Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 70: Quy mô nhân khẩu



Huyện Trường Bình.

Từ đường Trần thị.

Cao tầng của Trần thị nhất tộc đứng cúi đầu, bên trái là cao tầng của nhà

máy pháp khí do Trần Lương Ngọc cầm đầu, bên phải là quan viên huyện nha

huyện Trường Bình.

Ánh mắt Trần Đạo Huyền đảo qua Trần Lương Ngọc, cuối cùng rơi vào trên

người đứng đầu bên phải - Trần Chi huyện lệnh huyện Trường Bình.

"Trần huyện lệnh, ta lệnh cho ngươi điều tra tình huống chi tiết nhân khẩu

trong tộc, đã điều tra xong chưa?"

"Bẩm thiếu tộc trưởng."

Trần Chi chắp tay, “thuộc hạ đã điều tra xong mười ngày trước, qua huyện

nha kiểm tra lại.

Trần thị nhất tộc ta có 1039 trẻ em dưới mười tuổi, trai tráng từ mười lăm

đến bốn mươi tuổi nhiều nhất đạt tới 1665 người, trên 40 tuổi ít nhất chỉ có 969

người.

Trong đó, số nam đinh trưởng thành trong gia tộc đạt tới 914 người, phụ nữ

trưởng thành chỉ có 751 người, trong huyện thành..."

Trần Chi thuần thục báo cáo số liệu nhân khẩu gia tộc lại một lần nữa, kết

quả kiểm tra nhân khẩu và số liệu huyện nha trình lên lần này không khác gì

mười ngày trước.

Chứng minh trong khoảng thời gian này, đích xác Trần Chi không có lười

biếng, điều tra chi tiết rõ ràng toàn bộ tình huống nhân khẩu trong tộc.

Trong phần số liệu nhân khẩu này, Trần Đạo Huyền nhìn trúng nhất chính là

người lớn cùng với trẻ em dưới mười tuổi.

Ở thế giới này, bình thường nam nữ thành hôn khá sớm, nữ tử lấy chồng

khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, ngược lại nam tử kết hôn chậm một chút,

nhưng cũng sẽ không vượt qua mười lăm tuổi..

Nhiều năm như vậy, Trần gia không thể phát triển lớn mạnh, một mặt là tài

nguyên tu hành không đủ, không thể sinh ra đủ tu sĩ để bảo hộ tộc nhân, mặt

khác cũng là sản nghiệp gia tộc cằn cỗi, không cách nào nuôi sống được số

lượng nhân khẩu khổng lồ.

Phàm là dân số quy mô ngàn vạn nhân khẩu như Chu gia, tiểu gia tộc như

Trần gia trăm triệu lần cũng không dám nghĩ tới, dù sao phàm nhân của gia tộc

cũng phải tiêu hao các loại tài nguyên, cơm áo gạo tiền đều phải hao phí tài

nguyên.

Tuy rằng tu sĩ chướng mắt những tài nguyên này, nhưng cũng là tài nguyên

trọng yếu đối với một tu tiên gia tộc, ảnh hưởng đến căn cơ gia tộc, bởi vì bọn

ế ẩ ề ể

họ quyết định quy mô nhân khẩu của một gia tộc, ví dụ như điều kiện cơ bản để

duy trì quy mô nhân khẩu —— lương thực!

Chu gia nắm giữ bao nhiêu linh mạch Trần Đạo Huyền không biết, nhưng

đám người ở Quảng An phủ đều biết rõ, số hòn đảo mà Chu gia chỉ dùng để

trồng lương thực bình thường đã có mấy trăm, chứ đừng nói là tàu hàng qua lại

từ Quảng An phủ không ngừng cung cấp lương thực cho người Chu gia.

Chính là vì có những lương thực này mà tộc quần Chu gia mới có thể không

ngừng lớn mạnh, cho nên quy mô nhân khẩu trong tộc đạt tới mấy chục triệu.

Trần Đạo Huyền cũng muốn noi theo phương thức phát triển của Chu gia,

chỉ cần trên cơ sở này làm ra những thay đổi nhất định.

Trần gia muốn phát triển lớn mạnh, không có khả năng dựa vào mấy ngàn

nhân khẩu trên Song Hồ Đảo, tất cả lãnh đạo gia tộc đều biết rõ điểm này.

Nhưng mà hoàn cảnh gia tộc gian nan, ngay cả linh khí để tu luyện cũng

không thể bảo đảm, mù quáng mở rộng nhân khẩu gia tộc chỉ có thể đem gia tộc

triệt để sụp đổ.

Trần Đạo Huyền biết rõ nếu không cách nào chuyển hóa nhân khẩu thành

năng suất, cuối cùng sẽ trở thành gánh nặng khổng lồ của gia tộc chứ không

phải trợ lực.

Đáng mừng chính là Trần gia có sự tồn tại của hắn, mà nhấc lên một chút

mầm mống công nghiệp hóa phiên bản Tiên Giới ở ngoại ô huyện Trường Bình.

Mà nhu cầu công nghiệp hóa đối với dân số là không thể nghi ngờ.

Lấy nhà máy Phi Kiếm trong khu công nghiệp hiện nay mà nói, mặc dù chỉ

cần mười lăm công nhân là có thể vận hành nhà máy Phi Kiếm.

Nhưng nhân lực xung quanh nhà máy phi kiếm này không chỉ có mười lăm

người, ví dụ như người thu mua nguyên liệu linh quặng thạch, phụ trách quản lý

nhà máy, phụ trách đóng gói cho Xích Ảnh Phi Kiếm, cũng chính là xưởng sản

xuất hộp kiếm.

Trần Đạo Huyền bán phi kiếm cho tu sĩ nhân tộc, cũng không đến mức như

bán cho tộc giao nhân, ngay cả bao bì cũng không có.

Những thứ này cũng cần một lượng lớn nhân khẩu, hơn nữa trong tương lai,

nhà máy Phi Kiếm mở rộng quy mô thì nhu cầu nhân khẩu cũng sẽ càng lúc

càng lớn.

Cho nên Trần gia không chỉ muốn lớn mạnh nhân khẩu mà Trần Đạo Huyền

còn chuẩn bị dùng nhân khẩu lớn mạnh vào chuyện trồng trọt lương thực.

Nhưng lương thực cũng là căn cơ quan trọng của gia tộc, Trần gia cũng

không có khả năng chỉ dựa vào phương thức mua bên ngoài để duy trì tiêu hao

lương thực của gia tộc.

Trong lòng Trần Đạo Huyền đã có giải pháp đối với tình huống này, tạm thời

chuyện quan trọng nhất đối với Trần gia chỉ có hai chuyện: Một bồi dưỡng ra

một linh mạch, hai mở rộng quy mô nhân khẩu gia tộc.

Trần Đạo Huyền tính làm hai chuyện này cùng nhau.

ế ấ ố

Chuyện linh mạch đã giải quyết rất tốt, hiện tại thậm chí là tương lai, mở

rộng nhân khẩu gia tộc sẽ là chính sách cơ bản của Trần thị nhất tộc, ít nhất

trong vòng ba trăm năm, chuyện mở rộng dân số của gia tộc cũng sẽ không

dừng lại.

Trần Đạo Huyền nghĩ đến điều này, nhìn về phía Trần Chi nói: "Trần huyện

lệnh, ngày mai ta sẽ lên đường đến Quảng An Phủ để mua sắm vật tư cho gia

tộc.

Trong hai tháng này, ta muốn huyện nha các ngươi thành lập một bộ phận kế

hoạch hóa gia đình, chuyên môn phụ trách cổ vũ tộc nhân sinh sản, ta đặt một

mục tiêu: ta muốn nhân khẩu gia tộc tăng lên gấp mười lần trong vòng ba năm!”

Trần Chi Nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi ngay tại chỗ, vẻ mặt của hắn khổ

sở nói: "Nhưng thiếu tộc trưởng, phụ nữ có thể sinh con trong gia tộc cũng

không nhiều, mở rộng gấp mười lần..."

"Ta biết nữ nhân trong gia tộc hiện tại không đủ nhưng lập tức sẽ đủ."

Trần Đạo Huyền thản nhiên nói.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 71: Mở thưởng



"Thuộc hạ tuân mệnh.".

Trần Chi lĩnh mệnh lui ra, trong lòng hắn đại khái đoán ra thiếu tộc trưởng

muốn dùng phương thức nào để mở rộng số lượng nữ nhân trong tộc.

Đúng vậy, chính là mua nữ nô từ Xuất Vân quốc - chuyện mà tất cả thế lực

tu hành ở Vạn Tinh Hải đều làm.

Càn Nguyên Kiếm Tông cùng Tiên Vân Châu Xuất Vân quốc chiến tranh

kéo dài bốn trăm năm.

Bốn trăm năm này, bất luận là tù binh từ Xuất Vân quốc tu sĩ hay là phàm

nhân, đều bị buôn bán đến Vạn Tinh Hải, trở thành nô lệ của các thế lực tu hành

lớn ở Vạn Tinh Hải.

