Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 40: Tự chế thần tiên thủy


Là nguyên đan!

Vân Nguyệt trong lòng mừng như điên. Trong 《Càn Khôn Bí Lục》 có ghi lại, khi tu luyện đến hậu kỳ tầng thứ năm của tâm pháp nội công, nếu không thể ngưng tụ nguyên đan thì phải lập tức đình chỉ tu luyện. Nhưng nếu tại thời điểm ấy có thể trong cơ thể ngưng tụ thành công nguyên đan, thì liền có thể tiếp tục đi sâu hơn vào các tầng nội công thâm ảo, để rèn luyện nguyên đan trở nên mạnh mẽ.

Muốn đột phá tầng thứ chín của nội công tâm pháp, bước vào thần công tầng thứ nhất – chính thức bắt đầu con đường tu tiên – điều kiện tiên quyết là phải có một viên nguyên đan cường đại tuyệt đối.

Nếu ngưng tụ được một viên nguyên đan đủ mạnh, nó có thể tự hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, cuối cùng giúp linh hồn thoát khỏi thân thể.

Khi linh hồn có thể tách rời khỏi thể xác mà vẫn tồn tại độc lập, nghĩa là người đó đã siêu thoát khỏi luân hồi, đặt chân vào hàng ngũ tu tiên.

Hiện tại, nàng vừa mới đột phá tầng thứ năm nội công, cơ thể liền sinh ra nguyên đan – điều này chứng tỏ nàng có tư chất trở thành cường giả siêu cấp.

Một bên là phế vật huyền lực, một bên là nội lực cao thủ. Ai mạnh ai yếu, không bao lâu nữa, nàng sẽ dùng thực lực để chứng minh cho tất cả mọi người thấy.

Giờ phút này, Vân Nguyệt không dám lơ là nửa phần, tiếp tục tĩnh tâm nhập định.

Chỉ thấy từ đan điền truyền ra một luồng lực lượng mạnh mẽ, dọc theo kinh mạch trong thân thể như sông lớn cuồn cuộn, chảy khắp toàn thân không ngừng nghỉ.

Từng chỗ gân cốt trong người như tái sinh, tràn đầy sức sống, mỗi lỗ chân lông trên da thịt đều hô hấp sâu sắc, càng có lực và kéo dài hơn trước rất nhiều.

Nàng chỉ cảm thấy tâm cảnh thanh minh sáng tỏ, như bước vào một tầng cảnh giới chưa từng chạm đến. Tứ chi bách huyệt được một dòng nước ấm tinh thuần rửa sạch, trơn tru không trở ngại.

Từ từ thả lỏng thân thể, Vân Nguyệt mở mắt.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, căn phòng vẫn là căn phòng ban đầu, nhưng hết thảy dường như đã khác biệt.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa chiếu vào trong phòng, nàng cảm thấy thậm chí có thể nhìn thấy từng hạt bụi li ti đang lơ lửng trong ánh nắng. Thế giới như trở nên rực rỡ, sinh động hơn kể từ khoảnh khắc nàng mở mắt.

Vui mừng đứng dậy, nàng lấy từ tủ quần áo ra một bộ váy tím hồng xen kẽ. Tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc vào lại vô cùng thoải mái, tự nhiên, không chút gò bó.

Đứng trước gương, khóe môi Vân Nguyệt một lần nữa khẽ cong, nụ cười hài lòng hiện rõ.

Ban đầu nàng định ít nhất phải một tháng mới có thể khôi phục dung mạo. Nhưng nhờ nghiên cứu và tự chế ra một loại sản phẩm dưỡng da kỳ diệu, năm ngày trước, khuôn mặt nàng đã hoàn toàn hồi phục. Những vết sẹo, những đường nứt nẻ ghê rợn ngày nào, giờ đây đều biến mất, thay vào đó là dung nhan mịn màng như điêu khắc, tinh tế tuyệt luân.

Dù như vậy, nàng vẫn cẩn thận dùng mạng che mặt phối hợp với trang phục để che dấu.

Hôm nay, chính là ngày nàng chủ trì phiên đấu giá đầu tiên tại Tụ Bảo Đường. Vật được đưa ra đấu giá, không gì khác chính là loại sản phẩm dưỡng da được cải tiến từ Trú Nhan Đan – Thần Tiên Thủy.

Bởi Trú Nhan Đan vốn là loại đan dược thần bí thượng cổ, để tránh bị kẻ khác dòm ngó, nàng đã cải tiến từ dạng uống thành dạng bôi ngoài da. Ai ngờ đâu, nhờ vào kiến thức đan dược phong phú, nàng còn kết hợp thêm nhiều dược liệu có lợi cho dung nhan, cuối cùng chế tạo ra được thần phẩm nghịch thiên – Thần Tiên Thủy.

Để đạt hiệu quả quảng bá tối đa cho buổi đấu giá, dưới kế sách của Huyền, Bạch Cẩn Sơn đã phái người tuyên truyền khắp Ký Châu thành.

Dựa vào danh tiếng của Tụ Bảo Đường, dù buổi đấu giá chưa bắt đầu, hội trường đã chật kín người.

Bạch chưởng quỹ đã sớm lường trước, liền nâng giá thuê phòng bao và chỗ ngồi lên gấp mười lần. Không chỉ vậy, Tụ Bảo Đường còn đặc biệt in thêm vé đứng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 41: Tiện nhân đến đầy đủ


Từ vé đứng hạng nhất đến vé đứng hạng bét, giá cả đều không giống nhau.

Mà hôm nay, đa số người đến đều là nữ khách, cũng không thiếu những nam tử mang danh “vương tử thanh toán” đến tranh mua tặng mỹ nhân.

Bất kể là tới với quyết tâm tham gia đấu giá, hay chỉ đơn thuần ôm tâm lý xem náo nhiệt, mọi người đều đã an vị, chờ đợi buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Dĩ nhiên, là kẻ thống trị một phương như Tri Châu – Lăng Trọng Khanh, cùng thê thiếp nữ quyến nhà hắn, bao gồm Hàn di nương, Phương Vân San, Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Vi và Lăng Thanh Lôi – năm nữ nhân được xem là quý khách hàng đầu, đã sớm được tiểu nhị dẫn lên phòng bao tốt nhất ở lầu hai.

Mấy mỹ nhân khác trong phủ vốn được Lăng Trọng Khanh sủng ái, cũng theo đến góp vui, nhưng vì ngại Hàn di nương quyền uy, không ai dám lấn lướt, đành ngồi ở dưới lầu.

