Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 560: Xù lông hồ ly


Tuy rằng từ đầu đến cuối, người Vân Nguyệt yêu chỉ có Xích Diễm, nhưng được nàng ân cần chăm sóc như vậy, đối với hắn đã là quá đủ. Dẫu sao hắn cũng là thú sủng của nàng, có đầy đủ lý do để mãi mãi ở bên cạnh nàng, bất kể cuối cùng nàng có thể cùng Xích Diễm đi đến cuối con đường hay không.

Chậm rãi mở mắt, Địch đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ — người hiện ra trước mắt hắn, nhất định là Vân Nguyệt.

Ta sát!

Khi mở mắt lần thứ ba, hắn vẫn thấy… chính là Chiến Tân Đường trần như nhộng, không sai một ly!

Ngay khoảnh khắc cuối cùng không nhịn được mà “xù lông” bật dậy, trong lòng hắn đã gào lên một tiếng chửi thô.

Còn chưa kịp mắng ra miệng, hắn đã cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng.

Ngay sau đó, cả người hắn lập tức phóng vọt lên. Giờ khắc này, quan trọng nhất là mau chóng thoát ly khỏi bàn tay ma quỷ của tên b**n th** trước mặt, những chuyện khác… để sau rồi nói.

Đang chìm trong nghi hoặc không rõ ai là kẻ đã khiến tên hồ ly rẻ tiền này bị lột da, Chiến Tân Đường hoàn toàn không ngờ đối phương đột nhiên bật dậy, dọa hắn giật bắn cả mình.

Trong lúc chưa kịp phản ứng, Chiến Tân Đường vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ngây người nhìn Địch lúc này đang lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ nổi điên nhìn chằm chằm hắn.

Cái biểu cảm gì vậy? Là hắn cứu hắn, có phải không? Nếu không có hắn, e rằng giờ này hắn đã sớm biến thành một xác hồ ly chết khô, làm sao còn có thể nghênh ngang phiêu lượn giữa không trung mà vênh váo với hắn?

Nhìn cái vẻ mặt kia, rõ ràng coi hắn là kẻ thù giết cha. Không lẽ hắn cũng giống Xích Diễm, đầu óc có vấn đề?

Còn chưa kịp mở miệng hỏi, thì Địch đã không nhịn được nữa, giành nói trước.

“b**n th**!” Địch nổi trận lôi đình.

Chiến Tân Đường: “…” Không hiểu ra sao.

“Ngươi đặc biệt là một tên siêu cấp b**n th**!” Tiếp tục nổi điên xù lông giữa không trung.

Chiến Tân Đường: “…” Ách… Tên hồ ly này, chẳng lẽ cũng như Xích Diễm, đầu óc xảy ra vấn đề, hoặc ma đan có tì vết?

“Ngươi cái tên chết tiệt b**n th**! Ngày thường nhìn ngươi trông cũng giống người, còn tưởng rằng ngươi tuy có chút tiện, nhưng ít ra vẫn là người tốt! Không ngờ ngươi lại là kẻ b**n th** đến thế!” Nghĩ đến những thương tổn từng chịu vì hắn, Địch đem hết thảy oán khí đổ hết lên đầu Chiến Tân Đường.

Chiến Tân Đường: “…” Vẫn hóa đá, nhưng bắt đầu phẫn nộ.

Chết tiệt b**n th**? Hình người dạng chó? Vì sao lại nói hắn như vậy?

Còn nói gì mà: “Tuy tiện nhưng là người tốt”…

Cái này… là khen hay là chửi đây?

Chiến Tân Đường ngẩn người chớp chớp mắt. Không phải hắn phản ứng chậm, cũng không phải không hiểu được tên hồ ly kia đang mắng mình. Mà là… hắn cần làm rõ: liệu có phải Địch bị trúng lời nguyền nào đó? Hay cũng giống Xích Diễm, bị hạ cổ?

Bằng không, đang yên đang lành, sao lại tự dưng nổi điên với hắn?

Địch đã bị Chiến Tân Đường làm cho tức đến nghẹn thở. Hắn thật không ngờ người như Chiến Tân Đường, lại có thể nhân lúc hắn trọng thương hôn mê mà động tay động chân!

Cho nên mặc kệ mắng thế nào, oán khí trong lòng vẫn không cách nào tiêu tan.

Không biết có phải vì trong lòng đã mang bóng ma hay không, nhưng nơi vừa bị sờ chạm đến, hiện tại vẫn còn ngứa râm ran, ngứa đến mức hắn chỉ muốn móc hết lớp thịt ấy ra!

“Ngươi cái tên ghê tởm chết tiệt b**n th**! Còn tưởng ngươi là kẻ một lòng một dạ yêu Nguyệt Nhi, kết quả ngươi lại b**n th** đến mức méo mó thế này!

Khó trách Nguyệt Nhi không thích ngươi! Khó trách nàng nhìn ngươi liền chướng mắt! Loại người b**n th** như ngươi, đáng đời không ai yêu! Đáng đời cô đơn cả đời! Chết b**n th**! Ngươi đi chết đi!”

Trong khi tiếng mắng vẫn chưa dứt, Địch đã vận khởi pháp lực, lao đến tấn công Chiến Tân Đường.

Còn Chiến Tân Đường, vẫn ngâm mình trong làn nước, ngây người nhìn chằm chằm.

Ngay khoảnh khắc thấy Địch chuẩn bị ra tay, Chiến Tân Đường lập tức xác định – tên này chắc chắn đầu óc có vấn đề – vội vàng phi thân tránh né.

“Oanh —— ”

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ phòng tắm nổ tung, biến thành một đống gạch vụn đổ nát.

Bên ngoài, các thiên binh thiên tướng nghe thấy tiếng động, vốn định xông vào xem chuyện gì xảy ra, nhưng còn chưa kịp hành động, phòng tắm đã hoàn toàn sụp đổ. Đành phải lùi lại chờ sau khi nguy hiểm qua đi mới tiến vào.

Chẳng ngờ vừa bước vào, tất cả đều sững người.

Đây là… tình huống gì?

Không phải chiến thần đang chữa thương cho thú vương sao? Sao lại thành đánh nhau?

Đánh thì đánh đi, nhưng tại sao… đánh mà không mặc y phục?

Khi nhìn thấy cả hai người, một là chiến thần, một là thú vương, tr*n tr**ng mắt trợn trừng mắt, tất cả đều choáng váng tại chỗ.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mặt mày kinh ngạc, một bên ra hiệu bằng mắt, một bên… mê muội thưởng thức cảnh tượng trước mắt.

Dù sao cũng không phải kẻ địch tập kích, chỉ là người mình đánh nhau, vậy cứ nhìn kỹ rồi nói sau.

Hơn nữa, sống ở thiên đình lâu như vậy, lần nào thấy chiến thần cũng là thần thái sáng lạn, khí vũ hiên ngang, ăn mặc chỉnh tề – chưa từng có bộ dạng nhếch nhác như hôm nay.

Có điều, thân hình của chiến thần quả thật… cực phẩm!

Lại nhìn thú vương đối diện, trời ạ, mái tóc đen dài rũ đến tận đầu gối, từng sợi tóc như tơ mực bay nhẹ trong gió dưới ánh mắt phẫn nộ, phối với khuôn mặt yêu nghiệt kia…

Tuy tất cả thiên binh thiên tướng đều là nam nhân, nhưng sau khi nhìn thấy bức xuân quang đồ này, vẫn có cảm giác máu mũi suýt nữa trào ra.

Cái gì gọi là yêu nghiệt? Đây chính là yêu nghiệt! Dù là nam hay nữ, nhìn đến cũng phải đỏ mặt tim đập.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa thì bổn vương móc nhãn cầu các ngươi!”

Ý thức được thân thể đang bị bao ánh mắt nhìn chằm chằm, Địch tức đến phát điên, một bên mắng đám thiên binh thiên tướng nước miếng ròng ròng, một bên nhanh chóng kéo yêu diễm hồng bào che lên thân thể.

Hiện giờ hắn đã hoàn toàn hiểu — thượng tầng là thế nào, thuộc hạ cũng sẽ giống y như vậy.

Nam nhân trên thiên đình này, quả thực đều là… b**n th**!

Nhân lúc Địch còn đang mắng người, Chiến Tân Đường ung dung mặc lại y phục.

Hắn thật sự không hiểu — xung quanh toàn là nam nhân, không có lấy một nữ tử, nhìn thì nhìn đi, có gì mà phải ngạc nhiên như gặp quỷ?

Ngay lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, thì Vân Nguyệt mang người chạy tới.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe thấy một tiếng nổ lớn, Vân Nguyệt tưởng rằng Cổ Vương Minh to gan đến khiêu khích, liền lập tức dẫn theo Thải Hà, Phượng Minh cùng mọi người chạy đến.

Nào ngờ vừa đến nơi, lại thấy Chiến Tân Đường và Địch đang đánh nhau.

Nhìn Địch thương thế còn chưa khỏi hẳn, lại bị tức đến run rẩy cả người, Vân Nguyệt không khỏi lo hắn sẽ lập tức ngã quỵ.

“Địch, chẳng phải Tân ca ca đang chữa thương cho ngươi sao? Sao lại đánh nhau? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nghe Vân Nguyệt một lần nữa gọi mình là “Tân ca ca”, Chiến Tân Đường trong nháy mắt mừng rỡ không thôi. Đây chẳng phải có nghĩa là Vân Nguyệt đã tha thứ cho hắn, hoặc ít nhất đã hiểu lầm hắn rồi sao?

Chiến Tân Đường mặt mày hớn hở nhìn Vân Nguyệt, nào còn để tâm đến cảm xúc của Địch bên cạnh.

“Hắn… hắn là tên b**n th**! Phốc —— ”

Nếu hỏi trong đời này, điều hắn ghê tởm nhất là gì? Hắn nhất định sẽ trả lời: bị sờ.

Hơn nữa là — bị nam nhân sờ!

Tuy rằng hiện tại hắn thực sự rất khó chịu, nhưng hắn tình nguyện phát tiết hết ra, còn hơn là bị tên giả vờ đạo mạo như hắn chiếm hết tiện nghi!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 561: Mực đặc màu đậm


Bên này, vừa nhìn thấy Vân Nguyệt, khóe môi Chiến Tân Đường liền thoáng hiện một tia mỉm cười nhàn nhạt khó nhận ra. Nhưng khi nghe địch đối hắn khởi tố, sắc mặt hắn nhất thời tối sầm, khóe môi co giật, toàn bộ ngũ quan cũng theo đó vặn vẹo.

“Địch, ngươi làm sao vậy?”

Tuy chẳng rõ vì sao Địch lại mắng Chiến Tân Đường là b**n th**, nhưng nhìn thấy hắn phun máu, hơn nữa còn rõ ràng như thể bị Chiến Tân Đường chọc cho phát điên, Vân Nguyệt vẫn tạm thời nghiêng về phía hắn.

Nàng nhanh chóng bước tới đỡ lấy thân thể hắn đang lảo đảo suýt ngã, rồi quay sang nhìn Chiến Tân Đường hỏi: “Hắn làm sao thế?”

Chiến Tân Đường vừa mới vì Vân Nguyệt gọi một tiếng “Tân ca ca” mà lòng dạ xốn xang, kết quả lại bị Địch mắng một câu “b**n th**”, lập tức tâm tình tụt xuống không phanh.

“Nổi điên!”

Chiến Tân Đường trừng mắt nhìn Địch với dáng vẻ y như một tiểu tức phụ bị khi dễ, đang tựa vào người Vân Nguyệt ra vẻ đáng thương, hắn thực sự hận không thể xông lên đấm cho một quyền.

Tên hồ ly chết tiệt thích phô trương! Lại còn dám giả bộ đáng thương trước mặt Vân Nguyệt!

Hắn đã vì hắn mà vất vả chữa thương suốt hai mươi lăm ngày trời, đến giờ còn chưa kịp cùng Vân Nguyệt nói một câu tử tế. Hắn không cầu cảm tạ long trọng gì, nhưng nói hắn b**n th**? Thật sự muốn mắng tục!

Chiến Tân Đường trong lòng gầm lên một tiếng chửi thô.

Nghe được lời hắn đáp, Vân Nguyệt cũng sững người. Nhìn lại bộ dạng Địch rõ ràng là bị ủy khuất đến cực điểm, nàng rút nhẹ khóe môi, hỏi tiếp: “Hai người các ngươi chẳng lẽ là… đánh nhau?”

Một bên, Thải Hà đã cúi đầu nhặt mảnh mặt nạ rơi xuống, thầm nghĩ: vấn đề này của Vân Nguyệt thật đúng là… ngây ngô.