Xuất Vân quốc tu sĩ tù binh còn tốt một chút.

Nếu thế lực địch nhân có thể xuất được linh thạch, Càn Nguyên Kiếm Tông

cho phép đối phương dùng phương thức trả linh thạch chuộc lại tù binh.

Xuất Vân quốc đối đãi Càn Nguyên Kiếm Tông cũng giống như vậy, song

phương chiến tranh đánh nhiều năm đã sớm hình thành một bộ quy tắc ngầm bí

mật mà không nói ra, tất cả mọi người đều đấu tranh dưới quy tắc ngầm này.

Nếu không, ngay cả một chút quy củ song phương cũng không nói, đó chính

là cao giai tu sĩ tùy ý tàn sát đê giai tu sĩ của địch nhân mình, loại hành vi này

có thể phá hư căn cơ của địch nhân.

Nhưng bất luận là Càn Nguyên Kiếm Tông hay là tông môn sau lưng Xuất

Vân quốc đều không có lựa chọn phương thức này.

Trong mắt Trần Đạo Huyền, đối với bất kỳ thế lực tu hành nào mà nói thì

cao giai tu sĩ giống như lực lượng chiến lược cũng giống như V* kh* h*t nh*n

vậy, mà Vạn Tinh Hải cùng Xuất Vân quốc chiến tranh lại là tiêu hao từng chút

từng chút nội tình của đối phương.

Dựa vào bảy tòa tiên thành mà Càn Nguyên Kiếm Tông thành lập ở Xuất

Vân quốc, không phải, bây giờ là sáu tòa tiên thành, mỗi năm đều điên cuồng

cắn nuốt sinh mệnh tu sĩ của song phương.

Nhiều năm đánh xuống chiến tranh, song phương đã không phải nói dừng là

có thể dừng.

Nếu như nói lúc mới bắt đầu, Càn Nguyên Kiếm Tông công kích Xuất Vân

quốc chỉ là xuất phát từ lợi ích cùng tâm lý báo thù.

Hiện tại mâu thuẫn song phương đã không chỉ là lợi ích, còn có bốn trăm

năm kết thù, ví dụ như Song Hồ Đảo Trần gia mười hai vị tu sĩ Tiên tự bối hy

sinh trên chiến trường Xuất Vân quốc, có thể không hận tu sĩ Xuất Vân quốc

sao?

Chắc chắn ghét!

ấ ố ố ế

Thái độ của tu sĩ Xuất Vân quốc đối với tu sĩ Vạn Tinh Hải cũng là như thế.

Chẳng qua từ kết quả chiến tranh nhiều năm mà xem thì Càn Nguyên Kiếm

Tông vẫn luôn ở thế thượng phong, luôn duy trì thế công đối với Xuất Vân

quốc.

Trừ trận chiến mất đi một tòa tiên thành năm mươi năm trước, Càn Nguyên

Kiếm Tông rất ít khi thất bại trong chiến tranh với Xuất Vân quốc.

An bài xong sự vụ trong tộc, Trần Đạo Huyền mang theo hơn năm mươi

thanh Xích Ảnh phi kiếm còn sót lại, bước lên hành trình đi Quảng An phủ.

......

Một tháng sau, trên boong tàu Thương Long Hào

"Phù!"

Trần Đạo Huyền duỗi thắt lưng, dựa vào lan can nhìn ra cảnh tượng hùng vĩ

của cánh buồm trắng ở cảng Quảng An phủ, phun ra một ngụm trọc khí.

"Mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, đều cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng

hoành tráng!"

Cho dù lấy ánh mắt của Trần Đạo Huyền ở kiếp trước, thông lượng hàng hóa

của cảng Quảng An phủ cũng vượt xa bất kỳ cảng nào ở hiện đại trong kiếp

trước.

Theo Trần Đạo Huyền biết, chỉ riêng Quảng An phủ đã có hơn 10 triệu

người họ Chu.

Phải biết rằng đây không phải là thành phố hiện đại như kiếp trước, Quảng

An phủ cũng không có nhiều công trình bê tông cốt thép như vậy, có thể nâng

cao mật độ dân số trong thành.

Quảng An phủ có thể chứa được nhiều người như vậy, hoàn toàn là dựa vào

nó – một cái nhìn không thấy biên giới, còn khổng lồ hơn cả thành phố trên địa

cầu ở kiếp trước.

Lần thứ hai đến Quảng An phủ, Trần Đạo Huyền nhẹ quen đường cũ, rất

nhanh liền an bài tộc nhân ở khách sạn - nơi cư trú của phàm nhân.

Sau khi ổn định tộc nhân, Trần Đạo Huyền lập tức một mình đi về phía tán

tu phường thị trong Quảng An phủ.

Xếp hàng tiến vào nội thành, sau một loạt quy trình thì trời đã gần chạng

vạng.

Trần Đạo Huyền không dám trì hoãn, gọi tới một chiếc xe đạp vân thú, đi về

phía cửa hàng Hồng m Phi Kiếm ở Tán Tu phường thị.

Một nén nhang sau, Trần Đạo Huyền xuống xe, sau khi xuống xe, hắn có

chút không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.

Giờ phút này, cửa hàng Hồng m Phi Kiếm đang bị tán tu cùng tiểu gia tộc tu

sĩ chiếm giữ ở tán tu phường thị vây kín đến nước chảy không thông.

"Chưởng quỹ nhanh chóng bắt đầu đi, nếu không mở, trời sẽ tối!"

“Đúng vậy, nhanh rút đi!”

"Trần chưởng quỹ mau bắt đầu đi, ta đã liên tục tới hơn một tháng, không

lần nào rút trúng, ta cũng không tin vận đạo ta sẽ kém như vậy, một lần cũng

không trúng được!"

“Đạo hữu đây coi là cái gì, tại hạ đã chờ ở đây ba tháng trước!”.

“......”

Trần Đạo Huyền đứng ở bên ngoài, nghe thanh âm bảy miệng tám lưỡi lại

của đám người, lại nhìn về phía cửa hàng Hồng m Phi Kiếm bị vây quanh, cuối

cùng hắn cũng đem sự tình hỏi thăm.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 72: Mở thưởng (2)



Nguyên lai ngay sau ngày đầu tiên khai trương Hồng m Phi Kiếm cửa hàng

đã bán mấy chục khẩu nhất giai hạ phẩm cùng nhất giai phi kiếm, liền triệt để

phát hỏa ở phụ cận.

Đối với việc Hồng m Phi Kiếm cửa hàng bán chạy, Trần Đạo Huyền đã sớm

có chuẩn bị tâm lý.

Dù sao trước khi mở cửa hàng hắn đã khảo sát thị trường đầy đủ, chất lượng

pháp khí của các cửa hàng pháp khí khác, căn bản không cách nào so sánh với

Hồng m Phi Kiếm cửa hàng

Phi kiếm Trần gia không bán được thì mới là có quỷ.

Nhưng Trần Đạo Huyền tuyệt đối sẽ không nghĩ tới cửa hàng Hồng m Phi

Kiếm lại có thể tạo ra thanh thế lớn như vậy ở tán tu phường thị, bởi vì nói cho

cùng thì hắn chỉ để lại cho Trần Tiên Hạ không đến bốn mươi thanh phi kiếm.

Dựa theo mức độ nóng bỏng mà Trần Đạo Huyền nhìn thấy thì hẳn là đã

sớm bán hết mới đúng, đâu còn cảnh tượng như bây giờ.

Sở dĩ cửa hàng Hồng m Phi Kiếm còn nóng như vậy, hoàn toàn là nhờ một

tay Trần Tiên Hạ chơi trò hunger marketing.

Sau khi cửa hàng Hồng m Phi Kiếm khai trương ngày đầu tiên, Trần Tiên Hạ

liền ý thức được phi kiếm Trần gia sẽ bán hết.

Nhưng hắn càng rõ ràng là hàng tồn kho trong cửa hàng căn bản là không

thỏa mãn được thị trường khổng lồ ở tán tu phường thị này.

Phải biết rằng tán tu phường thị Quảng An phủ đã có mấy chục vạn người

thường trú, chứ đừng nói là mỗi ngày lui lui tới tới.

Theo Chu gia thống kê, mỗi ngày người lui tới Quảng An phủ cũng có

chừng năm mươi vạn trở lên.

Bởi vậy, có thể thấy được Quảng An phủ phồn vinh như vậy, thị trường

khổng lồ như vậy, Hồng m Phi Kiếm cửa hàng ném chút ít phi kiếm vào bên

trong thì ngay cả sóng biển cũng không gợn nổi.

Trần Tiên Hạ cũng không có khả năng bán hết phi kiếm trong ngày đầu tiên,

để rồi mấy tháng còn lại đóng cửa nghỉ ngơi?

Vì thế Trần Tiên Hạ cơ trí, liền nghĩ ra một biện pháp rút thăm trúng thưởng!

Lúc cửa hàng Hồng m Phi Kiếm vừa khai trương, mỗi ngày hắn rút ra một vị

khách hàng may mắn, để có được một lần cơ hội mua pháp khí với giá thị

trường ở cửa hàng Hồng m Phi Kiếm.

