Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 450: Chương 450



Người phụ nữ trẻ dĩ nhiên không thể tỉnh lại.

Bởi vì hồn phách của cô ta đang nằm trong tay của Kiều Kỳ Duệ.

Mặc Thiên cũng đã kiệt sức, không thể làm gì để cứu lại hồn phách của cô gái kia.

Cô nhớ lại…

Lúc bảo ông nội Sở đi tìm cháu gái, nàng đã gieo một quẻ.

Quẻ tượng: Hạ hạ ký – đại hung.

Không ngoài dự đoán, nàng gặp được cô gái này thì đúng là… đại họa!

Sở Hằng Phú và Sở Dương, một trái một phải dìu đỡ Sở Sở.

Gọi tên cô không ngừng, đầy căng thẳng và lo lắng.

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn Sở Dương.

Giọng cô mang theo chút âm trầm, “Hai người tìm được cô ta từ bao giờ?”

Sở Dương ngập ngừng mấy giây.

Nhìn quanh một lượt.

Hết nhìn chị gái đang hôn mê, lại nhìn vị đại sư mà mình vẫn tin tưởng.

Trên mặt hiện lên nét do dự, khó xử rõ ràng.

Hắn há miệng, cuối cùng vẫn trả lời Mặc Thiên:

“Bọn tôi tìm được chị ấy từ mồng sáu Tết. Nhưng đại sư nói không được để chị xuất hiện trước mặt người, nên bọn em cũng không dám nói với cô.”

Mặc Thiên: “…Vậy thì đừng để tôi thấy thật chứ!”

Cô muốn hộc m.á.u tại chỗ luôn rồi!

Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, bắt đầu quan sát kỹ người phụ nữ tên là Sở Sở kia.

Thì ra, mệnh cách người này quá cứng, không chỉ khắc cô, mà còn xung khắc cả với nhà họ Cố…

Thời điểm nhà họ Cố đang vượng, gặp cô ta là xui rủi.

Huống chi giờ nhà họ Cố đang trên đà suy thoái…

Mặc Thiên khẽ thở dài.

Bờ vai nhỏ bé khẽ sụp xuống.

Mệnh a…

Đây chính là mệnh số…

Nhân viên cấp cứu cuối cùng cũng chen vào được.

Từng người bị thương đều được khiêng đi.

Khi Kiều Kỳ Duệ ngồi xe lăn được đẩy đi,

Hắn liếc mắt khinh miệt nhìn Mặc Thiên một cái.

Tay hắn sờ lên miếng ngọc thạch màu xanh đậm đeo ở cổ, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý.

Mặc Thiên hiểu rất rõ —

Bên trong đó là hồn phách của Sở Sở.

Kiều Kỳ Duệ đang cảnh cáo cô: Muốn mạng cô ta không?

Mặc Thiên giận đến dậm chân.

Rõ ràng là khắc tinh, vậy mà cô còn phải liều mạng bảo vệ!

Nhận thức này đủ để khiến cô muốn đập đầu vào tường rồi.

Sở Sở cũng được đưa đi.

Sở Hằng Phú và Sở Dương không còn thời gian nói thêm với Mặc Thiên.

Chủ yếu là… cũng không biết có nên trách việc Sở Sở bị thương lên đầu cô không.

Hai ông cháu chỉ đành đi theo đến bệnh viện.

Mọi chuyện còn lại, giao cho cảnh sát…

Đội cứu thương rời đi, tiếng còi hú dần khuất xa.

Mặc Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng n.g.ự.c lại đau hơn.

Dù vậy, cô vẫn không thể rời đi.

Người nhà họ Kiều vây chặt lấy nàng.

Tư thế như thể sắp liều mạng.

“Cô đừng hòng rời đi, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi! Có gì, để cô nói với cảnh sát!”

“Xem lần này ai dám bao che cô, để cô tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

“Nhà họ Cố các người không chỉ có cô là giống sâu mọt, ai cũng không phải thứ tốt! Hai thằng nhóc kia cũng cùng lên đồn cảnh sát luôn!”

Nhà họ Kiều là gia tộc lớn như vậy.

Bao đời qua, chưa từng có ai dám giẫm lên thể diện của họ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vậy mà hôm nay —

Cụ ông nhà họ Kiều bị thương nặng, đại thiếu gia thì bất tỉnh nhân sự, còn khiến cả tiểu thư nhà họ Sở vừa tìm về bị thương!

Nhà họ Cố đúng là gan to bằng trời.

Một phát đắc tội cả hai đại gia tộc!

Nhưng mặc cho họ chửi thế nào,

Mặc Thiên vẫn giữ nguyên sắc mặt.

Trừ việc hơi tái đi một chút, nàng không có lấy một chút hoảng loạn, tự trách hay lo sợ nào.

Cô hoàn toàn không để tâm đến những lời cáo buộc kia.

Tai trái nghe vào, tai phải lọt ra.

Cô liếc xéo đám người kia, thờ ơ mỉm cười:

“Ngốc, nhà mình c.h.ế.t kiểu gì còn chẳng biết.”

Cái gì gọi là đổ dầu vào lửa?

Chính là hành vi của Mặc Thiên hiện tại.

Người nhà họ Kiều không thèm giữ hình tượng nữa.

Chỉ muốn nhào đến xé nát miệng cô!

Tất nhiên, người nhà họ Cố cũng không phải loại dễ bị bắt nạt.

Hai bên lập tức xông vào nhau!

Lần này thật sự là đánh nhau luôn rồi!

Còn người vui nhất ở hiện trường?

Chính là đám phóng viên!

Từng người như ong chăm chỉ, chạy khắp nơi ghi hình.

Máy quay cực kỳ nhẹ tay, đưa đến đâu lia đến đó.

Trận đại kịch này, còn lâu mới hạ màn.

Bệnh viện tư nhân Kinh Hoa.

Nơi vốn là tụ điểm lui tới của giới hào môn thủ đô,

Hôm nay lại càng náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Ngay cả viện trưởng cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào lớn như vậy:

Chủ tịch đời trước của nhà họ Kiều, chủ tịch hiện tại, cả đại tiểu thư nhà họ Sở, tất cả đều nhập viện!

Nhưng mà —

Không cứu được ai cả!

Toàn bộ bác sĩ trong viện bị gọi về gấp.

Hết hội chẩn này đến hội chẩn khác được tổ chức.

Nhưng nguyên nhân bệnh — không tìm ra!

Mọi xét nghiệm đều đã làm.

Nhưng chẳng ai tỉnh lại!

Viện trưởng căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa, suýt chút nữa cũng ngất theo luôn!

Lúc này, mạng xã hội lại nổ tung lần nữa.

Dạo gần đây, đề tài “Tiểu thư thứ bảy nhà họ Cố là giống sâu mọt trời sinh” vốn đã hạ nhiệt.

Không ngờ, lần này cô ta lại chơi lớn!

Ngay tại tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Kiều, đập tiệc, ba người nhập viện!

“Tôi nói từ trước rồi, con bé thứ bảy này không bình thường, chẳng ai tin, giờ chuyện tới nước này rồi mà cảnh sát vẫn không điều tra nghiêm túc!”

“Không cần nói đâu, nhà họ Cố là loại người nào? Ai dám động vào họ thì khỏi sống trong ngành!”

“Có tiền là muốn làm gì cũng được sao?!”

“Chưa chắc đâu, lần này đối phương cũng có tiền, mà là hai nhà giàu!”

Dân mạng phẫn nộ, ai nấy đều đưa ra ý kiến.

Chỉ có một điểm chung:

Không một ai đứng về phía Mặc Thiên.

Sức nóng của vụ việc lên đến đỉnh điểm chưa từng có.

Dù đã hơn hai, ba giờ sáng, từ khóa liên quan vẫn lấp lánh ký hiệu 【爆】 – nóng hổi.

Câu chuyện ngày càng bị bẻ lái.

Từ việc “trong nhà có một đứa con gái hư”, biến thành “nhà họ Cố quan hệ mờ ám với quan chức, không coi dân thường ra gì, để mặc Mặc Thiên lấy mạng người dân tế thần”.

Nghe chẳng khác gì chuyện kỳ quái ly kỳ.

Nếu ở thời cổ đại, với danh tiếng hiện tại của Mặc Thiên, e là nàng đã bị treo lên cổng thành, phơi nắng suốt 81 ngày, để dân chúng hả giận…

Còn Mặc Thiên, trong đồn cảnh sát, chẳng biết gì cả.

Ngoan ngoãn hoàn tất lời khai.

Đến tận sáng sớm, cô mới được thả ra.

Khi Mặc Thiên khoác chiếc túi nhỏ bước ra khỏi cổng đồn, bầu trời đã sáng rỡ.

Ánh nắng đổ xuống, vạn vật bừng tỉnh.

À không—

Con người thì bừng bừng lửa giận.

Chỉ thấy trước cổng đồn cảnh sát, đậu kín một hàng xe sang, đến cả triển lãm xe cũng chưa chắc tụ hội đủ những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn dát vàng thế này…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 451: Chương 451



Vừa bước ra khỏi đồn công an, Mặc Thiên liền thấy một đoàn họ hàng dài dằng dặc của nhà họ Cố kéo đến.

Cả đám cổ đông và đối tác của tập đoàn Cố Thị cũng có mặt.

Dẫn đầu không ai khác chính là bà Cố lão phu nhân - Cố Ngọc Uyên, người phản đối Mặc Thiên kịch liệt nhất.

Bên phía Mặc Thiên chỉ có hai người: Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình. Hai anh em đã đứng chắn trước cô từ sớm.

Hai bên giáp mặt nhau, không khí như sắp có trận cuồng phong đổ m.á.u đến nơi.

Cố Ngọc Uyên liếc xéo hai anh em. Bà hừ lạnh, giơ tập tài liệu trong tay ném thẳng về phía Mặc Thiên đang đứng giữa họ.

“Cháu làm chuyện tốt lắm đấy! Có biết không, vừa mở phiên giao dịch sáng nay là cổ phiếu nhà họ Cố sàn hết rồi!”

Cố Thị là tập đoàn lớn, hệ thống chi nhánh trải rộng, bao nhiêu năm vững vàng trên thương trường, sóng gió nào chưa từng thấy.

Thế mà cái hot search tối qua lại trực tiếp làm người ta mất sạch niềm tin vào Cố Thị.

Cả hệ thống kinh doanh của tập đoàn gần như sụp đổ hoàn toàn.

Mới một buổi sáng thôi, thiệt hại đã lên đến hơn ngàn tỷ, tưởng chơi chắc?

Thế nên đám họ hàng nhà họ Cố, vốn không tìm được Mặc Thiên suốt mấy ngày, nay tụ hết trước cửa đồn công an.

Mặc Thiên đứng giữa hai anh em như lọt thỏm trong chữ U – trũng hẳn xuống.

Cô nhận lấy tập tài liệu, chậm rãi lật xem.

Trong đó có mấy trang giấy, chữ thì đọc chẳng hiểu, chỉ thấy một loạt đường xanh xanh chúi xuống như người ta nhảy lầu.

Mặc Thiên chớp mắt nhìn vài giây rồi đóng lại, đưa trả bà lão:

“Không hiểu, bà đọc đi.”

Cố Ngọc Uyên: “!!!”

Gương mặt bà lập tức vặn vẹo, giận đến mức chỉ thiếu điều chửi thề ra thôi.

Bà nghiến răng ken két: “Cháu có biết sáng nay nhà họ Cố mất bao nhiêu tiền không! Hơn một ngàn tỷ đấy! Cháu có khái niệm không hả!”

Dĩ nhiên là Mặc Thiên không có khái niệm.

