Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 120: Chương 120



Hôm sau, La Vân Khỉ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba sào.

Dù sao thì Tạ Tường Vi cũng có chìa khóa cửa tiệm, nàng cũng chẳng cần lo lắng gì.

Những ngày qua bôn ba mệt nhọc, giờ cũng nên tự mình nghỉ ngơi một phen cho thỏa.

Mê mê man man, chợt nghe tiếng xoong nồi bát đĩa chạm nhau leng keng, La Vân Khỉ lập tức bừng tỉnh, còn tưởng Hàn Diệp dậy sớm nấu cơm, bèn bước vào bếp — vừa thấy liền sững người.

Lại là Ngô A Hương!

“Tẩu tử, là muội.”

Ngô A Hương ngước nhìn nàng cười cười, vẻ mặt e lệ nói:

“Muội nghĩ bản thân ở nhờ nhà người ta, sao có thể tay không mà ở mãi, vừa hay muội cũng biết nấu ăn, từ nay về sau, để muội lo việc cơm nước cho.”

Hừ!

Mới đến có một ngày mà đã tự coi mình là nữ chủ nhân rồi sao?

La Vân Khỉ bước tới, đoạt lấy cái vá từ tay nàng, lạnh nhạt nói:

“Đa tạ hảo ý của Ngô cô nương. Nhưng hai đứa nhỏ đã quen ăn đồ do ta nấu, đổi người, e rằng chẳng nuốt nổi.”

Ngô A Hương vẫn đứng nguyên, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói đầy uyển chuyển:

“Đó cũng là ý của Hàn đại ca.”

“Ngươi nói gì?”

La Vân Khỉ quay phắt lại, chỉ thấy Ngô A Hương cúi thấp mắt, dịu dàng đáp:

“Muội nhất thời chưa thể rời đi, nên cùng Hàn đại ca thương lượng muốn chia sẻ chút việc với tẩu tử. Đại ca cũng đã đồng ý rồi.”

Nghe vậy, lửa giận trong lòng La Vân Khỉ bùng lên, nàng hất vá mì xuống kệ, lập tức xoay người đi tìm Hàn Diệp.

Lúc ấy, Hàn Diệp đang an tọa trong phòng, tay cầm bút viết lách gì đó, đường nét nghiêng mặt càng thêm tuấn tú sắc sảo.

Nhưng giờ khắc này, La Vân Khỉ chẳng còn lòng dạ nào để ngắm, lập tức hỏi thẳng:

“Là chàng cho ả ta nấu cơm phải không?”

Hàn Diệp ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiểu cô nương đứng nơi cửa, mắt tròn như quả hạnh, má phồng như con sóc nhỏ.

Trong mắt hắn ánh lên một tia cười — nếu không phải đang cần giả bộ, thật sự rất muốn vươn tay nhéo lấy khuôn mặt tròn tròn ấy.

Song nhớ tới thân phận mập mờ và sự xuất hiện bất ngờ của Ngô A Hương, hắn đành ép mình thu tay về, nụ cười trong mắt cũng theo đó mà tan biến.

“Là ta.”

Hắn vén áo đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt như sương, ánh mắt nhìn La Vân Khỉ chẳng khác gì kẻ xa lạ.

Một ánh mắt ấy, tựa đao nhọn đ.â.m vào tim La Vân Khỉ, khiến nàng như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, cả người run rẩy rét buốt.

“Tốt lắm, Hàn Diệp, ngươi quả là nhẫn tâm!”

Nói đoạn, nàng quay người bỏ chạy. Hàn Diệp bước lên định đuổi theo, nhưng vừa đến ngưỡng cửa lại khựng lại.

Muốn tra rõ thân phận thật của Ngô A Hương, hắn đành phải tạm lạnh nhạt với La Vân Khỉ mà thôi.

Ngô A Hương đúng lúc đó bước ra từ chính phòng, thấy La Vân Khỉ bỏ đi thì ngạc nhiên cất tiếng:

“Tẩu tử?”

Màn vừa rồi nàng đều nhìn thấy, ánh mắt giảo hoạt thoáng hiện vẻ đắc ý.

La Vân Khỉ chẳng màng để tâm, quay lưng mà đi. Ngô A Hương lại nhìn sang Hàn Diệp, ngọt giọng hỏi:

“Hàn đại ca, tẩu tử sao lại bỏ đi vậy?”

“Đừng để ý tới nàng nữa. Đêm qua không ăn gì, chắc ngươi cũng đói rồi. Nào, cùng nấu cơm đi.”

Lúc ấy, Hàn Dung chạy vào, kéo lấy tay áo Hàn Diệp, nghẹn ngào nói:

“Không cần! Dung Dung không ăn đồ nàng ta nấu, Dung Dung muốn tẩu tử!”

Ngay sau đó là giọng của Hàn Mặc, lạnh lùng vang lên:

“Ta cũng không ăn. Ta đi học đường đây.”

Hàn Diệp chau mày lại:

“Đừng bày trò trẻ con. Ăn xong ta đưa các ngươi đi.”

Hàn Mặc hừ lạnh một tiếng:

“Không cần. Ta tự đi được. Huynh cứ ở nhà bầu bạn với nữ nhân kia đi.”

“Hàn Mặc!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 121: Chương 121



Hàn Diệp khẽ quát một tiếng, nhưng Hàn Mặc chẳng ngoái đầu lại, chớp mắt đã chạy khuất khỏi sân viện.

Thấy nhị ca bỏ đi, tẩu tử cũng đi rồi, Hàn Dung liền bặm môi, oa một tiếng khóc nấc lên.

Hàn Diệp vội vàng bế lấy Dung Dung:

“Dung Dung ngoan, đừng khóc nữa.”