Lúc trước, Trần Đạo Huyền lưu lại tổng cộng 23 kiện nhất giai hạ phẩm

pháp khí cùng 11 kiện nhất giai trung phẩm pháp khí.

Theo tốc độ này, nhiều nhất chống đỡ hơn một tháng, cửa hàng Hồng m Phi

Kiếm vẫn phải đóng cửa nghỉ ngơi, buộc Trần Tiên Hạ bất đắc dĩ phải không

ỗ ầ

ngừng kéo dài khoảng cách mỗi lần rút thăm trúng thưởng.

Đến bây giờ, Trần Tiên Hạ đã gia hạn rút thưởng một tuần một lần, cuối

cùng cũng đợi được Trần Đạo Huyền đến bổ sung

Trần Tiên Hạ quét qua đám người một vòng, đang chuẩn bị mở thưởng, dư

quang quét tới Trần Đạo Huyền trong đám người, nhất thời trên mặt dâng lên vẻ

kích động.

Trần Đạo Huyền phát hiện, mặc dù mới mấy tháng không thấy nhưng khí

sắc Thập Tam thúc ngược lại so với ở trong gia tộc tốt hơn một chút.

Cũng không có những chuyện phiền lòng trong gia tộc, hơn nữa Hồng m Phi

Kiếm cửa hàng sinh ý ngày càng phát triển, Trần Tiên Hạ khí sắc không tốt

cũng không được.

"Trần chưởng quỹ nhanh chóng mở thưởng! Mọi người đang chờ đợi".

"Vâng, nhanh chóng mở thưởng, ta đã chờ một tuần.".

"Mở nó nhanh lên!"

“......”

Trong tiếng thúc giục của đám người, Trần Tiên Hạ lấy ra một tờ giấy đặc

chế từ trong một cái rương đá màu đen, Trần Tiên Hạ nhìn tờ giấy nói: "Chúc

mừng khách hàng số Giáp Thất đã giành được một cơ hội mua phi kiếm của cửa

hàng! "

“Ta, ta là ta! Ha ha!”

Một người đàn ông dáng người thấp bé, khuôn mặt hung tợn chen ra từ trong

đám người, giơ lên một tờ giấy giống hệt như trong tay của Trần Tiên Hạ.

Đêm đến.

Hồng m Phi Kiếm cửa hàng.

Trước bàn trà.

Trần Tiên Hạ pha cho Trần Đạo Huyền một chén linh trà, đánh giá hắn một

lượt, cười nói: "Chuyện trong gia tộc đều ổn chứ?”

“Đều rất tốt!”

Cầm lấy chén trà màu hổ phách mà Trần Tiên Hạ đưa tới, Trần Đạo Huyền

gật đầu nói.

Trần Đạo Huyền chuyển chủ đề, cười nói: "Đúng rồi, Thập Tam thúc ngài

làm sao nghĩ đến dùng phương pháp này để bán phi kiếm?”

Nghe nói như vậy, Trần Tiên Hạ lúc này dựng râu, trừng mắt tức giận nói:

"Còn không phải do tiểu tử ngươi hại!”

Y nói xong, cũng nhịn không được tự mình nở nụ cười: "Tiểu tử ngươi luyện

chế phi kiếm đều có chất lượng thượng thừa, khó mà tìm được nhà thứ hai ở tán

tu phường thị có thể sánh ngang, nhưng số lượng quá ít, căn bản không đủ cho

những tán tu kia phân chia!”

ầ ế ế ố ắ ầ ầ ế

Trần Tiên Hạ Nói đến đây, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, "Lần này con mang đến

bao nhiêu thanh phi kiếm?"

Trần Tiên Hạ Tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Trần

Đạo Huyền hỏi.

Trần Đạo Huyền nghe vậy, lập tức mỉm cười lấy ra năm mươi lăm thanh phi

kiếm từ trong túi trữ vật, "Gia tộc trong khoảng thời gian này sản xuất ra phi

kiếm đều ở chỗ này!"

Trần Đạo Huyền chỉ vào một đống hộp kiếm được xếp chỉnh tề trên mặt đất,

Trần Tiên Hạ thấy thế, đi tới mở hộp kiếm ra, cẩn thận kiểm tra phi kiếm bên

trong hộp kiếm.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 73: Đây là...ngươi đi cướp sao?



"Được! Thanh phi kiếm này kiếm mang ba thước, kiếm thân linh quang lưu

động, chất lượng thượng thừa! Cái này cũng không tệ...."

Nhìn Thập Tam thúc hưng phấn giống như một đứa trẻ, Trần Đạo Huyền

trong lòng cũng cảm thấy cao hứng rồi kiểm tra một phen.

Trần Tiên Hạ ngẩng đầu nói: "Nhưng sao lại có một chút phi kiếm như vậy?

Ta nhớ rõ lúc trước chúng ta mua linh quáng hơn 3000 linh thạch, không phải

sao? Hơn nữa trữ lượng khoáng thạch trong gia tộc hẳn là không chỉ luyện chế

chút phi kiếm này mới đúng?”

Trần Đạo Huyền Nghe nói như vậy, bất động thanh sắc đứng lên, hắn đi đến

trước cửa hàng kiểm tra một phen, đóng kín môn hộ, lập tức lại bố trí một bộ

trận pháp cách âm, tiếp theo mới trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thập

Tam thúc việc này nói rất dài dòng..."

Trần Đạo Huyền kể lại chuyện lần trước trên đường trở về Song Hồ Đảo

ngẫu nhiên gặp được giao nhân tộc, cùng với giao nhân tộc đạt thành hợp tác,

v.v....

Nghe Trần Đạo Huyền kể lại, miệng Trần Tiên Hạ càng lúc càng lớn, y

không nghĩ tới chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, gia tộc lại xảy ra nhiều biến hóa

như vậy, không chỉ đạt được hợp tác với tộc người Giao nhân còn phát hiện ra

một mầm tiên trong tộc.

Khi nghe Trần Đạo Huyền phát hiện một mầm tiên trong tộc, Trần Tiên Hạ

không khỏi thở dài nói: "Với xác suất phàm nhân tu sĩ sinh ra linh căn, nói như

thế nào Trần gia chúng ta cũng có mấy chục mầm tiên ẩn tàng.

Đáng tiếc mấy năm nay, ta đều không có kiểm tra tư chất linh căn của ấu

đồng trong gia tộc, hoàn toàn là do sợ hãi sau khi phát hiện ra mầm tiên lại vô

lực bồi dưỡng, lại càng thêm thống khổ.".

Làm đại diện tộc trưởng một thời gian dài như vậy, Trần Đạo Huyền đối với

lo lắng trong miệng Trần Tiên Hạ không thể rõ ràng hơn, quả thật Trần gia hoàn

toàn có thể sàng lọc, chọn ra tất cả mầm tiên trong tộc và dẫn dắt bọn họ đi trên

con đường tu hành, nhưng sau đó thì sao?

Trần gia chỉ có một ngụm linh nhãn, chỉ đủ cho Trần Đạo Huyền một mình

tu hành, thậm chí Trần Tiên Hạ vì hắn mà phải buông bỏ đạo đồ của mình.

Nhưng những tu sĩ khác của Trần gia có thể vì Trần Đạo Huyền mà buông

tha tu hành sao?

Hiển nhiên là không có khả năng, dù sao thân phận Trần Đạo Huyền cùng

bọn họ giống nhau, dựa vào cái gì để cho bọn họ hy sinh?

Như vậy, vì tài nguyên linh khí, Trần gia tu sĩ tất nhiên sẽ nội đấu, thậm chí

phân liệt!

ề ầ ế ấ ố ấ

Về phần đi tới chiến trường Xuất Vân quốc đánh ra một con đường, rất rõ

ràng là con đường này cũng không đi được, Càn Nguyên Kiếm Tông ngay cả

thu cũng không thu tu sĩ luyện khí một tầng.

Năm đó, Trần Tiên Hạ là dựa vào chiến công của Trần gia tiên tự bối tu sĩ

trong quân đội, mở cửa sau cho Trần Tiên Hạ đi tới chiến trường.

Nếu không, lấy tu vi luyện khí tầng ba của Trần Tiên Hạ làm sao có tư cách

đặt chân vào chiến trường Xuất Vân quốc.

Đây cũng là nguyên nhân mà Trần Tiên Hạ bỏ bao công sức cũng muốn vì

gia tộc bồi dưỡng ra một linh mạch.

Sự thống khổ khi nhìn thấy mầm tiên trong gia tộc bởi vì thiếu linh khí mà

không cách nào tu hành, thật sự khó có thể nói thành lời.

Trần Đạo Huyền cũng không quá đồng ý với phương thức quản lý gia tộc

của Trần Tiên Hạ.

Hắn cho rằng Trần Tiên Hạ có chút lẫn lộn đầu đuôi.

