Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 70: Bất kính chủ nhân hạ trường


Nha đầu kia bị bỏng đến oa oa gào khóc, còn chưa kịp hoàn hồn, Vân Nguyệt đã tức giận đến mức đứng bật dậy.

A Hoa vốn thường ngày đã chịu không ít ức h**p từ nha hoàn này – kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, vừa nghe tiểu thư ra lệnh vả miệng, liền lập tức dốc toàn lực ra tay. Từ dưới đất bật dậy, hắn không nương tay mà tát liên tiếp lên hai má nàng ta, vang dội “đùng đùng đùng đùng”.

“A Hoa, ngươi cái cẩu nô tài này, dám đánh ta sao!”

Nha hoàn kia là người được Hàn di nương sủng ái, sớm đã tự xem mình như nửa chủ tử, làm sao chịu được bị kẻ thấp hèn như A Hoa ra tay. Không buồn để tâm có tiểu thư ở đây hay không, liền lao tới muốn liều mạng, hai tay giương lên, mưu toan dùng móng tay rạch nát mặt A Hoa.

Chỉ thấy thân ảnh Vân Nguyệt khẽ động, trong chớp mắt nha hoàn đã phát ra tiếng hét như heo bị chọc tiết.

Chỉ một cái vươn tay, Vân Nguyệt đã nắm chặt cổ tay nha hoàn, nhẹ nhàng siết một cái…

“Rắc —”

Một tiếng giòn tan vang lên, năm ngón tay nha hoàn tức thì gãy lìa.

Tiếng hét đau đớn vang lên chưa dứt, cổ nàng ta đã bị Vân Nguyệt bóp chặt, không thể phát ra thêm tiếng nào.

“Tiểu nha đầu như ngươi, dám phản kháng khi chủ tử trừng phạt, là muốn bị loạn côn đánh chết sao?”

Nha hoàn kinh hoảng nhìn chằm chằm Vân Nguyệt – vị tiểu thư từng bị mình giẫm đạp không thương tiếc. Nàng nhớ rõ, từng có lần mình dẫm lên tay nàng khi nàng đang cúi nhặt đồ. Khi đó, nàng ấy chỉ khóc mà không dám kêu một tiếng, không đủ sức để rút tay ra khỏi chân mình.

Nhưng bây giờ… sức lực nàng ấy lại kh*ng b* đến như vậy…

Nàng ta hối hận tột độ vì đã không nghe lời khuyên của Lăng tổng quản. Lẽ nào… lẽ nào hôm nay chính là ngày chết của mình?

Thấy sắc mặt nha hoàn đã dần tái nhợt, Lăng tổng quản cũng hơi biến sắc, trong mắt xuất hiện một tia kinh hãi. Vốn định mở miệng cầu tình, thì Vân Nguyệt đã buông tay. Nha hoàn ngã phịch xuống đất.

Nhìn vị nhị tiểu thư cao cao tại thượng kia, ánh mắt nha hoàn đã không còn chút khinh thường nào – chỉ còn nỗi sợ run rẩy.

“Lăng tổng quản, một nô tài dám chống lại chủ tử, nên nhận hình phạt gì?”

Giọng nói của Vân Nguyệt nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như gõ vào lòng người. Nha hoàn sợ đến quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy. Nỗi đau từ bàn tay bị gãy dường như lan thẳng vào tim, thế nhưng nàng vẫn không dám đứng dậy đi tìm đại phu.

“Hồi… hồi tiểu thư, nô tài phản chủ, nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì loạn côn đánh chết.”

Lời Lăng tổng quản vừa dứt, nha hoàn liền hối hận đến phát điên, quỳ gối dập đầu lia lịa:

“Tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng! Nô tì biết sai rồi! Cầu xin tiểu thư mở lòng từ bi, nô tì không dám nữa! Tiểu thư… tiểu thư…”

“Bổn tiểu thư hôm nay tâm tình còn chưa tệ, tha cho ngươi tội chết, nhưng tội sống thì vẫn phải chịu. Chờ lĩnh phạt đi.”

“Tạ… tạ tiểu thư…”

Năm mươi đại bản, khác gì bảo nàng đi chết? Không được, nàng phải đi tìm Hàn di nương làm chủ!

Nghĩ vậy, nàng run rẩy đứng dậy, định rời khỏi.

“Đi đâu?”

Tiếng nói âm trầm của Vân Nguyệt vang lên phía sau.

“Hồi tiểu thư… nô tì đi lĩnh phạt…”

“Ta có cho phép ngươi đi lĩnh phạt sao? Lăng tổng quản, lập tức an bài, ngay tại chỗ này đánh năm mươi đại bản.”

“… Dạ.”

Ngay lúc Lăng Trọng Khanh còn đang ở phòng Hàn di nương thương nghị kế sách đối phó huynh muội họ, thì ở bên này, tiếng hét thê lương như heo bị chọc tiết đã vang vọng khắp sân.

Ngoài sân viện Lăng Tích Nghiệp, một nha hoàn toàn thân đẫm máu, bị đánh đủ năm mươi trượng, đã hấp hối không ra hình người.

Tin tức này lan nhanh khắp đại viện Lăng phủ…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 71: Bủn xỉn tiểu nhân lễ vật


Chỉ trong chốc lát, khắp Lăng phủ đều đã biết chuyện.

Nhìn điêu nô bị đánh năm mươi trượng sống dở chết dở, vốn là người mang tấm lòng lương thiện như Lăng Tích Nghiệp lại cảm thấy trong lòng kích động vô cùng.

Người sống trên đời, không thể quá mức thiện lương. Người hiền bị bắt nạt, chó lành bị cưỡi lên đầu.

Hắn – Lăng Tích Nghiệp – đường đường là đích tử của Lăng phủ, là tôn tử duy nhất của tả tướng, sao có thể để lũ hạ nhân này tùy tiện lộng hành trước mặt?

“Tới người, dâng trà.”

Lần này, là chính miệng Lăng Tích Nghiệp ra lệnh.

Bọn nha hoàn sợ hãi do bị lấy làm gương trước đó, lập tức học theo quy củ từng dùng để hầu hạ Hàn di nương, khúm núm phục vụ vị thiếu gia và tiểu thư từng bị xem thường.

