Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 510: Chương 510



Mặc Thiên lấy ra một lá bùa, liên tục chà lên tay Tô Như Lan, lau sạch vết m.á.u dính trên đó. Sau khi dùng vài lá bùa, cô ngồi xổm sang một bên, tiếp tục loay hoay với đống bùa chú của mình.

Cố Bạch Dã đứng bên cạnh mẹ, nhìn Mặc Thiên đầy nghi hoặc:

“Không phải con bé nói sợ m.á.u sao? Nhìn thế nào cũng không giống đang sợ.”

Cố Nam Cảnh vỗ đầu em trai một cái:

“Thiên Thiên nói sợ thì là sợ, ai chẳng cần giữ thể diện chút. Em đừng vạch trần con bé nữa, lỡ con bé ngại thì sao?”

Cố Bạch Dã xoa đầu, bất mãn:

“Anh đúng là nuông chiều quá mức! Cưng chiều một cách trắng trợn!”

“Không cưng chiều thì em nói đi, hay là bắt luôn Kiều Hạc về cho Thiên Thiên xử lý?”

Hai anh em tranh cãi vài câu, rồi quay lại nhìn Tô Như Lan—sắc mặt bà còn tái hơn.

Hai người vội đỡ mẹ ngồi xuống:

“Mẹ, Tiểu Kim Tử không sao đâu, bác sĩ vừa nói thằng bé khóc to vậy chứng tỏ không có vấn đề lớn.”

“Đúng thế, không tổn thương đến não, rất tỉnh táo. Lát nữa sẽ kiểm tra kỹ hơn để chắc chắn.”

“Chuyện là sao vậy mẹ? Trong điện thoại nói không rõ, sao Tiểu Kim Tử lại bị thương?”

Tô Như Lan cầm khăn giấy Cố Nam Cảnh đưa, lau sạch cảm giác dính dính nơi đầu ngón tay, mắt đỏ hoe kể lại sự việc.

Nghe xong, Cố Bạch Dã cau mày:

“Tứ tẩu sao vậy? Rõ ràng không bị mất trí nhớ, nhận ra cả nhà mà sao lại đột nhiên qua lại với nhà họ Kiều, còn muốn cứu Ngọc Trúc? Ngọc Trúc giả vờ trong nhà chúng ta, sao cô ấy lại không nghi ngờ?”

“Có lẽ… là bị ông nội nhà họ Kiều nắm thóp gì đó?” Cố Nam Cảnh đoán.

“Nhưng dù vậy cũng không cần phải đối xử tệ bạc với Tứ ca và Tiểu Kim Tử như thế. Lỡ hôm nay thằng bé bị thương nặng thì sao!”

Hai anh em cố gắng tìm lý do cho tứ tẩu, nhưng tìm mãi cũng không có lý do nào hợp lý để giải thích sự nhẫn tâm đó.

Tô Như Lan trầm ngâm. Mãi một lúc sau, bà khẽ hít mũi, đau lòng nói:

“Tiểu Kim Tử vẫn nhận ra mẹ nó. Từ khi gặp Mặc Mặc, nó cứ luôn đòi tìm. Hôm nay mẹ hồ đồ quá, không nghe lời Thiên Thiên, dắt thằng bé đi tìm con bé. Thiên Thiên nói không sai, đúng là có tai họa thật…”

Bà lo lắng, vì đứa nhỏ rất bướng bỉnh. Nếu Mặc Mặc không nhận nó, thì biết phải làm sao?

Lúc này, Mặc Thiên cầm vài lá bùa, mặt không chút cảm xúc bước tới. Tô Như Lan thấy cô, lại bắt đầu tự trách:

“Thiên Thiên, mẹ nên nghe lời con, không nên dẫn Tiểu Kim Tử ra ngoài.”

“Nó mệnh lớn, đổ chút m.á.u không sao.”

Mặc Thiên mặt lạnh nói, giọng điệu nghe vừa chua chát vừa lạ lùng.

“Hả?” Tô Như Lan hoang mang, “Ý con là Tiểu Kim Tử bị thương cũng không sao?”

“Ừ, không sao.” Mặc Thiên gật đầu.

Cố Bạch Dã nhìn đống bùa cô cầm, thắc mắc:

“Thiên Thiên, bùa của em sao giống giấy vệ sinh quá vậy? Đây là cách dùng mới à?”

Mặc Thiên: “…”

Cô liền nhét tất cả bùa vào tay Cố Bạch Dã:

“Tặng anh luôn đấy.”

Cố Bạch Dã nhìn xuống, thấy trên mấy lá bùa vẫn dính m.á.u Tiểu Kim Tử, thái dương giật liên hồi:

“Trời ơi, anh sợ máu! Thiên Thiên, mau lấy lại đi!”

Anh vội nhắm mắt chặt, không dám hé mắt nhìn. Mặc Thiên vẫn lạnh lùng, không có ý định thu lại.

Cố Bạch Dã run rẩy gỡ từng tờ bùa ném xuống đất, đến khi cảm thấy tay trống trơn mới dám mở mắt:

“Tiểu tổ tông, thấy chưa? Đây mới gọi là sợ m.á.u thật sự!”

Mặc Thiên liếc anh lạnh lẽo, vẫn không nói gì. Nhưng trong lòng cô lại đang bực bội.

Hóa ra dùng m.á.u Tiểu Kim Tử cũng không hiệu quả—linh lực chỉ được kích hoạt một chút, nhưng vẫn không thể phát huy hết sức mạnh. Mẹ và các anh không biết nguyên nhân nên chỉ nghĩ cô không vui, ai cũng im lặng.

Cửa phòng xử lý nhanh chóng mở ra. Cố Bắc Thừa bế Tiểu Kim Tử bước ra.

Cậu nhóc vừa được cạo đầu, quấn một vòng băng trắng, trông thật tội nghiệp.

Tô Như Lan vội vàng chạy tới:

“Kim Bảo, nói với bà nội xem, con còn đau không?”

Không ngờ, câu đầu tiên cậu bé thốt ra lại khiến tất cả đứng hình:

“Con tìm mẹ~”

Cái củ khoai nhỏ này, thân hình không lớn, mà tính thì cứng đầu như trâu.

Vừa mới bị thương, còn chưa lành đã lại đòi tìm mẹ.

Tô Như Lan bất lực nhìn bé con. Ngay cả tam bá của thằng bé còn không bướng được như nó.

“Kim Bảo, về nhà với bà nội trước đi, đầu con bị thương rồi, phải về nghỉ ngơi. Chờ con khỏe, bà sẽ dẫn con đi tìm mẹ.”

Nói rồi, bà bắt đầu phát huy tuyệt chiêu dỗ trẻ—trốn tìm, làm mặt xấu, ảo thuật…

Cố Bạch Dã và Cố Nam Cảnh cũng phụ họa, người làm người tốt, người làm người xấu, cố dụ thằng bé theo bà về nhà.

Nhưng tiếc là—bé con không chịu.

Chỉ có ba chữ, lặp đi lặp lại:

“Tìm mẹ~”

Một đám người lớn đầu bị cậu nhóc cứng đầu làm cho đau đầu.

Tiểu Kim Tử giãy giụa trong lòng Cố Bắc Thừa, định nhảy xuống tìm mẹ. Dù lực Cố Bắc Thừa lớn gấp mấy lần, cũng ôm không xuể cậu nhóc quậy phá.

Lúc này đã trưa rồi.

Mặc Thiên liếc nhìn đồng hồ, rồi nói với Tiểu Kim Tử:

“Chúng ta đi ăn cơm, ăn xong sẽ dẫn con đi tìm mẹ.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Nghe vậy, mắt Tiểu Kim Tử sáng lên.

Cậu bé vươn tay về phía Mặc Thiên:

“Cô cô, bế bế~”

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn bé, cười như có như không:

“Không khóc nữa chứ?”

“Không khóc.” Tiểu Kim Tử lắc đầu như trống bỏi, đưa tay đòi bế.

Mặc Thiên nhẹ nhàng bế bé lên, bàn tay thon gọn ôm lấy cậu bé hai tuổi rưỡi dễ như không, chẳng hề thấy chút vất vả.

Tất cả là nhờ được huấn luyện lâu năm từ Tiểu Hắc của cô.

Cô bế bé, nhéo nhéo mặt:

“Sao con không chê cô nghèo nữa?”

Tiểu Kim Tử ngồi bấm tay chơi.

Mặc Thiên: “Cô không nghèo, sau này cũng không nghèo. Dù con không cần cô nữa, cũng phải cười với cô.”

Tiểu Kim Tử thổi bong bóng nước trong miệng.

Mặc Thiên thấy bé coi lời mình như gió thoảng, lập tức dừng chân, nhéo tai cậu:

“Sao con không trả lời? Cô có phải cô giàu không?”

Tiểu Kim Tử: “…”

Mặc Thiên chỉ tay vào trán bé:

“Nói! Không nói là khỏi đi luôn.”

Tiểu Kim Tử mím môi, rầu rĩ nói nhỏ:

“Giàu, mãi mãi giàu—”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 511: Chương 511



Mặc Thiên lại không thèm để ý đến thằng nhóc phiền toái kia nữa.

Thằng nhóc đó nói cô nghèo, thì cô cứ coi như mình thật sự nghèo vậy…

Mặc Thiên chưa bao giờ tự xem bói cho bản thân.

Thế nên cô không biết mệnh mình là gì.

Lúc này Mặc Thiên đang không vui, cô tức giận ăn xong bữa cơm.

Nhưng cuối cùng vẫn dẫn nhóc con đi tìm mẹ.

Cố Bắc Thừa nắm tay Mặc Thiên và Tiểu Kim Tử cùng lên phòng vẽ trên tầng cao nhất.

Sau khi Mặc Mặc về nước thì làm việc ở đây luôn.

Thật ra hồi đại học Mặc Mặc cũng học chuyên ngành mỹ thuật.

Công việc sau này cũng liên quan đến hội họa, nên Cố Bắc Thừa không thấy có gì bất ngờ.

Ba người họ đến trước phòng vẽ.

Hai vệ sĩ lập tức bước ra chặn người.

Cố Bắc Thừa vẫn còn đang bực chuyện cũ chưa giải quyết, liền quay sang hỏi Tiểu Kim Tử:

“Ai là người làm con ngã?”

Tiểu Kim Tử chỉ thẳng vào tên vệ sĩ bên phải: “Tên này, xấu xa!”

Tên vệ sĩ hừ lạnh đầy khinh thường:

“Mau cút đi, đừng để tôi phải động tay động chân, mấy người mà bị đánh thì đầu cũng nát như hoa.”

Hắn vừa dứt lời—

Cố Bắc Thừa đã xông tới như một mũi tên.

Rút từ túi ra gậy điện thu gọn đặc chế, nhắm thẳng người đàn ông mà chích một phát.

Cây gậy này là thiết bị đặc biệt chế cho tổ hành động—nhỏ gọn, dễ mang, nhưng điện áp cao và sức sát thương mạnh.

Tên vệ sĩ giật mình hoảng hốt, định lùi lại.

Nhưng sao Cố Bắc Thừa để yên, liền bồi thêm hai phát nữa.

Bên ngoài thì không thấy vết thương, nhưng bên trong thì như bị đốt cháy, đau đến muốn chết.

Tên vệ sĩ hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Chẳng biết vô tình hay cố ý, chỗ hắn ngã vừa vặn đập trúng hai cái bình gốm lớn trong phòng vẽ.

Thế là cả người lẫn bình cùng vỡ tan, m.á.u me đầy người, trông như một đống thảm họa.

Cố Bắc Thừa lúc này mới thu gậy điện lại, từ trên cao nhìn xuống tên vệ sĩ:

“Đáng đời mày. Lần sau còn dám cản người nhà tao, coi chừng tao lột da mày.”

Tên vệ sĩ bị gương mặt dữ dằn của anh dọa cho không dám mở miệng.

Cố Bắc Thừa chỉ vào tên vệ sĩ còn lại:

“Dọn chỗ này sạch sẽ, rồi dắt đồng bọn của mày cút khỏi đây. Tao còn thấy hai đứa tụi bây ở đây lần nữa, sẽ đánh luôn cả hai.”

