Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 460: Thiên lôi đánh xuống


“Đế quân nguôi giận! Minh Nhi nói ra mỗi câu đều là thật, nếu có một câu trái lương tâm, xin để Minh Nhi bị thiên lôi đánh xuống!”

“Răng rắc ——”

Lời Minh vừa dứt, trời đột nhiên tối sầm, giông tố nổi lên, một tia chớp từ trời giáng xuống, xuyên thủng nóc điện Cổ Vương, bổ thẳng xuống mặt đất.

“A ——”

Một tiếng thét xé lòng vang lên, Minh lập tức bị sét đánh đến thân thể tê liệt, hồn phách chấn động, suýt chút nữa hồn phi phách tán.

Hắn biết rõ, đây chính là một đạo lôi đình do chính Xích Diễm phát ra. Nếu Xích Diễm thực sự ra tay mạnh hơn chút nữa, hắn tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt. Nhưng hắn đoán rằng, Xích Diễm sẽ không giết hắn.

Bởi lẽ, cho dù hắn không còn là nữ nhân của Xích Diễm, chí ít vẫn là một Cổ Vương – trợ thủ đắc lực quản lý Ma Giới rộng lớn.

Người khác lười nhác, Ma Giới lại mênh mông, nếu thiếu hắn, trật tự chắc chắn sẽ rối loạn.

Vì thế, hắn không dám tránh né, cũng không có can đảm tránh.

Quả nhiên, thiên lôi giáng xuống, tuy hắn trọng thương, công lực trong chốc lát tổn hao ít nhất năm mươi ngàn năm, nhưng không chết. Xích Diễm, cuối cùng vẫn không nỡ giết hắn.

Kỳ thật, vị Ma Đế này, người ngoài đều nghĩ hắn là tà ác hóa thân, nhưng thực ra chỉ là tính khí có chút tàn nhẫn, lại thêm thực lực đứng đầu tam giới, nên mới khiến người cảm thấy như vậy.

Sau mười vạn năm chung sống, Minh đã sớm nhìn thấu tính cách của Xích Diễm.

Lúc này Minh đã bị thương đến mức không còn sức để quỳ thẳng, chỉ còn có thể quỳ rạp trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm giải thích.

Chỉ là, giọng nói quá nhỏ, đã không còn đủ sức lực để tiếp tục thanh minh như trước.

Lúc này, Xích Diễm mới lạnh lùng mở miệng: “Minh, nếu không vì ngươi còn là Cổ Vương của Ma Giới, bản tôn đã diệt ngươi từ lâu. Cho nên từ nay về sau tốt nhất hãy biết thân biết phận, lo liệu cho tốt chuyện Ma Giới, đừng để bản tôn bắt gặp ngươi lại làm ra mấy chuyện ghê tởm kia nữa.

Đây là lần cuối cùng bản tôn khoan dung cho ngươi. Nếu còn tái phạm, đừng quên kết cục của những ma vương từng phản nghịch.”

Lời của Xích Diễm khiến lòng Minh lạnh ngắt, toàn thân run rẩy.

Chỉ là, chỉ cần Xích Diễm không giết hắn là được. Chỉ cần còn sống, còn có thể ở bên cạnh hắn, thì hắn vẫn còn cơ hội giành lại tất cả.

Nhưng nếu lời cảnh cáo trước chỉ khiến hắn cảm thấy tim lạnh đi vài phần, thì những lời kế tiếp, lại khiến hắn triệt để đóng băng.

“Còn nữa, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ vị trí của bản thân.

Nếu không phải bản tôn từng cần nữ nhân để song tu khi luyện công, mà đúng lúc ngươi lại tự mình dâng tới, bản tôn tuyệt đối sẽ không cùng ngươi có bất kỳ quan hệ gì.

Nhớ kỹ, lần trước khi bản tôn tỉnh lại sau hôn mê, đã nói rất rõ ràng. Ngươi chỉ là một nữ nhân từng cùng bản tôn song tu vài lần, không hơn gì cẩu thí.

Ngươi lại dám ghen tị với Nguyệt Nhi, rồi đem hận ý trút lên Địch – người mà bản tôn muốn bảo hộ!

Xem ra, bản tôn thật sự đã nâng ngươi quá cao, khiến ngươi đắc ý quên mình, đến mức không còn biết chính mình là ai!

Hãy nhớ lấy, Địch là người bản tôn muốn bảo vệ. Từ nay về sau, nếu ngươi dám chạm vào hắn dù chỉ một chút, hoặc có bất kỳ hành vi bất kính nào, bản tôn sẽ lập tức đánh chết ngươi!

Về phần Nguyệt Nhi, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, nàng là vị hôn thê được bản tôn đích thân khâm định, là Ma hậu tương lai của Ma Giới!

Trước mặt nàng, ngươi chỉ là hạ nhân, là một người cần tuyệt đối phục tùng nàng!

Nếu để bản tôn biết ngươi vì ghen ghét mà giở trò, hoặc dám gây rối nàng, bản tôn có rất nhiều cách khiến ngươi chết còn thảm hơn Địch gấp ngàn lần! Nghe rõ chưa?”

Nghe những lời tàn nhẫn của Xích Diễm, Minh chẳng hề phản bác, chỉ lặng lẽ quỳ rạp trên mặt đất.

Mắt hắn yên lặng nhìn về phía trước, nơi đôi giày của Xích Diễm đang đứng, ngang tầm với ánh mắt hắn.

Ánh mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm mặt đất. Còn Xích Diễm, ở vị trí cao cao tại thượng, căn bản không thấy được trong mắt hắn lúc này là ánh nhìn gì, hoặc tâm trạng ra sao.

Dù có thấy, dù có thấu hiểu, Xích Diễm cũng sẽ chẳng muốn hiểu rõ làm gì.

Vì thế, khi nghe hết những lời như đày xuống mười tám tầng địa ngục kia, Minh lại phá lệ không nói một lời, không phản bác, không oán hận.

“Bản tôn nói, ngươi đều nghe rõ chưa?” – Thấy hắn vẫn bất động, Xích Diễm lạnh lùng chất vấn.

Hắn từ trước tới nay làm việc luôn theo nguyên tắc “tiên lễ hậu binh”. Chỉ cần không phạm phải sai lầm nguyên tắc, hắn sẽ cho thuộc hạ cơ hội sửa sai.

Nhưng nếu sau khi đã cảnh cáo rõ ràng mà còn tái phạm, kết cục chỉ có thể là diệt trừ.

“Minh Nhi muốn hỏi, đế quân hiện đã có Vân Nguyệt công chúa, Minh Nhi còn có cơ hội nhận được sủng ái không?” – Câu hỏi được thốt ra một cách bình tĩnh, tựa như chẳng liên quan gì đến bản thân.

“Sủng ái?” – Xích Diễm lặp lại từ này, như cười lạnh.

“Từ đó không thể dùng cho ngươi. Bản tôn chưa từng sủng ái ngươi, cũng chưa từng sủng ái những nữ nhân từng được dùng làm đồ đựng luyện công.

Bản tôn chỉ cần nữ nhân vì nhu cầu luyện công, ngươi chẳng qua là một công cụ trong quá trình ấy. Khi ngươi tự nguyện hiến thân, bản tôn đã nói rõ ràng điều này.

Vì thế, đừng bao giờ đặt ngươi và Nguyệt Nhi lên cùng một bàn cân.

Nguyệt Nhi là vị hôn thê của bản tôn, là thê tử tương lai, là Ma hậu của Ma Giới. Còn ngươi, chỉ là một Cổ Vương – một thuộc hạ, từng tự nguyện làm đồ đựng hai ba lần cho bản tôn mà thôi.

Thân phận của các ngươi hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối không thể so sánh, hiểu chưa?”

Nghe những lời tuyệt tình ấy, Minh – người vừa mới đây còn quỳ dưới chân hắn cầu xin tha thứ với hình dạng nữ nhân – giờ đã âm thầm biến lại thành hình dáng nam nhân.

Hắn vẫn hấp hối quỳ rạp, đáp lại vô cùng lãnh đạm: “Vâng. Thuộc hạ hiểu rồi.”

“Hiểu rõ thì tốt. Mong ngươi từ nay tự biết thu xếp cho ổn thỏa.” – Xích Diễm gật đầu, tiếp tục:

“Thiên lôi khi nãy chỉ là lời cảnh cáo. Không được ghen tị với Nguyệt Nhi, càng không được để sự ghen tị ấy làm tổn hại đến nàng hay bất kỳ ai khác.

Ngươi đã từ bản tôn mà được ban pháp lực không đáng kể năm mươi ngàn năm, nên trừng phạt ngươi bằng cách thu hồi lại năm mươi ngàn năm pháp lực, xem như nhẹ nhất.

Ngoài ra, bản tôn có quy định: không ai được phép lén lút xử trí bất kỳ người nào trong Ma Giới khi chưa được bản tôn cho phép.

Mà ngươi, không chỉ âm thầm xử trí người khác, lại còn là Địch, mà còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để hành hạ hắn.

Ngươi đã khiến bản tôn thất tín với lời hứa dành cho Yêu Vương Thái. Lần này, bản tôn thay ngươi làm một lần người xấu.

Cho nên lát nữa khi Nguyệt Nhi trở ra, nếu Địch không thể sống sót, ngươi hãy cùng hắn đi chết. Nếu hắn không chết, nhưng bị trọng thương, bản tôn sẽ khiến ngươi chịu đúng số thương tích ấy. Như vậy mới công bằng.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 461: Siêu cường sinh mệnh lực —— Cổ!


Lời nói lạnh buốt của Xích Diễm khiến trong lòng Minh run rẩy từng đợt.

Nam nhân này, hắn vừa khiến người ta sợ, lại vừa khiến người ta thương.

Hắn sợ sự vô tình, sợ sự tàn khốc của Xích Diễm. Nhưng trước kia, hắn lại từng yêu chính sự vô tình, tàn khốc ấy của hắn.

Vốn tưởng hắn chỉ là một kẻ lãnh huyết không cảm xúc, nhưng kể từ khi tận mắt chứng kiến hắn đối với Vân Nguyệt biểu lộ tình cảm sâu nặng, cố chấp cùng ôn nhu, Minh liền không thể yêu nổi cái “vô tình” cùng “tàn khốc” của hắn nữa.

Mỗi lần nghe hắn nói ra những lời như vậy, trong lòng Minh lại thêm một phần oán hận đối với Vân Nguyệt.

Hiện tại, tất cả đều tùy thuộc vào ý hắn.

Chỉ là, tốt nhất hắn nên lập tức g**t ch*t hắn, để hắn vĩnh viễn không còn cơ hội xoay mình.

Nếu không, trong thân thể Minh giờ đây chỉ còn tràn ngập hận ý đối với Vân Nguyệt. Chỉ cần có một cơ hội, hắn nhất định sẽ trả thù.

Cái lãnh khốc hôm nay mà Xích Diễm giáng lên người hắn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến Vân Nguyệt nếm trải trọn vẹn.

Đúng lúc ấy, bộ hồng bào vốn bao phủ lấy thân thể Địch – đang hấp hối nằm trên mặt đất – đột nhiên lóe lên hào quang, hiện ra lớp lông đỏ như lửa.

Xích Diễm chau mày, quay sang Minh, giận dữ hỏi: “Ngươi lại dám lột da Địch?”

Không trách được khi hắn vừa vào đã thấy sắc mặt Địch tái nhợt, khuôn mặt tràn đầy thống khổ. Hóa ra tên khốn này lại là sau khi lột da rồi mới bắt đầu tra tấn?

“Thỉnh đế quân nguôi giận, thuộc hạ biết sai, sẵn sàng tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào của đế quân.”

Minh quỳ rạp trên mặt đất, bình thản chờ đợi Vân Nguyệt trở về.

Vừa rồi Vân Nguyệt từng nói có Trấn Hồn Thủy do Bồ Tát ban tặng, lại thêm Xích Diễm kịp thời giữ được nguyên thần của Địch, nên hắn tin chắc Địch sẽ không hồn phi phách tán.

Chỉ cần còn nguyên thần, thì sẽ không chết. Dù thân thể bị hủy, chí ít hắn vẫn còn nguyên hình hồ ly tồn tại.

