Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây

Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 35: Hồi ức xưa



Hôm huynh trưởng bị hại, lại trùng hợp chính là ngày Thạch Ngũ Nương giả chết.

Mà kẻ tình nghi là hung thủ sát hại Thạch Ngũ Nương lại vừa hay tới hạ sát hắn.

Tạ Thừa Phong không tin trên đời có nhiều trùng hợp đến thế, liền nói:
"Ta về phủ hỏi thử."
Đi được mấy bước, hắn ngoái đầu, thấy Thẩm Gia Gia còn đứng yên tại chỗ nhìn theo, bèn đưa tay ra:
"Ngẩn ra làm gì? Đi thôi."

Thẩm Gia Gia cũng rất hiếu kỳ, chỉ là có phần do dự, nghiêng đầu hỏi:
"Ta... tiện không?"

"Tại sao lại không tiện?"
Tạ Thừa Phong nghĩ thầm: sắp thành phu thê đến nơi rồi còn gì.

Hai người về phủ Trưởng công chúa, vừa khéo gặp bữa tối. Trưởng công chúa quét mắt nhìn Thẩm Gia Gia, mỉm cười nhè nhẹ, phân phó người hầu dọn thêm hai phần bát đũa.

Chẳng còn cách nào khác, đành phải ăn trước.

Thẩm Gia Gia bình thường vốn không bao giờ bạc đãi cái miệng mình, hôm nay dưới ánh mắt dò xét rõ mồn một của phu phụ Trưởng công chúa, có chút bối rối, đành chỉ động đến đĩa tôm nõn xào măng tây trước mặt.

Tạ Thừa Phong chẳng quan tâm mấy điều đó, dùng công quải (đũa chung) gắp không ít món, bày đầy một bát trước mặt nàng, toàn là những thứ nàng thích ăn.

"Đủ rồi, đủ rồi." Thẩm Gia Gia nói.

Tạ Thừa Phong bật cười, thấp giọng bảo:
"Chẳng lẽ ta còn không rõ khẩu phần của nàng à."

Nói đến mức Thẩm Gia Gia mặt mày nóng bừng.

Cơm xong, mọi người ngồi lại uống trà hàn huyên, lúc này Tạ Thừa Phong mới hỏi:
"Phụ thân, mẫu thân, hai người có từng nghe qua cái tên Thạch Ngũ Nương chưa?"

"Thạch Ngũ Nương?"
Trưởng công chúa thoáng khựng tay đang nâng tách trà, trầm ngâm nhớ lại một hồi, rồi lắc đầu:
"Chưa từng nghe."

Tạ Thừa Phong lại quay sang nhìn phụ thân.

Tạ Quýnh lắc đầu, sắc mặt có phần không tự nhiên, hỏi ngược:
"Các con lại đang điều tra vụ án gì?"

"Không giấu gì, chúng con nghi ngờ Thạch Ngũ Nương chính là hung thủ sát hại huynh trưởng."

"Cái gì?!"
Sắc mặt Tạ Quýnh đột biến, kinh hãi đến mức đánh rơi chén trà trong tay, nước nóng hất lên áo, rồi "choang" một tiếng rơi vỡ đầy đất.

Tạ Thừa Phong tóm tắt ngắn gọn tình hình. Trưởng công chúa nghe xong thì giận dữ, đập mạnh xuống bàn:
"Vậy thì Thạch Ngũ Nương hiện đang ở đâu!"
Vừa nói vừa liếc về phía phò mã, thấy hắn sắc mặt hoang mang khó đoán, rõ ràng là có tật giật mình, lập tức cầm chén trà ném tới:
"Tạ Quýnh! Ngươi dám cấu kết với ngoại nhân sát hại con ta!"

"Sao có thể!"
Tạ Quýnh vội vàng biện bạch:
"Con nàng cũng là con ta, ta sao lại hại chính cốt nhục của mình chứ?!"

"Vậy ngươi nói, Thạch Ngũ Nương là ai, giờ ở đâu?"

"Cái này... làm sao ta biết được…"

"Lão Hầu gia."
Một giọng nữ dịu dàng bỗng cắt ngang, ngăn cản Trưởng công chúa tiếp tục nổi giận.
Thẩm Gia Gia thong thả lên tiếng:
"Nay Thạch Ngũ Nương đã hồi kinh, từng mưu hại công tử, công tử còn giữ được một mạng đã là may mắn. Địch trong tối ta ngoài sáng, nếu ngài không nói rõ ràng, e rằng..."
E rằng lần sau, sẽ không còn cơ hội may mắn nữa.

Tạ Quýnh mồ hôi lấm tấm, nghe lời nàng nói, cười khổ một tiếng:
"Cũng được..."

Rồi ông kể lại chuyện xưa.

Năm ấy ông vào kinh ứng thí, chẳng may vướng vào một vụ mưu sát, bị vu oan giết người. Lúc đang trăm miệng không thể cãi, chính là ngỗ tác Thạch Ngũ Nương đã khám nghiệm tử thi, tìm được chứng cứ giúp ông rửa sạch oan tình. Từ đó hai người quen biết.
Thạch Ngũ Nương dung mạo phong tình, Tạ Quýnh cũng là nhân tài tuấn tú, tuổi xuân phơi phới, qua lại sinh tình.
Tạ Quýnh hứa hẹn, nếu thi đỗ sẽ quay lại cầu hôn nàng. Nào ngờ ý trời trêu người, tiên hoàng vừa vặn để mắt tới ông, muốn gả công chúa cho…

Trưởng công chúa nghe đến đây liền bật cười lạnh:
"Hảo một câu 'ý trời trêu người', nói cứ như bản cung là kẻ ác ngăn trở nhân duyên của ngươi vậy!
Rõ ràng ta nhớ, ngươi năm đó vừa đỗ tiến sĩ liền đắc ý vênh váo, đắc tội với quyền thần là Thừa tướng Vương, biết mình chẳng còn tương lai nên mới tới cầu hôn bản cung.
Bản cung thấy ngươi còn chút nhan sắc nên mới đồng ý!"

Tạ Quýnh bị nói trúng chỗ đau, vừa muốn phản bác.
Thẩm Gia Gia nghe được những điều không nên nghe, thấy rõ mình không nên ở lại, liền lặng lẽ đứng dậy rời phòng.
Lúc đi tới cửa, nàng quay đầu nhìn Tạ Thừa Phong, thấy hắn như thể cả thế giới sụp đổ, lòng chợt thấy nhói.

...

Đêm ấy, Tạ Thừa Phong ngồi ngẩn người trong phòng, bên tai toàn là tiếng phụ mẫuc tranh cãi, tiếng trách móc nhau.
Hắn vẫn luôn tưởng cha mẹ hòa thuận, là đôi uyên ương ai nấy ngưỡng mộ, không ngờ quá khứ lại tồi tệ đến vậy.
Rõ ràng không phải lỗi hắn, nhưng vẫn thấy xấu hổ, vẫn thấy đau lòng.
Đặc biệt là... ngay trước mặt nàng…

Đang lúc phiền muộn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tạ Thừa Phong quát:
"Đi đi, đừng quấy rầy ta."