Trong mắt Trần Đạo Huyền, tu sĩ gia tộc hoặc là số lượng tộc nhân mới là

căn cơ quan trọng nhất của một gia tộc, kỳ thật Trần gia hoàn toàn có thể tuyển

chọn ra tất cả mầm tiên và dẫn dắt bọn họ đi trên con đường tu hành.

Cho dù tu vi của những tu sĩ này chỉ có luyện khí một tầng nhưng Trần gia

có thể để cho bọn họ khai phá hoang đảo ở phụ cận Song Hồ Đảo.

Trần gia chỉ cần lấy linh thạch trong tộc khố mua nô lệ, khai phá đảo hoang

làm ruộng, nói thế nào cũng tuyệt đối so với ôm linh thạch trong tộc khố rồi

ngồi chờ chết!

Như vậy, chỉ cần trải qua mấy thế hệ cày cấy, Trần gia nhất định sẽ chậm rãi

thoát khỏi khốn cảnh.

Mà không giống như trong tay Trần Tiên Hạ, bộ dáng của gia tộc mang tử

khí nặng nề.

Từ góc độ này mà nói, Trần Tiên Hạ là tộc trưởng gia tộc, đương nhiên lại

không đủ tư cách, kỳ thật cũng là bất đắc dĩ, dù sao năm đó Trần Tiên Hạ cũng

không phải là tộc trưởng chân chính của Trần thị.

Sở dĩ hắn làm tộc trưởng hoàn toàn là do tu sĩ trong gia tộc chết trận hầu như

không còn, lâm nguy nhận mệnh mà thôi.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần Tiên Hạ chậm rãi biến mất, trở nên chua xót

một lần nữa, Trần Đạo Huyền bất động thanh sắc, đưa qua một cái túi trữ vật.

"Đây là?"

Trần Tiên Hạ nghi hoặc nhìn Trần Đạo Huyền một cái.

"Thập Tam thúc mở ra xem một chút.".

Trần Tiên Hạ Nghe vậy, đem thần thức dò xét vào túi trữ vật.

Một giây sau, hắn bất ngờ từ chỗ ngồi đứng vọt lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về

phía Trần Đạo Huyền, hạ thấp giọng nói: "Đạo Huyền, ngươi đây là chặn giết tu

sĩ đi tới Quảng An phủ sao? "
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 74: Uẩn Linh đại trận



"Ách!"

Trần Đạo Huyền nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, chợt cười khổ nói, "Thập

Tam thúc, chặn giết tán tu có thể có nhiều linh thạch như vậy sao?”

“Cái này cũng đúng!”

Trần Tiên Hạ gật gật đầu, "Vậy linh thạch của ngươi là như thế nào?”

Tuy rằng không có đếm kỹ, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của Trần Tiên

Hạ, trong túi trữ vật này chứa ít nhất hơn năm vạn linh thạch, đây là khái niệm

gì?

Nói cách khác, trong túi trữ vật nho nhỏ này chứa ít nhất là một nửa cái linh

mạch nhất giai, làm sao có thể không làm cho Trần Tiên Hạ khiếp sợ.

"Thập Tam thúc, tất cả những linh thạch này đều là ta kiếm được từ giao

dịch cùng Giao nhân tộc.".

"Ngươi nói... Ngươi nói... Ngươi bán phần lớn phi kiếm luyện chế ra cho

Giao nhân tộc?”

Trần Đạo Huyền gật gật đầu: "Đúng là như thế".

Nghe được câu trả lời này, trái tim Trần Tiên Hạ bỗng thắt chặt lại, y nhìn

phi kiếm trên mặt đất, nhất thời cảm thấy không thơm, "Vậy sao ngươi không

bán toàn bộ những phi kiếm này cho giao nhân tộc?"

Trần Tiên Hạ có chút đau đớn, tựa như tổn thất mấy trăm triệu.

"Ta đây không phải là nghĩ đến tình hình cung cấp phi kiếm ở nơi này sao,

Thập Tam thúc? Hơn nữa, tuy thị trường tộc giao nhân có lợi nhuận cao, nhưng

dù sao cũng không cách nào so sánh với quy mô thị trường ở Quảng An phủ,

với lại thị trường nhân tộc mới là thị trường lớn nhất của Trần gia chúng ta."

Trần Tiên Hạ ngược lại có chút đồng ý với những lời này, mấy ngày nay hắn

cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự "nhiệt tình" của đám tán tu Quảng An

phủ.

Thậm chí Trần Tiên Hạ tin tưởng nếu hắn đem phi kiếm trong cửa hàng tăng

lên tám mươi thậm chí một trăm linh thạch một thanh, đều có một lượng lớn tán

tu nguyện ý mua.

Chẳng qua, hắn vẫn nhớ kỹ châm ngôn mà chất nhi nói, muốn đánh vang

danh cái tên Hồng m Phi Kiếm.

Cho nên lựa chọn giá thị trường mà bán ra, không có nhân cơ hội để tăng

giá, cũng vì loại hành vi này mà Hồng m Phi Kiếm có hình tượng thương hiệu

rất tốt ở trong lòng đại đa số tán tu, khiến cho thanh danh của Hồng m Phi Kiếm

không ngừng mở rộng.

Cho đến bây giờ, tán tu ở tán tu phường thị cơ hồ đều nghe nói có một cửa

hàng bán phi kiếm, không chỉ có chất lượng thượng thừa mà còn giá cả tiện

ỗ ấ ấ ầ

nghi, chỗ xấu duy nhất chính là cung không đủ cầu và cực kỳ khó mua.

Nhưng điểm không đủ cung ấy, trong mắt Tán Tu cũng hoàn toàn có thể lý

giải.

Bởi vì đám tán tu đều biết luyện khí sư luyện chế phi kiếm không dễ dàng,

nhất định phải luyện chế từng thanh một mới được, cũng không có ai mượn cớ

để gây sự.

Dù sao đối với tán tu mà nói thì Tán Tu phường thị có một cửa hàng pháp

khí giá cả phải chăng như vậy đã là một chuyện cực kỳ tốt.

"Thập Tam thúc".

Trần Đạo Huyền trầm ngâm một lát nói, "Chuyến đi này của ta, trừ việc mua

đủ linh quặng cho xưởng phi kiếm ra, còn có một việc trọng yếu cần phải làm."

"Ngươi nói..."

Trần Đạo Huyền gật gật đầu: "Ý ta là chuyện bồi dưỡng linh mạch gia tộc

nên được đưa lên lịch trình.".

Trần Tiên Hạ nghe nói như vậy, khuôn mặt nhất thời kích động đỏ lên, hắn

kích động nửa ngày nói không nên lời, đành phải bưng chén trà trên bàn lên,

uống một ngụm để bình phục tâm tình kích động.

Thật lâu sau, Trần Tiên Hạ mới run rẩy nói: "Trần gia chúng ta rốt cục đợi

đến ngày này.".

Trần Tiên Hạ Nói đến điều này, nước mắt không khỏi chảy giàn giụa.

"Thập Tam thúc..."

Trần Tiên Hạ giơ tay lên, khoát khoát: "Ta không có việc gì, chính là có chút

cao hứng, có chút cao hứng, ha ha!”

Trần Đạo Huyền Nhìn thấy bộ dáng này của Trần Tiên Hạ, trong lòng không

khỏi chua xót vô cùng.

Có ai biết từ năm mươi năm trước, mười hai vị tu sĩ Tiên tự bối của Trần gia

chết trận ở Xuất Vân quốc, Trần Tiên Hạ một mình gồng gánh lên Trần thị nhất

tộc, mấy năm nay đã là làm thế nào để vượt qua.

Bình tĩnh xem xét thì thiên phú của Trần Tiên Hạ rất bình thường, thậm chí

có thể nói rất kém cỏi, năng lực thủ đoạn quản lý gia tộc cũng không quá xuất

sắc.

Nhưng chính là một Trần gia tu sĩ bình thường không có gì lạ này, tình

nguyện canh giữ hơn tám ngàn linh thạch của gia tộc, tình nguyện đem tài

nguyên linh khí của mình nhường cho hậu bối tu sĩ, cũng không muốn vứt bỏ

gia tộc, vứt bỏ tộc nhân.

Chỉ dựa vào điểm này, Trần Tiên Hạ không hổ thẹn với hậu nhân của Trần

thị, đủ để làm hậu nhân Trần thị kính ngưỡng.

Trần Tiên Hạ lau nước mắt, khàn khàn giọng, trịnh trọng nói: "Chuyện bồi

dưỡng linh mạch gia tộc không phải chuyện nhỏ, chỉ cần hơn mười vạn viên

ầ ẩ ắ

linh thạch còn cần Uẩn Linh đại trận phụ trợ tạo linh thạch, hiện tại ta lo lắng

chính là Uẩn Linh đại trận.”

Trần Tiên Hạ suy nghĩ một chút nói: "Ta nghe nói phòng đấu giá Chu thị ở

khu thương mại trung tâm của tiên thành Quảng An phủ, mỗi tháng đều cử hành

một buổi đấu giá loại nhỏ, nơi đó có một bộ phương pháp bày trận và tài liệu

bày trận của Uẩn Linh nhất giai và nhị giai.".
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 75: Nói không giữ lời!



