Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 130: Chương 130



“Phương Lục Chi ư?”

La Vân Khỉ khẽ chau mày, lại nhìn sắc mặt Hàn Diệp có phần không ổn, khóe môi bất giác cong lên.

Thì ra… hắn lại đang ghen đấy mà!

Nàng vốn định trêu chọc vài câu mập mờ để lấy chút công đạo, nhưng vừa nghĩ đến những điểm hảo cảm vất vả lắm mới tích góp được, tâm tình lại dập tắt ngay.

Cùng Hàn Diệp giận dỗi, xét cho cùng cũng chỉ là tự mình làm khổ mình. Nhớ đến đại nghiệp của bản thân, La Vân Khỉ lập tức nghiêm mặt, cất giọng thanh thanh mà nghiêm nghị:

“Giữa ta và hắn vốn không có thân tình gì, cần gì để người ta tới? Dẫu có vài câu đối thoại, cũng chỉ là lễ phép qua lại thông thường giữa người với người. Nếu ngươi gặp lại hắn, cứ thay ta nói một câu: tâm ý đã nhận, nhưng không cần phải nhọc lòng nữa.”

Hàn Diệp chậm rãi nâng ánh mắt sâu thẳm như hồ thu, tựa hồ đang nghiền ngẫm thật giả trong lời nàng.

La Vân Khỉ bỗng nhớ lại mấy lần hảo cảm sụt giảm, trong đó dường như có một lần là lúc nàng cùng Phương Lục Chi cùng về quán... Lẽ nào bị hắn nhìn thấy?

Dù có hay không, cũng nên sớm cho hắn một liều thuốc an thần.

Nàng khẽ ho nhẹ, tiếp lời:

“Huống hồ ta đã gả chồng, tự nhiên phải lấy ngươi làm đầu, một lòng sống yên ổn qua ngày. Phương công tử có xuất sắc đến đâu, cũng không can gì đến ta.”

Nhìn gương mặt nhợt nhạt nhưng thanh tú dị thường của nàng, lòng Hàn Diệp chợt mềm nhũn, dịu giọng nói:

“Được rồi, nàng đừng nói nữa. Ta không phải không tin nàng.”

Ngay sau đó, trong tai La Vân Khỉ vang lên tiếng nhắc nhở quen thuộc từ siêu thị:

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, gia vị lẩu cay tam cửu được đưa lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, bột mì lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, miến khoai lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, nho lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, dưa hấu lên kệ. 】

Trời đất ơi! Vậy mà lại được đưa lên kệ nhiều thứ đến thế?

Còn có cả miến khoai và gia vị lẩu cay nữa sao?

Không phải nàng nghe nhầm đấy chứ?

La Vân Khỉ kích động đến trừng lớn đôi mắt, suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.

Nhưng vì mừng quá hóa dở, vô tình kéo động vết thương, đau đến mức nàng phải bật lên một tiếng “á” khẽ.

Hàn Diệp cả kinh, vội cúi xuống hỏi:

“Nương tử, vết thương lại đau ư?”

La Vân Khỉ cố nén lại con sâu thèm ăn sắp nhảy khỏi cổ họng, vội ho khan mấy tiếng, gấp gáp nói:

“Không… không sao, ta ổn mà.”

Lời còn chưa dứt, nước mắt đã lăn dài nơi khóe mắt.

Nàng thật sự quá đỗi vui mừng, vui đến mức… rơi cả nước mắt.

Hàn Diệp nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng cầm khăn đến lau nước mắt cho nàng. Thấy hắn lo lắng mình đến thế, cơn giận trong lòng La Vân Khỉ cũng tiêu tan không ít.

Nàng điều hòa lại tâm trạng kích động quá đỗi, yếu ớt nói:

“Thiếp không sao, không cần lo lắng, ngủ một giấc là khỏe. Chàng mau quay lại đọc sách đi.”

Hàn Diệp đứng dậy, từ trên án lấy một quyển sách, lại quay về ngồi bên giường.

Ánh mắt nhu hòa, dịu dàng nói:

“Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, có chỗ nào không thoải mái cứ gọi ta.”

Thấy hắn kiên quyết muốn ở lại, lòng La Vân Khỉ mềm ra một mảnh, chẳng nói thêm nữa. Hai người chuyện trò đôi câu, nàng cũng lại thiêm thiếp ngủ mê.

Một giấc ngủ kéo dài đến tận trưa hôm sau, tỉnh dậy bên cạnh chỉ có Hàn Dung.

“Đại ca muội đâu?”

Hàn Dung lập tức đứng lên từ chiếc ghế con, giọng trong veo đáp lời:

“Đại ca đi nha môn rồi. Tường Vi tỷ tỷ nấu cháo rồi, tẩu có đói bụng không? Dung Dung đi múc cho tẩu ngay.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 131: Chương 131



La Vân Khỉ muốn nói không cần, nhưng vừa cử động liền thấy vết thương nơi bụng đau nhức khó chịu, đành nằm xuống lại.

Chốc lát sau, Hàn Dung đã bưng cháo bước vào, học theo người lớn, cẩn thận thổi vài hơi rồi đưa đến tay nàng.

“Tẩu tẩu, vừa nãy Dung Dung có nếm thử rồi, không nóng đâu ạ.”

Nhìn tiểu cô nương hiểu chuyện, La Vân Khỉ không khỏi xúc động. Dù thế nào nàng cũng phải tìm cho Hàn Dung một mối nhân duyên tốt, để tiểu cô nương tránh xa kẻ bạc tình.

Nàng nếm một muỗng cháo, mỉm cười nói:

“Đa tạ Dung Dung.”

“Không cần đa tạ đâu ạ. Tẩu bình thường hay chăm Dung Dung, giờ tẩu bệnh, Dung Dung cũng sẽ chăm tẩu.”

Nói rồi, Hàn Dung lại múc thêm một muỗng cháo, thổi nhẹ rồi đút cho La Vân Khỉ. Đến trưa, Hàn Diệp cũng về đến nhà.

Nghe tin quan huyện đã xử lý tội trạng của A Hương và mẫu thân Lý Thận, lòng La Vân Khỉ mới nhẹ nhõm.

Mấy ngày kế tiếp, Hàn Diệp lại mấy phen chạy đến nha môn, vụ án rốt cuộc đã hạ màn, La Vân Khỉ cũng bình phục khá nhiều. Miễn không vận động mạnh, đi đứng đã không thấy đau, nàng liền có ý muốn ghé qua quán xem thử.

Hàn Diệp sợ nàng làm mạnh động đến vết thương, đành dìu nàng cùng đi.

Trên đường, hai người sóng vai, cánh tay khẽ quấn nhau, khiến không ít người ngoảnh lại nhìn, làm La Vân Khỉ có phần ngượng ngùng.

Còn Hàn Diệp thì ung dung tự nhiên, tựa như chẳng có ai đang nhìn hắn vậy.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, La Vân Khỉ trộm mỉm cười. Đến quán mới biết trong tiệm đã chẳng còn gì.

Tạ Tường Vi vội vàng ra đón, đỡ lấy La Vân Khỉ.

