Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 30: Cố ý đi ngươi?!


“Ta đưa hết phương thuốc Trú Nhan Đan và Thất Diệp Đan cho ngươi, ngươi đưa ta dược liệu.” – Vân Nguyệt bắt đầu mặc cả.

“Không được.”

“Ta còn hai loại phương thuốc khác, có thể đưa luôn.”

“Nguyệt Nhi, ngươi cho rằng ta là vì mấy cái bí phương kia sao?” – Huyền hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

Chẳng lẽ hắn trong mắt nàng giống loại người gian thương thèm khát bí phương đan dược?

Càng nghĩ, lại càng khó chịu. Nhất là khi nàng vì một kẻ khác – cái tên “ca ca” kia – mà sẵn sàng lấy ra bí phương thượng cổ để trao đổi. Hắn sao có thể không hiểu? Người kia chắc chắn chính là tiểu tình lang đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy!

Gọi là “ca ca”, nghe thật thân mật!

Tuy rằng lý trí biết nàng và tiểu tình lang kia là quen trước, có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại Huyền hắn đã chính thức xuất hiện, từ nay về sau, nàng chỉ có thể là của hắn!

Bị gọi “Nguyệt Nhi” một lần nữa, Vân Nguyệt âm thầm đảo mắt. Bọn họ thân đến mức đó sao? Đã không thân, dựa vào đâu mà cứ “Nguyệt Nhi” gọi mãi? Đã thân đến thế thì cũng nên đưa nàng một cây cỏ chứ!

“… Vậy ngươi cho ta thông tin người mua dược, ta tự mình đi tìm hắn.”

“Không được. Giữ bí mật cho khách là nguyên tắc của Tụ Bảo Đường.”

Vân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn. Nàng chắc chắn – nam nhân trước mặt này tuyệt đối là cố ý! Một cây Thất Diệp Linh Thảo với hắn chẳng là gì, nhưng hắn lại sống chết không đưa, dù nàng đã chủ động dâng bí phương lên, hắn cũng không đổi sắc mặt.

Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng có người từng muốn lấy mạng nàng, nàng cũng có thể cười mà đối mặt. Nhưng riêng trước mặt nam nhân này, nàng lại cảm thấy… nghẹn ứ, ngột ngạt đến mức khó thở!

Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm – mặc kệ!

Nàng vừa nhấc chân xuống giường, Huyền đã đưa tay giữ nàng lại.

“Nguyệt Nhi, ngươi muốn đi đâu? Hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ sai người làm thay là được.”

Nhìn bộ dáng săn sóc kia, Vân Nguyệt chỉ muốn… cho hắn một quyền!

Nàng cắn răng quát lên: “Đại ca! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên! Đừng có ‘Nguyệt Nhi’ mãi như thể thân lắm ấy!”

Trong lòng Huyền: Chúng ta vốn rất thân mà… mấy ngàn năm trước đã là tình lữ rồi…

“Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Ngươi nơi này không có Thất Diệp Linh Thảo, ta đi tìm chỗ khác mua!”

“Ngươi có tiền sao?” – Tuy rất muốn ăn đòn khi hỏi câu này, nhưng sự thật là Huyền biết nàng hiện tại tay trắng, còn Thất Diệp Linh Thảo lại vô cùng quý giá…

Nhìn bộ mặt phách lối kia, Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Hai lần cứu nàng gây dựng được chút hảo cảm, giờ phút này hoàn toàn bị xóa sạch!

“Không tiền thì đi làm đầy tớ! Ta có bí phương đan dược, ta không tin không ai chịu đưa ta một cây cỏ!”

“Không được!” – Huyền nghiêm giọng – “Ta cảnh cáo ngươi, những phương thuốc thượng cổ đó tuyệt đối không thể để người khác biết. Nếu không, sẽ mang đến cho ngươi phiền phức cực lớn.”

Lần này, Vân Nguyệt không quát lại – bởi vì nàng cũng đồng ý với hắn. Từ điểm này mà nói, hắn thật sự là đang lo cho nàng.

Nhưng… vấn đề chính là ở chỗ này!

Nàng – một nữ nhân bị hủy dung nghiêm trọng, mặt mũi đến mức chính mình nhìn còn thấy ghê sợ, trên người duy nhất đáng giá chỉ là vài phương thuốc đan dược.

Hắn đã không thèm ngó đến bí phương, lại còn hết lòng chăm sóc nàng, bảo vệ nàng… Vậy rốt cuộc hắn muốn gì?

Muốn tốt với nàng thì phải đưa cỏ chứ! Nhưng hắn lại chết sống không đưa! Mà quan trọng là – khi nàng nói muốn dùng để luyện đan cho “ca ca”, hắn mới đột nhiên thay đổi…

Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt lần nữa rùng mình.

Nam nhân này… không lẽ khẩu vị nặng tới mức đó? Cứu nàng hai lần là vì thích nàng?

Không lẽ… ngay cả “ca ca” nàng… hắn cũng ghen?!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 31: Khẩu vị thế nhưng trọng thành như vậy…


“Ta cho ai, liên quan gì đến ngươi? Dù sao ta nhất định phải lấy được Thất Diệp Linh Thảo!” Dứt lời, Vân Nguyệt lập tức xoay người bước ra ngoài.

“Ta cho ngươi!”

Thấy Vân Nguyệt sắp sửa rời khỏi, Huyền cuối cùng cũng mở miệng.

Xem đi, xem đi! Nam nhân này quả nhiên là cố ý mà!

Vân Nguyệt quay lại phòng, nhìn thẳng vào Huyền, chờ hắn nói tiếp.

“Nhưng vật này, không thể cho không.”

“Ngươi cứ việc ra điều kiện.” Nàng ngược lại thật muốn nghe xem, hắn đã dày vò nàng lâu như vậy, sống chết không chịu đưa thuốc cứu người, rốt cuộc là có yêu cầu gì.

“Ngươi vừa nói, vì lấy được Thất Diệp Linh Thảo, ngươi tình nguyện đi làm tỳ nữ cho người khác. Đã như vậy, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi liền làm tỳ nữ cho ta đi.”

“… Ta cần phải làm những gì? Thời gian là bao lâu?”

“Ngươi sẽ làm nha hoàn bên cạnh ta. Thời gian… là một năm. Nhưng trong một năm này, ngươi phải ở bên cạnh hầu hạ ta, không có sự cho phép của ta, không được rời khỏi ta nửa bước.”

Vân Nguyệt: “…” Quả thực là một tên khẩu vị nặng b**n th**!