Nếu nói với cô là số tiền đó có thể xây cả ngàn ngôi đạo quán, chắc cô còn dễ hiểu hơn.

Nhưng hiển nhiên là Cố lão phu nhân không thể nào hiểu được kiểu logic đó.

Bà vừa dứt lời, “đội quân tiếp viện” phía sau cũng kéo đến.

Chỉ thấy đám chú bác anh em họ khác của nhà họ Cố kéo áo khoác, đeo kính râm bóng loáng, điếu thuốc ngậm miệng, khí thế hung hăng tiến về phía Mặc Thiên.

Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình lập tức kéo cô lui ra sau.

Hai người đàn ông cao lớn đứng chắn trước, hoàn toàn che khuất Mặc Thiên, chẳng thấy đâu cái bóng.

Cố Hoằng Thâm mặt vẫn tỉnh bơ, dù là đối với bề trên cũng giữ thái độ khá lễ độ:

“Các chú có chuyện thì về nhà nói. Hơn nữa bên công an cũng đã xác minh chuyện này không liên quan đến Mặc Thiên, sao lại đổ hết lên đầu con bé?”

Một ông chú nổi đóa:

“Cố Hoằng Thâm, anh là người nắm quyền ở tập đoàn, quản cả công ty lớn như thế, xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này, chúng tôi còn chưa tính sổ với anh, anh lại còn bênh vực con bé!”

“Chuyện này vốn không thuộc thẩm quyền công an. Em gái anh có quỷ khí hay không trong lòng anh tự hiểu chứ? Giao Mặc Thiên ra đây, chúng tôi cũng không làm gì, chỉ tìm đại sư xem giúp một quẻ thôi!”

“Anh đừng cứ khăng khăng che chở em gái nữa, ai cũng nói có vấn đề, chỉ mỗi nhà anh nói không sao, chẳng lẽ không tự soi lại bản thân có vấn đề à?”

Một đám người lớn, chẳng ai nể mặt tổng giám đốc Cố Thị lấy một chút.

Dù sao thì cổ đông cũng có quyền bãi miễn chức vụ, cái ghế đó không phải anh ngồi mãi được.

Trước giờ cả nhà đồng lòng ủng hộ Cố Hoằng Thâm, vì anh giỏi kiếm tiền, cả nhà tìm không ra ai có đầu óc kinh doanh như anh.

Nhưng bây giờ thì khác.

Có một “tai họa ngầm” như Mặc Thiên bên cạnh, có giỏi kiếm bao nhiêu tiền cũng bị cô làm thâm hụt hết.

Từ đời ông nội Cố Chấn Hồng, nhà họ Cố đã đông con cháu.

Lúc này, trước mặt Cố Hoằng Thâm đứng sừng sững cả chục ông chú.

Nhưng anh chẳng có tí gì gọi là sợ hãi.

Anh nhẹ nhàng xắn tay áo vest, giọng bình tĩnh đến lạ:

“Các chú muốn tìm đại sư thì cứ đi, nhưng ông ta nói gì thì nói, nhà tôi cũng không giao Mặc Thiên ra. Hôm nay, tôi cũng không để bất cứ ai đưa em ấy đi đâu cả.”

Lập trường rõ ràng.

Cả đám họ hàng nhà họ Cố tức đến mức chống nạnh trợn mắt.

Một bên không chịu giao người, một bên không chịu buông tha, cứ thế giằng co.

Trong khi đó, Mặc Thiên – người đứng sau lưng hai anh trai – cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ló đầu ra, ngước nhìn Cố Hoằng Thâm:

“Hôm nay nhà họ Cố mất nhiều tiền lắm hả?”

Cố Hoằng Thâm chưa đoán được ý đồ của cô, nhưng phản ứng đầu tiên chính là — cô mở miệng là không có gì tốt cả…

Anh lập tức đưa tay đè đầu cô xuống, ra hiệu:

“Đừng nói gì hết, ngoan ngoãn đứng yên phía sau.”

Nhưng đôi mắt Mặc Thiên long lanh, cô lại chui ra tiếp:

“Vậy mai còn mất tiền không?”

Câu hỏi vừa thốt ra, trên mặt cô còn hiện lên vẻ… vui vẻ kỳ lạ.

Đám họ hàng vừa nghe, suýt thì tức chết:

“Con nhóc này! Nhà họ Cố mất tiền mày vui lắm à! Mày có biết bao giờ mới kiếm lại được số đó không!”

Họ dĩ nhiên không hiểu tại sao Mặc Thiên lại cười.

Nhưng cô thì hiểu.

Nhà họ Cố càng mất tiền, càng không nhanh sụp đổ.

Cô sẽ có thêm thời gian để bảo vệ vận mệnh cho cái nhà này.

Mặc Thiên nhìn lướt qua đám gọi là “trưởng bối”, chẳng buồn giải thích với mấy kẻ ngu ngốc.

Cô quay người, tay trái kéo Cố Hoằng Thâm, tay phải kéo Cố Thiếu Đình, đi thẳng về phía bãi đậu xe.

“Đi thôi, mình về nhà.”

Thái độ coi trời bằng vung đó khiến cho mấy ông chú từ số Hai đến số Tám tức đỏ mặt.

Vài người định nhào tới giữ Mặc Thiên lại:

“Đứng lại! Hôm nay phải nói cho rõ ràng!”

Nhưng còn chưa kịp chạm vào người cô.

Mặc Thiên đã dừng bước.

Cô quay đầu lại, cười gian một cái:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tôi là loại gieo họa đấy, các người chắc chắn muốn chạm vào tôi sao?”

Mọi người: “……”

Cả đám họ hàng nhà họ Cố đồng loạt khựng tay.

Trước kia, ai nói chuyện không đúng với Mặc Thiên thì chỉ gặp rắc rối nhỏ.

Nhưng gần đây, đụng đến cô thì xui đến mức… mất mạng luôn cơ mà.

Ai dám nữa chứ!

Mấy người giàu nứt đố đổ vách nhà họ Cố lúc nãy còn hùng hổ.

Giờ tay vẫn giơ giữa không trung, mà không ai dám nhúc nhích.

Chỉ là…

Lần này Mặc Thiên cũng không nhúc nhích nữa.

Giống như đồ chơi hết pin, cô đột nhiên đứng đờ tại chỗ mấy giây, rồi từ từ… ngã thẳng về phía sau.
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 452: Chương 452



Ba nhà quyền quý, bốn người bị thương.

Tất cả đều nằm viện cùng một chỗ.

Khung cảnh đó khiến người ta vừa nhìn đã rợn cả da gà, viện trưởng cũng vì chuyện này mà ăn không ngon, ngủ không yên, suốt ngày thở dài sầu não.

May mà đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng có người tỉnh lại.

Lão gia nhà họ Kiều - Kiều Kỳ Duệ tỉnh lại trong cơn mê.

Khoảnh khắc ấy như thể thổi lại sinh khí cho cả bệnh viện.

Kiều Kỳ Duệ sắc mặt tái nhợt, rõ ràng còn rất yếu, nhưng lời lẽ đã rõ ràng, tinh thần cũng tỉnh táo.

Kiều Hạc và Giang Chi Vân nghe tin lão gia tỉnh, lập tức vào phòng bệnh thăm nom.

Vừa thấy hai mẹ con họ, Kiều Kỳ Duệ đã hỏi ngay:

“An Khang tỉnh chưa? Sở Sở có bị thương không?”

Hai mẹ con liếc nhìn nhau, chỉ khẽ lắc đầu:

“Vẫn chưa, ông nội đừng lo, họ sẽ sớm tỉnh thôi.”

Kiều Kỳ Duệ hít sâu một hơi, mất tinh thần khoát tay:

“A Hạc, con đừng tưởng ông không biết gì cả!”

“Mấy lời đồn trên mạng, ông đều nghe rồi! Trước kia ông không tin, ai mà ngờ, con bé đó… đúng là điên thật!”

Vừa nhắc đến Mặc Thiên, ông còn run rẩy cả tay chân vì ám ảnh.

Giang Chi Vân mắt đỏ hoe.

Bóng ma ba năm hôn mê trước đó của Kiều An Khang vẫn chưa tan, giờ lại tái diễn.

Hai mẹ con không dám kể thêm với ông, sợ ông tức giận.

Họ chỉ thăm một lát rồi rời khỏi phòng bệnh.

Đi đến chỗ vắng người, Giang Chi Vân lập tức mắng con trai một trận.

Kiều Hạc ngoan ngoãn nghe mắng, không cãi lời.

Sau khi mắng xong, bà còn trừng mắt lườm anh một cái, hiểu rõ tính con trai mình không phải loại dễ quản.

Bà nói thì cứ nói, còn thằng con thì làm gì lại là chuyện khác.

Giang Chi Vân đ.â.m một cái vào vai anh, lạnh lùng cảnh cáo:

“Chưa điều tra rõ ràng, con không được gặp Mặc Thiên! Phải giữ khoảng cách, nghe rõ chưa?”

Kiều Hạc mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

“Nơi này khác xưa rồi, anh nên tự lo cho mình, cẩn thận tính mạng.”

“Ông và bà nội Kiều không có duyên phu thê.”

“Nơi này là đất phong thủy, nhưng căn nhà là âm trạch.”

Từng lời từng chữ của Mặc Thiên, dường như đều đã ứng nghiệm.

Với đầu óc của cô ấy, chẳng lẽ ngay từ mấy tháng trước đã bắt đầu bày cục cho mọi chuyện sau này?

Kiều Hạc nhớ lại từng chuyện xảy ra gần đây, lông mày nhíu chặt, rơi vào trầm tư.

Rất lâu sau.

Lâu đến mức chân anh tê dại.

Diệp Phi bất ngờ chạy từ cuối hành lang đến.

Vượt qua một hàng dài vệ sĩ, anh ta lao thẳng đến Kiều Hạc, ghé sát tai nói nhỏ:

“Thiếu gia, cô Mặc sau khi rời khỏi đồn cảnh sát cũng đột nhiên hôn mê.”

“Hôn mê luôn?”

Kiều Hạc lặp lại, bóp sống mũi đầy khó xử.

Một lúc sau, anh nhanh chóng phân phó:

“Bây giờ cậu về nhà, đem Tiểu Hắc cô cô và 17 bài vị sư tổ Mặc Thiên đến bệnh viện.”

“Bằng mọi giá phải thắp hương trong phòng bệnh của cô ấy.”

“Còn nữa, gọi La Dương đến, không được rời khỏi phòng bệnh nửa bước.”

Nói xong, anh lấy ra lá bùa hộ thân Mặc Thiên từng đưa, dặn:

“Cái này cũng để bên cạnh cô ấy.”

Lúc này Kiều Hạc đã không còn biết cách nào bảo vệ Mặc Thiên nữa, chỉ có thể gom hết mọi biện pháp có thể nghĩ ra.

Diệp Phi ghi nhớ từng lời, nhưng vẫn không lập tức rời đi.

Anh ta do dự một hồi rồi hỏi:

“Thiếu gia, cậu không nghi ngờ cô Mặc sao?”

Kiều Hạc không trả lời, chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ:

“Đi mau.”

Những gì Kiều Hạc nghĩ đến, nhà họ Cố cũng nghĩ đến.

Thuê cả vạn vệ sĩ, có khi không bằng thỉnh một vị cao nhân…

Vì vậy, cả đội điều tra đặc biệt, ai có thể rời văn phòng là mang hết đến bệnh viện, kể cả tội phạm cũng không tha.

Chỉ thấy La Dương, Vu Tôn, Lục Liễu ngồi thành hàng ngang, ba anh em nhà họ Cố đứng đối diện, cũng thành hàng.

Trông y hệt một phiên xử trong phim hình sự.