Hai người kia nếu không đánh nhau, chẳng lẽ là đang hôn nhau chắc? Nhìn xem phòng tắm cung đình bị nổ banh thành bộ dạng thế này, còn cần hỏi nữa sao?

Thực ra trong lòng Vân Nguyệt cũng có phần ấm ức. Bởi vì nàng luôn cảm thấy Chiến Tân Đường không phải là loại người bạo lực, càng không phải kẻ nhân lúc người khác gặp khó mà ức h**p họ. Trong lòng nàng, bất luận trước đây hắn từng làm gì với Xích Diễm, thì hắn vẫn luôn là một quân tử ôn hòa, khiêm nhường.

Nhưng Địch cũng chẳng phải loại người làm quá hay giả vờ. Đặc biệt là hiện giờ hắn vẫn còn trong kỳ chữa thương, theo lý thì nên hôn mê bất tỉnh, cớ sao lại bị Chiến Tân Đường chọc đến tỉnh dậy rồi phát điên? Còn gọi người ta là b**n th** nữa…

Muốn khiến người ta từ trong mê man trọng thương mà tỉnh dậy, lại còn vì tức giận mà đánh nhau, vậy thì mức độ “b**n th**” kia cũng phải là phi thường…

Thấy cả hai không ai lên tiếng, Vân Nguyệt ngầm thở dài, cảm thấy chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, liền nhẹ nhàng khuyên giải:

“Địch, ta không rõ giữa ngươi và Tân ca ca đã xảy ra chuyện gì. Nhưng kể từ sau khi ngươi bị thương, đều là Tân ca ca không ngủ không nghỉ mà chữa trị cho ngươi. Hắn đã vì ngươi vất vả suốt hai mươi lăm ngày, ngươi hẳn là nên cảm tạ hắn.”

Nếu không nói lời này thì thôi, vừa thốt ra, Địch liền phun ra thêm một ngụm máu lớn.

Hai mươi lăm ngày?!

Hắn… hắn lại bị tên b**n th** này mò suốt hai mươi lăm ngày?!

Khuôn mặt Địch méo mó dữ dội, hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Tân Đường, nhìn hắn vận y bạch sắc cao quý, đứng giữa đám đông ra vẻ đạo mạo mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bất chấp khả năng sau này sẽ lưu lại nội thương vĩnh viễn, Địch vận khởi pháp lực, tụ toàn bộ mực nước còn sót trong thánh cung vào ống tay áo, sau đó bất ngờ hắt thẳng lên người Chiến Tân Đường khi hắn chưa kịp đề phòng.

Chiến Tân Đường vì cứu hắn, không những chẳng được cảm ơn, còn bị chửi tới tấp một bên b**n th**, một bên b**n th**. Lúc đầu còn có thể nhẫn, nhưng giờ nhìn tên này rõ ràng đã phát điên tới mức thần trí mơ hồ!

Ngay khi tâm tình đang ngột ngạt đến cực điểm, hắn bỗng cảm thấy một làn nước lạnh ngắt dội thẳng từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân.

Tên hồ ly chết phô trương này, lại dám hắt nước lên người hắn!

Chiến Tân Đường dùng tay áo lau nước trên mặt…

“Oa ——”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí đầy kinh hãi, Vân Nguyệt cũng há hốc miệng đến mức có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.

Chiến Tân Đường cúi đầu nhìn, nhất thời… bạo nộ.

“Ngươi đặc biệt là phát điên cái gì mà dám hắt ta… mực nước?!”

Ngay lúc ấy, Chiến Tân Đường có một loại xúc động muốn khóc.

Hắn ghét nhất là mùi mực nước, chán ghét nhất là màu sắc y phục của Xích Diễm. Vậy mà hai loại thứ ấy lại bị hòa lẫn vào nhau hắt thẳng lên người hắn — đúng là ép người đến cực điểm!

May mà hiện tại không có gương, hắn không thể nhìn thấy bản thân trông thảm đến mức nào.

Đường đường là chiến thần, lúc này cả gương mặt trừ đôi mắt còn chớp chớp, còn lại gần như đen kịt một màu.

Vân Nguyệt có phần co giật khóe mắt, ngỡ ngàng nhìn cả hai người — một kẻ phun máu mặt vặn vẹo, một kẻ bị tạt mực đầy người tức giận đến phát điên — trong lòng không khỏi dấy lên nhiều nghi hoặc.

Chiến Tân Đường là người mà cả thiên đình đều công nhận có phẩm hạnh cao quý, ôn hòa lễ độ. Ngay cả năm đó Xích Diễm muốn cưỡng ép nàng, hắn cũng chỉ khuyên giải nhẹ nhàng, chưa từng vượt giới. Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chưa từng thấy hắn mắng chửi tục tĩu.

Còn Địch, nàng còn nhớ lần đầu gặp hắn tại Bắc Tường Quốc, hắn yêu nghiệt mị hoặc cỡ nào, yêu phong lẫm lẫm, như trích tiên hạ thế. Trong lòng nàng, Địch mãi mãi là một tiếu yêu nghiệt đầy phong tình.

Vậy mà giờ… Chiến Tân Đường đã làm gì hắn, để khiến hắn tức đến méo mặt thế kia?

Phun máu, vẩy mực… Nhìn thế nào cũng thấy chẳng giống thương tích phát tác, mà là bị tức đến ói máu!

Vân Nguyệt không hiểu rốt cuộc mình đã nói gì sai, mà khiến Địch phản ứng dữ dội đến mức này. Quay đầu nhìn Thải Hà, Thải Hà cũng chỉ có thể đáp lại bằng vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt.

Khi tất cả mọi người còn chưa kịp hiểu ra đầu đuôi, Địch đã vọt nhanh đến đống gạch ngói đổ nát, dùng pháp lực đẩy toàn bộ sang bên, sau đó nhảy thẳng vào suối nước linh lực đã bị nhuốm bẩn.

Dù trong suối hiện đã đầy tro bụi, vụn đá, và những mảng bẩn lơ lửng, hắn lại hoàn toàn không quan tâm, tận lực dùng chút nước sạch còn lại trong đó để kỳ cọ thân thể.

Thấy hắn cọ rửa mạnh đến mức như muốn chà cả một tầng da xuống, Vân Nguyệt không khỏi giật mình, sợ hắn tự làm mình rách cả da thịt.

Nhưng nhìn hắn cứ như một tiểu tức phụ bị làm nhục, ra sức kỳ cọ thân thể với ánh mắt oán hận, trong khi bên kia là Chiến Tân Đường toàn thân đen kịt, gân xanh nổi đầy trán, sắc mặt hung hãn như muốn giết người…

Một ý nghĩ hoang đường — đến mức chính nàng cũng không dám tin — bỗng len lỏi trong lòng nàng…

“Tân ca ca, ngươi…” — sẽ không phải… làm gì Địch đấy chứ?

Câu nói vừa ra khỏi miệng chưa đến nửa, nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Chiến Tân Đường, nàng lập tức chọn cách nuốt lại.

Chiến Tân Đường nhìn từng giọt “bạch y” nhỏ tong tong từ tay áo xuống đất, lại đối diện với ánh mắt kỳ dị của Vân Nguyệt, tuy không thấy rõ gương mặt mình lúc này đen đến cỡ nào, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt sắc như muốn thiêu rụi của bản thân là biết — vị chiến thần ôn nhuận, lãnh đạm ngày thường, giờ đây… sắp nổi điên rồi!

Mà kẻ gây chuyện, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.

Chỉ thấy hắn vừa kỳ cọ thân thể vừa gào thét loạn xạ, rõ ràng là trạng thái “cá chết lưới rách”, không thèm để ý đến thể diện hay hình tượng gì nữa.

“Chiến Tân Đường! Ngươi đặc biệt chính là một tên b**n th**! Siêu cấp đại b**n th**! Cũng may Nguyệt Nhi không chọn ngươi! Thế nhưng…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 562: Chiến thần thích nhìn trộm nam nhân?


“Thế nhưng…”

Địch bị Chiến Tân Đường làm cho tức đến nghẹn lời, miệng mấp máy mà không nói nên câu. Có những chuyện quá mức bỉ ổi, ngay cả mở miệng cũng thấy khó. Nhưng đáng chết Chiến Tân Đường rốt cuộc làm thế nào được như thế?

“Thế nhưng cái gì?”

Vân Nguyệt thấy Địch tức gần chết mà vẫn chưa nói ra lời, thuận theo hắn mà hỏi.

“Nguyệt Nhi, ngươi đừng để ý đến hắn. Hắn chính là loại lấy oán báo ơn, đầu óc có bệnh!”

Chiến Tân Đường cũng bị chọc giận đến cực điểm.

Thành thật mà nói, cho đến giờ hắn vẫn không thể hiểu nổi vì sao Địch lại phản ứng dữ dội đến vậy. Hắn chẳng qua chỉ tò mò một chút, xem da hắn vì sao lại tốt như thế, cũng chẳng làm gì quá đáng cả. Vậy mà tên hồ ly chết phô trương kia lại làm như bị hắn “phá thân”, một mực muốn liều mạng với hắn.

Địch nghe Chiến Tân Đường nói như vậy thì càng thêm giận, lập tức há miệng mắng to:

“Ngày thường ngươi ra vẻ đạo mạo, không ngờ bên trong lại có sở thích như thế! Ngươi đúng là một tên b**n th**! Tiểu nhân! Ngụy quân tử! Tên cuồng nhìn trộm!”

Lời Địch vừa dứt, toàn bộ không gian bỗng trở nên lặng ngắt.

Ánh mắt mọi người dồn về phía Chiến Tân Đường. Dù rằng lời Địch nói nghe thật khó tin, nhưng nhìn bộ dạng tức giận, phẫn uất đến mức méo mặt của hắn, dù là hiểu lầm, e rằng cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.

“Ngươi đặc biệt đang mắng ai? Đồ điên! Ai nhìn trộm ngươi?”

Chiến Tân Đường giận đến mức gần như muốn đập đầu vào tường.

Hắn luôn yêu sạch sẽ, vậy mà giờ phút này toàn thân bị mực nước nhuộm đen kịt, còn bị hiểu lầm thành cái thể loại thích… nhìn trộm nam nhân. Thế này còn có thể thảm hơn nữa không?

Thành thật mà nói, mọi người chưa từng thấy Chiến Tân Đường tức đến phát điên như vậy. Nhưng Địch, ngâm mình trong nước linh lực, vẫn không ngừng rống mắng:

“Ngươi còn dám nói ngươi không nhìn trộm? Ngươi đã mò rồi, còn dám nói không nhìn trộm? Mò còn chưa đủ, ngươi chính là tên nhìn trộm cuồng!”

Ách…

Bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng.

Dù không ai nói gì, nhưng trong lòng đám thiên binh thiên tướng, hình tượng chiến thần đã lung lay dữ dội.

Trước đây không lâu, bọn họ còn cho rằng chiến thần cao quý đang ái mộ công chúa Vân Nguyệt. Vậy mà giờ, không chỉ bị từ chối tình cảm, hắn lại chuyển sang thích nam nhân. Mà không phải thích bình thường — hắn thích nhìn trộm, thích mò mẫm…

Cảm nhận được toàn trường ánh mắt đầy nghi hoặc và ám muội đổ về phía mình, Chiến Tân Đường giận đến thất khiếu bốc khói, nhưng vì toàn thân đen kịt nên không ai nhìn rõ sắc mặt hắn. Dù vậy, chỉ cần nhìn ánh mắt hắn thôi, ai nấy cũng cảm giác được — vị chiến thần ôn nhuận kia… sắp nổ tung rồi!

Hắn muốn phản bác, nhưng khổ nỗi — thật sự không tìm ra được lý do thoái thác hợp lý.

Hắn đúng là có nhìn, nhưng rõ ràng người kia cởi tr*n tr**ng, hắn có thể không nhìn sao? Hơn nữa, hắn mò, là vì chữa thương, là vì truyền chân khí, không mò thì truyền kiểu gì?

Nằm máng! Tên hồ ly chết tiệt kia!

Chiến Tân Đường tức đến mức nghẹn lời, Địch lại càng thêm đắc ý, mắng tiếp:

“Sao? Không dám nói nữa à? Trước mặt Nguyệt Nhi để lộ bản tính thật cảm thấy xấu hổ à? Hừ!”

Cười lạnh một tiếng, Địch quay đầu nói với Vân Nguyệt:

“Nguyệt Nhi, sau này cách xa cái loại b**n th** này một chút cho ta!”

Ách…

Vân Nguyệt lúng túng đứng nguyên tại chỗ, trong lòng chỉ thấy một nỗi cô tịch — giống như nằm không cũng trúng đạn.