Không thể không nói, Trần Tiên Hạ ở Tiên thành Quảng An phủ lăn lộn ba

tháng, trình độ quen thuộc với tiên thành Quảng An phủ cũng trở nên không

tầm thường.

Giống như Trần Đạo Huyền, cũng không biết nơi nào ở Quảng An phủ có

bán Uẩn Linh đại trận.

Trần Đạo Huyền nghe được tin tức này, sắc mặt vui vẻ nói: "Vậy còn chờ cái

gì, ngày mai chúng ta đến phòng đấu giá xem một chút."

Trần Tiên Hạ Nghe vậy, ngược lại nở nụ cười: "Ngươi nhìn xem ngươi nôn

nóng chưa kìa, phòng đấu giá Chu thị chỉ cử hành một buổi đấu giá ở đầu tháng,

hiện tại còn có ba ngày, thừa dịp trong khoảng thời gian này, ngươi có thể chuẩn

bị đầy đủ tài liệu linh quáng của xưởng phi kiếm trước.".

Trần Đạo Huyền Nghe được những lời này, mới vỗ mông ngựa nói: " Thập

Tam thúc suy nghĩ thật chu đáo.".

"Được rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng cố ý tìm cơ hội mà vỗ mông ngựa ta, nói

đi, trong lòng ngươi lại có chủ ý gì đây?"

Có lẽ là nhìn thấy gia tộc bồi dưỡng được linh mạch có hy vọng, cả người

Trần Tiên Hạ đều cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, ngay cả giọng

điệu nói chuyện cũng mang theo một tia nhanh nhẹn.

"Thập Tam thúc thật sự là tuệ nhãn như đuốc, cái gì cũng không gạt được

ngài.".

Trần Đạo Huyền cười hắc hắc, sắc mặt một lần nữa trở nên nghiêm túc nói,

"Thập Tam thúc, ta muốn tìm cửa hàng thuyền của Dương thị. Đặt mua mấy

chiếc thuyền hàng."

"Đặt hàng tàu hàng?"

Trần Tiên Hạ nhíu mày " Đặt hàng tàu hàng để làm gì? Bình thường,

Thương Long hào của Trần gia ta vận chuyển vật tư gia tộc hoàn toàn đầy đủ

rồi, lại nói tạm thời xưởng phi kiếm cũng không dùng nhiều linh quặng thạch

như vậy chứ?".

"Khụ khụ".

Trần Đạo Huyền giả vờ ho khan một tiếng. Hạ thấp giọng nói, "chính xác mà

nói, không phải tàu chở hàng mà là tàu chở nô lệ!”

Trần Tiên Hạ Nghe vậy, đâu còn không biết Trần Đạo Huyền có chủ ý gì.

Tìm Dương gia mua thuyền vận nô, kế tiếp nhất định là muốn mua nữ nô

phàm nhân của Xuất Vân quốc về để sinh sôi nảy nở cho tộc Trần thị.

Trên thực tế, mấy năm nay Trần Tiên Hạ cũng thỉnh thoảng mua nô lệ Xuất

Vân quốc nhưng số lượng cũng không nhiều, ví dụ như nô bộc trong nhà Trần

Lương Ngọc chính là như vậy.

ầ ề

Nhưng hiện tại nghe giọng điệu của Trần Đạo Huyền, rõ ràng cũng không

phải là mua mấy chục hoặc mấy trăm nữ nô đơn giản như vậy, hắn hẳn là muốn

làm một đợt lớn!

Nếu không, cũng sẽ không tìm nhà thuyền Dương gia mua thuyền chuyên

dụng vận nô.

Trần Tiên Hạ nghĩ đến điều này, không khỏi có chút do dự.

Mắt thấy gia tộc sắp tích góp đủ linh thạch bồi dưỡng linh mạch, hiện tại

trắng trợn mua linh nô cùng vận nô thuyền.

Hơn nữa, thu mua linh quặng thạch cùng từ phòng đấu giá mua Uẩn Linh đại

trận.

Mấy vạn linh thạch trong túi đồ linh thạch, tuy nhiều nhưng cũng không chịu

nổi chi tiêu như vậy.

Trần Đạo Huyền thấy sắc mặt Trần Tiên Hạ do dự, không khỏi cứng mặt nói:

"Thập Tam thúc, ngài cũng không thể nói mà không giữ lời chứ!”

Trần Tiên Hạ bị câu nói của Trần Đạo Huyền choáng ngợp, ngẩng đầu nói:

"Tại sao ta lại nói mà không giữ lời?”.

"Ngài quên?".

“Lúc trước Ngài đáp ứng ta, chỉ cần một năm Trần gia ta kiếm đủ ba ngàn

linh thạch, liền đáp ứng ta để cho ta buông tay bồi dưỡng hậu nhân Trần thị,

hiện tại làm sao có thể nói mà không tính như vậy được?”

Trần Tiên Hạ Nghe được, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già, y đáp

ứng Trần Đạo Huyền chỉ cần thu nhập hàng năm của gia tộc đạt tới ba ngàn linh

thạch, sẽ cân nhắc bồi dưỡng hậu nhân Trần thị.

Nhưng không nghĩ tới Trần Đạo Huyền lại dùng phương thức bồi dưỡng như

vậy, nếu y biết ý tứ Trần Đạo Huyền là như này.

Dù có đánh chết, y cũng sẽ không đáp ứng đối phương.

Trần Đạo Huyền nhìn Trần Tiên Hạ đen mặt lại, tiếp tục nói: "Thập Tam

thúc, ngài ngẫm lại mười vạn linh thạch đối với Trần gia ta hiện tại mà nói, thì

coi như là cái gì?

Ngài có biết gia tộc ta sản xuất bao nhiêu thanh kiếm một ngày không? Ước

chừng năm thanh!

Đây chỉ là chất nhi sản xuất một mình một ngày, nếu Trần gia ta có mười

luyện khí sư, khi đó sẽ như thế nào?”

Trần Tiên Hạ Nghe vậy, cười nhạo một tiếng: "Ngươi nghĩ đào tạo luyện khí

sư dễ như vậy sao?

Dù cho tài nguyên có sung túc đến mấy, có thể bồi dưỡng ra một luyện khí

sư trong mười tu sĩ cũng coi như là đã đốt hương cầu nguyện.”

"Đúng vậy! Chính là bởi vì tỷ lệ bồi dưỡng luyện khí sư không cao, cho nên

chúng ta mới càng phải cần nhiều số lượng tu sĩ gia tộc mà số lượng tu sĩ gia tộc

dựa vào cái gì? Phải dựa vào tộc nhân bình thường của Trần thị ta!

ề ấ ố ắ

Cho nên nói mua thuyền vận nô cùng nữ nô Xuất Vân quốc là bắt buộc!”

Trần Đạo Huyền nói những lời này cũng không phải dùng ngữ khí thương

lượng mà là lấy thân phận một vị tộc trưởng họ Trần nói.

Trần Tiên Hạ nhìn thiếu niên trước mắt này, cuối cùng há miệng, cái gì cũng

không nói.

"Quên đi".

Trần Tiên Hạ thở dài một tiếng, "Nếu đã giao gia tộc cho ngươi, những

chuyện này... Tùy ngươi quyết định đi!”

“Đa tạ tộc trưởng ủng hộ!”

Trần Đạo Huyền đứng lên, khom người hành lễ với Trần Tiên Hạ.

Trần Tiên Hạ khoát tay áo: "Tuy rằng ta không phải rất tán thành phương

thức xử lý của ngươi, nhưng ta có thể nhìn ra, gia tộc ở trong tay ngươi bày ra

một bộ mặt hưng thịnh, Đạo Huyền, ngươi mạnh hơn ta!”

Trần Tiên Hạ nhìn thẳng vào mắt Trần Đạo Huyền, vui mừng nói.

Trần Đạo Huyền nghe được câu khen ngợi này, ngược lại có chút ngượng

ngùng.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 76: Đấu giá hội (1)



Ba ngày sau.

Ngô thị Bảo Khí Các ở khu thương mại trung tâm Quảng An phủ.

"Hàng hóa của hai vị đạo hữu, chúng ta Ngô thị Bảo Khí Các sẽ vận chuyển

lên thuyền đúng giờ, còn xin hai vị yên tâm.".

Một vị Ngô gia Trúc Cơ tu sĩ đứng trước cửa Ngô thị Bảo Khí Các, tươi cười

với Trần Đạo Huyền cùng Trần Tiên Hạ, chắp tay nói.

"Vậy phiền toái tiền bối, xin hãy dừng bước.".

Trần Đạo Huyền chắp tay đáp lễ một cách khiêm tốn.

Ngô gia Trúc Cơ tu sĩ gật gật đầu, khách sáo: "Hai vị mời đi thong thả".

Trần Đạo Huyền cùng Trần Tiên Hạ đi ra cửa Ngô thị Bảo Khí Các.