“Nương, ngươi xem, Lương mỹ nhân, Vương mỹ nhân cùng Tạ mỹ nhân cũng tới kìa. Các nàng thật là… đã xinh đẹp như vậy rồi, còn muốn đẹp thêm. Định câu dẫn ai chứ? Mà nương nói xem, cái thứ gọi là ‘thần tiên thủy’ đó có thật lợi hại như Tụ Bảo Đường đồn đại không? Nếu thật như vậy, sao trước giờ chưa từng nghe ai nói tới?”

Lăng Thanh Lôi vừa chăm chú theo dõi từng cử chỉ của ba vị mỹ cơ phía dưới, vừa tò mò hỏi.

Phương di nương nghe xong, nhếch mép cười khinh bỉ, giọng chua chát:

“Những con hồ mị tử kia, chẳng qua là muốn tận dụng chút nhan sắc cuối cùng, tranh thủ mấy năm nữa ở bên phụ thân ngươi moi chút lợi lộc mà thôi. Người ta vẫn nói: không sợ già, chỉ sợ không nhuận. Nhưng cả đại phu cũng bảo phụ thân ngươi sớm đã không thể sinh con nữa, các nàng có câu dẫn cũng vô ích.”

“Cũng phải!” Lăng Thanh Lôi bĩu môi, đột nhiên nhớ tới điều gì, vội hỏi: “Nương, nếu như cái tiện nhân kia vẫn còn sống, liệu thần tiên thủy này có thể trị lành vết sẹo trên mặt nàng ta không?”

“Khụ khụ…”

Hai mẹ con còn đang mỉa mai châm chọc, bỗng nghe thấy một tiếng ho khan mang đầy cảnh cáo. Lập tức, cả hai ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tuy rằng sau khi lập đàn làm phép, lệ quỷ kia không còn xuất hiện trong phủ, nhưng cái bóng đêm ấy vẫn còn đè nặng trong lòng tất cả mọi người.

Hiện tại, cái tên “Lăng Thanh Nguyệt” chính là cấm từ trong Lăng phủ – không ai được nhắc tới, càng không ai dám bàn luận.

“Nương, nếu thần tiên thủy thật sự hiệu quả như đồn, chúng ta phải tranh thủ mua cho bằng hết. Con muốn trở nên đẹp hơn nữa!”

“Đó là điều tất nhiên! Càn Khôn Học Viện không bao lâu nữa sẽ khai giảng, con cũng sẽ gặp thái tử. Con chính là một trong những ứng viên cho vị trí trắc phi của thái tử. Võ công của con nương đã yên tâm rồi, nếu có thêm thần tiên thủy giúp tăng sắc đẹp, vị trí ấy tất nhiên là của con!”

“Nương thật thiên vị! Đem hết thần tiên thủy cho tỷ tỷ, thế con thì sao? Con cũng muốn!” Một bên, Lăng Thanh Vi không chịu thua, chạy đến làm nũng trong lòng Hàn di nương.

“Đợi đấu giá hội kết thúc, nương sẽ mời vị đại sư chế thần tiên thủy ấy về, từ nay chuyên phục vụ riêng cho các con.”

“Thế thì được.” Lăng Thanh Vi vừa lòng gật đầu. “Nương, tỷ tỷ làm trắc phi, vậy con thì sao? Con cũng muốn có một vị trí!”

“Tiểu Vi, con định tranh với tỷ tỷ à?” Nghe đến đó, Lăng Thanh Vân lập tức cau mày không vui.

Tuy nàng còn chưa chính thức trở thành trắc phi của thái tử, nhưng nàng tin chắc chuyện ấy chỉ là sớm muộn. Với thủ đoạn của mình, tương lai dù có g**t ch*t chính phi, ngồi lên vị trí hoàng hậu cũng không phải điều không thể. Nếu Lăng Thanh Vi chen ngang, chẳng phải sẽ chặn đường nàng sao?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 42: Si tâm vọng tưởng gả hào môn


“Hảo!” Nghe hai đứa con gái bát tự còn chưa viết xong đã bắt đầu nội chiến, trong lòng Hàn di nương vô cùng bực bội. Đại nữ nhi tuy xuất sắc hơn tiểu nữ nhi, nhưng là mẫu thân, nàng vẫn phải nghiêm khắc dạy dỗ cả hai, bèn quay sang răn dạy Lăng Thanh Vi:

“Vi nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là nữ nhi của Lăng gia, nên lúc nào cũng phải lấy đại cục làm trọng. Tỷ tỷ ngươi nếu một ngày nào đó trở thành trắc phi của thái tử, sao có thể bỏ quên ngươi?

Ngươi tuy không có duyên với thái tử, nhưng lại có thể nhờ mối quan hệ với tỷ tỷ mà gả cho một vị hoàng tử khác làm trắc phi. Khi ấy, hai tỷ muội các ngươi trong ngoài phối hợp, tranh thủ một ngày cùng được thăng làm chính thất, đó chính là kỳ vọng lớn nhất của nương.

Nương từng nói với ngươi bao nhiêu lần rồi – phải nhìn xa trông rộng, đừng cứ suốt ngày theo dõi phía sau tỷ tỷ ngươi. Các ngươi là tỷ muội, không phải tình địch!”

Vài câu của Hàn di nương khiến hai tỷ muội Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi lập tức thấu hiểu thông suốt. Tuy các nàng còn chưa từng gặp qua thái tử hay các vị hoàng tử, nhưng trong đầu đã mường tượng ra dáng vẻ mình trở thành thái tử phi và vương phi cao cao tại thượng.

Cuộc đối thoại của Hàn di nương và hai nữ nhi khiến Phương di nương và Lăng Thanh Lôi ở bên cạnh ganh tị đến cực điểm.

Đáng tiếc, thân phận của Phương di nương quá thấp kém, lại không có chút khả năng nào được Lăng Trọng Khanh chính thức nâng đỡ. Bởi vậy, việc mơ mộng cho nữ nhi gả vào hoàng tộc làm trắc phi chỉ là chuyện không tưởng.

Dù trong lòng căm giận Hàn di nương và đám nữ nhân của nàng, nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ khéo léo. Như lúc này đây…

Phương di nương cười giả lả: “Phải đó, phải đó! Vân nhi và Vi nhi vừa nhìn liền biết là người có phúc khí. Nhất là Vân nhi, trán cao rộng, tướng mạo xinh đẹp, lại có bản lĩnh võ công, ai có thể sánh với Vân nhi nhà chúng ta chứ? Ta từng xem qua không ít tướng diện thư, Vân nhi chính là phượng hoàng giữa bầy gà.”

