Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 340: Chương 340



Cả bàn ăn đồng loạt quay sang nhìn Mặc Thiên.

Trên mặt ai nấy đều viết rõ hai chữ: bối rối.

Hai ông cháu nhà họ Sở thì mắt tròn mắt dẹt, đầy dấu chấm hỏi.

Mọi người im lặng một lúc.

Ông cụ Sở lên tiếng, chỉ vào mình rồi hỏi Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, cháu nói là ông nội Sở này… còn có một đứa cháu gái nữa sao?”

Lời ông cụ đầy vẻ không tin nổi.

Nhưng Mặc Thiên lại rất bình thản.

Cô khẽ “ừ” một tiếng.

Mặc Thiên đã nói thì ai còn dám nghi ngờ?

Cố Chấn Hồng suy nghĩ rồi hỏi ông cụ Sở:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Lão Sở, nhà ông cũng từng có chuyện lạc mất con sao?”

Ông cụ Sở nhíu mày suy nghĩ:

“Không có mà…”

Ông cố lục lại ký ức.

Khi ba mẹ Sở Dương qua đời, Sở Dương mới ba tuổi.

Trong ba năm đó, ông xác định con dâu chưa từng mang thai lần nữa, chuyện có bầu đâu thể giấu được…

Dù cố nghĩ, ông cũng không nhớ ra manh mối nào.

Ông ngập ngừng hỏi lại:

“Con bé đó là do nhà ta nhận nuôi, hay là m.á.u mủ ruột thịt?”

Mặc Thiên nghe vậy thì đang ăn cũng dừng lại, nghiêm túc hỏi:

“Nếu là nhận nuôi, thì ông cũng phải biết chứ?”

Ông cụ Sở: “…”

Sở Dương: “…”

Nghe cũng có lý thật…

Nhưng, nghe ngữ khí của Mặc Thiên thì đứa bé đó chắc chắn là ruột thịt nhà họ Sở.

Mà họ Sở thì nhân khẩu thưa thớt, đời này chỉ có hai nguồn:

Không phải con ông thì là con ba Sở Dương.

Sở Dương rơi vào trầm tư, nét mặt biểu cảm phong phú, lúc nhíu mày, lúc nhăn nhó.

Hồi lâu, cậu mới lắc đầu hỏi:

“Ông nội, có phải ông ở ngoài còn có một gia đình khác không?”

“Vớ vẩn!”

Ông cụ Sở vừa nghe đã “bốp” một phát đập lên đầu Sở Dương:

“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt! Ông không có mấy cái trò linh tinh đó!”

Đầu Sở Dương bị đánh đến ù ù.

Cậu ôm đầu, mặt méo xệch.

Nhưng đúng là kiểu trẻ con không chừa thói nghịch dại.

Sở Dương lại nghĩ tiếp:

“Không phải ông, thì chắc là ba con rồi…”

Ông cụ Sở: %#¥*&#@* — thằng cháu trời đánh!

Lần này ông không đánh nữa, trực tiếp gọi người hầu đến:

“Người đâu, dẹp bát đũa của Sở Dương đi!”

“Có mỗi cái miệng mà nói không ngừng, đến ăn cơm cũng không yên, khỏi ăn luôn đi!”

“Sở Dương, đứng ra sau kia cho ông! Về nhà quỳ trước bàn thờ ba con trăm cái dập đầu rồi mới được ăn!”

Sở Dương: “…” Cậu chỉ đoán bừa chút thôi mà…

Ông cụ càng nhìn cháu càng ngứa mắt, đuổi thẳng cậu ra đứng góc tường.

Lúc này Mặc Thiên quan sát hai ông cháu hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:

“Là chị ruột của Sở Dương, cùng cha cùng mẹ.”

“Hả?” Hai ông cháu đồng thanh kinh ngạc.

Ông cụ lập tức nói:

“Không thể nào, sau khi sinh Sở Dương, bọn chúng không có con nữa mà.”

Mặc Thiên lặp lại:

“Là chị gái của Sở Dương.”

“!!!”

Vừa nghe nói là chị, ông cụ bỗng nhớ ra gì đó.

“Bốp” một phát đập đùi:

“Ông nhớ ra rồi!”

Sắc mặt ông nghiêm lại.

“Phải hơn hai mươi năm trước, mẹ Sở Dương từng mang thai một lần. Khi ấy vợ chồng nó đi công tác vùng Tây Bắc, ở lại đó ba năm. Con bé đó sinh non lúc bảy tháng, bị viêm phổi ngay sau sinh, nằm viện hai ngày rồi mất…”

“Chuyện đó, tụi nó không dám nói với ông, mãi sau mới kể lại! Chẳng lẽ… con bé không chết?”

Ông cụ hồi tưởng lại quá khứ.

Cũng đã hai mươi ba, hai mươi tư năm trôi qua rồi.

Ba mẹ Sở Dương cũng đau lòng rất lâu, mãi sau mới có cậu.

Mặc Thiên nghe xong thì gật đầu:

“Có khả năng, tuổi tác khớp. Ông có bát tự của cô bé đó không?”

“Hả?” Ông cụ ngẩn ra vài giây rồi nói:

“Để ông gọi quản gia tra giúp.”

Nói xong, ông cụ lập tức gọi điện cho quản gia.

Trong di vật của ba mẹ Sở Dương, tìm được ngày sinh và ngày mất của đứa bé gái.

Ông run run đưa cho Mặc Thiên, lần này thực sự là từ tận đáy lòng hy vọng đứa bé vẫn còn sống.

Mặc Thiên nhìn những con số trên tờ giấy,

Khẽ gật đầu:

“Đặt đó đã, để cháu ăn cơm xong đã. Mà sao mọi người không ai ăn nữa vậy?”

Mọi người: “……”

Ai còn tâm trạng mà ăn nữa chứ…

Lúc này hồn hóng hớt của cả đám người đã bị treo l*n đ*nh điểm.

Sơn hào hải vị cũng không cản nổi họ hóng drama.

Mọi người miễn cưỡng ăn thêm vài miếng,

Ai nấy đều thấp thỏm chờ Mặc Thiên ăn xong.

Ánh mắt mong chờ gần như xuyên thủng thời không.

Cuối cùng, nửa tiếng sau, tiểu tổ tông Mặc Thiên ăn xong.

Cô lau miệng, rửa tay sạch sẽ, rồi vào phòng xách ra túi xách nhỏ.

Ngồi xuống chiếc ghế con trước bàn trà.

Cô lần lượt bày ra các món đồ bói toán:

Linh xăm, thùng gỗ, lư trầm hương.

Mọi người trong phòng khách tìm vị trí thích hợp để xem “kịch”, bao quanh cô thành một vòng tròn.

Trên bàn, Mặc Thiên trải ra một tờ phù chú, viết lại bát tự ông cụ Sở đưa.

Sau đó cô ngẩng lên nhìn Sở Dương, chìa tay:

“Cho tôi ba sợi tóc.”

Sở Dương phản ứng cực nhanh, trực tiếp túm cả nắm đưa cho cô:

“Đại sư, vậy đủ không?”

Mặc Thiên chọn ra ba sợi, đặt lên tờ phù.

Cô đốt ba nén trầm hương, c*m v** lư, vái ba vái, rồi tung ba sợi tóc vào lư hương.

Chỉ thấy ba sợi tóc hóa thành khói.

Lúc này cô mới bỏ linh xăm vào thùng gỗ.

“Trời linh linh, đất linh linh, Mặc Thiên nói là linh, xin quẻ …”

Cô lắc thùng gỗ liên tục, tiếng “lách cách lách cách” vang lên thanh thúy.

Vài giây sau, một thẻ xăm bay ra khỏi thùng,

Rơi úp xuống bàn trà.

Ngay sau đó ..

Gãy rồi…

Cả đám người ngẩn ra.

Mặc Thiên cũng ngẩn người.

Cô nhìn chằm chằm thẻ xăm gãy, không phản ứng suốt hồi lâu.

Mọi người nhìn cô, gần như nín thở.

Một lúc lâu sau, Mặc Thiên ngẩng đầu, thở dài thật sâu:

“Ông Sở, quẻ này… bắt buộc phải bói sao?”

Ông cụ Sở: “……”

Sở Dương: “……”

Dân hóng hớt: “……”

Còn phải hỏi sao…

Nhà ai biết con mình thất lạc bên ngoài mà không tìm chứ…

Ông cụ Sở lập tức nói:

“Thiên Thiên, đó là con của ba mẹ Sở Dương. Dù họ ở trên trời, cũng nhất định hy vọng tìm lại con!”

Mặc Thiên: “……”

Cô mím môi.

Miễn cưỡng cầm lên thẻ xăm bị gãy.

Thẻ này gãy bất ngờ, cho thấy quẻ này bất lợi với cô.

Nếu có thể tránh, tốt nhất là không nên xem.

Nhưng bây giờ có vẻ bắt buộc phải xem rồi…

Mặc Thiên bất đắc dĩ giang tay, rồi quay sang ông cụ Sở nói:

“Một lượng vàng không đủ, phải thêm một lượng nữa.”

“Thêm thêm thêm!”

Ông cụ vội vàng đồng ý.

“Thiên Thiên, lát nữa ông cho cháu một miếng lớn! Cháu giúp ông tìm cháu gái trước đi.”

Mặc Thiên thở dài.

Bất đắc dĩ, cô lật ngược thẻ xăm đang úp trên bàn.

Chỉ thấy trên mặt thẻ viết hai chữ:

Trung Xăm…

(Trung xăm: Quẻ trung bình, nửa tốt nửa xấu.)
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 341: Chương 341



Mặc Thiên nhìn chằm chằm vào lá thẻ trung bình.

Cô bắt đầu giải quẻ: “Cô gái ấy số phận trắc trở, từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, hiện tại sống cũng rất bình thường.”

“Duyên phận với nhà các người mỏng manh, bát tự không hợp, nếu tìm cô ấy về, sẽ không có lợi cho nhà họ Sở.”

“Vẫn muốn tìm chứ?”

Cô ngẩng đầu nhìn Sở Hằng Phú.

“Tìm! Dĩ nhiên phải tìm!” Sở Hằng Phú không chút do dự trả lời.

Mặc Thiên gật đầu.

Sau đó lấy bát quái bàn ra, cẩn thận tính toán lại lần nữa.

Cuối cùng mới cho ra đáp án rõ ràng hơn: “Cô gái đó đang ở không xa đâu, rất có thể là ở Thượng Kinh hoặc vùng lân cận. Nhưng nếu muốn nhanh chóng tìm thấy, phương hướng tốt nhất là… bệnh viện.”

“Bệnh viện?” Sở Dương nghi ngờ hỏi, “Bệnh viện nào?”

Mặc Thiên: “Hướng tây bắc.”

Vừa nghe vậy, mọi người liền hiểu.

Chẳng phải là bảo ông Sở quay lại bệnh viện năm xưa nơi cô bé chào đời sao? Có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được manh mối.

Hồi đó, không biết là bế nhầm con hay là thực ra đứa bé chưa c.h.ế.t — sự thật thì chẳng ai rõ.

Sở Hằng Phú lập tức quyết định dẫn Sở Dương đi tìm.

Dù sao cũng chỉ có hai ông cháu, đi đâu cũng là đoàn tụ.

Biết đâu năm nay lại có thêm một người sum họp ăn Tết.

Ông Sở quay sang Mặc Thiên, thành khẩn chắp tay:

“Thiên Thiên, đợi ông Sở trở về nhất định sẽ đến tận nơi cảm ơn con! Nếu thật sự tìm được cháu gái, ông Sở sẽ xây một pho tượng vàng cho tổ sư của con!”

“Không cần. Tốt nhất là ông đừng để cháu gặp cháu gái ông.” — Mặc Thiên từ chối dứt khoát.

Sở Hằng Phú: “……” Câu này… biết nói sao tiếp theo đây…

Cố Chấn Hồng vội ra mặt hòa giải:

“Thiên Thiên biết nói đùa thật đấy! Lão Sở à, cháu gái tôi còn giúp ông tính ra cả cháu gái ông, ông mau đi tìm đi! Tìm được rồi, ba mẹ Sở Dương ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng!”

Sở Hằng Phú nghe vậy cũng không trì hoãn nữa, lập tức từ biệt nhà họ Cố, rồi rời khỏi thôn Đại Đạo.

Mặc Thiên không nói gì.

Tay cô vẫn đang nắm lấy hai mảnh thẻ quẻ bị gãy.

Lá quẻ vừa rồi… thật sự là không nên tính.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của ông Sở, cô vẫn không đành lòng mà ra tay giúp ông ấy…

Trời đã tối muộn, mọi người chuẩn bị đi nghỉ.

