Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây

Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 20: Một vò rượu thuốc



Vì người trong phủ Trưởng công chúa ai cũng muốn bắt được hắn, nên Tạ Thừa Phong phải trải qua không ít gian nan mới quay lại được nhà họ Thẩm. Lúc này trời cũng đã gần tối. Hắn vừa về đến thì tình cờ chạm mặt cha con nhà họ Thẩm mới từ ngoài về. Thẩm bộ đầu tinh thần mỏi mệt, lần này lại chẳng mắng hắn, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhấc chân vào cửa.

Tạ Thừa Phong lặng lẽ đậu lên vai Thẩm Gia Gia.

Hắn theo nàng vào phòng, lúc nàng đóng cửa lại, liền nghe thấy hắn dịu dàng hỏi:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Gia Gia kìm nén cả ngày, giờ phút này không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên má như hai dòng suối trong.

Tạ Thừa Phong thấy thế mà lòng đau như cắt.

Vừa khóc, Thẩm Gia Gia vừa nghẹn ngào kể lại đầu đuôi sự việc.

Thì ra hôm nay là sinh thần của phu nhân Dương thị – vợ của Chu Thị lang. Vì bà ta ưa ăn cua, nên lúc dùng bữa trưa, Chu nhị nương – mẫu thân nàng – đã làm một món gỏi cua. Lúc Dương phu nhân dùng món này, còn khen tay nghề của Chu nhị nương, nào ngờ ăn chưa xong đã đột ngột không nói được, tứ chi tê liệt, ngã lăn ra đất. Người dưới hoảng hốt chạy đến xem, phát hiện bà ta đã ngừng thở! Giờ thì tất cả những ai có liên quan đều bị giữ lại điều tra, mà Chu nhị nương bị tình nghi nặng nhất, đã bị nha môn bắt vào ngục. Vừa rồi Thẩm Gia Gia ra ngoài là để đưa quần áo và đồ ăn cho mẫu thân mình.

Tạ Thừa Phong nghi hoặc hỏi:
– Người liên quan thì nhiều, sao lại nói mẫu thân ngươi đáng nghi nhất?

– Người trong Chu phủ mang thức ăn cho chó mèo nếm thử từng món một, xác định món gỏi cua có độc, liền báo quan. Đại phu và pháp y nghe triệu chứng trước khi chết của Dương phu nhân, liền cùng nếm thử món gỏi, cả hai đều cho là trúng độc ô đầu.

– Sao chỉ nếm một cái đã biết là ô đầu? Ô đầu có vị sao?

– Nghe nói là tê răng tê miệng.

Tạ Thừa Phong cũng từng nghe đến sự lợi hại của ô đầu. Loại thuốc này có thể trị bệnh, nhưng cũng là đại độc. Tuy nhiên, trong y quán thường dùng ô đầu đã chế biến – gọi là "thục ô" – độc tính nhẹ hơn nhiều so với ô đầu sống.

– Dù cho là trúng độc ô đầu, thì có liên quan gì đến mẫu thân ngươi?

Thẩm Gia Gia thở dài:
– Phụ thân ta thường bị thương trong lúc bắt tội phạm, mẫu thân ta ngâm ô đầu trong rượu để xoa bóp ngoài da cho ông ấy. Giờ bình rượu ấy bị quan phủ lục ra, xem như chứng cứ buộc tội.

– Sao lại thành ra thế này...

Thẩm Gia Gia gật đầu:
– Mẫu thân ta tính tình hiền lành, lại không giỏi ăn nói, chỉ sợ không thể phân trần được. Ta và phụ thân vì là người thân cận, nên cũng bị cấm không cho nhúng tay vào việc này. Ta thật không biết nên làm thế nào, Thừa Phong, ta phải làm sao đây... – nói rồi lại rơi nước mắt.

Tạ Thừa Phong đứng trên vai nàng, giơ cánh lên, vỗ vỗ lên gáy nàng an ủi:
– Ngươi... đừng lo, còn có ta đây.

Thẩm Gia Gia khóc không thành tiếng.

Tạ Thừa Phong dịu dàng chưa từng có trong đời, nói:
– Ngươi quên rồi à? Ta có thể nghe lén vách tường. Ngươi bảo ta đi nghe ai, ta lập tức đi.

Vì chuyện liên quan đến mẫu thân mình, đầu óc Thẩm Gia Gia đã rối loạn, nàng lắc đầu:
– Giờ ta chẳng có đầu mối nào cả...

– Nhà ngươi còn giữ rượu ngâm ô đầu không?

– Còn một vò, vốn ngâm hai vò, bị quan phủ lấy mất một.

– Mang ra xem thử? Dù sao giờ cũng rảnh rỗi.

Thẩm Gia Gia nghĩ cũng đúng, ngồi khóc mãi cũng chẳng ích gì, chi bằng làm việc gì đó. Thế là nàng ra sau vườn, nơi bên cạnh chuồng bồ câu, khuân một vò nhỏ về, đặt lên bàn, mở niêm phong, rót ra nửa bát.

Rượu có màu vàng nhạt, hơi đục, ngửi ngoài mùi rượu còn có mùi cỏ ngai ngái.

Tạ Thừa Phong nhảy vòng quanh chén rượu, hỏi:
– Thứ này thật sự có thể giết người?

– Ô đầu sống đúng là đại độc.

Bất ngờ, Tạ Thừa Phong cúi đầu uống một ngụm.

Thẩm Gia Gia hoảng hốt:
– Ngươi làm gì vậy? Có độc đó, mau nhổ ra! – nàng vội túm lấy hắn mà lắc – Mau nhổ!

Tạ Thừa Phong bất đắc dĩ:
– Nhổ rồi, thả ta xuống đi, ngươi lắc nữa ta chết mất!

Thẩm Gia Gia buông hắn ra, hắn lắc mái lông dựng đứng trên đầu mà nói:
– Cái này là giả rồi? Rượu chẳng có gì tê, chỉ có vị rượu.

– Hả? – Thẩm Gia Gia vội dùng tay chấm một giọt nếm thử.

Tạ Thừa Phong hoảng hốt:
– Ngươi điên rồi à? Ta là mạng chim không sao, còn ngươi thì mau nhổ ra đi!

– Thật sự không tê... – Thẩm Gia Gia và Tạ Thừa Phong tròn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Tạ Thừa Phong bỗng lăn ra bàn:
– ¥#@%*#&!

Thẩm Gia Gia: ???

Cùng lúc đó, nàng cảm thấy đầu lưỡi bắt đầu tê dại, dường như không còn là của mình nữa. Nàng đẩy đẩy Tạ Thừa Phong, nói líu cả lưỡi:
– #%…&#@¥!

Thẩm bộ khoái nghe tiếng ồn ào trong phòng con gái, cảm thấy lo lắng, gõ cửa hỏi:
– Tam nương, con đang làm gì đó? Không sao chứ? Tam nương?

Gọi mãi không thấy đáp, ông liền đẩy cửa bước vào.

Sau đó ông nhìn thấy con gái và con vẹt trừng mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau ríu ra ríu rít nói cái thứ gì ông hoàn toàn không hiểu nổi.

Thẩm bộ khoái: ???!!!

Chim học người nói đã quá mức rồi, người còn học chim nói là thế nào nữa?!
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 21: Thử nghiệm



Thẩm bổ khoái bước vào phòng của nữ nhi, thấy trên bàn có đặt vò rượu và chén rượu, tức thì hiểu ra ngay sự tình, vừa giận vừa lo, chỉ vào Thẩm Gia Gia mắng rằng:

“Tam nương! Con sao lại vô độ như vậy, thứ rượu này có thể tùy tiện uống sao?! Mau theo ta đến y quán!”

Thẩm Gia Gia vội vã xua tay, múc bát nước chạy ra sân súc miệng, sau lại mang về một bát nước nữa, đặt trước mặt Tạ Thừa Phong, nâng đầu hắn lên để hắn súc miệng.

Lăn qua lăn lại một hồi, đầu lưỡi cũng dần hồi phục cảm giác. Thẩm Gia Gia nói với phụ thân:

“Phụ thân, người hãy yên tâm. Con chỉ điểm chút lên đầu lưỡi, chưa thật sự uống vào bụng.”

“Ngụy biện! Trịnh ngỗ tác cũng chỉ điểm một chút trên đầu lưỡi, sao ông ấy lại chẳng phản ứng dữ dội như con?!”

Thẩm Gia Gia bỗng ngẩng đầu nhìn phụ thân.

Thẩm bổ khoái sững lại.

“Phụ thân, chuyện Trịnh ngỗ tác nghiệm độc, người tận mắt nhìn thấy ư?”

“Phải, ta tận mắt thấy! Hắn nếm chút ít, rồi nhổ ra súc miệng. Sau đó lời nói vẫn rõ ràng, không có lảm nhảm chim muông gì cả.” Thẩm bổ khoái nói đến đây, càng lúc càng cảm thấy kỳ quặc.

“Phụ thân, chúng ta đến phủ quân!”

Quan phủ đã bãi đường, lúc này đến tìm phủ quân có phần bất tiện. Thế nhưng nhà giam âm u ẩm thấp, côn trùng rắn rết đầy rẫy, đâu phải nơi người ở được. Thẩm bổ khoái lo thê tử chịu không nổi, đành chẳng quản lễ nghi, gật đầu nói:

“Được! Ngoài trời có gió, nhớ mặc thêm áo. Ta đi lấy đao.” Dứt lời liền quay về phòng mình.

Thẩm Gia Gia khoác thêm áo choàng, đưa tay vuốt đầu Tạ Thừa Phong, dịu dàng nói:

“Ta ra ngoài một lát, sẽ sớm quay về.”

Vừa bước một bước, bỗng cảm thấy bị thứ gì níu lại. Quay đầu nhìn, thấy là Tạ Thừa Phong đang cào vào tay áo nàng.

Hắn tuy đã súc miệng, nhưng chưa hồi phục hoàn toàn, lúc này toàn thân vô lực nằm bẹp trên bàn, chỉ có một móng vuốt còn cố chấp bám lấy tay áo nàng, trông đáng thương không tả xiết.

Thẩm Gia Gia mềm lòng, định mang hắn theo. Vừa định ôm hắn vào lòng thì chợt nhớ trong thân chim này là một nam tử. Nàng mặt đỏ bừng, vội kiếm cái giỏ để đặt hắn vào.

Tạ Thừa Phong nằm trong giỏ, lầm bầm:

“Thẹn cái gì chứ.”

Thẩm Gia Gia giả như không nghe thấy.



