Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây

Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 40: Tử vong



Thấy hắn vẫn trầm mặc, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén như hàn băng, khiến tim nàng đập loạn không thôi. Nàng cố trấn định tâm thần, điều chỉnh giọng nói, khiến nó nghe ra bình tĩnh mà kiên quyết.

Nàng nói:
“Trước kia, đạo sĩ của đạo quán Ngọc Tiêu từng khai rằng, Bạch Vân đạo trưởng là một nam tử. Nhưng y lúc nào cũng che mặt, chẳng ai thấy được chân diện mục, bởi thế chúng ta suy đoán: hoặc y là Thạch Ngũ Nương cải trang nam tử, hoặc là đồng lõa với nàng ta.
Chỉ đến khi chúng ta khai quật mộ của Khu Nương ở huyện Thạch Môn, mới phát hiện cả hai giả thiết ấy đều sai cả.
Thạch Ngũ Nương thực chất đã chết từ trước, vậy nên cũng không thể nói có đồng lõa. Bạch Vân đạo trưởng, từ đầu tới cuối, chính là chủ mưu của mọi chuyện.
Nửa năm trước, Thạch Ngũ Nương – lúc ấy đã dùng tên giả Khô Nương – tử vong. Bạch Vân đạo trưởng liền xuất hiện nơi kinh thành, ra tay trước với Tạ Thừa Phong. Đắc thủ xong, y ẩn thân trong đạo quán Ngọc Tiêu, lấy việc xúi giục kẻ khác sát nhân làm trò vui.
Khi ta lần theo dấu vết tìm tới đạo quán, y lại mưu đồ giết người diệt khẩu. May thay khi ấy ta mệnh lớn, thoát chết trong gang tấc.”

Nói đến đây, nàng bỗng nhớ tới Tạ Thừa Phong, ngực như bị một tảng đá đè nặng.

Nàng cắn răng kìm nén cơn đau, nói tiếp:
“Khi chúng ta tra tới Thạch Ngũ Nương, Bạch Vân đạo trưởng biết không thể che giấu được nữa, liền đến – hoặc có lẽ nên nói là quay về – huyện Thạch Môn, lấy trộm di hài Khô Nương, cố ý tạo hiện trường giả, khiến chúng ta tin rằng Thạch Ngũ Nương đã dùng ‘thuật nổ thi thể’ ở đó.
Thế gian này, chỉ có đạo sĩ Thiên Sư phủ từng thấy rõ chân diện mục của Bạch Vân đạo trưởng, cho nên y liền triệt để diệt khẩu – sát hại toàn bộ người trong phủ.
Thạch Ngũ Nương đã chết, mọi vụ án đều chỉ hướng về một người đã không còn trên đời. Dù có điều tra tiếp cũng chỉ là vô ích. Như vậy, hung thủ chân chính lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật. Quả là tính toán khéo léo.”

Hắn cuối cùng cũng có phản ứng, hơi nhướn mày, hứng thú nói:
“Ngươi lấy gì để khẳng định Khô Nương đã chết?”

Thẩm Gia Gia không lấy làm lạ khi hắn mở lời, đáp:
“Bạch Vân đạo trưởng tâm cơ thâm sâu, biết rõ dùng cách bình thường không thể qua mặt chúng ta.
Mộ Khô Nương không người hương khói, cỏ dại mọc đầy. Nếu đào từ phía trên xuống thì sẽ để lại dấu vết, khó mà xóa trong vài ngày. Do đó, hắn chọn đào từ phía bên mộ thất, dùng cách trộm mộ để vào trong, sau đó khéo léo gắn lại tường mộ, làm như chưa từng có ai ghé qua.
Lại nữa, hắn am hiểu pháp y, biết rõ dù có lấy đi thi thể, trong quan tài vẫn còn mùi xác thối, dễ bị phát hiện. Bởi thế hắn tìm một xác nai chết đã nhiều ngày bỏ vào quan tài, dùng mùi thối ấy đánh lừa chúng ta rằng thi thể Thạch Ngũ Nương chưa từng được chôn, mà chỉ dùng xác nai để giả chết, ‘thoát xác’ mà thôi. Quả thực, hắn suýt chút nữa thành công.”

“Chỉ là suy đoán thôi.”

“Ta đã xác thực điều ấy khi nhìn thấy phiến đá đè trên mộ thất.”

“Hử?”

“Mộ thất tối om, Bạch Vân đạo trưởng thắp nến soi đường.
Muốn gom lại xương cốt vương vãi, lại còn phải bài trí xác nai sao cho chân thật, ắt cần nhiều thời gian. Nến cháy lâu, hắn đặt nó bên mép quan tài, mộ thất lại thấp, ngọn lửa liền thiêu đốt phần đá phía trên, để lại một mảng cháy đen.
Cho nên khi ta thấy phiến đá có vết ám đen, lại ngửi thấy mùi sáp ong khá mới, liền biết gần đây từng có người vào mộ thất. Mà kẻ trộm mộ tuyệt không cẩn thận đến thế, trừ hết mọi khả năng, chỉ còn một đáp án duy nhất:
Hung thủ đứng sau, chính là Bạch Vân đạo trưởng – là ngươi.”

Hắn nghe đến đây, không nhịn được vỗ tay, “Tinh diệu, tinh diệu. Ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?”

“Khi chúng ta trở lại thung lũng tìm Thừa Phong, ngươi bất ngờ chủ ý cải trang làm chàng.
Tuy ngươi và chàng giống nhau như đúc, nhưng y phục và đồ trang sức lại hoàn toàn khác biệt. Đa phần đồ của chàng là vật trong phủ Trưởng công chúa hoặc cung đình, dân gian khó có được, huống hồ nơi rừng núi hoang vu.
Ngươi mua chuộc sơn dân, dàn dựng lời nói, dẫn ta đến tìm ngươi. Khi ta tới nơi, ngươi đã đổi sang áo vải thô nhà La Nhị, giả vờ bị thương, không nói một lời, để tránh bị phát hiện giọng nói khác biệt.
Đến đây, tất cả còn có thể gượng ép giải thích được. Nhưng khi ngươi rời nhà La Nhị, lại không hề nhắc tới y phục và đồ trang sức đã thay, lòng ta liền sinh nghi.
Chỉ là hôm qua quá mệt, nhất thời chưa nghĩ kỹ.
Hôm nay khi nhìn thấy quan tài của Thạch Ngũ Nương, ta lập tức tỉnh ngộ. Ngươi không bị ngoại thương mà thân thể yếu ớt, ngươi sống sót sau đại nạn lại lạnh lùng như thế, đối với ta xa cách nhiều hơn gần gũi…
Cho dù không mở miệng, ngươi cũng không giống chàng chút nào. Nếu là chàng, tuyệt không để ta ngủ lại một mình, dù đau yếu cũng sẽ cố gắng đi cùng ta ra ngoài, nếu là chàng, tay chàng sẽ không lạnh như vậy…
Cho nên, ngươi không phải chàng.