Mặc Thiên đang định lên lầu, chưa kịp đi thì bị Tô Như Lan giữ lại.

“Thiên Thiên, đợi chút.”

Trong tay Tô Như Lan cầm một túi nhựa nhỏ cỡ lòng bàn tay.

Bà đưa cho Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, đây là thứ Nhị ca con bảo mẹ đưa cho con. Nó nói tìm thấy trong thùng rác ở văn phòng của Đồng Đồng, hình như ai đó đã tặng Đồng Đồng một con búp bê gì đó.”

Mặc Thiên nhận túi nhựa.

Cô nhìn chằm chằm vào đống vải vụn bị đốt cháy bên trong, lật tới lật lui.

Thứ này, cô đương nhiên nhận ra.

Chỉ là… bị đốt thành thế này rồi, thật sự không tra ra được thông tin gì hữu ích.

Mặc Thiên cau mày suy nghĩ.

Sau đó nhìn quanh trong phòng, phát hiện Cố Thiếu Đình quả thật không quay lại cùng họ.

Cô nhìn về phía Tô Như Lan: “Nhị ca đâu rồi?”

Nhắc đến chuyện này, Tô Như Lan liền xúc động nói:

“Thiên Thiên, Nhị ca con thông suốt rồi! Năm nay nó không về ăn Tết, định ở lại điều tra về con búp bê đó, nó lo cho Đồng Đồng, là đang muốn theo đuổi lại vợ đấy!”

Bà xúc động vô cùng.

Mặc Thiên cũng không ngờ lại là kết quả này.

Bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó, lắc lắc cái túi:

“Vậy con cũng phải quay lại Thượng Kinh.”

Nói rồi, cô vẫy tay với Tô Như Lan và mọi người trong phòng:

“Con đi đây. Mọi người ở đây ăn Tết vui vẻ nhé. Chúc mừng năm mới!”

Tô Như Lan: “……”

Mọi người: “……”

Con bé này… còn biết nói lời khách sáo nữa à?

Vấn đề là cả nhà họ Cố là vì cô mới đến thôn Đại Đạo đấy!

Giờ cô lại quay về Thượng Kinh, để mặc họ ở đây?

Tô Như Lan vội giữ tay cô lại:

“Thiên Thiên, con đi đâu đấy?”

Mặc Thiên: “Giúp Nhị ca theo đuổi vợ chứ còn gì.”

Tô Như Lan: “……”, lý do này đúng là không thể phản bác…

Bà dở khóc dở cười, nắm lấy tay cô:

“Thiên Thiên, con cũng đừng tự đi một mình! Cả nhà mình chuyển đến đây rồi, con chờ mọi người, chúng ta cùng quay về!”

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn bà:

“Mọi người không phải muốn ăn Tết ở thôn Đại Đạo sao? Thì cứ ở lại đây đi, con ở đây ăn Tết hai mươi năm rồi, chẳng có gì vui cả.”

Tô Như Lan: “……”

Con gái yêu, con đúng là nhân tài…

Ai mà muốn ăn Tết ở cái thôn hẻo lánh này chứ!

Đáng tiếc, Mặc Thiên lại không hiểu được ánh mắt của mẹ.

Cô lập tức quay người chạy lên lầu.

Chẳng bao lâu đã xuống lại.

Đồ của cô rất ít.

Một chiếc túi vải nhỏ là đủ hết hành lý.

Lúc này, mấy anh trai đứng lên, ai nấy đều nói:

“Anh đưa em về.”

Nhưng Mặc Thiên lắc đầu: “Không cần. Em đi với Kiều Hạc.”

Quả nhiên, Kiều Hạc và Diệp Phi cũng đã thu dọn đồ đạc, đi theo xuống.

Sắc mặt mấy anh nhà họ Cố lập tức thay đổi.

Đỏ, vàng, xanh, lục… đủ loại sắc thái.

Cố Hoằng Thâm chặn trước mặt Mặc Thiên:

“Không cần làm phiền Kiều Hạc, anh lái xe đưa em về.”

“Không phiền đâu, anh ấy cũng đang chuẩn bị về ăn Tết.” Mặc Thiên nói.

Quả thật là vậy.

Kiều Hạc đã định sẵn sẽ về Thượng Kinh vào ngày mai, hành lý đã sắp xếp xong.

Chỉ là hôm nay đi sớm hơn một chút.

Kiều Hạc mỉm cười với nhà họ Cố:

“Xin mọi người yên tâm, tôi sẽ đưa Tiểu Thất về nhà an toàn. Cũng hoan nghênh cô ấy đến nhà tôi ăn bữa cơm tất niên.”

Nhà họ Cố: “……”

Giờ thì họ còn biết nói gì nữa…

Cuối cùng, họ chỉ có thể nhường đường, để cô gái nhỏ này rời khỏi thôn Đại Đạo cùng Kiều Hạc…

Mặc Thiên quay về Thượng Kinh.

Ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đã đi tìm Cố Thiếu Đình.

Hôm qua anh không về nhà, chẳng biết đi đâu.

Mặc Thiên không gọi điện.

Sáng nay cô đã bấm một quẻ, rồi dựa vào hướng trong quẻ mà tìm tới.

Lúc này, Cố Thiếu Đình đang đợi trên con đường đối diện bệnh viện tâm thần.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đây đã là ngày thứ ba liên tiếp Đồng Anh Tư đến bệnh viện này.

Trong lòng anh như có một tảng đá lớn đè nặng.

Luôn cảm thấy, có điều gì đó đang lệch khỏi quỹ đạo.

Anh nhìn chằm chằm vào trong bệnh viện.

Bỗng có người gõ vào kính xe phía sau.

Cố Thiếu Đình quay đầu, không ngờ người trước mắt lại là Mặc Thiên.

“Thiên Thiên?!” Cố Thiếu Đình mừng rỡ gọi.

Anh lập tức mở cửa xe, xuống xe.

Cố Thiếu Đình thân thiết xoa đầu cô:

“Nhóc con, sao em lại quay về? Ba mẹ đâu, mọi người về cùng em à?”

“Không. Họ muốn ở lại thôn ăn Tết, em tự về.” Mặc Thiên đáp.

Cố Thiếu Đình nghe vậy, dở khóc dở cười:

“Ba mẹ là muốn ăn Tết với em mà! Em chẳng phải nói có việc sao, sao lại tự về rồi!”

Mặc Thiên im lặng một lúc, mới lấy túi nhựa từ túi áo ra:

“Em đến giúp anh theo đuổi vợ.”

“Hả?” Cố Thiếu Đình ngẩn người.

Không ngờ lại nghe được câu trả lời này.

Anh sững lại vài giây, rồi tự giễu cười:

“Nhóc con à, nhưng chuyện lần này… có vẻ đã nghiêm trọng hơn rồi…”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 342: Chương 342



Khi nghe nhị ca nói “nghiêm trọng rồi”, Mặc Thiên lập tức đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào anh:

“Anh cũng nhốt nhị tẩu trong viện tâm thần à?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Câu này đúng là khó mà đáp được… nên để lão tam ra giải thích thì hơn.

Anh thở dài một hơi:

“Không phải. Là Tiểu Tư từ khi nhìn thấy con búp bê bị yểm bùa kia, đã đến viện tâm lý này ba ngày liên tiếp rồi. Anh lo là cô ấy mắc phải bệnh tâm lý nào đó.”

Mặc Thiên thở phào, nhưng rồi lại nhún vai:

“Nhưng em không biết khám bệnh đâu.”

“Ờ…” Cố Thiếu Đình ngẩn người, rồi bật cười nhẹ:

“Thiên Thiên rất giỏi, không cần biết khám bệnh.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía cổng bệnh viện.

Ánh mắt u sâu sau gọng kính, tự giễu:

“Anh thì biết khám, chỉ tiếc là… Tiểu Tư lại không tìm đến anh.”

“Vậy anh nên tự hỏi bản thân, tại sao chị ấy lại không tìm anh?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Quả nhiên, Mặc Thiên là kẻ kết thúc mọi cuộc đối thoại…

Hai anh em đứng ngoài xe.

Lúc nãy còn nói chuyện rôm rả nên không thấy lạnh.

Giờ bầu không khí lạnh hơn cả thời tiết, khiến cả người run lên.

Cố Thiếu Đình nhúc nhích chân, rồi mới nhớ ra hỏi:

“Thiên Thiên, ai đưa em tới đây?”

“Kiều Hạc.”

“Thế cậu ta đâu rồi?”

“Đi xem mắt rồi.”

“À?” Cố Thiếu Đình sững người.

Tên đó không phải đang theo đuổi Thiên Thiên à? Ngày nào cũng bám theo con bé, rốt cuộc là tính toán gì?

Cố Thiếu Đình lập tức lo lắng như ông bố, nhìn kỹ nét mặt Mặc Thiên, sợ thấy cô buồn.

May mà cô vẫn thản nhiên, không có chút buồn nào.

Anh thở phào:

“Về sau nếu muốn ra ngoài, em có thể gọi tài xế trong nhà, không cần làm phiền người nhà họ Kiều. Hoặc nói trước với các anh, bao nhiêu anh trai lẽ nào không có ai rảnh đi với em sao?”

Nói xong, anh đẩy Mặc Thiên lên xe, tránh gió lạnh.

Cùng lúc đó…

Vừa tiễn Mặc Thiên xong, Kiều Hạc chuẩn bị đi cùng chị cả đi xem mắt.

Không biết từ đâu, một cơn gió lạnh thổi tới khiến anh rùng mình.

Sau đó, anh hắt xì hơi liên tục mười mấy cái…

Kiều Hạc xoa mũi, nheo mắt nói với Diệp Phi:

“Sao tôi có cảm giác… có ai đang chửi tôi ấy?”

Cố Thiếu Đình bật điều hoà.

Tiếng gió ấm thổi ra khiến người ta muốn ngủ.

Anh nhìn Mặc Thiên, muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng.

Là một người anh, lại phải nói chuyện tình cảm với cô em gái còn chưa khai tâm khai tình, đúng là khó nói.

Nhưng chuyện này, lại không thể không nói.

Cố Thiếu Đình hít sâu, chuẩn bị tinh thần:

“Thiên Thiên, năm đó đại tẩu và Tiểu Tư sảy thai, chỉ cách nhau ba tháng…”

Anh kể hết mọi chuyện năm xưa cho Mặc Thiên.

Không ngờ, cô chẳng hề ngạc nhiên.

Nghe xong, chỉ bình tĩnh trả lời năm chữ:

“Do Cố Hương Vi làm.”

Cố Thiếu Đình mở to mắt:

“Em biết à?”

“Biết. Cô ta tự nói rồi.”

Cố Thiếu Đình: “!!!”

Anh ngây ra nhìn Mặc Thiên.

Biểu cảm ngu ngơ hiếm thấy hiện trên mặt anh.

Một lúc sau mới định thần lại:

“Vậy… năm đó những đứa trẻ bị mất, cả đứa suýt chết, đều do Cố Hương Vi hại?”

“Đại tẩu và nhị tẩu thì đúng, còn lại thì không.” Mặc Thiên đáp.

Cô chống cằm phân tích:

“Nếu cô ta muốn ra tay, đã không đợi đến khi đứa bé chào đời. Cô ta có cao nhân bảo hộ, đến cả thiên đạo cũng tránh được, làm gì không giải quyết được mấy đứa bé chưa ra đời?”

Câu nói nhẹ nhàng, nhưng nghe xong khiến Cố Thiếu Đình rợn cả người.

Ngay cả gió ấm trong xe cũng không xua nổi cái lạnh trong lòng.

Anh tháo kính, bóp sống mũi.

Nghĩ đến cô gái ở bên suốt hai mươi năm lại độc ác như vậy, anh thấy hoàn toàn lạnh lẽo.

Lâu sau, anh mới lấy lại bình tĩnh, hỏi Mặc Thiên:

“Làm sao tìm được bằng chứng cô ta hại người?”

“Chính cô ta thừa nhận rồi.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Tiểu tổ tông à, xã hội pháp trị cần bằng chứng, không thể bắt người chỉ vì vài câu nói!

Anh chỉ vào túi lấy mẫu trong tay cô:

“Pháp trị, cần chứng cứ cụ thể. Giống như hung khí, phải là thứ thật sự có thể gây hại.”

Lúc này, đến lượt Mặc Thiên đau đầu.

Cô cúi đầu nhìn túi ni lông.

Một lúc sau, cô nói:

“Vậy anh lái xe đi, em cùng tìm xem con búp bê này từ đâu mà ra.”

“Giờ á?” Cố Thiếu Đình do dự.

Anh nhìn cổng bệnh viện, rồi lại nhìn cái túi mẫu.