Khuôn mặt của Cố Bắc Thừa, lúc dùng để dọa người, đúng là có thể tăng áp lực lên gấp trăm lần.

Hai tên vệ sĩ sợ đến nỗi không dám mở miệng gọi cảnh sát.

Tên chưa bị đánh chỉ biết nhanh chóng đỡ tên kia đi bệnh viện.

Cô giái lễ tân ở phòng vẽ sợ đến nỗi chui luôn xuống dưới quầy.

Lén lút cầm điện thoại tính gọi báo cảnh sát—

Nhưng đột nhiên có người gõ mạnh lên mặt bàn:

“Cô ơi, khoan gọi cảnh sát. Mấy anh công an bận lắm. Giờ cô giúp tụi tôi đăng ký học lớp vẽ của cô Mặc Tiểu Nhụy trước đi.”

Lễ tân thò đầu lên đầy hoảng loạn:

“Hả? Ba người các anh muốn đăng ký học? Nhưng mà lớp cô Mặc là cho học sinh tiểu học và trung học, không nhận trẻ mầm non mà cũng không nhận… người lớn…”

“Không nhận à? Một người tôi trả ba lần học phí.”

Cố Bắc Thừa ngắt lời, móc tiền ra ném thêm.

Lễ tân cười gượng:

“Không phải chỉ là tiền, mà lớp của cô Mặc đã kín học sinh rồi, thật sự không thể nhét thêm ai.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Bắc Thừa nghe vậy thì im vài giây.

Rồi khẽ ho một tiếng, rắc rắc rắc bẻ ngón tay.

Kết hợp với gương mặt dữ dằn đó—ai dám từ chối chứ?

Lễ tân sợ run lập tức đổi giọng:

“Đăng ký được! Mời ba vị điền thông tin, em sẽ sắp xếp cho vào lớp luôn ạ!”

“Cảm ơn nhé. Bọn tôi chiều nay học luôn.”

Cố Bắc Thừa cười nụ cười còn đáng sợ hơn cả khóc.

Lễ tân suýt hét lên gọi mẹ.

Cô run run lấy mẫu đơn ra, giúp ba người điền thông tin.

Cố Bắc Thừa vèo vèo viết xong thông tin ba người, rồi hiên ngang dẫn cả bọn vào trong phòng vẽ.

Lễ tân thở phào nhẹ nhõm.

Lén gọi điện cho sếp.

“Cô Mặc này rốt cuộc là ai vậy? Đi dạy mà cũng cần vệ sĩ, giờ còn có cái ‘thần giữ cửa’ mặt lạnh đến đòi học. Không lẽ khiến phòng vẽ phải đóng cửa thật sao…”

Mặc Tiểu Nhụy đang dạy lớp học trong phòng.

Lúc đầu lớp rất lộn xộn.

Đám học sinh này đang tuổi nổi loạn, hễ có cơ hội chống đối là không chịu nghe lời.

Mặc Tiểu Nhụy đã nhiều năm không đứng lớp, giờ đang vật lộn với tụi nhỏ.

Đúng lúc ấy—

Rầm! cửa bị đẩy mạnh mở ra.

Cô vừa nhìn thấy người bước vào, ánh mắt lập tức trầm xuống:

“Sao các người lại tới đây? Vệ sĩ của tôi đâu?”

“Chết rồi.” Cố Bắc Thừa lạnh lùng buông hai chữ.

Anh xoa đầu nhóc Kim Tử:

“Dám làm con trai tôi bị thương, thì đúng là sống đủ rồi.”

“Anh…” Mặc Mặc giận sôi mặt.

Cô không đôi co nữa, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra gọi cho vệ sĩ.

Nói mấy câu hỏi tình hình, xác nhận hai người kia không bị thương nặng rồi mới yên tâm cúp máy.

Mặc Mặc lạnh lùng nhìn Cố Bắc Thừa:

“Mời ra ngoài. Giờ là giờ dạy học, đừng quấy rầy học sinh khác.”

Cố Bắc Thừa dẫn Mặc Thiên và Tiểu Kim Tử đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống:

“Bọn tôi là học sinh mà. Vừa đóng hơn bảy chục triệu tiền học phí.”

Mặc Mặc: “???”

Cô tức tối gọi lễ tân:

“Cô Lý, chuyện gì đây? Sao họ được đăng ký lớp?”

Lễ tân bất lực nhún vai:

“Cô Mặc, là cô tự rước họ tới đó chứ. Cô xem đi, ai dám đụng vào họ? Tôi thì không. Với lại, người ta yêu nghệ thuật đến mức chịu trả ba lần học phí, cô cứ để họ học đi.”

Mặc Mặc: “…”

Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng vẫn để ba người ở lại học.

Có Cố Bắc Thừa ngồi ở đó, cả phòng vẽ giống như có giám thị đến thị sát.

Lũ trẻ trong phòng, từ lớn đến nhỏ, chẳng đứa nào dám nghịch phá.

Phòng học yên ắng như chùa.

Mấy đứa bình thường hay phá nhất giờ ngoan như mèo, không ai dám hó hé.

Cả lớp học,chỉ có Tiểu Kim Tử là vui nhất.

Nó ngoan ngoãn bưng ghế con, tự dời lên ngồi hàng đầu ngay dưới mắt mẹ.

Ôm lấy cái mõ nhỏ, đặt lên bàn, rồi nghiêng đầu chống cằm nhìn Mặc Mặc.

Mặc Mặc đang giảng về tranh thủy mặc.

Tiểu Kim Tử phối hợp cực kỳ ăn ý, cô nói câu nào là nó cốc cốc cốc gõ mõ cổ vũ liền.

Mặc Mặc bị nó làm cho xấu hổ không để đâu cho hết.

Cô nghiêm mặt nói:

“Học sinh nhỏ, trong giờ học không được gây ra—”

Tiếng ồn…

Còn chưa kịp nói xong hai chữ đó, đã bị ánh mắt ngây thơ đen nhánh của nhóc con làm cho nghẹn lời.

Cô nhìn ánh mắt vui mừng của nó, những lời định trách cứ, không hiểu sao nghẹn nơi cổ họng, nuốt luôn vào bụng.

Tiểu Kim Tử chẳng hiểu mẹ sắp nói gì, nhưng thấy mẹ nói chuyện với mình là vui lắm rồi.

Nó lắc lư cái đầu, gõ mõ liên hồi:

“Mami, giỏi quá!”

Mặc Mặc: “…”

Cô nhắm mắt thở dài.

Không muốn nói thêm nữa.

Quay lưng đi kiểm tra bài của học sinh khác.

Lúc này, cậu học sinh cao to nhất ngồi cuối lớp đột nhiên giơ tay.

Một mét tám mấy, chen trên cái ghế con, chân dài gác chéo mà ghế vẫn thấp tè.

Anh nghiêm túc hỏi:

“Cô Mặc, cầm bút lông như nào ạ?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 512: Chương 512



Câu hỏi của Cố Bắc Thừa khiến cả lớp bật cười.

Nhưng mới cười được hai tiếng, ai nấy đã vội bịt miệng lại.

Người đàn ông này trông hung dữ quá, rõ ràng không phải người dễ chọc vào.

Dù sao cũng là mấy đứa trẻ, nhìn thấy kiểu người như phản diện trong phim truyền hình thì sợ là điều dễ hiểu.

Mặc Mặc nhìn các học sinh:

“Các em tiếp tục vẽ, cô đi một vòng kiểm tra.”

Lũ trẻ vội cúi đầu, nghiêm túc vẽ lại.

Lúc này, Mặc Mặc mới đi về phía Cố Bắc Thừa.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô đứng sau lưng anh, ánh mắt đầy căm ghét, hoàn toàn khác với hình ảnh dịu dàng trước kia.

Cố Bắc Thừa thậm chí còn cảm nhận được sát khí sau lưng.

Mặc Mặc bước đến, giật lấy cây bút lông trong tay Cố Bắc Thừa, làm mẫu đúng tư thế rồi bực bội nói:

“Là như thế này.”

Cố Bắc Thừa làm theo, nhận lại bút từ tay cô:

“Vậy đúng chưa?”

“Phải kẹp giữa ngón giữa và ngón áp út.”

“Như này?”

“…”

Mặc Mặc nhìn là biết ngay người này không có ý định học thật.

Anh chỉ đến để gây chuyện.

Cô không định phí lời nữa, vừa định bước đi thì đột nhiên cảm thấy chân mình bị níu lại.

Mặc Mặc cúi xuống, thấy một cái đầu tròn lủn đang băng gạc.

Tiểu Kim Tử ôm chặt lấy chân Mặc Mặc, không cho cô đi.

Thấy mẹ quay lại nhìn, cậu bé mới giơ tay lên, trong tay cầm bút lông:

“Mẹ ơi, mẹ xem nè~”

Bàn tay nhỏ nhắn như cái bánh bao, nhìn không rõ hình thù gì, nhưng rõ ràng là đang cố gắng học.

Khác hoàn toàn với bố nó.

Mặc Mặc và Tiểu Kim Tử nhìn nhau vài giây, thấy ánh mắt ngây thơ của bé, trong lòng cô bỗng chùng xuống.

Dù sao thì đứa nhỏ này cũng đâu có lỗi gì.

Dù là con của Cố Bắc Thừa với người khác… nhưng nó còn nhỏ quá mà.

Mặc Mặc hiếm hoi mỉm cười với cậu bé:

“Cháu cầm đúng rồi đấy. Lát nữa dạy lại cho bố nhé.”

“Mẹ dạy cơ~” Tiểu Kim Tử lại đu bám lên chân cô.

Mặc Mặc lập tức mất hết kiên nhẫn.

Cô liếc sang Cố Bắc Thừa, hạ giọng quát:

“Dắt con anh đi, tôi đang dạy học!”

“Là con chúng ta.”

Cố Bắc Thừa mặt lạnh, sửa lại lời cô.

Nghe vậy, Mặc Mặc nghiến răng ken két:

“Đồ điên.”

Cô có con hay không chẳng lẽ cô không biết à?

Cố Bắc Thừa đúng là mang con đến để gài cô.

Mặc Mặc không muốn nói chuyện riêng tư trước mặt học sinh, đành phải cúi xuống gỡ Tiểu Kim Tử đang bám lấy chân mình, nhét vào lòng Cố Bắc Thừa.

Vừa được tự do, cô lập tức tránh xa hai cha con này.

May mà trong ba người nhà họ Cố còn có một người tử tế.

Tư thế cầm bút của Mặc Thiên rất chuẩn, vẽ cũng rất bài bản.

Mặc Mặc có nghe nói về cô con gái thất lạc nhà họ Cố—rằng là kiểu người “chín thiếu một thừa”, không có tài cán gì.

Nhưng không ngờ lại là người có thể ngồi yên vẽ vời chăm chú thế này.

Cô đi tới xem thử Mặc Thiên đang vẽ gì.

Vừa nhìn…

Suýt nữa thì tức đến bốc khói đỉnh đầu.

Trên bàn toàn là giấy Tuyên thành đống.

Mỗi tờ đều vẽ nguệch ngoạc, không ra hình ra chữ, chẳng khác gì bùa chú loằng ngoằng.

Mặc Mặc đứng bên cạnh cô ba giây, phải cố nén giận.

Cuối cùng cũng nhịn không gào lên.

“Nếu các người không muốn học thì ra ngoài đi. Đây không phải chỗ để chơi.”

Mặc Thiên vừa nghe, liếc mắt nhìn bức tranh sơn thủy của người ngồi cùng bàn:

“Ơ, cô bảo bạn ra ngoài đấy.”

“Gì cơ?”

Cậu con trai bị nói ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Mặc Mặc, không hiểu mô tê gì.

Mặc Mặc giơ tay ra hiệu cậu tiếp tục vẽ, sau đó gõ nhẹ lên bàn Mặc Thiên:

“Nói cô đấy. Đừng quấy rầy tiết học của người khác.”

“Tôi vẽ không tốt à? Sư phụ tôi bảo tôi vẽ bùa có thể thông thiên cơ mà. Nếu cô không biết vẽ, tôi dạy cô cũng được.”

