Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 60: Gia môn bất hạnh!



Nhưng hắn bận rộn không có nghĩa là hắn mặc kệ, Trần Đạo Huyền là người

xuyên không, trong lòng hắn biết rõ đối với một thế lực mà nói, chế độ phân

phối tương đối công bằng là một chuyện trọng yếu cỡ nào.

Bất kể là ở địa cầu cổ đại hay là ở phương thế giới tu tiên này, đất đai sáp

nhập đều là một khối u ác tính lớn.

Chẳng qua khác với trên địa cầu là tu tiên thế giới có tu sĩ tồn tại, mà tu sĩ lại

dựa vào quần thể phàm nhân rộng lớn.

Bởi vậy một khi mâu thuẫn mà phàm nhân không thể hòa giải, các tu sĩ sẽ

đứng ra, mạnh mẽ đập tan nhóm lợi ích cũ của phàm nhân, để cho phàm nhân

tầng dưới cùng có thể th* d*c.

Nhưng Trần Đạo Huyền không có ý định làm như vậy, bởi vì Trần thị quá

nhỏ yếu mà hắn lại muốn phát triển gia tộc lớn hơn.

Trước đó, hắn nhất định phải đem các nhược điểm của gia tộc xóa bỏ hoặc ít

nhất đem loại tư tưởng phân phối không công bằng này xóa bỏ.

"Đi, chúng ta vào đi.”

"Thiếu tộc trưởng, mời ngài vào trước!"

Trần Lương Ngọc nghe vậy lập tức ra hiệu mời, một đám người vội vàng

nhường ra một lối đi để Trần Đạo Huyền đi ở phía trước.

Đợi đến khi Trần Đạo Huyền đi qua, một thanh niên chạy tới với vẻ mặt vui

mừng, hướng trung niên phụ nhân kêu lên: "Nương!”

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy nhi tử liền vừa vui mừng vừa đau lòng,

vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán Trần Vân Thăng, ân cần nói: "Một

thân mồ hôi thối, coi thật là mệt mỏi”

“Như này tính là gì?"

Trần Vân Thăng không thèm để ý nói, "Sao không thấy nhị muội cùng tam

đệ?”

"Bọn họ cùng Nhị Nương Tam Nương của con ở hậu viện, hôm nay khách

quý đến, không tiện để cho bọn họ đi ra ngoài.”

Phụ nhân trung niên bất động thanh sắc nói, tâm tính Trần Vân Thăng còn

như thiếu niên, không có tâm tư tính kế thâm sâu như mẹ đẻ hắn, thuận miệng

hỏi một câu liền không để trong lòng.

Thấy Trần Vân Thăng còn muốn nói nhảm, phụ nhân trung niên đẩy hắn một

cái, nháy mắt ra dấu: "Còn không mau đi qua giúp cha ngươi chiêu đãi thiếu tộc

trưởng”

"A!"

ầ ầ ẫ

Trần Vân Thăng lúc này mới phản ứng lại gãi gãi đầu cười nói: "Mẫu thân

kia, nhi tử đi giúp phụ thân chiêu đãi thiếu tộc trưởng, sau đó thỉnh an ngài.”

"Mau đi đi”

Nói xong, Trần Vân Thăng nhanh chóng đi lên trước, rập khuôn đi theo sau

lưng Trần Lương Ngọc cùng Trần Đạo Huyền, tựa như một cái tùy tùng..

..........

Trong bữa tiệc.

Dưới sự bồi tiếp của Trần Lương Ngọc và trưởng tử Trần Vân Thăng, trong

khách đường tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.

Bất tri bất giác Trần Đạo Huyền cũng nhìn hai cha con Trần Lương Ngọc

càng thêm thuận mắt.

Đám người uống khoảng nửa canh giờ, Trần Đạo Huyền nhìn sắc trời nói:

"Không bằng... Hôm nay chúng ta đến đây đi, ngày mai còn phải tiếp tục bận

rộn với việc sản xuất trong nhà máy, say sỉn cũng không phải là thói quen tốt.”

Nghe vậy, Trần Lương Ngọc vẻ mặt tiếc nuối nhưng vẫn cười phụ họa nói:

"Thiếu tộc trưởng nói..."

- Bịch!

"Đồ tiện nhân này! Sinh ra một tên tiện tộc còn dám khi dễ con gái ta, ta

đánh chết ngươi, tiện nhân! “

"Ta không bắt nạt nàng ta là nàng ta cướp người gỗ của ta, lại còn mắng ta”

"Tiện nhân! Ngươi dám cãi lại! Ngươi tiện nhân này, còn quản ngươi sinh ra

tiện tộc?”

“......”

Đám người ngồi đây, ngoại trừ mẹ đẻ của Trần Vân Thăng, còn lại hoặc là

võ giả hoặc là tu sĩ.

Tuy rằng mẹ đẻ của Trần Vân Thăng không thể nghe thấy tranh cãi truyền

đến từ hậu viện, nhưng trong tai đám người Trần Lương Ngọc và Trần Đạo

Huyền lại không khác gì tiếng cãi vã ở bên tai.

Trần Đạo Huyền yên lặng nhấp một ngụm rượu cũng không nói lời nào.

Trần Lương Ngọc thấy vậy, sắc mặt dị thường xấu hổ, trong lòng lại lên cơn

giận dữ, ác phụ này lại không biết đại thể như thế, xem một lúc nữa ta thế nào

để xử lý ngươi!

Trần Lương Ngọc hung tợn mắng trong lòng, vốn tưởng rằng tiếng cãi vã ở

hậu viện chỉ là nhất thời, không nghĩ tới tiếng nhục mạ càng lúc càng lớn, mẹ đẻ

Trần Vân Thăng vốn vẫn không có cảm giác, hiện giờ cũng nghe được.

“Thiếu tộc trưởng, cái này.... Gia môn bất hạnh, để ngài chê cười.”

Trần Lương Ngọc tràn đầy lúng túng nói, Trần Đạo Huyền khẽ cười cười

không trả lời.



Một lúc lâu sau, trong lòng hắn khẽ động, nói: "Đi thôi, cùng nhau đi qua

xem một chút.”

Nói xong, từ trong bữa tiệc đứng dậy, hắn vừa mới tò mò dùng thần thức

quét qua hậu viện, ngược lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Hậu viện Trần phủ.

Khi đoàn người Trần Đạo Huyền chạy tới, hậu viện Trần phủ đã rối loạn.

Trước mắt, một tiểu nam hài tám chín tuổi bị một thiếu phụ hơn hai mươi

tuổi ôm vào trong ngực, khuôn mặt hơi trang điểm đầy tái nhợt, hoảng sợ.

Nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy thân thể tiểu hài tử, sợ nanh múa vuốt của

ác phụ kia làm tổn thương đứa nhỏ.

Còn đứa bé trong lòng thiếu phụ thì hai mắt nhìn ác phụ như muốn phun lửa,

muốn giãy dụa nhưng bị mẫu thân gắt gao đè lại.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 61: Ngươi, tiện nhân!



Người mắng chửi cũng chính là ác phụ kia, dung mạo ngược lại không kém,

nhưng lại lộ ra một bộ dáng cay nghiệt chanh chua.

Một tay bà ta chống thắt lưng, ngón tay chỉ người phụ nữ bị ngã xuống đất,

các loại lời nói khó nghe không ngừng tuôn ra, cái gì Xuất Vân Quốc nô lệ, cái

gì sinh ra tiện nhân, hài tử cũng là tiện chủng...

Bà ta không ngừng mắng các loại lời nói khó nghe và đâm thẳng vào trái

tim, mắng đến hưng phấn, thậm chí cũng không biết có người tới hậu viện.

"Sao lại không nói lời nào? Câm à?”

Ác phụ giống như tướng quân đắc thắng nhìn quanh một vòng hạ nhân, ai

biết hạ nhân giống như nhìn thấy cảnh tượng hoảng sợ khó hiểu gì đó, tất cả đều

quỳ rạp xuống đất, đồng thanh kêu lên:.

"Lão gia, phu nhân!”

Nghe được những lời này, ác phụ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, xấu hổ

xoay người lại, phát hiện chính là đại phu nhân mà bình thường nàng sợ hãi với

ghen tị nhất, cùng lão gia vẻ mặt giận bừng bừng.

“Lão... Lão gia!”

Ác phụ giống như là biểu diễn thuật lật mặt, từ bộ dáng cay nghiệt khắc

nghiệt thành bộ dáng khiến người ta trìu mến, nũng nịu nói, "Lão gia, ngài phải

vì thiếp mà làm chủ, hai tên tiện nhân này thừa dịp thiếp không chú ý khi dễ

Đồng Nhi nhà thiếp.”

"Ngươi nói bậy ta không có, rõ ràng là nàng ta cướp người gỗ của ta..."

Tiểu nam hài ở trong lòng thiếu phụ không phục, đang muốn biện hộ nhưng

lại bị mẫu thân che miệng gắt gao, trong mắt của nam hài như muốn phun lửa,

đáng tiếc sức mạnh quá nhỏ chỉ có thể giãy dụa.

Đành phải dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm ác phụ

cáo trạng trước kia.

"Ba!"