Cha con nhà họ Thẩm đến nha môn trong cơn gấp rút. Lúc ấy, phủ doãn vừa dùng cơm xong, nghe báo có cha con họ Thẩm đến xin diện kiến, vì có ấn tượng rất tốt với Thẩm tam nương nên cho người dẫn vào.

Vừa vào cửa, phủ doãn đã nghiêm mặt:

“Các ngươi nếu tới cầu tình thì miễn đi.”

Thẩm bổ khoái vội vàng đáp:

“Tiểu nhân không dám cầu tình. Lần này đến là bởi án tình có chuyển biến trọng đại, xin phủ quân cho gọi Trịnh ngỗ tác đến.”

“Ta muốn xem hai ngươi đang giở trò gì.” Phủ doãn nói rồi bảo người đi gọi Trịnh ngỗ tác.

Nhà Trịnh ngỗ tác gần phủ nha, chẳng mấy chốc đã đến.

Thẩm Gia Gia hỏi:

“Trịnh ngỗ tác, lúc ông nếm món cua sống đó, là lập tức cảm thấy tê lưỡi sao?”

“Phải, thì sao?”

“Vậy là đúng rồi. Phủ quân có biết chăng,” nàng quay sang phủ doãn, “món cua sống mẫu thân con làm là đem tiêu hoa, hạt tiêu xay nhuyễn, hành hoa thái nhỏ, dùng dầu hương nấu lửa nhỏ cho chín, để nguội rồi trộn muối dấm, đem ướp với thịt cua sống.”

Phủ doãn nghe mà cổ họng nuốt khan một cái, hỏi:

“Vậy thì sao?”

“Cho nên, vị tê mà Trịnh ngỗ tác cảm nhận được, hẳn là từ tiêu hoa mà ra. Chỉ vì trạng thái tử vong của Dương phu nhân giống với trúng độc ô đầu, nên mọi người mới hồ đồ mà cho rằng là do ô đầu.”

Trịnh ngỗ tác nghe vậy liền tức:

“Tiểu nha đầu, con nhỏ như vậy mà nói bậy bạ gì đó!”

“Vậy Trịnh ngỗ tác đã từng nếm qua ô đầu sống chưa?”

“Ta… Ai lại rảnh mà nếm thứ đó! Ngươi nếm qua chắc?”

“Phải, ta nếm rồi.”

“...” Trịnh ngỗ tác không ngờ nàng dám nói vậy, ngây người nhìn nàng.

“Ô đầu sống không có vị, phải một lúc sau mới thấy tê, rồi lưỡi cứng đơ, không nói nổi lời nào. Nếu không tin, vò rượu ngâm ô đầu tìm thấy tại nhà ta hiện đang ở nha môn, ngài thử nếm xem.”

Trịnh ngỗ tác thấy nàng nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ. Vị tê của ô đầu, tuy trong sách y đều ghi lại, sư phụ cũng truyền miệng, nhưng cụ thể thế nào thì sách và người đều chẳng nói kỹ. Muốn biết rõ, chỉ có tự thân thử nghiệm.

Nghĩ vậy, Trịnh ngỗ tác gật đầu:

“Nếu thế, phủ quân, ta nguyện thử một phen.”

Phủ doãn càng thấy thú vị, liền cho người mang vò rượu tới. Quá trình nếm thử và hậu quả của Trịnh ngỗ tác giống hệt như Thẩm Gia Gia. Đợi hắn nghỉ ngơi xong, nói năng rõ ràng lại được, liền đỏ mặt thưa:

“Phủ quân, vị tê của món cua sống quả thật không giống với rượu ngâm ô đầu. Dương phu nhân không phải trúng độc ô đầu.”

“Ồ? Vậy là trúng độc gì?”

“Cái này… tạm thời chưa rõ.”

“Nếu vậy,” phủ doãn ngừng một lát, thấy ánh mắt Thẩm Gia Gia tha thiết nhìn mình, cố nén cười nói, “Chu nương tử không cần bị giam nữa. Nhưng nàng vẫn còn nghi ngờ, nên hãy tạm giữ tại phủ nha, có người trông coi.”

Thật ra phủ doãn cũng chẳng tin Chu nhị nương tử lại đi sát hại Dương thị. Giết người, chẳng qua là vì tài, vì thù, vì tình. Mà ba thứ này, Chu nhị nương tử đều không vướng, không có động cơ giết người.



Khi Thẩm Gia Gia trở về nhà, Tạ Thừa Phong đã hồi phục.

Nàng nằm bên bàn, chống cằm nhìn hắn, mắt sáng rỡ.

Tạ Thừa Phong bị nàng nhìn đến ngứa cả người, bèn hỏi:

“Nhìn gì vậy?”

“Cảm tạ ngươi.” Thẩm Gia Gia cười nói.

Nếu là trước đây, lúc này Thẩm Gia Gia nhất định sẽ hôn lên hắn một cái. Ay…
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 22: Quan sát



Quan phủ trên dưới đều đem những người từng tiếp xúc với món cua sống kia nhốt lại tra hỏi suốt một đêm, rốt cuộc vẫn không tìm ra manh mối nào.

Sáng hôm sau, khi Phủ doãn nghe báo kết quả, liền lắc đầu thở dài:
“Bọn ngu dốt!”

Lý Tứ bổ khoái không dám cãi lời.

Phủ doãn nghĩ thầm: án mạng dẫu gì cũng không phải chuyện nhỏ, huống hồ người chết lại là phu nhân của Chu Thị lang. Nghĩ vậy, ông bất đắc dĩ nói:
“Ngươi đến mời Thẩm bổ khoái trở lại, cứ nói bản quan tin tưởng phẩm hạnh phu thê bọn họ, cho phép họ tiếp tục điều tra vụ án này. Ngoài ra...” – ông hít sâu một hơi, nén lại vẻ ngượng ngùng trong lòng – “nếu có ai có thể trợ giúp việc điều tra, cũng có thể đưa theo.”

Lý Tứ vâng lệnh, lập tức chạy đến nhà họ Thẩm, chuyển lời y như nguyên văn.

Thẩm bổ khoái rất biết thời biết thế, liền đưa luôn cả Thẩm Gia Gia theo.

Ba người cùng đến Chu phủ. Trên đường đi, Thẩm bổ khoái hỏi tình hình vụ án, Lý Tứ nhớ lại thái độ của Phủ doãn, cảm thấy oan uổng, không nhịn được mà phân trần trước mặt cha con họ Thẩm:
“Dương phu nhân thường ngày chỉ là có chút keo kiệt, khấu trừ ít lương tháng, chứ không kết thù kết oán gì với ai, tất cả những người có điều kiện ra tay đều không có động cơ giết người. Hơn nữa, bọn ta đã lục tung nhà bếp Chu phủ từ trên xuống dưới mà không tìm ra dấu vết độc dược nào, mọi nguyên liệu lẫn dụng cụ đều sạch sẽ. Cái thứ độc kia như thể từ trên trời rơi xuống, thật quái lạ! Thẩm huynh nói thử xem, vụ án này điều tra kiểu gì cho được?!”

Thẩm bổ khoái vội an ủi.

Lý Tứ thấy Thẩm Gia Gia đang xoa cằm trầm tư, bèn hỏi:
“Thẩm tam nương, cô thấy thế nào?” – nghĩ tới việc Phủ quân rất coi trọng cô nương này, giọng điệu của Lý Tứ không khỏi mang theo chút ghen tỵ ngầm mà chính y cũng không nhận ra.

Thẩm Gia Gia đáp:
“Theo phản ứng khi Dương phu nhân ăn cua sống, thuốc này hẳn là không có mùi vị gì đặc biệt. Ta nghĩ không ra, trên đời này ngoài thạch tín ra, còn thứ thuốc nào vừa không mùi lại độc đến thế?”

Lý Tứ gật gù:
“Phải đấy!”

Thẩm Gia Gia lại hỏi:
“Đại phu nói sao? À phải rồi, đại phu biết là không phải ô đầu rồi chứ?”

“Biết rồi, nhưng cũng không đoán ra là thứ gì. Đại phu nói, nếu bà ấy ăn cá nóc thì còn hiểu được, ăn cua thì cùng lắm bị nổi mẩn, không đến mức mất mạng.”

Thẩm Gia Gia lắc đầu:
“Dương phu nhân không đến mức nhầm cua với cá nóc chứ.”

Lý Tứ tặc lưỡi:
“Ta thấy vụ án này, khó rồi.”

Thẩm Gia Gia chợt nhớ một điều, hỏi:
“Hôm qua chẳng phải là sinh thần của Dương phu nhân sao, món cua sống ấy ngoài bà ta ra còn ai đụng vào không?”

“Nói ra cũng lạ, bà ta tính tình keo kiệt, sinh thần không phải năm chẵn nên cũng không làm tiệc linh đình, chỉ định tối nay đãi tiệc gia đình nho nhỏ thôi. Thành thử bữa trưa bà ấy ăn một mình.”

“Có con cái không?”

“Một nhi một nữ. Nhi tử trưa qua ra ngoài mua đồ, nữ nhi thì đang bàn chuyện hôn sự, suốt ngày đóng cửa không ra.”

Thẩm Gia Gia gật đầu, khẽ cảm thán:
“Nhà đại hộ quả là gia phong nghiêm ngặt.”

Lúc này, Tạ Thừa Phong đứng trên vai nàng nãy giờ im lặng bỗng nhẹ giọng nói:
“Cũng không hẳn. Nhà ta thì chẳng câu nệ mấy thứ lễ nghi đó, sống tự tại lắm.”

Thẩm Gia Gia quay đầu hỏi tiếp Lý Tứ việc khác, khiến Tạ Thừa Phong thấy nàng hoàn toàn không bận tâm tới lời mình, bất giác thở dài.

——

Đến Chu phủ, Thẩm Gia Gia nói muốn xem nhà bếp, Lý Tứ liền gọi một nữ đầu bếp cùng một tiểu nha đầu nhóm bếp đi cùng. Ngoài Chu Nhị nương tử đang bị tạm giam ở nha môn, những người còn lại có liên quan đều bị giữ lại trong phủ, có người canh chừng. Hiện tại, nhà bếp Chu phủ đã ngừng sử dụng, mọi ăn uống đều mua từ ngoài.

Tiểu nha đầu kia chưa đến mười tuổi, tóc hoe vàng thưa thớt, lúc này đang uể oải ngáp dài. Thẩm Gia Gia có chút áy náy khi đột ngột gọi người tới, bèn dịu giọng hỏi:
“Muội tối qua không ngủ ngon à?”