Người kia dường như điếc, vẫn tiếp tục gõ.

Tạ Thừa Phong giận dữ, bước ra mở mạnh cửa, định bụng dạy cho kẻ đó một bài học. Nhưng vừa nhìn thấy rõ người đứng ngoài, lửa giận lập tức bị dập tắt.

Là Thẩm Gia Gia.

Giọng hắn dịu đi:
"Sao lại là nàng?"

Thẩm Giai Giai ngẩng đầu nhìn hắn:
"Chàng không sao chứ?"

Nàng đang quan tâm ta…

Lòng Tạ Thừa Phong bỗng ấm lên, sống mũi cũng cay cay:
"Không sao."

Thẩm Gia Gia lấy từ sau lưng ra một hộp nhỏ:
"Ta mang chút đồ ăn cho chàng."

Tạ Thừa Phong liếc mắt ra sân sau nàng.
Hồi nãy hắn đuổi hết đám hạ nhân vì tâm trạng không tốt, giờ không ai thấy.
Hắn hiểu, nửa đêm gõ cửa phòng nam nhân đối với một thiếu nữ chưa xuất giá là việc không nên, Gia Gia tính khí thoải mái, nhưng hắn không thể để người khác hủy hoại danh tiết của nàng.

Thẩm Gia Gia mang theo chút khí lạnh bước vào phòng.

Tạ Thừa Phong rót trà cho nàng, ánh mắt nàng đảo quanh phòng, cuối cùng dừng trên một con thuyền để trên giá.
Con thuyền ấy chỉ dài chừng hơn một thước, ánh kim óng ánh, chế tác tinh xảo vô cùng.

Tạ Thừa Phong đưa chén trà nóng vào tay nàng:
"Uống chút trà cho ấm, trời lạnh thế sao không bảo người thêm áo?
Đã đến nhà ta rồi, còn khách sáo gì nữa."

Nói rồi xoay người, lấy con thuyền kia đặt trước mặt nàng:
"Ta biết nàng nhất định sẽ thích, đã định từ lâu là muốn tặng nàng."

Thẩm Gia Gia ngại ngùng.
Nàng là đến để an ủi hắn, không phải đến nhận quà...

Nàng ngắm con thuyền, còn Tạ Thừa Phong tựa cằm, lặng lẽ nhìn nàng.
Nữ tử của hắn, dưới ánh đèn lay động, đẹp tựa một bức họa, không, bức họa nào có được linh khí như nàng.

Thẩm Gia Gia ngắm con thuyền một lát, ánh mắt chuyển sang nhìn Tạ Thừa Phong, ai ngờ hắn đã lặng lẽ nhìn nàng từ lâu.
Ánh mắt giao nhau, hắn hơi nheo mắt, trong ánh nhìn vừa dịu dàng vừa mang chút sắc bén mờ ám khiến lòng nàng bỗng rối loạn, vội vàng dời mắt.

Tạ Thừa Phong tích tụ cả bụng phiền muộn, lúc này đã tan biến hơn phân nửa.
Hắn cúi đầu, lấy một miếng điểm tâm trong hộp ra ăn.

Thẩm Gia Gia nhìn hắn thong thả ăn, không thể không thừa nhận, trông thật khiến người ta vừa lòng.
Nàng chợt thở dài:
"Thực ra, ta rất ngưỡng mộ chàng."

"Ngưỡng mộ ta có người phụ thân bội bạc sao?"

"Không phải."
Thẩm Gia Gia lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc:
"Ta ngưỡng mộ chàng có thể làm điều mình muốn. Loại tự do ấy, đã vượt xa phần lớn người trong thiên hạ."

Tạ Thừa Phong ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ta sinh ra trong phường phố dân dã, hàng xóm đều là dân thường.
Đại đa số người cả đời bận rộn vì miếng ăn manh áo, có cơm ăn áo mặc đã mãn nguyện rồi, mà đó còn là tốt.
Ở nông thôn, có nhà nghèo đến mức cả nhà chỉ có một cái quần.
Sách nói: Yến tước an tri hồng hộc chi chí — chim sẻ sao hiểu được chí lớn của thiên nga.
Nhưng ta nghĩ, nếu chim sẻ vừa sinh ra đã có đầy đủ đồ ăn, không phải nhọc nhằn kiếm hạt sâu, liệu nó có mộng bay cao không?"

"Nên, Thừa Phong, ta ngưỡng mộ chàng.
Chàng sinh ra đã không phải làm chim sẻ."

Tạ Thừa Phong chưa từng nghĩ đến những điều này, cũng chưa từng có ai nói với hắn như thế.
Lòng hắn có chút chấn động, lại thấy tủi thân, không rõ vì ai mà tủi.
Hắn hỏi:
"Vậy còn nàng…?"

"Ta càng ngưỡng mộ chàng."
Thẩm Gia Gia nhẹ giọng,
"Ta sinh ra là nữ tử, mà thế giới của nữ tử thì quá nhỏ, càng lớn lại càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến mức chỉ còn chuyện gả chồng sinh con.
Cả thiên hạ chỉ để tâm ta lấy ai, sinh con gì, chẳng ai quan tâm ta thích gì, muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào…
Chẳng ai để tâm cả."

Lời nói đến đây, nàng cụp mắt, cười khổ.

Một bàn tay ấm áp đặt lên tay nàng, khô ráo mà vững vàng.

Thẩm Gia Gia ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đầy dịu dàng của Tạ Thừa Phong.

"Ta để tâm."
Ánh mắt hắn chưa bao giờ kiên định đến thế:
"Ta biết nàng thích gì, muốn làm gì, muốn trở thành người ra sao.
Ta biết, và ta để tâm."
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 36: Trảo tác



Hôm sau, phu thê Trưởng công chúa vẫn còn đang giận dỗi nhau.
Bữa sáng, Thẩm Gia Gia dùng bánh bao nhân gạch cua, cháo gạo tẻ, kèm vài đĩa tiểu thái tinh xảo, ăn đến mức lim dim đôi mắt, vẻ mặt hưởng thụ.

Tạ Thừa Phong chống cằm một tay, lặng lẽ nhìn nàng, cảm thấy đôi má phồng phồng của nàng thật đáng yêu, không khỏi nảy sinh ý muốn vươn tay chạm thử.

Sau bữa tối, hai người tùy ý dạo bước trong phủ để tiêu thực. Đi được một đoạn, Thẩm Gia Gia bỗng nói:
“Về vụ án này, ta vẫn còn vài điểm nghi hoặc. Chỉ e muốn giải được, phải đích thân đến Thạch Môn một chuyến.”

