Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOYgivMdQaC7LKqER3VVeCTVO2ac3dZ5-3VC-WdMArjCtG7I1mnm6ZxyarPQBcsRihVFUnHVxFMLqeULQAizFXPd_tWzAwI0PTpaJgARe1YvOfbHQZymEpjrREmO9QrPj3uLsCE6lv_bpOWPrNgwdc6=w215-h322-s-no-gm

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Tác giả: Nguyên Lai
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nàng vốn là nữ đặc công át chủ bài của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ trong một lần xuyên không đã trọng sinh trong thân xác một phế vật bị người đời chê cười.

Tướng mạo tàn tạ nghiêm trọng? Gân cốt tổn thương đứt đoạn? Phụ thân lòng dạ tàn nhẫn?

Di nương âm hiểm? Tỷ muội độc ác? Huynh trưởng vũ phu?

Không hề gì! Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.

Ngươi tổn thương ta một phần, ta khiến ngươi diệt cả tộc!

Đường đường là chính nữ của dòng tộc, tưởng đã mất mạng lại bất ngờ sống lại, rũ bỏ nhu nhược, phong hoa hiện lộ!

Hãy xem phế vật nghịch chuyển vận mệnh, tay nắm yêu nghiệt mỹ nam, từ bùn đen vươn lên mây xanh, từ bị người áp bức đến nắm giữ sinh tử, một đôi tay trắng nõn che trời, ngạo nghễ thiên hạ, giành được một đời tình thâm của tướng quân quyền khuynh, đoạt lấy một trận thịnh thế giang sơn.​
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 1: Bị tỷ muội biến thái hủy dung


Trăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết.

Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng.

Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ!

Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến.

“Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên.

Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt.

Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác.

Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt sắc hiện ra trước mắt.

Nàng đau đớn tuyệt vọng nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, đôi mắt ngân ngấn lệ càng lúc càng tràn đầy.

Hai nữ tử tựa hồ đã rất ăn ý, một người dùng chủy thủ cắt đứt dây trói nơi tay chân nàng, người còn lại kéo mạnh miếng vải bịt miệng ra.

Chốn này vắng lặng đến nỗi bóng quỷ cũng không tìm đến được một bờ vực, các nàng chẳng mảy may lo sợ đối phương sẽ khóc lớn hay tìm cơ hội bỏ trốn.

Bởi trong mắt các nàng, một kẻ vô dụng như thế, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi tầm mắt mình.

“Đại tỷ tỷ, tam muội muội, khi mẫu thân ta còn sống vẫn luôn đối đãi các ngươi không tệ, các ngươi cùng di nương vì cớ gì lại phải làm như vậy?”

Nữ tử tuyệt sắc sợ hãi nhìn hai người đang cười lạnh như rắn rết, vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi, vừa dè dặt lui về sau. Nhưng chưa lùi được mấy bước, nàng đã phát hiện phía sau chính là một vực sâu vạn trượng. Ánh mắt vốn ngập tràn tuyệt vọng nay lại càng thêm u tối.

“Vì sao ư? Ngươi nói thử xem?” Nữ tử vóc dáng cao khẽ bật cười lạnh lẽo, như thể nàng vừa nghe được câu hỏi ngốc nghếch nhất thiên hạ.

“Ta không biết! Ta thật sự không biết —— ô —— chúng ta là tỷ muội ruột mà!”

“Tỷ muội ruột ngươi cái gì! Ai cùng ngươi là tỷ muội ruột chứ?!”

Nữ tử vóc dáng hơi thấp một chút bất chợt tung chân đá mạnh vào ngực nữ tử tuyệt sắc. Nàng còn chưa kịp kêu thành tiếng, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, vấy lên dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.

Nữ tử đau đớn ôm lấy ngực, hoảng hốt nhìn hai kẻ tỷ muội đã phát điên trước mặt, một lần nữa bước từng bước về phía mép vực.

“Vẫn là để tỷ tỷ nói cho ngươi nghe thì hơn.” Nữ tử cao lớn nở nụ cười nhu hòa, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Ai cho ngươi sinh ra đã là dòng chính nữ? Ai cho ngươi cùng ca ngươi có một mẫu tộc cường đại? Ai cho ngươi có cơ hội trở thành trắc phi thái tử?

Ngươi là đồ bỏ! Chúng ta có gì thua kém ngươi? Chẳng qua chỉ là kém ngươi lúc sinh ra một chút mà thôi! Cùng là nữ nhi của một phụ thân, cớ sao nhân sinh chúng ta lại phải thua kém ngươi nhiều đến thế? Ngươi nói xem, ngươi có đáng chết hay không?”

“Kỳ thực, ngươi vốn còn có thể sống thêm vài tháng nữa, không cần phải vội vã đầu thai như vậy… Chỉ là tối nay ngươi lại cố chấp nghe được điều không nên nghe.” Nữ tử còn lại cất tiếng cười âm u.

Nghe những lời ấy, nữ tử càng khóc thương tâm. Dung nhan tuyệt sắc lệ đọng như hoa lê đẫm mưa, cho dù là đang khóc cũng vẫn xinh đẹp đến động lòng người, khiến lòng người rung động không thôi.

Nữ tử vóc dáng thấp thấy vậy, không nói hai lời liền bước đến, đè lấy nữ tử vừa khóc vừa giãy giụa, vung chủy thủ rạch một đường thật sâu trên khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa kia.

“A ——” cơn đau như xé nát da thịt khiến nữ tử thét lên đầy thống khổ.

Máu tươi tuôn trào từ dung nhan tuyệt sắc, chỉ trong khoảnh khắc, gương mặt trắng mịn như ngọc đã trở nên kinh hãi không chịu nổi, làn da nứt toác, thịt đỏ lộ ra, trông ghê rợn đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 2: Đi chết!


“Đại tỷ tỷ, tam muội muội… Nếu các ngươi thật sự hận ta đến vậy, thì cứ giết ta đi. Chỉ cầu xin các ngươi, tha cho ca ca ta một con đường sống… Hắn hiện tại đã chẳng khác nào một phế nhân, van cầu các ngươi buông tha cho hắn…”

Nữ tử tuyệt sắc biết hôm nay kiếp nạn khó tránh, trong khi hai nữ tử trước mặt phát tiết điên cuồng, nàng vẫn cắn răng chịu đựng đau đớn, cố gắng dốc sức cầu xin vì ca ca của mình.