Cười khổ:

“Thiên Thiên, giờ không được. Phải đợi Tiểu Tư ra đã. Cô ấy vào đó… cũng được một tiếng bốn mươi phút rồi.”

Mặc Thiên thở dài:

“Vậy gọi cho Kiều Hạc đi, nói xong rồi đi luôn.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Lại bị đẩy ra xa thêm chút nữa…

Anh còn chưa kịp phản bác.

Đã bị người phụ nữ bước ra từ tòa nhà bệnh viện thu hút ánh nhìn.

Hôm nay, Đồng Anh Tư mặc áo măng tô len tím sẫm.

Tôn lên làn da trắng muốt.

Tóc ngắn bị gió thổi rối, lại càng thêm vẻ phóng khoáng.

Bác sĩ Vệ Cách, người phong độ nhã nhặn, vẫn đi cạnh cô, tiễn cô ra bãi đỗ xe.

Hai người trò chuyện rất thân mật.

Cố Thiếu Đình siết vô lăng, đến nổi da cũng lún xuống da ghế.

Hôm nay đã là ba mươi Tết.

Viện tư nhân thế này lẽ ra đã nghỉ Tết từ lâu.

Vậy mà người đàn ông kia, vì một mình Tiểu Tư…

Cả viện vẫn mở.

Cố Thiếu Đình sao lại không hiểu ý đồ của hắn ta?

Anh nghiến răng, trong lòng chua xót:

“Thiên Thiên, tên đó có giống người tốt không?”

“Giống chứ.” Mặc Thiên lập tức phản bác,

“Rõ là người tốt, toàn thân tỏa ra khí chất lương thiện.”

Cố Thiếu Đình suýt phun máu.

Anh vỗ nhẹ lên chiếc mũ nhỏ của cô, bất đắc dĩ:

“Em nhìn lại cho kỹ đi! Không thấy hắn đang theo đuổi nhị tẩu à?”

Nghe thế, Mặc Thiên quay đầu nhìn anh.

Cô nhìn thật lâu, rồi ngơ ngác hỏi:

“Anh mất trí rồi à? Nhị tẩu chẳng phải đã ly hôn với anh rồi sao? Người ta không thể được theo đuổi à?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Thiếu Đình: “…”

Anh ôm ngực, cảm thấy như bị b.ắ.n một phát chí mạng.

Bảo là đến giúp anh theo đuổi lại vợ…

Hóa ra là nói dối…

Chiếc xe của Đồng Anh Tư rời bệnh viện không lâu.

Mặc Thiên lập tức bảo Cố Thiếu Đình đuổi theo.

Anh lập tức khởi động xe, theo sát.

Nhưng mới qua ngã tư thứ hai, đã thấy xe của Đồng Anh Tư dừng bên vệ đường.

Cô đã đứng trên bệ đá vỉa hè, khoanh tay, chờ phía sau.

Cố Thiếu Đình thấy vậy, nhếch môi:

“Nhị tẩu em phát hiện rồi.”

Anh đạp ga, rẽ phải, đỗ xe sau xe của cô.

Xuống xe từ phía bên trái.

Đồng Anh Tư nhìn thấy, nhướng mày, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu.

Cố Thiếu Đình thở dài.

Lần trước có cơ hội vào nhà cô, còn nói chuyện được nhiều hơn chút.

Tưởng là hai người đã hàn gắn…

Ai ngờ, lại quay về điểm xuất phát.

Anh vội giải thích:

“Là Mặc Thiên muốn gặp em.”

Nghe tên Mặc Thiên, sắc mặt Đồng Anh Tư lập tức dịu lại.

Dịu đến mức khiến Cố Thiếu Đình lạnh lòng…

Rất nhanh, Mặc Thiên từ ghế phụ bước xuống.

Đồng Anh Tư thấy vậy, mỉm cười vẫy tay:

“Thiên Thiên!”

Cô bước chậm rãi, không vòng vo khách sáo.

Rút túi mẫu ra, hỏi thẳng:

“Đồng Đồng, sao chị lại đốt cái này?”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 343: Chương 343



Vừa nhìn thấy đống tro tàn kia, Đồng Anh Tư lập tức nhận ra.

Quả đúng như câu nói: “Dù có hóa thành tro, ta vẫn nhận ra được.”

Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Ngón tay mảnh mai siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.

Đôi môi đỏ của Đồng Anh Tư khẽ mở, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc hoảng loạn.

Lúc này cô mới nhìn về phía Mặc Thiên, nói:

“Cái này… không phải do chị đốt.”

Câu nói này khiến Mặc Thiên và Cố Thiếu Đình đều sững người.

Thì ra, con búp bê kia không phải do cô tự tay thiêu hủy.

Đối diện với Mặc Thiên, Đồng Anh Tư cũng không có ý giấu giếm.

Cô kể lại tình huống xảy ra ngày hôm đó.

“Hôm đó, chị nhận được hai con búp bê, quấn trong vải trắng, trên đó viết ngày tháng – đó là… ngày c.h.ế.t của hai đứa bé…”

Đồng Anh Tư mặt mày trắng bệch, hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục,

“Chị vừa đưa tay định lấy hai con búp bê, thì chúng bỗng nhiên bốc cháy, cháy rất nhanh, chị còn chưa kịp dập lửa thì đã hóa thành tro.”

Khi đó, hai con búp bê đột ngột bốc cháy ngay trong tay cô.

May mà cô phản ứng kịp, lập tức buông tay, nếu không có khi cả bàn tay cũng bị thiêu luôn rồi.

Đồng Anh Tư vội vàng tìm cách dập lửa, nhưng ngọn lửa bén trên búp bê dữ dội đến mức không cho cô chút cơ hội phản ứng.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã cháy sạch.

Khoảnh khắc ấy…

Cơn ác mộng kia lại ùa về trong đầu Đồng Anh Tư.

Hai đứa bé cười đùa vui vẻ bỗng bật khóc, sau đó là ngọn lửa dữ dội bao trùm lấy tất cả.

Ngay khoảnh khắc đó, Đồng Anh Tư như sụp đổ hoàn toàn.

Cô thất thần rời khỏi đồn cảnh sát.

Nghe Đồng Anh Tư kể xong, Mặc Thiên lại cầm con búp bê lên nhìn, trầm giọng nói:

“Người này… sao lại thấy giống là có thù với chị, chứ chẳng phải với nhà họ Cố?”

Mặc Thiên đứng ngoài cuộc nên nhìn rõ hơn ai hết.

Một câu nói đã chỉ ra điểm bất thường.

Cố Thiếu Đình nghe vậy cũng bừng tỉnh.

Trước đây, anh chỉ mải lo cho Tiểu Tư, chẳng nghĩ đến mục đích thật sự của kẻ gửi búp bê kia là gì.

Nếu mục tiêu là muốn hủy diệt nhà họ Cố…

Thì đứa trẻ đã không còn nữa rồi…

Tại sao còn cố tình kích động Tiểu Tư?

Cố Thiếu Đình cau mày, trầm tư.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đồng Anh Tư vốn đã khá hơn sau vài ngày phục hồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng vừa nhắc lại chuyện đó, cô lập tức như biến thành người khác.

“Người đó đương nhiên có thù với chị! Nếu không thì sao lại hại c.h.ế.t con chị!”

Ngày ấy là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Đồng Anh Tư.

Cô như rơi vào một vũng bùn lầy, sắc mặt xám xịt.

Mặc Thiên nhìn thấy chị dâu hai, lại nhớ đến lời nhị ca từng nói về bệnh tâm lý…

Cô chớp mắt, rồi hỏi:

“Chị bị bệnh hả? Có cần đến bệnh viện điều trị không?”

Đồng Anh Tư khựng lại.

Cô không trả lời.

Không muốn thừa nhận, cũng không muốn lừa dối Mặc Thiên.

Nhưng chỉ cần nhìn vào biểu cảm ấy, ai mà chẳng hiểu.

Khoảnh khắc đó, tim Cố Thiếu Đình như bị xe đ.â.m phải, bay lên trời rồi rơi mạnh xuống đất, tan tành thành từng mảnh.

Lúc này anh mới hiểu ra —

Vết thương của Đồng Anh Tư vẫn luôn tồn tại.

Dù không nhìn thấy, nhưng nỗi đau chưa từng biến mất.

Cố Thiếu Đình chỉ muốn tự tát mình vài cái.

Tại sao ngay từ đầu…

Anh không ôm lấy cô mà an ủi thật tốt?

Lại để cô mang vết thương đó, khắc sâu trong tim suốt bao nhiêu năm trời, thành một vết sẹo khó lành…

Sắc mặt Đồng Anh Tư rất kém.

Mặc Thiên lại nhìn chằm chằm nhịtẩu, trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng.

Cô nghiêng đầu nhìn Đồng Anh Tư, nghiêm túc hỏi:

“Đồng Đồng, em muốn bói một quẻ giúp chị tìm ra sự thật. Chị có muốn về nhà với em không?”

Mắt Đồng Anh Tư sáng rực lên.

Nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô lại do dự:

“Hôm nay à? Sắp giao thừa rồi, chị còn phải về nhà ăn Tết với ba mẹ…”

“Ồ.”

“Nhưng mà đêm giao thừa là thời điểm giao thoa giữa năm cũ và năm mới, tổ sư gia hiển linh, cả năm chỉ có một cơ hội này.”

Mặc Thiên nói thật.

Đêm trừ tịch, khi trời đất giao hòa, quẻ bói có sự trợ lực từ thần linh.

Nghe đến đó…

Đồng Anh Tư do dự.

Cô im lặng vài giây.

Đầu óc còn chưa kịp nghĩ, cái đầu đã tự động gật cái rụp…

Lúc này, người nhà họ Cố cũng đã trở về.

Dĩ nhiên bọn họ sẽ không ở lại thôn Đại Đạo ăn Tết.

Thôn Đại Đạo không có Mặc Thiên, trong mắt họ chẳng còn ý nghĩa gì.

Chẳng qua là vì dân trong thôn có quá nhiều người bị trúng thuốc xổ.

Nhà họ Cố phải ở lại giúp xử lý hậu quả.

Sau khi giải quyết xong, cả nhà mới quay về.

Tô Như Lan vừa bước vào nhà, mừng rỡ không thôi.

“Vẫn là nhà mình sướng nhất, vàng bạc không bằng cái ổ chó của mình!”

Cố Hoằng Thâm ngẩng đầu nhìn biệt thự nhà mình, lạnh nhạt nói một câu:

“Chỉ là cái ổ chó này chưa đủ nghèo thôi.”

Tô Như Lan nghe xong, tay đang giơ lên cũng khựng lại giữa không trung.

Bà quay đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Cố Hoằng Thâm:

“Con cả, hay là con ra ngoài ăn Tết đi? Mẹ hôm nay muốn vui vẻ một chút, không muốn bị xui xẻo đeo bám.”

Cố Hoằng Thâm: “…” – đành im lặng giữ mạng.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Cả nhà có thể về nhà ăn Tết, vẫn là chuyện vui vẻ.

Chẳng ai ngờ được —

Hàng xóm bên cạnh cứ như chó săn, vừa ngửi thấy mùi là mò tới ngay.

Nhà họ Cố vừa đặt chân vào nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước.

Thất cô đã dẫn theo Cố Hương Vi chạy sang.

Cố Ngọc Uyên nhìn thấy một nhà náo nhiệt, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn.

Bình thường bà sống một mình, nên rất thích không khí đông đúc như thế này.

Bà ta giống như lão thái hậu, được Cố Hương Vi dìu vào phòng khách.

“Sao các người lại về rồi? Tôi đã bảo rồi, cái thôn đó thì có gì dễ chịu đâu, vẫn là nhà mình tốt nhất! Tôi với Hương Vi còn đang nhắc đến mọi người, không ngờ các người thật sự về rồi – thế mới gọi là đoàn viên đó chứ!”

Nghe Thất cô nói vậy, Tô Như Lan lập tức bắt lấy cơ hội.

“Thất cô cô, chủ yếu là tụi con nghĩ, phải về ở với cô chứ! Mấy năm nay cô đâu có về ăn Tết, nay khó khăn lắm mới có dịp về, ngay cả Thiên Thiên cũng bảo phải ở bên cô mới được! Thế là cả nhà tranh thủ đêm giao thừa chạy về đây!”

Lời nói khách sáo của Tô Như Lan nghe thật dễ chịu.

Cố Ngọc Uyên đương nhiên biết trong đó có bao nhiêu phần nước, nhưng bà cũng chẳng muốn vạch trần.

Chỉ mỉm cười gật đầu cho qua.

Cố Hương Vi thì lễ phép chào hỏi từng người trong nhà.

