Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 540: Chương 540



Mạnh Đại Long từ một kẻ không biết gì đã bước chân vào ngành dược liệu, từng bước từng bước trèo lên vị trí đại lão, làm sao có thể là người bình thường được?

Thái độ của Giang Ngôn Phong và Mặc Thiên vừa rồi—nhìn là biết chắc chắn đã nhặt được thứ gì đó quý giá.

Mạnh Đại Long liếc mắt nhìn Giang Ngôn Phong, quyết định không hỏi tên cáo già kia, mà quay sang hỏi cô nhóc ngốc nghếch.

“ Mặc Thiên, cô nhặt được bảo bối gì thế? Cho tôi xem thử được không?”

“Không được.”

Câu trả lời vừa ra đã đụng ngay bức tường đá.

Mạnh Đại Long nhìn cô không nói nên lời: “Xem một chút cũng không được à?”

Mặc Thiên ôm chặt cái túi nhựa đen rách vào lòng, ánh mắt kiên định như người tuyên thệ vào Đảng:

“Không được. Nhỡ chú định cướp thì sao?”

Mạnh Đại Long: “……”

Từ khi gặp con nhóc c.h.ế.t tiệt này, danh tiếng và mặt mũi ông ta đều bị nó lấy ra chà xát dưới đất.

Một già một trẻ, trừng mắt nhìn nhau—một người muốn xem, một người nhất quyết không cho xem.

Giang Ngôn Phong đứng bên cạnh cười trộm.

Bảo Mặc Thiên ngốc? Nó có thể khiến người ta tức điên.

Bảo nó lanh? Đấy là mắt anh có vấn đề…

Con bé này đúng chuẩn chuyên gia hành người.

Giang Ngôn Phong cũng nhanh chóng ôm chặt gói đồ của mình, rõ ràng không nặng, nhưng ôm cứ như đang ôm cục vàng, nặng trĩu tay.

Mạnh Đại Long trừng trừng nhìn Mặc Thiên.

Mặc Thiên cũng bình thản đáp lại ánh mắt ấy.

Lúc này, hai tên Hừ - Hà vừa có ông chủ chống lưng lại bắt đầu mạnh miệng.

Cả hai đứng hai bên, chỉ vào Mặc Thiên mắng:

“Con nhỏ này, nhặt phân dê mà tưởng nhặt bảo bối, ông chủ bọn tao thèm vào cái thứ rác rưởi đó!”

“Đúng đấy, ông chủ bọn tao chỉ muốn xem thử mày thật sự ngu hay giả ngu, ai đời lại có người coi phân dê là báu vật!”

Hai đứa được tiếp sức liền to miệng, nhưng vừa dứt câu—

Kiều Hạc liếc mắt lạnh lùng sang.

“Chú Mạnh, hai thứ này có cần cháu dạy dỗ giúp không?”

Hừ -Hà: “……”

Chửi Mặc Thiên thì bọn nó dám, chứ đối mặt thiếu gia này… đúng là run như cầy sấy.

Hai anh em đồng bộ lùi lại một bước, trốn ra sau lưng Mạnh Đại Long.

Mạnh Đại Long vốn đã bị Mặc Thiên làm cho tức tối.

Hai tên tay sai tuy ngu, nhưng mắng được cô ta vài câu cũng coi như xả giận, nên ông vẫn nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua.

Nhưng giờ Kiều Hạc lên tiếng, ông không thể không nể mặt.

Mạnh Đại Long quay người, đạp cho mỗi thằng một phát vào đùi:

“Nói thì giỏi, làm thì như cái củ. Cút sang một bên cho khuất mắt!”

Hai tên Hừ-Hà nghe ông chủ bảo “cút”, lập tức lủi vào góc, không dám hé răng.

Kiều Hạc tất nhiên biết Mạnh Đại Long chỉ làm màu.

Nhưng “rồng mạnh không đè đầu rắn địa phương”, ở Thanh Lâm thị này vẫn cần đến họ Mạnh, nên anh cũng không lật bài, để ông ta giữ chút thể diện.

Mạnh Đại Long thấy thế mới chuyển ánh mắt trở lại Mặc Thiên.

“Cô gái này, chắc là mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi. Tôi là thương nhân dược liệu, chứ không phải cướp, cướp gì của cô chứ.

Không cho xem thì thôi. Mà cái ngọn núi hoang đó, tôi leo mấy chục lần rồi, cỏ còn chẳng mọc nổi vài cọng, có gì mà gọi là báu vật?”

Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, ông bổ sung:

“Ờ, chỉ có mười mấy gốc tử ngọc thảo là có chút giá trị thôi.”

“Quay lại chuyện chính, các người leo lên đó một chuyến, có tìm được tử ngọc thảo không? Đừng bảo là đến nhìn cũng không thấy?”

“Ư ư ư ư ư ư ư~~~”

Ông vừa dứt lời, liền nghe trong góc có tiếng r*n r* ú ớ.

Quay đầu nhìn thì thấy hai tên đại tôn, nhị tôn đang bịt chặt miệng, rên hừ hừ như có cả trăm lời muốn phun ra.

Mạnh Đại Long liếc xéo chúng nó một cái.

Hai cái máy nói này bình thường có thể tán nhảm như vịt trời.

Ông đi đâu cũng dẫn theo, tuy làm việc không giỏi, nhưng giỏi nịnh, mỗi câu nói có thể đưa ông lên tận mây xanh.

Tiếc là bây giờ bị cấm khẩu.

Mạnh Đại Long thu ánh mắt lại, tiếp tục hỏi Mặc Thiên:

“Cô Mặc, cô nói là có thể hái được tử ngọc thảo. Giờ xem ra là không hái được rồi. Vậy tôi hỏi cô, có nhìn thấy nó không?”

Giọng điệu đầy khinh thường.

Tưởng rằng mình đã hạ tiêu chuẩn thấp nhất rồi, nào ngờ cô ta còn có thể… thấp hơn.

Mặc Thiên lắc đầu, mặt không đổi sắc: “Không thấy.”

Mạnh Đại Long: “Hả? Ngay cả thấy cũng không thấy?”

“Ừ.”

Mặc Thiên thẳng thắn đáp, chẳng có chút ngại ngùng nào.

Mạnh Đại Long méo miệng, mặt đầy chán ghét.

Mặc Thiên không để ý, ôm túi nhựa đen rách, quay người đi lên lầu:

“Tôi đi tắm, rồi xuống ăn cơm.”

Giang Ngôn Phong nghe thế liền chạy theo:

“Tôi cũng đi tắm! Ê, Mạnh lão bản, tụi tôi ở phòng nào vậy?”

“Lầu trên có người sắp xếp.”

Mạnh Đại Long đáp cụt lủn, mặt mày chẳng có chút thiện cảm.

Ông ra hiệu cho quản gia, người này lập tức theo lên lầu.

Mạnh Đại Long thấy vậy mới thu hồi ánh nhìn.

Ông từng trông mong vào Mặc Thiên là cao nhân, có thể hái được tử ngọc thảo.

Giờ thì rõ rồi, bản lĩnh còn thua cả ông ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ít ra người nhà họ còn nhìn thấy được tử ngọc thảo bên núi đối diện.

Mạnh Đại Long mím môi thở dài, với Mặc Thiên, giờ đã không còn lời nào để nói.

Chỉ đành quay sang Kiều Hạc, khuyên nhủ bằng giọng điệu chân thành:

“A Hạc à, không phải chú nhiều chuyện, nhưng vị hôn thê của cháu… thực sự không xứng đáng! Nhà cháu vừa có tiền, vừa có thế, nghe chú một câu, chưa cưới thì còn kịp đổi người khác đi.”

Ông thật lòng muốn tốt cho Kiều Hạc.

Nào ngờ, lúc này Sở Sở từ trong đi ra, nghi hoặc hỏi:

“Mạnh thúc thúc, chú có ý kiến với cháu sao? Nếu có thì nói đi, cháu sửa.”

“Hả?”

Mạnh Đại Long sững sờ.

Nhìn Sở Sở, lại ngó lên lầu, rồi nhìn sang Kiều Hạc: “Vậy… rốt cuộc ai mới là vị hôn thê của cháu?”

“Tất nhiên là cháu!” Sở Sở ưỡn ngực, tự tin đáp, “Không tin chú gọi điện cho ông nội của anh Kiều Hạc mà hỏi!”

“???”

Mạnh Đại Long đứng đó, đầu óc mơ hồ, không hiểu gì hết.

Kiều Hạc nhướng mày, thở dài một hơi, hạ giọng nói:

“Mạnh thúc, Mặc Thiên là con dâu do ba cháu chỉ định. Nhưng ba cháu vừa hôn mê, ông nội với mẹ cháu liền làm loạn, tự ý quyết định. Cháu cũng mong ba sớm tỉnh lại, để cháu đỡ bị kẹt giữa như thế này.”

Mạnh Đại Long nghe xong, hiểu đây là ý của anh cả nhà họ Kiều.

Vậy thì đương nhiên phải đứng về phía Kiều đại ca.

Ông chống nạnh, trừng mắt mắng Sở Sở:

“Cô kia, cô cũng không còn nhỏ, sao cứ thích phá hoại người khác! Anh cả nhà họ Kiều đã định xong hôn sự cho con trai, liên quan gì đến cô?

Cút về chỗ nào mát mà ngồi! Nếu còn dám chen vào giữa hai vợ chồng người ta, tôi sẽ đánh gãy chân con hồ ly nhỏ của cô!”

“Ông!!” Sở Sở đỏ mặt tía tai, siết chặt nắm đấm, run lên vì tức.

Mãi mới nặn ra câu: “Đồ lão già thối! Chú Kiều bị hôn mê cũng là do con nhỏ đó hại! Ông chẳng biết gì mà cũng đòi làm người tốt!”

“Hả? Cái gì? Anh Kiều—”

“Lão già đáng ghét! Bắt nạt người ta!”

Sở Sở giậm chân bỏ chạy lên lầu.

Chỉ còn lại Mạnh Đại Long lẻ loi đứng trong phòng khách…

Ông rốt cuộc đã làm gì nên tội đây…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 541: Chương 541



Một bụng tức giận dâng lên trong lòng Mạnh Đại Long, mà lại chẳng biết trút vào đâu.

Trong khi đó, vẻ mặt của Kiều Hạc vẫn bình thản, bàng quan như đang xem kịch vui.

Cho đến khi Mạnh Đại Long quay sang nhìn anh, Kiều Hạc mới làm ra vẻ khó xử, chậm rãi nói:

“Chú Mạnh, chuyện ba cháu bị thương, thật ra cũng chưa rõ nên trách ai. Còn ai là vị hôn thê thì không quan trọng bằng chuyện ba cháu phải tỉnh lại trước.

Gia đình cháu đã nghĩ đủ mọi cách, nên cháu mới theo c** nh* đến Thanh Lâm, mong tìm được cao nhân có thể cứu tỉnh ba cháu. Chuyện này vẫn cần nhờ chú giúp đỡ.”

Kiều Hạc nói năng rất khách sáo.

Mạnh Đại Long lập tức bị dẫn dắt theo lời cậu, gật gù tiếp lời:

“Ừ, chuyện của ba cháu, chú nhất định để tâm. Cháu yên tâm, chú sẽ tìm cách cứu tỉnh anh Kiều.”

“Có lời hứa của chú Mạnh, cháu yên tâm rồi.”

Kiều Hạc mỉm cười, sau đó chào hỏi:

“Chú Mạnh, cháu lên lầu dọn dẹp một chút, lát nữa sẽ xuống.”

Kiều Hạc đi rồi.

Mạnh Đại Long nhìn theo bóng lưng cậu, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cái chuyện Mặc Thiên có phải vị hôn thê của cậu ta hay không, sao lại bị lướt qua như thế???

Nếu con nha đầu thối đó không phải là con dâu do anh Kiều chỉ định, ông đã sớm dạy dỗ rồi! Sao lại thành chuyện “không quan trọng” được!