Cố Thiếu Đình lần thứ N hỏi La Dương:

“La đội, Mặc Thiên thật sự không bị dính chiêu gì à? Sao vẫn chưa tỉnh?”

La Dương thở dài thườn thượt:

“Cố đội, tôi nói đến mấy chục lần rồi…”

“Anh nói là ‘có lẽ không dính chiêu’.” Cố Thiếu Đình nhấn mạnh.

La Dương há miệng, cạn lời:

“Thì anh có hỏi lại mấy lần nữa tôi cũng chỉ có câu đấy! Theo khả năng của tôi thì chỉ thấy là cô ấy bị tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, nhưng không loại trừ có điều gì đó tôi không nhìn ra được.”

Lời La Dương nói vẫn rất cẩn trọng.

Thế giới này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Ngay cả Mặc Thiên tài giỏi vậy mà còn gặp cao thủ không đỡ nổi.

Nói gì đến anh – một cảnh sát bình thường.

Nói đến đây, ánh mắt của ba anh em nhà họ Cố lạnh băng, phóng sang.

Lúc này chỉ có ba người – anh cả, anh hai và anh năm, ông cụ Cố đang trấn giữ phía sau.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng ba người đàn ông cao lớn ấy đứng một chỗ thôi cũng đã tạo ra áp lực như có ba mươi người.

Họ đứng trước mặt La Dương, gần như che hết đèn trần, cảm giác đè nén đến ngạt thở.

La Dương co rụt cổ, liếc trái liếc phải, nhìn hai người bên cạnh – một ông già, một ông già… rỡ.

“Ê, hai người thấy sao?”

Lục Liễu khoanh tay, mặt đầy bất mãn:

“Tôi thấy cô ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi— Ọe—”

Anh ta còn chưa nói hết câu, bùa xác thối trên người lại phản ứng.

Anh ta lập tức nôn khan, sửa lời:

“Tôi thấy đại sư Mặc Thiên sống lâu trăm tuổi!”

Cũng lạ thật.

Vừa đổi lời, mùi xác thối kia liền nhạt đi.

Lục Liễu nhìn cô gái nằm bất động trên giường, tức đến vỗ n.g.ự.c liên tục:

“Con nhãi này, làm ma cũng không để người khác yên!”

Ba anh em nhà họ Cố dĩ nhiên nhìn ra sự chống chế trong lời nói của anh ta.

Chuyển ánh mắt sang lão Vu Tôn.

Vu Tôn chậm rãi vuốt râu, dựa lưng vào ghế, ánh mắt hờ hững nhìn Mặc Thiên nằm trên giường, nhàn nhạt nói một câu:

“Căng thẳng gì chứ, tiểu tổ tông nhà mấy cậu, Diêm Vương cũng không dám thu đâu.”

Ba anh em nhà họ Cố: “…”

Nghe có vẻ tào lao thật đấy, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn hẳn…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 453: Chương 453



Đòn công kích phép thuật mà nhà họ Cố và Kiều Hạc lo sợ mãi chẳng thấy xuất hiện.

Thế nhưng, đòn công kích vật lý từ các gia tộc lớn thì đến sớm vô cùng.

Những ngày gần đây, trên mạng rộ lên làn sóng chỉ trích Mặc Thiên, khiến nhiều người vốn không định tham gia cũng hùa theo.

Các gia đình có người đang nằm viện lần này cũng không ngoại lệ, trực tiếp kéo nhau đến tận phòng bệnh của Mặc Thiên để làm ầm lên.

Mặc Thiên vẫn chưa tỉnh lại, cứ nằm yên trong giấc ngủ mê man, mặc cho tiếng la hét bên ngoài chói tai đến mức nào cũng không khiến cô tỉnh lại.

Nhà họ Kiều là người xông lên đầu tiên, lập tức chất vấn Tô Như Lan:

“Cố phu nhân, con gái bà gây ra chuyện lớn như vậy, các người tính im lặng mãi sao? Cô ta là có thù riêng với ai, hay là đang điên lên tấn công loạn xạ vậy?”

“Trên mạng bùng nổ đủ thứ chuyện, nhà các người không ai ra mặt giải thích. Lúc trước hại mấy người bình thường đã là quá đáng, giờ ngay cả lão gia nhà họ Kiều và nhà họ Sở cũng bị vạ lây, các người tưởng không ai tìm được bằng chứng thì muốn làm gì làm chắc?”

“Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng hòng yên chuyện! Cái vòng giao du ở thủ đô có lớn bao nhiêu chăng nữa, cũng chưa từng thấy ai dám đạp lên đầu mấy nhà lớn mà đi như cô ta!”

“Anh Kiều nhà tôi còn đang hôn mê bất tỉnh, đừng để con gái bà giả c.h.ế.t ở đó! Mau tỉnh dậy, cứu người đi chứ!”

Cả hành lang tầng bảy của bệnh viện bị chen kín người.

Bảo vệ nhà họ Cố không dám động tay, chỉ cố sức chắn đám người đang định xông vào phòng bệnh.

Bác sĩ y tá thì rón rén đứng nép bên ngoài xem náo nhiệt.

“Thì ra những gì trên mạng nói là thật! Thất tiểu thư nhà họ Cố lại dính dáng đến từng đó chuyện! Trước giờ còn tưởng cô ta chỉ như đụng phải bông gòn, ai ngờ lần này là đụng phải tấm thép rồi!”

“Cô ta rốt cuộc là thứ gì vậy? Cảm giác tà khí không bình thường, liếc mắt một cái cũng đủ làm người ta mất mạng ấy chứ!”

“Chuẩn luôn! Mấy nhà lớn phải liên thủ lại mới dám gây chuyện, chứ ai dám một mình đụng đến cô ta, chỉ cần cô ta muốn, không khéo mạng cũng không giữ nổi!”

Các y tá thì thầm bàn tán.

Phía nhà báo đi cùng Trần Kiến Nghiệp cũng không chịu thua, truyền hình trực tiếp cảnh các gia tộc lớn đang đấu khẩu dữ dội, khí thế y như sáu phái bao vây Quang Minh Đỉnh vậy.

Lúc này trong phòng chỉ có Tô Như Lan và Cố Hoằng Thâm.

Cố Hoằng Thâm đứng chặn ngay cửa, ánh mắt lạnh tanh, sát khí lẫm liệt, cứ như chỉ cần ai dám bước thêm một bước là bị chặt gãy chân tại chỗ.

Anh quét mắt nhìn từng người đang ầm ĩ trước mặt, nhướng mày hỏi:

“Các người muốn đối đầu với nhà họ Cố à?”

Nhà họ Kiều bình thường đã thích cà khịa người nhà, huống chi là với người ngoài.

“Là Thất tiểu thư nhà anh ra tay trước đấy nhé! Các người cũng đừng quá đáng! Để chúng tôi gặp Mặc Thiên đi, ngủ mê hay giả vờ phải để chúng tôi nhìn tận mắt mới biết! Nhỡ cô ta đang tỉnh, thì tất cả mọi người trong bệnh viện này đều gặp nguy hiểm!”

Cố Hoằng Thâm cười lạnh:

“Chuyện hôm đó đến giờ vẫn chưa rõ ràng. Bây giờ chỉ có chú Kiều và em tôi đang hôn mê, tôi ngược lại còn nghi ngờ có người ra tay hại em tôi nữa kia!”

“Hại nổi em anh á? Cô ta có bản lĩnh cỡ nào chứ! Giết người còn không thấy m.á.u cơ mà!”

“Thế mà anh vẫn còn cái mồm la lối được đấy.”

“Anh, anh… nhà họ Cố các người chẳng ra gì cả!”

Mấy người nhà họ Kiều bị Cố Hoằng Thâm mắng đến đỏ mặt.

Hai bên tuy đấu khẩu kịch liệt, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, chưa ai động tay.

Tô Như Lan nhìn đám bạn cũ trước kia từng gọi Mặc Thiên là “đại sư” một cách cung kính, giờ lại quay ra chỉ trích cô, lòng bà đau nhói vì thương con.

Không ai trong bệnh viện dám ra mặt ngăn cản, vì chẳng ai trong đám người gây sự này là người họ dám đắc tội.

Thật ra, Sở Hằng Phú và Sở Dương vốn chẳng định đến gây chuyện, mà là bị ép buộc kéo tới.

Đám người còn lại cứ liên tục yêu cầu nhà họ Cố phải đưa ra lời giải thích.

Tô Như Lan bước ra, cố gắng giải thích:

“Các vị nghe tôi nói đã. Con gái tôi đúng là mấy ngày nay vẫn chưa tỉnh lại. Đợi nó tỉnh, tôi nhất định sẽ hỏi rõ mọi chuyện, xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ thêm một chút.”

“Chờ nó tỉnh rồi thì có ai chịu trách nhiệm chắc! Bây giờ chúng tôi muốn kiểm tra xem nó có thật sự hôn mê không! Nếu đúng là hôn mê, thì phải trói lại, tuyệt đối không được để cô ta tự do!”

“Đúng đấy! Không được thả rông cô ta nữa!”

“Trói lại! Không thì giao cho cảnh sát! Cô ta mà còn nằm đây, chính là tai họa!”

Tiếng chửi bới trong đám đông vang lên không dứt.

Tô Như Lan còn đang cố giải thích.

Thì chẳng biết ai trong đám đông ném thẳng một vật về phía bà.

Vật đó bay cực nhanh, khoảng cách lại gần, còn nhanh hơn cả chớp mắt, nhắm thẳng vào trán Tô Như Lan.

Cố Hoằng Thâm đã phản ứng nhanh đến mức có thể gọi là phản xạ chiến đấu, vừa thấy có bóng đen lướt qua là lao người chắn. Nhưng vẫn không kịp.

Một chai thuốc bằng thủy tinh trong suốt choang một tiếng, đập trúng trán Tô Như Lan, vỡ tan tành.

Trán bà lập tức bị rạch mấy đường, m.á.u chảy ròng ròng.

Cố Hoằng Thâm lập tức nổi trận lôi đình.

Kéo mạnh mẹ về phía sau, rồi không nói không rằng lao vào đám đông trước mặt.

Không quan tâm ai ném chai, cũng chẳng cần biết người đó là vãn bối hay trưởng bối, dù sao thì hôm nay ai khiến mẹ anh bị thương, thì người đó không xong với anh.

Tiếng hét hoảng vang khắp hành lang.

Cú đ.ấ.m của Cố Hoằng Thâm chẳng nhẹ nhàng gì, có lực có gió, bị trúng thì nhẹ thì sưng tấy, nặng thì gãy xương.

Người của các gia tộc lớn lập tức lùi lại.

Đám vệ sĩ ào ra bảo vệ chủ nhân.

Cố Hoằng Thâm chẳng mấy chốc hạ gục mấy tên.

Nhưng dù sao anh cũng không thể một mình đấu lại cả đám.

Hôm nay có bốn gia tộc đến, mỗi nhà mang theo cả đội vệ sĩ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bảo vệ nhà họ Cố cũng bị giữ chân.

Tô Như Lan m.á.u trên mặt nhỏ xuống theo gò má trắng bệch, bà chạy vào phòng lấy mấy tờ khăn giấy lau.

Tô Như Lan vừa bị thương, mặt Cố Hoằng Thâm liền đen như than, cả người như vừa bước ra từ chiến trường, khí thế như có thể quật ngã cả đội đặc nhiệm.

Đám người phía sau cuối cùng cũng chịu im lặng.

Lúc này, có người hiểu chuyện đứng ra đề nghị:

“Nếu đã không cho chúng tôi gặp người, vậy thì hỏi thử ý kiến của mấy vị đại sư xem thế nào!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 454: Chương 454



Cả nhóm ùa vào phòng bệnh, căn phòng chật chội bị người đông chen chúc đến rối tung rối mù.

