Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 580



Trên điện thoại của Mặc Thiên bất ngờ nhảy ra một tin nhắn:

【Đại sư Bạc đang làm pháp mời hồn cho Xuân Nhã, hiện ông ấy đã tới Thanh Lâm, tôi phải lập tức trở về.】

Mặc Thiên mở ra xem, mới phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ — đều là Mạnh Đại Long gọi.

Cô lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Chắc giờ người ta đang trên máy bay rồi.

Mặc Thiên dừng lại mấy giây, rất nhanh liền mở phương án số một:

Gặp chuyện chưa rõ, bói quẻ trước đã.

Cô ngồi xếp bằng trên đệm thờ, lấy thẻ linh ra, rút quẻ cho hai cha con nhà họ Mạnh.

Quẻ ra đúng như cô dự đoán: Hạ hạ chi quẻ.

Hơn nữa không chỉ đơn giản là hạ hạ, cây thẻ gỗ trong tay cô còn “rắc” một tiếng, nứt đôi một đường lớn ngay giữa.

Mặc Thiên cạn lời, đau lòng cất thẻ về:

“Biết ngay dính đến Bạc Thiên Trạch thì không có chuyện gì tốt đẹp. Hại người không lợi mình, tổn đức thất nhân.”

Thu dọn xong đồ, cô lập tức bắt đầu “triệu viện binh”.

Lần này không thể chậm trễ, cô mà chậm một bước là hai cha con nhà họ Mạnh xong đời.

Mặc Thiên lần này dứt khoát không đem theo xe đẩy, xách theo mỗi chiếc túi nhỏ, giữa đêm khuya lặng lẽ chuồn khỏi nhà họ Cố.

Tất nhiên, cô cũng không quên nhắn cho Tô Như Lan một câu:

“Su Su, con ra ngoài cứu người, đừng tìm con.”

Điểm đến đầu tiên: Tổ điều tra các vụ án đặc biệt.

Vừa bước vào, gió âm lồng lộng thổi khắp trong ngoài.

La Dương đang ngủ say cũng giật mình tỉnh dậy, cảm giác có gì đó không ổn, lập tức lao ra ngoài.

Vừa đến cổng sắt lớn, liền đụng ngay Mặc Thiên.

Thấy bộ dạng hấp tấp của anh ta, Mặc Thiên khó hiểu hỏi:

“Anh còn định ra ngoài bắt ma nữa hả?”

La Dương khựng lại, th* d*c mấy hơi, cảm nhận lại tình hình, phát hiện dị trạng không ở bên ngoài mà chính là trước mặt mình.

Thở phào một hơi:

“Tiểu cô nãi nãi Mặc Thiên ơi, mỗi lần cô đến đều làm động tĩnh lớn thế này, trong ngoài quỷ hồn bị đánh thức cả, tôi còn tưởng có chuyện lớn xảy ra cơ đấy.”

“Chỉ vậy thôi?” Mặc Thiên dửng dưng. “Tôi tới, đám quỷ nhỏ quỷ to chẳng phải nên ra đón sao, làm gì căng.”

Cô đẩy La Dương ra, lách vào sảnh chính tổ điều tra.

La Dương cạn lời đi theo:

“Lần sau đừng bày cái trận thế này nữa, đi làm cho ra dáng đi làm đi. Mà nói nghe xem, nửa đêm nửa hôm mò tới đây làm gì? Đừng bảo là ngủ không được nên ghé làm việc nhé?”

Câu nói của La Dương kéo tâm trí Mặc Thiên về:

“Hỏng rồi, anh đi với tôi ngay, nhanh lên!”

Nói xong liền túm tay La Dương lôi đi.

La Dương mệt mỏi giữ cô lại:

“Khoan, nói rõ đã. Rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng kéo tôi chạy vòng vòng thế.”

Mặc Thiên thực sự dừng lại, nhưng tay vẫn túm chặt không buông:

“Tôi phải đến Thanh Lâm cứu người. Lần này mà không cứu, chắc chắn có người chết, c.h.ế.t thật luôn.”

“Hả?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lần nào chả bảo thế…



Mặc Thiên nói ngắn gọn chuyện của Mạnh Đại Long cho La Dương nghe.

La Dương nghe xong cũng hiểu ngay.

Vốn đã quen với mấy câu lộn xộn của Mặc Thiên, khả năng “dịch” của anh giờ đã max level.

“Đừng vội, chuyến bay cuối cùng hôm nay cất cánh rồi, phải chờ chuyến sớm nhất ngày mai.”

Mặc Thiên hỏi dồn:

“Tôi cần chuyến nhanh nhất!”

La Dương nhìn cô chằm chằm:

“Cảnh sát không liệt cô vào blacklist đã là nương tay lắm rồi, còn kén chọn cái gì nữa. Đợi đi, sớm nhất là mười giờ rưỡi sáng mai.”

Mặc Thiên:

“Tôi gấp mà.”

La Dương: “???”

Anh nhướng mày lườm cô:

“Gấp thì tự bay đi.”

Mặc Thiên: “…”

Cái này thật sự chưa học được.

Lần này Tiểu Mặc gặp khó thật sự.

Cô đành bất lực chờ chuyến bay sáng mai…



Máy bay còn chưa kịp cất cánh, người tới trước lại là đại minh tinh — ngũ ca Cố Tinh Thần.

Đội mũ lưỡi trai, kính đen che kín mắt, trên người là bộ đồ casual lạ lẫm nhưng vẫn đầy khí chất minh tinh.

Vừa vào phòng chờ, anh lặng lẽ lẻn tới chỗ Mặc Thiên.

“Ra ngoài cứu người mà cũng không thèm báo cho gia đình một câu, tự ý chạy luôn.”

Mặc Thiên ngẩng lên, thấy bộ dạng nguỵ trang kín mít không khác gì tội phạm của anh:

“Lão Ngũ, anh tới làm gì?”