Ông càng nghĩ càng thấy có vẻ như bị Kiều Hạc gài.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngay lúc Mạnh Đại Long đang suy nghĩ miên man, Trương Thành Thiên nhanh chóng tranh thủ cơ hội tiến lại gần:

“Mạnh lão bản, tuy con nhóc Mặc Thiên kia không tìm được Tử Ngọc thảo, nhưng lại phát hiện ra một cái hang nhỏ ẩn rất kín.”

“Cái gì? Hang động?”

Mạnh Đại Long ngớ người quay sang nhìn hắn, “Tìm được ở đâu? Sao không nói sớm?”

Trương Thành Thiên: “……”

Ông có cho tôi cơ hội nói đâu…

Không dám phản bác, hắn chỉ nhỏ giọng giải thích:

“Con bé đó có chút tà môn, nó tìm được một cái hang nhỏ trên núi, cửa hang rất hẹp, trông chỉ như đống đá, không đưa tay sờ thì chẳng phát hiện ra ở giữa có lỗ.”

“Hang động sao…”

Mạnh Đại Long nghi hoặc.

Trước đó để tìm Tử Ngọc thảo, ngọn núi nhỏ đó gần như bị lật tung, từng ngóc ngách cũng không bỏ qua. Sao lại có thứ bị bỏ sót?

Ông cau mày hỏi tiếp:

“Vậy Mặc Thiên làm sao tìm được? Chúng ta đi hàng chục chuyến mà không thấy gì, Trương thiên sư, trận pháp của chúng ta không có vấn đề gì chứ?”

“Không, không đâu, ông chủ yên tâm.”

Trương Thành Thiên vội vã giải thích, thấy sắc mặt Mạnh Đại Long không tốt thì càng lo bị nghi ngờ năng lực, liền vội vàng bồi thêm:

“Con nhỏ đó cũng chỉ tình cờ gặp được thôi, chẳng phải vẫn không tìm ra Tử Ngọc thảo sao!

Dù có cho nó đi mười lần tám lượt, nó cũng không có bản lĩnh lấy được đâu. Mạnh lão bản cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phá được trận quỷ đả tường, lấy được Tử Ngọc thảo. Tôi đã tính ra giờ tốt, mai sẽ xuất phát thử, cố gắng một lần là xong!”

Hắn nghĩ tới chuyện ngày mai Mặc Thiên cũng muốn đi.

Lỡ như để cô ta tìm được, chẳng phải danh tiếng của hắn tiêu luôn sao?

Nghĩ vậy, hắn nhất định phải giành trước con nhỏ kia.

Chỉ là, lời cam đoan này Mạnh Đại Long đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Đến giờ, ông cũng chẳng buồn tin nữa.

Mạnh Đại Long liếc Trương Thành Thiên một cái, cười nhạt:

“Trương thiên sư, tốt nhất là nói được làm được. Đừng để bị con nhóc đó giành trước, nếu không sau này ở Thanh Lâm, e là không còn chỗ cho ông đứng đâu.”

Lời còn khá khách khí, nhưng giọng điệu đã mang theo sự mất kiên nhẫn.

Trương Thành Thiên vội vã vỗ n.g.ự.c cam kết:

“Mạnh lão bản yên tâm, linh thảo này tôi nhất định lấy được!”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, người hầu từ trên lầu đi xuống.

Cô ta đưa tay ra xa, mặt đầy ghét bỏ, như thể sợ bị thứ trong tay làm bẩn.

“Lão gia, thứ trong túi ông chủ Giang chính là cái này.”

Người hầu cẩn thận đưa lên, giơ tới trước mặt Mạnh Đại Long.

Mạnh Đại Long không đưa tay nhận, chỉ cau mày nhìn chằm chằm:

“Trong túi Giang Ngôn Phong là cái này? Thật sự là phân dê?”

Người hầu mếu máo, như thể chịu uất ức to lớn:

“Đúng thế, tôi lén lấy từ túi quần của ông chủ Giang ra…”

Mạnh Đại Long: “……”

Chưa từng thấy ai bỏ phân vào túi quần!

Tuy tỏ ra ghét bỏ, nhưng ông cũng biết Giang Ngôn Phong không phải người điên.

Ông rút một xấp khăn giấy, bảo người hầu đặt “thứ đó” lên trên, rồi bấm gọi video cho người bạn già của mình.

Cuộc gọi kéo dài tròn mười phút…

Khi kết thúc, chiếc điện thoại của ông rơi cái “bịch” từ mặt xuống đất.

Trời ơi, thứ gì mà mắc đến vậy hả!

Mạnh Đại Long run rẩy cầm hai cục “phân dê” lên.

Giờ thì chẳng thấy bẩn hay hôi nữa.

Ông đưa lên sát mũi ngửi kỹ.

Chết tiệt, sao lúc nãy không ngửi ra mùi trái cây nhỉ!

Mạnh Thanh Sơn nhìn ông với vẻ khó hiểu:

“Ba, ba sao vậy? Cục này thật có lai lịch lớn à?”

Bốp! Một tay ông đập vào trán con trai:

“Cái gì mà phân! Đây là tiền đó! Nhìn kỹ lại xem, không phải màu đen, mà là đỏ sẫm! Qua chục ngày nửa tháng nữa, nó sẽ phình ra bằng quả trứng gà, màu đỏ, có mùi trái cây—đây là Ngô Mộc Hoàn!”

“Ngô Mộc Hoàn???”

Cả phòng đồng loạt kêu lên kinh ngạc.

Dù gì nhà họ Mạnh cũng làm nghề thuốc, dù chưa từng dùng nhưng cũng biết danh tiếng.

Không ngờ thứ kia lại là Ngô Mộc Hoàn!

Hai tên Hừ - Hà cũng lập tức nhào tới!

Không tin nổi, quỳ bên cạnh Mạnh Đại Long.

“Trời ơi, Ngô Mộc Hoàn? Lại còn nhiều như vậy! Con nhỏ kia còn nói, ai nhặt được thì cứ giữ, sao tụi mình không nhặt chứ!”

“Tiền à! Là tiền đó! Con vịt tới miệng rồi, sao lại bay mất!”

Hai tên này khóc không ra nước mắt, suýt khóc c.h.ế.t tại phòng khách.

Nghĩ tới chuyện Mặc Thiên ngồi trong cái hố đó lượm cả buổi, ít nhất cũng có mấy nghìn viên Ngô Mộc Hoàn!

Giá trị của thứ này thì…

Một viên nhỏ có thể bán được cả triệu tệ.

Nếu có người quyền thế đang cần, giá còn có thể nhân lên hai ba lần!

Bảo sao Giang Ngôn Phong lại như hóa điên, lao vào trong “nhặt phân”.

Thì ra, kẻ ngu là bọn họ!

Hai tên kia khóc đến khổ sở, như thể mất sạch tài sản.

Còn Mạnh Đại Long và Mạnh Thanh Sơn thì ngẩn người.

Nhớ lại lúc nãy Mặc Thiên và Giang Ngôn Phong ôm hai túi đầy…

Ít nhất cũng trị giá vài “mục tiêu nhỏ” rồi…

Ngọn núi hoang đó, đến tên còn chẳng có.

Nhà họ Mạnh đã đi đi lại lại hàng chục, hàng trăm lần, mà sao báu vật lại rơi vào tay người khác?

Hai cha con cảm thấy như tiền của mình bị cướp mất!

Không khí trong phòng khách vô cùng thê thảm.

Đúng lúc ấy, người trên lầu bước xuống.

Mặc Thiên nhìn họ đang khóc lóc rũ rượi, liền vui vẻ bước tới:

“Ủa, khóc gì thế? Phát hiện ra mình là đồ ngu rồi à?”

Mọi người: “……”

Mẹ nó, con nhóc thối mắng mình kìa!

Hu hu hu… nhưng mà nó mắng đúng thật…

Sợ
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 542: Chương 542



Lúc này, Mặc Thiên vẫn chưa biết mình vừa “nhặt được vàng”.

Cô khó hiểu nhìn những gương mặt sửng sốt phía dưới lầu.

Phát hiện lời đùa của mình không khiến bọn họ cười nổi, ngược lại còn khóc lóc thảm thiết hơn.

Mặc Thiên bước tới gần, mới thấy bọn họ đang nghiên cứu hai “viên phân dê”.

Cô cau mày:

“Các người ăn trộm đấy à?”

“Ai ăn trộm của cô?” – Mạnh Đại Long giọng gắt gỏng.

Dĩ nhiên ông ta không thể thừa nhận là đám người hầu trộm được hai viên cầu nhỏ này.

“Là mấy người vừa đánh rơi trong phòng khách, tôi còn tưởng là thứ dơ bẩn gì, suýt nữa ném đi rồi.”

Mạnh Đại Long lớn tiếng, thái độ hùng hổ.

Càng nói to, tự mình càng tin vào điều mình dựng chuyện.

Mặc Thiên cũng không truy cứu.

Cô lập tức tiến lên, rút hai viên cầu nhỏ từ tay Mạnh Đại Long:

“Vậy tôi cầm lại nhé, kẻo ông ném đi thật.”

Mạnh Đại Long: “……”

Tim ông ta như rỉ máu.

Hai trăm vạn a!

Con bé này rốt cuộc làm sao mà gặp được thứ này!

Viên ngô mộc hoàn thường mọc trong rừng sâu núi thẳm, là phần gốc của loài nấm quý hiếm tên nấm hoa du.

Khi trưởng thành, nó chuyển đỏ và có vân gỗ.

Trong lúc hấp hối, có thể giữ lại một hơi cuối cùng cho người bệnh nên tên khoa học gọi là ngô mộc hoàn.

Nhưng thứ này cực hiếm, lại ưa ẩm ướt, ưa bóng tối.

Nếu không nhờ hôm nay trời âm u, chỉ cần bị ánh nắng chiếu vài tiếng, nó sẽ biến mất!

Ngoài những thương nhân dược liệu cao cấp hoặc giới hào môn bậc nhất, chẳng ai từng nghe qua thứ này.

Mà nấm hoa du, còn gọi là nấm thẹn thùng, vốn không mọc gần người sống.

Những cái xuất hiện gần người, thường là do chim chóc tha về — nhiều nhất cũng chỉ được hai ba viên đã là quý hiếm lắm rồi.

Vậy mà giờ ở cái ngọn núi hoang này lại xuất hiện cả một túi đầy???

Mạnh Đại Long dù giàu thật…

Nhưng ai lại chê tiền nhiều?!

Hơn nữa, người cần ngô mộc hoàn toàn là giới nhà giàu.

Lúc nguy cấp, giá tăng gấp nhiều lần vẫn có người mua!

Mạnh Đại Long ôm ngực.

Lúc này, ông ta thật sự cảm thấy mình mất trắng cả trăm triệu…

Ông run rẩy hỏi Mặc Thiên:

“Mặc tiểu thư, thứ này ưa nước… cô có để ở chỗ ẩm không?”

“ Giang Ngôn Phong đã ngâm vào chậu rồi.” – Mặc Thiên thản nhiên đáp.

Mạnh Đại Long: “……”

Tên cáo già Giang Ngôn Phong kia!

Còn dám nói không biết!

Rõ ràng là đã tính toán kỹ càng rồi!

Mạnh Đại Long đau lòng đến cực điểm.

Hai tên thuộc hạ đứng hai bên càng như bị khoét tim.

Hai viên “phân dê” đó là bọn họ tận mắt thấy Mặc Thiên nhặt được!

Hai người nói bao nhiêu lời vô dụng, cuối cùng không nhặt nổi một viên!

Mỗi viên là tiền đấy!

Hai anh em nhìn chằm chằm hai viên cầu đen trong tay Mặc Thiên:

“Mặc tiểu thư, cô nhặt được nhiều như vậy, cho bọn tôi hai viên chơi đi mà.”

“Đúng đó! Cô xem chúng tôi chân què theo cô lên núi, không có công cũng có khổ chứ! Thương tình chút đi!”

Mặc Thiên nghe xong, quay đầu nhìn họ:

“Các người thay tính đổi nết rồi à?”