Chiến Tân Đường siết chặt nắm đấm. Hắn thật sự có xúc động muốn xông lên b*p ch*t cái tên hồ ly rẻ tiền kia.

Nhưng cuối cùng, bằng vào ý chí lực, hắn vẫn nhẫn xuống được cơn giận.

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, Chiến Tân Đường vung tay áo bỏ đi, biến mất khỏi thánh cung.

Phía sau, Địch lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Lần này không chỉ vì tức giận mà còn do thương thế chưa lành, lại thêm xúc động mạnh gây ra.

Vân Nguyệt trong lòng khẽ thở dài.

Nàng thật không ngờ — một bên là chiến thần cao quý lạnh lùng, một bên là hồ yêu yêu nghiệt tùy hứng — hai người này vậy mà có thể ầm ĩ đến mức trời long đất lở.

Theo nàng nghĩ, tuy tính cách đối lập, nhưng không đến mức phát sinh xung đột kịch liệt như thế.

Vậy mà cuối cùng vẫn trở thành… loạn cục mạc danh kỳ diệu.

Muốn để Chiến Tân Đường tiếp tục chữa thương cho Địch thì… e là ép người quá đáng. Tuy thương thế của Địch dưới chân khí của Chiến Tân Đường đã tốt lên rất nhanh, nhưng hiện tại, xem ra chỉ có thể đưa hắn vào không gian linh tuyền, chậm rãi điều dưỡng.

Sau khi thu Địch vào không gian, trận hỗn loạn này mới coi như tạm kết thúc.

Chỉ là — không biết từ miệng vị thiên binh nhiều chuyện nào, lời đồn kinh người liền như xuân phong thổi qua đồng cỏ, lan truyền khắp thiên đình:

Chiến thần là đoạn tụ!

Chiến thần bên ngoài tỏ vẻ ái mộ công chúa Vân Nguyệt, nhưng thật ra là mượn cớ tiếp cận nàng, để gần gũi với thú sủng của nàng — tức là yêu thú Địch!

Tin tức vừa lan truyền, toàn bộ thiên đình đều sôi sục.



Buổi chiều hôm ấy, sau khi Vân Nguyệt giúp bảo bảo hấp thu vài vạn năm chân khí, nàng mới bước đến tẩm điện của Chiến Tân Đường.

Cả ngày nay Chiến Tân Đường không trở về phòng, chắc là bị chuyện buổi sáng làm cho phiền lòng, chạy ra ngoài đâu đó giải tỏa.

Cung nữ nói Chiến Tân Đường đã về, Vân Nguyệt mới đứng dậy đi đến.

Bước đi trong hành lang giữa các gian điện, Vân Nguyệt cảm thấy tim mình đập dồn dập.

Ba ngàn năm không cùng Chiến Tân Đường trò chuyện. Từng có lúc nàng và hắn vô cùng thân thiết, không giấu nhau điều gì.

Cái chết của Xích Diễm khiến mối quan hệ của họ rạn nứt đến mức gần như không thể hàn gắn. Hôm nay lần nữa đứng trước hắn, nàng lại thấy lòng mình rối loạn, hồi hộp không thôi.

Nàng hy vọng… ba ngàn năm trước, Chiến Tân Đường thật sự có nỗi khổ tâm. Hy vọng… hắn có thể cho nàng một lời giải thích.

Thánh cung được xây theo bố cục tứ phương: Vân Nguyệt ở phía nam, Chiến Tân Đường ở phía bắc. Sau khi ra khỏi cửa, nàng đi hướng tây để đến tẩm điện của hắn.

Nàng không hề biết, Chiến Tân Đường sau khi về cũng muốn tìm nàng để nói chuyện, liền đi ra cửa hướng đông — đến điện của nàng.



“Chiến thần đâu?”

Không thấy người trong phòng, Vân Nguyệt hỏi cung nữ.

“Khải bẩm công chúa, chiến thần vừa mới ra ngoài. Hình như là đi tìm ngài.”

Vân Nguyệt gật đầu, trầm mặc giây lát, rồi quay về phía đông.

Cùng lúc đó, Chiến Tân Đường cũng không tìm được nàng ở điện nam, bèn đổi hướng đi về phía tây — đến lại chỗ hắn ban đầu.

Cứ thế, một vòng luẩn quẩn xảy ra. Hai người… ngang qua nhau giữa cung điện rộng lớn, không hề gặp mặt.

Khi Chiến Tân Đường trở về phòng lần nữa, phát hiện mình đã bỏ lỡ cơ hội gặp lại nàng, chỉ đành bất lực lắc đầu.

Khoảng cách gần đến vậy còn có thể bỏ lỡ, xem ra… hắn thật sự nên học cách buông tay.

Ban đầu, hắn cho rằng sau khi Xích Diễm mất, Vân Nguyệt nhất định sẽ chọn hắn. Dù sao thì — trước khi Xích Diễm xuất hiện, trong lòng nàng từng không có ai, thậm chí còn định gả cho hắn…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 563: Ba ngàn năm hồng câu


Hiện tại hắn đã hiểu, có những thứ trong đời này vĩnh viễn chỉ có thể thuận theo dòng mà trôi, không thể cưỡng ép nghịch lại số mệnh.

Tựa như… tình yêu.

Khi Vân Nguyệt chưa từng gặp Xích Diễm, nàng có thể vì hoàn thành tâm nguyện của hắn mà chấp nhận ở bên hắn, làm cho hắn vui vẻ.

Thế nhưng, sau khi Xích Diễm xuất hiện, trong lòng nàng đã có tình yêu thật sự.

Dù cho có một ngày, Xích Diễm rời bỏ nàng… nàng cũng không còn khả năng vì muốn thành toàn cho người khác mà miễn cưỡng mình một lần nữa.

Khi rời khỏi phòng hắn, Vân Nguyệt đã để lại lời nhắn: nếu hắn trở về, hãy chờ nàng tại đây.

Chiến Tân Đường khẽ cười khổ, không hiểu rốt cuộc là tại nơi nào xảy ra sai lầm, từ lúc nào hai người bọn họ đã bước sang hai ngả rẽ khác nhau, để rồi hôm nay ngay cả một ánh mắt, một câu nói cũng không còn ăn ý như xưa?

Không lâu sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Khi Chiến Tân Đường mở cửa ra, liền thấy Vân Nguyệt đứng lặng lẽ bên ngoài, dung nhan như ẩn như hiện dưới ánh chiều tà.

Khi còn ở Càn Khôn Học Viện, hắn từng lấy thân phận Tây Môn Long Đình cùng nàng học dược thuật. Khi ấy, họ từng cùng nhau phá án, truy tra vụ án sâu độc, thậm chí hắn còn kể cho nàng nghe nhiều chuyện của thiên đình.

Nhưng khi đó, Vân Nguyệt chưa có truyền thừa ký ức — chẳng nhớ gì về kiếp trước hay thân phận của hắn.

Còn giờ phút này, đây mới là lần đầu tiên sau ba ngàn năm, hai người bọn họ chính diện đối mặt — với thân phận thật sự.

Thấy Vân Nguyệt có chút xa lạ đứng ngoài cửa, Chiến Tân Đường hơi lúng túng, cố lấy giọng quen thuộc nói đùa:

“Nha đầu, đứng ở cửa làm gì? Chuyển phát nhanh tới thì mau vào đi!”

Nói xong, hắn khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn vội xoay người rót trà, lại xoay ghế mời nàng ngồi.

Vân Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Ba ngàn năm trước, chuyện Chiến Tân Đường đào đi trái tim của Xích Diễm đã như một ngọn núi lớn ngăn cách giữa hai người.

Dù hôm nay Xích Diễm đã sống lại, dù họ biết rõ năm xưa là có người âm thầm hãm hại, nhưng giờ đối mặt nhau… vẫn chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Vân Nguyệt không mở miệng.

Chiến Tân Đường cũng chẳng dám mở lời.

Hai người trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, Chiến Tân Đường đành chọn một chuyện nhẹ nhàng để dẫn dắt.

“Hôm nay chuyện của Địch, không giống như ngươi nghĩ đâu.”

Nghe hắn nói vậy, Vân Nguyệt hơi nhướng mày, khẽ hỏi:

“Vậy ta đã nghĩ thành dạng gì?”

“Ta thật sự không có nhìn trộm hắn, càng không cố tình đi mò mẫm. Lúc đó ta cảm thấy thân thể hắn đã khá hơn nhiều, theo lý thì hắn nên tỉnh lại, phối hợp để ta dẫn dắt chân khí, như thế sẽ hồi phục nhanh hơn.

Nhưng ta chờ mãi, hắn vẫn không tỉnh. Sau đó ta phát hiện làn da hắn có ánh sáng kỳ dị, nên mới thi pháp tạm thời trừ đi lớp đó để kiểm tra.

Ta vốn cho rằng tên hồ ly chết tiệt kia chỉ vì hấp dẫn người khác mà cố tình làm cho làn da bóng bẩy. Không ngờ, khi lớp ánh sáng biến mất, ta lại thấy được — làn da thật sự của hắn, loang lổ vết thương, giống như từng bị người lột da sống.

Vì khiếp sợ, ta mới nhìn kỹ thêm chút nữa. Lại vì tò mò, muốn xác nhận có thật đó là da thật của hắn hay không, nên ta… đưa tay chạm thử. Kết quả, vừa mới chạm vào, hắn liền bật dậy, không nói không rằng lao vào công kích ta.”

Nhắc tới đây, Chiến Tân Đường vừa có chút xấu hổ vì bản thân quá tò mò, cũng lại tức vì tên hồ ly kia không nói lý.

Vân Nguyệt nhẹ gật đầu, khẽ đáp:

“Nguyên lai là như vậy.”

Thấy nàng tin mình, Chiến Tân Đường cảm thấy lòng nhẹ nhõm.

Trong mắt hắn, toàn thiên hạ có hiểu lầm hắn cũng không sao, chỉ cần Vân Nguyệt tin hắn — vậy là đủ rồi.

“Kia tên hồ ly rẻ tiền, bình thường thì sặc sỡ yêu nghiệt là thế, ai ngờ lại là kẻ bị đụng đến thì như phát điên…”

Nghe Chiến Tân Đường oán giận, Vân Nguyệt lên tiếng giải thích thay Địch:

“Mỗi người đều có nghịch lân và vết thương không thể đụng chạm. Địch cũng không ngoại lệ.

Ngươi đã thấy những vết thương trên người hắn, đó chính là làn da thật. Hắn từng bị người ta lột da sống, thậm chí còn bị tra tấn đến mức hồn phi phách tán.

Nếu không phải ta và Xích Diễm tình cờ đi ngang qua và cứu kịp thời, hắn giờ này đã hóa thành tro bụi giữa trời đất.”

Nghe nàng nói vậy, Chiến Tân Đường không khỏi chấn động.

Phải biết, dù Địch là thú sủng của Vân Nguyệt, hắn cũng là thú vương trong thiên địa này, thực lực mạnh mẽ đến mức ít ai bì kịp. Ít nhất ở độ tuổi hiện tại, tìm được kẻ ngang hàng với hắn… sợ rằng chẳng có mấy người.

“Ma Giới bao nhiêu ma vương uy danh hiển hách còn bị Xích Diễm diệt trừ. Vậy là ai có bản lĩnh lột da hắn?”

“Minh.”

Khi nói đến cái tên ấy, bàn tay Vân Nguyệt bất giác siết chặt thành nắm đấm.

Nếu sớm biết một tên “tiểu tiểu sâu độc” lại có thể gây ra bao nhiêu tội nghiệt như vậy, thì năm xưa nàng tuyệt đối sẽ không vì lòng thương hại mà tha cho hắn một con đường sống.

Năm tháng trong đội đặc công đã dạy nàng: nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.

Chỉ là… nàng hiểu ra đạo lý này, quá trễ rồi.

Lời nói của Vân Nguyệt khiến Chiến Tân Đường trầm mặc.

Vốn dĩ cơn giận vì bị vẩy mực vẫn còn vương trong lòng, nhưng giờ phút này, khi nhớ đến từng vết thương loang lổ trên da của Địch, lòng trắc ẩn lại dâng lên, nỗi bực tức cũng tiêu tan theo.

“Không ngờ tên hồ ly kia… cũng từng phải chịu những chuyện như vậy.”

Tuy không hiểu vì sao Chiến Tân Đường luôn gọi Địch là “tao hồ ly”, nhưng Vân Nguyệt cũng chẳng để tâm. Chỉ cần hiểu lầm được hóa giải là được rồi.

“Thật không ngờ, một con ‘sâu độc’ nhỏ bé như vậy lại có thể làm thiên địa chấn động đến thế.”