Nào ngờ, Trần Lương Ngọc tức giận, căn bản không cho nàng biện hộ, tát

Nhị phu nhân của y một cái.

Dưới một cái tát này, toàn bộ hậu viện Trần phủ nhất thời loạn thành một

đoàn, tiếng khóc của tiểu cô nương, tiếng gào khóc ác phụ không dứt bên tai .

"Đủ rồi!"

Trần Lương Ngọc hét lớn một tiếng, giận dữ liếc mắt nhìn mấy người đang

cãi nhau bị uy thế của hắn đe dọa, bao gồm cả tiểu cô nương.

Tất cả đám người đều không dám khóc nữa, ác phụ kia càng không chịu nổi,

dứt khoát sợ tới mức mặt trắng bệch.

ầ ấ ố ế

Trần Lương Ngọc thấy tràng diện đã được khống chế, khom người hướng

Trần Đạo Huyền nói: "Thiếu tộc trưởng, thuộc hạ thật sự là..."

- Thiếu tộc trưởng?

Nghe được cách xưng hô của Trần Lương Ngọc, sắc mặt đám người đều

biến đổi, mà Trần Đạo Huyền thì giơ tay lên ngăn cản Trần Lương Ngọc xin lỗi,

chỉ thấy hắn tiến lên vài bước trước người thiếu phụ, ngồi xổm xuống nói:

"Có thể cho ta xem đứa nhỏ này không?”

Nghe vậy, thiếu phụ theo bản năng ôm chặt đứa bé thêm, nhưng lập tức nghĩ

đến thân phận người này lại buông đứa bé ra.

Tiểu nam hài tránh đi tay nhỏ bé mềm mại của mẹ, thở hổn hển một hơi nói:

"Mẫu thân, ngài nhịn chết Niệm Sơ”

"Ngươi là Trần Niệm Sơ, phải không?"

Nghe vậy, tiểu nam hài quay đầu nhìn Trần Đạo Huyền cảnh giác nói:

"Ngươi là ai, ta gọi là cái gì liên quan gì đến ngươi? Ngươi cũng đến để bắt nạt

chúng ta à?”

Nói xong còn giang đôi tay nhỏ nhắn ra, đứng trước mặt mẫu thân.

"Ta đến giúp các ngươi.”

Hắn lắc đầu, "Có thể tới cho ta xem một chút không?”

Nghe xong lời này, tiểu nam hài nhìn mẫu thân ý hỏi thăm, nhận được câu

trả lời khẳng định, lúc này mới miễn cưỡng đi tới.

"Ngươi muốn làm gì?"

Trần Đạo Huyền mỉm cười, cũng không nói lời nào, trực tiếp dùng bàn tay

phải như ngọc vuốt l*n đ*nh đầu tiểu nam hài.

Một lát sau, Trần Đạo Huyền vận chuyển chân khí đan điền, một đạo hào

quang bao trùm trên đỉnh đầu tiểu nam hài, đạo này vào ban đêm đặc biệt rực

rỡ, cho dù cách thật xa, đám người đều cảm thấy có chút chói mắt.

"Cái này..."

Trần Lương Ngọc nhìn thấy đạo hào quang này, nhất thời nhớ tới ghi chép

trong cổ tịch của tộc.

Hào quang che đỉnh, tiên nhân chi tư!

Trần Lương Ngọc tuyệt đối không ngờ rằng con trai y lại có tiên nhân tư

chất, lại là hạt giống tu tiên.

Nhưng lập tức nghĩ đến điều gì, sắc mặt Trần Lương Ngọc lại trở nên trắng

bệch.

Quả nhiên, sau khi Trần Đạo Huyền kiểm tra tư chất linh căn của Trần Niệm

Sơ xong, quay đầu nhìn Trần Lương Ngọc cùng ác phụ bị y tát một cái đang che

mặt, nói: "Ngươi có biết tội không?”

Á ẫ ể ố

Ác phụ kia mặc dù oai phong ở trước mặt mẫu thân tiểu nam hài, nhưng đối

mặt với thiếu tộc trưởng so với trượng phu còn kh*ng b* hơn, nào còn dám

tranh cãi, lúc này quỳ rạp xuống đất không dám nói chuyện.

"Trần Lương Ngọc.”

Thấy ác phụ không nói lời nào, Trần Đạo Huyền chuyển hướng Trần Lương

Ngọc nói.

“Có thuộc hạ!”

Trần Lương Ngọc quỳ xuống cúi đầu, "Điều 3 của tộc quy Trần thị là gì?"

Ác phụ nghe được những lời này, còn chưa mở miệng đã trực tiếp bị dọa xụi

lơ trên mặt đất.

Trần Lương Ngọc gắt gao mím môi, đột nhiên y đứng dậy, đạp một cước vào

miệng Nhị phu nhân, chửi ầm lên: "Tiện nhân ngươi, bảo ngươi không có việc

gì đừng khi dễ người khác, khiến cho gia đình không yên, tiện nhân..."
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 62: Ngài...làm cha ta được không?



Trần Lương Ngọc vừa đánh vừa mắng, cho đến khi đánh cho đối phương ôm

chân cầu xin tha thứ, thấy bộ dáng này của bà ta, trong lòng Trần Lương Ngọc

mềm nhũn, nhưng lập tức lại nhẫn tâm tiếp tục đánh mắng.

"Đủ rồi!"

Trần Đạo Huyền mở miệng nói, "Trần Lương Ngọc, ta hỏi ngươi một lần

nữa, Trần thị tộc quy điều thứ ba là cái gì?”

Trần Lương Ngọc nghe vậy, giống như một quả bóng da bị thủng, trực tiếp

xụi lơ trên mặt, mặt y như tro tàn nói: "Phàm là người Trần thị, vô cớ khi nhục

tộc nhân, đương xử hai năm lao động, vô cớ khi nhục linh căn phàm nhân, tội...

tội..."

"Cái gì?"

“Đáng chém!”

Trần Lương Ngọc nói ra hai chữ cuối cùng này, toàn thân phảng phất như

hao hết khí lực, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về phía Trần Đạo Huyền, hy vọng hắn

có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng trong lòng Trần Lương Ngọc rõ ràng, phàm là một tộc trưởng đủ tư

cách, nhất định sẽ kiên định chấp hành tộc quy, y vẫn cho rằng Trần Đạo Huyền

là một tộc trưởng đủ tư cách.

Quả nhiên, Trần Đạo Huyền chỉ tay về phía ác phụ, nhìn nam hài nói: "Nói

cho ta biết, bà ta có khi dễ ngươi hay không?”

Tiểu nam hài đang định nói chuyện nhưng bị mẫu thân kéo lại, chỉ thấy thiếu

phụ liều mạng lắc đầu với tiểu nam hài, miệng nhẹ giọng khẩn cầu: "Sơ nhi,

đừng...”

Tiểu nam hài cắn chặt răng, lúc thì nhìn mẹ, lúc lại nhìn vẻ mặt tuyệt vọng

ác phụ, hít sâu một hơi nói: "Bà ta không khi dễ ta, ta chỉ đùa giỡn với muội

muội.”

Ác phụ nghe vậy, cảm thấy hồn phách rốt cục quay về, đặt mông ngồi xuống

đất.

Đám người ở đây nghe vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, ngay khi bọn họ cho

rằng sự tình đã qua.

Trần Đạo Huyền đi tới trước mặt ác phụ nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao

lại lựa chọn đêm nay để khi nhục mẹ con bọn họ, ngươi không biết tối nay ta

đến Trần phủ làm khách sao?”

Trần Lương Ngọc nghe nói như vậy, lúc này mới phản ứng lại.

Đúng!

Y đã nói cho đại phu nhân, hôm nay mời thiếu tộc trưởng đến nhà làm

khách, làm sao có thể nháo ra chuyện này?

Trừ phi...

Y thoáng qua một ý niệm, khó có thể tin nhìn đại phu nhân mà mình quen

thuộc nhiều năm, chẳng lẽ tất cả đều là tính toán của bà ấy?

Nhưng vì cái gì?

Đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ mơ hồ hiện ra trong đáy lòng y, nhưng y

không thể tin rằng ý tưởng này là thật.

"Là ngươi!"

Nhị phu nhân cũng không ngốc, trong nháy mắt liền phản ứng được ai ở sau

lưng giở trò, nàng lấy tay chỉ vào đại phu nhân nói:

"Là ngươi đúng không? Chắc chắn là ngươi! Ngươi sợ Niệm Sơ cướp thân

phận con trai trưởng của Vân Thăng, cho nên muốn diệt trừ hắn! Không, là để

loại bỏ cả hai chúng ta, ngươi thật sự ác độc!”

Nghe được câu chỉ trích này, Trần thị đương nhiên không thể nhận, sắc mặt ả

tái nhợt nói: "Ngươi không cần ngậm máu phun người, ngươi khi dễ mẫu tử

người ta thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ta để ngươi khi dễ mẫu tử bọn họ

sao?”

Nhìn thấy vở kịch này, mặt Trần Đạo Huyền nhất thời như sương lạnh, hắn

vốn tưởng rằng Trần gia có Trần Tiên Hạ vì gia tộc tận tâm không tiếc vứt bỏ

đạo đồ, Trần Bắc Vọng thuần túy, nguyện ý cúc cung tận tụy cho đến chết mới

thôi.