“Đại tỷ, muội không biết rau quả ở đâu, lại không dám làm phiền tỷ…”

La Vân Khỉ thầm nghĩ: đồ ở trong ‘siêu thị không gian’, nàng dĩ nhiên chẳng hay biết rồi.

Nàng khẽ cười nói:

“Không sao, đợi mai ta đi lấy hàng, mấy hôm nay đành chịu vậy.”

Hàn Diệp lập tức nói:

“Hiện giờ nàng không nên quá lao lực, nếu muốn lấy hàng, để ta đi cùng.”

“Làm gì cần? Vị thẩm kia không thích người lạ, chàng đừng đi.”

“Có chuyện ấy sao?” Hàn Diệp nhướng đôi ngươi sắc tựa kiếm, rõ ràng không mấy tin tưởng.

La Vân Khỉ vội nói:

“Đương nhiên là thật. Chàng đừng xen vào làm loạn, lỡ làm thẩm ấy nổi giận, ta biết lấy hàng ở đâu?”

Hàn Diệp đành gật đầu:

“Vậy cũng được, nàng nhớ cẩn thận, coi chừng kéo động vết thương.”

La Vân Khỉ lại dặn dò vài câu về đôi giày của Tạ Tường Vi, rồi cùng Hàn Diệp quay về.

Ra cửa, lại bất chợt bắt gặp vị quản gia hôm trước, quản gia khẽ gật đầu với La Vân Khỉ rồi bước vào trong tiệm.

La Vân Khỉ ngoái đầu nhìn một cái, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ quái.

Rốt cuộc là nhà ai, mà ngày nào cũng tới mua hoa quả?

“Sao vậy?”

Hàn Diệp cúi đầu hỏi một câu.

“Không có gì, chúng ta về thôi.”

Hai người về đến nhà, trong lòng La Vân Khỉ vẫn không kìm được nghĩ mãi đến vị quản gia nọ, cho đến khi Hàn Mặc tan học trở về, nàng mới tạm gác lại suy nghĩ linh tinh kia.

Ở nhà bao ngày, tiết trời cũng dần oi bức.

Thấy mặt Hàn Mặc lấm tấm mồ hôi, La Vân Khỉ mới giật mình nhận ra bọn trẻ vẫn còn mặc áo bông mùa đông. Đổi áomùa một lượt, sơ sơ cũng phải hai trăm đồng tiền. Xem ra nàng thật sự cần phải nỗ lực phát tài.

Sáng hôm sau, La Vân Khỉ dậy rất sớm. Nhân lúc trời còn chưa sáng, nàng đến cửa tiệm, đem tất cả hàng trong hệ thống lấy ra.

Nghĩ đến mấy ngày qua chẳng ra quán, những món mới lên kệ đều bị lãng phí, nàng không khỏi đau lòng. Tính sơ cũng mất gần bốn trăm đồng!

Sau đó, nàng lấy gia vị lẩu cay ra, đong một nửa, dùng bát nhỏ mang về nhà.

Ba người còn đang ngủ, vừa hay để nàng trổ tài.

Gia vị vừa vào nồi, mùi thơm cay nồng liền lan tỏa khắp nơi, Hàn Dung lập tức tỉnh dậy, đôi mắt đen láy chớp chớp, chạy ngay tới bếp.

“Tẩu tẩu, tẩu làm món gì thế, thơm quá đi!”

La Vân Khỉ quay lại, khẽ gõ nhẹ lên mũi nàng, mỉm cười nói:

“Thứ này gọi là ‘ma lạt thang’, người thường chẳng có cơ hội mà ăn đâu đấy.”

Tiếc là không có tương vừng, hương vị vẫn còn kém một chút.

Chẳng bao lâu, Hàn Mặc và Hàn Diệp cũng tỉnh dậy. Mọi người ăn xong, đều khen không dứt miệng.

Thấy cả nhà ăn ngon miệng, La Vân Khỉ không khỏi cảm thán — xem ra, dù là cổ đại hay hiện đại, chẳng ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ của món lẩu cay cả.

Sau khi dọn dẹp chén bát, nàng cũng chuẩn bị đến cửa tiệm, tiễn Hàn Mặc xong liền nắm tay Hàn Dung ra chợ.

Bỗng nghe phía trước có người bàn tán:

“Này, ngươi nghe nói chưa? Người ta đồn rằng nữ chưởng quầy ở tiệm La Ký có chút tà môn lắm… Bị người ta đ.â.m một d.a.o mà chẳng hề hấn gì, còn bán toàn những thứ kỳ kỳ quái quái...”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 132: Chương 132



La Vân Khỉ bỗng khựng lại, trong lòng tuy muốn bước tới chất vấn đôi ba câu, nhưng nghĩ lại, thấy cũng chẳng cần thiết. Dẫu sao miệng lưỡi là của thiên hạ, nàng đâu thể quản được tất thảy.

Chỉ là... lời đồn quái quỷ kia là từ kẻ nào tung ra? Nàng bị đ.â.m một d.a.o mà cũng bị nói là "chẳng hề hấn gì", vậy mấy ngày nằm liệt trên giường chẳng phải uổng công rồi sao?

Nghĩ vậy, nàng liền bước nhanh hơn, dẫn theo Hàn Dung tới cửa tiệm.

Nàng lấy nước do Hàn Diệp mang đến, rửa một chùm nho cho Hàn Dung, đoạn bắt tay dọn dẹp cửa hàng. Ngẩng đầu lên liền thấy trước cửa có không ít người tụ tập, chỉ trỏ bàn tán. Mà khi thấy La Vân Khỉ nhìn qua, cả bọn liền như đàn ruồi gặp gió, lập tức tản ra.

Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi cũng mang theo bảy tám đôi giày tới. Nhìn những đôi giày nay đã phối màu khéo léo hơn trước, La Vân Khỉ gật đầu hài lòng — xem ra lời nàng nói, Tường Vi đã để tâm ghi nhớ.

"Nhờ Tào tẩu tử giúp đỡ đấy à?"

Tạ Tường Vi gật đầu. "Muội tin lời đại tỷ, mà nàng ấy cũng rất sẵn lòng giúp đỡ."

"Tốt. Vậy lát nữa chúng ta đi mua ít chỉ, thêu hoa tường vi ở gót giày. Từ nay về sau, đó sẽ là dấu hiệu của thương hiệu muội."

Tường Vi vui mừng gật đầu. "Vâng!"

La Vân Khỉ bẻ một chùm nho nhỏ, đưa cho Tường Vi.

"Giống nho này mới có, muội thử xem."

Tường Vi cắn một miếng, đôi mắt lập tức cong cong như trăng lưỡi liềm.

"Đại tỷ, thứ này ngon quá, ngọt lịm luôn ấy!"

"Đây là nho đấy, tối muội mang một chùm về cho trưởng thôn nếm thử."

"Không cần đâu ạ, đại tỷ để lại mà bán đi. À, đây là ba trăm tám mươi đồng tiền bán đồ hôm trước, tỷ cất lấy đi."