“Tân ca ca…”

Ba chữ kia vừa thốt ra, tim Chiến Tân Đường liền run lên một nhịp.

“Ừ?”

“Ta tin, ba ngàn năm trước sự kiện ác linh không phải là do Xích Diễm gây ra.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng khi nhắc đến Xích Diễm, lòng Chiến Tân Đường không khỏi trào lên một nỗi hâm mộ khó diễn tả.

Cho dù ba ngàn năm đã trôi qua, cho dù mọi chuyện tưởng như đã kết thúc vì Xích Diễm từng “chết đi”, nhưng nàng vẫn không quên vì hắn mà minh oan.

“Ba ngàn năm trước, chuyện xảy ra rất giống với sự việc gần đây ở Càn Khôn Học Viện. Lúc ấy, ta từng nghi ngờ, nhưng giờ ta khẳng định — ác linh khi đó không phải là do Xích Diễm.

Tân ca ca, ta cầu ngươi… hãy tin tưởng hắn.”

“Ta tin hay không… thật sự quan trọng sao?”

Chiến Tân Đường cười khổ. Trên thế gian này, chỉ cần nàng tin tưởng, thì đối với Xích Diễm — đã là tất cả rồi.

Vân Nguyệt gật đầu.

“Chuyện ở Càn Khôn Học Viện đã điều tra rõ, là Minh gây ra. Không ai đổ lỗi lên đầu Xích Diễm.

Mà sự việc ba ngàn năm trước, cũng đã khép lại theo cái chết của huynh ấy.

Nhưng ta vẫn hy vọng, dù cho tất cả đã trôi qua, ngươi — là Tân ca ca của ta, là người bằng hữu tốt nhất, tri kỷ duy nhất — hãy đứng về phía ta.

Cho nên, suy nghĩ của ngươi, đối với ta vô cùng quan trọng.”

Lời nàng khiến Chiến Tân Đường suýt chút nữa rơi lệ.

Hắn từng nghĩ rằng từ nay về sau, nàng sẽ không còn thân mật với hắn, không còn đối xử tốt với hắn, không bao giờ giống như trước đây nữa.

Không ngờ, ba ngàn năm sau gặp lại, nàng vẫn sẵn lòng nói với hắn những lời tha thiết như vậy…

“Ba ngàn năm trước… có lẽ… đích xác là chúng ta hiểu lầm Xích Diễm.”

“Ngươi nói thật sao?”

Trong mắt Vân Nguyệt bừng sáng, ánh nhìn ngời ngời hy vọng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 564: Đại trưởng lão nổi trên mặt nước


Nàng biết rõ — chuyện năm đó, tuyệt đối không phải do Xích Diễm gây nên.

Xích Diễm là vô tội.

Dù đã ba ngàn năm trôi qua, nàng vẫn nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự, trả lại sự trong sạch cho hắn.

“Bởi vì khi ta lấy được ma đan của Xích Diễm, ta cảm nhận được trên đó có một tia dao động tà ác. Loại lực lượng đó… ta tin, tuyệt đối không đến từ Xích Diễm.”

“Sau khi ngươi rời đi, ta đã đi khắp nơi tìm ngươi, muốn nói rõ chuyện này. Cuối cùng mới phát hiện, ngươi đã hạ giới để lịch kiếp.”

“Ba ngàn năm qua, ta vẫn thường nghiên cứu viên ma đan ấy. Theo lý, Xích Diễm đã chết, ma đan cũng nên mất hết linh lực, thế nhưng ta lại phát hiện bên trong vẫn còn le lói một luồng linh lực mơ hồ…”

“Loại linh lực ấy không phải lúc nào cũng hiện ra. Dù có, thì cũng yếu đến mức hầu như không cảm nhận được. Cho nên, về việc ma đan có vấn đề hay không, ta cũng chỉ có thể suy đoán. Nhưng nhìn phản ứng của Xích Diễm, có thể khẳng định — viên ma đan ấy quả thực có vấn đề.

Mà vấn đề… rất có thể đến từ Minh. Chắc chắn nàng ta đã hạ cổ lên ma đan của Xích Diễm.”

Vân Nguyệt chăm chú lắng nghe, từng chữ từng chữ từ miệng Chiến Tân Đường thốt ra, nàng không bỏ sót bất kỳ thông tin nào. Càng nghe, trong lòng nàng càng dấy lên một cảm giác quen thuộc — tất cả mọi chuyện đều đúng như nàng đã nghi ngờ.

Một lúc lâu sau khi Chiến Tân Đường dừng lời, Vân Nguyệt mới khẽ hỏi:

“Ngươi vừa nói, khi lấy được ma đan của Xích Diễm, ngươi cảm nhận được lực lượng tà ác dao động?”

Chiến Tân Đường gật đầu: “Không sai. Lúc đó dao động rất rõ ràng, ta cảm nhận được một cách dễ dàng.”

Vân Nguyệt gật đầu, đột ngột hỏi ra điều mà nàng để tâm nhất:

“Vậy nói cách khác — khi ta và phụ vương hạ phàm, nhìn thấy ngươi cầm ma đan trong lòng bàn tay, thực ra đó không phải là ngươi đã tự tay móc ra từ trái tim của Xích Diễm?”

Chiến Tân Đường sững người.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng một câu vô tình, một lời kể qua loa của mình, lại bị Vân Nguyệt bắt được sơ hở — kéo ra toàn bộ sự thật bị chôn giấu suốt ba ngàn năm.

Hắn càng không ngờ… nàng lại tinh tường, sắc bén đến vậy. Một chi tiết nhỏ như thế cũng không buông tha.

Hắn đối diện với ánh mắt của nàng, trầm mặc chính là thừa nhận.

Vân Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi hỏi:

“Vậy hung thủ là ai? Kẻ khiến ngươi phải gánh oan ba ngàn năm… là ai?”

Khi hỏi, trong đầu nàng đã lướt qua từng gương mặt, từng người có mặt tại hiện trường năm xưa. Từng bóng dáng hiện ra, từng chi tiết vụn vặt không ngừng tái hiện.

Chiến Tân Đường lặng im, ánh mắt hơi dao động.

Thấy vậy, khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh lẽo như băng:

“Đại trưởng lão.”

Ba chữ ấy như tiếng sấm đánh mạnh vào lòng Chiến Tân Đường.

Vân Nguyệt khi nói ra, không dùng giọng nghi vấn — mà là khẳng định.

Sau chuyện của Xích Diễm, đại trưởng lão từng đến tìm hắn, sám hối, mong được tha thứ. Hắn cũng vì niệm tình mà đồng ý giữ kín, chôn vùi toàn bộ chân tướng, không để ai biết.

Nhưng hắn không ngờ, ngay lần đầu tiên nói ra chuyện năm xưa với Vân Nguyệt, hắn đã vô tình đem tất cả bán đứng.

Trong lòng hắn dâng lên vô vàn hối hận, cùng với một tia sợ hãi mơ hồ.

Vì cái nụ cười lướt qua mắt Vân Nguyệt lúc ấy… khiến hắn sởn cả da gà.

“Nguyệt Nhi, đại trưởng lão hắn… hắn không cố ý…”

Khi nói câu đó, Chiến Tân Đường cảm thấy bản thân vô cùng vô lực.

Năm đó, rõ ràng đại trưởng lão chính là kẻ theo sau bọn họ, ra tay lấy mạng Xích Diễm. Nếu nói không cố ý… thì còn cố ý đến mức nào mới gọi là cố ý?

Nhưng dù sao, đại trưởng lão cũng là trưởng bối tôn quý của Long tộc, còn hắn là thái tử, mang trách nhiệm bảo vệ và duy trì thể diện cho người trong tộc…

Chiến Tân Đường là thái tử của Long tộc, hắn biết bản thân có nghĩa vụ phải bảo hộ trưởng lão của mình, dù phải che giấu chân tướng.

Vân Nguyệt nhìn biểu cảm của hắn, chậm rãi hỏi:

“Tân ca ca, khi ngươi thay đại trưởng lão nói ra câu đó, ngươi không cảm thấy cực kỳ vô lực sao?”

Chiến Tân Đường: “…”

“Tân ca ca, thực xin lỗi.”

Vân Nguyệt nhẹ nhàng nói ra lời ấy, nhưng lại như nhát kiếm đâm xuyên lòng ngực Chiến Tân Đường.

Trước kia, khi xảy ra chuyện, Vân Nguyệt chẳng cần phân rõ trắng đen đã mặc định tin rằng hắn chính là hung thủ. Vì điều ấy, hắn từng tổn thương, từng tuyệt vọng đến mức không muốn giải thích gì nữa.

Họ quen biết nhau năm ngàn năm.

Nhưng vào thời khắc ấy, nàng lại không thể cho hắn một lòng tin nhỏ nhoi.

Cũng chính vì vậy, hắn mới đồng ý gánh tội thay cho đại trưởng lão, bởi vì… hắn đã không còn thiết tha giải thích nữa.

Người khác nghĩ sao hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm duy nhất một người — là nàng — nghĩ thế nào.

Cho nên, khi nàng lạnh lùng nhìn hắn như kẻ thù giết người, khi ánh mắt nàng mang theo phẫn hận, hắn vừa muốn kích nàng tỉnh lại, vừa muốn trong lòng nàng có chút dao động…

Và giờ, sau ba ngàn năm chờ đợi, hắn cuối cùng cũng đợi được một tiếng “thực xin lỗi” này.

Nhưng tiếc thay, thứ hắn cần… không phải chỉ là lời xin lỗi, mà là sự tin tưởng nằm trong lời xin lỗi ấy.

Thấy vành mắt hắn đỏ lên, Vân Nguyệt hổ thẹn nói:

“Năm đó nhìn thấy Xích Diễm chết trong tay ngươi, ta như người mất hồn.

Trong đầu lúc ấy chỉ còn một suy nghĩ — phải báo thù, giết sạch những kẻ đã tổn thương hắn.

Lúc ấy, ta hoàn toàn mù quáng.

Ngươi là người ta yêu thương. Hắn cũng vậy.

Một người là bằng hữu, một người là tri kỷ, ai ta cũng không muốn mất.

Nhưng người cầm lấy ma đan trong tay lại là ngươi — ta không thể chấp nhận nổi…”

“Nếu lúc đó ta tỉnh táo một chút, ta đã nhận ra — với tu vi của Xích Diễm, dù có bị thương, vẫn còn ba trăm ngàn năm tu vi. Ngươi và hắn công lực tương đương, sao có thể dễ dàng lấy tim hắn?”

“Kỳ thực, khi ta đến Tây phương Cực Lạc Thế Giới, ta đã nghĩ đến điểm này.

Chỉ là khi ấy lòng ta nguội lạnh, cộng thêm biết sẽ có rất nhiều người tìm ta truy hỏi tung tích Hỗn Nguyên Thiên Tinh, nên ta đã cùng Xích Diễm lặng lẽ xuống trần lịch kiếp.”

“Nhưng chẳng phải hai người các ngươi… ở khác nơi để lịch kiếp sao?

Trong suốt ba ngàn năm, ta từng đánh dưới danh nghĩa Ma Đế, là để tìm ngươi.

Xích Diễm thì ta biết hắn ở đâu, nhưng còn ngươi… từ đầu đến cuối, không ai tìm được.”

Vân Nguyệt khẽ gật đầu:

“Bởi vì ta… đã đi đến một tinh cầu khác. Mọi người tự nhiên không thể tìm thấy.”

Chiến Tân Đường kinh ngạc: “Tinh cầu khác? Ngươi hiểu được cách xé rách không gian rồi sao?”

Vân Nguyệt lắc đầu.

“Không phải.

Ta và Xích Diễm từng cùng nhau đến thế giới đó. Sau đó, khi hạ giới lịch kiếp, ta tình cờ phát hiện… ở thế giới đó, có một kiếp trước khác của ta.

Không may là, đúng lúc đó… ta đã chết.

Nên ta đem thi thể giữ lại trong không gian.

Khi lịch kiếp bắt đầu, ta để hồn phách nhập vào thân xác ấy — rồi nhờ thân xác đó mang ta trở lại thế giới kia.”

“Thì ra là thế…”

Chiến Tân Đường gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng hiểu vì sao suốt ba ngàn năm tìm kiếm không có kết quả.

“Tân ca ca, ngươi có thể kể lại tất cả chuyện năm đó cho ta biết được không?”

Nhìn ánh mắt nàng — đầy chờ mong, đầy tha thiết — lòng Chiến Tân Đường như bị nghìn kim châm.

Hắn… đã từng thề sẽ mãi mãi không nói ra chân tướng.