Ngươi chẳng phải chàng, lại mang hận với chàng, dung mạo lại giống hệt, còn có liên hệ sâu xa với Thạch Ngũ Nương. Tổng hợp mọi yếu tố, khả năng lớn nhất – ngươi chính là ca ca song sinh của chàng.
Năm xưa Thạch Ngũ Nương không chỉ giả chết, mà còn sắp xếp cho ngươi ‘giả chết’ theo. Không biết nàng là lòng dạ nhân từ hay toan tính sâu xa, nhưng ngươi đã không chết.
Ta không biết ngươi đã trải qua những gì khiến ngươi sinh lòng oán độc, tàn hại cốt nhục, giết người không gớm tay—”

“Ngươi đã không biết ta từng trải qua điều gì, có tư cách gì mà phán xét ta?” – Hắn bỗng cắt ngang lời nàng, giọng châm biếm.

Thẩm Gia Gia khựng lại: “Ta…”

“Ngươi đã từng bị giam cầm, bị đánh đập, không được ra ngoài, không được gặp người, thậm chí không được nói chuyện chưa?
Ngươi từng ăn cơm thiu, từng giành đồ ăn với chuột chưa?
Ngươi từng chỉ muốn trốn ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút mà tim đập chân run suốt cả ngày chưa?
Ngươi từng sợ một người đến tột cùng, hận đến tận xương, nhưng vẫn phải nhịn ghê tởm mà gọi nàng một tiếng ‘mẫu thân’ chưa?”

Thẩm Gia Gia nhìn gương mặt giống hệt Tạ Thừa Phong trước mắt, lòng quặn đau. Trước kia nàng chỉ nghĩ Thạch Ngũ Nương sẽ cố xóa sạch mọi dấu vết về hắn, dù gì cũng là đứa con bị đánh cắp của Trưởng công chúa, một khi bại lộ ắt rước họa diệt thân.
Nàng không ngờ, Thạch Ngũ Nương đã điên loạn tới mức độc ác, dám tàn nhẫn hành hạ một đứa trẻ như vậy.

Đứa trẻ, có tội tình gì?

Hắn nói một tràng về tội ác của Thạch Ngũ Nương, bỗng bật cười, tiếng cười cay đắng như xé lòng:
“Có phải rất hiếu kỳ, vì sao nàng ta không giết ta?
Ta cũng không rõ nữa.
Ta nhịn ghê tởm gọi nàng mấy năm ‘mẫu thân’, nàng thật sự coi ta là con.
Còn dạy ta đọc sách, dạy ta đạo lý, muốn ta làm người tốt?
Ngươi nói xem, có buồn cười không?
Một ác ma nuôi ra một đứa trẻ, dĩ nhiên cũng phải là ác ma. Chuyện này, có gì mà không hiểu?”

“Nhưng… nhưng Thừa Phong là vô tội, chàng là huynh đệ ruột thịt của ngươi…”

“Hắn vô tội, chẳng lẽ ta có tội?
Dựa vào đâu mà hắn được sống trong nhung lụa, ta thì bị đánh đập, khổ sở trăm bề?

Hắn hưởng vinh hoa, chết ở tuổi hai mươi cũng là lời, còn gì để oan ức?”

“Không phải như vậy…” – Thẩm Gia Gia lắc đầu.
Thân thế bi thảm của hắn khiến nàng nhất thời không nói được lời nào phản bác, đành chuyển chủ đề:
“Vậy tại sao ngươi lại xúi giục người khác giết người?
Tiền Ngự Sử và phu nhân Dương thị đâu có thù oán gì với ngươi?”

“Kẻ phụ tình, đáng chết.”

“Còn mấy đạo sĩ trong đạo quán thì sao? Họ vô tội lắm chứ?”

Hắn cười khẩy, nhìn nữ tử trước mắt đang chất vấn hắn đầy chính nghĩa, trong mắt bỗng thoáng qua vẻ hâm mộ.
Một người thế nào mới có thể sống được đơn thuần đến thế?
Đôi mắt trong vắt ấy, dường như chưa từng bị thế gian ô uế làm vấy bẩn.

Hắn đáp:
“Họ chẳng qua là xui xẻo.
Có kẻ sinh ra đã phú quý, có kẻ sinh ra đã là ăn mày. Đó là mệnh. Ngươi ta đều không thoát được.
Mệnh không tốt, chết thì chết. Kiếp sau đầu thai khá hơn là được.”

Thẩm Gia Gia không ngờ hắn lại độc ác vô sỉ tới vậy, giận đến sắc mặt đỏ bừng:
“Ta không tin mệnh, cũng không cam lòng nhận mệnh!”

Tạ Đại Lang chợt thấy Thẩm Gia Gia khẽ gật đầu về phía sau hắn, tuy động tác nhỏ như tơ mảnh, song hắn phản ứng cực nhanh, lập tức nhào tới, kéo nàng vào lòng, trong tay áo trượt ra một thanh chủy thủ tinh xảo, lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ nàng. Hắn lấy nàng làm con tin, xoay người đối mặt thì quả nhiên thấy Phùng Giáp cùng hai bộ khoái khác đang cầm đao áp sát. Cả ba thấy hắn khống chế Thẩm Gia Gia, đành bất đắc dĩ dừng chân.

Phùng Giáp bước đi trầm ổn, khí thế bừng bừng, nào có nửa phần dáng vẻ trọng thương.

