Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 50: Ba trăm ngàn mua một bình nước, kẻ điên!


“Tại hạ tuyệt đối sẽ không cùng cô nương tiếp tục đấu giá.”

“Ba trăm ngàn lượng!”

Thanh âm nữ tử trong phòng bao vừa dứt, Hàn di nương sắc mặt âm trầm lập tức buột miệng báo giá.

Dưới lầu lại một lần nữa vang lên tiếng xôn xao.

Ba trăm ngàn lượng… để mua một bình dưỡng nhan thủy?

Mà trong phòng bao trên lầu kia, cũng không còn truyền ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Lăng gia Hàn phu nhân ra giá ba trăm ngàn lượng! Xin hỏi còn ai muốn đưa ra giá cao hơn không?” Bạch Cẩn Sơn đúng lúc bước ra tuyên bố, “Nếu không có người trả giá cao hơn, thì bình thần tiên thủy này sẽ thuộc về Hàn phu nhân.”

Tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía gian phòng bao vẫn đóng kín kia. Thế nhưng nơi đó vẫn im ắng, không một tiếng hồi đáp.

“Chúc mừng Hàn phu nhân, đã thành công lấy được bình thần tiên thủy này với giá ba trăm ngàn lượng bạc!”

Toàn trường phút chốc im bặt, mọi xôn xao đều tan biến.

Hai bình thần tiên thủy – một bình, có người chỉ tốn mấy đồng bạc; còn một bình, lại có người bỏ ra hẳn ba trăm ngàn lượng mới có thể mua được.

Đối với Hàn di nương cuối cùng thành công đoạt được bình thần tiên thủy, không một ai cảm thấy ghen tỵ. Trong mắt họ, nữ nhân này… chẳng khác gì kẻ điên.

Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng đạt được nguyện vọng, có được bình thần tiên thủy kia. Tuy giá cả quả thực rất đắt, nhưng chỉ cần có thể khiến bản thân trở nên xinh đẹp, có thể quyến rũ được thái tử, trở thành trắc phi, thì dẫu là ba triệu lượng, nàng cũng sẽ cầu phụ thân bỏ ra mà mua.

Còn Hàn di nương, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.

Nàng luôn cảm thấy chuyện hôm nay có gì đó bất thường – đặc biệt là nữ tử thần bí trong phòng bao kia. Tuy miệng thì nói những lời nghe rất phải đạo, nhưng rõ ràng là đang cố tình đối đầu với nàng.

Chỉ trách chính nàng, bị cơn giận làm mờ lý trí, phút chốc hồ đồ mà hét ra giá ba trăm ngàn lượng.

Mãi đến khi Bạch chưởng quỹ lên tiếng chúc mừng, nàng mới như bừng tỉnh từ trong mộng, biết rằng bản thân đã phạm sai lầm nghiêm trọng.

Ba trăm ngàn lượng…

Trọn vẹn ba trăm ngàn lượng bạc a!

Nhớ lại thuở ban đầu, nàng tốn bao nhiêu tâm cơ, vận dụng biết bao tay chân mới lừa được sính lễ ba trăm ngàn lượng của tiện nữ nhân kia về tay mình. Vậy mà hôm nay, chỉ vì một phút hồ đồ, lại dễ dàng ném hết ra như thế.

Từ tay Bạch chưởng quỹ tiếp lấy chiếc bình lớn chỉ bằng hai ngón tay cái chụm lại, Hàn di nương đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn trả hàng.

Chỉ là, Tụ Bảo Đường căn cơ thâm hậu, thế lực không phải ai cũng dám đụng vào. Nếu thật sự trả hàng, không chỉ phải đền năm phần tiền thuê, mà nếu để lộ ra ngoài, thể diện sẽ mất sạch.

Trên người không mang theo ngân phiếu nhiều đến thế, nàng còn phải phái người trở về lấy bạc mang đến, Tụ Bảo Đường mới cho phép nàng rời đi.

Nhìn ánh mắt hâm mộ xen lẫn nịnh bợ của Phương di nương, Hàn di nương chỉ cảm thấy trong lòng như có con cóc nhảy nhót, vô cùng khó chịu.

Tại thư phòng trong phủ Thái phi, Vân Nguyệt nằm trên ghế dựa, khẽ nhắm mắt cười, tay nhẹ nhàng tiếp nhận ngân phiếu ba trăm ngàn lượng mà Xích Diễm đưa tới.

Ba trăm ngàn lượng này, vốn là của hồi môn mà mẫu thân để lại cho nàng. Sau khi mẫu thân qua đời, số bạc đó bị Hàn di nương giở trò lừa lấy. Nay, nàng nhất định phải thu hồi lại.

“Nha đầu, hôm nay chiêu này của ngươi hiểm thật đấy!” Xích Diễm ngồi một bên, ánh mắt đầy sủng nịnh mà nói.

Không biết từ lúc nào, hắn đã quen gọi nàng là “nha đầu”, còn nàng, cũng chẳng phản đối.

“Sao lại nói vậy?”

“Ngươi cho nha hoàn trong phòng bao ra giá, làm sao chắc chắn Hàn di nương sẽ chịu bỏ ra ba trăm ngàn lượng để mua bình thần tiên thủy ấy?”

Khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong, tạo thành một nụ cười đẹp như tranh, nhẹ nhàng đáp:

“Đừng nói là ba trăm ngàn lượng, cho dù là năm trăm ngàn lượng, nàng ta cũng sẽ lấy.”

“Nga?” Xích Diễm hơi nhíu mày.

“Hàn di nương tuy xuất thân hèn kém, nhưng lại là người có dã tâm cực lớn. Cả đời nàng ta, điều mong mỏi nhất chính là trở thành chính thất phu nhân, để con nàng trở thành con vợ cả.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 51: Ngươi là thê tử tương lai của ta


Cho nên, nàng khi ở bên ngoài luôn thích phô trương thanh thế, tranh đua cao thấp, sự tự tin kia thực chất chính là bắt nguồn từ lòng tự ti sâu kín trong đáy lòng.

Ta để nha hoàn mỗi lần ra giá đều chỉ nhỉnh hơn nàng một lượng bạc, ấy là đang tát vào thể diện nàng từng cái một. Dẫu biết rằng sau cái giá ba mươi ngàn lượng kia nàng sẽ không còn ý định tiếp tục, nhưng chỉ cần có người cố tình đối nghịch, ngọn lửa trong lòng nàng tất sẽ bùng lên dữ dội.