“Tặc tặc, gọi là Ngũ ca!” Cố Tinh Thần gõ nhẹ lên mũ cô dạy dỗ.

Mặc Thiên lười quan tâm, phẩy tay:

“Không có gì đâu, vậy chào tạm biệt.”

Cố Tinh Thần: “…”

Anh bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh em gái.

Từ lúc Mặc Thiên về nước, anh còn chưa có dịp gặp cô mấy lần. Bận quay phim suốt, nay mới vừa đóng máy được hai ngày đã bị mẹ sai đi cùng em gái đến Thanh Lâm cứu người.

Thực ra thì Cố Tinh Thần cũng không ý kiến gì.

Chỉ là thân là đại minh tinh mà phải ngồi phòng chờ hạng phổ thông như này, thật sự chưa quen.

“Tiểu Thiên, anh nâng hạng vé cho em nhé, ngồi hạng nhất cho thoải mái?”

Mặc Thiên nghe vậy liền giơ tay:

“Không cần, anh quy ra tiền mặt cho em đi.”

Cố Tinh Thần: “…”

Anh cười gượng, gạt tay cô ra:

“Chút tiền ấy thôi mà, bé con à, tiền nhà mình em tiêu cả đời không hết đâu.”

Nghe xong câu này, Mặc Thiên chỉ “hừ hừ” hai tiếng đầy châm chọc.

Cố Tinh Thần khó hiểu:

“Sao? Em định phá sản cả nhà chắc?”

“Không cần em phá, tự các anh cũng phá sạch được rồi.” Mặc Thiên nói tỉnh bơ.

Cố Tinh Thần nghe xong càng mù mịt, mà Mặc Thiên cũng chẳng thèm giải thích thêm.

Cô quay đầu:

“Em có việc lớn phải làm, anh về đi, nhìn thôi đã thấy phiền phức.”

“Cái gì???”

Câu này Cố Tinh Thần nghe không lọt tai chút nào:

“Anh em có tiền có sắc, chỗ nào phiền phức? Tiểu Thiên, em còn chưa thấy bản lĩnh của Ngũ ca đấy thôi. Chờ xem, lần này Ngũ ca đi cứu người cho em xem thế nào là lợi hại!”

Độ tự luyến của Cố Tinh Thần: full 5 sao.

Anh cam đoan chắc nịch.

Mặc Thiên nghiêng đầu liếc anh một cái, im lặng hồi lâu rồi gật đầu:

“Được thôi, dù sao mạng anh lớn, chắc không c.h.ế.t được đâu.”

Cố Tinh Thần: “…”

Này, đây là lời em ruột nên nói sao?

Mặc Thiên cũng không đuổi Cố Tinh Thần về nữa.

Cả ba người cùng bay thẳng tới Thanh Lâm.

Trên máy bay, Mặc Thiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi La Dương một câu chẳng liên quan:

“Tổ điều tra có thể tuyển thêm người không?”

La Dương sững lại, không phải vì chuyện tuyển người, mà vì Mặc Thiên bỗng dưng nói chuyện khách khí như thế.

Anh quay sang hỏi:

“Sao vậy? Muốn tuyển ai?”

“Tuyển cháu gái ông nội Sở, Sở Sở.”

“Ai cơ?!”

La Dương suýt tưởng mình nghe nhầm.

Người đó anh cũng từng gặp hồi Mặc Thiên hôn mê trong viện.

Chảnh choẹt thì thừa mà đầu óc lại thiếu…

Tổ điều tra đặc biệt chứ có phải nhà trẻ đâu, đâu cần tuyển mấy đứa low IQ low EQ vào làm cảnh…

La Dương cân nhắc rồi hỏi thêm:

“Ờ, mà tuyển cô ta vào làm gì?”

“Mời một thần thú, cung phụng.”

“???”

La Dương:

“Từ chối được không?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 581



Rõ ràng là La Dương không hề muốn chiêu mộ Sở Sở vào Tổ Điều Tra Đặc Biệt.

Dù sao bọn họ cũng là cơ quan công vụ.

Tuy rằng có chút… hơi lệch lạc, hơi tà môn một tí, nhưng dù sao cũng là cơm sắt bát vàng.

La Dương nghiêm mặt từ chối thẳng thừng:

“Muốn vào tổ bọn tôi thì phải qua tầng tầng xét duyệt, đâu thể ai cũng nhét bừa vào được. Như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến cả tổ!”

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn hắn:

“Không nhận thì thôi. Dù sao tôi cũng nói trước rồi, có Sở Sở ở đây có thể đảm bảo an toàn cho toàn bộ tổ của các anh. Biết dùng thì còn có thể lập nhiều công lớn nữa cơ.”

Nói xong, Mặc Thiên nghiêng đầu, chuẩn bị chợp mắt.

La Dương nghe thế thì ngẩn ra:

“Thật hả? Sao cô ấy có thể bảo đảm an toàn, lại còn lập công nữa?”

“Bởi vì cô ấy mạng lớn, phúc khí vượng.”

“Giỏi vậy luôn?”

“Ừ.”

Nghe Mặc Thiên nói vậy, La Dương bắt đầu tính toán.

Chả trách lúc trước Mặc Thiên bảo cô ấy là Thần Thú cát tường, cũng đáng để tìm cách chiêu mộ đấy chứ. Nhưng vấn đề là — người ta là đại tiểu thư nhà họ Sở cơ mà, làm sao lôi về được?

La Dương giờ quên luôn cái điệu khinh khỉnh vừa rồi, quên luôn cả cái oai của công chức cơ quan mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra cách gì hay.

Đành phải lay Mặc Thiên dậy cầu cứu:

“Này này, Mặc Thiên, cho tôi cái sáng kiến đi, làm sao kéo Thần Thú về tổ đây?”