Dù sao thì cô ta là “ân nhân” danh nghĩa của nhà họ Cố.

Đương nhiên không ai có thể tỏ thái độ khó chịu.

Chỉ đành nặn ra nụ cười đáp lại.

Dù sao thì hôm nay cũng là đêm giao thừa, ai nấy đều cố gắng để mối quan hệ trông êm đẹp nhất có thể.

Đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

Tô Như Lan tìm một vòng, không thấy Mặc Thiên và Cố Thiếu Đình đâu cả.

Bà định gọi điện hỏi xem thế nào.

Không ngờ, hai anh em kia lại vừa lúc quay về.

Không chỉ hai người họ trở về…

Mà cả Vạn Kiều và Đồng Anh Tư cũng cùng trở lại…

Thậm chí, còn có cả thông gia hai nhà!

Ba mẹ của Đồng Anh Tư, và cả cha của Vạn Kiều – cả nhóm người, cùng nhau về luôn!!!

Tô Như Lan nhìn hai cô con dâu…

Suýt chút nữa thì bật khóc.

Cái quái gì thế này —

Chẳng lẽ hai con dâu nhà bà lại nhất thời nghĩ không thông, tự dưng nhảy về cái “hố lửa” này lần nữa sao?!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 344: Chương 344



Cả nhà họ Cố đều sững sờ.

Ai mà tin được chứ, đó là thông gia, là THÔNG GIA đó!

Hôm nay lại còn là đêm Giao Thừa nữa.

Trái tim của một bà mẹ như Tô Như Lan, ai mà hiểu nổi đây!

Bà ngẩn người ra một lúc mới kịp phản ứng, vội vàng bước lên đón tiếp.

“Thông gia, sao mọi người lại đến đây? Mau vào nhà đi, mau vào, hôm nay nhà tôi trúng số độc đắc hay gì vậy trời!”

Tô Như Lan niềm nở mời khách vào.

Nhưng bố mẹ Đồng lại chỉ cười gượng gạo, không những không vào mà còn lùi lại hai bước.

Vạn Hưng Đức nhìn vào trong nhà, thấy đông đủ mọi người thì cau mày.

“Sao mọi người đều ở nhà thế này? Thôi vậy, tôi nhầm rồi, tạm biệt.”

Nói rồi, ông ta xoay người nhìn về phía Mặc Thiên.

Thái độ thay đổi 180 độ, tươi cười rạng rỡ:

“Thiên Thiên à, cháu mang bài vị Tổ sư gia đến nhà chú Vạn ăn Tết nhé. Nhà chú người thì ít nhưng bạn thì đông, tối nay tụ đủ bốn, năm bàn đánh mạt chược lận. Cháu qua nhà chú, chú dạy cháu chơi, ta cùng nhau vét sạch ví tụi kia luôn!”

Vạn Hưng Đức bắt đầu dụ dỗ Mặc Thiên.

Nhưng cô vẫn nhịn được…

Tiền thì quan trọng đấy, nhưng đã hứa giúp Nhị ca theo đuổi nhị tẩu thì giữ chữ tín cũng quan trọng không kém.

Mặc Thiên nhìn mẹ mình.

Rồi lại liếc nhìn hai nhà đại tẩu và nhị tẩu.

Sau đó bình thản nói:

“Nếu các chị không thích, em cho họ về, bắt họ lên núi ăn Tết.”

“!!!”

Lời này làm cả hai nhà họ Đồng và họ Vạn giật mình khiếp sợ!

Tết nhất đến nhà người ta chơi, giờ lại bị dọa đuổi đi, ai mà chịu được chứ!

Hơn nữa, dù các con có chuyện không vui, nhưng bố mẹ chồng đâu có làm gì có lỗi với con gái nhà mình. Ai lại nỡ lạnh nhạt với người ta?

Vạn Hưng Đức vội vã chặn Mặc Thiên lại:

“Không được, sao chúng ta lại đuổi ba mẹ cháu đi được. Hay là… cháu cùng…”

“Ồ, vậy thì mọi người ở lại ăn Tết chung luôn đi.”

Mặc Thiên mỉm cười, lúm đồng tiền lấp ló bên khóe môi.

Tô Như Lan phản ứng cực nhanh, lập tức kéo tay mẹ Đồng, kéo luôn vào trong nhà.

“Chị Đồng, mấy năm rồi không gặp, em nhớ chị lắm luôn! Nói cho chị nghe, nhà em dạo này…”

Vừa nói, bà vừa kéo người ta vào phòng khách.

Vạn Hưng Đức muốn nói lại thôi.

Muốn dẫn Mặc Thiên và nhà họ Đồng rút lui, nhưng cơ hội mở miệng cũng không còn.

Cứ vậy, hai nhà thông gia cũ bị “mời” vào nhà họ Cố trong tình trạng hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra…

Hai nhà thông gia vừa vào phòng khách đã thấy ông cụ nhà họ Cố.

Vội vàng bước lên chúc Tết, khách sáo đủ điều.

Tô Như Lan tranh thủ lúc đó, kéo Cố Thiếu Đình lại, thì thầm bên cạnh:

“Này lão nhị, con với Thiên Thiên làm sao mà mời được thông gia đến vậy? Có phải con với Tiểu Tư làm lành rồi không?”

Tô Như Lan cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Vui đến mức muốn khóc luôn!

Tiếc là Cố Thiếu Đình nhanh chóng đập tan giấc mộng của mẹ mình:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Mẹ à, mẹ nghe chính mẹ nói mà thấy tin nổi không?”

Tô Như Lan nghe xong.

Ngửa đầu lườm đứa con trai “người ngợm chỉnh tề” của mình:

“Mẹ cứ tưởng con lớn thêm một tuổi sẽ biết suy nghĩ, làm người đàng hoàng hơn. Ai ngờ vẫn là mẹ nghĩ nhiều rồi. Đá thì mãi cũng chỉ là đá thôi, có bao giờ thành vàng được đâu.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Mẹ cũng lớn thêm một tuổi rồi đó, sao vẫn chưa hiểu con nào cũng là ruột thịt hả mẹ…

Tất nhiên, mấy lời này anh ta chỉ dám nghĩ, không dám nói.

Đời vốn đã khó, đừng tự tìm đòn nữa.

Anh nhanh chóng chuyển đề tài về phía Mặc Thiên, kể cho mẹ nghe làm sao cô em gái “gọi hồn” được cả hai gia đình về.

“Mẹ à, đừng nhìn con bé Thiên Thiên nhà mình ngốc ngốc vậy, thật ra nó khôn lắm đó!”

“Ai ngốc hả? Nói năng cho cẩn thận!” – Tô Như Lan trợn mắt với con. – “Nói nhanh đi, Thiên Thiên làm sao mời được cả Kiều Kiều và Tiểu Tư về, ngay cả Vạn Hưng Đức cũng tới, quá đỉnh luôn đó!”

Cố Thiếu Đình nhớ lại cảnh Mặc Thiên diễn trò ở nhà họ Đồng, bất lực cười:

“Mẹ không biết chứ, con gái mẹ đúng là có khiếu diễn xuất!”

“Nó đến nhà họ Đồng, nhìn ba mẹ của Tiểu Tư rồi nói: ‘Ba mẹ và anh trai con đều đi ăn Tết bên ngoài rồi, bà cô Cố và Cố Hương Vi ở nhà cũng không thèm rủ con, Nhị ca thì đi với họ. Cho nên, con phải một mình đón giao thừa trong nhà.’”

Cố Thiếu Đình giả giọng lạnh lùng của Mặc Thiên, nói ra mấy lời nghe mà chua chát.

“Ba mẹ Tiểu Tư vừa nghe xong thì lập tức ghét bỏ con luôn, không thèm nhìn mặt, nhưng lại tiếp đãi con bé nhà mình hết sức chu đáo. Sau đó, khi Thiên Thiên bảo muốn đi về, hai bác thấy tội nên mới dẫn Tiểu Tư theo đến nhà mình.”

“Trên đường, Thiên Thiên lại nhờ Tiểu Tư gọi điện cho đại tẩu, nói là xem bói chuyện sẩy thai. Kết quả là lại dụ được đại tẩu và chú Vạn tới đây luôn.”

Cố Thiếu Đình kể hết “thành tích lẫy lừng” của Mặc Thiên.

Không nói sai một lời nào.

Con bé đó mà, chỉ bằng vài câu nói đã kéo được cả hai nhà về.

Tô Như Lan nghe xong mà kêu trời mấy tiếng.

“Thiên Thiên nhà mình giỏi thật đó! Nhưng chủ yếu là do hai nhà thông gia quý con bé. Chứ con á, dù có ngồi ăn xin dưới gầm cầu, ba vợ con cũng mặc kệ!”

“Mẹ à…”

Cố Thiếu Đình chán nản, bĩu môi, “Mẹ đừng lôi con ra dìm nữa có được không.”

Tô Như Lan nhìn con trai một lúc rồi quay đi, thở dài ném lại một câu:

“Được, con mà kéo được vợ về, mẹ ngày nào cũng thờ con luôn!”

Cố Thiếu Đình: “…” – Thôi thì… mẹ cứ dìm tiếp đi…

Tô Như Lan quay vào phòng khách.

Phát hiện không khí trong nhà lại căng thẳng.

Lý do là vì Cố Hoằng Thâm từ trên lầu vừa bước xuống.

Vừa xuất hiện, đã như châm lửa vào ngòi nổ của Vạn Hưng Đức, sắp nổ tung đến nơi.

Tô Như Lan thấy thế thì lập tức đứng chắn giữa hai người.

“Bố của Kiều Kiều à, ông đừng giận. Con trai lớn tôi phải tăng ca, giờ chuẩn bị đi liền đây.”

Vừa nói, bà vừa đẩy con trai ra cửa.

Cố Hoằng Thâm im lặng nhìn mẹ mình.

Nhưng chưa kịp nói gì đã bị đẩy ra góc phòng khách.

Tô Như Lan chắn trước mặt anh, quay đầu thò ra ngoài nhìn một chút.

Xác định Vạn Hưng Đức không nhìn thấy nữa, bà mới quay lại thở dài một tiếng.

Giống như đang bố thí cho kẻ ăn xin, bà vẫy tay nói:

“Con cả, mau đi đi, bố vợ và Kiều Kiều tới đây không dễ gì, con đừng làm họ bực. Ngoan, chúc mừng năm mới, lại thêm tuổi rồi, sắp bốn mươi rồi đó, đừng có chấp nhặt nữa.”

Cố Hoằng Thâm: “…” – Mẹ nhất định phải nói “ba mươi mốt” thành “gần bốn mươi” vậy sao…

Đáng tiếc, mẹ anh chẳng quan tâm đến cảm xúc của anh chút nào.

Chỉ thấy bà vỗ vỗ tay anh một cách qua loa:

“Con trai à, muốn theo đuổi vợ thì phải chủ động! Con nhìn em hai con kìa, người ta làm bao nhiêu chuyện rồi. Con là anh trai mà không biết xấu hổ à? Kiều Kiều đúng là bị uất ức thật, năm đó không hề vô lý chút nào đâu, con nên hiểu rõ điều đó!”

Dặn dò xong, bà quay lưng trở về phòng khách.

Cố Hoằng Thâm nhìn theo bóng mẹ, bất lực nhướn mày.

Từ lúc anh xuống lầu đến giờ, chưa kịp mở miệng nói một câu nào…

Đã bị xem như cái gai trong mắt rồi.

Tô Như Lan vừa quay lại phòng khách.

Phát hiện nhà lại có thêm người nữa.

Thì ra là Diêu Phán Nhi ở nhà bên cạnh.

Nghe tin đại tẩu và nhị tẩu về nhà, cô cũng dắt theo hai “tiểu ác ma” đến luôn.

Hồi trước nhà họ Cố về thôn Đại Đạo, cô không đi cùng.

Giờ lại tự tiện đến, không mời mà tới.

Hai đứa nhóc vừa vào nhà, không khí lại càng náo nhiệt hơn!

Tô Như Lan vội vàng gọi bếp trưởng nhà mình:

“Chị Trần, chú Vương, thêm món thêm món vào đi!”

Ai ngờ bà vừa dứt lời, ngoài sân lại vang lên tiếng xe ô tô.

Lại có người tới nhà rồi!

————————

Tác phẩm mới 《Ly Biệt Trường Ca》 đã khai bút, đã hoàn, tổng 20 chương, các bảo bối có thể bắt đầu đọc rồi đó!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 345: Chương 345



Vừa nghe thấy tiếng xe trong sân, Tô Như Lan sững người.

Hôm nay là cái ngày gì vậy chứ?