Hàn di nương nhà ta vốn không phải người xấu, nhưng một khi lửa giận bị châm ngòi, thì chẳng khác gì kẻ điên, dù chỉ là một chuyện nhỏ, nàng cũng có thể đẩy lên đến mức không chết không thôi.

“Nếu vậy, chẳng phải ngươi quay về Lăng gia sẽ rất nguy hiểm sao? Nếu không… cứ để ta thay ngươi giải quyết hết bọn họ đi.”

Xích Diễm nhíu mày, lo lắng mở lời. Nha đầu này sắp quay lại Lăng gia, mà hắn lại không thể lúc nào cũng ở bên nàng. Hắn thật sự sợ sẽ có điều gì bất trắc xảy ra, nên biện pháp tốt nhất, trong mắt hắn, vẫn là ra tay dứt khoát – diệt trừ mọi mối họa.

“Như vậy sao được!” Vân Nguyệt lập tức phản đối. “Bọn họ là người ta phải đối mặt, không cho ngươi nhúng tay vào! Ngươi đừng quên đã từng hứa với ta điều gì!”

Thấy Vân Nguyệt giống như một chú mèo nhỏ tức giận phồng má, tay áo xắn lên, Xích Diễm không nhịn được bật cười.

“Biết rồi. Nhưng ngươi cũng đừng quên điều ngươi đã hứa với ta. Giờ đã qua một tháng, còn ba tháng nữa, mặc kệ ngươi đã báo thù hay chưa, đều phải làm nha hoàn bên cạnh ta.”

Vân Nguyệt trừng mắt nhìn Xích Diễm. Nàng chỉ đồng ý làm đầy tớ một năm, sao giờ lại có cảm giác như đã ký kết khế ước bán thân trọn đời vậy…

Nhìn Xích Diễm với nụ cười tươi rạng rỡ, lòng nàng vẫn không khỏi nghi ngờ.

Khi dung mạo nàng bị hủy, hắn chẳng những không hề khinh ghét mà ngược lại, còn vì nàng mà tranh giành ghen tuông với huynh trưởng mình. Giờ đây, dung nhan nàng đã hoàn toàn khôi phục – thậm chí chính nàng cũng thấy sắc đẹp này đã vượt qua mức bình thường – vậy mà hắn vẫn không hề thay đổi thái độ, chẳng có chút nào phân biệt đối xử.

“Cho ta hỏi một vấn đề.” Vân Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mở lời.

“Ừ, hỏi đi. Ta nhất định có hỏi tất đáp.” Xích Diễm vừa nói, vừa dùng tay bẻ một múi quýt trong bát hảo quả, đưa đến miệng nàng.

“Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy? Như ta, một kẻ chẳng có gì, thậm chí từng có lúc dung mạo bị hủy hoại. Ngươi như vậy đối với ta, rốt cuộc là vì lý do gì?”

Xích Diễm gần như không cần suy nghĩ, lập tức đáp:

“Bởi vì ta là người có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy ngươi, giác quan thứ sáu của ta đã nói rằng – ngươi chính là thê tử tương lai của ta.

Mà ta cho rằng, đối xử tốt với thê tử của mình, là điều cơ bản nhất mà mỗi người trượng phu đều nên làm.”

Vân Nguyệt: “…”

Nàng nhìn Xích Diễm như thể nhìn thấy quái vật, trừng mắt rất lâu, cuối cùng không nhịn được lại thốt ra câu nàng đã từng lặp đi lặp lại vô số lần –

“Đồ điên!”

Trước sự “mắng mỏ” của nàng, Xích Diễm cũng chỉ khẽ nhíu mày, chẳng để tâm. Nàng tin hay không không quan trọng, hắn sẽ dùng tất cả thời gian sau này để chứng minh – lời hắn hôm nay tuyệt đối không phải trò đùa.

“Ngươi tên là Xích Diễm, mà ‘Huyền’ chỉ là tên giả ngươi dùng hiện tại. Vậy họ của ngươi là gì? Ngươi cho ta thấy thân phận thật của mình ngay từ lần đầu gặp gỡ, sao đến giờ vẫn không chịu nói rõ thân thế sau khi đầu thai?”

“Sẽ nói với ngươi thôi.” Xích Diễm nhoẻn miệng cười đầy bí ẩn.

“Khi nào?”

“Rất nhanh thôi!”

Giả thần giả quỷ!

Lại trừng Xích Diễm thêm một lần nữa. Người này, bảo hắn không thành thật, thì ngay lần đầu gặp gỡ, hắn đã phơi bày bộ mặt thật giấu kín suốt ba ngàn năm cho nàng thấy rồi.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 52: Tập hợp hùng phong – Lăng gia đại thiếu gia


Loại hành động này, thật sự là quá dễ chuốc lấy họa lớn!

Nhưng nếu nói hắn là người thành thật, thì suốt khoảng thời gian dài như vậy, hai người bọn họ hầu như ngày nào cũng gặp mặt, vậy mà trên người hắn, nàng lại chưa từng nghe được một câu nào thành thật tử tế. Toàn là lời lẽ trơn tru, bỡn cợt!

Thôi, xem như hắn đã giúp nàng không ít, nàng cũng chẳng buồn tính toán thêm nữa. Dù sao, tính cũng chẳng để làm gì.

****************** Bắc Tường Quốc ******************

“Trên trời bạc phơ, dưới đất mịt mờ, người chết thì đi, người sống thì lưu, kẻ còn sống có nơi nương tựa, hồn người khuất có nơi quay về, hãy rời đi, đừng lưu luyến cõi trần!”

Leng keng… leng keng…

Ngày mười lăm tháng mười, ngày lành cưới hỏi.

Vào ngày này, khắp phần lớn phương bắc của Bắc Tường Quốc đều đón trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông. Thành Ký Châu, cũng không ngoại lệ.

Tại phủ Tri Châu – Lăng phủ, hôm nay đúng tròn một tháng kể từ khi Lăng Thanh Nguyệt mất tích. Kỳ thực, ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, chuyện mất tích này chẳng qua là cách nói uyển chuyển cho cái chết.

Theo tập tục của Huyễn Ảnh đại lục, người chết sau ba mươi ngày rời khỏi cõi đời, cần được đốt giấy tiền và siêu độ, để cầu mong linh hồn họ sớm siêu thoát, không còn lưu luyến nhân gian.

Bởi trước đó Lăng phủ từng bị quỷ quấy phá, nên lần này Lăng Trọng Khanh đặc biệt xem trọng việc này. Không chỉ mời đạo sĩ đến làm phép, từ sáng sớm còn cho tất cả gia nhân và hạ nhân tụ họp trong sân lớn, đốt vàng mã, rảy nước phép, nghi lễ thực hiện vô cùng náo nhiệt.

