏi Tưởng Tích Nghiệp và Vân Nguyệt, liền cười ôn hòa:

“Bổn vương từng nghe nói nữ nhi của Tả tướng là đệ nhất mỹ nhân Bắc Tường Quốc năm xưa. Trước kia ta vẫn bán tín bán nghi, nhưng nay tận mắt thấy Tưởng cô nương, mới biết lời ấy quả không sai.”

“Thần vương khen nhầm rồi. Tiểu nữ không dám nhận.” Vân Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, đáp lời với lễ độ và khoảng cách cần có.

“Lão tứ, ngươi không phải đặc biệt đến chỉ để gặp Tưởng cô nương đấy chứ? Nhưng để ta nói cho ngươi rõ, Tưởng cô nương là danh hoa đã có chủ!” Bắc Minh Khải lúc này đã điều chỉnh sắc mặt xám xịt ban nãy, liền nở nụ cười trêu ghẹo.

“Đại ca, huynh thật thích trêu chọc ta! Huynh chẳng lẽ không biết vương phi nhà ta là một bình dấm chua sao? Có nàng ở đó, tiểu đệ làm sao dám nghĩ ngợi lung tung?

Giờ ai mà chẳng biết tam ca xem trọng Tưởng cô nương, tương lai chính là tam vương phi. Ta đâu dám vọng tưởng gì nữa?” Nói rồi, hắn nhìn về phía Xích Diễm, cười nịnh nọt:

“Tam ca, tiểu đệ xin được chúc mừng huynh và Tưởng cô nương trước.”

“Đa tạ!” Xích Diễm ôm quyền, không hề khách sáo đón nhận lời chúc mừng.

“Tả tướng đã biết chúng ta hôm nay hồi kinh. Giờ cứ chần chừ nơi này quá lâu, e rằng người đã sốt ruột đợi. Đại ca, nhị ca, lão tứ, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, ta xin phép đi trước một bước.”

“Ha ha ha ha, ai nói là Tả tướng sốt ruột? Rõ ràng là tam ca sốt ruột mới phải!”

“Lão tam, ngươi cứ đi trước đi. Đại ca ta đây thay mặt chúc mừng Tả tướng được gặp lại cháu yêu.”

“Lão tam, cũng thay ta gửi lời chúc mừng đến Tả tướng.”

Nhìn bóng lưng nhóm người Xích Diễm dần xa, Bắc Minh Khải khẽ nhíu mày.

Trong số các hoàng tử, người mà hắn tín nhiệm nhất là Bắc Minh Huyền. Người hắn hiểu rõ nhất, vẫn là Bắc Minh Huyền. Và người hắn không để trong lòng, vẫn là Bắc Minh Huyền.

Nếu Bắc Minh Huyền thật sự lợi hại như lời Lăng Trọng Khanh nói, thì chẳng phải hắn che giấu quá sâu rồi sao?

Nhưng xem ra… lại không giống.

Chỉ dựa vào mẫu phi có xuất thân thấp hèn như vậy, dù hắn có dã tâm thì cũng cần phải loại bỏ tất cả những kẻ tài năng thì mới đến lượt hắn có cơ hội. Hắn liệu có năng lực đó?

Hơn nữa, chuyến đi Ký Châu điều tra án lần này là mệnh lệnh của hoàng thượng. Nếu hắn thật sự có thế lực và năng lực riêng, chẳng lẽ chỉ vì một nữ tử mà lại mạo hiểm phơi bày thực lực đã giấu kín bao năm, để rồi trở thành mục tiêu của mọi thế lực trong triều?

Bắc Minh Khải khẽ lắc đầu, trong lòng lại lần nữa hoài nghi lời của Lăng Trọng Khanh.

Hắn là thái tử, đối với những âm mưu tranh đoạt trong triều đình, hắn nhìn thấu rất rõ.

Rõ ràng việc này là lỗi của Lăng Trọng Khanh đối với mẹ con Tưởng gia, nhưng vì sợ Tả tướng nổi giận, sợ chính mình, thiếp thất cùng mấy đứa con bị xử nặng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 201: Sau lưng đao


Cho nên, hắn mới muốn mượn tay Bắc Minh Huyền để trở mặt với Tả tướng, khiến quan hệ giữa bọn họ lạnh nhạt, từ đó dập tắt mối liên kết.

Nhất định là như vậy!

Thông qua sự oán hận của Vân Nguyệt đối với Lăng Trọng Khanh, hắn đã gần như nắm rõ toàn bộ nội tình câu chuyện.

Chỉ là… Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ đều là tâm phúc của hắn, là cường giả đứng đầu Thiên Huyền cảnh, vậy mà việc họ mất tích lại là sự thật không thể chối cãi.

Như vậy… Rốt cuộc là ai đã ra tay sát hại bọn họ? Là Bắc Minh Huyền? Hay là một kẻ nào đó ẩn thân trong bóng tối, âm mưu lợi dụng Bắc Minh Huyền như một tấm bia đỡ đạn, để che giấu âm mưu nhằm vào hai vị huynh đệ khác?

Nhìn theo bóng dáng Xích Diễm mang Vân Nguyệt rời đi, ba vị hoàng tử còn lại đều âm thầm thở dài trong lòng.

Tại Bắc Tường Quốc, quan viên có địa vị cao nhất được chia làm ba loại.

Thứ nhất là thanh bào trưởng lão được Thánh cung phái đến, giữ chức Quốc sư tại Bắc Tường Quốc. Bọn họ gần như can thiệp vào mọi việc lớn nhỏ trong triều. Tuy nhiên, không lâu trước đây, Quốc sư bỗng dưng mất tích, Thánh cung vẫn chưa phái người kế nhiệm.

Thứ hai là võ tướng – cụ thể là Chấn Quốc Tướng quân. Vì một nửa binh phù nằm trong tay vị tướng quân này, nên ông được xem là người duy nhất có quyền lực sánh ngang Quốc sư. Chỉ là, Chấn Quốc Tướng quân quanh năm trấn thủ biên ải, hiếm khi trở về kinh thành.

Thứ ba chính là Tả Hữu Thừa tướng. Trong đó, Tả Thừa tướng Tưởng Hàn là người đứng đầu quan văn, địa vị chân chính “dưới một người, trên vạn người”, chức vị nhất phẩm đại thần.

Điều khiến hoàng đế vừa lòng nhất ở Tưởng Hàn chính là: ông không có con trai, chỉ có một nữ nhi gả đi xa. Tưởng Hàn là người ôn hòa, trung hậu, lại một lòng trung thành với hoàng đế. Vì thế, mặc cho triều cục bao phen biến động, địa vị của ông luôn vững vàng không lay chuyển.

Hiện tại là thời điểm then chốt trong cuộc chiến đoạt ngôi. Kẻ nào có thể giành được sự ủng hộ của Tưởng Hàn, kẻ đó sẽ là người gần nhất với thắng lợi.