Trần gia nhất định là từ trên xuống dưới không có chút bụi bẩn nào, nhưng

hiện tại xem ra, nơi nào có ánh sáng thì cũng có bóng tối.

Mấu chốt là hành vi của Trần thị, cho dù là Trần Đạo Huyền cũng không nói

nên lời, ả hoàn toàn lợi dụng lòng ghen tị của nhị phu nhân cùng tính cách khắc

nghiệt của bà ấy.

Dùng lời nói của kiếp trước mà nói, đây là dùng IQ để mượn đao giết người.

Hắn nhìn Trần Lương Ngọc, nhìn Trần Vân Thăng, lại nhìn mấy vị phu nhân

Trần thị, giọng điệu phiêu miểu nói: "Các ngươi còn từng nhớ rõ tộc huấn Trần

gia ta? “

"Nhớ không?"

Thấy đám người không nói lời nào, Trần Đạo Huyền động chân hỏa, lớn

tiếng quát lớn.

"Ta.... Ta..."

Trần Lương Ngọc quỳ trên mặt đất, cúi đầu.

Trần Vân Thăng thấy thế cũng cùng phụ thân quỳ cùng một chỗ.

Cuối cùng tất cả đám người Trần phủ bao gồm Đại phu nhân, Nhị phu nhân

thậm chí tiểu nữ nhi của Trần Lương Ngọc đều quỳ ở đó.

Cuối cùng, trong lòng Trần Lương Ngọc như có một ngọn lửa đang thiêu

đốt, khuôn mặt hắn đỏ bừng, y chậm rãi nói ra tổ huấn cổ xưa: "Phàm là huyết

ầ ề ầ

mạch Trần thị ta, đều là tộc nhân Trần thị ta!"

“Phàm là huyết mạch Trần thị ta, đều là tộc nhân Trần thị ta! Trần Lương

Ngọc ngươi nói cho ta biết, tộc nhân Trần thị phân biệt đích thứ như thế nào?”

Trần Đạo Huyền trợn mắt không chớp, hắn cũng trừng mắt nhìn Đại phu

nhân, hai người đều cúi đầu, không dám nhìn nhau.

Trần Niệm Sơ nhìn một màn trước mắt này, trong mắt mơ hồ có một đoàn

hỏa quang đang thiêu đốt, nắm đấm nhỏ của hắn bóp gắt gao, cảm thấy trong

lồng ngực có một đoàn nhiệt lưu, đó là huyết mạch nóng bỏng của Trần gia

đang bắt đầu kích phát!

Trần Đạo Huyền đi đến bên cạnh tiểu nam hài, dùng thanh âm mà chỉ y có

thể nghe được: "Ngươi thích Trần gia như vậy sao?”

Câu nói này dường như gợi nhớ về rất nhiều kỷ niệm không tốt của tiểu nam

hài, y lắc đầu, "Không thích!“

"Vì vậy, chúng ta hãy biến nó thành những gì mà ngươi thích?"

Trần Đạo Huyền cúi đầu, vừa vặn đụng phải con ngươi nho nhỏ của Trần

Niệm Sơ.

Trần Niệm Sơ từ trong mắt vị đại ca ca trước mắt này, tựa hồ nhìn thấy thứ

gì đó không giống nhau, đó là thứ y chờ mong đã lâu nhưng vẫn luôn không thể

có được, y ma xui quỷ khiến gật gật đầu: "Được”

Y suy nghĩ một chút: "Nhưng ta cũng có một yêu cầu”

"Cái gì?"

“Nếu không thì ngươi hãy làm cha ta, được chứ?"

Trần Đạo Huyền: "..."
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 63: Luyện Khí tầng bốn!



Thời gian hối hả trôi qua từng ngày.

Rất nhanh.

Một tháng đã trôi qua.

Bởi vì phát hiện một mầm giống tu tiên trong gia tộc, trong khoảng thời gian

này Trần Đạo Huyền nửa vui nửa buồn.

Nếu ở gia tộc khác, có thể phát hiện một người có linh căn tu tiên là một tin

tức tốt.

Nhưng Trần gia cũng chỉ là tiểu gia tộc nhỏ, căn cơ không sâu.

Trong tộc không có linh mạch, chỉ có linh nhãn, cũng chỉ đủ cho Trần Đạo

Huyền tu hành.

Đã như thế.

Cho dù phát hiện ra linh căn tu tiên Trần Đạo Sơ, Trần gia cũng không có

cách nào cung ứng linh khí để hắn tu luyện.

Trong động phủ.

Hôm nay Trần Đạo Huyền dạy Trần Đạo Sơ phàm cảnh tu hành, trong lòng

suy nghĩ khẩn trương.

Bất luận thế nào, năm nay phải bồi dưỡng linh mạch trong gia tộc mới được.

Mục tiêu này của Trần Đạo Huyền cũng không phải viển vông.

Hắn có ý nghĩ này bởi vì hoàn toàn tin vào năng lực sản xuất phi kiếm của

nhà máy.

Thời gian một tháng.

Không tính những phi kiếm luyện chế thất bại bởi công nhân thao tác sai,

Trần Đạo Huyền luyện chế ra tổng cộng 178 lưỡi phi kiếm.

Trung bình, không sai biệt lắm mỗi ngày năm thanh.

Nhiều phi kiếm như vậy, dù cho dựa giá thị trường Quảng An Phủ, cũng có

thể bán được 8900 linh thạch, không chỉ có thể đem toàn bộ vốn chi phí của

Trần Đạo Huyền thu về, còn có thể kiếm thêm một khoản nhỏ.

Phải biết, đây chẳng qua chỉ là thời gian một tháng.

Nếu qua một năm, Trần Đạo Huyền tính toán, ít nhất có thể kiếm lời hơn 34

vạn linh thạch.

Trong vòng ba năm liền có thể góp đủ linh thạch bồi dưỡng linh mạch.

Mà dự định của Trần Đạo Huyền là trong thời gian một năm đem vấn đề linh

mạch gia tộc giải quyết, rõ ràng chỉ dựa vào con đường Quảng An Phủ là không

đủ.

Nghĩ tới đây.

Hắn yên lặng móc ra từ trong túi trữ vật một cái vảy màu xanh.

Đây là lân phiến có hình thoi, phía trên còn mơ hồ có một tia máu đỏ sậm.

Chính là vảy bản mệnh của công chúa giao nhân tộc Lạc Li cho Trần Đạo

Huyền.

Nhưng mà hiện tại đã qua gần hai tháng , cái lân phiến này tựa hồ một chút

phản ứng cũng không có.

Trần Đạo Huyền đã từng thử nhập chân khí ba lần, kết quả như đá chìm đáy

biển.

Điều này không khỏi làm Trần Đạo Huyền hoài nghi, nữ tử Lạc Li giao nhân

tộc kia, có phải hay không lừa gạt hắn.

Nhưng nghĩ kỹ lại, khả năng đối phương lừa dối hắn gần như bằng không.

Bởi vì trên người Trần Đạo Huyền không có gì đáng giá để đối phương gạt

cả.

Mà cùng hắn giao dịch, bất luận với giao nhân tộc hay Trần gia mà nói, cũng

là hợp tác hai bên cùng có lợi.

“Ai.”

Thở dài.

Trần Đạo Huyền không nghĩ nhiều nữa, đem vảy xanh thu vào túi trữ vật.

Bắt đầu tu hành hôm nay.

Đương nhiên.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc nhà máy gia tộc sản xuất phi

kiếm đạt số lượng bùng nổ, Trần Đạo Huyền tu vi nâng cao, cũng là vượt xa

khỏi dự tính của hắn.

Vốn dĩ hắn nghĩ muốn đột phá đến tầng thứ tư của luyện khí phải mất từ bốn

đến năm tháng, thậm chí sáu tháng.

Kết quả là chỉ sau hai tháng tu hành, hắn đã cảm thấy bản thân sắp đột phá.

Tốc độ tu luyện kinh thiên động địa như vậy, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao

năm hai mốt tuổi Chu Mộ Bạch có thể thành công trúc cơ.

Một tu sĩ luyện khí tầng chín muốn trúc cơ, nhất định phải tu hành chân khí

một thời gian rất dài, để cho chân khí tinh thuần đến hết mức, mới có thể thử

đột phá Trúc Cơ kỳ.

Đương nhiên.

Đây chỉ là một trong điều kiện cơ bản nhất để đột phá Trúc Cơ kỳ.

Còn có các yêu cầu đối với linh mạch, đan dược như Trúc Cơ đan, còn chưa

bao hàm ở bên trong.

ầ ế ố

Chính bởi vì phải hoàn thành đủ loại yêu cầu nếu tu sĩ muốn đột phá lên

Trúc Cơ kỳ, cho nên trong quần thể tán tu, tu sĩ Trúc Cơ chỉ đếm được trên đầu

ngón tay.

Trên cơ bản đều phải dựa vào tích lũy chiến công tại chiến trường trên Xuất

Vân quốc, thu hoạch tài nguyên đột phá.