“Muội không cần huynh bế, mau buông muội ra, muội muốn tìm tẩu tử!”

Ngô A Hương tức thì bước đến, vươn tay dịu dàng:

“Dung Dung, để tỷ tỷ bế muội, tỷ tỷ sẽ làm món ngon cho muội ăn.”

Hàn Dung liền đẩy nàng ra:

“Xấu xa! Ngươi tránh ra!”

Sắc mặt Ngô A Hương hơi biến, Hàn Dung đã vùng khỏi vòng tay Hàn Diệp, đôi mắt đẫm lệ chỉ thẳng vào hắn:

“Huynh thật vô tình, muội không muốn gặp huynh nữa! Muội đi tìm tẩu tử!”

Nói đoạn, nha đầu vội vã cất bước, đôi chân ngắn nhỏ chạy nhanh ra ngoài. Hàn Diệp vội đuổi theo:

“Được, muội muốn tìm tẩu tử, ta đưa muội đi.”

“Hàn đại ca!”

Ngô A Hương đứng phía sau gọi với.

Hàn Diệp liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thản nhiên đáp:

“Ta đi một lát sẽ về.”

Dứt lời, liền bước dài mà đuổi theo.

Ngô A Hương nhìn bóng lưng Hàn Diệp, khóe môi khẽ cong, nụ cười đắc ý chợt hiện...

Lúc ấy, một lớn một nhỏ đang gấp gáp đuổi theo, thì La Vân Khỉ cũng đã tới chợ phiên.

Trên đường, nàng cố nhịn nước mắt, không ngừng tự nhủ:

“Nhân vật Hàn Diệp vốn dĩ là kẻ một lòng một dạ, sao có thể động tâm với nữ nhân lai lịch bất minh kia, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.”

Thế nhưng ánh mắt lạnh như băng ấy của Hàn Diệp là thật — đó chẳng phải điều nàng có thể vờ như không thấy.

Bao nhiêu tâm huyết nàng đã dốc ra, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt này sao?

Nàng cứ thế chạy đi như trốn chạy, gắng gượng không để lệ rơi, nhưng vô tình đ.â.m sầm vào một người.

“Thứ lỗi, ta không chú ý đường.”

La Vân Khỉ vội cúi đầu xin lỗi, chợt nghe người kia bật cười nhẹ.

“La cô nương, có chuyện gì xảy ra ở cửa tiệm không? Cớ sao vội vàng như vậy?”

Nghe giọng nói quen thuộc, La Vân Khỉ ngẩng đầu — quả nhiên là Phương Lộc Chi đang mỉm cười.

Thấy viền mắt nàng đỏ hoe, Phương Lộc Chi liền hỏi han đầy quan tâm:

“La cô nương, nàng làm sao thế?”

La Vân Khỉ gắng gượng nở nụ cười:

“Không sao cả. Phương công tử hôm nay chẳng cần đọc sách ư?”

Phương Lộc Chi mỉm cười đáp:

“Đọc sách cũng phải có lúc nghỉ ngơi. Cứ ôm sách mãi, chẳng khéo lại đọc đến ngốc mất thôi.”

La Vân Khỉ cười khẽ:

“Công tử nói rất phải. Gần đây tiết trời ấm áp, thật hợp để ra ngoài thưởng xuân.”

Tiểu tư theo sau liền chen lời:

“Chỉ tiếc bên người không có mỹ nhân, bằng không thật là cảnh thêm phần tao nhã.”

Phương Lộc Chi lập tức vung quạt quất nhẹ một cái, mặt hơi đỏ, trách mắng:

“Ngươi thì biết gì, mau im miệng lại cho ta.”

La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của Phương Lộc Chi đang liếc nhìn nàng, trong lòng khẽ động, vội nói:

“Phương công tử văn nhã tuấn tú, quanh người há lại thiếu mỹ nhân? Tiểu nữ còn có việc ở tiệm, không dám làm phiền thêm.”

Phương Lộc Chi ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:

“Vừa hay ta cũng tính trở về, chi bằng cùng nhau đồng hành một đoạn?”

La Vân Khỉ không tiện từ chối, bèn gật đầu:

“Phương công tử mời.”

Mà đúng lúc đó, Hàn Diệp đang bế Hàn Dung đuổi theo, vừa hay bắt gặp cảnh La Vân Khỉ cùng Phương Lộc Chi đứng giữa phố cười nói, rồi lại cùng nhau rảo bước mà đi.

Khóe môi Hàn Diệp khẽ mím, gương mặt lạnh như sương phủ.

“Dung Dung, chúng ta về nhà thôi.”

Thấy vẻ mặt đại ca không tốt, Hàn Dung cũng không dám khóc nữa.

Nha đầu ngước mắt nhìn theo bóng tẩu tử đang dần xa, rưng rưng hỏi:

“Đại ca, tẩu tử... sẽ không cần chúng ta nữa sao?”

“Ta không biết.”

Hàn Diệp khẽ đáp, rồi ôm lấy Hàn Dung quay người rời đi.

Bên kia, La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm. Quả nhiên, Tạ Tường Vi từ sớm đã mở cửa, vừa trông thấy liền vội ra đón:

“Đại tỷ!”

La Vân Khỉ nắm tay nàng:

“Muội tới sớm quá.”

Sau đó liền kéo Tạ Tường Vi đến trước mặt Phương Lộc Chi.

“Đây là tam muội của ta, Tạ Tường Vi. Còn đây là Phương công tử, công tử nhà huyện lệnh.”

Phương Lộc Chi khẽ gật đầu:

“Tạ cô nương, xin chào.”

Tạ Tường Vi mặt đỏ ửng, lí nhí như muỗi kêu:

“Phương công tử, xin chào... Đại tỷ, muội vào trước đây.”