“Ừm… Không được ngủ, bị hỏi suốt cả đêm.”

Nữ đầu bếp là người khéo ứng xử, sợ các quan đầu không vui, vội mắng tiểu nha đầu:
“Con nha đầu vô ơn này, ngày nào cũng ngáp ngắn ngáp dài, có liên can gì đến các quan đầu chứ? Hôm qua đang nhóm lửa mà ngủ gật, cũng là quan đầu cho ngươi ngủ chắc?”

Tiểu nha đầu không dám hé miệng nữa.

Vài người đến nhà bếp. Thẩm Gia Gia từng tới mấy lần, nhưng đây là lần đầu nàng quan sát kỹ lưỡng. Mỗi khi nàng nhìn đến đâu, nữ đầu bếp đều lập tức giới thiệu nơi đó, rất nhiệt tình.

“Xin hỏi, cua dùng làm món cua sống là từ đâu đến?”

“Là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Dương phu nhân đem đến mừng thọ, cua rất to và tươi, lúc giết còn sống nhảy loạn cả lên, tuyệt không thể có vấn đề.”

“Còn gia vị…”

“Gia vị và nước đều dùng chung, không ai bị gì cả.”

“Bát đĩa đựng cua sống…”

“Chu nương tử là người sạch sẽ, sợ nhà bếp bụi bặm, mọi bát đĩa đều rửa nước sạch, lau khô bằng khăn sạch trước khi dùng.”

Nói đi nói lại, tóm lại là món ăn ấy trước khi rời khỏi nhà bếp tuyệt đối không có độc.

Thẩm Gia Gia gật đầu, không nói tin hay không tin. Ánh mắt nàng rơi vào hàng tủ lớn kê sát tường, nữ đầu bếp lập tức mở ra giới thiệu từng cái một. Bên trong toàn là dụng cụ: lò nhỏ, các loại ấm, nồi nấu món “bạt hà cung”… vân vân.

Thẩm Gia Gia chỉ vào hai hàng hộp cơm hỏi:
“Sao hộp đựng thức ăn lại có cái tròn, cái vuông?”

“Hộp tròn để đựng món nóng, hộp vuông đựng món lạnh.”

Quả nhiên nhà giàu có khác, thật cầu kỳ.

Thẩm Gia Gia lục soát hết từng ngóc ngách trong nhà bếp, đi ra ngoài, Thẩm bổ khoái hỏi nữ nhi:
“Có phát hiện gì không?”

Thẩm Gia Gia nhíu mày lắc đầu:
“Chẳng có đầu mối nào cả.”

Bên cạnh, Lý Tứ bỗng thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:
“Hay là cô hỏi mấy người khác thử xem?”

“Cũng được.”

Thẩm Gia Gia lần lượt hỏi từng người có liên quan hôm qua có gì bất thường không. Kết quả có người nói mơ thấy tuyết, có người bảo sáng sớm thức dậy thấy bồn chồn, có người lại bảo ra cửa gặp quạ đen.

Thẩm Gia Gia: “…”

Càng thêm rối rắm.
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 23: Thạch lựu



Lý Tứ thấy Thẩm Gia Gia có vẻ khó xử, bèn ở bên cạnh khuyên nhủ rằng:

“Tam nương chớ nên sốt ruột, xưa nay trong nha môn vẫn từng có không ít vụ án treo chưa giải quyết được. Như Trịnh bổ tác, đến cả đệ tử ruột của mình mất mạng mà cũng chẳng tra ra hung thủ. Có những vụ án, có thể phá được hay không, cũng là do số mạng vậy.”

Thẩm Gia Gia kinh hãi, hỏi:

“A! Lục lang xảy ra chuyện rồi ư?”

Lý Tứ cười đáp:

“Không phải Lục lang, là chuyện từ hai mươi năm trước rồi.”

Thẩm Gia Gia trong lòng mải nghĩ về món cua sống, cũng không để tâm câu chuyện xưa. Nàng bèn đề nghị được đi lại lộ trình hôm qua từ nhà bếp đến nơi ở của phu nhân Dương thị, Lý Tứ bèn làm người dẫn đường.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Thẩm Gia Gia hỏi:

“Hôm qua có ai lạ mặt ra vào nhà bếp chăng?”

Việc này trước đó nha môn đã hỏi rõ, Lý Tứ đáp:

“Ngoại trừ người mang cơm, thì không có ai khác vào.”

“Ngày thường nhà bếp có người canh giữ không?”

“Ban ngày thì có người, ban đêm thì khóa cửa. Mấy tiểu nha hoàn thay phiên nhau gác đêm tại phòng củi bên cạnh.”

“Tối hôm trước vụ án xảy ra, là ai trực đêm?”

“Chính là tiểu nha hoàn lúc nãy.”

Thẩm Gia Gia nhớ lại bộ dáng ngáp ngắn ngáp dài của tiểu nha hoàn kia, trong lòng có chút suy nghĩ. Nàng có thói quen, mỗi khi trầm tư thì lại cúi đầu, đang đi như thế, chợt Thẩm bổ khoái túm vai nàng kéo sang một bên.

“Tam nương, coi chừng đường!”

Thẩm Gia Gia ngẩng đầu, mới thấy suýt nữa đâm vào một cây lựu bên đường.

Ánh mắt nàng chuyển động, thấy dưới gốc cây lựu có một quả lựu đỏ tươi, nhìn vẫn còn nguyên vẹn, bỏ đi thì tiếc, bèn cúi người nhặt lấy.

Đúng lúc ấy, có người đi ngang qua — thì ra là tiểu công tử Chu Lạc của Chu phủ, cùng với tiểu đồng của y.

Chu Lạc hôm nay mặc áo vải thường sắc xám, sắc mặt tái đen, bởi mẫu thân y mới qua đời một cách bất thường. Trông thấy ba người Thẩm Gia Gia, đặc biệt là nàng, hắn ngạc nhiên:

“Ngươi sao lại ở đây?”

Lý Tứ vội vàng giải thích:

“Công tử, vị này là Thẩm tam nương, theo chúng tôi đến điều tra vụ án.”

Chu Lạc vốn dĩ tâm tình đã không tốt, nghe nói vậy, lại nhìn nữ tử trước mặt — vai có con vẹt, tay cầm quả lựu, trông thế nào cũng không giống người có thể phá án, bèn cười lạnh:

“Chẳng lẽ trong nha môn không còn ai hay sao, lại để một nữ tử đến thêm chuyện? Nếu các ngươi không phá được án, ta sẽ cho các ngươi biết tay!”

Thẩm Gia Gia khoanh tay, bật cười lạnh:

“Nếu chúng tôi phá được án, ngươi có chịu dâng trà bái tạ chăng?”

Lý Tứ giật mình hoảng hốt, liên tục ra hiệu cho Thẩm bổ khoái.

Chu Lạc từ nhỏ đã được người người nịnh bợ, nay bị một nữ tử dân thường mỉa mai như vậy, tức thì nổi giận. Hắn chỉ vào nàng, lạnh lùng nói:

“Được, được lắm! Ngươi cứ chờ đó!”

Thẩm Gia Gia quay mặt, khẽ trợn mắt, tỏ vẻ khinh thường.

Thẩm bổ khoái đứng bên chỉ còn biết thở dài. Ông hiểu quá rõ tính khí nữ nhi mình — người khác có thể làm gì cũng được, chỉ đừng có coi thường nàng. Một khi bị khinh rẻ, dù là thiên tử đến, nàng cũng không nể mặt.

Chu Lạc nhanh chóng bỏ đi. Lý Tứ thì đứng đó xuýt xoa vì vừa trải qua một phen kinh hãi, thấy Thẩm Gia Gia quả là to gan lớn mật.

Tạ Thừa Phong ghé vào tai nàng khẽ nói:

“Chờ ta trở lại hình người, ta nhất định đánh cho Chu Lạc một trận, thay nàng xả giận.”

Thẩm Gia Gia bật cười.

Tạ Thừa Phong nhìn nàng chăm chú, lại nói nhỏ:

“Nàng cười lên, thật đẹp.”

Mặt Thẩm Gia Gia khẽ ửng hồng.

Sau khi đi lại hết đoạn đường, Lý Tứ tâm tình cũng đã dịu lại, bèn hỏi:

“Tam nương, có phát hiện gì chăng?”

Thẩm Gia Gia không trả lời, chỉ nói:

“Ta muốn gặp lại đám người kia thêm một lần nữa.”

Ba người lại lần lượt thẩm vấn từng người. Thẩm Gia Gia cẩn thận lắng nghe họ thuật lại quá trình từ chế biến món ăn, bày biện ra đĩa, vận chuyển cho đến lúc dâng lên bàn.

Lý Tứ đã nghe mấy lượt, suýt nữa thì thuộc lòng.

“Hôm qua có gì khác thường? Ngoài chuyện nằm mộng, mắt giật... Hãy cố nhớ kỹ, bất cứ điều gì không giống ngày thường đều có thể nói.”

Một tiểu nha hoàn nghĩ mãi, thấy Thẩm Gia Gia cầm quả lựu trên tay, bèn nói:

“Hôm qua ta mang hộp cơm đi ngang qua cây lựu, thì bị một quả lựu rơi trúng đầu hộp, cái này... có tính là lạ không?”

“Hửm?”

“Không trúng ta, mà trúng hộp cơm...” nha hoàn vội nói thêm.

“Ngươi vừa nói gì?” Thẩm Gia Gia chồm dậy, nắm lấy tay nàng.

Tiểu nha hoàn hoảng hốt, lắp bắp:

“Ta... ta nói thật đó…”

“Ta biết. Vậy kể kỹ chuyện ấy cho ta nghe.”

“Là... quả lựu trên cây rơi xuống, trúng hộp cơm rồi rơi xuống đất. Ta sợ lỡ giờ cơm của phu nhân nên cũng không để ý.”

“Trúng vào chỗ nào của hộp?”

“Hình như là... nắp hộp?”

“Ngươi tận mắt thấy quả lựu rơi từ trên cây xuống?”

Tiểu nha hoàn thấy ánh mắt của Thẩm Gia Gia càng lúc càng sáng rỡ, bỗng dưng sinh lòng sợ hãi, đáp:

“Chuyện đó... thì không thấy. Nhưng ta đi qua dưới cây, quả lựu trúng hộp, nên chắc là vậy thôi?”

Thẩm Gia Gia lập tức kéo nàng đi:

“Phiền ngươi theo ta về nhà bếp một chuyến.”