Tại một góc sân vắng, còn dựng sẵn một lò thiêu riêng biệt. Hàn di nương từ sáng sớm đã sai người mang toàn bộ đồ vật của Lăng Thanh Nguyệt ra đặt sẵn, chờ đến giờ Ngọ – khi dương khí thịnh nhất – sẽ ném vào lò thiêu hủy.

Lăng Tích Nghiệp ra sức ngăn cản, nhưng như thường lệ, Lăng Trọng Khanh vẫn đứng về phía Hàn di nương.

Giờ Ngọ đã gần kề. Nghe nói quỷ hồn chỉ có thể lưu lại nhân gian tối đa ba mươi ngày, nếu lúc chết không theo quỷ sai về âm phủ, thì sau ba mươi ngày cũng bắt buộc phải rời đi. Bằng không, kết cục chính là hồn bay phách tán, tan thành tro bụi.

“Lăng đại nhân, đã đến giờ Ngọ, có thể mở lò.” Đạo sĩ tiến đến, cung kính hành lễ với Lăng Trọng Khanh.

“Ừm.” Lăng Trọng Khanh gật đầu hài lòng, lập tức phân phó hạ nhân: “Mở lò.”

Từng trải qua đêm kinh hoàng vì oan hồn gào khóc, hạ nhân ai nấy đều mong tiểu thư sớm được siêu độ, như vậy sẽ không còn phải sợ hãi nữa. Nghe lệnh xong, mọi người liền vội vàng chuẩn bị, chỉ sợ trễ giờ, không thiêu kịp thì chẳng yên tâm.

“Ta xem ai dám!” Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, ngay sau đó, đại thiếu gia Lăng Tích Nghiệp tay cầm lệ kiếm, đứng chắn trước lò thiêu, ngăn cản bất cứ ai dám đem đồ của Lăng Thanh Nguyệt ném vào.

“Ai dám bước lên nửa bước, ta sẽ ném kẻ đó vào lò thiêu trước!”

Sự xuất hiện đột ngột của Lăng Tích Nghiệp khiến tất cả người trong Lăng phủ đều kinh hãi. Nhất là Hàn di nương cùng đám con trai, con gái của nàng.

Lăng Tích Nghiệp đã trúng độc suốt hai tháng, theo tính toán của bọn họ, thì hắn đáng lý đã sớm không còn trên đời. Thế nhưng hiện tại nhìn hắn, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là người bị trúng độc cả!

Thấy sắc mặt Hàn di nương khẽ trắng bệch, cùng biểu cảm giống như vừa nuốt phải ruồi của đám con nàng, Lăng Tích Nghiệp lạnh lùng cười khẩy:

“Thế nào, di nương thấy ta chưa chết, trong lòng khó chịu lắm phải không?”

Lời hắn khiến Hàn di nương cả kinh, thầm hiểu chuyện mình hạ độc đã sớm bị hắn phát hiện. Tuy trong lòng hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn cố duy trì vẻ bình thản như thường.

“Đại thiếu gia, ngài đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì cả?”

Lăng Tích Nghiệp lần nữa bật cười lạnh, chậm rãi nói:

“Ta nói… tất nhiên là có căn cứ.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 53: Giết người, chính là phải thấy máu


“Chẳng lẽ di nương cho rằng ta đang nói chuyện ma quỷ hay sao?”

Lăng Trọng Khanh sắc mặt âm trầm, từ phía sau bước ra, vẻ mặt uy nghiêm, tràn đầy bất mãn mà hướng về Lăng Tích Nghiệp quát lớn:

“Tích Nghiệp, ngoài trời gió lớn, thân thể ngươi lại yếu nhược, vẫn nên quay về nghỉ ngơi thì hơn. Đừng trì hoãn giờ lành đưa muội muội đi siêu độ.”

Lăng Tích Nghiệp đau lòng nhìn phụ thân, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng bất bình:

“Phụ thân, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, chúng ta đã nói những gì, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?

Hàn di nương hạ độc vào cơm canh của hài nhi, muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ngươi là phụ thân, khi nghe tin thiếp hạ độc con trai mình, cớ sao lại có thể thờ ơ như không?”

Lăng Trọng Khanh nhìn Lăng Tích Nghiệp, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ lãnh đạm nói:

“Tích Nghiệp, giờ Ngọ là lúc dương khí cực thịnh, mau tránh ra, để muội muội con yên ổn mà rời khỏi dương thế.”

“Phụ thân, ngươi luôn miệng nói không muốn chậm trễ muội muội, đó là thực tâm vì muội ấy, hay là vì sợ nàng trở về lại quấy nhiễu ngươi?”

“Càn rỡ!” Lăng Trọng Khanh rống lớn, chưa từng bị con trai chất vấn gay gắt đến thế. Lăng Tích Nghiệp hôm nay là nổi điên rồi sao? Lại dám chống đối hắn ngay trước mặt mọi người!

“Tới người! Mau đem đại thiếu gia đỡ về phòng, chưa có lệnh của ta, không cho phép bước ra khỏi đó nửa bước!”

“Vâng!”

Đám hạ nhân, đặc biệt là bọn người vẫn luôn xu nịnh Hàn di nương, từ lúc Lăng Tích Nghiệp xuất hiện đã sẵn sàng chờ lệnh. Nay lão gia hạ chỉ, tất cả liền như bầy ong vỡ tổ mà lao tới.

Trong mắt bọn chúng, vị đại thiếu gia này vốn đã bị bệnh tật giày vò, chẳng còn chút công lực nào. Hiện tại cầm kiếm đứng đây, cũng chỉ là làm màu mà thôi.

Nhưng đúng lúc bọn chúng xông tới, định chế ngự Lăng Tích Nghiệp, thì bảo kiếm trong tay hắn loáng lên hàn quang, một đường kiếm sắc lẹm vẽ thành hình cung tuyệt mỹ trong không trung. Ngay sau đó, sáu tên gia bộc xông lên đầu tiên đồng loạt ngã xuống đất.

Trên cổ bọn họ, xuất hiện vết kiếm đỏ tươi nhỏ xíu, máu tươi từ đó tuôn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất.

Từ ánh mắt trừng to cùng vẻ mặt kinh hoảng chưa kịp tin vào sự thật, có thể thấy bọn họ đang cực kỳ hối hận về hành động l* m*ng của mình.

Đám gia phó còn lại thấy cảnh tượng trước mắt liền bị dọa đến mềm nhũn chân, chẳng dám tiến thêm bước nào. Sau khi kịp hoàn hồn, liền vội bò về phía sau Lăng Trọng Khanh, hoảng sợ nhìn vị đại thiếu gia như biến thành Tu La kia.