Thấy hai nha hoàn thân cận của mình đã tới, Vân Nguyệt liền cười nói: “Tố Văn, Hạ Diễm, chuyện ta giao phó các ngươi đã làm xong chưa?”

Hai người vốn định thu dọn đồ trong phòng sau, nghe theo phân phó của Lăng tổng quản liền lập tức tới đây, vừa hay lại chứng kiến cảnh Thúy Nhi bị đánh, sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất.

Hạ Diễm run rẩy đáp: “Khải bẩm tiểu thư, chúng nô tỳ đang thu dọn, nhưng Lăng tổng quản gọi tới, nên lập tức tới đây, đợi lát nữa trở về sẽ tiếp tục hoàn tất.”

Vân Nguyệt hài lòng gật đầu: “Không tệ. Là ta gọi các ngươi đến. Hai nha đầu này, sao lại dọa thành ra thế? Đến đây, tiểu thư có lễ vật muốn tặng các ngươi.”

Nghe đến đây, ánh mắt hai người liền sáng rỡ.

Vừa nãy, chuyện tiểu thư tặng cho A Hoa một biệt viện ba gian trị giá hơn năm trăm ngàn lượng đã lan truyền đến tai bọn họ. Giờ tiểu thư lại nói muốn tặng lễ vật, ai mà không nghĩ mình cũng được tặng biệt viện?

Hai người vui vẻ tiến tới bên cạnh Vân Nguyệt, chờ mong chờ đợi.

Một bên, Lăng tổng quản cũng đỏ cả mắt. Tuy ông ở Lăng phủ vơ vét không ít, nhưng biệt viện năm trăm ngàn lượng thì vẫn là thứ xa xỉ trong mộng. Trong lòng buồn bực, thầm hối tiếc vì sao trước đây không đối xử tốt hơn với vị nhị tiểu thư này.

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Tố Văn và Hạ Diễm mỗi người nhận từ tay Vân Nguyệt một chiếc hộp.

Hộp không lớn, nhưng lại được chế từ vàng ròng – lấp lánh rực rỡ, chỉ nhìn vỏ cũng biết bên trong vô cùng quý giá.

Chắc chắn là khế ước mua bán nhà! Hai nha hoàn mừng rỡ đoán thầm trong bụng.

“Đa tạ tiểu thư!” Hai người vui đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng mở hộp.

“A ——!”

Hai tiếng hét chói tai đồng thanh vang lên, khi cả hai trông thấy rõ thứ trong hộp.

Chiếc hộp rơi xuống mặt đất.

Trên gương mặt cả hai là vẻ hoảng loạn tột độ. Trong hộp, từng ngón tay bị cố định bằng ruy băng xinh đẹp, máu đã đông lại, nhưng vết thương vẫn ghê rợn.

Đầu óc hai người như bị đánh sập, trống rỗng.

Lăng tổng quản cũng trông thấy rõ, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

Đây là… ngón tay của ai? Câu hỏi ấy không cần ai trả lời.

“Ai da, sao các ngươi lại ném nó xuống? Ta phải tốn không ít thời gian mới lấy được từ người thân của các ngươi đấy.”

Vân Nguyệt cúi người nhặt lại hai chiếc hộp vàng, vừa nhẹ nhàng v**t v*, vừa cười híp mắt:

“Cũng may trong này số lượng khác nhau, nên còn có thể phân biệt.

Ba ngón tay – của Tố Văn – vì nhà ngươi chỉ có phụ mẫu và đệ đệ, đúng không?

Năm ngón tay – của Hạ Diễm – vì nhà ngươi có phụ mẫu, hai đệ đệ, thêm một muội muội nữa, bổn tiểu thư ta nói không sai chứ?”

Nhìn gương mặt Vân Nguyệt tươi cười rạng rỡ như hoa, khắp đại sảnh rơi vào một màn tĩnh lặng chết người…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 72: Ác nô tự có ác chủ bắt nạt


Hai nha đầu Tố Văn và Hạ Diễm sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Các nàng sở dĩ cam tâm làm nô tỳ tại Lăng phủ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là vì mong người nhà có được cuộc sống no đủ.

Nhưng bây giờ, nhìn những ngón tay máu đọng trong hộp – thứ bị lấy từ chính thân nhân các nàng – trời đất trước mắt như sụp đổ.

“Thế nào? Không thích lễ vật bổn tiểu thư tặng sao?” Vân Nguyệt cười hỏi.

“Tiểu thư, chúng nô tỳ sai rồi! Chúng nô tỳ sai rồi! Cầu xin tiểu thư tha cho người nhà chúng ta!” Tố Văn khóc nức nở, nhào tới bên chân Vân Nguyệt, dập đầu không ngừng.

“Tiểu thư, cha mẹ ta đã lớn tuổi, đệ muội thì còn nhỏ, ngài đại nhân đại lượng, chúng nô tỳ nguyện cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp! Về sau nguyện như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không dám bất kính tiểu thư nửa lời!”

Hạ Diễm vừa khóc, vừa bò đến chân Lăng Tích Nghiệp:

“Đại thiếu gia, cầu xin ngài vì tiểu thư mà hạ thủ lưu tình! Là chúng nô tỳ ngu dại, ngài xin giúp chúng ta một tiếng…”

Lăng Tích Nghiệp nhìn hộp gấm chứa ngón tay, trong lòng cũng không khỏi rùng mình. Nhưng sau kinh ngạc là một trận kh*** c*m dâng lên tận đỉnh.

Muội muội làm tốt lắm – đây mới đúng là khí phách đích nữ của tả tướng phủ! Hắn tuyệt đối ủng hộ nàng!

Biết cầu xin Lăng Tích Nghiệp vô ích, Hạ Diễm liền ôm chặt lấy chân Vân Nguyệt, nghẹn ngào:

“Tiểu thư, từ nay về sau chúng nô tỳ nguyện trung thành tuyệt đối. Tỷ tỷ ta là nha hoàn trong phòng Hàn di nương, về sau nếu có chuyện gì, chúng nô tỳ đều có thể làm nội ứng cho tiểu thư… Cầu xin ngài mở lòng từ bi, tha cho gia nhân chúng nô tỳ!”