“…”

Mặc Mặc thật sự bị ba người nhà họ Cố làm cho đau đầu.

Bất đắc dĩ, cô gọi người mang thêm một chiếc bàn nhỏ, đặt vào góc phòng.

Rồi “lùa” cả ba người kia qua đó.

Khu vực đó lập tức bị đánh dấu là “vùng cấm”, không ai được đến gần.

Suốt buổi chiều, Mặc Mặc nghiến răng chịu đựng dạy xong buổi học.

Còn ba người nhà họ Cố thì chơi như hội.

Thậm chí tan học còn không muốn về.

Mặc Mặc mặc kệ, thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi.

Nhưng vừa đi ra ngoài, hai cha con bên kia lập tức hành động.

Tiểu Kim Tử chạy theo sau.

Thấy mẹ, cậu bé ôm chặt lấy chân cô, một tay giơ cao cái mõ gỗ nhỏ:

“Tặng mẹ nè~”

Mặc Mặc nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

Cô lạnh lùng quay đầu lại, nhìn cậu bé nhỏ dưới đất:

“Nói lại lần nữa, cô không phải mẹ cháu. Đừng nhận bừa. Mẹ cháu là ai thì hỏi bố cháu đi.”

Cô cố gỡ tay cậu bé ra khỏi chân mình.

Tiểu Kim Tử thấy thế liền dùng cả tay còn lại ôm thêm.

Nhưng quên mất tay đang cầm cái mõ.

Cái mõ tuột khỏi tay, rơi “cộc cộc” xuống đất rồi vỡ làm đôi.

Cậu bé nghe tiếng, quay sang nhìn.

Vừa nhìn thấy cái mõ bị vỡ, lập tức mím môi, rúc mặt vào ống quần cô, nức nở gọi:

“Bảo bối~ Bảo bối~ Bảo bối~ vỡ rồi~”

Cố Bắc Thừa đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối.

Anh mặt đen như đ.í.t nồi, đi tới nhặt mảnh vỡ cái mõ.

Rồi quay lại, đưa cho Mặc Mặc:

“Đây là món đồ Tiểu Kim Tử thích nhất, chỉ có một cái thôi, không có cái thứ hai. Không có nó, ngày nào cũng khóc. Em tự lo đi.”

Mặc Mặc: “…”

Sao câu nào câu nấy đều như thể đang kiếm chuyện đòi đền?

Lúc này, Mặc Thiên lững thững đi ra:

“Trong nhà không phải còn cái—”

“Thiên Thiên!”

Cố Bắc Thừa đoán được con bé định nói gì, vội ngắt lời.

Anh ho khan một tiếng, hỏi lại:

“Tiểu Kim Tử không có cái mõ này thì ngày nào cũng khóc đúng không?”

“Đúng đúng~”

Mặc Thiên chưa kịp hiểu gì, Tiểu Kim Tử đã phối hợp ngay.

Cố Bắc Thừa quay người, nhét cái mõ vỡ vào tay Mặc Mặc:

“Em làm hỏng, em đền. Con em khóc nhiều, em tự dỗ.”

“Anh điên à!” Mặc Mặc chửi thề, “Rõ ràng là con của anh với người khác! Tôi bao nhiêu năm chưa gặp anh, từ đâu ra con thế?!”

Cố Bắc Thừa nghe cô mắng, chợt ngẩn người.

Anh chăm chú nhìn Mặc Mặc, không rời mắt.

Đây mới là Mặc Mặc thật sự.

Không phải kiểu lạnh lùng giả tạo kia.

Mặc Mặc bị ánh mắt tr*n tr** của anh nhìn đến khó chịu, vội quay mặt đi:

“Mau dắt con anh đi. Cái mõ không phải tôi làm vỡ. Phiền anh đi làm thủ tục rút học phí, tôi không dạy nổi ba người nhà anh đâu.”

Cố Bắc Thừa nghe vậy, từng bước tiến lại gần.

Mặc Mặc hoảng, theo phản xạ lui lại phía sau, cái móc nhỏ đang bám chân cô cũng theo đó lùi lại.

“Anh… anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì?”

Cố Bắc Thừa cúi người bế Tiểu Kim Tử lên, nhét vào lòng Mặc Mặc:

“Em không nhận hai cha con tôi? Vậy hai cha con tôi khóc cho em xem. Tiểu Kim Tử, khóc cho mẹ xem nào.”

Tiểu Kim Tử nhận lệnh, lập tức ôm chặt cổ cô,

“Hú—ú—ú—!!!” gào khóc vang trời…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 513: Chương 513



Tiểu Kim Tử bị nhét thẳng vào lòng Mặc Mặc.

Đứa trẻ con này hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt lấy cổ Mặc Mặc, không chịu buông.

Mặc Mặc cũng không thể mạnh tay gỡ ra, đành bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy m.ô.n.g cậu bé.

Tiểu Kim Tử ngồi vững trên tay mẹ, vui vẻ lắc lư cái mông: “Mami~ Mami~”

Mặc Mặc tức giận nhìn Cố Bắc Thừa: “Bế con anh đi!”

Cố Bắc Thừa chẳng hề để tâm đến cơn giận của cô, nhàn nhạt đáp lại: “Thì cũng là con em.”

Mặc Mặc: “…”

Lại quay lại câu này rồi…

Cô nhìn cặp cha con mặt dày kia mà cạn lời, đuổi không đi, cũng không thoát được.

Cố Bắc Thừa giống như kẻ vô trách nhiệm, đứng một bên lạnh lùng nhìn cô.

Một lúc sau, anh mới hỏi: “Những năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em còn nhớ được bao nhiêu?”

“Nhớ hết.” Mặc Mặc lạnh lùng đáp.

Chỉ ba chữ thôi đã khiến Cố Bắc Thừa nổi trận lôi đình: “Em nhớ cái gì! Bị người ta tẩy não rồi mà còn không biết, đồ ngốc! Anh thật muốn đập đầu em ra xem bên trong là gì!”

Bao năm xa cách, cảm xúc ngày gặp lại của anh cũng tan biến sạch sẽ, giờ chỉ còn tức giận.

Nhân lúc Mặc Tiểu Nhụy đang bế con, không rảnh tay, anh thò tay chọt trán cô: “Cái đầu này không phải để làm cảnh, phải dùng đến, không dùng sẽ bị lú lẫn đấy.”

Ngay khoảnh khắc bị anh chọt trán, Mặc Tiểu Nhụy lập tức sững lại.

Hành động ấy quá đỗi quen thuộc, những năm sống chung khi xưa, anh vẫn thường làm thế.

Chỉ là… cảnh còn người mất, cô cũng bị anh lừa quá nhiều năm rồi…

Mặc Mặc ngây ra vài giây, rồi lập tức quay đầu đi, cố ép mình quên hết mọi chuyện trong quá khứ.

May mà, không để cô suy nghĩ thêm, có người đến phòng vẽ.

“Tiểu Nhụy, em xong chưa? Anh tới đón em tan làm.”

Một giọng nam dịu dàng vang lên.

Cố Bắc Thừa chẳng cần nhìn cũng biết là ai.

Anh nheo mắt nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Nhụy, cảnh cáo: “Anh không quan tâm giữa chúng ta có hiểu lầm gì, nhưng anh nói cho em biết, tên đàn ông đó không phải người tốt, em tránh xa hắn ra!”

“Ai không phải người tốt?”

Bạc Thiên Trạch bước vào phòng vẽ, mỉm cười phản bác lời Cố Bắc Thừa.

“Thiếu gia Cố à, với cái danh ‘con riêng’ xấu xa của em gái anh, nhà các người cũng dám nói người khác không ra gì à?”

Cố Bắc Thừa quay lại, nhìn tên hồ ly mặt cười đó với ánh mắt chán ghét: “Tránh xa Mặc Mặc ra! Tôi không biết anh có mưu đồ gì, nhưng nếu anh dám động vào cô ấy, tôi liều mạng với anh!”

Bạc Thiên Trạch cười lạnh: “Thiếu gia Cố quả là người cứng rắn. Nhưng đây là xã hội pháp trị, g.i.ế.c người là phạm pháp đấy. Anh bớt điên chút đi. Không lâu nữa đâu, tháng sau tôi và Tiểu Nhụy kết hôn. Lúc đó hoan nghênh anh tới dự, nhưng nhớ là tới làm khách, đừng tới phá đám.”

“Anh nói gì!”

Cố Bắc Thừa lao lên một bước, túm lấy cổ áo Bạc Thiên Trạch: “Anh chán sống rồi à?”

Khóe môi Bạc Thiên Trạch cong lên.

Tay đang thõng lập tức siết lại thành tư thế hoa sen, xoay một vòng rồi giơ lên định phản đòn.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào Cố Bắc Thừa, Mặc Thiên đã nhào tới kéo anh ra.

“Lão Tứ, em đói rồi. Vợ anh không giành lại được, thì trước hết đi kiếm gì ăn đã.”

Cố Bắc Thừa cau mày nhìn cô nhóc: “Giờ này mà đòi ăn?”

“Ừ.” Mặc Thiên gật đầu rất nghiêm túc.

Cô kéo anh đi, còn thì thầm: “Đánh không lại, chạy nhanh đi.”

Cố Bắc Thừa bị cô kéo đi hai bước, lại kéo cô dừng lại: “Còn Tiểu Kim Tử, không cần nữa à?”

Mặc Thiên cũng khựng lại: “Cũng phải cần chứ…”

Cố Bắc Thừa: “…”

Hai anh em quay đầu lại, giật Tiểu Kim Tử từ trên người Mặc Mặc về.

Tiểu Kim Tử vừa rời khỏi Mặc Mặc đã bắt đầu gào khóc.

Cố Bắc Thừa ôm cậu bé, vừa đi vừa cằn nhằn, giọng to đến mức chẳng rõ là nói cho ai nghe.

“Tiểu Kim Tử, mẹ con giờ đầu óc có vấn đề rồi, chẳng biết mình là ai!”

“Chờ khi nào tẩy não cho mẹ xong, mình lại tới tìm.”

“Ba không dám để con ở gần mẹ, mẹ ngay cả có con cũng quên mất, đầu óc thế này, ba phải sửa lại rồi mới dám giao con cho mẹ.”

“Tiểu Kim Tử, sau này mình cùng nhau sửa não mẹ, ngoan, đi với ba về nhà trước.”

Cố Bắc Thừa bước rất nhanh, nhưng giọng thì to rõ, dù đã ra ngoài hành lang, vẫn nghe vọng lại trong phòng vẽ.

Mặc Mặc nhìn theo bóng họ rời đi, cắn chặt môi, ánh mắt đầy suy tư.

Bạc Thiên Trạch thấy vậy, đưa tay khoác lên vai Mặc Mặc: “Tên chồng cũ của em không phải người dễ sống chung đâu. Nhưng em yên tâm, sau này anh sẽ cho người đi theo bảo vệ em, không để họ làm phiền.”

Mặc Mặc không đáp.

Cô cứ thế nhìn chằm chằm cánh cửa mà Cố Bắc Thừa và Tiểu Kim Tử vừa bước ra, ngơ ngác, thất thần.

Hai anh em lên xe.

Cố Bắc Thừa liền giao Tiểu Kim Tử cho Mặc Thiên.

“Con nhóc này, trước giờ em có bao giờ biết sợ?”

Mặc Thiên vô tội giơ tay: “Trước giờ chưa từng gặp đối thủ.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Bắc Thừa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khẽ cười khinh: “Quả là kẻ ưa bắt nạt kẻ yếu.”

“Em sợ anh bị đánh, mất mặt trước vợ.”

Mặc Thiên đáp tỉnh bơ.

Rồi cô bò lên ghế xe, hỏi: “Anh thật sự từng làm chuyện có lỗi với chị dâu à?”

Cố Bắc Thừa: “…”

Anh đen mặt quay đầu trừng mắt với Mặc Thiên ở ghế sau.

Bình thường bị anh nhìn thế này, người ta đã sợ chạy mất.

Tiếc là, Mặc Thiên là ai chứ?