Đến bếp, nàng bảo tiểu nha hoàn tìm lại hộp đựng cua sống hôm qua.

“Các viện có dùng chung hộp đựng thức ăn không? Có nhầm lẫn được không?”

Tiểu nha hoàn lắc đầu:

“Không. Mỗi viện có một bộ riêng. Phu nhân dùng hộp gỗ hoa lê khắc bát tiên quá hải, tuyệt không nhầm lẫn.”

Thẩm Gia Gia gật đầu. Sau khi tiễn nha hoàn đi, nàng mở nắp hộp ra, lấy khăn tay chậm rãi lau đáy mặt trong của nắp.

Thẩm bổ khoái bên cạnh hỏi:

“Tam nương, chẳng lẽ chiếc hộp này có vấn đề?”

Thẩm Gia Gia đáp:

“Tiểu nha hoàn đêm qua cứ buồn ngủ, là bởi trực đêm bị người dùng mê hương đánh ngất, rồi trộm chìa khóa nhà bếp. Kẻ đó lẻn vào, đã ra tay với chiếc hộp này — hắn bôi một lớp bột thuốc ẩm lên mặt trong nắp hộp. Đến trưa thuốc đã gần khô. Phụ thân, nếu có bột thuốc dính trên mặt gỗ, mà muốn cho nó rơi xuống thì phải làm sao?”

“Ờ... gõ vài cái?”

“Đúng vậy. Cho nên kẻ đó đã dùng quả lựu đập lên nắp hộp. Bột rơi xuống trộn vào món cua sống. Màu bột gần giống màu gỗ, nên chẳng ai phát hiện.” Thẩm Gia Gia vừa nói vừa giơ khăn tay lên: “Mọi người xem.”

Thẩm bổ khoái và Lý Tứ cùng nhìn, quả nhiên thấy trên khăn có lấm tấm bột màu nâu xám. Lật kỹ lại trong hộp, cũng còn sót lại chút ít, nhưng vì ít quá, lại giống màu gỗ, nên trước đó không ai thấy.

Lý Tứ không nhịn được hỏi:

“Vậy nếu quả lựu rơi trật chỗ thì sao?”

“Thì chỉ là không giết được người mà thôi. Không giết được, lần sau lại tìm cơ hội khác. Hung thủ từ đầu đến cuối không hề đụng vào món ăn, ẩn thân rất sâu, có giết được người hay không cũng đều có thể thoát thân dễ dàng.” Thẩm Gia Gia nói tới đây, bất giác thấy lạnh sống lưng.

Lý Tứ nhìn Thẩm bổ khoái, lại quay sang Thẩm Gia Gia, chợt lùi lại một bước, chắp tay thi lễ thật sâu:

“Thẩm tam nương, tại hạ tâm phục khẩu phục.”
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 24: Một môn bản lĩnh



Khi ấy, Thẩm Gia Gia dùng một bát nước rửa sạch hộp đựng thức ăn, sau đó Lý Tứ bắt một con chuột, thả vào bát nước kia. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, chuột liền lăn ra chết.

Thẩm bộ khoái thở dài:
"Án này hung thủ mưu tính sâu xa, thủ đoạn độc ác, tất hẳn là cùng Dương phu nhân kết oán đã lâu."

Lý Tứ gật đầu, tỏ ý đồng tình:
"Song, nếu nay hắn quyết sát nhân, tất trong phủ có việc lớn mới xảy ra."

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy phải tra xét kỹ những kẻ gần đây từng bị Dương phu nhân đắc tội. Nhưng phạm vi ấy, e phải mở rộng khắp toàn Chu phủ.

Dương phu nhân tính tình hòa ái, nhưng lại có thói quen khấu trừ tiền công hạ nhân. Mấy vị bộ khoái tra xét cẩn thận suốt hai ngày, phát hiện nàng mỗi ngày mỗi trừ, lâu ngày tích lũy, số tiền nàng giữ lại cũng chẳng phải ít. Xét ra, có đến năm sáu người miễn cưỡng có thể coi là có động cơ giết người.

Lại thêm gần đây, thiên kim tiểu thư trong phủ đương bàn chuyện hôn nhân. Tiểu thư tựa hồ chẳng ưng thuận mối nhân duyên này, từng cùng Dương phu nhân lời qua tiếng lại.

Ngoài ra, Chu tiểu lang quân trong phủ chẳng mấy siêng năng, lại tiêu tiền như nước, từng bị Dương phu nhân trách mắng không ít.

Thông thường, Thẩm bộ khoái vốn không đem nhi nữ trong nhà vào hàng nghi phạm. Nhưng nay mới xảy ra vụ án Tiền Đại sát phụ, khiến lòng người nghi kỵ. Nhìn đông lại ngó tây, ai ai cũng có thể là hung thủ.

Quả thật nan giải!

Khi phủ doãn triệu kiến hỏi han vụ án, bọn họ trình lên những manh mối đã tra được. Phủ doãn nghe xong, hiểu rõ điểm khó nhất của vụ án chính là thiếu chứng cứ. Dù có đối tượng bị tình nghi, nhưng không chứng cớ xác thực, chẳng thể định tội.

Phủ doãn trầm tư hồi lâu, đoạn hỏi Thẩm Gia Gia:
"Thẩm tam nương, theo ngươi, kẻ sát nhân là ai?"

Thẩm Gia Gia toan đáp, nhưng bỗng dừng lại. Nàng từng nghe qua nơi nha môn có nhiều hình cụ tra khảo, mà phủ quân nay hỏi như vậy, có phải định dùng hình ép cung? Nhưng nếu người nàng nghi là kẻ vô tội, lỡ phải chịu oan uổng thì sao?

Nghĩ vậy, nàng lắc đầu:
"Tiểu nữ cần suy nghĩ thêm."

Phủ doãn gật đầu, mắt nhìn nàng, cảm thấy hôm nay tam nương có điểm khác lạ. Ngẫm lại, bỗng chợt hiểu:
À, hôm nay nàng không mang theo con vẹt kia.

"Hôm nay sao không thấy con chim kia của ngươi đâu?"

"Nó bay đi chơi rồi."

Kỳ thực, Tạ Thừa Phong lúc này đang ẩn thân trong thân xác vẹt, len lỏi quanh Chu phủ để nghe lén.

Chàng nay đã quen thuộc từng ngóc ngách trong Chu phủ, mọi chuyện nghe được đều kể lại cho Thẩm Gia Gia. Hai người cùng nhau thì thầm bàn luận.

Chu phủ chẳng lo cho ăn uống, mỗi khi đói bụng, Tạ Thừa Phong phải bay về nhà họ Thẩm. Nơi này nay lại vô cùng an toàn, bởi mẫu thân chàng đã âm thầm phái người giám thị.

Tới chiều, Tạ Thừa Phong cảm thấy bụng trống rỗng, liền bay về. Vừa đáp xuống sân, đã nghe thấy trong phòng có tiếng người đối thoại. Chàng liền đậu trên bậu cửa sổ, nhìn vào.

Thì ra là cô cô của Thẩm Gia Gia nghe tin Chu nhị nương tử bị nha môn bắt, liền đến dò xét. Vừa vào nhà, biết Gia Gia vẫn còn ra vào công đường, thì chau mày dạy bảo một phen.

Thẩm Gia Gia nể nàng là trưởng bối, chẳng tranh cãi, chỉ mong nàng sớm rời đi.

Nào ngờ, cô cô thấy nàng không cãi lại, tưởng là sợ, liền được đà lấn tới, buông lời đe dọa:
"Nếu ngươi cứ như vậy, ắt không thể làm dâu nhà họ Từ chúng ta!"

Thẩm Gia Gia nghe đến đây đã cạn kiên nhẫn, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tạ Thừa Phong đang đậu ngoài cửa sổ, liền giơ tay chỉ vào con vẹt, cười lạnh nói:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Thấy không? Kia mới là trượng phu của ta!"

Cô cô giận tới run tay:
"Ngươi là thứ con nít không biết điều! Vô giáo dục! Mặt dày vô sỉ!"

Tạ Thừa Phong bèn đem ra bản lĩnh học được mấy hôm nay nơi đầu đường xó chợ, mở mỏ nói:
"Lão bất tử."

Cô cô trừng mắt, giận dữ:
"Ngươi nói gì?! Cái con súc sinh này?!"

"Lão bất tử."

"Xem ta không vặt lông mỏ ngươi!"

"Lão bất tử."

"A a a a a!!"

"Lão bất tử."

Cô cô cuối cùng cũng phát hiện đánh nhau với một con chim chẳng có phần thắng, tức giận bỏ đi.

Thẩm Gia Gia ngồi xuống ghế, chống trán cười khổ:
"Đa tạ ngươi."

Không nghe thấy Tạ Thừa Phong đáp, nàng lấy làm lạ, ngẩng đầu lên, liền thấy chàng đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Thẩm Gia Gia bỗng nhớ tới câu nói đùa lúc trước của mình, giờ nghĩ lại — thân xác kia tuy là vẹt, nhưng bên trong là một nam tử sống sờ sờ. Nhất thời nàng bối rối, cúi đầu nói:
"Ta vừa rồi chỉ là nói cho hả giận, ngươi… ngươi chớ để bụng."

"Muộn rồi," Tạ Thừa Phong đáp,
"Trong lòng ta… đã để bụng rồi.
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 25: Đánh liều một phen



Thẩm Gia Gia một hồi lâu chẳng để ý tới Tạ Thừa Phong. Hắn ngồi một mình nhấm nháp hạt dưa, uống nước, lòng có chút không yên. Thấy nàng cứ lạnh lùng như vậy, bèn lên tiếng:

“Ngươi không muốn biết ta hôm nay nghe ngóng được chuyện gì ư?”

Thẩm Gia Gia quả nhiên quay mặt lại, hỏi:

“A, chuyện gì?”

Tạ Thừa Phong liền đem những điều tai nghe mắt thấy kể hết một lượt: nào là nha hoàn cãi cọ, tiểu đồng đấu khẩu, vân vân… Nghe xong, trong đầu Thẩm Gia Gia như tơ vò rối rắm, thầm nghĩ: may thay hắn nhớ dai như thế.

Thẩm Gia Gia thở dài một tiếng.

Tạ Thừa Phong có phần thất vọng:

“Không hữu dụng ư? Tối nay ta lại lẻn vào thử xem.”

Thẩm Gia Gia lắc đầu:

“Dẫu đêm vắng người dễ lơ là cảnh giác, song hung thủ tâm tư kín đáo, e khó mà thốt ra điều gì sơ hở. Ngươi chớ đi nữa, đêm tối mịt mù, cẩn thận lạc đường.”