Mặc Thiên xoay người, đưa gáy về phía La Dương, trêu chọc buông một câu:

“Anh cho cô ấy làm tổ trưởng là được.”

La Dương: “…”

Con bé c.h.ế.t tiệt, lại nhăm nhe cái chức tổ trưởng của anh!

La Dương thu ánh mắt lại, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu suy xét lời đề nghị của Mặc Thiên.

Đại tiểu thư nhà họ Sở, chỉ cần cho chức tổ trưởng là chịu vào tổ?

Ba tiếng rưỡi bay cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc này đã sắp tối.

Vừa hạ cánh, Cố Tinh Thần đã lôi kéo Mặc Thiên nhanh chóng rời máy bay.

Không phải vì gì khác.

Mà vì trên máy bay có người nhận ra anh ta.

Thế là suốt chuyến bay, anh ta như động vật quý hiếm bị vây xem.

“Thiên Thiên, sau này chúng ta đi hạng nhất đi, anh không thích bị lộ diện.”

Mặc Thiên nghiêng đầu, liếc gương mặt kia, thở dài:

“Biết trân trọng đi, vận may sự nghiệp của anh nhìn không dài lắm đâu.”

Cố Tinh Thần: “…”

Cái miệng độc ghê gớm.

Nếu không phải đang sống trong xã hội pháp trị, e là bị người ta đánh te tua cả trăm lần rồi.

Cố Tinh Thần nhìn bóng dáng chẳng chút tim gan kia, chợt nhớ lúc mẹ giao nhiệm vụ đi cùng Mặc Thiên, mấy ông anh em đều cười mờ ám.

Hóa ra là chờ xem anh bị quê đây mà!

Cố Tinh Thần nghiến răng, thầm nhủ về sẽ tính sổ bọn họ.

Đúng lúc này, không rõ vì sao, Mặc Thiên đột nhiên tăng tốc độ bước.

Cố Tinh Thần cũng vội bước nhanh theo:

“Thiên Thiên, em vội gì thế? Nói anh nghe xem ai gặp chuyện gì, để anh xem có giúp được không?”

Mặc Thiên không dừng bước, chỉ nhẹ nhàng vứt lại một câu:

“Không phải chuyện người, anh biết ai giải quyết được thì đi mà hỏi.”

Cố Tinh Thần: “???”

Bộ não nhỏ bé của anh ta phải mất hồi lâu mới tiêu hóa được.

Mãi đến lúc Mặc Thiên đã ra khỏi sân bay, anh mới bừng tỉnh: Không phải chuyện người?

Chẳng lẽ là… chuyện ma?!!!

Cố Tinh Thần rùng mình, vội vàng chạy đuổi theo Mặc Thiên.

Mặc Thiên và La Dương không nói nhiều, vẫy một chiếc taxi, đồng thanh báo địa điểm:

“Chính Nam, ngọn núi đó!”

Đi đâu, Cố Tinh Thần cũng đều là tiêu điểm, được người vây quanh chú ý.

Nhưng lúc này anh như người ngoài cuộc, bị ngó lơ hoàn toàn.

Hai người kia thậm chí còn chẳng thèm nói với anh mục đích chuyến đi.

Mặc Thiên và La Dương giờ đều căng thẳng, chẳng còn vẻ thảnh thơi ban nãy.

Tiếc là Cố Tinh Thần hoàn toàn không nhận ra.

Anh nghiêng người, áp sát lại Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, em nói anh nghe đi, rốt cuộc em đi làm gì? Đến cả tổ trưởng cũng biết, anh là anh ruột mà không biết thì sao được.”

Mặc Thiên đang chăm chú nhìn phía trước, như đang suy nghĩ gì đó, bỗng bị làm phiền.

Cô liếc xéo Cố Tinh Thần, lạnh giọng nói:

“Còn nói nữa là em bịt miệng anh đấy.”

“Em tưởng đang quay phim à, nói …”

Không nói được nữa.

Cái miệng của Cố Tinh Thần như dán băng keo, chỉ có thể phát ra tiếng a a ú ớ.

Đôi mắt sáng lấp lánh trợn to, nhìn ngây ngô.

Nhưng Mặc Thiên không buồn nhìn anh.

Ánh mắt cô dán chặt về phía trước xe taxi.

Người thường có lẽ không cảm nhận được, nhưng Mặc Thiên và La Dương đã thấy rất rõ.

Trên đỉnh ngọn núi phía chính nam, một luồng âm khí đang lặng lẽ bốc lên.

Hai người họ không cần trao đổi, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu ngay: Bên đó có vấn đề.

Thanh trấn Thanh Lâm cũng không lớn.

Taxi rất nhanh đã đưa họ đến chân núi.

Lúc này trời đã tối mịt.

Tài xế dừng xe, lo lắng nhìn ba người:

“Ba người thật sự định lên núi à? Núi này hơi âm u đấy. Nghe nói từng có lăng mộ đế vương bị đào trộm, từ đó đến nay núi không còn yên ổn, không ai dám lên nữa. Giờ trời tối rồi, có việc thì mai sáng hãy đi.”

Tài xế chân thành khuyên can.

La Dương cười lắc đầu:

“Yên tâm đi sư phụ, bọn tôi chỉ lên xem chút thôi, lát nữa xuống ngay.”

Tài xế bán tín bán nghi, nhưng vẫn nhanh chóng quay đầu xe rời đi.

Dù sao, theo lời dân Thanh Lâm: Trời tối mà lên núi Thiên Loan, e là xác chất đống như núi.

Taxi vừa đi, Cố Tinh Thần lại run rẩy.

Rõ ràng đang giữa mùa hè, nhưng dưới chân núi này lại lạnh lẽo như vào đông.

