Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 90: Đúng lúc đứng thành hàng


Có thể được gả vào Lăng phủ làm thiếp, lại còn có thể sinh hạ một nữ nhi, thật là tổ tiên tích đức mà ban phúc.

Di nương không có nguyện vọng nào khác, cũng không có dã tâm như Hàn di nương, điều duy nhất mong mỏi chính là Lôi nhi của chúng ta có thể được sống yên ổn.

Trước kia là chúng ta có mắt không trông thấy Thái Sơn, sai lầm đi theo kẻ không đúng. Nay, thỉnh nhị tiểu thư cho chúng ta một cơ hội được theo người.

Lăng gia sớm muộn cũng là của đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư, chỉ mong đến khi đó, hai vị ca ca tỷ tỷ có thể nhớ đến tiểu muội này, cho nàng một kết cục tốt đẹp.

Nghe Phương di nương nói, Vân Nguyệt hơi nhướng đầu mày.

“Di nương vừa ta hồi phủ ngày đầu đã vội vã biểu lộ trung thành, chẳng lẽ không nên xem xét thời cuộc thêm chút nữa sao? Nhanh như vậy đã vội đứng về một phía, nếu ta thất bại thì sao…”

“Nhị tiểu thư! Ta Phương Vân San tuy xuất thân thấp hèn, nhưng lòng người thế nào vẫn nhìn rõ. Nhị tiểu thư tuyệt không phải vật trong ao. Hàn di nương kia dù có được lão gia hậu thuẫn, cũng chẳng thể là đối thủ của người. Cầu xin nhị tiểu thư cho ta một cơ hội.”

Phương di nương quả là người thông minh, có mắt nhìn xa, đã nhận ra nàng nay không còn như xưa.

Cũng được thôi, ai cũng có nỗi khổ riêng. Hơn nữa, lời nàng nói không sai, ban đầu các nàng đứng về phía Hàn di nương, cũng chỉ vì muốn sống sót. Lý do hợp tình hợp lý, có thể thông cảm.

“Tứ muội muội cũng nghĩ như ngươi mẫu thân sao? Dù sao, chúng ta trước đây đâu phải cùng một đường.”

Lăng Thanh Lôi là người biết điều, dù rằng tính tình ngây ngô, nhưng từ đầu đã luôn kính trọng người mẹ có đầu óc của mình.

Nghe Vân Nguyệt hỏi, Lăng Thanh Lôi lập tức nói: “Nhị tỷ tỷ, trước kia là ta không đúng, là ta sai rồi. Xin nhị tỷ tỷ cho ta một cơ hội, về sau ta nhất định sẽ nghe lời tỷ.”

“Các ngươi đã một lòng muốn theo ta, vậy có yêu cầu gì không?” Đã là giao dịch, ắt có điều kiện, nói sớm vẫn hơn.

“Nhị tiểu thư, nhìn tình hình này, Lăng gia sớm muộn gì cũng sụp đổ. Chúng ta chỉ mong sau khi Lăng gia suy bại, ta cùng Lôi nhi vẫn còn có chút nguồn kinh tế ổn định, chí ít cũng đủ để mẹ con ta duy trì cuộc sống.

Nếu như có thể tìm được cho Lôi nhi một tấm chồng không tệ, vậy ta nhất định mỗi ngày đều đốt nhang cầu nguyện cho thiếu gia tiểu thư vạn sự như ý.”

“Các ngươi còn muốn gả vào hào môn sao?”

“Không không! Chúng ta đã nghĩ rõ rồi. Với thân phận của Lôi nhi, nếu gả vào hào môn chỉ sợ lại bước lên vết xe đổ của ta. Chúng ta chỉ mong nàng có thể lấy được người có điều kiện không quá tệ, làm chính thất phu nhân là mãn nguyện rồi.”

Vân Nguyệt gật đầu: “Phương di nương, ngươi quả là người tỉnh táo hiếm có. Đã biết thời thế mà tỏ rõ thái độ, ta liền chấp nhận ngươi gia nhập phe ta và ca ca ta. Nhưng điều này không có nghĩa là ta đã tha thứ cho ngươi, càng không có nghĩa sau này ta có trách nhiệm phải vì nữ nhi ngươi lo toan tiền đồ.

Về phần kết cục sau này của mẹ con các ngươi, còn phải xem biểu hiện lần này ra sao. Những chuyện bất kính trước đây, ta có thể tạm thời bỏ qua, nhưng chỉ lần này thôi, về sau không được vin vào lý do này nữa.

Nếu bị ta phát hiện ngươi hoặc nữ nhi ngươi âm thầm giở trò, thì đừng trách ta không nể tình tỷ muội.”

Câu cuối cùng ấy, Vân Nguyệt là nói cho Lăng Thanh Lôi nghe. Bao năm làm tỷ muội, nàng rất hiểu rõ tính cách của muội mình. Dẫu có một người mẹ biết suy nghĩ, nhưng không có nghĩa nàng sẽ không phạm sai lầm.

“Vâng! Vâng! Ta và Lôi nhi đều ghi nhớ kỹ. Từ hôm nay, mẹ con ta liền là người ẩn mình trong Lăng phủ, nếu có chuyện gì cần đến mẹ con ta giúp đỡ, xin cứ phân phó.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 91: Chuyện ma quỷ nghe nhiều hội biến thành chân lý


Đối với Lăng Thanh Nguyệt hiện tại, trong lòng Phương di nương so với Hàn di nương còn thêm mấy phần kính sợ.

Nàng vốn thích quan sát tướng mạo, Lăng Thanh Nguyệt tuy dung mạo không đổi, nhưng nay lại mang một khí chất hoàn toàn khác biệt.

Trước kia chỉ là một bộ tướng đoản mệnh, khổ mệnh, vậy mà sau một lần chết đi sống lại, dung mạo như được tái tạo, khí sắc đại biến. Không chỉ toát ra vẻ đại phú đại quý, mà còn mơ hồ có ánh mây tía bao quanh.

Mây tía xuất hiện nơi phương đông, ấy chính là đại cát chi tượng.

Ngược lại, lão gia và Hàn thị mẫu tử, trước kia sắc mặt hồng nhuận, từ khi Lăng Thanh Nguyệt trở về, giữa ấn đường liền lờ mờ hiện sắc đen.

Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng đủ khiến nàng chắc chắn, Hàn thị mẫu tử tuyệt đối không thể đấu lại Lăng Thanh Nguyệt.

“Đã như vậy, ta lập tức bảo Lôi nhi tới đây ở cùng ta, nhị tiểu thư người liền dời sang viện của Lôi nhi mà trú ngụ đi.”