Mấy năm nay Tết đến cũng chưa từng náo nhiệt đến thế!

Chẳng mấy chốc, người ngoài bước vào, thì ra là Cố Bạch Dã và Vũ Tuyết, còn có cả bố mẹ Vũ Tuyết cùng đi.

Nói về con dâu cả, con dâu hai, con dâu ba — đều là danh xưng trên danh nghĩa thôi, mấy người đó từ lâu đã “nghỉ việc” khỏi nhà họ Cố rồi.

Chỉ có con dâu sáu, là Vũ Tuyết, mới là người duy nhất hiện giờ vẫn còn là vợ hợp pháp trong nhà họ Cố.

Thật ra bố của Vũ Tuyết đang nằm viện, ban đầu không định xuất viện đón Tết, nhưng đến tối, Vũ Tuyết xin phép bác sĩ chủ trị, bất ngờ lại được đồng ý.

Thế là, Cố Bạch Dã lập tức đưa vợ cùng bố mẹ vợ về nhà đón năm mới.

Nhà họ Cố hôm nay đúng là quá sức náo nhiệt, phòng khách rộng lớn bị người chen kín.

Tô Như Lan lúc này đã học khôn hơn.

Bà chen lấn qua đám đông, tới ngồi cạnh bà cô bảy Cố Ngọc Uyên, cười tươi rói rồi nhỏ giọng nói:

“Thất cô, cô nhìn xem này, mấy đứa con dâu này bao nhiêu năm rồi không về nhà! Vậy mà đều bị con bé Thiên Thiên nhà mình mời về đấy, đổi lại là người khác, ai có bản lĩnh như vậy chứ?”

Lời của Tô Như Lan đầy ẩn ý, cố tình nói cho bà cô bảy nghe.

Ý của bà chính là: cái gì mà “đứa con mang điềm xấu”? Rõ ràng là phúc tinh của nhà họ Cố mới đúng!

Cố Ngọc Uyên hôm nay tâm trạng khá tốt, không trực tiếp phủ nhận lời của Tô Như Lan.

Bà vẫn lần từng hạt chuỗi Phật trên tay, miệng chậm rãi tụng:

“Thiên Thiên có thể mang lại phúc khí cho nhà ta thì đương nhiên là điều tốt. Nhưng — nếu có vấn đề, chúng ta cũng phải tìm cách hóa giải, không thể làm ngơ được.”

Tô Như Lan: “……”

Bà già cứng đầu này đúng là chán sống mà!

Bà âm thầm trợn trắng mắt.

Đúng là không thể khuyên nổi kiểu người như thế!

Nói không hợp thì một câu cũng dư thừa, Tô Như Lan quay người trở về tiếp tục tiếp đãi bên thông gia.

Sự náo nhiệt là của nhà họ Cố.

Còn sự cô đơn… là của Cố Hoằng Thâm.

Anh ta không rời đi, chỉ là cố tránh mặt Vạn Hưng Đức.

Nhà họ Cố rộng như vậy, tìm một nơi để ẩn thân không khó.

Cố Hoằng Thâm lặng lẽ đi vào phòng trà ở tầng một, chán quá liền tự tay pha trà cho mình.

Hâm ấm, cho trà, tráng trà —

Chưa làm xong mấy bước đó, anh bỗng nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vọng từ bên ngoài vào…

Là giọng của Vạn Kiều.

Cô đang gọi điện chúc Tết cho bạn.

Giọng cười nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến người ta thấy tê dại cả tai.

Cố Hoằng Thâm khựng tay giữa chừng, nước trà từ trong bình vẫn không ngừng tràn ra khỏi chén, nhưng anh hoàn toàn không để ý.

Phòng trà chỉ là một vách ngăn mỏng, không cách âm, nên tiếng ngoài cửa nghe rõ mồn một.

Cố Hoằng Thâm nghe từng chữ từng câu.

Tới khi nghe thấy Vạn Kiều chào tạm biệt người đầu dây bên kia, anh mới giật mình tỉnh lại, đặt ấm trà xuống.

Sau đó anh đứng dậy, bước nhanh ra cửa, mở mạnh cửa phòng trà.

Cánh cửa vừa bật mở, anh đưa tay chống lên mép cửa, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng.

Ánh mắt anh không rời khỏi Vạn Kiều.

Hôm nay cô mặc áo len đỏ rộng, váy dài đen, tóc xoăn xõa sau lưng, khí chất đầy phong thái nữ vương.

Cố Hoằng Thâm nhìn không chớp mắt.

Nhìn thật lâu, anh mới chậm rãi nói ra bốn chữ: “Chúc mừng năm mới.”

Vạn Kiều quay người lại.

Vừa thấy người sau lưng, sống lưng cô càng thẳng hơn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô hơi ngẩng cằm, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi nói chuyện điện thoại ban nãy.

Vạn Kiều nhếch môi, nụ cười không chạm tới đáy mắt:

“Cố tổng, còn chưa quay về làm thêm hả? Bận kiếm tiền lắm sao? Tết nhất rồi cũng không nghỉ, cấp dưới của anh cũng khổ thật đấy. Nhớ chuẩn bị bữa cơm tất niên đàng hoàng một chút.”

Cố Hoằng Thâm nghe vậy, thản nhiên nhún vai:

“Chỉ có mấy kẻ cô đơn như tôi mới cần tăng ca thôi. Cấp dưới đều có gia đình cả, sắp xếp được gì? Tất nhiên là nghỉ rồi.”

Câu nói của anh, bảy phần là tự giễu, ba phần là xót xa.

Vạn Kiều nhíu mày khó hiểu.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, thầm nghĩ có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?

Những lời này là từ miệng anh ta nói ra thật sao?

Vạn Kiều cười lạnh một tiếng, giọng đầy châm chọc:

“Cố tổng đúng là biết nói đùa. Với tiền của anh, muốn bao nhiêu người ăn Tết cùng chẳng được. Đừng giả vờ đáng thương ở đây nữa, tiền mà nghe được còn thấy mất hứng đấy.”

Nói xong, cô cũng chẳng buồn tiếp tục đôi co, quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng cánh tay cô bỗng bị giữ chặt lại.

Bàn tay ấm nóng ấy dễ dàng xuyên qua lớp áo len, chạm đến da thịt cô.

Vạn Kiều sững người, mấy giây sau theo phản xạ liền giật tay lại.

Nhưng Cố Hoằng Thâm vẫn không buông.

Anh nắm chặt lấy tay cô.

“Vạn Kiều, anh muốn nói chuyện… về đứa bé.”

Giọng anh trầm thấp, đầy từ tính.

Trong khoảnh khắc đó, Vạn Kiều như bị kéo về năm năm trước.

Cô ngây người mấy giây, rồi mới hoàn hồn lại.

Khuôn mặt cô lạnh tanh quay người lại, nhướng mày nhìn anh:

“Nói gì? Có gì để nói?”

Cố Hoằng Thâm kéo cô lại gần thêm vài bước.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Lúc này, anh mới nhẹ giọng nói:

“Chuyện năm xưa, anh không tin em, để em rơi vào tình cảnh cô độc và tuyệt vọng… anh xin lỗi.”

Lời xin lỗi đầy chân thành của anh, nhưng vào tai Vạn Kiều lại chẳng khác nào mèo khóc chuột, giả nhân giả nghĩa.

Cô dồn hết sức rút tay lại.

“Buông ra! Xin lỗi thì có ích gì? Trừ khi anh khiến con tôi sống lại!”

Ánh mắt Vạn Kiều sắc lạnh, nghiến từng chữ:

“Anh, làm, được, không?”

Cố Hoằng Thâm im lặng.

Trong mắt anh là bất lực và day dứt sâu đậm.

Anh vẫn không chịu buông tay.

Hồi lâu sau mới thở dài một tiếng:

“Đứa bé đó cũng là con của anh, anh…”

“Cố Hoằng Thâm,” Vạn Kiều cắt ngang lời anh.

Cô khẽ cười, đưa tay chỉ vào n.g.ự.c anh:

“Anh tự hỏi lại lương tâm mình đi, năm đó… có phải chỉ vì đứa bé mà ly hôn không? Còn người tri kỷ đỏ mặt kia của anh, anh quên sạch rồi à?”

“Cố tổng, anh thích hoa cỏ thì cứ việc. Nhưng tôi, Vạn Kiều, không bao giờ ăn lại cỏ cũ. Anh không cần xin lỗi tôi, tha thứ hay không cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.”

Lời nói của Vạn Kiều sắc bén, lạnh lùng mà đầy mỉa mai.

Cố Hoằng Thâm chỉ biết cười khổ, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt anh sâu thẳm như hồ nước không đáy.

“Vạn Kiều, em cũng thế mà… đâu có tin anh?”

Vạn Kiều nghe xong, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

Cô cắn răng, mất một lúc mới trấn tĩnh lại.

Cô ngẩng đầu, kiêu ngạo nhướng mày:

“Vậy càng tốt. Đôi bên chẳng tin nhau, chia tay sạch sẽ, ai vui nấy sống. Cảm ơn Cố tổng đã tác thành. Sau này nếu anh có thể tránh xa tầm mắt tôi một chút, tôi càng cảm kích.”

Nói rồi, cô giật mạnh tay ra.

Quay lưng đi về phía phòng khách.

Không ngờ…

Vừa vào đến phòng khách…

Cô lập tức nhìn thấy một người phụ nữ.

Một người vừa quen mắt, lại khiến cô ghét cay ghét đắng!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 346: Chương 346



Phòng khách nhà họ Cố chật kín người.

Đến cả ghế sofa ở tầng một cũng không đủ để ngồi.

Dù đông người đến thế…

Nhưng vừa bước vào, ánh mắt Vạn Kiều đã lập tức bắt gặp người phụ nữ đó.

Đúng thật, ông bà ta nói chẳng sai: nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!

Vạn Kiều vừa mới nhắc đến “tri kỷ hồng nhan” của Cố Hoằng Thâm, thì cô ta liền xuất hiện.

Người phụ nữ đó tên là Hạ Ngữ Nhu.

Cạnh cô ta còn có hai người đàn ông khác.

Cả hai đều là bạn thân từ nhỏ của Cố Hồng Thâm, thân thiết đến mức không thể thân hơn.

Hạ Ngữ Nhu là em gái của một trong hai người đó.

Từ nhỏ đã bám theo bọn họ, suốt ngày “anh ơi anh à”, ngọt như mật ong.

Vạn Kiều lạnh mặt.

Dừng bước lại.

Khi cô đang nhìn họ, thì ba người kia cũng đã nhìn thấy cô.

Hạ Ngữ Nhu đúng là sống như cái tên của mình – dịu dàng mềm mỏng, giọng nói nhẹ nhàng.

Cô ta chủ động bước tới trước mặt Vạn Kiều, nở nụ cười chào hỏi:

“Chị Kiều Kiều, lâu quá không gặp.”

Nghe cái giọng điệu nũng nịu đó, dạ dày Vạn Kiều lập tức lộn nhào.

Cô khó chịu quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng quăng một câu:

“Mai phải đi chùa tẩy uế mới được, thật xui xẻo.”

Lời nói như tát thẳng vào mặt Hạ Ngữ Nhu.

Cô ta cúi đầu lúng túng.

Người đứng bên cạnh – Hạ Đồng Quang – lập tức kéo em gái ra sau lưng.

Anh ta trừng mắt nhìn Vạn Kiều, cau mày nói:

“Vạn đại tiểu thư à, cô đúng là khách quý hiếm thấy đấy. Tết nhất mà còn mò về nhà chồng cũ, muốn ăn lại cỏ cũ à?”

“Hừ.” Vạn Kiều bật cười khinh bỉ.

Cô lạnh lùng liếc Hạ Đồng Quang:

“Tôi có ăn hay không không quan trọng. Quan trọng là, dù tôi có nhổ ra, em gái anh cũng chẳng nhặt được.”

“Vạn, Kiều!” Hạ Đồng Quang nổi giận trừng mắt.

Anh ta chỉ thẳng vào mặt cô, giọng cảnh cáo:

“Đừng tưởng Cố Hoằng Thâm cảm thấy có lỗi với cô mà cô được voi đòi tiên. Cô quên sạch sẽ chuyện năm xưa mình bám lấy anh ấy thế nào rồi sao? Tưởng không ai biết chắc?”

“Tết nhất rồi, đừng tự gây sự. Em gái tôi không phải để cô muốn bắt nạt là bắt nạt. Đi thôi, Ngữ Nhu, loại người như cô ta không đáng để quan tâm.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Nói xong, anh ta kéo Hạ Ngữ Nhu quay lại phòng khách.

Vạn Kiều bị bỏ lại một mình.