Cố Tinh Thần cố giữ bình tĩnh, níu tay áo Mặc Thiên, chỉ về phía taxi đã chạy xa, ra hiệu:

Người ta bảo rồi, tối đừng lên núi, hay là mình đi về đi, mai hãy lên.

Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm nhìn anh, hất tay ra, nói với La Dương:

“Đi mau, trên núi đang mở Quỷ Môn!”

La Dương và Mặc Thiên nhanh chóng leo lên núi.

La Dương hỏi:

“Không gọi được cho Mạnh Đại Long à?”

“Không được. Vừa xuống máy bay là gọi ngay, nhưng vẫn không liên lạc được.”

Mặc Thiên đã gọi cho Mạnh Đại Long và Mạnh Thanh Sơn nhiều lần nhưng đều không có tín hiệu.

Lẽ ra bọn họ chưa lấy được Tử Ngọc Thảo, không đến mức phải ra tay làm gì…

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên nghi hoặc nhìn về lưng chừng núi:

“Có người đang làm phép mở Quỷ Môn, bọn họ định làm gì? Thả ma đi dạo, tạo việc cho anh làm? Hay sợ anh thất nghiệp?”

La Dương: “…”

Đến nước này mà còn đùa được…

Thần kinh vững thật.

La Dương thì không nhẹ nhõm như cô.

Anh từng liều mạng đối đầu với đám quỷ, suýt mất mạng mấy lần nên tuyệt đối không dám coi thường.

Vừa chạy vừa phân tích nhanh:

“Mở rộng Quỷ Môn, thả hồn ra ngoài… Thủ đoạn này nghe quen lắm. Lần trước kinh thành bị ổ quỷ nổ tung cũng là kiểu gọi hồn thế này phải không?”

Mặc Thiên nghe vậy, chợt nghĩ ra điều gì, bước chân khựng lại một chút:

“Không phải họ định thả bách quỷ đâu!”

La Dương lập tức hiểu ngay, hai người nhìn nhau, đồng thanh nói:

“Bọn họ đang tìm người!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 582



La Dương và Mặc Thiên đã hiểu ra.

Bọn người này, căn bản không phải muốn triệu hồi nhiều quỷ đến thế.

Những tiểu quỷ này, một khi đã vào điện Diêm La mà không chuyển kiếp đầu thai, đều mang theo sát khí, oán niệm đầy mình, chỉ cần một con mất kiểm soát, sẽ dẫn đến bách quỷ hoành hành, gây họa cho nhân gian.

Chiêu thức này cực kỳ hung hiểm, người pháp lực không đủ, chỉ cần sơ sẩy chút là mất mạng.

Nhưng bọn họ vẫn liên tục mở toang cửa quỷ.

Họ không cần tiểu quỷ.

Mà là một đại quỷ nào đó - đồng đội của họ, có ích cho họ.

Điểm này đã được làm rõ.

Nhưng vẫn còn một điều Mặc Thiên chưa thông suốt.

Cô bước không ngừng, miệng hỏi: "Hắn muốn triệu hồn, vậy thì có liên quan gì đến tử ngọc thảo?"

"Có lẽ là... để phục hồi hồn phách?"

"Ồ?"

Mặc Thiên nhìn La Dương đầy nghi hoặc.

La Dương - bách khoa toàn thư của giới huyền thuật, tuy pháp thuật không cao nhưng hiểu biết thật sự rất nhiều.

Trước đó khi tra cứu về tử ngọc thảo, anh ta đã nghiên cứu kỹ về dược tính của nó.

Tử ngọc thảo có độc tính, với liều lượng nhất định có thể gây c.h.ế.t người, nhưng trong ghi chép có đề cập: loại dược này có thể bảo vệ hồn phách, phục hồi tam hồn lục phách, thông thường rất ít người tìm kiếm loại thuốc này.

Chỉ có những đệ tử Đạo gia nghiên cứu huyền thuật, cùng một số kẻ bàng môn tả đạo, mới tìm kiếm loại dược liệu này.

La Dương giải thích xong với Mặc Thiên.

Mặc Thiên gật đầu hiểu ra: "Thảo nào loại thuốc này có thể luyện đan kéo dài mạng sống, hóa ra là cũng có thể bảo vệ hồn."

La Dương: "..."

Chưa từng thấy ai luyện thuốc dựa vào tính toán cả...

Mặc Thiên không trở thành tội phạm g.i.ế.c người, quả thật là có trời cao bảo hộ...

Hai người tiếp tục leo núi.

Tốc độ của Mặc Thiên đã nhanh gấp mười lần bình thường.

Nhưng vẫn chưa đủ nhanh.

Âm khí ở lưng chừng núi càng lúc càng nặng, luồng khí âm lạnh đến mức ngay cả họ ở dưới chân núi cũng cảm nhận được.

La Dương lập tức rút từ trong túi áo ra một thanh kiếm đồng tiền.

" Mặc Thiên, tăng tốc! Âm khí nặng như thế này, nếu cửa quỷ mở toàn phần, hôm nay Thanh Lâm sẽ biến thành quỷ thành!"

Mặc Thiên đương nhiên hiểu.

Nhưng bước chân cô vẫn giữ nguyên tốc độ như cũ.

Tâm thần cô phiêu du đến nơi khác, một lúc sau, bỗng thốt lên một câu: "Trên núi có người, rất nhiều người!"

La Dương nghe vậy, sắc mặt đại biến.

Nếu có người mà âm khí lại nặng như thế, tình hình trên lưng chừng núi chỉ có thể nghiêm trọng hơn hiện tại!

La Dương lập tức hoảng hốt.

Giơ cao kiếm đồng tiền, lao lên phía trước hết sức.

"Không tốt, người trên núi nguy hiểm!"

Lệ quỷ hoành hành.

Dân thường trở thành đối tượng cho chúng trút oán khí.