Một tràng nịnh hót của Phương di nương khiến Hàn di nương vô cùng hài lòng. Liếc sang Lăng Thanh Lôi đang cúi gằm mặt, nàng đắc ý nói:

“Muội muội không cần lo, ngươi chỉ có một bảo bối nữ nhi, ta dù thế nào cũng không quên.

Đợi đến ngày Vân nhi và Vi nhi gả vào hoàng thất, ta nhất định sẽ giúp các nàng tìm cho Lôi nhi một mối nhân duyên thật tốt. Hai vị hoàng tử phi là thân muội muội, gả vào nhà đại thần làm chính thất cũng không khó chút nào.”

Nghe Hàn di nương “bố thí” như thế, Phương di nương và Lăng Thanh Lôi dù trong lòng có chút chua xót, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Tuy không thể trèo lên được hoàng tộc như hai người kia, nhưng nếu có thể gả con gái vào phủ đại thần, làm chính thất, nàng vẫn thấy mãn nguyện.

Điều khiến Phương di nương càng thêm đắc ý là – gả đi làm chính thất!

Trong lòng nàng thầm tính toán ác độc: Đại thần là rường cột bên cạnh đế vương, còn con trai đại thần chính là rường cột tương lai. Làm chính thất của một trụ cột, so với làm phi tử của một vương gia còn tốt hơn.

Lỡ một ngày nào đó, tân hoàng đăng cơ lại có tính tình hẹp hòi, đem các huynh đệ trong hoàng tộc xử lý sạch sẽ, chẳng phải phi tử của vương gia sẽ trở thành quả phụ, thậm chí còn bị biếm làm dân thường?

Hoặc nếu thái tử lỡ khiến hoàng đế tức giận bị phế truất, thì dù có là thái tử phi, cũng chẳng tránh khỏi bị đày vào lãnh cung!

Cho nên xét đi xét lại, vẫn là làm chính thất của đại thần con trai là ổn thỏa nhất!

“Lôi nhi cảm ơn di nương đã lo nghĩ! Nếu thật có ngày ấy, Lôi nhi nhất định không quên ân tình của di nương và các tỷ tỷ.”

Ở cạnh Phương di nương lâu năm, Lăng Thanh Lôi cũng học được cách lấy lòng người, vỗ mông ngựa không sai chút nào.

“Không tiến bộ gì cả, nha đầu ngốc này!” Phương di nương khẽ vỗ tay nàng, vừa đùa vừa nói:

“Thế nào còn gọi là di nương? Cái tiện nhân kia chết cũng đã nhiều năm rồi…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 43: Hội cho các ngươi quỳ xuống ca chinh phục


“Cha ngươi sắp tái giá rồi, di nương về sau chính là mẫu thân ngươi!”

Nghe lời Phương di nương nói, Lăng Thanh Lôi lập tức đổi giọng: “Mẫu thân, Lôi nhi còn nhỏ dại, không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn đừng để trong lòng.”

Một tiếng “mẫu thân” kia khiến lòng Hàn di nương sung sướng vô cùng. Trời biết nàng đã khao khát được ngồi vào vị trí chính thất đến nhường nào!

Trong khi đó, đám nữ nhân trong phòng bao vẫn mồm năm miệng mười vẽ ra viễn cảnh huy hoàng cho tương lai, nào hay rằng từng câu từng chữ của các nàng đều rơi trọn vào tai Vân Nguyệt đang ở dưới lầu.

Phòng bao kia chính là do Vân Nguyệt đích thân chọn lựa, bên trong có bố trí đặc biệt – hệ thống khuếch âm cho phép người dưới lầu nghe rõ mồn một từng lời đối thoại.

Nghe những lời kia, khóe môi Vân Nguyệt cong lên một nụ cười hoàn mỹ.

Hai vị “hảo di nương”, ba vị “hảo tỷ muội” của nàng – nàng thật sự không biết nên dùng lời gì để hình dung cho xứng.

Bỏ qua ân oán cá nhân không tính, các nàng thật sự cho rằng hoàng cung là nơi chuyên môn mở ra để nghênh đón ba người các nàng?

Lăng Trọng Khanh chẳng qua chỉ là một Tri Châu nho nhỏ, phó tứ phẩm, dù có giúp thái tử bao nhiêu chuyện không thể công khai thì thân phận ấy cũng không đủ để khiến nữ nhi hắn được bước chân vào đông cung.

Cho dù thái tử nhất thời mắt bị bụi che, vì nể công lao mà để Lăng Thanh Vân tham gia tuyển trắc phi…

Thật chẳng phải nàng muốn ói máu, mà là… heo rừng còn chưa ăn được trấu, gà rừng chưa thấy phượng hoàng!

Lăng Thanh Vân, cùng lắm cũng chỉ xem như một “con gái nhà lành”, mà nhân phẩm cùng tư chất – còn kém xa đến mức làm nữ quan lau dọn trong cung cũng không xứng.

Huống hồ, lùi lại vạn bước, nếu vận khí nàng ta thật sự nghịch thiên, thái tử đầu óc cũng bị cửa kẹp như Xích Diễm, thích khẩu vị nặng, ưa chuộng xấu lạ…

Dựa vào cái gì? Dựa vào nàng ta suốt ngày so đo tính toán, tâm địa nhỏ nhen, thủ đoạn chỉ toàn trò vặt vãnh độc ác? E là chưa kịp tung chiêu đã bị người trong cung giẫm chết như con kiến rồi!

Tuy nhiên, đã là người nhà của nàng, thì tuyệt đối không thể để người ngoài làm tổn thương. Bởi vì — những người này đã sớm bị nàng xem như con mồi của riêng mình. Đã lọt vào mắt nàng, thì ai cũng đừng hòng cướp đi!

Và hôm nay, chính là lúc nàng gửi đến cho mấy vị “di nương” và “tỷ muội” một món quà ra mắt đầu tiên…

Lúc này, dưới lầu đột nhiên xôn xao, đám nữ nhân đang mộng tưởng trên lầu lập tức bị hấp dẫn chú ý, đồng loạt nhìn xuống dưới khán đài.