Dựa theo lời Xích Diễm vừa nói, Địch chịu tổn thương thế nào, thì hắn sẽ chịu y hệt.

Đối với Minh mà nói, kết cục tệ nhất là bị đánh về nguyên hình, làm lại từ đầu.

Hắn vốn sinh ra trong bùn lầy, đã quen với việc nằm dưới chân người khác như một kẻ thấp hèn. Chỉ cần không chết, hắn nhất định sẽ tìm cách vươn lên lần nữa.

Hắn là Cổ Vương, là một giống loài siêu cấp mới của Ma Giới. Hắn thề rằng ngay cả Xích Diễm cũng chưa hoàn toàn hiểu hết năng lực, vai trò và sự đáng sợ của hắn.

Bị đánh về nguyên hình không phải điều đáng sợ.

Đáng sợ là, từ khoảnh khắc ấy trở đi, hắn và Vân Nguyệt sẽ trở thành địch nhân chân chính.

Hắn sẽ không còn ghen tị Vân Nguyệt nữa, bởi vì nếu thắng không nổi nàng, là do bản thân vô năng, không còn gì để oán trách.

Vì thế, thừa lúc bị đánh về nguyên hình, hắn sẽ tu luyện lại tất cả.

Lần sau xuất hiện, hắn sẽ khiến Vân Nguyệt phải ghen tị hắn, rồi trơ mắt nhìn hắn và Xích Diễm ân ân ái ái, song túc song phi – mà nàng không có phần.

Chỉ một lát sau, Vân Nguyệt từ trong không gian xuất hiện. Lúc này, toàn bộ Cổ Vương điện đã tụ đủ người.

Thấy nàng trở về, Xích Diễm liền thu lại sự lãnh khốc vừa rồi, nét mặt dịu dàng hỏi: “Nguyệt Nhi, hắn thế nào rồi?”

Vừa rồi nàng không gọi hắn đến, hắn liền biết Địch chắc chắn đã giữ được mạng.

Thấy trong tay Xích Diễm là lớp lông đỏ bị lột ra, Vân Nguyệt chau mày. Không cần đoán cũng biết, đây chính là lớp da lông bị lột khỏi người Địch.

“Hắn nguyên thần tổn thương nghiêm trọng. Dù có Trấn Hồn Thủy giữ lại tính mạng, cũng không thể duy trì hình người.

Ta đã an trí hắn trong hồ nước linh lực ở không gian để nghỉ ngơi. Nếu thuận lợi, ít nhất cũng cần hai ngàn năm mới có thể tái hóa hình người, năm ngàn năm mới có thể hồi phục thực lực.”

Xích Diễm đã cảm nhận được khế ước giữa nàng và Địch, biết Địch giờ đã là thú sủng của nàng.

Hắn gật đầu, vỗ nhẹ vai Vân Nguyệt như an ủi.

Sau đó, hắn đến cạnh Minh, hỏi: “Vừa rồi công chúa nói, ngươi nghe rõ chưa?”

“Vâng, thuộc hạ nghe rõ.”

Xích Diễm gật đầu.

“Minh, ngươi đi theo bản tôn đã mười vạn năm, từ một tiểu cổ yêu trở thành Cổ Vương – đệ nhị đại vương của Ma Giới. Trong đó có công lao của bản tôn, nhưng cũng phần nhiều là nỗ lực của ngươi.

Công lao của ngươi, bản tôn ghi nhận. Nhưng quy tắc của Ma Giới không thể phá bỏ. Ngươi phạm sai, thì phải gánh hậu quả. Ngươi có gì dị nghị không?”

“Thuộc hạ không có dị nghị, sẵn sàng tiếp nhận trừng phạt của đế quân.”

Đối với thái độ nhận sai không tranh cãi của Minh, Xích Diễm hài lòng gật đầu.

“Bởi vì ngươi lạm dụng hình phạt, tàn nhẫn tra tấn, dẫn đến Địch – Thái tử Yêu tộc – nguyên thần tổn hại nặng nề, bị đánh về nguyên hình.

Hành vi của ngươi đáng tội chết, nhưng vì công lao mười vạn năm qua, bản tôn cho ngươi một cơ hội.

Ngươi sẽ chịu kết cục giống Địch: nguyên thần trọng thương, bị đánh về nguyên hình, trục xuất khỏi Ma Giới. Ngươi có gì muốn nói không?”

“Thuộc hạ không có gì để nói.”

Xích Diễm gật đầu. “Vậy, đi nhận trừng phạt đi.”

Dứt lời, trong tay hắn ánh sáng đỏ lóe lên, Minh còn chưa kịp kêu đau, đã từ một mỹ nam tử nhẹ nhàng biến thành một con nhục trùng màu đen khổng lồ.

Vì thân thể quá to lớn, chỉ trong chớp mắt đã chiếm hơn nửa điện Cổ Vương. Xích Diễm lập tức thi pháp thu nhỏ thân hình hắn lại bằng người thường.

Lúc này, Minh đã ngất lịm. Xích Diễm quay lại phân phó các hộ pháp phía sau: “Hắn sinh ra tại đầm lầy Ma Giới, bản tôn đưa hắn đến nhân gian, tại khu rừng đầm lầy thả xuống. Nơi đó nhiều động vật, các ngươi báo với hình phạt tư, phái hai người đến canh chừng hắn trong lúc hôn mê, đảm bảo an toàn, chờ hắn tỉnh lại sẽ đưa trở về.”

“Tuân lệnh.”

Nguyên thần của Địch bị thương nặng, được đưa đến không gian của Vân Nguyệt để chữa trị. Lần nữa tỉnh lại, đã là mấy ngàn năm sau.

Minh cũng vì phạm sai lầm, bị Xích Diễm xử trí: đánh về nguyên hình, trục xuất khỏi Ma Giới. Dù hắn có thể rất nhanh tỉnh lại, nhưng để khôi phục hình người, phục hồi pháp lực, e rằng cũng phải chờ đến mấy vạn năm sau.

Trong suốt thời gian dài ấy, toàn bộ Ma Giới đều sống trong dư âm của việc một kẻ từng đứng dưới bóng của đế quân mười vạn năm – Cổ Vương Minh – bị trục xuất. Mọi người đều âm thầm hiểu rõ.

Đối với Vân Nguyệt – vị nữ chủ nhân tương lai của Ma Giới – ai nấy đều tràn đầy hảo cảm.

Bởi vì nàng tựa như một con chim khách, vừa thiện lương lại thuần khiết. Mới đến Ma Giới đã có thể khiến vị Cổ Vương mười vạn năm sụp đổ hoàn toàn. Điều ấy, chỉ có thể dùng “hỉ thước” để hình dung sự yêu thích mà mọi người dành cho nàng.

Huống chi, trước cả khi nàng đến Ma Giới, đế quân đã không hề giấu diếm mà công khai bày tỏ tình cảm với nàng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 462: Hẹp hòi


Đế quân vốn là kẻ máu lạnh, suốt ba triệu năm chưa từng động tâm, vậy mà nay lại động lòng tương tư, đối phương lại là một nữ tử nổi danh bởi sự đơn thuần và thiện lương. Việc này chẳng phải chứng minh rằng, nếu sau này Đế quân muốn thực hiện những chuyện tàn khốc, chỉ cần bọn họ có thể lấy lòng vị Ma hậu thiện lương tương lai kia, thì có lẽ mọi việc sẽ chuyển biến theo hướng khác?

Tuy Vân Nguyệt chỉ vừa mới đến Ma giới, còn chưa kịp gặp được bao nhiêu người, nhưng việc nữ chủ tương lai nhập chủ Ma Cung, Cổ Vương bị triệt để trục xuất khỏi Ma giới đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khiến cho toàn bộ Ma giới đều hân hoan vui mừng.

Dù bọn họ đều là con dân sinh sống tại Ma giới, phẩm chất vốn không thể gọi là tốt đẹp, nhưng so với Cổ Vương, thì quả thực chẳng khác nào đại vu gặp tiểu vu. Hắn âm hiểm, độc ác, tàn nhẫn đến cực điểm. Nếu hắn xưng thứ hai, thì Ma giới tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất.

Người này, chẳng những là đại vương đứng thứ hai của Ma giới, mà còn là nữ nhân thân cận nhất với Ma Đế. Vị trí của hắn, dù là nam hay nữ, đều ở hàng đầu. Thế nhưng điều khiến người người phẫn nộ nhất, chính là việc hắn đối đãi với thuộc hạ vô cùng tàn nhẫn.

Phàm là nam nhân lợi hại hơn hắn, hoặc nữ nhân được Ma Đế sủng ái, đều không có kết cục tốt đẹp.

Bởi vậy, tiễn đi một kẻ như vậy, đón về một công chúa của Thiên Đế, đối với chúng yêu ma trong Ma giới mà nói, chính là một chuyện vui như ánh trăng soi rọi qua màn mây u tối.

“Nguyệt Nhi, đi thôi, ta dẫn nàng đến một nơi.”

Sau khi giải quyết xong chuyện quan trọng, Xích Diễm nắm tay Vân Nguyệt, chuẩn bị cho nàng một điều bất ngờ. Chẳng ngờ lại bị nàng cản lại.

“Chàng nói nơi đó là chỗ nào? Nhưng ta có thể đến một nơi khác trước được không?”

“Đương nhiên! Nàng muốn đến đâu?” Xích Diễm kinh ngạc, chẳng lẽ trong Ma giới này còn có nơi nào Vân Nguyệt từng quen thuộc?

“Hai người nữ nhân cùng hài tử bị ta phong băng lần trước, hiện giờ đang ở đâu? Hôm đó bị chàng bắt đi, rồi vì gấp gáp quay về Thiên đình, ta vẫn chưa có cơ hội trở lại Ma giới. Kỳ thật lần đó rõ ràng là lỗi của chúng ta, tuy rằng các nàng cuối cùng có ý định giết ta, nhưng trong lòng ta vẫn luôn thấy áy náy. Hãy để ta thả họ ra.”

Lời nói của Vân Nguyệt khiến Xích Diễm tỏ ra không hài lòng.

“Cái gì mà ‘chúng ta’ với ‘các nàng’? Hiện tại nàng đã là con dâu tương lai của ta, là Ma hậu tương lai của Ma giới. Về sau, người của tiên giới là ‘họ’, còn người của Ma giới mới là ‘chúng ta’.”

Vân Nguyệt nhìn Xích Diễm một cái, không đáp lời.

Xích Diễm bất mãn hỏi: “Ánh mắt kia là sao?”

Vân Nguyệt chỉ khẽ cười, không trả lời, lại bị Xích Diễm bắt lấy mà cù nhột. Nàng chỉ còn biết vừa cười khanh khách vừa nói: “Ta thật sự nghi ngờ, chàng có đúng là Ma Đế không? Sao đến từ ngữ cũng nhỏ nhen đến thế? Hẹp hòi!”

Nhìn thấy dáng vẻ nàng khi ấy, Xích Diễm chỉ biết yêu thương đến phát cuồng. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng, nói: “Sao nào! Trước mặt phu nhân của mình, ta đây cứ muốn hẹp hòi đấy! Không chỉ thế, ta còn muốn làm một nam nhân hẹp hòi đến cùng!”

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nghiêm mặt ra lệnh: “Phải rồi, phải cảnh cáo nàng thật nghiêm túc. Về sau nếu nhìn thấy nam nhân khỏa thân, đặc biệt là những kẻ đẹp trai, nàng tốt nhất nên lập tức quay mặt đi. Nếu để ta phát hiện nàng nhìn thứ không nên nhìn…”

“Nàng sẽ làm sao?” Vân Nguyệt trề môi, trừng mắt hỏi.

Ba năm sống chung, nàng đã nắm rõ Xích Diễm trong lòng bàn tay. Nàng chẳng tin hắn dám làm gì mình.

Xích Diễm hừ lạnh, giọng uy h**p vang vọng: “Nếu nàng dám nhìn người khác không thủ lễ, ta sẽ c** s*ch y phục của mình, sau đó ra lệnh cho nàng nằm trên giường, liên tục ngắm ta suốt một tháng!