Buổi tụ họp gia đình chuyển sang “canh giữ” Mặc Thiên trong phòng bệnh, khiến ai nấy đều khó chịu.

Mặc Thiên thì ngoan ngoãn nằm trên giường, da trắng mịn hồng hào, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người đang ốm.

Tô Như Lan ngồi bên giường, chống cằm nhìn chằm chằm:

“Thiên Thiên sao lạ thế nhỉ? Dù tam thúc nhà họ Kiều có không ra gì, nhưng ông nội Kiều, chú Kiều đối xử với con bé cũng không tệ, sao lại quậy banh tiệc sinh nhật ông nội Kiều chứ? Lẽ nào là hiểu lầm?”

Tô Như Lan từ khi nghe chuyện đến giờ vẫn không hiểu nổi.

Bình thường Mặc Thiên có bao giờ nói xấu ông nội Kiều đâu.

Cố Tinh Thần càng không hiểu.

Cậu ta ngồi trên ghế, ôm Tiểu Hắc mà v**t v*, từ đuôi lên đầu, vuốt một hồi Tiểu Hắc xù hết cả lông.

Cậu vuốt, Tiểu Hắc l**m.

Một người một mèo, chiến đấu ngầm ngay giữa phòng.

Cố Bạch Dã thì trông như đang suy nghĩ dữ dội, nhưng nhìn mãi chẳng thấy ý tưởng nào lóe lên.

Ba mẹ con, mỗi người một kiểu, cùng bàn tán về chuỗi sự việc kỳ lạ vừa rồi.

Trong khi đó, mười bảy bài vị tổ sư đặt trong phòng… bắt đầu rục rịch.

“Tổ sư gia, hay là mình ra tín hiệu nhắc nhở tụi nhỏ chút đi?”

“Tổ sư đời mười hai đã thành thần, không nên dính vào chuyện phàm trần.”

“Nhưng mà Thiên Thiên đang muốn tạc kim thân cho tụi mình, xây dựng lại đạo quán đó! Một mình con bé cố gắng, mà cả nhà nó toàn kéo chân, vậy bao giờ đạo quán mới hưng thịnh đây?”

“…Ừm… thôi được rồi, nhắc nhẹ một chút vậy.”

Ngay lập tức, mười bảy bài vị bắt đầu va chạm, rung lắc, loạn cả lên trên chiếc bàn nhỏ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ba mẹ con nghe thấy tiếng động, giật nảy mình.

Cùng nhau nhìn chằm chằm vào bàn thờ.

“Gì thế? Mẹ ơi, là tổ sư gia của Thiên Thiên hiển linh à?”

“Trời đất, ma tu luyện thành tinh rồi hả?!”

Tổ sư đời mười bảy: “…”, làm thần tiên rồi vẫn bị chửi, cay!

Không đợi các vị tổ sư phản ứng, Tô Như Lan đã phang ngay cái tát lên đầu Cố Tinh Thần:

“Thằng ranh, đó là tổ sư gia hiển linh! Con nói cái gì vậy hả, mau lại đây quỳ lạy tổ sư gia!”

Nói xong, bà lôi cậu con út quỳ xuống, dập đầu “cốp cốp” ba cái thật vang.

Dập xong, Tô Như Lan đá cậu con đi chỗ khác, rồi tự mình quỳ xuống.

Rút ba cây nhang, c*m v** lư hương trước mặt, chắp tay kính cẩn:

“Chư vị tổ sư đạo quán, Thiên Thiên nhà con được chư vị phù hộ suốt bao năm, cả nhà con vô cùng cảm kích!”

“Tổ sư gia hiển linh, hôm nay con xin hỏi: Thiên Thiên có gặp nguy hiểm không? Khi nào thì tỉnh lại?”

Vừa dứt lời, mười bảy bài vị mỗi cái lắc một kiểu: cái nhún nhảy, cái lắc trái, cái gật gù, trông rối như canh hẹ.

Tô Như Lan nhìn đống đó mà mờ mịt.

Quay đầu nhìn hai thằng con, tụi nó cũng mặt đần ra, lắc đầu bó tay.

Bà lại hỏi lần nữa, giọng có phần lo lắng hơn:

“Tổ sư gia, là sao vậy? Con dốt nát quá, thật sự không hiểu nổi mấy tín hiệu này…”

Vừa dứt lời, trên trời các vị tổ sư cãi nhau loạn xạ:

“Đệ tử ta, để ta nói!”

“Ngươi là đệ tử ta! Còn nói gì nữa!”

“Các ngươi đều là hậu bối của ta! Lùi hết cho ta!”

Trên trời thì ầm ĩ, dưới đất thì “bùm bùm” rung bàn.

Ba mẹ con thấy cảnh đó mà lạnh cả sống lưng.

Tô Như Lan xụ vai:

“Ý là… ngay cả tổ sư gia cũng không biết Thiên Thiên có tỉnh lại không sao? Có mâu thuẫn à?”— “Có lẽ là bất đồng về thời gian tỉnh lại thôi! Nhưng chắc chắn con bé sẽ tỉnh! Mẹ yên tâm, Thiên Thiên phúc lớn mạng lớn, không sao đâu!”

“Đúng vậy, mà tổ sư lớn tuổi rồi, mắt kém, nói năng có thể cũng lệch chút thôi mà.”

Tổ sư đời mười bảy: “???”

Nghe vậy thì nhảy dựng, như bị dẫm lên than hồng, cả bài vị cứ chao đảo không đứng vững nổi.

Tô Như Lan chẳng hỏi được gì thêm, mà lòng lại càng rối bời.

Căng thẳng đến mức sắp khóc.

Đám tổ sư trên trời thì áy náy lắm.

“Đã nói rồi, để một người báo mộng là được, giờ dọa mẹ con bé sợ c.h.ế.t khiếp rồi!”

“Lần này để tổ sư đời mười bảy đi. Cậu còn trẻ, dễ đồng cảm với tụi nhỏ hơn.”

“Cố lên nha Tiểu Sài! Tương lai đạo quán trông cậy vào đệ đó!”

Lúc này, các bài vị dừng hết.

Tô Như Lan lại cung kính dập đầu ba cái nữa:

“Tổ sư gia, con chỉ xin hỏi thêm một câu cuối: Thiên Thiên có sao không? Con bé có tỉnh lại khỏe mạnh không?”

Lần này, không có bài vị nào lung tung nhảy múa.

Chỉ có bài vị nhỏ ở góc – “Sài Chân Nhân” – nhẹ nhàng nghiêng về phía trước.

Tô Như Lan mừng rỡ nhìn bài vị đó gật đầu, lại vái thêm ba cái:

“Cảm ơn tổ sư gia! Đợi Thiên Thiên tỉnh dậy, con nhất định đốt nhiều nhang hơn nữa cho các ngài!”

Bà không dám hỏi thêm.

Chỉ cắm hương vào lư hương rồi quay lại chỗ ngồi, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

“May mà Thiên Thiên bình an. Con bé mê man thế này, mà không rõ nguyên nhân gì, thiệt làm người ta lo lắng c.h.ế.t được.”

“Ừ, chỉ là không biết lúc nào mới tỉnh lại thôi.”

Cố Bạch Dã cũng phụ họa, hai mẹ con ngồi cạnh giường Mặc Thiên, vừa trông con bé vừa tán gẫu chuyện khác.

Lúc này, Cố Tinh Thần vẫn đang ôm mèo, tình cờ lướt thấy một tin nóng:

[Tiểu thư Cố gia bị ác linh nhập xác, hại người thân bạn bè hàng loạt]

Cậu ta nhìn nội dung, sắc mặt ngày càng khó coi.

Nhưng đọc kỹ lại… lại thấy, sao mà… cũng có lý?

Bởi mấy người xảy ra chuyện đều là sau khi nói chuyện với Mặc Thiên không lâu.

Như thể… bị ám lời vậy.

Cố Tinh Thần nhìn một lúc, đột nhiên nói với mẹ và anh trai:

“Này, có khi nào Thiên Thiên bị ác linh nhập xác thật nên mới ra tay với ông nội và chú Kiều không?”

“Bốp!”

Vừa dứt câu, bài vị “Sài Chân Nhân” ngửa ra sau lăn đùng.

Cả ba người trong phòng bệnh giật nảy, bật dậy.

Nhìn bài vị đó trân trân, không ai thốt nổi lời.

Một lúc sau, Tô Như Lan mới nghẹn ra ba chữ:

“Không thể nào…”

Lúc này, cả đống bài vị lại loạn cào cào, đánh nhau loạn xạ.

Bài vị của Sài Chân Nhân bị vết nứt cũ bung ra lần nữa.

Cậu bị đám tổ sư đuổi đánh, vừa chạy vừa gào:

“Không phải đâu! Là thằng nhóc đó nói ngu quá làm tôi tức chứ bộ!”

“Sao mày dám nói Thiên Thiên bị ác linh nhập xác hả?!”

“Não nó bị lừa đá à? Hay bị thủy triều cuốn? Hay heo gặm mất rồi?!”

Dù cậu ta có giải thích thế nào, cũng không tránh khỏi màn “tổng tẩn hội đồng”.

Đợi trận đòn xong xuôi, mười sáu bài vị còn lại lảo đảo ra hiệu cho ba mẹ con trong phòng.

Nhưng càng nhìn càng thấy rợn.

Bởi sắc mặt bài vị từ đỏ chuyển xanh, trắng sang xám, chẳng cái nào bình thường lại được nữa…

Mấy vị tổ sư: “Mệt rã rời… nghỉ nhảy disco chút…”

Cuối cùng, cả đám trộm liếc nhìn Mặc Thiên một cái, rồi nhanh như chớp chuồn hết.

Sài Chân Nhân: “Đồ đệ à, hẹn gặp lại sang năm nhé…”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 455: Chương 455



Cả nhóm ùa vào phòng bệnh, căn phòng chật chội bị người đông chen chúc đến rối tung rối mù.

Buổi tụ họp gia đình chuyển sang “canh giữ” Mặc Thiên trong phòng bệnh, khiến ai nấy đều khó chịu.

Mặc Thiên thì ngoan ngoãn nằm trên giường, da trắng mịn hồng hào, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người đang ốm.

Tô Như Lan ngồi bên giường, chống cằm nhìn chằm chằm:

“Thiên Thiên sao lạ thế nhỉ? Dù tam thúc nhà họ Kiều có không ra gì, nhưng ông nội Kiều, chú Kiều đối xử với con bé cũng không tệ, sao lại quậy banh tiệc sinh nhật ông nội Kiều chứ? Lẽ nào là hiểu lầm?”

Tô Như Lan từ khi nghe chuyện đến giờ vẫn không hiểu nổi.

Bình thường Mặc Thiên có bao giờ nói xấu ông nội Kiều đâu.

Cố Tinh Thần càng không hiểu.

Cậu ta ngồi trên ghế, ôm Tiểu Hắc mà v**t v*, từ đuôi lên đầu, vuốt một hồi Tiểu Hắc xù hết cả lông.

Cậu vuốt, Tiểu Hắc l**m.

Một người một mèo, chiến đấu ngầm ngay giữa phòng.

Cố Bạch Dã thì trông như đang suy nghĩ dữ dội, nhưng nhìn mãi chẳng thấy ý tưởng nào lóe lên.

Ba mẹ con, mỗi người một kiểu, cùng bàn tán về chuỗi sự việc kỳ lạ vừa rồi.

Trong khi đó, mười bảy bài vị tổ sư đặt trong phòng… bắt đầu rục rịch.