Cô mà nhìn được sắc mặt người khác, thì đã sớm trưởng thành rồi.

Cố Bắc Thừa trừng mắt đằng trước.

Mặc Thiên ngồi phía sau ôm Tiểu Kim Tử chơi gõ mõ gỗ.

Cái mõ ban nãy bị vỡ không sao, trong túi cô còn một cái nữa.

Mặc Thiên vừa chơi vừa lẩm bẩm: “Ba con làm gì trước kia, không ai nói, cô cũng không biết ai đúng ai sai. Đứa nhỏ đáng thương như con, ai cần thì theo người đó đi.”

Tiểu Kim Tử vốn đã ngừng khóc.

Nghe cô nói vậy…

Nước mắt lại rơi lã chã: “Tìm mami~ Tìm mami~”

Cố Bắc Thừa nhắm mắt, đau đầu.

Bị cô nhóc này làm cho phát sợ rồi.

“Thiên Thiên, suỵt, đừng dỗ nữa, để nó tự bình tĩnh.”

“Ờ.”

Mặc Thiên đáp nhẹ một tiếng.

Rồi vỗ nhẹ má Tiểu Kim Tử: “Ba con bảo cô cũng đừng lo cho con, vậy người con có thể theo lại càng ít.”

Tiểu Kim Tử: “Hu hu~~~”

Cố Bắc Thừa: “…”

Đúng là cô…

Gây chuyện thì giỏi, đổ thêm dầu vào lửa là số một…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 514: Chương 514



Tiểu Kim Tử tủi thân nức nở mãi cho đến khi về đến nhà.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của thằng bé, Tô Như Lan liền biết—cuộc đàm phán hôm nay lại thất bại.

Bà đón đứa cháu từ tay Cố Bắc Thừa, xót xa xoa đầu thằng bé đang quấn băng gạc:

“Tiểu Kim Bảo, bà nội ôm nào, đừng khóc nữa, bà đưa con đi xem hoạt hình được không?”

Tiểu Kim Tử chu môi, ủ rũ gục đầu lên vai bà:

“Mẹ không cần con nữa…”

Một câu nói ấy, đ.â.m thẳng vào tim cả nhà họ Cố.

Tô Như Lan vội vàng dỗ dành:

“Không phải là không cần con đâu, chắc chắn là mẹ bị kẻ xấu uy h**p, đợi khi nào chúng ta cứu được mẹ, mẹ sẽ lại cần con mà. Mẹ yêu con nhất, con là số một của mẹ.”

Tiểu Kim Tử chớp chớp mắt:

“Thật không ạ?”

“Dĩ nhiên là thật rồi. Tiểu Kim Tử ngoan thế này, ai mà không thương? Đợi mẹ về rồi, ngày nào cũng thơm thơm ôm ôm con luôn! Nào, giờ theo bà nội lên lầu chơi, đừng khóc nữa nhé.”

Tô Như Lan vừa dỗ vừa đưa cho thằng bé hai cái mộc ngư, dắt tay cháu lên lầu.

Cuối cùng Tiểu Kim Tử cũng nở được một nụ cười nhỏ.

Hai bà cháu đi khuất, còn lại Cố Bắc Thừa đứng đó, mặt mày vẫn đen như mực.

Mặc Thiên đi ngang qua anh, chuẩn bị lên lầu, thì nghe anh đột ngột lầm bầm một câu:

“Vợ anh cũng không cần anh nữa… Thiên Thiên, em nói xem, Mặc Mặc thật sự định cưới cái tên họ Bạc đó sao?”

Nghe vậy, Mặc Thiên dừng bước, lùi lại hai bước, nghiêng đầu nhìn anh:

“Họ có vẻ định thế thật. Nhưng mà hai người họ không có tướng vợ chồng, có cưới cũng chỉ là nghiệt duyên, không lâu sẽ tan.”

Nghe vậy, Cố Bắc Thừa lập tức bật dậy:

“Nghiệt duyên cũng không được! Tuyệt đối không thể để họ cưới nhau! Anh phải tìm cách ngăn Mặc Mặc lại. Cô ấy không biết bị bỏ bùa kiểu gì, mới nói ra được mấy lời hoang đường như thế.”

Cố Bắc Thừa nghiêm mặt, rõ ràng đã tức tối đến cực điểm với cái tên họ Bạc đó.

Anh xem đồng hồ, rồi quay sang Mặc Thiên nói:

“Thiên Thiên, tối nay anh đến chỗ Mặc Mặc theo dõi một chút, sáng mai anh lại về đưa em đi học vẽ.”

Nói xong, anh nhấc áo khoác trên ghế sofa lên, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Mặc Thiên nhìn chằm chằm gương mặt anh, bỗng gọi với lại:

“Đợi đã.”

Cố Bắc Thừa đứng lại, khó hiểu quay đầu:

“Sao thế?”

“Dạo này anh có điềm báo huyết quang, tốt nhất đừng tùy tiện ra ngoài. Mấy ngày tới cứ theo em là được.”

Mặc Thiên nghiêm túc sắp xếp lịch trình cho ông anh.

Đáng tiếc, Cố Bắc Thừa chẳng thèm nghe lọt tai câu nào.

Anh xoa đầu cô:

“Nhóc con, anh phải đi theo dõi vợ anh. Chỉ cần lơ là một chút là cô ấy đi theo người khác mất. Anh không đi lung tung đâu, chỉ đến đúng địa chỉ em cho thôi, sáng mai anh về. Thôi, anh đi đây.”

Nói xong, anh phất tay chào cô rồi rời khỏi nhà họ Cố.

Mặc Thiên nhìn theo bóng anh khuất dần, ngón tay khẽ bấm tính.

Một lúc sau, lông mày cô nhíu lại.

Mấy ngày tới… Cố lão Tứ nên tránh xa Mặc Mặc thì hơn…

Sáng hôm sau.

Ngay từ sớm, Diêu Phán Nhi đã rời khỏi nhà họ Cố.

Tối qua, cô thật sự nhận được điện thoại của Mặc Mặc, hẹn cô ra ngoài gặp mặt.

Mặc Mặc hẹn ở một quán cà phê.

Vừa đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy có người gọi:

“Phám Nhi!”

Mặc Mặc đã đứng dậy từ sớm, không ngừng vẫy tay gọi cô.

Diêu Phán Nhi lập tức bước nhanh tới:

“Mặc Mặc!”

Hai người bạn thân, nhiều năm không gặp, vừa thấy nhau đã ôm chầm lấy, xúc động đến rơi nước mắt.

Diêu Phán Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:

“Mặc Mặc, mấy năm nay chị đã đi đâu vậy? Em nhớ chị lắm!”

Mặc Mặc cũng rưng rưng nước mắt:

“Phán Nhi, trong nhà họ Cố, chị chỉ còn tin tưởng mình em. Những người khác, chị không dám tin nữa.”

Diêu Phán Nhi nghe vậy, trong lòng dấy lên nghi ngờ, nhưng cô không hỏi ngay mà kéo Mặc Mặc ngồi xuống:

“Mặc Mặc, ngồi xuống đi, em có rất nhiều điều muốn hỏi chị.”

“Lần trước chị nói, chị là người đã cứu An An và Ngôn Ngôn. Rốt cuộc là sao?”

Vừa nhắc đến chuyện đó, Mặc Mặc liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, căng thẳng hỏi:

“Phán Nhi, em có biết là ai đã ra tay hại bọn nhỏ không?”

Diêu Phán Nhi lắc đầu:

“Ai?”

Mặc Mặc nhìn cô chăm chú, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ:

“Cố Nam Cảnh!”

Ba chữ ấy khiến Diêu Phán Nhi suýt ngất tại chỗ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Mặc nghiêm túc nói ra cái tên ấy như thể nặng nghìn cân.

Diêu Phán Nhi hoảng loạn:

Chẳng trách Cố Bắc Thừa lại nói Mặc Mặc bị tẩy não…

Đây không chỉ là tẩy não, mà là quá nặng rồi!

Cô không dám phản bác ngay, chỉ dè dặt hỏi lại:

“Cố Nam Cảnh là cha ruột của hai đứa, sao anh ấy lại hại con mình được?”

“Anh ta không phải muốn mạng hai đứa…” Mặc Mặc ngập ngừng vài giây, rồi nói tiếp:

“Anh ta là không muốn… em.”

Diêu Phán Nhi: “???”

Cô như hóa đá, hoàn toàn không hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Mặc Mặc biết cô khó mà tin nổi—vì chính cô cũng từng không dám tin.

Cô bắt đầu kể lại chuyện ba năm rưỡi trước:

“Hôm đó, khi nhìn sắc mặt hai đứa nhỏ lúc vừa sinh ra, chị lập tức thấy có gì đó không đúng. Trước kia, chị từng bị bắt cóc vào một tà giáo cùng cha mẹ, ở đó chị từng thấy những người bị trúng độc, mặt mày đen sì, trông như c.h.ế.t rồi. Nhưng sau đó lại được một đại sư trong giáo cứu sống.”

“Cho nên chị mới cảnh giác, lén đi theo đến nhà hỏa táng. Em không thể tưởng tượng nổi, chị gặp ai ở đó!”

Mặc Mặc như sống lại khoảnh khắc năm xưa, toàn thân căng thẳng.

Cô nuốt nước bọt, tiếp tục nói:

“Chị gặp chính là đại sư năm xưa trong tà giáo! Chị tận mắt thấy Cố Nam Cảnh nói vài câu gì đó với ông ta, sau đó ông ấy đi vào nhà xác, ôm hai đứa nhỏ ra ngoài. Hình như còn tráo hai t.h.i t.h.ể khác vào. Không ai ngăn cản, bảo vệ nhà họ Cố đứng như phỗng, chẳng có phản ứng gì.”

“Phán Nhi, điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là Cố Nam Cảnh biết hết! Anh ta không muốn con chết, mà là muốn lừa mang con đi, để sau này có lý do bỏ em!”

Mặc Mặc siết c.h.ặ.t t.a.y Diêu Phán Nhi:

“Hồi đó, chị thật sự chỉ muốn liều mạng với Cố Nam Cảnh. Nhưng chị sợ anh ta giấu hai đứa đi, cả đời em cũng không gặp lại. Nên chị không dám báo cho em, chỉ lén đi theo vị đại sư ấy.”

“Ông ta đưa hai đứa về một căn hộ, có người giúp việc chăm sóc. Chị bám trụ ở đó, chờ cơ hội. Cuối cùng, một ngày nọ, người giúp việc ra ngoài, để hai đứa trong phòng. Bình thường chìa khóa giấu dưới tấm thảm cửa, chị nhân lúc đó đã ôm hai đứa bỏ trốn.”

Diêu Phán Nhi nghe xong, bừng tỉnh gật đầu:

“Thì ra là vậy…”

“Nhưng… sao sau đó bọn trẻ lại rơi vào tay người khác?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 515: Chương 515



Mặc Mặc nghe đến đây, khẽ thở dài một hơi.

“Xin lỗi Phán Nhi, trách chị không chăm sóc tốt cho bọn trẻ. Chị đã cứu chúng ra nhưng lại không bảo vệ được chúng…”

Mặc Mặc đầy vẻ áy náy.

Cô nắm lấy tay Phán Nhi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như một kẻ đang chịu tội.

“Sau khi chị bế đi bọn trẻ, việc đầu tiên chị làm là ly hôn với Cố Bắc Thừa. Chị nói nhà anh ta phong thủy không tốt, cứ ly hôn trước, đợi sinh con xong rồi tái hôn.

Nhưng thật ra là vì chị nghe được từ tên đại sư của tà giáo đó nói, năm xưa ba chị c.h.ế.t là do Cố Bắc Thừa.

Hắn không muốn những nạn nhân bên trong trốn thoát, nếu vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, nên đã để đám người tà giáo kia xử lý sạch sẽ…”

“Vì vậy mà ba mẹ chị đều chết, chỉ còn lại mình chị, có lẽ như thế càng tiện để hắn khống chế chị hơn!