Trong suốt một tháng đó, nàng không được làm bất kỳ việc gì, không được suy nghĩ, càng không được ăn ngon hay ngủ yên. Chỉ có thể nhìn ta, nghĩ đến ta! Đến khi nàng hoàn toàn quên mất hình dáng kẻ kia, mới xem như xong chuyện!”

“…”

Vân Nguyệt chỉ biết nhíu mày. Nam nhân này, thật sự quá mức vô sỉ!

Thì ra thần ma cũng có chỗ dở, đó là thời gian của bọn họ chẳng bao giờ cạn kiệt. Cho dù không ăn không uống cũng không sao cả. Vì thế, thời gian trong mắt họ, chính là thứ đáng để lãng phí nhất.

Bảo nàng nhìn thân thể hắn khỏa thân suốt một tháng…

Một tháng, với phàm nhân có thể làm được rất nhiều việc. Vậy mà hắn, lại bắt nàng nằm ngắm thân thể hắn suốt thời gian đó.

Cho dù sau này hắn là trượng phu của nàng, thì với thân thể đủ khiến người phun máu mũi như hắn, một tháng nhìn hoài cũng quá sức chịu đựng!

“Chúng ta vẫn là đi đến nơi hai người nữ kia bị phong băng đi.” Lười phải tiếp tục tranh cãi, Vân Nguyệt kéo tay Xích Diễm, chuẩn bị rời khỏi Cổ Vương điện.

Xích Diễm dẫn nàng bay về phía địa điểm đó, nhưng trong lúc bay vẫn không quên lải nhải không dứt.

“Nàng vẫn chưa chính thức trả lời ta! Nàng nhất định phải đồng ý, tuyệt đối không được nhìn nam nhân khỏa thân khác! Nghe chưa? Mau trả lời ta!”

Vân Nguyệt tức tối trợn mắt: “Chàng nhỏ tiếng một chút được không? Nói chuyện lớn tiếng như vậy, không sợ người khác nghe thấy à?

Với lại, chàng nói chuyện cứ như thể ta rất thích nhìn nam nhân khỏa thân ấy! Ta hoàn toàn không có sở thích đó!”

“Có, nàng tuyệt đối có!”

Vân Nguyệt lại đảo mắt: “Khi nào thì ta có sở thích kỳ quặc như vậy chứ?”

Vừa nghe nàng không thừa nhận, Xích Diễm liền lẩm bẩm: “Hừ! Lần trước, cái tên Tiêu Tường bị ngỗng mổ mất y phục, nàng cứ nhìn chằm chằm hắn, mắt không chớp, còn cười đến hoa lê đong đưa! Hôm nay tại Cổ Vương điện, khi thấy Minh và Địch cả hai đều tr*n tr**ng, nàng cũng trợn mắt nhìn không chớp. Nếu ta không kịp che lại thân thể bọn họ, ai biết nàng còn muốn nhìn bao lâu?

Chắc chắn nàng cảm thấy thân hình bọn họ đẹp hơn ta!”

Vân Nguyệt thật sự bị Xích Diễm làm cho chịu không nổi, đành giơ tay đầu hàng: “Ta thề, thân hình bọn họ không bằng chàng. Chàng vẫn là đẹp nhất!”

Nàng thề vậy, bởi thật ra nàng còn chưa kịp nhìn kỹ, thì Xích Diễm đã che lại rồi. Khi đó, nàng chỉ kinh hoàng vì thấy Địch đau đớn đến cực điểm mà chết, cảnh tượng thật sự quá đáng sợ.

Mà lời nàng nói, chỉ là để khen ngợi hắn, tán dương hắn, khiến hắn ngừng nói mà thôi.

Ai ngờ, lời vừa dứt, lại gây họa.

Vừa nói xong, hắn lại hét toáng lên.

“Nàng xem kìa, ta đã nói mà! Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, nàng đã có thể nhìn thân thể bọn họ mấy lần, trong lòng còn so sánh, chấm điểm cho ba người chúng ta.

May mắn là thân thể ta thật sự đẹp hơn bọn họ, nên mới khiến nàng kinh ngạc! Nếu không, sau này gặp kẻ đẹp hơn, chẳng phải nàng sẽ vứt chồng bỏ con sao? Ối, cẩn thận! … Nha đầu này, sao lại bất cẩn như vậy, suýt nữa thì ngã xuống từ không trung!”

Chỉ có Xích Diễm là không ngừng lải nhải, khiến Vân Nguyệt suýt chút nữa thì rơi xuống thật.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 463: Lải nhải Xích Diễm


May mắn thay, Xích Diễm vẫn luôn ở bên cạnh nàng, hơn nữa còn đang nắm lấy tay nàng, nếu không thì chỉ e một cú ngã ấy, dù có là thần tiên, cũng phải đau đến muốn chết.

Xích Diễm đưa Vân Nguyệt đáp xuống đất, trong lòng xót xa hỏi: “Nha đầu, vừa rồi kéo nàng có đau không?”

Vân Nguyệt lắc đầu tỏ vẻ không sao, nhưng ngay sau đó, nàng đã bị Xích Diễm ôm chặt vào lòng.

“Nàng thật là, làm sao mà có thể thất thần như thế chứ? Nếu thật sự ngã xuống, nhất định sẽ làm mông nàng nở hoa mất!”

Mông nàng mới nở hoa ấy chứ!

Vân Nguyệt trong lòng không khỏi tức tối.

Lúc này nàng mới cảm thấy, vị hôn phu của mình thật giống như một đại nương già, từ sáng đến tối lải nhải không ngừng. Nàng không để ý đến hắn, hắn cũng có thể tự nói một mình cả buổi.

Đại nương thì đại nương, nàng cũng chịu đựng được. Nhưng hắn lại cứ thích nói linh tinh về nàng.

Đừng nói là nàng không nhìn rõ thân hình của Minh và Địch, dù có vô tình nhìn thấy, thì cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Minh và Địch còn đỡ, chí ít bọn họ có ngoại hình dễ nhìn, đặc biệt là Địch – một cửu vĩ hồ mà nàng vẫn luôn yêu thích. Nếu thật sự nàng có nhìn thấy, trong lòng nàng cũng cảm thấy dễ chịu phần nào.

Nhưng sự thật là nàng chưa từng nhìn thấy! Mắt nàng còn chưa dính chút ánh sáng nào, vậy mà lại bị hắn nói đến như vậy, không bực bội mới lạ.

Còn như người kia – Tiêu Tường – nàng quả thực có thấy. Một thân đầy thịt, nàng chẳng qua không chê hắn làm bẩn mắt mình đã là tốt lắm rồi, vậy mà hắn lại làm ra vẻ như thể nàng chiếm được lợi lộc to lớn vậy!

Thật là đáng giận!

Mang theo nỗi bực tức ấy, nàng đến nơi hai nữ nhân cùng hài tử bị đóng băng. Bọn họ vẫn giữ nguyên bộ dạng như lúc thiên binh xâm lấn, trượng phu bị sát hại, hai người mẹ ôm lấy con, tay còn lại cầm đao, hung hãn định giết nàng.

Mỗi người đều ôm một đứa trẻ, tay kia giơ cao thanh đao.

Ngày hôm đó, bởi vì sự việc diễn ra quá bất ngờ, cộng thêm sự xuất hiện đột ngột của Xích Diễm, đưa nàng đi mất, nên nàng không kịp nhìn rõ ánh mắt của hai nữ nhân kia.

Giờ đây khi tiến lại gần, nàng mới thấy rõ – ngày hôm đó nàng cứu các nàng, nhưng ánh mắt các nàng nhìn nàng lại đầy hận thù và oán độc.

Ngoài sự căm phẫn ấy, nàng còn nhìn thấy sự tuyệt vọng sâu thẳm trong đáy mắt họ.

Hai đứa trẻ được các nàng ôm trong lòng, khuôn mặt vẫn đỏ hồng, bọn chúng còn quá nhỏ, chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong ngày hôm đó, giữa máu lửa chiến tranh, chúng cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng nơi mẫu thân, nên khóc lóc vô cùng thảm thiết.

Thi thể hai trượng phu của các nàng cũng bị vạn năm hàn băng đóng cứng lại. Tuy họ đã chết, nhưng đầu vẫn nghiêng về phía vợ con mình.

Nhìn thấy hai gia đình bị đóng băng, trong lòng Vân Nguyệt lại dậy lên một nỗi xót xa.

Hiện tại, nàng cũng đã có trượng phu. Tuy chưa thành thân, thậm chí suốt ba năm qua Xích Diễm còn chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng để giữ lời hứa, nhưng ba năm chung sống ấy, đã khiến nàng và hắn trở thành một thể.

Nàng hiểu rõ cảm giác mất đi người mình yêu sâu đậm.

Tuy nàng và Xích Diễm chưa có hài tử, nhưng nếu một ngày kia bọn họ thực sự có con, khi ấy tình cảm sẽ càng thêm khăng khít.

Nếu khi ấy có kẻ muốn chia cách bọn họ…

Nàng thề, cho dù có thiện lương đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không để cho kẻ đó sống yên ổn. Khi ấy, nàng sẽ như hai nữ nhân này, điên cuồng báo thù.

Dù nàng đã cứu các nàng, nhưng các nàng vẫn căm hận, vẫn muốn giết nàng – điều đó nàng có thể hiểu được.

Muốn hóa giải vạn năm hàn băng mà không tổn thương người bên trong, chỉ có một cách duy nhất.

Chính là dùng máu nàng.

“Nguyệt Nhi, để ta làm. Đừng luôn lãng phí máu mình.” Nhớ lại lần trước Vân Nguyệt ký khế ước với Địch đã phải đổ máu, lòng hắn lại đau nhói.

Giờ đây, ngay cả việc hóa giải lời nguyền đóng băng cho những kẻ từng muốn giết nàng cũng phải dùng máu nàng, khiến tim hắn càng thêm thắt lại.

Nguyệt Nhi là của hắn, hắn yêu thương nàng không tiếc, chẳng nỡ để nàng đổ máu. Vậy mà hết lần này đến lần khác, những kẻ ngoài cuộc cứ khiến nàng mất máu, thử hỏi làm sao hắn không đau lòng, không bực tức cho được?

“Không được. Pháp lực của chàng có thể phá tan lớp băng này, nhưng cũng sẽ gây thương tổn đến người bên trong. Chỉ có máu của ta mới có thể hòa tan băng mà không làm tổn thương đến họ.”

Nói rồi, một tia kim quang vụt hiện, lòng bàn tay Vân Nguyệt bắt đầu chảy ra từng giọt máu đỏ thắm, như lưỡi dao đâm vào mắt Xích Diễm.

Vừa đặt tay lên băng, Xích Diễm liền nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi l**m đi dòng máu tươi.

Khi nàng rút tay về, máu đã ngừng chảy, không để lại dấu tích gì.

Dưới máu tươi, băng vạn năm bắt đầu tan chảy nhanh chóng.

Tuy hai nữ nhân kia bị phong băng, nhưng giống như Tiêu Tường, chỉ là bị đóng băng chứ không tử vong. Thân thể họ chỉ bị đình chỉ chức năng từ khoảnh khắc bị đóng băng, chứ không chết thật. Một khi tan băng, họ sẽ trở lại như bình thường.

Vân Nguyệt và Xích Diễm đến gần, hai nữ nhân kia cũng nhìn thấy họ. Trước mặt Xích Diễm – vị đế quân cường đại tuyệt đối của Ma giới – họ không dám làm càn.

Hơn nữa, thời gian dài bị phong băng cũng khiến họ có thời gian suy ngẫm.

Sau khi băng tan, dù trong lòng họ vẫn còn địch ý với Vân Nguyệt, nhưng không còn giơ đao ra nữa.

Nhìn thấy Xích Diễm, hai nữ nhân như thấy cứu tinh, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.

“Cao cao tại thượng, đế quân vô địch, tuy chúng dân chỉ là kẻ bình thường, nhưng cầu xin ngài cứu lấy trượng phu của chúng ta.

Tiện phụ khi còn ở thế gian, vì bị cha dượng tàn nhẫn, đã giết hắn, rồi bị quan phủ truy nã khắp nơi. Nhờ một sai lầm mà rơi vào Ma giới, gặp được trượng phu, sinh được hài tử.