Chỉ thấy trên đài cao, Bạch Cẩn Sơn đích thân ra mặt. Trên người vận cẩm bào trắng tinh, nét cười sáng lạn, hướng toàn thể khách quý khẽ gật đầu hành lễ.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

“Trước hết, tại hạ xin cảm tạ chư vị đã luôn ủng hộ và yêu mến Tụ Bảo Đường. Về vật phẩm đấu giá chính ngày hôm nay, chắc hẳn mọi người đã sớm nghe qua – chính là sản phẩm dưỡng da với hiệu quả thần kỳ: Thần Tiên Thủy.

Ta đoán, dù đã nghe tuyên truyền, nhưng khi thực sự cầm trên tay, các vị nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ: Liệu thứ này có thể thực sự biến xấu nữ thành mỹ nhân? Có thể loại bỏ vết sẹo lâu năm? Có thể khiến dung nhan nhăn nheo lập tức trở nên non mềm như thiếu nữ?”

Lời của Bạch Cẩn Sơn khiến phía dưới rì rầm bàn tán. Không sai, đây chính là điều tất cả mọi người đang thắc mắc.

Nếu thật có loại dưỡng da nghịch thiên đến mức ấy, vậy thế gian này chẳng phải không còn người xấu?

Bạch Cẩn Sơn khẽ mỉm cười, giơ tay ra hiệu tất cả im lặng. Chờ hội trường lặng ngắt như tờ, hắn mới tiếp lời:

“Tụ Bảo Đường chúng ta, tại Huyễn Ảnh Đại Lục từ lúc thành lập đến nay đã hơn năm trăm năm lịch sử. Trải rộng khắp đại lục với bốn mươi ba phân đường, danh dự thế nào, chắc các vị đều rõ ràng.

Hôm nay, vật phẩm chúng ta mang ra đấu giá — chính là công hiệu như thế.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 44: Cùng linh hồn hoàn toàn khác nhau tướng mạo


“Bạch mỗ chính là người từng tận mắt chứng kiến. Nếu không có đủ lòng tin, ta tuyệt đối sẽ không dám dùng danh dự Tụ Bảo Đường để tuyên truyền như vậy. Cho nên, dù các vị không tin vào Thần Tiên Thủy, cũng nên tin tưởng vào Tụ Bảo Đường.”

Lời nói của Bạch Cẩn Sơn khiến dưới đài không ít người gật gù đồng tình.

Hắn nói không sai. Tụ Bảo Đường là thương hội có danh tiếng hơn năm trăm năm, danh dự và quy mô đứng đầu toàn bộ Huyễn Ảnh Đại Lục, không ai có thể lay chuyển. Danh tiếng ấy chính là lý do vì sao cho tới nay chưa có một nhà đấu giá nào có thể vượt qua Tụ Bảo Đường.

“Được rồi, không dài dòng nữa. Tiếp theo, xin mời chủ nhân của Thần Tiên Thủy – Vân cô nương – đích thân chủ trì phiên đấu giá lần này.”

Lời vừa dứt, toàn trường lập tức hướng ánh mắt về phía sau khán đài, ai nấy đều háo hức chờ xem dung mạo của nữ tử có thể luyện chế ra loại sản phẩm nghịch thiên kia.

Giữa vạn chúng chú mục, Vân Nguyệt trong một thân sa y màu tím đỏ thướt tha bước ra.

Dưới tấm mạng che mặt đỏ thẫm là dung nhan tuyệt sắc mơ hồ ẩn hiện. Đôi mắt trong vắt đẹp đến mê người, mày cong thanh tú như họa, giữa ấn đường điểm một vệt tử kim sắc, khiến cả người toát ra một loại thần bí và cao quý không thể xâm phạm.

Tối nay nàng trang điểm đậm, rực rỡ đến mức làm người không thể rời mắt. Trong lớp mạng che mặt, từng nét đẹp càng thêm tinh tế, quyến rũ. Đôi mắt phảng phất như tỏa ra hào quang, đẹp tới mức như yêu nghiệt, như anh túc – khiến người ta mê muội nhưng lại đầy kịch độc.

Lầu hai, trong một phòng bao, Xích Diễm vừa nhàn nhã thưởng trà, vừa mỉm cười nhìn bóng dáng nữ tử dưới lầu, trong mắt là tràn đầy sủng ái.

Không hiểu sao, dung mạo sau khi khôi phục của nàng tuy hoàn mỹ, nhưng lại rất khác biệt so với khuôn mặt hắn từng thấy trong linh hồn giao cảm. Mà theo lời nàng nói, nàng từ nhỏ đã là dung mạo này.

Khóe môi Xích Diễm hơi cong lên. Xem ra, trên người nha đầu này còn giấu không ít bí mật.

Ban đầu, hắn cũng từng nghĩ nàng chỉ là tiểu thư con vợ cả của Lăng phủ. Nhưng đến khi dung mạo nàng hoàn toàn khôi phục, hắn mới bắt đầu sinh nghi.

Lăng Thanh Nguyệt – theo ghi chép và lời đồn, vốn là một nữ tử tính cách nhát gan, hèn yếu, thiện lương. Ngoại trừ có mẫu tộc hơi có chút địa vị, cùng một gương mặt xinh đẹp, thì không có gì đáng chú ý, càng không nói đến biết luyện đan.

Một người có thể thay đổi tính cách sau khi chịu đựng đau khổ là chuyện có thể hiểu được. Nhưng kiến thức, sự khôn ngoan và trình độ luyện đan tuyệt đối không thể trong một đêm mà thành.

Hôm đó theo nàng đến gặp Lăng Tích Nghiệp, rất rõ ràng – đến cả huynh trưởng cùng sống với nàng từ nhỏ còn không biết nàng biết luyện đan, vậy những phương thuốc đan dược thượng cổ đã thất truyền kia càng không thể là do Lăng phủ hay Tả tướng phủ truyền lại.

Một dung mạo hoàn toàn khác biệt với linh hồn.

Một con người hoàn toàn không giống với trước kia.

Đáp án duy nhất mà Xích Diễm có thể nghĩ đến – linh hồn nữ tử hắn yêu, vì một nguyên nhân nào đó, đã xuyên nhập vào thân thể của Lăng Thanh Nguyệt.

Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được vì sao nàng sống sót sau khi ngã xuống vách núi, vì sao tính cách biến đổi hoàn toàn, vì sao nàng đột nhiên trở thành luyện đan sư, và vì sao nàng biết những phương thuốc đến cả Lăng Tích Nghiệp cũng không hay biết.

Nhưng, bất kể nàng là ai, từng trải qua điều gì, hắn cũng không bận tâm.