Nhưng giờ, trước lời khẩn cầu của nàng, hắn — lại dao động.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 565: Cảm giác dường như cách một thế hệ


Thấy Chiến Tân Đường vẫn còn do dự, Vân Nguyệt dịu giọng khuyên nhủ:

“Ta không biết đại trưởng lão đã nói gì khiến ngươi nguyện ý vì hắn mà giữ bí mật. Thế nhưng hiện tại ta đã biết rõ — chuyện đó là do hắn gây nên. Nếu chỉ đơn thuần là vì tư thù, muốn báo mối hận năm xưa bị Xích Diễm đánh gãy gân mạch tay phải… thì xem ở phần của Tân ca ca, ta có thể tha cho hắn một lần, không truy cứu.”

Lời nàng khiến ánh mắt Chiến Tân Đường vụt sáng.

Nhưng Vân Nguyệt tiếp lời, ánh nhìn càng thêm nghiêm nghị:

“Có điều, ta không cho rằng chuyện này chỉ đơn giản như vậy. Ngươi thử nghĩ mà xem — khi Xích Diễm mất trí nhớ, ngay cả pháp lực cũng tiêu tán. Đặt mình vào vị trí của hắn, điều đầu tiên cần làm hẳn là đi tìm lại linh lực và ký ức, chứ không phải trong tình trạng suy kiệt như vậy mà mù quáng đi gieo họa nhân gian.”

“Ngày ấy, Xích Diễm từng nói với ta, hắn muốn đến nhân gian để xác minh lời ta từng nói — nếu là thật, hắn sẽ nói cho ta biết nữ tử ở bên cạnh hắn là ai. Hắn đã đến đó để tìm hiểu sự thật, thì làm sao lại trong lúc yếu ớt như vậy còn chủ động tạo ra ác linh?”

“Rồi còn việc thiên đình sớm biết mà lập tức phái người truy bắt hắn — là ai mật báo trước? Tại sao người ở xa như đại trưởng lão lại có thể nhanh chóng đến Càn Khôn học viện như vậy?”

“Ba ngàn năm trước và chuyện ác linh lần này giống nhau như đúc. Nếu lần này là do Minh gây ra, thì chuyện năm xưa… há chẳng phải cũng là bàn tay của nàng ta?”

“Phụ vương phái ngươi xuống hạ giới truy bắt Xích Diễm, là vì tuyệt đối tín nhiệm. Nhưng lúc ấy, đại trưởng lão đã nói gì khiến ngươi đồng ý để hắn ra tay giết Xích Diễm, lại còn để ngươi gánh thay tội danh?”

“Minh hạ cổ trong ma đan, đại trưởng lão xen vào truy sát, mọi chuyện liên kết với nhau chặt chẽ như một mạng lưới — Tân ca ca, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra trong đó có gì mờ ám sao?”

“Còn nữa, Xích Diễm sau khi luyện hóa địa ngục nham thạch liền bắt đầu không ổn. Có thể lúc ấy hắn đã bị hạ cổ. Vậy vì sao Minh còn muốn tiếp tục ra tay hạ cổ trên ma đan? Ai nói cho nàng biết đúng lúc đó nên hạ cổ?”

Chiến Tân Đường nghe nàng nói, chân mày không khỏi cau chặt:

“Ý của ngươi là… đại trưởng lão và Minh cấu kết?”

Vân Nguyệt cong nhẹ khóe môi, lãnh đạm nói:

“Ta không có nói vậy.”

Ánh mắt nàng rơi vào mắt hắn, chậm rãi nói:

“Cho nên, ta mới cần Tân ca ca nói rõ toàn bộ chân tướng năm đó. Nếu thật sự chỉ là báo thù riêng, chỉ là chuyện một mình đại trưởng lão, thì Nguyệt Nhi chấp nhận được. Nhưng nếu không phải…”

Ánh mắt nàng chợt sắc lạnh:

“Vậy thì… ta chỉ có thể bẩm báo với phụ vương, yêu cầu điều tra lại toàn bộ chuyện xưa. Khi đó, người biết chân tướng… sẽ không chỉ là ta.”

Nhìn nụ cười dịu dàng nhưng lại lạnh thấu xương trên mặt nàng, trong lòng Chiến Tân Đường đột nhiên dâng lên một cảm giác — dường như cách một thế hệ.

Nữ tử trước mặt, vẫn là Vân Nguyệt mà hắn quen biết. Vẫn là thiếu nữ từng luôn mang nụ cười dịu dàng trên môi. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào… nàng đã thay đổi.

Từ khi hắn hóa thân thành Tây Môn Long Đình, cùng nàng và Xích Diễm ở Càn Khôn học viện phá án bắt ác linh, hắn đã loáng thoáng cảm nhận được — nàng đã không còn là nàng của ngày xưa.

Ba ngàn năm không gặp, nàng giờ đây là Lăng Thanh Nguyệt — một nữ tử phúc hắc, thông minh, trầm ổn, thậm chí có chút thủ đoạn.

Dù vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy… không còn ấm áp, mà lại khiến người ta sinh lòng kiêng dè.

Dù nàng luôn nở nụ cười, nhưng trừ khi đối diện Xích Diễm, nụ cười ấy chưa từng chạm đến đáy mắt.

Còn với người khác… chỉ là một lớp mặt nạ lịch thiệp, lạnh lẽo, xa cách.

Khi ấy hắn từng nghĩ, là vì nàng chưa thu hồi nguyên thần nên mới như vậy.

Nhưng hiện tại, hắn biết — nàng đã thật sự thay đổi.

Thay đổi hoàn toàn.

Tình yêu… thật kỳ diệu.

Yêu một người, ngươi có thể vì họ mà sống, cũng có thể vì họ mà chết.

Ngươi sẽ nghĩ tình yêu là thứ mạnh nhất thế gian, là bất khả phá.

Nhưng rồi chỉ một ánh mắt, một nụ cười không thuộc về ngươi — tất cả sẽ tan thành mây khói.

Chỉ một cái nhìn, hắn đã nhận ra — giữa hắn và nàng… đã cách quá xa rồi.

Hắn từng yêu một Vân Nguyệt yếu đuối, ngây thơ, luôn cần hắn che chở.

Một cô nương luôn cười tươi đến tận đáy mắt, bị bắt nạt sẽ tìm hắn khóc nhè, dù có nghịch ngợm cũng chẳng hề có ác ý.

Nhưng giờ đây, ba ngàn năm sóng gió đã biến nàng thành một người khác.

Nàng không còn yếu ớt.

Không còn vô tư.

Không còn cần người bảo hộ.

Dù nhỏ bé, dù thực lực kém, dù thân cô thế cô — nàng vẫn kiên cường mà đứng dậy, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

Một nữ tử như vậy… càng xứng đáng được yêu.

Nhưng đáng tiếc — người nàng yêu, không phải là hắn.

Vì hắn chỉ yêu một Vân Nguyệt đơn thuần như tuyết.

Một Vân Nguyệt không hiểu mưu kế, không giỏi giả vờ.

Hồi tưởng quãng thời gian ở Càn Khôn học viện, từng cái chau mày, từng nụ cười của nàng và Xích Diễm, từng ánh nhìn thâm tình giữa hai người, từng cái liếc mắt đầy ẩn ý — tất cả đều in sâu trong trí nhớ hắn.

Lúc này đây, từ tận đáy lòng, hắn không thể không thừa nhận:

Hai người họ… mới là một đôi trời sinh.

Không phải hắn đột nhiên không còn yêu nàng,

mà là — đột nhiên buông tay được.

Chiến Tân Đường khẽ mỉm cười. Trong nụ cười ấy là buông bỏ, cũng là tiếc nuối.

“Nguyệt Nhi, ngươi đang bức ta? Đang uy h**p ta sao?”

Lời của hắn khiến Vân Nguyệt sững người. Nàng cúi mắt, nhẹ giọng nói:

“Nói thật… ta chưa thể hoàn toàn đối đãi với ngươi như trước kia.”

Dù nàng đã lấy lại nguyên thần, ký ức cũng đã trở về.

Nhưng những ký ức đó, đã trở thành quá khứ quá xa xôi.

Trong suốt thời gian ấy, nàng cùng Xích Diễm sống sót nơi khốn cảnh, từng phút từng giây đều trốn chạy truy sát, từng bước tính kế chỉ để sống.

Nàng đã không còn là thiếu nữ thiên chân ngày trước.

Nàng không thể dễ dàng tha thứ, cũng không thể tùy tiện tin người.

“Cho nên, nếu ta vừa rồi có lời nào quá nặng, hay khiến ngươi thấy bị ép buộc… Tân ca ca, xin hãy tha thứ.”

“Nguyệt Nhi từng là người thế nào, ngươi biết rõ nhất…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 566: Tiết tháo rơi một chỗ


Có đôi khi, ngươi đối người khác tốt, không đồng nghĩa người khác sẽ hồi báo lại bằng lòng tốt. Ngươi rộng lượng tha thứ, không có nghĩa người khác sẽ lưu cho ngươi một con đường sống. Cho nên, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân — điểm này, Vân Nguyệt và Xích Diễm đã dùng ba ngàn năm chia lìa để chứng minh tất cả.

Nàng từng nói: nếu như chuyện kia chỉ là do đại trưởng lão vì tư thù mà gây ra, nàng có thể mắt nhắm mắt mở, không truy cứu đến cùng. Nhưng nếu trong đó còn có bóng dáng của Minh, thậm chí dính líu đến an nguy của Long tộc, vậy thì… chuyện này có muốn nhẹ nhàng cũng không được nữa rồi.

“Ngươi thử nghĩ mà xem,” Vân Nguyệt bình tĩnh nói, “một vị trưởng lão Long tộc cấu kết với cổ vương của Ma giới. Trừ việc nhắm đến Xích Diễm, có khi nào hắn còn mưu đồ đối với phụ vương ngươi? Với Long tộc thì sao?”

Lời nói ấy khiến lông mày Chiến Tân Đường cau lại rõ ràng. Những vấn đề nàng nêu ra, hắn chưa từng suy nghĩ đến. Bởi vì những năm gần đây, đại trưởng lão luôn quy củ, không tạo ra bất kỳ rắc rối nào.

Vì vậy, hắn không khỏi lên tiếng bênh vực:

“Dù sao thì, đại trưởng lão cũng là người đức cao vọng trọng trong tộc. Tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng phẩm chất cơ bản vẫn có thể tin được.”

“Phẩm chất cơ bản?” Vân Nguyệt nhíu mày, giọng nói mang theo một tia lạnh lùng:

“Kẻ ẩn nhẫn nhiều năm, chờ đúng thời cơ hạ độc thủ, lại còn thuyết lý nhân nghĩa sau khi giết người — đó là phẩm chất sao? Nếu vậy thì ngươi cũng có thể gom hết tiết tháo trong thiên hạ về làm củi đốt rồi đấy.”

“Ngươi có ý gì?” Chiến Tân Đường nhất thời không hiểu.

“Ý ta là,” Vân Nguyệt cười nhạt, “toàn bộ tiết tháo của thiên hạ đều rơi một chỗ rồi.”

Chiến Tân Đường: “…”

Nàng thu hồi nụ cười, giọng nói nghiêm túc trở lại:

“Tóm lại, nếu ngươi muốn chứng minh đại trưởng lão vô tội, muốn giữ thể diện cho Long tộc, thì hãy đem toàn bộ sự việc năm xưa nói rõ cho ta biết. Nếu quả thực là hai chuyện tách biệt — Xích Diễm bị hại và ma đan trúng cổ không liên quan, ta sẽ giữ lời: không để việc này lan rộng.”

“Ngươi… thật có thể đảm bảo?” Dù đã nghe nhiều về thủ đoạn của Vân Nguyệt, nhưng Chiến Tân Đường vẫn chưa thật sự yên tâm.

Giết Xích Diễm — chuyện này đâu phải việc nhỏ? Nếu không phải vì quan hệ sâu đậm năm xưa giữa ba người, Vân Nguyệt một đao năm ấy có lẽ đã xuyên tim hắn.

Hiện giờ, biết được chân tướng, nàng thực sự có thể tha cho đại trưởng lão sao?

Điều Chiến Tân Đường không biết là, Vân Nguyệt nói “không làm lớn chuyện” chẳng qua là chỉ tha cho đại trưởng lão một mình, giữ lại thể diện cho mười một vị trưởng lão còn lại, và vì nể mặt hắn mà chừa cho Long tộc một đường sống.

Nhưng dù thế nào, g**t ch*t Xích Diễm, đào đi trái tim của chàng, khiến họ chia lìa suốt ba ngàn năm — chỉ một chữ “chết”, cũng khó có thể chuộc tội.

“Ta cam đoan!” Vân Nguyệt đáp dứt khoát.

