Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 20: Giả dạng lệ quỷ – Đầy mặt máu tươi Lăng gia tiểu thư


Chỉ cần một lát nữa thôi, nàng dẫn toàn bộ sự chú ý đến nơi này, ca ca liền có đủ thời gian để trốn thoát.

Chỉ là… vào lúc nàng rơi vào nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không rời bỏ nàng mà chạy trốn.

Trong lòng Vân Nguyệt tràn đầy cảm giác thất bại. Nếu như nàng chỉ khôi phục được một chút thân thủ ba chân mèo, thì hôm nay hẳn đã có thể thoát ra ngoài.

Ngay lúc này, Lăng Thanh Vi cùng Hàn di nương dẫn theo một nhóm hộ viện đuổi đến.

Không lâu nữa, Lăng Trọng Khanh – người đang cùng mỹ cơ ngủ – hẳn cũng sẽ xuất hiện.

Ca ca chắc chắn đã nghe được động tĩnh bên này rồi…

“Ngươi rốt cuộc là ai? Xoay người lại! Đừng giả thần giả quỷ nữa!”

Tuy rằng thấy được trang phục kỳ quái ấy và nghĩ đến tiếng hét của Lăng Thanh Vi vẫn còn đôi phần sợ hãi, nhưng Lăng Thanh Vân dù sao lớn tuổi hơn, công phu cũng cao hơn hẳn, cho nên khí thế cũng ổn định phần nào.

Thêm vào đó, phía sau có Lăng Tích Thái đang chạy tới tiếp ứng, nàng liền cả gan quát lớn về phía bóng lưng màu xanh đen kia.

Thôi thì đã bị phát hiện, cứ xem bước nào hay bước đó. Nàng không tin, với huynh muội bọn họ, lại không có đường thoát.

Vân Nguyệt tháo xuống khăn che mặt. Tuy rằng lát nữa những kẻ kia sẽ sớm nhận ra nàng là ai, nhưng giờ phút này, nàng vẫn có thể giả làm quỷ dọa người một phen.

Nàng, Vân Nguyệt, cho dù có chết, cũng phải kéo theo mấy kẻ chôn cùng. Giết không chết người, thì cũng phải dọa chết người mới hả giận.

Ngay khi chuẩn bị xoay người, Vân Nguyệt đưa tay cào lên hai má. Rồi nàng nhẫn tâm xé vết sẹo dưới khóe mắt…

Hai dòng chất lỏng nóng hổi lập tức trào xuống, cơn đau như xé rách tim gan. Vết sẹo hai bên khóe mắt bị nàng sống sờ sờ cào rách.

Vân Nguyệt đau đến mức nước mắt cũng sắp trào ra, nhưng khóe môi lại nhếch lên càng sâu hơn.

Bắt chước phong thái lệ quỷ trong truyền hình, nàng từ từ xoay người lại…

Lăng Thanh Vân cùng Lăng Tích Thái đều có chút chột dạ, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau, tự trấn an bản thân.

Đặc biệt là Lăng Thanh Vân, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Con tiện nhân kia khi còn sống ta cũng không sợ, chẳng lẽ chết rồi còn dám đến tác oai tác quái?”

Hộ viện không rõ tình hình, cầm đao kiếm và đuốc bao vây lấy Vân Nguyệt, vòng vây ngày càng thu hẹp.

Nhưng khi thấy gương mặt không biểu cảm, đầy máu tươi chảy dài từ khóe mắt, vẻ kinh dị đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng – tất cả đều bất giác run rẩy.

Không rõ là ai trong bọn hộ viện nhát gan đầu tiên hét lên: “Quỷ a ——”, những người còn lại lập tức hốt hoảng, vừa kêu la vừa vung vẩy chạy toán loạn, chỉ mong thoát khỏi nơi bị lệ quỷ chiếm giữ này.

Con người vốn vậy, luôn có những nỗi sợ không thể kiểm soát. Một khi bị chạm đến tận cùng sợ hãi, dù đông người, dù có thể dễ dàng bắt được đối phương, cũng sẽ theo bản năng chọn chạy trốn, bỏ lỡ thời cơ công kích tốt nhất.

“A ——” Dù gan lớn đến đâu, Lăng Thanh Vân cũng chỉ là một nữ hài tử.

Khi tận mắt thấy gương mặt từng thuộc về Lăng Thanh Nguyệt – nay biến dạng thê lương – nàng cũng bị dọa đến chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, vừa hét vừa lùi về phía sau.

Ngay cả Lăng Tích Thái, người có võ công cao nhất trong lúc này, cũng sững sờ không nói nên lời.

Tuy hắn chưa từng tận mắt thấy tử trạng của Lăng Thanh Nguyệt, nhưng lại đã nghe hai muội muội miêu tả rõ ràng. Nay tận mắt chứng kiến, mới hay việc bọn họ phá hủy dung nhan nàng, hiệu quả lại đáng sợ đến thế.

Dù lòng can đảm ban đầu không nhỏ, hắn vẫn bị cảnh tượng này làm cho sắc mặt tái nhợt, lùi liên tục mấy bước, suýt nữa bị kéo ngã bởi Lăng Thanh Vân.

Lăng Tích Thái nghiêng người lùi lại, giọng run rẩy hỏi:

“Ngươi… ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 21: Giả dạng lệ quỷ – Dọa được ngươi té đái!


Vốn dĩ mọi người đã đứng rất gần Vân Nguyệt, giờ đây ai nấy đều như gặp rắn rết, rối rít thối lui về phía sau.

Nếu nơi này là đại môn, Vân Nguyệt đã có thể thản nhiên bước ra ngoài, từng bước nhẹ nhàng như không. Đáng tiếc, đây chỉ là một bức tường vây. Mà nàng – một “lệ quỷ” – nếu lúc này từ trong lòng móc ra thiết trảo leo tường, lại còn trườn đi như thằn lằn theo dây mà bò ra…

Nàng dám chắc, đám người đang sợ đến chân nhũn kia sẽ lập tức xông lên bắt nàng ngay!

Đã như vậy, chi bằng cứ đứng ở đây mà hù dọa các ngươi!

Nếu vận may đủ tốt, nàng có thể vừa hù dọa vừa chậm rãi tiến về phía đại môn, tìm cơ hội thoát thân. Còn nếu vận rủi, thì chí ít nàng cũng có thể dọa chết vài kẻ, coi như xả hận.

Ừm, nghĩ là làm!