Một trái một phải, hai nha đầu ôm chặt chân Vân Nguyệt, khóc đến thê lương thảm thiết.

Cảnh tượng ấy khiến những hạ nhân khác trong sân lạnh sống lưng, trong lòng không ngừng run rẩy.

Bọn họ từng có lúc khinh thường vị nhị tiểu thư này… chẳng lẽ sau nàng sẽ đến lượt họ?

“Lăng bá.”

Vân Nguyệt chỉ khẽ gọi, đã khiến Lăng tổng quản hai chân mềm nhũn, “đông” một tiếng quỳ ngay tại chỗ.

Một cảm giác chẳng lành ập đến như sóng dâng.

“Tiểu… tiểu thư xin bớt giận! Lăng Xuyên ta trước đây đối với thiếu gia và tiểu thư có nhiều điều bất kính, đúng là đáng chết. Tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin tiểu thư niệm tình ta từng nuôi hai vị thiếu gia, tiểu thư từ nhỏ mà tha cho một mạng!”

“Phanh —!”

Một vật nặng rơi xuống đất, nện ngay trước mặt Lăng tổng quản.

Hắn run rẩy mở túi ra – bên trong là hai vật. Khi nhìn thấy chiếc vòng vàng, đầu hắn như nổ tung.

Đây chính là vòng tay mà hắn đã mua cho đứa cháu trai mới đầy tháng của mình!

Tay hắn càng run rẩy mạnh hơn. Trực giác mách bảo, trong hộp còn lại… là ngón tay của con trai, con dâu, và lão mẫu thân già.

Chuẩn bị tinh thần thật kỹ, hắn mở hộp gấm ra – và khi trông thấy thứ bên trong, một người đàn ông đã ngoài bốn mươi như hắn cũng không kìm được mà òa lên khóc lớn.

“Trời ơi! Trời ơi ——!”

Một bên đấm đất, một bên gào khóc thảm thiết.

Trong hộp… là thứ còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả ngón tay.

Đó là… đó là h* th*n của đứa con trai độc nhất – đứa trẻ duy nhất mà hắn trông cậy để nối dõi tông đường!

“Trời ơi! Tiểu thư! Ta chỉ có mỗi một đứa con trai! Ngươi… ngươi…”

Lăng tổng quản hoàn toàn không còn để tâm đến sợ hãi, trừng mắt căm hận nhìn Vân Nguyệt, như thể muốn cắn xé từng mảnh thịt của nàng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 73: Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng!


Thấy bộ dạng giận dữ đến cực điểm của Lăng tổng quản, Vân Nguyệt lại càng vui vẻ, nụ cười trên mặt rạng rỡ như xuân phong, nhưng trong mắt lại mang đầy hàn ý.

“Ta làm sao? Lăng bá, ta còn chưa làm gì quá phận đâu. Chính vì ngươi từng nuôi ta từ nhỏ, ta mới nể tình. Ngươi xem đi, chỉ có con trai ngươi thôi, còn tôn tử của ngươi ta vẫn để lại. Nghĩa là nếu ngươi làm tốt, nhà các ngươi vẫn còn cơ hội truyền đời nối dõi.”

“Ngươi… ngươi muốn chúng ta làm gì? Chúng ta nghe theo ngươi hết! Tất cả đều nghe ngươi!” Lăng tổng quản rốt cuộc hoàn toàn nhận thua, cúi đầu khuất phục.

“Những kẻ nghe lén, ra hết đây cho ta!”

Giọng nói Vân Nguyệt không lớn, nhưng mang theo nội lực, từng chữ như chuông đồng vang dội trong tai tất cả hạ nhân quanh viện.

Chỉ trong chốc lát, tất cả người hầu trong viện của đại thiếu gia đều quỳ rạp trước cửa phòng, toàn thân run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu.

“Lăng bá, ngươi vốn là người thân cận bên mẫu thân ta, lẽ ra phải chiếu cố ta và đại ca. Thế mà ngươi lại đi nịnh bợ phụ thân ta, phản bội lương tâm, giẫm đạp lên thể diện của ta và ca ca, không ít lần làm nhục chúng ta, coi thường chúng ta vì không có chỗ dựa. Ngươi… có biết sai chưa?”

“Tiểu thư, nô tài biết sai! Nô tài xin tiểu thư cùng công tử thứ tội! Về sau tuyệt đối không dám phạm lại sai lầm! Cầu xin tiểu thư tha cho cháu trai ta… nó còn nhỏ, mới có một tuổi! Nếu tiểu thư còn giận, xin cứ phạt nô tài, cầu xin hãy buông tha cho người nhà ta!”

Tố Văn và Hạ Diễm cũng bò ra tới cửa, quỳ bên ngoài, liên tục dập đầu cầu xin tha tội.

Vân Nguyệt giơ tay làm hiệu, cả ba người lập tức nín khóc, dán ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng đầy mong chờ.

“Ta, Lăng Thanh Nguyệt, là người có ân báo ân, có oán báo oán. Ai cho ta một thước kính trọng, ta sẽ hoàn lễ một trượng. Nhưng ai muốn đắc tội ta một thước, ta sẽ cho cả nhà hắn vạn kiếp bất phục.”

Ánh mắt Vân Nguyệt quét một lượt khắp đám hạ nhân đang quỳ rạp dưới đất, trong mắt là sự hài lòng khi đã đạt được mục đích.

“Đương nhiên, ta cũng không phải kẻ tuyệt tình đến mức không cho người ta cơ hội. Nếu các ngươi có thể lập công chuộc tội… thì vẫn có cơ hội gặp lại người thân của mình.

Chỉ là ta mong các ngươi đừng để ta phải thất vọng. Bởi vì ta không phải người có tính nhẫn nại. Hiểu rõ chưa?”

“Chúng nô tài nguyện nghe nhị tiểu thư sai khiến, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”

“Còn đại thiếu gia thì sao?” Vân Nguyệt nhướng mày, vẻ không hài lòng.