Mấy ngày trước, khi nghe tin Tả tướng dâng sớ xin hoàng thượng cho hai cháu ngoại thoát ly khỏi Lăng gia và mang họ Tưởng, Thái tử, Hoằng Vương và Thần Vương lập tức bắt đầu chú ý tới Vân Nguyệt.

Tuy Vân Nguyệt chỉ là nữ nhi của một vị Tri châu tứ phẩm nhỏ bé, nhưng lại là cháu gái duy nhất của Tả tướng. Chỉ cần nhìn dáng vẻ Tả tướng rơi nước mắt tấu sớ trước mặt hoàng đế, cũng đủ thấy ông yêu thương nàng thế nào.

Cho nên, ai có được Vân Nguyệt, người đó sẽ giành được sự ủng hộ của Tả tướng.

Ba huynh đệ – ngoài Thái tử vừa thăm dò Bắc Minh Huyền, thực ra hai người còn lại đều là vì Vân Nguyệt mà đến.

Chỉ tiếc rằng kết quả đã rõ. Vân Nguyệt bị Bắc Minh Huyền nhanh tay chiếm trước, mà Bắc Minh Huyền thì hoàn toàn không có khả năng bước lên ngôi vị Thái tử. Thế nên, tuy hai người kia không giành được Vân Nguyệt, nhưng cũng không để nàng rơi vào tay đối phương.

Duy nhất khiến người ta tiếc nuối là… một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân trâu, không thể phát huy hết được giá trị vốn có của nàng – thật đáng tiếc!

********************* Bắc Tường Quốc *********************

Vân Linh thành rộng lớn, nghe nói diện tích lớn gấp trăm lần thành Ký Châu. Ngoại trừ hoàng cung trên đỉnh Vân Linh, toàn bộ thành thị được chia làm nhiều vòng tròn.

Phía ngoài hoàng cung là nơi cư trú của hoàng thân quốc thích, cùng các phủ đệ cao cấp của những vị vương gia quyền quý.

Bao quanh khu vực hoàng thân là nơi ở của các đại thần, được sắp xếp theo phẩm cấp từ đông sang bắc, lần nữa tạo thành một vòng vây quanh hoàng cung.

Lấy các khu nhà của quan viên và diện tích đất làm ranh giới, toàn bộ Vân Linh thành được chia thành hai khu vực: hoàng thành nội và ngoại. Những phủ đệ nằm trong ranh giới được gọi là hoàng thành, còn phía ngoài là ngoại hoàng thành.

Bên ngoài hoàng thành lại có một vành đai là nơi cư trú của tầng lớp thương nhân giàu có. Ngoại vi xa nhất mới là khu dân cư bình thường.

Chỉ trừ hoàng cung là không thể tùy tiện ra vào, còn lại hoàng thành nội có thể tự do lui tới. Chỉ là muốn vào cần phải qua nhiều tầng kiểm soát, người dân bình thường mới được phép nhập thành.

Mà trong hoàng thành, bất kể là quán ăn hay các cửa hiệu khác, những gì được bày bán đều là vật phẩm cao cấp nhất của Bắc Tường Quốc.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 202: Tổ tôn gặp nhau


Những vật được bày bán tại hoàng thành đều là hàng cao cấp nhất của Bắc Tường Quốc.

Sau khi vào kinh, mất trọn nửa canh giờ chậm rãi di chuyển, Vân Nguyệt rốt cuộc cũng tới được phủ của ông ngoại – Tả tướng Tưởng Hàn.

Tả tướng phủ toạ lạc tại phía đông xa nhất của hoàng thành.

Trước phủ tướng là một con đại đạo u tĩnh, hai bên là hàng rừng xanh rậm rạp. Tựa như những gì Lăng Thanh Nguyệt từng khắc ghi trong ký ức thuở nhỏ, hai bên đường lớn trồng đầy những cây thường xanh bốn mùa không đổi lá. Mùa hạ che nắng, mùa đông chắn tuyết, giữa tiết trời giá lạnh vẫn xanh mướt một màu, khiến con đường như ẩn trong một bức tranh tuyết trắng tinh khôi, xa hoa mà yên ả.

Tưởng Hàn vốn không ham phú quý, nhưng hoàng đế lại cố tình ưu ái ông. Căn phủ này chính là do hoàng đế xuất tiền xây dựng cho Tưởng Hàn, quy mô và khí thế không chỉ vượt xa các quan viên đồng cấp, thậm chí còn hơn cả phần lớn phủ đệ của hoàng thân quốc thích – đủ thấy địa vị của Tưởng Hàn trong lòng đế vương cao đến mức nào.

Kỳ thực, khi Vân Nguyệt và đoàn người vào thành, Tưởng Hàn đã biết. Nhưng vì quản gia thấy có các vị hoàng tử cùng xuất hiện, bất tiện đón tiếp, nên ông vẫn ẩn thân nơi bóng tối mà quan sát.

Đợi đến khi đoàn người đi xa, quản gia Tưởng Ly mới vội vã bước ra nghênh tiếp.

Tưởng Ly là lão quản gia trung thành tận tụy của phủ Tả tướng, được đặc cách mang họ Tưởng. Hắn là người nhìn Tưởng Rơi lớn lên, đối xử với nàng như con ruột. Sau khi nghe Vân Nguyệt kể về những khổ sở mà nàng và ca ca phải chịu tại Lăng phủ, hắn đã rơi nước mắt mà trở về phủ Tướng, khóc đến đỏ mắt sưng mũi.

Theo tục lệ dân gian, khi con cháu trở về nhà, trưởng bối không thể đích thân ra ngoài đón, tối đa chỉ được đứng chờ trước cửa, nếu không sẽ bị cho là không cát tường.

Biết hai đứa cháu ngoại sắp trở về, Tả tướng Tưởng Hàn đã sớm đứng chờ trước cửa phủ. Vì quá mong mỏi, ông còn sai Tưởng Ly cách mỗi mười lăm phút phải cho người báo tin, khiến đám lão bộc trong phủ tất bật chạy tới chạy lui.

Cuối cùng, sau bao ngày ngóng trông, trong gió lạnh giữa trời đông, ông cũng đợi được Vân Nguyệt và Tưởng Tích Nghiệp.

“Nguyệt Nhi! Nghiệp nhi!”

“Lão gia ——! Ô ô ô ô… Lão gia ——!!!”

Tả tướng Tưởng Hàn vừa nhìn thấy hai cháu ngoại, cổ họng đã nghẹn lại vì xúc động. Vốn định bước tới ôm hai đứa vào lòng, ai ngờ Tưởng Ly lại nhanh hơn một bước, phịch một cái quỳ sụp xuống trước mặt Tưởng Hàn, ôm chặt lấy chân ông mà khóc nức nở.