Sau khi hai người đi không lâu, một vị tu sĩ trẻ tuổi trong cửa hàng tiến lên

nhỏ giọng hỏi: “Tộc thúc, sao ngài phải khách khí với hai tu sĩ luyện khí như

vậy? Làm như vậy chẳng phải là mất đi tôn nghiêm Ngô thị ta sao?”

Nào ngờ Trúc Cơ tu sĩ kia nghe nói như vậy, liếc mắt nhìn vị tu sĩ trẻ tuổi

này, nhíu mày một cái nói: "Quảng Tuyên, ngươi nhớ kỹ, làm ăn ở trong Quảng

An phủ thì cái lớp áo bên trong quan trọng hơn mặt mũi,

Hai vị tu sĩ vừa nãy đích xác có tu vi cũng không cao, một cái luyện khí tầng

sáu, một cái chỉ có luyện khí tầng bốn, nhưng ngươi có biết món làm ăn này của

bọn họ có thể mang đến cho Ngô thị Bảo Khí Các chúng ta bao nhiêu lợi nhuận

không?”

Vị tu sĩ trẻ tuổi tên Ngô Quảng Tuyên kia vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, Ngô gia

Trúc Cơ tu sĩ vươn bốn ngón tay nói: "Lợi nhuận hơn bốn ngàn linh thạch!”

“Nhiều như vậy?”

Ngô Quảng Tuyên Nghe nói như vậy, nhất thời sợ ngây người, y không nghĩ

tới chỉ là hai tu sĩ luyện khí lại có thể có thân gia phong phú như vậy.

Có thể làm cho Ngô thị Bảo Khí Các bọn họ kiếm được lợi nhuận bốn ngàn

linh thạch, chứng minh hai vị này đàm phán cùng Ngô thị Bảo Khí Các đạt

thành một khoản sinh ý trị giá ít nhất mấy vạn linh thạch.

Làm sao lại không khiến cho tu sĩ Ngô gia non nớt này không cảm thấy

khiếp sợ?

"Cho nên nói làm ăn ở Quảng An phủ, vừa không thể trông mặt mà bắt hình

dong, càng không thể chỉ dựa vào tu vi khách hàng mà phán định sinh ý lớn hay

nhỏ.

Chúng ta Quảng An phủ tu sĩ có mấy trăm vạn, trong đó Trúc Cơ tu sĩ không

có mười vạn cũng có mấy vạn, như vậy Trúc Cơ tu sĩ có thể có thân gia như hai

người này lại có bao nhiêu?

ố ồ ế ố

Huống hồ ngươi có biết bối cảnh của hai người này là gì không?”

“Ý của tộc thúc là..."

Tu sĩ Ngô gia Trúc Cơ tức giận nói: "Ý ta là sau này ngươi sáng mắt lên một

chút, đừng có mang cái tật mắt cao hơn đầu mà ngươi nhiễm ở trong gia tộc đến

Ngô thị Bảo Khí Các.

Nếu không, lão phu nhất định đánh giá lịch lãm của ngươi không đạt tiêu

chuẩn.".

Quả nhiên, Ngô Quảng Tuyên nghe được những lời này, sắc mặt trắng bệch.

Ngô gia mặc dù là đại tộc Trúc Cơ nổi danh đỉnh đỉnh ở Quảng An phủ,

nhưng chính là bởi vì vậy mà số lượng tu sĩ trong đại tộc cũng đặc biệt đông

đảo.

Tu sĩ luyện khí như hắn đi ra ngoài lịch lãm, nếu bị đánh thất bại trong khảo

hạch lịch lãm, tiền đồ cá nhân của hắn sẽ bị ảnh hưởng mang tính hủy diệt.

Cách làm này của các đại gia tộc cơ hồ giống nhau, đúng là tư chất linh căn

của tu sĩ rất quan trọng, nhưng so với tư chất linh căn thì đối với một gia tộc

tâm tính đệ tử ngược lại càng thêm trọng yếu.

Một tu sĩ tâm tính không tốt cho dù được bồi dưỡng đến Trúc Cơ, thậm chí

tu vi Tử Phủ kỳ không chỉ không cách nào mang đến bao nhiêu trợ lực cho gia

tộc, ngược lại còn có khả năng chọc vào tai nạn hủy diệt.

Vô số tử đệ gia tộc gây họa bởi vì tâm tính không tốt. Ví dụ chọc thị phi gây

họa cho gia tộc là không kể xiết, bởi vậy gia tộc truyền thừa càng lâu đời lại

càng chú trọng bồi dưỡng tâm tính của gia tộc tử đệ .

Trong việc bồi dưỡng tâm tính gia tộc tử đệ, bất kể là Dương gia hay là Ngô

gia thậm chí là Chu gia, tự tin bành trướng đều là không tốt.

......

Đi ra khỏi Ngô thị Bảo Khí Các, hai người Trần Đạo Huyền vừa đi trong

khu thương mại trung tâm phồn hoa, vừa trò chuyện.

"Ngươi dự định ở Quảng An phủ bao lâu?"

Trần Tiên Hạ thuận miệng hỏi

Trần Đạo Huyền trầm ngâm một lát, cười cười nói: "Lần này tìm Dương gia

đặt hàng thuyền vận nô, còn phải qua vài ngày mới đến được, hơn nữa, còn cần

phải chọn lão bà cho tộc nhân, như thế nào cũng phải ở lại mười ngày nửa

tháng."

Trần Tiên Hạ Nghe được lời này, có chút tiếc nuối: "Ai, ngươi vừa đi, gia tộc

phải dừng sản xuất phi kiếm lại, ngẫm lại cũng làm cho người ta cảm thấy đau

lòng."

"Cho nên mới nói, tăng dân số tộc nhân là một chuyện trọng yếu cỡ nào."

Trần Tiên Hạ nghe vậy, cũng không thể không gật đầu thừa nhận, tu sĩ trong

gia tộc thật sự là quá ít.

ế ấ ế ấ ầ ề

Thế cho nên cho dù năng suất có quan trọng đến mấy thì Trần Đạo Huyền

không thể không vứt bỏ công tác sản xuất của nhà máy phi kiếm, để mà tới phụ

trách vận chuyển hàng hóa cùng mua sắm vật tư.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 77: Đấu giá hội (2)



Nếu như gia tộc có thêm một tu sĩ, loại công việc chạy việc như này tất

nhiên cũng sẽ không tới phiên hắn.

Trần Tiên Hạ nghĩ đến đây, nói: "Lần sau ngươi đừng đến Quảng An phủ,

ngươi không phải tìm Dương gia đặt mua thuyền sao?.

Lần sau ta trực tiếp trở về Song Hồ Đảo lấy hàng và vận chuyển linh quặng.

Sau này công việc chạy việc vặt đều giao cho ta, ngươi chuyên tâm phụ

trách công tác sản xuất của nhà máy phi kiếm là được! ".

"Cái này..."

Trần Đạo Huyền do dự một lát gật gật đầu "Như thế cũng tốt".

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng đấu giá Chu thị.

Phòng đấu giá Chu thị nằm ở một trong những khu phồn hoa nhất trong khu

thương mại trung tâm tiên thành Quảng An phủ.

Giá trị nơi này dùng từ tấc đất tấc vàng cũng không đủ để hình dung, bởi vì

toàn bộ đất đai, cửa hàng ở khu vực này, đều thuộc về phòng đấu giá Chu gia.

Chu thị chính là một nhà bán đấu giá nổi bật nhất trong khu vực này.

Trần Đạo Huyền ngẩng đầu nhìn từng tòa kiến trúc lầu các nhiều tầng cổ

kính đứng sừng sững trước mặt hắn.

Những căn lầu các này có diện tích cực rộng lớn, Trần Đạo Huyền đoán ít

nhất cũng phải có hơn vạn mét vuông, liếc mắt nhìn lại toàn bộ con đường đều

bị phòng đấu giá này chiếm hết.

Cho dù là toàn bộ khu thương mại trung tâm thì phòng đấu giá Chu thị cũng

thuộc loại kiến trúc có tiêu chí được mọi người hướng tới.

"Phòng đấu giá Chu thị tổng cộng có mười hai phòng đấu giá nhỏ, bình

thường phòng đấu giá lớn nhất không mở cửa cho bên ngoài, chỉ có khi gặp

được hoạt động đấu giá trọng đại mới mở cửa cho bên ngoài.".

Trần Tiên Hạ giải thích, "Hôm nay chúng ta đi là phòng đấu giá số 6."

Trần Đạo Huyền tìm một vòng, cuối cùng cũng phát hiện bên trái tấm biển

của một tòa lầu các viết hoa một con số sáu.

"Chính là nơi này".

Trần Tiên Hạ nhìn thấy được mục tiêu, lộ vẻ mỉm cười nói.

"Hai vị đạo hữu xin dừng bước!"

Hai người đang chuẩn bị vào cửa thì bị Chu thị tu sĩ đứng ở cửa chặn đường.

Trần Đạo Huyền thấy thế, nhíu mày nói: "Đạo hữu đây là có ý gì?”