Mọi người vội sửa miệng đồng thanh hô to: “Chúng nô tài nguyện nghe nhị tiểu thư và đại thiếu gia sai khiến, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”

“Ta muốn không chỉ là sai đâu đánh đó. Ta muốn tuyệt đối phục tùng – và tuyệt đối trung thành!”

“Dạ!”

“Chuyện tặng lễ vừa rồi, ta hy vọng chỉ những người trong phòng ta và đại thiếu gia được biết. Những kẻ khác – ai dám nhiều lời, hậu quả các ngươi tự rõ!”

“Dạ!” Ai còn dám hó hé chứ! Trừ khi chán sống!

“Tố Văn, Hạ Diễm, mau đi thu dọn đồ cho ta. Dùng xong bữa trưa, ta còn muốn ngủ trưa một giấc!”

“Dạ! Nô tỳ lập tức đi ngay!” Nói xong, hai nha đầu sợ đến mức suýt té ngã, vội vàng chạy như bay. Sự kinh hãi quá lớn khiến các nàng cần thời gian tiêu hóa cho hết.

Vân Nguyệt quay đầu nhìn Lăng Tích Nghiệp, mỉm cười: “Ca, muội đói rồi. Ca thì sao?”

Lăng Tích Nghiệp dịu dàng xoa đầu nàng, nói: “Ca cũng đói rồi. Chúng ta cùng đi ăn thôi.”

“Hảo.” Vân Nguyệt mỉm cười, rồi lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, đưa cho Lăng tổng quản:

“Đúng rồi, Lăng bá. Mang cái này giao cho Viên Phúc giùm ta. Vừa rồi không dám đưa hắn, sợ hắn run tay làm rơi đầu ngón tay của vợ hắn vào bánh ngọt cho ta ăn. Dặn hắn, hãy dốc lòng mà chuẩn bị bữa trưa cho tốt."
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 74: Không có tôn ti


“Đừng để lòng tan nát chỉ vì mỡ heo trên mông.”

Lăng tổng quản liếc thấy chiếc hộp gấm lại được giao cho mình, suýt thì hồn phi phách tán, nhưng vừa nghe là để đưa cho Viên Phúc, lập tức nhẹ nhõm thở ra.

“Dạ, tiểu thư phân phó, nô tài nhất định khắc ghi trong lòng. Tiểu tôn nhi và gia nhân của nô tài, xin tiểu thư rộng lượng, tha cho bọn họ.”

Nhìn tiểu thư đang kéo tay đại thiếu gia rời đi, đám hạ nhân vội vàng cúi đầu thối lui. Trong lòng không khỏi dâng lên những ký ức xưa cũ về một Lăng Thanh Nguyệt đơn thuần thiện lương.

Sớm biết thế, bọn họ đã chẳng dám bắt nạt nàng khi xưa.

Bây giờ đứng trước mặt bọn họ, nào còn là thiên kim tiểu thư bình thường? Rõ ràng chính là một nữ la sát khát máu lấy mạng người không chớp mắt!

************************ Bắc Tường Quốc *************************

Khi Vân Nguyệt kéo Lăng Tích Nghiệp đến phòng ăn, thì Lăng Trọng Khanh, Hàn di nương cùng ba người con, và Phương di nương cùng nữ nhi, đã ngồi đầy đủ.

Trên bàn bày đầy thức ăn trưa, ngoài những món được chuẩn bị riêng cho Vân Nguyệt, còn có bánh ngọt và món ăn cho cả bàn.

Thấy huynh muội hai người đến, Lăng Trọng Khanh hiếm khi lộ vẻ ôn hòa, mỉm cười nói:

“Nghiệp nhi, Nguyệt Nhi, mau đến dùng bữa.”

Vân Nguyệt liếc nhìn chỗ ngồi — vẫn là cách sắp xếp cũ. Hai bên cạnh Lăng Trọng Khanh là Hàn di nương và Phương di nương, tiếp theo là thứ tự từ trên xuống: Lăng Tích Thái, Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Vi, Lăng Thanh Lôi.

Cuối cùng, vị trí đối diện Lăng Trọng Khanh, mới là chỗ dành cho Lăng Tích Nghiệp và Lăng Thanh Nguyệt.

Thấy Vân Nguyệt kéo Lăng Tích Nghiệp đứng yên không ngồi, Lăng Trọng Khanh hơi nhíu mày, vẫn giữ thái độ hòa nhã hỏi:

“Sao vậy? Vì sao không ngồi?”

Vân Nguyệt cười đáp:

“Phụ thân đúng là biết đùa. Ngài định để ta ngồi vào cái chỗ đó sao?”

“Nhị tỷ tỷ, chẳng phải còn hai chỗ trống đó sao?” Cái miệng không biết nghĩ trước của Lăng Thanh Vi liền xen vào.

“Ồ? Thật sao?” Vân Nguyệt nhướng mày hỏi lại.

“Ngươi đâu có mù, chẳng lẽ không nhìn thấy?”

“Chậc… Lăng phủ này đúng là không còn quy củ gì cả. Ca, chúng ta đi đến phòng ăn riêng. Viên Phúc, chuyển toàn bộ đồ ăn bổn tiểu thư chọn về phòng thiếu gia.”

Nói rồi, Vân Nguyệt kéo tay Lăng Tích Nghiệp định rời khỏi.

“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi cái tiểu tiện nhân kia, mắng ai là chó hả?”

“Tiểu tiện nhân mắng ai?”

“Tiểu tiện nhân mắng ngươi!”

Cả nhà: “…”

Lăng Thanh Vi lúc này mới ngơ ngác nhận ra mình đã tự chui đầu vào rọ. Nàng nổi giận đùng đùng, vừa muốn phát tác thì bị Hàn di nương và Lăng Thanh Vân nhanh chóng kéo lại, ra hiệu cho nàng im miệng.

Nghĩ đến kế hoạch chưa hoàn thành, Lăng Thanh Vi đành nuốt cục tức, hung hăng trừng Vân Nguyệt một cái, rồi cúi đầu nhận lỗi:

“Nhị tỷ tỷ, vừa nãy là muội lỡ lời, xin tỷ rộng lượng bỏ qua cho muội. Muội biết sai rồi.”

Vân Nguyệt bật cười.