“Tổ sư gia, hay là mình ra tín hiệu nhắc nhở tụi nhỏ chút đi?”

“Tổ sư đời mười hai đã thành thần, không nên dính vào chuyện phàm trần.”

“Nhưng mà Thiên Thiên đang muốn tạc kim thân cho tụi mình, xây dựng lại đạo quán đó! Một mình con bé cố gắng, mà cả nhà nó toàn kéo chân, vậy bao giờ đạo quán mới hưng thịnh đây?”

“…Ừm… thôi được rồi, nhắc nhẹ một chút vậy.”

Ngay lập tức, mười bảy bài vị bắt đầu va chạm, rung lắc, loạn cả lên trên chiếc bàn nhỏ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ba mẹ con nghe thấy tiếng động, giật nảy mình.

Cùng nhau nhìn chằm chằm vào bàn thờ.

“Gì thế? Mẹ ơi, là tổ sư gia của Thiên Thiên hiển linh à?”

“Trời đất, ma tu luyện thành tinh rồi hả?!”

Tổ sư đời mười bảy: “…”, làm thần tiên rồi vẫn bị chửi, cay!

Không đợi các vị tổ sư phản ứng, Tô Như Lan đã phang ngay cái tát lên đầu Cố Tinh Thần:

“Thằng ranh, đó là tổ sư gia hiển linh! Con nói cái gì vậy hả, mau lại đây quỳ lạy tổ sư gia!”

Nói xong, bà lôi cậu con út quỳ xuống, dập đầu “cốp cốp” ba cái thật vang.

Dập xong, Tô Như Lan đá cậu con đi chỗ khác, rồi tự mình quỳ xuống.

Rút ba cây nhang, c*m v** lư hương trước mặt, chắp tay kính cẩn:

“Chư vị tổ sư đạo quán, Thiên Thiên nhà con được chư vị phù hộ suốt bao năm, cả nhà con vô cùng cảm kích!”

“Tổ sư gia hiển linh, hôm nay con xin hỏi: Thiên Thiên có gặp nguy hiểm không? Khi nào thì tỉnh lại?”

Vừa dứt lời, mười bảy bài vị mỗi cái lắc một kiểu: cái nhún nhảy, cái lắc trái, cái gật gù, trông rối như canh hẹ.

Tô Như Lan nhìn đống đó mà mờ mịt.

Quay đầu nhìn hai thằng con, tụi nó cũng mặt đần ra, lắc đầu bó tay.

Bà lại hỏi lần nữa, giọng có phần lo lắng hơn:

“Tổ sư gia, là sao vậy? Con dốt nát quá, thật sự không hiểu nổi mấy tín hiệu này…”

Vừa dứt lời, trên trời các vị tổ sư cãi nhau loạn xạ:

“Đệ tử ta, để ta nói!”

“Ngươi là đệ tử ta! Còn nói gì nữa!”

“Các ngươi đều là hậu bối của ta! Lùi hết cho ta!”

Trên trời thì ầm ĩ, dưới đất thì “bùm bùm” rung bàn.

Ba mẹ con thấy cảnh đó mà lạnh cả sống lưng.

Tô Như Lan xụ vai:

“Ý là… ngay cả tổ sư gia cũng không biết Thiên Thiên có tỉnh lại không sao? Có mâu thuẫn à?”— “Có lẽ là bất đồng về thời gian tỉnh lại thôi! Nhưng chắc chắn con bé sẽ tỉnh! Mẹ yên tâm, Thiên Thiên phúc lớn mạng lớn, không sao đâu!”

“Đúng vậy, mà tổ sư lớn tuổi rồi, mắt kém, nói năng có thể cũng lệch chút thôi mà.”

Tổ sư đời mười bảy: “???”

Nghe vậy thì nhảy dựng, như bị dẫm lên than hồng, cả bài vị cứ chao đảo không đứng vững nổi.

Tô Như Lan chẳng hỏi được gì thêm, mà lòng lại càng rối bời.

Căng thẳng đến mức sắp khóc.

Đám tổ sư trên trời thì áy náy lắm.

“Đã nói rồi, để một người báo mộng là được, giờ dọa mẹ con bé sợ c.h.ế.t khiếp rồi!”

“Lần này để tổ sư đời mười bảy đi. Cậu còn trẻ, dễ đồng cảm với tụi nhỏ hơn.”

“Cố lên nha Tiểu Sài! Tương lai đạo quán trông cậy vào đệ đó!”

Lúc này, các bài vị dừng hết.

Tô Như Lan lại cung kính dập đầu ba cái nữa:

“Tổ sư gia, con chỉ xin hỏi thêm một câu cuối: Thiên Thiên có sao không? Con bé có tỉnh lại khỏe mạnh không?”

Lần này, không có bài vị nào lung tung nhảy múa.

Chỉ có bài vị nhỏ ở góc – “Sài Chân Nhân” – nhẹ nhàng nghiêng về phía trước.

Tô Như Lan mừng rỡ nhìn bài vị đó gật đầu, lại vái thêm ba cái:

“Cảm ơn tổ sư gia! Đợi Thiên Thiên tỉnh dậy, con nhất định đốt nhiều nhang hơn nữa cho các ngài!”

Bà không dám hỏi thêm.

Chỉ cắm hương vào lư hương rồi quay lại chỗ ngồi, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

“May mà Thiên Thiên bình an. Con bé mê man thế này, mà không rõ nguyên nhân gì, thiệt làm người ta lo lắng c.h.ế.t được.”

“Ừ, chỉ là không biết lúc nào mới tỉnh lại thôi.”

Cố Bạch Dã cũng phụ họa, hai mẹ con ngồi cạnh giường Mặc Thiên, vừa trông con bé vừa tán gẫu chuyện khác.

Lúc này, Cố Tinh Thần vẫn đang ôm mèo, tình cờ lướt thấy một tin nóng:

[Tiểu thư Cố gia bị ác linh nhập xác, hại người thân bạn bè hàng loạt]

Cậu ta nhìn nội dung, sắc mặt ngày càng khó coi.

Nhưng đọc kỹ lại… lại thấy, sao mà… cũng có lý?

Bởi mấy người xảy ra chuyện đều là sau khi nói chuyện với Mặc Thiên không lâu.

Như thể… bị ám lời vậy.

Cố Tinh Thần nhìn một lúc, đột nhiên nói với mẹ và anh trai:

“Này, có khi nào Thiên Thiên bị ác linh nhập xác thật nên mới ra tay với ông nội và chú Kiều không?”

“Bốp!”

Vừa dứt câu, bài vị “Sài Chân Nhân” ngửa ra sau lăn đùng.

Cả ba người trong phòng bệnh giật nảy, bật dậy.

Nhìn bài vị đó trân trân, không ai thốt nổi lời.

Một lúc sau, Tô Như Lan mới nghẹn ra ba chữ:

“Không thể nào…”

Lúc này, cả đống bài vị lại loạn cào cào, đánh nhau loạn xạ.

Bài vị của Sài Chân Nhân bị vết nứt cũ bung ra lần nữa.

Cậu bị đám tổ sư đuổi đánh, vừa chạy vừa gào:

“Không phải đâu! Là thằng nhóc đó nói ngu quá làm tôi tức chứ bộ!”

“Sao mày dám nói Thiên Thiên bị ác linh nhập xác hả?!”

“Não nó bị lừa đá à? Hay bị thủy triều cuốn? Hay heo gặm mất rồi?!”

Dù cậu ta có giải thích thế nào, cũng không tránh khỏi màn “tổng tẩn hội đồng”.

Đợi trận đòn xong xuôi, mười sáu bài vị còn lại lảo đảo ra hiệu cho ba mẹ con trong phòng.

Nhưng càng nhìn càng thấy rợn.

Bởi sắc mặt bài vị từ đỏ chuyển xanh, trắng sang xám, chẳng cái nào bình thường lại được nữa…

Mấy vị tổ sư: “Mệt rã rời… nghỉ nhảy disco chút…”

Cuối cùng, cả đám trộm liếc nhìn Mặc Thiên một cái, rồi nhanh như chớp chuồn hết.

Sài Chân Nhân: “Đồ đệ à, hẹn gặp lại sang năm nhé…”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 456: Chương 456



Lúc này nếu có lá bùa cấm nói, chắc chắn Kiều Hạc sẽ lập tức dán lên miệng Mặc Thiên.

Khi đưa bài vị tổ sư và Tiểu Hắc đến, anh ta còn dặn Diệp Phi phải đi lén lút, đừng để ai phát hiện. Vậy mà chỉ một câu của Mặc Thiên đã bán đứng anh ta sạch trơn.

Quả nhiên, ánh mắt của mẹ và chị gái anh như d.a.o như kiếm b.ắ.n thẳng tới. Nếu không phải còn người ngoài, chắc mẹ anh đã tát cho một cái rồi.

Giang Chi Vân trừng mắt với Kiều Hạc, hạ giọng rít lên:

“Vô dụng! Kiều Hạc, con cũng bị tẩy não rồi à?”

Kiều Hạc nhướng mày nhẹ nhàng đáp:

“Mẹ, con đã giải thích rồi mà.”

Những ngày qua, anh đã nhiều lần nói với Giang Chi Vân là chờ Mặc Thiên tỉnh lại rồi sẽ giải thích rõ ràng.

Ai ngờ còn chưa kịp nói câu nào thì ông nội đã dẫn người đụng độ với nhà họ Cố.

“Giải thích cái gì! Tới giờ con vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao? Con bé đó căn bản không định cứu ba con!

Lần trước ba con xảy ra chuyện cũng là ở Đại Đạo Sơn! Con không thấy kỳ lạ à? Sao lần nào cũng liên quan đến nó? Loại tà thuật đó, con từng thấy ai khác sử dụng chưa?

Từ ngày mai, con phải đi làm lại! Ngoài công ty và nhà thì không được phép đi đâu hết! Cái hố to trong biệt thự, lập tức thuê người lấp lại!

Mẹ thấy không chỉ nhà con bị sét đánh, mà cả đầu óc con cũng bị đánh hỏng rồi!”

Giọng Giang Chi Vân lạnh như băng, chẳng buồn giữ thể diện cho con trai ngay trước mặt người ngoài.

Kiều Hạc từ nhỏ đến lớn chưa từng bị mẹ mắng dữ dội như vậy.

Nhưng anh không thể cãi lại vào lúc này.

Dù vậy, vẫn có người thay anh ra mặt.

Chỉ thấy Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, chậm rãi đi tới cạnh Kiều Hạc, nhàn nhạt mở miệng:

“Mẹ anh đầu óc không rõ ràng lại còn thích đổ oan cho người khác.”

Mặt Giang Chi Vân lập tức đen lại.

Kiều Ức Tâm khoác tay mẹ, lườm Mặc Thiên một cái:

“Đúng là không biết lễ nghĩa!”

Kiều Hạc ra hiệu bằng mắt, bảo Mặc Thiên về phòng trước, sau này nói chuyện sau.

Đáng tiếc, Mặc Thiên hoàn toàn không hiểu ý.

Cô vươn tay kéo tay áo Kiều Hạc:

“Anh mau sắp xếp lại bài vị tổ sư cho tôi, tôi muốn xuất viện, hôm nay phải rước tổ sư về nhà.”

“Bỏ tay ra khỏi em trai tôi!”

Kiều Ức Tâm vung tay hất tay Mặc Thiên ra, kết quả bị Tiểu Hắc trong lòng cô cào một phát.

Trên mu bàn tay trắng nõn của Kiều Ức Tâm lập tức xuất hiện hai vết cào đỏ rực.

Cô ta rụt tay lại, giận dữ trừng mắt nhìn con mèo.