Hai bộ khoái kia là người Phùng Giáp mượn từ nha môn huyện đường, tuy không phải giỏi võ nhất, nhưng thân pháp nhanh nhẹn, động tác nhẹ nhàng. Ba người bám theo phía sau bọn họ, ẩn mình trong bụi cây gần đó khi bọn họ dừng lại đối thoại, lời nói vừa rồi nghe được không sót một chữ. Khi Thẩm nương tử ra hiệu, Phùng Giáp đã kịp thời hành động, đáng tiếc khoảng cách hai bên quá xa, rốt cuộc vẫn bị tên tặc tử kia ra tay trước.

Công tử sinh tử chưa rõ, nếu Thẩm nương tử lại xảy ra chuyện, Phùng Giáp thực chẳng biết phải lấy mặt mũi nào hồi báo Trưởng công chúa.

Chỉ thấy y giận dữ quát lớn:
“Ngươi đừng làm khó nữ tử yếu mềm, lão tử lấy mình đổi nàng!”

Tạ Đại Lang khinh miệt cười lạnh:
“Ngươi xứng sao?”

Thẩm Gia Gia hai chân mềm nhũn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô rát, nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh, cất giọng run run mà cứng cỏi:
“Vừa rồi đáp lời Tạ Đại Lang nhiều điều, hiện tại ta còn một mối nghi hoặc, xin Tạ Đại Lang giải thích giúp.”

“Hử, là gì?”

“Loại độc dược ngươi sử dụng kia có lai lịch ra sao? Đến cả ngự y trong cung cũng không thể phân giải nổi.”

“Người đời đều biết cá nóc ăn vào dễ trúng độc bỏ mạng, nhưng ngươi có biết, phần nào trên thân cá nóc là độc nhất?”

“Là chỗ nào?”

“Là túi trứng. Dùng cá nóc khi x**n th** vừa ấm, mổ bụng lấy trứng, luyện chế thành độc dược, một khi vào máu là phong hầu tức khắc. Vài trăm con cá mới lấy được một lọ bé xíu. Sao? Muốn thử không?”

Lưỡi chủy thủ đã chạm vào da thịt nơi cổ nàng, cảm giác băng lãnh khiến thân thể nàng khẽ run rẩy. Nàng không dám thở mạnh một hơi.

Thẩm Gia Gia biết tên này tâm tàn thủ độc, thủ đoạn tàn bạo, hôm nay e là dữ nhiều lành ít. Lúc này nàng chẳng còn lòng dạ thương tâm, chỉ một mực muốn căn dặn hậu sự. Nàng hướng về phía Phùng Giáp nói:
“Phùng đại ca, ta không muốn huynh đổi mạng, chỉ cầu huynh bắt cho bằng được tên súc sinh này. Hắn nhất định mang theo độc dược bên mình, bắt hắn tra xét ắt có tang vật. Vừa rồi hắn cũng đã tự thừa nhận, các vị đều là nhân chứng. Người chứng, vật chứng đủ đầy, bắt được hắn cũng xem như báo thù cho ta và Thừa Phong.”

“Thẩm nương tử!”

“Phùng đại ca, xin huynh chuyển lời tới phụ mẫu của ta, kiếp này không thể phụng dưỡng, mong kiếp sau lại làm con họ.”

“Thẩm nương tử…”

“Còn nữa… nếu tìm được thi thể Thừa Phong, xin hãy để chúng ta được hợp táng. Nếu như chàng vẫn còn sống…” Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu, “Thôi bỏ đi.”

Tạ Đại Lang cúi đầu nhìn nữ tử đang run rẩy trong lòng, không hiểu sao lại sinh vài phần tán thưởng. Hắn thấp giọng, âm điệu bỗng chậm rãi mà nhu hòa:
“Đệ đệ ta… hắn thật lòng thích ngươi đấy.”

Thẩm Gia Gia lạnh nhạt nói:
“Thì có liên quan gì đến ngươi.”

“Vì mỗi lần thấy ngươi, tim ta cũng đập nhanh hơn một nhịp.”

Thẩm Gia Gia cuối cùng cũng không kìm nổi, nước mắt vỡ òa.

Tạ Đại Lang thỏa mãn nghe tiếng nàng nức nở, bật cười:
“Ta vốn có chút không nỡ giết ngươi… chỉ tiếc các ngươi ai cũng muốn ta chết. Nếu đã vậy, đường xuống hoàng tuyền có ngươi làm bạn, cũng không đến nỗi tịch mịch.”

Thẩm Gia Gia phẫn nộ quát:
“Xuống hoàng tuyền mà gặp lại đệ ngươi, chàng sẽ đánh chết ngươi!”

Tạ Đại Lang không đáp, chỉ cười hề hề, tiếng cười nghe ra thản nhiên như đã buông bỏ tất cả.

Hắn giơ chủy thủ lên.
Thẩm Gia Gia nhắm mắt chờ chết.

“Đừng mà!” – Phùng Giáp tuyệt vọng thét lên, dù biết rõ đã muộn, vẫn liều lĩnh lao tới.

Bỗng nhiên—

Một vật trắng xẹt qua không trung, nhỏ bằng đồng tiền, bay nhanh như tia chớp, đánh thẳng vào cổ tay đang cầm dao của Tạ Đại Lang.

Tạ Đại Lang hự một tiếng, chủy thủ rơi xuống đất.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Phùng Giáp đang lao tới, trong lòng còn đang nôn nóng, chớp mắt đã thấy sắc mặt Tạ Đại Lang trắng bệch, tay rũ xuống vô lực, hiển nhiên là xương cổ tay đã vỡ. Phùng Giáp thoáng có cảm giác như bị xé làm đôi.

Vật kia rơi xuống đất, nhìn kỹ hóa ra chỉ là một viên sỏi nhỏ.

Vèo! Vèo! Vèo!

Lại ba viên sỏi nữa xé gió lao tới, đồng thời đánh trúng đại huyệt trên thân Tạ Đại Lang, hắn lập tức gục ngã.

Thẩm Gia Gia nhắm mắt chờ đợi cái chết, không ngờ lại cảm giác được sự khống chế buông lơi. Nàng nghi hoặc mở mắt, chợt nghe trên cây phía xa truyền tới một giọng nói quen thuộc:

“Các ngươi… thật sự tưởng ta đã chết rồi sao?”
 
Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Chương 41: Truyện đại sự trong đời [Hoàn]



Thẩm Gia Gia chấn động tinh thần, đôi mắt sáng bừng lên trong khoảnh khắc, rồi như chợt nghĩ tới điều gì, nàng lại thoáng lộ vẻ thấp thỏm, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm kia.

Một người từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống. Rõ ràng thân hình cao lớn, nhưng lúc hạ đất lại nhẹ nhàng như chim yến, gió thổi qua tấm áo đỏ rực phấp phới, nổi bật giữa núi rừng. Gương mặt hắn sáng như trăng rằm, ánh mắt dừng lại trên người nàng, rồi môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Thẩm Gia Gia nhất thời nhẹ cả lòng—tạ ơn trời đất, lần này hắn không biến thành chim nữa...

Người ấy, chính là Tạ Thừa Phong.

Phùng Giáp là người cực kỳ biết điều, dọc đường đi đã sớm bị ánh mắt tình ý dạt dào của Tạ Thừa Phong dành cho Thẩm Giai Giai làm cho chói mắt, lúc này vừa qua cơn kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức sai hai bộ khoái còn lại lôi Tạ Đại Lang đang bất tỉnh trên đất xuống núi trước.

Tạ Thừa Phong nhanh chóng bước đến trước mặt Thẩm Gia Gia, dịu dàng nói:
“Đừng sợ, không sao rồi.” Vừa nói vừa muốn nắm lấy tay nàng.

Thẩm Gia Gia lập tức hất tay hắn ra, nghẹn ngào:
“Sao chàng không nói với ta là chàng vẫn bình an? Chàng có biết ta còn tưởng…” Nói đến đây, vành mắt nàng lại đỏ hoe.

Tạ Thừa Phong vội nhẹ giọng dỗ dành:
“Là ta sai, ta không dám nữa đâu.”

Thẩm Gia Gia vừa sợ hãi vừa tủi thân, nhào thẳng vào lòng hắn:
“Chàng có biết ta đã không muốn sống nữa rồi không!”

Tạ Thừa Phong ôm chặt nàng, lòng mềm nhũn như nước:
“Ta biết, ta biết hết… Lúc đó chỉ nghĩ phải nhanh chóng dụ hắn lộ diện thôi.”

“Vậy sao không nói với ta?” nàng nghẹn ngào hỏi.

“Vì nàng còn nhỏ, sợ nàng không đủ giấu kín, lộ sơ hở.”

Thẩm Gia Gia bực bội:
“Xem thường ai đấy, chàng cũng chỉ hơn ta vài tuổi!”

“Được rồi được rồi, nương tử ngoan của ta, là ta sai rồi, không dám xem thường nàng nữa đâu.”

“Ai là nương tử của chàng, mặt dày vừa thôi!”

Tạ Thừa Phong bật cười, tiếng cười vang trong lồng ng.ực:
“Ai bảo muốn được chôn cùng ta, người đó chính là nương tử ta.”

Thẩm Gia Gia đỏ mặt đẩy hắn ra.

Tạ Thừa Phong rút khăn tay đưa nàng:
“Lau mặt đi. Ở đây gió lớn, coi chừng bị gió núi làm khô da.”

Thẩm Gia Gia đón lấy khăn, vừa lau nước mắt vừa hỏi:
“Chàng tới đây từ khi nào?”

“Ta vẫn luôn ở bên nàng.”

Động tác lau mặt của nàng khựng lại, đôi mắt ánh lên như sao:
Thì ra… không phải là mộng…

Tạ Thừa Phong bị ánh mắt ấy nhìn đến tim cũng mềm nhũn, suýt nữa lại muốn làm chuyện gì đó liều lĩnh. Hắn vội dời ánh mắt đi nơi khác, giọng trầm xuống:
“Đi thôi, chúng ta xuống núi trước.” Nói đến đây, ngữ khí dần nghiêm lại, “Phải mau chóng hồi kinh.”

Bởi vì nơi đó, người huynh ruột của hắn, đang chờ chịu phán xét.

Một hàng người không nghỉ ngơi mà về thẳng kinh thành. Dọc đường đi, Tạ Đại Lang không mở miệng lấy một lời. Tạ Thừa Phong ngoài mặt giữ vẻ công chính vô tư, nhưng trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng. Đó là huynh ruột của hắn, là người thân duy nhất trong đời. Nhưng người ấy lại phạm tội tày đình, tội ác không thể dung tha.

Nếu vì hắn mang dòng máu hoàng tộc mà tha mạng, Tạ Thừa Phong chỉ cảm thấy có lỗi với thiên hạ, càng có lỗi với Thẩm Gia Gia. Nhưng nếu thực sự phải xử tử, trong lòng hắn vẫn có phần không nỡ. Dẫu sao đó cũng là đứa con đầu lòng của mẫu thân hắn, đã từng chết một lần, nay lại chết nữa, mẫu thân hắn e rằng sẽ đau đến chết đi sống lại.

Ngoài ra, mỗi lần đối diện huynh trưởng, trong lòng Tạ Thừa Phong luôn dâng lên một cảm giác áy náy khó nói. Nếu năm đó người bị Thạch Ngũ Nương bế đi không phải là huynh, mà là hắn...

Nhưng mặc cho hắn nghĩ nhiều đến đâu, vụ án này đã lớn đến mức không còn nằm trong tầm can thiệp của hắn nữa. Hắn cùng Thẩm Gia Gia áp giải người đến phủ nha, giao nộp bản tường trình vụ án do Thẩm Gia Gia soạn, rồi mỗi người về nhà.

Vụ án này kỳ lạ ngoắt nghéo, khiến vị phủ doãn đọc xong mà trợn mắt há mồm. Là lão hồ ly lăn lộn quan trường bao năm, ông ta thừa biết nếu xử lý không ổn, đường quan lộ của mình cũng có thể chấm dứt tại đây, lập tức trong đêm dâng sớ lên triều, dò xét ý vua.

Vua cũng trợn mắt há mồm không kém.