Một nữ tử yếu mềm, chỉ vì tra một vụ án mà muốn bôn ba nghìn dặm, quả nhiên là Thẩm Gia Gia.

Tạ Thừa Phong hỏi:
“Nghi hoặc gì mà nhất định phải đến Thạch Môn?”

Thẩm Gia Gia định mở miệng, lại sợ bị người nghe thấy, bèn kiễng chân, ghé sát vào tai chàng thì thầm.

Tạ Thừa Phong thân hình cao lớn hơn nàng nhiều, lúc này đành khom người xuống một chút. Hơi thở ấm áp của nàng phả nơi tai, khiến mảnh da thịt ấy bỗng chốc nóng rực như thiêu đốt. Ý nghĩ trong đầu cũng dần trôi nổi, chẳng biết đã mộng tưởng đến đâu…

Nói xong, Thẩm Gia Gia hỏi:
“Chàng thấy sao?”

Ta thấy… nàng thơm thơm quá…

Thẩm Gia Gia nhíu mày khó hiểu — rõ ràng đang nói chuyện vụ án, sao mặt hắn lại đỏ lên thế?

Tạ Thừa Phong vội giơ tay áo giả bộ phe phẩy, làm ra vẻ nghiêm túc:
“Hôm nay thật nóng.”

Thẩm Gia Gia nhìn trời, ánh mắt cổ quái:
“Giờ là mùa đông mà…”

“Chuyện này nàng không hiểu đâu. Người tập võ chúng ta, dù đông hay hè, đều có chính khí hộ thân, nên thường thấy nóng.”

“Thật vậy sao?”

“Ừ. Đi, ta đưa nàng xem binh khí trong khố phòng của ta.”

Do Tạ Thừa Phong từ nhỏ luyện võ, phủ Trưởng công chúa đặc biệt dành riêng một khu luyện võ cho chàng. Bên cạnh võ trường chính là phòng binh khí. Trong phòng, đủ loại binh khí bày la liệt, cây nào cây nấy đều được lau chùi sáng loáng, khiến Thẩm Gia Gia hoa cả mắt.

Nàng nhìn đông ngó tây, hiếu kỳ hỏi:
“Những thứ này chàng đều biết dùng?”

“Biết chứ. Sư phụ từng nói ta là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp.”

Thẩm Gia Gia thầm nghĩ, sư phụ trong phủ thật chẳng dễ dàng gì để giữ được miếng cơm...

“Đừng không tin.”
Tạ Thừa Phong cầm lên một nắm ám khí hình kim, nói:
“Xem kỹ.”
Nói đoạn, vung tay nhắm thẳng tổ chim sẻ dưới mái hiên mà ném tới.

Tổ chim còn có chim non, hai cái đầu lông xù ló ra ngoài, tò mò nhìn họ. Thẩm Gia Gia thấy vậy liền xót, sợ chàng thật sự trúng đích, vội kêu:
“Nè!”

Nàng vừa muốn ngăn lại, chỉ thấy “vù vù vù”— sáu chiếc kim thép như ánh sáng bạc phóng về phía tổ chim.

Tim Thẩm Gia Gia thoắt lạnh. Tưởng rằng sẽ thấy xác chim non, nào ngờ sáu chiếc kim thép ấy lại tạo thành một vòng cung bao quanh tổ chim, cắm phập vào xà nhà, không hề chạm vào tổ lấy một chút.

Đám chim sẻ dường như còn chẳng bị kinh động, vẫn tò mò nhìn họ, có lẽ đã quá quen rồi.

...Thật là thần kỹ!

Thẩm Gia Gia trợn mắt há mồm nhìn Tạ Thừa Phong.

Tạ Thừa Phong trong lòng đắc ý vô cùng, ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản:
“Để ta cho nàng xem thêm trò này vui lắm.”

Nói đoạn, chàng đột nhiên bước gần, tay vòng lấy eo nàng. Thẩm Gia Gia còn chưa kịp phản ứng, đã thấy thân thể rời đất.

A a a! Nàng bay lên rồi!

Nàng từng nhiều lần mộng tưởng được bay như chim, nay thật sự bay rồi, vừa ngạc nhiên vừa kí.ch thí.ch, lại có phần sợ hãi. Bản năng khiến nàng siết chặt người bên cạnh.

Mỹ nhân thơm ngát mềm mại ôm sát vào lòng, Tạ Thừa Phong cảm thấy tim mình như muốn nổ tung. Sau vài lần lướt giữa mái ngói và cành cao, chàng đưa nàng đáp xuống đất an toàn.

Thẩm Gia Gia vỗ ngực bình tâm, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng của Tạ Thừa Phong, đôi mắt sáng long lanh, môi cũng đỏ hơn thường ngày, dưới ánh nắng mùa đông, tuấn mỹ đến mức khiến người ta nuốt nước bọt.

Tạ Thừa Phong vội sờ mặt, làm bộ nghiêm nghị:
“Người tập võ, nàng hiểu mà.”

“Ừm…”
Thẩm Gia Gia nhớ lại cảnh vừa rồi hai người thân thể kề sát, khi ấy mải vui mà không để ý, giờ hồi tưởng lại, bỗng thấy thẹn thùng, mặt đỏ lên. Nàng vội cúi đầu né tránh ánh mắt, chuyển sang nhìn tay phải của chàng:
“Tay chàng vừa rồi có gì kỳ diệu sao?”

Lúc nãy chỉ thấy chàng giơ tay là có thể bay lên.

Tạ Thừa Phong kéo tay áo lên, để lộ cổ tay quấn dây thép mảnh mà mềm, đầu dây nối với một cái móc thép hình vuốt.
Chàng giải thích:
“Đây gọi là trảo tác. Ấn vào cơ quan, vuốt thép sẽ b*n r* bám vào điểm cao, cả người liền có thể mượn lực mà phi hành, đi trên tường vượt qua mái, không chút khó khăn.”

Thẩm Gia Gia chăm chú nhìn trảo tác, hàng mi khẽ run động, ánh mắt long lanh. Tạ Thừa Phong mỉm cười, tháo xuống đưa nàng chơi thử.

Nàng còn đang mày mò nghiên cứu thì chàng nhẹ gọi:
“Gia Gia.”

“Hả?”

“Ta đi Thạch Môn cùng nàng nhé. Ta có thể bảo hộ nàng.”
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 37



Không nhắc tới việc Thẩm Gia Gia và Tạ Thừa Phong đã làm cách nào thuyết phục song thân, ba ngày sau, hai người liền đơn giản hành trang, nhẹ nhàng lên đường. Trưởng công chúa lo lắng, bèn phái hai hộ vệ võ nghệ cao cường, lại từng lăn lộn giang hồ đi theo hộ tống. Ban đầu bà định đưa mười tám người, nào ngờ Tạ Thừa Phong nhất quyết không chịu, nói qua nói lại, rốt cuộc chỉ nhận hai.