“Ai còn dám đem đồ của tiểu thư ném vào bếp lò, ta liền ném hắn vào cùng mà thiêu!”

Lời nói ấy là dành cho tất cả mọi người, nhưng ánh mắt Lăng Tích Nghiệp lại dừng thẳng vào Lăng Trọng Khanh và Lăng Tích Thái – người đang siết chặt nắm tay bên cạnh.

Sắc mặt Hàn di nương cùng đám con cái càng thêm khó coi. Trong lòng bọn họ nghĩ rằng, dù Lăng Tích Nghiệp có biết bị hạ độc, thì độc đã ngấm sâu, chỉ cần lão gia giữ hắn vài ngày, hắn chết cũng là chuyện tất nhiên.

Bởi hai tháng trước, sắc mặt hắn trắng bệch, thường xuyên hộc máu, ngay cả lúc ngủ cũng đau đớn đến mức ngã từ trên giường xuống. Đó chẳng phải chính là triệu chứng trúng độc sao? Không ngờ, tiểu tử này vậy mà… hoàn toàn không bị gì, tất cả chỉ là đang diễn trò!

“Nghịch tử! Ngươi… ngươi dám giết người ngay trước mặt ta? Có tin ta lập tức sai người của phủ Tri Châu đến bắt ngươi nhốt vào đại lao không?”

Lăng Tích Nghiệp nhếch môi cười lạnh, từng chữ như dao cứa:

“Không sao cả. Dù gì ngươi cũng chẳng ưa gì ta với muội muội, chúng ta chết chẳng phải càng hợp ý ngươi sao?

Chẳng qua, trước khi bắt ta, phụ thân không nên trước tiên bắt bốn kẻ kia tống vào ngục giam hay sao?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 54: Thanh âm khiến người kinh hãi


Nói xong, Lăng Tích Nghiệp ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Hàn di nương cùng ba đứa con của nàng.

“Bọn họ trước giết muội muội ta, sau lại hạ độc với ta. Phụ thân đối với kẻ ra tay tàn độc với chính huyết mạch của mình lại làm ngơ, ngược lại vì sáu tên gia nô mà muốn áp ta lên công đường Tri Châu!

Phụ thân, ngài đừng quên, trong pháp chế của Bắc Tường Quốc, sinh tử của gia phó đến nay vẫn chưa có quy định rõ ràng. Những kẻ này là nô lệ của Lăng gia ta, hôm nay đừng nói là ta giết sáu người, cho dù ta giết sạch toàn bộ, phụ thân cũng không có tư cách bắt ta.

Chỉ là, cách làm của phụ thân khiến người lạnh lòng. Trong lòng phụ thân, ta và muội muội lại không bằng sáu tên hạ nhân kia sao?”

Lời Lăng Tích Nghiệp khiến Lăng Trọng Khanh tức đến hai tay run rẩy. Hắn thật không ngờ, đứa con cả xưa nay trầm tĩnh lại dám đứng ra chống đối hắn như vậy.

“Ngươi… tên nghịch tử này! Có tin ta lập tức trục xuất ngươi khỏi Lăng gia, mặc kệ ngươi sống chết thế nào không?”

Lăng Tích Nghiệp nhíu mày, giọng lạnh như băng:

“Phụ thân, ngài đã từng thực sự quản qua sao?”

“Ngươi…”

Thấy Lăng Trọng Khanh bị tức đến nói không nên lời, Hàn di nương liền tranh thủ thời cơ nhào đến bên cạnh ông ta, vừa khóc vừa đầy uất ức:

“Lão gia, ngài phải làm chủ cho thiếp! Thiếp sao dám hại huynh muội bọn họ? Đây rõ ràng là vu oan!

Bình thường thiếp đối xử với Nguyệt Nhi thế nào, ngài chẳng lẽ không thấy? Từ sau khi tỷ tỷ nó mất, thiếp luôn xem nó như con ruột mình mà nuôi nấng. Thử hỏi, thiếp sao có thể hại con ruột mình được?”

“Tiện nhân! Nếu không phải ngươi hại Nguyệt Nhi, nàng sao có thể bị hủy dung? Đêm đó lại sao tìm đến ngươi? Ngươi và đám con ngươi sao lại có tật giật mình đến mức hôn mê ba ngày ba đêm? Chứng cứ rành rành như thế, ngươi còn dám ngụy biện?”

“Lăng Tích Nghiệp, ngươi đây là thái độ gì? Mẫu thân ta tuy không phải chính thất, nhưng cũng không thể để ngươi mắng loạn như thế!” Lăng Tích Thái không nhịn được lên tiếng, còn rút bảo kiếm ra, bộ dạng sẵn sàng động thủ.

“Thế nào? Thấy ta không chết được nên nóng ruột rồi sao? Mẫu thân ta để lại phần tài sản kia các ngươi không chiếm được, trong lòng tức giận? Muốn dùng một kiếm kết liễu ta cho xong chuyện?

Lăng Tích Thái, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ thực lực của bản thân trước khi làm chuyện gì. Chớ có dại dột mà tự hủy mình. Nếu thật sự muốn thành bạn đồng hành với sáu kẻ nằm kia, ta cũng không ngăn đâu.”

Lăng Tích Nghiệp vừa nói, ánh mắt vừa quét qua sáu thi thể lạnh băng trên mặt đất. Lăng Tích Thái bị chọc giận đến mức gan muốn nổ tung, nhưng lại không dám tiến thêm một bước.

“Đủ rồi! Không cần nói nữa! Ai đúng ai sai, ta cũng không muốn truy cứu thêm. Tích Nghiệp, Nguyệt Nhi đã mất, hãy để con bé yên nghỉ đi. Dù ngươi có ngăn bọn họ thiêu vật đi nữa, Nguyệt Nhi cũng không thể sống lại. Đã là người chết không thể hồi sinh, con cần gì phải cố chấp như vậy?”

Thấy tình thế càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát, Lăng Trọng Khanh bắt đầu lùi bước, không muốn tiếp tục tranh luận cùng con trai. Chỉ cần mọi người thuận theo lời ông, coi như mọi việc chưa từng xảy ra.

Nào ngờ, ngay khi ông vừa dứt lời, còn chưa kịp để Lăng Tích Nghiệp đáp lại, thì một giọng nói yếu ớt nhưng vô cùng rõ ràng vang lên từ phía sau lưng mọi người – khiến ai nấy đều rùng mình kinh hãi.

