Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 570



Sau khi được Mạnh Đại Long chỉ điểm, Mặc Tiểu Nhụy trở về nhà, nghiên cứu đối sách tiếp cận Mặc Thiên.

Sau một hồi cân nhắc kỹ càng, suy nghĩ cẩn thận…

Cô quyết định tìm Diêu Phán Nhi giúp đỡ.

Vì bản thân cô không làm được!

Sáng hôm sau.

Diêu Phán Nhi đang chơi đùa với hai đứa trẻ trong sân.

Mặc Tiểu Nhụy lại lần nữa bám vào hàng rào.

Cô đứng ở bên ngoài sân sau, tìm cơ hội để nói chuyện với Diêu Phán Nhi.

Nhưng chưa kịp tìm được cơ hội, hệ thống cảnh báo tự động đã phát hiện ra cô.

Mặc Tiểu Nhụy còn đang dán mắt nhìn vào trong sân, thì bất ngờ một cột nước mạnh phun thẳng vào đầu cô, “roạt roạt” một tiếng, dội từ trên đầu xuống.

Chỉ trong vài giây, Mặc Tiểu Nhụy đã trở thành một con gà ướt sũng đúng nghĩa.

Cô méo mặt, nghe thấy tiếng còi báo động vang lên.

Hôm qua ở nhà họ Cố, vì mới bám vào chưa đến hai phút thì đã bị cha con nhà họ Mạnh tóm được, chưa đủ thời gian để hệ thống báo động hoạt động.

Còn hôm nay, cô đã bám rào suốt hơn mười phút!

Cảnh báo tự động đâu có ăn chay! Đến giờ là “cho quả đắng” ngay!

Mặc Tiểu Nhụy đang chờ đợi Diêu Phán Nhi mãi mà không thấy, thì lần này cuối cùng cô ấy cũng ra, nghe tiếng còi báo động liền chạy tới.

Bên cạnh còn có hai nhóc con cầm s.ú.n.g nước.

Lúc này tóc Mặc Tiểu Nhụy ướt rũ rượi, che kín cả mặt, nhìn còn dọa người hơn cả ma nữ.

Hai đứa nhỏ vừa thấy “ma”, nào còn giữ nổi bình tĩnh?

Mặc kệ đang là ban ngày.

Chúng lập tức vác s.ú.n.g nước lao đến phía Mặc Tiểu Nhụy.

“Bắt ma nào, con ma nữ to thế này!”

“Xông lên! Bắt nó! Ma nữ thành tinh rồi, có bóng luôn kìa!”

Hai đứa vừa hô, vừa xịt nước, lao vào tấn công Mặc Tiểu Nhụy.

Mặc Tiểu Nhụy vốn đã bị xối nước đến nỗi không mở nổi mắt, giờ lại càng không thể mở được.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô cố né tránh đợt tấn công s.ú.n.g nước, chạy loạn trái phải. Nhưng vì không thấy rõ đường, kết cục là một bước giẫm lên viên đá viền dưới gốc cây, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

Phịch một cái, cả người đổ vật trong bùn.

Nước và bùn hòa vào nhau, chẳng mấy chốc đã tạo thành một… búp bê bùn.

Mặc Tiểu Nhụy ngã sấp mặt, tay chân duỗi loạn xạ. Bao tủi thân dồn nén mấy ngày nay như chạm đến giới hạn, bất ngờ bùng phát.

“Hu hu hu, Phán Nhi, là tớ mà!”

Diêu Phán Nhi vừa nghe thấy là Mặc Tiểu Nhụy.

Giật mình vội la lên với hai nhóc:

“An An, Ngôn Ngôn, dừng tay! Là thím Tư!”

Hai đứa nhỏ vừa nghe thấy, đáp lại còn nhanh hơn chớp.

“Rõ rồi, mommy! Con rửa sạch thím cho!”

“Con rửa! Con có nhiều nước! Rửa sạch luôn! Mommy cứ yên tâm!”

Không những không dừng tay.

Mà hai đứa còn xịt mạnh hơn trước.

Vốn còn nhắm mục tiêu rồi mới bắn, giờ thì sợ mẹ giành mất súng, nên xịt loạn còn dữ hơn.

“Biubiubiu~”

“Tút tút tút~ tút tút tút~”

Hai nhóc còn phối hợp với hiệu ứng âm thanh.

Diêu Phán Nhi nhìn mà đầu nóng ran, chạy vội lại, một tay túm một đứa, cuối cùng cũng giữ được.

“Đưa s.ú.n.g cho mẹ!”

“Dạ, mommy.”

“Con ngoan, đưa mẹ nè, mommy.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn giao súng.

Diêu Phán Nhi vừa nhận súng, mồ hôi trên trán rịn ra, nhưng rất nhanh bị “nhiệt” làm khô mất…

Diêu Phán Nhi bất lực.

Cô trả lại hai khẩu s.ú.n.g nước cho tụi nhỏ, nói:

“Đi, vào nhà chơi, hôm nay không được ra nữa!”

“Yes, mom!”

“Go, go, go!”

Hai đứa không chậm trễ giây nào, quay người là chạy tọt vào biệt thự.

Diêu Phán Nhi vội bước ra hàng rào, hỏi tình hình của Mặc Tiểu Nhụy:

“Mặc Mặc, cậu sao rồi?”

“Hình như… tớ trật mắt cá rồi.”

Mặc Tiểu Nhụy lau bùn trên mặt, kết quả càng lau càng bẩn.

Diêu Phán Nhi xót xa nhìn cô, nói:

“Mặc Mặc, cậu đừng cử động, để tớ ra đón cậu.”

Nói xong, cô quay người chuẩn bị ra cổng.

Vừa quay lại, đã bắt gặp ánh mắt của một người.

“Trời ơi!” Diêu Phán Nhi sợ tới hét lên.

Cô định thần lại, mới nhận ra là Tô Như Lan.

Diêu Phán Nhi vỗ ngực, “Trời ơi, mẹ làm con sợ hết hồn.”

Tô Như Lan liếc ra ngoài sân nhìn Mặc Tiểu Nhụy một cái, lại quay sang nhìn Diêu Phán Nhi, nói:

“Phán Nhi, sao con không nghe lời mẹ? Mẹ đã bảo rồi, đừng để bị lừa, đừng để bị lừa, con lại không nghe! Bất kể là Mặc Tiểu Nhụy thật hay giả, đều đến hại nhà họ Cố, chúng không có ý tốt!”

“Mẹ ơi! Mặc Mặc không phải…”

“Con đừng nói nữa. Con nhìn Bắc Thừa mà xem, suýt chút nữa mất mạng! Nếu Mặc Thiên mà về muộn một bước, mẹ đã phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi. Mẹ đã đối xử với con bé thế nào? Nó đến nhà họ Cố từ năm 16 tuổi, mẹ xem nó như con gái ruột mà nuôi!”

Nói đến đây, Tô Như Lan đỏ cả mắt.

Cảm giác mất mát, bị phản bội khiến bà vô cùng đau lòng.

Mặc Tiểu Nhụy thù hận nhà họ Cố, chính là điều khiến Tô Như Lan đau nhất.

Nếu là những người con khác, bà còn thấy có thể hiểu được – họ đều có khuyết điểm. Nhưng Cố Bắc Thừa đối xử với Mặc Tiểu Nhụy hết lòng, bà cũng vậy mà!

Vậy mà Mặc Tiểu Nhụy lại nghi ngờ họ.

Nghĩ rằng Cố Tam và Cố Tứ muốn g.i.ế.c con của Phán Nhi.

Tô Như Lan thật sự lạnh lòng.

Bà lườm ra ngoài sân nhìn Mặc Tiểu Nhụy, nghiến răng giận dữ, rồi quay lại bảo quản gia:

“Quản gia Tôn, gọi cấp cứu, đưa người ngoài sân đi.”

Nói rồi, bà kéo tay Phán Nhi quay vào biệt thự.

Diêu Phán Nhi không còn cách nào, chỉ đành đi theo.

Cô quay đầu lại nhìn Mặc Tiểu Nhụy, khó xử, chỉ có thể lén làm động tác gọi điện thoại, ý bảo Mặc Tiểu Nhụy liên lạc sau.

Mặc Tiểu Nhụy ngồi nghiêng dưới hàng rào.

Nhìn bóng lưng cứng rắn của Tô Như Lan, mãi mới khẽ gọi một chữ:

“Mẹ…”

Diêu Phán Nhi về đến nhà.

Định lập tức gọi cho Mặc Tiểu Nhụy.

Nhưng Tô Như Lan giữ cô lại: “Phán Nhi, họ sẽ hại người! Chúng ta nhìn không ra được đâu là tốt đâu là xấu. Không dây vào được thì tránh đi, đừng để bị liên lụy nữa.”

Tô Như Lan một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Mặc Tiểu Nhụy thật giả, trò chơi song trùng khiến bà sợ hãi.

Diêu Phán Nhi hiểu nỗi lo của bà.

Nhưng trong lòng cô, vẫn tin Mặc Tiểu Nhụy là người tốt.

Hơn nữa, Mặc Tiểu Nhụy từng nói là người đã cứu hai đứa trẻ chính là cô ấy.

Diêu Phán Nhi phân vân không biết có nên nói chuyện đó với mẹ chồng hay không.

Còn đang do dự, Tô Như Lan bỗng đập đùi:

“Không được, mẹ phải sang bên kia xem Bắc Thừa, lỡ Mặc Tiểu Nhụy đã làm chuyện gì xấu thì sao?”

“Mẹ ơi, không đâu, Mặc Thiên đang ở nhà mà.”

Diêu Phán Nhi kéo bà lại.

Tô Như Lan thở phào, “Đúng rồi, Thiên Thiên đang ở nhà. Haiz, nhà họ Cố đúng là tạo nghiệt, mỗi nhà một nỗi khổ. Mẹ thà rằng nhà mình nghèo một chút, đổi lấy bình an, để tụi con sống yên ổn cũng được rồi.”

Bà thở dài than thở.

Nói xong, bà ngồi thêm hai phút nhưng vẫn thấy bất an.

Tô Như Lan không ngồi yên được nữa, đứng dậy, lo lắng hiện rõ trên mặt.

“Không được, mẹ phải qua đó xem Bắc Thừa. Phán Nhi, con phải hết sức cẩn thận, nếu Mặc Tiểu Nhụy lại đến, đừng tiếp xúc riêng, cũng đừng để An An và Ngôn Ngôn tiếp xúc với cô ấy! Mẹ thật sự không yên tâm về con bé đó!”

Tô Như Lan dặn dò tới tấp.

Diêu Phán Nhi nhìn thấy bà lo lắng, vội gật đầu:

“Mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận.”

“Ừm.”

Tô Như Lan thở dài.

Lúc này mới rời khỏi nhà, đi sang biệt thự bên cạnh.

Chờ bà đi khỏi.

Diêu Phán Nhi như trộm, lén quay lại phòng, lấy điện thoại ra, gọi cho Mặc Tiểu Nhụy.
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 571



Mặc Tiểu Nhụy vừa mới được đưa vào bệnh viện.

Chưa kịp gặp bác sĩ, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô lập tức móc máy từ trong túi ra.

“Phán Nhi!”

Mặc Tiểu Nhụy bắt máy, lập tức kêu lên một tiếng.

Dù đang ở trong phòng, giọng Diêu Phán Nhi nghe như đang làm chuyện mờ ám, đè thấp hẳn xuống, “Mặc Mặc, chân cậu thế nào rồi?”

“Không sao cả. Phán Nhi, tớ muốn gặp Mặc Thiên.” Mặc Tiểu Nhụy vào thẳng chủ đề.

“Gặp Mặc Thiên á?”

Diêu Phán Nhi hơi sững người, do dự vài giây rồi nói: “Mặc Mặc, bây giờ người nhà họ Cố… ừm, có chút hiểu lầm với cậu. Hay là cậu đợi thêm một thời gian?”

Cô không dám nói thẳng là nhà họ Cố đã cho Mặc Mặc vào danh sách đen hạng nặng.

Cảnh tượng chấn động ở bệnh viện hôm đó đã khiến cả nhà họ Cố hoảng sợ.

Mặc Tiểu Nhụy nghe ra được ẩn ý trong lời của Diêu Phán Nhi.

Cô cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, nghẹn ngào hít mũi một cái: “Phán Nhi, tớ muốn gặp Bắc Thừa…”

“Trước kia, tớ mất một đoạn ký ức. Từ sau khi tớ nhảy xuống biển, cho đến lúc Tiểu Kim Tử bị cướp đi, tớ hoàn toàn không nhớ gì cả. Là tớ đã hiểu lầm Bắc Thừa, là tớ quên mất Tiểu Kim Tử… Ba năm trước, tớ không nên tin Ngọc Trúc! Là tớ sai rồi… Nhưng Phán Nhi, tớ muốn gặp họ…”

Tiếng khóc nức nở của Mặc Tiểu Nhụy vang lên từ đầu dây bên kia.

Diêu Phán Nhi chỉ nghe thôi mà lòng đã chua xót không chịu được.

“Mặc Mặc, đừng khóc, chúng ta sẽ nghĩ cách.”

Miệng thì an ủi Mặc Mặc, nhưng lòng cô lại không có chút tự tin nào.