Ngày đầu lên đường, họ nghỉ đêm tại trấn Tùng Tuyền.
Lần đầu tiên xuất môn xa nhà, ban ngày Thẩm Gia Gia hứng khởi không thôi, tới chiều tối mới dần lộ vẻ mỏi mệt. Dùng xong bữa, nàng liền định nghỉ ngơi. Vừa toan tắt đèn, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ khe khẽ.

Nàng lập tức cảnh giác:
“Ai?”

“Là ta.”

Tuy giọng nói rất nhỏ, song Thẩm Gia Gia vẫn nhận ra là Tạ Thừa Phong.

Nàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài:
“Chuyện gì vậy?”

Tạ Thừa Phong ôm theo một cuộn chăn nệm, trước ném vào trong cửa sổ, rồi bản thân cũng nhẹ nhàng phóng vào phòng. Trước mắt nàng chỉ thấy một bóng người loáng qua, hắn đã đứng thẳng tắp trong phòng, tiện tay đóng cửa sổ lại. Tay áo còn vương hàn ý của đêm đông.

“Chàng…”

“Đêm nay ta ngủ ở đây. Ta ngủ dưới đất.”

“Không được.”

“Gia Gia, nàng ta muốn giết nàng.”

Thẩm Gia Gia còn muốn ngăn cản, nhưng nhìn hắn hành động tự nhiên, bắt đầu trải chăn dưới đất như thể nơi này là nhà mình, nàng chợt không nỡ trách móc nữa. Thạch Ngũ nương đúng là muốn giết nàng, còn Tạ Thừa Phong thì thực lòng muốn bảo hộ nàng.

Một tia ấm áp lặng lẽ dâng lên trong lòng, nàng vội nói:
“Nhưng mà dưới đất lạnh lắm, chàng ngủ trên giường đi.”

Tạ Thừa Phong đang trải chăn thì động tác khựng lại, cầm tấm chăn, quay lưng về phía nàng, lắp bắp:
“Không, không ổn đâu?”
Giọng nói mang theo chút run rẩy bị đè nén.

“Có gì mà không ổn.”

Tạ Thừa Phong khẽ “ừm” một tiếng, ôm chăn đi tới bên giường.

Thẩm Gia Gia lại nói:
“Ta ngủ dưới đất… Ủa, sao mặt chàng đỏ vậy?”

Vừa nói xong liền hiểu ra, nhất thời mặt nàng cũng nóng bừng, thẹn quá hóa giận:
“Chàng đang nghĩ bậy gì đó hả!”

Tạ Thừa Phong xoay người đi, tiếp tục trải chăn dưới đất, vừa làm vừa ngang nhiên phản bác:
“Ta muốn có nương tử thì có gì sai!”

“…”

Ngươi còn tỏ ra tủi thân nữa cơ đấy.

Thẩm Gia Gia lên giường, kéo màn xuống, không để ý tới hắn nữa.
Tạ Thừa Phong trải xong giường, đứng dậy thổi tắt ngọn đèn trong phòng.
Thẩm Gia Gia nằm trong bóng tối, lắng nghe âm thanh sột soạt bên ngoài màn, hắn đang cởi áo khoác ngoài. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh hắn khi nãy dưới ánh nến: mặt đỏ rực, thân hình cao ráo, đôi mắt sáng long lanh mang theo hơi ấm, nhìn nàng chăm chú — nàng không dám để hắn biết, lúc đó tim nàng đã đập nhanh đến thế nào.

Nàng trở mình mấy lượt, bỗng khẽ gọi:
“Thừa Phong…”

Đêm đen tĩnh lặng, nam nữ cô đơn cùng phòng, chỉ cách nhau một tấm màn, khiến tiếng gọi ấy càng thêm mập mờ, như nhỏ nhẹ cào vào lòng người. Tạ Thừa Phong vốn đã trằn trọc khó ngủ, lúc này lại càng không sao chợp mắt nổi. Trong người bỗng dâng lên một cỗ nóng bức, hắn vươn tay ra khỏi chăn, mong hạ nhiệt phần nào, miệng khẽ đáp:
“Ừ?”

“Chàng có lạnh không? Ta bảo tiểu nhị mang thêm chăn cho chàng nhé?”

“Không lạnh. Giờ ta rất nóng.”

“Hả? Nhưng dưới đất lạnh lắm mà…”

“Không tin nàng tới sờ thử xem.”

Thẩm Gia Gia xoay người úp mặt vào chăn, hối hận vì đã lo lắng cho tên vô lại này.

Tạ Thừa Phong nói tiếp:
“Sau này, ngày nào ta cũng sưởi giường cho nương tử của ta. Thế nào? Nàng thấy được không?”

“Chàng vẫn chưa có nương tử.”

“…”

Sáng hôm sau, Thẩm Gia Gia tỉnh dậy trước.
Nàng khoác áo xuống giường, thấy Tạ Thừa Phong vẫn còn đang ngủ. Hắn ngủ rất ngoan, nằm thẳng người, chăn đắp chỉnh tề. Nàng cúi người lại gần, thấy hắn nhắm mắt, hơi thở đều đặn. Khuôn mặt tuấn tú như tiên nhân kia lúc ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn, khác hẳn vẻ nghịch ngợm thường ngày.

Chỉ với gương mặt này thôi, e là cưới ai cũng xứng cả.

Thẩm Gia Gia nghĩ đến bao nhiêu trò nghịch ngợm của hắn ngày thường, bất giác khẽ thở dài, rồi mím môi, giống như đang nói với hắn, lại giống như tự hỏi mình:
“Rốt cuộc ta có điểm nào tốt?”

Lông mi dày rậm của hắn khẽ run rẩy, mắt vẫn nhắm, song khóe môi đã cong lên:
“Chỗ nào cũng tốt. Cái gì cũng tốt.”
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 38: Trầm luân



Hai hộ vệ theo hầu, một người tên là Phùng Giáp, một người tên là Hà Tứ, đều tự phụ võ nghệ cao cường. Lúc đầu thấy Tạ Thừa Phong da trắng thịt mềm, không khỏi khinh thường vài phần — cho tới khi gặp bọn sơn phỉ chặn đường cướp bóc.

Bọn sơn phỉ hơn mười người, rõ ràng không coi bốn người họ ra gì.

Thu nhận bao nhiêu vàng bạc của Trưởng công chúa, giờ cũng là lúc trượng phu lập công rồi… Phùng Giáp đang nghĩ thế, bỗng thấy một bàn tay trắng trẻo thon dài vươn ra, rút thanh đao bên hông mình.

Tạ Thừa Phong lật qua lật lại thanh đao trong tay, nhàn nhạt nói:
“Nhẹ quá.”