Các tán tu bình thường linh khí tu luyện bình thường còn không đủ, nói chi

đến đột phá Trúc Cơ kỳ.

Phòng luyện công trong động phủ.

Trần Đạo Huyền nhắm nghiền hai mắt, hấp thu linh khí tinh khiết liên tục

phun ra từ Thủy Linh châu.

Có thêm tụ khí đan phụ trợ, bây giờ tốc độ Trần Đạo Huyền luyện hóa linh

khí vượt qua cả tu sĩ có Thiên Linh Căn.

Linh khí tinh thuần tiến vào kinh mạch, không ngừng vận hành luyện hóa

phía dưới, chuyển hóa thành chân khí, từng chút chứa đựng khí hải ở đan điền.

Bên trong khí hải đan điền.

Chân khí tăng cường mơ hồ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy

được.

Đột nhiên.Trần Đạo Huyền phúc chí tâm linh, hắn có cảm giác lúc này có

thể đột phá luyện khí tầng bốn!

Hắn dự cảm không sai.

Theo chân khí không ngừng ở tích lũy khí hải đan điền, tổng lượng chân khí

bên trong đan điền, tựa hồ đạt đến giới hạn.

Oành!

Trong thức hải Trần Đạo Huyền một tiếng nổ vang lên vang dội.

Hắn chỉ cảm thấy thần thức bản thân tăng trưởng một đoạn, không chỉ như

thế, khí hải đan điền cũng xảy thay đổi.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 64: Kiếm quyết viên mãn



Đợi một giây sau, ý thức quay về, hắn phát hiện luồng khí xoáy trong khí hải

đan điền bỗng nhiên tăng lên một vòng.

So với lúc trước, chân khí của hắn ít nhất lớn hơn năm thành.

“Luyện khí tầng bốn, hoàn thành!”

Trần Đạo Huyền mở mắt ra, kinh hỉ nói.

Cẩn thận tính lại.

Hắn mới đột phá luyện khí tầng ba bốn tháng trước, thậm chí còn chưa đến

nửa năm.

So với đột phá từ luyện khí tầng hai lên luyện khí tầng ba, thời gian hắn bỏ

ra thậm chí không tăng lên, ngược lại còn rút ngắn mấy lần.

Điều này rõ ràng là không phù hợp với quy luật tu luyện thông thường.

Trong tình huống bình thường, tu vi càng cao, tốc độ đột phá càng ngày càng

chậm.

Theo lý thuyết, từ luyện khí tầng ba đột phá đến luyện khí tầng bốn, khẳng

định chậm hơn so với luyện khí tầng hai đột phá đến luyện khí tầng ba.

Nhưng lúc này Trần Đạo Huyền lại phá vỡ cái quy luật này.

Trần Đạo Huyền trong lòng hiểu rõ, không phải hắn bộc phát thiên tư, dẫn

đến đánh vỡ quy luật tu hành, mà là nhờ vào thủy linh châu cùng tụ khí đan trợ

giúp.

Nói cho cùng, vẫn là công lao của tài nguyên.

Nghĩ tới đây, hắn lại không khỏi nghĩ tới những đại tộc tu tiên kia, thậm chí

hạch tâm đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông có điều kiện tu hành thế nào?

Có thể trở thành hạch tâm đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông, phải là thiên tài

trong thiên tài.

Căn cứ những gì Trần Đạo Huyền biết.

Đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông chia làm ba loại, lần lượt là đệ tử ngoại môn,

đệ tử nội môn cùng đệ tử thân truyền.

Nghe nói cho dù là đệ tử ngoại môn cấp bậc thấp nhất yêu cầu đối với tư

chất cao đến b**n th**, chớ nói đến là đủ loại yêu cầu khác về tâm tính, nghị lực

khảo nghiệm cùng tôi luyện.

Bởi vậy, tùy tiện một đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông, so với tán tu, cũng là

trình độ vô địch cùng giai.

Nếu là không có chút năng lực ấy, cũng sẽ không xưng bá Vạn Tinh Hải cả

ngàn năm.

Đương nhiên.

ầ ề ế

Trần Đạo Huyền dù biết mình so linh căn, tài nguyên các phương diện

không sánh được đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông, nhưng có một điều đệ tử Càn

Nguyên Kiếm Tông thúc ngựa cũng kém hơn hắn.

Đó chính là ngộ tính!

Hắn có 《 Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh 》 chứa đựng ngộ tính mỗi ngày,

mười ngày đốn ngộ một lần.

Tích luỹ lâu dài xuống, hiệu quả sẽ kinh khủng.

Nghĩ tới đây, Trần Đạo Huyền không khỏi đem ý thức chìm vào không gian

thức hải.

Trong thức hải.

Mười tinh trần đang vây quanh một quyển kinh văn màu vàng, mười tinh

trần hấp dẫn lẫn nhau, nhưng bị Trần Đạo Huyền tận lực khống chế, không để

bọn chúng tụ lại một chỗ với nhau.

Có lẽ là vừa đột phá đến luyện khí tầng bốn, Trần đạo Huyền Minh có loại

cảm giác, có lẽ cũng tại tối nay《 Truy Phong Kiếm Quyết 》đột phá.

Nghĩ tới đây.

Hắn không còn áp chế mười hạt tinh trần tụ hợp nữa, tùy ý bọn chúng hội tụ

cùng một chỗ, tạo thành một tinh trần lớn, cuối cùng bộc phát ra, tràn ngập toàn

bộ thức hải.

Ngay sau đó, ý thức Trần Đạo Huyền không ngừng trỗi dậy, đủ loại cảm ngộ

liên quan tới 《 Truy Phong Kiếm Quyết 》không ngừng xông lên trong đầu.

Rất nhanh, Trần Đạo Huyền liền đắm chìm trong đó, quên đi thời gian trôi

qua.

Sau một nén nhang.

Trần Đạo Huyền mở hai mắt ra, thoáng hiện lên tinh quang.

Ngay sau đó, hắn mừng như điên.

Cẩn thận tính toán, từ lúc hắn tu luyện Truy Phong Kiếm Quyết đến nay mới

chỉ có bốn tháng.

Cho dù đối với thiên tài kiếm đạo Càn Nguyên Kiếm Tông mà nói, tu hành

"Truy Phong Kiếm Quyết" trong thời gian bốn tháng ngắn ngủi, có thể đạt tới

cảnh giới Tiểu Thành đều chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chứ đừng nói giống như Trần Đạo Huyền đã sớm vượt qua cảnh giới Đại

Thành.

Nhưng dù sao Trần Đạo Huyền cũng có "Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh" –

ngoại quải b**n th**, hắn có thể tích lũy ngộ tính trong mười ngày sau đó đốn

ngộ một lần

Mặc dù thời gian đốn ngộ trong mỗi lần cũng không dài, chỉ có thời gian

một nén nhang, nhưng bốn tháng qua, hắn đốn ngộ khoảng mười hai lần, đây là

khái niệm gì?

ế ằ ắ ầ ố

Phải biết rằng, hắn chỉ dùng hai lần đốn ngộ thì đã tu luyện Truy Phong

Kiếm Quyết tới cảnh giới đại thành, sau đó đốn ngộ suốt mười lần, cho đến hôm

nay mới tu luyện Truy Phong Kiếm Quyết đến cảnh giới viên mãn.

Từ số lần đốn ngộ mà tính ra thì tựa hồ tu luyện Truy Phong Kiếm Quyết từ

đại thành đến cảnh giới viên mãn, so với tu luyện từ nhập môn đến cảnh giới đại

thành khó hơn khoảng năm lần, mà trên thực tế là khó hơn gấp mười lần thậm

chí gấp trăm lần!

Bởi vì tu sĩ Luyện Khí bình thường, cho dù hao phí thời gian cả đời cũng

không có khả năng đem nó từ Đại Thành tu luyện đến cảnh giới viên mãn.

Dù sao có vài thứ, ngươi không hiểu được chính là không hiểu được, cho dù

ngươi dù có không phục như thế nào, dù có tốn thời gian như thế nào thì căn

bản ngươi cũng không hiểu.

Nếu không, ở kiếp trước sẽ không có nhiều vấn đề toán học đẳng cấp thế

giới mà lại không giải được...
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 65: Đáy biển



Hôm sau.

Trần Đạo Huyền vừa đột phá Luyện Khí tầng bốn, còn lộ ra chân khí hư

phù, trải qua một đêm tu luyện, một lần nữa trở nên vững chắc.

Trần Đạo Huyền đi ra khỏi động phủ, thấy một thân ảnh nho nhỏ đang đứng

trên Quan Cảnh Nhai đón bình minh, luyện kiếm.

Có thể là do tập võ không lâu, thân ảnh nho nhỏ múa kiếm còn có chút

không lưu loát, cầm tinh thiết trường kiếm nặng mười cân trong tay có vẻ run

rẩy.

Trần Đạo Huyền lẳng lặng nhìn, cũng không lên tiếng quấy rầy, một tháng ở

chung, Trần Đạo Huyền đã sớm hiểu rõ tính cách bướng bỉnh của Trần Đạo Sơ.

Đương nhiên, loại tính cách này có lợi cũng có hại, ưu điểm là người có loại

tính cách này thường thì sẽ có nghị lực kinh người, tiến bộ dũng mãnh.