Vân Nguyệt khóe môi khẽ cong, hiện lên một nét cười xinh đẹp, đáp lời Phương di nương: “Tấm lòng của các ngươi, ta đã nhận. Nhà cũ của Lăng Thanh Vân, ta cũng đã định cư ở đó rồi.

Chỉ cần có thể khiến các nàng không vui, ta liền vui. Nếu các nàng cảm thấy hai người cùng ở một sân viện rất bất tiện, thì việc ta trú ngụ tại nhà cũ ấy, ắt sẽ khiến các nàng thấy ‘tiện lợi’. Hiểu rồi chứ?”

“Dạ, ta hiểu.”

Phương di nương trong lòng khẽ thở dài, xem ra Lăng phủ sắp sửa nghênh đón một trận phong ba huyết vũ không thể tránh né. Nàng chỉ mong bản thân và nữ nhi có thể giữ vững thân mình giữa cơn cuồng phong ấy, đạt được một kết cục yên ổn.

************************ Bắc Tường Quốc **********************

Lăng Tích Nghiệp sắp xếp cho Vân Nguyệt ở tại chính ốc, còn bản thân thì chuyển sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Tuy rằng hôm nay xảy ra bao chuyện khiến hắn tinh thần hưng phấn, chẳng buồn ngủ chút nào, nhưng con đường phía trước còn dài, hắn cần giữ gìn thể lực, để dốc toàn lực bảo hộ muội muội, đồng thời khiến kẻ hại người phải trả giá tương xứng.

Tiễn Lăng Tích Nghiệp rời đi, Vân Nguyệt vốn cũng định nghỉ ngơi. Thế nhưng khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, nàng xoay người thì bỗng phát hiện có một yêu nghiệt nam tử tựa nghiêng vào đầu giường, mỉm cười nhìn nàng.

Mặt nạ của hắn vẫn như trước, mỗi khi đối diện nàng đều tháo xuống. Vì vậy thứ nàng nhìn thấy không phải là một gương mặt mỹ nam đầy thần bí, mà là một người có mái tóc bạc dài thướt tha, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành – một tuyệt sắc yêu nghiệt.

Đột ngột đối diện với Xích Diễm, khiến Vân Nguyệt giật mình. Trong lòng cũng âm thầm kinh hãi – tuy biết Xích Diễm rất lợi hại, nhưng nay nàng đã khôi phục nội lực.

Trong vòng trăm trượng, chỉ cần có người xuất hiện, nàng đều có thể cảm ứng được. Thế mà Xích Diễm lại ở sát bên, tựa ngay trên giường nàng, nàng lại hoàn toàn không phát giác.

“Ta tưởng chỉ mình ta thích giả quỷ dọa người, không ngờ ngươi cũng có sở thích này.”

Lời nói tuy bình thản, nhưng trong lòng Vân Nguyệt vẫn thấy vui vẻ khi được gặp lại Xích Diễm.

Bởi vì Xích Diễm luôn thành thật thẳng thắn, từ lúc ban đầu đã đem những bí mật sâu kín nhất bộc bạch với nàng, cho nên khi ở bên hắn, nàng luôn cảm thấy nhẹ nhõm, không chút áp lực.

Tuy hiện tại nàng vẫn không rõ thân phận thật sự của Xích Diễm ở đời này là gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới niềm tin mà nàng dành cho hắn.

Huống chi, những ngày ở Tụ Bảo Đường, Xích Diễm đối với nàng chăm sóc vô cùng chu đáo. Rời xa hắn trở về Lăng gia, mới chỉ một ngày ngắn ngủi, vậy mà trong lòng nàng đã dâng lên một chút nhung nhớ.

Dù nàng luôn tự nhủ không tin vào cái gọi là giác quan thứ sáu – rằng nàng chính là vị thê tử tương lai trong truyền thuyết của Xích Diễm, nhưng ngày ngày gặp mặt, sáng tối kề bên, cũng khiến nàng dành cho hắn một thứ tình cảm nhẹ nhàng mà sâu sắc – một cảm giác thân thuộc đặc biệt, tựa như… tình nhân.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 92: Ép khô lão cha cả đời tiền mồ hôi nước mắt


Vốn còn đang châm chọc Xích Diễm, nghe Vân Nguyệt nhàn nhạt buông lời, sắc mặt tuấn tú của hắn lập tức sầm xuống, bất mãn oán trách:

“Nguyệt Nhi, sao ngươi lại thấy ta chẳng chút vui mừng? Chúng ta cả ngày nay chưa được gặp nhau đâu!”

“Vậy sao?” Vân Nguyệt mỉm cười hỏi lại.

“Đương nhiên rồi!”

“Vậy… hôm nay là ai ẩn thân một bên xem tuồng vui?”

Xích Diễm hơi sững sờ: “Ngươi có thể cảm nhận được ta hiện diện?”

Kỳ thực nàng căn bản không biết hắn có ẩn thân bầu bạn bên mình hay không, lời kia chẳng qua chỉ là buột miệng mà nói.

Bởi vì vừa trưa nàng mới nhắc đến việc thiếu bạc Tụ Bảo Đường, chưa bao lâu sau liền có người tới đòi tiền. Khi nàng cùng ca ca về phòng thì hắn chưa thấy đâu, nhưng ca ca vừa rời đi, hắn liền lập tức xuất hiện.

“Quả nhiên!” Nhìn Xích Diễm, trong lòng Vân Nguyệt dâng lên chút ngọt ngào mơ hồ đến mức khó nhận ra, thế nhưng lại không hề cảm thấy khó chịu vì bị theo dõi.

Nhìn Xích Diễm bằng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, nàng có chút giận dỗi: “Ngươi cả ngày thật sự rảnh rỗi đến vậy sao? Trước kia mỗi ngày đều bầu bạn ăn chơi nhàn hạ cùng ta thì thôi, nay ta đã về nhà, ngươi vẫn còn đi theo, chẳng lẽ chính ngươi không có việc gì để làm sao?”

Nàng thật sự là từ trong lòng mà hâm mộ, ghen tị, thậm chí có chút hận. Nghĩ đến bản thân chỉ là một thiên kim tiểu thư của Tri Châu, trước kia sống vô cùng cực khổ, nay vì báo thù mà vẫn phải chịu đựng gian lao, mỗi ngày mệt mỏi chẳng khác gì chó chạy đông tây.

Còn hắn thì sao? Người đứng đầu thế giới phú gia, Bạch Cẩn Sơn lo cho đủ mọi chuyện, hắn thì ung dung như kẻ vô sự, chẳng khác nào một con sâu gạo sống đời nhàn hạ.

Chỉ là nàng rất tò mò, Bạch Cẩn Sơn tuy là cánh tay đắc lực của hắn, việc điều hành Tụ Bảo Đường tại Ký Châu cũng chỉ là tạm thời.