“Phụ thân nói ai đúng ai sai không muốn truy cứu… Vậy Nguyệt Nhi muốn hỏi, phụ thân đã từng truy cứu bao giờ chưa?

Ngay cả đêm hôm đó, khi ta tìm đến cửa cầu cứu, ngoài việc nghĩ cách trục xuất ta bằng đạo pháp, phụ thân đã từng nghĩ đến lý do cái chết của Nguyệt Nhi, từng thẩm vấn hung thủ, từng đưa họ ra công lý chưa?”

Chỉ thấy, giữa nền tuyết trắng xóa phía trước đại môn, một bóng người chậm rãi xuất hiện…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 55: Phá tướng dòng chính nữ – hoàn mỹ sống lại


Một nữ tử tuyệt sắc trong bộ hồng y diễm lệ chầm chậm bước tới, thân hình yếu ớt mà kiêu sa, giữa cảnh tuyết trắng mênh mông, chẳng khác nào đóa hồng mai kiêu hãnh bừng nở giữa ngày đông lạnh giá – kiều diễm, quyến rũ, lại đầy kiên cường.

Dẫu vậy, đó chỉ là cảm nhận của riêng Lăng Tích Nghiệp. Những người khác thì hoàn toàn không nghĩ như thế.

Khi nữ tử kia vừa cất giọng nói yếu ớt vừa từng bước tiến lại gần khoảng sân trống, trừ Lăng Trọng Khanh như bị đinh ghim dưới chân, không thể nhúc nhích nổi, thì toàn bộ đám gia phó, Hàn di nương cùng ba đứa con nàng, Phương di nương và hai nữ nhi, thậm chí cả đám mỹ cơ đứng xem kịch một bên – tất thảy đều hét lên hoảng loạn, co cụm lại một chỗ.

Lúc này, đông người lại là thế mạnh!

“Ngươi… ngươi… ngươi là người hay là quỷ…” Lăng Trọng Khanh sắc mặt tái nhợt đến mức thoáng xanh rờn. Sự kinh hoàng kia, rõ ràng là bị chính gương mặt trước mắt dọa cho thất thần.

Vân Nguyệt khó hiểu chạm tay lên mặt, bước đến trước mặt Lăng Trọng Khanh, nhẹ giọng hỏi:

“Ta nhớ mặt ta đã lành rồi mà? Phụ thân, chẳng lẽ khuôn mặt ta trông không đẹp mắt? Sao lại dọa phụ thân thành ra thế?”

“Hảo… đẹp mắt!”

Vì Vân Nguyệt đứng quá gần, khiến Lăng Trọng Khanh muốn lui cũng không thể. Để phòng nàng đột nhiên biến hóa, ông chỉ còn cách gượng cười đáp lời.

Vân Nguyệt nhếch môi mỉm cười:

“Ừ, tạm được. Phụ thân, mẫu thân từng nói với ta, người năm đó là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Đến cả hoàng tử cũng không để vào mắt, vậy mà lại chọn phụ thân. Mẫu thân như thế, nữ nhi ta đây sao có thể không xinh đẹp được, phải không?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lăng Trọng Khanh càng thêm khó coi. Bị nhắc tới thê tử đã qua đời ba năm, ông cứ ngỡ cả hai mẹ con đều đã hóa thành oán linh đến đòi mạng, tim như bị bóp nghẹt, đau nhói từng hồi.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn gì?”

“Phụ thân, ngài nói lời ấy thật khiến Nguyệt Nhi lạnh lòng. Kỳ thực, ta chẳng cầu gì nhiều – chỉ muốn một câu công đạo. Chỉ cần phụ thân có thể chiếu theo luật pháp Bắc Tường Quốc, đem Hàn di nương cùng ba đứa con kia phanh thây giữa chợ, Nguyệt Nhi tự nhiên sẽ rời đi, chẳng bao giờ quấy rầy nữa.”

Nơi không xa, Lăng Thanh Vân cùng Lăng Thanh Vi sợ hãi đến phát khóc. Phương di nương vội kéo nữ nhi của mình lùi ra xa, như sợ oán quỷ báo thù sẽ lan sang con gái mình.

Hàn di nương tuy trong lòng cũng run sợ, nhưng khi nghe Vân Nguyệt muốn dụ Lăng Trọng Khanh đối phó với họ, thì bản tính hiểm độc lập tức trỗi dậy, át cả nỗi kinh hoàng.

Nàng hiểu rõ tính cách của Lăng Trọng Khanh – khi phải chọn giữa tính mạng, tiền đồ của bản thân và sự sống chết của người khác, ông ta nhất định sẽ chọn vế sau.

Chỉ thấy Hàn di nương từ đám người lao ra, chạy thẳng tới chỗ mấy đạo sĩ đang đứng thất thần, hét lớn:

“Các ngươi… các ngươi là đạo sĩ, chẳng phải ta mời các ngươi đến để làm pháp trấn quỷ hay sao? Còn không mau bắt lấy lệ quỷ kia!”

Một câu nói của Hàn di nương khiến Lăng Trọng Khanh như bừng tỉnh khỏi kinh hoảng. Vì phòng ngừa bị quỷ ám, trên người ông ta lúc nào cũng mang theo bùa chú.

Chỉ thấy ông ta động tác cực nhanh, lập tức rút ra một lá bùa từ trong lòng áo, không chút do dự dán lên người Vân Nguyệt. Ngay sau đó, ông ta vội vàng lui về sau vài bước, rồi hét lên với đám đạo sĩ:

“Còn không mau bắt lấy nàng!”

Đám đạo sĩ này bình thường chỉ quen bày đàn làm phép, chưa từng thật sự gặp qua lệ quỷ. Tuy cảm thấy nữ tử trước mặt chẳng có vẻ gì giống quỷ hồn, nhưng việc nhị tiểu thư Lăng phủ chết oan là điều cả thành Ký Châu đều biết.

Dù trong lòng bất an, nhưng vì danh tiếng, bọn họ vẫn vây quanh Vân Nguyệt, miệng lẩm bẩm tụng niệm.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 56: Ta có ông ngoại sẽ giúp ta


“Càn, Khôn, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Đoài – Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh! Lệ quỷ, mau mau chịu hàng!”

Dứt lời, đám đạo sĩ liền vung phù, giương kiếm lao về phía Vân Nguyệt.

Còn chưa ai kịp chạm đến tà áo nàng, toàn bộ kiếm trong tay đã bị Lăng Tích Nghiệp đánh bay.