Tiện nhân này, biết ẩn nhẫn rồi. Không tồi!

“Ôi chao… nhận lỗi cũng đâu thay đổi được sự thật là bàn này không có chỗ cho ta và ca ca…”

Phương di nương, vốn đã nhận ra thế cuộc, lập tức đứng lên, nói:

“Nguyệt Nhi, bởi vì lúc trước con không ở đây, nên di nương mới ngồi tạm chỗ này…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 75: Con chuột con trai hội đào thành động


“Hiện tại con đã trở về, chỗ ngồi này vốn nên thuộc về con.”

Phương di nương nhẹ nhàng lên tiếng, chủ động đứng dậy.

Hàn di nương lập tức hung hăng trừng nàng một cái, trong lòng tức tối đến cực điểm. Rõ ràng Phương di nương đang mượn gió bẻ măng, dồn nàng vào thế bị động.

“Nhưng chỉ có mình ta được ngồi, vậy còn ca ta thì sao?” Vân Nguyệt cười, ánh mắt chuyển hướng đến Hàn di nương:

“Ôi chao… Có người ấy à, rõ ràng sinh ra đã tiện, làm một thị thiếp còn mơ tưởng ngồi lên đầu chính thất.

Thật cho rằng nếu một ngày nào đó có thể thành chính thất, thì sẽ thành phượng hoàng sao? Có câu gì ấy nhỉ… Học cái gì không ra, lại giỏi giả dạng… Ôi, trí nhớ ta không tốt lắm… Tóm lại là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con thì chuyên đào hang ấy mà…”

“Lăng Thanh Nguyệt! Ngươi đủ rồi! Ngươi dám nói nương ta là chó, nói chúng ta là chuột?!”

Lăng Tích Thái như nổi điên, bật dậy chắn ngay trước mặt Vân Nguyệt, vung tay như muốn động thủ.

“Ngươi mà dám động vào muội ta, thì chuẩn bị chuyển nhà bằng đầu đi.”

Lăng Tích Nghiệp lạnh lùng lên tiếng, đưa tay kéo muội muội ra sau lưng bảo hộ. So với Lăng Tích Thái, hắn cao hơn một bậc, khí thế bức người khiến đối phương lập tức lép vế.

“Ai nha, nhị ca ca à, là tự huynh nói mẹ mình là chó, tự bảo mình là chuột đấy chứ. Từ đầu tới cuối có ai nghe muội nói gì bất kính với di nương, hay nhục mạ huynh trưởng, tỷ muội đâu?”

Lời của Vân Nguyệt như nhát dao cắm thẳng vào lòng Hàn di nương, khiến sắc mặt bà ta xanh mét.

Ngồi lên vị trí chính thất, là giấc mộng cả đời của bà. Bây giờ lại bị nha đầu này lôi ra giữa bàn tiệc, xé toạc từng chút mộng tưởng không thương tiếc.

Thấy Hàn di nương giận đến run rẩy cả hai tay, Lăng Trọng Khanh cuối cùng không nhịn nổi nữa, quát lớn:

“Tất cả im miệng cho ta!”

Sau đó, ông liếc sang Vân Nguyệt, nhíu mày:

“Đã sắc bén đến mức đó rồi thì thôi. Từ hôm nay, việc dùng bữa trong phủ phải theo đúng tôn ti trật tự.

Bay Vui Vẻ, nhường chỗ cho Nghiệp nhi.”

Hàn di nương buông đũa, hai tay đặt lên đùi vẫn không ngừng run rẩy. Móng tay c*m v** thịt, mặt tái nhợt không còn chút máu.

Cuối cùng, sau một hồi giằng xé nội tâm, bà miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi đến cực điểm:

“Vị trí này vốn nên là của đại thiếu gia. Tiện thiếp đã vượt lễ rồi.”

Hàn di nương đang cố hết sức nhịn, nhưng lại có người cố tình không hiểu ý tứ, mỉm cười tiếp lời:

“Di nương biết mình vượt giới hạn thì tốt. Hy vọng sau này người và con cái thứ xuất của mình biết giữ bổn phận. Việc không nên nghĩ thì đừng nghĩ, chuyện không đến lượt thì đừng vọng tưởng.

Ca, chúng ta dùng bữa thôi.”

Lời của Vân Nguyệt như đâm trúng tim đen Hàn di nương.

Bà từ khi bước vào Lăng phủ đến nay, dù là người thiếp, nhưng chưa từng chịu nhục đến mức này.

Nếu không phải vì muốn xoa dịu nàng để đạt được mục đích, Hàn di nương sớm đã xông lên xé nát cái miệng kia.

Lúc này, bà nhìn đứa con gái mình trước đây vẫn coi thường – Lăng Thanh Nguyệt – lần đầu tiên trong đời có cảm giác mình gặp phải kỳ phùng địch thủ.

Điều khiến bà kinh ngạc hơn cả: vì sao trước đây chưa từng có cảm giác này?

Ba người con của Hàn di nương bị bà âm thầm kéo giữ, miễn cưỡng kiềm chế nhau lại. Nếu không với tính khí nóng nảy của họ, sớm đã lao lên liều mạng với Lăng Thanh Nguyệt rồi.

Thấy huynh muội hai người an ổn ngồi xuống, ngay cả Lăng Trọng Khanh – người ban đầu còn hờ hững – cũng phải âm thầm lau mồ hôi.

Người ta nói nữ nhân giết người bằng miệng… Quả nhiên không sai!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 76: Trước trả tiền, lại ăn cơm!


Lăng Trọng Khanh, tuy là phụ thân, nhưng cũng không khỏi cảm thấy đau đầu trước sự biến hóa của nữ nhi. Dù nàng là một phế vật huyền lực, song khẩu tài lại sắc bén đến mức khiến người khác không thể không kiêng dè. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ một lần cận kề cái chết lại có thể khiến người ta thay đổi đến vậy?

“Phục vụ bữa trưa.” Lăng Trọng Khanh lập tức phân phó bọn nha hoàn đứng bên cạnh. Nếu không ăn ngay, thức ăn sẽ nguội mất.

“Khoan đã.” Vân Nguyệt lên tiếng ngăn lại.