Tường Vi cẩn thận rút một túi vải nhỏ trong n.g.ự.c áo ra, đưa cho La Vân Khỉ. Không ngờ chỉ vài loại rau củ vậy mà bán được từng ấy tiền, quần áo mùa hè của ba người trong nhà xem ra đã có cách xoay xở.

"Đa tạ tam muội. Nhưng còn một việc nữa, ta muốn nhờ muội giúp."

Tường Vi cười khúc khích. "Việc gì đại tỷ cứ nói, muội nhờ tỷ còn nhiều hơn thế."

Nghe La Vân Khỉ muốn làm áo mùa hè cho hai đứa nhỏ, nàng lập tức đồng ý không chút do dự.

Lúc này, trong tiệm bước vào một vị lão nhân tuổi đã ngoài sáu mươi, dáng người cao gầy, mặt mũi quắc thước, theo sau còn có một tiểu tư ăn mặc như gia nô. Hai người vừa vào đã nhìn thẳng về phía giỏ trái cây.

La Vân Khỉ vội bước tới nghênh đón:

"Không biết lão gia cần thứ gì?"

Người kia chỉ vào chùm nho:

"Thứ này là gì? Sao lão phu chưa từng thấy bao giờ?"

La Vân Khỉ lại đem lời chuẩn bị sẵn ra mà ứng đối:

"Thứ này gọi là nho, phía Bắc ít thấy. Lão gia có thể nếm thử một quả."

Lão nhân cắn thử, gật gù tán thưởng:

"Ngọt dịu nơi đầu lưỡi, dư vị thanh thoát. Còn thứ này?"

"Đây gọi là dưa hấu, thanh mát ngọt lành, ăn vào rất hợp để giải nhiệt."

Người kia trầm ngâm đáp:

"Vậy lấy cho ta hai thứ ấy."

Tiểu đồng đưa tiền, hai người ra khỏi tiệm, đi tới cuối phố. Ở đó, một người đàn ông thấp lùn, béo tròn liền tiến tới đón, bên cạnh hắn là người quản gia từng lui tới tiệm La Vân Khỉ vài lần gần đây.

"Đại nhân."

Quản gia cúi người cung kính đứng cạnh người đàn ông kia.

Gã mập bước tới, vội vã liếc nhìn gói trái cây, lập tức nở nụ cười nịnh nọt:

"Đại nhân, tiểu nhân năm xưa cũng từng đi khắp nơi, nhưng chưa bao giờ thấy mấy thứ kỳ lạ này. Tiểu nhân sớm đã nghi ngờ La Vân Khỉ không phải nhi nữ ruột của ta. Nghe nói nó vừa gả đi đã vì cãi nhau với Hàn Diệp mà treo cổ tự vẫn."

Nói đoạn lại móc ra một quả táo nhăn nheo.

"Đây là do nhi nữ tiểu nhân — Kim Quế, mua từ tiệm nàng ta vài ngày trước. Tiểu nhân từng mang ra chợ hỏi, ai ai cũng chưa từng thấy."
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 133: Chương 133



Không nghi ngờ gì, gã mập ấy chính là "phụ thân trên danh nghĩa" của La Vân Khỉ — La Thiên Phúc.

Vị đại nhân kia khẽ nhíu mày:

"Ngươi nói La Vân Khỉ là yêu quái biến hóa mà thành, có chứng cứ gì không?"

La Thiên Phúc liền thưa:

"La Vân Khỉ tính tình thay đổi quá lớn, đó là bằng chứng rồi. Nếu đại nhân không tin, có thể đến điều tra ở thôn nơi nó từng ở. Hơn nữa, nghe nói vài ngày trước nó bị người đ.â.m một nhát mà vẫn khỏe như không, hôm sau còn ra chợ buôn bán như thường. Còn nữa, chợ có người đồn đã tận mắt thấy nó ăn thịt người, uống m.á.u tươi..."

Lông mày vị đại nhân lại nhíu thêm mấy phần.

Lần này ngài vi hành đến đây, vốn là để tìm một người — không ngờ lại vướng vào vụ "yêu tà náo thị" này...

Vì muốn tra rõ chân tướng, mấy ngày qua vị đại nhân kia đã sai quản gia lần lượt đến tiệm La Vân Khỉ mua đồ. Đúng là những loại trái cây kia hiếm thấy, lại thêm thời điểm này mới đầu vụ mùa, vậy mà trong tiệm nàng ta lại đầy ắp rau tươi — việc này quả thật đáng nghi.

Thế nhưng, chỉ dựa vào điểm ấy thôi cũng chưa thể kết luận điều gì. Huống hồ, nếu La Vân Khỉ thực là yêu nghiệt, e rằng với nhân thủ hiện tại, khó mà đối phó nổi.

“Dựng chuyện là việc phải trả giá. Nếu ngươi có thể tìm ra nhân chứng, bản quan ắt sẽ vì ngươi làm chủ. Còn nếu chỉ dùng mồm miệng nói suông, thì thật khiến bản quan khó lòng tin phục. Lui xuống đi.”

“Cái này…”

Gương mặt già nua của La Thiên Phúc thoáng chốc trở nên khó coi. Huyện lệnh không quản được La Vân Khỉ, nay khó khăn lắm mới nghe tin có tuần án đại nhân về trấn, vậy mà lại vẫn cần chứng cứ!

Quản gia lúc này đã lạnh mặt.

“Đại nhân đã nói rõ ràng rồi. Nếu thật sự có nhân chứng vật chứng, cứ mang đến là được.”

Mỡ trên mặt La Thiên Phúc khẽ rung, lão vội vàng cúi người:

“Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân sẽ về tìm nhân chứng ngay.”

Đợi La Thiên Phúc đi khuất, quản gia bước lên trước một bước.

“Đại nhân, việc này ngài thấy sao?”

Vị đại nhân vuốt chòm râu, trầm ngâm nói:

“Quả là có chút quái dị. Cứ phái người âm thầm canh giữ La thị kia, ngày đêm giám sát. Nếu quả thật là yêu nghiệt, bản quan dẫu liều cả mạng già, cũng phải trừ hại cho trấn này.”

Đoạn lại hỏi:

“Lão phu đã sai ngươi đi tìm thiếu niên hôm nọ, có manh mối gì không?”

Quản gia lắc đầu.

“Thuộc hạ bất tài, vẫn chưa có đầu mối nào cả.”

Đại nhân thở dài một tiếng:

“Hôm ấy ta giả làm kẻ ăn mày bệnh tật, chính là tiểu tử bán củi nọ đã cho ta ba đồng tiền. Nhân phẩm như thế, thực sự hiếm có. Chỉ tiếc hắn chẳng phải kẻ đọc sách, bằng không lão phu nguyện tiến cử cho.”

Quản gia biết đại nhân quý trọng nhân tài, cũng không khỏi than một tiếng. Những ngày qua ông đã tìm khắp chợ, người bán củi thì có vài kẻ, nhưng thiếu niên kia thì chẳng thấy đâu.

“Đại nhân nếu có duyên với hắn, sau này ắt sẽ tương phùng. Nếu chẳng gặp lại, cũng chỉ có thể nói là kẻ ấy vô duyên với phúc phần thôi.”