Chúng ta là một nhà, không thể bị chia lìa. Cầu xin đế quân nghĩ cách cứu lấy trượng phu của chúng ta!”

“Phải đó, đế quân, sinh sống ở Ma giới vốn đã gian nan. Chúng ta chỉ là dân nghèo, nếu không có trượng phu, mẹ con ta sống thế nào đây!”

Hai nữ nhân vừa khóc vừa cầu xin, vượt qua Vân Nguyệt mà hướng về Xích Diễm van lạy.

Thật lâu sau, khi cả hai đã dứt lời, không khí lắng xuống, Xích Diễm mới cất lời: “Các ngươi là người thường trú nhờ ở Ma giới, không có tiên thể, nên khi thân xác chết đi, tức là đã thật sự tử vong.”

“Nhưng ngài là đế quân cao cao tại thượng! Chỉ cần ngài muốn, có ai mà ngài không thể cứu sống đâu?” Hai nữ tử lại tiếp tục cầu xin.

Sau khi họ yên lặng, Xích Diễm nói tiếp: “Bản tôn đích xác có thể cứu bọn họ, nhưng để làm vậy, bản tôn phải tiêu hao pháp lực. Bọn họ là trượng phu của các ngươi, bản tôn dựa vào cái gì phải cứu?”

Một nữ nhân lặng thinh.

Người còn lại suy nghĩ thật lâu, nửa như tuyệt vọng, nói nhỏ: “Nhưng… nhưng ngài là đế quân mà! Chúng ta là con dân của ngài!”

“Bản tôn chưa từng mời các ngươi đến Ma giới. Ngược lại, còn thấy Ma giới người quá nhiều, chẳng buồn quản lý.”

Hai nữ nhân cứng họng.

Thấy Ma Đế chẳng màng đến việc cứu trượng phu của họ, cả hai liếc nhìn nhau, rồi bất ngờ rút đao, lao thẳng về phía cổ của hai đứa trẻ.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 464: Tích đức


“Các ngươi làm gì vậy?” Vân Nguyệt kinh hãi, vung tay áo hất rơi chủy thủ trong tay hai nữ nhân.

Hai người họ phẫn nộ nhìn nàng, một trong số đó gào lên: “Ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp chuyện của chúng ta? Ngươi – đao phủ của Thiên đình! Nếu không phải các ngươi đánh vào Ma giới, trượng phu của chúng ta có chết không? Chúng ta sẽ không phải sống như vậy!

Trượng phu của chúng ta đã chết, chúng ta cũng không còn lý do để sống. Cha mẹ đều đã mất, để lại bọn trẻ nơi thế gian này để làm gì? Chi bằng chết đi cho xong! Ô…”

Nói đến cuối cùng, cả hai đều khóc òa lên.

Xích Diễm khẽ nhíu mày. Từ sau khi bên cạnh Vân Nguyệt, điều khiến hắn không chịu nổi nhất chính là cảnh ngộ của những quả phụ, cô nhi như thế này.

Thực ra, hắn từ lâu đã muốn giúp các nàng. Với hắn, cứu người chẳng khác nào trở bàn tay, dễ như không.

Chỉ là, trước khi ra tay giúp, hắn muốn để các nàng nhận ra tấm lòng của Vân Nguyệt trước.

“Cái gì mà đao phủ! Đứng trước mặt các ngươi đây, là vị phu nhân tương lai của bản tôn, Ma hậu tương lai của Ma giới.”

Lời Xích Diễm khiến hai nữ nhân kia nhất thời chưa kịp phản ứng.

Không phải là công chúa tiên giới sao? Sao lại thành Ma hậu?

“Bản tôn vốn không định giúp các ngươi. Nhưng Ma hậu của bản tôn tâm tính nhân hậu, nếu nàng nguyện lòng giúp, chuyện này sẽ khác.”

Lời ấy khiến tim Vân Nguyệt khẽ rung động. Nàng hiểu rõ ý tứ trong lời hắn.

Hiểu được ẩn ý, hai nữ nhân vốn xem nàng là kẻ thù giết chồng, nay lập tức thay đổi thái độ.

Hiện giờ, Vân Nguyệt chính là hy vọng duy nhất để gia đình họ được đoàn tụ. Chỉ cần nàng gật đầu, Ma Đế nhất định sẽ ra tay. Nàng là ân nhân cứu mạng của họ!

Hai người vội vã quỳ xuống trước mặt nàng, khiến Vân Nguyệt không kịp phản ứng, phải vội đưa tay đỡ dậy.

“Không cần hành lễ, mau đứng lên đi. Khi xưa, chính là thiên binh tiên giới lạm sát vô tội khiến trượng phu các ngươi mất mạng. Cứu họ sống lại, để hai gia đình các ngươi được đoàn tụ vui vẻ là điều nên làm.”

“Đa tạ Ma hậu! Đa tạ Ma hậu!”

“Ma hậu, lúc trước là chúng ta hiểu lầm người. Xin người rộng lượng, đừng so đo với hạng tiểu nhân như chúng ta. Dù chúng ta từng đối xử không phải với người, người vẫn rộng lòng cứu phu quân chúng ta.

Ma hậu, người và Ma Đế là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Tuy chúng ta thấp hèn nhỏ bé, nhưng nếu sau này Ma Đế và Ma hậu có gì sai khiến, dù là máu chảy đầu rơi, chúng ta cũng tuyệt không nửa lời oán thán!”

Hai nữ nhân hết lời cảm tạ Xích Diễm và Vân Nguyệt.

Trong lúc ba người còn đang giao lưu, nơi kia, ánh hồng trong tay Xích Diễm chợt lóe, vết thương trên người hai nam nhân kia đã kỳ tích được chữa lành.

Khi hai nữ nhân dập đầu lần nữa cảm tạ Vân Nguyệt, ngẩng đầu lên, họ đã thấy trượng phu mình đứng ngay trước mặt, mỉm cười nhìn họ.

Hai gia đình – nam, nữ, cùng hài tử – ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc vỡ òa.

Vân Nguyệt khẽ liếc nhìn Xích Diễm, người lúc này đang mỉm cười chứng kiến cảnh đoàn viên. Tuy nụ cười nhàn nhạt, nhưng sau ba năm chung sống, nàng càng nhận ra sự thay đổi nơi hắn.

Hắn, từ một Ma Đế máu lạnh, giết chóc vô tình, đã trở thành một người có trái tim, có cảm xúc, biết thương yêu.

Vì điều ấy, nụ cười của Vân Nguyệt cũng trở nên sâu lắng hơn.

Giữa muôn vàn lời cảm tạ của hai gia đình, Xích Diễm cùng Vân Nguyệt rời khỏi trọng vực thứ nhất của Ma giới.

Nhờ lời giới thiệu của Xích Diễm, Vân Nguyệt mới biết, Ma giới còn rộng lớn hơn nàng từng tưởng tượng.

Ma giới được chia làm mười tám trọng vực. Giống như người thường vẫn hay nói về mười tám tầng địa ngục, tầng càng cao càng gần với trung tâm.

Ngược lại hoàn toàn với Thiên đình – nơi được chia làm ba tầng mười ba cung – tầng một thấp nhất, tầng ba mười ba cao nhất. Trong Ma giới, nhất trọng vực là cao nhất, rồi dần dần hạ xuống qua mười bảy tầng, cuối cùng đến tầng thứ mười tám – nơi sâu thẳm nhất của địa ngục.

Vừa rồi, nơi họ đang ở chỉ là nơi bình dân cư trú – thuộc trọng vực đầu tiên. Còn như Cổ Vương và các thế lực yêu tộc từng nắm đại quyền, lại ở tận trọng vực thứ mười bảy. Các yêu ma khác cũng được phân chia dựa trên pháp lực và địa vị, sống rải rác khắp các tầng thiên cung trong Ma giới.

Mỗi khi thăng lên một trọng vực, là tiến thêm một cấp không gian, cần phải có pháp lực và địa vị tương ứng mới có thể vào ở.

Trọng vực thứ mười tám, là nơi sâu nhất của Ma giới, nơi chỉ có Ma Đế, bốn đại hộ pháp, cùng những yêu ma từng theo hắn lập nghiệp khi xưa mới có tư cách đặt chân đến. Nhưng cũng rất hiếm khi có trường hợp ngoại lệ.

Mỗi trọng vực như một thế giới riêng biệt, nên mười tám trọng vực chính là mười tám thế giới khác nhau.

Tại Thiên đình, hoàng thân quốc thích sống ở tầng cao nhất – tam tầng mười ba – bởi vì số lượng đông đảo, tuy không gian lớn nhưng vẫn có thể gặp người quen nếu may mắn.

Còn Ma giới thì thật sự quá đỗi vắng lặng. Một không gian rộng lớn như vậy, ngoài bốn hộ pháp thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, chỉ còn lại hai người – hắn và Xích Diễm.

Nói không ngoa, nếu nàng có tr*n tr**ng chạy quanh cả mười tám trọng vực, cũng không ai nhận ra!

Nghĩ đến lời Xích Diễm nói khi nãy, trên đường về trọng vực mười tám, Vân Nguyệt hỏi: “Chàng nói sẽ dẫn ta đi xem cái gì?”

“Bí mật!” – Xích Diễm cười cười không đáp.

Vân Nguyệt nhíu mày: “Thần bí như vậy sao?”

Kỳ thật, nàng vốn chẳng trông mong gì vào trọng vực thứ mười tám.

Cho dù nơi đó có đẹp đẽ, liệu có sánh được với Thiên đình tam tầng mười ba? Một nơi là thiên giới thượng tầng, một nơi là chốn âm u địa ngục, vốn chẳng thể so sánh.

Chỉ nhìn từ trọng vực đầu tiên đến những trọng vực sau, nàng cũng đủ hiểu.

Ngoài trọng vực đầu tiên mang dáng dấp phố xá nhộn nhịp, các trọng vực khác gần giống Thiên đình, nhưng so với vẻ rực rỡ nơi tiên giới, Ma giới chỉ toàn âm u. Mỗi tầng càng xuống sâu càng thêm tăm tối. Nơi có ánh sáng, cũng chỉ là do yêu ma dùng pháp lực chiếu sáng.

Ma giới yêu ma không đông như thần tiên tiên giới, nên mỗi trọng vực cũng thưa người, gần như một thế giới riêng.

Nghĩ đến trọng vực mười tám, nàng biết chắc nơi đó chỉ có hai người – nàng và Xích Diễm.

Nghĩ đến việc sau này toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người họ… Dù trọng vực ấy không thể đẹp bằng tam tầng mười ba, dù không một bóng người, dù là địa ngục, cũng chẳng thể khiến nàng chán ghét.

Bởi vì…

Chỉ cần nơi đó có Xích Diễm, chính là nhà của nàng.

Chỉ cần được ở bên hắn, nàng mãi mãi sẽ không cảm thấy cô đơn.

Dù nàng là người thích náo nhiệt, thích phố phường, thích ánh sáng rực rỡ… nhưng nếu phải đánh đổi tất cả để giữ lấy Xích Diễm, nàng tuyệt đối sẽ không do dự.

Cho nên, cho dù là nơi sâu nhất của địa ngục, nàng cũng nguyện theo hắn mãi mãi không rời.

Dưới sự dẫn dắt của Xích Diễm, họ rất nhanh đã đến trước cánh cửa trọng vực thứ mười tám.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 465: Không sợ làm không được, chỉ sợ không nghĩ tới


Cảnh tượng trước mắt khác biệt hoàn toàn với tưởng tượng của nàng. Nơi này không chỉ rực rỡ huy hoàng mà còn không hề thua kém thiên đình, hoàn toàn khiến người ta quên mất rằng bản thân đang ở địa ngục. Thường nghe chư vị thần tiên kể rằng, nếu tâm thuật bất chính, sẽ bị đánh xuống tầng mười tám địa ngục. Nhân gian cũng truyền tụng như thế, thậm chí còn nghiêm khắc hơn.