“Nhị muội muội, chẳng lẽ ngươi không đói sao? Mọi người đều đang chờ.” Lăng Thanh Vân cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói mang theo chút bất mãn.

“Ngại quá, ta đã nói rõ từ trước, muốn ăn cơm thì phải trả tiền trước. Chẳng lẽ di nương định nuốt trọn đồ cưới của mẫu thân ta sao?”

Nghe đến chữ “trả tiền”, sắc mặt Hàn di nương cùng ba người con lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi, những người luôn thích ăn diện, giờ đây lại cảm thấy đau lòng. Hơn một triệu lượng bạc tiêu vặt, cả đời này họ chưa từng thấy qua!

“Nhị tiểu thư nói gì vậy? Trước đây di nương đã nói là thay ngươi bảo quản, tất nhiên sẽ trả lại cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ di nương sẽ tham lam đồ cưới của mẫu thân ngươi sao?”

“Di nương quả là người giữ chữ tín. Đã như vậy, xin hãy giao lại cho ta.”

“Ta đã đưa cho phụ thân ngươi rồi, ngươi có thể lấy từ chỗ người.” Hàn di nương đáp.

Vân Nguyệt quay sang nhìn Lăng Trọng Khanh, thấy hắn có vẻ lúng túng, hít sâu một hơi nói:

“Nguyệt Nhi, trước tiên hãy dùng bữa, thức ăn đang nguội dần. Sau đó, con có thể đến thư phòng của cha để lấy.”

Thực lòng mà nói, hơn một triệu lượng bạc không phải là con số nhỏ. Nếu có thể không trả, Lăng Trọng Khanh chắc chắn sẽ không muốn trả.

“Vậy… Phụ thân và di nương cùng các huynh muội cứ ăn trước đi. Nguyệt Nhi là người tham tiền, nếu không có bạc trong tay, lòng sẽ bất an, không thể yên tâm dùng bữa. Con sẽ đến thư phòng lấy bạc, sau đó mới quay lại ăn cùng mọi người.”

Lăng Trọng Khanh: “…”

Nhìn Vân Nguyệt, hắn thật sự không hiểu nổi. Dù đã trải qua một lần cận kề cái chết, nhưng có cần phải thay đổi đến mức này không? Hơn nữa, nàng không hề tỏ ra thù hận hay đối đầu với các huynh muội cùng cha khác mẹ, mà chỉ quan tâm đến địa vị và tiền bạc. Thật khiến người ta đau đầu.

“Nguyệt Nhi, trước đây Hàn di nương nói muốn thay con bảo quản đồ cưới của mẫu thân con, thật sự là xuất phát từ ý tốt.” Lăng Trọng Khanh cố gắng giải thích.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 77: Mượn ngươi tiền, chờ ngươi chết lại còn!


“Thật ra di nương cũng chỉ là bảo quản thôi, cũng không lấy của hồi môn của mẹ con đem đi phát tài. Lúc ấy ta cũng nghĩ, Hàn di nương chỉ nên còn giữ ba trăm ngàn lượng bạc cho con, cũng không cần phải tính lãi lời gì cả.”

Lăng Trọng Khanh giải thích, giọng đầy bất đắc dĩ.

“Vậy cũng được.” Vân Nguyệt mỉm cười. “Vậy thì mời di nương đem trả lại số trang sức mà mẫu thân ta để lại. Ta có thể không cần bạc.”

Lăng Trọng Khanh: “…”

Nha đầu chết tiệt này, rõ ràng cố ý! Những món trang sức ấy sớm đã bị bán để đổi lấy ba trăm ngàn lượng bạc kia rồi! Đã qua bao nhiêu năm, giờ lấy đâu ra mà trả?

“Nguyệt Nhi, số trang sức đó… tạm thời không tìm được. Phụ thân cấp con ba trăm ngàn lượng bạc, chuyện này coi như kết thúc đi.”

“Được thôi!” Vân Nguyệt vỗ tay một cái, nở nụ cười rạng rỡ. “Vậy phụ thân cho con mượn trước hai triệu lượng đi. Con thề, trong vòng năm mươi năm chắc chắn hoàn trả.”

Lăng Trọng Khanh: “…!”

Năm mươi năm?! Năm mươi năm sau ông sớm đã thành tro bụi rồi! Nha đầu này rõ ràng là cướp giữa ban ngày! Mượn hai triệu lượng mà đợi năm mươi năm sau hoàn trả, chẳng thà đưa thẳng cho nàng một triệu hai trăm ngàn lượng cho rồi!

“Nguyệt Nhi, đừng quá đáng! Làm người phải biết chừng mực!”

Trước đây chỉ cần ông sa sầm mặt, nàng đã sợ đến mức không dám mở miệng. Vậy mà bây giờ…

“Ôi chao, phụ thân đã nói vậy thì con đành nghe theo thôi…”

Vân Nguyệt dịu dàng nói, rồi lập tức bổ sung:

“Số bạc còn lại, con chỉ có thể đến tìm ông ngoại mà thôi…”

Lăng Trọng Khanh: “…!!”

Nha đầu chết tiệt! Biết rõ điểm yếu của ông mà cứ nhắm vào mãi!

“Nguyệt Nhi! Con biết rõ điều tối kỵ của phụ thân là gì mà! Ở Lăng phủ, không được nhắc đến ông ngoại của con!”

Giọng Lăng Trọng Khanh đã bắt đầu giận dữ.

“Không được nói ở Lăng phủ thì con đi sang phủ ông ngoại nói cũng được mà.”

Vân Nguyệt cười rất ngọt ngào. “Về phủ ông ngoại rồi thì sẽ không ảnh hưởng gì đến phụ thân đâu, đúng không?”

“Ngươi thật là—!”

“Kỳ thật cũng không sao cả.” Vân Nguyệt chậm rãi nói. “Nếu con không trả được số tiền ấy, Tụ Bảo Đường nhất định sẽ tìm đến ông ngoại. Đến lúc đó, ông ngoại giúp con trả cũng được.”

“Ngươi nợ bạc là nợ ở đâu?!” Lăng Trọng Khanh nghiến răng hỏi.

Một tháng xa nhà mà lại nợ tới một mớ! Đúng là bại gia nữ!