Bạch Cẩn Sơn: “…” Hôm nay hắn đã nghe quá nhiều lời không nên nghe, thấy quá nhiều điều không nên thấy. Giờ đây, hắn rất tin tưởng, không phải hắn loạn trí, mà là thế giới này đã điên rồi!

Nhìn về phía chủ nhân, đời này hắn mang tên Huyền, nhưng lại từng sống lại hết lần này đến lần khác với ký ức Xích Diễm!

Hắn muốn loại nữ nhân nào mà không có? Thế nhưng đã hơn một ngàn năm hắn không hề chạm đến nữ nhân nào! Hiện tại thật khó khăn mới động lòng với một người, lại cố tình là một kẻ chỉ mới nhìn một lần đã dám chắc là sẽ mang đến ác mộng?

Nhìn hai người họ với ánh mắt đầy kinh hãi nhìn hắn, Huyền cũng lười giải thích, chỉ nói: “Thế nào? Đồng ý liền có Thất Diệp Linh Thảo, không đồng ý thì thôi, đừng nói nơi ta không có, ta tin rằng khắp Huyễn Ảnh Đại Lục cũng chẳng có ai dám bán cho ngươi.”

Uy h**p! Rõ ràng là uy h**p trắng trợn!

Ni muội a! Có tiền có thế thì giỏi lắm sao?

Chỉ là, nàng Vân Nguyệt không phải loại bị dọa từ nhỏ đến lớn.

Thấy Huyền với vẻ mặt như mưu kế đã thành, khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong lên.

Làm nha hoàn “bên người” ư? Lão nương đến lúc đó không dọa chết ngươi mới là lạ!

“Được.” Vân Nguyệt sảng khoái đáp lời.

“Chỉ là làm nha hoàn của ngươi, ta cũng có một điều kiện. Nếu ngươi không đồng ý, cho dù không có Thất Diệp Linh Thảo, ta cũng sẽ không chấp nhận.”

“Ngươi nói đi.”

“Thời điểm làm nha hoàn bên người ngươi không phải là bây giờ, mà là bốn tháng sau. Ta tuyệt đối sẽ không lật lọng.”

“Được. Nhưng trong bốn tháng này, ngươi không được thành thân, hơn nữa phải luôn luôn làm việc dưới sự giám thị của ta, để phòng ngừa ngươi đột nhiên bỏ trốn.”

“Phụt… Khụ khụ khụ…” Người ho không ai khác, chính là Bạch Cẩn Sơn – kẻ luôn đi theo cái thế giới điên cuồng này.

b**n th**! Vân Nguyệt nhìn Huyền giờ chỉ toàn là ánh mắt coi hắn như một kẻ b**n th**.

Lười tranh cãi với hắn, dù sao đến lúc đó nàng có vô số cách để khiến hắn phải đuổi nàng đi.

“Ngươi có thể giám thị, nhưng không được quấy rầy kế hoạch và việc ta muốn làm.”

“Thành giao! Đến đây, Nguyệt Nhi, nhanh dùng bữa sáng đi, cháo sắp nguội cả rồi.”

Vân Nguyệt: “…”

Bạch Cẩn Sơn: “…”

Sau khi được Huyền đồng ý, Vân Nguyệt lập tức đến hiệu thuốc lựa chọn các loại dược liệu cần thiết cho việc luyện đan. Vì bảo mật, Huyền đuổi toàn bộ người trong hiệu thuốc ra ngoài, chỉ để lại một mình hắn làm trợ thủ cho nàng.

Vân Nguyệt vừa lựa dược liệu, vừa thi thoảng liếc về phía hắn, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia sợ hãi.

Giờ đây, nàng gần như đã hoàn toàn xác định Huyền là một kẻ đầu óc có vấn đề, tinh thần bất ổn, khẩu vị lại vô cùng kỳ lạ.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 32: Tóc bạc yêu nghiệt hiện thế


Nàng dám cam đoan, trước đây chưa từng gặp qua người kia. Từ lúc bọn họ gặp mặt, nàng đã luôn rơi vào trạng thái “phá tướng” nghiêm trọng. Thế nhưng, nam nhân khẩu vị kỳ dị này lại tựa như đã định sẵn muốn quấn lấy nàng.

Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được. Đừng nói nàng đang mang khuôn mặt bị hủy hoại, dù cho nàng có là tiên nữ hạ phàm, thì nam nhân kia nhìn qua cũng đâu phải kẻ dễ lay động, cớ gì lại đối với nàng như thế… Nhất kiến chung tình, còn dám dùng mặt nóng áp vào mông lạnh người ta mà thần sắc vẫn thản nhiên như không?

“Nguyệt Nhi, dược liệu này ngươi đã cần, thì lấy thêm một chút.” Giọng Huyền vang lên từ phía sau.

“Không cần.”

“Vậy loại dược này thì sao? Đây là một vị rất quan trọng ngoài các dược liệu chính, dùng thêm một ít cũng không sao.”

Vân Nguyệt đáp: “Khi luyện đan, lượng dược liệu không thể quá nhiều cũng không thể quá ít. Ngươi không hiểu thì chớ nên nói lung tung.”

“Hảo thôi… Nguyệt Nhi, ngươi có thấy nóng không? Trong này hơi ngột ngạt, tới đây, ta lau mồ hôi cho ngươi.”

Vân Nguyệt: “…”

Trong suốt quá trình luyện đan, dưới sự yêu cầu lặp lại nhiều lần của Vân Nguyệt, Huyền rất tự giác mà không hé môi lấy một lời. Thế nhưng, mỗi khi nàng toát mồ hôi trên trán, hắn lại kịp thời tiến tới giúp nàng lau khô.

Tuy rằng nàng cảm thấy Huyền nhất định có chút tật xấu. Nếu không có tật xấu, vậy chính là hắn muốn lấy từ nàng nhiều thứ hơn. Nhưng trái tim vốn là bằng thịt, vào giờ phút này, được chăm sóc chu đáo tỉ mỉ như thế, nàng vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.

Cuối cùng, sau ba canh giờ bận rộn, từng viên đan dược tròn trịa, óng ánh như quả cam vàng rộm cũng lần lượt xuất lò.

Trú Nhan Đan hai mươi viên, Thất Diệp Đan mười viên.

Vì dung mạo bị hủy nghiêm trọng, nàng đã luyện nhiều hơn một chút Trú Nhan Đan. Số còn lại, nàng sẽ để dành khi cần đến.