La Dương và Mặc Thiên đương nhiên đều nghĩ đến điểm này.

Lúc này hai người mới thật sự dồn hết sức chạy về phía trước.

Dùng thân thể phàm trần, chạy với tốc độ như ảo ảnh.

Dưới núi, Cố Tinh Thần khó nhọc đuổi theo, rõ ràng là người có đôi chân dài nhất trong ba người, lại thường xuyên tập luyện thể thao, nhưng lúc này lại không thể đuổi kịp bóng người.

Cố Tinh Thần thở hổn hển gào dưới núi: "Này, hai người đợi tôi với! Tôi - ừm ừm..."

Cái miệng vừa được giải phóng mười phút, lại một lần nữa bị phong ấn.

Mặc Thiên đương nhiên là sợ anh ta đánh động rắn.

Làm kinh động lệ quỷ trên núi.

Nhưng Cố Tinh Thần không biết, anh ta oan ức lắm.

Anh ta hậm hực leo núi.

Vừa đi, vừa giảng bài cho em gái trong lòng.

Nhưng đi một đoạn, Cố Tinh Thần đột nhiên cảm thấy như có vật gì đè l*n đ*nh đầu.

Bước chân Cố Tinh Thần càng lúc càng khó nhọc.

Anh muốn hét, nhưng không thể phát ra tiếng.

Đôi chân bước từng bước khó khăn về phía trước, bước, bước.

Nhưng trên người càng lúc càng nặng, chẳng mấy chốc nặng đến mức không thể nhấc chân lên được.

Cố Tinh Thần mím chặt môi.

Trong lòng gào thét: Thiên Thiên - anh trai của em đây, gặp quỷ rồi!

Mặc Thiên và La Dương không có thời gian quan tâm người phía sau.

Càng đến gần, họ càng nhận ra, cửa quỷ đã mở hơn một nửa.

Một khi cửa quỷ mở toàn phần.

Đó không phải là thứ họ có thể ngăn cản được.

Lúc đó, những người trên núi, ai sống sót đều là nhờ thần tiên bảo hộ.

Lúc này đã có thể nhìn thấy mờ mờ đám đông trên lưng chừng núi.

Đây là một sườn dốc thoai thoải.

Đứng san sát từng tầng từng lớp người.

Nhìn qua cũng phải hơn trăm người.

La Dương ngay lập tức tim đều lạnh: "Mặc Thiên, làm sao bây giờ? Những người này bây giờ còn là người không?"

"Nhất thời nửa khắc chưa chết."

Hai người vừa nói, những người trên cao dường như nghe thấy tiếng người, ào ào quay đầu nhìn xuống chân núi.

Họ từ trên cao nhìn xuống.

Mặc Thiên và La Dương đối mặt với ánh mắt họ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn ánh mắt có thể biết, hiện tại những người này vẫn là người.

Chỉ là, Mặc Thiên sẽ sớm biết.

Đối phó với người, còn khó hơn đối phó với quỷ...

Mặc Thiên lên đến sườn dốc.

Liếc mắt đã nhìn thấy một bàn thờ được đặt ở trung tâm sườn dốc.

Trước bàn thờ quỳ một lão đạo sĩ.

Nhìn dáng người không giống Bạc Thiên Trạch.

Ba ngọn nến to bằng chân bàn trên bàn thờ đã cháy quá nửa, ngọn lửa trên đầu nến bay loạn theo gió, nhưng không tắt,

Lúc này Mạnh Đại Long và Mạnh Thanh Sơn đứng căng thẳng một bên.

Trong tay Mạnh Đại Long thật sự cầm ba cây tử ngọc thảo.

Mặc Thiên nheo mắt, nghi hoặc nhìn về phía đó.

Mạnh Đại Long lấy tử ngọc thảo ở đâu ra?

Mạnh Đại Long đưa mắt nhìn Mặc Thiên, lắc đầu với cô.

Mặc Thiên không hiểu ý ông ta.

Hai bên đám người, nhìn trang phục giống như dân làng, rất mộc mạc chất phác.

Họ nhìn thấy Mặc Thiên và La Dương, dường như không có ý xua đuổi, mà vẫy tay gọi họ đến đứng cùng.

"Hai cô cậu trẻ tuổi yêu nhau này, đến đây triệu hồn cho ai vậy?"

"Lại đây đứng, đừng quấy rầy đại sư làm pháp, sắp xong rồi, sắp được gặp người thân rồi."

"Hai người có vật gì trừ tà không, mau vứt đi, đừng làm tổn thương người thân trở về."

Dân làng thân thiện hòa ái.

Hoàn toàn không xem Mặc Thiên và La Dương là người ngoài, kéo họ đợi gặp người thân đã khuất.

Mặc Thiên và La Dương nhìn nhau.

La Dương hạ giọng: "Lũ khốn mở cửa quỷ này, để phòng lệ quỷ tấn công, đã lừa nhiều dân thường đến thế này, thay chúng chịu tai họa, thật đáng chết."

Phải biết rằng, mở cửa quỷ, một khi bị lệ quỷ ám ảnh, người triệu hồn có thể bị quỷ phản phệ.

Lão đạo triệu hồn này, vì bảo toàn bản thân, lại lừa nhiều dân thường đến thế.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên nói cũng lười nói.

Trực tiếp ra tay.

Cô lấy ra một tấm phù định thân, trực tiếp bay về phía lưng lão đạo đang làm pháp.

Nhưng lão đạo như có mắt sau lưng.

Một cái phất trần quật ra sau, trực tiếp đánh bay phù chú của Mặc Thiên.

Lão đạo hướng về phía ngọn nến trên bàn, cách không điểm ba cái, ngọn lửa trên đầu nến càng thêm xanh lam, càng thêm dữ dội.

Mặc Thiên biết, lão đạo đang tăng tốc mở cửa.