Hai tay cô nắm chặt, c*n m** d*** đến trắng bệch.

Giống như bị người ta gợi lại một ký ức xấu xa, đau đớn.

Cô lặng lẽ đứng trong hành lang, cả người toát lên vẻ u buồn nhè nhẹ.

Mà đúng lúc đó—

Lại có người không sợ chết, nhào tới gây chuyện.

Chỉ thấy Cố Hương Vi từ phòng khách chạy ra.

Thấy Vạn Kiều liền dừng lại, rồi làm bộ mỉm cười hỏi:

“Chị Vạn Kiều, chị có thấy anh cả đâu không?”

Cố Hương Vi chạy đi giúp Hạ Ngữ Nhu tìm người.

Cô ta và Hạ Ngữ Nhu – cùng là em gái – từ lâu đã thân thiết vì hay đi chơi cùng các anh.

Trước đây, hai người chẳng thân gì, nhưng từ khi Cố Hoằng Thâm cưới Vạn Kiều, họ có chung một “kẻ thù”, thế là liên minh luôn.

Cơn tức vừa rồi của Vạn Kiều vẫn nghẹn nơi lồng ngực.

Giờ thấy Cố Hương Vi, lại càng như bị đè thêm tảng đá.

Cô không trả lời, chỉ ghét bỏ liếc Hương Vi một cái:

“Đúng là hồn ma dai dẳng, muốn tránh cũng tránh không được.”

Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

Cố Hương Vi bĩu môi nhìn theo bóng lưng Vạn Kiều:

“Nếu không phải anh cả thấy thương cô mất con, làm gì dung túng cô suốt ngày làm mình làm mẩy. Đúng là được lợi rồi còn ra vẻ đáng thương.”

Lầm bầm xong, cô ta quay người tiếp tục đi tìm Cố Hoằng Thâm.

Chiến sự ngoài kia căng thẳng.

Trong khi đó, Cố Hoằng Thâm thì vẫn chưa biết gì.

Anh vẫn ngồi trong phòng trà, lơ đãng nghịch bộ dụng cụ pha trà.

Cố Hương Vi nghe thấy tiếng động từ phòng trà.

Cô gõ cửa rồi bước vào.

Vừa thấy Cố Hoằng Thâm, cô liền nở nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn khác với vẻ mặt lúc đối mặt với Vạn Kiều.

“Anh cả, anh Văn Hướng, anh Đồng Quang và cả Ngữ Nhu cũng đến rồi.”

Cố Hoằng Thâm nghe xong, bàn tay khựng lại.

Ba giây sau, anh lập tức đứng bật dậy, chẳng buồn chào Hương Vi một tiếng, lao như gió ra khỏi phòng trà.

Anh thừa biết, Hạ Ngữ Nhu là cái gai trong lòng Vạn Kiều.

Để hai người đó chạm mặt nhau, thể nào cũng thành trận chiến đẫm máu.

Anh nhanh chóng quay lại phòng khách, chẳng màng đến việc bố vợ có muốn nhìn thấy mặt mình hay không.

Vừa vào đến, hai người bạn chí cốt đã mỗi người khoác vai anh một bên.

“Đại thiếu gia Cố, anh trốn đâu thế? Gọi cũng không nghe, người cũng chẳng thấy. Bộ ăn Tết rồi là chối luôn anh em tụi này à?”

“Tụi tôi còn tưởng anh kiếm được tình mới, bận bịu không thèm để ý tới tụi này. Ai ngờ lại là đang tìm cách rước lại vợ hả?”

Văn Hướng vô tư đùa, chẳng nhận ra bầu không khí đang căng như dây đàn.

Mà Hạ Ngữ Nhu vừa thấy Cố Hoằng Thâm liền lập tức lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn.

Rõ ràng đã hai mươi chín tuổi, mà vẫn cố tỏ ra như thiếu nữ mười chín.

Cô ta mỉm cười rạng rỡ, đưa hộp quà màu đỏ:

“Anh Cố, đây là quà Tết em tự tay làm, tặng anh!”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Đây không phải tặng quà, mà là… tặng xui!

Anh liếc sang Vạn Kiều – thấy cô đang khoanh tay, ánh mắt đầy hứng thú nhìn sang, như đang đợi anh phản ứng.

Cố Hoằng Thâm nhìn chằm chằm chiếc hộp quà đỏ rực tinh xảo.

Nhưng tay lại không hề có ý định giơ lên nhận.

Hạ Đồng Quang thấy vậy, lập tức vỗ vai anh cái “bốp”:

“Quà em gái tôi làm tận tay đó, tôi còn chưa có phần. Anh nghĩ gì vậy?”

Cố Hoằng Thâm: “… nghĩ xem sao để sống sót…”

Anh vẫn chưa nhận quà.

Mà Hạ Ngữ Nhu thì cứ giơ hộp lên mãi.

Lúc nãy Vạn Kiều còn nói chuyện với họ ở hành lang – khuất tầm mắt.

Nhưng giờ, tất cả đã thành tâm điểm chú ý của cả phòng khách.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Vạn Hưng Đức vừa thấy vậy, liền phản xạ đứng bật dậy, định bê luôn cái ghế đang ngồi.

Cố Thiếu Đình bên cạnh lập tức giữ tay ông lại:

“Chú Vạn, anh cháu chưa nhận đâu!”

Tô Như Lan đứng một bên, sắc mặt cũng vặn vẹo.

Chỉ hận không thể tát c.h.ế.t đứa con trai ngu xuẩn của mình.

Bao công sức mới rước được vợ và bố vợ về nhà, thế mà giờ lại đem “đào thải” ra trưng bày?

Tô Như Lan nghiến răng, tự cấu đùi mấy cái, rồi đành bước lên trước.

Bà nhận lấy hộp quà từ tay Hạ Ngữ Nhu:

“Ôi chao, Ngữ Nhu à, sao cháu khách sáo thế, còn tặng quà cho dì nữa! Dì nhận thay Hoằng Thâm nhé, nhớ gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ cháu!”

Ý bà rõ ràng: quà tặng rồi, mời về luôn nhé.

Nhưng Hạ Ngữ Nhu cứ như không hiểu ngầm ý.

Cô ta còn quay sang khoác tay Tô Như Lan, tỏ vẻ thân thiết như mẹ con:

“Dì Tô, chỉ cần dì thích là được rồi! Dì thích còn vui hơn cả anh Cố thích ấy chứ!”

Tô Như Lan: “!!!”

Cô gái à, đừng hại dì thêm nữa mà!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 347: Chương 347



Vạn Hưng Đức tức đến mức không thể chịu nổi.

Trong mắt ông – một ông bố vợ cũ – thì cặp đôi “chó má” kia, vừa tặng quà vừa đưa mắt đưa tình, chẳng khác nào cố ý khoe khoang tình cảm để chọc giận con gái ông!

Vạn Hưng Đức sao có thể nhịn được.

Ông hất tay, giật mạnh cánh tay bị Cố Thiếu Đình giữ lại, rồi bước nhanh đến cạnh Vạn Kiều, nói với con gái:

“Đi, Kiều Kiều, chỗ này chúng ta không nên đến. Sau này cách xa cái nhà này càng xa càng tốt!”

Nói xong, ông định kéo Vạn Kiều rời đi.

Nhưng lần này, lại đến lượt Vạn Kiều không chịu đi.

Cô nắm lấy tay cha, nở nụ cười tự tin:

“Bố, đừng đi mà. Mình đã hứa với Thiên Thiên là sẽ ở lại rồi. Mình không đi đâu cả, ăn Tết ở đây luôn.”

Lời này khiến tim Cố Hoằng Thâm đập thình thịch, giống như có cả nghìn con thỏ đang nhảy loạn trong lòng.

Anh biết, Vạn Kiều chắc chắn không đơn giản chỉ đến đây ăn Tết.

Cô nhất định đã có sắp xếp gì đó…

Mà quả nhiên, là vợ chồng cũ, anh đoán không sai một chút nào…

Nửa tiếng sau, nhà họ Cố suýt nữa thì bị người chen vỡ…

Thì ra, Vạn Kiều đã gọi nguyên một đội người mẫu nam đến nhà họ Cố.

Không phải để làm gì đặc biệt – chỉ đơn giản là để… chơi!

Các người mẫu nam, ai nấy eo thon chân dài, ăn mặc lộng lẫy, bước vào nhà họ Cố như đi catwalk.

Có người mang hộp đồ ăn, có người xách bàn mạt chược, có người còn đem theo mấy món đồ chơi nhìn thôi cũng không hiểu để làm gì…

Những người này, thân hình ai nấy đều cực phẩm, mặt mũi cũng đẹp trai miễn chê.

Tuy so về nhan sắc thì vẫn thua mấy anh em nhà họ Cố chút xíu.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng có một ưu điểm nổi trội: biết điều!

Người mẫu nào cũng ngoan ngoãn, lễ phép, phục vụ chu đáo đến từng chi tiết.

Vạn Kiều mời tới tận hai mươi người.

So với đi đến hội sở còn có nhiều lựa chọn hơn.

Lúc này, phòng khách nhà họ Cố thật sự không chứa nổi nữa.

Nhưng Vạn Kiều quá rành nhà họ Cố.

Cô trực tiếp dắt cả nhóm người mẫu tới sảnh phụ, nơi tuy nhỏ hơn nhưng có đủ bàn trà, ghế sofa, rất tiện nghi.

Cô còn đặc biệt gọi người mang đến bữa tối giao thừa.

Ngay tại sảnh phụ, cô bày bàn, vừa ăn, vừa uống, vừa chơi, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Sắp xếp xong, Vạn Kiều bắt đầu gọi hội chị em đi… vui vẻ.

Đầu tiên, cô kéo Đồng Anh Tư đi.

Cố Thiếu Đình lập tức chắn đường.

Nhưng ngay sau đó liền bị chị dâu tặng cho một cái lườm:

“Anh là ai? Có liên quan gì đến Đồng Anh Tư à?”

Cố Thiếu Đình: “…” Có liên quan thật mà…

Anh ta không cản được.

Vì rõ ràng, Đồng Anh Tư thích đi theo chị dâu hơn.

Vạn Kiều kéo Đồng Anh Tư vào sảnh phụ, sắp xếp cho cô ấy năm anh chàng đẹp trai, cùng chơi “Ma sói”.

Sau đó.

Vạn Kiều lại xuất hiện.

Cả nhà họ Cố run rẩy.

Lần này, “ma trảo” của Vạn Kiều vươn tới Diêu Phán Nhi.

Cố Nam Cảnh đang ở cạnh Diêu Phán Nhi, hai đứa nhóc quấn chặt lấy cô ấy, không động đậy nổi.

Cố Nam Cảnh thở phào nhẹ nhõm, may là còn hai cái “đuôi nhỏ” này…

Nhưng chị dâu rất nhanh đã dội một gáo nước lạnh.

Chỉ thấy Vạn Kiều dẫn theo hai anh đẹp trai bước tới:

“Nè, hai người hóa trang thành ma, chơi bắt ma với hai nhóc nhỏ.”

Hai nhóc nghe thấy “bắt ma”, lập tức phản bội cha mình trong chớp mắt:

“Woa woa woa! Chạy mau! Có maaaa!”

Cố Nam Cảnh: “…”

Vạn Kiều thành công kéo Diêu Phán Nhi đi.

Năm phút sau.

Vạn Kiều lại ra ngoài lôi người.

Lúc này, Cố Bạch Dã đang khoác tay qua vai Vũ Tuyết, trong lòng mừng rỡ: may quá, có giấy kết hôn, pháp luật bảo vệ!

Nhưng mà… có giấy cũng vô ích…

Vạn Kiều ngoắc tay về phía Vũ Tuyết:

“Tuyết nhi, gọi cả cô chú theo luôn, mình đánh mạt chược!”

“Okay!” Vũ Tuyết đáp ngay tắp lự.

Nghĩ thêm một giây là nể mặt Cố Bạch Dã quá rồi…

Cô vỗ một cái, hất tay Cố Bạch Dã ra, dắt bố mẹ mình theo Vạn Kiều rời đi…

Những người còn lại trong phòng khách, ai nấy đều sởn gai ốc.

Chưa từng thấy người phụ nữ nào bá đạo đến mức này.

Cố Bạch Dã không giữ nổi vợ.

Chỉ còn cách giữ lấy em gái.

Anh ta kéo tay Mặc Thiên, định đưa cô đi ăn:

“Thiên Thiên, đói rồi nhỉ, đi ăn với anh, đầu bếp nhà mình làm—”

“Em muốn đi xem náo nhiệt.”

Mặc Thiên rút tay mình lại, vẫy vẫy tay với Cố Bạch Dã:

“Em đi đây, bye bye.”

