Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 410: Chương 410



Cố Bắc Thừa vừa đuổi đến nơi thì phát hiện cửa đã khóa.

Bị chặn ngoài cửa, anh tuy tủi thân nhưng chẳng làm gì được.

Anh gõ cửa “cốc cốc cốc”:

“Mặc Mặc, em nhốt anh ngoài này, anh biết ngủ đâu? Nào, mở cửa đi, mình nói chuyện chút. Em có thể chọn—em ngủ giường, anh ngủ đất, hoặc… mình cùng ngủ giường.”

Bên trong: “…”

Cố Bắc Thừa tiếp tục lảm nhảm:

“Hoặc… mình chẳng ngủ, cùng ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, nói chuyện thơ văn, bàn chuyện nhân sinh triết học cũng được.”

Bên trong: “…”

Vai Cố Bắc Thừa rũ xuống:

“Vợ ơi, em không ra, anh sẽ không khách sáo với cái cửa này đâu đó!”

Bên trong vẫn im lặng.

Đứng bên trong, Mặc Mặc nhìn cánh cửa gỗ tử đàn sang trọng mà có chút rùng mình.

Cái người đang nói ngoài kia… thật sự là cùng một Cố Bắc Thừa mặt lạnh âm u cô gặp sáng nay sao?

Mặc Mặc ngẩn người nhìn cửa, còn chưa phản ứng kịp thì…

Nghe thấy tiếng hét từ ngoài:

“Mặc Mặc, tránh ra! Anh sắp đánh nhau với cái cửa, đừng để bị vạ lây!”

Mặc Mặc: “…”

Cô rùng mình một cái, vội vàng kiềm nén cái cảm giác khó tả.

Vội vàng mở miệng:

“Bắc Thừa, anh nói là cho em ba ngày mà.”

“Đúng rồi, ba ngày anh sẽ không chạm vào em. Nhưng không thấy em thì không chịu được.”

Mặc Mặc: “…” Đây là cao dán chó sao…

Cô vò đầu rối rắm, đi tới đi lui trong phòng.

Chỉ nghe thấy bên ngoài, Cố Bắc Thừa “rầm” một tiếng đá vào cửa—cửa gỗ tử đàn run lên bần bật.

Tiếng động lớn khiến cả nhà họ Cố tưởng có chuyện gì, vội vàng chạy ra.

Chạy tới nơi thì hóa ra chỉ là Cố Bắc Thừa đang… đạp cửa.

Tô Như Lan nổi trận lôi đình, xông tới, tát cho con trai một cái vào lưng:

“Cố lão tứ, anh tạo phản rồi hả! Đạp cửa làm gì?”

Cố Bắc Thừa bị đánh nhưng không có phản ứng, mặt không đổi sắc:

“Cửa này ngăn con, không cho con gặp vợ.”

Tô Như Lan: “…”

Mặc Tiểu Nhụy: “…”

Cả nhà họ Cố: “…”

Tin đồn nhà họ Cố không có ai bình thường… hóa ra không phải là bịa đặt!

Tô Như Lan bực bội kéo tay con:

“Lão tứ, cửa nhà mình đắt lắm, đừng đổ lỗi cho nó.”

Cố Bắc Thừa lạnh mặt:

“Vậy ý mẹ là, con dâu mẹ nhốt con?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tô Như Lan: “…”

Mặc Tiểu Nhụy: “…”

Cả nhà họ Cố: “…”

Chuyện rõ ràng như vậy, anh còn giả ngốc hỏi à?

Cố Nam Cảnh nhìn không nổi nữa:

“Lão tứ, cậu không có não à!”

Anh kéo Cố Bắc Thừa ra khỏi cửa, lôi về phía phòng mình—phòng hai anh em là phòng cạnh nhau.

Cố Nam Cảnh không màng Cố Bắc Thừa phản kháng, kéo anh tới chỉ vào cửa sổ phòng:

“Từ ban công nhảy qua, đập kính ra là vào được!”

Tô Như Lan: “!!!”

Mặc Tiểu Nhụy: “!!!”

Cả nhà họ Cố: “!!!”

Tô Như Lan ôm n.g.ự.c thở dài:

“Trời ơi, cùng một bào thai mà sinh ra hai đứa thế này—một đứa điên, một đứa thần kinh!”

Bà chưa nói xong, thì thấy Cố Bắc Thừa đã chuẩn bị xông vào phòng.

May mà Cố Hoằng Thâm hôm nay cũng ở nhà, bước vài bước là bắt được cả hai thằng, mỗi đứa đá một phát vào mông, cuối cùng cũng kéo được chúng về thực tại.

Tô Như Lan lườm hai đứa con trai, quay đầu lại nở nụ cười hiền từ với con dâu.

Bà nói vọng qua cửa với giọng dịu dàng:

“Mặc Mặc à, Bắc Thừa nó sốt ruột quá thôi. Mấy năm nay nó tìm con đến phát điên, đầu óc cũng không được như trước. Con đừng giận nó, nó sai gì, mẹ giúp con đánh nó!”

Trong phòng im lặng một lúc.

Mới nghe thấy giọng Mặc Mặc:

“Mẹ, con không giận… chỉ là… bây giờ con… không ổn lắm…”

Giọng cô run run, nghẹn ngào hít mũi:

“Con… con không thể…”

Chưa nói xong, đã thấy cô uất ức như thể chịu oan thiên đại.

Tô Như Lan nghe xong, vội vã an ủi:

“Không sao, Mặc Mặc yên tâm. Mẹ sẽ dạy dỗ thằng tứ cẩn thận. Nó nghe lời con mà, đừng sợ! Tương lai dài mà, rồi mọi chuyện sẽ ổn!”

“Vâng… cảm ơn mẹ…”

Mặc Mặc dịu đi chút, trong giọng có ý cười.

“Mẹ, con đưa Tiểu Kim Tử đi ngủ trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Mẹ ngủ ngon, Bắc Thừa ngủ ngon.”

“Ngủ ngon ngủ ngon, Mặc Mặc ngủ ngon, Tiểu Kim Tử ngủ ngon.”

Tô Như Lan vẫy tay tạm biệt qua cửa.

Nghe bên trong không còn tiếng động, bà mới quay lại.

Lại túm tay áo Cố Bắc Thừa, vỗ thêm hai cái:

“Thằng khốn, Mặc Mặc trên người nhiều vết thương như vậy, nó không sợ mới lạ! Phải từ từ, đừng có nóng vội!”

Cố Bắc Thừa không nói gì, mặt lạnh như cửa thành.

Tô Như Lan thở dài.

Bà biết rõ con mình mấy năm qua đau khổ thế nào. Giờ tìm được vợ, chỉ mong dính vào người ta cả ngày thôi…

Nhưng bà không nỡ trách nữa.

Chỉ biết lắc đầu, dặn dò lần cuối:

“Cho Mặc Mặc thời gian, vết thương thể xác, vết thương tâm hồn, đều cần thời gian chữa lành. Rồi sẽ ổn cả thôi.”

Mọi người giải tán.

Chỉ còn Cố Nam Cảnh và Cố Bắc Thừa.

Cố Bắc Thừa khoanh tay, mặt lạnh tanh.

Anh liếc nhìn anh trai, gật cằm:

“Tam ca, dọn ra ngoài, em ở phòng anh.”

Cố Nam Cảnh: “???”

Anh khó hiểu nhìn em trai:

“Cậu không vào được phòng vợ, giờ cướp phòng tôi, còn bảo tôi dọn ra? Hợp lý lắm hả?”

Cố Bắc Thừa lạnh như băng, mặt như ai nợ tiền anh:

“Vợ con anh về rồi, sao còn bám lấy nhà mẹ? Mau dọn sang bên kia, đó mới là tổ ấm của anh.”

Cố Nam Cảnh: “…”

Hai anh em song sinh nhìn nhau căng như dây đàn.

Ba phút sau.

Cố Bắc Thừa thu mắt lại, quay người đi:

“Em bảo dì Trần dọn cho em cái giường ngoài hành lang, em ngủ ngoài đó.”

Cố Nam Cảnh: “…”

Anh nhìn em trai bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.

Lớn rồi mà còn giả đáng thương!

Anh thật sự muốn nói ba chữ: mất mặt quá đi!

Nhưng rồi lại nghẹn thành:

“Ê ê ê, quay lại! Cho cậu, cho cậu đấy! Tôi lên lầu ngủ!”

Cố Bắc Thừa lập tức quay lại:

“Cảm ơn tam ca.”

Cố Nam Cảnh: “…”

Anh im lặng mím môi.

Lượm hai bộ quần áo, xách túi dọn ra ngoài.

Cố Bắc Thừa tắm rửa xong, nằm lên giường của Cố Nam Cảnh.

Tai lắng nghe động tĩnh từ phòng kế bên.

Nghe mãi, nghe mãi…

Đột nhiên anh bật dậy, “rầm” một tiếng đ.ấ.m xuống giường.

“Mẹ kiếp, đứa nào thiết kế cái phòng này cách âm tốt dữ vậy?!”

Cố Bắc Thừa mặt lạnh, lật người xuống giường, ra ban công ngồi nhìn trăng ngẩn ngơ.

Tuy cách nhau chỉ một bức tường.

Nhưng trái tim trống rỗng ấy, đã rất lâu rồi mới thấy ấm áp như thế này.

Ba năm rồi…

Cô ấy, cuối cùng đã về rồi…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 411: Chương 411



Gần đây, Cố Bắc Thừa chẳng muốn đi đâu cả.

Từng là một con nghiện công việc, giờ biến thành ông chú ru rú trong nhà.

Chỉ muốn ở nhà bên vợ, nửa bước cũng không nỡ rời xa.

Cái dáng vẻ đó, hận không thể gom hết ba năm xa cách trong ba ngày mà bù đắp cho đủ.

Nhưng vấn đề là—Mặc Mặc mỗi ngày xuống nhà chỉ được vài lần.

Chỉ lúc ăn cơm mới ló mặt một chút, còn lại đều ôm Tiểu Kim Tử trong phòng không ra.

Hai vợ chồng, một người trên lầu một người dưới lầu, cách nhau một bức tường mà như cách cả dải Ngân Hà, chạm chẳng tới nhau.

Cảnh này nhìn mãi, cuối cùng đến Nhị ca Cố Thiếu Đình cũng không chịu nổi.

Là một giáo sư tâm lý học, anh biết rõ—Mặc Mặc nhất định đã chịu tổn thương tâm lý rất nghiêm trọng, mới lạnh nhạt với Cố Bắc Thừa như thế.

Thế là, Cố nhị ca mời riêng một vị chuyên gia tâm lý nổi tiếng—bác sĩ Lưu, cũng là bạn của anh—về nhà thăm khám.

Ý tốt thì có đấy…

Nhưng kết quả lại vô cùng thảm hại—

Bác sĩ Lưu đến, đừng nói đến khuyên nhủ, Mặc Mặc căn bản chẳng thèm gặp!

Cả nhà thử đủ mọi cách.

Mặc Mặc vẫn như một quả núi, không ai chạm tới được.

Cả nhà họ Cố đều rất bất lực.

Đối xử với Mặc Mặc vô cùng cẩn thận, sợ lỡ lời chạm phải vết thương trong lòng cô.

Còn Cố Bắc Thừa thì—sống trong nước sôi lửa bỏng.

Ban ngày không gặp được vợ, ban đêm không ôm được vợ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cuối cùng đến ngày thứ bảy, anh chịu không nổi nữa.

Quyết định—ra ngoài kiếm chuyện gì đó đứng đắn mà làm.

Tối hôm ấy ăn cơm xong.

Mặc Thiên quay về.

Cố Bắc Thừa như bắt được vàng, lập tức chặn đầu cô nhóc.