Tạ Thừa Phong “ừm” một tiếng, trong lòng dâng lên một cơn ấm áp.

Đến bữa tối, Thẩm Gia Gia làm món mì trộn. Thẩm bổ khoái ăn uống thô lỗ, vừa ăn vừa cùng nữ nhi bàn chuyện vụ án. Nhìn ý tứ quan phủ, e rằng nếu vài hôm nữa án chưa có manh mối, sẽ đem tất cả người khả nghi bắt về tra khảo.

Thẩm Gia Gia chau mày, lắc đầu không đồng tình. Chỉ tiếc, chuyện quan phủ xét xử, chẳng phải phận nữ nhi nàng có thể chen lời.

Ăn xong, nàng ngồi trước đèn ngẩn người, cứ cảm thấy vụ án này có một chi tiết nào đó nàng chưa nắm được.

Tạ Thừa Phong nhảy lên trước mặt nàng, nói:

“Ta nghĩ, chi bằng phái người lục soát toàn phủ một phen, biết đâu tìm được thuốc độc.”

Thẩm Gia Gia lắc đầu:

“Chu phủ to lớn dường ấy, hung thủ tùy ý giấu thuốc độc vào khe kẽ nào đó, e khó lòng tìm ra. Huống chi, có lẽ y đã vứt bỏ rồi.”

Tạ Thừa Phong khinh khỉnh:

“Thật ngây thơ.”

“Ồ?”

“Ta dẫu gì cũng coi như từng trải, xưa nay chưa từng thấy loại độc dược như vậy. Đủ biết thuốc này quý hiếm, người kia đã ác độc, át cũng keo kiệt, hẳn là tiếc không nỡ vứt.”

Thẩm Gia Gia nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dần rạng rỡ.

Ánh mắt kia khiến Tạ Thừa Phong thấy hứng khởi vô cùng. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu, chỏm lông dựng đứng trên đầu rung rung, ra chiều đắc ý:

“Ngươi tuy thông minh, nhưng chẳng hiểu lòng người.”

Thẩm Gia Gia chẳng giận, chỉ mỉm cười xoa đầu hắn:

“Ta đã có chủ ý rồi.”



Ngày hôm sau, phủ doãn đích thân tới Chu phủ bái phỏng Chu thị lang. Hai người sau một hồi đàm thoại chẳng vui vẻ gì, quay về ai nấy đều mang bụng tức giận. Trong phủ Chu lập tức đồn thổi khắp nơi:

“Nghe đâu người của quan phủ tìm được bột thuốc trong hộp thức ăn ở nhà bếp!”

“Gì cơ? Bột thuốc á?”

“Phải đấy! Bột thuốc! Phủ doãn mời ngự y am hiểu dược lý trong cung đến giám định, nói là đã rõ lai lịch thuốc ấy rồi, chỉ là ta nghe không tỏ tường. Nói chung triều đình đã hay biết. Nay lại đòi khám xét cả phủ!”

“Gì chứ? Lão gia đồng ý à? Cả viện của chúng ta cũng bị xét?”

“Không chịu! Nói Chu phủ rộng lớn, bao nữ quyến trong phủ, xét kỹ từng nơi chẳng phải khiến người ngoài chê cười ư? Phủ doãn không đấu lời được với lão gia, đành tức tối bỏ đi.”

“Thế là thôi à?”

“Không đâu! Phủ doãn tính tình cứng rắn, e chừng sắp viết tấu chương dâng vua. Lúc ấy, chẳng muốn khám cũng không được!”

“Hầy, việc ấy chẳng dính tới chúng ta. Tốt hơn hết là mau dọn dẹp y phục bẩn đi, đừng để quan phủ chê cười.”

“Ngươi bẩn thì có!”

“Ngươi mới bẩn!”

Thì thầm râm ran…



Thẩm Gia Gia ngồi trong hoa sảnh phủ nha, thong thả uống trà, ăn điểm tâm, còn bẻ vụn bánh cho vẹt trên vai ăn. Tư thái vô cùng ung dung.

Phủ doãn rất mến nàng phong độ trầm ổn. Ông nhấp một ngụm trà, hỏi:

“Thẩm tam nương, nay quan nha đã xuất động toàn bộ, canh phòng Chu phủ nghiêm ngặt. Theo cô, lần này có nắm chắc không?”

“Chuyện trên đời, làm gì có sự vẹn toàn. Đại nhân, kỳ thực lần này chúng ta chỉ là đánh cược. Cược hắn vì tiếc thuốc độc nên không vứt đi, cược hắn nay buộc phải vứt.”

Phủ doãn bật cười:

“Tiểu nha đầu thật khéo lanh lợi. Đã hứa hôn chưa? Ta có người cháu trai——”

“Khụ khụ khụ...” Thẩm Gia Gia bất ngờ sặc bánh, vội vàng uống trà, vỗ ngực, mặt đỏ bừng vì lúng túng.

Phủ doãn vuốt râu cười:

“Chuyện này nên hỏi phụ mẫu ngươi mới phải. Là bản quan đường đột rồi.” Đoạn ông ngạc nhiên nói, “Ô, con vẹt của ngươi sao dựng cả lông lên thế?”

Thẩm Gia Gia vội xoa đầu Tạ Thừa Phong, giúp hắn ép lông xuống:

“Hẳn là bị ta sặc ho dọa sợ thôi.”

Đúng lúc đó, có người chạy rầm rập vào từ bên ngoài, vừa chạy vừa hô lớn:

“Bẩm——Phủ doãn! Bắt được rồi, bắt được rồi!”

Phủ doãn cả mừng, vội đứng dậy:

“Thật chăng?”

Người kia chính là Lý Tứ, toàn thân đẫm mồ hôi. Hắn tuy võ nghệ kém, nhưng chạy nhanh bậc nhất.

“Thật ạ! Kẻ đó định vứt đồ vào nhà xí, bị chúng tôi tóm được tại trận! Giờ người và tang vật đều đang áp giải về. Đại nhân có biết hắn là ai không?”

Phủ doãn giơ tay ngăn lại, quay sang hỏi Thẩm Gia Gia:

“Thẩm tam nương, giờ ngươi có thể nói người mà cô nghi ngờ là ai rồi chứ?”

Thẩm Gia Gia đáp:

“Tất nhiên có thể. Trong Chu phủ, hộp đựng cơm phân nóng lạnh riêng biệt. Hung thủ bỏ thuốc vào hộp lạnh, bởi nếu bỏ vào hộp nóng, khí nóng từ thức ăn bốc lên sẽ làm bột thuốc ẩm lại, dính lên nắp hộp mà chẳng rơi xuống. Vậy nên, hắn chỉ có thể chọn hộp lạnh. Muốn đảm bảo Dương phu nhân dùng hộp ấy, chỉ còn cách dâng lên một lồng cua, bởi bà thích món cua sống mà con cháu thì không ưa. Thế nên, kẻ mà ta nghi ngờ đầu tiên chính là người cháu họ dâng cua cho Dương phu nhân. Dù hắn không phải hung thủ, thì ắt cũng có can hệ rất sâu.”

Phủ doãn nghe xong, quay sang Lý Tứ hỏi:

“Có phải hắn không?”

Lý Tứ đáp:

“Thần kỳ! Quả là thần kỳ!”
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 26: Một ý nghỉ vừa khởi



Bấy giờ, phủ doãn lập tức quyết định thăng đường xử án.

Thường ngày, những vụ án gây xôn xao dân tình đều sẽ được công khai thẩm vấn để tỏ rõ công lý, cho bách tính đến xem. Nhưng vụ này là đại án luân thường, lại dính líu đến việc riêng tư của Chu phủ, nên phủ doãn không truyền bày công đường, chỉ sai người mời Chu thị lang cùng nhi tử Chu Lạc đến dự khán.

Vì là người trọng yếu góp phần phá án, nên Thẩm Gia Gia cũng được cho phép đứng hầu một bên xem xét việc thẩm tra.

Cháu trai của Dương phu nhân, tên Dương Phảng, là một thư sinh tú tài. Nhà nghèo, cha mẹ đều mất, hiện tá túc trong Chu phủ, chuẩn bị ứng thí kỳ Giải thử năm tới. Tương truyền Dương tú tài này thiên tư mẫn tiệp, tương lai sáng lạn, chẳng hiểu vì cớ chi lại nhẫn tâm hạ thủ giết người.

Khi Dương Phảng bị áp giải vào sảnh đường, Chu Lạc liền không kìm nổi, lập tức nhào tới. Mấy nha sai vốn quen cảnh này, liền nhanh chóng bước lên ngăn lại.

Chu Lạc giận dữ mắng rằng:
“Dương Phảng! Ngươi là thứ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói! Chu gia ta đãi ngươi chẳng tệ, không cần ngươi báo đáp, vậy mà ngươi lại hạ độc thủ sát hại mẫu thân ta, quả thực chẳng khác gì cầm thú!”

Chu thị lang cũng đỏ hoe mắt, suýt nữa rơi lệ. Trung niên mất vợ đã là bi kịch lớn trong đời, huống hồ lại bị sát hại một cách bi thảm như thế.

Dương Phảng sớm đã biết lần này khó thoát kiếp nạn. Nghe Chu Lạc chửi mắng, hắn không giận, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo.

Phủ doãn “bốp” một tiếng vỗ mộc đường, nghiêm giọng quát:
“Kẻ dưới đường kia, Dương Phảng! Ngươi có biết tội chăng?”

Tiểu sinh xin nhận tội.

“Ngươi được cô mẫu và gia quyến cưu mang, ăn ở trong phủ, sao lại lấy oán báo ân?”

“Lấy oán báo ân ư?” – Dương Phảng cười khẩy – “Nàng và phụ thân ta, thuở nhỏ đều là cô nhi. Phụ thân ta một tay nuôi lớn nàng, vì gắng lo cho nàng một tấm chồng tử tế, cực khổ mưu sinh mà sinh bệnh. Sau này, nàng may mắn gả vào nhà quyền quý. Phụ thân ta vét sạch gia sản lo sính lễ, còn nàng thì hưởng vinh hoa phú quý, phụ thân ta bệ.nh h.oạn rã rời, nàng có từng quay đầu nhìn lại chăng? Chỉ e còn sợ bị nhà chồng xem thường, nên vội vàng che giấu quá khứ mà thôi!”

Thẩm Gia Gia đưa mắt lén nhìn Chu thị lang. Dẫu ông chẳng nói một lời, song ánh mắt thất thần thoáng chốc kia đủ chứng tỏ Dương Phảng đoán không sai.