Đại nhân khẽ gật đầu, ánh mắt lần nữa liếc về phía tiệm La Vân Khỉ, rồi tay chắp sau lưng, lững thững rảo bước rời đi.

Cách đó không xa, La Kim Quế đang chờ phụ thân.

“Phụ thân, thế nào rồi?”

La Thiên Phúc đưa tay lau mồ hôi:

“Nói thì nói rồi, nhưng người ta muốn nhân chứng vật chứng, ta biết tìm ở đâu đây!”

“Trái táo này chẳng phải vật chứng đó sao? Còn nhân chứng thì tìm vài kẻ, cho ít bạc, muốn họ nói gì họ chẳng nói được.”

“Cái đó… lỡ như bị tra ra thì sao?”

La Kim Quế hừ lạnh một tiếng:

“Chờ xử xong La Vân Khỉ, ta sẽ thủ tiêu luôn người, không phải là xong chuyện sao?”

La Thiên Phúc đảo đôi mắt nhỏ, trong lòng bắt đầu d.a.o động.

La Kim Quế thấy thế liền khẽ nhếch môi cười. Vốn dĩ nàng ta đã dần nguôi ý niệm với Hàn Diệp, nhưng hôm trước nhìn thấy hắn cùng La Vân Khỉ ôm ấp đi vào tiệm, trái tim tưởng như đã nguội lạnh, phút chốc lại bùng lên lửa cháy. Song muốn giành lại Hàn Diệp, trước hết… phải diệt trừ La Vân Khỉ.

Mấy ngày qua nàng ta âm thầm dò hỏi tung tích của La Vân Khỉ, nghe nói nàng ta bị người đ.â.m một dao, cứ tưởng là đã chết, chẳng ngờ chưa đầy mấy hôm đã thấy nàng tươi tỉnh như không, khiến La Kim Quế tức đến nghẹn họng, bèn mới tung tin đồn sáng nay.

Dù nàng có giành lại được Hàn Diệp hay không — La Vân Khỉ nhất định phải chết!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 134: Chương 134



Vị đại nhân kia vừa đi khỏi, La Vân Khỉ liền cảm thấy trong lòng bất an chẳng rõ cớ.

Lại nhớ đến lời đồn buổi sáng, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Mãi đến giữa trưa, nỗi bức bối ấy mới dần tiêu tan.

Dù sao nàng vốn chẳng phải yêu tinh thật sự, dẫu có mời thần tiên hạ trần, nàng cũng chẳng e ngại.

Nhưng để cẩn thận, mấy loại trái cây kia tạm thời đành không bán nữa.

La Vân Khỉ đem chỗ nho còn lại chia làm hai phần, một phần cho Tạ Tường Vi, phần còn lại để mang về nhà cho Hàn Diệp và hai tiểu oa nhi.

Trước khi về, nàng còn dắt theo Hàn Dung đến cửa hàng vải, mua hai khúc gấm. Về đến nhà thì thấy Hàn Diệp đã đón Hàn Mặc trở về. Thấy hai người bước vào sân, Hàn Diệp lập tức buông sách, vội vã bước ra, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Nàng thân thể còn chưa khỏi, lại vội vàng ra tiệm, có phải mệt rồi không?”

La Vân Khỉ vốn chẳng chịu được lời dịu dàng, vừa nghe thế liền làm bộ giận dỗi, liếc mắt lườm hắn một cái:

“Thiếp đâu phải thân thể làm bằng giấy, sao mà yếu đuối đến vậy?”

Hàn Diệp nhìn nàng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, không khỏi đau lòng:

“Mấy hôm nay sắc mặt nàng chẳng có chút huyết sắc nào. Nghe lời ta, nghỉ thêm vài ngày nữa đi. Dù sao tiệm cũng có Tường Vi muội muội lo liệu rồi.”

La Vân Khỉ hừ một tiếng, ra vẻ không vui:

“Nàng ấy cũng là muội muội của thiếp đấy.”

Khóe môi Hàn Diệp khẽ cong lên, ý cười dịu dàng hiện rõ:

“Vi phu biết chứ. Nàng ấy là tiểu tam muội của nương tử ta.”

Hàn Dung lập tức chen lời:

“Vậy muội là tiểu tứ muội của tẩu tử rồi!”

Gần đây Hàn Dung lại mập mạp thêm chút nữa, khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu vô cùng. La Vân Khỉ cười khẽ, ôm lấy nàng.

“Không cần làm tứ muội, muội mãi mãi là tiểu bảo bối đáng yêu nhất của tẩu tử.”

Hàn Dung nghe xong vui vẻ vô cùng, nắm tay thành quyền:

“Ồ ồ! Muội là tiểu bảo bối của tẩu tử!”

Hàn Mặc bên cạnh chen vào:

“Không biết xấu hổ, đứa nhỏ đầu tiên của tẩu tử và đại ca mới là tiểu bảo bối thật sự.”

Hàn Dung ngây người một chút, rồi chớp mắt đáng thương hỏi:

“Tẩu tử, sau này nếu có em bé rồi, tẩu còn thương Dung Dung không?”

La Vân Khỉ bị hỏi mà mặt hơi đỏ lên, vội vã nói:

“Sao lại thế? Tẩu tử vẫn thương Dung Dung nhất.”

Hàn Diệp lúc này bước tới, ôm lấy Hàn Dung, nhẹ trách:

“Tẩu tử còn chưa khỏi hẳn, mấy hôm nay không được để tẩu bế nữa, biết chưa?”

Hàn Dung ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngẩng lên hỏi La Vân Khỉ:

“Tẩu tử, còn đau không?”

“Hết rồi, muội đi chơi với đại ca một lát đi. Tẩu tử nấu cơm. À, hôm nay đi lấy hàng, thẩm kia cho tẩu mấy chùm nho, để tẩu rửa sạch cho hai đứa ăn thử.”

Hàn Dung nuốt nước bọt cái ực:

“Nho ngọt lắm luôn!”

Hàn Mặc liền nâng mặt Hàn Dung, dùng sức xoa xoa:

“Tham ăn!”

Hàn Dung bị xoa đến đau, lập tức chạy đến mách với Hàn Diệp:

“Đại ca, nhị ca bóp mặt Dung Dung mạnh quá!”

Hàn Diệp đành nghiêm mặt:

“Không được bắt nạt muội muội.”

La Vân Khỉ thấy ba huynh muội Hàn gia ríu rít trong sân, không khỏi khẽ mỉm cười.

Tối đến, như thường lệ, La Vân Khỉ dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, bản thân lại trằn trọc khó yên.

Không thể nằm yên mãi, nàng khoác áo bước ra cửa, lại nhớ đến vị trung niên ban ngày.

Ở chợ đã lâu, khách quen đi mua rau nàng đã thuộc mặt quá nửa.

Nhưng người hôm nay cùng với mấy lần trước đến mua hàng, trông đều xa lạ. Chẳng lẽ không phải dân bản trấn?

Sự xuất hiện của bọn họ, rốt cuộc là cát hay hung đây?