Hai chữ “cam đoan” này, tuy chỉ là một lời hứa, nhưng trong lòng hai người lại hiểu theo hai nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Chiến Tân Đường vẫn còn xem nàng là tiểu cô nương ngày xưa — đơn thuần, thiện lương, đến cả một con thỏ cũng không nỡ làm đau.

Vì thế, hắn thành thật kể lại toàn bộ sự tình năm đó, từ đầu đến cuối, không giấu giếm nửa lời. Bao gồm cả mỗi câu mỗi chữ mà đại trưởng lão từng nói với hắn.

Trong suốt quá trình ấy, hắn luôn thầm quan sát biểu cảm của Vân Nguyệt. Nếu thấy nàng tức giận, hay có dấu hiệu đau lòng, hắn liền giảm nhẹ phần tình tiết, cố tránh chạm đến vết thương lòng.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, Vân Nguyệt vẫn trầm tĩnh lắng nghe, sắc mặt không hề biến đổi, như thể đang nghe một câu chuyện xa lạ.

Hắn thầm nghĩ: có lẽ vì Xích Diễm đã sống lại, nên nàng đã buông bỏ mọi oán hận. Do đó, hắn càng kể càng chi tiết, không bỏ sót một đoạn nào.

Chiến Tân Đường không hề hay biết — tại phía bên kia bàn, nơi khuất khỏi tầm mắt hắn, móng tay Vân Nguyệt đã găm sâu vào lòng bàn tay.

Đặc biệt là khi nghe đến đoạn trái tim Xích Diễm bị móc ra, mà đại trưởng lão còn có thể bình thản nói đạo lý, bàn tay nàng gần như chảy máu thành dòng, nhỏ xuống từng giọt thấm vào đất.

Thì ra… ngọn lửa trong lòng nàng, lại chết thảm đến thế.

Thì ra… hung thủ lại chính là đại trưởng lão mà mọi người đều kính trọng.

Phật tổ từng nói:

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Không phải không báo — mà là thời điểm chưa tới.

Ba ngàn năm trước, nàng vô lực, không thể thay chàng đâm chết kẻ thù.

Nhưng nay… nàng cái gì cũng có.

Và thời điểm — đã đến rồi.

Trong lòng Vân Nguyệt, đã bắt đầu dệt nên vô số cách để đại trưởng lão chết.

Chiến Tân Đường nói xong, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản, lòng liền nhẹ nhõm, hỏi dò:

“Nguyệt Nhi, tuy sự việc có nhiều điểm trùng hợp, nhưng ta tin đại trưởng lão không có dính líu đến Minh. Dù sao cũng là tiên – ma phân biệt rõ ràng.”

“Ngươi xem lần này Minh gây chuyện ở Càn Khôn học viện, đại trưởng lão cũng không có tham dự. Có lẽ là Minh vẫn ẩn núp bên cạnh các ngươi, chờ đến thời cơ, mới hạ cổ trong ma đan.”

Hắn nói xong, chờ đợi Vân Nguyệt đáp lời. Nhưng đợi thật lâu… nàng vẫn im lặng.

“Nguyệt Nhi… chuyện này… ngươi nghĩ thế nào?” Hắn bắt đầu lo lắng. Lúc đầu còn tưởng nàng đã bỏ qua, nhưng càng về sau, càng cảm thấy bầu không khí có gì đó bất thường.

Cuối cùng, Vân Nguyệt mỉm cười.

Nhưng trong mắt Chiến Tân Đường, nụ cười đó… khiến tim hắn hẫng một nhịp.

Không phải vì rung động.

Mà là — kinh hãi.

Trong nụ cười rạng rỡ ấy, nàng đứng dậy:

“Chuyện này lúc đó ta không có mặt, khó mà đưa ra kết luận. Đợi đến khi chân tướng sáng tỏ, rồi sẽ nói tiếp.”

“Tân ca ca, đã không còn sớm. Nguyệt Nhi xin cáo lui. Còn chuyện của Địch, ngươi cũng đừng để trong lòng. Ta sẽ khuyên hắn.”

Nói rồi, nàng lễ độ gật đầu, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng vừa đi được vài bước, nàng đột ngột vung tay, một bóng người từ không gian rơi phịch xuống đất.

Chiến Tân Đường biến sắc:

“Đây là… Lê trưởng lão?!”

Người đang bị trói dưới đất, tóc trắng râu bạc, y phục xanh lam, chính là vị trưởng lão đã từng một thời cao cao tại thượng.

Nhìn thấy bản tôn Chiến Tân Đường, Lê trưởng lão kinh hãi đến mức nằm rạp dưới đất, miệng không ngừng cầu xin tha mạng.

Chiến Tân Đường không để ý đến hắn, chỉ nhìn Vân Nguyệt:

“Ngươi hút hết linh lực của hắn?”

“Không sai,” Vân Nguyệt thản nhiên gật đầu, “bọn trưởng lão các ngươi ở Thánh cung ức h**p đệ tử, làm càn ở các quốc. Đệ tử của bọn họ, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào Thánh cung tu luyện.”

“Ngươi không biết đâu,” nàng nhếch môi lạnh nhạt, “ta từ nhỏ lớn lên trong sự khinh miệt của Thánh cung, bởi vì ta… là một phế vật không có huyền lực.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 567: Trên mặt đất màu đỏ vết tích


Chiến Tân Đường: “…”

Hắn có thể giúp bọn họ quản lý Càn Khôn Học Viện đã là không tệ, nhưng bảo hắn đứng ra giáo hóa thì lại là chuyện vượt quá khả năng. Những kẻ kia, đều là đệ tử của đệ tử hắn, rồi từng tầng từng tầng thu nhận truyền thừa.

Chờ đến lúc hắn hay biết chuyện, đệ tử lấy danh nghĩa Thánh cung mà thu nhận học trò đã đông không kể xiết.

Hắn sở dĩ giữ lại Thánh cung, cũng là để nhờ vào ánh hào quang của những kẻ ấy mà giúp hắn truy tìm tung tích của nàng cùng Xích Diễm.

Bằng không…

Ngoài trừ tám vị thái thượng trưởng lão, hắn sẽ không thu nhận bất kỳ một ai làm đệ tử.

Vân Nguyệt thấy Chiến Tân Đường không lên tiếng, liền tiếp tục: “Bọn họ những vị trưởng lão áo xanh, chẳng những giương cờ hiệu của ngươi khắp các quốc gia để diễu võ dương oai, mà còn không biết bằng cách nào lại có được phương thuốc Huyền Linh đan. Họ lợi dụng thành quả ta nghiên cứu, bắt giữ huyền thú trong rừng rậm, rồi bán giá cao cho những thiên Huyền Vũ giả.”

Nghe lời này, Chiến Tân Đường khẽ nhíu mày.

Hắn đích xác từng từ chỗ Thái Thượng Lão Quân mà có được phương thuốc Huyền Linh đan do Vân Nguyệt nghiên cứu, những ngày nhàn rỗi vô sự, hắn bắt đầu học luyện đan, sau đó đem Huyền Linh đan rải vào rừng rậm, để huyền thú hấp thu mà trở nên cường đại.

“Ta chưa bao giờ đem bí phương Huyền Linh đan giao cho bọn họ, càng không biết bọn họ dùng nó để bắt giữ huyền thú.” Chiến Tân Đường thản nhiên giải thích.

Vân Nguyệt gật đầu: “Ta tin ngươi. Có điều, những học trò của ngươi thật sự là nhân phẩm phế vật. Ngươi tự xem mà xử trí đi. Người giao cho ngươi, ngoài trừ hai kẻ, một đã bị giết ở Nam Lăng Quốc, kẻ còn lại đúng lúc ta xuyên tới thế giới này thì bị ta đập chết rồi.”

“Dù sao Càn Khôn Học Viện cũng đã bị hủy, ngày mai ta sẽ giải tán Thánh cung. Còn kẻ này…” Chiến Tân Đường liếc qua Lê trưởng lão vẫn đang không ngừng cầu xin tha thứ: “Đã bị hút cạn linh lực, thì cứ để hắn chết dần mòn đi.”

Đối với quyết định của Chiến Tân Đường, Vân Nguyệt cơ bản vừa lòng, khẽ gật đầu rồi xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng đã khuất dần nơi mái hiên phía trước, Chiến Tân Đường trong lòng khẽ thở dài. Vân Nguyệt đã đổi thay quá nhiều, khoảng cách giữa hắn và nàng nay đã quá xa.

Khép cửa phòng lại, xoay người định ngồi thiền nghỉ ngơi, thì bất chợt nhìn thấy trên mặt đất một vệt đỏ tươi, lòng hắn chấn động.

Xích Diễm lúc chết, dưới khuôn mặt bình thản của Vân Nguyệt, e rằng ngay cả nàng cũng không hay biết, tay nàng đã siết chặt thành quyền. Vết móng tay in vào lòng bàn tay, rỉ ra từng giọt máu nhỏ, cảnh tượng ấy đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.

Vừa rồi khi cùng nàng trò chuyện, bên ngoài nàng vẫn điềm tĩnh như thể những chuyện ấy đã sớm phai nhạt, chỉ là nghe kể mà thôi.

Nhưng giờ hắn mới hiểu, thì ra lúc hắn kể lại đoạn chuyện cũ từ ba ngàn năm trước, Vân Nguyệt trong lòng lại phẫn hận và kích động đến dường nào.

Nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại, chẳng lẽ trong thiên địa này sắp lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu?

Vân Nguyệt rời khỏi phòng của Chiến Tân Đường, bước chân thong dong cho đến chỗ rẽ.

Khuôn mặt vừa rồi còn lãnh đạm, giờ đây đã bị sự phẫn nộ cực độ thay thế.

Đại trưởng lão…

Đại trưởng lão!!!

Thế gian này đôi khi có trùng hợp, nhưng quá nhiều trùng hợp thì tất là hữu ý.

Nàng – Vân Nguyệt – đâu phải đứa ngốc sống ba ngàn năm vẫn chưa trưởng thành? Từ đoạn chuyện cũ mà Chiến Tân Đường vừa kể, nàng gần như có thể khẳng định trăm phần trăm: đại trưởng lão nhất định có cấu kết với minh – kẻ từng là Cổ Vương!

Thứ nhất, năm ngàn năm trước nàng đã tận tay tiêu diệt minh, hơn nữa từ khi Xích Diễm xuất hiện đến nay đã hơn hai ngàn năm, trong suốt khoảng thời gian ấy, minh chưa từng để lộ dấu vết nào chứng tỏ còn sống. Vậy thì hắn đã ẩn thân nơi đâu suốt hai ngàn năm dài đằng đẵng ấy? Một nơi đến cả Xích Diễm cũng không cảm nhận được?

Đáp án gần như đã rõ ràng.

Thứ hai, địa ngục nham thạch nóng chảy tuy là vật ma giới, nhưng quanh năm đều trong trạng thái mê man – điều này Xích Diễm từng nói với nàng. Dẫu không có Dung Nham Châu, nó cũng không thể dễ dàng tỉnh lại rồi tràn ra ngoài. Nhưng tại sao nó lại tràn ra đúng lúc nàng sắp cử hành đại hôn cùng Xích Diễm?

Rõ ràng có người không cam tâm để hôn lễ ấy diễn ra nên cố ý làm vậy.

Vậy thì minh làm sao có đủ bản lĩnh khuấy động nham thạch trong lòng đất? Nơi đó sâu hun hút, nếu không có chấn động mạnh từ lòng đất thì tuyệt đối không thể khiến dung nham thức tỉnh. Hắn làm sao có thể khiến địa ngục nham thạch đảo lộn?

Định Hải Thần Châu!

Vật này bỗng hiện lên trong đầu nàng – thứ tưởng như đã bị thời gian vùi lấp.

Năm xưa, Long Tộc dời khỏi hải vực là bởi mất đi Định Hải Thần Châu, dẫn đến nước biển cuồng loạn, sóng thần hằng năm bủa vây.

Sau khi Xích Diễm trả lại Định Hải Thần Châu cho Long Tộc, hải vực mới yên bình trở lại. Suốt hai ngàn năm qua, nhân gian chưa từng xảy ra đại họa sóng thần.

Vậy mà đúng lúc nàng chuẩn bị đại hôn, khắp các hải vực lại đồng loạt xảy ra sóng thần, kế đến là địa ngục nham thạch trào ra.

Khi xưa nàng không hiểu, nhưng sau bao năm sống trong hiện đại, kiến thức về địa chất giúp nàng nhận ra điều bất thường.

Một trận sóng thần không đáng sợ, đáng sợ là nhiều nơi cùng lúc phát sinh sóng thần, khiến toàn bộ vỏ trái đất chấn động cộng hưởng.