Vịt Bay Lạc Bầy

Chị hận hắn, không thể chịu đựng nổi việc kẻ thù g.i.ế.c cha mẹ lại là chồng mình, nên chij đã lập tức ly hôn.

Sau đó chị định đưa hai đứa nhỏ đi trốn, đợi mọi chuyện lắng xuống mới lén liên lạc với em.”

“Không ngờ…”

Mặc Mặc nói đến đây, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Không ngờ, trên con tàu chị đang trốn, lại bị tên đại sư tà giáo đó bắt được. Cũng không biết hắn cho chị dùng loại mê dược gì, khiến chị hoàn toàn mất đi lý trí, nhảy xuống biển. Con trai em cũng bị chúng cướp lại…”

“Sau đó, là Ngọc Trúc cứu chị lên bờ. Nhưng chị đã bệnh một thời gian dài. Ở nước ngoài, chị tình cờ gặp được ông nội nhà họ Kiều, ông ấy đã tìm bác sĩ giỏi chữa trị cho chị, chị mới sống được đến bây giờ.

Chỉ có con trai em, chị không biết nó được đưa về thế nào. Nhưng may mà bọn nhỏ đều trở về rồi! Nếu không, chị thật sự phải lấy cái c.h.ế.t để chuộc tội…”

Chuyện này đã khiến Mặc Mặc day dứt suốt nhiều năm.

Cho đến khi biết hai đứa nhỏ đã về nhà, cô mới trút được gánh nặng trong lòng.

Mặc Mặc nhìn Phán Nhi, lo lắng hỏi: “Phán Nhi, Cố Nam Cảnh không làm khó em chứ?”

Diêu Phán Nhi, “…”

Câu này, cô thật không biết trả lời sao cho đúng.

Nói nghiêm túc thì không thể nói là Cố Nam Cảnh làm khó cô, nhưng mấy năm qua cô sống chẳng dễ dàng, cũng là do anh ta mà ra.

Sự im lặng của Diêu Phán Nhi, lọt vào mắt Mặc Mặc lại càng khiến cô thêm lo lắng.

Mặc Mặc đau lòng véo nhẹ mặt Phán Nhi:

“Trước đây chúng ta đều nghĩ sai, tưởng rằng là Cố Hương Vi cậy thế lộng hành trong nhà họ Cố. Thực ra, thượng bất chính, hạ tắc loạn, mấy người anh em của cô ta cũng chẳng ai ra gì!”

“Chị không ngờ Cố Bắc Thừa lại lừa chị. Chị thật không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức g.i.ế.c cả ba mẹ chị!”

“Phán Nhi, em phải tìm cách rời khỏi nhà họ Cố càng sớm càng tốt. Chị thấy em sống gần bọn họ vậy, chị lo đến phát sợ!”

Tình cảm bao năm giữa Mặc Mặc và Diêu Phán Nhi, vẫn chưa thay đổi.

Người nhà họ Cố đã khiến cô lạnh lòng.

Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Phán Nhi lao vào hố lửa.

Mặc Mặc lo lắng nhìn Phán Nhi:

“Phán Nhi, em nhất định phải cẩn thận ở nhà họ Cố, phải tránh xa Cố Nam Cảnh, còn phải trông chừng bọn trẻ nữa.”

Tâm trí Diêu Phán Nhi rối loạn.

Cô cố gắng xâu chuỗi lại mọi chuyện trong đầu.

Mãi mới nghĩ ra được một câu phản bác: “Nhưng hai đứa nhỏ, lúc đầu bị người xấu khống chế, không chịu về với em, là Mặc Thiên đưa chúng về.”

“Chính em cũng nói, là ‘không chịu về’.”

Mặc Mặc lập tức nắm lấy điểm mấu chốt, “Vì sao Cố Nam Cảnh lại cản em tìm con? Rất có thể là vì hắn biết con ở đâu!”

“Nhưng, nhưng, Ngọc Trúc quay về—”

“Cô ấy đến nhà họ Cố, chị biết. Ngọc Trúc biết Lục Liễu định hại Vũ Tuyết, nên đã cải trang thành chị, trà trộn vào nhà họ Cố, mục đích là giúp Vũ Tuyết sinh con thuận lợi.”

“Nhưng, nhưng, còn Tiểu Kim Tử—”

“Đứa bé đó, chị thật sự không biết.”

Những chuyện trước đây, Mặc Mặc còn có lý do để giải thích, nhưng chuyện liên quan đến Tiểu Kim Tử, cô chưa từng nghe, mà Ngọc Trúc vẫn chưa được thả ra, cô cũng không thể liên lạc trực tiếp.

Diêu Phán Nhi bị cô nói đến nỗi á khẩu.

Cô cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không tìm ra manh mối.

Cả buổi sáng, Mặc Mặc ở trong quán cà phê chân thành khuyên nhủ Diêu Phán Nhi, bảo cô mau chóng rời khỏi nhà họ Cố.

Thật ra, Diêu Phán Nhi cũng từng nghĩ đến điều đó.

Chỉ là, một khi rời khỏi nhà họ Cố, cô sợ không thể bảo vệ được An An và Ngôn Ngôn.

Mặc Mặc khuyên bảo hồi lâu.

Diêu Phán Nhi vẫn không kìm được, hỏi: “Mặc Mặc, chị thật sự chưa từng nghĩ, Tiểu Kim Tử là con chị sao?”

“Sao có thể! Chị hoàn toàn chưa từng sinh con.”

Mặc Mặc dứt khoát phủ nhận.

Diêu Phán Nhi lộ vẻ nghi hoặc, “Vậy Tiểu Kim Tử là con ai…”

Mặc Mặc hừ lạnh một tiếng:

“Ai biết là Cố Bắc Thừa ăn nằm với ai bên ngoài rồi sinh ra, nếu thật sự là hắn hại c.h.ế.t ba mẹ chị, chị nhất định không tha cho hắn.”

Diêu Phán Nhi, “…”

Cô không ngờ, Mặc Mặc và Cố Bắc Thừa lại đi đến bước đường này.

Ngày xưa, họ từng yêu nhau sâu đậm đến thế cơ mà.

Sao bây giờ lại coi nhau như kẻ thù.

Diêu Phán Nhi nhớ lại dáng vẻ Tiểu Kim Tử tìm mẹ, vẫn không nhịn được khuyên thêm:

“Mặc Mặc, hay là chị cùng Tiểu Kim Tử đi làm xét nghiệm quan hệ mẹ con đi. Em thấy đứa bé đó rất có linh tính, bình thường gặp người là khóc, chỉ thân thiết với chị như vậy.

Chị tin em một lần. Nếu Cố Bắc Thừa kéo chị đi xét nghiệm, chị đi với hắn một lần. Nếu không phải, thì hắn cũng hết hy vọng.”

Diêu Phán Nhi chân thành khuyên nhủ.

Mặc Mặc do dự một lúc.

Trong đầu hiện lên hình ảnh bé con tròn trĩnh kia.

Cô ngập ngừng rồi gật đầu: “Được, nếu lần sau Cố Bắc Thừa lại kéo chị đi, chị sẽ đi cùng, để hắn c.h.ế.t tâm.”

Diêu Phán Nhi, “…”

Lúc này cô cảm thấy rối bời.

Không biết phải làm sao cho đúng.

Cô ngây ngốc nghe Mặc Mặc kể lại những năm tháng qua, càng nghe càng cảm thấy…Mặc Mặc có vẻ không bình thường…



Mặc Mặc và Diêu Phán Nhi tạm biệt nhau.

Hai người rẽ về hai hướng.

Diêu Phán Nhi trong đầu đầy những chuyện Mặc Mặc kể.

Chẳng lẽ thật sự là Cố Nam Cảnh muốn vứt bỏ cô nên mới giấu con đi?

Nhưng nếu vậy, lẽ ra ly hôn xong thì để cô tự sinh tự diệt là được rồi, cần gì phải nhốt cô lại, còn tự giam mình trong bệnh viện suốt ba năm?

Ba năm đó, Diêu Phán Nhi sống ở đó.

Cố Nam Cảnh cũng gần như ở cùng chỗ ấy.

Vậy thì rốt cuộc là vì cái gì?

Diêu Phán Nhi càng nghĩ càng thấy không hợp lý.

Thậm chí, cô bắt đầu cảm thấy Mặc Mặc đang nói mê sảng.

Diêu Phán Nhi không dám hé răng, giữ hết những lời đó trong lòng.

Cô một mình quay về nhà.

Trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện — làm sao để kéo Mặc Mặc đi làm xét nghiệm quan hệ mẹ con với Tiểu Kim Tử.

Tiểu Kim Tử – thằng bé thông minh như vậy.

Nếu không phải mẹ ruột, sao lại cam chịu chịu ấm ức?

Diêu Phán Nhi nghĩ mãi không ra.

Thế nên, cô cũng không định nghĩ nữa.

Cô nhất định phải kéo Mặc Mặc đi làm xét nghiệm.

Nếu không, chính cô cũng không thể yên lòng!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 516: Chương 516



Mặc Thiên vừa kết thúc buổi ngồi thiền hằng ngày, rửa mặt sạch sẽ rồi leo lên giường.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại dưới gối, vừa mở ra đã thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Mặc Thiên nhìn kỹ, hóa ra là Giang Ngôn Phong gọi.

Người này cô không quá thân thiết, nhưng giờ cô lại đang cần nhờ đến anh ta.

Mặc Thiên lập tức gọi lại.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, “Thiên Thiên, cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi.”

Không biết từ khi nào, Giang Ngôn Phong đã trở nên thân thiết đến vậy, gọi cô là “Thiên Thiên” thay vì “cô Mặc Thiên”.

Tuy nhiên, với Mặc Thiên thì cách gọi nào cũng như nhau — cô thích người ta gọi mình là “Đại sư Mặc Thiên” hơn.

Cô không giải thích gì, đi thẳng vào vấn đề, “Anh có tin tốt muốn nói với tôi à?”

“Ờ…” Giang Ngôn Phong ngập ngừng vài giây, không trả lời trực tiếp mà vòng vo: “Không có tin tốt thì không được gọi cho em à?”

“Ừ, không được.” Mặc Thiên trả lời rất nghiêm túc, thậm chí còn gật đầu khẳng định.

Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, rồi vang lên tiếng ho ngượng ngùng: “Khụ khụ, Thiên Thiên, chúng ta dù gì cũng là bạn bè, thi thoảng gọi điện…”

“Tút…”

Mặc Thiên thấy anh ta không có chuyện gì tốt thì dứt khoát cúp máy.

Giờ này là giờ ngủ của cô rồi.

Trước kia còn thỉnh thoảng thức khuya, nhưng dạo gần đây cô cần dưỡng linh lực, khôi phục đạo pháp nên mười giờ là phải tắt đèn ngủ, không ai được phép làm phiền.

Cô nhắm mắt, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Vài giây sau, điện thoại lại rung.

“Vù vù vù…”

Mặc Thiên bực bội mở mắt, bắt máy lần nữa:

“Anh còn mười giây để nói chuyện.”

Giang Ngôn Phong, “…”

Lần này anh không dám lãng phí thời gian nữa, cô gái này mà không vừa ý là dập máy thật!

Anh nhanh chóng vào thẳng chủ đề, báo tin mình vừa nhận được:

“Đừng cúp máy, chuyện quan trọng lắm! Chuyện là thế này, anh vẫn đang dò hỏi tung tích cây Tử Ngọc thảo cho em, không ngờ thật sự đã tìm ra.

Một người buôn thuốc bắc tên là ông Mạnh mà anh hay hợp tác — ông ấy là trùm ngành dược liệu trong nước.

Trước kia anh gửi hình cây đó cho ông ấy xem, hôm qua ông ấy mới hồi âm. Ông ấy biết nơi có cây đó, nhưng không hái được. Ai muốn hái thì phải tự đi.”

Nghe đến “Tử Ngọc thảo”, Mặc Thiên lập tức tỉnh táo, lật người ngồi bật dậy từ giường, mắt long lanh như sao.

“Ở đâu? Tôi đi hái ngay!”

Giang Ngôn Phong chỉ nghe giọng cũng biết cô bây giờ không còn chút dấu hiệu buồn ngủ nào.