Lần này, Tô Như Lan đã ra lệnh nghiêm ngặt: phòng cháy, phòng trộm, phòng luôn cả Mặc Mặc. Người nhà họ Cố không ai được phép tin tưởng cô nữa!

Nói thật, nếu không có lệnh đó, mấy ông anh nhà họ Cố cũng không nể mặt Mặc Mặc đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, nhà họ Cố chỉ còn mỗi Mặc Thiên là có thể nói chuyện được.

Chỉ là… tính Mặc Thiên thì…

Diêu Phán Nhi hơi do dự: “Mặc Mặc, Mặc Thiên tính cách hơi đặc biệt, tớ không chắc con bé có chịu giúp không. Để tớ đi hỏi thử.”

“Tớ muốn gặp cô ấy! À…” Mặc Tiểu Nhụy ngập ngừng mấy giây, “Cậu cứ nói, tớ muốn tiết lộ thông tin về người đàn ông đã tấn công bọn tớ tối đó.”

“Ồ, được! Tớ đi ngay! Mặc Mặc, cậu cứ lo chữa chân đi. Có ai chăm cậu không? Đợi tớ, lát nữa tớ sẽ qua bệnh viện!”

“Không cần. Tớ tự lo được. Phán Nhi, giúp tớ!”

“Được! Chờ tớ!”

Hai người hẹn nhau xong liền cúp máy.

Mặc Tiểu Nhụy cuối cùng cũng được thở một chút.

Trong đầu cô toàn là những mảnh ký ức vừa được khôi phục lại…



“Mẹ ơi, mẹ ơi! Cứu con với!”

Tiểu Kim Tử nằm trong tay Ngọc Trúc, khóc nức nở cầu cứu.

Mặc Mặc thì bị đám người do Ngọc Trúc dẫn đến trói chặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt nhìn con bị cướp đi.

Đau đến xé lòng, thấu tận tim gan.

Mặc Mặc nhớ lại, trái tim như bị ai dùng d.a.o cắt ra từng mảnh.

Vậy mà cô lại không nhớ chút gì về đoạn ký ức tàn khốc đó.

Từ sau khi bị Ngọc Trúc đưa rời khỏi làng chài, đầu óc cô cứ như bị ai đó cắt đứt, trống rỗng hoàn toàn.

Đến cả việc mình từng sinh con cũng không nhớ nổi.

Từ lúc nhảy xuống biển, cho đến lúc con bị cướp, tất cả chỉ là một tờ giấy trắng mơ hồ.

Mặc Mặc không biết giải thích ra sao.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng từ giây phút cô nhớ lại cảnh Ngọc Trúc cướp con…

Cô biết mình đã bị lừa, bị lừa thảm hại.

Ba năm trước, chính cô đã bị người đàn bà đó dắt mũi.

Cô làm mất con của Phán Nhi, bỏ rơi Cố Bắc Thừa, hủy hoại luôn cả bản thân mình…

Lúc này, Diêu Phán Nhi đã cúp máy.

Cô dẫn theo An An và Ngôn Ngôn lén lút qua nhà bên cạnh tìm Mặc Thiên.

Bình thường cô không qua đây.

Nếu không phải tình thế quá đặc biệt, cô cũng không dám bén mảng.

Diêu Phán Nhi cẩn thận bước vào biệt thự nhà họ Cố.

Tới phòng khách thì nhẹ cả người.

May quá, không có ai.

Chỉ có Tiểu Kim Tử và bảo mẫu của cậu bé.

Tiểu Kim Tử đang ngồi gõ mõ, “cốc cốc cốc”, đều đều vô hồn, chẳng có chút cảm xúc gì.

Rõ ràng hôm nay Tiểu Kim Tử không được bình thường.

Diêu Phán Nhi xót xa xoa đầu bé: “Tiểu Kim Tử, ba con sắp tỉnh lại rồi, đừng lo.”

Tiểu Kim Tử không nói gì, không biết có nghe vào tai không.

Diêu Phán Nhi cũng chẳng rảnh quan tâm đến nhóc con.

Cô nói cậu bé đừng nóng ruột.

Nhưng chính cô thì đang như ngồi trên đống lửa đây!

“An An, Ngôn Ngôn, hai đứa chơi với em ở dưới tầng nhé, mẹ lên lầu một lát.”

“Hả?”

Hai đứa nhỏ đồng thanh thắc mắc.

“Chơi với em? Không, không chịu!”

“Gõ mõ? Không làm, không chơi!”

Diêu Phán Nhi: “……”, mới 4 tuổi mà đã phản nghịch như này…

Cô không rảnh mà đôi co với hai đứa nó, chân không ngừng bước lên lầu:

“Vậy thì chơi trốn tìm đi, để em tìm. Đừng quậy phá, cũng đừng bắt nạt em, nghe chưa!”

Giọng cô lơ mơ vọng xuống từ trên lầu.

Hai nhóc con nhìn Tiểu Kim Tử chằm chằm như hổ rình mồi, hoàn toàn không để tâm tới lời mẹ dặn…

“Thiên Thiên, em bận không?”

Diêu Phán Nhi gõ cửa phòng Mặc Thiên.

“Vào đi.” Mặc Thiên trả lời.

Vừa đẩy cửa, Diêu Phán Nhi lập tức bị ánh sáng chói lòa làm lóa mắt.

Chỉ thấy giường, sàn, bàn, ghế trong phòng đều phủ đầy bùa chú, dấu chu sa trên đó còn phát sáng, rõ ràng là mới viết chưa khô.

Mặc Thiên đang quỳ dưới đất, không ngẩng đầu, tay cầm bút lông viết vèo vèo mấy nét là xong.

Lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra cửa: “Có chuyện gì vậy, Phán Nhi?”

Diêu Phán Nhi cẩn thận nhón chân bước vào, khép cửa lại:

“Mặc Thiên, có chuyện này, chị muốn nhờ em giúp.”

“Chuyện gì?”

“Ừm… Mặc Mặc muốn gặp em. Cô ấy nói, cô ấy biết người đã hại lão Tứ là ai.”

Nghe vậy, Mặc Thiên ngẩn ra, hỏi lại: “Không phải là Ngọc Trúc sao?”

“Ngọc Trúc?” Diêu Phán Nhi ngớ người, “Mặc Mặc nói là một người đàn ông dẫn cô ấy đi cơ mà.”

“Đàn ông?” Mặc Thiên hiếm khi lộ vẻ nghi hoặc.

Từ lời Lục Liễu nói, cô đã đoán được kẻ tấn công hôm đó chính là Ngọc Trúc giả trai.

Sao Mặc Mặc lại không nhận ra chứ?

Mặc Thiên hỏi: “Kẻ tấn công không phải là Ngọc Trúc giả trai sao? Mặc Mặc không nhận ra à?”

Câu hỏi này khiến Diêu Phán Nhi bí luôn.

Cô chỉ là người truyền lời, đâu biết chi tiết tình hình ra sao.

Đành chịu.

Mặc Thiên cũng không hỏi thêm.

Pháp lực vừa khôi phục, hôm nay cô cực kỳ hưng phấn, vẽ bùa cả buổi sáng.

Vừa thu dọn bùa, cô vừa nói:

“Phán Nhi, hay là để Mặc Mặc đi kiểm tra mắt xem sao, có vẻ không ổn đâu.”

Diêu Phán Nhi: “……”,

Nếu không biết tính Mặc Thiên là người thẳng như ruột ngựa, cô còn tưởng Mặc Thiên đang… mỉa mai Mặc Mặc bị mù cơ đấy.

Vốn dĩ đã là người nhát gan, Diêu Phán Nhi bị đổi đề tài một cái là đứng ngơ ra, chẳng biết nói gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô bèn cúi xuống, nhanh tay phụ Mặc Thiên thu dọn bùa.

Không quan tâm nữa, miễn sao dọn xong.

Vừa xong, cô kéo tay Mặc Thiên chạy thẳng.

Bằng mọi giá, phải để Mặc Mặc gặp được Mặc Thiên!

Chỉ là, Phán Nhi tính toán thì hay…

Bùa cũng thu xong rồi, Mặc Thiên cũng lôi được đi rồi.

Vừa kéo tay Mặc Thiên ra ngoài, thì dưới nhà bỗng vang lên tiếng hét:

“Đồ lừa đảo! Mấy người, đồ lừa đảo! Bà ơi, đánh họ đi!”

Diêu Phán Nhi nghe mà tim lạnh nửa phần.

Xong rồi, hai đứa nhóc lại gây họa rồi…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 572



Trong lòng Diêu Phán Nhi lạnh toát.

Cô buông tay Mặc Thiên ra.

Cái khí thế định lôi Mặc Thiên đi vừa nãy, trong chớp mắt liền tắt ngúm.

Lần này thì đổi lại là Mặc Thiên nắm tay cô kéo đi.

Mặc Thiên nắm lấy cổ tay mảnh mai của Phán Nhi, kéo cô xuống lầu:

“Phán Nhi, nhanh lên. Con trai chị lại gây họa rồi. Ba Tiểu Kim Tử thì ngất, mẹ thì không cần, con chị còn bắt nạt nó nữa, hề hề, tôi phải xuống xem trò vui.”

Giọng Mặc Thiên nhẹ bẫng, nghe chẳng có chút lo lắng nào, ngược lại còn giống như đang nôn nóng đi hóng chuyện.

Diêu Phán Nhi bị kéo theo, bất đắc dĩ bị Mặc Thiên lôi xuống lầu.

Lúc này dưới phòng khách lầu một, tiếng khóc vang trời.

Tiểu Kim Tử khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, đôi mắt to đầy nước long lanh, mỗi lần gào lên là lại rơi xuống một chuỗi “hạt đậu vàng”.

Cậu nhóc khóc đến nấc lên:

“Bà ơi, đánh c.h.ế.t anh! Đánh đánh đánh, đánh c.h.ế.t đi!”

Nó túm lấy tay áo của Tô Như Lan, tay kia chỉ thẳng vào hai anh trai đang đứng dưới đất, rõ ràng là cảm thấy mình đánh không lại nên phải tìm người tiếp viện.

Tô Như Lan vừa lau nước mắt cho Tiểu Kim Tử, vừa nghiêm mặt giáo huấn hai cục đậu nhỏ:

“An An, Ngôn Ngôn, không được bắt nạt em.”

“???”

Hai anh em ngẩng đầu, mặt đầy dấu hỏi nhìn bà nội.

“Thằng nhóc này không hiểu chuyện!”

“Nó cứ đòi đi tìm mẹ!”

Tô Như Lan: “……”

Lần này, thân là bà nội, bà cũng cạn lời.

An An và Ngôn Ngôn chuyển ánh nhìn sang Tiểu Kim Tử, ưỡn cái bụng nhỏ ra, nghiêm trang dạy dỗ em:

“Mẹ mày g.i.ế.c bố mày, mày đi tìm, mẹ mày cũng g.i.ế.c mày.”

“Không được đi, đi là chết. Bà ơi, bà nói đi, tụi con nói có đúng không!”

Hai anh em vì vội nên cứ ba bốn chữ một câu, ném lại câu hỏi cho bà nội.

Tô Như Lan nghe xong toát cả mồ hôi, chuyện này bà sao dám trả lời chứ!

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù trong lòng có nghĩ vậy thật, cũng không thể nói với Tiểu Kim Tử rằng mẹ nó đã quên nó rồi.

Tô Như Lan đang tìm cách lái chủ đề, may mà lúc này Diêu Phán Nhi và Mặc Thiên xuống tới nơi.

Diêu Phán Nhi lập tức bước nhanh tới, mỗi tay nhéo tai một đứa, An An một bên, Ngôn Ngôn một bên.

Tất nhiên, cô chỉ làm động tác chứ không dùng sức:

“Cố Thành An, Cố Thành Ngôn, hai đứa đừng nói linh tinh trước mặt em. Làm gì có mẹ nào không cần con, cô Tư bây giờ chỉ là bị rối loạn trí nhớ nên mới quên Tiểu Kim Tử, cô ấy đã đi khám bác sĩ, rất nhanh sẽ nhớ lại thôi. Tiểu Kim Tử đừng khóc nữa, mẹ con đã bắt đầu nhớ ra con rồi đấy.”

Diêu Phán Nhi nhẹ nhàng dỗ dành.

Tiểu Kim Tử nghe xong thì vui ra mặt, trong lòng bà nội đạp chân đạp tay, còn lè lưỡi làm mặt xấu trêu chọc hai ông anh.

Nhưng An An và Ngôn Ngôn đâu dễ chịu thua?

Hai đứa lập tức thoát khỏi tay mẹ, mỗi đứa ôm lấy một chân bà nội:

“Bà ơi, mẹ muốn dắt cô đi gặp cô Tư.”

“Cô Tư muốn lén gặp chú Tư, gặp em trai.”

“Hại c.h.ế.t người này, rồi đến người khác.”

“Bốp chát bốp chát, c.h.ế.t cả lũ.”

Hai anh em một xướng một họa, cứ như là có thần giao cách cảm, phối hợp tung hứng như diễn tuồng.

Phan Nhi nghe đến đây mà đổ mồ hôi lạnh. Cái miệng độc của Mặc Thiên còn không bằng hai đứa nhỏ này.