Phùng Giáp thầm chửi trong bụng. Tiểu tử thối, đây không phải lúc giỡn chơi đâu!

Hắn cuống quýt nói: “Công tử không được! Đao kiếm vô tình, vẫn nên trả lại cho tiểu nhân thì hơn.”

Tạ Thừa Phong chẳng buồn để ý, chỉ lạnh giọng phân phó:
“Hai người các ngươi, bảo vệ kỹ Thẩm cô nương.”

Lời vừa dứt, người đã như gió lao về phía địch.

Chốc lát sau.

Tạ Thừa Phong đứng giữa một bãi người la liệt, tay vẫn cầm đao, những kẻ kia hoặc kêu r.ên, hoặc cầu xin tha mạng, ai nấy đều ôm lấy vai phải, vì đã bị chém cụt cánh tay.

Phùng Giáp và Hà Tứ đưa mắt nhìn nhau, như thể trong lòng cùng một tiếng kêu trời:

— Ngươi đã lợi hại như thế, còn cần bọn ta làm gì? Thiếu người vỗ tay khen ngợi à?

Tạ Thừa Phong đi đến, vung tay thu đao vào vỏ, lạnh giọng dặn:
“Sau này, chỉ cần lo bảo vệ Thẩm cô nương, đã hiểu chưa?”

Hai người đồng thanh cúi đầu: “Tiểu nhân tuân mệnh.”

Huyện Thạch Môn bốn bề là núi, dùng núi đá làm cửa, nên mới có tên như vậy. Muốn vào Thạch Môn, tất phải vượt qua một khe núi, khe này hẹp hòi hiểm trở, hai bên vách đá dựng đứng như bị dao chém, xe ngựa khó lòng thông qua.

Thẩm Gia Gia bèn bỏ xe, cùng Tạ Thừa Phong đồng cưỡi một ngựa. Bốn người đang đi giữa khe núi, đột nhiên phía trước xuất hiện một đống cành khô cao như xà nhà chắn đường.

Thẩm Giai Giai còn chưa kịp nghĩ gì, sau lưng đã vang lên một tiếng “ầm” lớn. Nàng quay đầu, thấy phía sau cũng bị chặn bằng một đống cành khô vừa rơi từ trên cao xuống — hoặc đúng hơn là bị người từ trên đẩy xuống.

Phùng Giáp kinh hô: “Không ổn rồi!”

Lời chưa dứt, hai mũi hỏa tiễn từ trên cao bắn xuống, lao thẳng vào đống cành. Cành khô rõ ràng đã tẩm dầu, vừa gặp lửa liền bùng cháy dữ dội, khói đen cuồn cuộn tràn ngập không gian. Ba người vội ghìm cương ngựa, ổn định con vật đang kinh hoảng.

Phùng Giáp ngửi thấy mùi lạ, lập tức cảnh giác: “Công tử! Trong khói này có hương mê, thậm chí độc vật! Phải lập tức rời khỏi đây, tìm chỗ ngược gió!”

Tạ Thừa Phong kéo Thẩm Gia Gia vào lòng, trầm giọng bảo:
“Nín thở, nhắm mắt lại.”

Dứt lời, móc vuốt sắt trên cổ tay b*n r*, bám vào vách đá gồ ghề, mượn lực vọt người bay vút trên tường đá, linh hoạt như vượn.

Thẩm Gia Gia nép trong ngực y, gắt gao ôm chặt, không dám thở mạnh cũng không dám ngẩng đầu, tim đập như trống, lồng ng.ực như nghẹn khí, đến nỗi nàng nghĩ — chẳng lẽ mình thật sự phải chết ở đây sao? Nhưng nghĩ lại, nếu phải chết… mà được chết trong lòng người này, cũng không phải là điều gì quá tệ.

Khi đáp đất, nàng vẫn còn choáng váng như lạc vào cõi mộng. Chỉ khi hít vào hơi thở mát lạnh của núi rừng, mới cảm giác mình đã sống lại.

Tạ Thừa Phong nhìn nàng từ đầu đến chân, xác nhận không thương tổn, rồi nhẹ xoa đầu nàng:
“Không sao rồi.”

Thẩm Gia Gia đỏ mặt: “Ừm.”

Phùng Giáp và Hà Tứ không mang vũ khí, thoát thân vô cùng chật vật. Phùng Giáp bị bỏng tay, Hà Tứ thì râu ria cháy sạch. May thay vẫn giữ được mạng.

Phùng Giáp tức giận mắng: “Lũ cẩu tặc muốn hun chết chúng ta! Đúng là độc ác vô cùng!”

Hà Tứ nhíu mày: “Khe núi còn chưa hết, phía trước chưa biết còn phục kích gì.”

Tạ Thừa Phong trầm mặc suy tư. Đối thủ giảo hoạt, mà khe núi này lại quả thật thích hợp để mai phục.

Thẩm Gia Gia hỏi: “Có thể đi vòng đường khác không?”

Phùng Giáp lấy bản đồ ra, bốn người cùng vây xem. Đúng là có thể vòng, trước mặt có một ngã rẽ. Chỉ là đường vòng sẽ mất thời gian, lại không quen thuộc, chưa chắc đã an toàn hơn.

Cả nhóm nhìn nhau, cuối cùng Tạ Thừa Phong gật đầu:
“Vòng đi.”

Ngựa đã bị thiêu rụi trong biển lửa, chỉ còn cách đi bộ. Bọn họ vội vã rời khỏi nơi đó, cất bước thật nhanh. Không bao lâu đã đến được ngã ba.

Ra khỏi khe núi, ai nấy đều nhẹ nhõm. Men theo sơn đạo, từ thấp lên cao, cuối cùng đến một chiếc cầu dây.

Cầu dài chừng sáu, bảy trượng, nối giữa hai vách núi. Dưới cầu là vực sâu hun hút, sương mù lờ mờ che phủ, khó mà nhìn thấy đáy, ước chừng cũng phải trăm trượng.

Phùng Giáp nghi ngờ có bẫy, chủ động bước lên thử trước. Giữa cầu còn nhún nhảy vài cái. Cầu lắc lư đôi chút nhưng không có gì khác thường. Hắn bước nhanh qua bên kia, quay lại hô to:
“Công tử! Qua được!”

Ba người còn lại bèn nối bước lên cầu.

Khi Tạ Thừa Phong và Thẩm Gia Gia tới giữa cầu, Phùng Giáp bỗng thấy nơi xa trên đỉnh núi có ánh sáng lóe lên. Là người luyện võ, mắt hắn cực tốt, lập tức nhận ra đó là một mũi hỏa tiễn! Hắn hô to:
“Không xong rồi! Công tử cẩn thận!”

Thẩm Gia Gia cũng quay đầu thấy tiễn lửa bay tới. Trong lòng nàng chợt nảy sinh một cảm giác quái dị — nếu muốn giết người, chỉ cần hạ độc là đủ, cớ sao lại dùng hỏa tiễn?