Còn Thất Diệp Đan, ca ca chỉ cần năm viên, dư ra mười lăm viên có thể giữ lại dùng dần.

Đem đan dược cẩn thận cho vào bình, lúc này Vân Nguyệt mới cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người mồ hôi thấm đẫm.

Một chén trà mát kịp thời được đưa đến.

Đón lấy chén trà, nàng uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy từng tế bào trong thân thể như sống lại.

Nàng quay đầu nhìn về phía Huyền. Tuy không nhìn thấy khuôn mặt bị khăn che đi hai má, nhưng lại có thể thấy đôi môi căng mọng hoàn mỹ cùng chiếc cằm góc cạnh kiên nghị.

“Nguyệt Nhi, bị hơi lửa hun như vậy lâu, có phải rất nóng? Ta đã bảo người chuẩn bị y phục mới cho ngươi, nhanh đi thay kẻo cảm lạnh.”

“Ngươi vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy?” Vân Nguyệt cuối cùng cũng hỏi ra điều nghi hoặc lớn nhất trong lòng.

Một người không thể nào vô duyên vô cớ đối tốt với người khác. Hắn đối xử với nàng như vậy, ắt hẳn phải có nguyên nhân. Nàng chỉ là rất hiếu kỳ, không biết bản thân có điểm nào hấp dẫn được hắn?

“Thật không giấu gì ngươi, kỳ thực chính ngươi mới là ân nhân cứu mạng của ta.”

Vân Nguyệt hơi nhíu mày.

“Mười ngày trước, đêm ngươi rơi xuống vách núi, ta cũng vừa đúng đang hấp hối. Nếu không nhờ ngươi từ độ cao vạn trượng rơi xuống đập chết cừu nhân của ta, thì người chết hôm đó đã là ta rồi.”

“Ngươi nói dối!”

Lúc này đến lượt Huyền nhíu mày.

“Hôm ấy ta rơi xuống vách núi là mở mắt thấy rõ ràng. Khi đó có hai người dưới chân vách, một người là trưởng lão áo xanh của Thánh Cung, người còn lại là một nam tử tóc bạc, căn bản không phải ngươi.”

Vân Nguyệt vừa dứt lời, liền chứng kiến một cảnh khiến nàng kinh ngạc vô cùng.

Chỉ thấy Huyền hơi nheo mắt lại, một luồng cương phong từ người hắn tỏa ra, áo choàng khẽ lay động. Mái tóc đen dài đến thắt lưng bỗng chốc hóa thành ba ngàn sợi bạc óng ánh rũ xuống ngang hông.

Từng sợi bạc óng ánh tung bay trong cương phong, thân hình cao lớn, kết hợp cùng chiếc mặt nạ bạc, toát ra một loại khí thế vương giả khiến người ta không dám nhìn gần.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 33: Tuyệt sắc yêu nghiệt thuộc vương bát?


Khoảnh khắc ấy, Huyền như một khối nam châm, khiến ánh mắt của Vân Nguyệt không thể nào rời đi. Và đến khi hắn mở mắt, chậm rãi tháo mặt nạ xuống, Vân Nguyệt rõ ràng cảm nhận được nơi sâu thẳm trong tâm khảm mình, tựa như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ.

Dù cho thợ khắc có tay nghề điêu luyện tới đâu, cũng không thể khắc nên vẻ đẹp này. So với hiện thực trước mắt, nàng thà dùng những từ ngữ như “quỷ khóc sói gào”, “trời đất biến sắc” để hình dung nam nhân đang đứng đó.

Tóc mai như lưỡi đao tỉa gọt, mày như vẽ mực, môi như trái đào chín, mắt như sương thu dịu nhẹ. Trời ban cho một đoạn phong vận, gom hết lại nơi hàng chân mày kia. Suốt một đời mang theo phong tình vạn chủng, đều lộ rõ ở từng sợi tơ lông mày ấy.

Đặc biệt là đôi mắt đỏ như bảo thạch kia, tựa như loài anh túc yêu mị chậm rãi nở rộ, khiến linh hồn người ta cũng run rẩy. Tựa tiên, tựa yêu, lại càng giống ma.

Dung nhan khuynh thế ấy không hề nhu mì hay kiều mị. Đó là loại mỹ cảm chỉ nam nhân mới có – đầy dã tính, lại pha chút quyến rũ, được hắn thể hiện một cách hoàn mỹ đến lạ thường. Bướng bỉnh bất kham, mê hoặc mà cao quý.

Khoảnh khắc ấy, dường như vạn vật trên thế gian đều phai màu.

Hắn nhìn sâu vào Vân Nguyệt, tuy biết dung mạo này nếu bị phát hiện ở thế giới này sẽ mang đến tai họa ngập đầu, nhưng đối với nàng, hắn không muốn giấu giếm.

Bởi vì hắn sợ phải nhìn thấy nàng rơi lệ, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng và bi thương ấy.

Tuy không rõ liệu đời trước có từng phụ bạc nàng hay không, nhưng ở kiếp này, hắn không muốn nàng dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Hơn hết, hắn muốn biết, nàng còn nhớ hắn hay không…

Thế nhưng câu hỏi của Vân Nguyệt lại khiến hắn thất vọng.

“Ngươi… rốt cuộc là ai? Vì sao dung mạo cũng có thể tùy ý biến hóa như vậy?”

“Ta cũng không rõ. Ta chỉ biết mình tên là Xích Diễm, đã sống ba nghìn năm ở thế gian này. Và dung mạo này mới là chân thân của ta.

Từ khi có ký ức, người của Thánh Cung đã xem ta như yêu ma, vì để tránh bị truy sát, ta đành phải mang theo ký ức, liên tục nhập vào luân hồi, không dám dùng bộ mặt thật để đối diện với thế nhân.”

Những lời của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt khó lòng tiếp nhận.

Ba nghìn năm… Hắn là loài vương bát gì mà có thể sống đến ba nghìn năm cơ chứ?

“Đã nguy hiểm đến thế, vì sao lại cho ta thấy chân diện mục của ngươi? Ngươi không sợ ta đi mật báo cho Thánh Cung sao?”

Lời nàng khiến Xích Diễm – yêu nghiệt kia – nở nụ cười. Một nụ cười khiến hoa cũng lu mờ, khiến tim nàng lại một lần nữa run lên.

“Hiện tại ngươi đang ở dưới sự giám thị của ta, hơn nữa không lâu nữa, sẽ trở thành nha hoàn bên cạnh ta. Ta lúc nào cũng ở cạnh ngươi, ngươi lấy đâu ra cơ hội để mật báo?”