“Thiên Thiên, em ngày nào cũng đi sớm về muộn, chạy đi đâu vậy?”

“Ra ngoài tìm thuốc.”

“Tìm thuốc gì?”

“Thuốc cứu người.”

“Cứu ai?”

“Nhiều người.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Ờ, đúng là văn học sáo rỗng rồi…

Thực ra Mặc Thiên nói thật đấy.

Cô phải luyện đan dược kéo dài tính mạng để cứu Kiều Hạc và đám người phía sau hắn.

Nhưng vẫn thiếu hai vị thuốc dẫn, mãi không tìm ra.

Gần đây cô theo Kiều Hạc đi khắp núi rừng, hồ nước, các tiệm thuốc lớn… mà vẫn không thấy nổi bóng dáng hai vị thuốc đó.

Tất nhiên cô cũng đoán được từ sớm—khó mà tìm được.

Bởi vì bói ra rồi, việc này là đại sự khó thành.

Lúc này, Mặc Thiên thấy Cố Bắc Thừa im lặng, nghĩ anh không có chuyện gì nữa, xoay người chuẩn bị đi.

“Không có gì thì em đi đây, bai bai.”

“Có chuyện!”

Cố Bắc Thừa chặn đường cô. “Thiên Thiên, em có thể tìm được Lục Liễu không? Tên già đó như biết chúng ta đang tìm hắn, giờ không biết trốn xó nào rồi.”

Anh vừa dứt lời—

Mặc Thiên trả lời tỉnh bơ, “Không cần gấp.”

“Không cần gấp?!!!”

Cố Bắc Thừa tràn đầy dấu hỏi.

Anh thì sốt ruột muốn c.h.ế.t rồi còn gì!

Tống tên khốn đó lên pháp trường băm thành trăm mảnh cũng chưa hả giận!

Thế mà cô nhóc này lại chẳng hề sốt sắng theo.

Mặc Thiên bình tĩnh gật đầu: “Không cần gấp. Tên khốn Lục Liễu ấy quen làm chuyện xấu, tự khắc sẽ mò ra cho coi.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Có một thành ngữ tên là “thủ châu đãi thố” (ngồi đợi thỏ), không biết nên nói ra hay không…

Anh do dự vài giây, quyết định không dùng ngôn ngữ “cao cấp” đó với cô nhóc.

Chuyển sang nói dịu dàng:

“Thiên Thiên, đi với anh bắt hắn được không?”

“Đánh không lại hắn.”

Cố Bắc Thừa: “???”

Mặc Thiên: “Nói thật, đánh không lại.”

Cố Bắc Thừa: “……”

Nghe xong thấy lòng nguội đi nửa phần.

Anh thở dài, mặt mũi đầy chán nản:

“Lục Liễu còn nhởn nhơ ngoài kia, Mặc Mặc sẽ sợ hãi, đến cửa cũng không dám bước ra…”

Đó là suy đoán của Cố Bắc Thừa.

Anh cảm thấy, chính vì tên đó còn ngoài kia, Mặc Mặc mới co mình lại như thế.

Gương mặt lạnh như sát thần của anh lúc này lại lộ ra chút ấm ức.

Mặc Thiên chớp mắt, nhìn anh một lúc.

Rồi nghiêm túc nói:

“Vậy đi thôi, em đi gặp hắn.”

“Bây giờ á?” Cố Bắc Thừa hỏi lại.

Tuy anh cũng gấp thật, nhưng cô nhóc này chạy ngoài đường cả ngày rồi, cũng nên nghỉ một chút chứ.

Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm trả lời.

Quay người, đeo túi nhỏ, nghênh ngang đi thẳng.

Cố Bắc Thừa bất lực bật cười.

Gương mặt sát khí rợn người, giờ lộ ra nét dịu dàng.

Cô nhóc này, miệng thì cứng, tim thì mềm…

Mặc Thiên một tay cầm bát quái bàn, ngồi trên xe của Cố Bắc Thừa xem quẻ.

“Đi về phía Bắc, rẽ sang chính Nam, đi thẳng, tiếp tục đi thẳng”

“Phía trước là tường!”

Cố Bắc Thừa đạp thắng một cú cháy đường.

Nếu chậm một chút nữa, tối nay hai anh em không chấn thương thì cũng rã xác rồi.

Mặc Thiên từ nãy vẫn cúi đầu nhìn bàn.

Nghe thấy tiếng hét của anh mới ngẩng đầu, nhìn bức tường trước mặt một lúc rồi bình thản nói:

“Vậy thì bay qua đi.”

Cố Bắc Thừa: “……”

Anh bóp trán.

Cố nhịn cơn tam bành đang dâng trào.

Nhẹ giọng hỏi lại: “Thiên Thiên, thế đường này không đi được thì mình đi đâu?”

“Đi vòng.”

Giọng điệu như đang nói chuyện với đứa ngốc.

Cố Bắc Thừa siết vô lăng, gân xanh nổi rõ.

Cô nhóc này có cả trăm cách khiến người ta nổi điên.

Nhưng mà—em gái mình thì phải nhịn thôi.

Anh thở dài, lui xe, sau đó quẹo trái rẽ khỏi con hẻm nhỏ.

Tiếp tục hành trình mở blind box theo cái bát quái bàn…

Cuối cùng, chín giờ tối, hai anh em cũng tới nơi.

Cố Bắc Thừa từng đối đầu với đủ loại tổ chức tà đạo nguy hiểm, mà chưa từng đổ mồ hôi hột.

Thế mà hôm nay theo “GPS bằng quẻ” của Mặc Thiên, lái xe cũng toát mồ hôi.

Quả nhiên ác nhân có ác nhân trị.

À không—vật hợp theo loài.

À mà cũng sai—là mệnh khắc nhau? Tám chữ không hợp? Cùng gen nên đẩy nhau?

Hai người đi đến nơi bát quái bàn chỉ tới.

Quán bar Tơ Lụa Quấn Rượu.

Nằm ở vị trí đẹp nhất trên phố bar của Thượng Kinh.

Ngoài cửa đèn neon nhấp nháy, đứng đầy các mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, dáng dấp quyến rũ.

Mấy gã say xỉn loạng choạng cũng bám quanh.

Cả con phố đông nghịt người, ồn ào tiếng nhạc sàn hỗn tạp.

Loạn như chính đám người trong đó.

Cố Bắc Thừa và Mặc Thiên đỗ xe trong bãi.

Rồi đi bộ tới quán.

Không ngờ—gặp người quen.

Cố Bắc Thừa kinh ngạc đi tới, vỗ vai một người đàn ông:

“Nhị ca? Anh làm gì ở đây vậy?”

Cố Thiếu Đình nghe tiếng quay lại, cũng ngạc nhiên không kém:

“Lão Tứ? Thiên Thiên? Hai đứa cũng đến đây à?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 412: Chương 412



Ba người nhìn nhau, rồi người lên tiếng đầu tiên là Cố Bắc Thừa.

Anh chỉ cằm về phía quán bar:

“Không tìm thấy tung tích lão già Lục Liễu kia, là Thiên Thiên dùng bát quái tính ra được.”

Cố Thiếu Đình nghe rõ lý do của bọn họ, cũng nói ra mục đích mình đến đây:

“Tôi định vị được đám người trên mạng chửi Mặc Thiên là ‘đồ con hoang’, giật dây dư luận, nên lần theo đến tận đây.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai bên trao đổi lý do.

Tuy không phải vì cùng một chuyện…

Nhưng lại trùng hợp cùng tìm tới nơi này, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Cố Thiếu Đình nhướng cằm với em tư:

“Vào ngồi chơi một lát?”

Cố Bắc Thừa gật đầu:

“Được. Nhưng nói trước, ra ngoài phải bảo là anh tới đây ăn chơi, còn tôi với em gái đến để bắt anh về.”

Cố Thiếu Đình: “???”

“Có tý chuyện thế mà cậu cũng không dám nhận, còn đổ vạ cho tôi?”

Cố Bắc Thừa mặt lạnh tanh, nói năng vô sỉ:

“Tôi là người có vợ đấy.”

Cố Thiếu Đình lộ vẻ ghét bỏ:

“Cậu có vợ gì? Đó là vợ cũ. Có đơn ly hôn hay không, cậu không rõ à?”

Cố Bắc Thừa mặt càng đen hơn:

“Ngày mai tái hôn luôn.”

Dứt lời, anh sải bước đi vào trong quán bar.

Mới đi được vài bước, liền nghe sau lưng có người hừ cười một tiếng:

“Ai tái hôn trước, còn chưa biết đâu.”

Cố Bắc Thừa khựng lại.

Anh đứng nguyên một chỗ vài giây, rồi móc điện thoại ra, xoay người nhìn Cố Thiếu Đình:

“Anh chờ đó, tôi báo cảnh sát Đồng, tố anh có dã tâm không chết.”

Cố Thiếu Đình: “???” — Thằng em ruột kiểu gì vậy trời?

Trong khi hai ông anh còn đang đấu võ mồm, Mặc Thiên đã ung dung đi đến cửa chính quán bar.

Vừa mới bước tới cửa, đã bị chặn lại.

Bảo vệ chỉ bảng thông báo treo trước cửa, ngắc ngứ nói:

“Chưa… chưa đủ… mười… tám… tuổi…”

Mặc Thiên tỉnh bơ đáp:

“Đủ rồi.”

“Phải… phải… đăng ký hội…”

“Không đăng.”

“Phí… ba… ba…”

“Cho ba hào.”

Từ sau khi bước vào giai đoạn vận hạn đen đủi, Mặc Thiên hào phóng hẳn.

Cuối cùng cũng hiểu câu của Cố Hoằng Thâm:

‘Vấn đề giải quyết được bằng tiền, thì đừng phí não nghĩ cách khác.’

Cô lục túi, đưa ba đồng xu cho bảo vệ:

“Không cần thối lại.”

Bảo vệ: “???”

Anh ta không thể tin nổi nhìn ba hào trong tay,

Một lúc sau, tức giận quăng thẳng xuống đất:

“Ba… ba… ba hào?! Cô, cô, cô——”

“Cô cái gì! Lượm tiền lên!”

Đúng lúc đó, Cố Bắc Thừa đến.

Vừa hay thấy bảo vệ vứt tiền của Mặc Thiên xuống đất.

Anh chẳng nói chẳng rằng, túm cổ áo bảo vệ, kéo hắn đi nhặt tiền.

Bảo vệ vừa thấy mặt anh, sợ đến nói không ra hơi.

Người gì mà còn đáng sợ hơn cả mấy ông trùm thu bảo kê?

Anh ta lập tức cúi đầu, nhặt tiền lên, hai tay dâng lại cho Mặc Thiên.

Rồi vội vàng cúi đầu cúi cổ làm động tác mời:

“Đại… đại… đại ca, mời vào…”

Cố Thiếu Đình: “……”

Mặc Thiên: “……”

Hai anh em nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Thừa —— thì ra đây là ‘dùng mặt để qua cửa’.

Ba anh em nhẹ nhàng tiến vào quán bar.

Cố Bắc Thừa nhìn nơi ngập tràn khói lửa này, mắng:

“Chả trách không tìm ra cái lão Lục Liễu kia, thì ra trốn trong cái chỗ loạn xạ này.”

Cố Thiếu Đình đảo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt dần nghiêm túc:

“Người trong đây sao nhìn ai cũng như phê thuốc thế?”

Không trách anh đa nghi.

Vài người điên cuồng trong sàn nhảy kia, trông không giống say rượu, mà là phê hàng thật sự.

Là người làm ngành cảnh sát, anh có đủ năng lực để nhận định.

Không ngờ lần điều tra này, lại có thu hoạch ngoài dự tính.