Theo lý, một kẻ ác độc thế này, giết là xong, ông vốn chẳng hề gặp mặt người cháu này, càng không thân thiết như với Tạ Thừa Phong. Nhưng Tín Dương trưởng công chúa lại là muội ruột của ông, từ nhỏ đã được ông yêu thương. Nếu cứ thế giết đi, cũng khó tránh khỏi "ném chuột vỡ bình".

Quả nhiên, ngày hôm sau sau khi tiếp sớ, Tín Dương trưởng công chúa đã vào cung cầu xin. Bà tự biết mình đã nợ đứa con trưởng quá nhiều, lúc này càng không thể nhìn con chết thêm một lần nữa, trước mặt vua mà khóc đến nỗi như mưa.

Tin tức về vụ án lan nhanh trong triều ngoài nội, nhất thời trở thành đề tài bàn tán khắp phố phường. Các đại thần phân làm hai phe: một phe dâng sớ xin xử theo quốc pháp, một phe ngấm ngầm đoán ý vua, đề nghị khoan dung xử lý. Hai bên tranh cãi không ngớt, khiến vua càng thêm khó xử.

Và ngay khi trong thành, từ quan viên tới dân đen đều đang bàn tán về vụ án chấn động thiên hạ này…

Thẩm Gia Gia đột nhiên nhận được một thánh chỉ—Thái hậu truyền nàng vào cung.

Ngay cả Tạ Thừa Phong cũng không hề hay biết chuyện này. Dạo gần đây, phần lớn thời gian của chàng đều dành để ở nhà, ở bên mẫu thân, khuyên giải bà vượt qua cú sốc.

Thẩm Giai Giai ngồi trong xe ngựa, được thái giám đi theo hộ tống tiến cung. Mãi đến khi đứng trên nền đá thanh, ngẩng đầu nhìn tòa cung điện nguy nga trước mắt, nàng vẫn thấy như đang mơ, có chút không thật.

Sau đó, thái giám dẫn nàng đến Bảo Từ cung. Thẩm Giai Giai đi gấp, dọc đường chỉ được sơ lược nhắc vài quy tắc cung đình, vì vậy khi bái kiến Thái hậu, nàng chỉ có thể dựa vào hiểu biết bản thân, cung kính hành lễ:

— "Dân nữ tham kiến Thái hậu."

Thái hậu thấy nàng hành lễ còn có phần vụng về, nhưng khí độ lại vững vàng, không hèn mọn cũng chẳng kiêu căng, trong mắt liền thoáng hiện chút tán thưởng, khẽ gật đầu.

Bà khẽ ra hiệu, thái giám lập tức hô to:

— "Ban chỗ ngồi."

— "Tạ Thái hậu."

Sau khi Thẩm Gia Gia ngồi xuống, Thái hậu mở lời:

— "Hôm nay, ai gia chỉ muốn cùng Thẩm cô nương trò chuyện vài chuyện gia đình, các ngươi lui xuống đi."

Đám cung nữ, thái giám đồng loạt lui ra, trong điện chỉ còn lại hai người là Thẩm Gia Gia và Thái hậu.

Thẩm Gia Gia biết rõ, hôm nay tuyệt đối không đơn giản chỉ là “nói chuyện nhà”.

Thái hậu chậm rãi nói:
— "Thừa Phong mấy lần nhắc đến ngươi với ai gia, ai gia đã muốn gặp ngươi từ lâu rồi. Nói ra thì, ai gia còn phải cảm ơn ngươi đã cứu mạng Thừa Phong."

Thẩm Gia Gia lập tức đứng dậy:
— "Thái hậu nói quá lời rồi, công tử cũng từng cứu mạng dân nữ."

— "Ngồi đi, không cần câu nệ. Cứ coi ta như một trưởng bối bình thường là được."

Thẩm Gia Gia sao dám coi thật, chỉ đành cung cung kính kính ngồi xuống.

Thái hậu lại hỏi nàng về quê quán, phụ mẫu, thường ngày làm gì... quả thực là trò chuyện đôi chút như người trong nhà. Thẩm Gia Gia cũng không giấu giếm, thật thà kể rõ. Khi biết nàng thường giúp cha phá án, Thái hậu hơi cau mày, trong lòng không hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản. Sau đó, bà lại hỏi đến vụ án ở Thạch Môn huyện.

Về vụ án này, Thái hậu trước kia chỉ nghe hoàng đế nói sơ lược, không ngờ quá trình lại hiểm ác đến thế. Bà nghe đến mấy lần phải run sợ trong lòng, không nhịn được mà niệm Phật.

Nghe xong, Thái hậu khen mấy câu, rồi đột nhiên khẽ thở dài:
— "Ngẫm trong triều ngoài nội, hiểu rõ vụ án này nhất, ngoài ngươi ra e chẳng còn ai khác. Ai gia hôm nay có một điều muốn hỏi: theo ngươi, vụ án này nên xử thế nào?"

Thẩm Gia Gia lập tức cảnh giác — đến rồi!

Trong lòng nàng, Tạ Đại Lang đương nhiên là tội đáng muôn chết. Nhưng nàng cũng biết, dẫu vụ án là nàng phá, người cũng do nàng bắt, thì nàng vẫn không có tư cách can dự vào việc xét xử. Mà Thái hậu cũng chẳng phải người hồ đồ, tuyệt đối không thể thật lòng hỏi nàng về hướng xử án.

Thẩm Gia Gia đoán, lời này của Thái hậu chính là thử thăm dò — dò thái độ của nàng với Tạ Đại Lang, xem nàng có bằng lòng phối hợp với hoàng thất, sửa đổi lời khai hay không.

Bởi nếu triều đình thực sự muốn cứu Tạ Đại Lang, thì cách hiệu quả nhất, chính là thay đổi lời cung.

Thẩm Gia Gia hít sâu một hơi, lộ vẻ khó xử:
— "Thái hậu, việc xử lý vụ án nên để quan viên có trách nhiệm cân nhắc. Dân nữ thực sự không có tư cách can dự."

— "Không sao, chỉ là nói chuyện phiếm, không tính gì cả."

Thẩm Gia Gia đành đáp:
— "Về công, người này tất phải xử tử. Về tư, hắn liên tiếp hai lần suýt khiến Tạ công tử mất mạng, dân nữ cũng cho rằng, người như vậy, giữ lại quá nguy hiểm."