Nghe từ miệng chúng, Mặc Tiểu Nhụy sắp thành nữ ma đầu g.i.ế.c người không gớm tay rồi.

Diêu Phán Nhi vội vàng quỳ xuống, bịt miệng hai đứa lại:

“Hai đứa im miệng, không được nói nữa. Bây giờ quay về nhà chuẩn bị ăn trưa, không được ra ngoài.”

Hai đứa bị mẹ mắng, mặt phụng phịu, miệng chẩu lên đầy uất ức, không cam lòng mà đi ra cửa.

Tô Như Lan lúc này cũng hiểu ra đầu mối: “Phán Nhi, con muốn để Mặc Thiên gặp Mặc Mặc? Không được! Con bé đầu óc đơn giản, bị Mặc Mặc nói mấy câu là bị dụ rồi! Mẹ không cho bất kỳ ai tiếp xúc với Mặc Tiểu Nhụy!”

Bà tuyên bố lệnh cấm triệt để, giọng điệu vô cùng cứng rắn.

Diêu Phán Nhi há miệng, định nói gì đó, nhưng Tô Như Lan lập tức biểu lộ thái độ: “Mẹ không nghe!”

Diêu Phán Nhi đành nghẹn lời.

Chuyện Mặc Mặc nhờ cô làm, giờ lại không làm được, vậy cô biết ăn nói sao với người ta?

Đúng lúc đó, khóe mắt Diêu Phán Nhi liếc thấy Mặc Thiên đang ngồi xem kịch bên cạnh.

Cô nàng ngồi trên tay vịn sofa, hai chân vung vẩy, tay cầm cây kem m*t ngon lành, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, rõ ràng là xem trò vui đến nghiện rồi.

Diêu Phán Nhi lập tức sực nhớ Mặc Mặc có nói muốn nhờ Mặc Thiên giúp.

Cô vội tiến lại gần, ghé sát tai Mặc Thiên thì thầm: “Thiên Thiên, giúp Mặc Mặc đi. Cô ấy nói năm đó, chính cô ấy là người cứu đứa trẻ ra ngoài.”

Mặc Thiên: “?”

Câu này thì cô để tâm thật.

Mặc Thiên không hỏi thêm nữa.

Cô đứng lên, đi thẳng tới trước mặt Tô Như Lan, bình thản ra lệnh:

“Su Su, để Mặc Mặc tới dỗ con trai cô ấy.”

“Không được! Thiên Thiên, Mặc Mặc một phe với đám người kia, giờ cô ta không còn nhận Bắc Thừa và Tiểu Kim Tử nữa, nếu cô ta đến, rất có thể sẽ lại hại Bắc Thừa!”

“Nếu cô ta không đến, con trai mẹ không tỉnh lại được.”

“……”

Một câu, đánh gục bà mẹ.

Tô Như Lan há miệng, định cãi nhưng không tìm được lời nào.

Mặc Thiên thản nhiên nhún vai:

“Su Su, mẹ đừng làm mẹ chồng ác. Mặc Mặc với lão Tứ còn chưa cắt đứt duyên nợ, con đường phía trước còn dài lắm, mẹ ngăn cũng không nổi đâu.”

Tô Như Lan: “……”

Con nhóc này đúng là biết cách nghẹn người ta c.h.ế.t tức.

Lúc này, Tiểu Kim Tử nhìn Mặc Thiên chằm chằm. Trước kia nhìn thấy cô là lộ vẻ chê bai, nhưng bây giờ thì mắt cậu ta lấp lánh như có sao.

Cậu ta không yên trong lòng bà nội nữa, vươn tay về phía Mặc Thiên:

“Cô cô, bế.”

Mặc Thiên liếc nhìn nó một cái: “Không phải chê cô nghèo sao?”

“Hi hi hi.” Tiểu Kim Tử cười ngốc, “Con có tiền.”

“Hừ.”

Mặc Thiên hừ một tiếng đầy ghét bỏ, nhưng vẫn bế cậu nhóc lên.

Mà như thế, hai nhóc còn lại liền không vui.

“Cô cô, bế con!”

“Còn có con nữa!”

An An và Ngôn Ngôn mỗi đứa ôm một chân Mặc Thiên, kéo cô đi về phía trước.

Mặc Thiên trông như một cây cây kết đầy “quả nhân sâm nhỏ”.

Cô chầm chậm bước đi, vừa đi vừa dắt ba nhóc ra ngoài:

“Đi nào, cô cô dẫn tụi con đi bắt ma.”

Hai nhóc song sinh nghe bắt ma thì lập tức hứng thú:

“Bắt ma gì ạ?”

“Bắt Tiểu Kim Ma.”

Tiểu Kim Tử: “???”

Giờ quay đầu chạy còn kịp không?

……

Cô cô dẫn ba đứa cháu ra sân chơi vô cùng vui vẻ.

An An và Ngôn Ngôn “báo thù thành công”.

Cái ấm ức vừa rồi bị mẹ với bà nội mắng đã bị xua tan sạch.

Chỉ có Tiểu Kim Tử là vẫn lăn lộn dưới đất, người bị dán đầy giấy vàng óng, đến nỗi không thấy nổi mặt, chỉ còn chừa ra hai con mắt to tròn.

Cậu nhóc vui đến mức không ngừng cười khúc khích.

Nhưng thứ dán lên người cậu thật ra không phải bùa chú, mà là giấy tiền cúng thần.

Phải nói, Mặc Thiên đúng là lắm trò.

Vừa đóng vai bắt ma vui nhộn, vừa làm “thần linh” nhí hạnh phúc.

Ba đứa trẻ con rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh lại, trong sân chỉ còn tiếng cười đùa vang vọng.

Nhưng cảnh tượng này, nếu nhìn từ ngoài vào…

Hai anh em cầm đống giấy, đuổi theo đứa nhỏ đang lăn dưới đất, đuổi một bước, dán một tờ, đứa nhỏ kia cố lăn lộn trốn tránh, nhưng vẫn không thoát nổi…

Cảnh này đúng là ứng với câu:

“Con có mẹ là bảo bối, con không mẹ như cọng cỏ…”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 573



Mặc Mặc nhận được cuộc gọi từ Diêu Phán Nhi, chân còn chưa kịp băng bó đã vội vàng lao tới.

Vừa bước xuống taxi, ngay trước cổng nhà họ Cố, cô đã thấy Tiểu Kim Tử đang bị hai anh trai bắt nạt lăn lộn dưới đất trong sân, còn Mặc Thiên thì đứng bên cạnh xem kịch, vẻ mặt thảnh thơi, chẳng chút lo lắng nào.

Trong khoảnh khắc đó, Mặc Mặc thấy hơi lạnh dâng từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, nước mắt lập tức rơi lã chã.

Ba tháng trước, Ngọc Trúc đã giành giật Tiểu Kim Tử khỏi tay cô như thế nào, giờ cô đã nhớ hết cả rồi.

Mặc Mặc đau lòng bám lấy cánh cổng, nghĩ đến khoảng thời gian hai mẹ con sống cùng nhau—dù nghèo khổ, nhưng rất hạnh phúc, bộ tộc đã cưu mang họ lại thật thà chất phác, hàng xóm láng giềng ai nấy đều quan tâm.

Cô tự trách: “Sao mình lại có thể quên Tiểu Kim Tử chứ…”

Dứt lời, cô lập tức chạy tới, gọi với vào trong cổng:

“Chú Lý! Mở cổng giúp cháu với!”

Người gác cổng họ Lý, tuổi trung niên, làm việc ở nhà họ Cố đã lâu, nhận ra Mặc Mặc.

Ông ta ngập ngừng khi thấy cô:

“Ôi trời, Tứ thiếu phu nhân? Ơ… cô lại quay về rồi à?”

Mở cổng cũng dở, không mở cũng dở.

Nhà họ Cố đã ầm ĩ suốt cả tháng nay, Tứ thiếu phu nhân xuất hiện hai người, ai mà biết ai thật ai giả?

“Là Phán Nhi gọi cháu đến, chú có thể gọi vào trong hỏi.”

“Ồ…”

Nghe nói là Tam thiếu phu nhân mời tới, chú Lý thở phào nhẹ nhõm, vội vào nhà gọi điện.

Không bao lâu sau, ông ta ra mở cổng:

“Tứ thiếu phu nhân, mời vào. Phu nhân và Tam thiếu phu nhân đang đợi cô trong nhà.”

“Vâng.” Mặc Mặc đáp lại, rồi bước vào.

Cô đã rời khỏi nơi này ba năm, giờ quay lại, vẫn quen thuộc như xưa.

Chỉ tiếc… đào hoa vẫn nở, người xưa chẳng còn.



Mặc Mặc đi thẳng đến bãi cỏ, sắc mặt lạnh lùng ngồi xuống, bế Tiểu Kim Tử dậy.

Cậu nhóc trắng trẻo mũm mĩm như cái bánh bao lớn, giờ bị dán đầy giấy vàng, chẳng khác gì một tấm bảng quảng cáo.

Mặc Mặc bực bội, lần lượt gỡ từng lá bùa dán trên mặt Tiểu Kim Tử xuống.

Ai ngờ lại vô tình kích hoạt công tắc âm thanh, chỉ nghe giọng hét như chim sơn ca của Tiểu Kim Tử vang lên:

“Oa u—uhuuhu~”

Mặc Mặc tưởng rằng có người hậu thuẫn nên cậu bé mới dám khóc to như vậy, càng vội vàng gỡ giấy bùa.

Cô càng gỡ, Tiểu Kim Tử càng khóc.

Tiểu Kim Tử càng khóc, cô lại càng gỡ mạnh.

Cứ như đổ dầu vào lửa—hai bên hò reo, chiến khí hừng hực.

Cuối cùng, Mặc Mặc cũng l*t s*ch đống “bùa”, tấm bảng quảng cáo hóa thành con gà luộc trắng bóc, mập mạp mềm mại, trơn bóng vô cùng.

Bao nhiêu tháng không được ôm con, giờ bế được rồi, Mặc Mặc cảm giác như được tái sinh, mất rồi lại được lại.

Cô định bế con dỗ dành một chút, không ngờ…

Tiểu Kim Tử khóc đến nỗi lịm đi…

Cậu bé nằm bất động trên bãi cỏ, Mặc Mặc hoảng sợ, ngồi xuống ấn n.g.ự.c Tiểu Kim Tử:

“Bảo bối! Bảo bối! Con tỉnh lại đi!”

Ngày trước, cô đặt tên thân mật cho con là “Nguyên Bảo” – từ nhỏ đã mê tiền không dứt.

“Chuyện gì thế này? Sao Nguyên Bảo lại ngất xỉu rồi?” Mặc Mặc lo lắng hỏi.

Mặc Thiên đứng một bên, không hề hoảng loạn.

Cô chỉ vào đống giấy vàng trên đất, thản nhiên nói:

“Dán mấy tờ đó lại lên người nó, là tỉnh thôi.”

“Hả?” Mặc Mặc ngẩn ra.

Cô nhìn đống giấy trên đất, nhớ tới lời đồn về Mặc Thiên—mệnh quái thai, có tà khí, ai dây vào người đó xui xẻo.

Mặc Mặc lo lắng hỏi:

“Em dán cái gì lên người thằng bé đấy?”

“Mấy thứ nó thích.” Mặc Thiên nghiêm túc đáp.

Nghe câu trả lời qua loa, Mặc Mặc càng bất an.

Cô vội vàng bế Tiểu Kim Tử lên, định đưa đến bệnh viện.

Hai nhóc song sinh lúc này không chịu được nữa!

Một trái một phải ôm lấy chân Mặc Mặc, nhất quyết không cho đi:

“Người xấu! Thả em trai xuống! Cô hại em trai ngất xỉu!”

“Hại em, không được đi! Đồ đàn bà xấu xa, buông ra!”

Hai anh trai còn chưa biết lau nước mắt đã biết bảo vệ em.

Mặc Mặc hơi sững người…

“Rõ ràng là hai đứa các con bắt nạt em khiến em xỉu, sao lại đổ lỗi cho cô chứ? Tránh ra! Cô phải đưa Tiểu Kim Tử đi khám, đừng cản trở!”

An An – Ngôn Ngôn: “???”

Mặc Thiên: “???”

Ban nãy Tiểu Kim Tử còn chơi vui là thế, rốt cuộc ai bắt nạt ai đây?

Hai người lớn, hai đứa nhỏ, tranh nhau ầm ĩ, Mặc Mặc muốn đi mà không đi được, An An – Ngôn Ngôn muốn cướp mà không cướp được.

Mặc Thiên lạnh nhạt nhìn cảnh tranh cãi.

Cả sân rộng nhà họ Cố vang vọng tiếng cãi nhau.

May mà trong nhà có người phát hiện tình hình.

Tô Như Lan và Diêu Phán Nhi vội chạy ra, Tô Như Lan bế Tiểu Kim Tử đi, Diêu Phán Nhi xách hai đứa song sinh lên.

Chiến trường cuối cùng cũng được dàn xếp.

Tô Như Lan sắc mặt không tốt:

“Cô tới, chẳng lẽ là muốn cướp con đi? Tôi sẽ không để nó đi với cô, dù cô là mẹ nó, tôi kiện ra tòa cũng không cho phép Tiểu Kim Tử theo cô!”