Chư vị trong sảnh đều không ngờ giữa cô cháu nhà họ Dương lại có oán hận sâu dày đến thế, nhất thời lặng thinh, chẳng ai thốt lời nào.

“Ta sống trong Chu phủ như kẻ ăn nhờ ở đậu, nàng từng mấy lần ban cho ta ánh mắt khinh rẻ? Mỗi bữa ăn của Chu phủ đối với nàng, như thể bị ta cắn xé thịt da vậy! Hừ! Các người nói ta là lang sói, chẳng lẽ nàng không phải? Tiểu lang giết đại lang, chẳng qua là nhân quả báo ứng mà thôi!”

“Ta và biểu muội tình đầu ý hợp, nàng lại hết lòng cấm cản, còn buông lời nhục mạ ta là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Ha! Cũng là người nhà họ Dương, ta là cóc ghẻ, chẳng lẽ nàng là phượng hoàng? Tự cho mình thanh cao, thực chất cũng chỉ là cùng một vũng bùn!”

Nói tới đây, hắn vừa khóc vừa cười, thần trí rối loạn, lời lẽ loạn xạ.

Phủ doãn ngồi nơi cao, thần sắc lạnh băng:
“Vậy nên ngươi mới ra tay giết nàng?”

“Đúng vậy, ta giết nàng! Nàng chết rồi, biểu muội ba năm không thể thành thân. Ba năm nữa, ta ắt đã đỗ tiến sĩ, đến lúc đó cưới nàng về làm thê, há chẳng là chuyện tốt đẹp đôi bên?”

Thẩm Gia Gia nghe vậy, chỉ cảm thấy kẻ này vừa đáng thương, lại vừa đáng giận. May mà hắn đã phạm tội, không thể làm quan, bằng không chẳng biết bao dân đen sẽ phải chịu khổ.

Phủ doãn lại hỏi kỹ các chi tiết về việc hạ độc, đoạn trầm giọng truy vấn:
“Độc này ngươi lấy từ đâu?”

“Từ một lang y giang hồ mua được.”

“Lang y nơi nào?”

“Gặp ở trên phố, đại nhân nếu có hứng, cũng có thể ra đó thử vận may. Có điều, không rõ giờ hắn còn ở kinh thành hay không.”



Xét hỏi xong, phủ doãn có phần mỏi mệt. Chu thị lang đến tạ ơn, phủ doãn mời hai cha con vào hoa sảnh uống trà. Nghe nói Thẩm Gia Gia từng có tranh chấp với Chu Lạc, phủ doãn muốn nhân cơ hội này giảng hòa, bèn cho mời nàng cùng nhập tiệc, lại đích thân giới thiệu tài năng nàng trước Chu thị lang và nhi tử.

Chu thị lang nghe vậy, lấy làm hứng thú, tán thưởng mấy lời khách sáo.

Chu Lạc thì đứng dậy, nâng bát trà đến trước mặt Thẩm Gia Gia, cung kính nói:
“Đã từng hứa rằng nếu phá được vụ án, sẽ dâng trà tạ ơn. Chu mỗ tuyệt chẳng nuốt lời. Nay xin cảm tạ tiểu thư.”

Thẩm Gia Gia nhận lấy bát trà, thong thả nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, nhẹ nhàng nói:
“Công tử, xin hãy nén đau buồn.”

Từ đó, ánh mắt Thẩm Gia Gia cứ lặng lẽ dõi theo Chu Lạc, khiến chàng thiếu niên ngượng ngập quay đi, chẳng dám đối diện.

Lúc này, Tạ Thừa Phong đứng trên vai Thẩm Gia Gia, cất giọng ghen tuông:
“Nhìn đã đủ chưa?”

Thẩm Gia Gia khẽ đáp:
“Ta vừa nghĩ ra một ý.”
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 27: Một suy đoán



“Ý tưởng của nàng rốt cuộc là chi?”
Từ nha môn hồi phủ, Tạ Thừa Phong liền hỏi lại Thẩm Gia Gia, giọng có chút tra vấn.

Thẩm Gia Gia đáp lời bằng một câu hỏi: “Ngươi không thấy mọi chuyện trùng hợp lạ kỳ lắm sao? Ngươi cùng Chu Lạc đang đánh cầu cưỡi ngựa thì bị thương, hồn phách rời xác, rồi lại tình cờ nhập vào thân chim anh vũ – mà con chim ấy lại chính là vật nuôi của Chu Lạc.”

Tạ Thừa Phong chau mày: “Ý nàng muốn nói, Chu Lạc chính là hung thủ sau màn giết hại ta ư?”
Hắn chưa đợi nàng đáp, đã tự phủ nhận: “Không thể được. Ta cùng hắn không oán không thù, sao hắn lại có lý do giết ta?”

Thẩm Gia Gia lắc đầu: “Không phải vậy. Ý ta là… liệu có khi nào Chu Lạc mang một thể chất đặc biệt, sau khi ngươi chết, vô tình hút lấy hồn ngươi chăng?”

“Hồn ta bị hút đi, há chẳng phải do hắn làm.”

“Ngươi chưa hiểu. Để ta ví dụ,” nàng cầm lấy chén trà trên bàn, rót vào chút nước rồi nói:
“Con người tựa như chén trà này vậy – thân thể là chén, hồn phách là nước. Khi nước còn trong chén, người còn sống. Nhưng nếu…” – nàng nói đoạn đổ nước trong chén xuống đất – “… nước đổ ra, hồn lìa thân, ấy là người đã tử vong.”

Tạ Thừa Phong gật gù: “Ừm, ví von cũng thú vị đấy.”

“Nếu Chu Lạc thể chất khác thường, có thể hấp dẫn hồn phách như nam châm hút sắt, vậy thì có thể giải thích rằng – lẽ ra ngươi phải chết, nhưng hồn ngươi khi rời thể xác lại bị hấp dẫn đến bên hắn. Cũng tựa như nước đổ ra, nhưng chưa chạm đất, bị giữ lại. Sau đó, hắn về phủ, đánh chết con anh vũ vì nổi giận – con chim chết, hồn lìa thân, thân xác ấy trở thành một ‘chiếc chén’ mới, và hồn ngươi liền nhập vào đó.”

Suy đoán ấy thoạt nghe tựa chuyện hoang đường, nhưng càng nghĩ lại càng thấy hữu lý.

Tạ Thừa Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy ta muốn hoàn hồn trở lại thì sao? Chẳng lẽ lại phải để Chu Lạc đánh chết ta một lần nữa?”

“Không được.” Thẩm Gia Gia lắc đầu. “Nếu đoán sai, e rằng ngay cả thân chim cũng chẳng còn.”

Tạ Thừa Phong thấy nàng chau mày nghĩ ngợi, lòng thầm vui vẻ. Hắn nhảy nhót trên vai nàng, cười nói: “Phải chăng là nàng không nỡ xa ta?”

Thẩm Gia Gia chẳng thèm đáp.

Tạ Thừa Phong cười khẽ: “Chờ ta tỉnh lại, ta nhất định đến nhà nàng để cầu—”

Chưa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang tiếng gõ dồn, kèm theo tiếng gọi:
“Thẩm Tam nương có trong nhà chăng?”

Nghe thanh âm quen tai, Thẩm Gia Gia vội ra mở cửa. Quả nhiên thấy Ngô phu nhân cùng nha hoàn đứng trước cửa. Hai người nay diện mạo khác hẳn ngày trước, ăn mặc đơn sơ, mang bao bố vải, không còn trâm ngọc hay vòng vàng, chỉ dùng trâm gỗ mộc cài tóc. Mặt phu nhân Ngô tô điểm vết bớt tím nhạt, nha hoàn thì điểm nốt ruồi to trên má.

Mới mấy hôm không gặp, hai người này quả thật đã học khôn.

Thẩm Gia Gia mời họ vào, đang định dâng trà bánh, phu nhân Ngô liền ngăn lại:
“Hôm nay tiện thiếp cùng nha hoàn rời kinh, đến đây chỉ để từ biệt và tạ ân Tam nương. Ngày sau nếu Tam nương có chỗ cần dùng đến tiện thiếp, xin cứ mở lời.” Nói đoạn liếc về phía nha hoàn.

Nha hoàn vội mở gói vải, lấy ra một bức thêu trao tay.

Ngô phu nhân nói: “Tiện thiếp gấp rút mấy ngày qua thêu nên bức này. Công thêu vụng về, xin Tam nương chớ chê cười, giữ lại chơi cũng được.”

Thẩm Gia Gia định từ chối, nhưng vừa nhìn thấy bức thêu – một cảnh chuồn chuồn chơi đùa bên hoa sen – sinh động như thật, đẹp hơn mọi bức thêu nàng từng thấy. Lòng mê mẩn, liền cười đáp:
“Vậy tiện nữ xin nhận lấy, xin không khách sáo.”

Nói thêm vài câu, Ngô phu nhân liền cáo biệt.

Thẩm Gia Gia trong lòng vẫn canh cánh về người đứng sau xúi giục Tiền Đại, bèn hỏi:
“Ngô nương tử, tiện nữ còn một điều xin thỉnh giáo.”

“Mời Tam nương nói.”

“Tiền Nhị trước khi gây án, có thường qua lại thân thiết với ai chăng?”

Ngô thị nhớ đến con trai, thần sắc trầm xuống. Hồi lâu mới nói:
“Hắn kết giao bạn bè không ít – nào bạn nhậu, nào người hợp tác làm ăn. Nhưng nếu nói thời gian trước vụ án… hình như hắn thường hay lui tới đạo quán Ngọc Tiêu.”

Sau khi tiễn khách, Thẩm Gia Gia đem bức thêu ra ngắm kỹ. Lật mặt sau ra xem, không ngờ lại có hình bướm bay quanh mẫu đơn – thì ra là bức song diện thêu.

“Tài nghệ thế này, cớ sao lại phải khuất thân ở Tiền phủ?”

Vụ án của Dương Phảng cũng mau chóng kết thúc. Điều khiến Phủ doãn phiền lòng chính là gã lang y giang hồ mà Dương Phảng nhắc đến – kẻ bán thuốc độc giết người ngay tức khắc. Loại người như vậy vô cùng nguy hiểm, nhất định phải bắt được.

Nha môn dựa theo lời Dương Phảng miêu tả vẽ tranh truy nã, dán thông cáo, rầm rộ tìm kiếm mấy ngày liền, vẫn không thấy tung tích. Phủ doãn vì thế buồn bực, nổi giận hai lần.