Dù là ba nghìn năm trước họ từng chia lìa vì điều gì, hiện tại – nàng là người của hắn. Không ai được phép cướp đi!

“Thưa các vị, vị cô nương này chính là khách quý của Tụ Bảo Đường – Vân cô nương. Và hôm nay, Tụ Bảo Đường chỉ đơn giản là tạo ra một sân khấu để nàng phát huy tài năng…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 45: Chỉ có xấu nữ có tư cách


“Việc Thần Tiên Thủy bán như thế nào, bán bao nhiêu, bán cho ai – đều do Vân cô nương định đoạt. Tụ Bảo Đường vẫn giữ nguyên quy củ cũ: kẻ gọi giá thì lên tiếng, kẻ không gọi giá – xin giữ yên lặng. Ai không tuân thủ, chúng ta sẽ lập tức mời ra ngoài.”

“Hảo, tiếp theo xin nhường lại thời gian cho Vân cô nương.”

Bạch Cẩn Sơn khẽ cúi đầu, lui xuống, nhường chỗ cho Vân Nguyệt.

Vân Nguyệt bước ra giữa khán đài, nhẹ gật đầu với đám người dưới khán đài, giọng thanh thoát cất lên:

“Tiểu nữ danh xưng Vân Nguyệt. Vì gần đây gặp chút phiền toái, cần gấp tiền bạc, đành phải mang ra đấu giá Thần Tiên Thủy do mẫu thân ta nghiên cứu trước lúc lâm chung. Loại Thần Tiên Thủy này công hiệu rõ rệt, nhưng số lượng cực ít – chỉ có hai bình, bán hết sẽ dừng, giá cao được hàng.”

Lời nàng vừa dứt, hội trường liền xôn xao. Ai nấy đều thì thầm bàn tán.

Thứ chưa từng dùng qua, lại được ca tụng thần kỳ, hơn nữa chỉ có hai bình – đến lúc ra giá không biết nên thêm bao nhiêu, cũng không rõ có xứng với giá hay không.

Thấy vậy, Vân Nguyệt khẽ mỉm cười, tiếp lời:

“Bởi mọi người chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy tận mắt, nên tiểu nữ quyết định lấy ra một bình để làm thí nghiệm trực tiếp, giúp quý vị mở rộng tầm mắt.”

Câu nói này khiến cả khán đài càng thêm chấn động.

Hai bình mà dám lấy ra một bình để thử nghiệm? Quả thực… quá hào phóng!

“Không biết trong các vị có cô nương nào sẵn lòng lên đây làm người thử nghiệm miễn phí cho Thần Tiên Thủy?”

“Ta!” Một nữ tử mặc váy áo vàng nhạt cao quý đứng bật dậy.

Vân Nguyệt nhìn kỹ – thì ra là Lương mỹ cơ, người gần đây rất được Lăng Trọng Khanh sủng ái.

“Vân cô nương, ta có thể thử không?” Lương mỹ cơ mong chờ nhìn nàng.

Tuy không chắc Thần Tiên Thủy có thần kỳ thật hay không, nhưng nếu đã được Tụ Bảo Đường mang ra đấu giá, thì nhất định không phải đồ tầm thường. Ban đầu còn tưởng là sản phẩm phổ biến, định đợi Hàn di nương mua xong thì nàng mới tham gia. Nào ngờ chỉ có hai bình!

Bây giờ có cơ hội, lại còn miễn phí, nàng sao có thể bỏ qua?

Thấy Lương mỹ cơ giành trước một bước, Vương mỹ cơ và Tạ mỹ cơ sắc mặt đồng loạt khó coi, hận không thể xé váy nhào lên.

Thế nhưng, nghe đến lời kế tiếp của Vân Nguyệt, cả hai lại đồng thời lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

“Vị cô nương này, ngươi vốn đã rất xinh đẹp, dùng Thần Tiên Thủy cũng chỉ như dệt hoa trên gấm. Để tạo ra hiệu quả khiến người rung động, ta muốn chọn một nữ tử dung mạo xấu xí, hoặc bị hủy dung để thử nghiệm.”

Dứt lời, nàng lập tức xoay người, không thèm nhìn Lương mỹ cơ lấy một cái, để mặc nàng tức giận đến nghẹn lời.

“Vậy… ta có được không?” Một thiếu nữ gương mặt đầy tàn nhang nhỏ nhẹ hỏi.

Vân Nguyệt lập tức nghiêm giọng: “Xin hỏi cô nương, nhà ở đâu? Có người thân đi cùng không?”

“Ta nghe tin từ Tụ Bảo Đường, vội vã từ Lệ Vân thành chạy đến. Nhà ta ở ngoài trăm dặm, hôm nay chỉ có ta và mẫu thân cùng tới.”

“Thật xin lỗi.” Vân Nguyệt lắc đầu, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát. “Vì cô nương là người từ nơi khác, không có người quen tại đây, không thể xác minh diện mạo trước kia của ngươi. Ta không thể chọn ngươi làm người thử nghiệm.”

Nàng nhìn quanh khán đài, ánh mắt sắc bén quét qua một lượt…

“Tại đây, ta cần một người có ngoại hình thật sự khiến người ta khó quên – một dung mạo bị hủy, hoặc xấu đến mức người người đều biết đến, mới đủ tư cách thử Thần Tiên Thủy này.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 46: Gân cốt rối loạn, hoàn toàn thay đổi


“Vạn nhất khiến mọi người nghi ngờ là ta dàn xếp kẻ giả mạo, vậy chẳng phải lại thành trò cười.” Vân Nguyệt nhẹ giọng giải thích.

“Không… không đâu, ta không phải kẻ lừa gạt!” Nữ tử kia cuống quýt giải thích, nhưng lời nàng chỉ khiến khán đài càng thêm bàn tán. Cuối cùng, ai nấy đều đồng tình — người này không thích hợp, thôi thì chọn người khác vậy.

“Ta… Ta có thể thử một chút không?” Một thanh âm rụt rè vang lên từ cuối khán đài, mọi ánh mắt lập tức xoay người nhìn.

Khi thấy nam nhân đứng bên cạnh nàng, có không ít người khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên một tia minh ngộ.

Vân Nguyệt cũng lập tức nhận ra. Người nọ họ Hồ, là đại phu có danh tiếng ở Ký Châu thành – ngay cả Lăng gia cũng thường mời ông đến xem bệnh. Năm đó, khi đang khám bệnh cho mẫu thân nàng, Hồ đại phu nhận được tin nhà cháy. Chạy về thì đã muộn – cả nhà bị thiêu rụi, con gái ông cũng vì thế mà bị hủy dung.