Khi nói ra những lời này, nàng không hề giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Tạ Thừa Phong trước mặt Thái hậu.

Một câu ấy, lại đánh trúng chỗ yếu mềm trong lòng Thái hậu — chính là Tạ Thừa Phong.

Đúng vậy, đứa cháu ngoại này mới là cốt nhục bà đau đáu nhất! Dù từng nhiều lần nhìn nữ nhi rơi lệ khẩn cầu, Thái hậu cũng vẫn chưa lên tiếng cầu xin hoàng đế, chính là vì trong lòng bà, vẫn còn do dự — chỉ vì lo cho Thừa Phong.

Cho nên, đối với việc xử lý Tạ Đại Lang như thế nào, bà đến nay vẫn lưỡng lự không quyết.

Thái hậu thở dài:
— "Những điều ngươi nói, ai gia nào chẳng hiểu. Chỉ là… Tín Dương nhiều lần quỳ gối cầu xin trước mặt ai gia… Haizz."

— "Nếu là vì Trưởng công chúa," — Thẩm Gia Gia chậm rãi nói — "vậy thì người kia càng không thể giữ lại."

Thái hậu ngạc nhiên thật sự:
— "Vì sao?"

— "Trưởng công chúa vì cứu con mà đau lòng rối trí, suy cho cùng cũng là một người mẹ, trong mắt bà giờ chỉ còn sự sống chết của Tạ Đại Lang. Thái hậu cũng là mẫu thân, chi bằng thử nghĩ mà xem — nếu Tạ Đại Lang chết đi, sẽ ra sao? Nếu hắn còn sống, thì sẽ thế nào?"

Ánh mắt Thái hậu lay động.

Nếu hắn chết, thì Tín Dương tất nhiên đau khổ trong một thời gian, nhưng thời gian dài trôi qua, cũng sẽ nguôi ngoai — giống như hai mươi năm về trước.

Còn nếu hắn sống thì sao? Với bản tính độc ác tàn nhẫn, từng ra tay sát hại huynh đệ, giết cả nhà người vô tội như vậy — hắn có thể nào trở thành người con ngoan mà Tín Dương mong muốn không? Mười phần thì chín không thể!

Phải biết, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tạ Đại Lang lớn lên trong căm hận và bất công, tâm đã lệch từ trong gốc rễ. Hắn mà sống, Tín Dương ngày ngày thấy mặt hắn sẽ không khỏi nghĩ đến chuyện cũ, càng thêm day dứt, lại càng dung túng, cuối cùng sống trong hoang mang bất an, nơm nớp lo sợ huynh đệ tàn sát lẫn nhau. Đến khi ấy, dù Tạ Thừa Phong có rộng lượng thế nào, cũng khó lòng không sinh khúc mắc, lâu dần tình mẹ con chia rẽ, gia đình tan nát — như vậy, có ích gì cho Tín Dương chứ?

Nói cho cùng, Tạ Đại Lang chết đi thì thôi, nếu sống mới thật sự khiến Tín Dương sống không bằng chết.

Huống hồ còn kéo theo cả sự an nguy của Tạ Thừa Phong!

Vậy thì — người đó còn có lý do gì để được giữ lại?

Thái hậu nghĩ thông rồi, nhẹ nhàng thở ra, cảm khái:

— "Ai gia hiểu rồi. Tín Dương là vì con mà đau, ai gia cũng phải nghĩ vì con cháu mình."

Thẩm Gia Gia im lặng không đáp.

Thái hậu ngắm nàng một lúc, chợt hỏi:
— "Ngươi không sợ, nếu Tín Dương biết ngươi nói những lời này với ai gia, sẽ hận ngươi sao?"

Tín Dương nếu biết, chưa chắc cảm kích, chỉ sợ còn hận thêm.

Thẩm Gia Gia ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu:
— "Không sợ."

Gương mặt thiếu nữ nghiêm nghị mà thẳng thắn, khiến Thái hậu thoáng chốc bật cười — tiếng cười nhẹ nhàng mà mang theo cả chút cảm giác thoát khỏi bóng mây u uất đè nặng mấy ngày qua. Bà thầm nghĩ: cô bé này thông minh sắc bén, tính tình chính trực, chỉ là tuổi còn nhỏ, chưa đủ mềm mại khôn khéo. Nhưng chính vì vậy, giữa một đám người khéo léo tính toán quanh năm, Thẩm Giai Giai ngược lại khiến bà thấy… đáng quý, thậm chí có phần đáng yêu.

Hôm sau, hoàng đế tới thăm Thái hậu. Bà cho lui hết cung nhân, rồi nhắc đến chuyện của Thẩm Gia Gia.

— "Ai gia biết, con bé đó muốn Đại Lang phải chết. Nhưng ai gia… đã bị nó thuyết phục rồi."

Hoàng đế không khỏi cảm thán:
— "Trẫm cũng không ngờ được đến mức đó."

— "Chỉ là kẻ ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc mà thôi."

Hoàng đế trầm mặc một lát, rồi hỏi:
— "Mẫu hậu thấy, nàng… có xứng với Thừa Phong không?"

Thái hậu đáp chậm rãi mà kiên quyết:
— "Thừa Phong trải qua bao sóng gió, gặp được cô bé này cũng là duyên phận trời định. Chúng ta làm bề trên, chẳng qua cũng chỉ mong con cháu cả đời bình an hạnh phúc. Đã thế, sao còn phải làm người phá duyên?"

Hoàng đế gật đầu liên tục:
— "Mẫu hậu nói rất đúng."

Hắn vốn cũng có thiện cảm với Thẩm Gia Gia, chỉ vì lo Tín Dương nghi ngờ nàng góp phần đẩy sự việc đến kết cục này, nên vẫn chưa lập tức hạ lệnh. Chỉ chờ triều đình thêm mấy ngày bàn tán sôi nổi, rồi “bất đắc dĩ” xuống chỉ.

Hoàng đế ra lệnh cho hình bộ và đại lý tự — hai vị quan thanh liêm chính trực, phối hợp với Khai Phong phủ thẩm tra vụ án. Chỉ trong hai ngày, vụ án kết thúc: Tạ Đại Lang bị xử trảm.