“Tha cho hắn? Làm sao có khả năng? Để ta nói cho ngươi một bí mật: Mẫu thân tiện nhân của ngươi, cũng chính là chết trong tay mẫu thân ta đấy.”

Hai nữ tử rõ ràng cảm nhận được kh*** c*m khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của đối phương, cùng với dung nhan bị hủy hoại, liền phát cuồng mà từng nhát từng nhát rạch chủy thủ xuống mặt nàng.

Mỗi một nhát đều thật sâu, đến mức ngay cả các nàng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng lưỡi đao chạm đến tận xương cốt.

Sau hơn hai mươi nhát, gương mặt từng khiến người người mê đắm nay đã chẳng còn hình hài. Từ trán đến cằm, không còn lấy một khoảng da thịt lành lặn cỡ hạt gạo.

Đau đớn tột cùng khiến nàng ngất lịm, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Trên đỉnh đầu, thiên tượng cửu tinh liên châu đã bắt đầu. Trăng rằm bị mây che khuất, cả đất trời chìm trong bóng tối đen đặc. Một đàn huỳnh quang trùng bay lượn, ánh sáng yếu ớt rọi xuống khuôn mặt đầm đìa máu me của nữ tử trên mặt đất, càng khiến khung cảnh thêm phần âm u rùng rợn.

Hai nữ tử vừa lòng nhìn kiệt tác của chính mình, bỗng nhiên đồng thời rùng mình, không rõ vì nguyên do gì. Cuối cùng, không còn tiếp tục hành hạ nữa.

Nữ tử vóc dáng cao vận khởi huyền lực, tung chân đá mạnh. Nữ tử đang mê man kia liền bị đá xuống vực sâu vạn trượng.

******************** Hiện đại *********************

Trong phòng Tổng thống của khách sạn Atlantis tại Dubai, Vân Nguyệt loạng choạng thử mấy lần mới miễn cưỡng bò dậy từ mặt đất, lưng thẳng tắp.

Nàng đưa tay lau sạch vết máu bên khóe môi, khẽ cong môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Rất tốt!

Trước mặt nàng là bốn nam nhân – đại bá, nhị bá, tứ thúc và tiểu thúc – là những người thân cận nhất sau khi phụ mẫu nàng qua đời.

Thế nhưng cũng chính bốn người này, trong lúc nàng đang vượt qua cửa ải sinh tử, lại lén lút xông vào khách sạn, thừa dịp nàng không thể bị quấy rầy, ra tay đánh nàng trọng thương.

Nàng là ái nữ của phú thương Vân Khiếu Thiên, tiểu thư Vân gia sinh ra đã ngậm thìa vàng. Sau khi phụ mẫu mất, nàng tiếp quản toàn bộ sản nghiệp Vân gia, là nữ cường nhân khuynh đảo thương giới.

Thế nhưng không ai hay biết, sau tấm màn sáng ngời ấy, nàng còn là một siêu cấp đặc công, mang danh hiệu Phi Ưng.

Nàng cả đời giết người vô số, từng nghĩ rằng có thể sẽ có ngày chết trong tay kẻ khác. Thế nhưng, chưa bao giờ nàng nghĩ rằng người muốn giết mình, lại chính là người thân cận nhất.

“Nguyệt Nhi, muốn chế ngự được ngươi quả thật không phải chuyện dễ dàng.” Đại bá – người có vẻ ngoài ôn hòa nhất – cảm khái nói.

“Hay cho một câu hay. Xem ra các ngươi đã sớm phát hiện thân phận của ta, bởi vậy mới nhiều năm không dám ra tay đúng không?”

“Không sai. Khi ngươi tiếp quản sự nghiệp Vân gia, chúng ta đã muốn động thủ, nhưng rồi được mật báo rằng ngươi là một đặc công lợi hại, chưa từng để lại nhân chứng sống.” Tiểu thúc có phần bất mãn: “Cho nên chúng ta ai cũng không dám vọng động, vẫn luôn chờ cơ hội thích hợp.”

“Nếu như ta đoán không lầm, là Mộ Vân Địch bán đứng ta đúng chứ?” Vân Nguyệt mỉm cười hỏi, như thể chỉ đang đàm luận một đề tài không liên quan gì đến bản thân.

“Đừng nói là bán đứng. Hắn từ nhỏ đã được chúng ta an bài ở bên cạnh ngươi, trở thành bạn chơi thuở thiếu thời, cho nên nên tính là người của chúng ta. Chỉ là… hắn thật sự rất yêu ngươi.”

Nghe nhị bá đáp lời, nụ cười của Vân Nguyệt càng thêm rạng rỡ.

Nụ cười ấy xinh đẹp đến nỗi khiến hoa cũng phải hổ thẹn, ánh lên trong mắt bốn người nam nhân. Thế nhưng, vẻ đẹp ấy lại khiến đáy lòng họ dâng lên một cảm giác lạnh lẽo khó tả – như thể cái rét của mùa đông đang len lỏi từng thớ thịt.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 3: Chó tranh mồi đi thôi!


“Vậy… hiện tại các ngươi muốn thế nào? Ép ta đem sản nghiệp phụ thân lưu lại giao cho các ngươi sao?”

Nhìn cách ra tay của bọn họ không quá nặng, có lẽ ngay từ đầu cũng không thật sự muốn lấy mạng nàng.

Không, phải nói đúng hơn, trước khi lấy được thứ mà bọn họ khao khát, họ sẽ không giết nàng.

Chỉ là, bọn họ lại không biết, nàng sở dĩ lánh đến Dubai bế quan, chính là để tránh bị người khác quấy rầy. Bởi vì nàng đang chuẩn bị đột phá tầng thứ năm của 《 Càn Khôn Bí Lục 》 – nếu bị quấy nhiễu, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì gân mạch đoạn tuyệt.

Bọn họ có lẽ chỉ biết lúc này nàng đang yếu nhất, nhưng không ngờ nàng lại suy kiệt đến mức độ ấy.

Hiện tại, toàn bộ gân mạch nàng đã đứt, không sống qua được mười lăm phút nữa.

Nhưng nàng vẫn muốn biết, rốt cuộc bọn họ đến đây là vì thứ gì.