Nhược điểm thì có thể sẽ lâm vào ma chướng trong tu hành, không thể tự

kiềm chế.

Rất nhanh, thời gian nửa nén nhang trôi qua.

Trần Đạo Sơ đã sớm mệt mỏi, mồ hôi đầy mặt, toàn thân giống như vớt từ

trong nước ra

"Hô!" “Hô!” “Hô!”

Y đặt mông ngồi ở bên vách núi thở hổn hển.

Lúc này, Trần Đạo Huyền đi tới chỉ điểm: "Khoanh chân vận khí, tĩnh thủ

đan điền..."

“Thiếu tộc trưởng..."

Trần Đạo Sơ quay đầu nhìn thấy Trần Đạo Huyền, vội vàng chật vật đứng

dậy hành lễ, lại bị Trần Đạo Huyền ngăn cản.

"Nhanh vận khí!”

“Vâng, thiếu tộc trưởng!”

Trần Đạo Sơ nghe vậy, lập tức điều chỉnh hô hấp, khoanh chân ngồi xuống

vận khí điều tức.

Trần Đạo Huyền thấy Trần Đạo Sơ đã có thể thuần thục tiến vào trạng thái

nhập định, hài lòng gật đầu, lập tức sử dụng Ngự Phong Thuật bay về phía nhà

máy pháp khí.

Một ngày bận rộn lại bắt đầu.

......

Vùng biển tây nam Vạn Tinh Hải.

Thế giới dưới đáy biển cách Song Hồ Đảo khoảng hơn một vạn dặm.

ế ể ầ

Thế giới dưới đáy biển của Vạn Tinh Hải khác với tưởng tượng của Trần

Đạo Huyền, cũng hoàn toàn không giống với thế giới dưới đáy biển trên Địa

Cầu.

Theo lý thuyết, bởi vì không có ánh sáng, đáy biển sẽ hiện ra một cảnh

tượng tối tăm, có thể so sánh với hình ảnh không gian đen kịt như sâu trong lỗ

đen vũ trụ.

Mà đáy biển Vạn Tinh thì lại không giống, ở đây là một thế giới lấp lánh ánh

sao, ở chỗ này nếu ngẩng đầu nhìn lên thì sẽ phát hiện có hàng tỷ "tinh thần" lơ

lửng cao mấy vạn mét ở tầng Hắc Mạc dưới đáy biển.

Ức vạn khỏa "tinh thần" này chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới đáy biển Vạn

Tinh Hải, cho phép vô số loài sinh tồn sinh sôi nảy nở ở nơi đây, đây cũng là

nguồn gốc của cái tên Vạn Tinh Hải.

"Phụ thân!"

Dưới đáy biển tây nam Vạn Tinh Hải.

Một nữ tử giao nhân tộc bị thương ở vai phải, vết thương nứt ra một khe hở.

Nàng bơi đến trước mặt một nam tử giao nhân tộc mà trước ngực y lại bị xé

rách một lỗ hổng sâu hoắm, giọng nói buồn bã.

"Cứ tiếp tục đánh như vậy, cho dù chúng ta đánh xuống lãnh địa của Thủy

Ma Viên thì tộc nhân cũng sẽ chết thảm trọng!”

Nữ tử Tộc giao nhân nói chuyện không phải là người khác, chính là Công

chúa Tộc Giao nhân Lạc Li mà Trần Đạo Huyền gặp phải trên đường trở về,

nhìn bộ dáng thê thảm này của nàng thì cũng đủ biết mấy ngày nay trôi qua

cũng không tốt lắm.

"Khụ khụ!"

Tộc trưởng giao nhân tộc nghe nói như vậy thì lập tức ho khan kịch liệt.

"Vết thương do Chu Mộ Bạch tạo thành, còn nghiêm trọng hơn ta tưởng

tượng.".

Nói xong, y cúi đầu nhìn vết thương bị kiếm khí tàn sát bừa bãi trên ngực, có

chút đau đầu nói, "Ta phải luôn dùng pháp lực để áp chế đạo kiếm khí này, nếu

không, thương thế sẽ càng ngày càng nặng."

Tộc trưởng giao nhân tộc nói đến đây, vẻ mặt u ám, "Nhưng... Nếu ta không

tham chiến, các ngươi cũng không đối phó được thủ lĩnh Thủy Ma Viên..."

Lạc Li nghe nói như vậy, liền im lặng.

Nàng biết tất cả những lời phụ thân nói đều là sự thật, không có vị hậu kỳ

cao giai như phụ thân nàng, chỉ dựa vào những tộc nhân tộc có tu vi cao nhất

cũng chỉ tương đương với nhân tộc có tu vi Trúc cơ kỳ như bọn họ, thì căn bản

không làm gì được Thủy Ma Viên nhất tộc.

Bởi vì Thủ lĩnh Thủy Ma Viên nhất tộc chiếm cứ ở Ma Viên sơn chính là

một vị tam giai trung kỳ.

ố ẫ ấ ấ

Đối phương vẫn không có động thủ với tộc nhân cấp thấp của giao nhân tộc,

hoàn toàn là kiêng kỵ phụ thân nàng, một vị thủ lĩnh tộc tam giai hậu kỳ.

Chẳng qua, đối phương cũng không biết phụ thân bị thương nghiêm trọng

như vậy

Nếu không, hiện tại không phải là giao nhân tộc đè đánh Thủy Ma Viên nhất

tộc mà là tình huống ngược lại rồi.

"Đáng giận!"

Nhìn thấy phụ thân bị thương nặng, lần đầu tiên Lạc Li cảm thấy mình vô

năng, không thể vì giao nhân tộc mà chống lên một mảnh trời.

"Phụ thân, bằng không chúng ta đừng công kích Ma Viên Sơn, đổi lãnh địa

một lần nữa, được không?"

Dường như tộc trưởng giao nhân tộc nhìn ra ảo não trong mắt Lạc Li, rốt cục

đưa ra một quyết định trong đáy lòng, y sờ tóc của Lạc Li, khẽ cười cười: "Hài

tử ngốc, chúng ta tìm kiếm dưới đáy biển lâu như vậy, nào còn có chỗ nào thích

hợp hơn Ma Viên Sơn, thích hợp hơn cho tộc giao nhân ta sinh sôi nảy nở?”

Lạc Li Nghe nói như vậy, im lặng không nói, nàng biết rõ phụ thân nói

không sai, cạnh tranh giữa các tộc trong thế giới đáy biển so với cạnh tranh của

thế giới loài người càng thêm tàn khốc và tr*n tr**.

"Ba ngày sau, ta sẽ nghênh chiến thủ lĩnh Thủy Ma Viên, chém giết kẻ này!”

Tộc trưởng giao nhân tộc khí phách hùng hồn nói.

"Nhưng, thương thế của phụ thân ngài..."

“Không đáng ngại, thủ lĩnh Thủy Ma Viên chỉ là tam giai trung kỳ, ta còn

không để vào mắt!”

Tộc trưởng giao nhân tộc hào khí vượt mây, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc

Li lại mơ hồ hiện lên một tia không nỡ, cuối cùng vẻ không nỡ bị y vứt bỏ, hóa

thành kiên định.

"Ba ngày sau, chúng ta phát động tổng tấn công với Thủy Ma Viên nhất tộc

Ma Viên sơn!"

“Vâng.”

Lạc Li nghe vậy hưng phấn gật gật đầu, nhưng chợt nghĩ đến cái gì đó.

"Đúng rồi phụ thân, chúng ta không phải cùng cái gì mà Song Hồ Đảo Trần

gia thỏa thuận hợp tác sao? Sao không mua một nhóm vũ khí của bọn họ để

tăng cường thực lực tộc nhân?

Tộc nhân có vũ khí, thực lực tất nhiên có thể tăng cường một mảng lớn!”

Tựa hồ nghĩ đến thanh Phi Tuyết kiếm của Trần Đạo Huyền lúc trước, Lạc

Li kích động nói.

Trước kia là vì có thủ lĩnh Thủy Ma Viên, giao nhân tộc chủ yếu công kích

thăm dò.

ế ổ ẳ ấ

Nhưng hiện tại, nếu đã phát động tổng công thì khẳng định phải đem tất cả

lợi thế áp lên.

Vũ khí có thể tăng cường thực lực tộc nhân, hiển nhiên là một lợi thế rất

quan trọng.

Tộc trưởng giao nhân tộc nghe vậy, suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Được,

chuyện này giao cho con đi làm!”

Hiển nhiên, y cũng cảm thấy pháp khí giúp thực lực của tộc nhân tăng phúc

rất lớn, khẳng định sẽ có trợ giúp rất lớn trong chiến sự lần này
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 66: Giao dịch (1)



Năm ngày sau.

Nhà máy Hồng m Phi Kiếm

Trần Lương Ngọc đến gần Trần Đạo Huyền, vẻ mặt buồn bã nói: "Thiếu tộc

trưởng, Linh quáng thạch trong kho của chỉ đủ cho nhà máy sản xuất một ngày

mà thôi."

Nhanh như vậy đã dùng hết?

- Hô!