Ý niệm chợt lóe, nàng thất thanh hô:
“Có thuốc nổ!”

Tạ Thừa Phong phản ứng cực nhanh, ôm nàng nhảy khỏi cầu.

Giữa không trung, Thẩm Gia Gia thấy hỏa tiễn lao thẳng về phía bụng cầu, nơi có buộc một bao lớn — đích thị là mục tiêu từ đầu đã nhắm vào bao thuốc nổ kia.

Ngay khoảnh khắc hỏa tiễn c.ắm vào, bao thuốc liền nổ tung, sóng nhiệt hừng hực phả lên mặt nàng đau rát.

Thẩm Gia Gia cúi mặt nhìn vực sâu thăm thẳm, trong lòng thầm nghĩ: cuối cùng, vẫn là phải chết sao…

Cầu dây bị nổ nát giữa, rơi rụng hai đầu. Tạ Thừa Phong nhân cơ hội giơ tay bắn móc sắt, móc chặt vào đầu cầu còn lại, thân thể hai người từ đang rơi chuyển sang vút thành một vòng cung giữa vực sâu — tựa như chiếc xích đu khổng lồ giữa trời.

Gió rít bên tai như quỷ khóc, trước mắt là lồng ng.ực Tạ Thừa Phong, rộng hơn cả biển, ấm hơn cả lò sưởi đêm đông.

Giọng chàng vang lên giữa gió:
“Gia Gia, đừng sợ.”

Khi đu đưa đến tận điểm cuối, Tạ Thừa Phong dùng chân đạp lên vách đá để giảm lực. Thẩm Giai Giai ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phùng Giáp đang nằm bò bên miệng vực, thấy hai người đến gần, liền hô:
“Công tử! Thêm chút sức nữa!”

Giờ cách vách đá chừng ba, bốn trượng. Tạ Thừa Phong mượn lực trảo tác bám lên thêm một đoạn, rồi đột nhiên trầm giọng nói:
“Gia Gia, trảo tác hôm nay dùng quá nhiều, sắp không chịu nổi rồi.”

Thẩm Gia Gia vừa mừng vừa lo, tưởng đâu sắp thoát nạn, nay nghe vậy chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang:
“Hả? Vậy… chàng thả ta ra mau!”

“Không được. Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng.”

“Thừa Phong, chàng mau thả ta ra! Mau thả ta ra đi…”

Tạ Thừa Phong siết nàng trong lòng, lại trèo lên thêm đoạn nữa, rồi thấp giọng:
“Gia Gia, đừng quên ta.”

Dứt lời, chàng gom hết sức lực, hất nàng lên cao.

Phùng Giáp phản ứng cực nhanh, vươn tay đón lấy nàng.

Thẩm Gia Gia vùng khỏi tay hắn, điên cuồng bò tới mép vực, Phùng Giáp vội vàng kéo lại:
“Cô nương bình tĩnh!”

Nàng nằm rạp trên bờ đá, nhìn thấy Tạ Thừa Phong — vì cú ném vừa rồi quá mạnh, trảo tác rốt cuộc cũng đứt đoạn.

Chàng đối diện với nàng, đang rơi vào vực sâu.

Thẩm Gia Gia khóc đến tan nát cõi lòng, còn chàng, vẫn cố nở một nụ cười dịu dàng, như muốn vỗ về nàng lần cuối cùng…
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 39: Chân tướng



Phùng Giáp sợ Thẩm nương tử nhất thời xúc động mà nhảy xuống theo, bèn vội ngăn lại, nói:
“Thẩm nương tử, vừa rồi Hà Tứ cũng đã rơi xuống vực, chẳng rõ lũ tặc kia còn bố trí bao nhiêu cạm bẫy. Lúc này chi bằng tạm thời lui về Thạch Môn huyện trước thì hơn.”

Thẩm Gia Gia vừa lau nước mắt vừa nói:
“Ngươi nói đúng! Chúng ta mau đến nha môn tìm người cứu hộ!”

Phùng Giáp gật đầu, trong lòng lại không khỏi thở dài: nơi cao như thế mà rơi xuống, chỉ e là thập tử vô sinh.

Hai người gấp rút xuống núi, may sao dọc đường không gặp thêm nguy hiểm, đến chiều thì đến nơi. Huyện lệnh nghe tin có người mang công văn từ Lại bộ tới, lập tức buông bỏ công việc trong tay để nghênh đón. Ban đầu còn định khoản đãi cho tử tế, mong chờ đây là cơ hội thăng quan phát tài. Nào ngờ khi vừa thấy hai vị “quý nhân” nhếch nhác tả tơi, lại nghe bọn họ thuật lại hành trình gian nan, huyện lệnh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, vội điều một đội bộ khoái để Thẩm Gia Gia sai khiến.

Thẩm Gia Gia dẫn người quay lại nơi đoạn cầu bị phá. Dưới đáy vực nguyên lai là một dòng sông chảy xiết, nước lạnh thấu xương. Nàng chỉ cây cầu mà Tạ Thừa Phong cùng Hà Tứ rơi xuống, có thể họ đã rơi xuống sông, như vậy may ra còn một tia hy vọng sống. Nhưng cho dù là rơi xuống nước, nếu không kịp thời cứu vớt, chỉ sợ cũng sẽ bị hàn khí đông cứng mà mất mạng.

Bởi vậy—"sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Chúng nhân lần theo hai bên bờ sông mà tìm kiếm. Đến hoàng hôn, Thẩm Gia Gia chợt nghe thấy bên bờ đối diện có người lớn tiếng hô:
“Tìm thấy rồi!”

Họ đã tìm thấy thi thể của Hà Tứ.

Sau khi xác nhận là Hà Tứ thật, Thẩm Gia Gia chỉ nói một câu:
“Tiếp tục tìm.”

Gương mặt nàng trắng bệch đến dọa người, không rõ là vì lạnh hay vì lo lắng. Phùng Giáp nhìn mà lòng đầy xót xa. Hắn trèo lên điểm cao, đảo mắt bốn phía, muốn tìm xem gần đây có thôn xóm nào không. Đêm xuống khí lạnh thêm sâu, nếu Thẩm nương tử không chịu rời đi, thì phải kiếm chút gì đó giữ ấm cho nàng.

Đang ngó quanh, Phùng Giáp bỗng phát hiện có một người nấp sau tảng đá, nhìn về phía bọn họ. Người ấy mặt mày vàng vọt, hình dung co ro, sau lưng vác một bó củi. Phùng Giáp cảnh giác đặt tay lên chuôi đao, người kia thấy vậy sợ hãi vội từ sau đá chui ra, cúi đầu vái rối rít:
“Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!”

Không kịp phòng bị khiến mấy bộ khoái hoảng cả lên.