Không còn vòng vo, đại bá lên tiếng thẳng thừng:

“Chúng ta nghe nói mỗi đời truyền nhân Vân gia đều được thừa hưởng hai bảo vật – 《 Càn Khôn Bí Lục 》 và Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Nguyệt Nhi, chỉ cần ngươi giao hai thứ ấy cho chúng ta, ngươi vẫn sẽ là chủ tịch tập đoàn Vân thị.”

Quả nhiên!

Vân Nguyệt khẽ cười. Nàng đoán không sai, bọn họ từ lâu đã biết đến sự tồn tại của hai bảo vật ấy.

“Vậy thì… tai nạn xe của phụ mẫu ta, cũng là do các ngươi gây ra sao?”

“Nguyệt Nhi, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi!” – Tứ thúc lên tiếng biện bạch đầy vẻ áy náy.

“Được rồi Nguyệt Nhi, đừng lãng phí thời gian nữa, nói cho đại bá biết đi – hai món đồ kia, ngươi rốt cuộc cất ở đâu?”

Vân Nguyệt mỉm cười đầy thâm ý nhìn nhị bá:

“Chẳng lẽ Mộ Vân Địch không nói cho các ngươi biết sao?”

Một câu ấy tựa như tảng đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, khiến lòng người dậy sóng.

Ai cũng biết, Mộ Vân Địch và Vân Nguyệt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Gần đây còn vừa cầu hôn thành công…

Ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía nhị bá, sắc mặt hắn lập tức đỏ bừng như bị lửa thiêu.

“Vân Nguyệt, ngươi đừng giở trò. Hôm nay nếu không giao ra hai món đồ kia, ngươi đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”

“Các vị thúc bá, các ngươi nhìn xem trên người ta, chẳng qua chỉ có mỗi một bộ áo ngủ bằng lụa mỏng, các ngươi nghĩ xem – liệu có thể giấu được gì trong này? Hai món đồ kia tuyệt không có trên người ta.”

“Vậy chúng ở đâu? Con nha đầu thối, đừng hòng chơi trò xảo trá. Tửu đ**m này ngươi đã định trong một tháng, dù có trốn đến chân trời góc biển, chúng ta cũng sẽ lục soát ra. Nếu dám dối trá, đừng trách thúc bá ra tay vô tình.”

“Vậy các ngươi thật sự có thể cam đoan, sau khi ta nói, sẽ để ta tiếp tục làm chủ tịch Vân thị?”

“Không sai. Chúng ta sẽ không đụng đến những tài sản khác của ngươi.”

“Được, ta nói.” – Vân Nguyệt đáp lời dứt khoát.

Bốn người trước mặt nhất thời ánh mắt sáng lên.

“Chỉ là… ta chỉ nói cho nhị bá biết.” – Vân Nguyệt khẽ mỉm cười.

Cả bốn người đều nhất thời nghẹn lời.

“Được thôi. Dù sao chúng ta cũng đang ở trong khách sạn này, cứ chờ cho đến khi tìm được vật cũng không muộn. Không sợ ngươi giở trò.”

Nhị bá, để chứng minh mình không có lòng riêng, liền không chút do dự bước đến bên cạnh nàng.

Vân Nguyệt gọi nhị bá ghé tai lại gần, thấp giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:

“Nhị bá, ngươi có tin hay không – Nguyệt Nhi có cách khiến các ngươi chết một cách rất thảm?”

Nhị bá cau chặt mày, vừa định lên tiếng, thì đã nghe Vân Nguyệt dùng giọng lớn đủ để tất cả nghe thấy:

“Ngươi đi đâu, Mộ Vân Địch liền biết tiếp theo nên làm gì.”

“Ngươi rốt cuộc đang nói gì?” – Nhị bá tức tối nhìn nàng, cảm thấy nàng thật sự có vấn đề về đầu óc. Muốn giá họa cho hắn cũng được, nhưng thủ đoạn này quá non nớt rồi! Hắn nói hắn không nghe thấy…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 4: Nguy cơ trong một sớm một chiều yêu nghiệt


Chẳng lẽ bọn họ lại không cho nàng cơ hội nói một lần nữa hay sao? Dù gì thì người còn đang ở đây, chẳng lẽ lại sợ không lấy được đồ vật?

Chỉ tiếc, nhị bá rõ ràng đã nghĩ sai rồi.

Phải, ai có thể ngờ được rằng một kẻ hấp hối, đang ở ranh giới sinh tử, lại vẫn có thể tính kế người khác, thậm chí đem cả sinh mạng mình đặt vào trong bàn cờ?

Nàng – Vân Nguyệt – cho dù có chết, cũng tuyệt đối không để tiện nghi rơi vào tay mấy lão già kia cùng Mộ Vân Địch. Nàng sẽ mỉm cười chờ họ trên đường hoàng tuyền. Dẫu cho phải xuống địa ngục, nàng cũng quyết cùng bọn họ sống chết một phen!

Trong ba người còn lại, nhìn thấy hai người kia, gương mặt đều lộ vẻ không vui.

Vừa định mở miệng, lại thấy Vân Nguyệt sắc mặt biến đổi.

Ồ ồ! Máu tươi từ miệng nàng phun trào, sắc mặt tái xanh, ánh mắt trừng lớn, mang theo vẻ không dám tin mà nhìn về phía nhị bá.

“Nhị bá… Ngươi lại… Ngươi…”

Vừa dứt lời, thân thể Vân Nguyệt ngã gục về sau, không còn lấy một hơi thở.

Nhị bá thấy tình thế bất lợi, biết có nhảy vào Hoàng Hà cũng khó lòng rửa sạch tội lỗi. Nhân lúc ba người kia còn đang kinh ngạc, liền đập vỡ cửa kính, từ độ cao hơn ba trăm trượng lao mình xuống.

Ba người còn lại thấy thế, lập tức hành động theo.

Một hồi tranh đấu tử vong không lối thoát, từ đây mở màn…

Trong căn phòng sang trọng, chỉ còn lại một thi thể nữ nhân nằm đó, khóe môi nàng khẽ nhếch lên.