Tầng mười tám địa ngục chính là nơi Xích Diễm Ma Cung ngự trị – mười tám trọng vực. Thế nhưng, nàng lại cảm thấy nơi này còn tốt đẹp hơn tưởng tượng. So với thiên đình chân chính, cũng không có nhiều khác biệt lớn lao.

Lối vào duy nhất của mười tám trọng vực chính là phiến Hắc Ngọc Môn to lớn trước mắt. Tuy nhiên, cánh cửa ấy đã được Xích Diễm gia trì thêm pháp lực. Ngoại trừ bốn đại hộ pháp mà hắn tin tưởng tuyệt đối, bất kỳ yêu ma nào cũng không thể mở ra.

Dưới sự dẫn dắt của Xích Diễm, Hắc Ngọc Môn chậm rãi mở ra, một cây cầu vồng khổng lồ lập tức hiện ra trước mắt. Hai bên cầu vồng là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, phía dưới phủ đầy sương trắng mịt mù, không thể nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì. Dựa vào cảm nhận nhiệt độ mà nàng cảm thấy, nàng đoán dưới đó chắc chắn là nham thạch nóng chảy có thể thiêu rụi cả nguyên thần, khiến hồn phi phách tán.

Tuy nham thạch nóng chảy kia không phải điểm trọng yếu nhất, nhưng tầng sương trắng dày đặc trôi nổi phía trên lại tạo nên một biển hoa muôn tía nghìn hồng, vô số bươm bướm, ong mật cùng các loài chim bay lượn giữa những cánh hoa.

Ngoài biển hoa ra, hai bên cầu còn có những dòng thác từ trên cao đổ xuống. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi lạnh đến mức gần như có thể đông cứng cả thần hồn ma phách. Chính khoảnh khắc đó, nàng đã hiểu vì sao lại có tầng sương trắng này.

Nàng đoán vực sâu kia bên dưới chính là nham thạch nóng chảy, còn dòng thác nước lạnh buốt từ trên cao đổ xuống, khi chạm phải dòng dung nham cực nóng liền sinh ra khói trắng dày đặc. Nhiệt và hàn giao nhau, tạo thành làn sương trắng bao phủ khắp nơi. Sau đó thêm một chút pháp lực để giữ cho sương trắng không tan biến, thế là tạo nên cảnh tượng mộng ảo, tuyệt sắc như hiện giờ.

“Nơi này thật đẹp biết bao!” Vân Nguyệt không kiềm được cảm thán.

Trước sự ngạc nhiên và thích thú ấy của nàng, Xích Diễm chỉ mỉm cười không đáp.

“Đi thôi, đường còn dài, vừa đi vừa ngắm.”

Mặc cho Vân Nguyệt còn đang ngẩn ngơ trước cảnh sắc muôn hoa rực rỡ trải dài vô tận, Xích Diễm kéo nàng phi thân lên cầu vồng.

Tục truyền rằng, trong tầng mười tám địa ngục có một biển dung nham rộng lớn đến mức còn vượt qua cả Giang Hải. Chỉ cần chạm phải dù là một chút, bất luận là người hay thần ma, đều không thể sống sót.

Không chỉ vậy, vì nhiệt độ cực hạn của dung nham, hơi nước bốc lên từ đó có thể xuyên qua cả pháp tráo phòng hộ của thần ma, gây thương tổn nguyên thần của họ. Vì vậy, mỗi khi nhắc tới biển dung nham trong tầng mười tám địa ngục, bất luận là người, thần hay ma, ai nấy đều không khỏi biến sắc. Không ai từng có kinh nghiệm lại dám tùy tiện đi qua phiến đá ấy.

Nhưng hiện tại nàng đang làm gì?

Vân Nguyệt kinh ngạc đứng trên cầu vồng, cây cầu không chỉ phát sáng rực rỡ mà còn như những đám mây lững lờ bay, đang nhanh chóng trượt về phía trước, lướt qua biển dung nham nóng bỏng.

Nàng và Xích Diễm chỉ cần đứng yên trên cầu là có thể chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh sắc bên dưới. Cầu vồng này không giống với những cây cầu bảy sắc nàng từng biết. Dù mang nhiều màu sắc phong phú, nhưng nó lại uốn lượn theo hình chữ S, xuyên qua giữa biển hoa muôn sắc.

Vì vậy, tuy không thể thưởng ngoạn từng biển hoa một cách kỹ càng, nhưng Xích Diễm lại vô cùng tỉ mỉ, mỗi khi có một khu vực hoa đặc sắc, cây cầu liền xuyên qua đúng nơi đó.

“Cây cầu này là sao mà có được? Những đóa hoa kia lại là làm sao mọc được trên đó?” – lòng hiếu kỳ của Vân Nguyệt dâng trào mãnh liệt, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra tiếng.

Thấy nàng kinh ngạc cùng hài lòng như vậy, Xích Diễm không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Thích không?”

“Ân!” Vân Nguyệt gật đầu mạnh mẽ: “Rất thích! Mau nói đi, rốt cuộc làm sao ngươi có thể làm ra như vậy? Không lẽ toàn bộ thế giới biển hoa này đều do ngươi dùng pháp lực nâng lên sao?”

Thấy Xích Diễm chỉ cười không đáp, lòng nàng càng thêm lo lắng.

“A ——? Thật sự dùng pháp lực tạo ra sao? Vậy… vậy nếu không còn pháp lực thì sao? Những đóa hoa sẽ héo tàn mất không nói, quan trọng hơn là, biển hoa rộng lớn như vậy, ngươi đã tiêu hao bao nhiêu pháp lực rồi? Dù ngươi pháp lực cao cường, cũng không thể tùy tiện phung phí như vậy!

Huống chi Hỗn Nguyên Thiên Tinh của ngươi còn đang ở chỗ ta, trong thân thể ngươi hiện tại chỉ còn lại tiên lực, sẽ tổn hại rất nhiều đến thân thể a!”

Thấy nàng lo lắng đến thế, Xích Diễm toàn thân nhẹ nhõm, nịnh nọt hỏi: “Ngươi đau lòng sao?”

Vân Nguyệt bĩu môi, lại gật đầu thật mạnh, kiễng chân lên ôm lấy cổ hắn, không chút che giấu nói:

“Dĩ nhiên rồi! Đau lòng đến chết mất! Ngọn lửa, ta không muốn ngắm nhìn những đóa hoa này nữa, dù ta rất thích, nhưng ta không muốn ngươi vì khiến ta vui vẻ mà phải tổn thương chính mình.

Ngươi khỏe mạnh, ta mới có thể vui vẻ nhất. Nếu vì khiến ta cười mà hao tổn pháp lực, tổn hại thân thể, thì dù những đóa hoa kia có xinh đẹp đến mấy, ta cũng chẳng thể nào thích nổi.”

Lời nói của Vân Nguyệt khiến trong lòng Xích Diễm trào dâng cảm động. Hắn không nhịn được mà ôm chặt lấy eo nàng, rồi cúi xuống hôn nàng thật sâu, sau đó mỉm cười dịu dàng nói: “Biết ngay là Nguyệt Nhi của ta thương ta nhất mà.”

“Dĩ nhiên rồi!” Vân Nguyệt lại gật đầu mạnh mẽ, nói: “Ngươi mau mau thu lại pháp lực đi, dùng nhiều như vậy để tạo nên những thứ này, ta thật sự đau lòng. Một lát nữa ta không muốn nhìn thêm đóa hoa nào nữa!”

Nói xong, nàng lại thấy những đóa hoa muôn màu muôn sắc vừa rồi còn như mộng ảo, giờ phút này lại trở nên chướng mắt, khiến tâm nàng rối bời.

“Nha đầu ngốc!” Xích Diễm cười, ánh mắt đầy sủng nịch, đưa tay xoa đầu nàng, rồi kéo nàng vào lòng, chậm rãi giải thích:

“Nếu thật sự toàn bộ nơi này đều do ta dùng pháp lực duy trì, thì sao còn gọi là kinh hỉ được nữa?

Tất cả nơi này, ngay từ khi bắt đầu bố trí mới cần pháp lực. Sau khi hoàn tất, chúng sẽ tồn tại vĩnh viễn, không cần bất kỳ pháp lực nào nữa.”

“Thật sao?” Nhìn đại dương hoa bồng bềnh giữa nham thạch nóng chảy, ánh mắt nàng vẫn tràn đầy nghi hoặc.

“Ngươi làm thế nào mà làm được như vậy?”

Xích Diễm mỉm cười, kiên nhẫn chỉ về phía trước: “Cây cầu mà chúng ta đang đứng trên đây, là do ta sau khi ngươi trở lại thiên đình, đã đi khắp nhân gian. Mỗi khi sau cơn mưa, cầu vồng xuất hiện, ta đều thu lấy từng chiếc một.

Cây cầu vồng này, là kết quả của mười năm ở nhân gian, ta đã thu thập tổng cộng một ngàn năm trăm cầu vồng, bảo tồn lại rồi mang đến Ma Giới, sau đó dùng pháp lực kết hợp chúng lại với nhau.

Ngươi cũng biết, cầu vồng là vật dễ tan biến. Nhưng cây cầu này to lớn, lại có thể vững bền lâu dài, tất cả đều nhờ vào dung hòa giữa địa ngục chi hỏa và nước băng sông lạnh.

Nơi địa ngục không có ánh nắng, nhưng ngọn lửa nơi đây lại có thể sánh ngang ánh mặt trời. Ngươi cũng biết, cầu vồng chỉ có thể xuất hiện khi có mưa và ánh sáng mặt trời…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 466: Người tài cao gan lớn


Mà nơi đây, đã có nước sông băng không ngừng tuôn chảy, lại có địa ngục chi hỏa nóng bỏng chẳng kém gì ánh dương, hai yếu tố cực đoan ấy hòa hợp, liền tạo nên cây cầu vồng trường tồn vĩnh viễn tồn tại tại nơi này.”

Lời giải thích của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt ngẩn người. Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn nước sông băng kia, là từ đâu tới?”

“Chuyện này thì đơn giản hơn nhiều. Ta từng nhìn thấy các dị tinh cầu, quanh chúng ta có rất nhiều tinh cầu vì quá lạnh mà gần như toàn bộ đều kết thành sông băng. Do đó, ta xé rách thời không, chọn ra hai tinh cầu băng lớn nhất, liên kết trực tiếp với nơi này.

Tầng mười tám địa ngục với nham thạch nóng chảy, hẳn ngươi đã từng nghe qua. Ta đưa một ít nham thạch đến bên trong hai tinh cầu băng ấy. Bởi vì nhiệt độ quá cao, sông băng trên tinh cầu không chịu nổi, hóa thành nước đá, từ đó tạo thành những dòng thác đổ xuống.”

Nghe Xích Diễm nói một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Vân Nguyệt lại chấn động. Quả đúng là “người tài cao, gan lớn”, lời ấy quả không sai chút nào.

Nàng cảm khái nhìn lên bầu trời không thấy điểm cuối, lúc này mới hiểu vì sao nàng không thể dùng pháp lực nhìn thấu đoạn cuối của thác nước cao đến ba ngàn trượng ấy. Thì ra, phía trên chính là hai tinh cầu khác!

Không đợi nàng tiếp tục hỏi, Xích Diễm lại chỉ tay về biển hoa bạt ngàn trước mắt, nói:

“Nhìn thấy tầng sương trắng dày đặc bên dưới không? Chính là sương mù hình thành từ hơi nóng và hơi lạnh va chạm. Ta dùng pháp thuật cố định chúng lại bên dưới cầu vồng. Loại pháp thuật này không tiêu tốn quá nhiều pháp lực.

Trước kia, ta đã phái người đến thiên đình dò hỏi xem ngươi thích loại hoa nào, màu sắc ra sao. Sau đó lại sai người dùng kỳ trân dị bảo đổi lấy hạt giống từ Hoa Tiên.

Tiếp đến, đến Thổ Thần để mua loại đất nhẹ nhất. Bởi vì ta đã dùng pháp lực cố định lớp sương mù lại, không để chúng trôi nổi khắp nơi, nên tất cả sương mù đều tập trung thành một dải trên mặt nước.

Sương mù luôn có xu hướng bốc lên trên, tuy rằng đã bị pháp lực cố định, nhưng vẫn còn giữ sức nổi rất mạnh.”