La Vân Khỉ khẽ cười:

“Tam muội ta da mặt mỏng, nhưng là người đoan trang thông tuệ, thêu thùa rất khéo. Nếu sau này ta có việc không ở tiệm, mong Phương công tử chiếu cố cho nàng nhiều hơn.”

Phương Lộc Chi hơi nhíu mày, rồi lại mỉm cười:

“Đương nhiên rồi. Nay La cô nương đã đến nơi, vậy tại hạ cáo từ.”

“Không tiễn công tử.”

La Vân Khỉ quay về bước vào tiệm. Ngay lúc ấy, âm thanh hệ thống vang lên lần nữa:

【Độ hảo cảm nam chính giảm 10, món "sườn non" bị gỡ khỏi kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chính giảm 10, món "cá chép" cũng bị gỡ kệ. 】
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 122: Chương 122



La Vân Khỉ giận đến mức bật cười.

Tốt lắm, đây là triệt để "qua cầu rút ván" rồi.

Đã vậy thì — nếu Hàn Diệp không muốn tốt đẹp, thì cùng nhau đoạn tuyệt là vừa.

“Hôm nay đừng bán nữa, đại tỷ dẫn muội đi dạo tiệm một chuyến.”

La Vân Khỉ bước vào tiệm, liền đưa tay kéo lấy Tạ Tường Vi.

“Đại tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?”

Tạ Tường Vi bị nàng kéo đến phát hoảng.

“ muội cứ theo tỷ là được.”

La Vân Khỉ nắm tay muội mà đi thẳng đến tiệm vải lụa.

Những ngày qua, nàng vẫn mặc bộ xiêm y rách vai sút chỉ kia, đến một món y phục tử tế cũng không nỡ mua cho mình, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dâng hết cho người Hàn gia — nghĩ đi nghĩ lại, chỉ thấy bản thân thật thiệt thòi.

Hôm nay nàng quyết không khắt khe với mình nữa — trước tiên là phải mua một bộ xiêm y mới để diện.

Tạ Tường Vi lấy làm lạ:

“Đại tỷ, mảnh vải thừa của muội vẫn còn mà, chúng ta tới đây làm gì?”

“Dĩ nhiên là để mua y phục rồi.”

“Hả? Sao lại vậy?”

“Đừng hỏi nhiều.”

Do La Vân Khỉ hay mang đồ tới tặng nên chưởng quầy rất mực niềm nở, vừa thấy nàng liền tươi cười đón tiếp:

“Lại tích được ít vải thừa nữa rồi, nhị vị cô nương định lấy luôn không?”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Tạ ơn chưởng quầy, hôm nay chúng ta tới xem xiêm y.”

Chưởng quầy càng thêm hồ hởi, ân cần mời mọc:

“Vừa hay có mấy bộ vừa hoàn thành. Nếu cô nương thấy vừa ý, ta sẽ giảm giá chút đỉnh.”

Nói đoạn, ông ta lấy ra hai bộ y phục: một bộ tím thêu hoa vàng, tuy rực rỡ nhưng lại không lòe loẹt, ngược lại còn mang vài phần khí chất cao quý; bộ kia màu lục biếc, viền áo thêu cánh anh đào, phối sắc trang nhã vô cùng.

La Vân Khỉ vừa ý bộ tím, đồng thời thấy bộ xanh kia rất hợp với Tạ Tường Vi — mặc vào hẳn sẽ tươi tắn như cành liễu đầu xuân.

Xem xét sơ qua kích cỡ, thấy hai người mặc đều vừa, nàng bèn hỏi:

“Chưởng quầy, hai bộ y phục này giá bao nhiêu?”

Chưởng quầy mỉm cười đáp:

“Nhị vị cô nương nếu ưng ý, tám mươi đồng là được rồi. Chúng ta cũng là chỗ quen thân, ta tuyệt không nói thách.”

Tạ Tường Vi vội nói:

“Đại tỷ, muội không cần đâu.”

La Vân Khỉ đã sớm lấy ra túi tiền, dứt khoát đếm đúng tám mươi đồng đưa qua.

“Chỗ này có nơi nào để tỷ muội ta thay đồ không?”

Chưởng quầy nhận tiền, mừng rỡ nói ngay:

“Dĩ nhiên có, mời nhị vị vào hậu đường.”

Tạ Tường Vi cứ níu lấy không chịu đi:

“Đại tỷ nếu thích, cứ giữ lấy đi, muội còn y phục mà, thật sự không cần đâu.”

“Ta đã mua rồi, muội không mặc ta biết cất vào đâu? Mau theo ta!”

La Vân Khỉ kéo nàng ấy vào hậu đường, lập tức định thay y phục cho nàng ấy.

Tạ Tường Vi mặt đỏ như trái hồng chín, lắp bắp:

“Đừng... Đại tỷ, để muội tự thay là được rồi...”

Thấy nàng ấy đã thuận theo, La Vân Khỉ mỉm cười rồi quay ra một bên thay váy.

Chừng một tuần trà sau, Tạ Tường Vi xách làn váy đi ra, vẻ mặt lúng túng:

“Đại tỷ, bộ váy này mặc vào... thấy kỳ kỳ sao ấy.”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc.

Ánh mắt nàng quả nhiên không sai.

Tạ Tường Vi thay váy mới, tựa như trúc biếc sau mưa, thân hình mảnh mai kiều diễm, khiến người ta không thể rời mắt.

Mà khi nàng ấy nhìn sang La Vân Khỉ đang khoác bộ váy màu tím, cũng khẽ há miệng sững sờ.

Đại tỷ... thật sự là quá mức xinh đẹp rồi.

Màu tím làm nổi bật làn da trắng như tuyết, tựa men sứ tinh khiết.