Anh ghé tai hai đứa em thì thầm:

“Lão Tứ, Tiểu Thất, hai đứa vào trước tìm đi, anh gọi điện cái.”

Nói xong, anh tránh sang một bên.

Mặc Thiên hoàn toàn không để ý đến lời bọn họ.

Cô chăm chú nhìn bát quái bàn trong tay, đi thẳng vào bên trong.

Bộ dạng cô chẳng ăn nhập gì với đám nam nữ ăn chơi uốn éo trong bar.

Mặc Thiên gầy nhỏ, như con cá nhỏ len lỏi qua đám đông dẫn đường.

Cố Bắc Thừa vất vả lắm mới chen qua được, vội túm cô lại:

“Nhóc con, em đánh không lại Lục Liễu, sao còn hăng thế?

Nói cho anh vị trí, để anh gặp lão ta, em chờ ở ngoài.”

Mặc Thiên nghe vậy, ngạc nhiên quay đầu:

“Anh đánh thắng được Lục Liễu hả?”

“Không thử thì sao biết?”

Mặc Thiên: “……”

Cô lắc đầu đầy chê bai:

“Thế thì khỏi đi. Anh mà bị bắt, lại phiền em đi cứu.”

Cố Bắc Thừa: “???”

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy bị xem thường.

Anh đang định cãi lại, còn chưa kịp mở miệng, thì thấy con bé đã như con lươn trơn tuột, lẩn mất tiêu.

Anh vội vàng đuổi theo.

May mà Mặc Thiên đi tới một khu vực làm việc yên tĩnh hơn, dừng lại.

Trước mặt cô là một cánh cửa nhỏ,

Trên dán bảng thông báo với tám chữ vàng nổi bật:

【Khu vực làm việc, người lạ miễn vào】

Cố Bắc Thừa vừa thấy, liền xắn tay áo,

Lục trong túi ra một cái kẹp giấy:

“Thiên Thiên, lùi lại, để anh!”

Kỹ năng này là học từ Cố Thiếu Đình, mở khoá cực đỉnh, đúng là truyền nhân chân chính.

Cố Bắc Thừa chen Mặc Thiên ra, duỗi thẳng cái kẹp, định đút vào ổ khoá…

Nhưng chưa kịp mở ——

Thì thấy Mặc Thiên “vút” một cái, lướt xuyên qua cánh cửa!!!

XUYÊN —— QUA —— LUÔN ——!!!

Cố Bắc Thừa: “???!??!!!”

Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?

Anh đứng đơ tại chỗ, ngay sau đó, nghe tiếng Mặc Thiên vọng từ bên kia cánh cửa:

“Chỉ còn một lá bùa thôi, anh tự lo nha.”

Cố Bắc Thừa: “……”

Đây là hiện tượng siêu nhiên à?

Mặc dù nghe nói Mặc Thiên rất lợi hại, anh vẫn không ngờ là lợi hại đến mức mất cả lý trí luôn rồi…

Cố Bắc Thừa lắc lắc đầu, cảm giác như hệ tư duy của bản thân sắp phải đập đi xây lại…

Mặc Thiên lướt qua cánh cửa, leo cầu thang lên trên.

Không ngờ đến tầng hai, bát quái bàn lại xoay hướng.

Cô liền ngoặt trái ngoặt phải loằng ngoằng, cuối cùng lại đến một cầu thang khác.

Rõ ràng đây không còn là cùng một tòa nhà với quán bar ban đầu nữa…

Mặc Thiên đứng đợi tại bậc cầu thang một lúc, Cố Bắc Thừa mới đuổi kịp.

Hai anh em tụ họp lại, tiếp tục theo chỉ dẫn của bát quái bàn.

Tầng một, tầng hai, tầng ba…

Cứ thế, Mặc Thiên leo lên tận tầng tám.

Cuối cùng, bát quái bàn dừng lại, chỉ vào một cánh cửa.

Cửa của một căn phòng…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 413: Chương 413



Mặc Thiên khoanh tay đứng trước cửa.

Lần đầu tiên trước khi ra tay mà cô lại cân nhắc đắn đo.

Không phải vì cô trưởng thành hơn…

Mà là vì — cô đánh không lại!

Cô quay sang nhìn Cố Bắc Thừa.

Cố Bắc Thừa cũng liếc mắt nhìn cô.

Không biết sao mà cả hai người lại thần giao cách cảm, cùng lúc nghiêng đầu dán tai vào cửa —

Nghe trộm, cũng không phải chuyện gì quá mất mặt đâu nhỉ…

Chưa đầy nửa phút.

Mặt Cố Bắc Thừa — mặt thần giữ cửa nghiêm túc đó — đỏ bừng đến tận tai.

Anh vội vàng kéo Mặc Thiên ra, hạ giọng, “Chờ ở đây đi, để anh—”

“Suỵt, đừng làm loạn. Không thì em dán cho anh cái bùa trói luôn bây giờ.”

Mặc Thiên gạt tay anh ra, tỏ vẻ chán ghét, làm động tác im lặng.

Cố Bắc Thừa: “…”

Tổ tông ơi…

Trong kia đang diễn cảnh xuân cung đồ sống đấy!

Mẹ mà biết anh đưa Mặc Thiên đến đây nghe mấy cái này, chắc đập nát đầu anh luôn!

Anh lại định kéo cô ra, “Thiên Thiên, lui ra, để anh nghe thay—”

Mặc Thiên nhíu mày đến độ giống luôn Shin Cậu Bé Bút Chì.

“Chờ đến lúc hắn cao trào anh mới nói thì muộn rồi.”

“!!!”

Tổ! Tông! Nhỏ!

Em đang nói cái quái gì vậy!!!

Cố Bắc Thừa suýt nữa ói ra máu.

Lớn thế này rồi mà chưa từng hoảng loạn đến vậy…

Hai anh em giằng co trước cửa.

May mà… Lục Liễu nhanh thật.

Mới năm phút — âm thanh bên trong càng lúc càng lộ liễu, càng lúc càng dồn dập.

Mặc Thiên chờ đúng lúc này!

Nghe được động tĩnh, cô ngẩng đầu ra hiệu cho Cố Bắc Thừa: “Đạp cửa!”

Lục Liễu “A” một tiếng thảm thiết.

Người đang đè lên phụ nữ, đầu óc trống rỗng.

Ngay cả khi bị sốc vẫn còn mơ mơ màng màng thì —

Một tờ bùa màu vàng rơi xuống trước mặt, chắn luôn tầm nhìn.

Mấy giây sau, bùa tan biến.

Hắn lập tức tỉnh táo lại

“Hỏng rồi! Con nhóc c.h.ế.t tiệt tới rồi!!”

Lục Liễu lật đật như quả bóng, lăn đùng từ trên người đàn bà xuống.

Người phụ nữ hơn bốn mươi, vẫn còn mặn mà, cũng giật mình ngồi dậy, “Sao thế?! Sao thế?!”

Hai người giành nhau cái chăn, tay chân loạn xạ, lúng túng cực kỳ.

Mặc Thiên bước vào.

Hai tay chống hông, bước từng bước oai phong như núi thần đi tuần, khí thế không ai bì được.

Người phụ nữ thấy Mặc Thiên thì hét toáng lên:

“Aaa! Các người làm gì vậy! Mau ra ngoài! Không tôi báo cảnh sát đấy!!”

Chưa dứt câu, Cố Bắc Thừa liếc mắt lạnh như băng tới:

“Không muốn c.h.ế.t thì câm miệng.”

Người phụ nữ: “…”

Ba giây sau: “Đừng g.i.ế.c tôi! Tôi câm rồi!!”

Chỉ cần nhìn mặt Cố Bắc Thừa là đủ biết không nên gây sự.

Bà ta ôm chăn lùi tận góc, quyết không dính vào mớ hỗn loạn này.

Lục Liễu trừng mắt, hung hãn nhìn Mặc Thiên:

“Con ranh, mày chán sống rồi hả?!”

Vừa nói vừa chộp lấy thanh kiếm gỗ đào ở đầu giường, lao tới vung kiếm về phía cô.

Vung lần một — không có gì.

Vung lần hai — không có phản ứng.

Vung lần ba — y chang.

Mặc Thiên chẳng thèm tránh, yên lặng nhìn hắn múa kiếm.

Lục Liễu cuối cùng cũng thấy không ổn.

Vừa tức vừa sợ:

“Con nhãi! Nhân lúc người ta yếu mà giở trò! Mày phong ấn linh lực tao lúc tao… yếu nhất! Có giỏi thì ra đấu một trận đường hoàng coi ai thắng ai thua!”

“Không dám, tôi đánh không lại. Nhưng bây giờ là tôi bắt được ông rồi.”

Mặc Thiên đáp thẳng như cắt, chả buồn để ý hắn có phát điên hay không.

Lục Liễu tức đến bốc khói, nghiến răng ken két:

“Con nhãi! Mày tìm tao làm gì? Gần đây tao đâu có đụng gì nhà mày! Đừng đến đây trút giận vô cớ!”

Mặc Thiên hừ lạnh:

“Ông làm chuyện xấu còn ít chắc? Hôm nay tôi tới là để thay Mặc Mặc báo thù, đưa ông vào tù!”

“Hả? Ai là Mặc Mặc?” Lục Liễu mù tịt.

“Con của Ngọc Trúc, không phải ông bắt đi à?”

“Ngọc Trúc làm gì có con?!!” Lục Liễu trợn mắt như thấy ma.

Mặc Thiên cũng bắt đầu thấy kỳ lạ.

Không biết hắn thật sự mất trí, hay đang diễn sâu.

Cô tiếp tục hỏi:

“Năm đó, ông có ép một người phụ nữ nhảy xuống biển không?”

“Ai?! Phụ nữ nào?!”

Lục Liễu phát điên rồi.

Hắn nhìn chằm chằm hai anh em nhà họ Cố, tức tối gào:

“Mặc Mặc cái gì? Con cái gì? Phụ nữ gì? Các người đang nói cái quái gì vậy? Đầu có vấn đề à?!”

Hắn vừa chửi vừa cố vận khí —

Vẫn không phát ra được tí linh lực nào.

Tức đến mức giật lấy cái chăn của người phụ nữ kia, định bỏ trốn.

Nhưng Cố Bắc Thừa nhanh hơn.

Trong nháy mắt lao tới, đá Lục Liễu ngã sấp.

Một chân giẫm lên mặt hắn, lạnh giọng:

“Làm chuyện xấu đầy đầu, còn dám nói không biết gì?”

“Tôi thật sự không biết!”

“Nói nhảm! Không biết sao lại trốn?”

Cố Bắc Thừa đá thẳng vào bụng Lục Liễu, không hề nương tay.

Lục Liễu đau đến rú lên:

“Tôi… tôi trốn… là vì—”

Hắn nói cả nửa ngày không ra lý do, cuối cùng tức quá hét:

“Tôi báo cảnh sát! Tôi kiện các người!!”

Hắn vừa hét lên —

Thì đúng là trời gọi thì trời đến.

Cảnh sát thật sự tới rồi!

Thì ra là Cố Thiếu Đình đã sớm gọi cảnh sát đến kiểm tra bất ngờ.

Quán bar này đúng là ngông cuồng ngay dưới mí mắt thiên tử.

Trong tòa cao ốc thương mại sau hành lang bar, tụ tập đánh bạc, m** d*m, m* t** — thứ gì cấm là có mặt đủ.

Giờ phút này, hành lang la hét như quỷ khóc thần sầu.

Say rượu, phê thuốc, lả người — từng đám bị bắt quả tang.

Hôm nay cảnh sát như trúng số, bắt người còn nhiều hơn sắm Tết!

Lục Liễu lúc này bị đánh đến mặt mũi sưng vù.