Chỉ thấy Vân Nguyệt nhếch lên một nụ cười quỷ dị đến cực điểm, hoàn toàn phớt lờ Lăng Tích Thái, chậm rãi cất tiếng âm trầm hướng về phía Lăng Thanh Vân:

“Ta là Nguyệt Nhi đây mà. Ngươi không nhớ ta sao?… Nguyệt Nhi nhớ ngươi lắm… Nguyệt Nhi lạnh lắm, ngươi có thể cùng Nguyệt Nhi đi ngủ không…”

Hừ! Lão tử dọa chết ngươi, đồ tiện nhân!

Vân Nguyệt vừa lầm bầm chửi trong lòng, vừa tận lực đóng vai lệ quỷ đến cùng. Biết vậy sớm hơn, nàng đã mượn bộ y phục đỏ chót của chưởng quỹ Tụ Bảo Đường, cho ra dáng lệ quỷ đúng nghĩa!

“A —— a —— không cần —— ngươi tránh xa ta —— tránh ra ——!”

Lăng Thanh Vân lúc này đã bị dọa đến chân tay mềm nhũn, không đứng dậy nổi. Nàng vừa lấy tay chống đất lùi về sau, vừa dùng chân quẫy đạp đất bùn như muốn đạp lệ quỷ đi xa.

“Ta đau quá… A —— a —— mặt ta đau quá ——!”

Vừa rồi còn mặt lạnh không cảm xúc, giọng đều đều nói muốn đi ngủ cùng Lăng Thanh Vân, giờ đây Vân Nguyệt đột ngột chuyển sang một vẻ điên loạn. Nàng vừa che hai má đầy máu, vừa gào thét như kẻ mắc chứng rối loạn thần kinh.

Tiếng thét ấy, thật sự đã làm Lăng Thanh Vân khiếp đảm đến cực điểm.

Một dòng chất lỏng âm ấm từ g*** h** ch*n nàng tràn ra. Nữ nhân vốn dám hô to gọi lớn ban nãy, giờ đây lại bị dọa đến mức ngay trước mặt bao người… tiểu tiện không kiểm soát.

Nhân lúc Vân Nguyệt che mặt thét gào, Lăng Thanh Vân gào lên một tiếng rồi từ dưới đất bò dậy, nửa lết nửa chạy, bỏ trốn như điên về phía sau.

Lúc này, đến cả Lăng Tích Thái cũng chẳng còn tâm trí mà quản muội muội, quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Chạy chưa được bao xa, họ liền đụng phải Hàn di nương và Lăng Thanh Vi đang dẫn theo một nhóm người khác kéo đến.

Khi Hàn di nương trông thấy “Lăng Thanh Nguyệt” – máu chảy khắp mặt, hai mắt rỉ máu, miệng còn kêu thảm thiết – thì không nói thêm nửa lời, ngất xỉu tại chỗ.

Còn Lăng Thanh Vi thì sững người, đứng như trời trồng, đến cả mí mắt cũng không chớp nổi.

Vân Nguyệt vừa thấy Lăng Thanh Vi, lập tức ngưng thét gào, chuyển sang nụ cười quỷ dị đáng sợ, âm trầm cất tiếng:

“Ta đau quá… Dao của ngươi rạch ta đau lắm… Thật sự rất đau… Ha ha ha ha…”

Khóe mắt Lăng Thanh Vi co giật không ngừng. Ngay lúc ấy, Vân Nguyệt lại đổi biểu cảm lần nữa.

Lệ quỷ mà, chính là phải biến hóa mới đủ dọa người. Cứ một biểu cảm mãi thì không thể phát huy hết hiệu quả thị giác, không đạt hiệu ứng “phòng vé”.

Ban nãy chỉ mới vài tiếng cười rợn người đã khiến Lăng Thanh Vi sắp bị dọa đến phát tật, giờ nhìn thấy vẻ mặt biến đổi đột ngột của nàng, liền lập tức ngất lịm.

Chỉ thấy Vân Nguyệt – đang cười quái đản – đột nhiên lại gào lên một tiếng rợn người.

Tiếng gào thét ấy sắc bén như xé rách màn đêm, khiến đêm tối vốn yên ắng cũng trở nên quỷ dị lạ lùng.

Vì biểu hiện biến hóa lại cực kỳ đúng chỗ, cộng thêm khí chất “diễn xuất” sống động, những người còn tỉnh táo như Lăng Thanh Vân và Lăng Tích Thái cũng bị dọa đến mức ngất không ra thì cũng đứng ở ranh giới hoảng loạn, chỉ có thể trố mắt nhìn nàng, không dám tiến thêm nửa bước.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 22: Giả dạng lệ quỷ – Nhân không biết xấu hổ, quỷ đều sợ hãi!


Nhận ra đây là cơ hội chuồn đi tốt nhất, Vân Nguyệt thản nhiên rảo bước về phía đại môn.

Đám hộ viện cùng bọn nha hoàn từ sớm đã bị dọa đến hôn mê thì hôn mê, tiểu tiện thì tiểu tiện, người tránh thì tránh, còn ai dám cản đường nàng – một “lệ quỷ” kh*ng b*?

Mà ngay lúc đó, Lăng Trọng Khanh cùng mỹ cơ hắn ôm ấp, cùng với Lăng Tích Nghiệp cũng vừa vặn chạy tới. Trước cảnh tượng kinh hoàng ấy, tất cả đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Lăng Trọng Khanh quả thật bị dọa đến mức mềm cả người, ngồi phịch xuống đất, mắt không chớp nhìn nữ tử máu me be bét cách đó không xa, trong một lúc không thể thốt nên lời.

Sau lưng hắn, mỹ cơ đi cùng vì không chịu nổi kinh hãi, chỉ vừa liếc thấy dung mạo nữ tử kia đã hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

Chỉ có Lăng Tích Nghiệp là cảm thấy nhói đau khi thấy muội muội, liền nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng khẽ ra hiệu cho nàng mau chóng rời đi.

Lăng Trọng Khanh trông thấy rõ gương mặt Vân Nguyệt, kinh ngạc không nói nên lời. Mà ánh mắt nàng khi lướt qua hắn lại tràn đầy lãnh đạm.

Hôm nay, chưa phải lúc để dọa chết Lăng Trọng Khanh. Huống hồ, với loại nam nhân vô sỉ đến ghê tởm như hắn, lỡ đâu tu luyện đến cảnh giới “liên quỷ cũng không sợ” thì chẳng phải nàng thành công cốc sao?

Huống chi, gương mặt nàng lúc này thực sự rất đau. Chỉ một hồi la hét vừa rồi đã khiến vết thương mới lên da non lại bị rách ra, đau đến mức đầu óc nàng choáng váng.