“Chủ nào tớ nấy, đúng là toàn làm chuyện xấu! Mặc Thiên, hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng.

Cô rốt cuộc muốn gì? Làm ba tôi mê man như vậy thì có lợi gì cho cô? Nếu cần tiền, cứ nói, bao nhiêu cũng được, chỉ cần cô để họ tỉnh lại!

Hoặc cô còn muốn gì nữa, cứ nói! Nhà họ Kiều trừ việc không giành mạng với ông trời, còn lại cái gì cũng có thể làm được!”

“Chỉ cần cô cứu ba tôi tỉnh lại, mọi chuyện trước đây coi như bỏ qua! Nhưng nếu cô không cứu được, thì sau này cô chính là kẻ thù của nhà họ Kiều! Cho dù không đối phó được cô, thì nhà họ Cố của cô cũng đừng hòng yên ổn!”

Kiều Ức Tâm quát lớn.

Giang Chi Vân vội kiểm tra vết thương trên tay con gái, tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên:

“Đáng giận! Nhà họ Cố các người thật quá đáng!”

Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, bình thản đáp:

“Là con gái bà ra tay trước, Tiểu Hắc mới phản kích.”

Giang Chi Vân – vốn là một tiểu thư khuê các, giờ gân xanh nổi đầy trán, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Mặc Thiên:

“Là cô đụng vào con trai tôi trước! Cô là gì của nó mà dám chạm vào nó? Từ nay về sau tránh xa con trai tôi ra! Hôn sự giữa hai nhà Cố – Kiều đã sớm hủy bỏ, nhà họ Kiều tuyệt đối không cưới một người như cô!”

Câu đó vừa dứt, Tô Như Lan liền đáp trả từ ngoài cửa:

“Nực cười! Con gái tôi cũng chẳng thèm gả vào nhà các người!”

Chuyện này trước đây hai nhà đã từng cãi nhau một trận, giờ nhắc lại chỉ khiến lửa cháy thêm dầu.

Tô Như Lan chẳng buồn giữ hình tượng, quát ầm lên:

“Bà còn không rõ con trai mình là loại gì sao? Con gái tôi có gì mà không xứng? Nếu không phải nó chữa khỏi bệnh cho Kiều Hạc, thì giờ nó còn sống được bao lâu? Ai nỡ gả con gái vào nhà các người để thủ tiết!”

“Bà nói ai đoản mệnh hả? Tôi với bà liều luôn!”

“Không đoản mệnh mới là lạ, bị bà làm mẹ hại tới mức đó!”

Hai người phụ nữ không ai chịu nhường ai.

Vịt Bay Lạc Bầy

Giang Chi Vân xông thẳng tới định cấu véo Tô Như Lan.

May mà tầng này không có camera, nếu không hai bà lớn nhà danh giá đánh nhau thế này, dân mạng có khi ăn dưa cả nửa tháng.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Hai bên đồng loạt lao tới giữ mẹ mình lại.

Cố Hoằng Thâm không thể đánh mẹ nhà người ta, đành kéo mẹ mình ra.

Kiều Hạc và Kiều Ức Tâm cũng kéo mẹ về.

Đánh nhau không giải quyết được gì, chỉ tổ mất mặt.

Mà mâu thuẫn giữa hai bà mẹ này cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai.

Cả hai đều là thiên kim đại tiểu thư, chẳng ai giỏi đánh nhau.

Nhưng giờ ngoài đánh, chẳng còn cách nào để xả giận.

May mà con cái kéo được hai người tách ra.

Hai bà mẹ mỗi người bị lôi đi một hướng, cách nhau chừng năm sáu mét.

Mặc Thiên đứng ở giữa.

Cô nhìn mẹ mình, rồi lại liếc Giang Chi Vân.

Sau đó nhún vai, nghiêm túc đề xuất:

“Đừng cãi nhau nữa. Bà không muốn tôi gả qua, bà cũng không muốn con trai mình cưới tôi. Vậy thì để Kiều Hạc gả sang nhà tôi đi, tôi cưới anh ấy, anh ấy làm rể họ Cố.”

“!!!!!!!!”

Một câu này của Mặc Thiên suýt nữa khiến cả hành lang nổ tung.

Giang Chi Vân vừa bị kéo đi, nghe xong liền vung tay, suýt thoát ra để lao lên cho Mặc Thiên một trận.

“Đừng có mơ! Đừng có mà dính vào con trai tôi!”

Tô Như Lan thấy Giang Chi Vân bị chọc tức, cười đắc ý hùa theo con gái:

“Con gái, mẹ thấy được đấy! Nhà họ Kiều lớn thì sao? Mình không thèm vào! Nhưng nếu Kiều Hạc muốn sang làm rể, nhà họ Cố rộng cửa đón!”

Lúc này hai bà mẹ chẳng còn quan tâm hai đứa có hợp hay không. Miễn là chọc tức được đối phương là đủ.

Sở Sở đứng từ xa, lườm một cái đầy khinh bỉ:

“Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai đeo bám tới mức này!”

Câu này vừa dứt…

Một miếng trần nhà rầm một phát rơi xuống ngay trên đầu Mặc Thiên.

Cô cảm nhận được luồng gió quét qua tóc, lập tức lui lại một bước.

Miếng trần rơi đúng chỗ cô vừa đứng, rầm một tiếng vỡ tan tành.

Mặc Thiên quay đầu, nhíu mày nhìn Sở Sở.

Cô bực mình lẩm bẩm:

“Cô có thể im miệng không?”

Sở Sở và Mặc Thiên mệnh tương khắc.

Lúc trước khi Mặc Thiên chưa gặp vận xui, hai người gặp nhau sẽ có một người bị thương – nhưng ai bị thì còn chưa chắc.

Còn bây giờ, cô đang vận xui…

Thì người bị khắc mãi mãi là cô.

Giờ thì Mặc Thiên đã hiểu ý của tổ sư khi nói “xui tận mạng” là gì rồi.

Đúng thật là… xui dài dài không hồi kết…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 457: Chương 457



Giọng Mặc Thiên không lớn, nhưng Sở Sở nghe rõ ràng.

Ánh mắt cô ta đầy vẻ chán ghét.

Dù trước đó chỉ gặp Mặc Thiên một hai lần, thậm chí chưa nói mấy câu, nhưng vẫn không ngăn nổi cô ta chán ghét cô gái này.

Ai bảo Mặc Thiên suốt ngày bám lấy Kiều Hạc, tùy tiện ra vào nhà anh ta, biến nơi đó thành nhà của mình!

Ánh mắt Sở Sở tràn đầy khinh thường, chỉ trích:

“Ông trời cũng phạt cô rồi đấy, cô nghĩ xem mình làm bao nhiêu việc xấu? Vì tôi cứu ông nội Kiều, mà cô muốn g.i.ế.c luôn cả tôi.

Chưa thấy người phụ nữ nào độc ác như cô! Không có lửa sao có khói, những lời mắng chửi trên mạng về cô, không một câu nào là bịa đặt!”

Ngay lúc cô ta vừa dứt lời, lại có hai tấm trần nhà rơi xuống trước mặt Mặc Thiên.

Chỉ cần cô phản ứng chậm một chút thôi là đầu chắc chắn “nở hoa”.

Mặc Thiên đầy bực bội.

Nhưng trong mắt người khác, cảnh tượng này lại càng kỳ quái.

Cả dãy hành lang dài thế này, bao nhiêu người đứng đó,

trần nhà lại chỉ rơi trúng mỗi mình Mặc Thiên.

Hơn nữa, đây là bệnh viện Kinh Hoa – nơi có cơ sở vật chất đỉnh cao, xưa nay chưa từng nghe nói có chuyện sập trần nhà.

Khoa học không giải thích được, thì chỉ còn nước xếp vào phạm trù huyền học.

Dù bị Kiều Hạc giữ vai không cho tiến lên, nhưng miệng Giang Chi Vân lại chẳng ai bịt được.

Bà hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

“Làm nhiều chuyện xấu thì trời cũng không dung, ông trời nhìn không nổi nữa mới phải ra tay. Còn không rõ là con gái nhà ai có vấn đề à, ông trời chẳng phải đang nói rõ ràng đấy sao!”

“Nhà tôi đúng là không nên để Thiên Thiên cứu con trai bà!”

Hai bà mẹ lại bắt đầu đấu khẩu.

Vốn là những phu nhân hào môn đoan trang thục nữ, giờ chẳng buồn giữ thể diện nữa, thi nhau xé mặt lẫn nhau, xem ai mới là bà chằn đúng chuẩn.

Kiều Kỳ Duệ đứng nép ở một góc, hơi khom người.

Tuy sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng khóe môi lại không giấu được ý cười.

Hắn vốn đang chờ hai nhà trở mặt.

Càng loạn, càng hợp ý hắn.

Người duy nhất không nhịn nổi là ông nội nhà họ Sở.

Xưa nay vốn là bạn già với nhau, kết quả bây giờ, từ trên xuống dưới hai nhà đều hóa thành kẻ thù.

Ông bước ra, chỉ vào hai cô con dâu hai nhà:

“Đừng cãi nữa! Cãi cái gì mà cãi! Hôn sự là chuyện của con cái, các cô chen vào làm gì!

Huống hồ An Khang còn chưa tỉnh, các cô không lo nghĩ cách, lại rảnh rỗi cãi nhau! Rảnh quá thì lên chùa tụng kinh đi!”

Sau khi bị cụ Sở mắng một trận, Giang Chi Vân và Tô Như Lan cuối cùng cũng chịu im miệng.

Tòa nhà này vốn ít bệnh nhân, người thân đến chăm còn nhiều hơn người nằm viện.

Dù hai nhà gây ầm, bệnh viện cũng không dám can thiệp.

Mắng xong, ông Sở bước đến trước mặt Mặc Thiên, giọng nhẹ nhàng ôn hòa:

“Thiên Thiên, lại đây, nói thật với ông Sở một câu. Sinh nhật ông nội Kiều hôm đó, tại sao cháu lại đột nhiên xuất hiện, còn ra tay với ông ấy? Và hai cháu trai nhỏ của cháu, tại sao lại muốn hại Kiều thúc thúc?”

“Ông Sở biết cháu không có ác ý, nhưng chuyện Kiều thúc thúc hôn mê, ông nội Kiều bị thương, Sở Sở cũng bị thương, đều là thật.

Nếu không cố ý, thì cháu nên xin lỗi họ.

Còn nếu là cố ý, thì phải nói rõ lý do để người ta tin phục.”

Giọng ông rất nghiêm túc.

Mặc Thiên cũng hiểu rõ.

Cô ngẩng đầu nhìn ông, cũng nghiêm túc đáp lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Kiều lão gia bây giờ không phải là ông nội Kiều thật. Trong cơ thể ông ấy bị chiếm giữ bởi một linh hồn già cỗi, rất lợi hại.”

“Con nhỏ này——” Kiều Kỳ Duệ suýt nữa chửi thề.

“Con bé còn chưa nói xong.” Cụ Sở ngăn lại, ra hiệu cho lão Kiều đừng nóng.

Ông quay sang hỏi tiếp:

“Thiên Thiên, cháu có bằng chứng gì chứng minh ông ấy không phải chính mình? Cháu nói không, ai tin?”

Cụ nhớ lại chuyện Sở Dương bị hồn lìa xác lần trước.

Bèn đề nghị:

“Hay cháu làm một pháp nữa, để mọi người thấy tận mắt? Ít nhất cũng phải để bọn ta biết, ông ấy không còn là ông Giang nữa.”

“Được thôi!”

Kiều Kỳ Duệ hừ lạnh một tiếng:

“Hôm nay ta liều mạng, ta đứng đây, mặc cho cháu thi triển pháp thuật, yêu thuật, đạo thuật gì cũng được, ta tuyệt không chống cự!