Anh lẩm bẩm một câu, “Đúng là tiêu chuẩn kép mà…”

“Hả? Ở đâu cơ?” Mặc Thiên không nghe rõ, hỏi lại.

Giang Ngôn Phong nào dám vòng vo nữa, vội đáp:

“Ở thành phố Thanh Lâm, vùng khá hẻo lánh, mình phải đi tàu hỏa.

Ông Mạnh nói cây Tử Ngọc thảo hiếm, thời gian sống ngắn, ông ấy chỉ biết chỗ, chứ không chắc lúc em tới còn sống hay không.”

Mặc Thiên vừa nghe xong đã nhảy phốc xuống giường.

Cô chân trần chạy tới kéo xe đẩy nhỏ của mình, vừa kéo vừa hét vào điện thoại:

“Đi thế nào? Tôi đi ngay bây giờ!”

Vịt Bay Lạc Bầy

“…”

Giang Ngôn Phong im vài giây, “Không cần gấp vậy chứ…”

“Thế anh nói khi nào đi?”

“Anh đi đặt vé bây giờ, lát nữa gửi thời gian cho em. Khu đó chỉ có tàu xanh thường chạy, hơi bất tiện—”

“Không sao cả, tôi còn chưa từng đi tàu hỏa bao giờ. Anh đặt đi, tôi chờ tin.”

“Ờ…”

Giang Ngôn Phong ngập ngừng một lúc rồi hỏi:

“Thiên Thiên, em có chứng minh nhân dân không…?”

“Tôi có.”

“Ồ… anh tưởng em không có thứ đó. Vậy gửi số cho anh, để anh đặt vé.”

“Được.”

Mặc Thiên đồng ý rồi cúp máy, đi lục trong túi áo đạo bào đã xếp gọn, lấy ra tấm chứng minh nhét trong túi áo trong.

Đó là thứ sư phụ dẫn cô đi làm năm xưa.

Cô gửi số cho Giang Ngôn Phong xong, định quay lại ngủ, nhưng lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội lấy túi ra, lấy quẻ linh, ngồi trên đệm lạy để gieo một quẻ…

Sau khi gieo quẻ xong, Mặc Thiên vội chạy ra khỏi phòng, đi đến phòng của Cố Bắc Thừa.

Cố Bắc Thừa nghe tiếng gõ cửa, mở ra, không ngờ lại thấy Mặc Thiên.

Anh nghi hoặc nhìn cô: “Thiên Thiên, giờ này còn chưa ngủ à? Không phải nói phải dưỡng sức sao?”

Mặc Thiên vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.

Bình thường Cố Bắc Thừa không uống rượu.

Gần đây anh bỏ bê công việc, suốt ngày ở nhà, càng lúc càng sa sút.

Mặc Thiên ngẩng đầu nhìn anh, một lúc sau bất ngờ nhón chân, vỗ vỗ đầu anh như đang dỗ trẻ con.

“Anh và Mặc Mặc vẫn chưa hết duyên. Quẻ nói rằng dây nhân duyên giữa hai người rất dài và bền, nhưng trong đó có một đại kiếp.

Không biết kiếp này xảy ra với anh hay với Mặc Mặc. Chỉ cần vượt qua, thì sau này sẽ thuận lợi. Đạo pháp của em đang bị phong, không thể giúp anh vượt kiếp, nên anh đừng vội, cứ yên tâm chờ em.”

Cô nói như đang dạy trẻ con.

Bảo anh từ từ chờ.

Cố Bắc Thừa cau mày: “ Thiên Thiên, vậy đạo pháp của em bao giờ mới hồi phục? Tháng sau Mặc Mặc sẽ đính hôn với Bồ Thiên Trạch rồi!”

“Đừng gấp.”

Mặc Thiên phẩy tay đầy trấn an.

“Mặc Mặc mệnh dài, anh không cần lo sẽ không đợi được. Nếu cô ấy thật sự cưới Bạc Thiên Trạch thì đó là nghiệt duyên, cả hai đều sẽ chuốc lấy hậu quả.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Anh không biết nên giải thích thế nào với cô em gái này rằng anh không thể ngồi yên nhìn họ đính hôn.

Mặc Mặc là vợ anh, sao có thể gả cho người khác được!

Dù có liều mạng, vi phạm luật pháp, anh cũng sẽ phá đám!

Chỉ nghĩ thôi đã muốn phát điên.

Nhưng Mặc Thiên không hề nhận ra.

Cô mở lòng bàn tay ra, bên trong là một tượng gỗ nhỏ hình người, điêu khắc thô sơ, chỉ lờ mờ thấy hình dáng.

Cô đưa cho anh:

“Đây là sư tổ em, em tự khắc đấy. Hồi nhỏ, lúc sư phụ điêu khắc, em cũng học theo. Nhưng sư phụ bảo con gái không nên làm chuyện này, nên chỉ cho em khắc một lần rồi cấm luôn, nhất là không cho khắc tượng ngài ấy.”

“Tượng này chưa khai quang, nếu anh gặp nguy hiểm, sư tổ em cũng sẽ không đến bảo vệ anh.”

Cố Bắc Thừa, “…”

Vừa nghe cô nói là tự tay khắc, anh còn thấy cảm động.

Giờ nghe tới đây thì không biết nên khóc hay cười nữa.

May mà cô bổ sung:

“Sư tổ không biết, nhưng em có thể cảm nhận được. Nhưng giờ em phải đi tìm thuốc, nếu anh gặp chuyện, em cũng không về kịp, nên anh phải ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, nghe rõ chưa? Anh lớn rồi, đừng để em lo lắng mãi.”

Cô giống hệt một bà mẹ đang dặn dò đứa con trai bốn tuổi.

Từ sau khi thấy anh khóc lần trước, cô cứ coi anh như trẻ con vậy.

Đối diện với Mặc Thiên như thế này, Cố Bắc Thừa không biết nên vui hay buồn.

Anh thở dài, nhận lấy tượng gỗ từ tay cô, nắm chặt trong tay.

Nhưng anh chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cô, căng thẳng hỏi:

“Em ra ngoài tìm thuốc, đi với ai?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 517: Chương 517



Cố Bắc Thừa đã đoán trước được câu trả lời.

Ngoài Kiều Hạc, anh không nghĩ ra ai khác.

Nghĩ đến việc con nhóc Mặc Thiên ngây thơ này từng sốt ruột đến mức ngất xỉu chỉ vì chạy theo xe của Kiều Hạc, tim người anh trai này lại vừa lo lắng, vừa đau lòng, lại chẳng dám nói ra, sợ làm mất mặt con bé.

Lúc này, Cố Bắc Thừa không còn tâm trí lo chuyện của mình với Mặc Mặc nữa.

Toàn bộ tâm trí đều xoay quanh Mặc Thiên.

“Ngày mai anh gọi Tam ca đi cùng em. Em tự đi, người nhà sẽ không yên tâm.”

“Còn có người khác.”

“Ai?” Cố Bắc Thừa căng thẳng hỏi dồn.

Rõ ràng trong lòng đã biết, nhưng vẫn sợ nghe cô bé nói ra cái tên đó.

Không ngờ, lần này Mặc Thiên lại không nói tên Kiều Hạc.

“Giang Ngôn Phong.”

Đến lượt Cố Bắc Thừa đơ người: “Ai cơ?”

“c** nh* của Kiều Hạc.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Cảm giác như đang chơi trò đuổi hình bắt bóng với ma vậy.

Khó khăn lắm mới né được bức tường mang tên Kiều Hạc, thì phía trước vẫn toàn là cái bóng của cậu ta.

Nghe Mặc Thiên nói vậy, Cố Bắc Thừa mới nhớ ra người này.

Một thương nhân dược liệu Trung y, sở hữu nhiều tiệm thuốc, cũng khá có tiếng.

Thế thì hợp lý, vì Mặc Thiên đúng là đi tìm thuốc thật.

Nhưng Cố Bắc Thừa vẫn không yên tâm.

“Không được, Thiên Thiên. Hai người nam nữ độc thân đi chung với nhau như thế là không thích hợp. Anh Tư không đi được, ngày mai anh sẽ gọi Tam ca hoặc sắp xếp người khác đi cùng em, không thể để em đi một mình với cậu ta.”

“Ừm.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên ngoan ngoãn đáp.

Sau đó không hiểu sao lại lấy điện thoại ra.

Cô vẫy tay với Cố Bắc Thừa, “Anh không cần tìm người nữa đâu, em gọi Kiều Hạc đi cùng là được.”

Cố Bắc Thừa: “???”

Vậy thì thà đừng gọi ai còn hơn!!!

Mặt anh đen như đ.í.t nồi, muốn nứt luôn cả cửa.

Anh lập tức túm lấy cổ tay Mặc Thiên, “Đừng, đừng gọi! Anh nghĩ vẫn còn người phù hợp hơn.”

“Kiều Hạc có thể cứu mạng lúc nguy cấp, anh tìm ai phù hợp hơn được?” Mặc Thiên ngơ ngác quay đầu hỏi.

“Ờ…”

Cố Bắc Thừa cứng họng.

Cái dòng m.á.u kỳ quái tà môn của Kiều Hạc, anh biết kiếm đâu ra người thứ hai?

Mặc Thiên rút tay về, nói với anh trai:

“Anh lo cho bản thân đi. Em đi ba bốn hôm là về. Trong mấy ngày đó, anh đừng động tay chân với người của Mặc Mặc, đừng gây xung đột gì hết. Đặc biệt là, từ nửa đêm đến trước khi mặt trời mọc, nhất định phải ở nhà, không được chạy lung tung bên ngoài.”

Nói xong, cô còn làm động tác móc ngoéo.

“Đây là lời vàng ngọc của Mặc Thiên đại sư, anh phải ghi nhớ trong lòng, còn phải nghe lời làm theo, nhớ chưa?”

Cố Bắc Thừa: “…”

Anh còn chưa kịp phản ứng.

Mặc Thiên đã móc ngoéo ngón út với anh, quay một vòng, rồi ấn ngón cái khóa lại — ấn dấu niêm phong.

Hôm sau, tại nhà ga.

Mặc Thiên phấn khích như lần đầu thấy thế giới.

Mắt không dám chớp, sợ bỏ lỡ bất kỳ khung cảnh mới mẻ nào.

Kiều Hạc đi phía sau cô, kéo theo một cái vali không lớn, bước đi chậm rãi.

Phía sau anh, còn có một người phụ nữ đang tức giận đùng đùng.

Người phụ nữ mặc váy đắt tiền, thân hình hơi đầy đặn, gương mặt vốn tròn trĩnh giờ còn phồng lên như cá nóc.

Cô ta khoanh tay trước ngực, vừa đi theo Kiều Hạc với vẻ mặt giận dỗi, vừa lầm bầm:

“Kiều Hạc anh lừa em! Nói đi tìm thuốc, hóa ra là hẹn hò với Mặc Thiên!”

Tối hôm qua, Kiều Hạc nói với ông nội là anh đi tìm thầy thuốc và dược liệu cho ba.

Thanh Lâm là vùng chuyên canh dược liệu nổi tiếng, đúng là có nhiều danh y và thảo dược quý hiếm.

Ngày xưa Kiều Hạc bị bệnh, Kiều An Khang cũng từng đến đó.

Dưới danh nghĩa ấy, lại trước mặt Giang Chi Vân và cả nhà, ông nội Kiều Kỳ Duệ đương nhiên không ngăn cản.

Nhưng ông cụ lại nghĩ ra một cách, gọi điện cho Sở Sở hỏi có muốn đi cùng không.

Sở Sở lập tức đồng ý.

Cô ta cả đêm thu dọn hành lý, ăn mặc lộng lẫy, thậm chí còn không mang theo người giúp việc, mong được đi du lịch riêng với Kiều Hạc.

Không ngờ, đến nhà ga thì lại nhìn thấy Mặc Thiên!!!

Sở Sở tức muốn nổ tung.

Dậm chân đá đá mấy viên sỏi trên sân ga.

Lúc này, Diệp Phi, người mang hai vali to đùng đi cạnh cô, khổ sở đuổi theo.