Đang trầm tư, đã thấy Hàn Diệp từ phòng bước ra.

Ánh trăng rọi xuống thân hình cao ráo của hắn, bóng kéo dài trên đất.

Gương mặt tuấn tú khôi ngô dưới ánh trăng lại càng thêm thâm trầm, cuốn hút lạ thường.

Thấy La Vân Khỉ ngồi ngoài cửa khoác áo, Hàn Diệp vội tiến lại gần.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 135: Chương 135



Ngồi xuống trước mặt nàng, dịu dàng hỏi:

“Nương tử, sao lại ngồi đây? Có chuyện gì vậy?”

Dưới bóng đêm u tịch, ánh mắt Hàn Diệp vẫn sáng rực như sao trời, lấp lánh tựa tinh quang giữa màn đêm.

La Vân Khỉ chưa từng thấy ánh mắt nào đẹp đến vậy, không khỏi ngẩn ngơ một thoáng.

“Không sao. Còn chàng, sao lại ra đây?”

Hàn Diệp vén tà áo, ngồi xuống bên cạnh, kéo tay nàng, giọng ôn nhu:

“Nghe thấy tiếng mở cửa, sợ nàng có chuyện nên ra xem.”

La Vân Khỉ khẽ “ồ” một tiếng, rồi nghiêng đầu tựa vào vai hắn.

Lặng lẽ hỏi:

“Nếu mọi người đều nói thiếp là yêu tinh, chàng sẽ nghĩ sao?”

Hàn Diệp cụp mi nhìn nàng.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, hàng mi cong dài đổ xuống hai vệt bóng nhạt trên gò má. Dung mạo vốn đã tinh xảo, giờ trong đêm lại thêm phần thanh lệ.

Kiều diễm mà chẳng lẳng lơ, trong sáng mà không nhạt nhòa, giữa chân mày lại mang nét anh khí hiếm thấy ở nữ tử, vậy mà hòa hợp vô cùng. Nhìn đến thất thần.

Chỉ đến khi La Vân Khỉ ngẩng đầu, hắn mới hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi:

“Sao lại nghĩ đến chuyện này nữa rồi?”

La Vân Khỉ chỉnh lại tư thế, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn:

“Không có gì, chỉ là thiếp thấy tò mò thôi.”

Ngón tay Hàn Diệp khẽ siết lại, thanh âm cũng trầm thêm vài phần:

“Ta từng nói rồi, nàng là thê tử ta đã nhận định. Dù nàng là gì, tình ý của ta với nàng cũng sẽ không thay đổi.”

La Vân Khỉ bất giác hỏi luôn:

“Đã không thay đổi, sao độ hảo cảm của chàng với thiếp lại giảm?”

“Độ hảo cảm?”

Hàn Diệp chau mày, cúi đầu đầy nghi hoặc.

La Vân Khỉ lập tức giật mình – sao lại lỡ miệng nói ra tâm tư trong lòng?

“À không, thiếp là nói… dạo trước chàng đối với thiếp thật lạnh nhạt.”

Hàn Diệp vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng nói dịu dàng như nước:

“Ta chẳng đã giải thích rồi sao? Tất cả đều là vì muốn che mắt Ngô A Hương mà thôi.”

Vừa nhắc đến Ngô A Hương, La Vân Khỉ liền nhớ đến chuyện nàng lỡ miệng nói người ta có mùi hương son phấn. Trong lòng lại dâng lên vị chua, khẽ rủa một tiếng:

“Mặt dày, còn dám đi ngửi hương son người khác.”

Hàn Diệp tức thì giơ tay lên thề:

“Ta thề, thực sự là vô tình ngửi thấy. Nếu ta dối lòng, thì ta…”

La Vân Khỉ vội đưa tay che miệng hắn lại:

“Thôi được rồi, thiếp tin chàng là được chứ gì.”

Hàn Diệp thuận thế nắm lấy tay nàng, ánh mắt như ngọn đèn sâu thẳm giữa đêm khuya, nhẹ giọng tha thiết nói:

“Nương tử, lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng. Trong tâm này, nàng đã lấp đầy, nào còn chỗ cho ai khác nữa.”

Đón lấy ánh nhìn nóng bỏng mà chân thành ấy, má La Vân Khỉ khẽ ửng hồng, bất giác quay mặt đi:

“Miệng chàng hôm nay… chẳng lẽ tẩm mật rồi hay sao?”

Hàn Diệp đưa tay đặt nhẹ lên vai của nàng, khẽ xoay mặt nàng về phía mình.

“Nếu nàng thích nghe, vậy ta nguyện nói cho nàng mỗi ngày.”

“Hừ, ai thèm nghe mấy lời này chứ…”

La Vân Khỉ vùng vằng muốn đứng dậy, lại bị vòng tay Hàn Diệp siết lấy bên hông, chân nàng mềm nhũn, cả người ngã nhào vào lòng hắn.

Mắt chạm mắt, nàng thấy nơi cổ họng hắn cuộn lên một cái rõ ràng.

Gương mặt La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng như hoa đào nở rộ trong sương sớm.

“Đừng nghịch nữa, chàng còn phải vào đọc sách mà.”

Hàn Diệp vẫn giữ nàng ngồi trên đùi mình, thanh âm khẽ khàng mà khàn đục:

“Hôm nay không đọc nữa. Chỉ muốn ở bên nàng thôi.”

Gương mặt tuấn tú ấy ngày càng gần hơn, khiến lòng nàng bất giác rối loạn.

La Vân Khỉ giơ tay đẩy hắn ra, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt. Hơi thở ấm nóng của hắn đã phủ sát lên nàng.

Khi bốn cánh môi sắp chạm nhau, bỗng vang lên tiếng bước chân.

La Vân Khỉ giật nảy mình, lập tức đẩy mạnh Hàn Diệp ra.

Chỉ thấy Hàn Mặc dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, mơ màng bước ra:

“Ca, tẩu, sao hai người còn chưa ngủ vậy?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 136: Chương 136



"A! Phải rồi, ngủ thôi ngủ thôi!"

La Vân Khỉ vội xoay người đi vào trong, chẳng ngờ lại vô tình động tới vết thương, liền khẽ rên một tiếng.

Hàn Diệp và Hàn Mặc lập tức vây lại.

“Sao thế?”

Thấy hai huynh đệ cùng lộ vẻ lo lắng, lòng La Vân Khỉ bỗng thấy ấm áp lạ thường.

Nàng khẽ cười: “Không sao cả, mọi người đi nghỉ sớm đi.”

“Ta đỡ nàng vào.”

Hàn Diệp vừa đưa tay ra, đã bị La Vân Khỉ hất nhẹ ra, trách yêu:

“Làm gì thế, thiếp đâu có què quặt mà không đi nổi.”

Hàn Diệp đành xấu hổ thu tay về, nhưng dáng vẻ tiu nghỉu của hắn khiến La Vân Khỉ không nhịn được phì cười, vội vàng đẩy cửa vào phòng.

Nằm xuống giường, nàng lại không khỏi miên man suy nghĩ.