“Nguyệt Nhi, Nghiệp nhi, các ngươi đã trở về rồi!”

Tả tướng còn định bước tới hai bước, nhưng lại bị Tưởng Ly bám chặt lấy chân, không cách nào nhúc nhích.

“Tưởng Ly, ngươi làm gì vậy? Mau buông ra, mau buông ra!” Tưởng Hàn không hiểu vì sao lão quản gia lại ôm chặt lấy ông như vậy, chỉ có thể mở miệng yêu cầu hắn rời ra.

Nhưng Tưởng Ly như thể không nghe thấy, vẫn cứ ôm chặt mà khóc lóc thảm thiết.

Thấy cảnh này, Vân Nguyệt vừa buồn cười lại vừa cảm động. Nàng kéo Tưởng Tích Nghiệp cùng vòng qua Tưởng Ly, tiến đến trước mặt Tưởng Hàn, đồng thời ôm lấy ông.

“Ông ngoại!” Hai người gần như đồng thanh gọi.

“Hảo hài tử, trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi…” Tưởng Hàn không cầm được nước mắt, nghĩ đến nữ nhi bạc mệnh, lệ già cũng theo đó rơi lã chã.

“Tả tướng!”

Đợi Tả tướng phát tiết xong phần lớn cảm xúc, Xích Diễm mới ôm quyền hành lễ. Lúc này Tưởng Hàn mới sực nhớ còn có Huyền Vương ở đó, liền vội vàng xin lỗi:

“Huyền Vương điện hạ, thật sự xin lỗi! Lão phu vừa rồi quá mức xúc động, mong điện hạ thứ lỗi.”

“Tả tướng nói thế là quá lời. Ngài chỉ có hai đứa cháu ngoại, lại xa cách đã nhiều năm, xúc động như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 203: Đời này kiếp này lại không khác


Đối với Tả tướng, Xích Diễm vẫn luôn mang lòng kính trọng. Trong triều đình, phần lớn đại thần đều là kẻ xu nịnh, bợ đỡ, chỉ riêng Tả tướng chưa từng kết đảng, luôn đối xử công bằng với tất cả hoàng tử.

“Đa tạ Huyền Vương điện hạ đã đưa tôn tử và cháu gái của lão thần trở về phủ. Nếu điện hạ không chê, xin mời vào phủ uống chén trà nóng.”

“Bổn vương cũng đang có ý đó.”

“Huyền Vương điện hạ, mời vào.”

Sau khi nghênh đón Xích Diễm vào phủ, hàn huyên vài câu tượng trưng, Tả tướng liền quay sang ân cần hỏi han Tưởng Tích Nghiệp và Vân Nguyệt.

Qua lời kể của Vân Nguyệt, Tả tướng rốt cuộc cũng biết rõ nguyên nhân cái chết của nữ nhi. Trong phút chốc, ông phẫn nộ đến mức tay chân run rẩy. Vân Nguyệt chỉ còn cách an ủi ông ngoại, trấn an rằng chẳng bao lâu nữa, Lăng gia nhất định sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt xứng đáng.

Một hồi lâu sau, Tả tướng mới dần trấn tĩnh lại từ nỗi thương tâm do cái chết của con gái. Nghĩ đến việc cháu trai từng bị người hạ độc, cháu gái bị hủy dung và bị ném xuống sườn núi, ông lại run lên bần bật vì sợ hãi.

“Huyền Vương điện hạ, đa tạ ngài đã chiếu cố Nguyệt Nhi và Nghiệp Nhi. Nếu không có ngài… chỉ sợ lão phu đã không còn cơ hội gặp lại hai đứa trẻ này.”

Xích Diễm lập tức đứng dậy đáp:

“Tả tướng, đây là việc bổn vương nên làm.”

“Không, không! Huyền Vương điện hạ đã cứu lấy người thân duy nhất còn lại của lão phu. Ân tình này, lão phu xin ghi tạc trong lòng. Nếu sau này điện hạ gặp khó khăn, dù có tan xương nát thịt, lão phu cũng quyết không từ chối.”

Nghĩ đến bản thân già cả, nếu đến ngay cả hai cháu ngoại duy nhất cũng không giữ được, thì dù làm quan to đến đâu cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

“Đã như vậy, bổn vương thật ra có một chuyện muốn khẩn cầu Tả tướng ân chuẩn.” Xích Diễm nhân cơ hội nói thẳng.

“Điện hạ cứ nói.”

“Lần này đi Ký Châu, bổn vương cùng Nguyệt Nhi sớm chiều tương đối, tình cảm đã sớm đâm sâu cắm rễ. Nay, bổn vương muốn xin Tả tướng đồng ý gả Nguyệt Nhi cho ta.”

“Việc này…” Nghe đến đây, Tả tướng rõ ràng sững người.

Sợ Tả tướng từ chối, Xích Diễm thành khẩn tiếp lời:

“Tả tướng, xin ngài yên tâm, tình cảm giữa ta và Nguyệt Nhi là chân thật. Tuy ta không có mẫu tộc hùng hậu như các huynh đệ khác, nhưng ta dám lấy đầu mình ra thề: đời này kiếp này, chỉ cưới một mình Nguyệt Nhi, chỉ yêu một mình nàng, tuyệt đối không lập trắc phi!”

“Chao ôi…” Tả tướng nặng nề thở dài một hơi. Hai mươi năm trước, Lăng Trọng Khanh cũng từng nói những lời thề hẹn y như vậy để cưới Tưởng Rơi.

“Ông ngoại!” Thấy ông trầm mặc quá lâu, Vân Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng khẽ gọi.

“Huyền Vương điện hạ…” Tả tướng như sực tỉnh, bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt Xích Diễm.

Cả Xích Diễm và Vân Nguyệt đều giật mình kinh hãi, vội vàng bước tới định đỡ ông dậy, nhưng Tả tướng lại nhất quyết không chịu đứng lên.

“Ông ngoại, ngài làm gì vậy? Tôn nhi biết ngài nghĩ đến chuyện năm xưa Lăng Trọng Khanh cũng từng thề non hẹn biển trước mặt ngài. Nhưng Huyền Vương điện hạ hoàn toàn khác hắn, và hơn hết, ngài ấy thật lòng đối tốt với Nguyệt Nhi, xin ngài hãy đồng ý đi!” Một bên, Tưởng Tích Nghiệp cũng chen vào thuyết phục.

“Huyền Vương điện hạ.” Tả tướng dường như không để tâm đến lời của cháu trai, quay sang nhìn Xích Diễm với ánh mắt gần như cầu khẩn:

“Ngài là Huyền Vương cao cao tại thượng, ngài muốn bao nhiêu vương phi mà chẳng được? Hơn nữa, đến nay hoàng thượng vẫn chưa chỉ hôn cho ngài, chắc chắn cũng có sắp đặt riêng.