Cô lập tức lại lấy ra một tấm phù khống chế, lần nữa ném ra.

Lão đạo bỗng cười khẽ.

Sau đó quay người vung phất trần, phù chú của Mặc Thiên lại một lần nữa hóa thành làn khói nhẹ.

Mặc Thiên không ngờ, lão đạo này pháp lực cao cường như vậy.

Nhưng cô càng không ngờ là.

Khi lão đạo quay người, nhìn rõ khuôn mặt, Mặc Thiên mới nhận ra, đây rõ ràng là Pháp Hải đã biến mất từ lâu!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 583



Lúc đó, Mặc Thiên cứu Pháp Hải là muốn thu hắn làm đồ đệ.

Nhưng lão đạo sĩ này, thân ở Tào doanh tâm tại Hán, luôn cho rằng Mặc Thiên ngăn cản hắn "vũ hóa thành tiên".

Bề ngoài, hắn gọi cô là sư phụ, nhưng trong lòng căm ghét cô đến tận xương tủy.

Cuối cùng, khi Mặc Thiên bảo Pháp Hải đi theo dõi ngôi đạo quán đang xây trên núi Vu Y, hắn đã trốn mất, không còn tìm thấy nữa.

Mặc Thiên cũng không buồn tìm.

Hắn đã không thành tâm bái sư, cô cần gì phải nhận lão đồ đệ này?

Mặc Thiên vốn đã quên mất hắn, không ngờ lại gặp lại ở đây.

Hơn nữa, đạo thuật của Pháp Hải tiến bộ kinh người. Trước đây, hắn không thể ngăn được phù chú của Mặc Thiên, giờ lại dễ dàng phá giải.

Đúng là "vài ngày không gặp, phải gội mắt mà nhìn".

Mặc Thiên chằm chằm nhìn Pháp Hải: "Lão trọc đầu kia, ông đi đâu học được mấy chiêu âm hiểm vậy? Không thành tiên thành thánh, lại đi hại người, làm ma quỷ? Đám dân làng này, ông định dùng họ để đỡ đạn sao?"

Nhắc đến chuyện "vũ hóa thành tiên", Pháp Hải càng hận.

Đó là cơ hội duy nhất để hắn đắc đạo, lại bị con nhỏ này phá hỏng. Cô còn bắt hắn nhận cô làm sư phụ, không chỉ hại người mà còn nhục mạ người!

Pháp Hải nhìn Mặc Thiên, ánh mắt tràn đầy hận ý: "Cô lại tìm đến đây? Đúng là oan gia ngõ hẹp."

"Đây là thái độ nói chuyện với sư phụ của ông?"

"Hừ." Pháp Hải hừ lạnh, "Sư phụ? Nhận cô làm sư phụ chính là vết nhơ đời ta."

Mặc Thiên nhướng mày: "Vậy ông làm việc xấu, không phải là vết nhơ sao? Mở toang cửa quỷ, ông có thể thành thần thành tiên?"

Pháp Hải cười khẩy: "Ta tự có cách của ta."

Mặc Thiên nghi ngờ: "Vậy ta muốn hỏi, ông có thể thành tiên gì?"

Pháp Hải đắc ý, thong thả nói hai chữ: "Ma tiên."

Mặc Thiên: "..." - Điên thật rồi...

Cô cảm thấy vô cùng vô nghĩa, hối hận vì đã can thiệp vào nhân quả của Pháp Hải.

Chi bằng năm đó để lão đạo này c.h.ế.t luôn...

Mặc Thiên không muốn nói thêm nữa.

Có hay không đồ đệ này cũng không quan trọng, nhưng không thể để lại mối họa này.

Cô trực tiếp lôi ra bảo bối.

Từ ống tay áo, cô rút ra một tờ phù chú ánh vàng rực rỡ, hoàn toàn khác biệt với hai tờ phù màu vàng trước đó.

"Lão trọc đầu, có ta ở đây, hôm nay ông đừng hòng thành công!"

"Hừ!" Pháp Hải cười nhạt, vung tay ra hiệu: "Người này muốn ngăn cản ta làm pháp!"

Lệnh vừa dứt, dân làng hai bên lập tức vây kín Mặc Thiên và La Dương.

Những người vừa còn thân thiện, giờ ánh mắt hung dữ, sẵn sàng chiến đấu.

"Hóa ra các người đến phá rối! Cút đi!"

Dân làng vây kín từng lớp, Mặc Thiên không còn thấy bóng dáng Pháp Hải đâu nữa.

Cô lạnh lùng quét mắt nhìn họ: "Lão trọc đầu không phải để các người gặp người thân, hắn đến để lấy mạng các người!"

Tiếc là, dân làng đã bị Pháp Hải tẩy não, kiên quyết tin vào lời hắn.

Họ trợn mắt nhìn Mặc Thiên, thậm chí đã giơ nắm đ.ấ.m lên dọa.

"Đại sư Pháp Hải pháp lực cao cường, ngài đến để giúp chúng ta!"

"Cút ngay! Thanh Lâm không chào đón các người!"

"Đây không phải nơi cho các người phá rối, ảnh hưởng đại sư làm pháp, mạng các người cũng không đền nổi!"

Dân làng lộ rõ hung tướng, không còn chút gì chất phác lúc đầu.

Khát khao gặp lại người thân đã khuất khiến họ mất lý trí.

Họ tiến từng bước, Mặc Thiên và La Dương lùi từng bước.

Phù chú trong túi Mặc Thiên có hạn, cô không thể khống chế nhiều người như thế, cũng không thể ra tay với dân làng.

La Dương dang tay che chở cho Mặc Thiên lùi lại, vừa lùi vừa quan sát tình hình bên ngoài.

Âm khí tràn ngập, rõ ràng lệ quỷ đã tràn ra từ cửa quỷ. Một khi cửa quỷ mở toàn phần, sức người gần như không thể đóng lại được.