Thở dài — thật là khó xử.

Nếu giận dỗi Hàn Diệp, thì hảo cảm cứ “lộp độp” mà rớt; mà vừa làm hòa được, hắn lại cứ muốn...

Nghĩ tới gương mặt kia lúc hơi thở gấp gáp, má nàng lại đỏ bừng như bị lửa đốt.

May mà giờ nhà cửa rộng rãi, nàng có thể ngủ chung với Hàn Dung và Hàn Mặc, chứ nếu còn nằm chung chăn với hắn... hậu quả quả thật không dám tưởng tượng.

Chẳng bao lâu sau, Hàn Mặc cũng thức dậy trở về phòng.

Nghe tiếng thở đều đều như mèo con của hai đứa nhỏ, La Vân Khỉ cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi cả nhà dùng điểm tâm, Hàn Diệp đưa Hàn Mặc đến trường.

La Vân Khỉ thương tích chưa lành, Hàn Diệp không muốn nàng mệt mỏi nên không để nàng đi theo. Nàng cũng đành thuận theo.

Chẳng ngờ, trên đường trở về, Hàn Diệp lại thấy một bóng người quen thuộc đứng ngoài cửa.

Là Quan Tuyết Yến.

Mới mấy ngày không gặp, nàng ta đã gầy rộc đi, đôi mắt linh động ngày nào cũng đã mất đi vẻ sáng ngời.

Vừa thấy Hàn Diệp, nàng xúc động bước lên hai bước, dịu dàng gọi:

“Hàn đại ca.”

“Quan tiểu thư?”

Hàn Diệp thoáng sửng sốt, không ngờ nàng lại tìm được đến đây.

Quan Tuyết Yến gật đầu, đôi mắt sáng vẫn dõi theo hắn không rời.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Hàn Diệp cũng không biết nên nói gì. Tuy Quan phu tử đã c.h.ế.t trước công đường, nhưng đối diện với Quan Tuyết Yến, bao ký ức năm xưa lại ùa về trong lòng hắn.

Hai người cứ đứng như vậy suốt nửa tuần trà, mãi đến khi Quan Tuyết Yến cúi đầu nói khẽ:

“Hàn đại ca… huynh có thể đi dạo với muội một lát không?”

Hàn Diệp mím môi, cuối cùng cũng gật đầu.

Quan Tuyết Yến ánh mắt lóe sáng, theo sát bên hắn. Hai người đi được một đoạn, nàng rốt cuộc cũng mở miệng:

“Hàn đại ca, là muội phụ huynh…”

Hàn Diệp mỉm cười nhạt, tâm đã sớm điều chỉnh lại.

Tuy phụ thân hắn c.h.ế.t bởi tay Quan phu tử, nhưng lại chẳng liên quan đến nàng. Tội lỗi của phụ thân, chẳng nên để con cái gánh vác.

“Mọi sự đã là quá khứ, Quan tiểu thư đừng nhắc lại nữa.”

Đôi mắt Quan Tuyết Yến lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Nếu chẳng phải muội nhất thời tùy hứng, cũng sẽ chẳng xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy. Nay thư viện tan rã, mẫu thân muội bệnh nặng chẳng dậy nổi, trong phủ kẻ hầu người hạ đều chạy sạch… tất cả đều do muội tự chuốc lấy.”

Dứt lời, nàng khẽ run vai khóc nấc.

Thấy nàng rơi vào cảnh ngộ thê lương, Hàn Diệp không khỏi động lòng trắc ẩn.

Hắn dịu giọng:

“Quan tiểu thư cũng đừng tự trách mình mãi, chẳng hay sư mẫu hiện giờ thế nào? Có uống thuốc điều trị chưa?”

Quan Tuyết Yến khóc càng dữ, nước mắt tuôn như suối.

“Đã uống mấy thang thuốc rồi mà vẫn chẳng đỡ, bất đắc dĩ muội mới đến tìm lệnh phu nhân.”

Hàn Diệp nhướng mày:

“Nhưng nương tử ta đâu có biết chữa bệnh? Quan tiểu thư có lầm không?”

Quan Tuyết Yến sụt sùi nói:

“Hôm ấy nàng đến phủ tìm muội, cho một ít thuốc, mẫu thân uống vào quả thật có chuyển biến. Chính vì vậy muội mới tố giác phụ thân ở huyện nha. Nay chẳng còn nơi nương tựa, muội chỉ còn biết tới tìm nàng.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 137: Chương 137



Nghe vậy, Hàn Diệp hết sức kinh ngạc. Tưởng đâu nàng tự giác hồi tâm, không ngờ phía sau còn ẩn chứa nguyên do như thế. Nghĩ đến những gì La Vân Khỉ đã âm thầm làm vì mình, trong lòng hắn trào dâng một nỗi áy náy.

Nếu hắn sớm nói rõ với nàng chuyện giữa mình và Ngô A Hương chỉ là giả vờ, có lẽ nàng đã không bị thương…

Nghĩ đến sự lạnh nhạt của mình mấy hôm trước, hắn thấy càng thêm hối hận, chỉ mong mau chóng quay về gặp nàng.

Chỉ là… nàng lấy thuốc từ đâu ra?

Nhưng ngoài miệng vẫn nói:

“Nương tử ta đã đến cửa tiệm. Nếu Quan tiểu thư muốn gặp nàng, ta có thể đưa đi.”

Quan Tuyết Yến lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp:

“Vậy… đa tạ Hàn đại ca.”

Kỳ thực, Quan Tuyết Yến vốn biết cửa tiệm của La Vân Khỉ, nàng đến tận nhà chẳng qua là muốn gặp lại Hàn Diệp.

Dẫu biết đã không còn hy vọng, nhưng lòng vẫn không nỡ dứt bỏ.

Nhìn Hàn Diệp giờ so với hồi còn ở thư viện càng cao lớn, dung mạo anh tuấn, mỗi động tác đều toát lên khí chất thành thục trầm ổn của một nam nhân thực thụ, tim nàng đập rộn ràng, chỉ mong con đường này dài thêm chút nữa… để có thể mãi mãi đi cùng hắn.

Còn Hàn Diệp thì chau mày suy nghĩ về những hy sinh của La Vân Khỉ, trong lòng chỉ mong sớm ngày đỗ đạt công danh, để có thể báo đáp nàng.

Trên đường, Quan Tuyết Yến kể thêm vài chuyện trong nhà. Khi biết nay cả Thiên Thừa Thư Viện chỉ còn lại hai mẫu tử họ, Hàn Diệp không khỏi thở dài – đúng là “thế thái nhân tình, ấm lạnh đổi thay.”

Tuy hai người đi không nhanh, nhưng đường nào rồi cũng tới hồi kết.

Chớp mắt đã đến khu chợ.

Chợt nghe có người bàn tán:

“Nghe nói tiểu tức phụ La gia ấy, là yêu tinh hóa thành đấy, lại còn là hồ ly tinh nữa kìa!”

“Chẳng vậy thì sao kiếm được toàn mấy món hàng hiếm? Biết đâu đều là biến từ đá sỏi lá cây ra! Sau này đừng nên tới đó mua đồ nữa.”