Vân Nguyệt hiển nhiên không tin lời lẽ của yêu nghiệt này.

“Ngươi đừng quên, ta chỉ làm nha hoàn cho ngươi trong một năm, chứ không phải bán cả đời cho ngươi.”

Lời nàng khiến Xích Diễm cười càng thêm yêu nghiệt. Cả đời nàng, vốn dĩ phải là của hắn.

“Không sao. Nếu ngươi thật sự muốn đi mật báo, vậy cứ đi. Dù sao ta cũng đã sống cô độc suốt ba nghìn năm, nếu như thực sự phải kết thúc sinh mệnh hoặc ký ức, có lẽ cũng là một chuyện tốt.”

Những lời ấy khiến nơi sâu kín trong tim Vân Nguyệt đột ngột đau nhói. Nhìn nụ cười trêu chọc đáng đánh đòn kia của hắn, trong lòng nàng bỗng dưng nổi giận.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy bất mãn:

“Ngươi tốt nhất thu lại bộ dáng yêu nghiệt kia đi! Ta thật không rõ là ngươi đang khoe khoang chính mình, hay là đang sỉ nhục ta! Dung mạo tùy tiện đem ra cho người khác nhìn như thế, ta thấy không phải ngươi quá ngu ngốc, thì chính là Thánh Cung quá ngu xuẩn, vậy mà ba nghìn năm qua vẫn không tiêu diệt được ngươi!”

Nghe những lời chua lè chua loét ấy, nụ cười trong mắt Xích Diễm lại càng sâu hơn.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 34: Không muốn chết? Bên người nha hoàn cùng thê tử, ngươi tuyển!


Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghe lời, trở lại với dung mạo ban đầu. Hắn còn giới thiệu với Nguyệt rằng đây chính là dung mạo khi hắn đầu thai ở kiếp này – Huyền.

Vân Nguyệt xuất thần nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy chút tự ti về bản thân.

Chỉ thấy người trước mặt tuấn mỹ như ngọc, tóc đen dưới ánh sáng lấp lánh như băng tuyết, chân mày như vẽ, sống mũi cao thẳng.

Nhưng khiến người ta không thể rời mắt chính là đôi mắt kia – đen nhánh như mực, dịu dàng như ánh trăng, nhưng lại ẩn chứa cô tịch như sao lạnh giữa đêm đông. Chỉ cần đảo mắt nhìn quanh, đã khiến người khác phải thất thần.

Vân Nguyệt hơi mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác. Không hiểu vì sao, từ lúc nhìn thấy chân diện mục của hắn, trong lòng nàng liền dâng lên cảm giác bức bối, âm ỉ khó chịu, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

“A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với ngươi một chuyện.” Khi Huyền lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, mặt nạ bạc kia đã được đeo trở lại.

“Chuyện gì?”

“Gia tộc ta có một quy định – không được để bất kỳ ai thấy được dung mạo thật.”

Vân Nguyệt: “…”

“Người nào từng nhìn thấy dung mạo của ta, chỉ có hai kết cục. Một là chết. Hai là gả cho ta.

Tất cả những kẻ từng thấy mặt thật của ta đều đã chết, kể cả vị trưởng lão Thánh Cung bị ngươi đập chết kia. Chỉ là ngươi… Vì chúng ta xem như đã khá thân thiết, nên ta có thể cho ngươi chọn lựa: gả cho ta.”

Vân Nguyệt: “…!!”

“Chuyện này không cần vội, ngươi có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng một năm sau, khi ngươi mãn hạn làm nha hoàn, ngươi phải đưa ra quyết định. Hoặc là chết, hoặc là gả cho ta.

Thôi nào, Nguyệt Nhi, nhanh đi thay y phục, coi chừng bị cảm lạnh. Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhìn bóng lưng Xích Diễm rời đi, Vân Nguyệt thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Cuối cùng, chỉ đến khi cảm giác áo lót ướt sũng mồ hôi dính lạnh vào da thịt, nàng mới bừng tỉnh khỏi trạng thái hóa đá.

“Đồ điên!”

Đó là câu nói duy nhất còn đọng lại trong lòng nàng dành cho Xích Diễm.

***************** Bắc Tường Quốc *****************

Đêm tối bao phủ, không trăng không sao – một đêm lý tưởng để hành động.

Không biết Xích Diễm đã đi đâu, từ sau khi rời đi vẫn chưa quay lại, chỉ là Vân Nguyệt lại cảm thấy yên tĩnh vô cùng.

Sau khi dứt khoát thay y phục dạ hành, nàng soi mình trong gương.

Quả không hổ là Trú Nhan Đan danh bất hư truyền – buổi trưa luyện thành, mới chỉ dùng một viên, đến giờ rất nhiều vết sẹo trên mặt nàng đã kỳ tích mà dần dần lành lại.

Dùng một tấm khăn đen che kín nửa khuôn mặt, nàng chuẩn bị lần nữa tiến về Lăng phủ.

Thế nhưng, vừa mới bước chân khỏi đại môn Tụ Bảo Đường, một giọng nói yêu nghiệt liền vang lên phía sau.

“Muộn thế này, ngươi định đi đâu?”

Vân Nguyệt quay đầu, dưới gốc cây lớn trong hoa viên, một thân ảnh cao lớn dựa nghiêng vào thân cây, hoà cùng bóng tối đêm đen không chút khác biệt. Chỉ là thân ảnh ấy, vẫn khiến người không thể rời mắt.

“Đưa dược.”

Ép bản thân dời ánh mắt khỏi hắn, Vân Nguyệt bỗng cảm thấy mình giống một tiểu thê tử bướng bỉnh. Những lời hắn nói ban chiều, dường như thực sự khiến nàng động lòng.

“Đưa cho tiểu tình lang của ngươi ở Lăng phủ?” Trong lòng Xích Diễm lại bắt đầu dậy sóng ghen tuông.

“Ngươi đừng nói bừa!” Nàng chẳng phải đã nói đó là ca ca của nàng sao? Vì sao hắn cứ phải nói đó là tình lang?

“Sao vậy, chẳng lẽ không đúng?” Hắn lười nhác rời khỏi thân cây, chậm rãi bước về phía nàng.

Vân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, lười tranh cãi.

“Ngươi đã đồng ý với ta rồi, trong bốn tháng này, mỗi hành động đều phải dưới sự giám sát của ta.”