Lão phu tin rằng ngài yêu Nguyệt Nhi là thật, nhưng ngài là hoàng tử, tương lai có bao nhiêu phi tử đâu phải một mình ngài quyết định?

Lão phu chỉ có một mình Nguyệt Nhi là cháu gái, cũng chẳng kỳ vọng nàng vinh hoa phú quý, chỉ mong nàng cả đời bình an, vui vẻ, sống một kiếp yên ổn là đủ rồi.

Huyền Vương điện hạ, tình cảm giữa ngài và Nguyệt Nhi thực chất mới chỉ chớm nở trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chắc hẳn tình cảm cũng chưa đến mức quá sâu đậm. Lão phu khẩn cầu Huyền Vương hãy buông tha cho Nguyệt Nhi. Đại ân đại đức của Huyền Vương, lão phu suốt đời khắc ghi trong tâm, không dám quên lãng.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 204: Huyền Vương hôn nhân có an bài khác?


“Cầu Huyền Vương điện hạ thành toàn!”

Nói xong, Tả tướng liền quỳ xuống hành đại lễ trước mặt Xích Diễm – một lễ mà ngay cả trước mặt hoàng thượng ông cũng chưa từng thực hiện.

Xích Diễm sao có thể để Tả tướng quỳ với mình? Ngay tại khoảnh khắc Tả tướng chuẩn bị bái lạy, hắn lập tức tiến lên, giữ chặt khuỷu tay ông, không để ông quỳ xuống.

Thấy vậy, chân mày Vân Nguyệt khẽ nhíu, rồi nàng cũng quỳ xuống trước mặt ông ngoại.

“Ông ngoại, Nguyệt Nhi đã là người của Huyền Vương điện hạ. Đời này kiếp này, con nguyện cùng Huyền Vương sinh tử gắn bó, không rời không bỏ. Nguyệt Nhi tin rằng, Huyền Vương đã đáp ứng ông ngoại, thì nhất định sẽ không nạp thêm phi tử.

Hơn nữa, Huyền Vương tuy ngoài mặt được gọi là Tiêu Dao Vương, nhưng nói trắng ra, chàng không có thế lực hậu thuẫn, hoàng thượng cũng sẽ không đem con gái của quyền thần khác gả cho chàng làm phi tử.”

Lời nói của Vân Nguyệt, chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang giáng xuống đầu Tả tướng.

Ông kinh ngạc nhìn Vân Nguyệt thật lâu, cuối cùng mới chán nản ngồi xuống ghế, giọng lạc đi:

“Nguyệt Nhi, con có biết không? Năm xưa, mẹ con cũng từng quỳ trước mặt ông ngoại như vậy, cũng nói với ta một câu y hệt – rằng nàng đã là người của Lăng Trọng Khanh…”

Vân Nguyệt khẽ chau mày, liếc nhìn Xích Diễm, ánh mắt như muốn nói: “Chàng thật đúng là… xui xẻo!”

“Ông ngoại, xin ngài hãy tin tưởng Nguyệt Nhi, cũng tin tưởng Huyền Vương. Chàng không phải là Lăng Trọng Khanh, còn con cũng không phải là mẹ. Tuy lời nói có giống nhau, nhưng kết cục nhất định sẽ không giống. Con thề với ông ngoại, con nhất định sẽ sống hạnh phúc.”

“Tả tướng, bổn vương cũng xin phát lời thề – nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với Nguyệt Nhi. Những điều ngài lo lắng, ta đều hiểu, và ta sẽ dùng cả đời này để khiến nàng hạnh phúc.”

Nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt đều kiên định và chân thành, Tả tướng thở dài một hơi nặng trĩu.

“Đã Nguyệt Nhi đã là người của điện hạ, lão phu cũng chỉ có thể thuận theo. Chỉ hy vọng Huyền Vương điện hạ có thể ghi nhớ lời hôm nay. Dù cho sau này ngài cưới người khác, cũng đừng quên phải đối tốt với Nguyệt Nhi.”

Xích Diễm vừa nghe vậy, liền vui mừng đáp lời:

“Đa tạ Tả tướng thành toàn! Xin hãy yên tâm, bổn vương nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm lời hôm nay, cả đời này chỉ hảo hảo đối với Nguyệt Nhi.”

“Ừm.” Tả tướng khẽ gật đầu, xem như tạm thời yên tâm. “Điện hạ, chuyện này ngày mai lên triều, còn cần xin chỉ của hoàng thượng.”

“Vâng. Đến lúc đó, mong Tả tướng cùng bổn vương cùng vào cung xin chỉ.”

Cuối cùng, trong tình thế “gạo đã nấu thành cơm”, Tả tướng đành chấp thuận hôn sự giữa Vân Nguyệt và Xích Diễm. Sau đó, mọi người trong phủ đều vui vẻ tụ họp, cùng nhau uống trà, trò chuyện, rồi dùng bữa trưa thân mật.

Trong bữa cơm, Vân Nguyệt kể với ông ngoại chuyện nàng đã khiến Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương nếm mùi quả báo. Tuy lòng Tả tướng vẫn chưa nguôi nỗi đau vì cái chết của con gái, nhưng nghe đến những kẻ ác sắp phải gánh chịu kết cục thảm hại, trong lòng ông cũng dâng lên một tia vui mừng.

Ít nhất, cháu gái ông không giống mẫu thân nàng – nhu nhược và dễ bị tổn thương. Ông thích tính cách cứng rắn, quả quyết của Vân Nguyệt hiện tại.

Sau bữa trưa, Vân Nguyệt và Tưởng Tích Nghiệp được quản gia Tưởng Ly dẫn đi xem nơi ở riêng trong phủ, còn Xích Diễm thì bị Tả tướng cố ý lưu lại.

“Tả tướng, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà. Có gì ngài cứ việc nói thẳng.” Thấy Tưởng Hàn cứ như có điều muốn nói, Xích Diễm liền mở lời trước.

Tưởng Hàn trầm mặc thở dài, rồi hỏi:

“Điện hạ, ngài có biết vì sao đến giờ ngài vẫn chưa được sắc phong chính phi không?”

“Tả tướng, ý ngài là… phụ hoàng sớm đã có sắp đặt chuyện hôn nhân cho bản vương, chỉ là đến nay vẫn chưa hạ chỉ?”

Nhìn nam tử trước mặt – một vị hoàng tử xuất thân không cao, Tưởng Hàn lần nữa thở dài thật sâu.

“Điện hạ, nếu ngài đã chuẩn bị cưới Nguyệt Nhi, vậy lão phu cũng không giấu ngài nữa…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 205: Bệ hạ dụng tâm lương khổ


“Điện hạ, ngài nói đúng. Bệ hạ quả thật đã sớm có dự định về hôn sự của điện hạ.”

Xích Diễm khẽ nhíu mày, không vội đưa ra bất kỳ bình luận nào trước lời Tả tướng.