Vụ án khép lại, Thẩm Gia Gia nhận được ban thưởng từ phủ nha và triều đình, cùng với một phần hậu lễ từ phủ Trưởng công chúa.

Món quà ấy là do Tạ Thừa Phong đích thân mang tới. Thẩm Gia Gia thấy thần sắc chàng có phần tiều tụy, liền hỏi:
— "Trưởng công chúa… vẫn ổn chứ?"

Tạ Thừa Phong lắc đầu, khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút bối rối, lạc lõng.

Thẩm Gia Gia hỏi thẳng:
— "Huynh thấy ca ca mình không đáng chết sao?"

— "Không. Hắn giết bao nhiêu người, đáng chết không sai. Chỉ là… đôi lúc ta vẫn nghĩ, nếu năm xưa người bị bắt đi là ta thì sao…"

— "Thừa Phong."
Thẩm Gia Gia bất ngờ nắm lấy tay chàng. Tạ Thừa Phong hơi sững người, tim đập loạn lên, không nhịn được mà siết tay nàng lại.

Nàng nói:
— "Huynh còn nhớ chuyện năm kia không? Một công tử con nhà quyền thế đánh chết thư sinh trong kỹ viện, náo động cả thành ấy?"

— "Nhớ. Ta biết người đó."

— "Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, có ai hành hạ hắn đâu? Nhưng tính tình vẫn bạo ngược, chỉ vì tranh cãi vài câu liền ra tay giết người. Chuyện đó cho thấy, tính cách con người vốn đã khác nhau. Cùng hoàn cảnh, nhưng kết quả chưa chắc giống nhau. Huynh thiên tính lương thiện, nếu huynh gặp phải những gì Tạ Đại Lang trải qua, chỉ sợ bây giờ huynh sẽ là một tiểu đáng thương, trốn ở đâu đó chờ ta đến cứu."

Tạ Thừa Phong, một nam nhi đường đường bảy thước, lại bị nàng gọi là “tiểu đáng thương”, nhất thời dở khóc dở cười. Chàng bỗng kẹp tay nàng ra sau, đứng phía sau nàng một tay giữ lấy, tay còn lại búng vào tai nàng một cái:
— "Đồ tinh quái, ai là tiểu đáng thương hả?"

Thẩm Gia Gia bị búng đến run lên, bật kêu:
— "Aiyo đau quá! Là ta! Ta là tiểu đáng thương, được chưa!"

— "Tsk tsk tsk, tiểu đáng thương, câu huynh thích nhất là… 'muội đến cứu ta rồi'."

Bi thương trong lòng Trưởng công chúa kéo dài suốt gần một tháng. Qua một tháng, mỗi khi nàng dạo bước trong cung, Thái hậu liền "tình cờ" đang triệu kiến mệnh phụ, bên cạnh các mệnh phụ lại "tình cờ" mang theo hài nhi trong phủ. Những hài nhi kia ai nấy đều trắng trẻo như tuyết, xinh xắn khả ái, khiến người nhìn không khỏi mềm lòng. Thái hậu nhân cơ hội, luôn đúng lúc vẽ cho Trưởng công chúa một bức họa đẹp đẽ tương lai:

“Thừa Phong cũng đã lớn, thành thân chỉ là chuyện một hai năm tới. Đến lúc đó, ngươi cũng là người làm tổ mẫu rồi, khi ấy cháu trai cháu gái đầy đàn, muốn nhàn thân cũng khó đó.”

Trưởng công chúa nghe vậy thì lòng sinh mộng tưởng. Nàng thực sự rất cần một nỗi "nhọc nhằn" như thế, đặc biệt là sau khi trưởng tử lần thứ hai vĩnh biệt nhân gian. Vậy là nàng như bắt được một điểm tựa mới, phấn chấn tinh thần, bắt đầu lo liệu hôn sự cho nhi tử: mời mối mai, hợp bát tự, chọn ngày lành, đưa sính lễ...

Nhà họ Thẩm cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị. TThẩm Gia Gia tự tay làm áo cưới, Thẩm bộ đầu và Chu nương tử thì lo liệu việc chuẩn bị hồi môn. Nhờ phá được một án kinh thiên động địa, Thẩm Gia Gia nhận được không ít phần thưởng và lễ tạ, cộng thêm của hồi môn mà vợ chồng Thẩm bộ đầu tích cóp bao năm, nếu gả vào nhà phú hộ thường thì cũng đã dư dả. Song so với môn đình của Trưởng công chúa phủ, thì hồi môn này lại trở nên mỏng manh ít ỏi.

Thẩm bộ đầu vì việc này mà canh cánh trong lòng, ai ngờ nữ nhi lại còn muốn trích ra một phần tiền thưởng để mua một phủ đệ lớn gần nha môn cho song thân an cư.

“Con bé này! Hồi môn còn chưa đủ, con còn bày đặt tiêu xài linh tinh? Cha với nương con sống nơi này vẫn tốt lắm, cần gì nhà to cửa rộng?”

Thẩm Gia Gia lại lý lẽ đanh thép:
“Mua thì không đủ, không mua cũng chẳng đủ. Nếu đã thế, chi bằng mua cho rồi. Ít nhất cha với nương có chỗ ở an nhàn, con mới yên tâm.”

Thẩm bộ đầu thở dài:
“Tấm lòng hiếu thảo của con, cha nào không hay. Chỉ là hồi môn bạc mỏng, e khi vào nhà chồng sẽ bị người khinh thường. Cha với nương chỉ có một mình con, nâng niu nuôi lớn, sao có thể để con chịu ấm ức?”

“Cha, nương, hai người cứ yên tâm. Nếu con sống không vừa ý, thì hòa ly là xong, lại về nha môn phá án. Thiên hạ rộng lớn, nếu kinh thành không dung nạp con, thì con sẽ đến nơi khác. Với tài trí của con, nơi đâu chẳng có chốn dụng võ? Việc gì phải chịu uất ức vì người khác.”

Chu nương tử nghe vậy thì giật mình hoảng hốt, vội cắt lời:
“Ăn nói linh tinh gì vậy? Hòa ly là chuyện để đùa à?”

Nhưng Thẩm bộ đầu lại tin tưởng, nữ nhi nhà ông quả thực có thể làm ra việc ấy.