Hắn đứng lên, mặt nhăn như mướp đắng, vẫn cố giữ cái chăn che chỗ hiểm,

“Thú vật! Cầm thú! Lũ khốn! Mấy người ức h.i.ế.p người già!”

Hắn ấm ức tố cáo anh em nhà họ Cố.

Mặc Thiên chẳng thèm nghe, giật luôn cái chăn.

Lục Liễu lập tức biến thành gà luộc trắng phau.

Cô túm lấy sợi dây buộc rèm giường, trói tay hắn lại:

“Đồ cặn bã, để tôi cho ông bẽ mặt đến tận xương.”

Lục Liễu: “!!!”

Hắn trố mắt nhìn Mặc Thiên, “Lưu manh! Con nhỏ lưu manh!!”

Mặc Thiên mặc kệ, kéo dây, dắt Lục Liễu ra ngoài như kéo chó.

Cố Bắc Thừa ngơ ngác nhìn cảnh này —

Mãi mới hoàn hồn lại, vội lao ra bịt mắt Mặc Thiên:

“Để hắn mặc đồ đã!”

Mặc Thiên bị che mất tầm nhìn, bực bội gạt tay anh ra,

“Anh bị gì thế, em có phải chưa thấy đâu.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Em… em thấy gì cơ?!”

Cố Bắc Thừa gần như phát điên vì cái miệng này của cô em!

Mặc Thiên thì thản nhiên cực kỳ, còn nghiêm túc trả lời:

“Thấy mèo nè, chó nè, hổ nè, à còn có của anh nữa.”

“!!!”

Cố Bắc Thừa nghi ngờ lỗ tai mình bị hỏng.

Anh lắc đầu dữ dội, cố giữ lý trí,

“Em… em thấy của ai cơ?”

“Của anh chứ ai.” Mặc Thiên mặt không đổi sắc, nói như thể đang nói “xin chào”.

Cô thì bình tĩnh như nước.

Còn tim anh trai thì nổi sóng cuồn cuộn!

Cố Bắc Thừa cau mày, cẩn thận hỏi, sợ nghe được đáp án “mất đời”:

“Em… em thấy lúc nào, cái gì?”

“Lúc nhỏ, mẹ cho em xem mấy tấm anh với lão Tam lõa lồ.”

Cố Bắc Thừa: “……”

Một ngụm khí nghẹn trong ngực, lên không nổi mà xuống cũng không xong…

Anh lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cái vết đen trong lịch sử này, tối nay phải lẻn về nhà lấy cho bằng được từ tay mẹ mới được!!!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 414: Chương 414



Hai anh em áp giải Lục Liễu xuống lầu.

Tay ông ta bị trói, cả người trần như nhộng, đến mức “quần áo mới của hoàng đế” cũng không trong suốt bằng.

Trong quán bar, đám nam nữ đã ngà ngà say đều quay đầu nhìn về phía bên này.

Ai nấy đều lắp bắp mà hóng chuyện.

“Ây dô, lão, lão già kia kìa, khỏa thân kìa! Nhỏ vậy mà, mà cũng tự tin quá trời!”

“Trẻ thì còn tạm nhìn được, chứ lão già này, đúng là muốn mù mắt người ta!”

“Điện thoại đâu, mau quay lại đi! Dạo này chim chóc gì cũng—chạy đầy đường luôn!”

Lục Liễu sắp khóc rồi!!!!

Ông ta đã gần sáu mươi, làm gì từng mất mặt đến mức này!

Khuôn mặt chảy dài, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Trong lòng, ông ta đã vẽ cả vạn con d.a.o đ.â.m về phía Mặc Thiên.

Con nhãi c.h.ế.t tiệt, đợi pháp thuật của tao phục hồi, xem tao có l*t s*ch đồ mày, chụp ảnh khỏa thân, rồi tung lên mạng cho thiên hạ cười nhạo không!

Còn phải bắt mày vào tận trong núi, gả cho thằng ngốc, cho ông già, cho kẻ b**n th**, để tụi nó đánh mày mỗi ngày cả trăm lần!!!

Bán cũng không thèm hét giá cao, chỉ bán có hai trăm năm mươi tệ thôi!

Con nhỏ đáng giá chừng đó là hết mức rồi!

Lục Liễu hận không thể róc xương Mặc Thiên, trong đầu đã bày ra cả trăm cách trả thù!

Nhưng vẫn chẳng thể nguôi ngoai được nỗi căm hận lúc này.

Đôi mắt già nua của ông ta rưng rưng.

Trông chẳng khác gì cô dâu nhỏ bị ức h**p.

Bị bao người vây xem, cúi đầu ủ rũ mà bước ra ngoài.

May sao, thế gian này vẫn còn người tốt!

Cuối cùng cũng có một cảnh sát trẻ nhìn không nổi nữa.

Anh ta cầm một chiếc quần xà lỏn cũ, chẳng biết của ai, ném cho Lục Liễu, “Mặc vào đi! Đừng có ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị, làm mất mặt thủ đô!”

Lục Liễu nhận lấy, cảm động đến suýt bật khóc.

Cuối cùng cũng có mảnh vải che thân rồi.

Chẳng màng sạch bẩn, ông ta lập tức mặc vào.

Lục Liễu bị áp giải ra ngoài.

Vừa bước khỏi cửa, mắt ông ta đã liếc ngó khắp nơi.

Cuối cùng trước khi lên xe, ông ta thấy cô gái đứng ở góc phố.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lén ra hiệu tay đặc biệt cho cô gái ấy.

Chắc chắn cô đã thấy.

Ông ta mới yên tâm lên xe.

Mà người ở góc phố ấy, đợi cảnh sát rời đi, cũng lập tức biến mất vào màn đêm…

Sau khi Mặc Mặc về nhà, thời gian trôi qua rất nhanh.

Tựa như chớp mắt, đã nửa tháng.

Trước đây Cố Bắc Thừa chỉ lạnh lùng ngoài mặt, gần đây thì ngay cả ở nhà, anh cũng mang cái vẻ mặt như thể ai thiếu nợ anh cả triệu vậy.

Vừa bước vào nhà, Tô Như Lan đã quát, “Thằng Tư, ai thiếu nợ con mà mặt đen thui thế hả!”

Cố Bắc Thừa lạnh nhạt đáp, “Mẹ, là mẹ thiếu.”

Tô Như Lan, “???”

Bà ngơ ngác nhìn con trai, giơ tay sờ trán anh, “Không sốt mà? Sao lại nói nhảm rồi! Có nợ cũng là con nợ mẹ, sao mẹ nợ con được!”

Nghe vậy, Cố Bắc Thừa gạt tay mẹ ra, kéo bà ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu tính sổ.

“Mẹ, con rõ ràng ba ngày là có thể vào phòng. Kết quả là mẹ bênh Mặc Mặc, giờ nửa tháng rồi mà con còn chưa vào được. Không phải mẹ nợ con thì là gì?”

Cố Bắc Thừa dùng khuôn mặt như thần giữ cửa, nói ra lời chẳng ra thể thống gì.

Tô Như Lan, “…”

Bà há miệng rồi lại ngậm vào, mở rồi lại khép.

Hồi lâu mới thốt ra được ba chữ, “Đồ thần kinh!”

Bà chẳng buồn đôi co với cái thằng nhóc mất nết này nữa.

Đứng dậy bước vào bếp, còn không quên chỉ tay cảnh cáo,

“Lát nữa Mặc Mặc với Tuyết Nhi về, con mà còn nói linh tinh, coi mẹ có đập con không!”

Cố Bắc Thừa, “…”

Lần này thì anh im ru.

Biết điều là phúc.

Chọc giận mẹ, cùng lắm là bị mắng vài câu.

Chọc giận vợ, là bị mẹ xóa tên khỏi gia phả luôn đó…

Tối đến, Vũ Tuyết tới trước.

Tô Như Lan kéo cô lại nói chuyện.

Hai mẹ con trò chuyện rôm rả.

Nhưng đến bảy giờ, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa, mà Mặc Mặc vẫn chưa về.

Tô Như Lan bắt đầu sốt ruột.

“Thằng Tư, Mặc Mặc nói đi đâu mà giờ còn chưa về, không xảy ra chuyện gì chứ!”

Nghe vậy, Cố Bắc Thừa quay lại.

Anh giơ điện thoại ra trước mặt mẹ, “Con mới gọi, không ai nghe máy. Để con ra ngoài tìm.”

Từ sau khi Lục Liễu bị bắt, Mặc Mặc mới dám bước ra khỏi nhà.

Ban đầu chỉ quanh quẩn gần nhà, mấy ngày nay thì bắt đầu chạy khắp nơi.

Cố Bắc Thừa vốn muốn theo, nhưng bị Mặc Mặc kiên quyết từ chối!

Lý do từ chối: “Anh trông dễ dọa người lắm, để em tự đi thì hơn.”

Khoảnh khắc đó, anh nghe thấy cả tiếng trái tim mình vỡ vụn…

Chuyện cũ không nên nhắc lại.

Giờ phải đi tìm người cái đã!

Cố Bắc Thừa lấy áo vest trên giá.

Vừa ra tới cửa, thì…

Mặc Mặc về rồi!

Mặc Mặc dắt Tiểu Kim Tử vào nhà.

Ngay lập tức nhận được cả đống ánh nhìn.

“Mặc Mặc, sao con về trễ vậy! Bắc Thừa định ra ngoài tìm con rồi đó! Mau, về là tốt rồi, Tuyết Nhi cũng đợi con nãy giờ, rửa tay rồi ăn cơm thôi!”

Tô Như Lan bước đến kéo Mặc Mặc định dẫn vào nhà.

Lúc này bà mới chú ý thấy sau lưng cô còn có một cô bé.

“Ôi, Mặc Mặc, đây là ai thế con?”

Cô bé chừng mười bảy mười tám, mặt mũi lem luốc, mặc váy hồng mà bụi bặm đến mức gần như không nhìn ra màu gốc.

Vừa thấy người lạ, cô bé cười ngô nghê không ngừng, còn phát ra tiếng “hê hê hê”, không chào hỏi, không nói năng, chỉ cười mãi không thôi.

Mọi người đều nhận ra, cô bé này có vấn đề.

Mặc Mặc thoáng lộ vẻ khó xử.

Cô mím môi, hồi lâu mới do dự lên tiếng.

“Mẹ, cô bé này tên là Kiều Nguyệt, hai năm nay vẫn luôn chăm sóc Tiểu Kim Tử. Có lẽ vì con mang Tiểu Kim Tử đi, Lục Liễu giận cô ấy không trông kỹ, nên đã đuổi cô ấy ra ngoài. Hôm nay con tình cờ gặp, thấy cô ấy đang nhặt đồ ăn trong đống rác, nên con dẫn cô ấy về.”

Mặc Mặc nói vô cùng dè dặt.

Từng câu chữ đều mang theo sự e dè của người ở nhờ.

Nói xong, cô mới thiếu tự tin nhìn Tô Như Lan hỏi nhỏ, “Mẹ, có được không ạ?”

“Con nói gì vậy!”

Tô Như Lan lập tức không vui.

Chống nạnh nói, “Mặc Mặc, đây là nhà con, con nói được là được, sao lại phải hỏi mẹ! Được chứ, sao lại không được, Mặc Mặc con nói được là được!”

Nghe vậy, khóe mắt Mặc Mặc cong cong, nở nụ cười, “Cảm ơn mẹ.”

Cô giao Tiểu Kim Tử cho Cố Bắc Thừa,

Rồi mới yên tâm dẫn Kiều Nguyệt lên lầu.

Về tới phòng, Mặc Mặc mới tiến sát đến bên Kiều Nguyệt.