Có những người, vốn đã định trước là sẽ mỉm cười mà sống, mỉm cười mà sinh, và dẫu cho có chết… cũng vẫn sẽ cười…

******************* Bắc Tường Quốc ********************

Ngoại thành Ký Châu, Bắc Tường Quốc – nơi Vực Đoạn Hồn – đột nhiên cuồng phong gào thét. Trong phạm vi năm mươi trượng quanh đó, cây đại thụ to lớn cũng không chịu nổi sức tàn phá của cuồng phong, bị bật cả rễ, đập loạn trong gió như dã thú nổi giận.

Chính giữa tâm bão là một nam tử tuyệt sắc khoác hắc bào, tóc bạc tung bay, đôi mắt đỏ rực, máu tươi không ngừng tuôn trào nơi khóe môi. Hắn gắng gượng chống đỡ một tầng hào quang màu đỏ óng ánh, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn khinh miệt nhìn về phía trước – nơi có một nam nhân vận áo bào xanh đen, kẻ vừa bất ngờ đánh lén hắn, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.

Cuồng phong thổi tung mái tóc bạc dài, khiến chúng tung bay dữ dội giữa không trung. Kết hợp cùng hắc bào nhẹ nhàng bay lượn và ánh mắt như bảo thạch đỏ rực, dù rơi vào thế hạ phong, hắn vẫn mang theo áp lực bức người, tựa như duy ngã độc tôn giữa thiên địa.

Dù biết đối phương đang suy yếu cực độ, nhưng nam tử áo bào xanh đen vẫn không dám tùy tiện tấn công. Hắn chỉ dám tụ lực, khiến quang cầu màu vàng càng lúc càng sáng rực, chiếu rọi vào lớp hào quang đỏ đang ngày một nhỏ lại của tóc bạc nam tử.

Quang cầu vàng mỗi lúc một lớn, còn tầng hào quang đỏ dưới sự chống đỡ gắng gượng càng lúc càng yếu đi, đồng thời dao động ngày càng mãnh liệt. Tóc bạc nam tử lại lần nữa phun ra một ngụm máu lớn.

“Đùng ~”

Âm thanh chát chúa vang lên – một phần hào quang đỏ bị đánh vỡ tan tành.

Ánh mắt nam tử áo bào xanh đen bỗng sáng rực lên, nhưng hắn vẫn không dám phát động đòn đánh cuối cùng. Chỉ dám tiếp tục vừa bảo vệ bản thân bằng quang cầu vàng, vừa áp bức phần hào quang đỏ đã sắp tan biến.

Cho đến khi hắn thấy đối phương hơi hé mở áo bào, nơi vị trí trái tim thấp thoáng hiện ra ánh đỏ lờ mờ, mỗi lúc một mờ nhạt hơn, hắn mới cất tiếng cười vang dội.

“Ha ha ha ha… Không ngờ, đường đường là Xích Diễm, hôm nay lại chết dưới tay ta.”

Xích Diễm khẽ nheo đôi mắt đỏ, ánh mắt lạnh như băng nhìn nam tử áo xanh đang cười đắc ý. Loại người như vậy, ngày thường muốn chạm vào vạt áo hắn còn khó, huống chi là muốn lấy mạng hắn?

Thiên tượng cửu tinh liên châu còn cần nửa canh giờ mới kết thúc, cũng chính là nói, lực lượng của hắn chỉ có thể hồi phục sau nửa canh giờ nữa. Nhưng nhìn tình thế trước mắt, e rằng chưa đầy thời gian uống một chén trà nhỏ, hắn đã không còn chống đỡ nổi.

Chẳng lẽ, trời thực sự muốn hắn vong mệnh sao?

Tầng hào quang đỏ… đã mờ nhạt đến cực điểm.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 5: Kéo phong xuyên qua – Đập chết ngươi nha!


Những vết nứt nơi màn chắn cũng ngày một nhiều thêm…

Xem ra hôm nay đúng là đại kiếp của hắn!

Chứng kiến Xích Diễm không hề lộ ra chút khiếp sợ nào, dù toàn thân trọng thương vẫn giữ vẻ thản nhiên, thong dong như không, trong lòng nam tử áo bào xanh cũng không khỏi dâng lên một tia kính trọng sâu sắc.

Cường giả chính là cường giả, dù đang đứng trước lằn ranh sinh tử, vẫn có thể vững vàng như Thái Sơn đổ trước mặt mà sắc mặt chẳng đổi.

“Xích Diễm, ta kính ngươi là một cường giả. Lâm chung, ngươi có lời nào muốn nói chăng?”

“Đương nhiên là có!”

Thanh âm của hắn như khúc đàn trầm bổng, vang lên tựa mang theo từ lực, khiến người ta không thể không nghe theo.

“Tốt, vậy ngươi cứ nói. Nếu có điều gì muốn gửi gắm, ta có thể giúp ngươi truyền đạt.”

Xích Diễm khẽ cười, nụ cười yêu nghiệt làm đôi mắt đỏ vốn đã diễm lệ lại càng chói lòa lộng lẫy.

“Truyền đạt thì không cần. Bổn tọa muốn nói, là nói cho ngươi nghe.”

“Ồ?” Sắc mặt nam tử áo xanh thoáng biến đổi, “Vậy nói đi.”

“Bổn tọa chỉ muốn ngươi biết rằng… cho dù có chết, bổn tọa cũng sẽ kéo ngươi cùng hồn phi phách tán!”

Nghe lời ấy, nam tử áo xanh sững người, rồi sắc mặt đại biến.

Hỏng rồi, sao hắn lại quên mất rằng những người như bọn họ có thể thi triển Binh Giải?

Sau khi thi triển, tuy chính mình cũng sẽ chết, nhưng lại có thể trong khoảnh khắc trước đó khiến công lực tăng vọt gấp trăm lần!

Hỏng rồi… hỏng thật rồi…

Nam tử áo xanh lập tức tăng cường lực đạo, chuẩn bị ném kim cầu về phía Xích Diễm, sau đó thừa cơ thoát thân.

Nếu kim cầu đánh trúng, Xích Diễm chắc chắn sẽ bỏ mạng. Hắn ngửa mặt lên trời, hai tay hợp lại, định dốc sức thi triển Binh Giải trước khi kim cầu chạm đến.

Ngay trong khoảnh khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc ấy, một nữ tử từ trên trời giáng xuống.

“Rắc!”

Một tia sấm sét đánh xuống.