Một người khác lại nói:

“Nhưng mà đồ nàng ta bán đúng là rẻ thật mà.”

“Ham rẻ rồi ôm hận, khéo đâu ăn phải rồi bụng dạ thối rữa cũng nên.”

Sắc mặt Hàn Diệp tức khắc trầm xuống.

Khó trách tối qua La Vân Khỉ lại nói như thế – chắc chắn nàng cũng nghe được những lời đồn thổi trong chợ.

Hắn bước nhanh đến, túm lấy cổ áo kẻ vừa nói:

“Là ai nói những lời đó?”

Thấy Hàn Diệp sắc mặt âm trầm, người kia sợ đến run rẩy:

“Ta… ta cũng chỉ nghe người ta nói lại thôi…”

Hàn Diệp hất mạnh người nọ ra, xoay người nhìn sang kẻ khác.

“Nói rõ ràng, rốt cuộc lời này từ đâu truyền ra?”

Kẻ kia hoảng hốt lùi một bước, lắp bắp đáp:

“Là… là từ trong sòng bạc truyền ra.”

Sắc mặt Hàn Diệp càng trầm xuống, tiến thêm một bước, giọng lạnh như băng:

“Là sòng bạc nào?”

“Là… là Thiên Nguyên sòng, ở phía đông trấn.”

Hàn Diệp liếc hắn một cái sắc như đao:

“Tốt nhất ngươi không nói sai lời. Nếu không…”

Nói chưa dứt, hắn đã sải bước về hướng đông trấn.

Quan Tuyết Yến thấy vậy cả kinh, vội kéo tay hắn lại:

“Hàn đại ca, trong sòng bạc đều có thủ vệ hung hãn, huynh chớ nên mạo hiểm!”

Hàn Diệp mặt không đổi sắc, giọng nói bình thản mà kiên quyết:

“Không sao. Ta muốn xem thử là kẻ nào nhàn rỗi đến mức phải rải lời nhơ nhuốc khắp nơi hại danh dự thê tử ta.”

Quan Tuyết Yến gấp đến độ giậm chân, vội chạy lên chắn trước mặt:

“Hàn đại ca! Muội không cho huynh đi!”

Hàn Diệp nhíu mày, giọng nghiêm nghị:

“Quan tiểu thư, xin nhường đường.”

Hắn vừa bước qua, Quan Tuyết Yến lại lập tức đuổi theo.

Bỗng phía sau có người kinh hô:

“Hàn Diệp?”

Hai người đồng thời quay lại. Trước mắt là La Vân Khỉ – vẻ mặt lạnh lùng như băng sương, đứng bên cạnh là Hàn Dung, đôi mắt mở to tròn xoe vì kinh ngạc.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 138



Thấy Hàn Diệp tuấn tú như ngọc đứng bên cạnh Quan Tuyết Yến thân hình nhỏ nhắn, quả thật giống như một đôi bích nhân, đầu ngón tay La Vân Khỉ bất giác siết chặt lại.

Hàn Diệp đã sải bước đi tới, thâm tình cất tiếng:

“Nương tử.”

Hàn Dung nhìn đại ca, chu môi hỏi:

“Tỷ ấy lại là ai? Vì sao bên huynh lúc nào cũng có nữ tử vậy?”

Hàn Diệp dịu giọng nói:

“Dung Dung không được vô lễ, đây là Quan tỷ tỷ.”

La Vân Khỉ mặt hơi sa sầm, hừ lạnh một tiếng:

“Chàng không ở nhà đọc sách cho yên, tới đây làm gì?”

Lời tuy nói với Hàn Diệp, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Quan Tuyết Yến.

Những đoá đào hoa nhơ nhớp này, chẳng lẽ thật sự không bao giờ dứt?

Nàng ta có thể đứng đây cùng Hàn Diệp, rõ ràng là đã tìm đến tận cửa rồi.

Quan Tuyết Yến vội vàng bước lên, hạ giọng nói:

“Tẩu tử chớ hiểu lầm, muội vốn là muốn tìm tẩu, chẳng qua tình cờ gặp được Hàn đại ca, lại đúng lúc nghe thấy lời đồn ở chợ, Hàn đại ca liền muốn đi đến sòng bạc.”

La Vân Khỉ liếc nhìn đám người xa xa đang thì thầm to nhỏ về mình, trong lòng đã rõ ràng họ đang đồn những gì.

Nàng nhàn nhạt cười nói:

“Miệng mọc trên thân người khác, họ muốn nói cứ để họ nói. Với vài kẻ tiểu nhân, không đáng để nổi giận.”

Rồi quay sang Quan Tuyết Yến:

“Không biết Quan cô nương tìm ta có việc gì?”

Thấy La Vân Khỉ bình thản như vậy, Hàn Diệp ngược lại có chút không quen.

Nhớ tới tính khí nàng ngày trước đối với Tào tẩu tử hay Lý Nhị Nương, nay lại như biến thành người khác, cả người toát ra vẻ ung dung và tự tin khiến hắn không thể rời mắt.

Quan Tuyết Yến nhẹ giọng đáp:

“Là mẫu thân ta...”

Gặp chính chủ, Quan Tuyết Yến cũng không dám làm bộ, vội vàng kể việc cầu thuốc với La Vân Khỉ.

Nghĩ đến chuyện nàng giúp Hàn Diệp làm chứng, La Vân Khỉ khẽ gật đầu:

“Ngươi chờ một chút, ta vào tiệm lấy cho.”

Vì dược liệu khá hiếm, mỗi ngày La Vân Khỉ đều để dành một ít. Nàng đoán Quan Tuyết Yến cần thuốc tiêu viêm, bèn chọn vài gói bọc giấy cẩn thận mang ra.

Quan Tuyết Yến vui mừng khôn xiết, đưa tay lấy tiền ra, nhưng bị La Vân Khỉ đè tay lại.

“Không cần. Ngươi đã cứu tướng công ta, ta giúp lại là chuyện nên làm. Hơn nữa, thứ thuốc này cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Nếu Quan cô nương không còn việc gì, xin cứ về cho.”

La Vân Khỉ rõ ràng là đang đuổi khách, Quan Tuyết Yến cũng không tiện ở lại.

Nàng ta liếc Hàn Diệp một cái rồi cáo từ rời đi.

La Vân Khỉ thở dài một hơi, nhìn sang Hàn Diệp:

“Không cần tới sòng bạc nữa, ta đoán từ sớm rồi, nhất định là La Kim Quế giở trò. Loại người này, chàng càng để ý thì nàng ta càng hả hê. Đợi đến khi mọi người chán chê, lời đồn tự khắc cũng tan.”

Chỗ này khác với thôn làng, người đông miệng lắm. Nếu hôm nay Hàn Diệp gây chuyện, ngày mai không biết sẽ truyền thành dạng gì.

Hàn Diệp cúi đầu nhìn nàng, nghi hoặc hỏi:

“Nương tử, nàng thật sự không sao chứ?”