Ghé sát tai thì thầm vài câu…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 415: Chương 415



Cả nhà đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối.

Lúc này, trong sân lại vang lên tiếng xe.

Không lâu sau, giọng của Cố Bạch Dã truyền tới.

“Anh về rồi đây!”

“……”

Không ai đáp lại.

Quạ quạ quạ...

Không khí có chút gượng gạo, nhưng Cố Bạch Dã lại chẳng nhận ra, hoàn toàn không biết rằng cả nhà chẳng ai muốn để ý đến anh ta.

Cố Bạch Dã cởi áo vest, bước vào phòng ăn.

Vừa thấy mọi người đã bắt đầu dùng bữa, anh ta kêu lên: “Ơ kìa, sao chẳng ai đợi con cả?”

Vừa nói, anh ta vừa tự kéo ghế ngồi xuống giữa Mặc Mặc và Vũ Tuyết.

“Chị dâu, nhường chỗ một tí.”

Mặc Mặc: “……”

Vũ Tuyết: “……”

Tô Như Lan bĩu môi, lắc đầu chậc chậc hai tiếng, gõ lên mặt bàn bên trái:

“Chỗ trống đầy kia kìa, cứ phải chen vào giữa làm gì! Thằng sáu, qua đây ngồi cho mẹ!”

Cố Bạch Dã: “……”

Bị mẹ mắng một trận, anh ta miễn cưỡng kéo ghế qua ngồi vào chỗ đối diện chếch với Vũ Tuyết.

“Tiểu Tuyết, em tới lúc nào thế? Sao không bảo anh một tiếng? Anh về rồi mới được dì Trương nói là em đang ăn ở đây.”

Cố Bạch Dã hỏi mà mắt không rời khỏi Vũ Tuyết.

Nhưng cô lại chẳng buồn đáp, nghiêng đầu sang một bên, thậm chí không thèm nhìn anh.

Cố Bạch Dã thần kinh phản xạ dài như tàu điện ngầm, vẫn tiếp tục lải nhải.

Anh ta không phát hiện ra, nhưng Tô Như Lan thì nhìn thấy rõ ràng, trong lòng còn có chút hốt hoảng.

Bà nhìn Vũ Tuyết, cẩn thận hỏi:

“Tiểu Tuyết, con giận thằng sáu à? Con nói với mẹ, nó làm gì con, mẹ giúp con dạy dỗ nó!”

Làm mẹ chồng nhà người ta thì khó, làm mẹ chồng nhà họ Cố — chính là lấy mạng mà làm!

Con đường mẹ chồng của Tô Như Lan toàn là chông gai, hố hố hầm hầm, hố còn gài cả mìn với pháo!

Tất nhiên, không phải vì con dâu khó chiều,

Mà do sáu đứa con trai nhà bà — mỗi đứa là một chướng ngại vật trong đời bà!

Bà mẹ này thật sự đã nói khô cả miệng, mòn cả lòng, để dọn đường cho lũ ngốc ấy!

Tô Như Lan dè dặt hỏi han.

Vũ Tuyết nhạy cảm, tất nhiên nghe ra được.

Cô dịu dàng mỉm cười với bà:

“Mẹ, không sao ạ. Gần đây anh ấy cứ nói mấy câu chọc tức người khác, con không chấp.”

“À?” Tô Như Lan có phần ngạc nhiên.

Dù gì cái miệng thằng sáu nó như vậy cũng đâu phải chuyện hôm nay mới biết.

Vũ Tuyết nhìn ra sự thắc mắc của mẹ chồng, bèn giải thích:

“Không giống đâu mẹ. Trước đây anh ấy chỉ nói bậy. Giờ anh ấy nói là vì… anh ấy thật sự xấu tính!”

Vũ Tuyết với Tô Như Lan tuy trên danh nghĩa là mẹ chồng nàng dâu, nhưng bình thường trò chuyện lại giống bạn bè cùng lứa hơn.

Lúc này đã chạm đúng chỗ khó chịu của Vũ Tuyết, cô lập tức tuôn hết bực bội:

“Mẹ không biết đâu, dạo này Cố Bạch Dã thật sự quá đáng! Anh ấy nói, chỉ thích con gái, nếu con mang thai con trai thì anh ấy sẽ vứt con đi!”

“Tiểu Tuyết, nghe anh giải thích!” – Cố Bạch Dã hoảng hốt hét lên.

Tô Như Lan chỉ tay quát: “Ngồi xuống, im miệng! Giỏi quá rồi đấy, nghe Tiểu Tuyết nói đã!”

Vũ Tuyết lườm anh một cái sắc như dao, rồi tiếp tục tố cáo:

“Anh ấy còn nói, nếu con sinh con thì không được đi làm nữa, phải ở nhà chăm con! Mẹ xem, như vậy có hợp lý không?”

“Thằng nhãi hỗn!”

Tô Như Lan đã cầm sẵn cái bát trên bàn lên rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Còn nữa! Anh ấy còn nói nếu con còn dỗi thì anh ấy đòi ly hôn! Mẹ xem anh ấy có bị bệnh không? Mấy câu này Mặc Mặc đều nghe thấy, chị ấy có thể làm chứng, từng câu từng chữ là từ miệng anh ấy thốt ra, không sai một chữ!”

Nếu không phải Vũ Tuyết quá hiểu tính Cố Bạch Dã, biết là miệng nói vậy chứ tâm không có ý đó, thì cô thật sự đã kéo hắn đi làm đơn ly hôn rồi!

Mấy câu Cố Bạch Dã nói ra, câu nào cũng đáng bị bắt quỳ rửa đồ!

Tô Như Lan không nhịn nổi nữa, bùng nổ:

“Thằng nhãi, mẹ thấy nên gửi mày tới bệnh viện của thằng ba, kiểm tra cái đầu coi có vấn đề gì không!”

Vừa nói, bà vừa ra tay!

Chiếc bát sứ cỡ bàn tay vẽ nên một đường cong đẹp đẽ trong không trung,

Chính xác nhắm thẳng đầu Cố Bạch Dã!

Nhưng Cố Bạch Dã đâu có ngu, từ nãy đã liếc chừng cái bát trong tay mẹ, chuẩn bị sẵn sàng.

Vừa thấy bóng trắng bay tới, lập tức chụp lấy, cứu được cái đầu mình khỏi bị nở hoa.

“Mẹ, nghe con giải thích đã!” – Cố Bạch Dã oan ức lắm luôn!

Anh ta nói liến thoắng để phân trần:

“Con cũng không hiểu sao nữa, mồm miệng cứ buột ra mấy lời linh tinh! Con đâu thể thích con trai được, nhìn năm ông anh của con kìa, trai toàn là oan gia đòi nợ mà!”

Cố Bắc Thừa: “???”

Anh nuốt miếng cá trong miệng, quay sang bảo quản gia:

“Quản gia Trần, trích xuất đoạn ghi hình, gửi vào group gia tộc.”

Cố Bạch Dã sững người, vội vàng gọi với:

“Anh! Em sai rồi!”

Cố Bắc Thừa liếc một cái: “Không tha.”

Cố Bạch Dã: “……”

Anh ta tủi thân hít mũi một cái,

Ngẩng đầu lên thì thấy mẹ vẫn đang trừng mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Anh ta vội tiếp tục chống chế:

“Thật sự kỳ lạ mà, rõ ràng con không nghĩ vậy, mà mồm cứ nói ra mấy câu trời ơi đất hỡi, mẹ, con thề, con không có suy nghĩ đó đâu!”

“Vậy chắc mày bị ma nhập rồi!”

Tô Như Lan trừng mắt.

Thằng con c.h.ế.t tiệt, chính mồm nó nói ra, còn định đổ cho ai chứ?

Cố Bạch Dã thật sự như nuốt phải mật đắng, có khổ mà không nói được.

Anh ta cũng không hiểu vì sao mà mấy lần gần đây,

Mỗi lần nói chuyện với Tuyết Nhi ở nhà đều lỡ miệng, lần nào cũng đúng lúc có chị dâu thứ tư ở đó!

Cố lão Lục đúng là muốn giải thích mà chẳng biết phải giải thích thế nào.

Quan trọng là — anh ta cũng không biết nguyên nhân là gì!

Lúc này, chẳng ai cho anh ta ăn nữa, anh cũng chẳng có tâm trạng mà ăn, đành một mình ngồi co ro trên sofa, nhìn con bé ngốc trước mặt đang cười “hì hì hì” với anh ta…

Tô Như Lan tức đến ù cả đầu.

Cả nhà chỉ còn mỗi cặp đôi này là còn đỡ được, sao thằng con ngốc nhà bà lại còn đ.â.m thêm d.a.o vào!

Tô Như Lan thật sự muốn bổ đầu thằng sáu ra xem bên trong có phải toàn nước không!

Vũ Tuyết nhìn ra mẹ chồng đang giận.

Cô nắm lấy tay bà, dịu giọng an ủi:

“Mẹ, con biết anh ấy không có ý đó, nhưng mà mấy lời anh ấy nói khiến con rất tức.”

“Có ai mà không tức, thằng nhãi này! Ngày mai bảo Tiểu Thiên dán bùa cấm ngôn vào mồm nó cho mẹ!”

“Con thấy được đấy!”

Vũ Tuyết bật cười, đùa vui cùng mẹ chồng.

Sau đó liền chuyển chủ đề:

“Mẹ, sao Tiểu Thiên vẫn chưa về vậy?”

“Haizz.” – Tô Như Lan thở dài.

“Con bé ra ngoài tìm thuốc rồi, nửa tháng nay mẹ chẳng túm được nó lần nào.”

“Tiểu Thiên cũng vì cứu người mà!”

Hai người vừa nói vừa chuyển sang chủ đề về Mặc Thiên, bầu không khí trên bàn cơm cuối cùng cũng dịu lại.

Mặc Mặc từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn.

Nhưng cô ăn một cách rất… mạnh mẽ,

Cảm giác như sắp nghiến nát cả răng hàm sau rồi…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 416: Chương 416



Cả nhà vừa tề tựu đông đủ thì bữa tối mới chính thức bắt đầu.

Sau bữa ăn, Mặc Mặc gọi Vũ Tuyết lên lầu. Hai người vào phòng nói chuyện gì đó, không ai biết, mãi đến gần mười giờ Vũ Tuyết mới rời khỏi phòng Mặc Mặc.

“Mặc Mặc, em về đây, hai ngày nữa lại đến tìm chị.”

“Ừ, hẹn hai ngày nữa gặp lại em.”

Hai người chào nhau. Vũ Tuyết vịn tay vào lan can cầu thang, bắt đầu bước xuống.

Thế nhưng vừa đặt chân xuống một bậc thì bất ngờ có một lực mạnh mẽ từ phía sau lao đến, hung hăng như muốn hất cô bay xuống dưới.

Vũ Tuyết hoảng hốt hét lên: “A!”

Chân trượt đi, cô tuột xuống ba bốn bậc thang.

May mắn thay, cô chỉ chạm nhẹ vào lan can bên cạnh, tay vịn như có lực hút, lập tức kéo cô lại, không để cô ngã lăn xuống cầu thang.

Vũ Tuyết giữ vững thân thể, cả người toát mồ hôi lạnh, lo lắng sờ vào bùa hộ mệnh trên cổ.

Lũ nhỏ trong bụng dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu lăn lộn không yên.

Nhưng cô còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là ai đụng vào mình…

Một bóng người màu hồng lăn từ bậc thang phía trên xuống, lăn như một quả bóng…

Nghe thấy tiếng hét của Vũ Tuyết, cả tầng dưới hoảng loạn.

“Tuyết Nhi!”

“Cẩn thận!”