Thẩm Gia Gia thấy có người dân, lập tức sinh hy vọng, liền lên tiếng hỏi:
“Ngươi đừng sợ, bọn ta là người tốt. Xin hỏi gần đây ngươi có gặp người nào không? Dù là trên đất hay dưới nước, sống hay đã chết đều được.”

“À? Ta cũng không biết là sống hay chết… ta thấy Lão Nhị nhà họ La cõng hắn đi.”

“Hắn ở đâu? Người kia thế nào? La Nhị cõng hắn đi đâu?”

Hai mắt Thẩm Gia Gia sáng rực lên, vẻ như đã mất đi thần trí, dọa người kia lùi lại hai bước:
“Hắn… hắn mặc áo đỏ.”

“Đúng, chính là người mặc áo đỏ!”

“Lão Nhị nhà họ La nhặt hắn bên bờ sông, rồi cõng về nhà rồi.”

“Vậy phiền ngươi dẫn bọn ta đến nhà hắn.” Thẩm Gia Gia vội vàng nói, thấy người kia còn ngẩn người, nàng móc ra một túi tiền.

Phùng Giáp sợ nàng ra tay quá trớn, liền giữ tay nàng lại, rồi lấy một miếng bạc vụn đưa cho người kia:
“Chuyện thành, sẽ có trọng thưởng.”

Thẩm Gia Gia thấy Tạ Thừa Phong lần nữa, thì hắn đã thay y phục, mặc áo ngắn sạch sẽ, tóc xõa sau lưng, đang ngồi bên giường uống canh gừng. Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn đậu nhỏ, ngoài cửa sổ mấy đứa trẻ đang hò hét:
“Đồ câm lớn! Đồ câm lớn!”

Tên thợ săn họ La giả vờ lấy đế giày đuổi đi:
“Cút! Biến!”

Tạ Thừa Phong trán có một mảng bầm xanh, thấy Thẩm Gia Gia đến, liền mỉm cười với nàng, ánh mắt như muốn nói: ta biết nàng sẽ tới.

Nước mắt Thẩm Gia Gia cuối cùng cũng không kìm được, òa khóc bước tới.

La Nhị hỏi:
“Hắn là người nhà của cô nương à?”

Thẩm Gia Gia không trả lời.

Tạ Thừa Phong chỉ vào nàng, rồi lại chỉ vào mình, sau đó hai ngón cái chạm nhau.

Thẩm Gia Gia lập tức cảm thấy kỳ lạ:
“Thừa Phong… chàng… không nói được nữa sao?”

Tạ Thừa Phong cúi đầu.

“Sao lại thành ra thế này...”

Phùng Giáp bên cạnh lên tiếng trấn an:
“Thẩm Nương tử, công tử hẳn là do đầu va phải v*t c*ng, nên tạm thời mất tiếng, sau này tìm đại phu khám kỹ, có lẽ sẽ khỏi.”

Thẩm Gia Gia vừa đau lòng vừa tự trách, lau nước mắt, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ moi ra kẻ đó, đem ra pháp luật trị tội!”

Tạ Thừa Phong mỉm cười nhìn nàng, không thành tiếng mà đáp: ta đợi nàng.

Chúng bộ khoái đã mệt nhoài, đề nghị nghỉ lại tại thôn sơn này một đêm, mai sẽ xuống núi. Nhưng Phùng Giáp nói:
“Chậm ắt sinh biến. Tên tặc kia tâm địa hiểm độc, giờ hắn không phòng bị, ta trở lại Thạch Môn huyện sẽ an toàn hơn. Bằng không đợi đến ngày mai, chẳng biết hắn có quay lại hay không.”

“Nhưng nếu trên đường gặp phải dã thú thì sao?”

Phùng Giáp vỗ vỗ đao bên hông:
“Vậy thì chư vị tối nay có thịt ăn rồi.”

Thế là đoàn người lập tức hạ sơn trong đêm. Phùng Giáp ban đầu còn muốn cõng Tạ Thừa Phong, nhưng người sau ngoài đầu bị va đập thì thân thể chỉ bị thương nhẹ, nên cùng mọi người tự mình đi bộ trở về. Về đến nha môn, lập tức mời đại phu chẩn trị cho Tạ Thừa Phong, kết luận cũng như lời Phùng Giáp: đầu bị va đập, tạm thời mất tiếng.

Huyện lệnh lo sợ lại xảy ra đại sự, mũ ô sa khó giữ, bèn tăng cường nhân thủ tuần tra trong ngoài nha môn. Hôm ấy, một ngày đối với Thẩm Gia Gia mà nói, lòng dạ rối ren, bi hoan lẫn lộn. Đêm đến, ác mộng chẳng dứt. Trong mộng, nàng thấy một thi thể trôi trên sông, ai nấy đều nói là Hà Tứ, nhưng khi nàng lật mặt thi thể nhìn kỹ, lại là Tạ Thừa Phong! Nàng òa lên khóc, gào gọi tên chàng.

Giữa cơn mộng mị, tay nàng bị ai đó nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp truyền sang, bên tai dường như có tiếng người khẽ gọi:
“Gia Gia chớ sợ, ta ở đây.”

Mông lung thực hư, mộng mơ hay tỉnh táo, nàng chẳng rõ nữa.

Sáng sớm hôm sau, huyện lệnh mời y giả y thuật cao minh nhất toàn huyện đến trị liệu cho Tạ Thừa Phong, tiện thể xem xét các người khác có nhiễm phong hàn chi khí chăng. Y giả ấy là một nữ lang, họ Đồng tên Gia Duyệt, nổi danh xa gần, thường có người vượt ngàn dặm cầu y.

Thẩm Gia Gia thấy Đồng y nữ dùng lụa trắng che mặt, khí chất lạnh lùng, thanh âm tựa tiếng ngọc va chạm, liền biết không phải hạng thường nhân.

Dùng xong điểm tâm, Thẩm Gia Gia đến thăm Tạ Thừa Phong, nói:
“Hôm nay ta định đến mộ Khô nương thăm xem.”
Ban đầu nàng định hỏi chàng có muốn đi cùng chăng, nhưng thấy sắc mặt chàng tái nhợt, thần thái mỏi mệt, bèn đổi lời:
“Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Trên đường, nàng cùng lão bộ khoái trò chuyện, dò hỏi mọi sự liên quan đến Khô nương.

Khô nương tính tình kỳ quái, hành tung thần bí, sống không thân thích, chẳng kết giao bằng hữu, chỉ biết một mình dựng lều dưới chân núi Ưng Chuỷ sơn mà ở.

Ưng Chuỷ sơn do đỉnh núi hình như mỏ chim ưng mà thành danh. Núi ấy âm khí nặng, thường có rắn rết độc vật lui tới, từng chết người nên dân quanh chẳng ai dám bén mảng. Qua Ưng Chuỷ sơn là đến Đại Triều sơn, trên đó có một đạo quán tên là Đại Triều sơn sư phủ, dân địa phương thường gọi tắt là Thiên sư phủ.