Ta muốn xem cháu có bắt ra được yêu hay quỷ nào không! Ta sống tám mươi năm, chưa từng gặp thứ tà ma nào, vậy mà cháu vừa xuất hiện, ta lại biến thành quỷ à?”

“Không được đâu, ba!”

“Ông nội!”

“Kiều gia gia! Cô ta sẽ làm hại ông mất!”

Một loạt tiếng phản đối vang lên.

Nhưng Kiều lão gia giơ tay ra hiệu tất cả im lặng:

“Không sao, ta sống từng này tuổi cũng đủ rồi! Ta dùng mạng này để thử, xem con nhóc nhà họ Cố có bắt ra được thứ gì không!”

Mặc Thiên: “…”

Lần này cô thật sự không biết đáp lại ra sao.

Vì khi cô còn đang yếu, vừa rút lại pháp trận,

Kiều Kỳ Duệ đã ra tay phong ấn đạo pháp của cô.

Khi nào hồi phục lại, đến cô cũng không rõ.

Kiều lão biết cô đang không thể dùng pháp, nên mới cố tình nói thế.

Mặc Thiên nhìn ông chằm chằm, lạnh lùng im lặng.

Cụ Sở lại hỏi:

“Thiên Thiên, cháu cần chuẩn bị gì không? Ông Kiều đồng ý cho cháu làm pháp rồi.”

Mặc Thiên hơi cúi đầu.

ch*m r** v**t v* bộ lông của Tiểu Hắc từ đầu đến đuôi.

Một lúc lâu sau, cô mới lạnh nhạt liếc Giang lão một cái, ném lại một câu:

“Đừng đắc ý quá sớm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ép linh hồn ông ra ngoài. Dù ông định làm chuyện gì xấu, cũng không thành được.”

Lời vừa dứt.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng giễu cợt.

“Chỉ biết mạnh miệng! Ông tôi đã đứng đây cho cô bắt yêu bắt quỷ, cô làm đi chứ!”

“Hóa ra chẳng có yêu quỷ nào, cô chỉ muốn hại ông nội, hại ông Kiều! Người phụ nữ này đúng là độc địa! Tôi giờ tin rồi, dân mạng nói cô trời sinh đã là kẻ ác, quả không sai!”

“Không bắt được quỷ, thì phải nói rõ lý do hôm đó đến nhà họ Kiều gây chuyện!”

Mọi người vây quanh Mặc Thiên, nhất quyết không buông tha.

Lúc này, ngay cả cụ Sở cũng không biết làm sao che chở cho cô.

Hay nói đúng hơn, ông cũng không chắc, liệu Mặc Thiên có thật sự có thù với nhà họ Kiều, cố tình làm hại người khác không…

Nhà họ Kiều muốn một lời giải thích.

Cố Hoằng Thâm đứng chắn trước mẹ và em gái, hai bên đang bế tắc, không tìm được hướng giải quyết.

Bỗng thấy Cố Bạch Dã từ thang máy chạy ra.

Nhưng vừa thấy đông người như vậy, cậu ta cũng ngớ người.

“Chuyện gì thế này? Thiên Thiên, em tỉnh rồi!” Cậu ngơ ngác hỏi.

Nhưng hỏi xong, liền hiểu tình hình.

Cố Bạch Dã lập tức xắn tay áo, chuẩn bị lăn xả,

“Mẹ, Thiên Thiên, anh cả! Nhà họ Kiều tới gây chuyện à!”

Tô Như Lan quay đầu liếc cậu.

Giờ này đáng ra lục thiếu phải đang ngủ mới đúng.

Bà vội hỏi:

“Lão lục, con đến đây làm gì?”

Cố Bạch Dã lúc này mới tỉnh hồn:

“À, mẹ ơi, Tuyết Nhi sắp sinh rồi!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 458: Chương 458



Vũ Tuyết sắp sinh?!

Tin này ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của nhà họ Cố.

Không ai còn tâm trí đôi co với nhà họ Kiều nữa.

Tâm trạng Tô Như Lan căng thẳng như sắp ra trận.

Mấy lần suýt mất con dâu trước đó đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho bà.

Trán toát mồ hôi, bà lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, mau! Mau đi xem lục tẩu con, không thể chậm trễ thêm nữa!”

Dứt lời, bà quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía nhà họ Kiều:

“Con dâu tôi sắp sinh, các người có chuyện gì thì chờ nó xong rồi đến nhà tôi nói cho ra lẽ. Nhà họ Cố luôn sẵn sàng tiếp các người.

Nhưng bây giờ, tôi không có thời gian cãi nhau. Muốn đánh muốn gây chuyện thì cứ việc, vệ sĩ nhà tôi không đủ, tôi gọi thêm hai xe nữa cũng không thành vấn đề. Nhưng cản tôi đi gặp con dâu, đừng mơ!”

Lời vừa dứt, ánh mắt Tô Như Lan sắc lạnh quét qua từng người nhà họ Kiều.

Giang Chi Vân dĩ nhiên không cam lòng, gằn giọng:

“Nhà họ Cố sắp có thêm cháu, không tự mình lo, lại muốn đùn đẩy cho nhà tôi à? Tôi chỉ cần một câu trả lời rõ ràng – con gái bà có cứu được Kiều An Khang hay không?!”

Bà ta giang tay, chắn ngay đường đi.

Tô Như Lan biết rõ, chuyện này mười phần thì chín là do Mặc Thiên làm.

Bà khẽ giấu tay ra sau, nhẹ kéo Mặc Thiên một cái.

Mặc Thiên nhận ra tín hiệu, biết bà muốn mình lên tiếng, không do dự nói thẳng:

“Cứu không nổi. Phải hỏi ba chồng bà.”

Vấn đề lại quay về điểm xuất phát.

Nhưng lần này, chưa kịp để Giang Chi Vân hỏi tiếp, thì đã nghe tiếng hét thất thanh:

“Ông nội Kiều! Ông làm sao vậy?!”

Mọi người quay đầu theo âm thanh.

Chỉ thấy sắc mặt ông cụ nhà họ Kiều trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra, tay chống gậy run lẩy bẩy.

Nhà họ Kiều cũng không còn hơi sức đâu mà tranh cãi với Mặc Thiên nữa, vội vàng chạy đến đỡ ông:

“Ba, có chỗ nào không khỏe? Mình về phòng trước đi, con gọi bác sĩ tới!”

Kiều Kỳ Duệ gật đầu yếu ớt: “Ừ.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Vậy là hai nhà cuối cùng cũng ai lo việc nấy, mặt mày u ám, tạm thời giải tán.

Nhưng đúng lúc ông cụ nhà họ Kiều đi ngang qua Mặc Thiên, cô thản nhiên quăng một câu:

“Yêu quái già, sớm muộn gì tôi cũng kéo hồn ông ra ngoài.”

Bước chân ông cụ khựng lại một chút, nhưng không dừng, cứ thế lặng lẽ bước tiếp.

Ông không lên tiếng, nhưng Sở Sở phía sau thì không nén nổi bực tức.

Cô ta trừng mắt, lườm Mặc Thiên một cái:

“Lo mà giữ thân đi!”

Nói xong, đi ngang qua cô.

Sở Sở vừa bước được một bước, thì phía sau đã có tiếng hét:

“Thiên Thiên, coi chừng!”

Tô Như Lan và Cố Hoằng Thâm đứng ở xa, cùng lúc hét lên, lao về phía sau Mặc Thiên.

Đáng tiếc khoảng cách quá xa, hai người không kịp chạy tới.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn từng mảng trần nhà rơi xuống ngay trên đầu Mặc Thiên.

Nghe thấy tiếng gió xé trên đỉnh đầu, Mặc Thiên phản ứng rất nhanh.

Cô lập tức hiểu ra – lại là trần nhà.

Nhanh chóng lùi về sau mấy bước, tránh khỏi phần trần ngay trên đầu.

Nhưng lần này, trần nhà không chỉ rơi ở phía trên mà còn rơi cả phía trước và sau.

Dù cho cô có thêm mười giây nữa cũng tránh không kịp.

Cô cảm nhận được cơn gió đè từ trên đầu.

Nhưng bây giờ pháp thuật bị phong ấn, đây lại là kiếp nạn trong mệnh số, Tiểu Hắc cũng không thể giúp cô.

Mặc Thiên chỉ còn cách ôm đầu chịu trận, quyết định hy sinh tay để bảo vệ đầu.

Chưa kịp chạm tay lên đầu, một thân hình cao lớn đã ôm chặt cô vào lòng.

Mặc Thiên chỉ kịp rụt người lại theo phản xạ.

Tiếng “rầm rầm” vang lên bên tai, từng mảng trần nhà nện xuống.

Một mảng nện trúng lưng người đó, rồi mới vỡ nát rơi xuống sàn.

Người ôm lấy Mặc Thiên nhanh chóng buông cô ra, đẩy cô ra khỏi vùng nguy hiểm:

“Em không sao chứ?”

Là giọng của Kiều Hạc.

Mặc Thiên ngẩng đầu, thấy anh đứng chắn trước mình.

Trên mặt có một vết trầy dài, áo khoác bị xé rách một đường lớn.

Hai người đứng đối diện nhau, còn chưa kịp nói gì thêm,

Tô Như Lan và Cố Hoằng Thâm đã lao tới:

“Thiên Thiên, con có sao không?!”

Chị cả nhà họ Kiều và mẹ cũng quay lại.

Giang Chi Vân nắm lấy cánh tay Kiều Hạc, lo lắng kiểm tra:

“Con bị thương chỗ nào? Về phòng, để bác sĩ xem ngay!”

Nhìn kỹ không thấy vết thương nào khác, bà mới nắm lấy cằm anh, ép quay sang một bên, nhìn vết trầy trên mặt.

Sắc mặt bà ta khó coi như nuốt phải đá:

“Một vết dài như vậy, mà để sẹo thì sao?! Mặt mũi đẹp đẽ thế, để hỏng rồi còn gì!

Cô ta có bản lĩnh như thế, có cần con ra tay không?!

Cái đầu con chứa toàn bùn à?!”

Chị cả Kiều Ức Tâm nhìn mà ánh mắt cũng trở nên cảnh giác.

Người ngoài có thể không hiểu Kiều Hạc, nhưng cô thì hiểu quá rõ.

Nó đối xử lịch sự, tử tế với tất cả – vì không đặt ai vào lòng.

Nó chẳng quan tâm sống c.h.ế.t người khác, cũng chẳng hay phát lòng tốt.

Nó chỉ là người đứng ngoài cuộc, lạnh lùng, vô cảm.

Mà giờ đây, Kiều Ức Tâm bỗng thấy có gì đó không ổn.

Trước đây cứ tưởng Kiều Hạc chỉ thấy Mặc Thiên kỳ lạ, nên thấy mới mẻ.

Dù có bỏ ra hàng chục tỷ xây đạo quán cho cô cũng chẳng sao.

Nhưng hôm nay, anh lấy thân chắn cho cô, chuyện đó mới khiến Kiều Ức Tâm sợ thật sự.

Nhưng cô còn chưa nghĩ thêm được mấy giây.

Kiều Hạc đã đẩy mẹ và chị về phía trước:

“Đi thôi, sức khỏe ông nội quan trọng hơn. Chút thương này chẳng là gì.”

Anh không quay đầu lại, cứ thế đưa mọi người rời đi.

Mặc Thiên vẫn đứng tại chỗ, sững sờ.

Một người một mèo nhìn theo bóng dáng rời đi ấy,

Mãi đến khi không còn thấy nữa…

Nhà họ Cố vội vàng đến khu sản khoa bên cạnh.