Bà thậm chí không thèm gọi tên Mặc Mặc, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Mặc Mặc không có thời gian tranh cãi, sốt ruột nói:

“Mẹ! Con không cướp con, con định đưa Tiểu Kim Tử đi viện, nó ngất rồi!”

Tô Như Lan nghe vậy mới để ý, Tiểu Kim Tử đang nhắm mắt, n.g.ự.c phập phồng yếu ớt.

Bà ta giật mình:

“Trời ơi, sao lại thế này? Nhanh! Đi viện!”

Tô Như Lan hoảng loạn, vội đi cùng Mặc Mặc.

Mẹ chồng nàng dâu như kẻ thù, giờ lại cùng hoảng loạn bước chân đồng nhịp chạy ra cổng.

Mặc Thiên quay đầu lại, nhìn hai con kiến bự đang cuống lên như trên chảo nóng.

“Tiểu Kim Tử không sao đâu, là bị mẹ nó chọc tức ngất đấy.”

Tô Như Lan: “???”

Mặc Tiểu Nhụy: “???”

Hai người phụ nữ cùng dừng bước, quay đầu lại, mấy giây hòa bình vừa rồi tan thành mây khói.



Mặc Mặc đành quay lại cùng Tô Như Lan.

Dù trong lòng không tin cái kiểu nói tào lao của Mặc Thiên, nhưng rõ ràng là cô bị đổ vạ.

Rõ ràng là mấy người kia bắt nạt Tiểu Kim Tử, làm nó tức giận, vậy mà vừa đến nơi đã bị đẩy luôn cái tội “hại con”.

Cô là mẹ, sao có thể hại con mình chứ?

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng nghĩ đến việc chỉ cần mình nhịn là được gặp Bắc Thừa, gặp được con, chịu oan thì chịu…

Miễn sao cô em chồng “quái vật” vui là được…

Mặc Mặc quay lại, Mặc Thiên liền bảo Tô Như Lan đặt lại Tiểu Kim Tử xuống bãi cỏ.

Khi Tiểu Kim Tử nằm xuống, Mặc Thiên chỉ vào đống giấy vàng:

“Mặc Mặc, dán lại mấy tờ giấy chị vừa gỡ, dán đúng chỗ ban nãy.”

Mặc Mặc: “……”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Vì chồng, vì con, bị em chồng làm khó thì có sao?

Cô—cúi đầu nhặt giấy.
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 574



Mặc Mặc cúi người nhặt những tờ kim phù lên, rồi dán lại cho Tiểu Kim Tử.

Dù không nhớ rõ vị trí từng tờ, nhưng may mà chúng trông giống nhau, lại nhiều, nên cô dán kín mít, thậm chí còn che mất cả đôi mắt to tròn của thằng bé.

Dán xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Thiên:

“Như vậy được chưa? Khi nào Tiểu Kim Tử…”

Chưa nói hết câu, bên tai đã vang lên tiếng cười khúc khích non nớt.

Mặc Mặc cúi đầu nhìn, thấy cục bông thịt đang nằm trên đất, dùng miệng thổi phù phù mấy tờ phù dán trên môi.

Phù bay lên, nó liền cười khanh khách hai tiếng.

Phù rơi xuống, nó lại tiếp tục thổi.

Cứ thế lặp đi lặp lại, chơi đến là vui.

Mặc Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngơ ngác.

Khóe miệng cô giật giật, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng:

“Ơ… Tiểu Kim Tử… thì ra là thích chơi phù giấy à…”

“Hừ!”

“Hừ hừ!”

Hai anh trai đồng thanh lườm cô một cái trắng dã.

Tô Như Lan cũng chẳng thèm nhìn cô bằng ánh mắt tử tế.

Mặc Mặc đứng đó mà xấu hổ muốn độn thổ, ngón chân bấu chặt mặt đất…

May mà, không xấu hổ quá lâu.

Tiểu Kim Tử chơi chán phù giấy, lăn thêm một vòng, rốt cuộc cũng nhớ ra mẹ.

Nó bật dậy từ mặt đất, giống như một cục vàng nhỏ, cắm đầu chạy về phía Mặc Mặc:

“Mami! Mami!”

Chỉ hai tiếng gọi ấy, Mặc Mặc lập tức nước mắt rơi như mưa.

Cô mở rộng hai tay, đợi thằng bé lao vào lòng mình:

“Bảo bối! Bảo bối!”

Cục thịt nhỏ nhún nhảy như có lò xo, nhào vào lòng cô. Mặc Mặc ôm chặt lấy con, cái cục mềm nhũn này… cuối cùng cũng quay về với cô rồi.

Nước mắt cô tuôn rơi như vỡ đê.

“Bảo bối, mẹ làm sao lại quên con được… Là con đàn bà xấu xa đó lừa mẹ, nó mang con đi rồi làm mẹ quên hết mọi chuyện… Mẹ xin lỗi, xin lỗi con!”

Cảnh tượng xúc động đến rơi nước mắt.

Người biết chuyện thì cảm động vì mẹ con trùng phùng.

Người không biết thì tưởng nhà họ Cố ép mẹ con phải ly tán.

Mặc Mặc ôm chặt Tiểu Kim Tử, sờ tới sờ lui, không nơi nào là không chạm.

Hai mẹ con quấn lấy nhau, lưu luyến chẳng rời.

Tô Như Lan đứng sau lưng nhìn thấy mà mắt cũng đỏ hoe. Nhưng bà còn phải giữ thể diện, không thể yếu thế trước con dâu được.

Phải mất một lúc lâu, bà mới hít mũi, lấy lại bình tĩnh, hạ giọng:

“Đừng đứng ở ngoài nữa, có gì vào trong rồi nói.”

Dứt lời, bà quay người đi vào biệt thự.

Diêu Phán Nhi nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy Mặc Mặc:

“Mặc Mặc, có thể vào rồi! Nhờ Mặc Thiên nói vài câu với mẹ, mẹ mới đồng ý để cậu đến.”

Mặc Mặc lại càng xấu hổ.

Vừa nãy còn trách oan Mặc Thiên.

Cô quay đầu muốn nói lời cảm ơn, nhưng vừa mở miệng thì đã nghe Mặc Thiên nói nhàn nhạt:

“Chị đi nói với Cố Bắc Thừa, chị muốn tái giá rồi.”

“Gì cơ?” Mặc Mặc trợn mắt nhìn cô:

“Chị muốn nhờ em giúp chị nối lại tình xưa mà! Không phải nhờ em giúp chị cắt đứt luôn đâu!”

“Giúp chị nối lại đấy.” Mặc Thiên nói tỉnh bơ, chẳng có chút thuyết phục nào.

Mặc Mặc giờ phút này vô cùng nghi ngờ: chắc con bé này là muốn chia rẽ cả nhà cô!

“Chị sẽ không lấy Bạc Thiên Trạch. Toàn là do Ngọc Trúc bịa đặt! Nói anh ta từng cứu chị, nhưng chị chưa từng gặp anh ta trước đó!”

“Chị cứ nói muốn cưới, vài hôm nữa cưới luôn.” Mặc Thiên từ tốn nói.

“Nếu chị không nói vậy, không biết Cố Bắc Thừa có tỉnh lại được không, mà tỉnh lại khi nào thì càng không biết. Tôi cũng giúp không nổi.”

Mặc Mặc: “…”

Cô ngơ ngác nhìn em chồng, càng lúc càng nghi ngờ ý đồ thực sự của con nhỏ này.

Nhưng Mặc Thiên không hề để ý ánh mắt đầy nghi ngờ kia.

Cô đi phía trước, vừa đi vừa thêm mắm dặm muối:

“Chị còn phải nói, hôm nay cậu đến là để chia tiền, lấy hết tài sản nhà họ Cố, để Cố Bắc Thừa trắng tay, còn cậu thì mang tiền đi nuôi tiểu bạch kiểm.”

“À, phải rồi—” Mặc Thiên nghĩ thêm, bật cười khúc khích:

“Cậu còn phải nói muốn mang Tiểu Kim Tử đi, sau này để nó theo họ Bạc. Bạc Kim Tử, Bạc Tiểu Kim, Bạc Tiểu Tử… tên nào cũng được.”

Cô không biết đang nghĩ gì, vừa nói vừa cười như phát rồ.

Mặc Mặc đi sau, nhìn cô mà rợn cả tóc gáy.

Không biết rốt cuộc là đang giúp… hay là đang hại cô nữa…



Toàn thể nhà họ Cố tụ họp.

Cả nhà ngồi họp gia đình.

Ấy vậy mà, các thiếu gia nhà họ Cố, ai nấy mặt mày u ám, giống như sao chép từ khuôn mẫu mặt lạnh của Cố Bắc Thừa vậy.

Không khí trong phòng khách lạnh đến đóng băng.

Mặc Mặc ngồi giữa phòng khách, ôm chặt Tiểu Kim Tử đang dán đầy kim phù như một chú Minion vàng rực, trở thành tiêu điểm bị mọi người săm soi.

Nhưng cô không nói theo kịch bản của Mặc Thiên.

Cô quyết định, phải bắt đầu từ chuyện ba năm trước — cứu An An và Ngôn Ngôn.

Mặc Mặc ngồi thẳng lưng, chậm rãi kể:

“Ba năm trước, Ngọc Trúc đến tìm tôi, nói cô ta là người sống sót trốn thoát khỏi Hỏa Sơn giáo. Cô ta bảo tôi rằng năm xưa Bắc Thừa rõ ràng có thể cứu cha mẹ tôi, nhưng vì nhóm điều tra về mê tín dị đoan không muốn thả họ ra, sợ ‘một đốm lửa có thể cháy cả đồng cỏ’, nên… đã diệt khẩu tất cả.”

“Ban đầu tôi không tin.” Mặc Mặc lo lắng giải thích.

“Nhưng sau đó cô ta lại đến, nói rằng Bắc Thừa và Tam ca đang âm mưu trừ khử đứa con của Phán Nhi… Nói đứa bé ấy có vấn đề, giống như cô ta, nên không thể giữ lại. Tôi vẫn chưa tin. Nhưng rồi, Phán Nhi sinh con… mà đứa bé lại không qua khỏi…”

“Lúc ấy tôi hồ đồ, cứ tưởng là Bắc Thừa và Tam ca ra tay thật. Tôi không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể nhờ Ngọc Trúc giúp. Cô ta nói, phải lén tráo đổi t.h.i t.h.ể hai đứa trẻ, mới có thể cứu con của Phán Nhi. Vậy nên, ở nhà tang lễ, chính tôi là người ra tay đánh tráo.”

“Ra ngoài rồi, Ngọc Trúc thực sự cứu sống bọn trẻ. Dù đã không còn thở, nhưng cô ta vẫn làm được. Lúc đó tôi tin Ngọc Trúc thật, rồi ly hôn với Bắc Thừa, đưa An An và Ngôn Ngôn bỏ trốn.”

Mặc Mặc kể lại chuyện xảy ra trước khi nhảy xuống biển.

Vịt Bay Lạc Bầy

Người nhà họ Cố nghe xong, bán tín bán nghi.

Rõ ràng, trong mắt họ, cô đã nằm trong danh sách đen rồi.

Mặc Mặc mím môi, không quan tâm ánh mắt của họ, tiếp tục nói:

“Tôi lên thuyền trốn chạy cùng An An và Ngôn Ngôn, nhưng lại gặp Lục Liễu. Hắn là đại đệ tử của giáo chủ Hỏa Sơn giáo. Tất nhiên, hắn hận tôi đến tận xương. Hắn bắt đi hai đứa nhỏ, ép tôi nhảy xuống biển, nếu không sẽ g.i.ế.c hai anh em, mà không để lại dấu vết. Tôi đã từng chứng kiến thủ đoạn của hắn, không dám không nghe. Vậy nên, tôi đã nhảy.”

“May mắn thay, ông trời thương tôi. Tôi được một bộ lạc cứu sống, mới thoát chết.”

Mặc Mặc nhớ lại chuyện cũ, kể lại cho cả nhà họ Cố nghe.

Cô không rõ họ có tin không, nhưng những gì bản thân từng trải qua, cô đều kể ra hết.

Người nhà họ Cố mặt không biểu cảm.

Lúc này, Cố Hoằng Thâm lên tiếng:

“Vậy hôm nay cô đến là để tự kiểm điểm?”

Mặc Mặc: “…”

Cô ngập ngừng vài giây, rồi đáp:

“Không phải.”

“Vậy cô đến làm gì?”

“Tôi, tôi, tôi…” Mặc Mặc bỗng ấp úng.

Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên.

Mặc Thiên gật đầu cổ vũ, ra hiệu: Cứ nói! Dũng cảm lên!

Trái tim Mặc Mặc lạnh một nửa.

Bản thân đã nằm trong danh sách đen, giờ còn nói vậy nữa chắc bị liệt luôn vào danh sách tử…

Cô hít sâu ba lần, gom hết dũng khí, nói theo những gì Mặc Thiên chỉ:

Một câu mở đầu… đã là quả b.o.m hạng nặng:

“Hôm nay tôi đến là để mang Tiểu Kim Tử đi… và đòi phần tài sản sau ly hôn! Tôi muốn mang theo tiền và con… để đi tái giá!”