Cô nói xong, lại tự hỏi tự đáp:

“Không thể nào. Nhất định là hai người biết thứ này là bảo vật rồi.”

Cô nâng hai viên “phân dê”, đưa lên mũi ngửi thử.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hương thơm thanh mát truyền đến, khoé miệng nàng khẽ cong lên.

Rồi cô giơ giơ khoe khoang trước mặt đám Mạnh Đại Long.

“Thần tiên không lừa người, đây chắc chắn là bảo vật. Các người không lấy được, chứng tỏ không có vận may như tôi thôi~”

“……”

Sắc mặt nhà họ Mạnh lúc trắng lúc xanh.

Lời này là bảo họ đừng buồn sao…

Khi Kiều Hạc và Giang Ngôn Phong xuống lầu.

Cảnh đầu tiên họ thấy chính là nhà họ Mạnh đang vây quanh Mặc Thiên “mặc cả”.

“Mặc tiểu thư, mấy viên phân dê này có dược tính. Dù cô không dùng, bán cho tôi đi, tôi mua hết với giá năm trăm vạn!”

“Năm trăm vạn?”

Mặc Thiên chớp mắt, ánh mắt ngây thơ không rõ là ngạc nhiên hay chê ít.

Mạnh Đại Long lăn lộn bao năm trong mưa gió, chưa từng thấy ai mềm không ăn, cứng không chịu như cô nhóc này.

Không đoán nổi thái độ nàng là gì, ông ta liền tăng giá:

“Sáu trăm vạn! Tôi thêm một trăm vạn nữa! Thứ thuốc này đến tay cô chỉ là đồ bỏ, nhưng ở tay tôi là cứu người!”

“Sáu trăm vạn?” – Mặc Thiên lặp lại, nét mặt không cảm xúc.

Mạnh Đại Long cạn lời.

Vẫn không hiểu nàng nghĩ gì.

Ông nhìn cô một lúc, cuối cùng mở miệng ra giá:

“Mười triệu! Cao nhất là mười triệu! Cô bán hay không thì nói rõ đi!”

Diệp Phi đi theo sau Tề Hạc.

Nghe thấy câu đó, chân mềm nhũn, hạ giọng hỏi thiếu gia:

“Ông chủ Mạnh vừa nói… bao nhiêu? Một ngàn? Tệ?”

“Mười ngàn.” – Kiều Hạc lười nhác đáp.

“Mười vạn!” – Diệp Phi hét lên.

Hắn không thể tin được nhìn xuống lầu:

“Viên phân dê đó… mười triệu?!”

Khi hét ra chữ “triệu”, giọng hắn còn run run.

Lúc nãy Mặc Thiên bảo đó là bảo vật, sao mình không giành lấy vài viên chứ!

Diệp Phi ủ rũ bước theo sau Kiều Hạc, miệng lầm bầm:

“Thiếu gia, hôm nay tôi mất luôn tiền cưới vợ rồi…”

“Hử?” – Kiều Hạc dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn.

Diệp Phi uất ức bĩu môi:

“Tôi bảo xuống phụ nhặt, anh không cho. Giờ mất luôn vài trăm vạn.”

“Không phải chuyện đó.” – Kiều Hạc lạnh nhạt, “Tôi thắc mắc là, cậu đã có vợ chưa?”

Diệp Phi: “……”

Không phải đi làm suốt, không có thời gian yêu đương thì lấy đâu ra vợ…

Tất nhiên, hắn không dám nói.

Vừa mới bỏ lỡ cơ hội phát tài.

Không thể lại chọc giận thần tài trước mắt nữa…

Người cảm thấy m.ô.n.g lung không chỉ có Diệp Phi, mà cả Mặc Thiên.

Cô nhìn Mạnh Đại Long, hỏi lại:

“Mười triệu?”

Mạnh Đại Long thấy nàng như vậy, hít sâu một hơi:

“Con nhóc, mười triệu mà còn chê ít? Đừng quá đáng!”

Ông ta dĩ nhiên biết giá trị thật của thứ này.

Nhưng mà, một túi lớn như vậy, ai biết sau này có bị sản xuất hàng loạt không? Lúc đó cung vượt cầu, sẽ mất giá trị.

Hơn nữa giữ hết trong tay, cũng là một dạng rủi ro.

Mười triệu là giới hạn rồi, ông thật sự không trả nổi hơn nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Mặc Thiên, ông cau mày:

“Hay là cô ra giá, cô nói bao nhiêu mới hợp lý?”

Mặc Thiên không trả lời.

Mà học theo kiểu của Tô Như Lan, sờ trán Mạnh Đại Long:

“Không sốt nha?”

Mạnh Đại Long gạt tay nàng ra:

“Con nhóc, phải biết tôn trọng người lớn!”

Mặc Thiên liếc nhìn ông:

“Ông đã bắt đầu phát ngốc rồi, còn nói gì đến tôn trọng.”

Cô nói rồi ngồi xổm xuống trước mặt ông, tò mò hỏi:

“Nè nè, Đại Long, nói nghe coi, sao ông lại bỏ mười triệu mua phân? Mua về làm gì? Ông ăn hả?”

Mạnh Đại Long: “……”

Cố ý!

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này nhất định là cố ý!

Ông chịu đả kích nặng nề trước Mặc Thiên.

Nhưng vì tử ngọc thảo, vì ngô mộc hoàn, ông nhịn, nhịn, nhịn!

Gắng kiềm chế, ông dịu giọng năn nỉ:

“Mặc tiểu thư, là chúng tôi kiến thức hạn hẹp, không biết đây là thuốc quý. Giờ biết rồi, xin cô bán cho tôi một ít.”

Mạnh Đại Long hạ mình như một tiểu đệ.

Mặc Thiên nhìn ông, sắc mặt bình tĩnh. Một lúc sau, cô lấy hai viên du mục hoàn trong túi ra, đặt vào tay ông.

“Nha, thấy ông đáng thương nên tặng hai viên, nhưng không bán.”

Mạnh Đại Long: “……”

Không bán?!

M* nó!

Không bán thì thôi!

¥%#@&*%¥#@¥%#
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 543: Chương 543



Dù gì thì Mạnh Đại Long cũng đã “rửa tay gác kiếm” rồi.

Mấy chuyện đạo nghĩa cơ bản thế này, ông ta vẫn giữ được.

Dù ngọn núi này là của Thanh Lâm, nhưng thứ nhặt được thì đúng là Mặc Thiên nhặt được thật.

Dù ông ta có xót của, tiếc đứt ruột đứt gan, cũng đành bỏ qua.

Lúc này Giang Ngôn Phong cũng vừa xuống lầu.

Vừa đi ngang qua chỗ Kiều Hạc, anh liền hỏi đầy nghi hoặc:

“A Hạc, ông chủ Mạnh đang nói gì với Mặc Thiên thế?”

Kiều Hạc nghe vậy, quay sang nhìn anh rồi đáp:

“Ông chủ Mạnh đang bàn chuyện làm ăn với Mặc Thiên đó.”

“Hả?” – Giang Ngôn Phong tròn mắt.

Nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, “bốp” một tiếng đập vào đùi:

“Không lẽ đang thương lượng mua mấy viên phân dê đó hả?”

Kiều Hạc nhướng mày:

“Cậu biết thứ đó à, c** nh*?”

“Ờ…” – Giang Ngôn Phong nhận ra mình lỡ miệng, cười gượng gãi đầu.

Một lúc sau mới chữa cháy:

“Đoán chút thôi. Không phải cháu bảo Mặc Thiên đoán gì cũng trúng à? Cô ấy nói là bảo bối, thì cậu đoán đại thôi.”

Kiều Hạc phì cười:

“c** nh* à, đáng lẽ phải nói sớm, cháu nhặt cả túi to như vậy đáng lẽ mang cho cậu rồi. Sao có thể chắn đường phát tài của cậu được chứ.”

“Ui chao~” – Giang Ngôn Phong không ngờ cháu mình lại nói vậy.

Anh ta quay sang nhìn đứa cháu trai bằng tuổi mình, vỗ vỗ má nó đầy hài lòng:

“Cháu ngoan, sau này cứ giữ nguyên độ dễ thương thế này, cậu sẽ mua kẹo cho cháu ăn. Đừng có nhiều mưu mô quá, mấy con cáo già gặp cháu còn phải cúi đầu gọi sư phụ.”

Anh vừa nói vừa véo má Kiều Hạc.

“A Hạc ngoan, tối nhớ xin lại cái túi kia từ Mặc Thiên nhé. Cậu cưng cháu lắm đấy. Đợi cậu bán được tiền, sẽ qua nịnh mẹ cháu, để bà đồng ý cho cháu gọi tiếng “mẹ” đó nha~”

Kiều Hạc: “…”

Vừa mới bị mẹ ruột đuổi khỏi nhà xong, giờ đến gọi “mẹ” cũng phải xin phép…

Giang Ngôn Phong để lại mấy dấu tay đỏ trên má Kiều Hạc, lúc này mới buông ra, đi xuống dưới:

“Phải xuống xem cái đã, không ngăn con nhỏ Mặc Thiên kia lại, sợ lại bị người ta lừa tiếp!”

Giang Ngôn Phong vừa xuống đến nơi, đã lao thẳng đến chỗ Mạnh Đại Long và Mặc Thiên.

Một tay giật lại hai viên phân dê mà Mặc Thiên vừa đưa cho Mạnh Đại Long.

“Ái chà chà, xin lỗi nha ông chủ Mạnh, con nhỏ này nó ngây thơ không biết gì, sao lại đưa mấy thứ bẩn thỉu này cho ông được chứ!”

Anh ta vừa nói vừa lấy tay áo lau lau lòng bàn tay Mạnh Đại Long mấy cái.

Mạnh Đại Long trán nổi gân xanh.

Vừa mới có tí lợi, lại bị cái thằng này giật lại mất.

Ông ta trừng mắt nhìn Giang Ngôn Phong, thấy anh ta vừa lau tay, vừa nhét hai viên đó vào túi, tức đến sôi máu.

Một tay túm cổ áo Giang Ngôn Phong:

“Trả viên ngô mộc hoàn lại đây! Giang Ngôn Phong, anh nghĩ tôi không biết cái này là gì à? Tưởng chưa trưởng thành thì tôi không nhận ra hả? Hai viên đó là của tôi, trả ngay cho tôi, lập tức, ngay bây giờ!”

Mạnh Đại Long gần như hét lên.

Gào to đến mức tai Giang Ngôn Phong cũng ù đi.

Trong lòng anh ta hoảng hốt.

Chết mẹ rồi, bảo bối này mà để Mạnh Đại Long biết thì còn giữ được chắc?

Giang Ngôn Phong quay mòng mòng trong đầu, lo Mạnh Đại Long cướp đi mất.

Mạnh Đại Long thấy vẻ mặt đó là hiểu ngay thằng cha này đang tính kế rồi.

Ông ta vỗ vai Giang Ngôn Phong một cái:

“Tôi là người làm ăn đàng hoàng, không phải cướp. Tôi mà cướp đồ của anh à? Ra giá đi, bán cho tôi ít. Chúng ta vẫn là đối tác.”

Rồi ông ta bổ sung thêm:

“Nhưng mà, giá cả thì phải hợp lý đấy. Nhặt được ở Thanh Lâm, cũng phải nộp chút thuế chứ nhỉ?”

Giang Ngôn Phong cười gượng hai tiếng.

Dám không đồng ý sao?

Ý của ông ta quá rõ ràng rồi: bán rẻ thì còn đường lui, không thì khỏi ra khỏi cửa!

Anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, khách khí chìa tay ra:

“Tôi với ông chủ Mạnh hợp tác bao năm rồi, sao tôi để ông lỗ được! Mình vừa ăn tối vừa nói chuyện nhé?”

“Được, sảng khoái! Đi thôi, tôi đã gọi đầu bếp làm nguyên một bàn đặc sản Thanh Lâm rồi, mọi người cùng ăn thử đi.”

Mạnh Đại Long gọi người dẫn mọi người vào phòng ăn.