Dù sao ông cũng là Tri Châu Ký Châu, phần lớn thương gia nơi này đều nể mặt ông. Dù có nợ nần, chỉ cần ông lên tiếng, người ta cũng sẽ không truy xét.

“Ở Tụ Bảo Đường.”

“…!!!”

“Ngươi chạy đến đó làm gì?!”

Cuối cùng thì Lăng Trọng Khanh cũng không nhịn nổi nữa mà hét lên.

Đáng chết! Tại sao lại nợ bạc ở Tụ Bảo Đường?! Khắp Ký Châu, chỉ có mỗi Tụ Bảo Đường là không nể mặt ông! Nàng lại cứ nhất định phải mượn tiền ở đó. Rõ ràng là cố ý!

Thấy phụ thân giận đến sôi máu, Vân Nguyệt cúi đầu yếu ớt nói:

“Phụ thân, chuyện này… không thể trách con được. Nếu muốn trách, xin hãy trách đại tỷ và tam muội. Nếu không phải các nàng đẩy con xuống núi, mặt bị hủy, toàn thân gãy xương, thì Bạch chưởng quỹ cũng sẽ không phải dùng nhiều trân quý dược liệu để cứu con. Cũng chính nhờ Bạch chưởng quỹ, con mới gặp được vị tiểu thư có thần tiên thủy…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 78: Lăng Thanh Nguyệt, ngươi này cái bồi tiền hóa!


“Cho nên ngươi mặt là dùng thần tiên thủy mới hồi phục?”

Lăng Thanh Vân nhìn chằm chằm Vân Nguyệt, giọng điệu trầm thấp, trong lòng vô cùng để tâm.

“Không sai.”

Vân Nguyệt trả lời dứt khoát, không chút chần chừ. Câu nói này chẳng khác gì một viên thuốc an thần khiến toàn trường thở phào nhẹ nhõm. Ít ra, đã có thể xác định — nàng là người, không phải quỷ.

“Khó trách ngươi trở nên xinh đẹp như vậy. Rốt cuộc dùng bao nhiêu bình thần tiên thủy?”

Lăng Thanh Vi không cam lòng hỏi. Nếu không vì tiện nhân này cướp mất cơ hội, thần tiên thủy kia vốn dĩ đã thuộc về nàng.

“Năm bình.”

Hàn di nương: “…”
Lăng Thanh Vân: “…”
Lăng Thanh Vi: “…”

“Kia… một bình thần tiên thủy bao nhiêu bạc?”

Lăng Thanh Vân gần như nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khống chế chính mình không phát điên tại chỗ.

“Không đắt. Một ngàn lượng bạc một bình, năm bình còn được giảm giá, chỉ còn bốn ngàn lượng. Vì ta không có một xu dính túi, là Bạch chưởng quỹ thay ta ứng ra.”

Vân Nguyệt vừa cười vừa nói, ánh mắt vô tội như không hề biết mình vừa khiến cả đám người thiếu chút nữa thổ huyết.

Một câu nói nhẹ như không, lại khiến bốn mẹ con Hàn di nương cảm giác huyết áp dâng cao tới đỉnh đầu. Nếu tiếp tục nghe nữa, chỉ sợ họ chưa kịp hại người đã bị chọc tức mà chết.

“Kia… ngươi rốt cuộc dùng dược liệu quý thế nào, mới khiến Tụ Bảo Đường đòi hơn một triệu lượng bạc?”

“Cha~”

Vân Nguyệt kéo dài giọng, âm thanh ỏn ẻn làm người nghe nổi da gà. Trong tiếng gọi lại ẩn chứa cảm giác cầu xin, khiến Lăng Trọng Khanh lập tức sởn tóc gáy.

“Kỳ thật… kỳ thật ta không chỉ thiếu hơn một triệu lượng bạc…”

Vân Nguyệt thoáng thu lại sắc bén, ánh mắt yếu ớt nhìn phụ thân, như một tiểu nữ nhi mong được tha thứ.

Một dự cảm cực kỳ không tốt dâng lên trong lòng Lăng Trọng Khanh.

“Ngươi… rốt cuộc thiếu bao nhiêu?”

Hắn cố kiềm nén tức giận, nghiến răng hỏi.

“Vì muốn ta sớm hồi phục, Bạch chưởng quỹ rất tốt, cho ta dùng sinh cốt hoàn bọn họ vừa mới nghiên cứu thành công.”

Giọng Vân Nguyệt nhẹ nhàng, nhưng vừa dứt, toàn trường như nổ tung.

Sinh cốt hoàn…

Sinh cốt hoàn a!!!

Lúc nghe tin Tụ Bảo Đường có sinh cốt hoàn đem đấu giá, Lăng Trọng Khanh từng có ý định tham dự, nhưng tiếc rằng hội đấu giá không tổ chức tại Ký Châu. Sau đó hắn nghe ngóng được — một viên thuốc bán ra giá hai triệu lượng hoàng kim, tương đương hai mươi triệu lượng bạc!

Hai mươi triệu lượng bạc!

Nhìn Vân Nguyệt cười hì hì đứng trước mặt, Lăng Trọng Khanh muốn hỏi rốt cuộc nàng dùng bao nhiêu viên — nhưng chưa kịp mở miệng, chính ông đã thấy chân mình mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

“Cha!”
“Lão gia!”

Lăng Tích Thái và Hàn di nương vội vã đỡ lấy ông.

Sắc mặt Lăng Trọng Khanh đỏ bừng như máu dồn lên não, cả người run rẩy, như sắp ngất xỉu.

“Ngươi… cái tiểu tiện nhân này, ngươi nhìn xem ngươi đã khiến phụ thân ngươi thành ra cái dạng gì?!”

Hàn di nương giận dữ hét lên, chỉ thẳng vào mặt Vân Nguyệt.

“Tiểu tiện nhân?”

Vân Nguyệt nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch. “Di nương là đang mắng chính mình sao? À không, chắc là đang mắng hai vị tiểu thư đây mới đúng. Vì di nương là lão tiện nhân, vậy thì con của tiện nhân chẳng phải là tiểu tiện nhân sao?”

“Tạp chủng mắng ai?!”