“Đại ca! Ngươi cả buổi chiều không ở đây, chẳng lẽ lúc ngươi vắng mặt, ta không thể làm chuyện của mình được sao?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 35: Cấp tình địch đưa dược


“Đi cũng được, nhưng nếu là việc có nguy hiểm, ngươi không thể tự mình hành động!”

“…”

“Ngươi có biết chuyện tối qua ngươi giả làm quỷ dọa người đã lan khắp Ký Châu thành? Hôm nay bọn họ không chỉ mời người Thánh Cung tới trừ tà, mà còn rước về không ít đạo sĩ đuổi quỷ. Tối nay đề phòng càng thêm nghiêm ngặt, không dễ như vậy mà vào được.”

“Nhưng ta nhất định phải đi. Nếu hắn không uống đan dược này, chỉ e khó giữ được tính mạng.”

“Hắn đối với ngươi… thật sự quan trọng đến vậy sao?”

“… Là.” Dĩ nhiên là quan trọng. Hắn là thân nhân duy nhất của nàng!

Lời hồi đáp của Vân Nguyệt khiến lòng Xích Diễm khẽ thắt lại. Hắn thề, đây nhất định là lần cuối cùng trong đời này – kể cả kiếp sau, vĩnh viễn về sau – hắn để tâm đến việc nàng chú ý đến nam nhân khác.

“Đưa đây.” Xích Diễm đưa tay dài, vươn về phía nàng.

“Muốn làm gì?”

“Ta thay ngươi đưa. Ngươi không có võ công, một mình đi rất nguy hiểm.”

“Không được. Ta muốn đích thân gặp hắn, ta còn có chuyện cần nói.”

“Ngươi thật là…”

“Ta đã đồng ý để ngươi giám sát, nhưng ngươi cũng đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện ta muốn làm. Hôm nay, ta nhất định phải đến Lăng phủ!” Dứt lời, Vân Nguyệt chẳng buồn nói thêm, lập tức bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi đại môn được mấy bước, eo nàng bỗng căng lại, cả người rơi vào một cái ôm mạnh mẽ mà ấm áp. Ngay sau đó, thân thể liền ly khỏi mặt đất.

Dù trước kia từng tu luyện nội lực, có chút khinh công, nhưng kiểu “đạp không mà đi” hoàn toàn như thế này, nàng chưa từng làm được.

Vân Nguyệt nắm chặt áo bào của Xích Diễm, sợ chỉ sơ suất một chút sẽ rơi xuống.

Một mùi hương thanh nhã như hoa anh đào thoang thoảng truyền tới, nàng chợt nhớ lại mùi hương mình ngửi thấy khi hôn mê hôm trước.

Mùi hương ấy rất dễ chịu, khiến nàng có cảm giác an tâm không rõ nguyên do.

Suốt chặng đường, sắc mặt Xích Diễm đen kịt, không nói một lời.

Khi tới gần Lăng phủ, quả nhiên nơi này đã tăng cường phòng vệ gấp mười lần. Gần như mọi ngóc ngách trong phủ đều bị canh giữ. Không phải gia đinh hộ viện, mà đều là vệ binh của nha môn Tri Châu phủ.

Để phòng ngừa “lệ quỷ” xâm nhập lần nữa, Lăng Trọng Khanh còn đặc biệt mời mấy vị đạo sĩ tới lập đàn trấn trạch ngay trước cửa chính, thay phiên làm phép suốt mười hai canh giờ, không một giây nghỉ ngơi.

Thế nhưng, điều khiến Vân Nguyệt kinh ngạc chính là – Xích Diễm cứ như vậy mang nàng nghênh ngang bay qua không trung Lăng phủ. Theo lý mà nói, đám người kia phải thấy chứ? Nàng còn trông thấy có người ngẩng đầu, vậy mà lại như không thấy gì, thản nhiên quay đi.

“Vì sao bọn họ không thấy được chúng ta?” Nàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.



Vẫn là một mảnh trầm mặc đáp lại nàng.

Vân Nguyệt tức đến nghẹn lời. Nàng đâu cầu hắn đồng hành! Nàng thực không hiểu, nam nhân này rốt cuộc đang giận cái gì!

Xích Diễm rất chuẩn xác tìm đến gian phòng chủ ốc của Lăng Tích Nghiệp, trực tiếp xuyên tường mà vào.

Vân Nguyệt mắt trừng lớn, đứng tại chỗ thật lâu, ngẩng đầu nhìn mái nhà phía trên vẫn hoàn hảo không chút hư hại.

“Ngươi nếu có lời thì mau nói, đừng lãng phí thời gian.” Thấy nàng cứ ngơ ngác nhìn trần nhà, Xích Diễm lạnh mặt nhắc nhở.

Vân Nguyệt liếc nhìn hắn, trong mắt hiện rõ sự hâm mộ pha chút ghen tị.

Yêu nghiệt này quả thật quá mức nghịch thiên. Chỉ trong thời gian ngắn, nàng đã tận mắt chứng kiến những thuật pháp mà nàng từng ao ước không thành – phi thiên thuật, ẩn thân thuật, cùng với xuyên tường thuật!

Những thuật pháp này đều có ghi trong 《Càn Khôn Bí Lục》, chỉ là để đạt được, cần tu luyện đến tầng thứ chín của nội công tâm pháp…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 36: Chua đến cực điểm yêu nghiệt


Chỉ khi đạt đến tầng thứ nhất của thần công tu tiên, mới có thể học được các loại thuật pháp.

Mà nàng, hiện giờ mới chỉ vừa bước vào tầng thứ năm của tâm pháp nội công…

Không phải nàng ngu dốt – nàng có thể khẳng định rằng suốt ba nghìn năm qua, bốn mươi đời thủ hộ giả của Vân gia không có một ai vượt qua tầng thứ tư nội công. Tựa như nàng, vốn đã là thiên tài mấy đời có một của Vân gia.

Nhưng nàng vẫn chỉ biết thở dài âm thầm – bởi vì giữa thiên tài và yêu nghiệt, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách rất lớn.

Vì đêm trước đã hứa với Lăng Tích Nghiệp sẽ tới đưa thuốc trong đêm nay, nên hắn vốn không thể ngủ được. Tối qua, khi Lăng Thanh Nguyệt bị phát hiện, để thoát thân, vết thương trên mặt lại nứt toác. Hắn lo lắng không yên, chỉ sợ nàng gặp chuyện chẳng lành.

Vừa nghe thấy tiếng động của Xích Diễm, Lăng Tích Nghiệp lập tức bật dậy khỏi giường, chạy ra ngoài phòng. Vừa hay đối diện với Vân Nguyệt đang bước vào.