Thôi thì, nên biết tiến biết lùi. Có thể ra khỏi Lăng phủ là đã là thành công lớn.

Vân Nguyệt khẽ gật đầu ra hiệu riêng cho ca ca, như nói hãy yên tâm. Rồi vừa lẩm bẩm “đau quá”, vừa ngông nghênh bước ra khỏi đại trạch Lăng gia.

Vừa ra khỏi cổng lớn, rẽ qua một khúc quanh, đầu óc nàng choáng váng đến không thể trụ vững, cả người ngã nhào xuống đất.

Ngay giây phút sắp tiếp đất, một bóng áo bào đen vụt qua, nàng liền được ôm trọn vào một vòng tay ấm áp.

Vân Nguyệt lúc ấy đã không còn chút sức lực nào để mở mắt, chỉ cảm nhận được lồng ngực kia ấm áp, hương thơm anh đào thảo nhàn nhạt phảng phất bên mũi, liền chìm vào mê man.

Vừa bế được Vân Nguyệt lên, phía sau Lăng Trọng Khanh cũng dẫn theo gia phó và hộ viện đuổi ra.

Xích Diễm khẽ cau mày, ánh hồng trong tay lóe lên, liền tạo ra một người giống hệt Vân Nguyệt đứng giữa phố.

Ngay sau đó, một làn khói hồng kỳ dị dâng lên, Xích Diễm cùng Vân Nguyệt chân chính đã hoàn toàn biến mất.

Thật ra, Lăng Trọng Khanh từ đầu đã không tin mình vừa gặp phải quỷ. Trên đời nếu có quỷ, thì với bao nhiêu oan nghiệt hắn gây ra, chắc gì đã sống đến giờ? Thế nên hắn kết luận: đó nhất định là người giả trang.

Hoặc là có ai đó cố tình giả dạng Lăng Thanh Nguyệt, hoặc chính là bản thân nàng. Mà hắn nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

Vì thế, ngay sau khi Vân Nguyệt vừa bước qua đại môn, hắn liền hô lớn: “Là người giả trang!” rồi dẫn theo cả đám người hùng hổ đuổi theo.

Có Lăng Trọng Khanh làm đầu tàu, đám đông cũng mạnh dạn hơn, Lăng Tích Thái cùng Lăng Thanh Vân run rẩy đi theo phía sau. Nếu thật là người, bọn họ quyết sẽ lột da róc thịt đối phương.

Lăng Tích Nghiệp thấy Lăng Trọng Khanh mang người đuổi theo, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hắn cũng lập tức đuổi theo – nếu bọn họ dám làm hại muội muội, hắn dẫu có liều mạng cũng không tha thứ!

Một nhóm người ồ ạt lao ra, lập tức trông thấy có một bóng người đứng sừng sững nơi góc đường.

Người ấy quay lưng lại với đám đông, lặng im đứng đó, không nhúc nhích…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 23: Giả dạng lệ quỷ – Dọa ngất một tổ tiện nhân


Tất cả mọi người chỉ liếc mắt liền nhận ra, kẻ đứng đó chính là tiểu thư “quỷ hồn”.

Lòng Lăng Trọng Khanh khẽ rùng mình, một cảm giác chẳng lành chầm chậm dâng lên.

Nếu quả thật là nữ nhi của hắn, mà nàng lại không có võ công, sau khi dọa người xong lẽ ra nên bỏ chạy. Vậy thì hiện tại nàng còn đứng kỳ dị như thế, rốt cuộc là muốn làm gì?

“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Giọng Lăng Trọng Khanh bắt đầu run rẩy, không còn chút khí thế.

Lời còn chưa dứt, một trận gió lạnh thổi qua. Lá rụng lạo xạo dưới chân, vang lên âm thanh chát chúa. Nhưng người trước mặt ấy, vẫn đứng yên lặng lẽ, không phát ra lấy một tiếng.

Vừa rồi còn có chút khí thế do đi theo lão gia mà có, đám hạ nhân giờ đã run lẩy bẩy như sắp ngã gục.

Lăng Tích Thái cùng Lăng Thanh Vân liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều đầy khiếp hãi.

Hai tay Lăng Tích Nghiệp siết chặt, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.

“Nguyệt Nhi… ngươi là Nguyệt Nhi sao? Nếu là vậy, ngươi hãy đáp lại phụ thân một tiếng… Nếu có oan khuất gì, vi phụ nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!”

Nói tới đây, Lăng Trọng Khanh cảm thấy bản thân ngày càng thêm tự tin. Đúng vậy, cho dù đối phương có là quỷ, hắn cũng là phụ thân. Lại đâu phải hắn đích thân hại chết nữ nhi, có gì mà phải sợ?

Vừa dứt lời, người trước mặt quả nhiên xoay người lại.

Chỉ là — so với trước đó, càng thêm kỳ quái. Lần trước nàng ít nhất vẫn còn tự xoay mình, lần này, thân thể không động, vậy mà cái đầu lại quay một vòng ba trăm sáu mươi độ, trực tiếp đối diện đám người bọn họ.

Trên gương mặt ấy, đầy rẫy những vết sẹo sâu hoắm, lại càng khủng khiếp hơn khi không chỉ đôi mắt rỉ máu, mà cả tai, mũi, môi đều đang tuôn máu đỏ tươi.

Cảnh tượng ấy khiến trừ Lăng Tích Nghiệp ra, toàn bộ mọi người đều không kìm được mà hét lên kinh hãi, lùi lại một bước.

Đặc biệt là Lăng Tích Thái và Lăng Thanh Vân – gần như lùi hẳn ra phía sau cùng đội ngũ, như muốn thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này.

“Là… là ai… là ai đã khiến ngươi… thành ra thế này?” Lần đầu tiên trong đời Lăng Trọng Khanh chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đến vậy, đến cả lời nói cũng không thành tiếng.

Người đứng phía trước, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía hắn. Nửa ngày sau, ngay trước mắt bao người — “quỷ hồn” liền biến mất. Không hề có dấu vết. Không hề có động tác. Chỉ là trực tiếp… tan biến giữa không trung.

Cảnh tượng như thế, càng khiến mọi người thêm tin tưởng: đây không phải là trò đùa — mà là nhị tiểu thư đã chết trở về báo thù.

Lăng Tích Nghiệp đứng lặng người. Muội muội của hắn… cứ vậy mà biến mất…

Nhưng rõ ràng mới vừa rồi, khi ở bên nhau, hắn cảm nhận được hơi ấm cơ thể nàng — rõ ràng là người, không phải quỷ.