Trần Đạo Huyền ngẩng đầu, phun ra một ngụm trọc khí nói, "Việc này ta đã

biết, ngày mai ta sẽ tự mình đi Quảng An phủ đem phi kiếm bán đi.".

Nói xong, hắn vỗ vỗ bả vai Trần Lương Ngọc, "Sau khi ta đi, nhà máy phi

kiếm Hồng m liền giao cho ngươi trông coi.".

Nghe nói như vậy, Trần Lương Ngọc trịnh trọng nói: "Thuộc hạ nhất định

không phụ trọng trách."

"Ừm.".

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền hài lòng gật gật đầu, đang chuẩn bị động viên

vài câu, hắn đột nhiên nhận thấy một trận dị động, chợt phất phất tay nói:

"Ngươi đi làm việc đi.".

"Thuộc hạ cáo lui.".

Nhìn Trần Lương Ngọc rời đi.

Trần Đạo Huyền lấy ra một cái vảy màu xanh từ trong túi trữ vật, lúc này lân

phiến màu xanh lóe ra từng tia hồng quang ấm áp.

Lúc này, Trần Đạo Huyền dựa theo phương pháp mà Lạc Li dặn dò lúc

trước, rót vào một đạo chân khí vào trong lân phiến màu xanh, thần thức chìm

vào.

Một giây sau, một đạo tin tức tràn vào trong đầu Trần Đạo Huyền.

“Bốn trăm dặm bên ngoài...... Hồng Sam Đảo.”.

Trần Đạo Huyền ngẩng đầu nhìn về phía đông Song Hồ Đảo.

Căn cứ vào tin tức Lạc Li truyền đến, hình như nàng muốn giao dịch với

Trần Đạo Huyền trên Hồng Sam Đảo.

Hồng Sam đảo là một hòn đảo hoang lớn gần Song Hồ Đảo, cách khoảng

400 dặm, chỉ có điều tài nguyên tu luyện trên Hồng Sam đảo cằn cỗi hơn so với

Song Hồ đảo.

Tốt xấu gì Song Hồ Đảo cũng có một mạch khoáng quặng Xích Đồng cùng

với một ít linh nhãn có thể cho tu sĩ tu hành.

ồ ầ ồ

Mà Hồng Sam Đảo trừ mọc đầy một loại cây sam gọi là hồng sam ra, không

có tài nguyên khoáng sản như linh quáng cũng không có tài nguyên linh khí như

linh nhãn, về phần loại tài nguyên cao cấp như linh mạch thì cũng đừng nghĩ

tới.

Đây là một hòn đảo hoang trừ diện tích đảo khổng lồ hơn Song Hồ Đảo, cơ

hồ không có chỗ tốt nào đối với tu sĩ, đừng nói tu tiên gia tộc, ngay cả tán tu

cũng không muốn chọn một chỗ như vậy để đặt chân.

Kỳ thật ở phụ cận hải vực Song Hồ Đảo, có rất nhiều quần thể đảo nhưng có

thể có được tài nguyên tu hành thì hầu như không có một hòn đảo nào.

Ít nhất trong sách cổ của Trần gia, trong hải vực ngàn dặm phụ cận, trừ Song

Hồ Đảo có được mấy khẩu linh nhãn ra, trên cơ bản những hòn đảo khác đều là

hoang đảo, ngay cả linh nhãn cũng không có.

Đương nhiên cũng có khả năng trên những hòn đảo này có mấy khẩu linh

nhãn ở một nơi bí ẩn nào đó, nhưng không bị người phát hiện.

Mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng có nhiều đảo ở hải vực phụ cận Song Hồ

Đảo nhưng tu sĩ lại rất ít ỏi, tựa hồ trừ Song Hồ Đảo Trần gia, cũng chỉ có một

địa phương tên là Phong Cốc Đảo có một vị luyện khí năm tầng tán tu dừng

chân.

Trần Đạo Huyền nhận được tin tức của Lạc Li nhất thời vui mừng khôn xiết.

So với đi Quảng An phủ, đem phi kiếm pháp khí bán cho tán tu, hiển nhiên

là cùng giao dịch với giao nhân tộc có lợi nhuận lớn hơn.

Ở Quảng An phủ Tán Tu phường thị, cho dù Hồng m Phi Kiếm giá cả có cao

hơn nữa, phỏng chừng cũng rất khó vượt qua 100 linh thạch một thanh, mà giao

nhân tộc đưa ra giá cả gấp năm lần 100 linh thạch.

Từ góc độ lợi ích nên ưu tiên lựa chọn giao dịch với ai là chuyện hiển nhiên.

Trần Đạo Huyền trong khoảng thời gian này vẫn tâm tâm niệm niệm khi nào

đến giao dịch với bọn họ, không nghĩ tới chờ hơn hai tháng mới có tin tức

truyền đến.

Sửa sang lại suy nghĩ một phen.

Trần Đạo Huyền kiểm kê 178 thanh phi kiếm đựng trong túi trữ vật, xuất

ngự phong thuật, một mình bay về phía Hồng Sam đảo .

Khác với lộ trình đi tới phủ Quảng An cần phải đi gần mười vạn dặm, Hồng

Sam đảo cách Song Hồ Đảo chỉ có bốn trăm dặm lộ trình, khoảng cách này, với

tu vi bốn tầng luyện khí của Trần Đạo Huyền có thể dễ dàng bay qua.

......

Hồng Sam Đảo.

Từ trên cao nhìn xuống, Hồng Sam Đảo hoàn toàn bao phủ trong một mảnh

đỏ rực, bởi vì đặc điểm rõ ràng này, cho dù là lần đầu tiên đến hòn đảo này Trần

Đạo Huyền cũng liếc mắt một cái liền phát hiện nó.

ố ể ầ ề ấ

Từ trên cao rơi xuống vách đá ven biển của hải đảo, Trần Đạo Huyền lại lấy

ra vảy màu xanh, rót vào một đạo chân khí, ngay sau đó lại truyền tới một tin

tức, Trần Đạo Huyền phân biệt một phen, bay về phía bắc của hòn đảo.

Một đám giao nhân dưới sự dẫn dắt của Lạc Li đang ẩn núp trong một quần

thể đá ngầm sâu mấy trăm mét.

Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trong tay bọn hắn cầm những con sò điệp

khổng lồ, có thể nhìn thấy linh quang bốn phía từ kẽ sò điệp tản ra.

Hiển nhiên, trong những sò điệp này đều chứa linh thạch mà Giao nhân tộc

chuẩn bị dùng để giao dịch, "Công chúa điện hạ, sao hắn còn chưa tới?"

Trong tộc quần giao nhân, một nam nhân toàn thân cơ bắp màu đồng cổ, nói.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 67: Giao dịch (2)



"Đừng vội, chờ một chút.".

Mặc dù Lạc Li cũng có bất an, nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an thủ hạ, nghe

được công chúa điện hạ lên tiếng, đám người tiếp tục yên lặng chờ đợi.

"Tới!"

Đột nhiên, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Li hiện lên một chút kinh hỉ,

"Đi, chúng ta lên!”

Lạc Li phân phó một tiếng, liền một ngựa bơi ra biển, tốc độ của Giao nhân

tộc ở trên biển cực nhanh, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, đám giao nhân này

đã bơi ra mặt biển.

Lạc Li vừa bơi ra khỏi mặt biển liền thấy được Trần Đạo Huyền đang đứng

trên không, nàng cẩn thận dùng thần thức dò xét bốn phương, khi phát hiện bốn

phía trừ Trần Đạo Huyền cũng không có ai khác, Lạc Li không khỏi thở phào

nhẹ nhõm một hơi.

"Tu sĩ nhân tộc, lá gan của ngươi thật đúng là dám một mình đến, ngươi

không sợ chúng ta giết ngươi, nuốt vũ khí của ngươi sao?"

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền ở một mình dưới sự quan sát xung quanh của

đám người Giao nhân tộc, cư nhiên bình tĩnh như vậy.

Đáy lòng Lạc Li liền cảm thấy một hồi không thoải mái, đổi lại là giao nhân

bị một đám tu sĩ tộc vây lại như vậy, đã sớm sợ tới mức run rẩy.

Trần Đạo Huyền nghe vậy, cười cười: "Ta biết Giao nhân tộc coi trọng thành

tín nhất, ta nguyện một mình đến đây cũng chính là nhìn trúng tín nhiệm của

giao nhân tộc, hơn nữa hai tộc chúng ta giao dịch là hợp tác cùng có lợi, các

ngươi vì sao phải hại ta? Cũng không đến mức các ngươi tính toán cùng tộc ta

giao dịch duy nhất một lần này chứ?

Dù sao pháp khí có tuổi thọ, tuổi thọ của pháp khí ở biển sâu của các ngươi

chỉ sợ ngắn hơn, chẳng lẽ tộc giao nhân sẽ vì h*m m**n trăm thanh phi kiếm

trước mắt mà buông tha lợi ích lâu dài sao?

Vậy tại sao ta phải sợ?”

Lạc Li vốn định áp đảo đối phương về khí thế, không ngờ Trần Đạo Huyền

ba hoa vài câu đã dễ dàng tan rã khí thế mà nàng thật vất vả mới thành lập được.