Bệnh viện Kinh Hoa vốn là nơi chỉ những gia đình quyền quý nhất mới được bước vào.

Cả tòa nhà to, nhưng bệnh nhân lại cực kỳ ít – một tầng gần như chỉ có một ca.

Kiểu bệnh viện đúng chuẩn “một năm không mở, mở ra sống khỏe cả năm”.

Vốn dĩ Vũ Tuyết được sắp xếp sinh mổ sau ba ngày nữa.

Nhưng không ngờ còn chưa đến ngày thì thai đã đòi ra.

Cơn co t* c*ng bắt đầu, không mổ là sinh thường luôn rồi.

Vì là song thai, để đảm bảo an toàn, bệnh viện quyết định mổ sớm.

Lúc Tô Như Lan và mọi người đến, Vũ Tuyết vẫn chưa vào phòng mổ.

Cố Hoằng Thâm đứng ngoài hành lang, gọi điện báo cho toàn bộ người nhà – không để sót ai.

Tô Như Lan vào phòng bệnh, ngồi xổm xuống bên giường con dâu, lo lắng nói:

“Tiểu Tuyết, vất vả rồi, đừng sợ, mổ nhanh thôi, bọn ta đều đang chờ con ở ngoài.”

Vũ Tuyết vẫn bình tĩnh, khẽ cười:

“Chỉ là tiểu phẫu, con không sợ.”

Đúng, Vũ Tuyết không sợ ca mổ.

Thứ khiến cô lo lắng lại là chuyện khác…

Ánh mắt cô vượt qua Su Như Lan, dừng lại trên người Mặc Thiên đang đứng phía sau.

Cô nắm chặt tờ bùa Mặc Thiên tặng lúc mới gặp.

Tờ bùa đó, mấy tháng nay cô luôn mang theo bên người – đi tắm cũng phải bỏ vào túi chống nước, không dám rời nửa bước.

Lúc này, Vũ Tuyết giống như một chiến binh sắp ra chiến trường, đang kiểm tra vũ khí.

Cô chăm chú nhìn tờ bùa trong tay, hồi lâu mới nhìn Mặc Thiên, hỏi khẽ:

“Thiên Thiên, nếu con sinh ra rồi… làm sao bảo vệ được chúng?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 459: Chương 459



Chuyện đầu tiên mà Mặc Thiên nghĩ đến lại chẳng phải “làm sao cứu”, mà là — “ủa, sinh bây giờ luôn á?”

Nhưng nhớ tới hai đứa nhỏ nhà Diêu Phán Nhi kia, cô chợt hiểu: cho dù con nhà họ Cố có chào đời, cũng chưa chắc đã “sống nổi”…

Giờ pháp lực cô bị phong, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cô khó mà ra tay cứu được.

Nghĩ một lúc, cô thành thật đưa ra một đề nghị đầy… phi thực tế:

“Hay là, chị… sinh muộn chút được không?”

Vũ Tuyết ngớ người: “Hả?!”

“Để em nghĩ cách cái đã.”

“…”

Vũ Tuyết nhìn ra, Mặc Thiên nói thật, hoàn toàn nghiêm túc.

Cô mím môi, nhỏ giọng: “Nhưng… chị nhịn không nổi nữa rồi…”

“Ờ.”

Mặc Thiên hững hờ đáp một tiếng. Ai cũng không hiểu nổi chữ “ờ” đó rốt cuộc là có ý gì.

Cố Bạch Dã vốn định để ba người họ yên tĩnh trò chuyện, nhưng thấy Vũ Tuyết sắp bị đẩy vào phòng mổ đến nơi mà Mặc Thiên vẫn chưa định thần lại, anh sốt ruột bước vào phòng.

Ngồi xuống đối diện với Mặc Thiên, Cố Bạch Dã nghiêng đầu hỏi:

“Thiên Thiên, nếu hai đứa nhỏ không đợi được thì sao bây giờ?”

“Thì sinh thôi chứ sao. Anh cản nổi hai đứa nó à?”

Cố Bạch Dã ngơ ra: “…” Ờ thì, đúng là anh cũng không cản nổi thiệt.

Hai chị em ngồi đó trợn mắt nhìn nhau.

Chưa kịp nói thêm lời nào, y tá đã bước vào:

“Vũ tiểu thư, chuẩn bị phẫu thuật. Tôi đưa cô vào phòng mổ nhé.”

“A…”

Vũ Tuyết căng thẳng ôm lấy bụng.

Tay kia vẫn siết chặt tấm bùa hộ thân, dán sát vào người, không dám rời nửa bước.

Y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.

Cố Bạch Dã nhìn theo mà không vội đuổi theo, quay lại hỏi Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, có… sao không?”

Mặc Thiên im lặng vài giây, bỗng dưng đứng bật dậy, phất tay đuổi Cố Bạch Dã:

“Anh đi theo Tuyết Tuyết đi, để em nghĩ cách.”

Nói xong, cô liền chạy vọt khỏi phòng sản.

Cố Bạch Dã nhìn bóng lưng vô tư của cô, thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn không dám yên tâm hoàn toàn…

Phía bên nhà họ Kiều, Kiều Kỳ Duệ trở lại phòng bệnh, sắc mặt vừa u ám vừa tiều tụy.

Bác sĩ vào khám sơ qua, xác nhận không có gì đáng ngại rồi rời đi.

Chờ bác sĩ đi khuất, Giang Chi Vân ngồi xuống ghế cạnh ông, lo lắng hỏi:

“Ba, ba còn thấy không khỏe ở đâu không? Đừng tức giận nữa. Giờ chưa có chứng cứ gì bắt được Mặc Thiên, nhưng chúng ta sẽ có cách khiến con bé trả giá.”

Kiều Kỳ Duệ nhắm mắt, giọng mệt mỏi:

“Chi Vân, con về trông An Khang đi. Ba không yên tâm. Ba có linh cảm… Mặc Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.

Con bé đó… không biết có thật như lời đồn trên mạng không, nhưng trên người nó có quá nhiều điều kỳ lạ.

Hôm nó cứu An Khang tỉnh lại, ba đã thấy không đúng rồi. Chỉ là tạm thời chưa tìm ra điểm mấu chốt.”

“Phải đó!” Giang Chi Vân phụ họa, “Người ta ai cũng bó tay, chỉ có con bé đó làm được. Rõ ràng rất mờ ám! Vừa rồi trần nhà cũng rơi xuống đập vào nó nữa! Chuyện này không thể là trùng hợp.

Bệnh viện Kinh Hoa chọn vật liệu tốt nhất, thợ tháo còn khó, mà sao nó lại tự rơi xuống? Không phải trời cao đang nổi giận thì là gì?”

Mấy tấm trần rơi kia đúng là kỳ quái thật.

Giang Chi Vân tin chắc không phải ngẫu nhiên.

Bà nói rồi nhìn về phía Kiều Hạc.

Vết xước trên mặt anh, giờ đỏ hằn lên rõ rệt, kéo dài từ đuôi mắt đến tận cằm.

Giang Chi Vân xót con vô cùng.

Bà bước ra sau lưng, giơ tay đ.ấ.m lên lưng anh một cái:

“Con giỡn vừa thôi! Mặc Thiên là kẻ thù của nhà ta! Nó không cứu ba con, còn vu khống ông nội con.

Con nhìn ông nội con xem, giờ ra sao rồi? Không phải bị con bé đó hại ra thế này sao? Con còn bênh nó? Con còn muốn theo họ Cố?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Chưa dứt câu thì giọng Kiều Kỳ Duệ cũng vang lên lạnh băng:

“A Hạc, có vẻ như con rất tin con bé Mặc Thiên nhỉ? Cháu cũng nghi ngờ ông nội bị quỷ nhập, định hại nhà chúng ta đúng không?”

Ngữ khí ông cực kỳ nghiêm khắc, hơn cả thường ngày hàng trăm lần.

Kiều Hạc lập tức giải thích:

“Ông nội, ông hiểu lầm rồi. Cháu chỉ muốn biết rốt cuộc con bé muốn làm gì. Nó tấn công ba cháu và ông mà không rõ lý do, ít nhất cũng nên nói ra mục đích. Có như vậy chúng ta mới không bị động mãi thế này.”

Nghe Kiều Hạc nói rất nghiêm túc, nhưng Kiều Kỳ Duệ chẳng nguôi chút nào,

“Vậy cháu hỏi được gì rồi? Hay là chẳng hỏi được gì mà còn suýt mất luôn mạng? Cháu vất vả mới chữa khỏi, còn không biết trân quý?!”

Ông nhìn Kiều Hạc như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện:

“Kiều Hạc, ông nội nói cho cháu biết. Con bé Mặc Thiên đó, không được!

Dù cháu xem nó là bạn hay có ý khác, đều không được! Từ giờ trở đi, người nhà họ Kiều không được qua lại với họ Cố nữa! Bằng không đừng nhận mình là người nhà Kiều!”

Lời vừa dứt, cả phòng im phăng phắc.

Không ai dám ho he, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Kiều Kỳ Duệ đã quyết, muốn tuyệt giao với Cố Chấn Hồng — người bạn tám mươi năm của ông.

Hiển nhiên là ông đã bị Mặc Thiên chọc giận tới cực điểm.

Kiều Hạc im lặng, cúi đầu đồng ý.

Kiều Kỳ Duệ cũng không quan tâm con có cam tâm tình nguyện hay không, phất tay đuổi sạch mọi người ra ngoài.

Phòng bệnh chỉ còn lại một mình ông.

Người trông cũng không có.

Một lúc sau, Ngọc Trúc lén lút đi vào.

Kiều Kỳ Duệ đã chờ cô.

Sắc mặt ông bấy giờ đầy lo lắng, là nỗi sợ chưa từng thấy.

Ngọc Trúc bước đến gần, hạ giọng hỏi:

“Cha nuôi, phải làm sao bây giờ? Vũ Tuyết sắp sinh rồi!”

Hồn phách ẩn bên trong thân thể Kiều Kỳ Duệ — Lưu Sát — không giả vờ nữa.

Gương mặt ông lập tức vặn vẹo, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngọc Trúc:

“Cô còn hỏi tôi làm sao à?! Mấy người vô dụng đến thế là cùng! Hai đứa nhỏ mà cũng không xử lý xong, còn tới đây hỏi tôi làm gì!”

Lưu Sát giận đến hồn vía bốc khói.

Những đứa không nên đụng thì lại dám ra tay lung tung, còn hai đứa cần tiêu diệt thì để nó sống tới giờ vẫn chưa sinh!

Trong đám trẻ nhà họ Cố, Lưu Sát chỉ thật sự muốn ra tay với cặp song sinh nhà Lục thiếu.

Không ai biết tại sao, bởi đó là bí mật không thể để lộ.

Nếu Mặc Thiên mà nhìn thấy chân thân của hắn, chắc chắn sẽ nhận ra cách dùng hai đứa nhỏ để khắc chế hắn.

Lưu Sát thà phá vỡ mệnh cách của nhà họ Cố, cũng phải diệt trừ cặp song sinh ấy.

Thế mà giờ, nó vẫn sống, còn sắp chào đời!

Hắn giận đến run rẩy cả hồn phách.

Nhưng trách móc Ngọc Trúc cũng vô ích, huống chi giờ hắn chẳng còn người nào khác để sai khiến.

Lưu Sát nhắm mắt trầm ngâm thật lâu.

Cuối cùng, hắn mở mắt, lạnh lùng ra lệnh:

“Nhân lúc Mặc Thiên mất pháp lực, đi trừ khử hai đứa nhỏ đó. Không thể để chúng sống!”
 
Back
Top Bottom