Đôi mắt hạnh mênh mang nước, mũi thon tinh tế, môi hồng như cánh hoa. Nếu nàng là nam nhân, chỉ sợ đã sớm ôm chặt không buông, mong được một lần hôn lên sắc xuân ấy rồi.

Thấy nàng ấy ngẩn ngơ nhìn mình, La Vân Khỉ đưa tay gõ nhẹ lên sống mũi nàng:

“Ngây ra làm gì, còn thấy đẹp không?”

Tạ Tường Vi lúc này mới tỉnh hồn lại, ngập ngừng nói:

“Đại tỷ mặc bộ này đẹp quá chừng... nếu tỷ phu mà thấy, e rằng hồn phách cũng bay mất thôi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 123: Chương 123



Nụ cười trên mặt La Vân Khỉ khựng lại trong chớp mắt, nàng quay người hờn giận:

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, cũng biết trêu ghẹo rồi cơ đấy.”

Tạ Tường Vi không biết chuyện nhà, cứ tưởng nàng ngượng ngùng, liền rón rén lại gần trêu thêm. La Vân Khỉ bị dọa giật mình, giơ tay làm bộ muốn đánh, nhưng Tạ Tường Vi đã cười khanh khách mà chạy mất.

Chưởng quầy nhìn hai nàng xinh đẹp tươi tắn, vừa đi vừa cười đùa, cảm thấy cứ như tiên nữ hạ phàm, hết lời khen ngợi:

“Quả nhiên là người đẹp, mặc vào khiến y phục cũng thêm phần quý giá.”

Hai người tay xách áo cũ, tay trong tay rời đi, trên đường còn ghé mua hai củ khoai nướng. Dù gì cũng chẳng thiếu một ngày buôn bán, hôm nay nàng quyết sống thoải mái một lần cho đã.

Hai người dạo quanh phố xá mãi đến quá trưa mới hồi tiệm.

Từ đằng xa đã thấy có vài người đứng chỉ trỏ về phía cửa hàng, nhưng vừa thấy các nàng tới gần thì lập tức tản đi.

La Vân Khỉ tâm tình đang tốt, chẳng để tâm đến bọn họ, bước tới cửa tiệm thì trông thấy vị quản gia hôm qua lại đứng đó.

Thấy hắn cứ mãi nhìn vào tiệm, La Vân Khỉ vội vã mở cửa:

“Thật thất lễ, tiểu nữ cùng muội muội có chút việc ra ngoài, khiến khách quan đợi lâu rồi.”

Quản gia khẽ gật đầu, bước vào tiệm lại muốn mua ít trái cây.

Buôn bán là chuyện hệ trọng, tất nhiên phải tiếp đón. La Vân Khỉ giả vờ đi ra sau tìm hàng, rồi mang hoa quả ra.

Nhìn quầy táo trống trơn, nàng không khỏi nhớ đến Hàn Diệp, trong lòng thoáng chùng xuống, tựa hồ có chút nghẹn ngào.

Quản gia thấy không còn táo, tỏ ra có phần thất vọng, song cũng không nói nhiều, chỉ hỏi thêm mấy loại rau lạ rồi trả tiền rời đi.

La Vân Khỉ cầm lấy mấy đồng tiền mới bán được, vẫn thấy trong lòng khoan khoái — quả nhiên, có chi tiêu thì ắt có thu vào.

Chỉ là Tạ Tường Vi bên cạnh cứ đứng ngồi không yên, tựa như sợ làm dơ váy áo.

La Vân Khỉ đùa mấy câu rồi bảo nàng về trước, dù sao cũng là nữ nhi chưa chồng, về muộn thì chẳng tiện.

Lần này, Tạ Tường Vi không nói lời cảm tạ.

Trong lòng nàng, La Vân Khỉ giờ chẳng khác nào tỷ tỷ ruột thịt.

Thoắt cái, trời đã ngả tối.

Nhìn chợ chiều dần dần vắng bóng người qua lại, một nỗi cô tịch mênh mang từ sâu trong tâm khảm bỗng ùa tới.

Lần đầu tiên, La Vân Khỉ cảm thấy mình chẳng khác gì bèo nước trôi nổi — phiêu bạt nơi đất khách, không nơi nương tựa. Dù đã ở cổ đại này được một thời gian, nhưng bất chợt nàng thấy mình vẫn chẳng thể dung hòa với thế giới này.

Mãi đến khi đám đông tan hết, nàng mới thở dài đứng dậy, toan dọn dẹp gian phòng sau, định đêm nay sẽ ngủ lại tiệm.

Vừa định đóng cửa thì bỗng thấy một bóng dáng nho nhỏ từ ngoài chạy vào.

“Tẩu tử, muội tới đón tẩu đây.”

“Hàn Mặc? Sao đệ lại tới đây?”

La Vân Khỉ còn đang ngạc nhiên thì Hàn Mặc đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt tròn xoe như hạt ngọc, khi nhìn thấy La Vân Khỉ trong chiếc váy lụa tím, hắn cũng khẽ sững người.

“Tẩu tử, tẩu thật xinh đẹp.”

Người xưa có câu: “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.” La Vân Khỉ vốn đã có dung nhan thanh tú, nay lại khoác lên người y phục rực rỡ, càng tôn thêm vóc dáng thướt tha, dung nhan thanh lệ, duyên dáng yêu kiều. Dù Hàn Mặc chỉ là một hài tử, nhưng cũng nhận ra tẩu tử hôm nay thật sự đẹp hơn hẳn.

Thấy hắn cứ ngẩn ngơ nhìn mình chằm chằm, La Vân Khỉ bất giác đỏ mặt.

Nàng khẽ gõ lên đầu hắn một cái:

“Tiểu tử thúi, hiểu cái gì gọi là đẹp chứ?”