Cô nàng này càng thẳng thắn.

Không cần Vạn Kiều tới mời, tự mình sang sảnh phụ.

Mấy anh em nhà họ Cố, sắp phát điên.

Cùng nhau “tổng công kích” anh cả.

“Anh cả, anh mà còn không quản, em trở mặt với chị dâu đấy!”

“Anh cả, anh nói xem, chị dâu làm thế có quá đáng không!”

“Anh cả, đừng trách tụi em, chuyện vợ con không thể nhường được.”

Cả đám lập tức định kéo nhau qua sảnh phụ giành lại vợ.

Cố Hoằng Thâm lạnh mặt, quét mắt nhìn cả bọn một lượt:

“Muốn không sống nổi đến năm sau à?”

Cả đám: “…”

Lúc các anh em còn đang giằng co.

Vạn Kiều lại xuất hiện.

Mọi người lập tức nín thở.

Hồi hộp nhìn Vạn Kiều.

Không biết lần này cô lại định làm gì.

Ồ, lần này cô đi thẳng về phía Tô Như Lan.

Cố Hưng Quốc lập tức chắn trước mặt vợ, chủ động ra tay trước:

“Vạn Kiều à, mẹ con lớn tuổi rồi—”

“Lớn tuổi rồi càng nên có mấy đứa con trai biết nghe lời.” Vạn Kiều né người qua Cố Hưng Quốc, khoác tay mẹ chồng, “Chú Cố, con trai chú đáng ghét như vậy, chú không biết à? Để mẹ con ăn Tết vui vẻ chút đi.”

Cố Hưng Quốc: “…”

Ông đành vỗ n.g.ự.c thở dài.

Không dám trách Vạn Kiều.

Chỉ còn cách nhìn vợ bị kéo đi.

Ông uất ức và tức tối, trừng mắt nhìn đám con trai đang đứng thành hàng:

“Đám nhóc khốn kiếp nhà mấy đứa, ông già này theo mấy đứa là gặp vận đen gì thế này!”

Bên kia, đám chị em vây quanh mấy anh chàng đẹp trai, ríu rít như chim chóc.

Cố Ngọc Uyên mặt mày nhăn nhó.

Bà quay sang Cố Chấn Hồng:

“Anh cả, anh nhìn xem, thế này coi được à? Nhà nào đàn bà con gái tử tế lại đi làm cái trò nhăng cuội này!”

Cố Chấn Hồng nhấp ngụm trà.

Ung dung nói với em gái:

“Chuyện tụi nhỏ, đừng xen vào. Mà cũng có gì nhăng cuội đâu, chỉ là chơi mạt chược, tán gẫu, đến nắm tay cũng chưa làm, còn rất trong sáng.”

“Anh cả, anh cứ để họ làm loạn! Vạn Kiều đúng là quá đáng, năm xưa cô ta cứ nằng nặc đòi cưới thằng cả, giờ lại không giữ nổi con, còn làm liên lụy đến Hương Vi, nhà mình đã nhịn cô ta quá nhiều rồi!”

Cố Ngọc Uyên vốn không ưa nổi Vạn Kiều.

Tính Vạn Kiều thẳng như ruột ngựa, lại nóng nảy. Ở nhà họ Cố, cô chẳng thèm nể mặt ai, bất kể là bề trên hay không, nếu không vừa ý thì một câu tử tế cũng không có.

Lần này lại làm loạn như vậy, càng khiến bà khó chịu.

Đứng một bên, Cố Hương Vi và Hạ Ngữ Nhu lập tức tiến tới dỗ dành bà lớn.

“Thất cô, đừng giận, sức khỏe là quan trọng, không đáng vì chị Vạn Kiều mà tức giận đâu ạ.”

“Đúng đó, bà nội Cố, bà đừng giận nhé! Nếu là cháu, nhất định sẽ không khiến bà tức giận như vậy đâu.”

Hạ Ngữ Nhu đứng sau lưng bà cụ, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.

Nhưng ánh mắt cô ta đã lướt tới chỗ Cố Hoằng Thâm.

Hạ Ngữ Nhu hối hận vì năm xưa đã không nắm bắt cơ hội.

Nhưng…

Từ nay về sau, cô sẽ không để lỡ nữa!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 348: Chương 348



Cơn giận trong lòng Thấy cô, Cố Ngọc Uyên vẫn chưa nguôi.

Đây là nhà họ Cố!

Vậy mà để đám vợ cũ muốn làm gì thì làm, bộ mặt nhà họ Cố còn để đâu?

Bà cụ giận đến mức đứng bật dậy, định đi qua phòng bên tính sổ.

Nhưng Cố Hoằng Thâm đã bước ra ngăn lại trước một bước:

“Thất cô, cơm tất niên đã dọn xong rồi, mời bà vào dùng bữa. Tổng giám đốc Vạn chỉ mượn phòng bên nhà cháu một lát, chuyện nhỏ thôi, bà đừng bận tâm.”

Anh còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhà cháu”.

Gần đây, thất cô cứ như bà cụ ăn mặn quá nhiều – chuyện gì cũng muốn xen vào.

Nói xong, Cố Hoằng Thâm cũng chẳng chờ bà đáp lại, liền ra hiệu bằng ánh mắt với Cố Bạch Dã.

Cố Bạch Dã lập tức hiểu ý, chạy tới:

“Thất cô, Tết mà, phải vui vẻ lên. Bên kia ăn cơm, bên mình cũng ăn cơm. Nếu bà cũng muốn có vài nam người mẫu phục vụ, bảo anh cả đặt cho ba mươi người luôn, chất lượng đảm bảo, chắc chắn lấn át phòng bên!”

Anh chẳng có ý xấu gì, chỉ tiện miệng đùa thôi.

Nhưng câu đó suýt nữa khiến Cố Ngọc Uyên tức đến ngất xỉu.

Bà dừng bước, quay người lại, giơ tay tát anh hai cái:

“Đánh vào miệng cậu cho tôi!”

Bà tức đến nỗi mắt như bốc khói:

“Lão lục! Cậu nghĩ kỹ đi! Nhìn xem vợ cậu ra nông nỗi gì rồi! Mấy bà chị dâu kia còn độc thân, vợ cậu là phụ nữ đã có chồng đấy! Cậu để cô ta muốn làm gì thì làm à?”

Càng nói, bà càng cảm thấy không ổn.

Quay phắt người đi, định qua phòng bên kéo mẹ và vợ Cố Bạch Dã ra:

“Không được! Phải kéo mẹ cậu và vợ cậu về! Không thể để họ học hư được!”

Cố Bạch Dã thấy vậy, vội chặn lại, như đang bắt cóc ai đó:

“Trời ơi thất cô ơi! Hôm nay bà mà kéo vợ cháu ra, mai cháu mất vợ thật đấy! Tha cho cháu đi, cháu lạy bà luôn đấy!”

Không khí trong phòng khách bỗng trở nên yên ắng.

Một bầu không khí trĩu nặng bao trùm.

Ánh mắt của thất cô như lưỡi dao, sắc lạnh.

Cố Bạch Dã nhìn cái gáy đầy sát khí của bà, gượng cười:

“Thất cô à, Tết không được nổi giận đâu, xui cả năm đấy…”

Cố Ngọc Uyên: “…” Trong đời bà chưa từng gặp ai nói chuyện… vô duyên đến thế!

Bà tức đến mức đẩy Cố Bạch Dã ra, lục lọi khắp phòng.

Cuối cùng cũng tìm được một cái gậy gỗ đỡ chậu hoa thuận tay.

Cầm lấy, bà lao đến định đánh:

“Thằng Lục c.h.ế.t tiệt, hôm nay bà thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một trận ra trò!”

Bà nổi giận lôi đình, vung gậy đuổi đánh.

Cố Bạch Dã vừa chạy vừa xin lỗi:

“Thất cô, cháu sai rồi! Nhưng bà cũng chưa từng dạy cháu, nên cũng không cần thay ba mẹ cháu dạy làm gì… hay là giao cháu cho mẹ cháu? Mẹ cháu chắc chắn không nỡ đánh thật đâu…”

Anh càng nói, thất cô càng tức.

Hai bà cháu đuổi nhau vòng quanh phòng khách, khiến nhà họ Cố loạn cả lên.

Lợi dụng lúc hỗn loạn đó,

Ánh mắt Cố Hoằng Thâm rơi lên người Hạ Ngữ Nhu.

Anh cầm lấy hộp quà đỏ trên bàn trà, đưa thẳng cho cô:

“Ngữ Nhu, mang về đi. Sau này đừng tặng nữa, để Vạn Kiều thấy sẽ không hay.”

Lúc nãy đông người, anh không tiện làm cô mất mặt.

Dù gì cũng phải nể mặt Hạ Đồng Quang.

Cố Hoằng Thâm lạnh nhạt nâng hộp quà lên, không chút cảm xúc.

Hạ Ngữ Nhu mặt tái nhợt trong thoáng chốc.

Vốn đã mảnh mai yếu ớt, giờ lại lộ thêm vài phần tiều tụy – trông vô cùng đáng thương.

Tiếc là, Cố Hoằng Thâm chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ánh mắt anh chỉ dừng hờ hững trên hộp quà đỏ, chờ cô nhận lấy.

Hạ Ngữ Nhu không đưa tay.

Cô nhìn chằm chằm anh, chất vấn:

“Cô ta là vợ cũ rồi, tại sao anh vẫn để ý đến cảm xúc của cô ta?”

Nghe vậy, Cố Hoằng Thâm nhíu mày:

“Nếu tôi không để ý, thì cô ấy mãi mãi chỉ là vợ cũ.”

Câu này khiến Hạ Ngữ Nhu sững người.

Một lúc lâu mới nhận ra ý anh.

Cô cắn chặt môi dưới, tỏ ra vô cùng tủi thân:

“Anh Cố, hai người đã ly hôn bốn năm rồi. Sao anh vẫn chưa quên được? Những người bên cạnh, anh hoàn toàn không nhìn thấy sao?”

Cô nói xong liền đưa tay định nắm lấy tay áo anh.

Nhưng Cố Hoằng Thâm nhanh nhẹn tránh né.

Tiện tay nhét hộp quà đỏ vào lòng cô.

Dù đã 29 tuổi, nhưng vì vóc dáng nhỏ nhắn, cách ăn mặc ngọt ngào, nên nhìn Hạ Ngữ Nhu vẫn giống như cô gái 17-18 tuổi.

Trước đây, Cố Hoằng Thâm chỉ coi cô như một đứa em gái, giống như Cố Hương Vi.

Nhưng hôm nay, trước mặt Vạn Kiều, những việc cô làm, những lời cô nói – rõ ràng là đang cố tình thể hiện điều gì đó.

Giọng anh lạnh nhạt, cảnh cáo:

“Ngữ Nhu, chuyện giữa tôi và Vạn Kiều, không đến lượt em can thiệp, cũng không cần em bận tâm.”

Nói xong, anh gọi quản gia mang đến một bao lì xì – siêu dày.

Đặt lên hộp quà trong tay Hạ Ngữ Nhu.

“Chúc mừng năm mới. Tối nhớ gửi lời chúc tết đến chú Hạ và dì.”

Bao lì xì này nhìn thì có vẻ hậu hĩnh, nhưng thật ra lại là một lời từ chối thẳng thừng.

Ai lại thiếu vài vạn tệ?

Nhưng lì xì là thứ người lớn cho trẻ nhỏ!

Tay cầm hộp quà của Hạ Ngữ Nhu run rẩy.

Sắc mặt càng lúc càng tệ.

Lúc này, Hạ Đồng Quang đứng gần đó cũng nhận ra sự khác thường.

Anh nhanh chóng bước tới, thấy hộp quà trong tay em gái, nhíu mày:

“Cố Hoằng Thâm, một món quà thôi mà, anh cứ đùn đẩy qua lại làm gì? Tấm lòng của em tôi, anh phải chà đạp đến vậy sao?”

Cố Hoằng Thâm nhướng mày, lạnh lùng đáp:

“Vợ tôi đang ở phòng bên.”

Hạ Đồng Quang bật lại không chút nghĩ ngợi:

“Nói hươu nói vượn, đó là vợ cũ của anh!”

Cố Hoằng Thâm: “Anh biết là vợ cũ, vậy sao còn để em gái mình đến vướng víu tôi?”

Hạ Đồng Quang: “…”

Anh nhìn trái nhìn phải, đánh giá Cố Hoằng Thâm một lượt, rồi tặc lưỡi:

“Không ngờ đấy, Cố thiếu gia, từ khi nào trở nên si tình như vậy?”

Cố Hoằng Thâm đáp gọn: “Mới nãy.”