“Tiểu thư Sở Sở, chúng ta chỉ đi ba bốn hôm thôi, cô có cần mang cả nhà theo thế không?”

Sở Sở nghe xong, liếc anh một cái, “Tí hành lý này mà không mang nổi, sau này nhà tôi còn thuê anh làm gì?”

Diệp Phi: “???” Nhà tôi?

Anh suýt nấc một cái.

Tiểu thư Sở Sở này đúng là tự tin bốc trời.

Hôn sự với thiếu gia còn chưa đâu vào đâu, mà đã dám tự xưng là nhà tôi.

So sánh đúng là đáng sợ.

Ban đầu Diệp Phi cũng chẳng thấy Mặc Thiên có gì nổi bật.

Nhưng từ lúc Sở Sở xuất hiện, anh lập tức bỏ phiếu ủng hộ cho Mặc Thiên thiếu phu nhân bằng cả tay cả chân!

Nếu thật sự để Sở Sở qcưới thiếu gia…

Anh còn ngày nào yên thân nữa không!

Diệp Phi kéo lê hai vali to, mà thấy lòng nặng trĩu như chính hành lý ấy đè lên tim.

Một nhóm người tiến đến cửa soát vé.

Giang Ngôn Phong đã đợi sẵn ở đó.

Anh mặc áo sơ mi lụa xanh nhạt, gió thổi bay bay, trông rất phóng khoáng tự do.

Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên và một đoàn người dài như kiến đi phía sau cô, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

Khi mọi người đến gần.

Giang Ngôn Phong cười gượng đi tới:

“A Hạc, cháu cũng đến à? Thanh Lâm khí hậu khắc nghiệt, cháu mới khỏi bệnh, không nên tới đó.”

Kiều Hạc nhàn nhạt cười:

“c** nh*, Mặc Thiên gọi cháu là vì anh cô ấy nói không yên tâm để cô ấy đi cùng cậu, nên nhờ cháu đi cùng làm bạn.”

“…”

Lời Kiều Hạc vừa dứt, trước cửa ga lập tức bay qua một bầy quạ: quạ quạ quạ…

Không khí trở nên kỳ lạ.

Tất nhiên, cảm giác ngượng ngùng ấy, Mặc Thiên không có.

Cô vui như cá gặp nước, cả người lâng lâng, không dừng lại được.

Cô tươi cười nói với Giang Ngôn Phong:

“Trước đây toàn Kiều Hạc đưa tôi đi chơi, lần này tôi đưa anh ấy đi chơi. Dù sao anh ấy cũng đang rảnh mà.”

Giang Ngôn Phong: “…” Thà để nó rảnh còn hơn…

Nhưng giờ người cũng đến rồi.

Không thể đuổi về nữa.

Thế là, cả đoàn năm người chen chúc lên con tàu lạch cạch đang lao đến — tàu hỏa xanh lá.

May mà con tàu này không quá cũ kỹ.

Không phải loại tàu xanh cổ xưa nhất.

Bên trong vẫn sạch sẽ, chỉ là hơi chật chội.

Kiều Hạc mua vé dựa theo vé mà Giang Ngôn Phong gửi cho Mặc Thiên, nên vé giường nằm sát nhau.

Nhưng Sở Sở thì không may mắn vậy.

Cô ta đặt vé muộn hơn hai tiếng, chỉ còn ghế ở toa bên cạnh.

Vừa nghe tin phải ngồi xa, Sở Sở lập tức không chịu: “Tôi không muốn đi nữa, tôi một mình ngồi ở đó, tôi sợ.”

Diệp Phi cười khổ, “Tiểu thư Sở Sở, hồi chưa tìm được nhà họ Sở, cô cũng đi học bằng loại tàu này đấy thôi, hồi đó ngồi kiểu gì vậy?”

Diệp Phi rất chân thành.

Không hề có ý móc mỉa.

Sở Sở bị hỏi trúng chỗ đau, xấu hổ một lúc rồi tức giận giậm chân:

“Hồi đó tôi không có tiền! Ăn mặc xấu một chút là trốn được, sao giống bây giờ được!”

“Ồ—” Diệp Phi bừng tỉnh.

Nhưng vẫn không có ý định đổi chỗ.

Không chỉ anh, mà mọi người xung quanh cũng không ai phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Sở Sở, chờ cô ta tự giải quyết.

Sở Sở phát hiện không ai tinh ý cả.

Cô ta bĩu môi, tức tối chống nạnh.

“Mấy người cứ chờ đó, tôi thừa cách ở lại toa này!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 518: Chương 518



Đương nhiên Sở Sở có cách của mình.

Cô giỏi nhất là nắm bắt tính cách của Mặc Thiên.

Vì cô nhận ra, dù Mặc Thiên hung dữ với người khác, nhưng lại khá “lễ phép” với cô.

Sở Sở ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên:

“Ê, cô—”

Lúc này Mặc Thiên đã trèo lên giường tầng trên, thò đầu xuống nghiêng đầu nhìn Sở Sở:

“Muốn đổi chỗ à? Tôi đổi với cô!”

Nói rồi Mặc Thiên đã ngồi dậy.

May là khoang giường mềm khá rộng, cô vừa dậy đã không bị đụng đầu.

Câu nói ấy khiến Sở Sở sững người.

Sao cô không phát hiện con bé này lại dễ nói chuyện đến thế?

Chạm nhẹ cái là hiểu ngay!

Còn chưa kịp hoàn hồn, Mặc Thiên đã leo xuống thang, quay đầu xách túi nhỏ lên.

Giang Ngôn Phong thấy vậy, vội kéo tay cô lại:

“Thiên Thiên—”

Nhưng còn chưa kịp giữ, Mặc Thiên đã rút tay về, cười hồn nhiên:

“Tôi đi đổi chỗ, nhìn mấy cái mặt của các người đủ rồi, đi ngắm người khác đây!”

Mọi người: “…”

Nói trắng mặt thế này thật sự cần thiết sao?

Mặc Thiên không nhận ra không khí lạ lạ, vẫy tay chào:

“Tôi đi nhé, tạm biệt!”

Cô nói rồi với tay lấy vé trong tay Sở Sở.

Nhưng Sở Sở là ai?

Là đại tiểu thư nhà họ Sở cơ mà, sao có thể nuốt cục tức này được?

Cô lập tức túm lấy Mặc Thiên, tức tối hỏi:

“Cô nói ai nhìn đủ mặt rồi hả? Bộ bọn tôi xấu lắm sao? Tôi còn nhìn đủ mặt cô rồi đó!”

Mặc Thiên ngơ ngác chớp mắt:

“Mặt người thường mà, xem một lần là đủ rồi, cần gì nhìn nhiều?”

Cô lại nghiêm túc hỏi:

“Sao? Cô cũng biết xem tướng à?”

Sở Sở: “…”

Mọi người: “…”

Thì ra câu “nhìn đủ mặt rồi” là theo nghĩa… tướng số thật.

Sở Sở nhăn nhó nhìn Mặc Thiên đầy vẻ khó chịu:

“Cô nên đọc thêm sách đi, nói chuyện như ngốc vậy.”

Mặc Thiên “hừ” một tiếng, không nói gì.

Đạo pháp còn chưa khôi phục, mấy trò khích bác của Sở Sở cô đều coi như gió thổi qua tai.

Cô định rời đi thì bị một cô gái từ giường bên cạnh chặn lại.

Cô gái tầm hai mươi tuổi, cầm vé trong tay.

Cô ta hầm hừ nói:

“Ồn c.h.ế.t được. Tôi đổi chỗ với cô đấy, khỏi phải đi qua đi lại nữa, mấy người làm ầm cả toa. Năm người mấy cô đủ diễn nguyên vở kịch luôn rồi.”

Nói xong, cô ta tự tay đưa vé cho Mặc Thiên, không chờ đồng ý đã kéo hành lý sang toa bên cạnh.

Mặc Thiên ngẩn ra mấy giây, cúi nhìn tấm vé: toa 07, giường 07, giường trên.

Cô lập tức tươi rói.

Cô vẫy vé trước mặt mấy người bạn:

“Hôm nay sinh nhật tôi à? Cô gái kia nhất định là tiên nữ phái xuống cho tôi! Tôi sang bên kia đây, tạm biệt!”

Nói xong là biến mất luôn.

Mọi người: “…”

Mặc Thiên sang toa bên cạnh.

Chỉ cách một vách ngăn mỏng, mọi người cũng thấy an tâm.

Dù sao cô tiên tai họa này, đến đâu không gây chút chuyện thì cũng không đúng với danh tiếng.

Cô vừa đi, Sở Sở chen vào ngồi cạnh Kiều Hạc.

Vừa vào là đã bắt đầu lấy lòng, cầm quả quýt đưa tới:

“Kiều Hạc, anh ăn không…”

“Suỵt.”

Kiều Hạc ra hiệu im lặng:

“Tiểu thư Sở Sở, nói ít thôi. Trên xe nhiều người xấu, đừng để bị để ý. Tôi đã đưa cô ra ngoài thì phải bảo vệ cho tốt, để còn có lời với ông nội Sở. Cô đi nghỉ chút đi, tôi ngồi dưới canh cho.”

Nói y như thật.

Lặp lại nguyên văn lời cô nói với Diệp Phi, ném lại cho cô.

Sở Sở nghẹn họng mấy giây.

Nhìn trời bên ngoài sáng choang, mới ngủ chưa được hai tiếng mà bắt người ta đi ngủ tiếp?

Còn chưa kịp phản bác, Kiều Hạc đã gọi Giang Ngôn Phong ra ngoài nói chuyện.

Không quên dặn thêm:

“Diệp Phi, trông kỹ, cô Sở mà có gì sơ sẩy, chúng ta không gánh nổi đâu.”

Diệp Phi lập tức đáp:

“Vâng, thiếu gia!”

Sở Sở còn muốn nói gì.

Chỉ thấy người đối diện là một tên mặt sẹo, đang trợn mắt hung hăng nhìn mình.

Sở Sở tức tối hừ một tiếng:

“Hừ, về nhà là tôi mách với ông nội, Kiều Hạc không phải đi tìm thuốc cho bác Kiều đâu, rõ ràng là đi hẹn hò! Đồ xấu xa, tôi không giúp anh ta nữa! Qua cầu rút ván, g.i.ế.c lừa lấy thịt, chim hết cung cất, thỏ c.h.ế.t chó nấu…”

“Khoan khoan khoan…” Diệp Phi vội vàng ngắt lời:

“Tiểu thư Sở Sở, nhiều thành ngữ quá tôi nhớ không xuể, không truyền đạt nổi cho thiếu gia, hay là cô mắng lại lần nữa đi?”

Sở Sở: “…”

Cô phồng má, tức tối trèo lên giường.

Nằm úp mặt không thèm nhìn Diệp Phi.

Còn không quên đe dọa:

“Đừng có mách lẻo với thiếu gia nhà anh! Nói bậy một câu, sau này tôi gả qua rồi, anh đừng mong sống yên!”

Diệp Phi: “…”

Lơ đễnh đáp một câu “Vâng”.

Nhưng trong lòng thì âm thầm vẽ thêm một cái tim to cho thiếu phu nhân Mặc Thiên.

Kiều Hạc và Giang Ngôn Phong đứng bên cửa sổ.

Tán gẫu chuyện trời đất.

“Cậu, sao không chọn đi máy bay? Chuyến tàu này phải 27 tiếng, gần đây cậu không bận à?”

Kiều Hạc hỏi mà như dò xét.

Giang Ngôn Phong khẽ nhướn mày.

Cái con hồ ly nhỏ này, cái gì cũng không giấu được nó.

Tất nhiên anh không thể nói: Là mẹ cậu nhờ tôi dụ con ngốc kia đi xa, để tránh xa cậu ra…

Giang Ngôn Phong cười gượng:

“Ờ thì… vốn xoay hơi kẹt, không mua được vé máy bay.”

“Ồ?” Kiều Hạc tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhưng không vạch trần, chỉ mỉm cười khách sáo:

“Dạo này làm ăn tốt vậy mà, quả thật dùng tiền đúng lúc thật.”