Nguyên là một tiểu thư tươi tắn khả ái, hôn sự đã định, thế mà vì tai nạn ấy liền bị nhà trai tuyệt tình từ hôn. Toàn thành ai cũng biết chuyện.

Thấy Vân Nguyệt trầm mặc, Hồ đại phu chủ động tiến lên ôm quyền:

“Cô nương, ta là đại phu ở Ký Châu thành, từ quan lại quyền quý đến bách tính đều biết ta. Đây là nữ nhi duy nhất của ta. Ba năm trước gặp hỏa hoạn, gương mặt bị hủy. Việc này người người trong thành đều rõ.

Cô nương Thần Tiên Thủy quý giá, chúng ta không dám mơ đến, nhưng nếu cô nương muốn tìm một người thật sự bị hủy dung để chứng minh hiệu quả, thì không ai thích hợp hơn nữ nhi ta.”

Giọng ông trầm tĩnh nhưng chân thành, chứa đầy hy vọng. Số mệnh tương lai của nữ nhi ông, từ nay trở đi — hoàn toàn đặt trong tay cô gái trẻ đang đứng trên đài kia.

Vân Nguyệt mỉm cười gật đầu:

“Đã vậy, mời Hồ cô nương lên đài. Mọi người hãy cùng chứng kiến kỳ tích mà Thần Tiên Thủy mang lại.”

Nàng vốn đã chọn trước rồi. Hồ đại phu là người có phẩm hạnh chính trực, năm đó vì chữa bệnh cho mẫu thân nàng mà mới lỡ nhà cháy. Trước khi tổ chức buổi đấu giá, nàng đã định sẽ tìm đến nữ nhi của ông làm mẫu thử.

Thứ nhất, nàng ấy bị hủy dung nghiêm trọng. Thứ hai, toàn thành ai cũng biết chuyện, có thể làm chứng rõ ràng. Thứ ba, bản thân nàng cũng thấy Hồ đại phu rất vừa mắt.

“Xin hỏi quý tính cô nương?”

“Đó là Hồ cô nương!” Dưới khán đài liền có người đáp thay, đủ thấy người biết đến nàng không ít.

“Hồ cô nương, mời ngồi. Cứ thả lỏng.” Vân Nguyệt dịu giọng an ủi, rồi lấy ra một bình Thần Tiên Thủy, bước tới bên cạnh nàng.

“Hồ cô nương, nếu không ngại, ta có thể trước mặt mọi người gỡ mặt nạ của ngươi chứ?”

“Vân cô nương tùy ý. Chỉ cần có thể làm vết sẹo mờ đi, đỡ kinh khủng, thì làm gì ta cũng nguyện.”

Vân Nguyệt mỉm cười: “Cô nương có thể không tin vào bản thân, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ Thần Tiên Thủy. Không chỉ giúp ngươi mờ sẹo – trong vòng một canh giờ, ta sẽ khiến ngươi trở lại nguyên trạng, thậm chí… còn mỹ lệ hơn cả trước kia.”

Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Hồ cô nương.

“Ngươi… ngươi nói thật sao? Dung mạo ta thật có thể khôi phục?”

Nàng không phải thiên kim khuê các, nhưng cũng từng là một tiểu thư được yêu thương. Một trận hỏa hoạn, nàng đánh mất không chỉ là một cuộc hôn nhân, mà là cả tương lai.

Vân Nguyệt mỉm cười không đáp, quay đầu nhìn toàn trường:

“Khôi phục hay không, xin chư vị tại đây cùng làm chứng!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 47: Chứng kiến kỳ tích khoảnh khắc


Nói dứt lời, Vân Nguyệt chậm rãi tháo tấm mạng che mặt của Hồ cô nương xuống. Dưới lớp lụa mỏng, một gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt, vặn vẹo dữ tợn hiện rõ trong ánh sáng.

Cả hội trường lập tức đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

Từ sau vụ hỏa hoạn của Hồ gia, mọi người chỉ biết cô nương ấy bị hủy dung, nhưng cụ thể tàn phá đến mức nào thì không ai rõ. Đến khi tận mắt nhìn thấy dung mạo ấy, bao lời đồn mới trở nên sống động — và ghê rợn hơn nhiều so với tưởng tượng.

Thấy ánh mắt mọi người, Hồ cô nương lập tức cúi đầu, xấu hổ tột cùng.

Vân Nguyệt điềm đạm nói:

“Hồ cô nương bị hỏa thiêu đến mức này, chư vị đều đã xem kỹ? Nếu đã rõ, vậy ta sẽ bắt đầu dùng dược.”

Nói rồi, nàng cẩn thận lấy ra Thần Tiên Thủy, từng giọt từng giọt thoa đều lên mặt Hồ cô nương. Sau đó, lấy ra một chiếc mạng che mặt màu đen đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng phủ lên.

“Hơi đau một chút, mong cô nương cố gắng.”

“Ân.” Hồ cô nương gật đầu liên tục, bàn tay âm thầm siết chặt váy áo.

Giữa lúc ấy, Tụ Bảo Đường bắt đầu cho người mang trà và điểm tâm tới từng dãy ghế, tiện cho khách dùng trong khi chờ đợi.

“Tỷ tỷ, ngươi nói… hồ cô nương kia thật có thể khôi phục dung mạo sao?” Trong phòng bao trên lầu, Lăng Thanh Vi không kìm nổi hiếu kỳ, cất tiếng.

“Ta thấy… không thể nào.” Lăng Thanh Vân nhíu mày, đáp. “Ngươi cũng học qua võ nghệ, lẽ ra phải rõ – mặt người bị hỏa thiêu như vậy, không chỉ là da, ngay cả huyết quản, gân cốt cũng đã tổn hại. Cằm nàng, mũi nàng đều biến dạng. Làm sao mà khôi phục nổi?”

“Nhưng mà… Vân cô nương kia từ đầu đến cuối đều rất tự tin.”

“…”

Thật ra, ngay cả trong lòng Lăng Thanh Vân cũng lờ mờ sinh ra bất an. Tuy nàng không tin có kỳ tích, nhưng hành vi và thần sắc của Vân Nguyệt khiến nàng cảm thấy bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua.

Khi tiếng chuông thời khắc vang lên, hội trường lập tức trở nên tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều dồn về khán đài – chờ đợi thời khắc mấu chốt.