Lạc Li nhìn Trần Đạo Huyền há miệng mỉm cười, cuối cùng chỉ đành buồn

bực nói một câu: "Không hổ là tu sĩ nhân tộc, quả nhiên là có thể nói chuyện

khéo léo.".

"Đa tạ Lạc cô nương khen ngợi!"

Trần Đạo Huyền chắp tay, " Chúng ta nên mau chóng giao dịch đi, như vậy

cũng có thể làm cho hai tộc ta an tâm với nhau.".

ầ ề ắ ể ồ

Nghe Trần Đạo Huyền nhắc tới giao dịch, lúc này Lạc Li bỏ lại tiểu buồn

bực, hưng phấn nói: "Chuyến đi này của ngươi mang theo bao nhiêu vũ khí?”

Trần Đạo Huyền cũng không nói lời nào, trực tiếp lấy ra hơn một trăm thanh

phi kiếm từ trong túi trữ vật, nhất thời linh quang trên mặt biển b*n r* bốn phía.

Khi đám người trong tộc giao nhân nhìn thấy từng thanh phi kiếm sắc bén ở

trước mắt, mắt mỗi người đều đỏ lên.

Thấy bộ dáng chưa trải sự đời của tộc nhân, Lạc Li cảm giác mình ở trước

mặt Trần Đạo Huyền càng không ngẩng đầu lên được.

"Khụ khụ!"

Nàng nhỏ giọng ho khan một tiếng, nhưng Giao nhân tộc Tộc Nhân thật thà,

làm sao bận tâm mà phỏng đoán tâm ý của công chúa điện hạ.

Giờ phút này, bọn họ tất cả tâm tâm niệm niệm đều đặt trên vũ khí ở trước

mắt.

"Công chúa điện hạ, nếu chúng ta có thể có được những vũ khí này, trong

cuộc chiến với Ma Viên tộc, không biết tránh được bao nhiêu thương vong.".

Một nam nhân tiếp nhận một thanh phi kiếm, rót vào một đạo yêu lực, sau

đó lẩm bẩm nói.

Nghe nói như vậy, trong lòng Lạc Li cũng nóng lên, nàng nhìn về phía Trần

Đạo Huyền nói: "Tu sĩ nhân tộc, các ngươi chỉ chế tạo chút vũ khí này sao?”

“Đúng vậy, cái này cũng quá ít, căn bản không đủ chia!”

“Đúng vậy, quá ít!”

Những người khác nhao nhao phụ họa nói.

"Lạc cô nương thứ lỗi, thời gian các ngươi đưa ra giao dịch thật sự quá ngắn,

chỉ có hai tháng. Chúng ta bất kể là nguyên liệu linh quặng thạch hay là luyện

chế pháp khí đều không đủ, cho nên tạm thời chỉ có những thứ này.".

Trần Đạo Huyền lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nói.

"Linh quáng thạch?"

Lạc Li tựa hồ nhớ tới cái gì đó, lấy một khối quáng thạch từ trong tay thuộc

hạ, linh vận b*n r* bốn phía, nói: "Linh quáng thạch trong miệng ngươi là loại

vật này sao?”

“Đúng vậy!”

Trần Đạo Huyền nhìn thấy khối linh quáng thạch trong tay Lạc Li, hung

hăng nhảy dựng lên, lại là linh quáng nhị giai Thủy Tinh Kim, thế giới dưới đáy

biển của Vạn Tinh Hải cũng quá giàu có!

Đáng tiếc nhân tộc là chủng tộc lục địa, căn bản không cách nào sinh tồn ở

biển sâu.

Nếu không, Càn Nguyên Kiếm Tông cần gì phải đi công đánh Xuất Vân

quốc? Mà đã sớm xuyên thủng thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải.

ầ ề

Trần Đạo Huyền nhìn linh quáng thạch trong tay Lạc Li, trong lòng không

khỏi dâng lên xúc động muốn đi tới thế giới đáy biển Vạn Tinh Hải để thăm dò

đến tột cùng.

Nhưng nghĩ đến đi tới thế giới biển sâu, thì ít nhất cũng phải tu luyện thuật

thủy độn nhị giai tới cảnh giới Đại Thành, liền từ bỏ.

Muốn tu luyện thuật thủy độn nhị giai tới đại thành cảnh giới cũng không

đơn giản, điều này có nghĩa là ít nhất tu sĩ phải đạt tới Trúc Cơ kỳ mới được,

hơn nữa còn phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cao giai, không phải là loại tu sĩ mới đột

phá.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 68: Thủy Tinh Kim



Chỉ có đến Trúc Cơ kỳ mới có thể tu hành các loại độn thuật, đến lúc đó tốc

độ phi hành của tu sĩ sẽ tăng vọt một mảng lớn, các loại độn thuật như Độn

Quang Hóa Hồng, Ngự Kiếm Phi Hành đều là trúc cơ tu sĩ mới có thể sử dụng.

Mà tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường chỉ có thể ngự phong mà đi, tốc độ chậm

hơn gấp mười lần so với độn quang của Trúc Cơ tu sĩ.

Lạc Li cũng không ngốc, nhìn thấy Trần Đạo Huyền hai mắt tỏa sáng, liền

biết loại linh quáng thạch trong tay nàng này giá trị bất phàm, trong lòng nàng

khẽ động một chút nói:

"Nếu lấy loại linh quáng thạch này để giao dịch cùng Trần gia các ngươi,

ngươi có thể định giá bao nhiêu?”

Giá bán của linh quặng thạch nhị giai trên thị trường ở Phủ Quảng An bình

thường gấp mười lần linh quặng thạch nhất giai.

Loại linh quặng tinh kim giống như trong tay Lạc Li càng là một trong

những loại linh quặng thạch có giá cao nhất trong linh quáng thạch nhị giai, giá

cả gấp mấy lần linh quặng thạch nhị giai bình thường.

Theo Trần Đạo Huyền biết, giá bán của Thủy Tinh Kim ở chợ linh quặng

thạch Quảng An phủ rơi vào khoảng 150 linh thạch một cân.

Hơn nữa thường có giá mà không có thị trường, cần phải cùng người bán

loại linh quặng thạch này đặt hàng trước hoặc là ở phòng đấu giá mới được.

Tuy rằng trữ lượng linh quáng thạch nhị giai ở Vạn Tinh Hải cùng với Tiên

Vân Châu vẫn rất phong phú, nhưng cơ hồ bị tông phái cùng Đại tiên tộc khống

chế, tiểu gia tộc cùng tán tu rất khó có con đường mua được.

Loại tình huống này ở Quảng An phủ càng sâu hơn, theo Trần Đạo Huyền

biết, chỉ có Chu gia, Dương gia, Ngô gia và ít ỏi các đại gia tộc khác nắm giữ

mạch khoáng mỏ linh quáng nhị giai.

Ngay cả gia tộc Tân Tấn Trúc Cơ bình thường cũng không có loại tài nguyên

này.

Tiểu gia tộc hoặc tán tu quần thể ở Quảng An phủ sinh ra một hai trúc cơ tu

sĩ căn bản không tính là chuyện lớn.

Dù sao, rất nhiều tiểu gia tộc tu sĩ cùng tán tu dựa vào chiến công ở chiến

trường Xuất Vân quốc, vận khí tốt hoàn toàn có thể đạt được đủ tài nguyên

trùng kích Trúc Cơ.

Nhưng một Trúc Cơ gia tộc muốn đời đời không dứt Trúc Cơ tu sĩ cũng

không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Gia tộc công pháp truyền thừa, linh mạch nhị giai trở lên, các loại tài nguyên

quý trọng, quy mô nhân khẩu gia tộc khổng lồ, sản nghiệp gia tộc có lợi nhuận

phong phú là không thể thiếu.

Đương nhiên nội tình của những gia tộc trên, cơ bản cũng không có quan hệ

quá lớn với Trần gia Song Hồ Đảo.

Nếu như nói Trần gia có một thứ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, thì đó

chính là sản nghiệp gia tộc có lợi nhuận phong phú.

Trần Đạo Huyền xây dựng nhà máy pháp khí bên ngoài huyện Trường Bình,

tuy rằng nhìn qua quy mô trước mắt còn chưa đủ khổng lồ, nhưng nói tiềm lực

tuyệt đối xứng đáng với từ lợi nhuận phong phú.

Lạc Li thấy Trần Đạo Huyền không nói lời nào, không khỏi kề sát thêm vài

phần truy hỏi: "Nhân tộc tu sĩ, linh quáng thạch này rốt cuộc có giá bao nhiêu?”

Có lẽ là do khoảng cách gần một chút, Trần Đạo Huyền cư nhiên có thể ngửi

thấy một mùi hương nhàn nhạt tản mát ra từ trên người Lạc Li.

Trần Đạo Huyền nghe Lạc Li truy vấn, lập tức phục hồi tinh thần, chắp tay

nói: "Xin lỗi Lạc Li cô nương, ta thật sự không nghĩ tới quý phương có thể lấy

ra linh quáng thạch trân quý như vậy, nhất thời thất thố.".