Giang Ngôn Phong: “…”

Liếc Kiều Hạc một cái.

Cái tên hồ ly này, giống hệt ông nội nó, đầy bụng mưu kế.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chẳng ai chiếm được tí lợi nào từ nó cả.

Không muốn dây dưa nữa, anh vội chuyển đề tài.

Bắt đầu nói chuyện phong cảnh, thời tiết, thuốc bắc — toàn thứ Kiều Hạc nghe mà không hiểu nổi.

Nhưng không biết thế nào, nói tới nói lui, lại bị Kiều Hạc lái ngược về chủ đề cũ.

Giang Ngôn Phong mướt mồ hôi…

May mà lúc này nhân viên soát vé đi đến.

Dừng lại trước cửa toa Mặc Thiên, mở cửa giường mềm:

“Giường số 7, tầng trên, kiểm vé.”

Kiều Hạc nghe vậy quay đầu nhìn.

Tưởng sẽ thấy Mặc Thiên bày trò, khiến cả toa người muốn phát điên.

Nhưng không ngờ…

Cảnh tượng lọt vào mắt anh lại cực kỳ thú vị…

Mặc Thiên đang nằm bò trên giường tầng trên bên trái, chống cằm nhìn xuống.

Ba chỗ còn lại trong toa đều có người.

Nhưng mỗi người lại trùm chăn kín đầu, “khò khè khò khè” ngáy như sấm.

Có người ngáy the thé, có người trầm thấp, có người du dương…

Vô tình hợp thành một bản… giao hưởng cực kỳ khó nghe.

Bảo sao cô gái lúc nãy hăng hái đổi chỗ đến thế.

Toa này, người thường chịu không nổi thật.

Kế hoạch “xem mặt” của Mặc Thiên tan thành mây khói.

Cô mặt không cảm xúc đưa vé cho nhân viên, rồi lại tiếp tục chống cằm nằm im, cam chịu lắng nghe bản giao hưởng khủng khiếp ấy.

Kiều Hạc đứng ngoài cửa.

Anh biết không nên cười, nhưng…

Không nhịn được.

“Phụt” — Anh bật cười thành tiếng.

Rồi ánh mắt của Mặc Thiên chậm rãi quay lại.

“Tôi bấm ngón tay tính thử, anh…”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 519: Chương 519



“Anh sai rồi, anh không nên sinh ra đã thích cười như thế…”

Tốc độ xin lỗi của Kiều Hạc khiến người ta phải bái phục.

Giang Ngôn Phong kinh ngạc nhìn đứa cháu trai mình.

Cảnh tượng này mà để chị gái anh ta – người vừa mạnh mẽ vừa cố chấp – nhìn thấy, e là sẽ bắt con trai mình đi gắn thêm bê tông cốt thép vào sống lưng cho cứng rắn lên.

Mặc Thiên nhìn hai người ngoài khoang tàu, ngón tay vẫn chưa buông ra.

“Tôi tính một quẻ rồi, hôm nay nếu anh không gọi bọn họ dậy, cuốn sổ nhỏ của tôi sẽ có thêm một dấu X đấy.”

Cô còn tiện miệng thông báo thêm: “À, gọi thì cũng chẳng tỉnh đâu, tôi thử rồi.”

Kiều Hạc: “…”

Xem nhiều trò vui quá, có khi ngày nào đó lại rơi vào đầu mình…

Anh nhíu mày nhìn ba người đang quấn chăn trong khoang, thân hình to lớn, tiếng ngáy vang như sấm…

Nếu không gọi Diệp Phi tới, chắc cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Kiều Hạc đứng ngoài cửa khoang, quan sát vài giây.

Đột nhiên chú ý đến trên hành lý của ba người có một chiếc hộp nhựa hình chữ nhật.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hộp này anh quen lắm!

Ngày lễ Tết trong nhà, ai cũng kéo anh vào “chém đẹp” một trận.

Kiều Hạc động não một lúc, liền cong môi cười, lấy điện thoại trong túi ra bấm vài cái.

Ngay sau đó, từ điện thoại vang lên tiếng:

“Gang! Chi! Nhà cái ù rồi!”

Mặc Thiên ngạc nhiên: “Anh đang làm gì vậy?”

Kiều Hạc: “Chơi mạt chược.”

Mặc Thiên nhíu mày.

“Tôi không nhận ra chắc? Tôi rất giỏi chơi mạt chược đấy!”

“Nhưng ai mà giỏi bằng tôi được chứ!”

Lời vừa dứt, một giọng nam trầm vang lên từ giường dưới.

“Tôi là Đệ nhất tướng mạt chược Thanh Lâm – Mạnh Thanh Sơn!”

Người nằm dưới Mặc Thiên vẫn còn ngái ngủ, mắt chưa mở, đã ngồi bật dậy, vỗ n.g.ự.c hét tên mình.

Mặc Thiên: “???”

Cô nghi ngờ thò đầu xuống, liếc nhìn: “Ơ, tỉnh thật kìa?”

Kiều Hạc cười khẽ: “Anh tính một quẻ rồi, âm thanh mạt chược quả nhiên hiệu nghiệm.”

Mặc Thiên bán tín bán nghi nhìn anh.

Kiều Hạc không giải thích thêm.

Anh cũng không nói cho cô biết rằng, ở Thanh Lâm, mọi người đều mê mạt chược, cơm có thể không ăn nhưng mạt chược thì nhất định phải chơi.

Thêm nữa, ba người này còn mang theo hẳn hộp mạt chược, khăn bàn chưa xếp gọn, còn rối bù trên hành lý — chứng tỏ đã từng chơi ngay trên tàu.

Kiều Hạc chỉ là đoán… mà lại trúng thật!

Gen ăn sâu vào máu, quả nhiên là bền vững.

Gọi người dậy xong, Kiều Hạc định lui lại nhường “sân khấu” cho Mặc Thiên.

Không ngờ, Mạnh Thanh Sơn tỉnh rồi liền túm lấy anh:

“Cậu em à, đừng đi chứ, chơi điện thoại có gì vui! Lại đây, tụi anh đang thiếu một chân, cậu chơi luôn!”

Kiều Hạc: “?”

Anh liếc cánh tay đang bị nắm, thản nhiên đáp: “Không, tôi chỉ thích chơi với điện thoại.”

Mạnh Thanh Sơn nghe vậy thì mặt biến sắc.

Anh ta trừng mắt nhìn Kiều Hạc, siết tay chặt hơn:

“Gọi tụi này dậy rồi định chạy? Đừng hòng! Không chơi vài ván thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Mạnh Thanh Sơn to cao như trâu mộng.

Hai đàn em sau lưng anh ta cũng lần lượt bò dậy, nhìn ai cũng chẳng dễ chọc.

Hai tên kia mặt đầy thịt, da đen nhẻm, cùng lúc bẻ khớp tay rắc rắc dọa người.

Kiều Hạc nhìn cảnh này, nhướng mày cười nhẹ:

“Sao? Muốn động tay động chân à?”

Diệp Phi lúc này đã nghe thấy tiếng động, lập tức chạy đến.

Nhưng chưa kịp ra tay, Mặc Thiên đã lên tiếng!

“Ê ê ê! Gọi anh ta làm gì? Để tôi! Mạt chược thì tôi là cao thủ!”

Kiều Hạc: “…”

Một ngày mới lại bắt đầu đầy rẫy nguy hiểm…

Anh bất lực lui về sau một bước, nhường sân khấu cho Mặc Thiên.

Mạnh Thanh Sơn nhìn cô gái trẻ đẹp trước mắt, mặt nhăn lại:

“Chà, mới ngủ một giấc mà cô đi thẩm mỹ à? Nhóc con, đứng qua một bên xem tụi anh chơi đi, đừng gây rối!”

Hôm qua còn nói không biết chơi cơ mà.

Hôm nay lại đòi chơi với tụi anh?

Mạnh Thanh Sơn to con, tuổi cũng chưa nhiều, khoảng đầu ba mươi, nhưng nói chuyện thì y như ông chú năm sáu mươi.

Mặc Thiên bị coi thường, mặt đầy khó chịu.

Cô liếc nhìn anh ta:

“Đô con à, anh sợ không chơi lại tôi hả? Không sao đâu, không thắng nổi tôi là bình thường, tôi không cười anh đâu.”

“Cái gì?!”

Hai đàn em nghe thấy thế thì tức giận hơn cả đại ca mình.

Hai người đồng loạt chống nạnh, hét về phía Mặc Thiên:

“Nhóc con, đừng có mạnh miệng! Đại ca bọn tao không bắt nạt phụ nữ, nhưng mày đừng có quá trớn!”

“Đại ca tao là đại thần mạt chược, anh cả trong làng cờ! Mày lấy tư cách gì mà thách đấu, cút đi, không đủ trình lên bàn đâu!”

Lời chưa dứt, Diệp Phi lập tức bước lên định ra tay.

Nhưng lối đi trên tàu quá hẹp, Mặc Thiên lại đứng chắn giữa, cậu không qua được.

Cậu định mở miệng bảo cô tránh ra, nhưng Mặc Thiên đã cười khanh khách:

“Ồ~ Đô con à, anh sợ chơi thua tôi rồi sau này bị gọi là nhị ca đúng không? Thế thì anh cũng không được chơi với anh ấy, anh chỉ được làm tam ca thôi!”

Mặc Thiên vỗ vai Kiều Hạc, ra hiệu với Mạnh Thanh Sơn: tôi và anh ấy, anh đều chơi không lại.

Mạnh Thanh Sơn nghe vậy làm sao chịu nổi.

Anh ta “rầm” một tiếng đập mạnh xuống giường, hét lớn:

“Con nhãi kia, chơi một ván! Mỗi ván một vạn, dám không?”

Mặc Thiên lắc đầu: “Không chơi tiền.”

Mạnh Thanh Sơn nghe vậy thì bực bội, sợi dây chuyền vàng trên cổ cũng run theo cơn tức:

“Không chơi tiền thì chơi cái gì?”

“Chơi… ai là đại ca. Tôi thắng tôi làm đại ca, anh thắng anh làm đại ca.”

“…”

Mạnh Thanh Sơn siết chặt nắm đấm, rắc rắc…

Không thèm cãi nhau nữa —

Dù sao cũng chỉ một ván, để xem con nhóc này mất mặt thế nào!

Bàn mạt chược được bày ra.

Mặc Thiên chen Kiều Hạc ra: “Nhường đường, Kiều người tốt.”

Kiều Hạc: “…”

Anh bất lực kéo cô ra một chút:

“Em chơi được không? Bọn họ có thể phối hợp đấy.”

Nhưng Mặc Thiên tập trung hết vào đống bài, chẳng nghe được gì.

Cô vẫy vẫy tay, hờ hững đáp: “Được mà.”

Kiều Hạc: “…”

Vị trí bị chiếm, anh đành bị tống ra khỏi khoang.

Trận đấu bắt đầu.

Một người khí thế bừng bừng, ba người thì tỏ ra chán chường.

Ván đầu tiên.

Mặc Thiên bốc một đống bài rác.

Chẳng cái nào ăn nhập cái nào, muốn gần thì không dính, muốn xa thì có tí họ hàng xa.

Cô cẩn thận xếp bài cho gọn.

Nhưng Mạnh Thanh Sơn đã không kiên nhẫn nữa:

“Rầm”, ném ra một quân bài: “Tứ vạn!”

Mặc Thiên còn chưa xếp xong bài.

Đã nghe Mạnh Thanh Sơn quát lên:

“Nhanh lên! Mạt chược Thanh Lâm coi trọng tốc độ, chậm như rùa là tự động nhận thua. Ba, hai, một, ra bài!”

Cô bị ép đánh ra một quân: “Ngũ đồng.”

“Trung!”

“Cán!”

“…”

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Bài trong tay Mặc Thiên còn chưa kịp ghép nhóm xong, mà đã ba vòng xoay qua.

Đến lượt Mạnh Thanh Sơn —

Anh ta bịch một phát đẩy bài ra:

“Ù rồi!”

Mặc Thiên: “???”

Vừa rồi… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Back
Top Bottom