Mặc Thiên thì đang ăn rất nghiêm túc.

Người khác nói gì mặc kệ, cô cứ cắm đầu ăn như thể nhịn đói mười ngày rồi.

Giang Ngôn Phong với Mạnh Đại Long thì dùng mấy từ chuyên ngành riêng của họ, bàn chuyện giá cả viên ngô mộc hoàn.

“Mười viên, chốt số này.” – Mạnh Đại Long giơ tay ra hiệu số 1.

Giang Ngôn Phong nhăn mặt cười gượng:

“Ông chủ Mạnh đùa rồi, ba viên là được rồi.”

“Cái đám này còn nhỏ, chưa trưởng thành, đất ở đây có hợp không còn chưa rõ nữa.”

“Vậy bốn viên là tối đa rồi, ông chủ Mạnh đừng ép nữa, đây là giới hạn của tôi đó.”

“Làm ăn thì phải thương lượng chứ. Năm viên, được không? Tôi bao hết!”

“Được, năm viên. Nhưng tôi chỉ bán nửa số đó thôi, phải để lại cho hiệu thuốc của mình nữa.”

“Chốt, nào, Giang tổng, cạn ly!”

Giang Ngôn Phong và Mạnh Đại Long cụng ly, rồi cùng nhau uống hết rượu trong chén.

Sở Sở ngồi đối diện họ, nửa hiểu nửa đoán, cũng dần nắm được nội dung.

Cô ta tỏ vẻ chán ghét, không hiểu nổi ngành dược liệu lại thê thảm thế này sao.

Một trăm đồng năm viên thuốc, mà còn bàn qua bàn lại cả nửa ngày.

Hai người này không phải truyền kỳ trong giới dược liệu sao…

Sở Sở nhăn mày, lầm bầm chê bai:

“Mặc Thiên nhặt được thứ đó, năm viên chỉ bán được trăm bạc, bảo bối chỗ nào không biết. Quả nhiên là con nhỏ nghèo kiết xác, cả túi đó chưa tới một vạn đâu.”

Diệp Phi ngồi cạnh Sở Sở, tay cầm đũa cũng khựng lại, miếng thịt đang gắp rơi bịch xuống bàn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô gái này đúng là… đáng sợ thật sự…

Diệp Phi không dám giải thích, sợ bị cô nàng phát khùng.

Kiều Hạc thì càng không nói gì.

Nhưng bây giờ Mặc Thiên đã có hai fan “tự phát” mới.

Hai tên Hừ - Hà vừa nghe thấy có người còn không biết giá trị bằng họ, lập tức tìm lại cảm giác ưu việt.

Hai người nhìn Sở Sở, hừ một tiếng, rồi cười mỉa mai:

“Một trăm đồng? Cô gái nhỏ à, chắc cô chưa từng thấy tiền thật nhỉ! Thứ Mặc Thiên tiên nữ của bọn tôi nhặt được, sao có thể là đồ rẻ tiền? Nói cho cô biết, đó không phải một trăm đâu, mà là một triệu đó!”

“Mà đó là giá bán cho sếp bọn tôi nhé. Cô biết bán cho người ngoài giá bao nhiêu không? Nghe ra chắc cô c.h.ế.t đứng luôn đó!”

“Chuẩn bị tinh thần chưa? Nói cho cô biết, một viên là một triệu đấy!”

Hai anh em đắc ý khoe khoang với Sở Sở, nét mặt như thể người phát tài là bọn họ.

Sở Sở ngớ ra, cô ta dụi dụi tai, rồi thì thầm hỏi lại:

“Bao nhiêu? Một triệu?!”

Cô ta đơ ra vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Trừng mắt nhìn Mặc Thiên, nghiến răng nghiến lợi niệm chú lần nữa:

“Tôi là đồ mặt dày không biết xấu hổ!”

Lạ một điều, lời vừa dứt, Mặc Thiên liền bị mắc xương, ho sặc sụa mấy tiếng mới khạc được ra.

Cô nghiêng đầu nhìn Sở Sở bằng ánh mắt đầy khó chịu.

Đặt đũa xuống bàn:

“Tôi ăn no rồi.”

Nói xong liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn.

Mạnh Đại Long thấy là Mặc Thiên định rời đi, còn vui hơn ai hết.

Không cần khách sáo nữa, chỉ mong cô đi càng xa càng tốt.

Không ai cản cô, Mặc Thiên một mình rời khỏi nhà ăn.

Mọi người tiếp tục bữa tối.

Nhưng năm phút sau, không ai ngồi yên được nữa.

Vì bảo vệ hớt hơ hớt hải chạy vào báo:

“Ông chủ! Cô khách mới tới nhà ta… chạy sang nhà chính bắt ma rồi!”

“Cái gì?!!”

Mạnh Đại Long đánh rơi ly rượu xuống bàn.

Quay người chạy vội sang bên kia:

“Mau ngăn con nhỏ điên đó lại! Không cho nó lên lầu của tôi!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 544: Chương 544



Mọi người đồng loạt buông đũa, rầm rộ kéo sang nhà chính bên cạnh.

Lúc này trong phòng khách nhà họ Mạnh, một hàng dài vệ sĩ đứng chắn trước mặt Mặc Thiên, không cho cô lên lầu.

Mặc Thiên không có đạo thuật, tất nhiên không phải đối thủ của đám người này.

Nhưng cô chẳng tức giận, chỉ ôm trong tay một cái bát nhỏ chứa chất lỏng sẫm đỏ, tỏa ra mùi tanh nhè nhẹ.

Cô đứng yên đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, như thể đang theo dõi thứ gì đó trên đó.

Mạnh Đại Long bước vào, giận dữ đi thẳng đến trước mặt cô:

“Con bé này, nể tình cháu là hôn thê của Tiểu Hạc, chú mới nhịn. Nhưng nếu cháu còn được nước lấn tới, đừng trách chú không khách sáo!”

Mạnh Đại Long tuy đã gần sáu mươi, nhưng vóc dáng cường tráng, dáng vẻ nghiêm nghị toát ra áp lực không nhỏ. Rõ ràng, lời ông nói không phải để dọa.

Mặc Thiên thu lại ánh nhìn, chậm rãi đối diện với ông ta, giọng nhàn nhạt:

“Căn nhà này âm khí rất nặng. Thứ bẩn thỉu ẩn trong đây là một ác linh hung dữ. Hiện tại nó chưa ra tay với ông, là vì ông còn có giá trị lợi dụng. Nhưng khi ông hết giá trị, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”

Từ ngày đầu tiên đặt chân đến đây, Mặc Thiên đã cảm nhận được luồng oán khí đậm đặc trong nhà họ Mạnh.

Đây là một linh hồn có oán niệm cực sâu. Có khi thứ mà Mạnh Đại Long đang âm thầm mưu tính, chính là có liên quan đến con quỷ này.

Dù bây giờ năng lực của cô chưa chắc bắt được nó, nhưng ít ra cũng có thể giúp nhà họ Mạnh tránh họa.

Chỉ tiếc, thiện ý hiếm hoi này của cô, lại chẳng lọt nổi vào mắt Mạnh Đại Long.

“Nhà tôi không có ma quỷ gì cả. Nếu có thì cũng là theo cô tới! Năm mươi tám năm tôi sống ở Thanh Lâm này đều bình an vô sự, chẳng phải vừa đặt chân tới đây cô đã nói nhà tôi có ma rồi à!”

Mặc Thiên: “…?” Đổ hết tội cho cô à?

Cô nghiêng đầu, khó hiểu nhìn ông ta:

“Nhà ông không có ma, vậy sao lại không cho tôi lên lầu? Trên đó giấu thứ gì không tiện cho người ngoài nhìn thấy?”

“Vớ vẩn!”

Mạnh Đại Long trợn mắt quát, “Trên lầu chỉ có di ảnh của vợ tôi, tôi không muốn ai quấy rầy bà ấy.”

“Thế ông để ma quấy rầy bà ấy?” Mặc Thiên phản đòn.

“Tôi…”

Mạnh Đại Long bị cô hỏi đến nghẹn lời, lắp bắp mãi không nói được câu nào, cuối cùng gầm lên:

“Nhà tôi không có ma! Trương Thiên Sư là đạo sĩ hàng đầu ở Thanh Lâm, ông ấy cũng không thấy gì cả, cô đừng hù dọa người khác!”

“Không có ma, vậy ông mời ông ấy tới ở luôn trong nhà à?” Mộc Thiển hỏi ngược lại, giọng vẫn bình tĩnh.

“Ông ấy mỗi năm đều tới tụng kinh siêu độ cho vợ tôi.” Mạnh Đại Long hừ một tiếng.

Mặc Thiên im lặng, trong mắt lóe lên một tia thương hại, khẽ chắp tay nói:

“Vậy vợ ông chắc là… chưa được yên nghỉ rồi.”

“Cô!!!”

Mạnh Đại Long giận đến nổi gân xanh trên trán.

Cô còn ở nơi khác giở trò ông có thể nhịn. Nhưng nhắc tới người vợ đã khuất của ông, là ông tuyệt đối không chịu đựng.

“Người đâu! Đuổi con bé này ra khỏi nhà! Từ nay không cho bước chân vào đây nửa bước!”

Mạnh Đại Long hạ lệnh đuổi khách, thậm chí chẳng nể mặt cả Kiều Hạc.

Mặc Thiên vẫn giữ thái độ ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói:

“Trương Thiên Sư ấy chẳng giúp được gì đâu. Ông ấy không tìm được cỏ trên núi, cũng không siêu độ nổi linh hồn vợ ông. Nếu ông ấy thực sự có bản lĩnh, đã nhận ra sát khí nặng nề của con quỷ trong nhà ông rồi.”

“Chuyện ông đang làm, ai nói với ông? Là thứ kia à? Chuyện này chẳng tốt đẹp gì với ông đâu. Nhưng với nó thì cực kỳ có lợi. Đợi chuyện thành, ông chẳng còn giá trị, đến lúc đó, cả nhà ông sẽ—chết. Hết. Cả. Lũ.”

Mặc Thiên nói rành rọt từng chữ, lạnh lùng mà rợn người.

Không ai thích nghe điều xui xẻo, mà lời cô nói lại như nguyền rủa.

Mạnh Đại Long tức đến nổ mắt, quay người giật lấy cây gậy trong tay một người bên cạnh, giơ cao định nện thẳng xuống đầu cô:

“Con nhãi này, đừng tưởng mồm miệng lanh lẹ là có thể lộng hành! Biến ra khỏi nhà tôi!”

“Diệp Phi!”

Chưa kịp ra tay, giọng của Kiều Hạc vang lên, đồng thời Diệp Phi đã như tia chớp lao lên giật phắt cây gậy trên tay ông.

Mạnh Đại Long mất đà, suýt ngã vào người con trai Mạnh Thanh Sơn bên cạnh.

Mạnh Thanh Sơn vội đỡ lấy cha, trừng mắt nhìn Kiều Hạc:

“Ba tôi mời các người đến nhà, tiếp đãi đàng hoàng, kết quả lại bị các người nguyền rủa cả nhà c.h.ế.t sạch, thế mà coi được à?!”

Kiều Hạc lạnh lùng chắn trước mặt Mặc Thiên, không thèm liếc Mạnh Thanh Sơn lấy một cái, ánh mắt chỉ đặt trên người Mạnh Đại Long:

“Mạnh thúc, cháu từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Mặc Thiên. Đây là lời khuyên xuất phát từ lòng tốt, hay nhất là nên để cô ấy kiểm tra thử một lượt. Không có gì là tốt nhất, nếu có thì cô ấy còn có thể giúp nhà mình tránh họa.”

“Hừ, cô ta lấy gì để chứng minh?”

“Tôi có cách để ông thấy được ma.” – Mặc Thiên ló đầu từ sau lưng Kiều Hạc, nhanh nhảu chen lời.

Mạnh Đại Long cau mày:

“Nếu tôi không thấy gì thì sao?”