Đi kèm với nó là một luồng hào quang như rắn bạc xé rách tầng không trung mà lao thẳng xuống. Trong chớp mắt, luồng sáng ấy đánh trúng nữ tử đang lao nhanh về phía họ.

Tốc độ của nữ tử kia lại càng tăng vọt.

Chỉ trong chớp mắt, từ nơi cách hơn mười trượng bên ngoài, nàng đã hiện diện ngay trước mặt bọn họ.

Nam tử áo xanh thậm chí chưa kịp phản ứng, đã bị nữ tử từ trên trời giáng xuống ấy đập trúng.

Dù hắn đã dùng kim cầu chuẩn bị công kích Xích Diễm làm hộ thể, nhưng cú rơi mang theo lực va đập từ vạn trượng trời cao cộng thêm điện quang chấn nổ, vẫn dễ dàng phá vỡ kim cầu, khiến chủ nhân kim cầu hơi thở đoạn tuyệt, não bộ nổ tung.

Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng lại tựa như một vở hí kịch khó tin.

Xích Diễm ngẩn người, thu hồi hào quang đỏ, nhìn cảnh tượng trước mắt. Đôi mắt đỏ như bảo thạch khẽ nheo lại, khóe môi cong lên một nụ cười hàm chứa vô vàn cảm xúc.

Thật không ngờ, ông trời lại cũng có lúc đoái hoài đến hắn.

Che ngực, cau mày ho khẽ hai tiếng, một ngụm máu tươi nữa trào ra. Xích Diễm lập tức nhập định, tiến vào trạng thái tĩnh tọa.

Nửa canh giờ sau, thiên tượng cửu tinh liên châu dần tan biến, vầng trăng tròn rực rỡ lại lần nữa hiện diện giữa không trung, chiếu sáng khắp mặt đất tựa như phủ lên một tầng lụa ngọc.

Một đạo ánh sáng nhàn nhạt, bằng mắt thường khó nhìn thấy, từ vầng trăng nhẹ nhàng rơi xuống, bao phủ l*n đ*nh đầu Xích Diễm. Trong khoảnh khắc, ánh sáng dịu dàng ấy chậm rãi phủ trọn thân thể hắn.

Vị trí trái tim từng mờ nhạt, gần như đen sẫm, dưới ánh trăng ấm áp kia chậm rãi tiêu tán.

Lúc này, Xích Diễm nửa mở áo, mái tóc dài như ngân hà đổ xuống, ôm lấy thân thể, vây quanh nửa bờ vai cường tráng. Những lọn tóc ấy khẽ phủ lên làn da để lộ, tỏa ra ánh sáng ngân nhuận mơ màng.

Dưới ánh trăng rực rỡ lưu chuyển, quầng sáng ấy nhẹ nhàng lướt qua gương mặt tựa mộng ảo, trượt theo cổ xuống nơi ngực, nơi ấy hội tụ ánh sáng – nơi những cơ bắp khỏe mạnh, ngực rắn chắc, từng đường cong sáu múi cơ bụng hiện lên rõ ràng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 6: Tiên nữ hạ phàm, mất hết mặt mũi trước!


Làn da mang sắc đồng cổ, không hề có vẻ tái nhợt bệnh tật, lại chẳng phải do cố tình nhuộm sắc mà thành – mà tựa như được ánh trăng nhuộm thành sứ men, sáng bóng mịn màng, dịu dàng mà oánh nhuận. Cả con người hắn tỏa ra một thứ ánh sáng mê hoặc, khiến người ta hoa mắt thần mê, phiêu nhiên như tiên, không dám nhìn thẳng.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, Xích Diễm chậm rãi mở mắt. Nhờ hấp thụ tinh hoa ánh trăng, hắn đã khôi phục được đôi phần. Tuy thương thế vẫn còn trầm trọng, nhưng chí ít đã không còn đe dọa đến tính mạng.

Một làn ánh hồng nhàn nhạt vụt qua, tóc bạc cùng đôi mắt đỏ đã biến mất, thay thế là mái tóc đen tuyền như mực tung bay và đôi mắt đen thẳm như tinh tú giữa đêm tối.

Hắn đứng dậy, bước đến bên thi thể nam tử áo bào xanh. Ánh hồng trong tay lóe lên, một linh hồn trong suốt lập tức bị kéo ra khỏi thân thể kia, run rẩy không ngừng, rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Chỉ thấy trong tay Xích Diễm, ánh hồng hóa thành liệt hỏa, trong thoáng chốc đã thiêu linh hồn ấy thành tro bụi, không còn một chút tàn dư.

Kẻ dám có ý định sát hại hắn – Xích Diễm – nhất định phải chịu kết cục hồn phi phách tán!

Nhìn gương mặt cứng đờ của Thanh Bào Nhân, khóe môi Xích Diễm khẽ cong lên.

Hắn khẽ vẫy tay không thành tiếng, lập tức một con hắc lang to lớn như gấu chó xuất hiện. Không giống như những huyền thú thông thường, đây là một ma thú, toàn thân bốc cháy bằng ngọn lửa ma dị đáng sợ, dữ tợn mà hừng hực.

Khi chủ nhân không còn năng lực, nó từng bị phong ấn không thể xuất thế. Nay cuối cùng cũng được thở một hơi ác khí!

Hắc lang ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm rống dị thường, toàn thân run lên. Từ người nó b*n r* vô số hỏa tinh, có cái rơi lên thân cây, có cái rơi xuống đất bùn. Chỉ trong nháy mắt, nơi nào tiếp xúc liền bốc cháy, để lại một lỗ cháy đen xì sâu hoắm.

Xích Diễm như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi nóng rực, bước đến bên ma lang, nhảy lên lưng nó.

“Dừng lại.”

Ma lang vừa chuẩn bị hành động thì nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức dừng lại.

Xích Diễm từ lưng ma lang nhảy xuống, đi đến bên nữ tử vừa rồi từ trên trời giáng xuống, chính là kẻ đã cứu mạng hắn.

Nàng nằm úp người xuống đất, mặt úp xuống, cả thân thể ngã dúi dụi – có thể nói là thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Dẫu cho có là tiên nữ hạ phàm, lúc này cũng thật sự… mất hết mặt mũi.