La Vân Khỉ nhún vai:

“Có thể có gì sao? Họ nói thiếp, chẳng lẽ thiếp sẽ rụng mất miếng thịt? Ngược lại là chàng, sao lại đi cùng Quan Tuyết Yến?”

Hàn Diệp vội vàng giải thích:

“Ta và nàng ấy chỉ là tình cờ gặp nhau.”

Hàn Dung chen vào không nhịn được:

“Đại ca thật biết tình cờ quá, sao muội chỉ toàn gặp tẩu thôi nhỉ?”

La Vân Khỉ bật cười, đưa tay xoa đầu Hàn Dung:

“Được rồi, vào nhà chơi đi.”

Mấy lần thử thăm dò, Hàn Diệp vẫn giữ đúng bản tính, không hề lệch khỏi quỹ đạo. Dù trong lòng nàng có chút không vui, cũng không thể cứ mãi nghi ngờ, lâu ngày sẽ tổn thương đến tình cảm.

Nàng liền nói với Hàn Diệp:

“Ta chỉ trêu chàng thôi. Đã đến rồi, vậy mang ít rau về đi.”

Để tránh việc trong nhà cứ có đồ "từ trên trời rơi xuống", La Vân Khỉ quyết định để Hàn Diệp bắt đầu mang đồ về dần.

Thấy nàng không giận, nét mặt Hàn Diệp cuối cùng cũng dịu xuống.

Lúc này, Tạ Tường Vi đang ngồi trong tiệm thêu logo hoa tường vi, thấy Hàn Diệp bước vào liền đứng bật dậy:

“Tỷ phu sao lại đến đây?”

Ban đầu gọi "tỷ phu" nàng còn không quen miệng, nay thì gọi vô cùng tự nhiên, chẳng hề cảm thấy xấu hổ.

Hàn Diệp cười đáp:

“Ta lo cho đại tỷ của muội, nên đến xem một chút.”

La Vân Khỉ lườm hắn một cái:

“Tiểu thư sinh cũng biết nói dối rồi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 139



Đi tới phía sau tiệm, Hàn Diệp lại thấy khó hiểu:

“Nàng sao lại có thuốc vậy?”

“À, cái đó... là do lấy từ thẩm thẩm bán rau, tướng công thẩm ấy chế thuốc, ta sợ bọn trẻ bị cảm sốt nên tiện tay lấy ít dùng.”

Hàn Diệp không thấy bên trong là thuốc viên, nên cũng không hỏi thêm. Xách theo cải thảo và khoai tây rồi về nhà.

Hàn Diệp vừa rời đi, vị đại nhân ngày hôm qua liền bước vào tiệm, sau lưng còn có quản gia – người những ngày qua thường tới mua trái cây.

Thấy hai người đi cùng nhau, La Vân Khỉ trong lòng không khỏi rùng mình.

Xem ra sớm đã bị họ để mắt tới rồi. Nhưng hôm nay chẳng có trái cây, đời này lại không có ghi âm hay video, thì họ có thể làm được gì nàng?

Vị đại nhân ấy đi một vòng quanh tiệm, thấy chẳng còn trái cây nào, liền hỏi:

“Sao hôm nay không có nho và dưa hấu vậy?”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Gần đây phố xá đồn đại lắm lời, thẩm thẩm bán hàng sợ gặp phiền phức nên không cung cấp nữa.”

Lão nhân vuốt râu hỏi:

“Ồ? Không biết là lời đồn gì?”

La Vân Khỉ cong môi cười nhạt:

“Chẳng qua là những điều bịa đặt do kẻ tiểu nhân ganh tỵ, thật chẳng có gì đáng nghe.”

Lão lại hỏi:

“Vậy cô nương có thể cho biết những thứ hàng này là từ đâu lấy tới không?”

La Vân Khỉ cười khẽ:

“Cái đó thì không thể nói được. Lỡ như lão gia và ta cùng nghề, chẳng phải sẽ tranh mất sinh ý của ta sao?”

Lão nhân gật gù:

“Cô nương nói cũng có lý. Vậy hôm nay không có trái cây, chúng ta đành hôm khác quay lại vậy.”

Ra khỏi tiệm, vị quản gia lập tức tiến lên hỏi:

“Đại nhân đã đến liên tiếp hai ngày, chẳng hay có phát hiện gì không?”

Đại nhân khẽ lắc đầu:

“Nghe cô nương kia đối đáp, cũng chẳng khác gì thường dân, mấy loại hoa quả kia tuy hiếm lạ, nhưng cũng không như lời đồn nói là do vật gì hóa thành. Bản quan nhìn ra họ La kia tựa hồ còn có tâm cơ khác. Ngươi phái người theo dõi cả hai bên, xem có thể tra ra điều gì không. Nếu mười ngày nữa vẫn không có kết quả, thì chúng ta rời trấn hồi kinh.”

“Tuân mệnh.”

Quản gia lĩnh lệnh lui xuống, đại nhân thì thẳng đường đến huyện nha.

La Vân Khỉ bước ra cửa ngó quanh một lượt, thấy hai người kia đã đi xa khuất hẳn, trong lòng mới hơi yên.

Nàng thầm rủa:

“La Kim Quế, tiện phụ độc ác! Nếu Hàn Diệp nói lời đồn khởi phát từ sòng bạc, vậy nhất định có liên can đến đám người ấy!”

Nàng trở lại tiệm, trầm tư một hồi, chợt nghĩ tới một người tên là Lý Thất.

Người này không chỉ tinh thông trò xúc xắc, lại còn có chút công phu. Năm xưa sòng bạc La gia cũng chính là bại dưới tay hắn. Dù gì thì La gia sớm muộn cũng đến ngày tán gia bại sản, chi bằng thúc đẩy cho cốt truyện sớm tới hồi đó.

Chỉ là, Lý Thất trong sách chỉ là nhân vật thoáng qua, chỉ nhắc đến một câu, nàng biết đi đâu mà tìm?

Đang mãi mê suy nghĩ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng gọi to:

“Đại tỷ! Tam muội! Hai người khiến ta tìm mãi!”

“Thành Vũ?”

La Vân Khỉ vui mừng bước ra đón, quả nhiên là Lưu Thành Vũ.

Chớp mắt đã mấy ngày không gặp, Lưu Thành Vũ giờ trông cao lớn hơn lúc mới vào võ quán, thân hình cũng rắn rỏi, bắp tay cuồn cuộn cơ bắp khiến tay áo phồng lên, xem ra ba mươi đồng tiền kia quả là không uổng phí.

Tạ Tường Vi cũng mừng rỡ nói:

“Nhị ca, hôm nay sao lại rảnh rỗi vậy?”

Lưu Thành Vũ cười hề hề, chỉ sang một thiếu niên thấp người đứng bên cạnh:

“Hôm nay tới lượt ta và Lý Thất ra ngoài đốn củi, tiện đường qua chợ, bèn ghé xem hai người thế nào.”

Đồng tử La Vân Khỉ co rút, chỉ vào thiếu niên kia, gấp giọng hỏi:

“Hắn… hắn tên là gì?”
 
Back
Top Bottom