“Ờ…” Mặc Thiên do dự vài giây, rồi liếc thấy mấy viên “phân dê” trong tay ông, lập tức nói:

“Nếu không thấy, tôi tặng cả túi phân dê cho ông.”

“!!!”

Mọi người há hốc miệng.

Chơi lớn dữ vậy?!

Họ còn chưa hết choáng vì biết giá trị thật sự của đống “phân dê” kia, giờ lại nghe cô bé này đem cả túi đem đi đặt cược?!

Không muốn dọa sập hàm người khác thì không yên tâm à?

Đừng nói người ngoài, đến cả Mạnh Đại Long cũng c.h.ế.t đứng.

Đống “phân dê” kia chính là một túi gỗ ngọc còn chưa thành hình – giá trị có khi lên đến hàng triệu. Bao nhiêu người làm cả đời cũng chưa chắc kiếm nổi số tiền ấy!

Mặc Thiên thấy ông vẫn ngớ ra, còn không quên hỏi thêm:

“Một túi phân dê vẫn chưa đủ hấp dẫn à? Hay là… thêm cả của Giang Ngôn Phong…”

“Tiểu Thiên! A a a!!!”

Giang Ngôn Phong nghe đến đó, suýt thì xỉu ngang.

Anh ta nhào tới bịt miệng cô lại, mặt như đưa đám:

“Thiên Thiên, tôi trên có mẹ, dưới còn nợ nần, không cá cược nổi đâu! Đánh cược nhỏ thì còn giải trí, chứ cược lớn là mất mạng đó, bỏ đi nha!”

Mặc Thiên liếc xéo anh, môi mím lại:

“Chẳng lẽ anh không tin tôi?”

“Tin tin tin! Tôi sao dám không tin!”

“Thế thì lấy phân dê ra đi. Dù gì anh cũng chẳng có vận số làm giàu, giữ cũng chẳng được.”

“…!”

Giang Ngôn Phong nghiến răng chửi thầm, dù miệng không ra tiếng, nhưng ai cũng cảm thấy… chắc chắn rất khó nghe.

May mà Mạnh Đại Long không đợi cô ra thêm điều kiện, đã kịp hoàn hồn, gật đầu chấp nhận kèo cược.

“Tôi cược với cô! Nếu tôi không thấy ma, hôm nay cô nhặt được mấy viên gỗ ngọc đều là của tôi!”

“Nếu ông thấy thì sao?” – Mặc Thiên hỏi lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mạnh Đại Long sững người, “Cô muốn gì?”

“Tôi muốn cặp ngọc bội của vợ ông.”

“CÁI GÌ?!!!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 545: Chương 545



Vừa mới nổi lòng đánh cược, Mạnh Đại Long lập tức bị một câu của Mặc Thiên làm tắt đài.

Ông vung tay, lớn tiếng quát Mặc Thiên:

“Đừng có mơ! Đó là món trang sức vợ tôi yêu thích nhất lúc còn sống, con nhóc cô cũng dám mở miệng đòi à? Không cần nói thêm nữa, tôi cũng không cần đồ gì của cô, lập tức cút khỏi đây!”

Mạnh Đại Long cố nén giận, ra lệnh đuổi khách.

Nhưng Mặc Thiên đâu phải người biết dừng đúng lúc.

“Tôi có đòi đâu, chỉ muốn nhìn chút thôi.”

“Nhìn cũng không được!”

“Nhìn một cái cũng không?”

“Không!”

Mạnh Đại Long thẳng thừng từ chối, không cho chút đường thương lượng nào.

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta một hồi, bỗng bật cười:

“Chiếc vòng đấy… chẳng lẽ được chôn theo vợ ông rồi?”

Dù lời nói có vẻ là hỏi, nhưng ánh mắt của cô lại đầy chắc chắn.

Sắc mặt Mạnh Đại Long lập tức thay đổi.

Ông trừng mắt nhìn Mặc Thiên, giận dữ hỏi:

“Việc đó thì liên quan gì đến cô?”

Phu nhân họ Mạnh là người dân tộc thiểu số, được phép an táng theo nghi lễ thổ táng. Mạnh Đại Long đã chôn đôi vòng đó cùng bà.

Nhưng ông ta tuyệt đối không muốn để người ngoài biết chuyện này.

Đôi vòng ấy giá trị liên thành, nếu bị kẻ có dã tâm nhắm tới thì phiền phức vô cùng.

Vậy mà hết lần này đến lần khác, con nhóc c.h.ế.t tiệt này lại biết!

“Tôi không quan tâm cô biết chuyện đó từ đâu, nhưng đã biết thì càng nên hiểu—đừng mơ mà động đến đôi vòng đó!”

Mặc Thiên đảo mắt một vòng.

Lúc nãy vừa bước vào phòng khách, cô đã vô tình liếc thấy bức ảnh gia đình treo ở cầu thang.

Người phụ nữ trong ảnh đeo đúng đôi vòng đó.

Chỉ là một bức ảnh, nhưng cô đã cảm thấy có tà khí tỏa ra.

Cô không đáp lại lời Mạnh Đại Long, mà hỏi một câu khác:

“Vợ ông đã mất hai năm, ông còn mời người siêu độ, là vì biết bà ấy không siêu thoát được, đúng không?”

Câu hỏi ấy khiến Mạnh Đại Long sững người.

Ông không ngờ Mặc Thiên lại có thể đoán ra điều đó.

Ông chưa từng kể chuyện về Xuân Nhã với ai, ngay cả Mạnh Thanh Sơn cũng không biết.

Mà con nhóc này lại đoán trúng.

Mạnh Đại Long càng lúc càng cảm thấy, con nhóc này tuy đáng ghét nhưng đúng là có chút bản lĩnh.

Ông do dự một lát, rồi cuối cùng cũng nói:

“Tôi không biết Xuân Nhã sống c.h.ế.t ra sao, nhưng trong mơ tôi luôn thấy bà ấy khóc. Một bóng lưng đứng trước một cánh cổng trắng xóa, cứ khóc mãi.”

“Không phải bà ấy đang khóc.”

Mặc Thiên khẽ nói:

“Là có lệ quỷ đang chặn đường bà ấy.”

“Gì cơ?” – Mạnh Đại Long không hiểu, nhìn cô đầy nghi hoặc.

Ngay lúc đó, Trương Thành Thiên bước ra, hừ lạnh:

“Con nhóc cô lừa người không cần bản nháp hả? Phu nhân Mạnh chỉ là quá nhớ nhà thôi, vậy mà cô nói thành bị lệ quỷ chặn đường? Cô rõ ràng là muốn lừa lấy đôi vòng kia!”

Nghe vậy, Mặc Thiên liếc ông ta, ánh mắt lạnh tanh:

“Tôi lừa lấy vòng? Vậy tôi không cần vòng nữa.”

Cô dứt khoát từ bỏ cược vật.

“Đại Long, tôi cược với ông—nếu không thấy quỷ, tôi đưa ông hết đống phân dê, thấy quỷ thì tôi chẳng cần gì cả, ông chỉ cần nói với thiên hạ là đạo sĩ này là kẻ lừa đảo.”

Trương Thành Thiên: “???”

Sao tự dưng cược lại kéo ông vào!

Ông ta gào lên:

“Tôi là thiên sư! Là người siêu độ cho phu nhân Mạnh! Sao có thể…”

“Được, tôi đồng ý!”

Mạnh Đại Long không đợi ông ta nói xong, lập tức đồng ý.

Dù gì Trương Thành Thiên cũng chỉ là người làm công, nếu thật sự trong nhà có quỷ mà ông ta còn không nhìn ra, thì có bị lật mặt cũng chẳng tiếc.

Trương Thành Thiên nghẹn họng.

Ông ta nhìn hai người trước mặt một lúc, giận dữ phất tay áo:

“Hoang đường! Nếu thật có quỷ, chẳng lẽ tôi không nhìn ra? Biệt thự này vốn sạch sẽ, nếu có quỷ thì cũng là do con nhóc này mang đến! Để xem hôm nay cô định giở trò gì! Cô mà có cách biến ra quỷ, tôi cũng dễ dàng hàng phục! Tới lúc đó đừng nói tôi là kẻ lừa đảo!”

Trương Thành Thiên lập tức đổi giọng.

Dù sao kết quả đi tìm thuốc hôm trước đã khiến ông không thể không tin vào lời con nhóc này.

Nghe thì tưởng điên rồ, nhưng lại toàn linh nghiệm.

Ông không thể để Mặc Thiên thắng được Mạnh Đại Long, nếu không sau này không còn chỗ đứng ở Thượng Kinh.

Nghe có người thách đấu, Mặc Thiên không cần suy nghĩ đã nhận lời.

“Được, để ta cho ngươi biết thế nào là mở rộng tầm mắt.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Hừ.” – Trương Thành Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng ra, mắt nhìn chằm chằm lên lầu:

“Tôi muốn xem cô làm sao ‘biến’ ra lệ quỷ!”

Mạnh Đại Long đã đồng ý, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ tránh sang hai bên.

Hơn mười vệ sĩ dạt sang, nhường một lối đi lên lầu.

Mạnh Đại Long mời hai vị “đại sư bắt quỷ” đi trước:

“Mời hai vị. Nhưng trên lầu có thờ di ảnh phu nhân tôi, mong hai vị cẩn thận, đừng gây ồn ào.”

Nói xong, ông lùi lại, để bọn họ đi lên trước.

Mặc Thiên dẫn đầu, vẫn ôm chặt bát m.á.u trong tay.

Cô đi được vài bước, gần đến chân cầu thang thì đột ngột quay đầu trở lại.

Cô lùi về phía Mạnh Thanh Sơn, nhe răng cười với hắn ta, rồi quay lưng lại hét lên:

“Đại Long, mượn con trai ông một lát nhé!”

Dứt lời, cô liền lấy một vốc m.á.u heo trong bát, vỗ lên n.g.ự.c Mạnh Thanh Sơn.

“Đi, theo bọn tôi lên lầu.”

Mạnh Thanh Sơn với Mặc Thiên vốn có mối hận sâu, thù cũ chưa trả xong, giờ thấy vết m.á.u in trên n.g.ự.c càng thêm giận, tóc gáy dựng đứng.

“Cô làm gì đấy! Tôi không phải đàn em của cô, đừng có ra lệnh!”

“Anh còn nợ tôi một cánh tay.” – Mặc Thiên nói thong thả.

Rồi đẩy nhẹ hắn ta:

“Lên nhanh đi, không lẽ anh không muốn cha mình thắng trứng dê à?”

Câu này vừa thốt ra, Mạnh Thanh Sơn lập tức hào hứng.

Hắn xắn tay áo, bước lên trước Mặc Thiên, khí thế bừng bừng:

“Được, cô cứ chờ đó! Tôi sẽ giúp cha tôi thắng hết! Lần trước thua cô chỉ là tai nạn, danh hiệu Mạnh Thần Cược đâu phải hư danh! Hôm nay cho cô mở mang kiến thức!”

Nói rồi, hắn còn leo lầu nhanh hơn cả Mặc Thiên.

Cô cũng chẳng để ý, chầm chậm theo sau.

Kế đó là Trương Thành Thiên, tay trái vác kiếm gỗ đào, tay phải lắc chuông, cũng khí thế xồng xộc leo lên.

Mạnh Đại Long thì không thể đứng nhìn dưới lầu, ông ra hiệu cho vệ sĩ chặn kín mọi lối ra.

Chứ không phải sợ quỷ chạy, mà sợ con nhóc kia bỏ chạy!

Ra lệnh xong, ông mới bước lên lầu.

Đến lúc này, đương nhiên đám người của Kiều Hạc cũng không thể vắng mặt trong cuộc vui, từ tốn đi theo lên lầu.