Vấn đề là, so với hệ thống Tụ Bảo Đường trải dài trên bốn mươi ba gia ở ngũ quốc, thì chi nhánh tại Ký Châu chỉ là một phân đường nhỏ. Vì cớ gì, hắn – một đại lão bản sau màn, cùng với Bạch Cẩn Sơn – kẻ chân chính làm ăn, lại đồng thời xuất hiện ở đây?

Nghe nàng chất vấn, Xích Diễm tức giận đáp: “Chẳng phải vì ta lo cho ngươi sao? Ngày đầu tiên trở về nhà, bọn họ đã hại ngươi thảm đến như vậy, ta làm sao an tâm để ngươi một mình trong hang hùm ổ sói này?

Nữ nhân của ta, đương nhiên phải do chính ta tự mình bảo hộ. Giao cho ca ca ngươi? Ta mới chẳng yên tâm chút nào!”

Lại nữa rồi!

Vân Nguyệt thầm nhíu mày.

Người này hiện tại càng lúc càng vô sỉ, nói ra những lời sến súa ấy cứ như thể hai người đã là phu thê lâu năm.

“Nguyệt Nhi, hôm nay ngươi thật khiến ta cười chết mất.” Không ít lần, đang ẩn thân giữa không trung, hắn suýt nữa bị nàng câu nói “Cáo ta ông ngoại” làm cho cười đến không thở nổi.

Nhìn thấy đám người trong Lăng gia tức giận đến mặt mũi biến sắc, đặc biệt là phụ thân nàng – bị nàng chọc đến thổ huyết, hắn cảm thấy vô cùng đắc ý.

Dù sao, trên đời này người dùng võ lực để giết người thì nhiều, nhưng dùng lời nói để khiến người tức chết, lại quá ít!

Nghĩ đến những kẻ bị nàng tức đến mặt tím gan xanh hôm nay, Vân Nguyệt cũng không nhịn được mà bật ra hai chữ: “Đáng đời!”

“Cho ngươi này.”

Nói rồi, Xích Diễm từ trong ngực lấy ra ba tờ ngân phiếu mệnh giá cực lớn. Mỗi tờ đều là một triệu lượng hoàng kim – chỉ nhìn qua cũng biết đây là khoản tiền mà Lăng Trọng Khanh đã trả nợ.

Nhận lấy ngân phiếu, Vân Nguyệt cười tít mắt cất vào không gian. Dù rằng Xích Diễm là người giúp nàng gạt được món tiền này, vốn nên chia phần, nhưng với hiểu biết của nàng về hắn, hắn chắc chắn sẽ không nhận.

Không chỉ không nhận, nếu nàng có ý định đưa, hắn còn có thể giận nàng nữa là khác.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 93: Ngoan, tới đây đi ngủ!


Vậy nên, tốt nhất vẫn là không cần khách sáo với hắn làm gì.

“Ngươi nói di nương và tỷ muội kia đã hại các ngươi thê thảm như thế, mặc kệ ngươi trả thù thế nào, bọn họ đều là đáng tội vạn lần. Nhưng còn phụ thân ngươi thì sao? Dù sao ông ta cũng là người thân nhất của ngươi mà.” Xích Diễm dò hỏi.

“Cẩu thí!” Vân Nguyệt chỉ lạnh nhạt buông hai chữ, liền không nói gì thêm.

Từ khi ở Vực Đoạn Hồn, nghe Lăng Thanh Vân nói mẫu thân nàng cũng chết vì bị Hàn di nương hạ độc, nàng liền hiểu rõ tất cả.

Hàn di nương, nói cho cùng chỉ là một di nương không có địa vị. Nếu không có phụ thân nàng chống lưng, dù nàng ta có gan lớn đến mấy, cũng không thể ra tay hạ độc chính thất – mà người này lại còn là con gái tể tướng.

Có lẽ Lăng Thanh Nguyệt sẽ không nghĩ đến tầng sâu như vậy, nhưng nàng thì khác. Trải qua quá nhiều chuyện, sao nàng lại không hiểu?

Dù là Hàn di nương hại mẫu thân, hay là về sau hãm hại nàng và ca ca, phía sau đều có bóng dáng Lăng Trọng Khanh trợ giúp hoặc làm ngơ.

Với một người cha như thế, lấy tính tình nàng mà nói, không róc thịt hắn từng mảnh đã là nhân từ. Huống chi, đó cũng chẳng phải là phụ thân của nàng.

Nàng tin rằng, nếu Lăng Thanh Nguyệt còn sống, hiểu được chân tướng, nhất định cũng sẽ đồng tình với cách làm của nàng. Bởi lẽ từ đầu đến cuối, nàng đều cảm nhận được sự oán hận sâu kín trong lòng nguyên chủ đối với người thân trong gia tộc này.

Nghe xong lời nàng, Xích Diễm mới thật sự yên lòng.

Hắn mỉm cười tà mị: “Nguyệt Nhi, khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Phốc…”

Vân Nguyệt vừa ngồi ở mép bàn, cầm chén trà đưa lên miệng, nghe được câu nói sặc mùi “lôi chết người” kia, suýt chút nữa phun ra.

Nhìn thấy hắn đã sớm nằm lên giường, để lại một bên trống cho nàng, Vân Nguyệt trừng to mắt.

Tên nam nhân này, phát điên càng lúc càng nghiêm trọng…

“Xích Diễm, rốt cuộc ngươi đang mơ tưởng cái gì?”

Nghe nàng gọi đại danh, Xích Diễm nhíu mày bất mãn, ngồi dậy, ủy khuất nói: “Nguyệt Nhi, chẳng phải đã nói, vì an toàn của ta, không thể gọi thẳng đại danh sao? Ngươi có thể gọi ta là Huyền, nhưng… ta càng thích nghe ngươi gọi ta là ‘ngọn lửa’ hơn.”

Nói xong, hắn vỗ vỗ vị trí còn trống trên giường, phóng tia lửa điện về phía nàng: “Mau lên, ngoan, tới đây đi ngủ.”

Vân Nguyệt bước tới trước mặt hắn, ngồi xuống, mắt nheo lại nhìn hắn chằm chằm.

“Làm gì?” Bị nàng nhìn đến khó chịu, Xích Diễm mở miệng hỏi.

“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Tiếp cận ta để làm gì?”

Câu hỏi khiến ánh mắt Xích Diễm hiện lên thoáng buồn.

Hắn cho rằng sau từng ấy ngày gần gũi, nàng ít nhất đã hạ thấp cảnh giác với hắn, ít nhất cũng xem hắn là người thân cận nhất. Không ngờ trong lòng nàng vẫn còn nghi ngờ, vẫn còn phòng bị.