Cố Bạch Dã ba bước gộp thành một, lao lên tầng hai. Nhìn thấy Vũ Tuyết vẫn đứng vững trên cầu thang, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh hoàn toàn không để ý tới cô gái đang nằm dưới chân cầu thang, chỉ hấp tấp vòng qua để đỡ lấy Vũ Tuyết:

“Tuyết Nhi, em không sao chứ? Có bị thương không?”

Vũ Tuyết lắc đầu, “Vừa rồi là Kiều Nguyệt không đứng vững, đụng vào em một chút. Em không sao, chỉ lo không biết Kiều Nguyệt có bị sao không.”

Mặc Mặc từ trong phòng chạy ra, nghe được câu này thì vội vàng xin lỗi:

“Tuyết Nhi, em không sao chứ? Còn em bé thì sao? Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của chị, chị không trông chừng Kiều Nguyệt!”

“Không sao đâu!”

Vũ Tuyết vuốt bụng bầu, mỉm cười trấn an, “Em có bùa hộ mệnh của Thiên Thiên tặng, an toàn lắm, đừng lo!”

“Ồ, vậy thì tốt quá…”

Mặc Mặc gật đầu an tâm, nhưng khoé mắt lại liếc sang Kiều Nguyệt vẫn nằm bẹp dưới chân cầu thang.

Kiều Nguyệt chật vật ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Mặc Mặc.

Cả người cô run rẩy, dù môi còn cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự sợ hãi.

Lúc này, Tô Như Lan và Cố Bắc Thừa cũng chạy đến.

Vũ Tuyết thấy họ liền vội vã lên tiếng:

“Mẹ, Tứ ca, con không sao, con với em bé đều ổn. Mọi người xem giúp Kiều Nguyệt có bị thương không?”

Chỉ tiếc, Cố Bắc Thừa không dễ bị dụ.

Anh vốn chẳng phải người mềm lòng.

Anh đứng trên cao, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Nguyệt:

“Đó là phụ nữ mang thai, cô l* m*ng như vậy sẽ hại người khác! Đừng ở lại trong nhà nữa, ngày mai để Tam ca đưa cô đi khám.”

Ánh mắt anh sắc bén như dao.

Gương mặt đầy sát khí còn đáng sợ hơn cả khi người khác cầm dao.

Kiều Nguyệt run lên, co người trốn sau lưng Tô Như Lan.

Nghe thấy Cố Bắc Thừa nói vậy, Mặc Mặc bước xuống cầu thang, nắm lấy tay Kiều Nguyệt, mặt đầy áy náy:

“Vậy thì con cùng Kiều Nguyệt dọn ra ngoài. Một mình em ấy không tự lo được, con cũng không nên ở lại nhà.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Xong rồi, chọc vào tổ ong rồi…

Anh xoay chuyển đầu óc, vội vàng chữa cháy:

“Khụ khụ, anh chỉ doạ cô ta thôi, để cô ta cẩn thận hơn. Em đừng dọn đi đâu cả, cứ ở nhà!”

Vũ Tuyết thấy thế cũng vội khuyên nhủ Mặc Mặc.

Mọi sự chú ý lập tức chuyển hướng sang chuyện giữ Mặc Mặc lại nhà.

Không ai để ý rằng, nếu Vũ Tuyết không có bùa hộ mệnh, cú va vừa rồi có thể nguy hiểm đến mức nào…

Mọi người còn đang khuyên Mặc Mặc, thì cổng lớn bật mở.

Rất nhanh, bóng dáng Mặc Thiên xuất hiện ở tầng dưới.

Tô Như Lan nhìn xuống, “Trời ơi, Thiên Thiên của mẹ, đã mười giờ rồi con mới về! Con không biết vừa rồi Tuyết Nhi suýt chút nữa ngã từ cầu thang xuống, may mà không sao, mẹ sợ c.h.ế.t khiếp luôn!”

“Suýt ngã à?”

Mặc Thiên ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn lên cầu thang.

“Đúng đấy, may mà không sao, phúc lớn mạng lớn, thần Phật phù hộ!” Tô Như Lan vẫn còn sợ, vỗ n.g.ự.c thở dài.

Vừa nói, bà vừa đỡ Vũ Tuyết xuống tầng.

Mọi người cũng lần lượt xuống theo.

Tô Như Lan xuống đến nơi thì kể lại chuyện vừa rồi cho Mặc Thiên.

Mặc Thiên nhìn Kiều Nguyệt, bỗng hỏi:

“Cô chăm Tiểu Kim Tử, thằng bé không khóc à?”

“…”

Câu hỏi này, người nhà họ Cố chưa từng nghĩ đến.

Cả đám quay sang nhìn Mặc Mặc, chờ cô trả lời.

Mặc Mặc bị nhìn đến sững người.

Cô ngập ngừng vài giây, rồi cười khổ lắc đầu:

“Chị cũng không rõ, trước đây chưa từng gặp cô ta, chỉ có hôm giành lại đứa bé là chị giật được từ tay cô ta. Chị không nhớ rõ Tiểu Kim Tử có khóc không. Có thể… mọi người cũng chẳng ai quan tâm, thằng bé có khóc hay không…”

Lời này của Mặc Mặc khiến ai nấy đều nghẹn ngào.

Rõ ràng là bảo bối trong nhà, lẽ ra nên sinh ra trong nhung lụa, vậy mà lại phải chịu bao khổ cực…

Ai mà quan tâm, bọn trẻ con ấy có khóc hay không…

Không ai nói gì thêm.

Mặc Thiên cũng không để tâm đến nữa.

Vì lúc này, ánh mắt cô đang dán chặt vào gương mặt của Kiều Nguyệt.

Cô nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn rất lâu, cuối cùng mới thở dài:

“Cô ta sống không lâu nữa đâu.”

“Hả???”

Mọi người đồng loạt kinh hãi.

Không ngờ lại có chuyện như vậy.

Dù cô gái này hơi ngốc một chút, nhưng trông vẫn khoẻ mạnh, sắc mặt hồng hào.

Hiển nhiên, trước đây Lục Liễu cũng đối xử không tệ với cô ta.

Mặc Thiên mặt không đổi sắc, giải thích:

“Cô ta trúng sát khí, nếu không giải được, không sống qua nổi mười một ngày. Lục Liễu đã bị bắt bảy ngày rồi, vậy thì cô ta chỉ còn bốn ngày để sống.”

Nói xong, ánh mắt Mặc Thiên bỗng quay sang nhìn Mặc Mặc.

Đôi mắt đen sâu thẳm, trong veo của cô nhìn chằm chằm Mặc Mặc:

“Chị biết chuyện gì xảy ra không?”

“Chị… chị không biết.”

Mặc Mặc ngây người.

Ánh mắt thoáng chớp động.

Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh:

“Chị không rõ Lục Liễu đã làm gì với cô ta, lão ta đuổi cô ta ra khỏi cửa, chị chỉ tình cờ gặp được thôi.”

Mặc Thiên nghe xong, gật đầu.

Sau đó quay người đi lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Tôi không giải được sát khí này. Mai đưa cô ta đến tổ đặc điều, để lão Vu Tôn xem thử. Tuy ông ta xấu tính, nhưng y thuật rất giỏi.”

Mặc Thiên bỗng dừng bước, quay đầu lại.

Cô chỉ tay về phía cô gái, từ xa vẽ một vòng:

“Mệnh cô có đại kiếp. Nếu qua được, sau này sẽ bình an. Qua không được… thì không còn sau này nữa. Dạo này phải thật cẩn thận, đặc biệt là… cẩn thận người bên cạnh.”

Mặc Thiên dặn dò.

Còn cô gái kia, không rõ có hiểu hay không.

Ánh mắt đờ đẫn, chỉ cười ngây ngô, không nói gì…

Vịt Bay Lạc Bầy

Đêm xuống, nhà họ Cố yên tĩnh hẳn.

Căn biệt thự như bị nhấn nút tạm dừng.

Căn phòng mà Cố Bắc Thừa từng không thể vào được, ngày đầu tiên Kiều Nguyệt đến đã vào ngủ luôn.

Cửa phòng khoá chặt.

Mặc Mặc ngồi ở mép giường.

Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng ban ngày.

“Lão rùa đen Lục Liễu đó, rốt cuộc đã hạ thứ gì lên người mày? Hắn hạ khi nào, hạ kiểu gì?!”

Kiều Nguyệt co rúm người lại, quỳ rạp xuống đất, bị hỏi ba câu đều lắc đầu như cái trống lắc.

Mặc Mặc tràn đầy chán ghét.

Một cước đá văng Kiều Nguyệt:

“Hai ngày nữa Vũ Tuyết lại đến, nếu lúc đó mày còn không làm nên chuyện, tao sẽ tiễn mày xuống gặp Diêm Vương!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 417: Chương 417



Kiều Hạc đến đón Mặc Thiên từ sáng sớm.

Lý do là vì dạo gần đây bọn họ đang bận rộn tìm thuốc.

Nhưng nói thật, gọi là “tìm thuốc” thì nghe cho sang, chứ thực chất là Mặc tiểu tiên đang tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng du lịch thì đúng hơn.

Trên đường “tìm thuốc”, cô cứ thong dong đi dạo, tham quan đây đó, ăn uống đủ kiểu, dù rõ ràng có thể chọn phương tiện nhanh hơn, nhưng không—Mặc tiểu tiên kiên quyết chọn kiểu rùa bò, tiện thể ngắm hết mọi cảnh đẹp ven đường.

Kiều Hạc thì chiều cô vô điều kiện.

Không hối thúc, không gấp gáp, lại còn bao trọn gói từ tiền nong đến bày trò pha trò, tung hô cô lên tận mây xanh.

Mặc Thiên chơi vui hết biết.

Ngày nào cũng hào hứng đi.

Và kết quả là—Kiều Hạc bị cả nhà họ Cố nhìn như kẻ tội đồ.

Trong mắt họ, Mặc Thiên ngày đêm lặn lội, ăn không ngon ngủ không yên, vì Kiều Hạc mà lao tâm khổ tứ, vất vả đủ đường, tình sâu nghĩa nặng cỡ nào cơ chứ…

Thế nên cả nhà họ Cố nhìn Kiều Hạc mà chẳng ai thèm liếc đến lần hai.

Nhưng Kiều Hạc thì chẳng quan tâm.

Mấy chuyện nội bộ lục đục không bao giờ ảnh hưởng được đến anh.

Thường thì giờ này Mặc Thiên đã ra rồi.

Nhưng hôm nay hình như trễ hơn mọi khi.

Diệp Phi đứng trước cổng nhà họ Cố, hơi bất ngờ:

“Ủa, hôm nay sao Mặc đại tiên không vội thế? Ăn no uống đủ chơi chán rồi nên không còn chỗ nào hút được hồn đại tiên nữa hả?”

Câu nói nghe không giấu được chút mỉa mai nhẹ.

Dù gì cũng gần một tháng rồi.

Mọi ngóc ngách quanh đây, Mặc tiểu thư gần như đã đi sạch.

Chỉ riêng chuyện tìm thuốc—là thứ cô nàng không vội nhất!

Diệp Phi không dám nói ra miệng, nhưng trong lòng càng nghĩ càng bức bối.

Còn Kiều Hạc ở ghế sau thì vẫn điềm nhiên như không, không có chút lo lắng nào.

Nghe Diệp Phi nói xong, anh thản nhiên đáp:

“Chơi chán rồi thì đi xa hơn chút nữa.”

Diệp Phi: “…”

Anh quay đầu lại, nhìn Kiều Hạc đầy kinh ngạc.

Phát hiện ra người ta còn nói thật!

Mấy ngày nay, Diệp Phi gần như dán mắt vào lịch, đếm từng ngày còn lại trước khi viên thuốc gia hạn mạng sống phát huy tác dụng.