Nào ngờ Chu gia tu sĩ kia cũng không thấy ngạc nhiên nói: "Hai vị đạo hữu

đến phòng đấu giá Chu thị ta là lần đầu tiên sao?”

ế

“Chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi chặn đường chúng ta sao?

Trần Đạo Huyền hỏi ngược lại, "Đạo hữu hiểu lầm, phòng đấu giá vì phòng

ngừa có người ác ý đấu giá dẫn đến bảo vật cuối cùng phải giữ lại, bởi vậy đã

xây dựng ra một bộ quy củ nghiệm chứng thân phận."

"Kiểm chứng thân phận?"

Hai người hai mặt nhìn nhau, Trần Đạo Huyền tò mò nói, "Không biết

phương thức nghiệm minh thân phận này là sao?”

"Đơn giản chỉ cần kiểm tra số linh thạch trong túi trữ vật một phen, xem có

đạt tới năm nghìn linh thạch hay không, là có thể nghiệm minh thân phận.".

Trần Tiên Hạ Nghe nói như vậy, hiểu rõ gật gật đầu, Mà Trần Đạo Huyền

thiếu chút nữa đều trợn tròn mắt, hắn đã xuyên qua tu tiên giới mà còn làm kiểm

tra tư cách?

Không đủ tiền, không cho vào?

Bỗng nhiên, một vị hán tử khuôn mặt thô kệch đi ngang qua hai người,

nhưng vị tu sĩ Chu thị này lại không hề ngăn cản đối phương.

Trần Đạo Huyền nhịn không được, hỏi: "Vì sao ngươi không ngăn cản hắn?”

Đạo hữu nói đùa, vị kia là Trúc Cơ tiền bối, làm sao có thể làm ra chuyện ác

ý đấu giá đây?

Trần Đạo Huyền Nhìn thấy vị tu sĩ Chu gia này vẻ mặt mỉm cười, phảng

phất như ăn ruồi, hắn tiện tay ném qua một cái túi trữ vật nói: "Đây là chứng

minh thân phận của chúng ta.".

Chu gia tu sĩ tiếp nhận túi trữ vật kiểm tra, chợt sắc mặt y biến đổi, cung

kính trả lại túi trữ vật, nhường đường nói: "Hai vị đạo hữu, mời!”

Chu thị phòng đấu giá.

Gian phòng đấu giá số 6.

Cho lui xuống hai người thị nữ dâng linh trà và linh quả

Trần Đạo Huyền đánh giá Phòng đấu giá rộng lớn, cảm khái nói: "Đúng là

phong thái của Chu gia, phòng đấu giá lớn như vậy mà chỉ là phân sảnh của

phòng chính.".

"Đúng vậy".

Trần Tiên Hạ gật gật đầu, "Mỗi một phòng ở đây đều được phủ lên Mặc

Nham thạch để ngăn cách thần thức dò xét, bảo vệ sự riêng tư cho khách hàng".

Trần Đạo Huyền nghe vậy, dùng thần thức đảo qua, quả nhiên như Trần Tiên

Hạ nói, thần thức khi quét tới phòng người khác thì bị một tầng lực lượng vô

hình ngăn trở.

Sau khi quan sát một lúc, Trần Đạo Huyền và Trần Tiên Hạ liền lẳng lặng

chờ đợi đấu giá hội bắt đầu.

Sau một nén nhang, khi khách hàng lục tục đến đầy đủ, đấu giá hội mới

chính thức bắt đầu.

ấ ồ

Trên đài đấu giá ở giữa đại sảnh có một vị lão giả hạc phát đồng nhan, là

một vị Trúc Cơ tu sĩ của Chu gia.

Có lẽ lão đã rất quen thuộc với việc chủ trì loại đấu giá hội như này, đơn

giản nói vài câu khai màn liền tuyên bố đấu giá hội chính thức bắt đầu.

Kiện bảo vật được đấu giá đầu tiên là một bình linh đan nhị giai Hồi Nguyên

Đan, sau khi phục dụng có thể trợ giúp Trúc Cơ tu sĩ khôi phục ba thành chân

nguyên.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 78: Đấu giá hội (3)



Nhưng trong vòng một tháng chỉ có thể dùng một viên, nếu không, dùng liên

tục trong thời gian ngắn mà nói, đan độc sẽ tạo thành vết thương khó có thể

chữa khỏi cho thân thể của tu sĩ.

Lão giả giới thiệu: " Đặc tính của Hồi Nguyên Đan như thế nào thì mọi

người đều đã rõ ràng, ta cũng sẽ không nói thêm, một bình có mười viên Hồi

Nguyên Đan, giá khởi điểm là 2000 linh thạch, mỗi lần tăng giá không được

thấp hơn 100 linh thạch.".

Lời vừa dứt, trong phòng đấu giá liền vang lên thanh âm đấu giá:

"2100 linh thạch!"

“2300 linh thạch!”

“......”

Giá của bình Hồi Nguyên Đan càng lúc càng cao.

Cuối cùng đạt thành giao dịch với 2500 linh thạch.

Trần Đạo Huyền yên lặng nghe giá thành giao dịch cuối cùng của đan dược,

không khỏi cảm khái: "Giá thị trường của Hồi Nguyên Đan cũng chỉ là 200 linh

thạch một viên, vậy mà được hắn đấu giá tăng lên hai thành nửa, Chu gia thật

đúng là biết làm ăn.".

Trần Tiên Hạ lắc đầu: "So với thị trường pháp khí thì đan dược cao cấp càng

khó mà mua được, giá cao hơn là chuyện bình thường, tăng thêm hai phần nửa

cũng không tính là quá thiệt thòi.".

Sau đó, một kiện bảo vật tiếp theo được phòng đấu giá bán ra, cũng không

có xuất hiện tình huống ác tính đấu giá.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại thì cũng rất là bình thường.

Phòng đấu giá Chu thị cứ cách một tháng tổ chức đấu giá một lần, bảo vật

đấu giá kỳ thật trong một tháng này đã sớm tuyên truyền ra ngoài.

Người đến tham gia đấu giá hội đều có định hướng rõ ràng đối với mục tiêu

của mình, cũng đã sớm có tâm lý với giá cả .

Trừ phi là có hai người nhìn trúng cùng một kiện bảo vật, nếu không thì

ngay cả đấu giá cũng rất ít khi phát sinh, cơ bản đều lấy giá cao hơn giá khởi

điểm không đến hai ba thành, là lấy được trong tay.

Dù sao linh thạch cũng không phải là gió lớn thổi tới, loại hành vi vô não

đấu giá này chỉ có thể xuất hiện trong các tiểu thuyết truyền miệng.

"Mọi người đều biết linh mạch khó cầu mà tu sĩ tu hành lại nhất định phải có

linh khí. Vật phẩm đấu giá tiếp theo, chính là nhất giai Uẩn Linh trận pháp phụ

trợ bồi dưỡng linh mạch cùng với tài liệu bố trận.

ể ỗ ầ ấ

Giá khởi điểm một ngàn linh thạch, mỗi lần tăng không được thấp hơn một

trăm linh thạch.".

Mục tiêu xuất hiện, trong phòng riêng, hai người Trần Đạo Huyền nhất thời

phấn chấn hẳn lên.

"Một ngàn một trăm linh thạch!"

Trần Đạo Huyền ra giá.

"Một ngàn hai trăm linh thạch".

Một cái ghế lô khác vang lên tiếng đấu giá.

"Một ngàn hai trăm linh thạch, lần một..."

“Một ngàn năm trăm linh thạch!”

Trần Đạo Huyền tăng giá linh thạch lên tới một ngàn năm trăm linh thạch, so

với giá khởi tăng lên tới năm thành, tiếng đấu giá này nhất thời chọc cho đám

người ghế lô nghị luận sôi nổi.

"Một ngàn năm trăm linh thạch chỉ vì mua một Uẩn Linh đại trận.".

Trúc Cơ tu sĩ sát vách phòng của Trần Đạo Huyền lắc đầu, "Thật sự là tiền

nhiều không có chỗ để đốt!”

Quả nhiên.

Trần Đạo Huyền tăng giá nhanh như vậy lập tức dọa lui vị đối thủ dám đấu

giá với hắn.

Uẩn Linh đại trận chính thức rơi vào trong tay hắn.

Trần Đạo Huyền cùng Trần Tiên Hạ mua được Uẩn Linh đại trận, hai người

nhất thời thả lỏng.

Đối với bọn họ mà nói mục tiêu chính đã đạt được, còn lại chính là xem náo

nhiệt.

Rất nhanh, đấu giá hội liền tiến hành được một nửa.

Lúc này, lão giả ho khan một tiếng, có chút xấu hổ giới thiệu: "Tiếp theo bán

đấu giá chính là một môn công pháp tu luyện cực kỳ thịnh hành thời kỳ thượng

cổ..."

Lão giả dừng một chút.