“Điện hạ, ngài có biết vì sao lão thần ở trong triều không bao giờ kết bè kéo cánh, cũng chưa từng thân cận với Thái tử, Hoằng Vương hay Thần Vương không?”

“Chẳng lẽ… Tả tướng là do phụ hoàng sắp đặt, chuyên môn để giúp đỡ ta?”

Đến lúc này, Xích Diễm đã cơ bản hiểu rõ toàn bộ sự tình, đồng thời cũng hiểu được lý do vì sao Tả tướng lúc đầu không muốn gả Vân Nguyệt cho hắn.

Vấn đề của Xích Diễm khiến Tưởng Hàn thoáng sững người, nhưng sau đó cũng dần hiểu rõ.

“Điện hạ, bệ hạ thật sự là dụng tâm lương khổ. Lan phi xuất thân thấp hèn, không có hậu thuẫn từ mẫu tộc, thiếu thốn sự ủng hộ từ các triều thần, càng không có tài lực để xây dựng thế lực riêng. Vậy mà bệ hạ lại nhất mực sủng ái điện hạ.

Vì muốn điện hạ có một môi trường sinh tồn tốt đẹp, bệ hạ luôn cố tình đặt ngài vào vị trí yếu thế nhất, không có ai ủng hộ, sau đó âm thầm vì ngài chiêu mộ thế lực.

Cho nên, Huyền Vương điện hạ, hiện nay thế lực của ngài thực chất còn mạnh mẽ hơn cả Thái tử, Hoằng Vương hay Thần Vương.

Mà thế lực ấy nhất định cần thông qua hôn nhân để củng cố. Đây chính là lý do vì sao bệ hạ sớm đã chỉ hôn cho các hoàng tử khác, nhưng lại chậm chạp không an bài hôn sự cho điện hạ.

Vì chỉ khi bọn họ đều đã thành hôn, thì mới có những nữ tử xứng đôi vừa lứa với điện hạ. Ngài hiểu chưa?”

“Phụ hoàng xem trọng ta, ta vô cùng cảm kích. Thế nhưng về chuyện hôn nhân, bất kể tương lai ta đi đến bước nào, Nguyệt Nhi đều là thê tử duy nhất của ta.”

Lời Xích Diễm khiến Tưởng Hàn xúc động sâu sắc. Hắn thật sự không ngờ, sau khi biết được toàn bộ chân tướng, Xích Diễm vẫn giữ vững ý nguyện như thế, không hề dao động, càng không vì lợi ích mà buông bỏ cháu gái ông.

“Điện hạ, chỉ cần có câu nói này của ngài, lão thần đã thấy đủ rồi. Nhiều năm không ở bên Nguyệt Nhi, ta từng nghĩ nàng vẫn là một tiểu nha đầu yếu đuối ngày nào, nhưng qua trò chuyện hôm nay, ta nhận ra nàng đã thay đổi hoàn toàn. Nàng rất mạnh mẽ, rất độc lập.

Chỉ là… ta sợ về sau, nếu điện hạ có thêm nữ nhân, sẽ dần không còn yêu thích một Nguyệt Nhi có tính cách như vậy.

Dù sao thì, mặc kệ sau này điện hạ có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh, chỉ cần ngài luôn đối xử tốt với Nguyệt Nhi, lão thần liền hoàn toàn yên tâm. Lão thần nguyện dùng phần đời còn lại để hộ giá cho điện hạ, giúp ngài giành được thiên hạ Bắc Tường này.”

Biết Tả tướng vẫn còn hoài nghi lời mình nói, Xích Diễm tiếp tục khẳng định:

“Tả tướng, ta nói đều là thật. Nếu ngày mai thượng triều, phụ hoàng chỉ phong Nguyệt Nhi làm trắc phi, ta thà từ chối thế lực mà người đã an bài, cũng tuyệt không nhận.”

“Điện hạ, tuyệt đối không thể!”

Nghe lời ấy, Tả tướng như sét đánh bên tai, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Ông theo hầu hoàng đế mấy chục năm, biết rõ vì vị hoàng tử này, hoàng đế đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. Nếu ngày mai thật sự thỉnh chỉ tứ hôn, hoàng đế rất có thể sẽ chỉ phong Vân Nguyệt làm trắc phi – bởi vì vị trí chính phi tuyệt đối không đến lượt nàng. Huống hồ, hiện tại Nguyệt Nhi vẫn là người duy nhất, nếu cứ như vậy, chẳng phải đang đẩy Tưởng gia vào chỗ nguy hiểm sao?

“Điện hạ, tuy hoàng thượng là phụ thân ngài, tuy người rất xem trọng ngài, nhưng người cũng là thiên tử. Uy nghi của người không thể để bất kỳ ai mạo phạm.

Điện hạ ngàn vạn lần không thể vì chuyện của Nguyệt Nhi mà làm náo loạn với hoàng thượng. Như vậy không những bất lợi với điện hạ, mà cũng tổn hại đến Nguyệt Nhi.

Điện hạ, lão thần đã đồng ý gả Nguyệt Nhi cho ngài, chỉ cần ngài về sau đối xử tốt với nàng, thế là đủ. Còn về hôn sự mà hoàng thượng đã sắp xếp, điện hạ… xin hãy chấp nhận.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 206: Thanh ngọc cùng Thánh cung chi mê


Tưởng Hàn tận tình khuyên bảo khuyên nhủ nói:

“Việc này chẳng những bổn vương sẽ không đáp ứng, mà Nguyệt Nhi cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

“Chuyện của Nguyệt Nhi, lão thần sẽ tự mình đi nói với nàng. Điện hạ, lời của lão thần, ngài nhất định phải ghi nhớ kỹ, ngàn vạn lần chớ khởi tranh chấp với hoàng thượng chốn triều đình.”

“Đừng nói. Nguyệt Nhi bên đó, ngàn vạn lần đừng để nàng biết.” Xích Diễm kiên định nói: “Ta không muốn để Nguyệt Nhi biết những chuyện xấu xa này. Đa tạ tả tướng đã nhắc nhở, ta sẽ tìm phụ hoàng hảo hảo thương nghị, cho đến khi hắn đồng ý lời thỉnh cầu của ta mới thôi.”

Sự kiên định của Xích Diễm khiến Tưởng Hàn hoàn toàn hóa đá.

Tuy nói hắn là ông ngoại của Nguyệt Nhi, trong mắt hắn, cháu gái mình dĩ nhiên là người tốt nhất trên đời. Thế nhưng hắn cũng hiểu, bản thân mang nhiều thiên kiến.

Trên thế gian này, nữ tử điều kiện ưu tú hơn Nguyệt Nhi nhà hắn không phải là ít. Rốt cuộc là điều gì khiến Huyền Vương đối với nàng như thế? Tình nguyện vứt bỏ cả giang sơn, cũng không chịu buông nàng sao?