“Ta biết rồi!” Vân Nguyệt hưng phấn ngắt lời, phỏng đoán tiếp: “Bởi vì sức nổi mạnh mẽ của tầng sương mù ấy, cộng thêm lớp đất cực nhẹ, nên khi rải đất lên, lớp đất ấy liền được đỡ lên bởi sức nổi của sương trắng. Sau đó ngươi rải hạt giống hoa lên, thế là nơi này nở hoa!

Đúng! Nhất định là như vậy! Dù nhiệt độ nham thạch nóng chảy rất cao, nhưng dưới dòng nước sông băng không ngừng xối rửa, nhiệt độ nơi này đã trở nên ôn hòa, hợp lòng người.

Những đóa hoa kia nhất định rất thích hợp với nhiệt độ như vậy, nên mới có thể sinh trưởng tốt đến thế! Đúng không?”

Nhìn gương mặt nàng đỏ bừng vì hưng phấn, Xích Diễm thật muốn cúi đầu cắn nhẹ nàng một cái, nhưng hắn lại không nỡ…

“Đừng giả vờ không nghe, rốt cuộc ta đoán có đúng không?” Vân Nguyệt kéo tay hắn, làm nũng hỏi.

“Ân.” Xích Diễm lúc này mới từ mê say tỉnh lại, gật đầu nói thêm:

“Những đóa hoa này có thể nở đẹp như thế, một phần là nhờ dòng thác không ngừng đổ xuống, mang theo từng hạt mưa bụi nhẹ nhàng tưới tắm, phần khác là vì lớp sương trắng kia càng để lâu càng dày, từ đó hình thành đá vôi sống – lại chính là loại đất tốt nhất cho cây trồng.

Khí hậu ôn hòa, đất đai màu mỡ, cộng thêm mưa bụi dịu dàng, đó chính là lý do những đóa hoa ngươi yêu thích có thể sinh trưởng đẹp đẽ đến như vậy.”

Nhìn biển hoa rộng lớn trước mắt, Vân Nguyệt đã hoàn toàn ngây người trên cầu vồng.

Nàng cứ đứng nguyên tại đó, mặc cho cầu vồng đưa nàng đi đến bất kỳ nơi nào.

Trên cầu vồng, ánh sáng dịu dàng chảy trôi, nàng vừa nhìn ngắm cảnh sắc, vừa lắng nghe lời Xích Diễm kể về từng ý tưởng thiết kế nên nơi đây.

Nghe đến đâu, nước mắt nàng không kìm được dâng đầy hốc mắt, lặng lẽ quay lưng về phía hắn, đối diện biển hoa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Những giọt nước mắt ấy xuyên qua ánh sáng cầu vồng, nhỏ xuống những đóa hoa kiều diễm phía dưới. Chỉ trong chốc lát, đóa hoa dưới chân nàng bỗng nở rộ rực rỡ hơn cả lúc ban đầu.

Nơi này, nàng chẳng còn cảm giác là địa ngục nữa.

Nơi này, còn đẹp hơn mười ba tầng trời gấp vạn lần!

Nơi này, chính là thiên đường mà nàng từng mộng tưởng!

Vì nàng mà hắn đã tạo nên một thiên đường mộng tưởng như thế, ngọn lửa của nàng đã phải hao tốn biết bao tâm huyết, sống chết cải tạo một biển lửa địa ngục thành chốn thần tiên đẹp tuyệt trần.

Một kiệt tác như vậy, nếu không trải qua bao nhiêu năm tháng cùng tâm huyết, tuyệt đối không thể làm ra.

Hắn đã mất đến mười năm ở nhân gian, đi khắp nơi thu thập cầu vồng. Phải chăng hắn phải đứng chờ trong mưa để kịp thu lấy ánh cầu vồng vừa xuất hiện?

Hắn còn phải xé rách thời không, mang hai tinh cầu băng đến nơi này. Phải tốn bao nhiêu pháp lực để di chuyển được cả tinh cầu?

Những thổ nhưỡng, hạt giống hoa kia, hắn đều lấy từ tiên giới. Muốn thu được từng ấy kỳ trân dị bảo, chắc chắn hắn phải bỏ ra bao nhiêu công sức, đi cầu cạnh các thần tiên, dùng tâm ý và thành ý mới có được.

Quan trọng nhất, là tấm lòng của hắn, cùng sự sáng tạo vô cùng đặc biệt ấy.

Dù hắn có vô vàn pháp lực, có hàng nghìn kỳ trân dị bảo, nhưng nếu thiếu đi tấm lòng chân thành và sự tài hoa khiến người ta kinh ngạc, thì dù có sở hữu cả thế giới, hắn cũng không thể khiến nơi đây trở nên hoàn mỹ như thế.

“Nha đầu, lại đây, quay mặt lại với ta.”

Ngay khi giọt nước mắt đầu tiên của nàng rơi xuống đóa hoa dưới chân, Xích Diễm liền biết nàng đang khóc.

Nàng là một cô gái vô cùng dễ cảm động, dễ buồn.

Tuy biết rõ nàng là vì cảm động mà rơi lệ, nhưng bất kể nàng khóc vì lý do gì, chỉ cần thấy nàng rơi nước mắt, hắn liền đau lòng.

Huống hồ nha đầu này tuyến lệ lại quá phát triển, vừa động một chút là nước mắt lã chã, một khi đã rơi thì không thể dừng lại. Thường xuyên khóc đến sưng cả đôi mắt to sáng ngời kia.

“Không muốn…” Vân Nguyệt cảm động đến rối bời, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, nàng không muốn để Xích Diễm thấy bộ dạng khó coi của mình. Thân thể uốn éo, cúi đầu, cố gắng tránh ánh mắt hắn đang tiến đến gần.

“Nha đầu ngốc, ngươi cũng biết ngươi khóc lên thật xấu biết bao không?” Xích Diễm không kéo nàng lại, chỉ đứng sau nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt mỉm cười.

“Ngươi mới xấu!” Vừa nghe Xích Diễm nói mình xấu, Vân Nguyệt lập tức xoay người, trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt tức giận như muốn ăn người: “Ta chỗ nào xấu? Ngươi nói, ta xấu chỗ nào?”

Nói xong, nàng hơi híp mắt lại, nghiêng đầu lườm: “Hừ, ta biết ngay, nhất định là ngươi ở với người khác lâu quá, cho nên bắt đầu chê ta rồi!”

Đối với sự nghi ngờ vô cớ của nàng, Xích Diễm đã sớm quen thuộc, không lấy làm lạ. Hắn chỉ mỉm cười hỏi: “Thông minh thật! Làm sao ngươi đoán được?”

Nghe hắn không những không lập tức dỗ dành, mà còn hỏi lại như vậy, Vân Nguyệt lập tức nổi giận đùng đùng. Nàng bất ngờ siết chặt cổ hắn, hung hăng cảnh cáo: “Hừ! Ngươi dám! Nếu ngươi dám chê ta, dám bỏ ta mà đi tìm nữ nhân khác, thì…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 467: Ai có bản lĩnh có thể đem bọn hắn tách ra?


“Ta liền…”

“Liền như thế nào?” – Xích Diễm cười mắt cong cong hỏi, ánh mắt mang theo sự chờ mong sâu kín.

Thực lòng mà nói, hắn rất muốn biết đáp án cho câu hỏi này.

Vân Nguyệt là một nữ tử thuần khiết, thiện lương. Dẫu cho hắn có quyết không tiếc sinh mạng, cũng tuyệt đối không làm điều gì có lỗi với nàng. Thế nhưng, hắn vẫn tha thiết muốn biết rõ, rốt cuộc hắn chiếm giữ vị trí gì trong lòng nàng.

Bởi vì đã từng, chỉ để không khiến Chiến Tân Đường thương tâm, nàng có thể vứt bỏ hắn.

Nếu không nhờ hắn giúp nàng gạt bỏ muôn vàn trắc trở, thì có lẽ bây giờ bọn họ đã chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhau nơi chân trời xa xăm.

Cho nên, hắn rất muốn biết, nếu có một ngày hắn rời bỏ nàng, đến bên người nữ nhân khác, nàng sẽ làm thế nào? Liệu nàng có thể giống hắn, dẫu thế nào cũng không buông tay?

Nhìn Xích Diễm, Vân Nguyệt nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Không thế nào cả. Ta biết, ngươi sẽ không ghét bỏ ta, càng không thể vứt bỏ ta.”

“Không được! Ngươi phải trả lời ta. Nếu như ta thật sự ghét bỏ ngươi, rời bỏ ngươi, ngươi sẽ thế nào?” – Xích Diễm nhíu mày, không hài lòng với sự thản nhiên của nàng.

Vân Nguyệt trừng mắt: “Đại ca, nếu ngươi đã ghét bỏ ta, rời bỏ ta, vậy ngươi còn hy vọng ta phải thế nào? Cùng lắm thì ta thu thập hết bảo vật rồi rời đi!”

“Ta ở trong lòng ngươi, chỉ có địa vị như vậy thôi sao? Ngươi thậm chí không tranh giành, liền rời đi?” – Giọng nói của Xích Diễm mang theo chút oán trách.

Thấy hắn bắt đầu nghiêm túc, Vân Nguyệt cũng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên thâm trầm.

“Chúng ta sẽ sống rất lâu rất lâu, lâu đến không thấy điểm cuối. Có thể có một ngày, ngươi sẽ chán ghét ta cũng chưa biết chừng.

Nếu có ngày ngươi không còn yêu ta nữa, không muốn ở bên ta nữa, ngươi chỉ cần nói một tiếng. Vì hạnh phúc của ngươi, ta sẽ thành toàn, rời xa ngươi.

Bởi vì ngươi là người ta yêu, cho nên ta mong nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của ngươi. Nếu hạnh phúc của ngươi phải đổi bằng sự bất hạnh của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.

Tất nhiên, trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ cố gắng hết sức để giữ lấy ngươi. Nếu đã dốc toàn lực mà vẫn không giữ được, ngươi vẫn không yêu ta, không muốn sánh vai cùng ta tiếp tục bước đi, vậy ta sẽ buông tay.”

Lời nàng vừa dứt, trong lòng Xích Diễm bỗng dâng lên một nỗi bất an không tên.

Hắn không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, một nỗi hoảng hốt bủa vây lấy tâm trí, như báo hiệu rằng hắn sắp mất đi nàng.

Trong lòng chấn động mạnh, mồ hôi lạnh tức thì thấm ướt lưng áo. Không đợi nàng nói thêm lời nào, hắn liền kéo nàng ôm chặt vào lòng, ghì chặt nàng như thể sợ nàng bỗng tan biến. Hắn vùi mặt vào cổ nàng, siết lấy nàng không buông.

Từ lúc huyễn hóa thành hình người đến nay, hắn chưa từng có linh cảm bất thường nào.

Dẫu là thời điểm hắn mưu toan thâu tóm cả tiên giới, bị đích thân thái tử thiên giới, thiên đế và Phật tổ liên thủ trấn áp dưới chân núi Thích Già, hắn cũng không có dự cảm xấu như bây giờ.

Loại cảm giác ấy, thật sự khiến hắn khó chịu.

Càng tệ hơn khi cảm giác ấy lại hướng đến nàng – vị hôn thê hắn yêu nhất, người hắn trân trọng hơn cả sinh mệnh.

Sao hắn lại không thể ở bên nàng?

Xích Diễm nghĩ mãi không ra.

Trên đời này, ai có bản lĩnh tách bọn họ ra?

Hắn tuyệt đối không tin bản thân sẽ vì người khác mà thay lòng đổi dạ. Trước mặt nữ tử này, hắn thậm chí xem nàng còn trọng hơn sinh mệnh của chính mình.

Nếu thật là vậy,

Hắn đã không xuất hiện dự cảm bất tường này.

Chẳng lẽ hắn sẽ gặp bất trắc?

Xích Diễm âm thầm kinh hãi.

Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Tuy mất đi Hỗn Nguyên Thiên Tinh, ma công cũng đã hoàn toàn bị phế, hơn phân nửa pháp lực trong cơ thể hắn cũng đã truyền cho Vân Nguyệt, thậm chí còn dùng bí thuật phong ấn chúng lại.