Hàn Mặc lập tức ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc:

“Tẩu tử chính là đẹp. Sau này lớn lên, ta nhất định sẽ cưới một mỹ nhân xinh đẹp như tẩu tử.”

La Vân Khỉ phì cười, đưa tay sờ chiếc bọc nhỏ trên vai hắn:

“Vừa tan học hả?”

“Vâng, đệ về không thấy tẩu tử, nên qua đây đón người.”

“Thế còn đại ca đệ đâu?”

Lời vừa dứt, liền nghe tiếng ho nhẹ từ phía cửa.

Một bóng người cao ráo, dáng dấp tuấn tú như ngọc, chậm rãi hiện thân nơi ngưỡng cửa…
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 124: Chương 124



Vừa trông thấy Hàn Diệp, nụ cười trên gương mặt La Vân Khỉ lập tức đông cứng lại.

Hàn Diệp cũng khựng người trong khoảnh khắc, nơi đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh diễm, song nhiều hơn lại là một tầng phức tạp khó lường, như gió thu qua mặt hồ tĩnh.

Đúng lúc ấy, Hàn Dung từ phía sau hắn chạy ào ra, nước mắt ràn rụa, nhào tới ôm chặt lấy La Vân Khỉ.

“Tẩu tử, tẩu đừng rời xa muội, Dung Dung nhớ người lắm rồi…”

Nhìn tiểu cô nương khóc đến lem luốc như con mèo nhỏ, lòng La Vân Khỉ mềm nhũn, nàng đưa tay ôm lấy bé.

“Dung Dung đừng khóc nữa, tẩu tử sẽ không rời xa muội đâu.”

“Thật chứ? Tẩu tử không được gạt người đấy.” – Hàn Dung siết chặt cổ nàng, như thể sợ nàng sẽ tan biến.

La Vân Khỉ dịu dàng lau nước mắt cho bé, khẽ nói với đầy thương xót:

“Tẩu tử đã bao giờ dối gạt Dung Dung chưa? Nếu Dung Dung còn khóc nữa, tẩu tử thật sự sẽ không về đâu đấy.”

“Vậy muội không khóc nữa đâu!”

Hàn Dung hít hít mũi, hai bàn tay nhỏ bé càng ôm chặt hơn.

Hàn Mặc cũng nắm lấy vạt áo nàng, ngẩng mặt nũng nịu:

“Tẩu tử, chúng ta cùng về nhà đi.”

“Được, chúng ta về nhà.”

La Vân Khỉ một tay bế Hàn Dung, tay kia dắt theo Hàn Mặc, ba người rời khỏi tiệm.

Hàn Diệp lặng lẽ đi sau, bóng hắn đổ dài dưới ánh hoàng hôn, cô tịch mà tĩnh lặng.

Hai tiểu tử thì ríu rít không ngớt, như đôi chim én líu lo dưới trời xuân.

Chớp mắt đã về tới trước nhà, thấy La Vân Khỉ, Ngô A Hương vội bước ra đón:

“Tẩu tử, người đã về rồi ư?”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn ống khói đang bốc khói nghi ngút, lạnh giọng châm chọc:

“Ôi chà, Ngô cô nương còn chưa đi à?”

Ngô A Hương lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, quay sang nhìn Hàn Diệp:

“Hàn đại ca…”

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý, dẫn hai đứa nhỏ vào nhà.

Trên đường về, nàng đã nghĩ thông suốt — nhà này là do nàng bỏ bạc ra mua, vì cớ gì phải nhường cho hồ ly tinh kia? Có muốn rời đi, cũng phải là ả rời đi mới phải!

Chẳng bao lâu sau, Hàn Diệp cũng bước vào trong, cất giọng cao:

“Nhà cửa cũng đâu có chật, nương tử cần gì phải làm khó một cô nương?”

Cơn giận trong La Vân Khỉ bốc lên ngùn ngụt — đúng là nói không biết đau lưng! Nhà thì đủ ở đấy, nhưng mà… ai bỏ tiền ra mua căn nhà này?

Hắn, Hàn Diệp có góp nổi lấy một đồng bạc trắng nào không?

Nàng thật sự muốn tranh cãi một trận ra trò với hắn, nhưng nhớ tới những món hàng bị gỡ xuống khỏi ‘siêu thị’ gần đây, nàng lại cố nén lửa giận nuốt vào trong.

“Ta làm khó nàng ta chỗ nào? Ta và nàng ta không thân chẳng thích, vậy mà ở nhà ta bao nhiêu ngày, lẽ nào ta không được hỏi nàng ta định ở đến khi nào?”

La Vân Khỉ cũng cao giọng đáp lại, chỉ mong Ngô A Hương cũng như Lý Nhị Nương, lao vào mắng mỏ, như vậy nàng sẽ có cớ mà ra tay.

Thế nhưng, nàng chỉ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, kèm theo một tiếng kêu mềm nhũn như mèo đ*ng t*nh:

“Hàn đại ca…”

Hàn Diệp hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ ra ngoài.

La Vân Khỉ giận đến toàn thân run rẩy. Còn chưa gặp nữ chính mà đã mê đắm thế kia — nếu mai sau gặp Cửu công chúa, chẳng phải nàng sẽ c.h.ế.t không toàn thây?

Nghĩ đến bao công sức dốc lòng gầy dựng, cuối cùng lại thành áo cưới cho người khác, tim nàng lại từng cơn quặn thắt.

Ngay sau đó, một ý nghĩ đáng sợ chợt hiện lên trong đầu.

Chẳng phải bản thân đã sớm biết sẽ có kết cục như vậy rồi sao? Vậy cớ gì lại phẫn nộ đến thế?