Lăng Thanh Vân lập tức gào lên, học theo cách hỏi ngược vừa rồi của Vân Nguyệt.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 79: Đều là tạp chủng rước họa vào thân


Vân Nguyệt khẽ cong khóe môi, mỉm cười ung dung:

“Bổn tiểu thư là dòng chính nữ, huyết thống thuần khiết, đương nhiên đang mắng đám tạp chủng các ngươi. Thế nào? Có ý kiến gì chăng?”

Lăng Thanh Vân tức đến suýt nghẹn thở. Nàng ta không ngờ Lăng Thanh Nguyệt đã chết một lần mà không những chẳng biết điều hơn, lại còn trở nên ngạo mạn đến thế!

Đã là người chứ chẳng phải quỷ, vậy thì cũng chẳng có gì phải sợ. Lăng Thanh Vân lập tức vận khởi huyền lực, một chưởng hướng thẳng về phía Vân Nguyệt mà đánh tới.

Lăng Tích Nghiệp từ nãy giờ vẫn đứng bên xem cuộc chiến, trong lòng thầm tán thưởng muốn vỗ tay khen ngợi, nhưng cũng đã phòng sẵn hành động của đám huynh muội kia. Thấy thế lập tức ra tay ứng phó.

Lăng Thanh Nguyệt là huyền lục cấp, còn Lăng Tích Nghiệp là huyền cửu cấp, chênh lệch đến ba bậc. Một kích này của Lăng Thanh Vân, tất nhiên là thất bại thảm hại.

Lăng Tích Thái và Lăng Thanh Vi nghe tin cũng liền hành động, kẻ mưu toan quấn lấy Lăng Tích Nghiệp, người lại chực chờ thừa cơ tập kích Vân Nguyệt. Song đúng lúc đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên nghe thấy Vân Nguyệt cất tiếng:

“Các ngươi giết ta, chẳng lẽ không sợ tả tướng vì mấy tiểu tạp chủng các ngươi mà gây chuyện sao?”

Một câu thản nhiên, nhưng khiến tất cả đều giật mình bừng tỉnh.

Đúng vậy, tuy hiện tại đã có thể chắc chắn nàng không phải quỷ, nhưng sau lưng nàng vẫn còn có vị tả tướng kia. Ai biết được liệu tả tướng có hay không biết chuyện này?

Che tay phải đang bị thương, trong lòng Lăng Thanh Vân âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cách sớm trừ khử đôi huynh muội chướng mắt này.

“Đủ rồi!”

Lăng Trọng Khanh, vì quá tức giận mà gần như không thốt nên lời, rốt cuộc cũng phẫn nộ lên tiếng sau khi nghe xong lời Vân Nguyệt.

Gần như nghiến răng nghiến lợi, ông tức đến phát điên, chất vấn Vân Nguyệt:

“Ngươi nói thật đi, rốt cuộc đã tiêu bao nhiêu bạc của Tụ Bảo Đường?”

Thấy Lăng Trọng Khanh sắp phát điên đến nơi, tâm tình Vân Nguyệt lại vô cùng khoái trá, mỉm cười đáp:

“Không nhiều lắm đâu, cũng chỉ là ba mươi triệu lượng bạc, đổi sang hoàng kim thì khoảng ba triệu lượng mà thôi.”

Nghe vậy, toàn bộ mọi người ở đây đều có cảm giác máu dồn lên não. Lăng Trọng Khanh vừa mới cố gắng trấn tĩnh, lại lập tức phát tác.

“Ngươi… ngươi… ngươi lừa người…” Lăng Trọng Khanh th* d*c, nói năng lắp bắp.

“Phụ thân, nữ nhi không có lừa ngài đâu. Sinh cốt hoàn vốn rất đắt, bên ngoài bán tới hai triệu lượng hoàng kim một viên. Nhưng Bạch chưởng quỹ là người tốt, lại nghe nói nữ nhi là cháu gái duy nhất của tả tướng, nên mới nể mặt ông ngoại mà bán cho nữ nhi với giá một triệu lượng một viên.

Còn năm bình thần tiên thủy cùng các dược vật khác dùng để trị thương cho nữ nhi, cộng thêm y phục mà bọn họ mua, đều xem như tặng kèm.”

Thấy Lăng Trọng Khanh gần như bị tức đến thở không ra hơi, Vân Nguyệt cũng động lòng trắc ẩn, quyết định không báo thêm số bạc nữa. Dù sao cũng không định thực sự chọc cho ông chết. Thế thì tiện nghi quá.

Lúc này, đám nha hoàn đã mang thuốc đến cho Lăng Trọng Khanh, sau khi uống thuốc, Hàn di nương cũng không ngừng giúp ông điều khí. Cuối cùng, sắc mặt Lăng Trọng Khanh mới khá hơn đôi chút.

“Lão gia, ngài đừng tức giận. Vì cái loại tiểu tiện nhân này mà tức đến xảy ra chuyện, thật chẳng đáng chút nào!”

Đối với Hàn di nương mà nói, Lăng Trọng Khanh chính là chỗ dựa của cả bốn mẹ con các nàng. Nếu hôm nay ông có mệnh hệ gì, các nàng e là chẳng còn gì. Lần đầu tiên thấy ông bị giận đến mức như vậy, Hàn di nương quả thực sợ hãi đến phát hoảng.

Nghe lời Hàn di nương, Vân Nguyệt bên cạnh làm sao có thể nhịn được?

Ăn gì cũng được, nhưng chịu thiệt thì tuyệt đối không!

“Phụ thân, ngài tức giận với Nguyệt Nhi làm gì? Nếu muốn tức thì cứ đi mà tức đại tỷ tỷ cùng tam muội muội ấy! Nếu không phải các nàng làm ra những chuyện bỉ ổi trước đó, nữ nhi sao phải tốn nhiều bạc như vậy để chữa thương?

Cho nên, tất cả những gì xảy ra hôm nay, phụ thân nên đem món nợ này tính lên đầu hai tiểu tiện nhân kia.

Nếu không phải thường ngày Hàn di nương – lão tiện nhân này – quá mức dung túng các nàng…”
 
Back
Top Bottom