Chẳng lẽ Huyền Vương thực sự là vị Tiêu Dao vương không màng đến quyền thế giang sơn?

Không thể nào!

Cả đời hắn từng gặp qua biết bao người, trong số các hoàng tử, đích thực chỉ có Huyền Vương là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị đế quân Bắc Tường quốc. Cũng chỉ có Huyền Vương mới có thể xứng với danh xưng đại trí tuệ.

Nếu hoàng thượng nể tình, đồng ý để Nguyệt Nhi làm vương phi, thì sau này khi Huyền Vương lên ngôi hoàng đế, chẳng lẽ vẫn có thể tiếp tục che chở cho Nguyệt Nhi mà không tiếc đối nghịch với quần thần?

Đối với một người không có căn cơ như Huyền Vương mà nói, như vậy thì giang sơn chẳng phải sẽ trở nên chông chênh?

Tưởng Hàn dù sao cũng từng lăn lộn trong trung tâm quyền lực mấy chục năm, tuy rằng hôn sự này còn chưa định đoạt, nhưng trong lòng đã sớm lo nghĩ cho tương lai.

Con đường của Huyền Vương và Nguyệt Nhi, mặc kệ hắn có nghĩ thế nào đi nữa, vẫn luôn khiến người cảm thấy u sầu lo lắng.

Khi đến hậu viện, gian phòng của Vân Nguyệt đã được nha hoàn thu dọn xong xuôi từ lâu.

Nhìn thấy Xích Diễm, Vân Nguyệt khẽ mỉm cười. Xích Diễm lập tức tiến lên ôm lấy nàng, mỉm cười đầy trìu mến.

“Thế nào, vừa lòng chứ?”

“Tất nhiên rồi!” Vân Nguyệt mỉm cười đáp: “Không chỉ vừa lòng với căn phòng này, mà còn rất hài lòng với người nữa.”

“Ngươi nghe thấy rồi?”

“Thật ra điều kiện của ta cũng không kém, xứng với vị vương gia nhàn tản như ngươi cũng coi như là môn đăng hộ đối. Chỉ là vừa rồi ông ngoại lại ra sức ngăn cản, còn giữ riêng ngươi lại. Ta liền biết, nhất định là có chuyện. Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“… Ngươi chắc chắn là ta biết chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Tất nhiên! Nếu như ngươi chỉ là một vị vương gia bình thường thì có lẽ còn không biết, nhưng ngươi lại là người đứng thứ bốn mươi sáu trong hàng ngũ quý tộc vương tôn của bốn quốc gia. Ta mới không tin ngươi không hay biết gì!”

Đối với suy đoán của Vân Nguyệt, Xích Diễm vô cùng hài lòng.

“Ân! Không sai! Biết chồng không ai bằng thê. Nguyệt Nhi nhà ta quả nhiên là con giun trong bụng ta.”

“Đi đi! Ngươi mới là giun đũa!”

Hai người lại trêu đùa một hồi, Xích Diễm nói: “Lần trước ta chẳng phải đã kể với ngươi, người của Thánh cung mơ tưởng muốn đưa ta vào chỗ chết, nên đã khiến toàn bộ nam tử hoàng tộc trên Huyễn Ảnh đại lục đều mắc phải một loại Hàn Huyết chứng sao?”

Thấy Vân Nguyệt gật đầu, Xích Diễm tiếp tục: “Điều này ta đã biết từ rất lâu rồi, hơn nữa vào hai nghìn năm trăm năm trước, ta từng bắt giữ một vị trưởng lão của Thánh cung, hắn nói với ta rằng chỉ cần ta đeo chiếc vòng này, thì ba nghìn năm sau, Thánh chủ tự nhiên sẽ có thể tìm ra ta từ trong toàn bộ hoàng tộc của tứ quốc.”

“Ngươi nói cái gì? Sao trước đây chưa từng nói với ta chuyện này? Vậy chẳng phải hiện tại ngươi rất nguy hiểm sao?” Nghe lời Xích Diễm, Vân Nguyệt lập tức lo lắng.

“Yên tâm đi, hiện tại thực lực của ta đã khác xa so với mấy nghìn năm trước. Tuy rằng thanh chước thương kia đã gây tổn thương đến nguyên thần, nhưng hắn cũng không dễ gì nhận ra thân phận của ta.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 207: Ngươi hiểu khiêm nhường vì sao vật sao?


“Huống hồ, ta chẳng phải còn có hậu thủ sao?”

“Ngươi nói hậu thủ, chẳng lẽ chính là chuyện làm hoàng đế?”

“Sao có thể! Trong bốn mươi sáu lần luân hồi này, ta làm hoàng đế đâu chỉ một lần hai lần. Từ khi biết rõ mục đích của Thánh chủ, ta đã bắt đầu mưu tính từ hơn hai nghìn năm trước.”

“Để tập hợp lực lượng đối kháng Thánh cung, mỗi khi luân hồi đến một quốc gia, sau khi đăng cơ làm hoàng đế, trước khi thân thể lâm băng, ta đều sẽ truyền lại âm mưu Hàn Huyết chứng cho người kế thừa của mình.”

“Thoát khỏi Hàn Huyết chứng không chỉ là tâm nguyện của riêng ta, mà còn là khát vọng chung của toàn bộ hoàng tộc trên Huyễn Ảnh đại lục. Bởi vậy, bề ngoài bọn họ tỏ ra phụ thuộc Thánh cung, nhưng trong lòng lại căm hận đến tận xương tủy.”

“Vậy thế lực của ngươi là gì?”

“Cẩm Y Vệ.”

Vân Nguyệt khẽ nhíu mày.

“Từ vị đệ nhất đại hoàng đế, bọn họ đã bắt đầu thành lập riêng Cẩm Y Vệ cho mình. Những người này đều trung thành tuyệt đối với hoàng thất. Bọn họ võ công cao cường, hơn nữa phần lớn đều là những người thù hận Thánh cung đến tận xương.”

“Nhưng… Như vậy thì có ích gì? Cho dù lợi hại, có thể vượt qua được Thánh cung sao?”

“Sự tồn tại của Cẩm Y Vệ, Thánh cung cũng biết. Sở dĩ bọn họ không phản đối, là vì Cẩm Y Vệ được chia làm hai loại. Một loại là người đương thời, tức là do hoàng đế đương triều huấn luyện. Loại còn lại, chính là những người đã được ta chỉ điểm, tiến vào cảnh giới thần huyền, gia nhập hàng ngũ tu tiên giả.”

“Ngươi nói Cẩm Y Vệ của ngươi đều đã tu tiên?” Vân Nguyệt tròn mắt, không thể tin hỏi lại.

Phải biết, ở thế giới của nàng, ngay cả thần tiên cũng chưa từng thấy. Huyễn Ảnh đại lục này dù là thế giới của cường giả, cũng không đến mức cả đội Cẩm Y Vệ đều là tu tiên giả đi?