Lên đến tầng hai, Mạnh Thanh Sơn đứng lại, quay đầu lại, trợn mắt nhìn hai “đạo sĩ rởm” đi phía sau, nhếch môi:

“Hai người muốn bắt quỷ ở đâu? Phòng cha tôi, mẹ tôi và của tôi không được vào, mấy phòng còn lại thì…”

Còn chưa dứt lời, hắn bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua gáy…

Cả người Mạnh Thanh Sơn lập tức dựng tóc gáy,

Vài giây sau, hắn phản ứng kịp, chân như bôi dầu, gào to bỏ chạy vào sâu trong hành lang:

“Má ơi, cái gì đấy!!!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 546: Chương 546



Miệng thì nói không có ma, nhưng thân thể của Mạnh Thanh Sơn lại thành thật mà chạy xa tám dặm rồi.

Mặc Thiên và Trương Thành Thiên nhìn theo đầy khó hiểu—tên to xác như vậy, chẳng biết là thứ gì mà lại sợ đến mức này?

Vừa lên lầu, Mạnh Đại Long đã thấy Mạnh Thanh Sơn chạy sâu vào hành lang, lập tức nhíu mày:

“Thanh Sơn, con vừa hét cái gì đấy? Con thấy gì à?”

“Con… con không biết, có thứ gì đó chạm vào cổ con.” Giọng Mạnh Thanh Sơn run rẩy.

Người ngoài không biết, chứ Mạnh Đại Long thì rõ. Đừng thấy con trai ông to xác, chứ gan thì nhỏ như hạt đậu.

Ông quay sang nhìn Mặc Thiên, ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Cô đến bắt ma, chứ không phải dọa người. Đừng có giở mấy trò tà môn ngoại đạo ra đấy.”

Mặc Thiên: “???”

Cô khó hiểu nhìn Mạnh Đại Long, chỉ tay lên trần góc hành lang:

“Một con dơi thôi mà. Con trai ông sợ đến vậy mà cũng tính vào đầu tôi sao?”

“Ờ?” Mạnh Đại Long sững người.

Nhìn theo hướng tay Mặc Thiên chỉ, góc uốn khúc trên trần nhà có làm trần giả, thoạt nhìn thì rất bình thường. Nhưng nhìn kỹ mới thấy trong góc âm u ấy, một mảng đen sì sì.

Mạnh Đại Long lùi lại hai bước, nhón chân để nhìn rõ hơn. Khi ông nhìn kỹ, mới nhận ra trong mảng đen đó có mấy đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng!

Ông giật mình hét to:

“A! Cái gì thế kia!”

Tuy là người từng trải, nhưng ông vẫn hoảng. Chỉ một lát sau đã đoán ra:

“Là dơi? Sao lại có nhiều dơi thế này, ai để chúng bay vào vậy!”

Trông bộ dạng ông như sắp đi tính sổ với quản gia.

Mặc Thiên hừ lạnh:

“Tất nhiên là vì nhà ông có đồ dơ bẩn, âm khí nặng mới thu hút dơi chứ sao.”

Mạnh Đại Long liếc cô một cái, lần này không phản bác mà chỉ hừ lạnh:

“Cô cứ tiếp tục tìm, xem cô đào được cái gì.”

Nói xong, ông lùi lại một bước, nhường đường.

Mặc Thiên quay lại liếc thêm lần nữa chỗ đàn dơi, tay khẽ vuốt bát m.á.u gà, trong đầu như nghĩ ra gì đó, khẽ nở nụ cười…

Mặc Thiên bắt đầu đi dọc hành lang, từ đầu đông sang đầu tây, rồi lại vòng về đầu đông.

Trương Thành Thiên đi theo phía sau, đi qua đi lại mấy vòng, rốt cuộc không nhịn được nữa:

“Con nhóc lừa đảo kia, cô đang tìm cái gì vậy hả?!”

“?” Mặc Thiên khó hiểu quay đầu: “Gọi tôi à?”

“Đương nhiên là gọi cô! Trong mắt kẻ lừa đảo, ai cũng giống lừa đảo cả. Cô không định đi lòng vòng cả đêm đấy chứ? Trời sáng rồi thì ma cũng tan ca nghỉ việc rồi!”

Trương Thành Thiên mặt mày khinh khỉnh, thanh kiếm gỗ đào đã gác lên vai, trông như sẵn sàng ngồi hóng kịch.

Mặc Thiên không để ý hắn. Lần này, cô không đi tiếp nữa mà dừng lại trước một cánh cửa ở cuối hành lang.

Ngay khi cô dừng lại, sắc mặt hai cha con nhà họ Mạnh lập tức thay đổi.

Mạnh Thanh Sơn phản ứng trước, lập tức lao lên chắn trước mặt cô:

“Phòng này không được vào!”

Mặc Thiên nhướng mày:

“Không chơi nổi à? Lúc đầu nói cho tôi lên lầu bắt ma, giờ đến cửa cũng không cho vào?”

“Phòng này là nơi thờ mẹ tôi, đừng làm phiền. Trong đó chỉ có ảnh mẹ tôi, bàn thờ và đệm quỳ thôi, không có gì khác.”

Mặc Thiên vừa nghe hắn nói vậy, lại càng muốn vào.

Bàn thờ không sao, đệm quỳ không sao… Vậy chẳng phải chỉ còn bức ảnh có vấn đề?

Cô liếc Mạnh Thanh Sơn, giọng lạnh như sương:

“Muốn mẹ anh được yên nghỉ thì tránh ra, bằng không, bà ấy sẽ đợi hai cha con anh dưới đường luân hồi đấy.”

“!!!”

Hai cha con nhà họ Mạnh trừng lớn mắt.

Đây là lần thứ hai cô nguyền rủa họ cha con chết.

Nhưng cược đã đặt, vì viên “ngọc trân quý” hình… phân dê kia, giờ cũng chẳng thể cản cô nữa.

Mạnh Đại Long nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó phất tay:

“Mở cửa. Để xem cô ta làm được cái gì!”

Cửa mở ra, một luồng mùi đàn hương bay ra.

Chính giữa căn phòng là một bàn thờ kiểu xa hoa, kích thước to gần như bàn làm việc của ông chủ lớn.

Chính giữa là một bức di ảnh khổ lớn.

Hai bên ảnh là sáu cây nến đỏ to và hàng chục cây nhang nhỏ.

Căn phòng không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng từ nến, mờ mờ ảo ảo chiếu lên ảnh, nhìn lướt qua đã thấy rợn tóc gáy.

Mặc Thiên bước vào phòng. Ngay lập tức, da đầu cô căng lên—tìm đúng chỗ rồi!

Thứ bẩn thỉu kia đang ở trong căn phòng này!

Trương Thành Thiên theo sát phía sau. Thấy ánh mắt Mặc Thiên dừng trên bàn thờ, hắn lập tức khoe khoang:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nhóc con, trận pháp siêu độ này chắc cô chưa từng thấy đâu. Nói cho cô biết, đây là trận pháp ta tự sáng tạo, cô thì biết gì về trình độ cao siêu của nó!”

Trương Thành Thiên vừa khoe, giọng cũng không nhỏ, đủ để cha con họ Mạnh nghe thấy.

Tiếc là Mặc Thiên chẳng thèm để tâm đến mấy lời đó. Cô bước tới trước di ảnh, tay khẽ vuốt trên khung ảnh.

“Ê, chỉ được nhìn thôi, không đư…”

Choang!

Chưa để Mạnh Đại Long nói hết câu, Mặc Thiên đã đập vỡ khung ảnh, sau đó hắt cả bát m.á.u gà lên bức ảnh!

Cha con họ Mạnh c.h.ế.t lặng, không dám tin vào cảnh trước mắt.

Trong ảnh, chiếc sườn xám xanh trắng của người phụ nữ gần như nhuộm đỏ hoàn toàn.

Vài giây sau, Mạnh Đại Long giận dữ gào lên, lao về phía Mặc Thiên, túm lấy vai cô định kéo đi.

Nhưng đúng lúc ấy, Mặc Thiên cất tiếng:

“Con quỷ nhà ngươi, thì ra là treo cổ mà chết. Đại Long đã giúp tôi tìm được Tử Ngọc Thảo, tôi cũng phải cứu mạng ông ta, đừng hòng lấy được thứ ngươi muốn từ nhà họ Mạnh.”

Trương Thành Thiên nghe vậy, lập tức rút kiếm, căng thẳng nhìn theo hướng Mặc Thiên đang nói.

Nhưng dù hắn có nhìn kỹ thế nào, cũng không thấy thứ gì.

Mạnh Đại Long vẫn nắm tay Mặc Thiên cũng khựng lại.

Con nhóc điên này đang nói chuyện với ai vậy?

Không chỉ ông sững người, mà tất cả trong phòng đều sững người.

Con nhóc thối này… rốt cuộc nhìn thấy gì?

Mặc Thiên chưa dừng lại. Cô chạm tay lên phần vòng tay trong ảnh:

“Bắt ngươi không khó, đợi tôi đào chiếc vòng từ mộ ra, để ánh sáng chiếu vào ngươi, ngươi sẽ biết thế nào là hồn phi phách tán.”

Mọi người: “?!”

Mặc Thiên còn tiếp tục nói chuyện với “không khí” thêm chục câu, khiến cả phòng đứng hình.

Lúc này, Trương Thành Thiên không chịu nổi nữa.

Hắn thu kiếm lại, trừng mắt nhìn Mặc Thiên:

“Con nhóc thối, cô lại diễn trò rồi. Cô tưởng cô đóng kịch là chúng tôi tin thật có ma chắc?!”

Mặc Thiên đang đối đầu với “không khí”, bất chợt phản ứng lại.

Cô quay đầu, nhìn cây kiếm đào trong tay Trương Thành Thiên, chộp lấy rồi đ.â.m thẳng vào vị trí chiếc vòng tay trong di ảnh.

Phập!

Kiếm gỗ đào xuyên qua bức ảnh, đ.â.m thẳng cả tấm bảng phía sau.

“Dù kiếm này chưa được khai quang, nhưng gỗ đào vẫn có thể trừ tà, ít nhiều cũng hữu dụng! Chờ đấy, để tôi cho các người xem thử đây là thứ quỷ gì!”

Nói xong, cô quay đầu chạy ra khỏi phòng…

Mọi người trong phòng đứng đờ ra.

Một lúc lâu sau, cha con nhà họ Mạnh mới tỉnh lại:

“Đuổi theo! Đừng để con nhóc đó chạy mất!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 547: Chương 547



Mạnh Đại Long tưởng Mặc Thiên định bỏ chạy.

Ông lập tức gọi điện cho quản gia dưới lầu, dặn bảo vệ canh kỹ, không cho cô chạy trốn.

Nhưng trong lúc ông đang gọi điện thoại, liền thấy thanh kiếm gỗ đào cắm trên di ảnh bắt đầu rung lên cành cạch, như thể có thứ gì đó đang cố gắng đẩy nó ra.

Mọi người trong phòng đều hét lên sợ hãi.

Tất cả đều lùi lại, chỉ có Mạnh Đại Long đứng yên tại chỗ, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm di ảnh người vợ quá cố.

Hô hấp dồn dập, hai tay siết chặt, cây kiếm rung động như đang lay chuyển cả lòng ông.

Cái này là gì chứ…

Chẳng lẽ là…

Mạnh Đại Long vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

So với sự điềm tĩnh của ông bố, Mạnh Thanh Sơn trông chẳng khác gì một con khỉ.

Hắn mồ hôi như tắm, to xác vậy mà lại núp sau lưng bố, y như một con đà điểu, vội vàng che kín mặt mình.

“Cái, cái, cái gì vậy! Ai, ai đang rút kiếm kìa!”

Chẳng ai biết là thứ gì!

Mọi người đều lùi về phía cửa, ánh mắt dán chặt vào di ảnh và thanh kiếm gỗ đào cắm trên đó, chân run rẩy, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Trước bàn hương, chỉ còn lại Mạnh Đại Long và Trương Thành Thiên.

Mạnh Đại Long vẻ mặt đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ gì.

Còn Trương Thành Thiên, vì danh tiếng của mình, cũng phải cố đứng trụ lại.

Ông ta cố kìm nén để không lùi bước, giả vờ bình tĩnh, đứng cạnh Mạnh Đại Long nhìn chăm chăm vào di ảnh.

Mùi tanh của m.á.u gà vương trên di ảnh.