Trong khi anh đang căng thẳng như dây đàn, thì cậu chủ nhà anh lại như người chẳng dính dáng gì, còn bày đặt “dắt trẻ con đi chơi”…

Đúng là “vua thì không vội, thái giám sắp phát điên”.

Diệp Phi càng nghĩ càng thấy tủi thân, cuối cùng hít mũi, lầm bầm:

“Cậu cứ chiều cô ấy đi!”

Mặt thì cau có, nhưng giọng lại mềm nhũn như đang làm nũng.

Kiều Hạc bật cười nhẹ:

“Cậu vẫn chưa hiểu Mặc Thiên. Cô ấy không vội tìm thuốc, tức là chưa đến lúc thích hợp thôi.”

Diệp Phi: “…”

Thật đúng là dân có học, lý do đưa ra nghe cao siêu quá trời…

Anh bĩu môi, không nói gì nữa.

Dù nói cũng chẳng ích gì.

Não Kiều Hạc giờ bị tình yêu chiếm trọn rồi.

Quả thật, cổ nhân nói không sai—yêu vào là ngu.

Đúng đến từng chữ!

Gần chín giờ, Mặc Thiên mới chịu ra.

Mà lần này không đi một mình—đi cùng là Mặc Mặc, Tiểu Kim Tử và một cô gái trẻ lạ mặt.

Kiều Hạc vừa thấy liền chủ động xuống xe, ngồi sang ghế phụ lái.

May là xe dạo này toàn loại bảy chỗ, tiện cho Mặc Thiên mua sắm, chất đồ, đi đông người cũng không thành vấn đề.

Mặc Thiên và mọi người lên xe.

Kiều Hạc gật đầu chào Mặc Mặc một cái.

Còn cô gái lạ mặt kia—anh không thèm nhìn lấy một cái, hoàn toàn không quan tâm cô là ai.

Kiều Hạc chỉ nhìn Mặc Thiên, cười hỏi:

“Mặc Thiên đại sư, hôm nay định đi đâu đây?”

“Hôm nay thích hợp đến Tổ Điều Tra Đặc Biệt.”

Mặc Thiên phối hợp nói theo.

Hai người họ như có sóng riêng, hoàn toàn không cùng tầng số với người ngoài.

Kiều Hạc đang định quay lại dặn Diệp Phi.

Không ngờ, Tiểu Kim Tử ngồi ghế sau lại bất ngờ chìa tay về phía anh:

“Bế! Bế!”

Kiều Hạc: “???”

Anh quay đầu nhìn cậu bé mà mặt không cảm xúc.

Hoàn toàn không có ý định đưa tay đón lấy.

Nhưng người vô tình, trẻ con có tình.

Tiểu Kim Tử chìa cánh tay mũm mĩm ngắn ngủn ra đến sắp dài thêm:

“Bế! Bế! Bế!”

Tuy đã tới tuổi biết nói, nhưng Tiểu Kim Tử rất kiệm lời.

Người nhà họ Cố còn chẳng nghe cậu nhóc nói được mấy câu.

Thế mà giờ lại liên tục giơ tay, miệng líu lo gọi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên liếc mắt sang, phồng má khoanh tay, cả người toát lên vẻ khó chịu:

“Kiều Hạc, Tiểu Kim Tử nói anh có tiền đấy.”

Diệp Phi nghe xong quay lại, kinh ngạc:

“Nhỏ thế mà biết người giàu là ai rồi hả!”

Ai ngờ Tiểu Kim Tử vừa nhìn thấy mặt Diệp Phi, liền khóc òa:

“Oa…”

Tiếng khóc chói tai làm Mặc Thiên nhức hết cả đầu.

Cô ngồi phía sau, chọc chọc vai Kiều Hạc:

“Đổi chỗ đi, anh bế nhóc ấy đi.”

Kiều Hạc: “…” Tôi không biết bế trẻ con mà…

Tuy nghĩ vậy, nhưng chân đã xuống xe từ lúc nào.

Kiều Hạc ngồi vào chỗ Mặc Thiên, mặt lạnh tanh đón lấy đứa bé.

Niềm vui của Tiểu Kim Tử khi được bế rõ rành rành.

Hết xoa mặt Kiều Hạc, rồi lại nhún nhảy trên đùi anh, lúc thì ôm cổ rúc đầu vào.

Có lẽ trong đời, Kiều Hạc chưa từng có cái mặt “chịu trận” thế này bao giờ…

Anh ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy Diệp Phi vẫn quay đầu nhìn anh đầy hứng thú.

Kiều Hạc lạnh lùng liếc qua:

“Diệp Phi, lái xe.”

“Dạ! Đi ngay!”

Diệp Phi lập tức quay đầu lại.

Dù nhìn cậu chủ bị đứa nhóc hành cũng khá vui… nhưng so với tiền lương, thì thôi, khỏi nhìn cũng được…

Mặc Thiên không rõ Kiều Nguyệt bị trúng thứ tà gì.

Cô không thể cứ dẫn Kiều Nguyệt theo hoài được, nên phải nghĩ cách giúp cô ấy giải trừ.

Vì vậy mới tới Tổ Điều Tra Đặc Biệt, tìm người hỗ trợ.

Ai ngờ—

Vừa bước chân vào.

Tiểu Kim Tử đã khóc toáng lên.

La Dương hoảng hồn, vội vàng ra dỗ:

“Ủa cưng sao vậy? Ở đây vui mà, hai anh trai của con mê chỗ này lắm đó, mỗi ngày đều có ma mới cơ mà!”

Đúng là như thế thật, niềm vui của An An và Ngôn Ngôn chính là bắt ma.

Nhưng tiếc là, chỉ có hai đứa đó thích thôi.

Tiểu Kim Tử thì không.

Không những không dỗ được, mà nhóc còn khóc to hơn, như thể bị ai bắt nạt.

Căn nhà cũ kỹ của Tổ Điều Tra Đặc Biệt…

Bị tiếng khóc làm cho rung lắc, như sắp sập đến nơi…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 418: Chương 418



Động tĩnh bên Tổ Điều Tra Đặc Biệt quá lớn, đến mức ngay cả Vu Tôn đang bị giam cũng bị dọa cho hết hồn mà chạy ra.

Lão là người có đặc quyền, bình thường cửa phòng giam không khóa, muốn ra vào thì ra, chỉ cần không bước ra khỏi khu Tổ Điều Tra Đặc Biệt là được.

“Gì vậy? Động đất hả?! Dọa c.h.ế.t lão già này rồi!”

Vu Tôn vừa cuống cuồng chạy ra, ánh mắt bất chợt dừng lại nơi đám đông, thấy một bóng người quen thuộc thì lập tức sững lại mấy giây, rồi lập tức dời mắt đi, miệng không quên càm ràm:

“Dọa c.h.ế.t ông rồi! Cái con nhóc kia lại đến nữa hả? Cô mà xuất hiện là không có chuyện gì tốt đẹp!”

Chưa kịp dứt lời thì một tiếng khóc long trời lở đất lại vang lên lần nữa.

“A-uuu—!!”

Khóc đến mức như tiếng sói tru ban đêm.

Mọi người đều đồng loạt bịt tai lại, ánh mắt đổ dồn về phía thủ phạm gây ồn – cậu bé Tiểu Kim Tử.

Chỉ có Mặc Thiên là nhìn chằm chằm vào Kiều Hạc, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Kiều Hạc bị nhìn đúng ba giây thì đành nhận mệnh, lại cúi người bế Tiểu Kim Tử lên đưa ra ngoài hành lang.

Vừa ra khỏi phòng—y như rằng, khóc ngừng luôn.

Diệp Phi kinh hoàng, mắt dõi theo bóng lưng Kiều Hạv suốt quãng đường ra khỏi cổng lớn Tổ Điều Tra Đặc Biệt, rồi trịnh trọng giơ ngón cái lên:

“Thiếu gia, quả nhiên được dạy dỗ nghiêm khắc!”

Một ánh mắt của thiếu phu nhân thôi cũng đủ thay ngàn lời!

Kiều Hạc đi rồi, cả văn phòng lập tức yên ắng trở lại.

Mặc Thiên xoa xoa tai, quay sang nhìn La Dương và mọi người.

Lúc này cô bất ngờ nở nụ cười tinh quái:

“Thằng nhóc này cứ gặp người nghèo là khóc. Gặp nghèo ít thì khóc ít, gặp nghèo nhiều thì khóc to. Càng nghèo càng khóc. Vậy nói vậy chắc các anh hiểu rồi nhỉ?”

Tổ Điều Tra Đặc Biệt, cả người lẫn quỷ, “…”

Không muốn hiểu chút nào!

Tổn thương thì ít.

Sỉ nhục thì… đủ để lĩnh án tử rồi đấy!!!

Nhưng thôi, ai trong tổ cũng hiểu bản thân mình là ai, rất nhanh đã chấp nhận “thân phận nghèo kiết xác”.

Chỉ có Vu Tôn là không chịu.

Lão vuốt râu, bắt đầu ba hoa:

“Ngày xưa ta cũng từng là đại gia tài sản mấy chục tỷ, biệt thự, siêu xe, cổ phần công ty, danh tiếng vang xa. Ai gặp ta cũng phải—”

“Lừa mà có giữ được đâu.”

Mặc Thiên thẳng tay cắt ngang.

Vu Tôn: “…”

Suýt chút nữa nghẹn đến nội thương.

Lão tái mặt, rồi đỏ bừng, vừa th* d*c vừa chống nạnh mắng:

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt! Tất cả là do cô! Cô hại tôi thành cái thân nghèo rớt mồng tơi, giờ tôi có nổ tí thôi mà cũng bị cô vạch mặt. Mặt mũi tôi để đâu?!”

Nói rồi định quay người bỏ đi.

Nhưng chưa kịp đi thì lại bị Mặc Thiên ném cho một lá bùa—đứng hình tại chỗ!

“Thả ông ra mau!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Vu Tôn uất ức muốn khóc. Đánh không lại, chạy không được, ngay cả cái mạng cũng bị người ta khống chế, hỏi ông về sau còn ngày nào yên ổn nữa không chứ!

Nhưng Mặc Thiên nào có quan tâm.

Cô bận kéo người tới xem bệnh cho Kiều Nguyệt:

“Mọi người xem giúp tôi, Kiều Nguyệt bị trúng loại tà khí gì, có cách nào giải không?”

La Dương quan sát một vòng quanh Kiều Nguyệt, bối rối nói:

“Da dẻ hồng hào, khí sắc tốt, tôi thấy chẳng giống trúng tà gì cả.”

“Cậu thì biết gì.”

Vu Tôn quay lưng về phía mọi người, vẫn không quên xỉa xói.

Mặc Thiên nghe xong, kéo luôn Kiều Nguyệt đến trước mặt lão:

“Vậy ông biết cô ấy bị trúng gì à?”

“Biết cái đầu cô!”

Vu Tôn trừng mắt, “Không biết.”

“Gì mà không biết cái gì cũng không biết.”

“Ta, ta… Ta biết!”

Vu Tôn bị ép đến cà lăm.

Nghe vậy, Mặc Thiên liền đẩy Kiều Nguyệt sát vào mặt ông:

“Vậy ông trị đi. Trị không được thì cứ đứng thế này luôn.”

“Cô—! Con nhỏ c.h.ế.t tiệt! Đây là Âm Phong Sát, chỉ người hạ sát mới có thể giải. Ngoài hắn ra, ai cũng bó tay! Mau thả ta ra!”

“Âm Phong Sát?”

“Đúng. Một loại tà thuật điều khiển người khác. Nếu mười ngày không được người thi triển tiếp tục duy trì mạng sống, đến ngày thứ mười một sẽ chết. Ai làm, người đó phải giải.”