Vốn không định nhìn kỹ dáng dấp của nữ tử này, thế nhưng hắn lại cảm nhận được hơi thở yếu ớt vẫn còn tồn tại trong cơ thể nàng.

Ngẩng đầu nhìn lên vách núi dựng đứng phía trên, nơi ấy quả thực không thể thấy được đỉnh. Mà nơi hắn đang đứng, lại là vực sâu vạn trượng. Vậy mà nữ tử này lại có thể từ đó rơi xuống… mà vẫn không chết?

Dù sao đi nữa, nữ tử này là ân nhân cứu mạng hắn. Nếu nàng đã chết thì thôi, nhưng nay nàng chưa chết…

Xích Diễm – hắn vốn không thích nợ ân tình của bất cứ ai. Đã vậy, thì liền giúp nàng một tay.

Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận lật người nữ tử lại. Mặc dù trong đầu đã chuẩn bị đủ các hình ảnh xấu xí tàn tạ, thế nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, Xích Diễm vẫn không khỏi hít sâu một hơi.

Gương mặt nữ tử ấy máu thịt be bét, gần như không còn một mảnh da hoàn chỉnh. Đây tuyệt đối không phải là hậu quả do ngã từ trên cao xuống, mà là có kẻ đã dùng đao – từng đao từng đao – cố ý khắc thành như vậy!

Phải là mối hận thù sâu đậm đến nhường nào, mới có thể khiến một người tàn độc như thế với một người khác? Đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng còn chưa đủ, lại còn phải trước đó… hủy toàn bộ dung nhan nàng?

Nhìn vào kiểu tóc và cách trang điểm, nàng hẳn là một thiếu nữ chưa xuất giá, vậy thì không thể là bị phu quân hành hạ vì bắt gian.

Nam nhân bình thường, cho dù có đối mặt với một nữ nhân xấu xí, cũng sẽ không ra tay tàn độc đến vậy.

Vậy khả năng duy nhất chính là – dung mạo nàng đã khiến một nữ nhân khác phải ganh ghét đến cực điểm, nên mới bị đem ra làm nơi trút giận…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 7: Lời đồn trung thiên ly hoa


Nếu là như vậy, thì nữ tử này trước kia hẳn phải có dung mạo khuynh thành mới đúng. Nay dung nhan bị hủy đến mức này, nàng nhất định đang sống trong thống khổ lắm chứ?

Nghe đồn nữ nhân yêu nhan sắc còn hơn tất cả mọi thứ…

Vậy thì hắn rốt cuộc là nên cứu, hay không cứu?

Từ lúc nào, ngay cả chính Xích Diễm cũng không hay biết, hắn lại bắt đầu suy nghĩ vì người khác, mà người đó lại còn là một nữ tử có dung nhan đã bị hủy hoại hoàn toàn, kinh khủng đến mức chẳng ai dám nhìn thẳng.

Thở dài một tiếng, cuối cùng Xích Diễm vẫn bế nàng lên.

Thôi thì, cứ cứu nàng một mạng đi. Nếu đổi lại là hắn, chỉ cần có một tia hy vọng sống sót, hắn cũng sẽ không cam lòng buông xuôi. Ít nhất, phải chờ đến khi kẻ hại mình nhận lấy báo ứng rồi mới chết, chẳng phải như vậy mới thỏa lòng sao?

Nhờ có lớp quang mang hồng nhạt quanh người Xích Diễm bảo hộ, nữ tử không bị ngọn lửa ma lang thiêu cháy.

Chỉ trong thoáng chốc, ma lang đã tung vó chạy vút đi, hướng thẳng về vách núi dựng đứng phía trên mà lao lên…

****************** Bắc Tường Quốc ********************

Chẳng phải nàng đã đứt kinh mạch mà chết rồi sao? Vì cớ gì lại còn cảm nhận được từng cơn đau nóng rực như thiêu như đốt thế này? Đặc biệt là gương mặt – dường như chỉ cần hơi nhíu mày một chút, toàn bộ mặt nàng liền như bị xé rách đến nơi.

Chẳng lẽ lão già họ Hỏa kia đã dùng loại vu thuật gì để cứu sống nàng, rồi lại tra tấn nàng, muốn ép nàng tiết lộ tung tích hai vật kia?

Vân Nguyệt khẽ rùng mình. Nàng trước tiên cảm nhận hơi thở xung quanh, khi chắc chắn không có ai bên cạnh, mới cố ép mình mở mắt ra.

“Tư ——”

Nàng rốt cuộc đã bị làm sao? Vì cớ gì chỉ là một động tác nhỏ như mở mắt, cũng khiến đau đến mức nước mắt trào ra?

Nàng thử động tay chân.

“Tư ——”

… Không còn nghi ngờ gì nữa – nàng không chỉ là đứt kinh mạch, mà là gãy cả xương cốt!

Trước mắt mơ hồ dần hiện rõ quang cảnh.

Đây là một căn phòng mang phong vị cổ xưa, tông màu chủ đạo là đỏ và đen, mang theo cảm giác nghiêm trang xen lẫn vài phần mê hoặc.

Bày trí trong phòng rất đơn giản: một chiếc giường lớn, một chiếc tủ đầu giường, một chiếc tủ đựng đầy dược liệu, một bàn trang điểm, một bàn tròn nhỏ, xung quanh đặt bốn chiếc ghế. Trên tủ đầu giường đặt một chậu hoa – đỏ đen đan xen cùng nở rộ…

Hửm?

Vân Nguyệt chăm chú nhìn đóa hoa kiều diễm ấy.

Loại hoa này… sao lại giống hệt như thiên ly hoa được ghi chép trong 《Càn Khôn Bí Lục》?

Nàng gắng sức hít sâu một hơi.

Không sai – hương thơm cũng giống y như ghi trong bí lục!

Cả căn phòng, cả thân thể nàng đều tràn ngập mùi hương thiên ly hoa.

Bấy nhiêu năm nay, nàng từng chu du khắp chốn, mỗi khi đến một vùng đất mới, đều tìm đến nông dân và thương nhân chuyên trồng hoa, tìm hiểu về những loại hoa và dược liệu được chép trong 《Càn Khôn Bí Lục》. Nhưng kỳ lạ thay, suốt bao năm, nàng chưa từng tìm được một loại nào trong thực tế cả.

Thiên ly hoa chính là một trong số đó.