Chẳng lẽ… nàng đã phải lòng Hàn Diệp rồi ư?

Không, không, tuyệt đối không thể nào.

Không được, tâm thế ấy phải đổi.

Dẫu có lùi vạn bước mà suy, nếu không có Hàn Diệp, thì đã chẳng có bộ y phục mỹ lệ này, lại càng chẳng thể có những đồng tiền và thức ăn ngon lành kia.

Cho nên, giữa nàng và Hàn Diệp, chỉ nên coi là mối quan hệ hợp tác. Nghĩ tới đây, lòng La Vân Khỉ cũng dịu đi không ít.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 125: Chương 125



Chỉ là… bảo nàng đi lấy lòng Hàn Diệp, thật sự là điều khó làm.

Tai vừa nghe ngoài phòng vọng vào từng tiếng "Hàn đại ca" ngọt như tơ liễu của Ngô A Hương, La Vân Khỉ chỉ cảm thấy trong lòng một trận buồn nôn, trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt.

Dằn vặt tới tận đêm khuya, rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ.

Chợt nghe tiếng “két” khe khẽ, La Vân Khỉ lập tức ngồi bật dậy, chỉ thấy Ngô A Hương khoác áo mỏng, nhẹ bước về phía phòng Hàn Diệp.

Lúc này, phòng Hàn Diệp vẫn còn ánh đèn le lói.

La Vân Khỉ toan nhắm mắt làm ngơ, nhưng tính tình như lửa cháy rừng thu, sao có thể nén nổi? Nàng lập tức xỏ giày xuống giường.

Ngô A Hương đã bước vào phòng, áo khoác hờ hững, n.g.ự.c nửa kín nửa hở, bước đi uyển chuyển, nhẹ như liễu rũ.

“Hàn đại ca, sao giờ này còn chưa nghỉ?”

Hàn Diệp ngẩng đầu liếc nhìn nàng, rồi cúi xuống.

“Còn phải đọc thêm chút nữa. Giờ cũng muộn rồi, ngươi nên đi nghỉ sớm đi.”

Ngô A Hương ngồi xuống bên cạnh, tay nhẹ kéo tà áo, giọng ngọt như mật:

“Muội cũng chẳng ngủ được… Hàn đại ca có thể nói chuyện cùng muội đôi câu không?”

La Vân Khỉ đã lặng lẽ đến bên ngoài, nghe những lời nũng nịu như rót mật kia, trong lòng như có lửa cháy.

Tiện nhân này, thật chẳng coi ai ra gì.

La Vân Khỉ không nổi giận thì thôi, đã giận thì phải khiến kẻ khác khiếp sợ — thật sự tưởng nàng là mèo bệnh mà dễ bắt nạt sao?

Nàng nắm chốt cửa định xông vào, song tay vừa động lại khựng lại.

Dạy dỗ Ngô A Hương một trận cũng chẳng sao, nhưng nếu khiến Hàn Diệp mất thiện cảm, chẳng phải độ hảo cảm sẽ tụt giảm, số mặt hàng trên kệ cũng theo đó mà mất hay sao?

Tổn thất thế này, không thể để xảy ra. Dù ở thời đại nào, không có bạc cũng chẳng xoay sở nổi.

Trải qua chuyện này, La Vân Khỉ lại có kế hoạch mới cho tương lai.

Thà tự mình gom góp một món, hơn là trông mong kẻ khác phát chẩn. Đến khi Hàn Diệp quay lưng mà đi, nàng vẫn có thể ung dung sinh tồn nơi cổ đại này.

Nghĩ rồi, nàng chỉnh lại biểu cảm trên mặt.

Tuy chưa từng đối phó với loại “trà xanh” ngoài đời, nhưng phim truyền hình xem nhiều cũng đủ xài rồi. Đối phó với Ngô A Hương, nàng hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

Nàng hắng giọng một cái, rồi đẩy cửa bước vào.

Thấy La Vân Khỉ xuất hiện, Ngô A Hương lập tức đứng phắt dậy, sắc mặt có chút hoảng loạn:

“Tẩu tử… sao người lại tới đây?”

La Vân Khỉ mỉm cười, đưa tay kéo Ngô A Hương sang một bên, rồi ung dung ngồi xuống bên cạnh Hàn Diệp.

“Muộn thế rồi mà muội còn chưa ngủ à? Ta đến xem tướng công một chút, mấy hôm nay chàng đêm đêm đèn sách, thiếp lo thân thể chàng mỏi mệt mà sinh bệnh.”

Ánh mắt Hàn Diệp khẽ động, đôi con ngươi đen nhánh như ánh lên một làn sóng khó đoán.

La Vân Khỉ quay đầu liếc hắn một cái, cười nhẹ:

“Chàng nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ làm thê tử, mà không được quan tâm đến tướng công của mình sao?”

Ánh mắt Hàn Diệp quét qua gương mặt nàng một lượt, rồi lại cúi đầu.

“Nàng vất vả cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi đi, ta không sao.”

“Dù thiếp có mệt cũng đâu bằng chàng. Nhìn chàng mấy hôm nay ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, thiếp xót xa không thôi.”

La Vân Khỉ liền khoác lấy cánh tay chàng, tựa đầu lên vai.

Ngô A Hương mím môi, trong mắt hiện lên một tia hận ý.

Miệng lại vẫn cười nói:

“Vậy… để tẩu tử bầu bạn cùng Hàn đại ca vậy, muội xin cáo lui trước.”

Đợi Ngô A Hương ra khỏi phòng, khóe môi La Vân Khỉ khẽ nhếch — quả nhiên, lấy độc trị độc, dùng “trà xanh” đối phó “trà xanh”, mới là chiêu hay.

Sợ nửa đêm Ngô A Hương lại mò tới, nàng liền lật chăn sau lưng Hàn Diệp, chui vào nằm xuống.