Vậy thì vừa rồi là sao?

Chẳng lẽ… thật sự nàng đã chết, vì không cam lòng nên trở về đòi mạng?

Lòng Lăng Tích Nghiệp đau như dao cắt, hận ý trong tim lại càng sâu sắc hơn.

Mà Lăng Trọng Khanh, tuy bị dọa không nhẹ, nhưng đầu óc cũng không hoàn toàn mê muội.

Dù cho đối với hắn, nữ nhi kia có hay không chẳng khác gì nhau, nhưng dù sao cũng là hắn nuôi lớn. Giờ đây sự việc ồn ào đến thế, nếu để Tả tướng biết được, hắn tuyệt đối sẽ không tránh khỏi tội.

Nghĩ tới đó, Lăng Trọng Khanh giận dữ quay người, nhìn về phía Lăng Tích Thái và Lăng Thanh Vân — hai kẻ đang cố rụt người lẩn trốn phía sau.

Bọn gia phó và hộ vệ lúc này cũng đổ dồn ánh mắt về phía hai người chưa ngất kia, ai nấy đều mang vẻ “hả hê khi thấy người gặp họa”.

Mấy kẻ này ngày thường tác oai tác quái, chẳng coi ai ra gì, đến cả tiểu thư vợ cả mà cũng dám hãm hại. Giờ thì hay rồi, báo ứng đã tới!

Lăng Tích Nghiệp cũng quay lại, ánh mắt tức giận nhìn hai người đang run cầm cập mà còn cố gắng ra vẻ bình tĩnh kia.

Ngay khoảnh khắc đó — toàn bộ ánh nhìn đều đồng loạt dồn về phía hai kẻ vốn đang ẩn náu cuối hàng, giờ bị lôi ra giữa ánh sáng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 24: Ba ngàn năm trống rỗng – Yêu nghiệt lòng hiếu kỳ


Một màn mới khiến bọn chúng mang theo ác mộng mấy năm – lệ quỷ lại xuất hiện.

Lần này, nàng không một tiếng động hiện ra ngay sau lưng Lăng Tích Thái và Lăng Thanh Vân, mà hai kẻ kia lại đang đối mặt với mọi người, căn bản không hề biết phía sau mình lại có thứ “không sạch sẽ” như vậy.

Khi ánh mắt của đám người từ sự khoái trá, hả hê, bỗng chuyển thành kinh hoảng, một dự cảm chẳng lành đồng thời dâng lên trong lòng hai người kia.

Cả hai gần như cùng lúc quay đầu.

Và ngay thời khắc bọn họ quay đầu lại, lệ quỷ hành động.

Chỉ thấy nàng đột ngột phát ra một tiếng thét đến chấn động tai óc, cái miệng rộng mọc đầy răng nanh lao thẳng về phía bọn họ.

Lăng Tích Thái cùng Lăng Thanh Vân hét lên che mặt, muốn cản lại, nhưng bóng quỷ kia lại xuyên thẳng qua thân thể họ, biến mất vào hư không…

Kết quả, cả hai đồng loạt bị dọa đến hôn mê. Tính thêm Hàn di nương cùng Lăng Thanh Vi đã sớm ngất xỉu, một tổ mẫu tử bốn người cùng nằm liệt trên giường suốt ba ngày ba đêm.

****************** Bắc Tường Quốc ******************

Lại nói, khi Xích Diễm đưa Vân Nguyệt trở về Tụ Bảo Đường, nàng đã hoàn toàn hôn mê.

Nhìn nữ tử đầy vẻ dữ tợn đang nằm trên giường, Xích Diễm không khỏi cảm thán – hôm nay nàng thật sự khiến hắn rung động quá lớn.

Không thể không thừa nhận, hắn rất ghen tị với nàng, bởi vì nàng sở hữu một tình yêu thuần khiết mà hắn chưa từng có được.

Trải qua bao kiếp sống, mỗi một đời hắn đều mang theo ký ức. Tuy bên cạnh chưa bao giờ thiếu nữ nhân, nhưng hắn với họ chỉ có thể xác, không có tình. Càng về sau, đến cả d*c v*ng nơi thân thể hắn cũng dần mất đi. Có lúc hắn thậm chí hoài nghi mình đã không còn khả năng yêu.

Nhưng hắn hiểu rõ – điều hắn khao khát, là một tình yêu thật sự. Trong lòng hắn luôn có một khoảng trống, một thứ trống rỗng không thể lấp đầy, thậm chí đôi lúc đau đến khó chịu.

Cảm giác đó không phải vì không ai chiếm được trái tim hắn, mà là nơi đó dường như từng bị ai lấp đầy rồi lại bị rút cạn không thương tiếc – để lại một khoảng trống hoàn toàn sạch sẽ và lạnh lẽo.

Hắn biết – hắn đang đợi một người. Nhưng lại không biết mình đang đợi ai, hay khi nào người ấy mới xuất hiện – để lấp đầy khoảng trống ấy.

Hôm nay, chứng kiến tình cảm son sắt giữa Vân Nguyệt và người kia, trong lòng hắn trào lên một tia chua xót.

Hắn đã đợi quá lâu rồi… Người kia, đến bao giờ mới xuất hiện? Nếu một ngày nào đó nàng xuất hiện, cho dù nàng cũng giống Vân Nguyệt – bị hủy dung, hắn cũng sẽ giống như tình lang của nàng – tuyệt đối không rời bỏ.

Nhìn kỹ gương mặt kinh dị của Vân Nguyệt, hai má rách toạc vì chính tay nàng cào xé, máu giờ đã khô đặc lại từng mảng…

Thật ra khi nàng bị bao vây, hắn đã định xuất thủ cứu giúp. Nhưng vào giây khắc định hành động, hắn lại thấy nàng lạnh lùng tự mình xé nát những vết thương vừa kéo da non.

Nhìn dòng máu tuôn ra xối xả từ mặt nàng, khoảnh khắc đó – hắn không khỏi sinh lòng khâm phục.

Hắn kính nể sự thông tuệ của nàng – nhưng càng khâm phục sự tàn nhẫn nàng có thể dành cho chính mình.

Một nữ tử có thể tàn nhẫn đến mức đó với bản thân – nàng muốn làm gì, còn có điều gì không thể?

Đột nhiên, một cảm giác mãnh liệt trỗi dậy trong lòng hắn – hắn muốn được nhìn thấy khuôn mặt thật của nữ tử này.

Một người có thể yêu sâu nặng như vậy, đối mặt đả kích tàn khốc như vậy mà vẫn thong dong tự tại, lại thông minh, lại nhẫn tâm – nàng trước khi bị hủy dung rốt cuộc là bộ dạng như thế nào?