Đôi mắt hắn thoáng tối lại, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ cười đùa: “Không phải ta đã nói rồi sao? Giác quan thứ sáu nói với ta, ngươi là thê tử tương lai của ta. Cho nên, ta tiếp cận ngươi là để ngươi trở thành vợ ta.”

“Xạo quỷ đi!” Vân Nguyệt lạnh lùng. Đối với mấy lời thần thần quỷ quỷ kia, nàng lười để ý. Một tên soái ca lại tự nhiên thích một nữ nhân bị phá tướng nặng nề như nàng? Nàng thà tin heo mẹ biết leo cây!

“Ngươi có lên giường hay không?”

“Không!” Bị Vân Nguyệt làm cho tức đến độ phồng má, Xích Diễm chỉ liếc nàng một cái, liền xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía nàng, mông hướng ra ngoài.

Vân Nguyệt đột nhiên ngây người. Vì sao lại cảm thấy tình cảnh này cứ như một đôi tiểu phu thê đang giận dỗi nhau vậy…

“Ngươi không lên thì ta đi!”

Vừa dứt lời, Vân Nguyệt xoay người bước ra, nhưng ngay lúc đó, một thân ảnh cao lớn đột ngột hiện ra, chắn ngay trước mặt nàng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 94: An ủi tâm


“Không được đi.”

“Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc ngươi đã đáp ứng ta, cho phép ta giám sát mọi lúc mọi nơi.”

“Ta đồng ý để ngươi giám sát, nhưng không có đồng ý cùng ngươi ngủ chung. Nếu ngươi thật sự muốn giám sát, thì ở trong phòng này mà giám sát, đừng nằm lỳ trên giường ta. Bằng không, khế ước giữa chúng ta cứ vậy mà hủy bỏ.”

Lời còn chưa dứt, Xích Diễm nhẹ nhàng vung tay áo, lập tức, Vân Nguyệt cảm thấy chân mình mềm nhũn, đến cả đứng vững cũng không nổi.

Ngay tại khoảnh khắc nàng sắp ngã xuống, Xích Diễm đã đưa tay đỡ lấy.

“Uy — ngươi làm gì với ta vậy?” Vân Nguyệt tức giận hỏi.

Chỉ thấy hắn vừa vung tay áo khẽ như vậy, thậm chí còn chưa chạm tới y phục nàng, vậy mà toàn thân nàng đã mất hết khí lực, đến cả đầu ngón tay cũng không nâng lên nổi.

Vân Nguyệt không khỏi ngột ngạt. Nàng – một đặc công siêu cấp, một nữ cường nhân với nội lực thâm hậu – trước mặt hắn lại yếu ớt chẳng khác gì một con kiến, hoàn toàn bất lực.

Không phải nàng yếu, mà là hắn quá mạnh. Mạnh đến mức nàng không thể nào chống đỡ nổi.

Nhìn chăm chú vào người nam nhân trước mắt – cường đại đến khó tin – lòng Vân Nguyệt càng thêm hỗn loạn. Nàng nghĩ mãi không ra trên người mình rốt cuộc có thứ gì đáng giá để hắn lợi dụng.

Chẳng lẽ, những lời như chuyện ma quỷ hắn từng nói… đều là thật?

Hai má Vân Nguyệt khẽ ửng hồng.

Gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế kia, nàng liền bị Xích Diễm ôm lên giường.

Nhìn gương mặt vừa bá đạo vừa ôn nhu của hắn, dưới ánh nến lại càng thêm yêu dị như mộng như ảo, tim nàng bỗng đập mạnh một cái không có lý do.

“Không có gì, chỉ là thấy ngươi quá mệt, muốn cho ngươi nghỉ ngơi một chút. Ngươi yên tâm, khi ngươi chưa đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không động vào ngươi.”

Nói rồi, Xích Diễm cởi áo khoác của nàng, cũng cởi áo khoác của chính mình, sau đó ôm nàng nằm vào trong chăn.

Vân Nguyệt không nói thêm gì, bởi lẽ có nói nữa cũng vô ích. Nàng không địch nổi hắn, giờ phút này toàn thân không nhúc nhích được, chi bằng cứ yên tĩnh nghỉ ngơi cho rồi.

Lúc này đây, nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Bị hắn ôm vào lòng ấm áp, chẳng hiểu vì sao, nàng bỗng có một cơn xúc động muốn khóc.

Cố gắng đè nén nỗi chua xót không tên trong lòng, Vân Nguyệt dần dần thả lỏng, bắt đầu hưởng thụ cảm giác an tâm và ấm áp này.

Tựa vào vòng tay ấy ba lần, mỗi lần đều khiến nàng cảm nhận sâu sắc một loại an toàn, một loại yên ổn mà nàng chưa từng có.

Nàng, thật sự rất thích cảm giác ấy.

Đặc biệt là hương thơm nhàn nhạt trên người hắn – hương thảo anh đào thoang thoảng – khiến nàng dễ dàng chìm vào giấc mộng đẹp.

Cảm nhận hơi thở đều đặn và bình ổn trong lòng ngực, khóe môi Xích Diễm khẽ nhếch.

Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?

Hắn cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã say ngủ trong vòng tay mình, trong mắt lặng lẽ dâng lên một tầng nhu tình mà chính hắn cũng không tưởng tượng nổi.

Cảm giác ôm người con gái mình yêu ngủ thế này thật tuyệt. Cho dù không làm gì, chỉ đơn giản là ôm lấy nàng – cảm giác đó cũng đã không lời nào có thể diễn tả hết được.

Đó là cảm giác ấm áp mà một trái tim cô độc khao khát tìm kiếm.

Từng có lúc, hắn thấy mình chẳng khác gì một cô hồn dã quỷ lang thang giữa nhân gian. Dù có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng mỗi khi đêm xuống, trong lòng hắn lại trào dâng một nỗi cô độc không thể diễn tả.

Cái cô độc ấy tựa như một hắc động vô tận, mặc cho hắn vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.

Hắn không biết vì sao mình phải tồn tại trên thế giới này, càng không hiểu vì sao khi bản thân chưa từng làm điều gì tàn ác, lại luôn bị người đời gọi là ác ma, luôn có kẻ tìm mọi cách tiêu diệt hắn, muốn hắn hồn phi phách tán.

Đôi khi, hắn thậm chí đã nghĩ, có khi hồn phi phách tán cũng chẳng phải điều gì quá tồi tệ.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 95: Tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi!


Ít ra, hắn sẽ không còn phải sống trong nỗi cô độc vô danh khôn cùng ấy nữa.

Từ khoảnh khắc gặp được nàng, từ khi nhìn thấy linh hồn nàng bừng sáng, tất cả cô đơn trong tim hắn dường như đều bị quét sạch một cách kỳ diệu.