Nhưng hắn vẫn còn dư lại một triệu năm rưỡi pháp lực kia mà!

Trong toàn cõi tiên giới và ma giới, ai có thể vượt qua hắn?

Trừ phi Phật tổ và Thiên Đế lại liên thủ trấn áp… Nhưng, hiện tại hắn đã không còn ma tâm, chỉ còn tiên lực. Chỉ cần Thiên Đế và chư vị thượng thần liên thủ, hắn cũng khó mà chống đỡ.

Thế nhưng… hắn đã biết thu liễm, đã cùng Nguyệt Nhi sống an ổn.

Thiên Đế chính là nhạc phụ tương lai của hắn, làm sao lại ra tay với hắn được?

Vậy, còn ai có thể chia cắt hắn và Nguyệt Nhi đây?

“Ngọn lửa, ngươi ôm chặt quá, ta thở không nổi!”

Vân Nguyệt gắng sức đẩy hắn ra, cố nâng khuôn mặt khỏi lồng ngực hắn.

Lúc này Xích Diễm mới phát hiện bản thân dùng lực quá mạnh, vội vàng buông tay.

“Ngọn lửa…”

Vân Nguyệt từ trong vòng tay hắn bước ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nàng cảm thấy, giữa hai người bọn họ đã hòa làm một. Bởi vì nàng luôn có thể cảm nhận được tâm tình của hắn.

Ngay cả cảm giác bất an mãnh liệt kia trong lòng hắn, nàng cũng có thể cảm nhận.

Dù không rõ ràng như hắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất rõ. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu trong tim hắn – vì dự cảm xấu kia mà dấy lên.

Nghĩ đến đó, Vân Nguyệt chủ động ôm chặt lấy hắn, gắt gao siết eo hắn trong vòng tay, dịu dàng hứa hẹn:

“Ngọn lửa, ngươi yên tâm. Lúc nãy ta chỉ nói đùa thôi. Ngươi yêu ta sâu đậm như vậy, sao có thể nhẫn tâm rời bỏ ta? Nếu đã như vậy, làm sao ta có thể rời xa ngươi được?

Ta sẽ không thay lòng đổi dạ. Dù cho ngươi có thay lòng, ta cũng sẽ không. Cho nên, ngươi hãy yên tâm. Dù có một ngày ngươi thật sự rời xa ta, rất nhiều vạn năm sau lại nhớ đến ta, nhận ra rằng ta mới là người tốt nhất, ta vẫn sẽ ở đây, chờ ngươi quay về…”

“Xú nha đầu, nói cái gì vậy hả?” – Xích Diễm nghiêm giọng: “Trong mắt ngươi, ta là kẻ bạc tình như thế sao? Với tình cảm, lại bất trung đến thế sao?

Ta nói cho ngươi biết, dù ta có chết cũng không bao giờ vứt bỏ người mình yêu.

Cho nên, đời này, ngươi tuyệt đối không được rời khỏi ta, nghe rõ chưa?”

Lời nói kiên định của Xích Diễm khiến tâm tình Vân Nguyệt dịu đi đôi phần.

Tuy bọn họ chỉ mới ở bên nhau chưa đầy bốn ngày, nhưng tính theo tiên lịch, thời gian đã là trọn vẹn ba năm.

Ba năm ấy, cả hai đều vui vẻ, mãn nguyện. Chưa từng nghĩ đến việc rời xa đối phương, càng chưa từng có dự cảm chẳng lành như lúc này, bởi vậy cũng chưa từng nhắc đến đề tài này.

Nhưng lời cam kết vững như bàn thạch của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt như được uống một liều thuốc an thần.

Nếu hắn đã hứa sẽ không rời bỏ nàng, vậy thì trên đời này, còn ai có khả năng tách họ ra được?

Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, nàng kiên định gật đầu.

Tuy nàng không thích việc Xích Diễm đem tính mạng ra để thề thốt, nhưng tình cảm hắn dành cho nàng, rõ ràng đã vượt qua cả sinh mệnh. Điểm này, toàn bộ thần ma ở tiên giới và ma giới đều biết rõ.

Đợi đến khi Vân Nguyệt trịnh trọng gật đầu, trong lòng Xích Diễm mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Tuy vậy, linh cảm bất tường đột nhiên dâng trào trong lòng hắn vẫn chưa hề tiêu tan, như thể một gốc rễ đã cắm sâu, dẫu cố gắng thế nào cũng chẳng thể nhổ bỏ được.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 468: Không tốt dự cảm


Bởi vì trong lòng luôn mơ hồ bất an, Xích Diễm lại căn dặn thêm một lần nữa: “Nguyệt Nhi, hãy nhớ kỹ, ta là trượng phu của ngươi, là người sẽ cùng ngươi đi hết một đời. Bất luận xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không thể vì bất kỳ nữ nhân nào khác mà thay lòng đổi dạ. Ngươi hiểu không?”

“Ân.” – Vân Nguyệt nghiêm túc gật đầu – “Ta tin ngươi.”

Nhưng Xích Diễm vẫn cảm thấy lời nói còn chưa đủ rõ ràng, liền nhấn mạnh thêm: “Hãy ghi nhớ, là bất kỳ ai! Trong lòng ta, không một ai có thể quan trọng hơn ngươi. Vĩnh viễn, ta không thể vì bất kỳ người nào khác mà buông tay ngươi.”

“Ngọn lửa, ta biết, ngươi yên tâm.” – Vân Nguyệt cảm thấy lời nói của Xích Diễm có phần giống như đang trăn trối, cảm giác ấy khiến nàng vô cùng khó chịu.

Thế nhưng Xích Diễm vẫn không yên lòng, lại hỏi: “Nếu một ngày kia, ngươi phát hiện ta đang ở bên cạnh một nữ nhân khác, ngươi sẽ làm gì?”

“Không tin! Tuyệt đối không tin!” – Vân Nguyệt đáp một cách kiên định.

“Nếu như chính miệng ta nói rằng ta không còn yêu ngươi, muốn cùng nữ nhân khác bên nhau thì sao?”

“…” – Vân Nguyệt uất ức nhìn hắn, loại chuyện quá đáng như vậy mà hắn cũng không biết xấu hổ mà hỏi sao?

“Trả lời ta!” – Xích Diễm gấp gáp muốn biết đáp án.

Vân Nguyệt nghẹn một hồi, rầu rĩ đáp: “Ta vẫn sẽ lựa chọn không tin, sau đó điều tra đến cùng vì sao ngươi lại nói như vậy. Dù có chứng thực rằng ngươi không còn yêu ta, ta cũng sẽ không quên bộ dạng nghiêm túc của ngươi khi nói với ta những lời hôm nay.

Một người chồng dám vì ta mà đánh cược cả sinh mệnh, sao ta có thể tin hắn đột nhiên không còn yêu ta nữa?

Nếu thật sự như vậy, ta sẽ nghĩ cách giết nữ nhân kia. Nếu lúc đó, ngươi thà để ta giết, cũng không muốn nữ nhân kia chết, vậy thì ta sẽ hoàn toàn chết tâm.”

“Sai!” – Xích Diễm lập tức bác bỏ.

“Vẫn sai sao?”

“Nếu đến lúc đó, ngươi phát hiện tất cả những điều ngươi tin tưởng đều bị đảo lộn, ta không còn yêu ngươi, mà lại yêu nữ nhân khác, thậm chí nguyện vì nàng mà chết, ngươi vẫn phải nhớ kỹ những lời hôm nay ta đã nói.

Ta – Xích Diễm – cả đời này chỉ yêu một mình ngươi, Vân Nguyệt. Điều đó vĩnh viễn không đổi. Ta có thể lấy sinh mệnh để thề.

Nếu đến một ngày lời nói hôm nay bị phủ định, tất cả đều không còn đúng, vậy nhất định là đã có chuyện xảy ra.

Bất luận ngươi có đủ năng lực để xoay chuyển tình thế hay không, cũng nhất định phải bảo vệ đoạn tình cảm này của chúng ta. Nhớ kỹ chưa?”

“…” – Vân Nguyệt nhìn hắn hồi lâu, rồi hỏi: “Ngọn lửa, lúc nãy ta cảm nhận được ngươi bất an. Rốt cuộc ngươi đã dự cảm điều gì?”

Xích Diễm định nói ra, nhưng lại sợ khiến nàng suy nghĩ nhiều, hơn nữa, bản thân hắn cũng cảm thấy mình có phần lo nghĩ thái quá.

Bây giờ ngoài Phật tổ ra, hắn là kẻ cường đại nhất giữa trời đất. Nếu vậy, còn ai có đủ khả năng chia cắt bọn họ?

Nghĩ tới đây, Xích Diễm dịu dàng vuốt má nàng, thả lỏng tâm trạng nói: “Không có gì, chỉ là vì ta quá để tâm đến ngươi, nên mới sinh lòng sợ hãi. Chỉ cần ngươi đáp ứng những lời vừa rồi, ta liền hoàn toàn yên tâm. Ngươi, có đồng ý không?”

Thấy Xích Diễm không muốn nói rõ, Vân Nguyệt cũng không miễn cưỡng. Dù sao cảm giác ấy thật sự rất khó chịu.

Hiện tại bọn họ đã ở bên nhau, thì nên an vui bên nhau.

Nàng tin tưởng, một người trượng phu dám bất chấp tất cả vì nàng, tuyệt đối sẽ không đột nhiên thay lòng.

Tình yêu của họ, dù có khởi đầu bất ngờ, dù mang theo chút cẩu huyết,

Nhưng nàng không ngốc. Nếu đến cả Xích Diễm cũng có thể thay lòng đổi dạ, thì trên đời này còn điều gì có thể vĩnh hằng?

Vân Nguyệt khẽ gật đầu, dịu dàng trấn an: “Ngọn lửa, ngươi yên tâm, chúng ta đã cùng nhau trải qua chừng ấy, Nguyệt Nhi kiếp này ngoài tay ngươi ra, tay ai ta cũng không nắm.

Ngươi yêu ta sâu đậm như vậy, thậm chí vì yêu mà không tiếc tính mạng, thì làm sao có thể đột nhiên không cần ta?

Vì vậy, mặc kệ sau này chúng ta có trải qua thử thách gì, ta cũng sẽ không bỏ rơi ngươi, càng không buông bỏ tình yêu này.

Còn nữa, đừng chỉ nói về ngươi. Nếu một ngày nào đó ta thay đổi, ngươi cũng không được nghi ngờ, nhất định phải tìm hiểu chân tướng, nhất định phải đưa ta trở về.”

Lời nói chân thành của nàng khiến Xích Diễm như được uống thuốc an thần, cuối cùng cũng trấn định lại nỗi bất an trong lòng.

Đúng vậy, tình cảm của họ đến với nhau có thể coi là dễ dàng. Như Phật lý từng nói: dễ đến dễ mất. Có lẽ tình yêu này rồi sẽ phải trải qua muôn vàn thử thách, nhưng hắn không sợ.

Có những lời này của Vân Nguyệt, hắn còn điều gì phải e ngại?

Hắn đủ cường đại, tình yêu của họ cũng đủ vững chắc. Hắn tin rằng, bất kể gặp phải điều gì ngăn trở, họ cũng có thể tay trong tay đi đến cuối con đường.

“Yên tâm đi Nguyệt Nhi, cho dù tình yêu của chúng ta có trải qua bao nhiêu thử thách, chỉ cần niềm tin vững vàng, lòng tin vào nhau đủ sâu, thì dù mây mù giăng lối, cũng có thể vén ra ánh trăng.

Huống hồ, trượng phu của ngươi cường đại như vậy, sau lưng ngươi còn có phụ vương ngươi. Ngươi nói xem, còn ai trong trời đất này có thể chia cách được chúng ta?”

Vân Nguyệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy lời hắn rất có lý, liền gật đầu liên tục.

Xích Diễm cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng: “Cho nên, chúng ta cứ tưởng tượng trước tình huống tệ nhất, nếu ngay cả tình huống tồi tệ nhất cũng đã chuẩn bị đối sách, thì còn gì đáng sợ nữa? Cứ vui vẻ sống những ngày tháng bình yên của chúng ta thôi.