“Nguyệt Nhi!”

Thấy muội muội đến, Lăng Tích Nghiệp vui mừng khôn xiết, ôm nàng thật chặt vào lòng.

“Nguyệt Nhi, ngươi không sao là tốt rồi. Đêm qua thật sự dọa chết ta. Mặt của ngươi làm sao vậy? Chảy nhiều máu như vậy, còn đau không?” Vừa nói, hắn vừa đưa tay gỡ mạng che mặt trên mặt nàng xuống.

Ngay khi tấm mạng được gỡ ra, hắn thoáng chốc sững người.

Ban đầu hắn nghĩ mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt càng thêm dữ tợn, không ngờ khuôn mặt tối qua vốn đáng sợ đến khó nhìn, hôm nay đã bắt đầu khôi phục. Vết thương lộ cả máu thịt hôm nào, giờ đã dần khép lại. Tuy còn có vẻ ghê rợn, nhưng ít ra đã tiêu sưng hoàn toàn.

Lăng Tích Nghiệp mừng rỡ khôn cùng.

“Nguyệt Nhi, mặt của ngươi…”

“Ta đã nói rồi, ngươi đừng lo. Yên tâm đi, chẳng mấy chốc mặt ta sẽ hoàn toàn hồi phục.” Vân Nguyệt hơi đắc ý mỉm cười trấn an.

Nhìn muội muội – nữ hài từng sống dè dặt dưới cánh chim chở che của hắn – nay sau khi trải qua một hồi sinh tử nghiệt ngã, đã như phượng hoàng từ tro tàn sống lại.

Tuy gương mặt nàng vẫn chưa lành hẳn, nhưng trong mắt hắn, nàng lại càng trở nên xinh đẹp.

Huynh muội hai người mỉm cười nhìn nhau, cảnh tượng ấy khiến Xích Diễm ở một bên cảm thấy nghẹn họng tới cực điểm.

Với kinh nghiệm của hắn, bất kể đi tới nơi đâu, hắn luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người – là hạc giữa bầy gà, là đối tượng được tôn sùng. Vậy mà bây giờ…

Từ lúc bước vào căn phòng này, hai người bọn họ hoàn toàn xem hắn như không khí. Nhất là tên tiểu tình lang chết tiệt kia, thấy người trong lòng mình dẫn theo nam nhân tới, chí ít cũng nên hỏi một câu cho phải phép chứ.

Thế mà hắn lại bị hai kẻ ngọt ngào ấy triệt để lờ đi.

“Cho dù mặt nàng có thể hồi phục thì sao? Ngươi đến mạng cũng khó giữ nổi, còn có tâm tư nghĩ tới tương lai của hai người sao?”

Xích Diễm đột nhiên cất tiếng chua lè chua loét, khiến Lăng Tích Nghiệp rốt cuộc cũng chú ý tới sự tồn tại của hắn.

“Ngươi là…”

“Không cần biết ta là ai, dù sao chúng ta cũng chẳng có gì liên quan.” Nói xong, Xích Diễm dứt khoát kéo Vân Nguyệt ra khỏi vòng tay của Lăng Tích Nghiệp, dùng thân thể mình chắn giữa hai người.

“Lăng công tử, không phải ta xem thường ngươi. Là một nam nhân, chí ít cũng phải có khả năng bảo vệ nữ nhân của mình.

Nàng bị người nhà ngươi phá tướng, suýt nữa bị sát hại, vậy mà ngươi – thân là nam nhân – không chỉ không bảo vệ được nàng, ngay cả bản thân cũng không giữ nổi. Lại còn để nàng phải lo lắng ngược lại. Ngươi nghĩ, cảm tình như thế, liệu có thể đi đến kết quả sao?”

Lăng Tích Nghiệp: “…”

Đúng vậy… Hắn không chỉ không thể bảo vệ tốt muội muội…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 37: Tình địch biến thành anh vợ


Thậm chí cả mạng sống của mình cũng suýt không giữ được – đúng là hắn quá vô dụng. Thế nhưng…

Nhìn nam tử đeo mặt nạ trước mắt, khí tràng cường đại bức người, Lăng Tích Nghiệp trong lòng khẽ dao động.

Hắn tuy yếu đuối, nhưng vị huynh đài này… có phải đang lầm lẫn điều gì đó không?

Thế nhưng, thấy hắn và Nguyệt Nhi thân thiết tự nhiên như vậy, Lăng Tích Nghiệp vẫn quyết định nhẫn nhịn. Có lẽ, chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Nhìn Xích Diễm một cách hòa nhã, Lăng Tích Nghiệp khiêm tốn nói: “Vị huynh đài này, lời ngươi nói không sai. Nhưng ngươi yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ bảo vệ Nguyệt Nhi thật tốt, không để nàng phải chịu thêm tổn thương nào nữa.”

Câu nói ấy, không nghi ngờ gì, chính là một lời tuyên chiến với Xích Diễm. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tích Nghiệp, đôi mắt sáng như sao của Xích Diễm hơi nheo lại.

“Lăng công tử, thử hỏi ngươi có đủ năng lực đối đầu với phụ thân ngươi và cả nhà họ Lăng không? Ngươi có thể lúc nào cũng ở bên Nguyệt Nhi, đảm bảo nàng không phải chịu tổn thương lần nữa? Ngươi biết rõ nàng không có huyền lực, muốn giết nàng dễ như trở bàn tay. Chẳng lẽ ngươi định ích kỷ giữ nàng bên cạnh, để nàng chịu nguy hiểm vì ngươi sao?”

Ách… Tuy rằng lời Xích Diễm nói hoàn toàn chính xác, nhưng Lăng Tích Nghiệp lại không biết đáp thế nào.

Sao hắn có cảm giác hai người đang nói hai chuyện khác nhau?

Đầu óc còn đang hỗn loạn, Xích Diễm lại tiếp lời.

“Dù ngươi có tiếp nhận hay không, Nguyệt Nhi đã đồng ý làm nha hoàn bên người ta một năm. Trong một năm đó, nàng tuyệt đối không thể theo ngươi quay về Lăng gia. Nếu ngươi muốn đưa nàng trở lại, thì hãy cố gắng mà trở nên mạnh mẽ đi.”

Hắn không phải kẻ mạnh h**p yếu – chỉ là, nam nhân này hiện tại còn chưa xứng l*m t*nh địch của hắn. Có lẽ một năm sau, hắn thật sự sẽ trở nên cường đại, nhưng với Xích Diễm, hắn có đủ tự tin tuyệt đối. Đến lúc ấy, Nguyệt Nhi nhất định đã thuộc về hắn.