“Nếu không thì lấy lực lượng cá nhân của ta, sao có thể đối kháng Thánh cung?” Xích Diễm thản nhiên hỏi lại.

Thật quá kinh người!

Đó là cảm xúc duy nhất Vân Nguyệt có thể thốt lên.

Nàng vẫn tưởng, ngoài Xích Diễm, Thánh chủ cùng thái thượng trưởng lão của Thánh cung ra, bản thân nàng đã là người lợi hại nhất. Không ngờ rằng, ngay cả hộ vệ của Xích Diễm cũng mạnh đến thế.

“Vậy… Ngươi có bao nhiêu Cẩm Y Vệ như vậy?”

“Không nhiều, chỉ có mười hai người mà thôi.”

Vân Nguyệt: “…”

“Ta để bọn họ cứ mỗi mười lăm năm lại thay đổi dung mạo một lần, ẩn thân trong hàng ngũ Cẩm Y Vệ của hoàng gia, đảm nhiệm các chức vị quan trọng, âm thầm bồi dưỡng thế lực. Mục đích chính là để một ngày nào đó đối đầu cùng Thánh cung.”

“Mười hai người này của ngươi, có bao gồm Bạch Cẩn Sơn và Lam Âu Hạo không?”

“Đương nhiên không bao gồm. Hai người bọn họ là hộ pháp của ta, theo ta mà sinh, theo ta mà chết.”

Nhìn Xích Diễm, Vân Nguyệt khẽ nheo mắt, nửa cười nửa không hỏi: “Có một vấn đề quên chưa hỏi ngươi, ngươi nói ngươi đã luân hồi bốn mươi sáu lần, vậy trong bốn quốc gia này, tổng cộng đã làm hoàng đế bao nhiêu lần?”

“Bốn mươi lăm lần.” Xích Diễm thẳng thắn trả lời.

“Vậy còn một lần không được tính là hoàng đế là vì sao?”

“Chẳng phải lần này chính là đang chuẩn bị đây sao? Ta hiện tại vẫn chỉ là một vương gia nhàn tản, đợi đến khi đăng cơ làm hoàng đế, thì sẽ tròn đủ bốn mươi sáu lần.”

Vân Nguyệt lại lần nữa nhíu mày, nam nhân này quả thực không hiểu hai chữ khiêm nhường là gì sao? Thánh cung truy sát lợi hại đến vậy, hắn vậy mà mỗi lần luân hồi đều đi làm hoàng đế!

… Khoan đã!

Ánh mắt Vân Nguyệt nhìn Xích Diễm chăm chú, nhìn đến mức khiến trong lòng hắn tê rần.

“Nguyệt Nhi, sao vậy?” Xích Diễm có chút chột dạ hỏi.

“Nhìn ngươi ba nghìn năm qua cũng chẳng rảnh rỗi gì, chí ít cũng sản sinh ra từng ấy hoàng tử hoàng tôn. Nhìn xem bốn quốc gia này, bao nhiêu hoàng tộc, ngươi quả thực không phải công cụ tạo nhân bình thường đâu đấy!”

Lời trách cứ pha lẫn giọng chua của Vân Nguyệt khiến Xích Diễm bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng không dứt.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 208: Xích Diễm – nữ nhân của hắn không có rơi hoàng tuyền cơ hội!


Thấy sắc mặt nàng vì tiếng cười lớn của hắn mà dần sa sầm, Xích Diễm vội thu lại nụ cười, vung nhẹ tay áo, một nam nhân có dung mạo giống hệt hắn liền xuất hiện trước mặt Vân Nguyệt.

“Hắn là ai?” Vân Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Không phải ai cả, chỉ là ta huyễn hóa ra một thân thể mà thôi.”

Nói rồi, Xích Diễm đặt hai tay lên vai Vân Nguyệt, nghiêm túc giải thích: “Nguyệt Nhi, mặc kệ ngươi có tin hay không, chí ít hơn một ngàn năm nay ta chưa từng chạm đến bất kỳ nữ nhân nào. Những hoàng tử, hoàng tôn kia đều là do ta dùng đủ loại thân thể tạo ra, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ huyết thống với ta.”

“Ta tin ngươi.” Vân Nguyệt nghiêm túc đáp: “Vừa rồi lời nói giữa ngươi và ông ngoại, ta đều nghe rõ. Hiện tại đã là thời kỳ ba nghìn năm, Thánh cung có lẽ sắp sửa hành động, ngôi vị hoàng đế này ngươi nhất định phải giành được. Chỉ khi có quyền lực tuyệt đối, mới có thể có được càng nhiều thực lực để chống lại Thánh cung.”

“Hiện tại thế lực của ngươi trong triều còn quá nhỏ, phụ hoàng của ngươi vì muốn tốt cho ngươi, mới ban cho ngươi vương phi gì đó, nếu thực sự không thể từ chối, thì hãy chấp nhận. Dù sao ngươi cũng có thân thể này thay ngươi làm việc trên giường, hơn nữa người cùng với ta là Xích Diễm, đâu phải Bắc Minh Huyền.”

“Không được! Nghe kỹ cho ta, ta là của một mình ngươi. Bất kể là thân thể, tâm hồn hay hôn nhân, đều chỉ có thể thuộc về một mình ngươi. Dù là Xích Diễm hay Bắc Minh Huyền, đều chỉ có thể là của ngươi. Ta muốn trao cho ngươi là một tình yêu trọn vẹn tuyệt đối. Biết chưa? Không cho phép lại nói ra những lời khiến ta đau lòng như vậy!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì hết! Cứ yên tâm, ta đã từng bốn mươi lăm lần đoạt ngôi, làm hoàng đế chẳng phải việc gì quá xa lạ. Những huynh đệ kia căn bản không phải đối thủ của ta. Huống chi, nếu ngay cả chuyện nhỏ này mà ta còn không làm được, thì còn xứng tên là Xích Diễm, còn gì để trao ngươi một tình yêu trọn vẹn?”

“Ba ngàn năm trước, ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi. Ba ngàn năm sau, khi tất cả được tái hiện, ta tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương đến ngươi và ta, càng không cho phép chúng ta chia lìa.”

Nhìn Xích Diễm, trong lòng Vân Nguyệt bị tầng tầng lớp lớp cảm xúc bao bọc, nàng gật đầu thật mạnh, cam kết: “Về sau ta sẽ không nói những lời như vậy nữa. Chúng ta là một thể, đời này, dù thượng đến bích lạc, hạ đến hoàng tuyền, chúng ta đều sẽ bên nhau!”

Xích Diễm mỉm cười, ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ giọng thì thầm: “Đừng nói những lời bi tráng như vậy. Ngươi là nữ nhân của ta, Xích Diễm. Đời này, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội rơi xuống hoàng tuyền!”