Người ta nói, tướng do tâm sinh. Dù nàng bị phá tướng, nhưng một người, linh hồn và dung mạo vốn dĩ không cách biệt quá xa.

Chỉ cần có thể nhìn thấy hình dạng linh hồn của nàng, liền có thể biết được – dung nhan nàng trước đây rốt cuộc thế nào…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 25: Lấy lại ký ức đoạn ngắn – Màu vàng linh hồn


Trong tay ánh hồng chợt lóe, linh hồn của Lăng Thanh Nguyệt chậm rãi thoát ly thể xác, phát ra một luồng hào quang màu vàng óng ả, lơ lửng tiến đến gần lòng bàn tay của Xích Diễm.

Hắn sững người, nhìn linh hồn đang chầm chậm tiến lại — màu sắc ấy khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn từng thấy vô số linh hồn: linh hồn nhân loại thường là màu trắng bạc trong suốt; yêu linh hồn mờ mịt đỏ nhạt; tiên linh thì chính là thể tiên thuần túy. Thế nhưng loại linh hồn phát ra hào quang vàng rực rỡ như thế này… là lần đầu tiên trong đời hắn chứng kiến.

Cẩn trọng nâng linh hồn ấy trong tay, Xích Diễm chăm chú quan sát, ánh mắt dần hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

Khi thấy rõ hình dáng trong luồng sáng vàng ấy, hắn cảm giác trái tim mình bị thứ gì đó nện mạnh một cái. Cơn co thắt dữ dội khiến hắn nghẹn thở, suýt chút nữa làm bóp nát linh hồn trong tay.

Cố gắng khống chế sự xúc động không rõ nguồn cơn, hắn ép bản thân trấn định, tiếp tục ngắm nhìn linh hồn ấy cho rõ ràng.

Giữa ánh vàng rực rỡ, một nữ tử đang say ngủ. Mái tóc đen nhánh buông lơi, hàng mi cong cong, làn da trắng mịn như tuyết, thần sắc yên bình như một đóa sen chưa hé nở. Chỉ cần nhìn nàng, đã có một loại lực lượng an tĩnh lan tỏa trong lòng.

Nàng thật sự… quá đẹp!

Vẻ đẹp ấy không giống các thần tiên hắn từng gặp qua – không phải loại vẻ đẹp điêu luyện tinh tế, mà là thứ rung động tận tâm can, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở, tâm hồn xiêu lạc.

Bàn tay Xích Diễm khẽ run, tay còn lại không tự chủ đặt lên ngực trái, nơi trái tim ba ngàn năm qua chưa từng cảm nhận được chút sinh động nào – giờ phút này lại bị lấp đầy.

Không chỉ lấp đầy, nơi đó còn như muốn trào ra — rung động, hoảng loạn, đau đớn… tất cả cảm xúc hỗn độn chen lấn như muốn xé toạc lồng ngực hắn ra.

Xích Diễm nhíu mày, bật ra một tiếng rên khẽ.

Hắn làm sao vậy? Tại sao chỉ mới thấy linh hồn ấy thôi mà hắn lại dao động như thế? Sao lại đau lòng đến mức này?

Hắn chăm chú nhìn linh hồn vẫn say ngủ trước mặt, một hình ảnh mơ hồ bất chợt lướt qua trong đầu…

Trong mộng tưởng mờ ảo, một nữ tử vận váy trắng ánh sáng lấp lánh đang ngồi giữa rừng hoa rực rỡ. Nàng quay đầu mỉm cười với hắn – một nụ cười sáng tựa ánh nắng ban mai.

Những đóa kỳ hoa dị thảo xung quanh tuy đẹp, nhưng lại chẳng là gì khi so với nụ cười kia.

Hắn cũng mỉm cười, bước đến bên nàng, ôm lấy nàng vào lòng, dịu dàng hôn lên đôi môi kiều diễm mềm mại.

Cảnh chuyển.

Vẫn là nữ tử ấy, nhưng giờ đây khuôn mặt nàng đầy tuyệt vọng, nước mắt rơi từng giọt lớn, như sao trời vụn vỡ. Mỗi giọt rơi như thiêu đốt tim hắn – nóng rát đến đau nhói.

Hắn muốn ôm lấy nàng, dỗ dành nàng, hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Nhưng đúng lúc hình ảnh dần hiện rõ thì lại vụt biến mất, chỉ còn lại một khoảng tối vô biên mênh mông. Loại hư không này khiến hắn gần như phát điên!

Xích Diễm cố gắng gợi nhớ lại, nhưng không thể — một chút gì cũng không còn.

Không thể tin nổi, hắn đưa tay lên chạm nhẹ gương mặt – nước mắt… đang lăn dài.

Ba ngàn năm qua, hắn chưa từng rơi lệ. Vậy mà giờ đây… chỉ vì một linh hồn, chỉ vì một đoạn ký ức mơ hồ, hắn lại khóc.

Tại sao?

Tại sao lại đau lòng đến thế khi thấy nàng rơi lệ?

Tại sao nàng lại khiến hắn rung động đến thế?

Hắn có thể khẳng định — nữ tử thiên kiều bá mị trong mộng cảnh kia, chính là linh hồn hiện đang nằm trong lòng bàn tay hắn.

Nhưng tại sao… hắn lại không nhớ bất cứ điều gì về nàng?

Chẳng phải mỗi đời hắn đều sống lại với ký ức trọn vẹn hay sao?

Hắn dám chắc, ba ngàn năm qua từng chuyện một – hắn đều nhớ như in… Vậy thì nàng, vì sao lại hoàn toàn biến mất khỏi tất cả những hồi ức ấy…?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 26: Lần đầu gặp mặt, quả đấm hầu hạ!


Rốt cuộc đoạn ký ức giữa hắn và nàng là khi nào? Vì sao nó lại biến mất hoàn toàn?

Nàng là ai? Giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Vì cớ gì khi nhìn thấy nàng, hắn lại vui mừng, bối rối, thậm chí đau lòng đến thế?

Khi Xích Diễm vẫn còn đang sững sờ giữa trăm mối tơ vò, linh hồn xinh đẹp trong tay hắn bỗng khẽ cau mày, có vẻ khó chịu.

Thấy thế, Xích Diễm lập tức đưa linh hồn nàng quay về thể xác, sợ nàng bị tổn hại do linh hồn rời thể quá lâu. Sau đó, hắn lại thi triển pháp lực để ổn định tình trạng thân thể nàng.