Thế nhưng, lời ấy với Lăng Tích Nghiệp lại như đòn giáng nặng nề.

Hắn quả thực yếu, không thể bảo vệ muội muội. Nhưng nếu nàng thật sự trở về nhà, hắn tin chắc bọn họ tuyệt không dám táo tợn mà bắt nạt nàng nữa. Nếu thật không được, hắn vẫn có thể đưa nàng đến Kinh thành.

Dù sao thì – hắn tuyệt đối không thể để Nguyệt Nhi đi làm nha hoàn cho người khác!

“Không được!” Nghe đến đây, Lăng Tích Nghiệp tức giận đến mức suýt bật dậy.

“Dù sao nàng cũng là tiểu thư dòng chính của Lăng gia! Không thể rơi vào tình cảnh phải làm nha hoàn cho ngươi! Dù Lăng gia không dung nàng, ta vẫn có thể đưa nàng đến Tả Tướng phủ ở Kinh thành. Tướng gia chỉ có chúng ta hai cháu ngoại, tuyệt đối sẽ không làm ngơ trước sống chết của Nguyệt Nhi. Ý tốt của huynh đài, tại hạ xin tâm lĩnh, nhưng ta – Lăng Tích Nghiệp – thà chết chứ không để muội muội làm nha hoàn cho người khác!”

“…Con vợ cả tiểu thư? Muội muội?” Đuôi mày Xích Diễm hơi co giật.

“Ngươi… Ngươi đã là huynh muội, sao còn lừa ta?”

Kỳ thực, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng tìm hiểu rõ chuyện này từ đầu. Nhưng khi mới đến, hắn lười để tâm. Sau đó, khi phát hiện Nguyệt Nhi chính là người chôn giấu trong tim bấy lâu, hắn lại phải vội vã hồi kinh thành. Đến khi quay về Ký Châu, trời đã tối, liền lập tức cùng nàng đến đây.

“Ta có lừa ngươi sao? Ngay từ đầu ta đã nói đó là ca ca ta, là do ngươi không chịu tin!”

Trừng mắt nhìn Xích Diễm, Vân Nguyệt bước đến bên Lăng Tích Nghiệp, kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe:

“Ca, huynh đừng chấp hắn làm gì. Người khác không tệ, nhưng muội phát hiện hình như đầu hắn… có chút vấn đề.” Vừa nói, nàng vừa đưa tay chỉ chỉ vào đầu mình.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 38: Có nhân phẩm, đáng tiếc đầu óc bị cửa kẹp quá


Nghe Vân Nguyệt nói vậy, Lăng Tích Nghiệp hơi sững người, cũng nhỏ giọng đáp: “Thật sao? Sao ta không nhìn ra?”

“Hắn là thi thoảng thôi. Thường thì vẫn bình thường.”

“Vậy… vậy ngươi ở cạnh hắn có gặp nguy hiểm gì không?”

“Sẽ không đâu. Ngoài việc đầu óc có hơi… bất thường, thì người rất tốt, cũng rất chăm sóc ta. Ta rơi xuống vách núi, rồi cả tối hôm qua, đều là hắn cứu ta trở về. Huynh cứ yên tâm.”

Cuộc trò chuyện giữa hai huynh muội, không chữ nào lọt khỏi tai Xích Diễm. Dù là người vốn có thể mặt không đổi sắc trước cả Thái Sơn, thì khi nghe người mình theo đuổi gọi mình là kẻ “có vấn đề đầu óc”, khóe môi hắn cũng không nhịn được khẽ giật.

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Huyền ho khan hai tiếng, coi như là nhắc nhở nhẹ nhàng.

Khi Xích Diễm lần nữa đối mặt với Lăng Tích Nghiệp, rõ ràng nhìn thấy trong mắt đối phương thoáng hiện lên một tia đồng tình…

Vân Nguyệt lấy từ trong người ra một lọ nhỏ, đưa cho Lăng Tích Nghiệp, nói: “Đây là đan dược ta luyện chế để giải độc. Mỗi ngày uống một viên, liên tục năm ngày, có thể hoàn toàn trừ sạch độc trong người huynh.”

“Ngươi… từ khi nào biết luyện đan?” Nghe xong, Lăng Tích Nghiệp kinh ngạc không thôi. Hắn và Vân Nguyệt lớn lên cùng nhau, năng lực nàng thế nào, hắn hiểu rõ. Thế nào lại biết luyện đan được?

“À…” Vân Nguyệt biết mình lỡ lời, vội đáp cho qua: “Vừa mới học được. Dù sao đan dược này có thể giải hết độc tố trong cơ thể huynh, ta còn luyện thêm một ít để phòng ngừa bất trắc.”

Lăng Tích Nghiệp liếc nhìn Xích Diễm đứng sau Vân Nguyệt. Tuy rằng nàng bảo hắn đầu óc có chút vấn đề, nhưng chỉ cần nhìn khí chất cũng biết không phải người tầm thường. Vậy nên, cũng không hỏi thêm nữa, cho rằng nàng học từ người này.

“Ca, mấy người hôm qua bị dọa đến ngất, hôm nay sao rồi?”

“Xem ra bọn họ thực sự bị dọa sợ, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Có người nói là bị quỷ ám, nên phụ thân hôm nay còn mời người tới làm pháp sự.”

“Chờ bọn họ tỉnh lại, huynh nhớ báo ta biết. Ta còn có một phần đại lễ muốn tặng cho họ.”

“Được.” Nhìn thoáng qua Huyền, Lăng Tích Nghiệp hỏi: “Nguyệt Nhi, vậy… muội có định quay về Lăng gia không?”

“Có chứ! Sao lại không? Dù có đi, cũng phải đem theo tất cả những thứ thuộc về chúng ta – cả vốn lẫn lời!” Dưới tấm mạng che mặt, khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong lên nụ cười đầy ẩn ý.

“Vậy muội tính khi nào sẽ quay lại?”

“Một tháng nữa.” Khi đó, nội lực của nàng cũng cơ bản hồi phục, dung mạo cũng sẽ khôi phục. Những kẻ từng tổn thương nàng, nàng sẽ khiến họ trải qua những ngày tháng khó quên.

“Những người kia, dù có tỉnh lại, trước mắt chắc cũng chưa dám làm gì bất lợi với ta. Huynh về nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy qua đây nữa. Có việc gì, ta sẽ nhờ người tin cậy liên lạc với huynh.”