Khi Thẩm bổ khoái về nhà ăn cơm, vừa than phiền với vợ con, Thẩm Gia Gia hỏi:
“Các người đã tra xem trước khi gây án, Dương Phảng từng lui tới những nơi nào chưa? Rất có thể nơi đó chính là chỗ lang y kia hay xuất hiện.”

“Tra rồi. Hắn không phải người hay la cà, bình thường chỉ ở nhà đọc sách, thỉnh thoảng mới cùng đồng môn du ngoạn. Ngoài ra, có người từng thấy hắn đến đạo quán Ngọc Tiêu.”

Thẩm Gia Gia đang gắp thức ăn, bỗng tay khựng lại:
“Người nói nơi nào?”

“Đạo quán Ngọc Tiêu.”
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 28: Một đợt ám sát



Đạo quán Ngọc Tiêu

Tay vẫn cầm đũa, Thẩm Gia Gia trầm tư chưa đáp. Thẩm bổ khoái thấy vậy, bèn hỏi:
“Làm sao vậy? Tam nương cho rằng đạo quán kia có điều khả nghi chăng? Quan nha đã cử người đến xét hỏi, cũng chẳng thấy dấu hiệu đáng ngờ gì cả.”

“Phụ thân,” nàng nhẹ giọng đáp, “con đang suy nghĩ, vị lang y giang hồ kia, lời hắn nói liệu có mấy phần là thực?”

“Ơ?” Thẩm bổ khoái ngạc nhiên.

“Con từng nghe người ta nói, kẻ muốn dối người, phải đem thật giả đan xen, mới dễ khiến người khác tin là thật. Lời cung khai của Dương Phảng về diễn biến vụ án thì đều đúng cả, nhưng riêng chuyện vị lang y nọ – thực giả khó phân. Có khi nào, đó lại là bịa đặt, mà các người lại tin là thực?”

“Tam nương muốn nói, tên tiểu tử kia bịa ra chuyện lang y, kỳ thực chưa từng có kẻ ấy? Thế thì thứ thuốc hắn dùng, từ đâu mà có?”

“Con cũng chẳng dám chắc. Chỉ là trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn. Loại độc dược có thể giết người trong chớp mắt, đến cả những người từng trải cũng chưa từng nghe qua – cớ sao một kẻ giang hồ tầm thường lại tùy tiện đem bán chỉ vì ít bạc? Nếu quả thật có kẻ như vậy, tất chẳng phải lần đầu y bán độc dược. Vậy thì vì sao trước nay chưa từng có vụ án tương tự?”

“Phải a, chưa từng nghe đến.” Thẩm bổ khoái gật đầu, “Sau vụ án, quan nha có đến Đại Lý Tự dò tra hồ sơ cũ. Những cái chết tương tự phần nhiều do ăn nhầm cá nóc, hoặc trúng độc mã tiền, ô đầu… Còn loại độc mãnh liệt như lần này, nguồn gốc lại không rõ ràng, quả thật chưa từng có tiền lệ. Vụ án này, đúng là chỗ nào cũng thấy quái dị.”

Ông càng nghĩ càng mê muội, cau mày lắc đầu, một lát sau lại nói:
“Nhưng cũng không đúng. Dương Phảng cớ gì phải nói dối? Dù sao hắn cũng khó thoát tội chết, lẽ nào lại vì muốn bảo vệ kẻ thật sự cung thuốc độc cho hắn?”

“Có lẽ chính là như vậy.”

Thẩm bổ khoái nghe thế, chẳng kịp ăn nốt bữa cơm, vội vàng lấy đao, nói: “Ta phải đến nha môn một chuyến!”

Chưa đầy một canh giờ sau, ông trở về, sắc mặt đen lại, nói với Thẩm Gia Gia:
“Dương Phảng sợ tội mà tự vẫn rồi!”

Thẩm Gia Gia lắc đầu than thở: “Phụ thân, vậy hay là ngày mai, chúng ta thử đến đạo quán Ngọc Tiêu xem sao?”

Chu mẫu vừa về nhà, nghe tin trượng phu lại định dắt nữ nhi đi truy tìm nguồn gốc độc dược, thì không khỏi lắc đầu thở dài:
“Ông thôi đừng nói mấy chuyện giết chóc chém giết ấy với Tam nương nữa được không? Nó bây giờ đến chuyện hôn sự còn chẳng yên.”

Từ ngày bị cô cô nổi giận bỏ đi, về nhà lại đem chuyện Thẩm Gia Gia rêu rao khắp xóm. Thế nên hàng xóm láng giềng giờ nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường. Mối mai nghe đến tên nàng thì né tránh. May mắn lắm mới có kẻ dạm hỏi, ai ngờ lại là một ông lão sáu mươi tuổi muốn tìm người tái giá, khiến Chu mẫu tức đến tím mặt.

Thẩm bổ khoái nghe vợ oán trách thì hừ lạnh:
“Vụ án này được phá, Tam nương chẳng phải đã được quan phủ thưởng hai mươi lượng đó sao? Nó kiếm tiền còn giỏi hơn cả hai chúng ta cộng lại! Có bạc trắng trước mặt mới là lẽ phải. Thiên hạ dị nghị làm gì? Theo ta, những kẻ bêu rếu ngoài kia còn lâu mới xứng với con gái ta. Hơi đâu mà chấp.”

“Thì ta cũng không nói lại ông,” phu nhân thở dài, “Nhưng cứ thế mãi cũng chẳng được. Tam nương dù gì cũng là nữ nhi, tương lai còn phải xuất giá.”

“Yên tâm, ta đã có chủ ý. Sau này tìm một nhà thanh bạch, nghèo cũng được, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính. Rồi cưới rể về nhà, đỡ để Tam nương xuất giá mà phải chịu thiệt.”

“Chỉ mong có người như thế…”

Đạo quán Ngọc Tiêu ở phía tây bắc thành. Hôm sau, vừa rạng đông, Thẩm bổ khoái thuê một cỗ xe bò, cùng con gái lên đường, đi khoảng ba mươi dặm thì thấy một đạo quán nho nhỏ ẩn trong rừng cây lá vàng xơ xác. Đạo quán tuy không lớn, nhưng tường xanh mái ngói sạch sẽ, dáng vẻ thanh tịnh. Ngoài cửa có vài cỗ xe ngựa đỗ lại, mấy tiểu thương đã bày sạp bán hương đèn pháp khí, lại có cả hàng ăn vặt.

Thẩm Gia Gia bước xuống xe, mua một cái hồ bính (bánh nướng nhân mặn), bốc lấy lớp mè trên bánh cho vẹt ăn.

Thẩm bổ khoái biết rõ nàng lấy cớ mua bánh để dò hỏi, nhưng thấy nàng chiều chuộng con chim kia quá mức, vẫn không khỏi càm ràm:
“Con cứ quen chiều nó như thế đó!”

Lời ấy khiến Tạ Thừa Phong trong lòng khoái chí, ăn lại càng ra dáng hưởng thụ.

Thẩm Gia Gia quay sang hỏi tiểu thương:
“Thường ngày chẳng mấy ai nghe tên đạo quán này, cớ sao hôm nay lại náo nhiệt như chợ?”

Tiểu thương đáp:
“Chắc nương tử gần đây ít ra ngoài nên chưa hay tin. Nửa năm trước, nơi này xuất hiện một vị đạo trưởng họ Bạch, pháp danh Bạch Vân. Người xem quẻ, họa phù, linh nghiệm vô cùng. Từ ấy, khách hành hương tới không dứt, cửa đạo quán gần như bị giẫm sụp luôn đó! Bọn tiểu nhân cũng chỉ mong đến đây cầu chút tiên khí!”

“Linh nghiệm vậy ư? Thế ta cũng muốn thử xem sao.”

“Phải tranh thủ đó, mỗi ngày Bạch Vân đạo trưởng chỉ xem ba quẻ mà thôi.”

Vì Thẩm bổ khoái đến làm công vụ, hai người chẳng phải chờ đợi lâu. Vào trong đạo quán, ông tiến thẳng đến nói với tiểu đạo sĩ:
“Ta là bổ khoái họ Thẩm. Hôm nay muốn diện kiến đạo trưởng Bạch Vân.”

Tiểu đạo sĩ cúi đầu đáp:
“Tiếc thay, thiện tín đến chậm một bước. Đạo trưởng đã rời quán đi vân du mấy ngày trước rồi.”

“Đi lúc nào?”

“Khoảng năm ngày trước.”

Thẩm phụ con nghe thế, liếc nhau một cái. Năm ngày trước – chính là lúc Dương Phảng bị bắt.

Chỉ là trùng hợp chăng?

Hai người không lộ vẻ nghi ngờ, Thẩm bổ khoái mỉm cười:
“Quả là không đúng thời. Đã vậy, cho phép ta cùng tiểu nữ dạo quanh đạo quán một lát.”

Họ thăm thú khắp nơi, dò xét cả nơi ở của đạo trưởng Bạch Vân, lại hỏi các đạo sĩ trong quán xem ai từng gặp đạo trưởng ấy.

Người đến thăm thì nhiều, nhưng có điểm lạ – chưa ai thấy mặt thật của ông ta.

Vị đạo trưởng ấy luôn dùng khăn lụa che mặt, chưa từng lộ dung nhan chân thực.

Nay người đi mất, đến cả hình dạng cũng không rõ, muốn truy tìm e rằng vô cùng khó.

Trên đường trở về, hai cha con trầm ngâm chẳng nói. Một lúc lâu sau, Thẩm bổ khoái mới hỏi:
“Tam nương, con thấy sao?”

“Dù chưa có chứng cứ xác thực, nhưng con ngờ đạo quán này có liên quan. Đặc biệt là vị Bạch Vân đạo trưởng kia.”

“Ồ?”

“Đạo sĩ vốn không chỉ biết xem quẻ, họa phù, mà còn tinh thông luyện đan. Từ xưa, chính họ là người khai sinh ra biết bao vật: đậu hũ, hỏa dược, chu sa, tiêu thạch – đều do đạo sĩ phát hiện. Nay vụ của họ Tiền có liên quan đến tiêu thạch, vụ của Dương Phảng lại dùng loại độc dược kỳ lạ, nếu quy tụ vào đạo quán này thì mọi sự sẽ dễ lý giải hơn. Nhất là vụ của Tiền Phủ, thủ phạm không chỉ am hiểu dược tính, mà còn rành rẽ thuật nghiệm thi, cho thấy là người thông cả hai đạo. Nếu vậy, có thể thu hẹp phạm vi nghi phạm. Chỉ tiếc kẻ ấy có lẽ không phải người bản địa, muốn tra cũng chẳng dễ gì…”

Chưa dứt lời, bên tai nàng chợt vang lên tiếng quát khẩn cấp:
“Cẩn thận!”