La Dương hạ giọng: "Mặc Thiên, tôi chặn họ, cô đi vòng qua ngăn hắn lại!"

Nói xong, anh không đợi Mặc Thiên đồng ý, rút cây điện giật ra, dọa dân làng: "Đừng lại gần, không sẽ tự chịu hậu quả!"

May mắn là lúc này, một nhóm dân làng đã tản đi, họ theo Pháp Hải tiến vào một khe núi.

La Dương đứng chắn sau lưng Mặc Thiên, chân đá ra sau ra hiệu cô đi nhanh!

Mặc Thiên suy nghĩ vài giây, không tranh cãi, chỉ dán sau lưng anh một tấm phù hộ thân, sau đó leo lên vách đá cheo leo, hướng về phía khe núi.

Một nửa dân làng đuổi theo Mặc Thiên, nửa còn lại vây lấy La Dương.

Nhưng Mặc Thiên chưa đi được bao xa, bỗng nghe tiếng La Dương thét lên: "A…!"

Tiếng thét đi kèm tiếng đánh nhau.

Mặc Thiên dừng bước, quay đầu ngay.

Đám dân làng đuổi theo sắp bắt được cô.

Cô không kịp nghĩ có làm họ bị thương hay không, hai tay kết ấn Liên Hoa Ngũ Phẩm, một vòng kết giới trắng sáng hiện ra giữa lòng bàn tay.

Sức mạnh tích tụ trong chớp mắt, gió xung quanh cuồn cuộn.

Mặc Thiên sắp phóng ra kết giới, bỗng La Dương hét lên: "Mặc Thiên, đừng!"

Lúc này, anh ta đã bị dân làng đánh ngã, từng cú đá hung hãn giáng xuống người.

Qua khe hở đám người, Mặc Thiên thấy La Dương, kết giới càng thêm sáng rực.

La Dương gào lên: "Mặc Thiên, dù thế nào cũng không được ra tay!"

Nếu kết giới này phóng ra, dân làng chắc chắn bị thương. La Dương biết rõ sức mạnh của nó.

Mặc Thiên nhíu mày,kết giới tích lũy mãi không thu hồi được.

Đám dân làng đuổi theo đã đến sát nút.

La Dương hét: "Mặc Thiên, chạy đi! Chạy đi! A…!"

Mặc Thiên không chạy.

Nhưng cô nghiến răng thu hồi kết giới, ném ra mấy tấm phù chú vào đám dân làng.

Những kẻ vây La Dương lập tức đứng im, một số ngã lăn ra, nhưng phù chú không đủ, vẫn còn sáu bảy tên tiếp tục đánh anh ta.

Còn đám đuổi theo Mặc Thiên cũng đã đến nơi, những bàn tay đen nhẻm vồ lấy cô.

Mặc Thiên mặt lạnh như băng, đang định ra tay lần nữa, thì bỗng nghe từ trên núi vang lên từng tiếng thét kinh hoàng:

"A…! Cứu tôi! Có quỷ! A…!"

Vịt Bay Lạc Bầy

"Chạy đi! Đừng chen! Khóc... đừng g.i.ế.c tôi!"

"Chạy nhanh! A…tôi...!"

Tiếng thét thảm thiết vang khắp núi.

Chỉ nghe giọng nam nữ cũng đủ thấy sự tuyệt vọng.

Đám dân làng định bắt Mặc Thiên đứng sững.

Những tiếng này, không cần đoán cũng biết, là từ nhóm người vừa theo Pháp Hải vào khe núi.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Lại có thể khiến họ thét lên thảm thiết như vậy?

Dân làng ngây người, những kẻ đang đạp La Dương dừng lại, đám định bắt Mặc Thiên cũng quên mất nhiệm vụ.

Tất cả tập trung nghe tiếng hét trên núi.

Mặc Thiên không thèm ngoảnh lại.

Lúc này, cô mới lạnh lùng nói:

"Các người đúng là tự tìm đường chết."
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 584



Dân làng nghe thấy tiếng Mặc Thiên, bừng tỉnh.

Ai nấy trợn mắt nhìn cô, quên cả chửi bới.

Lúc này, La d**ng v*t lộn đứng dậy.

"Mọi người nghe tôi nói! Lão đạo Pháp Hải lợi dụng các người để đỡ đạn! Hắn đang mở cửa quỷ, nhưng người thân của các người- trừ những kẻ ác độc tày trời - đều đã đầu thai chuyển kiếp, không nằm trong đám quỷ này!

Một khi cửa quỷ mở toàn phần, không chỉ các người, toàn bộ dân chúng Thanh Lâm đều gặp họa! Tin tôi đi, hãy nhường đường, chúng ta cùng lên núi cứu người!"

Lần này, không ai phản bác lời La Dương.

Bởi tiếng thét trên núi càng thảm thiết hơn.

Giờ chỉ còn tiếng "a a a", không còn lời nói rõ ràng.

Dân làng không dám động đậy.

Nghe tiếng hét kinh hoàng kia, ai còn dám liều mạng?

Họ nhìn Mặc Thiên và La Dương đầy khát vọng, chờ đợi chỉ dẫn.

Mặc Thiên liếc nhìn La Dương, rồi hừ lạnh: "Các người đánh nhau đi, đập mặt sưng như hắn rồi mới được lên núi. Không thì sẽ giống đám trên kia, bị lệ quỷ ám."

Nói xong, cô quay đi không ngoảnh lại.

La Dương xoa xoa khuôn mặt sưng vù, cười gượng với dân làng: "Cô ấy đùa thôi, mọi người không cần nghe, cứ theo sau là được."

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng lúc này dân làng đã tỉnh táo, nhận ra Mặc Thiên không phải hạng tầm thường.