“Chư vị, dung mạo của Hồ cô nương trước khi dùng dược, mọi người đều nhớ kỹ?” Giọng Vân Nguyệt trong trẻo vang lên.

“Trong một canh giờ qua, nàng vẫn luôn ngồi tại đây, được chính thân phụ chiếu cố, không có ai chạm vào. Không có tráo đổi, không có bất kỳ mánh khóe nào.”

Đám đông dưới đài đồng loạt gật đầu xác nhận.

“Tốt. Vậy tiếp theo, xin mời tất cả cùng chứng kiến kỳ tích này.”

Tấm mạng che mặt được Vân Nguyệt chậm rãi gỡ xuống.

Cả hội trường tức khắc lặng đi như tờ. Không một âm thanh, không một tiếng động.

Ánh mắt toàn bộ người có mặt đều trợn lớn, há hốc mồm nhìn người đang ngồi trên ghế kia — gương mặt ấy… không những khôi phục, mà còn tuyệt sắc!

Dưới ánh đèn lấp lánh, làn da trắng hồng mềm mịn như sứ, gò má thon gọn, đôi mắt sáng như thu thủy, từng đường nét tinh tế tựa như điêu khắc.

Cho dù là người từng ôm hy vọng như Hồ đại phu, lúc này cũng ngây người, lặng thinh nhìn con gái — nghẹn họng, không nói nên lời.

“Ta… Ta sao rồi?” Chính Hồ cô nương là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng. Thấy mọi người nhìn mình như gặp quỷ, nàng run run hỏi, nước mắt rưng rưng.

Vân Nguyệt khẽ mỉm cười:

“Tới người, đưa gương.”

Tấm gương sớm đã chuẩn bị được đưa đến trước mặt nàng.

Hồ cô nương cúi đầu nhìn vào, sau một khắc—

“A ——!” Tiếng thét mang theo cuồng hỉ vang lên. Nàng nhìn Vân Nguyệt với ánh mắt không thể tin, vừa định nói gì đó thì quá mức xúc động, cả người mềm nhũn ngã xuống đất ngất lịm.

Hồ đại phu lập tức tiến đến bắt mạch cho nàng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 48: Chỉ nhiều một lạng thần bí khách nhân


Hồ đại phu kích động, hơi có chút run rẩy, hướng về phía mọi người nói: “Tiểu nữ quá mức kích động, hôn mê bất tỉnh, thỉnh chư vị thứ lỗi.”

Lời vừa dứt, hội trường vốn tĩnh lặng lập tức bùng nổ, sôi trào như nước sôi. Một canh giờ trước, dung mạo của Hồ cô nương còn thê thảm không nỡ nhìn, vậy mà giờ đây chẳng những hoàn toàn khôi phục như trước, mà còn thêm phần mỹ lệ. Đặc biệt là làn da oánh nhuận sáng bóng, không hề lưu lại dấu tích nào của vết sẹo phá tướng.

Mọi người đều cảm thấy hối tiếc, sớm biết thần tiên thủy thần kỳ như vậy, đã không để Vân Nguyệt dùng một bình để thử nghiệm. Giờ đây, chỉ còn lại một bình duy nhất.

“Ta muốn!”

“Ta muốn mua!”

“Vân cô nương, xin hãy ra giá!”

“Ta ra năm trăm lượng!”

“Ta ra một ngàn!”

“Ta ra năm ngàn!”



Đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, toàn bộ hội trường đã sôi trào, không còn trật tự. Bạch Cẩn Sơn thấy vậy, lập tức lên sân khấu duy trì trật tự.

“Các vị! Quy củ của Tụ Bảo Đường, chư vị đều rõ ràng. Nếu ai không thể giữ yên lặng, sẽ bị hủy tư cách tham gia đấu giá, thỉnh rời khỏi hội trường.”

Đợi dưới đài cuối cùng an tĩnh lại, Vân Nguyệt mới nói: “Hiện tại chỉ còn một bình thần tiên thủy, vốn định khởi điểm một ngàn lượng bạc, nhưng giờ đây, bắt đầu từ hai ngàn lượng.”

Lời của Vân Nguyệt khiến đa số người dưới đài cảm thấy cô gái này tâm không đại, hơn nữa, hai ngàn lượng bạc đối với những người tham gia đấu giá, vẫn là không tính cao. Nhưng họ không biết, càng là vật quý, khởi điểm thấp, càng dễ dàng nâng giá.

Quả nhiên, vừa mới báo giá hai ngàn lượng, dưới đài lập tức có người ra giá năm ngàn lượng. Chỉ trong chốc lát, giá cả đã lên đến một vạn lượng.

Dù sao nơi này là Ký Châu, không phải kinh thành, người có tiền cũng không nhiều. Sau khi giá lên đến một vạn lượng, người ra giá rõ ràng chỉ còn lại vài người. Trong đó, Lăng gia hiển nhiên là một trong những người tài đại khí thô.

“Mười hai ngàn lượng.” Lăng Thanh Vân ra giá.

“Một vạn ba ngàn lượng.” Một vị tiểu quận chúa của Tương Vương phủ, là họ hàng xa với hoàng đế, ra giá.

“Mười lăm ngàn lượng.” Lăng Thanh Vân trừng mắt nhìn tiểu quận chúa kia, trong mắt đầy vẻ miệt thị.

Tiểu quận chúa thì sao? Cũng chỉ là họ hàng xa, hơn nữa căn bản không được hoàng đế coi trọng, cũng dám cùng nàng, tương lai thái tử trắc phi, tranh đoạt?

“Một vạn sáu ngàn lượng.” Một vị thiên kim của viên ngoại gia cũng ra giá. Viên ngoại này là nhà giàu nhất Ký Châu, tự nhiên không cam lòng lạc hậu.

“Hai vạn sáu ngàn lượng!”

Không chịu nổi việc nữ nhi bị hai nữ nhân kia áp đảo, Hàn di nương báo giá, trực tiếp tăng thêm một vạn lượng.

Dưới đài vang lên một trận hít thở sâu.

Người của Tri Châu phủ, quả nhiên là tài đại khí thô!

“Hai vạn sáu ngàn lượng, còn ai ra giá không?” Bạch Cẩn Sơn hỏi.

Hàn di nương báo giá, trực tiếp khiến tiểu quận chúa vừa rồi còn tranh đấu với Lăng Thanh Vân phải lui bước.