Nếu không phải nhờ những phương pháp tu luyện và võ học trong 《Càn Khôn Bí Lục》 đã giúp nàng rất nhiều – và nàng cũng từng luyện chế thành công một vài loại đan dược ít ỏi trong đó – thì nàng đã sớm cho rằng cuốn sách ấy chỉ là một trò lừa gạt mà thôi.

Nhưng vì sao… trong căn phòng này lại có thiên ly hoa?

Thiên ly hoa có công dụng mạnh mẽ trong việc cường gân hoạt huyết, chữa lành gãy xương, thậm chí hiệu quả của nó có thể gọi là thần diệu.

Chỉ là, nếu chỉ nghiền nát hoa để hầm thuốc rồi dùng bôi ngoài, hiệu quả chỉ bằng một phần nhỏ so với việc luyện chế thành đan dược.

Cả người nàng lúc này đều tràn ngập hương thiên ly hoa – điều đó nói lên rằng có người đang cứu nàng.

Cảm nhận được toàn thân bị băng bó như xác ướp, nàng chợt thấy hoang mang.

Rốt cuộc, nàng đã xảy ra chuyện gì? Ai đã cứu nàng? Nàng hiện đang ở đâu?

Vân Nguyệt cố gắng suy nghĩ…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 8: Một tổ tiện nhân


Mẫu thân bị hãm hại đến chết, nàng thì bị người chèn ép, ca ca trúng độc, còn nàng, trong một lần vô tình, lại nghe được bí mật không nên nghe. Kết cục, bị chính tỷ muội thân sinh bắt cóc, bị các nàng hủy hoại dung nhan, cuối cùng đá thẳng xuống sườn núi… Từng cảnh tượng tựa như thước phim lần lượt hiện ra trong đầu nàng, rõ ràng từng mảnh một.

Khi đang kinh ngạc nhận ra bản thân đã xuyên không, trong ngực nàng cũng dâng lên một luồng phẫn nộ trước nay chưa từng có.

Đúng vậy, nàng đã xuyên qua – xuyên đến thân thể một nữ tử đáng thương bị chính người thân phản bội và giết hại. Không chỉ vậy, nàng còn thừa hưởng ký ức và cảm xúc của thân xác này.

Loại cảm giác giãy giụa trong tuyệt vọng trước khi chết, từng nhát dao lạnh lẽo xẻ đôi da thịt khuôn mặt ấy… từng khoảnh khắc đau đến thấu xương tủy, như vẫn còn lưu lại trong từng tế bào.

Thù mới hận cũ chồng chất, khiến nàng hận không thể lập tức quay về, đem đám tiện nhân kia xé thành từng mảnh!

Thế nhưng hiện tại, ngoài ngón tay, toàn thân nàng cơ hồ không thể động đậy được chút nào.

Khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong lên – chỉ là một động tác nhỏ thế thôi, lúc này với nàng cũng đã đau đến tận xương tủy.

Thế nhưng, nàng lại càng cười đậm hơn.

Rất tốt!

Bởi vì nàng đã xuyên qua, cho nên kiếp trước kia – bốn lão già đáng chết cùng tên vị hôn phu ngay từ nhỏ đã âm thầm ẩn núp bên cạnh nàng – xem như vận khí của bọn chúng tốt. Trước khi nàng chết, còn có thể vung vuốt làm loạn một hồi, dù sao thì nàng cũng đã bất lực rồi.

Nhưng còn Hàn Phi Vui Vẻ! Lăng Thanh Vân! Lăng Thanh Vi! Lăng Tích Thái! Và cả người cha không trách nhiệm – Lăng Trọng Khanh! Cái tên tiểu nhân theo gió trở cờ – Phương di nương! Cùng với nữ nhi của ả – Lăng Thanh Lôi!

Vân Nguyệt – nàng tới rồi! Tới để thay thế Lăng Thanh Nguyệt sống tiếp! Sống thật tốt, thật mạnh mẽ!

Hy vọng đám người kia có thể biết quý trọng những ngày lành chẳng còn bao nhiêu còn sót lại của mình!

Vân Nguyệt cố sức nhúc nhích thân thể.

Lần này bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, dù không biết lý do gì mà chưa chết, nhưng cũng đã rất gần kề cái chết.

Chỉ cần hơi động, nàng liền cảm thấy một trận ngột ngạt nơi ngực. Nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, chỉ thế thôi cũng khiến xương cốt toàn thân đau đớn kịch liệt.

Một ngụm máu trào lên từ phổi, dâng đến khoang miệng…

Đáng chết, ngay cả việc xoay người nàng cũng không làm nổi, giờ phải phun máu này đi đâu? Lẽ nào lại phải nuốt trở vào…

Thật là – đến một ngụm nước cũng có thể khiến anh hùng hảo hán chết ngạt a!

Ngay trong khoảnh khắc ngột ngạt ấy, cửa phòng mở ra. Một tiểu nha hoàn mặc váy xanh biếc, tóc búi đơn giản bước vào.

Vừa thấy Vân Nguyệt đã tỉnh, trên mặt nàng lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

“Cô nương, ngươi tỉnh rồi sao?”

Thấy Vân Nguyệt cố gắng trề môi ra hiệu, nha đầu vội hỏi: “Cô nương là muốn nôn sao?”

Vân Nguyệt tán thưởng nhìn nàng một cái.

“Cô nương, hiện tại ngươi tuyệt đối không thể cử động. Có nhiều không để phun ra không?”

Vân Nguyệt lắc đầu.

Nha hoàn lập tức lấy ra một chiếc khăn vải đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận đưa lên tiếp lấy vật trong miệng nàng.

“Cô nương, chưởng quỹ dặn dò, nếu cô nương tỉnh lại, nhất định phải báo cho hắn. Ngươi chờ một chút, nô tì đi gọi người rồi quay lại ngay.”

“Hảo.”

Chỉ một chữ, nhưng cũng khiến Vân Nguyệt phải nhíu mày. Giọng nói khàn khàn khô khốc ấy… thật sự là từ nàng phát ra sao?