Nói xong câu đó, không khí trong tổ lặng hẳn đi.

Ai cũng cảm thấy hơi nặng nề.

Kiều Nguyệt chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhìn có vẻ khoẻ mạnh bình thường, nhưng có khi chỉ còn sống được chưa đầy mười ngày nữa.

Suốt chặng đường không lên tiếng, giờ đây Mặc Mặc bất ngờ đứng ra.

Cô bước tới trước mặt Vu Tôn, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, lo lắng hỏi:

“Vậy… có cách nào kéo dài thêm thời gian không?”

Vu Tôn không đáp.

Nhưng ông cảm nhận được rõ ràng—cô gái này vẽ một ký hiệu quen thuộc lên tay áo ông!

Là một bùa chú, ông biết rất rõ!

Lưng ông đang che tầm mắt mọi người, hoàn toàn không ai thấy được.

Vu Tôn ngẩn người nhìn Mặc Mặc, chỉ thấy cô nhép miệng bốn chữ:

“Tôi cứu được ông.”

Vu Tôn lập tức sáng mắt.

Sau đó nhanh chóng phản ứng lại.

Ông khẽ ho một tiếng rồi nói:

“Cũng không phải là không có cách…”

Chưa kịp dứt lời, Mặc Mặc lập tức hỏi:

“Cách gì?”

Vu Tôn lạnh lùng hừ một tiếng:

“Bảo con nhóc kia đến cầu xin ta.”

Mặc Thiên nghe xong, không do dự dù chỉ một giây, lập tức bước tới trước mặt ông.

Ngay trước mắt ông… lại móc ra thêm một lá bùa từ trong tay áo.

Chỉ một động tác thôi—

Vu Tôn xanh mặt.

Miệng lập tức hóa thành s.ú.n.g liên thanh:

“Được rồi được rồi! Bắt con bé đó mỗi ngày đến tìm ta, ta sẽ giúp nó khống chế tà khí! Nhưng nhất định phải là mỗi ngày, thiếu một ngày cũng không được!”

Hai ngày sau, Mặc Mặc gặp Vũ Tuyết như đã hẹn.

Cô ấy không đến một mình.

Vạn Kiều và Đồng Anh Tư cũng đi cùng.

Buổi tối hôm đó vốn là Vạn Kiều rủ mọi người đi ăn, nghe nói Vũ Tuyết muốn đến thăm Mặc Mặc thì hai người kia cũng nhập hội luôn.

Nhà đông người.

Người vui nhất chính là Tô Như Lan.

Bà cười đến nỗi không khép được miệng, vừa bận rộn chỉ đạo quản gia:

“Quản gia Trần, bảo bếp chuẩn bị thêm món nhé! Kiều Kiều thích hải sản, làm món tôm cuộn kim ti và cua hấp; gọi dì Trương nấu món sườn chua ngọt mà Đồng Đồng thích; còn Phán Nhi thì mê bò tơ xào tỏi; Mặc Mặc thích cá hấp ớt và gà tiêu xanh; Tuyết Nhi đang mang thai không ăn cay được, mấy món rau xào nhớ làm riêng không cay nha!”

Tô Như Lan nhớ rõ từng khẩu vị của các con dâu.

Phân công xong, bà còn chu đáo hỏi tiếp:

“Các con còn muốn ăn thêm gì nữa không?”

“Thế là đủ rồi ạ. Mẹ, mẹ đừng bận rộn nữa.”

Vạn Kiều khoác tay mẹ chồng, dắt bà vào phòng khách, như thể bà mới là khách quý vậy.

Tô Như Lan vừa vui vừa cảm động.

Bà mím môi, cố kìm nước mắt không rơi xuống:

“Kiều Kiều, con không biết đâu, lâu lắm rồi nhà mình mới đông vui thế này. Mẹ vui lắm!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 419: Chương 419



Trong nhà náo nhiệt hệt như một cái chợ lớn.

Nếu không phải là biệt thự, e là hàng xóm đã báo cảnh sát vì gây ồn rồi.

Sau bếp người đông, không gian lại rộng, ai nấy đều có đất dụng võ nên chẳng mấy chốc đã bày xong một bàn đầy món ngon.

Ngoài vài món cần thời gian ninh hầm, những món khác đều được dọn lên trước.

Tô Như Lan vội vàng gọi mọi người vào bàn:

“Được rồi, mau tới ăn nào, chừa bụng lại chờ mấy món sau nhé. Mẹ đâu có biết hôm nay mấy đứa tới, nếu biết sớm đã bảo bếp chuẩn bị chu đáo rồi.”

Vạn Kiều khoác tay Tô Như Lan, vừa đi vừa nói:

“Mẹ, mẹ đừng vất vả thế, tụi con tới chỉ định tám chuyện với mẹ thôi. Mẹ lần nào cũng làm cả bàn thế này, tụi con ngại lắm.”

“Không sao không sao, mẹ nhìn thấy mấy đứa là vui rồi! Nào, vào ăn thôi.”

Một bàn mười người ngồi vào chỗ.

Sáu người phụ nữ, ba đứa trẻ, thêm Cố Hưng Quốc – cha của các anh em nhà họ Cố.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bàn to nên chỗ vẫn rộng rãi.

Thế nhưng —

Dù bàn lớn cỡ nào cũng không đủ chỗ cho ba đứa nhóc này yên phận.

“Tránh ra, đồ mít ướt!”

“Lui ra xa chút, đồ em trai xấu tính!”

Từ sau khi bị Tiểu Kim Tử “mắng” là nghèo khổ, An An và Nghiêm Nghiêm dỗi em út luôn.

Tất nhiên, Tiểu Kim Tử cũng chẳng ưa gì hai người bọn họ.

Vừa nhìn là khóc…

Ngồi đối diện cũng không được, ngồi cạnh càng không xong.

“Cậu ngồi gần mẹ tôi thì không được, tôi cũng không muốn ngồi gần mẹ cậu!”

Thế là vừa vào bàn đã bắt đầu giành chỗ, đổi hết người này tới người kia, vẫn không ai vừa lòng.

Người lớn chưa ăn miếng nào mà sắp tức no rồi.

Đúng lúc đó, có người đến.

Chỉ thấy Cố Bạch Dã đi tới nhà ăn, vừa nhìn quanh vừa nói:

“Tuyết Nhi, em tới đây sao không nói anh biết? Anh còn định sang hỏi mẹ xem em đi đâu, ai ngờ lại thấy xe em đậu ngoài sân.”

Vũ Tuyết đã sắp đến ngày sinh, Cố Bạch Dã càng ngày càng canh cô chặt.

Lần này đuổi theo một hồi, rốt cuộc cũng tìm được đến đây.

Vũ Tuyết hơi ngượng, định đổi chủ đề thì đã nghe Tô Như Lan gọi trước:

“Ôi ôi, lão Lục, con tới đúng lúc lắm!”

Bà vội vẫy tay gọi con trai.

Cố Bạch Dã bước vào, vừa thấy cảnh trong nhà ăn liền trợn to mắt:

“Hôm nay là ngày gì vậy? Đông đủ thế này! Chào chị dâu cả, chị hai… à không, chào chị Đồng, chào chị ba, chị tư!”

Vạn Kiều liếc mắt, khóe môi cong lên:

“Lão Lục, tới chỗ chị Đồng là biết cách xưng hô ghê nhỉ.”

Cố Bạch Dã cười gượng.

Không dám không biết gọi, chị dâu hai có nắm đ.ấ.m biết dạy người ta thành người đấy!

Tô Như Lan hôm nay hiếm hoi thấy con trai út thuận mắt.

Bà mắt long lanh, như thấy cứu tinh, còn tự mình kéo tay Cố Bạch Dã, đặc biệt bảo người hầu chuẩn bị chỗ ngồi cho cậu.

Cố Bạch Dã ngơ ngác nhìn mẹ:

“Mẹ, sao đột nhiên tốt với con thế? Không phải làm chuyện gì có lỗi với con chứ?”

Bốp—

Cố Bạch Dã ăn ngay một cú tát vào sau gáy.

Tô Như Lan liếc cậu đầy ghét bỏ:

“Mẹ chỉ làm một chuyện có lỗi với bản thân, là sinh ra đứa khiến mẹ tức c.h.ế.t như con! Mau ngồi đây, trông Tiểu Kim Tử đi, để Mặc Mặc nghỉ một lát.”

Cố Bạch Dã: “……”

Biết ngay mà, mẹ tốt với mình chẳng có gì tử tế!

Cậu bế “vật trang trí” đang bám trên người Mặc Mặc xuống, đặt lên đùi mình, ngồi đối diện đối mắt:

“Nhóc con, còn bé tí đã biết thực dụng, thấy nghèo là khóc, nghiêm trọng ghê vậy?”

Cố Bạch Dã dí nhẹ mũi Tiểu Kim Tử.

Tiểu Kim Tử vốn trầm như nước đóng băng tám trăm năm.

Vậy mà nghe vậy, đột nhiên bật ra một câu:

“Không có tiền, không được.”

Cố Bạch Dã: “……”

Bó tay, cạn lời.

Cậu húc nhẹ trán vào trán Tiểu Kim Tử, cười khổ:

“Nhóc thối, sau này thay đại ca gánh vác nhà họ Cố nhé, cả nhà trông cậy vào cháu đấy!”

“Hi hi.” Tiểu Kim Tử cười toe toét, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng tinh bên cửa.

Vừa đáng yêu vừa tinh quái.

Cố Bạch Dã cũng cười theo.

Hai chú cháu chơi đùa vui vẻ.

Bàn ăn cuối cùng cũng yên ổn.

An An và Ngôn Ngôn cúi đầu ăn uống, Cố Hưng Quốc phụ trách gắp đồ ăn cho chúng.

Mấy chị em phụ nữ thì tám câu nói chuyện, uống nửa ly, ăn một miếng, mỗi người đều mở lòng.

Không khí ấm cúng thân mật, là cảnh tượng đã lâu không xuất hiện ở nhà họ Cố.

Cố Bạch Dã vừa trông trẻ vừa nghe mẹ và các chị dâu trò chuyện.

Chưa bao lâu, đầu óc cậu xoay một vòng, lập tức mở nhóm chat gia đình, tag cả đám anh em:

【Các anh à, đừng nói em không nghĩ cho mấy anh, hiện giờ chị cả, chị hai, chị ba, chị tư và vợ em đều đang tụ tập ở nhà chị ba. Các anh độc thân mau hành động, cơ hội khó tìm, lỡ là mất!】

Cố Bạch Dã hí hửng nhấn gửi tin.

Nhưng ngay sau đó, bàn ăn bỗng vang lên hàng loạt tiếng “ting ting ting”.

Cậu còn chưa kịp phản ứng.

Còn đang đắm chìm trong cảm giác “mình đúng là em trai tốt nhất vũ trụ”…

Một lúc sau, cậu ngẩng đầu —

Ơ, sao các chị dâu ai cũng đang nhìn chằm chằm mình?

Cố Bạch Dã cúi đầu xem điện thoại.

Thấy nhóm chat bị spam đầy một chuỗi dấu “……”

Cố Hoằng Thâm: ……

Cố Thiếu Đình: ……

Cố Nam Cảnh: ……

Vạn Kiều: ……

Đồng Anh Tư: ……

Diêu Phán Nhi: ……

xxx: ……

Mặc Mặc: Tại sao không có lì xì?

Cố Bạch Dã tự động bỏ qua câu hỏi “không đúng lúc” của Mặc Mặc.

Cậu nhìn hàng loạt cái tên trong nhóm, nhíu mày:

“Ơ? Sao các chị cũng có trong nhóm?”
 
Back
Top Bottom