“!!!”

Nhà họ Cố… nổ tung!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 575



Mặc Tiểu Nhụy không phải đến để gia nhập cái nhà này.

Cô đến là để… lật tung cả cái nhà này lên.

Chỉ thấy nhà họ Cố từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, từ chủ đến tớ, ai nấy đều trừng mắt giận dữ, sát khí ngút trời.

Cố Bắc Thừa còn đang hôn mê trên giường, chưa tỉnh lại.

Vậy mà cái người khiến anh bị thương lại dám vác mặt tới đây, nói muốn ẵm con đi, còn muốn chia tài sản, định mang tiền và con đi gả cho người khác?!

Thật không thể nhịn được nữa!

Dù nhà họ Cố có hiền đến mấy, lúc này cũng không ai chịu làm trái hồng mềm cho người khác bóp.

Tô Như Lan tức đến mức chống nạnh, chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ:

“Mặc Tiểu Nhụy, đúng là tôi nhìn lầm cô rồi! Cút!

Cô đòi tiền? Một đồng cũng đừng hòng có! Tôi có bố thí cho ăn mày cũng không cho cô!

Còn muốn ẵm Tiểu Kim Tử đi? Mơ đi! Nhà họ Cố có bán sạch tài sản cũng không để cô đem con đi đâu hết!”

Tô Như Lan chửi vẫn chưa đã.

Lại tiện tay lôi từ dưới bàn trà ra bảo vật gia truyền – cây roi lông gà chuyên trị mấy anh em nhà họ Cố.

Đây là lần đầu tiên bà lấy nó ra để đánh con dâu.

“Mặc Tiểu Nhụy, cô bị chó gặm mất lương tâm rồi hả?

Nhà tôi đối xử với cô thế nào, Bắc Thừa đối xử với cô thế nào, mà bây giờ cô quay lại đ.â.m một nhát sau lưng?!”

“Con, con, con…” Mặc Mặc bị Tô Như Lan rượt vòng vòng khắp nhà.

Cô quay sang nhìn Mặc Thiên, thấy cô em chồng đang ngồi trên ghế, nhàn nhã đung đưa chân, còn đang gặm kem que!

Mặc Mặc nhìn Mặc Thiên bằng ánh mắt cầu cứu: Giờ giải thích thế nào đây?

Mặc Thiên giả vờ không hiểu, ngồi xem kịch vui như không liên quan.

Mặc Mặc lập tức thấy mình bị gài hàng!

Cô thắng gấp, quay lại định giải thích:

“Là Mặc Thiên bảo con nói như vậy!”

Vừa dứt lời…

Bốp!

Cây roi lông gà vung xuống lưng cô một phát, Tô Như Lan mắng:

“Cô còn vu oan cho con gái tôi?! Cô đúng là… cái đồ khốn nạn!”

Mặc Tiểu Nhụy bị đánh đến tê cả lưng.

Không chạy nữa, cô đứng yên, ấm ức nhìn bà.

Liều rồi.

“Thật sự là Mặc Thiên bảo con nói thế… Con hôm nay vốn là đến để xin lỗi! Mẹ đánh đi, đánh c.h.ế.t con cũng được, coi như để mẹ nguôi giận!

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù sao con cũng không đi đâu hết, không gặp được Bắc Thừa, con thề c.h.ế.t cũng không rời khỏi đây!”

Lần này đến lượt Tô Như Lan cạn lời:

“Cái mặt cô sao mà lì dữ vậy?!”

“Là mẹ dạy con mà. Người sống phải biết… mặt dày một chút.”

Tô Như Lan: “……”

Cây roi lông gà giơ lên không trung, đánh cũng không xong, không đánh cũng chẳng được, đơ luôn tại chỗ.

Diêu Phán Nhi nhanh chóng bước ra làm người hòa giải:

“Mẹ à, Mặc Mặc mấy năm nay là bị người ta lừa dắt đi đấy chứ. Cô ấy bị tẩy não, mới bị dụ dỗ như vậy. Mẹ đừng trách cô ấy nữa.

Mẹ nghĩ xem, Mặc Mặc ngốc như vậy, làm sao nghĩ ra mấy chuyện ác độc?”

Mặc Mặc: “???”

Diêu Phán Nhi không thèm để ý đến cô, tiếp tục nói tốt cho Mặc Mặc:

“Mặc Mặc mười sáu tuổi đã mồ côi, không cha không mẹ, sách chưa học xong đã bị bắt cóc vào tà giáo, còn suýt bị thiêu sống.

Cô ấy chỉ có Bắc Thừa là người thân duy nhất, làm sao nỡ hại anh ấy?

Chưa kể năm đó Mặc Mặc vì cứu An An và Ngôn Ngôn, suýt mất mạng, còn suýt hại luôn Tiểu Kim Tử nữa.

Nếu tính tội, thì cũng là vì cứu các cháu mà mới bỏ nhà đi!”

Diêu Phán Nhi vừa nói vừa nháy mắt với cặp sinh đôi, ra hiệu tụi nó mau ra cảm ơn thím tư.

Cặp đôi kia đồng loạt quay mặt đi chỗ khác, giả điếc.

Diêu Phán Nhi nghiêm giọng gọi:

“Cố Thành An! Cố Thành Ngôn!”

Hai đứa im lặng…

Mẹ gọi đầy đủ tên thế này là sắp nổi trận lôi đình rồi.

Không còn cách nào khác, hai đứa lê bước đến trước mặt Mặc Mặc, uể oải nói:

“Cảm ơn thím tư…”Nói xong chạy biến luôn.

Tụi nó vừa chạy, Tiểu Kim Tử lại lạch bạch chạy tới, ôm chầm lấy mẹ:

“Mami~ Ôm ôm~ Nhớ mami quá!”

Mặc Mặc ôm lấy cậu bé, đau lòng hôn chụt chụt lên mặt nhỏ.

Tô Như Lan nhìn hai mẹ con ôm nhau, cuối cùng cũng hạ cây roi xuống:

“Hồi nhỏ đã dặn con phải học hành tử tế, đừng nghe lời người lạ.

Còn con thì sao, bị lừa dắt đi như cơm bữa!”

Mặc Mặc: “……”

Thấy Tô Như Lan dịu giọng, cô rụt rè gọi nhỏ:

“Mẹ… con sai rồi.”

Tô Như Lan quay mặt đi giận dỗi.

Nhưng lại không đành lòng trách cứ nữa.

Dù sao cô cũng bị lừa, khổ sở suốt mấy năm trời.

Tô Như Lan gằn giọng:

“Thế còn cái tên rách nát Bạc Thiên Trạch kia là sao?! Cô sắp đính hôn với hắn rồi còn mò về nhà tôi làm gì!”

“Con bị lừa rồi. Ngọc Trúc nói là ba năm qua anh ta chăm sóc con, bảo tụi con là người yêu của nhau…”

“……”

Nhà họ Cố ai nấy cạn lời, nghi ngờ não Mặc Mặc bị người ta yểm bùa.

Tô Như Lan lườm cô dữ dội.

Một lúc sau mới nói tiếp:

“Bây giờ cô ra khỏi nhà tôi đi. Tất cả chờ Bắc Thừa tỉnh lại rồi tính.”

“Thế… khi nào anh ấy tỉnh lại?” – Mặc Mặc nói nhỏ.

Tô Như Lan trừng mắt:

“Cô còn mặt mũi hỏi! Cút ngay cho tôi!”

Mặc Mặc: “……”

Sắp bị đá khỏi nhà lần nữa…

Đúng lúc ấy, Mặc Thiên nhảy từ tủ xuống, kéo cô lại:

“Ê, chị không thể đi! Cố lão Tứ không tỉnh lại, thì chị phải gả cho tên Bạc hư hỏng kia, để Tiểu Kim Tử đổi tên thành Bạc Tiểu Kim!”

Mặc Mặc: “……”

Con nhỏ này lại lên cơn nữa rồi.

Tiểu Kim Tử giận dữ chạy tới cắn Mặc Thiên một phát.

Mặc Thiên tiện tay bẹo má cậu bé:

“Không muốn gọi ba dậy hả?

Ba con không sao hết, chỉ là chưa chịu tỉnh thôi. Hai mẹ con hợp sức tức giận quá, biết đâu lại gọi ba con dậy được!”

Tiểu Kim Tử ngẩn người.

Mặc Mặc cũng ngẩn người.

Hai mẹ con cùng nhìn chằm chằm Mặc Thiên:

“Em nói nếu chị gả cho Bạc Thiên Trạch… Bắc Thừa sẽ tỉnh?”

Mặc Mặc tròn xoe mắt, không hiểu có gì liên quan.

Mặc Thiên thản nhiên:

“Không chắc. Cũng có thể anh ấy không quan tâm.”

Mặc Mặc: “……”

Mọi người: “……”

Em gái ruột.

Mà đào hố hại anh trai không hề run tay.

Nghĩ ra toàn mấy trò mất nết…

Mặc Mặc tạm thời được ở lại nhà.

Dù Tô Như Lan có muốn đuổi cũng đuổi không được.

Vì Tiểu Kim Tử đã thành cục nợ dính vào chân mẹ, tỉnh cũng dính, ngủ cũng dính, một giây một phút cũng không rời.

Tô Như Lan cũng tin, hai năm rưỡi đầu đời của Tiểu Kim Tử đúng là sống bên Mặc Mặc, hai mẹ con mới có thể thân thiết đến vậy.

Ngọc Trúc đúng là đồ khốn.

Để chen chân vào nhà họ Cố, mà dám giật con từ tay mẹ nó.

Tô Như Lan xót xa.

Nhìn hai mẹ con ôm nhau ngủ mà rơm rớm nước mắt.

Cho đến khi nghe được đoạn hội thoại của Mặc Mặc, Tiểu Kim Tử… và Cố Bắc Thừa…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 576



“Anh Bắc Thừa, em định dắt Tiểu Kim Tử tái giá rồi, anh nói xem đặt tên họ gì cho thằng bé thì hợp?”

“Lúc ly hôn anh nói sẽ chia tài sản cho em, sao giờ không thấy đâu hết, lời hứa cũng không giữ nữa à?”

“Dù sao thì anh cũng chưa tỉnh, nuôi con vẫn phải lo, thẻ ngân hàng của anh em cầm trước nhé. Với cả căn nhà cũ của mình, em sẽ sửa sang lại thành nhà mới, anh sẽ không để bụng đâu nhỉ?”

Mặc Tiểu Nhụy nằm sấp bên giường của Cố Bắc Thừa, nét mặt nghiêm túc nói chuyện với anh.

Tô Như Lan đứng bên cạnh mà tim như ngừng đập mấy giây.

Nếu Bắc Thừa mà nghe thấy, liệu có tức c.h.ế.t tại chỗ không chứ!

Mặc Thiên bày ra cái kế ngu si kia, không những không cứu được người, lại còn suýt gây chuyện lớn.

Tô Như Lan lo lắng, thở dài rồi đi vào phòng ngủ:

“Mặc MặMặc à, con nói thế nhưng Bắc Thừa chưa chắc nghe được đâu.”

“Anh ấy nghe được.”

Mặc Tiểu Nhụy còn chưa kịp trả lời thì Mặc Thiên đang đi ngang qua cửa lên tiếng.

Mặc Thiên cũng đi vào phòng, nhìn mặt Cố Bắc Thừa:

“Anh tư nghe thấy hết, con dùng phù truyền âm rồi, trong nhà mình nói gì anh ấy đều nghe được.”

Tô Như Lan: “…”

Mặc Tiểu Nhụy: “…”

Cô vừa mới lải nhải đủ thứ linh tinh xong.

Lỡ đâu Bắc Thừa tỉnh lại, trực tiếp tuyên án tử hình cho cô thì sao…

Mặc Tiểu Nhụy ở lại chăm sóc suốt một tuần.

Nhưng Cố Bắc Thừa vẫn chưa tỉnh.

Cứ ở mãi thế này cũng không phải cách.

Tô Như Lan ngày nào cũng như cái đuôi theo sát Mặc Tiểu Nhụy, sợ cô làm hại Bắc Thừa và Tiểu Kim Tử. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, vừa thấy Mặc Tiểu Nhụy là bà lại thấy như gặp kẻ lừa đảo.

Mấy ngày nay, Bắc Thừa vẫn chưa có động tĩnh gì.

Bản thân bà cũng sắp kiệt sức luôn rồi.

Bất đắc dĩ, Tô Như Lan chuẩn bị để Mặc Tiểu Nhụy rời đi trước:

“Mặc Mặc, mấy hôm rồi Bắc Thừa vẫn chưa tỉnh, hay là con về trước đi.”

“Hả?” Mặc Tiểu Nhụy sững sờ.

Cô cứ tưởng mấy ngày nay đã được mẹ chồng tha thứ, ai ngờ bây giờ lại bị đuổi về.

Mặc Tiểu Nhụy thấy chua xót, buồn bã nói:

“Mẹ, con muốn ở lại chăm sóc Bắc Thừa.”

“Không cần. Nhà họ Cố có thừa người hầu, không phiền con phải ở lại.”

Tô Như Lan dứt khoát từ chối.

Mặc Tiểu Nhụy càng thêm buồn bã.