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Loại linh quáng thạch trong tay ngài chính là

linh quáng thạch nhị giai Thủy Tinh Kim, giá cả ước chừng ở một trăm linh

thạch một cân, khối trong tay ngài..."

Trần Đạo Huyền tiếp nhận khoáng quặng Thủy Tinh Kim trong tay Lạc Li,

nặng nề nói, "Khối Thủy Tinh Kim này phân lượng không nhẹ, ước chừng nặng

mười cân.".

Lạc Li Nghe được hai mắt tỏa sáng: "Ý ngươi là khối linh quặng thạch này

có thể mua được hai thanh vũ khí?”

Nàng chỉ vào Xích Ảnh Phi Kiếm, kinh hỉ nói.

"Đúng vậy.".

Trần Đạo Huyền gật gật đầu.

Lạc Li nghe được đáp án này, tràn đầy vui mừng.

Khối linh quáng thạch trong tay nàng chính là do Giao nhân tộc khai thác từ

một mạch khoáng mạch trên Núi Ma Viên, chẳng qua Tộc nhân còn chưa khai

thác ra bao nhiêu đã bị Thủy Ma Viên đuổi ra khỏi quáng mạch.

Mặc dù, Lạc Li luôn miệng nói Trần Đạo Huyền luyện chế phi kiếm tiện

nghi, nhưng trên thực tế trong tay giao nhân tộc các nàng cũng không có bao

nhiêu linh thạch tồn kho.

Sở dĩ quẫn bách như thế là bởi vì giao nhân tộc vội vàng rút lui từ hải vực

phụ cận Linh Bối đảo, linh thạch mang theo bên người căn bản cũng không

nhiều.

Dù sao đối với giao nhân tộc mà nói, tác dụng của linh thạch không lớn, mặc

dù tộc giao nhân các nàng cũng cần dùng linh khí tu hành.

Nhưng linh thạch kia so với lượng linh khí khổng lồ mà giao nhân tộc cần

cho tu hành, thì như hạt cát trong sa mạc.



Trong quá trình di cư, Giao nhân tộc tự nhiên sẽ không mang theo nhiều loại

"phế vật" vô dụng này.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 69: Đếm tiền...



Hiện tại những linh thạch còn sót lại trong tay giao nhân tộc vẫn là nhờ tộc

trưởng có tầm nhìn xa trông rộng, biết linh thạch đối với nhân tộc tựa hồ mới

trọng yếu, lúc này mới để cho tộc nhân mang theo một ít.

Đám người giao nhân tộc v**t v* vũ khí trong tay, không khỏi cảm kích tộc

trưởng kiến thức thâm bác, nhìn xa trông rộng.

Trần Đạo Huyền nhìn bộ dáng ửng đỏ, thập phần hưng phấn của Lạc Li,

trầm ngâm nói: "Lạc cô nương, về sự hợp tác của hai tộc chúng ta, ta có một đề

nghị nho nhỏ.".

Lúc này, Lạc Li đang cao hứng, nâng bàn tay nhỏ bé trơn bóng như ngọc

nói: "Ngươi cứ nói đi.".

"Ta đối với thế giới biển sâu cũng không hiểu rõ, mà Giao nhân tộc Đối với

thế giới nhân tộc ta, tựa hồ hiểu rõ cũng không nhiều

Không bằng như vậy, ta đưa cho quý tộc một phần đồ giám khoáng thạch và

linh dược tương đối quý trọng đối thế giới nhân tộc ta.

Nếu các ngươi có phát hiện ở thế giới biển sâu, đều có thể giao dịch với tộc

ta, đương nhiên giá cả cụ thể, đến lúc đó hai bên chúng ta có thể thương lượng,

tóm lại chúng ta sẽ không để cho tộc giao nhân ngươi chịu thiệt là được.".

Lạc Li tựa hồ đối với Trần Đạo Huyền ấn tượng rất tốt, nàng cười nói: "Đồ

giám đâu?”

Trần Đạo Huyền lấy ra một khối ngọc giản từ trong túi trữ vật đưa qua, Lạc

Li tiếp nhận ngọc giản, trực tiếp nhét vào dưới hai phiến linh bối trước ngực

nàng.

Trần Đạo Huyền hơi quay đầu đi, Lạc Li lại không thèm để ý, nàng vỗ vỗ

tay nói: "Được rồi! "

“ Ừm".

Trần Đạo Huyền cười nói, "Đã như thế, các ngươi kiểm kê vũ khí một phen

đi.".

"Chỉ là 128 vũ khí mà thôi, không cần kiểm kê."

Lạc Li bĩu môi, “Là ngươi sợ tộc ta lừa gạt ngươi, nên muốn kiểm kê linh

thạch chứ gì?”

Lạc Li nói xong. Vung cánh tay nhỏ bé, đám người phía sau giơ một con sò

điệp thật lớn lên, mở ra để cho Trần Đạo Huyền kiểm kê linh thạch ở bên trong.

Thần thức Trần Đạo Huyền hơi đảo qua, sảng khoái nói: "Lạc cô nương hiểu

lầm, sự tín nhiệm của giao nhân tộc, sao ta có thể hoài nghi."

Nói xong, tay áo vung ra một luồng chân khí, nâng lên tất cả linh thạch bỏ

vào túi trữ vật, cho đến khi đem túi trữ vật chứa đầy.

ấ ầ ề

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền hoàn toàn tín nhiệm giao nhân tộc, khuôn mặt

xinh đẹp của Lạc Li hơi đỏ lên, trong lòng càng thêm hảo cảm đối với Trần Đạo

Huyền.

Lạc Li Nghĩ đến chính mình hiểu lầm Trần Đạo Huyền, có chút ngượng

ngùng nói: "Nhân tộc tu sĩ, quen biết lâu như vậy còn chưa biết tên của ngươi

đâu?”

Lời này ngược lại khiến Trần Đạo Huyền sửng sốt một chút, hắn không nói

tên hắn với đối phương sao?

"Tại hạ họ Trần tên Đạo Huyền, Lạc cô nương gọi thẳng tên ta là được."

Trần Đạo Huyền chắp tay nói.

"Được!"

Lạc Li nhìn Trần Đạo Huyền thật sâu, xoay người nhảy xuống biển, những

người còn lại theo sát phía sau mà nhảy xuống biển, "Trần Đạo Huyền, ta nhớ

kỹ tên ngươi.".

Thẳng đến khi tất cả người khác đều biến mất không thấy, thanh âm mềm

nhũn này mới vang lên bên tai Trần Đạo Huyền.

Quét thần thức một vòng, sau khi phát hiện giao nhân tộc thật sự đã đi, Trần

Đạo Huyền lập tức bay vào Hồng Sam đảo tìm được một ẩn nấp sơn động, đổ

toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật ra.

Mấy vạn linh thạch chất đống trên mặt đất, nhất thời chất thành một ngọn

núi nhỏ, bốn phía linh quang chiếu rọi làm cho toàn bộ sơn động giống như ban

ngày.

" Một hai ba bốn ......”

Vẻ mặt Trần Đạo Huyền hưng phấn như lão tài địa chủ, cẩn thận đếm linh

thạch, nếu bị Lạc Li nhìn thấy một màn này phỏng chừng có thể đem mũi hơi

lệch, ấn tượng tốt đối với Trần Đạo Huyền cũng sẽ không còn sót lại chút gì.

“...... 6.3 vạn 999, 64,000!”

"Phù! Vừa vặn 64000 linh thạch!”

Trên mặt của Trần Đạo Huyền lộ ra nụ cười hài lòng, “giao dịch như thế hai

lần, sau đó lại đi Quảng An phủ mua một bộ Uẩn Linh đại trận, Song Hồ Đảo

liền có linh mạch.".

Trần Đạo Huyền Nghĩ đến điều này càng thêm cao hứng, "Quả nhiên, buôn

lậu cùng ngoại tộc mới gọi là lãi kếch sù.".

Nhưng trong lòng Trần Đạo Huyền chợt lại sinh ra một cỗ cảnh giác.

Lợi nhuận kếch sù, hắn tin tưởng Vạn Tinh Hải lớn như vậy, khẳng định

không chỉ Trần gia hắn làm.

Hắn nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được, "Nghĩ nhiều như vậy làm

gì? Ít nhất hiện tại, tộc giao nhân chỉ giao dịch với Trần gia ta, chỉ cần chúng nó

không bại lộ ra ngoài, Trần gia ta tự nhiên không có việc gì, lại nói muốn gia

tộc phát triển lớn mạnh thì sao có thể trước sợ sói sau sợ hổ.".

ắ ầ ễ ầ ề ề ầ

Lắc đầu cười cười tự giễu, Trần Đạo Huyền liền bỏ lại việc này sau đầu, thu

hồi linh thạch chất đống thành núi kia, Trần Đạo Huyền bay ra khỏi sơn động,

phân biệt phương hướng một chút, bay trở về Song Hồ Đảo.

Khi Trần Đạo Huyền chạy về tới Song Hồ Đảo, trời đã tờ mờ sáng, hắn suy

nghĩ một chút, cũng không có đi động phủ tu hành, cũng không có đi pháp khí

xưởng, mà triệu tập tất cả lãnh đạo trong tộc tổ chức tộc hội.
 
Back
Top Bottom