Cô gái nhỏ này thực sự có bản lĩnh!

Dân làng nhìn nhau, rồi bất ngờ nghe theo lời Mặc Thiên, đánh nhau túi bụi.

Đánh không khách khí chút nào, toàn nhắm vào mặt.

"Này, lão Tôn, đánh mặt tôi đi, đánh đây này!"

"Úi giời, cảm ơn nhé, một quyền này chắc đủ rồi, sờ thấy sưng rồi."

"Mày nhịn đói à? Đánh nhẹ thế, muốn hại tao c.h.ế.t à?"

Mấy chục người đánh nhau loạn xạ, ai đánh nhẹ bị chửi, ai bị đánh lại cười hớn hở.

La Dương nhăn mặt, lắc đầu bất lực, vội đuổi theo Mặc Thiên.

Mặc Thiên đuổi tới khe núi.

Thấy dân làng khóc lóc, trên người mỗi người đều quấn mấy bóng ma.

Họ không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được.

Có quỷ kéo chân không cho đi, có quỷ cắn tai thổi gió lạnh, có quỷ đè đầu như đeo ngàn cân, có quỷ quấn cổ siết họng...

Đủ kiểu dáng kỳ quái.

Lệ quỷ bị giam cầm hàng chục, trăm năm, giờ được tự do, sát khí ngút trời, bám lấy người là trút giận.

Dân làng thành mồi ngon cho chúng.

Đám dân làng đuổi theo không thấy gì, chỉ thấy hàng xóm của mình vật lộn với không khí, mặt mày tái mét, xanh đỏ tím vàng, như sắp chết.

Một tên dẫn đầu vung gậy chạy lên: "Không được, phải cứu người! Bà Tôn sắp không xong rồi!"

Mặc Thiên mở nắp chóe m.á.u chó, tay kia cầm tờ phù vàng nhúng vào máu, sau khi nhuộm đỏ, tờ phù bay vút về phía Pháp Hải.

Pháp Hải đang làm pháp trước bàn thờ, đến bước cuối, không thể để Mặc Thiên phá hỏng.

Hắn thiết kết giới cho hình nộm rơm trên bàn thờ, rồi quay lại đỡ phù chú của Mặc Thiên.

Khi thấy tờ phù vàng, hắn giật mình.

Hóa ra có hai tờ.

Một tờ bay thẳng vào mặt hắn, tờ kia như bóng ma lướt qua.

Pháp Hải hoảng hốt, nhưng không kịp đỡ tờ thứ hai.

Hắn dùng hai ngón tay chặn tờ phù trước mặt, chạm vào mới biết đó chỉ là "phù cầu nguyện" - vô dụng.

Pháp Hải thầm kêu không ổn, đuổi theo tờ phù kia.

Nhưng đã muộn!

Tờ phù nhuộm m.á.u xuyên thủng kết giới, dính chặt vào hình nộm rơm.

Hình nộm rung lên, vài giây sau bùng cháy, tờ phù cũng cháy theo, tỏa mùi m.á.u tanh.

Hình nộm rơm cháy thành tro.

Cánh cửa quỷ đang mở dần cũng đóng sập lại, đám quỷ bên trong cố đẩy nhưng cửa không nhúc nhích.

Mặc Thiên thấy cửa quỷ dừng lại, lập tức hai tay đẩy mạnh.

Cô đẩy cửa vào, đám quỷ bên trong nhe nanh chống lại.

Hai bên giằng co, nhưng lệ quỷ tầm thường không phải đối thủ của Mặc Thiên, cánh cửa từ từ khép lại.

Mọi chuyện chỉ trong tích tắc.

Pháp Hải nhìn bàn thờ trống rỗng và đống tro tàn, méo miệng cười gằn: "Muốn chết? Ta tặng cô một vé!"

Hắn vung phất trần hết sức, tấn công Mặc Thiên.

Không ngờ, một bóng người lao tới, ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng thân che đỡ đòn tấn công.

Người đó chính là La Dương.

Khuôn mặt bầm dập của anh gần như dính vào mặt Pháp Hải.

Pháp Hải giãy giụa không thoát, phất trần bị khóa chặt.

Hắn gầm lên: "Cút ra!"

La Dương cười khà khà: "Lão trọc đầu, ông không đánh lại Mặc Thiên đâu! Trước không được, sau càng không, đầu hàng đi!"

Giọng anh ta vừa cười vừa nói, mà nghe đầy bi tráng.

Mặc Thiên tiếp tục dồn lực đóng cửa quỷ, liếc nhìn La Dương nhưng không nói gì.

Thu hồi ánh mắt, cô càng dùng lực mạnh hơn.

Cửa quỷ đóng nhanh hơn.

Lũ quỷ lọt qua khe cửa xông tới Mặc Thiên, nhưng không dám tấn công.

Pháp Hải trợn mắt nhìn cửa quỷ sắp đóng, con quỷ hắn cần tìm vẫn không thấy đâu.

Trong cơn thịnh nộ, gã đàn ông trước mặt thành đối tượng trút giận.

Pháp Hải rút từ tay áo một con d.a.o ngắn, đ.â.m thẳng vào lưng La Dương!

"Xoẹt!"

Lưỡi d.a.o c*m v** lưng La Dương.

Anh ta rên nhẹ, tay buông lỏng.

Anh ta sửng sốt nhìn lão đạo, không ngờ hắn lại hèn hạ như vậy.

Mặc Thiên vẫn quan sát tình hình từ đầu.

Khi thấy La Dương gục xuống, cô nhắm nghiền mắt.

Một luồng cuồng phong bỗng nổi lên.

"Thần sư sát phạt, bất tị hào cường,

Tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang.

Hà thần bất phục? Hà quỷ cảm đương?

Cấp cấp như luật lệnh!"

"SÁT!"
 
Back
Top Bottom