Làm Ma Đế ba triệu năm, đến khi gặp được ngươi mới nhận ra, bất kể ta thống lĩnh bao nhiêu người, có bao nhiêu của cải, cũng không sánh bằng một ngày hạnh phúc bên cạnh ngươi.”

Nghe lời thổ lộ chân thành ấy, Vân Nguyệt cảm động ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói:

“Ngọn lửa, ta cũng vậy! Có thể ở bên ngươi, chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của ta. Chúng ta nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy!”

Cây cầu vồng đưa họ đi với tốc độ rất nhanh, chẳng kém gì khi phi hành giữa không trung.

Ban đầu, Xích Diễm định cùng nàng phi hành trên cầu, như vậy sẽ vượt qua được biển dung nham nhanh hơn. Nhưng Vân Nguyệt không đồng ý.

Bởi vì nơi này là thiên đường trong địa ngục mà Xích Diễm đã dồn tâm huyết kiến tạo. Ngay cả vận tốc của cây cầu nàng còn cảm thấy quá nhanh, chưa kịp thưởng ngoạn từng khung cảnh đã bị lướt qua, làm sao chịu được cảnh bị kéo vội qua từng chốn?

Bất kể Xích Diễm có dụ dỗ nàng rằng phía trước còn có nhiều điều bất ngờ, Vân Nguyệt cũng không nhượng bộ.

Nơi này còn chưa ngắm đủ, làm sao đi tiếp? Dù sao những bất ngờ phía trước đã được chuẩn bị sẵn, cứ chậm rãi mà thưởng thức.

Trước đây, nàng chưa từng nghĩ rằng tại một vùng tử địa, giữa dòng nham thạch nóng chảy lại có thể trồng nên những đóa hoa kiều diễm như thế! Không chỉ sống được, mà còn rực rỡ muôn hồng nghìn tía!

Dù Xích Diễm đã giải thích nguyên lý sinh trưởng của chúng, nhưng Vân Nguyệt vẫn không ngăn nổi sự thán phục trong lòng mình.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 469: Trong Ma cung hải dương


Ngắm nhìn bươm bướm, ong mật cùng chim chóc đang vui đùa giữa rừng tùng phồn hoa, giữa phiến nham thạch nóng chảy đầy tử khí, một mảnh chim hót hoa thơm rộn rã, cảm giác ấy thực sự là nghịch thiên đến cực điểm.

“Những con bươm bướm, ong mật cùng các loài chim này đều là ngươi bắt tới sao?” Vân Nguyệt quay đầu nhìn về phía Xích Diễm, nghi hoặc hỏi: “Ngươi đừng nói với ta, lúc ngươi bắt những thứ này còn cố ý ghép thành đôi, con trống con mái đều có bắt a!”

Lời nói của Vân Nguyệt khiến Xích Diễm bật cười khẽ, liếc nhìn nàng một cái, lại không trả lời câu hỏi ấy.

“Chúng ta sắp đi qua thác nước rồi.”

Lời của Xích Diễm khơi dậy sự hiếu kỳ trong lòng Vân Nguyệt đối với trạm tiếp theo.

Chỉ thấy thác nước như hai cây ngọc trụ thông thiên tuôn trào đổ xuống, vang lên những tiếng ào ào dội trời. Giọt nước va chạm giữa không trung, bay lượn khắp nơi, biến con đường tiến vào Ma Cung thành một bức màn nước thiên nhiên đầy kỳ ảo.

Dưới ánh cầu vồng dẫn đường, Vân Nguyệt rốt cuộc cũng rời xa biển hoa trên địa ngục nham thạch, bước vào màn nước, tiến thêm một bước đến gần Ma Cung.

Màn nước là nơi hai dòng thác gần nhau nhất, bởi vậy bên tai tràn ngập tiếng nước ào ào vang dội.

Đi qua màn nước, cũng là triệt để từ biệt với nham thạch nóng chảy địa ngục.

Không còn ánh sáng chói chang của nham thạch, không còn thác nước cuồn cuộn, cầu vồng cũng tan biến từ đây.

Phía trước là một mảnh trắng xóa mênh mông, Vân Nguyệt bước theo Xích Diễm đặt chân lên tầng mây tím che khuất hoàn toàn tầm mắt của họ.

Đây là một vùng mây tía rực rỡ đan xen giữa sắc hồng, trắng và lam, đẹp đến nao lòng. Vân Nguyệt đứng trên tầng mây, lòng đầy mong đợi cho những điều kỳ diệu sắp tới.

Mây tía đưa nàng và Xích Diễm lơ lửng giữa không trung, tiếng nước ào ào vẫn không ngừng văng vẳng bên tai.

Chẳng lẽ tai nàng có vấn đề?

Vân Nguyệt quay đầu lại nhìn, quả thật thác nước đã cách nàng càng lúc càng xa, vậy vì sao vẫn nghe thấy tiếng nước khắp nơi?

Cuối cùng, khi tầng mây tía đưa họ rời khỏi biển mây rộng lớn, xung quanh chợt trở nên sáng sủa và thông suốt.

Chưa kịp phản ứng xem đây là đâu, một tràng âm thanh cao dB vang vọng từ phía dưới truyền lên.

Vân Nguyệt lập tức nằm rạp trên tầng mây nhìn xuống, không kìm được bật thốt ra tiếng kinh ngạc.

“Oa…”

Xích Diễm nhìn thân hình nàng gần như muốn lao mình khỏi mây xuống biển, liền mỉm cười hỏi: “Thế nào? Thích không?”

Vân Nguyệt ngước nhìn Xích Diễm, sống mũi cay cay.

“Sao lại khóc rồi? Nha đầu, ngươi cứ thích khóc như vậy, về sau đi theo ta sẽ thường xuyên phải khóc đó!”

“Ngươi hiểu rõ tâm ý người ta như thế, ai cho phép ngươi hiểu rõ như vậy!” Vân Nguyệt vừa hạnh phúc, vừa hờn dỗi đáp lại.

Trước đây tại Thiên Đình, phụ vương cùng mẫu hậu chưa từng cho phép nàng hạ phàm. Mỗi lần có cơ hội xuống trần, nàng luôn chỉ chăm chăm tìm món ngon để thưởng thức.

Thiên Đình cái gì cũng có, chỉ là không có đại dương mênh mông.

Nàng yêu nước, yêu bầu trời xanh và mây trắng phản chiếu trên mặt biển, nhưng chỉ duy Thiên Đình là không có.

Thế mà Xích Diễm lại có thể mang cả một đại dương tới nơi đây.

Nhìn thấy một con cá voi khổng lồ vui vẻ bơi ngang qua trước mặt họ, Vân Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao có thể đem cả đại dương nhân gian tới đây? Làm vậy chẳng phải nhân gian không còn biển nữa sao?”

“Ta không có đem hải dương của thế giới này tới. Ta nhìn thấy một tinh cầu khác có tám phần diện tích là hải dương, liền dời một phần tới đây. Khi ấy còn chưa có nhân loại xuất hiện, chỉ toàn là động vật nguyên thủy, nên ta mang chúng tới đây. Xem chúng sinh sống, sinh sản, tiến hóa trong Ma cung, nhất định sẽ là chuyện rất thú vị. Ngươi nghĩ sao?”

“Ân!” Vân Nguyệt cười rạng rỡ, gật đầu mạnh mẽ.

Xích Diễm hiểu nàng quá rõ, mọi điều nàng yêu thích, hắn đều biết tường tận.

Không đúng.

“Ngươi làm sao biết ta thích hải dương? Sau khi đưa ta rời Thiên Đình, hai chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau, ngươi lấy đâu ra thời gian đi tinh cầu khác để chuyển cả biển về đây?”

“Biển này sớm đã được bố trí nơi này rồi.” Xích Diễm đáp: “Khi đưa ngươi đến đình Xoay Chuyển Trời Đất, ta đã nghĩ sẽ tự tay chuẩn bị một món quà đại hôn thật đặc biệt cho ngươi. Ma Giới có gì mà không có? Ta không thể chỉ tặng ngươi một viên trân châu siêu lớn, những thứ ấy không đủ để biểu đạt tình cảm ta dành cho ngươi. Lễ vật chân chính, phải là tự tay chuẩn bị, từng bước vun đắp và bố trí. Như thế nào? Lễ vật đại hôn này, ngươi có thích không?”

“Ngọn lửa, ngươi thật tốt! Ta thích! Ta rất thích từng ngọn hoa, từng cọng cỏ, từng khung cảnh nơi này! Đây là gia viên của chúng ta, cũng là thiên đường của chúng ta, chúng ta sẽ sống bên nhau, yêu thương nhau trọn đời trọn kiếp nơi đây!”

“Hảo.”

Xích Diễm vừa mới mỉm cười đáp lại, đôi môi liền bị Vân Nguyệt chủ động hôn lên.

Đối với nụ hôn bất ngờ, Xích Diễm vui vẻ tiếp nhận.

Dù sao hắn chỉ hứa với Thiên Đế không cùng nàng thành vợ chồng trước khi đại hôn, chứ không hề nói sẽ từ chối những phút giây tình tứ như thế này.

Chỉ là, khi hôn sâu lên môi Vân Nguyệt, trong lòng hắn lại hối hận với lời hứa năm xưa.

Đó là lời hứa khiến hắn suốt đời phải tiếc nuối. Có những lúc, một ngày hối hận không biết bao nhiêu lần.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, Nguyệt Nhi quá tốt đẹp, mà hắn lại đã hứa. Không chạm là không chạm được.

“Ngọn lửa…” Vân Nguyệt hôn lên cổ Xích Diễm, rồi dần dần lần xuống xương quai xanh, ngực… nhưng lại bị tay Xích Diễm đang vòng qua eo nàng ngăn lại.

Bị ngăn cản, Vân Nguyệt khẽ hừ một tiếng đầy bất mãn.

“Nguyệt Nhi, không được. Ta đã hứa với phụ vương và mẫu hậu ngươi, nhất định phải giữ lời.”

“Nhưng họ không có ở đây, cho dù chúng ta làm gì, họ cũng sẽ không biết.” Vân Nguyệt nói với vẻ oán trách đầy bất mãn.

Suốt ba năm nay, nàng gần như mỗi ngày đều phải diễn vở oán giận này.

Ban đầu nàng còn không cảm thấy gì, nghĩ rằng chỉ cần nàng thêm chút câu dẫn, Xích Diễm sẽ không nhịn được.

Nhưng mộng tưởng luôn đầy đặn, thực tế lại khắc nghiệt. Ba năm qua, bất kể nàng dụ dỗ thế nào, hắn đều có thể tìm cách hóa giải. Không thể hóa giải, thì hắn dùng pháp thuật khiến nàng ngủ thiếp đi.

Tóm lại, ba năm! Yêu nghiệt ở bên cạnh ba năm, bọn họ lại chẳng làm được gì cả.

Lần này, giữa khung cảnh rực rỡ sắc hoa, giữa biển rộng xanh lam, giữa tầng mây sắc hài ôn nhu, nàng nhất định phải “giải quyết” hắn!

Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt giận dữ cảnh cáo: “Không được hôn ta! Không được khiến ta ngủ! Ngươi nếu dám khiến ta ngủ hay làm gì ta không thể động đậy, ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa! Ta sẽ xoay chuyển đình trời đất, nếu ngươi không cần ta, ta sẽ đi tìm Chiến Tân Đường!”

Bị Vân Nguyệt bá đạo chiếm đoạt nụ hôn, bị trêu chọc đến cực hạn, ánh sáng hồng trong tay Xích Diễm vừa bừng lên, định dùng cách cũ khiến nàng ngủ thiếp.

Nào ngờ, vừa lóe sáng, lời cảnh cáo của Vân Nguyệt liền vang lên.

Nghe thấy nàng dám nói sẽ xoay chuyển đình trời đất, còn muốn tìm Chiến Tân Đường, Xích Diễm lập tức nheo mắt nguy hiểm, sát lại gần nàng, ngữ khí uy h**p: “Xú nha đầu, ngươi vừa nói gì? Có dám lặp lại một lần nữa không?!”
 
Back
Top Bottom