Hắn bỗng cảm thấy, tâm mình như tìm được một mái nhà – một mái nhà mà hắn khao khát suốt ba ngàn năm.

Khi đôi mắt mơ hồ lần nữa dâng lên ướt át, Xích Diễm ngạc nhiên nhận ra – hơn ngàn năm qua chưa từng có cảm giác thân thể trước nữ nhân, vậy mà giờ phút này, chỉ cần ôm nàng, hắn lại có phản ứng mãnh liệt.

Hơn nữa, phản ứng ấy càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn gần như không thể khống chế bản thân – chỉ muốn đem nàng áp xuống, hảo hảo thương yêu.

Ngay lúc h* th*n căng tức đến cực hạn, nữ nhân trong lòng lại đột nhiên động đậy.

Sớm từ khi nàng ngừng giãy giụa, hắn đã giải trừ cấm chế cho nàng.

Mà giờ phút này, nữ nhân ấy lại coi hắn như một chiếc gối ôm.

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt trước ngực hắn xoa nhẹ, thân thể cũng rúc lại thành một đoàn trong lòng hắn, tìm lấy vị trí thoải mái nhất.

Đôi chân mảnh khảnh còn vô tình ma sát ở dưới, khiến nơi đã sưng tấy của hắn càng thêm khó nhịn.

Xích Diễm không dám động đậy, gồng mình chịu đựng đến cực điểm, cuối cùng cũng không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ.

Vốn là thân thể không dễ ra mồ hôi, chẳng dễ phát nhiệt, vậy mà giờ đây lại bắt đầu nóng rực, như đang thiêu đốt.

Đáng nói nhất là nữ nhân đang cuốn lấy hắn, chẳng biết vô tình hay hữu ý, cứ đúng lúc hắn sắp không chịu nổi thì lại bất động, tìm được tư thế “tàn sát” hắn nhất.

Chân nàng dán sát vào nơi nóng bỏng ấy, hắn đành mặc niệm thanh tâm chú, hy vọng có thể tiêu trừ d*c v*ng đang cuộn trào.

Vừa mới ổn được một chút, nàng lại cựa mình…

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, từng đợt sóng dục trào dâng, sóng sau mạnh hơn sóng trước, khiến cho đường đường là Huyền Chân đại nhân cũng muốn khóc.

Hắn có thể nói, nếu cứ tiếp tục bị nàng giày vò như vậy, hắn thật sự sẽ nổ tung mất!

Cuối cùng, hắn khẽ đẩy nữ nhân không an phận trong lòng ra, định bước ra ngoài để “làm dịu” bản thân.

Nhưng ngay lúc hắn vừa nhích người, nàng lại như một con bạch tuộc tám chân, lập tức quấn chặt lấy thân hắn.

Cặp đùi thon dài lại vừa khéo áp lên chỗ hắn đang gắng sức kiềm chế…

Nếu hắn động đậy thêm chút nữa, nhất định sẽ đánh thức nàng.

Xích Diễm khẽ bật cười khổ.

Thế nào là “tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi”? Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng lĩnh hội được trọn vẹn.

Nhìn nữ tử ngủ say trong lòng, hắn âm thầm thề — một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ cho nàng danh phận đàng hoàng, khiến nàng đường đường chính chính ngủ trong vòng tay hắn.

Dù có là đời sau, hay đời sau nữa, kiếp này kiếp khác nàng có chuyển thế bao nhiêu lần, hắn đều sẽ tìm được nàng, để nàng tiếp tục làm nữ nhân của hắn.



Ngày hôm sau, khi Vân Nguyệt tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.

Chăn bông ấm áp phủ kín toàn thân, không hề có chút gió lạnh nào len vào.

Xích Diễm chắc hẳn mới rời đi không lâu, bởi vì nàng vẫn còn có thể cảm nhận mùi thảo anh đào quen thuộc phảng phất bên chiếc gối.

Nhìn bên cạnh giường trống trơn, trong lòng Vân Nguyệt đột nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Tựa như tối qua được hắn ôm vào giấc ngủ mới là điều bình thường nhất trong cuộc sống của nàng.

Còn cảm giác tỉnh dậy mà không thấy người ấy… chẳng dễ chịu chút nào.

Trời ạ!

Vân Nguyệt bất giác kinh hãi.

Đầu óc nàng có phải bị cửa kẹp rồi không?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại dâng lên một trận phiền muộn.

Người ta thường nói, lời nói dối nếu lặp lại ngàn lần sẽ biến thành chân lý.

Huyền suốt ngày lải nhải bên tai rằng nàng là thê tử tương lai của hắn, ban đầu nàng còn cảm thấy buồn cười, nhưng lâu dần, chẳng lẽ… nàng thật sự coi hắn là trượng phu tương lai?

Bằng không, hiện tại cảm giác trống trải và khó chịu này, là từ đâu mà ra?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 96: Yêu hắn?


Chẳng lẽ chính bản thân mình trong lúc vô tình đã bị hắn âm thầm chuyển hóa?

Muốn chết mất thôi!

Dường như nàng thật sự đã có chút rung động đối với yêu nghiệt lai lịch bất minh kia…

************************ Bắc Tường Quốc ************************

Thời gian thoắt cái đã trôi qua, ba ngày vụt qua rất nhanh.

Trong ba ngày ấy, Xích Diễm chưa từng tái xuất hiện.

Lúc ban đầu, Vân Nguyệt còn có thể miễn cưỡng làm ngơ cảm giác trống rỗng trong lòng, nhưng theo thời gian dần trôi, nỗi tưởng nhớ ấy chẳng những không phai nhạt mà còn càng lúc càng da diết. Đến ngày thứ ba, nỗi nhớ ấy gần như chiếm trọn lấy trái tim nàng.

Cuối cùng, Vân Nguyệt không thể không đối mặt với một sự thật.

Lời nói dối lặp đi lặp lại ngàn lần rốt cuộc cũng thành sự thật. Hắn đã từng vô số lần nói với nàng rằng nàng là thê tử tương lai của hắn, cuối cùng, lòng nàng cũng đã tiếp nhận hắn.

Thế nhưng, đến cả thân phận thật sự trong kiếp này của hắn nàng còn không biết, lại cứ thế mà ngốc nghếch rơi vào, liệu đến một ngày nào đó, nàng có hối hận hay chăng?

Trước kia, nàng từng trải qua chuyện được Mộ Vân Địch ái mộ và cầu hôn. Sở dĩ nàng đáp ứng đối phương, không phải bởi vì quá yêu hay quá thích, mà là vì sự đồng hành từ nhỏ đến lớn, là sự quen thuộc đến mức nàng lười thay đổi.