Đêm ấy, Xích Diễm lặng lẽ canh giữ bên giường nàng, tâm tư xoay chuyển không ngừng, trong lòng muôn vàn cảm xúc dâng trào.

Còn Bạch Cẩn Sơn – thuộc hạ của hắn – thì vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn.

Chủ thượng của hắn nổi tiếng là người có khiết phích nghiêm ngặt, lần trước ôm Vân Nguyệt trong tình trạng dung mạo bị hủy trở về, đã khiến Bạch Cẩn Sơn nghi ngờ hắn bị tẩu hỏa nhập ma. Nay lại còn đích thân chăm sóc nàng?!

Vốn định tìm cớ vào thăm hỏi để kiểm tra tình hình thực hư, Bạch Cẩn Sơn lại bị ngăn ở cửa với lý do “Vân Nguyệt cô nương cần nghỉ ngơi, chờ sáng hãy vào”.

Hắn đành ngồi bên ngoài chờ suốt một đêm, từ khi trời còn đen đến khi ánh hồng dần lan khắp chân trời, đợi đến lúc mặt trời mọc, hắn cơ hồ hóa đá tại chỗ.

Bên trong, nhờ sự tận tâm chăm sóc và pháp lực bồi nguyên của Xích Diễm, Vân Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh lại vào sáng sớm ngày hôm sau.

Thấy nàng nhíu mày, Xích Diễm lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêng người tới gần để quan sát. Trái tim hắn đập thình thịch như một thiếu niên lần đầu gặp gỡ người trong mộng, căng thẳng đến mức suýt nhảy khỏi lồng ngực.

Giữa một cơn đau nhức, Vân Nguyệt chậm rãi mở mắt.

Còn chưa kịp hồi tưởng chuyện đêm qua, trước mắt nàng đã hiện lên một chiếc mặt nạ bạc, che phủ toàn bộ phần trên khuôn mặt người đối diện — lại còn tiến sát vô cùng!

Vì còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc hỗn loạn, bản năng của một đặc công được rèn luyện nhiều năm trỗi dậy. Còn chưa nhìn rõ tình huống, nàng đã tung một cú đấm thẳng vào điểm yếu nhất của chiếc mặt nạ.

Xích Diễm, vì quá mức kích động trước ánh mắt tỉnh lại của nàng, nên chưa kịp phản ứng, cũng không dám bật phòng hộ trận vì sợ làm tổn thương nàng. Thế là… quả đấm đầu tiên của nàng liền oanh tạc ngay mặt hắn!

Đúng lúc này, Bạch Cẩn Sơn – người đã đợi suốt đêm – vừa bưng bữa sáng bước vào, liền chứng kiến một cảnh tượng “nghịch thiên” chưa từng thấy.

Chủ thượng của hắn – mặt kề sát mặt nữ tử, trông như đang định hôn nàng. Mà Vân Nguyệt thì như thể gặp phải tên háo sắc, tung một quyền thẳng vào mặt hắn.

Kỳ lạ hơn, chủ thượng không những không ngăn cản mà còn thu lại phòng hộ trận — để cho nắm đấm kia đánh thẳng vào khuôn mặt xưa nay chưa từng có ai dám chạm đến!

“Vân cô nương, dừng tay!” Bạch Cẩn Sơn lập tức xông vào ngăn cản nàng.

Vân Nguyệt vốn định tiếp tục tặng thêm một cước, nhưng vừa nghe tiếng hô, nàng liền khựng lại, lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ.

Nhưng người đeo mặt nạ trước mặt là ai? Sao lại cứ nhìn nàng chằm chằm, không chớp mắt như đang… nghiên cứu khủng long?!

Trong lòng có phần chột dạ và khó chịu, nàng tức giận rít lên:

“Ngươi có thể đừng nhìn ta như nhìn vật thể lạ không? Ta biết ta xấu, nhưng cũng không đến mức ngươi phải trố mắt như vậy chứ?!”

Bạch Cẩn Sơn vội vã lên tiếng hòa giải:

“Vân cô nương, vị này chính là ân nhân cứu mạng của ngươi – cũng là chủ nhân Tụ Bảo Đường.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 27: Thích phá tướng xấu nữ? Khẩu vị quá trọng đi!


“Hôm qua đêm khuya cô nương ra ngoài một mình gặp chuyện chẳng lành, là gia chủ thượng của ta đã cứu cô nương trở về.”

“…”

Nghe lời Bạch Cẩn Sơn nói, Vân Nguyệt thoáng ngây người. Ân nhân cứu mạng của nàng chẳng phải là nam tử tóc bạc áo trắng, có vẻ mộng ảo như tiên kia sao?

Nhưng lúc này không phải là lúc truy xét chi tiết. Vân Nguyệt biết mình đã ra tay l* m*ng, liền cúi đầu, ánh mắt áy náy nhìn về phía Xích Diễm.

“Đa tạ công tử hai lần ra tay tương trợ. Vừa rồi… ta thất lễ.”

“Không ngại.” Thấy nàng có phần ngượng ngùng, Xích Diễm lập tức mỉm cười đáp lời, nhẹ nhàng như không.

Hắn đã quyết tâm – dù đoạn ký ức giữa họ đã bị che khuất, nhưng đời này gặp lại, hắn tuyệt đối không buông tay.

Dù dung mạo nàng không thể hồi phục cũng không sao cả. Chỉ cần nàng chịu từ bỏ tình lang kia, thật lòng yêu hắn – hắn nguyện dùng toàn lực giúp nàng thay đổi thân thể. Với hắn, chuyện đó không hề khó.

Nhìn đối phương mỉm cười thân thiện, Vân Nguyệt không khỏi nảy sinh một tia hảo cảm đối với vị lão bản Tụ Bảo Đường này, đồng thời trong lòng cũng không tránh khỏi cảnh giác thêm một phần.

Nếu dung mạo nàng còn nguyên vẹn, nàng có thể cho rằng hắn yêu sắc đẹp mà cảm mến nàng. Nhưng hiện tại… chính nàng còn không dám nhìn bản thân trong gương, vậy mà hắn lại đối với nàng ôn hòa như thế…

Tuy trên đời này không thiếu người tốt, nhưng nàng vẫn thiên về câu: “Vô sự hiến ân tình, phi gian tức trộm”.

Có điều, nàng hiện giờ một thân trắng tay, cũng chẳng có gì để người ta lợi dụng. Huống hồ, hiện tại nàng còn đang có chuyện cầu người.

Sợ gương mặt mình dọa người, nàng đưa mắt nhìn quanh, thấy khăn che mặt đặt ở đầu giường liền cầm lên, đưa tay muốn che đi.