Liền đó, Tạ Thừa Phong sải cánh phóng vụt ra, mang theo luồng gió lướt qua má nàng.

Thẩm Gia Gia giật mình, ngẩng đầu nhìn – chỉ thấy một mũi tên nỏ xé gió lao đến, nhắm thẳng vào giữa mặt. Nàng chưa kịp né, trong đầu chỉ còn trống rỗng.

Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng trắng vụt tới như tia chớp, chắn ngay trước mũi tên!

Mũi tên đâm vào thân ảnh nhỏ bé ấy, rồi sượt qua tai Thẩm Gia Gia, bay vút đi.

Phập!

Tiếng mũi tên cắm sâu vào tấm ván gỗ.

Thẩm Gia Gia ngoảnh lại – chỉ thấy Tạ Thừa Phong đã bị tên bắn xuyên người, dính chặt lên thân xe bò.
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 29: Sau cùng



Máu tươi rỉ ra, thấm đỏ cả lông vũ. Trước mắt nàng, chỉ còn một màu huyết sắc mờ mịt, đầu óc tựa như bị búa tạ nện xuống một cú thật mạnh.

“Có chuyện gì vậy?!” – Thẩm bổ khoái rút đao, chắn trước mặt ái nữ. Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy bên kia là một mảnh rừng rậm, hung thủ tất ẩn náu trong ấy. Lòng muốn đuổi bắt, lại sợ nữ nhi bị hại, đành do dự bất quyết. Quay đầu nhìn lại, thấy con điểu kia bị ghim chặt nơi xe bò, tử trạng thê lương, trong lòng chẳng khỏi chua xót. Nghĩ đến con chim này tuy thường ăn nói linh tinh, nhưng từ ngày Tam nương có nó bầu bạn, quả thực càng thêm hoạt bát. Nào ngờ nay lại phải uổng mạng nơi đây.

Ngay lúc ấy, chẳng biết từ đâu hiện ra hai người, xông đến cạnh xác chim. Một người cả kinh thốt lên: “Đây là linh điểu của Trưởng công chúa, nay chết thế này há chẳng nguy?” Người kia nói: “Nhất định phải bắt được hung thủ, mới có thể giao phó với bề trên.” Dứt lời, hai người cùng lao vào rừng.

Thẩm bổ khoái rút mũi tên ra khỏi xác chim, còn Tam nương tay run run ôm lấy nó. Thân thể nó vẫn còn ấm, mắt chưa khép hẳn, bên trong vẫn còn chút ánh sáng yếu ớt. Nó khẽ hé miệng, mấp máy hai chữ.

Thẩm bổ khoái hỏi: “Nó nói gì vậy?”

Tam nương không đáp. Nhưng nàng đã nghe rõ – nó nói: “Đừng khóc.”

Lúc ấy nàng mới biết mình đã lệ chảy như suối.

Thẩm bổ khoái tay cầm đao thủ sẵn, đề phòng có tên lén bắn nữa. Ông còn đang nghĩ có nên chuyển hướng đi hay không, thì chợt thấy một đoàn người ngựa đi trên quan đạo. Người đi đầu dung mạo tuấn tú, y phục màu trắng, chính là Chu tiểu lang quân – Chu Lạc – người vừa mới mất mẫu thân.

Thẩm bổ khoái liếc ra sau hắn, thấy đoàn người hộ tống một cỗ xe tang, liền đoán y đang hộ tang quy hương.

Tam nương cũng nhìn thấy Chu Lạc, bỗng ánh mắt sáng rực, ôm lấy thi thể Tạ Thừa Phong, chạy tới.

Chu Lạc bất ngờ gặp lại Thẩm Gia Gia, thấy nàng lao tới dáng vẻ hấp tấp, sợ nàng té ngã nên vội ghì cương ngựa. Khi nàng đến gần, hắn mới thấy mắt nàng đỏ hoe, nước mắt chưa khô trên mặt.

“Cô nương sao vậy?”

“Chu tiểu lang quân, xin hãy đưa ta tới phủ Trưởng công chúa.”

“Ta sẽ sai người đưa cô đi.”

“Không được, nhất định phải do chính công tử.”

“Nhưng ta…”

“Cầu xin người!”

Chu Lạc đối diện ánh mắt đầy khẩn cầu của nàng, lòng chợt mềm nhũn, “Được, lên ngựa đi.”

Thẩm Gia Gia xưa nay chưa từng cưỡi ngựa, thậm chí lên yên cũng không biết. Chu Lạc thấy vậy bèn đưa tay đỡ nàng. Nàng nắm lấy tay hắn, mượn lực nhảy lên.

Vừa yên vị trên ngựa, việc đầu tiên nàng làm là nhét xác Tạ Thừa Phong vào lòng Chu Lạc.

Chu Lạc: “…”

Nếu là lúc khác có người nhét chim chết vào lòng hắn, hắn đã sớm nổi giận. Nhưng lúc này, Thẩm Gia Gia vẻ mặt tràn đầy sốt ruột, trừ phi nàng thực sự bị mê sảng, bằng không tất là có nguyên do. Chu Lạc chỉ chau mày, đỡ lấy nàng, khẽ dặn: “Đừng lộn xộn.”

Thẩm Gia Gia trong đầu toàn là Tạ Thừa Phong, dù đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nàng cũng chẳng mảy may sợ hãi, chỉ liên tục thúc giục: “Làm phiền tiểu lang quân, mau đi thôi!”

Mau lên, mau nữa…

Cuối cùng cũng tới cổng phủ Trưởng công chúa. Thẩm Gia Gia nhảy xuống ngựa. Chu Lạc tưởng đã xong nhiệm vụ, toan đưa xác chim trả lại, ai ngờ nàng vội vã giữ lấy tay hắn, “Xin tiểu lang quân theo ta một chuyến nữa.”

Kỳ thực, yêu cầu ban đầu của nàng vốn đã vô lễ. Chu Lạc cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại đồng ý. Có lẽ bởi nàng từng giúp hắn tra ra hung thủ giết mẹ, cũng có thể vì ánh mắt đẫm lệ kia quá mức thiết tha.

Thế là hắn theo nàng bước vào phủ Trưởng công chúa.

Thủ vệ đã được dặn trước, nếu Thẩm Gia Gia đến thì được tự do ra vào. Vừa hay hôm nay là người từng gặp nàng, liền gật đầu cho qua. Thẩm Gia Gia dẫn Chu Lạc một đường như gió cuốn, xông thẳng vào phủ, tới ngay gian phòng của Tạ Thừa Phong.

Tới nơi, nàng “rầm” một tiếng đẩy cửa bước vào. Trong phòng yên lặng, Tạ Thừa Phong nằm yên trên giường. Thẩm Gia Gia kéo Chu Lạc đến bên giường, đặt xác chim bên cạnh hắn.

Chu Lạc: ????

Hắn bắt đầu hoài nghi, có lẽ Thẩm Gia Gia thật sự bị điên rồi.

“Ngươi… ngươi định làm gì vậy?” – Chu Lạc hỏi.

Phải rồi, định làm gì đây? Nàng còn có thể làm gì? Ý nghĩ quái dị kia chẳng qua chỉ là một suy đoán mơ hồ, đến kịch cũng chẳng dám viết như thế. Ngoài hy vọng viển vông, nàng thật sự chẳng biết bấu víu vào đâu…

Tạ Thừa Phong vẫn nằm đó bất động, không hề tỉnh lại. Thẩm Gia Gia dè dặt nói: “Hay là… người thử sờ đầu hắn xem?”

Chu Lạc nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy thương xót, “Thẩm Gia Gia, cô còn tỉnh táo không vậy?”

“Ta vẫn tỉnh. Tiểu lang quân, xin người hãy sờ đầu hắn thử xem.”

Chu Lạc đành bất đắc dĩ sờ đầu Tạ Thừa Phong. Nếu lúc này Tạ Thừa Phong còn sống, biết bị hắn sờ đầu, chắc chắn sẽ tung cước đá bay hắn.

Tạ Thừa Phong vẫn không nhúc nhích. Thẩm Gia Gia chưa cam lòng, “Hay là ngươi sờ chỗ khác thử xem?”

Chu Lạc rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng: “Thẩm Gia Gia, tỉnh lại đi!”

Phải rồi, tỉnh lại đi! Hắn đã chết rồi, không thể sống lại. Cái suy đoán điên rồ ấy, chỉ là vọng tưởng. Hắn chết rồi…

Thẩm Gia Gia quỵ xuống sàn, tựa đầu vào mép giường, bật khóc.

Chu Lạc không ngờ nàng lại khóc đến như vậy chỉ vì một nam tử. Hắn hỏi: “Hắn là gì của cô vậy?”

“Xin lỗi, ta muốn ở một mình.”

“Ta còn tưởng…” Chu Lạc nhớ lại ánh mắt tha thiết của nàng ngày hôm đó, cái nhìn thẳng thắn khiến lòng hắn rối bời. Những ngày qua, phần lớn tâm trí hắn bị cái chết của mẹ bao phủ, nỗi buồn và tê dại lấn át mọi cảm xúc, khiến cả những mộng tưởng về nàng cũng trở nên tội lỗi.

Thẩm Gia Gia ngẩng đầu nhìn hắn.

Chu Lạc cười tự giễu, “Không có gì. Ta đi đây.”

Hắn rời khỏi phòng, khép cửa lại, liền thấy ngoài kia đã tụ họp không ít người. Trưởng công chúa phu phụ cũng đến. Chu Lạc hành lễ, giải thích qua loa.

Trưởng công chúa nghe tin con chim cưng cũng đã mất, nhất thời đau đớn, hôn mê ngã vào lòng phu quân.

Mọi người hoảng hốt vội vã dìu nàng đi mời đại phu.

Trong phòng, chỉ còn lại mình Thẩm Gia Gia. Nàng khóc càng lúc càng dữ, trán tì lên giường, lệ rơi không ngớt.

Càng khóc, nàng bỗng cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu mình, khẽ vỗ một cái.

Thẩm Gia Gia đã khóc đến choáng váng, đầu óc mờ mịt, liền ngẩng đầu nhìn lên.

Người nằm trên giường kia… đang mở mắt, ánh mắt như cười như không, lặng lẽ nhìn nàng.
 
Back
Top Bottom