Nhưng lần này, cảm tình nàng dành cho Xích Diễm lại hoàn toàn khác biệt. Dẫu nàng có cố gắng khống chế đến đâu, trái tim cũng không cách nào ngăn được những nghĩ suy về hắn, những tưởng nhớ dành cho hắn.

Cái loại cảm tình không thể khống chế này khiến nàng không có cảm giác an toàn. Cái loại rung động không rõ ràng, đến một cách kỳ lạ như thế khiến nàng bản năng muốn kháng cự, không thể nào thích nổi.

Vân Nguyệt thầm thề trong lòng:

Xích Diễm, ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, cho dù ta có thích ngươi đến đâu, cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận loại cảm tình mập mờ, lên lên xuống xuống, chẳng rõ thực hư này.

Nghe nói lần này bệnh tim của Lăng Trọng Khanh phát tác nghiêm trọng, kể từ lần ho khan ra máu đêm đó, mấy ngày nay hắn vẫn luôn nằm trên giường, thậm chí đến giường cũng chẳng rời khỏi được. Phủ nha Tri Châu phủ đã ba ngày liên tiếp không có người thăng đường.

Nghe nói, ngoài lần ho ra máu kia, ngày hôm sau hắn lại phun máu thêm một lần nữa, mê man suốt cả một ngày trời.

Từ sau trận đại hỏa đêm đó, Hàn di nương cùng các nữ nhân trong phủ cuối cùng cũng tạm thời ổn định lại. Ước chừng ba trăm ngàn lượng bạc kia đã khiến nàng đau lòng không thôi.

Sau khi giao nộp số bạc ấy, nàng cũng không bước chân ra khỏi cửa phòng mình thêm lần nào nữa.

Nghe Lăng tổng quản nói, sáng sớm ngày hôm sau, Hàn phu nhân còn sai con cái mình chạy đi thăm Lăng Trọng Khanh.

Nào ngờ không nhìn thì thôi, vừa thấy các nàng, Lăng Trọng Khanh liền tức giận đến mức long trời lở đất, cuối cùng dưới cơn thịnh nộ, lần nữa thổ huyết đầy mình.

Vì vậy, lần hộc máu thứ hai của Lăng Trọng Khanh hoàn toàn không có nửa phần liên quan đến nàng Vân Nguyệt.

Từ ngày ấy trở đi, cả nhà Hàn phu nhân đều bị cấm túc, không có lệnh từ Lăng Trọng Khanh, bất kỳ ai cũng không được phép bước ra khỏi cửa phòng nửa bước. Nếu trái lệnh, sẽ bị đánh gãy chân.

Còn đối với Lăng Tích Nghiệp và Lăng Thanh Nguyệt, hai người này là những kẻ mà Lăng Trọng Khanh kiêng kỵ nhất, cũng là những người hắn không bao giờ muốn thấy mặt. Điều đó cũng hợp tình hợp lý, từ đêm đó trở đi, nàng cũng không thể gặp lại phụ thân.

Người trong lòng tưởng niệm chưa xuất hiện, nàng đành chạy đến Tụ Bảo Đường tìm hắn, nhưng Bạch Cẩn Sơn nói hắn đã rời khỏi Ký Châu, không rõ đi đâu.

Ban đầu, nàng vốn định không có việc thì kiếm chút việc để làm, định bụng tìm Hàn di nương gây chút phiền toái. Thế nhưng cả nhà người ta đã không bước ra khỏi cửa, nàng cũng không thể nào tự tiện phóng hỏa thiêu nhà bọn họ ra được.

Nàng đã chiếm dụng nhà của Lăng Thanh Vân được hai ngày, trong hai ngày đó, nàng nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chọc giận đối phương, ví như đốn ngã cây nàng yêu thích nhất để làm củi, buổi tối còn nướng thỏ nàng nuôi.

Hoặc phá hủy toàn bộ vườn hoa mà nàng dày công chăm sóc, rồi lập một vòng chuồng lớn nuôi mười con heo sinh thái.

Hì hì…

Kỳ thực, ở thời cổ đại này căn bản không có ô nhiễm…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 97: Đêm khuya khách đến


Đều là cảnh tượng sinh hoạt thường ngày, chỉ là nàng không có việc gì làm, liền tự tìm việc cho mình, tự chuốc lấy phiền phức.

Nhưng dẫu như vậy, hai tỷ muội kia vẫn không hề ra mặt cùng nàng tranh đấu.

Trăng đã lên đến đỉnh đầu, thoáng chốc ngày thứ ba cũng chậm rãi trôi qua trong nhàm chán.

Vô cùng buồn tẻ mà đứng dậy, nàng chuẩn bị đi nghỉ.

Bỗng dưng, nàng cảm thấy ngoài hành lang chính có tiếng động hỗn loạn.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, lần theo hướng phát ra âm thanh mà tìm đến.

Chỉ thấy Lăng tổng quản dẫn theo một nam nhân đội nón, mặc hắc y, băng qua đại sảnh, đi thẳng đến phòng ngủ của Lăng Trọng Khanh. Vân Nguyệt liền lặng lẽ đi theo phía sau.

Sau khi nghênh đón hắc y nhân vào trong, Vân Nguyệt nhẹ bước đến bên cửa sổ, khẽ rạch một góc giấy cửa sổ, nín thở dõi theo động tĩnh bên trong.

Lăng Trọng Khanh mấy ngày nay vì dưỡng bệnh, gần như không rời khỏi giường, vậy mà giờ khắc này hắn chẳng những đã xuống giường, còn đang quỳ trên đất.

Vân Nguyệt khẽ nhíu mày. Cảnh tượng này tựa hồ nàng đã từng thấy qua khi còn rất nhỏ, khi đó chỉ vì sợ hãi nên không dám nghe trộm. Nay thời cơ vừa vặn, có thể lắng nghe một chút, xem thử phụ thân nàng trong thường nhật luôn bận bịu ấy rốt cuộc đang làm những gì.

“Thân thể ngươi đã không tốt, vậy thì mau đứng dậy đi. Ngươi và ta đều là người của thái tử, không cần đa lễ.” Dứt lời, hắc y nhân liền đỡ Lăng Trọng Khanh từ trên đất dậy.

“Đa tạ Tào hộ vệ.” Giọng Lăng Trọng Khanh rõ ràng có chút yếu ớt. Tạ ơn xong, được Tào hộ vệ dìu, hắn ngồi xuống ghế.

Lúc này, Tào hộ vệ đã gỡ nón xuống. Thấy bộ dáng Lăng Trọng Khanh như vậy, mày hắn bất giác nhíu chặt.

“Rốt cuộc ngươi bị sao, lại đổ bệnh ngay lúc then chốt thế này?”