Lúc này, Mặc Thiên từ trên lầu liếc xuống, chợt thấy cuốn sổ trong tay Mặc Tiểu Nhụy.

Đó là cuốn sổ nhật ký rách nát trong thùng đồ mà trước đó hai người tìm được khi đi kiếm Mặc Tiểu Nhụy.

Mặc Thiên như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng rực lên.

Cô gọi xuống dưới lầu:

“Chị cầm sổ của Bắc Thừa làm gì vậy?”

Mặc Tiểu Nhụy nghe vậy ngẩn ra, mãi mới phản ứng được:

“Cái này à? Đây là sổ của chị.”

“Bắc Thừa tìm được, thì nó là của anh ấy.”

Mặc Tiểu Nhụy: “…”

Cô cúi đầu nhìn quyển sổ, bên trong là nhật ký tình yêu từ năm 16 tuổi, hồi cô mới biết yêu, giờ đã bị cô cắt xé tả tơi…

“Chị định mang về nhà phục chế lại. Trong này ghi lại rất nhiều chuyện giữa chị và Bắc Thừa.”

“Vậy sửa ngay ở đây đi. Cả đống quần áo chị cắt rách nữa, khâu lại hết cho em, em mang đốt cho anh tư.”

Chữ “đốt” đó phát ra thật chuẩn.

Tô Như Lan và Mặc Tiểu Nhụy đồng thời sửng sốt:

“Đốt cho anh tư?”

“Ừ.” Mặc Thiên đáp tỉnh bơ.

Mặc Tiểu Nhụy lao vội xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thẳng Mặc Thiên:

“Đốt cho anh ấy là sao? Anh ấy… xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không tỉnh được, nên phải tìm cách đưa cho anh ấy thôi.”

“!!!”

Mặc Tiểu Nhụy lập tức sụp đổ.

“Sao lại không tỉnh được? Không phải em đã cứu anh ấy dậy rồi sao?!”

“Ừ. Nhưng anh ấy không tỉnh.”

Cả hai người như gà nói với vịt, không ai nghe ai.

Mặc Tiểu Nhụy gần như phát điên.

Cuốn sổ trên tay rơi xuống đất.

Cô lao thẳng lên lầu, chạy vào phòng Bắc Thừa, nhào lên ôm chặt lấy anh.

Vừa khóc vừa gào gọi:

“Bắc Thừa! Bắc Thừa!”

Mặc Thiên nhìn chị dâu mà khó hiểu, nghi ngờ đầu cô ấy bị đập hỏng rồi.

Mặc Tiểu Nhụy đau đớn, áp sát bên tai anh thì thầm:

“Bắc Thừa, nếu anh có chuyện gì, em cũng không sống nữa đâu.”

“Tiểu Kim Tử có ông bà nội chăm sóc rồi, anh đừng mơ bỏ lại em, em không sống nổi một mình đâu.”

“Sao em lại ngốc thế, quên hết mọi thứ, làm anh buồn, để anh tìm em suốt bao năm… Bắc Thừa, anh mau tỉnh lại đi.”

Mặc Tiểu Nhụy vừa khóc vừa kể hết những tủi hờn bao năm qua.

Dù năm xưa là cô quá tin vào Ngọc Trúc, nhưng suy cho cùng là có người đã đào sẵn hố chờ cô nhảy. Không nhảy hố này, sớm muộn gì cũng có hố khác.

Mặc Tiểu Nhụy khóc thảm thương.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tiểu Kim Tử như thể nghe hiểu lời mẹ.

Lảo đảo nhào vào lòng cô, muốn giữ cô lại:

“Mami, con, con…”

Mặc Tiểu Nhụy đau lòng ôm lấy Tiểu Kim Tử, hôn một cái lên má bé rồi nhẹ nhàng đẩy ra:

“Mami còn nhiều điều chưa nói với ba con, mami phải đi giải thích với ba, Tiểu Kim Tử bảo bối, xin lỗi con.”

Mặc Tiểu Nhụy như chuẩn bị vĩnh biệt vậy.

Tô Như Lan đứng ngoài cửa mà choáng váng.

Mới nãy Mặc Thiên chỉ nói Bắc Thừa chưa tỉnh, mà con bé này lại tự suy diễn đến mức như sắp đưa tiễn vậy.

Không những hiểu lầm, mà còn tưởng như thần c.h.ế.t đã gõ cửa.

Cô vừa khóc vừa đ.ấ.m Bắc Thừa, nện thẳng vào n.g.ự.c anh nghe “đoang đoang đoang” có lực.

“Bắc Thừa, anh tỉnh dậy đi! Nghe em giải thích đi!”

“Là đầu óc em có vấn đề, không trách em được, em không kiểm soát nổi bản thân.”

“Anh tỉnh lại nói chuyện với em đi, anh mà không nói, sau này chúng mình chỉ có thể làm ma mà tâm sự thôi.”

Mặc Tiểu Nhụy nói toàn những lời rợn người.

Tô Như Lan mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Cái miệng xui xẻo của con bé này sắp vượt mặt Mặc Thiên rồi.

Bà chuẩn bị xông vào kéo Mặc Tiểu Nhụy ra.

Sợ chậm một giây nữa là lão tư bị đ.ấ.m chết.

Nhưng vừa nhìn kỹ, bà phát hiện lông mày lão tư giật giật.

Tô Như Lan hoảng hốt hét lên:

“Lão tư!”

Mặc Tiểu Nhụy giật b.ắ.n mình, tưởng Cố Bắc Thừa xảy ra chuyện.

Cô vội ngồi bật dậy, sờ lên cổ anh, mấy giây sau mặt trắng bệch:

“Cố Bắc Thừa! Cố Bắc Thừa, anh đừng c.h.ế.t mà!”

Cô đè lên người anh khóc như trời sập.

Cả nhà họ Cố nghe tiếng khóc mà chạy tới.

Cố Hưng Quốc dẫn đầu xông vào, mặt mày tái mét:

“Bắc Thừa, Bắc Thừa làm sao rồi?”

Tô Như Lan kéo ông qua một bên, hạ giọng nói nhỏ:

“Chắc sắp bị chọc tức mà tỉnh dậy rồi.”

“Hả?” Cố Hưng Quốc mờ mịt nhìn bà.

Tô Như Lan không giải thích nữa, kéo ông đứng xem tiếp.

Trên giường, Cố Bắc Thừa run nhẹ hàng mi, hơi thở khó khăn.

Cái đầu đang tì lên n.g.ự.c anh, ép ngay chính giữa khiến anh thở cũng khó.

Cố Bắc Thừa cố mở mắt.

Mất mấy lần mới mở ra nổi.

Vừa nhìn thấy cái đầu người trước mặt, anh dở khóc dở cười, vươn tay sờ lên đầu cô:

“Mặc Mặc…”

Mặc Tiểu Nhụy nghe tiếng, bật dậy mở to mắt:

“Bắc Thừa!”

Cô ôm chặt lấy anh, nức nở hỏi:

“Anh là người sống hay người c.h.ế.t vậy?”

Cố Bắc Thừa: “…”

Anh là bị em chọc cho c.h.ế.t đi sống lại đấy…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 577



Cố Bắc Thừa nằm liệt giường nhiều ngày.

Mấy hôm nay không ăn uống gì, người vốn đã yếu ớt.

Vịt Bay Lạc Bầy

Giờ lại còn bị một người phụ nữ trưởng thành đè chặt lên ngực, đừng nói là nói chuyện, anh thở được đã là trời thương mạng lớn rồi.

Bên này anh còn chưa kịp nói gì.

Bên kia, đầu óc bay xa tận chân trời, cô nàng Mặc Tiểu Nhụy lại bắt đầu bổ não..

“Bắc Thừa, anh không nói gì là sao? Đừng nói là bị ngốc luôn rồi nhé!”

“Á á á, nguy rồi, Mặc Thiên, Mặc Thiên ơi, anh trai em bị ngốc rồi, mau cứu anh ấy đi!”

Mặc Tiểu Nhụy cái tính nghe gió là mưa, rất dễ tự tưởng tượng ra đủ thứ.

Cô tưởng tượng ra ngay cảnh Cố Bắc Thừa tỉnh lại mà không nhận ra mình nữa, tim cô lập tức treo lơ lửng.

Lảo đảo chạy về phía Mặc Thiên:

“Mặc Thiên, mau xem thử đi!”

Lần trước bị mấy trò tà môn của Mặc Thiên dọa cho sợ xanh mặt, giờ lại tin cô nàng như tín đồ gặp thần tiên.

Mặc Thiên không nhúc nhích, ánh mắt m.ô.n.g lung nhìn chị dâu:

“Chị cả đời này chắc bị lừa không ít lần rồi nhỉ?”

Mặc Tiểu Nhụy ngớ người:

“Sao em biết?”

Mặc Thiên: “…”

Cả nhà họ Cố: “…”

Cố Bắc Thừa: “…”

May mà Mặc Tiểu Nhụy chạy đi tìm Mặc Thiên, cũng vô tình giúp giải phóng quả tạ đang đè lên n.g.ự.c Cố Bắc Thừa.

Cố Bắc Thừa nhân cơ hội th* d*c hai hơi, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.

Anh vừa thở thông đã vội ngoắc tay gọi:

“Mặc Mặc, lại đây, anh không có ngốc. Nhà mình có em gánh phần trí tuệ là đủ rồi, không cần thêm người kéo thấp chỉ số trung bình đâu.”

Mặc Tiểu Nhụy nghe tiếng Bắc Thừa, không thèm quan tâm anh nói gì, lập tức lao về bên anh:

“Bắc Thừa!”

Một tiếng gọi chứa đầy nhớ nhung và yêu thương.

Cô nhào vào lòng Cố Bắc Thừa, hoàn toàn quên mất xung quanh vẫn còn có đại ca, nhị ca, tam ca, ngũ thúc, lục thúc, mấy anh em chồng và bố chồng đứng đầy phòng.

Cả đám anh em trai và bố chồng tự động xoay người, nhường cho cặp vợ chồng trẻ không gian riêng tư.

Mặc Tiểu Nhụy khóc như hoa lê dưới mưa, uất ức vô cùng.

Tiểu Kim Tử cũng lạch bạch chạy lại, cố leo lên giường, chen vào giữa bố mẹ để cả nhà ôm nhau.

Gia đình nhỏ ba người, sau bao gian nan cuối cùng cũng đoàn tụ.

Mấy người nhà họ Cố đứng bên nhìn lén mà mắt ai cũng đỏ hoe.

Cố Bắc Thừa ôm vợ con, lòng đau như cắt.

Anh v**t v* tóc Mặc Tiểu Nhụy, dịu dàng nói:

“Bao năm qua vất vả cho hai mẹ con em rồi. Anh không biết hai người đã phải sống thế nào.”

Nếu không có lời quan tâm này của Cố Bắc Thừa, Mặc Tiểu Nhụy còn cố nín khóc.

Vậy mà vừa nghe xong, cô lập tức bật khóc nức nở:

“Huhu, em cũng không biết mình sống thế nào, em quên hết rồi!”

Cố Bắc Thừa: “…”

Cái cô ngốc này.

Ba năm rưỡi khổ sở, trở về vẫn ngơ ngơ không nhớ nổi gì.

Nhưng Cố Bắc Thừa không trách móc, chỉ thấy đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng vợ dỗ dành.

Mọi người xung quanh nhìn mà vừa xót vừa thương.

Ấy thế mà cảnh cảm động chưa kéo dài được bao lâu.

Đã có người ra phá hỏng bầu không khí.

Chỉ thấy Mặc Thiên cầm một lọ thủy tinh đi tới, bên trong đựng đầy những viên thuốc đen sì sì, to như mấy viên trôi nước.

Cô đi tới trước mặt Cố Bắc Thừa và Mặc Tiểu Nhụy, mở miệng hỏi vô cùng tỉnh bơ:

“Khóc xong chưa?”

“…”

Mặc Tiểu Nhụy xấu hổ lau nước mắt.

Giờ mà nói chưa khóc xong thì cũng ngại.

Thấy cả hai đều im lặng, Mặc Thiên gật đầu:

“Khóc đủ rồi thì uống thuốc.”

Cô phát cho mỗi người trong gia đình nhỏ một viên thuốc đen thui, còn Tiểu Kim Tử cũng có phần.

Cố Bắc Thừa cầm lấy, ngửi thử thì thấy mùi đắng sộc lên mũi:

“Thiên Thiên, thuốc gì đây?”

“Não Tàn Hoàn.”

“…”

Thái dương Cố Bắc Thừa giật giật.

Các anh em nhà họ Cố đứng xem kịch vui.

Cố Tinh Thần cong mắt đào hoa cười:

“Anh Tư, chị Tư, mau uống đi, Mặc Thiên là tiểu thần tiên của nhà ta, đã phát thuốc chắc chắn có lý do.”

Cố Bạch Dã cười hề hề:

“Anh Tư à, vì bình an của cả nhà, thuốc này anh phải thưởng thức thật kỹ.”

Mấy người khác không nói nhưng ánh mắt cũng đầy ý tứ cổ vũ.

Cố Bắc Thừa: “…”

Anh bất lực nhìn đám anh em ruột.