“Ừ.” Vân Nguyệt gật đầu. “Huynh cũng phải cẩn thận. Những gì bọn họ đưa huynh ăn, tuyệt đối đừng tùy tiện động vào.”

“Yên tâm đi. Các bữa ăn của ta đã có người chuyên trách lo liệu. Đúng rồi, chúng ta có nên phái người đi tìm ông ngoại không? Mẫu thân không thể chết oan uổng như vậy.”

Tuy rằng hắn biết nếu tìm ông ngoại, có thể sẽ đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, nhưng hiện tại, người thân duy nhất hắn còn lại chỉ là muội muội.

“Tất nhiên là phải tìm, nhưng không phải bây giờ. Chờ huynh giải xong độc, rèn luyện thân thể thêm chút nữa, việc này để ta trở lại Lăng gia rồi tính.”

“Được, ta nghe lời muội.”

Giờ phút này, Lăng Tích Nghiệp đối với muội muội lại sinh ra một loại cảm giác an tâm không nói nên lời.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 39: Quỳ liếm không hạn cuối


Chỉ cần nàng đã quyết định, hắn liền chẳng cần lý do, cứ thế cho rằng đó là đúng – hoàn toàn không hề do dự mà nghe theo.

“Chúng ta đi thôi.” Nhìn thoáng qua Xích Diễm – người sau khi lỡ lời thì im lặng hẳn – đáy mắt Vân Nguyệt hiện lên một tia ý cười.

Cứ tưởng hắn sẽ nghẹn ngào tới cực điểm, không ngờ sắc mặt hắn lại chẳng có chút nào không ổn, thậm chí còn có phần bình hòa hơn hẳn so với thường ngày. Ít nhất thì, sau khi phát hiện mình thất thố, hắn cũng không đen mặt như trước.

“Đi thôi.” Xích Diễm mỉm cười nhàn nhạt, rồi bước đến trước mặt Lăng Tích Nghiệp. Từ trong ngực lấy ra một chiếc lệnh bài màu đen, đặt vào tay đối phương.

“Đại ca, nếu sau này có chuyện muốn tìm Nguyệt Nhi, hoặc cần tại hạ giúp đỡ, cứ cầm lệnh bài này đến bất kỳ chi nhánh nào của Tụ Bảo Đường.”

Lăng Tích Nghiệp có chút ngơ ngác nhận lấy lệnh bài, miệng nói “đa tạ”, nhưng trong lòng lại âm thầm oán thầm:

Đại ca? Từ khi nào mà hắn và hắn lại thân thiết như vậy? Mới nãy còn nghiêm khắc ép Nguyệt Nhi rời xa hắn, thế mà giờ đã đổi giọng xưng “đại ca”?

Lăng Tích Nghiệp nhìn về phía Vân Nguyệt, thấy trong ánh mắt nàng vẫn bình thản như thường, cuối cùng cũng xác nhận được lời nàng từng nói – vị này đầu óc đúng là… có chút vấn đề.

Xích Diễm không nói nhiều nữa, đưa tay ôm lấy Vân Nguyệt, chỉ trong nháy mắt hai người đã biến mất ngay trước mắt Lăng Tích Nghiệp.

Lăng Tích Nghiệp nhắm mắt rồi mở ra, xác nhận mình không hề nhìn nhầm.

Vô vàn cảm khái trào dâng trong lòng.

Nam nhân kia tuy nói chuyện có chút bá đạo, thái độ có phần gay gắt, nhưng lại chưa từng khinh thường dung mạo bị hủy của Nguyệt Nhi, còn chân thành giúp đỡ nàng. Dù đầu óc có chút vấn đề, chỉ cần có thể đối tốt với Nguyệt Nhi, hắn đã cảm thấy vui lòng.

Còn Xích Diễm – người lúc này đang mang theo Vân Nguyệt ngông nghênh bay khỏi Lăng phủ – tâm tình thì vui tới cực điểm.

Kẻ khiến hắn đau đầu – tình địch – lại bất ngờ biến thành anh vợ. Chuyện đáng mừng như thế, hắn chưa từng dám mơ tới.

“Nguyệt Nhi, ngươi có đói không?”

“Không đói.”

“Nhưng ta đói rồi.”

“… Mắc mớ gì tới ta?”

“Chúng ta đi ăn khuya một chút đi!”

“Hảo.”

Được rồi, còn chưa kịp nói rõ. Tuy nàng từng là đặc công, rất máu lạnh, nhưng đồng thời cũng là chủ tịch tập đoàn Vân thị – một phú bà siêu cấp có tiền.

Nàng mê xe sang, thích dạo phố mua sắm ở Pháp, đam mê ẩm thực khắp nơi trên thế giới.

Chỉ cần dính tới ba thứ ấy – xe, đồ hiệu, và đồ ăn – đều là lựa chọn hàng đầu của nàng.

Giờ ở nơi này chẳng có xe, chẳng có đồ hiệu, vậy thì ăn thôi!

Không ngờ Vân Nguyệt lại đồng ý cùng hắn đi ăn khuya, tâm tình Xích Diễm lại càng thêm tốt.

“Đi, ta đưa ngươi đến Kinh thành. Ở đó có một quán ăn nhỏ, hương vị cực kỳ tuyệt!”

Vân Nguyệt: “…” Nàng có nghe lầm không? Kinh thành cách Ký Châu ít nhất cũng phải mười ngày đường đi chứ?

Nhưng sự thật chứng minh, lời Xích Diễm không hề nói quá. Hắn quả nhiên là yêu nghiệt – không chỉ biết bay, ẩn thân, mà còn có thể trong chưa đến mười lăm phút đưa nàng đến tận Kinh thành…

********************** Bắc Tường Quốc **********************

Thời gian trôi nhanh như tên bắn, chớp mắt đã hai mươi ngày trôi qua.

Vân Nguyệt ngồi xếp bằng, nghiêm túc điều tức luồng chân khí trong cơ thể. Sau hai mươi ngày không ngừng nỗ lực, nàng không chỉ khôi phục được toàn bộ nội lực đã mất, mà còn mơ hồ có dấu hiệu đột phá tăng tiến.

Đột nhiên, đan điền dâng lên một luồng nguyên khí mãnh liệt, hội tụ tại bụng, tạo thành một luồng khí hình tròn. Luồng khí này được chân khí tinh lọc, chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng tại vùng bụng hình thành một viên nhỏ ánh vàng óng ánh.
 
Back
Top Bottom