Thanh kiếm c*m v** chỗ vòng tay, phát ra tiếng “cạch cạch” đều đều, thân kiếm từ từ trồi ra ngoài.

Nhìn tốc độ đó, chưa đầy một phút nữa chắc chắn nó sẽ bị đẩy hoàn toàn ra ngoài!

Đúng lúc này, biệt thự vang lên một tiếng “RẦM!”

Âm thanh khiến cả phòng người giật mình thót tim.

Sở Sở và Mạnh Thanh Sơn hét lên rồi cùng lúc quay đầu bỏ chạy.

“Á á á…” lại một tiếng la thất thanh.

Mọi người quay đầu lại.

Chỉ thấy Sở Sở và Mạnh Thanh Sơn, một kẻ to xác, một kẻ tròn vo, chen chúc nhau ở cửa, chẳng ai ra nổi…

Sở Sở tức giận vặn người:

“Anh là đàn ông to xác thế kia, vai u thịt bắp mà cũng sợ ma! Tránh ra đi, tôi không ra được!”

“Cái gì mà tôi vai u thịt bắp! Cô cũng bụng m.ô.n.g phì nhiêu đấy thôi! Cô chen ra ngoài đi, cô ở mé ngoài còn tôi thì kẹt ngay giữa này!”

“Tôi ra không được, váy tôi mắc vào khung cửa rồi!”

“Cái váy rách nát kia, mạng người quan trọng hay váy quan trọng?!”

Giữa bầu không khí âm u kinh dị như thế, hai người họ vẫn cãi nhau chí chóe.

Bất ngờ, Mạnh Thanh Sơn sực nhớ ra điều gì đó, giọng cũng run lên:

“Không… không phải… là… MA chặn cửa chứ?!”

“AAAAAA…!!!”

Nghe xong, Sở Sở hét toáng lên rồi vèo một cái lùi về lại trong phòng.

Chiếc váy ren cao cấp bị bản lề cửa móc một đường dài, để lộ cả một mảng da trắng nõn nơi eo.

Nhưng Sở Sở lúc này chẳng quan tâm gì nữa, mặt mày trắng bệch, sợ tới mức hồn vía lên mây.

Sở Sở vừa lui vào, Mạnh Thanh Sơn càng tin chắc “ma chặn cửa” là thật, cũng sợ hãi rút về theo.

Hai người họ vừa nháo loạn, đã thu hút sự chú ý của cả phòng.

Chỉ còn lại Kiều Hạc là vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ đào.

Anh ta bỗng nhiên cất tiếng, giọng khá lớn, gần như hét lên:

“Mặc Thiên, thanh kiếm gỗ đào sắp bị rút ra rồi!”

Ngay sau đó, trong hành lang vang lên tiếng đáp lanh lảnh của Mặc Thiên:

“Tới đây!”

Giọng vừa dứt, bóng cô đã hiện ra ở cửa.

Cô nâng niu ôm lấy thứ gì đó trong tay, bước chân nhanh hơn thường ngày một chút đi vào.

Sở Sở vừa thấy Mặc Thiên, như gặp được bùa hộ mệnh.

Soạt một cái, cô liền bám lấy cánh tay Mặc Thiên:

“Cô chạy đâu thế hả, dọa c.h.ế.t tôi rồi! Đồ xấu xa này, có thể đừng làm mấy trò ma quỷ hù người như thế không!”

Mặc Thiên bị cô kéo mạnh, khẽ rên một tiếng:

“Ư…”

Cô bất đắc dĩ dừng bước.

Cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, rồi lập tức nhắm mắt lại.

Sở Sở thấy cô đứng im thì cũng dừng lại theo.

Cô cúi đầu nhìn vào tay Mặc Thiên, lúc này mới phát hiện cô đang ôm mảnh vỡ của một cái gương — hóa ra tiếng rầm vừa nãy là do Mặc Thiên đập vỡ gương người ta.

Sở Sở cau mày nhìn m.á.u rỉ ra từ lòng bàn tay Mặc Thiên:

“Á, cô chảy m.á.u rồi! Cô đập gương người ta làm gì vậy?!”

Mặc Thiên: “……”

Hiện tại, điều cô mong mỏi nhất là khôi phục được đạo pháp.

Cô nhất định sẽ phong ấn miệng và định thân con nhỏ này lại!!!

Đáng tiếc là bây giờ cô không có đạo pháp.

Mặc Thiên nghiến răng, từng chữ từng chữ rít ra:

“Cô… có thể tránh xa tôi một chút không?”

“Không thể!” Sở Sở trả lời dứt khoát vô cùng, không những không buông tay, còn bám chặt hơn lên cánh tay Mặc Thiên:

“Tôi sợ mà!”

Mặc Thiên nghẹn lời: “…Vậy cô đi ôm lấy Kiều Hạc đi.”

Lần này Sở Sở ngập ngừng ba giây…

Nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng từ chối:

“Không… không được, Kiều Hạc không biết bắt ma!”

Mặc Thiên: “……”

Lúc này, Kiều Hạc đã bước tới trước mặt Mặc Thiên.

Anh nhìn vào hai vết thương trong lòng bàn tay cô, cau mày hỏi:

“Để tôi cầm gương, em nói chỗ nào cần đặt, tôi sẽ đặt giúp.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên hít sâu một hơi.

Từ từ mở mắt ra, nhưng chỉ dám ngước nhìn, không dám cúi đầu.

Cô lắc đầu với Kiều Hạc:

“Không được, tôi phải tự làm. Anh… không thấy được nó.”

Nói rồi, cô quay sang nhìn thanh kiếm gỗ đào mà giờ chỉ còn đầu kiếm cắm trong ảnh.

“Không kịp nữa rồi, mọi người mau tránh ra!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 548: Chương 548



Lần này không ai dám nghi ngờ lời Mặc Thiên nữa.

Chân còn nhanh hơn não, tất cả lập tức dạt sang hai bên.

Mạnh Đại Long cũng hơi nghiêng người nhường chỗ, nhưng ánh mắt nhìn Mặc Thiên lại vô cùng cảnh giác.

Mặc Thiên chẳng buồn quan tâm đến ánh nhìn của người khác.

Cô thậm chí không dám nhìn lung tung, chỉ sợ vô tình thấy m.á.u đang chảy từ lòng bàn tay mình.

Vịt Bay Lạc Bầy

Càng đáng nói hơn, trên cánh tay cô còn đang “treo” một món phụ kiện hơn trăm cân – Sở Sở – dính lấy không chịu buông.

Mặc Thiên đầy chán ghét, lắc mạnh cánh tay:

“Buông tôi ra.”

“Không buông, cô phải bảo vệ tôi.”

“Tôi nợ cô chắc?”

“Không nợ, nhưng tôi sợ thì làm sao?”

“…”

Vừa cãi nhau, hai người đã đến trước bàn hương án.

Thanh kiếm gỗ đào cắm trong di ảnh đã nghiêng hẳn sang một bên,

Âm thanh “cạch cạch” vang lên càng lúc càng dồn dập, nhìn thôi cũng biết sắp rớt ra đến nơi.

Lúc này, Mặc Thiên nhanh tay nhặt một mảnh gương vỡ, dựng đứng lên bàn hương án, sau đó điều chỉnh góc độ cẩn thận.

Kiếm trên di ảnh vẫn còn đang rung động, cho đến khi mặt gương xoay đúng hướng nào đó.

Kiếm, đột ngột dừng lại.

Mặc Thiên chậm rãi buông tay.

Mảnh gương vỡ méo mó lại có thể tự đứng vững trên bàn.

Mọi người kinh ngạc đến nín thở.

Mặc Thiên không dừng lại, tiếp tục dựng mảnh gương thứ hai.

Cô không dám cúi đầu quan sát kỹ, vì m.á.u của cô đã dính lên những mảnh gương đó.

Chỉ có thể dựa vào cảm giác, vừa điều chỉnh vừa dựng lên.

Vì vậy tốc độ hơi chậm.

Cô vừa chỉnh thì thanh kiếm gỗ đào lại bắt đầu rung.

Mặc Thiên đẩy nhanh tốc độ, liên tục xoay góc gương, cuối cùng cũng kịp thời dựng đúng trước khi kiếm rơi ra.

Trong phòng đồng loạt vang lên tiếng thở phào.

Vừa nãy theo dõi hành động của Mặc Thiên, ai nấy đều như nghẹn thở suýt ngất.

Mặc Thiên dần thuần thục với thao tác này.

Động tác tay càng lúc càng nhanh, từng mảnh từng mảnh được dựng lên.

Chẳng mấy chốc, tám mảnh gương đã tạo thành một trận pháp theo hình Bát Quái.

Trận pháp bằng gương của Mặc Thiên đã hoàn tất.

Tuy hiện giờ cô không có pháp lực, không thể bắt lấy lệ quỷ, nhưng lệ quỷ kia cũng bị chiếc vòng tay trói buộc, không thể tự do di chuyển.

Mặc Thiên muốn dùng trận gương này, nhốt hồn ma lại trong không gian nhỏ hẹp này.

Đừng hòng thoát ra ngoài hại người nữa!

Cô lùi về sau một bước, quay đầu nhìn Mạnh Đại Long.

“Hôm nay tôi sẽ cho ông tận mắt nhìn thấy thứ bẩn thỉu trong nhà ông. Giờ ông nhìn vào gương đi, ông sẽ thấy thứ đang hại người là gì.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Đại Long khẽ lóe lên.

Ông ta cúi đầu nhìn vào gương – rồi cả người chấn động.

Những người khác cũng đồng loạt nhìn vào.

Mảnh gương không lớn, phải nhìn kỹ mới thấy được bóng dáng bên trong.

Từng bước từng bước tiến lại gần bàn hương án, cuối cùng mọi người cũng thấy…

Một bóng người nhuốm đầy m.á.u hiện lên trong gương!

“A! Cái quỷ gì vậy! Nó đang làm gì kia?!”

Mạnh Thanh Sơn hét toáng.

Trong mấy mảnh gương, xuất hiện một hình người m.á.u me đầm đìa, như bị lưới quấn chặt, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lớp m.á.u bao lấy.

SSở Sở thì đè đầu lên tay Mặc Thiên, trốn sau lưng cô, nheo mắt nhìn bóng quỷ trong gương.

Đột nhiên, bóng m.á.u ấy mở mắt!

Một đôi mắt xanh thẫm lập tức nhìn thẳng về phía Sở Sở!

Sở Sở vừa chạm phải ánh mắt ấy đã hét thất thanh:

“A a a a a nó mở mắt rồi! Mở mắt rồi!!!”

Cánh tay Mặc Thiên đau nhói.

Sở Sở bấu c.h.ặ.t t.a.y cô đến rớm máu.

“Đừng bấu tôi nữa.” Mặc Thiên cảnh cáo.

Sở Sở như chẳng nghe thấy, bấu càng chặt, giọng càng sắc:

“A a a nó nhe răng ra rồi! Nó muốn ăn tôi!!”

Sở Sở sợ quá, quay người kéo Mặc Thiên chạy.

Mặc Thiên vốn đã nhắm mắt, bị kéo mạnh suýt té ngã.

Không ngờ đúng lúc đó, Trương Thành Thiên đang đứng ngay sau Sở Sở.

Hắn vốn đang rình cơ hội phá hỏng trận pháp của Mặc Thiên. Nếu để cô bắt được quỷ thật, hắn sẽ không còn chỗ đứng ở thành Thanh Lâm nữa.

Thấy Sở Sở lao về phía mình, khi cô lướt qua, hắn lén giơ tay kéo rách mảnh váy rách của cô.

Sở Sở đang chạy, cảm giác có thứ kéo lại, sợ đến mức nhảy dựng lên:

“Quỷ á!!!”

Cùng lúc đó, Mạnh Thanh Sơn cũng la toáng:

“Quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ!!!”

Hắn ôm lấy gáy mình, sợ đến mức chạy tán loạn như Sở Sở.

Mạnh Đại Long thì gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng m.á.u bị giam trong gương.