“Ta xem kẻ nào dám động thủ!” Gương mặt Lăng Tích Nghiệp đầy phẫn nộ, đứng chắn trước mặt Vân Nguyệt, khiến đám đạo sĩ nhất thời không biết phải làm sao.

Vân Nguyệt khẽ cười, bình thản tiến đến bên vị đạo sĩ dẫn đầu, nhẹ nhàng nhét vào tay hắn một thỏi vàng ròng.

“Đạo trưởng, ngài nhìn cho rõ – ta có bóng, có hình, là người chứ không phải quỷ. Đây chỉ là có người muốn hại ta, lại không tiện ra tay trước mặt phụ thân, nên mới muốn đổ tội ta là lệ quỷ để diệt trừ sạch sẽ mà thôi.

Các vị chớ để bị người khác lợi dụng, trở thành đao phủ giết người, đến lúc đó phải đền mạng đấy. Thôi thì… từ đâu đến, xin mời trở về chốn đó.”

Vốn dĩ trong lòng đã sợ đến mức hồn vía lên mây, vị đạo sĩ vừa nghe vậy lập tức thuận theo, chẳng cần biết thật giả:

“Lăng lão gia, lệnh ái đích xác là người sống, không phải quỷ. Chúng ta chỉ phụ trách bắt quỷ, nay lệnh ái bình an vô sự, vậy xin cáo từ.”

Dứt lời, năm đạo sĩ như bị quỷ rượt, lập tức chuồn sạch.

Vân Nguyệt xoay người, đối mặt với đám người Lăng phủ đang run rẩy sợ hãi, khẽ mỉm cười yêu mị. Nàng đưa tay tháo lá bùa dán trên mình xuống, chẳng những không bị tổn hại chút nào, còn cười tít mắt mà chậm rãi xé nát phù chú.

Hàn di nương trông thấy vậy, vội ôm chặt hai nữ nhi, lùi hẳn ra sau, trốn phía sau Lăng Tích Thái, ánh mắt sợ hãi nhìn nàng.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?” Lăng Trọng Khanh lần nữa không nhịn được hỏi ra mối nghi hoặc trong lòng.

“Nếu ta nói ta là người, phụ thân có bằng lòng rửa sạch oan khuất cho nữ nhi không?” Vân Nguyệt vẫn mỉm cười, ngược lại hỏi lại.

“Ngươi… nếu thật sự có oan khuất, vi phụ tất nhiên sẽ điều tra, cho con công đạo. Chỉ là… con cũng không thể cứ mãi quay về Lăng phủ dọa người như vậy. Con làm thế, mọi người còn sống yên ổn sao?”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Vân Nguyệt càng thêm rực rỡ. Nàng quay sang phía Lăng Tích Nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Ca ca, còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Phụ thân đã hứa giúp muội giải oan rồi, tất nhiên sẽ không thất hứa.

Mà nếu phụ thân không muốn chúng ta ở lại Lăng phủ, thì… ta và ca ca đến kinh thành tìm ông ngoại cũng được. Dù phụ thân không giúp, ông ngoại cũng sẽ giúp.”

Lời nói của nàng như một dòng suối dịu dàng dập tắt lửa giận trong lòng Lăng Tích Nghiệp, nhưng lại như chậu dầu hắt thêm vào đống lửa đang cháy hừng hực trong lòng Lăng Trọng Khanh.

Thấy hai huynh muội nắm tay chuẩn bị rời đi, Lăng Trọng Khanh vội vàng cất tiếng gọi:

“Đứng… đứng lại!”

Vân Nguyệt quay đầu, đôi mắt cong cong mang theo ý cười:

“Phụ thân còn có điều gì căn dặn?”

“Các con… các con là người Lăng gia, ngoài Lăng phủ, không được đi đâu hết!”

“Nguyệt Nhi và ca ca cũng muốn ở lại chứ. Nhưng chẳng phải chính phụ thân mới vừa bảo Nguyệt Nhi đừng quay về Lăng phủ, vì sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người sao?”

Lời Vân Nguyệt khiến Lăng Trọng Khanh nghiến chặt răng. Nếu có thể, điều ông ta mong mỏi nhất lúc này là hai huynh muội này vĩnh viễn biến mất khỏi mắt mình.

Thế nhưng nha đầu kia lại hung hăng bám chặt lấy điểm yếu ông ta sợ nhất – thân thế của nàng, và thế lực của ngoại tổ nàng nơi kinh thành.

Nếu thật sự để huynh muội này tìm đến Tả tướng đương triều, mọi chuyện Hàn di nương từng mưu tính, tất sẽ bị vạch trần, khiến Tả tướng nổi giận…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 57: Hùng tráng uy mãnh – Lăng lão cha


Nếu đến lúc đó Hàn Phi thật sự gặp chuyện, thì cũng chẳng đáng để tiếc. Nhưng mấu chốt là: Tả tướng chắc chắn sẽ đem cơn phẫn nộ ấy đổ lên đầu hắn!

“Vừa rồi vi phụ nói thế… là… là vì sợ con không phải người.”

“Vậy sao?” Vân Nguyệt mỉm cười hỏi lại, “Vậy bây giờ thì sao?”

Lăng Trọng Khanh hít sâu một hơi. Nữ nhi vô dụng trước đây, khi nào lại có thể lớn gan đến thế, dám từng câu từng chữ chất vấn hắn?

Tuy trong lòng đầy bất mãn, nhưng ông vẫn buộc phải đáp: “Nếu con là quỷ, thì sẽ không kéo tay ca ca con, cũng không thể có bóng dáng.”

Đúng vậy, trong đêm hôm đó ở Lăng phủ, nàng vẫn có bóng, vì thế ông mới hoài nghi nàng không phải lệ quỷ mà chỉ là người giả thần giả quỷ.

Nhưng khi họ đuổi theo ra ngoài, rõ ràng ông từng cẩn thận quan sát – lúc nàng đứng giữa phố lớn, lại không hề có bóng. Và phút chốc khi nàng nhe răng trợn mắt, đánh úp về phía Lăng Tích Thái và Lăng Thanh Vân, cả thân hình nàng hóa thành một đạo ánh sáng xanh biến mất – cũng chính khoảnh khắc ấy, ông bị dọa đến mức lập tức mời đạo sĩ thiết đàn.

Cho nên, dù hiện tại ông đã đáp lời nàng, thì trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ. Nếu nàng không phải quỷ, là người, vậy sao lại dám tùy tiện đến dọa họ thành ra thế này?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tạm thời giữ lại huynh muội bọn họ trong phủ, còn lại… đi đến đâu, tính đến đó.