“Ôi…” Lăng Trọng Khanh khẽ thở dài bất đắc dĩ: “Đều do mấy đứa con khiến ta tức giận, gia môn bất hạnh a! Nhưng Tào hộ vệ, chỉ cần chủ thượng có căn dặn, ta Lăng Trọng Khanh dẫu có mất cái mạng già này cũng sẽ gắng sức hoàn thành. Có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó.”

“Hoàng thượng bị gian thần xúi giục, bắt đầu sinh nghi với thái tử. Mấy hôm trước, đã bí mật điều động Tiêu Dao vương, dẫn theo tả đô ngự sử cùng một nhóm người đến Ký Châu, âm thầm điều tra chuyện ngân lượng Đại Vận Hà của Ký Châu bị thất thoát, phỏng đoán khoảng một hai ngày nữa là đến nơi.”

“Việc này mong Tào hộ vệ chuyển lời đến thái tử, bảo ngài cứ yên tâm. Thuộc hạ cam đoan bọn họ không thể điều tra được gì.”

“Ồ? Ngươi tin chắc?”

“Đương nhiên. Dù bọn họ muốn tra, cũng chỉ tra trên mặt đê thôi, ai lại nghĩ đến việc xuống tận đáy kênh đào? Ngày đó thuộc hạ đã rải đầy cát đá trên mặt đê, chỉ có phía dưới mới là cát bùn.”

“Nói vậy, ngân lượng cứu tế thiên tai trong kho phủ của ngươi không bị động tới?”

Lăng Trọng Khanh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Lời này… nên nói thế nào đây?”

“Lúc đó ngươi quả thực vì thái tử tiết kiệm khoản ngân lượng cần thiết, dù dưới là cát bùn, thì trên đê với bao nhiêu cát đá kia vẫn phải dùng ngân lượng mua về chứ? Chẳng lẽ ngươi không đụng đến khoản cứu tế thiên tai đó?”

“Đụng thì có đụng, nhưng thuộc hạ sao lại ngốc nghếch đến nỗi không nhanh chóng bù lại cho đầy đủ? Nếu việc nhỏ như vậy cũng phải phiền đến điện hạ, thì người còn giao việc gì cho ta làm nữa?”

“Ý ngươi là… ngân lượng cứu tế thiên tai trong kho phủ Tri Châu vẫn còn nguyên vẹn?”

“Không chỉ còn, mà còn dư dả nữa kia. Nếu cần, ngài có thể mang về cho thái tử điện hạ.”

“Ồ?” Mắt Tào hộ vệ sáng lên: “Ở đâu ra vậy?”

“Quan muối!” Khi nói ra hai chữ ấy, Lăng Trọng Khanh nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly.

Tào hộ vệ nghe xong, không khỏi vừa thán phục vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu. Trong mắt còn hiện lên nụ cười đầy hài lòng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 98: Như thế quỳ liếm, tiền đồ không thể hạn lượng


Kỳ thực lần này thái tử điện hạ phái hắn đến, ngoài việc truyền đạt tin tức có người sắp đến mật thám kênh đào, còn ngầm muốn hắn điều tra vụ án quan muối gần đây có hay không liên quan đến hắn.

Giờ phút này hắn chủ động nói ra, hiển nhiên là để chứng tỏ lòng trung thành tuyệt đối với thái tử điện hạ.

“Lăng Trọng Khanh a Lăng Trọng Khanh! Khó trách thái tử điện hạ lại coi trọng ngươi đến vậy! Tương lai tiền đồ của ngươi thật sự không thể hạn lượng a!” Nói rồi, hắn lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ mà hỏi: “Mấy vụ án quan muối trước đây, đều là ngươi làm?”

“Không sai.”

“Vậy hàng hóa kia đâu rồi?”

“Phơi khô, phân luồng, rồi cho người đáng tin mang đến các nơi bán lén với giá cao. Ta nào ngu ngốc đến mức đem mấy thứ dễ mất đầu ấy giữ lại không dùng?”

Dứt lời, hai người nhìn nhau, một lúc sau đồng thời cười vang sảng khoái.

Mấy ngày gần đây bị Vân Nguyệt chọc giận đến phát bệnh, nay có được chút vui vẻ, Lăng Trọng Khanh lập tức cảm thấy bệnh tình của mình thuyên giảm không ít.

“Vậy lần này tổng cộng có bao nhiêu?”

Lăng Trọng Khanh dùng lòng bàn tay giơ ra năm ngón, lại dùng mu bàn tay tiếp tục giơ năm ngón.

“Năm mươi triệu lượng?” Tào hộ vệ hỏi, song trong mắt hắn hiện rõ vẻ không hài lòng.

Nhìn ánh mắt ấy, Lăng Trọng Khanh liền biết hắn đang nghĩ gì.

“Nếu chỉ có năm mươi triệu lượng, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nói ra! Là hai triệu năm nghìn vạn lượng!”

“Cái gì?!”

Thấy vẻ kinh ngạc của Tào hộ vệ, Lăng Trọng Khanh cười đắc ý.

Tào hộ vệ nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được mà lắc đầu.

“Ngươi không làm quan, ai làm quan đây?” Lời ấy là từ tận đáy lòng hắn tán thưởng.

“Nói hay lắm. Chỉ mong Tào hộ vệ trước mặt thái tử điện hạ có thể vì hạ quan nói giúp vài câu.”

“Ngươi trung thành với điện hạ như vậy, ta về nhất định sẽ thay ngươi dâng lời khen ngợi.”

“Vậy, đa tạ Tào hộ vệ.”

“Chuyện này là lẽ đương nhiên.” Nhìn ánh mắt mong đợi của Lăng Trọng Khanh, Tào hộ vệ nói tiếp:

“Gần đây thái tử điện hạ còn nhắc đến Lăng đại nhân, nói ngài có mấy vị thiên kim, lúc nhập học đừng quên đưa các nàng đến học viện. Ngài nhất định sẽ chăm sóc thật tốt các tiểu thư ấy.”

Lăng Trọng Khanh vừa nghe, sắc mặt liền hớn hở: “Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ cho các nàng đến học viện học tập.”

Tào hộ vệ gật đầu: “Yên tâm đi, nếu thái tử điện hạ tương lai kế thừa giang sơn, thì tiền đồ của ngươi không thể hạn lượng, mà nữ nhi của ngươi cũng thế. Ngươi còn sợ chi tên tả tướng kia nữa?”

“Vâng! Vâng! Đến lúc đó còn mong Tào hộ vệ nói giúp vài câu.”

“Ngươi và ta đều là tâm phúc của thái tử, đâu cần phải phân biệt lời hay hay không hay. Công lao của ngươi, thái tử điện hạ đều yên lặng ghi nhớ trong lòng. Hai tháng này đừng đụng đến chuyện muối nữa, chuyên tâm đối phó Tiêu Dao vương là được.”