Ông ta không thể để Mặc Thiên bắt được nó.

Lỡ như… là Xuân Nhã thì sao…

Nếu linh hồn Xuân Nhã thực sự quay về thì sao…

Mạnh Đại Long lặng lẽ đứng chắn bên ngoài, cố ý để hai đứa nhóc con kia hoảng loạn chạy loạn khắp nhà.

Mặc Thiên thì che chắn chặt chẽ cho trận Bát Quái bằng gương.

Kiều Hạc và Diệp Phi trao đổi ánh mắt, cùng bước lên chắn phía sau Mặc Thiên, bảo vệ trận pháp cùng cô.

Kiều Hạc đã nhìn ra điều gì đó.

Anh vừa định mở miệng thì..

“Con nhỏ này!” Sở Sở giận dữ mắng to:

“Là cô bắt quỷ, hay để quỷ bắt tôi! Nó chạy ngay sau lưng tôi đó! Nếu cô không bắt, tôi sẽ niệm chú cho cô biết tay!!”

Một câu hét ấy

Không đuổi được quỷ, chỉ thấy xui xẻo đổ lên đầu Mặc Thiên.

Chỉ nghe “bụp bụp” — hai chiếc đinh ở khung ảnh trước mặt cô bật ra.

Tiếp theo đó, khung ảnh to lớn đổ ập về phía Mặc Thiên…

Mặc Thiên (trong lòng): Tổ sư gia, các người có thể đem con nhỏ họ Sở này đi trước được không!!!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 549: Chương 549



Mặc Thiên đứng dưới khung ảnh.

Không còn kịp tránh.

Cô trơ mắt nhìn khung ảnh đổ xuống, tay vẫn còn chắn trên những mảnh gương vỡ, sợ phá hỏng trận pháp bát quái mình vừa dựng lên.

Khí thế đó, đúng chuẩn hy sinh bản thân nhỏ bé để đổi lấy việc bắt được lệ quỷ.

Thế nhưng, người đứng sau lưng cô – Kiều Hạc – dường như cảm nhận được điều gì.

Hắn vừa quay đầu lại thì đúng lúc thấy khung ảnh đang rơi xuống đầu Mặc Thiên.

Kiều Hạc không kịp gọi Diệp Phi, liền lập tức xoay người, dùng một tay ôm lấy đầu Mặc Thiên, cánh tay còn lại giơ lên che chắn khung ảnh rơi xuống.

Thời điểm vừa đúng lúc.

Kiều Hạc vừa vặn ôm lấy Mặc Thiên, khung ảnh đã “RẦM” một tiếng nổ vang ngay trên cánh tay anh.

Ngay sau đó là tiếng thủy tinh vỡ rào rào, tiếp tục rơi xuống.

Mặc Thiên nghe thấy âm thanh ấy, trong lòng lạnh ngắt.

Xong rồi, lệ quỷ chạy thoát rồi.

Hiện tại cô không thể thi triển đạo pháp, lúc nãy hoàn toàn dựa vào lúc lệ quỷ chưa kịp phòng bị mà giữ được nó. Giờ nó đã có phòng bị, muốn bắt lại thì khó như lên trời!

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên kéo tay Kiều Hạc xuống.

Kiều Hạc lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bằng vải gai, giờ đây đã bị khung ảnh và kính thủy tinh cào rách, để lộ lớp da bên trong bị trầy xước chằng chịt, sâu cạn không đều.

Mặc Thiên nắm lấy cánh tay Kiều Hạc, nhìn chằm chằm vào vết thương, sắc mặt ngày càng khó coi.

Kiều Hạc nhanh chóng rút tay về, thản nhiên nói:

“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao.”

Nhưng lời này lại không thể xoa dịu cơn giận trong lòng Mặc Thiên.

Cô xoay người lại, nhìn đám người vừa phá rối trận pháp, ánh mắt lạnh đến rợn người:

“Không muốn tôi bắt ma? Hay là các người muốn chết?”

Lúc này gương vỡ đầy đất.

Ảnh lệ quỷ bị phong trong trận bát quái đã biến mất không thấy, chỉ còn lại mảnh vỡ tơi tả.

Mạnh Đại Long thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngoài mặt lại không thể để lộ.

Ông ta lập tức quát mắng Mạnh Thanh Sơn:

“Thanh Sơn, con lớn rồi, sao không biết ổn trọng? Lúc nãy không thấy trong gương có bóng quỷ sao? Hai người các con làm loạn một trận, khiến cả trận pháp rối tung, còn làm Kiều Hạc bị thương! Thật là hồ đồ!”

Giọng điệu Mạnh Đại Long rất nghiêm khắc.

Nhưng ai mà chẳng nghe ra, ông ta rõ ràng đang bao che cho con trai mình.

Ông ta còn quay sang Trương Thành Thiên nói:

“Trương Thiên Sư, vừa nãy ông đang giở trò gì? Là sợ Mặc Thiên đại sư bắt được quỷ, ông sẽ mất hết danh tiếng đúng không!”

Mạnh Đại Long nhanh chóng chuyển hướng mũi dùi sang Trương Thành Thiên.

Trương Thành Thiên nghe vậy liền vội vàng giải thích:

“Oan uổng quá, Mạnh tổng, là vạt váy của Sở tiểu thư vướng vào khuy áo tôi, suýt nữa kéo ngã tôi! Sao có thể trách tôi được? Hơn nữa khung ảnh kia cũng không phải tôi làm rơi, chẳng lẽ tôi có thể điều khiển vật thể hay sao?!”

Trương Thành Thiên tức giận vung tay áo.

Mọi người đùn đẩy trách nhiệm, cuối cùng tất cả đều đổ cho… cái khung ảnh.

Nhưng khung ảnh là tự nó rơi xuống.

Có thể trách ai?

Mặc Thiên nghe họ đổ lỗi cho nhau, mắt nheo lại, gương mặt lạnh lùng đến lạ.

Một lúc sau, cô lạnh lùng hừ một tiếng, đi đến trước mặt Mạnh Đại Long.

Ánh mắt cô lướt qua những người đứng quanh ông ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm:

“Đã muốn chết, tôi cũng không cản. Đợi hái xong Tử Ngọc Thảo tôi sẽ rời khỏi Thanh Lâm. Các người—tự cầu phúc đi.”

Nói xong, Mặc Thiên quay người bước ra khỏi phòng.

Mạnh Đại Long nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.

Lúc này, Mạnh Thanh Sơn vỗ ngực, giận dữ nhìn bóng lưng Mặc Thiên:

“Không bắt được quỷ còn quay sang trách người khác!Tôi còn nghi ngờ là chính cô gọi lệ quỷ tới hại nhà tôi đó! Từ lúc gặp cô, chẳng có chuyện gì tốt! Đúng là sao chổi!”

Vừa dứt ba chữ sao chổi, bốp một tiếng vang lên trên đầu hắn!

Mạnh Thanh Sơn lập tức ôm đầu quay lại, thấy dưới đất là cây nến đỏ bị ném tới, còn đang lăn lóc trên nền.

Hắn tức giận ngẩng phắt đầu lên, liền chạm mắt với Kiều Hạc.

Mạnh Thanh Sơn nghiến răng:

“Anh ném đấy à?!”

Kiều Hạc khẽ cười khẩy, nhàn nhạt đáp:

“Ma ném đấy.”

Phía sau Mạnh Thanh Sơn lúc này chỉ có Kiều Hạc và Diệp Phi.

Hắn tất nhiên không tin có ma thật.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Kiều Hạc:

“Anh đừng quá đáng!”

Sắc mặt Mạnh Đại Long cũng không mấy dễ coi:

“Kiều Hạc, cây nến đó là người của cậu ném phải không?”

Ông cố ý nói là người của cậu, xem như vẫn giữ cho Kiều Hạc chút thể diện.

Kiều Hạc bước đến gần cha con nhà họ Mạnh, cúi đầu liếc cây nến đỏ một cái, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:

“Nếu còn dám nói chữ sao chổi, lần sau ném qua không phải là nến đâu.”

“Kiều Hạc!” Mạnh Đại Long lạnh giọng gọi.

Trong giọng mang theo rõ ràng ý cảnh cáo:

“Kiều Hạc, ân tình cậu dành cho nhà họ Mạnh, tôi đương nhiên sẽ nghĩ cách báo đáp. Nhưng không có nghĩa là cho phép cậu muốn làm gì thì làm!”

“Ha.” Kiều Hạc cười nhạt:

“Mạnh thúc, vậy thúc tin không, nếu không phải lệ quỷ đòi mạng, tôi cũng có thể khiến nhà thúc sụp đổ.”

Câu này vừa dứt, sắc mặt Mạnh Đại Long lập tức thay đổi.

Định quay lại tranh luận thì—

Kiều Hạc ghé sát tai ông, thấp giọng nói thêm:

“Bức tượng đồng mặt hổ gắn trong hành lang nhà thúc… có lai lịch không sạch sẽ nhỉ?”

Mạnh Đại Long nghe xong, mắt trợn to.

Bức tượng đó là vật của người mắc nợ mang đến gán, ông cũng biết rõ vật này có vấn đề, nhưng vì quá giá trị nên vẫn nhận, dùng để trừ nợ.

Chỉ là chuyện đã qua hai mươi năm, chẳng ai nhắc đến nữa.

Không ngờ, tên nhóc này lại nhìn ra được?

Sắc mặt Mạnh Đại Long tối sầm lại.

Kiều Hạc giơ điện thoại lên, phẩy phẩy trước mặt ông:

“Ảnh đã gửi đi rồi. Bao giờ đến tay cảnh sát thì tôi không biết đâu.”

Dứt lời, Kiều Hạc lại cười cười:

“Phải rồi, tôi vừa quyên góp hai mươi triệu cho trường tiểu học nghèo ở Thanh Lâm. Ngày mai có phóng viên phỏng vấn. Mạnh thúc, tôi xin phép về nghỉ ngơi trước.”

Nói xong, hắn ung dung rời khỏi phòng.

Những người khác lần lượt rời đi.

Sắc mặt Mạnh Đại Long xấu đến cực điểm.

Kiều Hạc đã chuẩn bị sẵn đường lui. Nếu hắn xảy ra chuyện ở Thanh Lâm, nhất định sẽ thành tin nóng!

Mạnh Đại Long nheo mắt lại.

Trước giờ ông cứ tưởng thằng nhóc này tính tình ôn hòa, giống Kiều An Khang, là người tốt.

Không ngờ, lại nhìn nhầm hoàn toàn.

Kiều Hạc, không dễ đối phó chút nào!

Đêm đó, Mạnh Đại Long lập tức cho người thu dọn bức tượng đồng mặt hổ trong hành lang.

Tuy không rõ vật này sẽ gây ra phiền toái gì, nhưng tốt nhất đừng để phát sinh sự cố.

Ông còn lệnh cho người dọn dẹp lại di ảnh của phu nhân và bàn thờ.

Ông ngồi nhìn bức ảnh loang máu, đôi mắt lộ rõ bi thương.

Xuân Nhã, anh nhất định sẽ cứu em. Tuyệt đối không để em biến mất.

Cả đêm, ông tự tay thu dọn phòng thờ.

Khi xong xuôi, trời cũng đã sáng.

Ông ngồi bên di ảnh, miệng thì thào kể lại chuyện cũ.

Kể mãi kể mãi, ánh mặt trời đã lên.

Lúc này, người bên ngoài tới báo:

“Chủ tịch, đoàn người của Mặc Thiên đã chuẩn bị xong, chuẩn bị lên núi hái Tử Ngọc Thảo!”

Mạnh Đại Long nghe xong, lập tức đứng dậy.

Ông nhìn di ảnh cỡ lớn trước mặt, giọng đầy trìu mến:

“Phu nhân, xin phù hộ cho anh thuận lợi lấy được Tử Ngọc Thảo.”

Nói xong, ông nhanh chóng rời khỏi phòng thờ.

Sau khi ông đi, chiếc vòng tay trong di ảnh bỗng lóe lên ánh sáng quỷ dị…
 
Back
Top Bottom