Nữ tử như vậy, quả là khác hẳn những khuê nữ bình thường. Thẩm bộ đầu vừa cảm thấy nữ nhi có phần trái lẽ thường, song trong lòng lại âm thầm tự hào chẳng thể giấu.

Trong những ngày rảnh rỗi ngoài việc làm áo cưới, Thẩm Gia Gia vẫn thường lui tới nha môn, mà mỗi lần như thế, mười phần thì chín Tạ Thừa Phong đều đi theo bên cạnh. Hai người kề vai tác chiến, phá không ít vụ án, dần dà cũng nổi danh trong kinh thành. Thái hậu nghe được thì thấy có phần hồ đồ, vài lần bóng gió nhắc nhở Trưởng công chúa, nhưng Trưởng công chúa trong đầu chỉ nghĩ đến việc "ba năm bồng hai đứa", chẳng buồn nghiêm khắc với con dâu tương lai. Thái hậu chỉ còn cách tự an ủi mình: đời này, nào có chuyện gì cũng được như ý nguyện?

Cuối cùng, sau nửa năm chuẩn bị, đại hôn của hai người cũng được cử hành.

Hôn lễ long trọng huy hoàng, mấy năm sau vẫn còn người nhắc mãi không thôi. Nhưng với Thẩm Gia Gia mà nói, nàng chẳng có ấn tượng gì ngoài một chữ: mệt. Mệt đến mức tưởng chừng cổ sắp gãy.

Đội trên đầu phượng quan nặng sáu cân, suốt một ngày bị người bày tới bày lui, đến cuối ngày nàng vẫn còn thở được thì quả thực là kỳ tích.

Vừa vào động phòng, nàng liền thúc giục hỉ bà:
“Làm phiền ngươi gọi tân lang tới gấp.”

Hỉ bà che miệng cười trêu:
“Chà chà, đây là lần đầu ta thấy tân nương nóng lòng như vậy đó nha.”
Nói xong liền tươi cười lui ra, kéo Tạ Thừa Phong ra một góc, khẽ nói mấy lời bên tai.

Tạ Thừa Phong đang bận ứng phó khách khứa, nghe xong cũng không thèm để ý nữa, vội một mạch chạy thẳng về hậu viện.

Chàng vội vã bước vào, vén khăn đỏ lên liền sai mọi người lui hết ra ngoài, quay đầu lại cười nhìn nàng:
“Gia Gia, hôm nay nàng đẹp lắm.”

Ngày thường nàng cũng đã đẹp, vẻ đẹp thanh khiết như nước suối đầu nguồn, mát lành thấm tận tâm can. Nhưng hôm nay nàng như ráng chiều rực rỡ, mỹ lệ chói lóa, rạng ngời xinh đẹp.

“Nay chàng cũng rất tuấn tú,” ánh mắt Thẩm Gia Gia cũng lướt qua tia ngẩn ngơ, sau đó nói, “Tới đây, mau giúp ta tháo cái này xuống.”

Tạ Thừa Phong vội bước tới, giúp nàng tháo phượng quan, đặt qua một bên, dịu giọng hỏi:
“Có mệt không?”

“Ừm.”

Chàng kéo nàng vào lòng, một tay nhẹ nhàng xoa bóp nơi sau gáy nàng.

Thẩm Gia Gia tựa mặt vào ngực chàng, lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng bên trong lồng ng.ực ấy — hình như có hơi nhanh thì phải.

Qua một hồi lâu, Tạ Thừa Phong bỗng bật cười, nhẹ giọng nói:
“Gia Gia, cuối cùng ta cũng cưới được nàng.”

“Ừm.” Thẩm Gia Gia nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của chàng, tiện tay nghịch một lọn tóc buông trước ngực chàng, nhàn nhạt như đang chơi đùa.

Tạ Thừa Phong lại nói:
“Gia Gia, có một điều ta luôn muốn hỏi nàng. Vì sao nàng chịu gả cho ta?”

Thẩm Gia Gia ngẩn người:
“Vì sao ta lại không gả cho chàng?”

“Câu trả lời này ta không hài lòng.” Tạ Thừa Phong vừa nói vừa như có chút lo lắng, vội bổ sung:
“Ta cũng không muốn nghe mấy lời như ‘lấy thân báo đáp’ hay ‘đến tuổi phải lấy chồng’ gì đó.”

Thẩm Gia Gia nắm lấy lọn tóc trong tay, trầm ngâm giây lát. Hình như chàng đã nhiều lần thổ lộ tình ý với nàng, còn nàng thì... chưa từng thực sự đáp lại một cách thẳng thắn thì phải?

Nàng khẽ thở dài, hỏi lại:
“Chàng muốn nghe lời thật lòng sao?”

Tim Tạ Thừa Phong chợt đập mạnh, cánh tay ôm nàng cũng vô thức siết chặt thêm một chút:
“Muốn, ta muốn nghe lời thật lòng.”
Trong lời nói mơ hồ mang theo một tia bất an.

“Chàng là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”

“Chỉ vậy thôi?” — có phần thất vọng.

“Cũng là người dịu dàng nhất mà ta từng biết.”

“Gia Gia...” — cảm động bất ngờ ập đến.

“Cũng là người thấu hiểu ta nhất.” Nói đến đây, nàng bật cười khẽ:
“Vậy ta còn lý do gì để không vì chàng mà thần hồn điên đảo chứ?”

“Gia Gia.” Tạ Thừa Phong khẽ gọi tên nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, như mang cả ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng.

Thẩm Gia Gia xưa nay chưa từng nói lời nào phơi bày tâm tư như vậy, trong lòng đập rộn ràng, không dám nhìn thẳng chàng, chỉ khẽ hỏi:
“Câu trả lời ấy... chàng vừa ý chứ?”

“Vừa ý. Vô cùng vừa ý.”
Tạ Thừa Phong cúi đầu, nhẹ hít lấy hương thơm trên người nàng, bàn tay đang xoa bóp nơi gáy cũng chuyển sang vu.ốt ve chậm rãi, như dỗ dành, như luyến tiếc.

“Gia Gia, đêm nay, ta cũng sẽ khiến nàng vừa ý.”

“……”

— Toàn văn hoàn —
 
Back
Top Bottom