Lạnh nhạt nói:

“Đêm nay, thiếp sẽ ngủ ở đây.”

Hàn Diệp quay đầu nhìn nàng một cái, không đáp lời.

Chỉ cúi xuống xem sách tiếp, song trong ánh mắt dài hẹp kia — một nụ cười khẽ đã lặng lẽ nở ra…
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 126: Chương 126



Sáng hôm sau, vừa tinh mơ, Ngô A Hương lại chạy đến nhà chính nấu cơm.

Hai đứa nhỏ lại không chịu ăn lấy một miếng, sống c.h.ế.t đòi ăn món do La Vân Khỉ nấu.

Nghe tiếng Hàn Dung líu lo gọi “tẩu tẩu”, La Vân Khỉ vội vàng ngồi dậy, nào ngờ vừa quay đầu liền thấy Hàn Diệp đang nằm cạnh bên, mắt khép hờ.

Đôi tay xương khớp rõ ràng đan trước ngực, tư thế nằm bình ổn, ung dung, toát ra khí chất trầm tĩnh bẩm sinh.

Quả không hổ là người sau này sẽ làm Tể tướng. Từ ngày chăm chỉ đọc sách, Hàn Diệp đã khác hẳn trước kia, cử chỉ lời nói đều mang theo một vẻ quý khí hiếm thấy. Đôi mày kiếm kia cũng càng thêm khí thế bức người.

Nghĩ đến tương lai của hắn, La Vân Khỉ khẽ bĩu môi:

Tể tướng thì đã sao, vẫn là ăn bổng lộc triều đình. Nàng thì khác — nàng muốn làm chủ số mệnh, trở thành nữ phú hộ giàu nhất Thiên Long quốc.

Nàng nhẹ nhàng rời giường, mở cửa vừa đúng lúc thấy Ngô A Hương bị Hàn Dung đẩy ra.

Thấy nàng bước ra từ phòng Hàn Diệp, sắc mặt Ngô A Hương có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Tẩu tử.”

“Ừm.”

La Vân Khỉ hờ hững đáp một tiếng, phong thái y như nữ chủ mẫu đích thực.

Hàn Dung lập tức chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói:

“Dung Dung muốn ăn món tẩu tẩu nấu!”

“Được, tẩu tẩu lập tức nấu cho muội ăn.”

Nàng chẳng thèm liếc Ngô A Hương một cái, nhấc chân bước vào nhà.

Trong phòng bên, Hàn Diệp vừa mở mắt, nhìn chiếc gối đầu bị La Vân Khỉ nằm lõm một mảng, khoé môi liền cong lên, kế đó khoác áo ngồi dậy.

La Vân Khỉ đã nhóm lửa, sợ Hàn Mặc đi học muộn nên lấy mì từ siêu thị, luộc cho hai đứa nhỏ ăn.

Sau khi chúng dùng bữa xong, nàng liền dắt Hàn Dung tiễn Hàn Mặc ra cửa. Tới cổng thì Hàn Dung rút tay lại.

Nàng nhón chân, nhỏ giọng nói:

“Tẩu tử, muội không đi tiễn nhị ca nữa, muội phải ở nhà trông đại ca!”

La Vân Khỉ bị bộ dáng thần thần bí bí ấy chọc cười, nghĩ lại việc để Hàn Diệp và Ngô A Hương ở nhà một mình quả thật không ổn, bèn gật đầu đáp ứng:

“Được, vậy muội ở nhà ngoan ngoãn chờ tẩu tử về nhé.”

Trong phòng, Ngô A Hương nghe tiếng La Vân Khỉ rời đi, liền lập tức ló mặt ra.

“Dung Dung, sao muội không đi cùng tẩu tử?”

Hàn Dung trừng đôi mắt tròn xoe, má phồng lên nói:

“Ta phải ở nhà trông ngươi! Nữ nhân xấu xa, không cho phép ngươi đụng vào đại ca ta!”

Trong mắt Ngô A Hương lập tức lóe lên một tia độc ý.

Hai đứa nhóc c.h.ế.t tiệt này, lại trung thành với La Vân Khỉ đến thế.

Nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp đang ngồi ngay ngắn đọc sách, trông thấy gương mặt nghiêng như được tạc bằng d.a.o ấy, trong lòng liền siết chặt.

Những ngày qua tiếp xúc, nàng ta mới phát hiện Hàn Diệp là một nam nhân hiếm có, dần dần nàng ta không nỡ ra tay nữa.

Mà tất cả chuyện này, quy về cội rễ, đều do La Vân Khỉ gây ra. Nếu không phải nữ nhân ấy mặt dày dụ dỗ Lý Thận, Hàn Diệp cũng sẽ không ra tay đánh c.h.ế.t hắn.

Cho nên, tất cả là lỗi của La Vân Khỉ.

Chỉ cần nàng c.h.ế.t đi, hai đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ hướng về phía nàng.

Ngô A Hương càng nghĩ càng thấy mình đúng. Nàng ta hạ quyết tâm — phải g.i.ế.c c.h.ế.t La Vân Khỉ.

Nếu La Vân Khỉ c.h.ế.t rồi, biết đâu nàng ta còn có thể cùng Hàn Diệp…

Trong mắt lóe lên tia sát khí, Ngô A Hương mỉm cười, ngữ khí mập mờ nói:

“Đại ca của muội là người tốt, ta sẽ không đụng đến huynh ấy đâu. Hàn đại ca, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút. Cũng đã quấy rầy mấy ngày rồi, chẳng thể cứ mãi ở lại đây, ta đi xem thử có việc gì hợp với mình không.”

Hàn Diệp từ trong phòng bước ra, khẽ nhướng mày liếc nhìn nàng một cái.