Một bên khăn chưa kịp buộc xong liền rơi xuống. Vừa định đưa tay lên buộc lại, thì một bàn tay thon dài đã vươn tới trước, nhẹ nhàng thay nàng cố định lại khăn.

Khoảnh khắc ngón tay đối phương lướt qua vành tai nàng, Vân Nguyệt rõ ràng cảm thấy trong người như có một dòng điện nhẹ nhàng chạy dọc, tê dại đến tận tim.

Có chút không tự nhiên khẽ ho một tiếng, nàng hỏi: “Không biết công tử xưng hô thế nào?”

Trước đó Bạch Cẩn Sơn không nói rõ, nàng còn tưởng không có cơ hội gặp ân nhân. Nay đã diện kiến, không thể không xưng hô tử tế được.

“Huyền.” – Đó là tên hắn dùng trong đời này.

“Huyền công tử…”

“Gọi ta Huyền là được rồi.”

Vân Nguyệt: “…”

Nàng và hắn thân thiết đến mức ấy sao?

Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng, khiến nàng quyết định… tốt nhất là không nên nói chuyện với người này thêm nữa.

Nàng quay đầu sang phía Bạch Cẩn Sơn đang đứng ngẩn ngơ, nói: “Bạch chưởng quỹ, mấy ngày trước ta có thấy hiệu thuốc các ngươi có Thất Diệp Linh Thảo và Ngưng Hương Thảo, có thể cho ta mượn một hai gốc được không?”

Bạch Cẩn Sơn: “…” Hắn còn đang ngỡ ngàng vì chuyện chủ thượng không chỉ tự giới thiệu, mà còn tự tay giúp nàng buộc khăn che mặt.

“Được.” – Là Huyền đáp thay.

Thấy chủ nhân Tụ Bảo Đường hào phóng đến thế, hảo cảm của Vân Nguyệt đối với hắn lại tăng thêm một chút. Nàng vui vẻ nói: “Vậy đa tạ. Ta chỉ mượn dùng tạm, sau này nhất định sẽ hoàn lại.”

“Không cần trả. Chỉ cần ngươi có nhu cầu, trong Tụ Bảo Đường này, thứ ngươi xem trúng – cứ việc lấy.”

Bạch Cẩn Sơn: “…”

Vân Nguyệt: “…”

Nhìn bộ dạng “vân đạm phong khinh” của Huyền, Vân Nguyệt cảm thấy vô cùng hoài nghi – đầu óc vị lão bản này có phải từng bị cửa kẹp qua?

Còn nữa… nàng thật sự không phải là loài khổng tước tự luyến! Nhưng nói đi cũng phải nói lại – ở hiện đại, nàng cũng có không ít nam nhân theo đuổi đấy chứ… Nhưng thích phá tướng xấu nữ? Khẩu vị của người này… thật quá nặng đi!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 28: Nàng đan dược là thượng cổ bí phương?


Ánh mắt người nam nhân trước mặt nàng – cùng với giọng nói kia – rõ ràng mang theo ý vị ái mộ cùng sủng nịch.

Vân Nguyệt rùng mình. Khẩu vị người này… sẽ không đến mức nặng như vậy chứ?!

“Cái đó… Ngươi đã cứu ta, ta vô cùng cảm kích. Dùng qua vật, ta nhất định sẽ hoàn trả.”

Thấy Vân Nguyệt mang vẻ bối rối, Xích Diễm lúc này mới nhận ra – có lẽ vừa rồi mình đã hơi quá, làm nàng sợ hãi. Dù trong lòng hắn hoàn toàn không thấy ngượng, thậm chí còn mơ hồ thích cảm giác ấy, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng nói:

“Đã vậy, thì cứ tùy ý ngươi.”

Nghe lời hắn, Vân Nguyệt âm thầm thở phào.

Nàng vốn quen tự lực cánh sinh, không thích những ân huệ rơi xuống từ trên trời – bởi vì thường thì “bánh từ trời rơi xuống” đều là cái bẫy.

“Ngươi muốn Ngưng Hương Thảo và Thất Diệp Linh Thảo để làm gì?”

Hoàn toàn lờ đi Bạch Cẩn Sơn đang hóa đá bên cạnh, hai người trò chuyện vô cùng tự nhiên.

“Ta muốn luyện hai loại đan dược. Hai vị thuốc đó là dược liệu chủ yếu.”

“Là đan dược gì? Có cần ta giúp?”

“Là Trú Nhan Đan và Thất Diệp Đan. Không cần giúp, ta chỉ cần dược liệu, thêm vài vị phối dược thông thường là đủ.”

Với “Huyền”, nàng không cảm thấy cần phải giấu diếm. Dù sao, người này đã hai lần cứu nàng. Nếu hắn thực sự có ý đồ, thì chỉ cần vài phương thuốc đan dược là đủ để đổi lấy mạng nàng. Dù gì… nàng cũng có rất nhiều.

Câu nói của nàng rơi vào tai Huyền và Bạch Cẩn Sơn, giống như một khối đá nặng nề ném xuống hồ tâm tư, gây ra cơn chấn động dữ dội.

Lại là… thượng cổ thất truyền đan dược!

Tương truyền từ thượng cổ, từng có một nữ tử lương thiện tuyệt thế – là luyện đan sư kiệt xuất nhất thời đại. Cả đời nàng luyện chế vô số đan phương, trải rộng mọi lĩnh vực – bất kể thân thể hay tinh thần, đều không ai sánh kịp. Những đan dược do nàng luyện chế đều là tuyệt phẩm, khiến vô số kẻ tranh đoạt điên cuồng.

Thế nhưng, sau khi nàng qua đời, toàn bộ phương thuốc cũng theo đó thất truyền. Suốt trăm ngàn năm, vô số luyện đan sư coi việc tái hiện được một trong số những phương thuốc ấy là mục tiêu trọn đời.

Lần trước, khi Tục Cốt Đan được luyện thành, để tránh gây chấn động quá lớn, họ đã đổi tên thành Sinh Cốt Hoàn, và để Bạch Cẩn Sơn đứng tên luyện đan sư, hoàn toàn không tiết lộ ra ngoài. Dù vậy, chỉ trong thời gian ngắn, Tụ Bảo Đường đã liên tục tiếp đón các “khách không mời”.

Mà giờ đây, nàng lại một hơi nói ra hai loại đan dược đã tuyệt tích từ thượng cổ… Đây là trùng hợp? Hay là tất nhiên?