Chẳng bao lâu sau, một nam tử mặc bạch y, tuổi độ hai mươi, dung mạo tuấn tú, liền bước đến trước giường Vân Nguyệt. Ánh mắt ôn nhu, quan tâm nói:

“Cô nương bị trọng thương, toàn thân gãy xương nhiều chỗ. Giờ có thể tỉnh lại đã là phúc phận lớn. Chắc chắn đang rất đau, xin cô nương cố gắng nhẫn nhịn một chút.”

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.”

Đôi mắt Bạch Cẩn Sơn hơi lóe sáng. “Cô nương còn có thể nói chuyện sao?” Trong lòng hắn vốn nghĩ, gương mặt nàng bị thương đến mức ấy, làm sao có thể…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 9: Tụ Bảo Đường thần bí chủ nhân


Quả nhiên, nàng không thể phát ra chút thanh âm nào.

“Ân.” Hiện tại, nàng chỉ có thể dùng lời nói – những động tác như gật đầu, nàng hoàn toàn không thể thực hiện nổi.

Thấy trong mắt Vân Nguyệt ánh lên tia cảm kích, Bạch Cẩn Sơn liền nói: “Cô nương không cần cảm tạ tại hạ, người cứu cô nương là chủ nhân của tại hạ.”

“Kia… dám hỏi công tử, chủ nhân quý tính đại danh? Nơi đây là chốn nào? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”

“Nơi này là Tụ Bảo Đường, chủ thượng họ tên không tiện tiết lộ, mong cô nương thứ lỗi. Sau khi chủ thượng cứu cô nương về, cô đã hôn mê suốt hai ngày rồi.”

Tụ Bảo Đường – chính là nơi vừa là bảo tàng vừa là phòng đấu giá lớn nhất của toàn bộ Huyễn Ảnh đại lục, có chi nhánh khắp nơi. Người đứng đầu nơi này, nghe đồn là nhân vật giàu có nhất toàn lục địa. Với danh tiếng hiển hách như vậy, ngay cả trong khuê phòng Lăng Thanh Nguyệt, nàng cũng từng nghe nhắc đến.

Chỉ là không ngờ, người cứu nàng… lại chính là lão bản Tụ Bảo Đường.

“Được quý bảo địa thu lưu, tiểu nữ cảm kích vô cùng.”

“Tại hạ là Bạch Cẩn Sơn, hiện đang giữ chức chưởng quỹ phân đà Ký Châu.”

“Bạch chưởng quỹ.”

“Không biết cô nương nên xưng hô thế nào?”

“Vân Nguyệt.”

Nàng không muốn tiết lộ tên thật quá sớm. Không phải vì nghi kỵ người Tụ Bảo Đường, mà bởi nơi đây vốn là nơi Lăng gia rất thường lui tới. Vạn nhất cái tên ấy truyền đến tai người của Lăng gia, trong khi nàng vẫn chưa có khả năng bảo vệ bản thân – vậy chẳng khác gì tự đẩy mình vào chỗ chết.

“Chủ thượng quý đường ra tay cứu mạng, không biết tiểu nữ tử nên lấy gì báo đáp?” Có một số việc, vẫn là nên nói rõ trước, để sau không sinh lắm chuyện phiền phức.

Bạch Cẩn Sơn mỉm cười nhàn nhạt. “Chủ thượng của tại hạ xưa nay rất ít khi ở lại Ký Châu, hơn nữa cũng chưa từng mong nhận báo đáp. Lần này cứu cô nương chỉ là tiện đường mà thôi, không cần bận tâm. Cô nương nếu bình phục, tùy thời đều có thể rời đi.”

Tiện đường?!

Vân Nguyệt khẽ nhíu mày – động tác tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến vết thương đau nhói khiến nàng phải hít vào một hơi lạnh.

Nàng nhớ rõ mình bị đá xuống vực sâu vạn trượng – mà nơi ấy, Vực Đoạn Hồn, vốn rất ít người qua lại, huống hồ là vực sâu dưới đáy vách núi…

Như vậy mà gọi là “tiện đường”? Quả thực là chuyện chỉ để dọa quỷ!

Thực ra, ngay lúc bị Lăng Thanh Vân đá xuống, nàng đã đau đến tỉnh táo. Sau đó, nàng mở to mắt trơ trọi mà nhìn ngắm vạn vật thay đổi dưới vực sâu.

Mới đầu nàng còn cố gắng kêu cứu, sợ hãi vô cùng. Nhưng vực thẳm quá sâu, rơi mãi vẫn chưa đến đáy, đến cuối cùng nàng lại không còn sợ hãi nữa, ngược lại tỉnh táo hẳn lên, đem mọi cảnh tượng mình thấy trước khi chết ghi nhớ rõ ràng.

Ngay thời khắc sắp chạm đất, nàng trông thấy một nam tử tóc bạc mặc hắc bào tuyệt sắc đang giao đấu kịch liệt cùng một nam tử vận thanh bào.

Bộ thanh bào ấy tuy nàng chưa từng thấy qua, nhưng kiểu dáng thì vô cùng quen thuộc. Đó chính là y phục của Thánh Cung đệ tử.

Bởi vì trong nhà nàng, Lăng Tích Thái, Lăng Thanh Vân, và Lăng Thanh Vi đều mặc kiểu y phục ấy. Tuy sắc cấp có khác, nhưng mẫu mã thì không sai đi đâu được.

Cho nên, người là chủ nhân Tụ Bảo Đường tuyệt đối không thể là thanh bào nam tử kia, mà chắc chắn là vị tóc bạc mặc hắc bào kia.

Lời nói của Bạch Cẩn Sơn, dù sao cũng khiến lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.

Đời này, nàng chỉ muốn báo thù, sống một cuộc đời tự do tự tại, không còn phải sống trong sự toan tính khổ mệt như kiếp trước nữa.

Chủ thượng Tụ Bảo Đường – chỉ cần nhìn qua diện mạo mộng ảo yêu nghiệt kia, cũng biết tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó. Nàng vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

“Như vậy, đa tạ Bạch chưởng quỹ.”

Sau khi giúp Vân Nguyệt kiểm tra thân thể, Bạch Cẩn Sơn gọi nha hoàn đến thoa thuốc cho nàng.

“Vân cô nương, thương thế của ngươi quá nặng. Dù có thiên ly hoa dùng làm thuốc mỡ, muốn khỏi hoàn toàn e cũng phải mất ít nhất trăm ngày.”
 
Back
Top Bottom