Thượng cổ công pháp? Trần Đạo Huyền nhất thời bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

"Môn công pháp này tên là 《Long Mãng Thôn Thiên Công》 chính là pháp

môn luyện thể tuyệt đỉnh của thượng cổ.

Tu luyện môn pháp môn này đến hỏa hầu nhất định, đủ để cho tu sĩ dùng

thân thể ngạnh kháng pháp khí, quả thực là uy lực vô song!"

Xấu hổ thổi xong giới thiệu của môn công pháp này, lão giả gõ chuông đấu

giá chùy nói, “《Long Mãng Thôn Thiên Công》 giá khởi điểm một ngàn linh

thạch, mỗi lần tăng giá không được vượt quá một trăm linh thạch.".

ế ấ ẳ

Nhưng mà lúc này đây, hiếm thấy hội trường lại im lặng hẳn, không có

người nào ra giá.

Ngược lại tất cả đều hứng thú nhìn vị Chu gia Trúc Cơ tu sĩ này, chờ nửa

ngày thấy không có người ra giá, lão chỉ đành lúng túng nói: "Nếu chư vị đạo

hữu đều chướng mắt môn công pháp này vậy..."

“Một ngàn linh thạch!”

“Thật là, đạo hữu ra giá một ngàn linh thạch, còn có người ra giá sao?"

Lão giả Nhìn quanh một vòng, thấy không có người trả lời, quyết đoán nói,

"Chúc mừng khách nhân ghế lô số 7 đạt được công pháp luyện thể thượng cổ

Long Mãng Thôn Thiên Công.”

"Ba!"

Đấu giá chùy hạ xuống, giao dịch hoàn tất.

Trong phòng số 7, Trần Tiên Hạ không nói gì, nhìn Trần Đạo Huyền nói:

"Ngươi mua thứ này để làm gì?”

"Có chuyện gì vậy? Luyện thể công pháp rất khó tu luyện sao?”

Trần Đạo Huyền nghi hoặc nói.

"Tu luyện thì lại không khó."

Trần Tiên Hạ trầm ngâm một lát, "Ngươi có biết vì sao loại công pháp luyện

thể cực thịnh một thời này, dần dần bị quần thể tu sĩ chúng ta vứt bỏ không? ".
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 79: Diệp gia (1)



"Tại sao?"

Trần Đạo Huyền cũng rất tò mò.

Theo lý thuyết mà nói, một môn công pháp luyện thể đỉnh cấp như vậy thì

thế nào cũng không nên ăn không ngồi rồi mới đúng.

Nhưng mà hiện thực là tất cả đám người đối với môn luyện thể công pháp

này biểu hiện không hứng thú lắm.

Hiển nhiên là không phù hợp với lẽ thường.

"Bởi vì tu luyện luyện thể công pháp thật sự là quá hao phí tài nguyên!"

Trần Tiên Hạ lắc đầu, "Có người từng tính toán tỉ mỉ, tu sĩ đồng thời tu luyện

luyện thể công pháp tiêu hao tài nguyên gấp mười lần tu sĩ đồng giai bình

thường.

Nhiều tài nguyên như vậy cũng đủ cho ngươi mua mười kiện pháp khí

phòng ngự đỉnh cao nhất, tội gì lại hao phí thời gian đi tu luyện công pháp luyện

thể để làm gì?”

"Thì ra là như thế".

Trần Đạo Huyền Nghe vậy, ngược lại không quá để ý, bởi vì hắn biết tương

lai Trần gia cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu chính là tài nguyên tu luyện.

Không ai hiểu rõ hơn hắn, một khi thực hiện công nghiệp hóa sản xuất, tài

nguyên sẽ giống như thủy triều hướng Trần gia bọn họ mà ùa tới.

Đến lúc đó, Trần gia thiếu cũng không phải là tài nguyên mà là làm sao

chuyển hóa tài nguyên thành thực lực.

Một ngàn linh thạch mua được một môn pháp môn luyện thể đỉnh cao, tương

lai có thể tăng cường thực lực tộc nhân.

Trần Đạo Huyền cảm thấy như thế nào cũng không lỗ.

Trần Đạo Huyền cảm thấy chuyến đi này đã viên mãn khi mua được hai kiện

vật phẩm, không có ý định ra giá mua đồ, chỉ chờ đấu giá hội kết thúc.

Nửa canh giờ sau, đấu giá hội tiến vào hồi kết, bảo vật áp trục mà Chu gia

xuất ra là một kiện bảo bối độc nhất của bọn họ, hơn nữa cũng không phải Thủy

Linh Châu nhất giai bình thường mà là Thủy Linh Châu nhị giai.

"Món bảo vật cuối cùng là đặc sản của Chu thị ta – Thủy Linh Châu nhị giai,

công hiệu của nhị giai Thủy Linh Châu như các vị đã biết, cũng không cần ta

nói lại ở đây, chỉ nói một điểm là nó đồng thời có thể phối hợp với đan dược, sử

dụng để phụ trợ tu sĩ tu hành!"

Quả nhiên.

Những lời này của Chu gia lão giả triệt để châm ngòi cho không khí trong

hiện trường.

ầ ề ấ

Ngay cả khi Trần Đạo Huyền nhìn thấy Thủy Linh Châu nhị giai cũng nóng

mắt lên.

Hiệu quả của đồ chơi này mạnh đến mức nào, Trần Đạo Huyền không thể rõ

ràng hơn.

Hắn có thể nhanh như vậy liền từ luyện khí tầng ba tu luyện đến luyện khí

tầng bốn, công lao của Thủy Linh Châu không thể không có.

Huống chi Chu gia bán mười khỏa Thủy Linh Châu này, công hiệu so với

nhất giai nhị Thủy Linh Châu còn mạnh hơn.

“Tổng cộng mười khỏa Thủy Linh Châu nhị giai, giá khởi điểm một vạn linh

thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một ngàn linh thạch, mời mọi

người ra giá!"

Chu thị lão giả cười nói.

Phòng đấu giá của Chu thị có thể nóng bỏng như vậy, cũng là do quan hệ với

việc bọn họ thường xuyên bán đấu giá áp trục Thủy Linh Châu.

Mọi người đều biết ở hải vực Vạn Tinh Hải, chỉ có Chu gia Quảng An phủ

mới có Thủy Linh Châu để bán.

Các gia tộc khác cũng muốn học tập Chu gia đi bắt giao nhân, nhưng căn

bản không có loại thủ đoạn bắt giữ đặc biệt ấy của Chu gia.

Ngay lúc đám người lăm le sát khí.

Một giọng nói âm trầm vang lên từ phòng đấu giá số 1.

"Tại hạ là Thương Châu Diệp gia đệ tử, còn xin chư vị đồng đạo cho chút

thể diện, ta Diệp gia ở đây đa tạ các vị đạo hữu.”

Câu vừa hết.

Phòng đấu giá nhất thời yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy

được.

Trong phòng số 7, Trần Đạo Huyền cảm thấy bầu không khí ở đại sảnh đấu

giá dần trở nên quỷ dị.

Hoàn toàn không còn bầu không khí nóng bỏng như vừa rồi.

Trên đài đấu giá, Chu gia lão giả nghe nói như vậy thì sắc mặt lập tức trầm

xuống, nhưng tựa hồ có chút kiêng kỵ, nhìn như giận mà lại không dám nói.

Thấy mọi người đều không nói lời nào, thanh âm trong phòng số 1 lại vang

lên: "Đã như vậy, Diệp mỗ cảm tạ các vị ở đây ưu ái rồi.".

Diệp gia tu sĩ chắp tay cao ngạo, đắc ý nói, "Một vạn linh thạch!”

Trên đài đấu giá, sắc mặt Chu gia lão giả khó coi nhưng ngại quy tắc nên

vẫn trầm giọng nói: " Khách nhân ghế lô số 1 ra giá một vạn linh thạch, còn có

ai ra giá cao hơn không?”

Hắn liên tục hỏi vài tiếng cũng không có người nào trả lời.

ố ấ

Tu sĩ Diệp gia trong phòng số 1 thấy Chu gia lão giả không ngừng hỏi, hơi

không kiên nhẫn thúc giục nói: " Xin Chu đạo hữu nhanh một chút, không thấy

tất cả mọi người đều buông tha đấu giá sao?”

Chu gia lão giả không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi, lần này sắc mặt tu sĩ Trúc

Cơ Diệp gia hoàn toàn biến thành khó coi, muốn phát tác nhưng lại bận tâm địa

bàn nơi này là của Chu gia, đành phải cố nén không vui ở trong lòng.

Trong phòng số 7, Trần Đạo Huyền bỗng nhiên nghe được một tiếng th* d*c

dồn dập ở bên cạnh, hắn xoay người lại thì nhìn thấy sắc mặt Thập Tam thúc

Trần Tiên Hạ trở nên dữ tợn, nhìn như muốn cắn người.

"Thập Tam thúc, ngài làm sao vậy?"

Trần Đạo Huyền ân cần nói.

"Diệp gia! Diệp gia!”

Trần Tiên Hạ than nhẹ đau đớn, giống như điên dại..
 
Back
Top Bottom