Thượng cổ… ba ngàn năm trước…

Bạch Cẩn Sơn vốn đã hóa đá vì biểu hiện bất thường của Huyền, nay nghe thêm hai cái tên kia, hóa đá càng sâu thêm mấy tầng.

Huyền chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Vì sao ngươi lại có được nhiều phương thuốc thượng cổ như vậy?”

“Không nhiều, chỉ vài loại thôi. Nghe nói là tổ tiên không biết từ đâu có được, truyền mấy đời rồi.”

Kỳ thật nàng có rất nhiều. Nhưng nơi đây đã có sẵn dược liệu, những đan dược kỳ diệu ấy sẽ càng có giá trị. Nàng hiểu rõ đạo lý “kẻ mang ngọc bị người hại”, cho nên tuyệt đối không được để lộ quá nhiều.

“Vậy… ý ngươi là, dung mạo của ngươi vẫn có thể khôi phục?” Huyền khẽ hiện lên một tia vui mừng.

Những phương thuốc ấy dù quý báu, với hắn lại chẳng có gì đáng kể. Điều duy nhất hắn để tâm, là nàng – có thể hay không – trở lại dáng vẻ ban đầu?

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì hẳn là có thể.”

“Tốt.” – Huyền gật đầu. “Ngươi cần bao nhiêu Ngưng Hương Thảo, cứ nói. Nếu Ký Châu Tụ Bảo Đường không đủ, ta sẽ điều từ các phân đường khác về.”

Với hắn, Tụ Bảo Đường – vốn là vật ngoài thân – chẳng đáng để tiếc nuối.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 29: Trường được soái, đáng tiếc đầu óc vào thủy!


Tụ Bảo Đường – cái nơi treo đầu dê bán thịt chó ấy, đối với hắn mà nói, xưa nay đều là chuyện ngoài thân, mặc cho nó vận hành thế nào cũng chẳng buồn để tâm. Vậy mà hôm nay, hắn lại lần đầu sinh ra một loại cảm giác… kiêu ngạo.

Bởi vì hắn chẳng có gì cả – ngoại trừ… có tiền, có hàng.

Mà vừa hay, nàng lại cần đúng những thứ đó.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Vân Nguyệt… Lại tới rồi!

“Ách… đa tạ. Ta dùng không nhiều, một hai gốc là đủ rồi.”

“Kia, ngươi luyện chế Thất Diệp Đan là để giải độc cho ai?” Hắn đã từng điều tra thân thể nàng – tuy bị phá tướng, xương cốt tổn thương, lại không có huyền lực – nhưng không hề có dấu hiệu trúng độc.

“… Ca ca ta.”

Nghe được câu trả lời, trong lòng Huyền lập tức nổi lên một trận chua xót mãnh liệt.

Hắn biết ngay! Người kia nhất định là tiểu tình lang của nàng! Tối hôm qua hắn ngồi trên cây theo dõi hết rồi – sắc mặt kẻ kia tái nhợt, rõ ràng có dấu hiệu trúng độc.

Ca ca sao? Gọi nghe thân mật thật đấy!

Tuy hắn hiểu rõ – là tiểu tình lang kia đến trước, nên tình cảm sâu đậm cũng là lẽ thường. Nhưng nay hắn đã đường đường chính chính xuất hiện, từ nay về sau, nàng… chỉ có thể thuộc về hắn!

Người khác? Không xứng!

Cảm nhận được ánh mắt Huyền như muốn thiêu đốt cả người mình, Vân Nguyệt giật giật khóe miệng, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề?”

“Đương nhiên!”

“… Vấn đề gì?” Vân Nguyệt có chút mơ hồ. Vừa rồi không phải hắn nói cái gì cũng cho nàng sao? Một bộ tư thái như muốn đem cả Tụ Bảo Đường tặng nàng ấy chứ? Giờ thì sao? Trở mặt?

“Thất Diệp Linh Thảo vừa mới bị một vị khách mua hết rồi.”

Quả nhiên! Vân Nguyệt lập tức trong lòng tự gán cho hắn cái danh “thỉnh thoảng phát bệnh thần kinh”.

“Tụ Bảo Đường phân đường khắp các thành lớn trong mỗi quốc gia, có thể điều từ nơi khác về mà?”

“Không được. Đã bị người ta mua hết sạch.”

“… Ta chỉ cần một gốc, cũng không được sao?”

“Không được. Chúng ta làm ăn phải giữ chữ tín.”

“… Vừa rồi không phải ngươi nói ta muốn lấy gì thì cứ lấy sao? Giờ lại không cho?”

“Vì ta vừa rồi… chưa nghĩ kỹ.”

Vân Nguyệt: “…”

Bạch Cẩn Sơn: “…” – Gì mà bị mua hết? Hắn là chưởng quỹ cũng đâu biết chuyện này! Hóa đá lần hai…

Huyền thì lại hoàn toàn coi nhẹ sự bất mãn của nàng.

Hừ! Nữ nhân này vốn là của hắn từ mấy ngàn năm trước, chỉ là hai người đều quên mất nhau mà thôi. Nay đã gặp lại, nàng đương nhiên phải là người của hắn!

Tiểu tình lang kia tuy không tệ – không ghét bỏ dung mạo bị phá tướng của nàng – nhưng lấy tư cách l*m t*nh địch của hắn, vẫn còn… không đủ!

Huống hồ hiện tại nàng còn có chút động lòng với tiểu tử kia – Huyền tuyệt đối không thể để bản thân nâng đá đập chân mình! Cho nên kẻ kia… sớm chết là tốt nhất!

Huyền thầm quyết định tương lai giúp nàng “giải quyết” mối họa này, đồng thời âm thầm đem Vân Nguyệt quy làm người của mình.

“Kia… còn Ngưng Hương Thảo? Sẽ không cũng bị người ta mua rồi chứ?” Vân Nguyệt giận mà hỏi.

Tên này rõ ràng đang cố tình gây sự! Một phân đường của hắn không dưới mười gốc Thất Diệp Linh Thảo, toàn bộ đại lục ít nhất có bốn mươi phân đường! Ai rỗi hơi đi gom bốn trăm gốc về làm gì? Nấu canh à?

“Sao lại thế được! Ta đã nói rồi – Ngưng Hương Thảo, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Người sáng không nói lời tối. Vậy ngươi muốn ta làm gì mới đưa Thất Diệp Linh Thảo cho ta?”

Không có chuyện đó! – Huyền oán thầm.

“Nguyệt Nhi, ta là thương nhân, người ta đã đặt mua, ta… thật sự bất lực.”
 
Back
Top Bottom