“Hai vạn bảy ngàn lượng!” Nữ nhi của viên ngoại không phục, tiếp tục ra giá.

“Ba vạn lượng.”

Hàn phu nhân với tư thế tuyệt đối người thắng, ra giá, khiến dưới đài một lần nữa thở hốc vì kinh ngạc.

Dưới sự ra giá mạnh mẽ của Hàn phu nhân, nữ nhi của viên ngoại cuối cùng cũng từ bỏ.

Ngay khi mọi người đều cho rằng bình thần tiên thủy này không còn ai cạnh tranh với Lăng gia, thì từ một gian phòng bao luôn đóng kín cửa sổ, truyền đến một giọng nói lười nhác, tức chết người không đền mạng:

“Ba vạn lẻ một lượng.”

Người dưới đài vừa nghe, vừa cười giễu cợt.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 49: Lập dị không chỉ là tiện nhân


Một bên trong gian phòng bao kín đáo của triều phòng, cửa sổ đóng chặt, chẳng thể trông thấy gì bên ngoài. Tuy rằng không thấy người, nhưng mọi người đều cảm nhận được khí thế bất phàm phát ra từ đó, dám đối đầu với di nương Lăng gia mà không chút kiêng dè.

Hàn di nương sắc mặt xanh mét, nghiến răng báo giá:

“Ba mươi ngàn năm trăm lượng!”

Lại nghe trong phòng bao truyền ra thanh âm lạnh nhạt:

“Ba mươi ngàn năm trăm linh một lượng.”

“Phụt…”

“Ha ha ha…”

Dưới lầu vang lên từng trận cười ngày một lớn, người cười mỗi lúc một đông. Hàn di nương nhất thời cảm thấy uy nghiêm của mình bị khinh rẻ, lập tức tức giận hô to:

“Bốn mươi ngàn năm trăm lượng!”

“Tê ——” (dưới lầu mọi người đồng loạt hít vào một hơi lạnh)

“Bốn mươi ngàn năm trăm linh một lượng.”

“Ha ha ha ha…” (mọi người cười càng lúc càng dữ dội)

“Tám vạn lượng!” Hàn di nương gần như tức điên, con số vừa thốt ra đã khiến hai nữ nhi bên cạnh, Phương di thái và cả Lăng Thanh Lôi đều tròn xoe mắt.

“Tám vạn linh một lượng.”

“Tám vạn năm ngàn lượng!”

“Tám vạn năm ngàn linh một lượng!”

“…”

“Nương, đừng cùng nàng tranh nữa…” Lăng Thanh Vi gần như bật khóc. Vốn tưởng chỉ cần bỏ ra chừng hai vạn lượng là có thể mua được vật ấy, không ngờ nay đã đội lên tới tám vạn lượng.

Phụ thân lại vốn keo kiệt, tám vạn lượng bạc ấy, bọn họ phải dành dụm thật lâu mới gom góp đủ. Hơn nữa chỉ là một bình, nàng còn chưa có phần.

“Mười vạn lượng!” Lần này người ra giá là Lăng Thanh Vân, gần như đỏ cả mắt vì tức giận.

Hàn di nương nhìn Lăng Thanh Vân bằng ánh mắt đầy tán thưởng, như nói: “Ngươi thật có tiền đồ.”

“Mười vạn linh một lượng!”

Dưới lầu, quần chúng rộ lên xôn xao!

Nữ tử thần bí trong phòng bao kia, dường như cứ như vậy mà không ngừng thêm một lượng sau mỗi lần Lăng gia nữ nhân ra giá. Đây không phải là công khai khiêu khích hay sao, rõ ràng là chọc giận người mà chẳng cần bồi thường!

Mà lại, chỉ vì một bình dược thủy có thể khiến dung nhan thêm phần mỹ lệ, mà tiêu tốn mười vạn lượng, quả thực là điên cuồng.

Tuy nhiên, Lăng gia nữ nhân tiếp tục ra giá, khiến mọi người rốt cuộc hiểu được vì sao Lăng gia nữ nhi lại đỏ mặt như hoa, vì sao Lăng Trọng Khanh luôn bị gán danh tham quan.

“Mười lăm vạn lượng!” Lăng Thanh Vân lại gào lên.

“Mười lăm vạn linh một lượng.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đối phương lại tiếp tục thêm một lượng trên cơ sở các nàng vừa ra giá.

“Hai mươi vạn lượng!” Lăng Thanh Vân tiếp tục hét to.

“Hai mươi vạn linh một lượng.” Vẫn là thanh âm nhàn nhạt ấy.

“…” Lăng Thanh Vân gần như phát cuồng, hét lớn về phía phòng bao đối diện:

“Ngươi cái tiện nhân kia, rốt cuộc là ai? Vì sao cứ cố tình đối đầu với chúng ta?”

Lăng Thanh Vân vốn là thứ xuất tiểu thư của Lăng phủ, nhưng bởi vì chính thất tiểu thư bất tài, nên nàng – một thiên tài huyền lực – luôn được nuôi dưỡng như trưởng nữ danh chính ngôn thuận. Dù đi đến nơi nào, đều có phong thái của một chính thất tiểu thư.

Thế mà hôm nay, lại bị người cười chê ngay trước mặt tất cả danh môn thục viện ở Ký Châu, khiến nàng về sau một thời gian rất dài đều canh cánh trong lòng, vô cùng hối hận.

Đối diện với sự mắng nhiếc của Lăng Thanh Vân, thanh âm từ phòng bao kia đáp lại một cách có lý lẽ:

“Vị cô nương này, đấu giá vốn là người ra giá cao thì được, ta chỉ là một nữ tử đến từ phương xa, lại có lý do gì cố ý đối nghịch với cô nương?

Chẳng qua, thần tiên thủy này vốn là tuyệt phẩm, tại hạ lại vô cùng yêu thích, nên mong muốn trong phạm vi khả năng, dùng giá thấp nhất để có thể sở hữu.

Thấy cô nương cũng rất có hứng thú với bình thần tiên thủy này, biết rằng giá cả vẫn còn có thể tiếp tục tăng, ta vốn dĩ định kết thúc trong giới hạn chịu đựng, nhưng nếu muốn thắng được, thì cũng chỉ có thể mỗi lần hơn các vị một lượng bạc mà thôi. Nếu có gì mạo phạm, xin lượng thứ.

Chỉ là xin cô nương yên tâm, nếu giá cả vượt quá phạm vi ta có thể chịu đựng…”
 
Back
Top Bottom