Cảm nhận được tình anh em “sâu đậm”…

Chỉ có Cố Nam Cảnh là khác.

Dù gì cũng là song sinh, hiểu ý nhau hơn.

“Anh Tư, đừng uống!”

Cố Bắc Thừa nghe vậy cũng thấy dễ chịu chút xíu.

Ít ra còn có chút tình nghĩa anh em.

Đáng tiếc, cái tình này chỉ kéo dài đúng ba giây.

Cố Nam Cảnh nhanh chóng lùi mấy bước, đứng hẳn ra ngoài cửa:

“Anh Tư, chờ em đi xa rồi hẵng uống, không thì em ngửi thôi cũng thấy đắng miệng rồi.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Thật sự chẳng có tí tình cảm nào cả!

Mặt anh đen như đáy nồi.

Nhưng mấy ông anh em vốn quá quen với biểu cảm này, chả ai coi là chuyện to tát, trong mắt họ anh chỉ như cục bột mềm mà thôi.

“Mau uống đi, phòng cháy, phòng trộm, phòng não tàn!”

“Thuốc do Mặc Thiên sản xuất, tuyệt đối là hàng chất lượng!”

“Đời người một lần lại một lần bị lừa, có Não Tàn Hoàn, từ nay không bị dụ nữa!”

Mấy ông anh cao to lực lưỡng đứng thành vòng tròn xung quanh, vừa xem kịch vừa tranh thủ nịnh cô em gái út.

Cố Bắc Thừa cầm viên thuốc não tàn, im lặng nghẹn lời.

Hồi lâu sau mới quay sang hỏi Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, cái này rốt cuộc có tác dụng gì?”

“Cả nhà bị Ngọc Trúc dụ dỗ mãi rồi, uống cái này vào, sau này cô ta không tẩy não được các anh nữa.”

Mặc Thiên rất nghiêm túc giải thích.

Cố Bắc Thừa nhíu mày:

“Vậy tại sao gọi là Não Tàn Hoàn?”

“Vì phòng não tàn mà.”

“…”

Cố Bắc Thừa nhìn em gái mình, đúng là thiên tài đặt tên.

Từ khi Mặc Thiên giúp cô gọi Cố Bắc Thừa tỉnh lại, sự sùng bái của Mặc Tiểu Nhụy với cô nàng tăng vọt.

Từ ghét chuyển sang cuồng tín trong nháy mắt.

Không nói hai lời, cô cầm viên thuốc to như viên trôi nước nhét thẳng vào miệng nuốt luôn.

Cố Bắc Thừa hoảng hồn nhìn vợ nhà mình.

May mà viên thuốc không làm cô bị nghẹn.

Mặc Tiểu Nhụy nuốt xong còn định đút cho Tiểu Kim Tử.

Cố Bắc Thừa vội cản lại:

“Ấy ấy, Mặc Mặc, Tiểu Kim Tử nuốt không nổi, phải bóp nhỏ ra thành viên bé hơn.”

Mặc Tiểu Nhụy ngoan ngoãn làm theo, bẻ nhỏ viên thuốc rồi mới đút cho con.

Nhìn vợ con đã uống xong, Cố Bắc Thừa cũng chẳng còn lý do không nể mặt em gái, đành nhận mệnh nuốt viên Não Tàn Hoàn vào bụng.

Cả nhà ba người, mặt nhăn nhúm như cùng ăn phải mướp đắng.

Phải công nhận, thuốc này đúng là siêu đắng.

Mấy ông anh họ Cố chuẩn bị tranh thủ cơ hội châm chọc ông em thứ tư, vì mấy khi được bắt nạt anh tư thế này.

Tiếc là chưa kịp mở miệng, đã thấy ánh mắt âm u của Mặc Thiên đảo qua.

Cô không nói gì.

Năm ông anh cùng rùng mình một cái, có linh cảm chẳng lành.

Hai anh cả với anh hai phản ứng nhanh nhất.

Cả hai lập tức khoác vai nhau tính chuồn.

“Anh hai, đi thôi, xem tối ăn gì nào.”

“Anh cả, có vẻ sắp mưa, dắt xe vào gara thôi.”

Hai ông anh vừa nói vừa chuồn lẹ.

Mặc Thiên thong thả buông câu:

“Mỗi người một viên, anh cả anh hai chạy rồi, anh năm anh sáu uống.”

Cố Tinh Thần: “???”

Cố Bạch Dã: “???”

Tình nghĩa anh em gì đây?

Chưa đạt tới trình độ ăn thay nhau viên Não Tàn Hoàn đâu nhé…

Hai ông anh năm sáu lập tức lao ra đuổi theo:

“Anh cả anh hai, thuốc thần em gái phát cho, hai người chạy gì mà chạy!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 578



Cả nhà họ Cố

Từ ông bà, mấy nhóc nhỏ cho đến người lớn, không ai thoát được.

Tất cả đều bị Mặc Thiên cho uống Não Tàn Hoàn.

Cho xong thuốc, cô em út rất hài lòng.

“Từ nay khỏi lo bị Ngọc Trúc tẩy não nữa.”

Mặc Thiên vừa dứt lời, Cố Bạch Dã nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Không tẩy não, chị dâu tư cũng tin thôi mà.”

Cố Bắc Thừa lập tức liếc cảnh cáo em trai.

Cố Bạch Dã vội lùi lại một bước, ngậm miệng ngay.

Mặc Tiểu Nhụy cúi đầu, hơi ngượng ngùng:

“Xin lỗi… Sau này em… không tin nữa…”

“…”

Trong phòng bỗng yên lặng đến mức ngón chân cũng muốn bấu đất vì xấu hổ.

Đúng lúc ấy, Tô Như Lan đứng ra.

Bà túm lấy cổ áo Cố Bạch Dã, tát cho hai phát:

“Chỉ có cái mồm mày là nhiều chuyện! Một viên Não Tàn Hoàn mà còn không bịt nổi miệng mày, lát nữa kêu em gái mày nhét thêm vài viên nữa!”

Cố Bạch Dã: “…”

Mặc Tiểu Nhụy cảm kích nhìn Tô Như Lan:

“Mẹ!”

Tô Như Lan nước mắt suýt rơi, nhưng lại không nỡ để lộ mềm lòng, quay đầu gắt gỏng:

“Cô còn đang trong thời gian thử thách, nếu còn để kẻ xấu dụ đi nữa thì cứ theo bọn nó luôn đi, đừng quay về!”

Mặc Tiểu Nhụy nghe xong, môi mím chặt, tủi thân nói:

“Mẹ… mẹ còn muốn đuổi con đi nữa không?”

Tô Như Lan liếc nhìn gia đình ba người đang dính nhau như sam.

Tiểu Kim Tử ôm cổ ba rồi lại kéo tay mẹ, đôi mắt to tròn mong ngóng nhìn bà nội.

Tô Như Lan còn có thể nói không sao?

Bà hừ một tiếng, ra vẻ bất cần:

“Ở thì ở đi. Dù sao có Mặc Thiên trông, cô cũng không làm được trò gì đâu.”

Nói xong, bà quay đầu bỏ đi.

Đi chậm chút nữa là sợ mình lộ vẻ mềm lòng mất.

Cái đồ ngốc, sao lại tin chồng mình vô tình như vậy chứ!

Đúng là — nên cho uống thêm mấy viên Não Tàn Hoàn nữa!

Tô Như Lan vừa đi, mọi người cũng chuẩn bị rút lui.

Dù sao gia đình nhỏ cũng thật vất vả mới đoàn tụ.

Các anh em lần lượt cáo từ rời đi.

Nhưng vẫn còn một người mặt dày chưa chịu đi.

Mặc Thiên vẫn ngồi chễm chệ trên tủ đối diện, nhìn ba người nhà lão tứ.

Cố Thiếu Đình ra ngoài mới phát hiện Mặc Thiên còn chưa đi, vội vàng quay lại, kéo cô đi:

“Tiểu tổ tông, đi thôi nào.”

“Hửm? Em còn chưa hỏi xong.” Mặc Thiên chậm rãi nói.

Cố Thiếu Đình khựng chân:

“Em còn muốn hỏi gì nữa?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên quay đầu, nhìn Cố Bắc Thừa:

“Bao giờ hai người tái hôn?”

“Hả?”

“Gấp vậy à?”

Mặc Tiểu Nhụy nghe thấy câu này, mắt lập tức long lanh lấp lánh.

Trong lòng cô muốn ngay lập tức trao cho Mặc Thiên giải Em chồng tuyệt nhất hành tinh.

Sao em ấy lại hiểu thấu lòng chị dâu thế chứ!

Mặc Tiểu Nhụy sợ đêm dài lắm mộng, nhỡ đâu mình lại phạm lỗi gì khiến bị đẩy vào danh sách đen lần nữa thì khổ.

Vì thế, cô dứt khoát làm theo ý Mặc Thiên

Hôm sau liền kéo Cố Bắc Thừa đi tái hôn luôn.

Đợi đến khi Mặc Tiểu Nhụy hí hửng cầm giấy đăng ký kết hôn về khoe, người nhà họ Cố tuy bất ngờ, nhưng càng nhiều là khó hiểu.

Họ chẳng tài nào hiểu nổi: sau bao nhiêu chuyện, sao Mặc Tiểu Nhụy vẫn như đứa trẻ con thế nhỉ?

Nhưng sau rồi, họ dần dần cũng hiểu ra nguyên nhân.

Chuyện phải kể từ ba năm rưỡi trước.

Sau khi Mặc Tiểu Nhụy nhảy xuống biển, lưu lạc đến làng chài với đứa nhỏ, cô bị mất trí nhớ.

Chuyện mất cặp song sinh, chuyện rời khỏi chồng — cô chẳng nhớ gì cả.

Ngay cả chuyện mình từng nhảy xuống biển cũng không nhớ, cứ thế vô tư sống cùng Tiểu Kim Tử suốt ba năm.

Đến khi Ngọc Trúc tìm đến cướp đứa bé, lại tiếp tục tẩy não cô.

Ký ức có khôi phục phần nào, nhưng chỉ nhớ đến trước khi nhảy biển, còn quãng thời gian ba năm sau đó lại quên sạch, thậm chí quên luôn việc mình từng sinh con.

Sau đó, cô được Kiều Kỳ Duệ cứu về nước, tĩnh dưỡng trong bệnh viện, sau lại chăm sóc ông ta khi ông ta bệnh, rồi mới trở lại.

Tóm lại, toàn bộ những đau thương, Mặc Tiểu Nhụy đều chọn thời điểm thích hợp mà… quên luôn.

Bảo sao — qua bao sóng gió, trở về vẫn giữ được trái tim thiếu nữ.

Thời gian duy nhất mà cô thực sự đau đớn, chính là mấy ngày Cố Bắc Thừa hôn mê. Khi đó, ký ức cuối cùng cũng trọn vẹn trở lại.

Mà lúc ấy, con cũng đã tìm về rồi…

Phải nói Mặc Tiểu Nhụy có chút số mệnh “huyền học”.

Người nhà họ Cố vừa bất đắc dĩ, lại vừa vui mừng.

Chuyện đau lòng đã xảy ra, nếu có thể quên đi đúng lúc, có lẽ cũng là một điều may mắn…

Cố lão Tứ tái hôn rồi.

Chuyện trọng đại thế này, đương nhiên phải tổ chức long trọng.

Hơn nữa, Mặc Tiểu Nhụy từ “người chết” quay về “sống lại”.

Nhà họ Cố vui như mở hội, mở tiệc mời khách khắp nơi.

Không cần biết thân phận, quê quán, nam nữ già trẻ gì, chỉ cần tới là có ăn có uống.

Chủ đề chính: Toàn dân ăn mừng!

Cố gia sợ không ai biết tin.

Mấy chục chiếc siêu xe chạy thẳng tới dinh thự nhà họ Kiều.

Bọn họ cũng không vào trong.

Chỉ chạy vòng quanh biệt thự, trống chiêng ầm ĩ, pháo nổ tưng bừng, làm người nhà họ Kiều muốn điếc cả tai, trong nhà căn bản nghe không nổi người bên cạnh nói gì.

Ồn ào náo nhiệt một hồi.

Đoàn “tên lửa mặt đất” nhà họ Cố cuối cùng cũng rút quân.

Kiều Kỳ Duệ tức đến xanh cả mặt.

Dạo gần đây sức khỏe ông xuống dốc không phanh, từ dáng vẻ anh tuấn ngày nào, giờ gầy sọp cả đi.

Giang Chi Vân mặt mũi cũng không khá hơn.

Ngày nào cũng chạy bệnh viện rồi lại về nhà, vừa lo chồng khi nào tỉnh, vừa sợ con trai bị hồ ly tinh dụ dỗ, tinh thần suy sụp vô cùng.

Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười an ủi:

“Bố, đừng tức nữa, kẻ ác có báo ứng, nhà họ Cố không nhảy nhót được bao lâu đâu!”

Giang Chi Vân không biết hết chân tướng.

Nhưng Kiều Kỳ Duệ thì hiểu rất rõ.

Nếu nhà họ Cố không ngã — thì ngã chính là ông!

Kiều Kỳ Duệ đập mạnh ly trà, gầm lên:

“Quá lộng hành! Thật quá đáng! Không thể bỏ qua như vậy. Nhà họ Cố vô tình, đừng trách tôi bất nghĩa!”