“Vâng. Xin ngài cứ nói với thái tử điện hạ rằng, ngài có thể yên tâm trăm phần trăm.”

Nhắc đến Tiêu Dao vương, Lăng Trọng Khanh lại hỏi: “Hạ quan trước nay chưa từng tiếp xúc với Tiêu Dao vương, chỉ nghe nói hắn là một vương gia nhàn tản, thường ngày mọi việc đều suôn sẻ, quan hệ với thái tử và các vương gia khác cũng không tệ. Không biết thực chất người này ra sao?”

“Chính như trên mặt chữ mà hiểu. Mẫu phi hắn chẳng qua là một cung nữ thấp hèn bên cạnh hoàng hậu nương nương. So về bối cảnh và thế lực, hắn không thể sánh với hoàng hậu hay Lệ quý phi; so về tài lực, hắn càng không bằng Ngưng phi – ái nữ của thương nhân giàu có nhất kinh thành.

Trong bốn vị hoàng tử, tuy hắn học hành tốt nhất, nhưng điều kiện lại là kém nhất. Nếu không phải có vận khí hanh thông, thì hắn đã sớm không thể trụ lại trong hoàng cung.”

Lăng Trọng Khanh gật đầu nói: “Vậy tức là, lần này hắn tuy phụng chỉ đến tra án…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 99: Ngẩng cao muối giá


Thế nhưng bất luận thế nào, hắn tuyệt đối không dám đắc tội với thái tử, hạ quan nói như vậy, chẳng hay có điều chi lầm lẫn chăng?”

Tào hộ vệ gật đầu: “Không sai. Chỉ là không thể thiếu tâm phòng bị người. Hắn dẫu sao cũng là hoàng tử, lòng dạ long tử thì ai có thể suy thấu? Bởi vậy, vẫn nên cẩn trọng vạn phần.”

“Vâng, hạ quan hiểu rõ. Hạ quan xin đưa Tào hộ vệ đi lấy ngân phiếu.”

“Đều đã đổi thành ngân phiếu rồi sao?”

“Không sai. Vốn dĩ hàng hóa bán ra ở các nơi, bạc thu về cũng đã đổi thành ngân phiếu, hơn nữa mệnh giá không lớn, Tào hộ vệ mang theo bên mình sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

“Tốt. Đi thôi.”

Nhìn bóng lưng hai người dần khuất, Vân Nguyệt lập tức trở về phòng mình, thay một thân trang phục bó màu đen, mang theo binh khí do chính mình chế tạo trong những ngày rảnh rỗi gần đây, lại trùm kín mặt bằng khăn đen, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Nơi Lăng Trọng Khanh cất giấu ngân lượng, nàng cũng đã vô tình nhìn thấy qua một lần. Ở đó có một mật thất, nàng chỉ cần thay xong y phục, chờ bọn họ rời đi là có thể tiến vào.

Nàng thật sự đã xem thường phụ thân của mình. Cứ nghĩ ông chỉ là một tham quan xu nịnh, không ngờ lại là kẻ có thể mưu tính đại sự. Khó trách Hàn di nương thường đem Thái tử trắc phi treo nơi cửa miệng, thì ra, cũng có nguyên do.

Hồi tưởng lại lần nàng dùng bữa tại quán ăn, sau khi gọi món, tiểu nhị đều sẽ hỏi mỗi vị khách một câu: Khách quan, ngài muốn vô vị, đạm vị hay mỹ vị?

Lúc đó nàng còn hỏi, khác biệt ra sao. Tiểu nhị nói, vô vị tức là không nêm muối, đạm vị là nêm ít muối, còn mỹ vị là nêm muối vừa đủ.

Tiểu nhị bảo, Ký Châu phía bắc các thành thị đều rất khan hiếm muối, quan muối phân phối chẳng đủ, dân chúng chỉ còn cách mua muối lậu với giá cao. Cho nên chi phí làm món ăn cũng phải tính cả giá muối vào.

Dân sinh khốn khó đến vậy, hóa ra đều là do bạc rơi vào túi phụ thân nàng.

Không đúng, phải nói là rơi vào túi thái tử điện hạ.

Lăng Trọng Khanh dù gan to cách mấy, có lẽ vẫn giữ lại cho mình một phần nhỏ, nhưng tuyệt đối không dám chiếm đoạt quá nhiều. Số lượng muối bị mất tích, thái tử hẳn đã nắm rõ; muối lậu bán ra bao nhiêu, thái tử cũng đoán được bảy tám phần.

Hai trăm năm mươi triệu lượng bạc! Đây tuyệt đối là một khoản kế toán khổng lồ. Còn chưa tính đến việc ông dùng khoản tiền này để bù lại ngân lượng cứu tế bị thiếu hụt.

Ngoại thành Ký Châu có một dòng Đại Vận Hà, gần như phân chia Bắc Tường Quốc thành hai nửa. Chính bởi con kênh đào này, Ký Châu thành trở thành một thành thị có sức ảnh hưởng rất lớn của Bắc Tường Quốc.

Tất cả vật tư từ nam chuyển hướng bắc đều phải đi qua Ký Châu, tại thượng nguồn Ký Châu được chuyển hóa, sau đó tiếp tục vận chuyển đường bộ. Mà kinh thành Bắc Tường Quốc – Linh Châu thành – lại tọa lạc ở phía bắc Ký Châu, bởi vậy mọi vật tư trọng yếu đều phải thông qua nơi này.

Nhổ lông chim nhạn đang bay qua – ấy chính là nguyên do vì sao chỉ với chức Tri Châu nho nhỏ, Lăng Trọng Khanh lại có thể tích lũy được một khối tài sản lớn đến vậy.

Mà muối quan thường được vận chuyển từ các thành thị vùng duyên hải đông nam, do ty muối phụ trách quản lý chuyên biệt.

Không biết Lăng Trọng Khanh đã dùng thủ đoạn gì mà có thể cướp đi hàng hóa của ty muối. Điều này dẫn đến tình trạng từ Ký Châu trở ra bắc, ngoại trừ kinh thành, gần như toàn bộ các khu vực đều khan hiếm muối.

Sau đó, ông lại biến số muối quan ấy thành muối lậu, lấy danh nghĩa tư nhân mà bán ra với giá cao, sau đó đem số bạc đó dâng lên thái tử…

Thật khổ thay cho phụ thân nàng, loại chuyện bẩn thỉu như vậy mà ông cũng làm ra được.

Chỉ e nếu hoàng đế biết được, dẫu có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Sống chết của ông không quan trọng, điều quan trọng là – tuyệt đối không được liên lụy đến nàng cùng ca ca.
 
Back
Top Bottom