Thẩm Gia Gia nghe đến hai chữ “đạo quán”, mày bất giác nhíu lại.

“Nàng ta chết như thế nào?”

“Chết bất đắc kỳ tử, nguyên do không rõ. Mà người giỏi khám nghiệm nhất toàn huyện cũng chính là Khô nương.”

Sau khi Khô nương mất, đồng liêu trong nha môn gom góp tiền mai táng nàng, song ai nấy đều kiêng kị, chưa từng đến căn lều dưới núi của nàng ta.

Trong lòng Thẩm Gia Gia dâng lên một cảm giác, dường như sự thật đã ở ngay gần lắm rồi.

Mộ phần của Khô nương chẳng ai tế bái, cỏ dại um tùm. Mấy bộ khoái xắn tay áo đào đất, một chốc sau liền chạm đến phiến đá phong mộ.

Cách mai táng cũng thường thấy, dùng gạch mộ xây thành huyệt thất dài độ một trượng, rộng bảy thước. Quan tài hạ táng xong thì dùng đá lớn đậy lên, sau đó mới đắp đất.

Khi nhấc phiến đá, trong huyệt lộ ra quan tài.

Bộ khoái chưa vội mở nắp mà trước hết cầu khấn vài lời, rồi mới động thủ.

Vừa mở nắp quan tài, mùi tử khí xộc thẳng lên, ai nấy bịt mũi nhăn mặt.

Lão bộ khoái nhìn kỹ, bỗng kêu thất thanh.

Mọi người vội vàng thò đầu nhìn vào, thì thấy trong quan tài nào có thi thể Khô nương, chỉ có một con nai chết, đã mục rữa đến chẳng còn hình dạng.

Một bộ khoái trố mắt hỏi:
“Thẩm nương tử, đây là chuyện gì? Khô nương chẳng phải… nàng ta chưa chết sao?”

Thẩm Gia Gia không đáp, đi tới bên quan tài, cắn răng kìm nén ghê tởm mà lật thi thể con nai lên xem xét.

Nàng lại kiểm tra toàn bộ huyệt thất và quan tài, không bỏ sót ngóc ngách nào.

Cuối cùng, ánh mắt nàng rơi xuống mặt dưới phiến đá phong mộ.

Mặt đá có một vệt đen, không rõ ràng lắm. Nàng lấy ngón tay cạo nhẹ, đưa lên mũi ngửi.

Sắc mặt nàng biến đổi mấy lần, cuối cùng trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Phùng Giáp chau mày:
“Nương tử…”

Thẩm Gia Gia:
“Phùng đại ca, ta muốn nhờ huynh một việc.”

Phùng Giáp được người dìu về.

Chân huynh ấy dính phải bẫy thú, máu me đầm đìa, thảm không nỡ nhìn.

Huyện lệnh thấy thế chỉ biết kêu trời, mấy vị quý nhân này e là khắc mạng với ông ta rồi, người này chưa xong, người kia lại xảy chuyện, chẳng lẽ số ông ta thật sự sắp bị giáng chức hay sao?

Thẩm Gia Gia mắt đỏ hoe đến tìm Tạ Thừa Phong, thấp giọng nói:
“Kỳ thực là Phùng đại ca vì cứu ta mới bị thương. Trước là ngươi, nay lại đến huynh ấy… ta thật chẳng khác gì sao chổi.”

Tạ Thừa Phong đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng an ủi.

Thẩm Gia Gia khẽ đỏ mặt, nhỏ giọng lắp bắp:
“Ta… ta còn phải ra ngoài một chuyến, muốn đến xem chỗ ở của Khô nương, rồi ghé Thiên sư phủ dò la một phen.”

Hắn cầm tay nàng, viết trong lòng bàn tay:
“Ta đi cùng.”

Thẩm Gia Gia lắc đầu:
“Chàng hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Tạ Thừa Phong lại viết:
“Ta đi cùng.”

Phùng Giáp bị thương nơi chân, không tiện đồng hành, Thẩm Gia Gia bèn dẫn theo mấy bộ khoái lên núi Ưng Chuỷ sơn.

Đồn đại về Ưng Chuỷ sơn quá mức rùng rợn, lúc đào mộ thì còn dám xắn tay, nay lên núi ai nấy đều như lâm đại địch.

Căn lều cỏ của Khô nương lâu ngày chẳng ai tu sửa, đã thành phế tích.

Thẩm Gia Gia lục tìm khắp nơi mà chẳng thu hoạch được gì, không khỏi sinh lòng thất vọng.

Tạ Thừa Phong kéo tay nàng, chỉ về phía bên kia núi Ưng Chuỷ sơn.

Ý chàng là: đi Thiên sư phủ xem thử.

Cả bọn men theo đường mòn vượt núi mà đi.

Vừa qua khỏi đỉnh, liền thấy từ phía Thiên sư phủ có mấy người lảo đảo chạy xuống, vừa chạy vừa hô:
“Giết người! Có người chết!!!”

Mọi người vội chạy tới, hỏi:
“Sao lại thế?”

“Khiếp quá… Thiên sư phủ, Thiên sư phủ… đều chết cả rồi, chết cả rồi, a a a!”

Bộ khoái mặt mày biến sắc, rút đao lao lên núi.

Một người cẩn thận trong nhóm kéo mấy kẻ vừa chạy trốn lại, dẫn về nha môn vì họ là nhân chứng.

Thẩm Gia Gia và Tạ Thừa Phong liếc nhìn nhau, cũng tức tốc đuổi theo.

Thiên sư phủ có tất thảy mười ba thi thể, bước đầu suy đoán đều trúng độc trong bữa trưa mà chết, tư thế tử vong giống hệt với cái chết của Dương phu nhân hôm nọ.

Vụ này chấn động kinh thiên, bộ khoái đều bận rộn điều tra, chẳng ai để tâm tới Thẩm Gia Gia và Tạ Thừa Phong.

Sợ làm hỏng hiện trường, Thẩm Gia Gia kéo Tạ Thừa Phong rời khỏi, nói:
“Đi, chúng ta ra ngoài một lát.”

Gió trên núi sắc lạnh như dao, quét qua mặt đau rát.

Thẩm Gia Gia vừa đi vừa nói:
“Trên lưng vác theo mười mấy mạng người, đêm xuống liệu còn yên giấc nổi chăng?”

Nàng bỗng quay đầu, nhìn Tạ Thừa Phong, nhẹ giọng cười:
“Vậy… cái chết mà ngươi chuẩn bị cho ta, là loại nào?”

Ánh mắt hắn lóe lên, thân hình khựng lại.

Thẩm Gia Gia nghiêng đầu, môi cong cong, giọng vẫn ôn hòa:
“Ta nên gọi ngươi là gì đây? Tạ đại lang sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back