Với câu trả lời ấy, Vân Nguyệt rất vừa lòng. Nàng mỉm cười, nói:

“Phụ thân quả nhiên xứng danh Ký Châu Tri Châu, quả là kiến thức rộng rãi. Không giống loại người vừa tàn nhẫn vừa nhỏ mọn, lại chẳng hiểu biết, càng không có dũng khí. Phụ thân, ngươi nói xem, loại người như vậy, đến làm chuyện xấu cũng không xứng!”

Vừa nói, nàng vừa liếc về phía Hàn di nương và hai nữ nhi, nở nụ cười kiều mỵ khiến cả ba sợ đến run lẩy bẩy.

“Ngươi nói không sai.” Lăng Trọng Khanh lúc này sắc mặt đen như đáy nồi. Ông bị nàng dắt mũi xoay vòng!

“Cho nên, nữ nhi cảm thấy: đã làm người ác, thì nên yêu thích vai ác, nhập tâm một chút. Dám hại người, thì cũng phải dám đối mặt với lệ quỷ, đúng không ạ?”

Lăng Trọng Khanh nén giận gật đầu: “Đúng.”

“Ôi chao… Thật khổ cho phụ thân rồi. Vô duyên vô cớ chịu liên lụy, lại bị dọa đến kinh hãi. Người ta nói nam nhân kỵ nhất là bị dọa quá nhiều, dọa nhiều sẽ không… giơ nổi nữa.

Nhất là bị nữ quỷ dọa, vạn nhất sinh ra bóng ma tâm lý, ban đêm nhìn thấy nữ nhân tóc xõa mặt mày lem luốc, cũng tưởng là lệ quỷ đến đòi mạng, thế thì không tốt chút nào đâu.

A! Phụ thân à, nữ nhi chỉ lỡ lời thôi, không nói phụ thân đâu! Trong lòng nữ nhi, phụ thân chính là hùng tráng nhất, uy mãnh nhất, kim thương bất đảo mà!”

Hùng tráng uy mãnh… Coi ông là gấu chó chắc?

Lăng Trọng Khanh tức đến tím mặt, hai tay siết chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay như sắp nổ tung.

Dám nguyền rủa ông “không giơ nổi”… Rất được!

Chờ đến lúc xác định nàng thực sự là người, xem ông sẽ dạy dỗ cái nghiệt súc này thế nào!

Chỉ là, Lăng Trọng Khanh không ngờ rằng – cũng chính vì câu nói ấy của Vân Nguyệt, về sau mỗi lần ông đối diện với mỹ nhân, quả thật… chẳng thể “giơ” lên nổi.

Bởi mỗi lần nhìn đến các nàng, ông liền nhớ tới câu nói kia, lại không kìm được tưởng tượng mỹ nhân trước mắt hóa thành lệ quỷ — thế thì còn gì hứng thú nữa?

Nhưng… đó là chuyện về sau.

“Phụ thân, nếu ngài đã cho phép Nguyệt Nhi và ca ca ở lại phủ, thì Nguyệt Nhi nhất định sẽ nghe lời.”

Nói xong, không đợi Lăng Trọng Khanh đáp lời, nàng liền quay sang sai bảo nha hoàn cũ:

“Tố Văn, Hạ Diễm, đi dọn đồ của bổn tiểu thư mang trở về phòng… À, mà thôi khỏi!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 58: Hàn di nương, trả tiền!


“Đem mấy thứ đồ vớ vẩn vô giá trị kia thiêu hết đi.

Còn mấy xe ngựa ở bên ngoài, toàn bộ mang đồ vào phòng ta. Những vật đó đều là hàng quý, cẩn thận một chút khi di chuyển, nếu làm hỏng bất kỳ thứ gì… đừng trách ta không khách khí!”

Hai nha hoàn nghe xong chỉ thị, thân hình khẽ run, đưa mắt nhìn về phía Hàn di nương. Thấy đối phương khẽ gật đầu, bấy giờ mới dập đầu đáp lời, rồi vội vã chạy ra ngoài làm việc.

“Chư vị còn đứng đây làm gì? Không lạnh sao?”

Vân Nguyệt khẽ nghiêng đầu, chợt gọi lớn:

“Viên Phúc, bổn tiểu thư vừa vội vã trở về, còn chưa dùng bữa trưa đâu. Ngươi mau chuẩn bị cho ta.

Ừm… Ta muốn ăn trân châu phỉ thúy viên, canh lá sen, bánh mai hoa hương, sủi cảo tôm hoàng kim.

Ca, huynh không ăn à?”

“Ừ, ta không đói.”

Lăng Tích Nghiệp đang chìm trong tâm trạng hả hê, lập tức phụ họa.

“Vậy làm thêm vài món ca ca thích – hoa hồng tô, chiêu tích bào ngư ly, bí đao sủi cảo thủy tinh, trúc vận lộ, hợp liên chung.

Cho ngươi nửa canh giờ, làm không xong, gia pháp hầu hạ!”

Viên Phúc thoáng liếc nhìn Lăng Trọng Khanh, thấy ông khẽ gật đầu ra hiệu, mới vội vàng đáp lời:

“Vâng! Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.”

“Ừ, tốt lắm!”

Vân Nguyệt giả như không nhận ra ánh mắt ra hiệu ấy, vui vẻ gật đầu. Nhưng khi Viên Phúc vừa định quay đi, lại nghe phía sau nàng thốt ra một câu sắc lạnh:

“Đừng quên, nếu ngươi bỏ độc nhầm đường, chẳng những không giết được người, mà còn làm hỏng mỹ vị.”

Viên Phúc giật mình, chân loạng choạng, ngã quỵ xuống đất. Quỳ lạy không ngớt, miệng không ngừng van vỉ:

“Nhị tiểu thư, tiểu nhân oan uổng! Thật sự oan uổng!”

“Đi đi, ta cũng đâu có nói ngươi bỏ độc.”

“Dạ! Dạ…”

Viên Phúc như được đại xá, cùng đám hạ nhân phòng bếp lảo đảo chạy mất.

Vân Nguyệt quét mắt nhìn đám gia nhân vừa nãy hăng hái xắn tay áo định thiêu đồ của nàng, chậm rãi nói:

“Vừa rồi ai đó rất háo hức muốn thiêu đồ của bổn tiểu thư nhỉ? Vừa hay, mấy thứ kia ta thấy rẻ tiền quá, không xứng với thân phận con vợ cả chính thống như ta. Các ngươi cứ việc đốt cho rồi.”

Nói xong lại như sực nhớ ra điều gì, nàng khẽ nhướng mày:

“À, phải rồi – thiêu trước thì hỏi đại tỷ, tam muội và tứ muội có muốn món nào không. Nếu các nàng muốn, thì để lại cho các nàng.”

Hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt như muốn róc thịt của ba vị tỷ muội kia – đặc biệt là Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi – Vân Nguyệt thân mật kéo tay Lăng Tích Nghiệp, hướng về phòng hắn.

“Ca, trong phòng ta còn hai nha hoàn đang dọn dẹp, muội đi trước sang chỗ huynh. Muội có một món quà muốn tặng huynh – chính là viên đại trân châu Nam Hải trị giá năm mươi ngàn lượng hoàng kim!

Khảm lên bảo kiếm của huynh, tuyệt đối sẽ cực kỳ oai phong!”

Câu nói này khiến đám người phía sau – từ hai vị di nương đến mấy vị tỷ muội – đều trợn mắt không khép lại được.

Bọn họ nghĩ mãi cũng không thông – tại sao cái tiểu tiện nhân này chẳng những không chết, không hủy dung, mà chỉ trong vòng một tháng lại trở nên giàu có đến vậy? Thật khiến người ta ghen tỵ, hận đến nghiến răng!

“A — đúng rồi!”

Vân Nguyệt đột nhiên quay đầu, như vừa nghĩ ra chuyện gì trọng yếu, hướng về phía Hàn di nương nói:

“Di nương à, trước đây Nguyệt Nhi tin tưởng người, nên giao cả của hồi môn của mẫu thân cho người giữ.

Chỉ là, sau chuyện chẳng vui lần này, Nguyệt Nhi nghĩ… của hồi môn ấy nên để Nguyệt Nhi tự mình trông nom thì hơn.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 59: Không trả tiền lại, ta tìm ông ngoại!


“Ta nhớ rõ, món đồ cưới của mẫu thân ta tổng cộng trị giá ba trăm ngàn lượng. Sau khi mẫu thân qua đời, đã giao cho di nương tạm giữ. Suốt mấy năm qua, di nương giúp ta quản lý tài sản, ta còn nghe nói di nương cho vay nặng lãi với mức lợi tức tám phần mỗi tháng.

Như vậy tính ra, mỗi tháng là hai vạn bốn ngàn lượng, ba năm ba tháng chính là chín mươi ba vạn sáu ngàn lượng.

Chúng ta đều là người một nhà, trước khi vụ việc chưa được làm rõ, Nguyệt Nhi cũng không muốn tính toán chuyện lãi lời. Nhưng… chút nữa, xin di nương chuẩn bị ba trăm ngàn lượng gốc cùng chín mươi ba vạn sáu ngàn lượng lãi – tổng cộng là một triệu hai trăm ba mươi ngàn sáu ngàn lượng bạc – trả lại cho ta.”

Nàng khẽ thở dài, giọng điệu như bất đắc dĩ:

“Kỳ thực ta cũng không muốn đòi, nhưng gần đây tiêu quá tay, nợ nần chồng chất, phải lấy đồ cưới của mẫu thân để trả bớt. Nếu không, bọn họ sẽ mang giấy nợ tìm đến ông ngoại ta ở kinh thành mất.

Dĩ nhiên, ông ngoại ta nhất định sẽ trả giúp ta. Chỉ là… nếu ông biết một tiểu tiểu di nương ở Tri Châu lại dám chiếm đoạt của hồi môn của con gái ông – thứ mà ông quý như mạng – thì e rằng… ông sẽ nổi giận, theo luật Bắc Tường Quốc, mà chặt phăng hai tay của người ấy!”

Giọng Vân Nguyệt bỗng trở nên nhẹ như tơ mà lạnh như sương:

“Di nương tuổi đã cao, cụt tay cũng chẳng sao. Vấn đề là… đại tỷ, tam muội phong hoa tuyệt đại, nhị ca tiền đồ sáng lạn – nếu bị liên lụy chặt tay, thành kẻ tàn phế… thì thật không thỏa đáng chút nào, đúng không?

Cho nên, di nương cứ nhân lúc ta với ca ca đi dùng bữa, gom đủ bạc rồi đưa đến phòng ta đi!”

“Ca, chúng ta đi thôi.”

Nhìn bóng lưng Vân Nguyệt kéo tay Lăng Tích Nghiệp rời đi – dáng vẻ vừa yêu kiều lại vừa kiêu hãnh – Hàn di nương tức đến nghiến răng ken két, suýt nữa cắn đứt cả răng bạc trong miệng.



Tất cả gia nhân vừa giải tán, Lăng Trọng Khanh ngồi một mình trong thư phòng, nhắm mắt dưỡng thần, cố đè nén lửa giận đang cuộn trào.

Thật lâu sau, cơn đau âm ỉ nơi ngực mới từ từ lắng xuống.

Đáng hận đến tột cùng!

Đường đường là Tri Châu đại nhân, dọc ngang quan trường bao năm, thế mà hôm nay lại bị chính đứa con gái ông từng xem là phế vật bày ra một đường thế chẳng thể không phục.

Sự việc khởi đầu từ trung thu năm ngoái, khi Lăng Thanh Nguyệt đến cầu ông giúp bạc mua thuốc cho Lăng Tích Nghiệp. Hắn luôn ghét đôi huynh muội ấy, cho rằng chỉ cần bọn họ chết đi, Tả tướng sẽ không còn lý do can thiệp chuyện nhà họ Lăng nữa.

Nhưng không ngờ, Tả tướng càng ngày càng xen sâu vào, thậm chí còn âm thầm phái người theo dõi sinh hoạt của bọn họ.

Lần tái giá gần nhất, cũng vì Tả tướng phát hiện tình trạng đáng thương của đôi huynh muội này mà nhất quyết phản đối. Không chỉ vậy, việc ông suýt được thăng lên chính tứ phẩm – dù hoàng hậu đã đề xuất với hoàng thượng – cũng bị Tả tướng ngang nhiên cản lại, khiến cơ hội bay biến trong chớp mắt.

Ngẫm lại, Lăng Tích Nghiệp là thiên tài huyền lực, tiền đồ rộng mở. Lăng Thanh Nguyệt tuy không có tu vi, nhưng dung mạo giống hệt mẫu thân, thêm hậu thuẫn của mẫu tộc và mối quan hệ với thái tử, làm trắc phi không phải chuyện khó.

Vậy mà chỉ vì không kiềm chế được sự bực dọc với Tả tướng, ông lại đem cả yêu thương với con cái hóa thành oán ghét – đến mức giờ đây bị ép vào đường cùng.

Thật sự là… tự rước họa vào thân!
 
Back
Top Bottom