“Ân.” Vân Nguyệt gật đầu thật sâu.

Đây chính là nam nhân của nàng – một người bá đạo đến cùng cực, mạnh mẽ, cuồng ngạo, phúc hắc, nhưng đối với tình yêu thì lại thủy chung như nhất!

Có một người như vậy bảo hộ nàng, yêu nàng sâu đậm… nàng còn có gì phải lo lắng nữa?

******************** Bắc Tường Quốc ********************

Trong ngự thư phòng, hoàng đế đang duyệt tấu chương, nghe thái giám truyền báo Huyền Vương cầu kiến, vốn đang nhíu mày liền đổi sắc mặt, nở nụ cười tuyên Bắc Minh Huyền vào.

“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn an.”

Thấy con trai hành lễ, hoàng đế giả bộ giận dữ nói: “Tiểu tử, lần này điều tra vụ án, thật đúng là có chút bản lĩnh đấy!”

“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần đã trình bày rõ ràng đầu đuôi sự việc trong thư tín, tin rằng phụ hoàng có thể hiểu nỗi khổ tâm của nhi thần.”

“Đó là viết trong thư, trẫm muốn nghe ngươi nói thật.”

“Lời thật chính là…”

“Nói đi, nơi này không có người ngoài.”

“Lời thật chính là, nhi thần đã phái người am hiểu thủy tính đến điều tra bên dưới kênh đào…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 209: Thỉnh cầu tứ hôn


Công trình đắp đê tuy bề mặt xem qua không tệ, nhưng phần dưới lòng sông – nơi mắt thường không thể thấy – thì toàn bộ đều bị rút bớt vật liệu.

“Đám khốn khiếp!” Hoàng đế nghiến răng tức giận: “Ngân lượng bị bớt xén ấy rốt cuộc chui vào túi kẻ nào? Số tiền triều đình trích cấp để cứu trợ thiên tai rốt cuộc có bị thất thoát như trong mật báo nói hay không?”

“Phần lớn ngân lượng ấy có khả năng là do Lăng Trọng Khanh nắm giữ, nhưng việc hắn có bỏ vào túi riêng hay không thì còn khó nói.”

“Vậy ngươi lần này tra được những gì? Không thể nào chưa có gì trong tay mà cũng dám đến diện thánh chứ?”

“Muối án.”

“Đùng ——!”

Lời của Xích Diễm vừa dứt, một bản tấu chương đã bị ném mạnh lên bàn.

“Thật sự là người làm?”

“Không sai. Khoản bạc cứu trợ thiên tai vốn đã bị biển thủ, về sau được bù đắp thông qua vụ án muối. Nhưng số bạc nhắc đến trong vụ án muối kia, so với số đã bị biển thủ từ khoản cứu tế còn xa mới đủ.”

Thế là Xích Diễm đem toàn bộ quá trình phát hiện vụ án muối kể lại rành mạch. Lần này, hoàng đế phá lệ không tức giận.

“Ngươi có chứng cứ không?”

“Nhi thần không có.”

“Vậy ngươi nói cái rắm gì!” Hoàng đế mất phong độ quát lớn.

“Phụ hoàng, xin đừng vội. Tuy nơi này nhi thần không có, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nhị ca và lão tứ không có chứng cứ.”

“Tiểu tử thúi này!” Nghe xong, hoàng đế chuyển giận thành cười.

“Nghe nói lần này ngươi chẳng những điều tra vụ án, còn thuận tiện làm hộ hoa sứ giả, khiến mấy vị huynh đệ kia đỏ mắt lắm?”

“Bọn họ đỏ mắt cái gì chứ?” Xích Diễm không nhanh không chậm hỏi lại.

“Đỏ mắt việc ngươi đã lôi kéo được chỗ dựa vững chắc là tả tướng đấy.”

“Phụ hoàng, ngài đừng nói đùa! Ta chỉ là một vương gia nhàn tản không ai để ý, có gì khiến bọn họ đỏ mắt. Cùng lắm chỉ là không để họ dệt hoa trên gấm thôi.”

“Tiểu tử thúi, ngươi thật sự coi trọng cháu gái của tả tướng?”

“Phải. Thỉnh phụ hoàng vì nhi thần tứ hôn, nhi thần nguyện cầu cưới cháu gái của tả tướng làm phi. Đời này kiếp này, nhi thần chỉ cần một mình nàng làm thê tử.”

Lời của Xích Diễm khiến hoàng đế nhíu mày.

“Ngươi nói gì mê sảng vậy? Trẫm tất nhiên có thể tứ hôn, nhưng ngươi đường đường là Huyền Vương, sao có thể chỉ cưới một phi tử?

Hơn nữa, tuy tả tướng quyền cao chức trọng, nhưng Tưởng Thanh Nguyệt chỉ mới gần đây cải danh, lại chỉ là cháu ngoại của hắn. Vì vậy, nếu lập phi thì cũng chỉ có thể là trắc phi. Nhân tuyển chính phi, trẫm đã có quyết định.”

“Phụ hoàng, đó chính là lý do vì sao nhi thần không chờ đến buổi chầu sáng mai mà lập tức đến gặp ngài. Nhi thần hôm nay đến là để xin phụ hoàng sắc phong Nguyệt Nhi làm chính phi. Đời này kiếp này, nhi thần chỉ cần một mình nàng làm thê tử là đủ.”

“Ngươi khốn kiếp! Ngươi muốn thì là được chắc? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Không thể nào!” Hoàng đế giận dữ đập mạnh hai tay xuống bàn, huyền lực bộc phát khiến mặt bàn gần như vỡ toác.

Bắc Tường quốc hoàng đế Bắc Minh Thần là điển hình của nam tử phương Bắc, yêu ghét rõ ràng. Hắn đã thích ai thì dù là trời đất đảo điên cũng thấy tốt, còn nếu không ưng ý thì cái gì cũng chẳng ra gì.

Tính khí nóng nảy, tuy ngồi trên ngai cửu ngũ, nhưng vẫn giữ tính cách thẳng thắn, bộc trực.

Vì vậy, Xích Diễm không hề vội vàng. Đợi cho phụ hoàng phát tiết xong, hắn mới chậm rãi, giọng điệu lạnh nhạt: “Phụ hoàng, mẫu phi sinh ra nhi thần vốn không có địa vị gì, có thể cưới được Nguyệt Nhi làm chính phi đã là đại phúc của nhi thần. Kính xin phụ hoàng thành toàn.”

Có một số chuyện, tuy biết rõ trong lòng, nhưng không thể nói trắng ra. Trừ phi hoàng đế tự mình nghĩ thông.

Quả nhiên, đối mặt với đứa con trai yêu quý nhất của mình, hoàng đế vẫn không khỏi dao động trong lòng…
 
Back
Top Bottom