Ông ta trợn mắt giận dữ, râu tóc dựng đứng, mặt đỏ bừng bừng.

Ông lại cảnh cáo Giang Chi Vân:

“Trông chừng Viên Viên! Đừng để nó quay về! Với tính nó, về rồi lại gây họa!”

“Dạ.” Giang Chi Vân khẽ đáp.

Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Năm đó đã đồng ý với Viên Viên hai năm không được về nhà.

Nhưng giờ thời hạn hai năm đã hết.

Chỉ sợ là — giữ cũng không giữ được nữa rồi…

“Bọn vô dụng! Một lũ phế vật!”

Một cái gạt tàn bay thẳng vào trán Ngọc Trúc.

Cô không né tránh, để mặc cái gạt tàn thủy tinh đập vào vai, đau đến nỗi khẽ rên lên một tiếng.

Kiều Kỳ Duệ lạnh lùng quay lại, vẻ mặt chưa từng dữ tợn như vậy:

“Chuyện gì cũng làm hỏng! Để cô giả làm Mặc Tiểu Nhụy là để phá nốt cặp đôi cuối cùng, không phải để cô giúp họ lần lượt tái hợp!”

“Đã thế còn ra tay với Cố lão Tứ, cô có biết không? Người nhà họ Cố c.h.ế.t rồi, vận mệnh phá hỏng hết, kế hoạch của tôi đổ sông đổ biển hết, cô muốn hại c.h.ế.t tôi à?!”

“Lưu Ngọc Trúc, tôi nuông chiều cô quá phải không!”

Kiều Kỳ Duệ quay người, bóp chặt cổ cô.

Ngọc Trúc quỳ dưới đất không kêu một tiếng, ngoan cố không chịu xin tha.

Kiều Kỳ Duệ nheo mắt đầy sát khí.

Lực tay càng mạnh hơn.

Ông ta gằn từng chữ:

“Nói! Rốt cuộc tại sao cô lại hại Cố Bắc Thừa?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 579



Gương mặt của Ngọc Trúc đỏ bừng vì bị Kiều Kỳ Duệ bóp cổ.

Vẻ mặt dữ tợn, lớp da mặt giả cũng không che nổi cảm xúc thật bên dưới.

Sắc mặt Kiều Kỳ Duệ lạnh như băng, lực tay không hề nương nhẹ.

Bộ dạng lúc này, e là cả nhà họ Kiều chưa từng ai thấy bao giờ.

Dù sao thì, khi hồn trong thân xác đã đổi khác, nó thật sự có thể thay đổi cả cốt nhục.

Lúc này, gương mặt dữ tợn kia

Đúng hơn nên gọi là Lưu Sát, Lưu lão tổ.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, hắn siết chặt cổ Ngọc Trúc:

“Nói!”

Ngọc Trúc khó khăn phát ra tiếng run rẩy:

“Con… con không có…”

Lưu Sát cười lạnh, hơi nới lỏng tay.

“Nếu không bỏ mê hồn trùng vào người Cố lão Tứ, thì làm sao cho Lục Liễu cơ hội ra tay g.i.ế.c người?”

Ngọc Trúc tranh thủ chút kẽ hở để th* d*c mấy hơi, rồi mới lắp bắp:

“Người cpn muốn làm ngất không phải là Cố Bắc Thừa… mà là — Mặc Tiểu Nhụy.”

Trong giọng cô ta mang theo chút căm hận.

Nghe vậy, Lưu Sát híp mắt:

“Ngươi muốn hại Mặc Tiểu Nhụy? Cô ta có thù oán gì với ngươi?”

Nói nghiêm túc thì nếu Ngọc Trúc không làm loạn vụ này,

Mặc Tiểu Nhụy e rằng vẫn chưa khôi phục toàn bộ ký ức.

Cô vẫn sẽ là quân cờ trong tay bọn họ.

Thế mà bây giờ, tất cả sụp đổ, quân cờ nát bét, lại còn để Cố gia tái hợp thêm một cặp nữa.

Bao nhiêu cái tát lại quay ngược vả lên mặt mình!

Lưu Sát lạnh lùng nhìn Ngọc Trúc, chờ câu trả lời.

Ngọc Trúc kéo căng khuôn mặt giả, gượng cười:

“Nghĩa phụ, người đối xử với cô ta tốt như thế, mà cô ta lại lén lút tiếp xúc với người nhà họ Cố. Sớm muộn gì cô ta cũng nhớ lại, đến lúc đó chắc chắn sẽ phản bội người.”

Giọng nói của Ngọc Trúc lạnh băng, như quấn thêm một tầng sương giá.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lưu Sát xoay đầu, nheo mắt nhìn người đàn bà trước mặt.

Lớp mặt nạ giả của Ngọc Trúc tuy không xấu, nhưng dù sao cũng chỉ là hàng nhân tạo, không có chút sức sống.

Dĩ nhiên Lưu Sát từng thấy bộ mặt thật của cô ta.

Năm xưa khi còn nhỏ, Ngọc Trúc bị gia đình ruồng bỏ. Trong lần ra khơi cùng người nhà đánh cá, cô rơi xuống biển, bị bạch tuộc cắn nát cả người, da thịt lành lặn không còn mấy chỗ.

Chuyện này, cô ta không hề nói dối nhà họ Cố.

Chỉ có điều

Người rơi xuống biển năm ấy, bị bạch tuộc cắn, là Ngọc Trúc, chứ không phải Mặc Tiểu Nhụy.

Ngọc Trúc cũng là kẻ đáng thương.

Năm ấy bị thương rồi được cứu lên, nhặt lại mạng sống.

Nhưng gia đình nhận nuôi cô vốn chỉ vì sắc đẹp, nghĩ có thể gả đi kiếm chút tiền. Ai ngờ gương mặt bị hủy, giữ lại cũng không còn giá trị gì.

Vậy nên, họ vứt cô vào khu rừng hoang vắng.

Lúc đó, Ngọc Trúc còn rất nhỏ, chỉ là đứa bé gái ngồi khóc giữa rừng, người toàn vết thương.

May mà đúng lúc ấy, Lưu Sát đang vất vưởng trong khu rừng đó, bắt gặp cô bé.

Thật khó tin

Ngay khoảnh khắc đó, với cô bé Ngọc Trúc, hồn ma trăm năm như Lưu Sát không hề đáng sợ, ngược lại giống như cứu tinh.

Ngọc Trúc quỳ rạp trước bóng ma, dập đầu cầu cứu.

Dĩ nhiên Lưu Sát chẳng phải kẻ nhân từ gì mà cứu đứa bé.

Nhưng khi định quay đi, hắn chợt phát hiện

Ngọc Trúc có thể nhìn thấy hắn.

Lưu Sát lập tức dừng lại quan sát kỹ.

Hắn nhận ra

Cô bé này đích thực là một mầm mống rất có thiên phú để luyện tà thuật.

Thế là, Lưu Sát nhận Ngọc Trúc về bên mình.

Từ nhỏ cô bé đã cứng đầu, cứ một mực gọi hắn là “nghĩa phụ”.

Thời gian thoáng chốc trôi qua.

Ký ức của Lưu Sát từ hình ảnh cô bé nhỏ năm ấy quay về với người đàn bà quỳ gối trước mặt hiện giờ.

Hắn nhướng mày, chợt thông suốt điều gì đó.

Bất ngờ đổi sắc mặt, hóa lại thành diện mạo nho nhã của Kiều Kỳ Duệ.

“Ngọc Trúc, đứng lên đi.” Lưu Sát dịu giọng, đỡ cô ta dậy.

Hắn thở dài:

“Con đúng là hồ đồ. Ta tốt với Mặc Tiểu Nhụy chẳng qua cũng là vì con thôi. Cứu cô ta về, chẳng phải chỉ để chế tác ra lớp da nhân tạo có mệnh cách giống hệt con đó sao? Nếu không, dù có ký ức của Mặc Tiểu Nhụy, mang theo đứa trẻ, con tưởng có thể dễ dàng trà trộn vào Cố gia chắc? Hừ, Mặc Thiên đâu phải kẻ ngốc.”

Lưu Sát kiên nhẫn giải thích.

Ngọc Trúc ngây người nhìn gương mặt xa lạ trước mắt:

“Nghĩa phụ, vậy tại sao người còn tổ chức tiệc cho cô ta, cho cô ta nhà ở, lại còn tốt với cô ta như vậy?”

Trong lòng Lưu Sát thì đầy chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa:

“Đó đều là tính toán của ta. Con đừng lo, ta sao có thể thật lòng thương mến người nhà họ Cố.”

Nghe vậy, Ngọc Trúc lập tức an lòng, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.

Nghĩ tới thái độ ân cần của Kiều Kỳ Duệ dành cho Mặc Tiểu Nhụy lúc ở nhà họ Kiều, cô còn tưởng nghĩa phụ định nhận Mặc Tiểu Nhụy làm nghĩa nữ nữa chứ.

Càng nhìn càng tức, cuối cùng nhịn không nổi mà ra tay với Mặc Tiểu Nhụy.

Chỉ tiếc —

Không ngờ Cố Bắc Thừa lại kịp thời xuất hiện, khiến cô lỡ tay làm tổn thương anh ta.

Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, thái độ của Ngọc Trúc rõ ràng dịu hơn nhiều.

Nhưng cô không hề biết rằng, người nghĩa phụ mà cô kính yêu kia

Trong lòng đang tính kế làm sao trừ khử cô sớm nhất có thể.

Từ chuyện của Mặc Tiểu Nhụy, Lưu Sát lại nghĩ đến Cố Hương Vi.

Hắn đưa mắt sắc lạnh nhìn Ngọc Trúc, lạnh lùng hỏi:

“Vậy gia đình Cố Hương Vi mà ta bảo con đi tìm, giờ vẫn chưa tìm ra? Chẳng lẽ bận việc khác rồi quên luôn chuyện chính?”

Ngọc Trúc giật mình, vội giải thích:

“Không phải. Con vẫn luôn phái người tìm. Nhưng muốn tìm được cặp vợ chồng vừa giàu vừa có thế lực, lại từng có khả năng nhận nuôi con gái — không dễ dàng.”

Lưu Sát nửa tin nửa ngờ:

“Hy vọng là vậy.”

Hắn day day huyệt thái dương, sắc mặt âm u nặng nề:

“Cho con thêm mười ngày nữa. Bằng mọi giá phải tìm được cho Hương Vi một gia đình có thể đối đầu với nhà họ Cố. Hừ… Đến lúc nhà họ Cố sụp đổ, Hương Vi mới có thể sống tốt.”

Ngọc Trúc lặng lẽ gật đầu, không dám nhiều lời.

Nhưng khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ kia, hàm răng nghiến chặt đến mức lớp da giả cũng khẽ rung theo.

Nếu nói mức độ tốt với Mặc Tiểu Nhụy là 60 điểm, thì đối với Cố Hương Vi, phải đến sáu triệu điểm.

Ngọc Trúc vẫn không hiểu nghĩa phụ rốt cuộc có quan hệ gì với Cố Hương Vi mà phải che chở cô ta đến vậy.

Lưu Sát tất nhiên nhìn ra sự ghen tức ấy.

Nhưng với chuyện của Hương Vi, hắn tuyệt đối không nhượng bộ.

Sắc mặt nghiêm nghị, hắn lại ra lệnh:

“Lập tức đi làm. Nếu còn để Hương Vi phải chịu ấm ức, ta sẽ lấy mạng tất cả các ngươi.”

Nói xong, Lưu Sát đứng dậy.

Bước ra khỏi biệt thự, vừa đi vừa than phiền:

“Đúng là lũ phế vật…

Bên Bạc Thiên Trạch làm không xong, ngươi bên này cũng chẳng ra gì, hai đầu đều thất bại, toàn đồ bỏ đi.”

“Ngươi đừng ở lại Kinh đô nữa, sang Thanh Lâm hỗ trợ Bạc Thiên Trạch, Mặc Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, tự lo lấy thân, tốt nhất đừng để bị cô ta tìm ra.”

Từng câu từng chữ đều đầy ghét bỏ.

Hắn hơi khom người, không còn dáng vẻ uy nghiêm như trước.

Miệng vẫn lẩm bẩm:

“Cũng may…

Cũng may… nhà họ Cố vẫn còn đứa bé ấy…”

Vừa nói, sắc mặt u ám kia nở nụ cười tà mị.

Ngọc Trúc đứng sau nhìn bóng lưng hắn rời khỏi biệt thự, trong mắt lại ánh lên vài phần oán hận.

Ngày xưa khi còn sống trong bộ lạc với nghĩa phụ, biết bao vui vẻ.

Tiền bạc dư dả, ngày ngày tu luyện pháp thuật, học tập bài bản, khi ấy nghĩa phụ chỉ sủng ái duy nhất mình cô.

Nhưng kể từ khi về nước

Tất cả đều đã thay đổi.

Hắn lại có thêm nhiều người mà hắn muốn che chở…

Ngọc Trúc hận nhưng không dám trái lệnh.

Cô tức tối lấy điện thoại ra, gọi cho Bạc Thiên Trạch:

“Khi nào anh đến Thanh Lâm?”
 
Back
Top Bottom