Nói xong, chẳng khách sáo gì, trực tiếp tiễn bạn ra cửa.

Ra đến cổng, anh còn dặn người hầu nhét đầy một cốp quà Tết vào xe họ.

“Dạo này đừng gặp nữa. Bố vợ tôi vừa tỉnh, mà còn chọc giận Vạn Kiều… tôi thật sự sẽ mất mạng.”

“Đi thông thả, không tiễn.”

“…”

Cố Hoằng Thâm không có chút nghĩa khí nào, tiễn sạch mấy người bạn.

Đứng giữa sân, anh đón gió lạnh, nhìn về căn biệt thự nhà họ Cố đang sáng đèn, rộn ràng tiếng cười nói.

Đã bao năm rồi, anh chưa từng thấy một Vạn Kiều ngạo nghễ bướng bỉnh như hôm nay.

Ly hôn, mất con, tai nạn của ông Vạn – dù vẫn là thiên kim tiểu thư họ Vạn, nhưng cô lại sống lý trí, mạnh mẽ đến mức như bọc một lớp vỏ dày nặng trĩu.

Nhưng hôm nay, cô gái có chút ngang ngạnh kia – như trở về thành cô đại tiểu thư năm xưa, vô tư vô lo, suốt ngày đấu trí với anh.

Cố Hoằng Thâm chẳng có ý định ngăn cản.

Thậm chí khi thấy Vạn Kiều giận dỗi vì Hạ Ngữ Nhu, trong lòng anh lại âm thầm… vui vẻ.

Anh khẽ nhếch môi.

Cuối cùng, xoay người, quay về biệt thự.
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 349: Chương 349



Trong biệt thự, tiếng ca hát nhảy múa rộn ràng.

Tiếng đánh mạt chược nghe thật vui tai, tiếng cụng ly vang dội cả phòng.

Bên phòng phụ náo nhiệt bao nhiêu, thì phòng ăn lại cô quạnh bấy nhiêu.

Tại bàn ăn, chỉ còn lại đám người nhà họ Cố cô đơn lẻ loi.

Ai nấy tuy ngồi ở đây, nhưng lòng lại ở bên phòng phụ, ăn mà như không ăn, nói chuyện cũng chẳng tập trung, thật sự có chút thê thảm.

Cố Chấn Hồng thì vẫn điềm nhiên như thường, ăn uống đúng mực, không để tâm mấy.

Nhưng Cố Ngọc Uyên và Cố Hương Vi ngồi bên cạnh bà thì mặt mày tối sầm.

Bình thường cả hai đều được cả nhà nâng như trứng, hứng như hoa, làm sao chịu nổi loại đối đãi lạnh nhạt này.

Thấy Cố Hoằng Thâm quay về, Cố Ngọc Uyên lập tức đặt đũa xuống bàn:

“ Cả buổi rồi, vợ cũ của con gây rối đủ chưa? Mau đuổi nó ra ngoài, để nhà họ Cố còn đón năm mới cho yên ổn! Thật không hiểu nổi, mời mấy người đó đến làm gì, đúng là khiến cả nhà không vui nổi!”

Cố Ngọc Uyên căn bản chẳng coi mấy thông gia ra gì.

Trong ba nhà, chỉ có nhà họ Vạn là môn đăng hộ đối với nhà họ Cố.

Còn lại nhà họ Đồng và nhà họ Vũ, ngày cưới bà đã chê bai không ít, cho rằng xuất thân thấp kém, chẳng lọt được mắt bà.

Trong mắt bà, mấy người cháu dâu đều là “gà hóa phượng hoàng”, chẳng ai xứng với nhà họ Cố.

Lúc cưới thì bà nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nhưng giờ đã ly hôn hết cả, mấy cậu con nhà họ Cố chẳng lẽ còn định “ăn cỏ gần chuồng”? Đúng là trò cười!

Cố Ngọc Uyên trừng mắt nhìn Cố Hoằng Thâm, ép anh phải đi đuổi người.

Cố Hoằng Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ:

“Cũng không còn sớm nữa.”

Rồi anh quay sang nói với bà:

“Bà bảy*, hay là bà về phòng nghỉ ngơi sớm đi? Bên này hơi loạn, đừng để ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà.”

Lời anh tuy lịch sự, nhưng ai nghe cũng hiểu, đó là đang tiễn khách.

Cố Ngọc Uyên nghẹn họng, cơn giận như nghẹn lại trong ngực.

Bà chỉ vào mặt Cố Hoằng Thâm, giận dữ:

“ Thằng nhãi, vợ cũ còn quan trọng hơn người nhà phải không? Con nhìn đi, ông nội, ba con, mấy đứa em trai, cả em gái con, phải ngồi đây ăn uống lúng túng, còn bên kia thì mấy cô vợ cũ đang dây dưa với mấy gã đàn ông chẳng ra gì! Con không thấy xấu hổ à?!”

Những lời Cố Ngọc Uyên nói cũng không sai.

Cảnh tượng ở phòng ăn đúng là hơi thê thảm thật.

Nhưng vừa nghe bà trách móc, mấy đứa em trai liền đứng ra bênh vực anh cả:

“ Bà bảy à, không có đâu, tụi con thấy cũng vui mà. Các chị dâu quay về, mẹ vui, tụi con cũng vui, cả nhà ai cũng vui.”

“Đúng rồi, mà bên kia còn có người mà anh cả không dám chọc vào nữa! Nếu ảnh mà dám đuổi người, chắc cái đầu bị chú Vạn đập bể rồi. Bà đừng làm khó anh cả nữa.”

“ Phải đó, sức khỏe bà cũng không tốt, đừng nổi giận mãi! Nào, mình ăn tiếp đi, con rót cho bà ít rượu ngon của ba con nè, con lén mang ra đó!”

Mấy cậu em cứ thế mà bênh anh cả.

Ngay cả Cố Hương Vi cũng vội vàng phụ họa:

“ Đúng đó bà bảy, bà đừng trách anh cả nữa. Thật ra chị Vạn không nhắm vào anh, chị ấy là nhắm vào con. Chị ấy luôn cho rằng là con hại c.h.ế.t đứa bé, nên mới cố tình tới gây chuyện. Không phải lỗi của anh cả, lỗi là ở con.”

Lời này mà nói ra, lại càng khiến Cố Ngọc Uyên nổi đóa.

Bà đập tay lên bàn cái “bốp”:

“ Nói bậy! Có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra! Không có chứng cứ mà dám nói năng bừa bãi, người nhà họ Cố sao có thể để người khác vu oan bôi nhọ như thế được? Hôm nay ta phải nói chuyện cho ra lẽ với cô ta, định trèo lên đầu nhà họ Cố à!”

Nói xong, bà liền đứng bật dậy, muốn đi thẳng sang phòng bên.

Cố Hoằng Thâm bước ra chắn ngang cửa phòng ăn:

“ Bà bảy, có gì thì nói với cháu, chuyện Vạn Kiều nghĩ gì là việc của cô ấy, không tới lượt bà dạy dỗ.”

Giọng điệu đó, đúng là dám cãi lại.

Trong nhà họ Cố, ai dám vô lễ với Cố Ngọc Uyên như thế chứ?

Bà nghe xong, lửa giận bốc lên ngùn ngụt:

“ Thằng cả! Mau tránh ra! Không thì lập tức đến từ đường mà quỳ cho bà!”

Cố Hoằng Thâm vẫn đứng im như tượng, như thể không nghe thấy.

Mấy người em trai vội nhào tới can ngăn, cố gắng dỗ bà cụ bình tĩnh lại.

Cố Ngọc Uyên bị đưa trở về ghế, nhưng cơn giận trong lòng vẫn không tiêu tan.

Người lúc đang nổi nóng, dễ hành động bốc đồng.

Không thèm nghĩ ngợi, bà cụ liền nhấc chiếc bát sứ tinh xảo trên bàn, ném thẳng về phía Cố Hoằng Thâm:

“ Thằng ranh, mày dám phản rồi!”

Chiếc bát bay vút tới, nhưng Cố Hoằng Thâm chẳng né tránh gì, để mặc nó đập thẳng vào trán.

Sành sứ vỡ toang, để lại một vết rách nơi trán, m.á.u đỏ lập tức chảy xuống gương mặt góc cạnh của anh.

“ Anh cả! “ — Mấy cậu em hốt hoảng hét lên, vội vàng xúm lại.

Người thì gọi bác sĩ, người thì lau máu, người thì lo lắng lải nhải bên cạnh…

Rất nhanh, bác sĩ tới nơi.

May mà vết thương không sâu, chỉ trầy lớp da ngoài. Sau khi xử lý sơ bộ và băng bó đơn giản là ổn.

Lúc này, Cố Ngọc Uyên mới như bừng tỉnh.

Tuy bà là “bà bảy”, nhưng chưa từng ra tay với lớp hậu bối.

Bà có chút áy náy, nhưng lại chưa bao giờ biết nói lời xin lỗi.

Ngập ngừng mãi, cuối cùng chỉ khẽ nói một câu:

“ Lo mà dưỡng thương cho tốt.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Rồi phất tay áo rời khỏi biệt thự nhà họ Cố.

Cố Hương Vi cũng lập tức chạy theo bà.

Bên ngoài ầm ĩ suốt hơn một tiếng đồng hồ.

Mà bên phòng phụ, chẳng ai hay biết gì cả.

Tiếng cười vẫn vang lên rộn rã, không khí Tết thật đậm đà.

Vạn Kiều bước ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc bén.

Cô quay đầu lại, ánh mắt ấy liền đối ngay với ánh nhìn của Cố Hoằng Thâm.

Lúc này, anh đang ngồi ngay ngắn trên sofa chính giữa phòng khách, chân bắt chéo, dáng vẻ ung dung.

Chỉ là, điều bất ngờ là… gương mặt đẹp trai kia lại dán một miếng băng to tổ bố.

Vạn Kiều khựng lại vài giây, cuối cùng vẫn bước tới gần anh.

Cô đứng trước mặt anh, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, cười khẩy:

“ Chà, Cố tổng, muốn cầu may đầu năm à? Bị đập m.á.u chảy đầu, coi như “khai hồng môn”?”

Cố Hoằng Thâm nhẹ gật đầu:

“ Ừ, là điềm lành.”

Vạn Kiều cười nhạt, không định tiếp tục dây dưa với anh.

Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện Hạ Ngữ Nhu đã không còn trong nhà, chắc đã rời đi.

“ Cố tổng, Hạ tiểu thư đi rồi, anh mới bày ra màn “khổ nhục kế” này, chẳng ai thấy, không phải là uổng công sao?”

Cô nói móc mà chẳng cần nể nang ai, như thể chỉ biết sống cho vui bản thân.

Cố Hoằng Thâm cũng chẳng tức giận.

Anh khẽ chạm vào vết thương, nhíu mày “hít” một tiếng vì đau:

“ Không sao, vở kịch đã xong, người cần thấy cũng thấy rồi.”

“ Ồ, thì ra lúc Hạ tiểu thư còn ở đó, là đã diễn xong rồi hả? Thế hôm nay không ôm được mỹ nhân về, coi như lãng phí “đầu máu” rồi.”

Vạn Kiều đảo mắt, định quay đầu bỏ đi.

Nhưng Cố Hoằng Thâm vươn tay, kéo lấy cổ tay cô, lôi cô quay trở lại.

Vạn Kiều tức tối hất tay anh ra:

“ Đừng có động vào tôi!”

Cô cảnh cáo rõ ràng.

Cố Hoằng Thâm bình thản giơ tay đầu hàng:

“ Tôi chỉ muốn gọi em lại, hỏi một câu… Đại tiểu thư nhà họ Vạn, hôm nay chơi vui chứ?”

Vạn Kiều nghe vậy, khóe môi cong lên, nở nụ cười đắc ý:

“ Vui chứ. Vui lắm luôn ấy. Biết bao anh chàng đẹp trai, ngoan ngoãn lễ phép, sao lại không vui?”

Ánh mắt Cố Hoằng Thâm chăm chú dán vào gương mặt cô, không rời lấy một giây.

Cứ như thể đang được ánh sáng từ cô chiếu rọi.

Anh mỉm cười nhạt, rồi hỏi tiếp:

“ Vậy… Đại tiểu thư, có cần đưa hóa đơn không?”

“ Hả?”

“ Tôi sẽ hoàn tiền cho cô.”

*Bà bảy: sau thời gian ngẫm nghĩ, tui thấy thất cô như kiểu đang bằng vai với vc Tô Như Lan thôi ấy, nên t quyết định để bà bảy - Cố Ngọc Uyên cho đúng vai.

Cả nhà có góp ý gì thì nhận xét để tui sửa nhé.
 
Back
Top Bottom