Giống như trong lòng đất nhồi một viên đạn hạt nhân còn chưa đủ, phải là cả một chuỗi liên hoàn đạn hạt nhân nổ vang, tạo ra chấn động mạnh mẽ, dẫn đến biến đổi địa tâm và vỏ quả đất.

Cho nên, nham thạch địa ngục không phải tự bùng nổ – mà là do sóng thần dẫn đến!

Mà kẻ chủ mưu tạo ra chuỗi sóng thần ấy – chính là đại trưởng lão!

Chính hắn di chuyển Định Hải Thần Châu, khiến cho sóng thần liên tiếp xảy ra, phá vỡ kết cấu lòng đất, khiến dung nham tỉnh giấc!

Xích Diễm đã dùng toàn bộ pháp lực để trấn áp địa ngục nham thạch, minh liền thừa cơ, trong lúc thể lực Xích Diễm cạn kiệt, hạ cổ khiến hắn mất trí nhớ.

Sau đó không biết bằng cách nào, minh lại khiến mọi người tin rằng chính Xích Diễm tạo ra ác linh tại nhân gian, khắp nơi truy sát, còn đại trưởng lão thì nhân cơ hội đó mà đào lấy tâm hắn…

Nếu như nàng phân tích không sai, thì toàn bộ sự việc chính là như vậy.

Chỉ có một điểm khiến nàng chưa thể hiểu: nếu minh cùng đại trưởng lão cùng một phe, đều muốn giết Xích Diễm, thì vì sao lúc ấy không nhân lúc hắn vừa luyện hóa nham thạch xong, thể lực suy kiệt mà lập tức g**t ch*t hắn?

Nếu lúc ấy giết đi, đâu cần phải để đại trưởng lão về sau làm những việc thừa thãi?

Thế nhưng, minh chẳng những không giết Xích Diễm, mà còn hạ cổ vào người hắn. Lại là thứ cổ tình si?

Nếu đã yêu Xích Diễm, vì sao sau lại bắt tay với đại trưởng lão để giết hắn?

Giữa tất cả chuyện này, có một điểm không sao lý giải nổi.

Vân Nguyệt đứng nơi góc rẽ khuất khỏi tầm mắt Chiến Tân Đường, trầm ngâm thật lâu, bất chợt, trong đầu nàng lóe lên linh quang.

Nàng đã hiểu rồi!

Đại trưởng lão đúng là muốn giết Xích Diễm để báo thù, cũng thật sự liên hợp với minh. Nhưng – minh đã lợi dụng đại trưởng lão!

Hắn nhờ đại trưởng lão giúp mình khiến Xích Diễm tiêu hao pháp lực, sau đó mượn tay đại trưởng lão hạ cổ lên người hắn, thừa cơ khiến Xích Diễm yêu nàng. Đáng tiếc, cổ xảy ra vấn đề, khiến Xích Diễm sinh nghi…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 568: Trong bóng tối khiến kế


Lúc ấy, Xích Diễm đã chấp thuận cùng nàng xuống nhân gian dò xét, nếu Minh biết được việc này, tất sẽ nảy sát tâm. Cũng vì thế, khi sự kiện ác linh bộc phát bất ngờ, đại trưởng lão liền thừa cơ g**t ch*t Xích Diễm.

Mà Minh, thì đã sớm có sự chuẩn bị từ hai phía.

Người chết thì cổ chú cũng tiêu tan.

Minh nhân lúc đại trưởng lão ra tay giết Xích Diễm, liền lần nữa hạ cổ lên ma đan của nàng. Nhờ đó mới có thể dẫn tới hiện tượng mà Chiến Tân Đường từng nói đến – cảm nhận được dao động tà ác từ ma đan của Xích Diễm.

Cũng chính vì thế, sau khi Xích Diễm tỉnh lại, liền đột nhiên không còn yêu nàng, mà chuyển sang yêu Minh – một tình huống quái dị không thể lý giải bằng tình cảm thông thường.

Mà Minh khi ấy đã định sẵn chủ ý: thân xác Xích Diễm tuy chết, nhưng Hỗn Nguyên Thiên Tinh trong người nàng vẫn còn tồn tại.

Nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài, thì hai triệu năm sau nàng vẫn có thể hóa hình thành người, nếu khi ấy nàng phục sinh, đoạt lại ma đan, thì hắn – Minh – liền có thể thông qua cổ chú đã hạ, thao túng nàng.

Về phần tâm tư sâu xa này của Minh, đại trưởng lão tuyệt đối không hay biết. Bằng không, với bản tính nhỏ nhen, ưa báo thù của lão, làm sao lại cam tâm giúp Minh?

Cho nên, muốn phá hoại hôn lễ sáu ngày sau tại Ma Giới, mà không muốn tự mình ra tay khiến Xích Diễm chán ghét, thì chỉ còn cách mượn tay đại trưởng lão, châm ngòi nội loạn giữa bọn họ.

Chỉ là, phải làm thế nào mới khiến đại trưởng lão ra tay gây mâu thuẫn? Giữa hắn và Minh lại là quan hệ ra sao?

Nghĩ tới đây, khóe môi Vân Nguyệt hơi nhếch lên, hiện ra tia mỉm cười như có thâm ý.

Trước kia, nàng chỉ gặp qua thân nam của Minh, tuyệt chưa từng nghĩ Minh lại có một thân nữ xinh đẹp quyến rũ đến vậy.

Ngay cả nàng còn bị dung mạo ấy làm cho kinh diễm, đại trưởng lão há lại không động lòng?

Nếu hắn không động tâm, thì vì cớ gì lại sau khi giúp Minh một lần, còn giúp nàng thêm lần thứ hai? Nếu giữa Minh và đại trưởng lão chỉ là quan hệ hợp tác, thì vì sao nàng lại phải giấu giếm đại trưởng lão để âm thầm tiến hành những chuyện không thể để người khác biết?

“Đi, gọi Thượng Quan phó tướng tới.” Vân Nguyệt vừa nghĩ xong, trong lòng liền đã có đối sách.

Nước đã đục thế này, nàng liền khuấy cho càng thêm đục.

Mang giày còn sợ kẻ không giày, không biết xấu hổ thì sợ gì người liều mạng.

Đã muốn đánh cược, thì cứ thẳng tay mà làm!



Hôm sau, vừa sáng sớm liền nghe thiên binh đến báo: bốn nước Đông Ly quốc, Nam Lăng quốc, Tây Lương quốc và Bắc Tường quốc – tứ quốc hoàng đế, đã mang theo binh lực khuynh quốc, bức Thánh cung đệ tử đi đến Càn Khôn Học Viện để chất vấn.

Do Càn Khôn Học Viện đã bị Xích Diễm hủy hoại thành tro bụi, giờ nơi ấy chỉ còn lại một mảnh đất trống, rất vừa vặn để tứ quốc hoàng đế cùng mấy triệu binh lính hạ trại.

Sau khi được thấy chân thân Thánh chủ, diện kiến Thiên Đế, Ma Đế, công chúa tiên giới, các trưởng lão Thánh cung, cùng nhóm học viên tứ quốc còn chưa rời đi khỏi Càn Khôn Học Viện, các hoàng đế liền được thuật lại rõ ràng những việc đã phát sinh một tháng trước.

Tứ quốc hoàng đế vì sao mang theo cả nước binh lực, còn ép buộc Thánh cung đệ tử tới nơi này, chủ yếu cũng bởi vì kế hoạch trước kia của Xích Diễm: nàng đã để cho tà linh thủ hạ – chính là thái tử Nam Lăng quốc Nam Cung Thuật – âm mưu khống chế tứ quốc thông qua Thánh cung. Vì vậy, mỗi một hoàng thất đều được ban cho nhẫn ngọc truyền tin.

Các hoàng đế vì phẫn nộ, liền huy động binh mã toàn quốc, theo lộ trình của học viện cũ mà tiến vào vùng rừng rậm rạp.

Vì huyền thú dưới sự điều khiển đã quy phục Vân Nguyệt, nên dọc đường đi tứ quốc hoàng đế không gặp phải bất kỳ một con huyền thú cản trở nào, thuận lợi đến được Càn Khôn Học Viện.

Đối diện với cảnh tượng Càn Khôn Học Viện đã hóa tro tàn, các hoàng tộc chỉ cầu mong: tiên – ma phân tranh, chớ để liên lụy đến phàm nhân. Bọn họ chỉ hy vọng có thể tiêu trừ nguyền rủa Hàn Huyết Chứng, ban cho con cháu đời sau một thân thể khỏe mạnh, cường tráng.

Tứ quốc hoàng đế dẫn theo hơn ba trăm vạn binh sĩ tụ tập tại nơi từng là Càn Khôn Học Viện, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra – bọn họ đến đây là để đòi lại công bằng.

Thánh cung thái thượng trưởng lão cùng các trưởng lão được chiến thần hậu thuẫn, lập tức lấy thân phận chủ nhân thiên giới ra mặt ngăn cản.

Bởi vì thái độ ngang ngược, bá đạo, hơn nữa vốn dĩ trước kia đã không để lại ấn tượng tốt trong lòng dân chúng tứ quốc, nên khi các trưởng lão ngang nhiên quát tháo, tình hình dần dần trở nên mất kiểm soát.

Vân Nguyệt cùng Chiến Tân Đường gần như đồng thời nhận được tin báo. Dù từ hai gian phòng khác nhau đi ra, nhưng lại đúng lúc chạm mặt tại một chỗ.

Khi thân hình ngọc ngà của Vân Nguyệt cùng Chiến Tân Đường xuất hiện giữa không trung Càn Khôn Học Viện, phía dưới mấy trăm vạn người lập tức xôn xao sôi trào.

Từ ngày Ma Đế thức tỉnh, họ từng được nhìn thấy Ma Đế, công chúa, Thiên Đế, chiến thần, cùng vô số thiên binh thiên tướng. Nhưng kể từ sau ngày đó, chưa một lần nữa được nhìn thấy thần tiên hạ phàm.

Bọn họ vẫn luôn chờ đợi nơi bãi đất trống ấy, dựng lều trại, ăn uống dựa vào lương khô tích trữ trong nạp giới từ trước.

Trời không phụ lòng người, hôm nay, tứ quốc hoàng đế đồng loạt hội tụ, chiến thần cùng công chúa cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.

Đại chúng sùng bái cuồng nhiệt, chỉ hy vọng bản thân có thể có cơ hội gia nhập vào bất cứ người nào dưới trướng họ, học đạo tu tiên.

Thánh cung thái thượng trưởng lão cùng các trưởng lão tuy không trực thuộc Vân Nguyệt, nhưng là đệ tử tọa hạ của chiến thần – thân phận tôn quý, khiến họ không khỏi có cảm giác cao cao tại thượng, đè ép thiên hạ.

Khi thấy Chiến Tân Đường và Vân Nguyệt từ trên trời bay xuống, dừng lại giữa không trung cách đất vài chục trượng, các trưởng lão Thánh cung lập tức bay lên, quỳ rạp dưới chân hai người, cúi đầu hành lễ.

“Đệ tử tham kiến Thánh chủ, tham kiến Vân Nguyệt công chúa!”

Âm thanh vang vọng giữa không trung, chỉ trong khoảnh khắc khiến toàn bộ mấy trăm vạn người bên dưới nín lặng như tờ. Gần như tất cả đều tràn ngập ngưỡng mộ, hâm mộ, và ghen tị nhìn bọn họ.

Đích thực, đối với phàm nhân phía dưới mà nói, cho dù là hoàng đế tứ quốc cũng không thể so bì được với thân phận của bọn họ.

Họ là đệ tử của chiến thần – kẻ đứng đầu Thánh giới. Chớ nói phàm nhân, ngay cả những kẻ tu tiên không chính đạo cũng không sao sánh kịp địa vị đặc thù này.

Đặc biệt là sáu vị thái thượng trưởng lão kia, lại càng lộ vẻ kiêu ngạo, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn về phía tứ quốc hoàng đế.

Những lão già kia, thường xuyên chống đối Thánh cung, giờ liền để bọn họ trợn mắt nhìn xem, thân phận của họ rốt cuộc tôn quý đến nhường nào.

Chân truyền đệ tử dưới trướng chiến thần!

Phóng mắt nhìn khắp nhân gian, ai có thể so được với thân phận cao quý này?

Chiến Tân Đường khẽ liếc sáu người đang quỳ phía trước, trong đó có Thiệu Hoa – người từng được Xích Diễm bố trí bên cạnh hắn làm nội ứng, giờ đã theo Xích Diễm trở lại Ma Giới.

“Hừm, còn rả rích gì nữa?”

Kỳ thực, hắn chỉ thật tâm nhận hai người là đệ tử – Lục Tiêu Tiêu và Thiệu Hoa. Còn lại sáu người kia đều do Lục Tiêu Tiêu dẫn tới, bám riết không buông, một mực muốn bái hắn làm sư phụ.

Xét thấy họ có tiềm lực, hắn mới miễn cưỡng đồng ý. Tuy nhiên, chân truyền chỉ có Lục Tiêu Tiêu và Thiệu Hoa, còn những người khác đều do Lục Tiêu Tiêu truyền dạy. Cho nên đối với sáu người này, hắn cũng không có tình cảm gì sâu sắc.

“Khải bẩm Thánh chủ, lục trưởng lão nhận chỉ dụ của Thiên Đế, đã đi trước đến ngũ trọng thiên nhậm chức.” Lão nhị trong sáu người – thái thượng trưởng lão – lớn tiếng đáp lời.

Hắn cố tình nói thật to, để các hoàng đế phía dưới nghe rõ: người cùng họ tu luyện dưới trướng chiến thần đã đắc đạo thành tiên. Hơn nữa, nơi nhậm chức lần này lại là ngũ trọng thiên!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 569: Tổ tiên hoàng đế!


Bọn họ tuy rằng vẫn chưa chính thức đăng vị thành thần, nhưng những người kia dù có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là thế tục hoàng đế mà thôi. Dù oai phong cỡ nào, cũng không tránh khỏi quy luật luân hồi. Cùng so với bọn họ – đệ tử dưới trướng chiến thần – căn bản không phải cùng một tầng cấp.

Quả nhiên, khi thanh âm của thái thượng trưởng lão vừa dứt, phía dưới liền vang lên một trận xì xào bàn tán. Mấy trăm vạn người đồng thời thì thầm, âm thanh ấy dẫu không rõ ràng, nhưng cũng đủ để cảm nhận được chấn động nơi lòng người.

Chiến Tân Đường nghe xong lời bẩm báo liền khẽ gật đầu.

Lục Tiêu Tiêu từ lâu đã đắm chìm trong một đoạn tình cảm không thuộc về nàng, ở cạnh hắn càng lâu, thất vọng càng sâu. Bởi vậy, biện pháp tốt nhất chính là đưa nàng rời đi, xa khỏi nơi chốn thương tâm ấy. Vì thế, hắn mới hướng Thiên Đế thỉnh chỉ, cho nàng đến ngũ trọng thiên âm phủ nhậm chức.

Giờ đây, hắn lại chuẩn bị nhân cơ hội này giải tán Thánh cung, an bài xong cho Lục Tiêu Tiêu, cũng coi như gỡ được một tảng đá trong lòng.

“Các ngươi lui ra.” Chiến Tân Đường nhàn nhạt nói.

Hơn mười vị đệ tử đồng loạt đứng dậy, quay về phía các hoàng đế và quan viên dưới trướng, lớn tiếng chất vấn: “Chư vị phàm nhân lớn gan làm loạn, gặp Thánh chủ cùng công chúa, vì sao không quỳ?”

“Chúng ta dựa vào đâu mà phải quỳ?” Hoàng đế Nam Lăng quốc phản bác: “Các ngươi đã là thần tiên, thì không nên nhúng tay vào chuyện thế gian, càng không nên bày mưu tính kế để hậu nhân tứ quốc chúng ta bị hạ Hàn Huyết chứng, lại còn dùng thanh nhẫn ngọc để trói buộc!

Hôm nay bốn nước cùng đồng tâm hiệp lực đến đây, chính là để phản đối Thánh cung, đem lũ thần tiên các ngươi đuổi khỏi nhân gian!”

“Không sai! Thần tiên thì sao chứ? Có thể tùy ý thao túng sinh tử của chúng ta sao?” Hoàng đế Đông Ly quốc cũng lập tức phụ họa.

“Hôm nay, đừng nói là chiến thần, cho dù Thiên Đế giá lâm, chúng ta cũng không sợ!” Hoàng đế Tây Lương quốc dõng dạc lên tiếng.

“Nguyệt Nhi, bọn họ đều nói ngươi là Thanh Nguyệt, có đúng không?” Hoàng đế Bắc Tường quốc – Bắc Minh Thần Quang – hướng về phía Vân Nguyệt, ánh mắt đầy mong mỏi.

Phía sau hắn, Tích Nghiệp mặc nhung trang cùng tả tướng đứng cạnh, chính là những người thân cận nhất với nàng ở kiếp này, ngoại trừ Xích Diễm – một vị là đại ca ôn nhu, một vị là ngoại công hiền từ.

Giờ khắc này, ánh mắt bọn họ đều dừng trên thân nàng, chứa đựng vô vàn hy vọng.

Nhớ lại những tháng ngày ngắn ngủi nhưng ngập tràn hạnh phúc từng cùng Xích Diễm sống tại Bắc Tường quốc, Vân Nguyệt khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười ôn nhu hữu hảo với bọn họ.

“Hàn Huyết chứng là do ta hạ. Nhưng khi đó là được sự đồng thuận của cả bốn vị hoàng thất. Các ngươi cũng là do Nam Cung Thuật triệu tập đến đây, nay mọi người đã tụ hội đông đủ, vậy ta liền giải trừ Hàn Huyết chứng cho tất cả.”

Lời nàng khiến Chiến Tân Đường hơi nhíu mày. Quả nhiên, chuyện Hàn Huyết chứng của hoàng thất tứ quốc là một tay Vân Nguyệt bày ra.

Chỉ thấy nàng khẽ vung tay, giữa không trung liền tụ lại bốn viên nguyên thần mang sắc thái khác nhau.

Toàn bộ mọi người đều nín thở dõi theo bốn viên cầu mỹ lệ ấy, chỉ thấy chúng trong nháy mắt hóa thành tia sáng, bay thẳng vào thể nội bốn vị hoàng đế.

Ngay sau đó, hào quang trên người các hoàng đế đại thịnh, vốn là những người ở độ tuổi năm mươi, trong ánh sáng bao phủ, bọn họ lại lần nữa trở về dáng vẻ thanh xuân.

Khi mọi người thấy rõ dung mạo của họ, ai nấy đều kinh ngạc không nói nên lời.

Tổ tiên hoàng đế!

Trời ơi! Những vị đang ngồi trên chiến mã, chẳng phải chính là tổ tiên hoàng đế mà tứ quốc thường tế lễ, cầu khẩn khi tế thiên đó sao?

Họ lần lượt là: Đông Phương Duyệt, Nam Cung Dịch, Tây Môn Vũ và Bắc Minh Hàn.

Ký ức khôi phục, bốn người liền nhớ lại tất thảy mọi chuyện. Khi trông thấy Vân Nguyệt, họ lập tức phi thân đến trước mặt nàng, quỳ bái dưới trướng.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Nhìn bốn người từng vì nàng và Xích Diễm mà bỏ ra nhiều đến vậy, Vân Nguyệt không khỏi xúc động, đích thân ngồi xuống nâng họ dậy. Năm người đối diện nhau, đều ngập tràn cảm xúc, nhất thời không nói nên lời.

Ngay khoảnh khắc ấy, từ chân trời kéo đến một nhóm thiên quan, trong tay nâng thánh chỉ của Thiên Đế.

Phong Đông Phương Duyệt, Nam Cung Dịch, Tây Môn Vũ và Bắc Minh Hàn làm hạ thần, nhập chủ nhị tầng mười một cung.

Phong lục vị thái thượng trưởng lão Thánh cung làm hạ tiên, nhập chủ tầng một.

Còn mười ba vị trưởng lão áo xanh vốn tọa dưới trướng, bởi vì tâm thuật bất chính, khước từ tiếp nhận chức vị tiên ban, nửa năm sau sẽ đẩy vào luân hồi.

Sau đội phong thưởng, đám thiên quan nối tiếp tiến vào, lời tuyên chỉ vừa dứt, những thái thượng trưởng lão cùng các trưởng lão mới phút trước còn cao cao tại thượng, phút sau liền xụ mặt, tinh thần chán nản.

Hạ tiên rồi mới đến trung tiên, sau đó mới là thượng tiên, tiếp theo mới có thể bước vào hàng ngũ hạ thần… Khoảng cách giữa những cấp bậc ấy, nào phải chỉ là một bậc nhỏ!

Đặc biệt là những kẻ trước giờ vẫn phụ trách xử lý sự vụ Thánh cung, thường xuyên phách lối trước dân chúng tứ quốc, lúc này nghe được đại môn thiên đình đã khép lại với bọn họ, lập tức quỳ mọp dưới chân Chiến Tân Đường, cầu mong được xin tha.

Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe được một câu càng khiến lòng người vỡ vụn:

“Thánh cung cùng Càn Khôn Học Viện vốn do Vân Nguyệt công chúa và Ma Đế Xích Diễm sáng lập. Bổn tọa năm đó tiếp quản Thánh cung, chẳng qua là thay công chúa tạm thời xử lý. Nay nàng đã trở về, có tiếp tục mở trường hay không, đều do công chúa định đoạt.

Tất cả đệ tử từng dưới trướng Thánh cung, giải tán toàn bộ.”

Lời vừa dứt, dưới đất liền rộ lên một trận ồ ạt xôn xao.

Thánh cung tồn tại tại đại lục này đã mấy nghìn năm, là biểu tượng thần thánh trong lòng vô số người. Dưới tư tưởng tôn sùng của Thánh cung, người dân sớm đã quen thuộc với sự hiện diện cao cao tại thượng của nơi ấy.

Bởi vậy, mỗi thế hệ đều có vô số kẻ mơ ước được gia nhập Thánh cung, bởi điều đó đồng nghĩa với quyền lực và địa vị.

Giờ đây, Thánh cung chỉ bằng một câu nói của chiến thần mà bị giải tán – ai có thể chấp nhận được?

Khi Chiến Tân Đường đem quyền quyết định giao về tay nàng, Vân Nguyệt liền không chút do dự mà tiếp nhận.

Thánh cung và Càn Khôn Học Viện vốn là tâm huyết của nàng và Xích Diễm, giờ thu hồi cũng là chuyện đương nhiên.

Khẽ nói một tiếng “đa tạ” với Chiến Tân Đường, Vân Nguyệt hướng về phía vạn dân phía dưới tuyên bố:

“Càn Khôn Học Viện là do bổn công chúa cùng Xích Diễm dốc tâm huyết xây dựng nên. Khi lập viện, tâm niệm của chúng ta là hy vọng mọi người có thể thông qua học tập mà cường thân kiện thể, giúp những kẻ một lòng hướng thiện có cơ hội đột phá luân hồi, đạt được vĩnh sinh.

Tổ tiên tứ quốc: Đông Phương Duyệt, Nam Cung Dịch, Tây Môn Vũ và Bắc Minh Hàn – chính là đại đệ tử thủ lĩnh của ta tại Càn Khôn Học Viện.”

Lời vừa dứt, phía dưới liền vang lên một trận kinh hô.

Trước kia, họ chỉ nghe đồn tổ tiên tứ quốc đã thành thần tiên, đâu ngờ họ lại là đệ tử dưới trướng công chúa Vân Nguyệt?

Vân Nguyệt lại nói tiếp:

“Thánh cung, vốn dĩ chỉ là nơi nghỉ ngơi của ta và Xích Diễm tại nhân gian, chưa từng là một tông môn, lại càng không phải là nơi lập nên để dạy dỗ vài vị đệ tử thân truyền. Bởi vậy, chiến thần đã nói giải tán, thì cứ giải tán đi.

Càn Khôn Học Viện khi xưa lập ra với ý niệm tốt lành. Tuy hiện nay học viện đã bị hủy, nhưng khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ cùng các quốc hoàng đế thương nghị việc tái lập.

Lúc đó, mọi việc liên quan đến việc tái lập Càn Khôn Học Viện, sẽ giao cho bốn vị thủ lĩnh đại đệ tử toàn quyền phụ trách.”

Lời nàng như lưỡi dao cắt ngang giấc mộng của các trưởng lão cùng sứ giả đã từng vất vả leo lên đến đỉnh cao đại lục. Giờ đây, vì tiên – ma mâu thuẫn mà toàn bộ nỗ lực bỗng hóa thành mây khói.

Đặc biệt là những trưởng lão đã nửa bước tiến vào hàng ngũ thần ban, sắc mặt của họ giờ phút này xám xịt đến mức có thể nhỏ ra nước.

Vân Nguyệt thi triển pháp lực, chữa khỏi Hàn Huyết chứng cho toàn bộ hoàng tộc xong, liền phái bốn vị đệ tử thay mình xử lý toàn bộ hậu quả.
 
Back
Top Bottom