Gật đầu nói:

“Cũng được, vậy ngươi cứ ra ngoài xem thử đi.”

Ngô A Hương vâng dạ một tiếng rồi xoay người bước khỏi cửa. Nhìn theo bóng lưng nàng, Hàn Diệp chợt cau mày.

Hắn cúi người bế Hàn Dung lên:

“Dung Dung, đại ca đưa muội đi tìm tẩu tử.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 127: Chương 127



Lúc này, La Vân Khỉ đã tới chợ, từ xa đã trông thấy cửa tiệm mở rộng.

Vừa bước vào liền thấy Tạ Tường Vi lại mặc đồ thường ngày, nàng không khỏi trách nhẹ:

“Muội đấy, sao cái gì cũng tiếc không chịu mặc vậy?”

Tạ Tường Vi lập tức kéo tay nàng, dịu giọng nói:

“Đại tỷ đừng giận, muội hay đi tới lui, mặc cái đó bất tiện lắm.”

La Vân Khỉ nghĩ lại cũng phải, trừng nàng một cái:

“Thôi được rồi, chờ đến khi muội không cần đi tới đi lui nữa, phải mặc nó mỗi ngày cho ta ngắm.”

“Được, muội nghe lời đại tỷ.”

Vừa dứt lời, có khách bước vào mua giày, một lần liền mua ba đôi.

Chỗ giày Tạ Tường Vi đan cả ngày lập tức bán sạch, khiến nàng vừa mừng vừa ngạc nhiên.

La Vân Khỉ cũng vui lây, nhưng liền nhíu mày hỏi:

“Gần đây Tào tẩu tử còn làm giày cỏ không?”

Tạ Tường Vi lắc đầu:

“Nhị ca lên võ quán, muội thì tới chỗ tỷ, Tào tẩu tử không có người giúp, mấy hôm nay không tới nữa. Vả lại trời cũng ấm rồi, dân trong thôn chuẩn bị khai hoang cày ruộng.”

La Vân Khỉ cười cười:

“Cày ruộng cũng không phải làm suốt ngày. Ban đêm chắc nàng ấy rảnh rỗi, chi bằng muội chia cho nàng ít vải vụn, dạy nàng cách phối hoa văn. Rồi muội mua lại giá thấp. Theo ta thấy, buôn bán dạo này của muội cũng không tệ, chúng ta nên tăng giá lên một chút.”

Tạ Tường Vi kinh ngạc há miệng:

“Đại tỷ, đây chẳng qua là giày vải, tăng giá rồi liệu còn có ai mua không?”

La Vân Khỉ tràn đầy tự tin đáp:

“Sao lại không? Trong trấn này, người biết làm giày như muội cũng chỉ có một. Chúng ta phải nghĩ cách làm cho nó có danh tiếng, biến nó thành thương hiệu của riêng muội.”

“Thương hiệu? Thế là gì vậy, đại tỷ?”

La Vân Khỉ cười, chỉ tay vào nàng:

“Tức là, khi người ta nhắc đến cái tên Tạ Tường Vi, trong đầu liền nghĩ tới giày của muội. Đó gọi là thương hiệu. Khi đó, chúng ta có thể bán giới hạn, chia giày thành các cấp bậc khác nhau theo hoa văn, tất nhiên giá cũng khác nhau.”

Nàng càng nói càng hào hứng, chỉ vào váy mình:

“Như ta mặc váy tím, thì phải phối với giày tím, hoặc giày có sắc tím là chủ đạo. Váy xanh thì phối giày xanh, khách sẽ chọn theo sở thích. Mà chúng ta còn có thể tự mang giày làm mẫu cho người ta xem nữa.”

Tạ Tường Vi nghe mà đầu óc quay cuồng:

“Đại tỷ… gì gọi là ‘làm mẫu’?”

Có phải là tiếng quê ở thôn đại tỷ không?

La Vân Khỉ phì cười:

“Là mình tự mang giày, để người ta nhìn thấy. Đừng tiếc vải, muội chia vải vụn cho Tào tẩu tử, nàng ấy móc xong thì muội mua lại hai đồng một đôi. Vải còn dễ hơn cỏ, nàng ấy cũng không lỗ. Mang về ta bán tám đồng một đôi.”

Tạ Tường Vi đếm đếm ngón tay, kinh ngạc kêu lên:

“Thế là một đôi lời được sáu đồng đó sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Sau đó, muội thêu lên giày một ký hiệu hoa tường vi, vậy là đã có thương hiệu riêng.”

Tạ Tường Vi nghe xong phấn khởi vô cùng:

“Đại tỷ, vậy để muội mang vải vụn tới ngay!”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Đi đi, ta không đi cùng đâu. Mang hai bó rau chân vịt này đưa cho chưởng quầy giúp ta.”

“Dạ.”

Tạ Tường Vi xách đồ, nhanh chân rời tiệm.

La Vân Khỉ nhìn bóng nàng rời đi, trong lòng cũng vui vẻ không ít. Giúp Tạ Tường Vi lập được thương hiệu riêng, nàng cũng thấy thỏa mãn.

Bước kế tiếp, chính là nghĩ cách gia tăng hảo cảm của Hàn Diệp.

Thấy Tạ Tường Vi đầy khí thế tiến lên, nàng sao có thể tụt lại phía sau?

Đang mải tính toán tương lai, bất chợt thấy Ngô A Hương từ ngoài cửa bước vào.

“Tẩu tử, Hàn đại ca bảo ta tới tìm người.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 128: Chương 128



"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Sắc mặt La Vân Khỉ lạnh đi vài phần.

Trước kia nàng cứ tưởng Lý Nhị Nương đã đủ đáng ghét, nào ngờ Ngô A Hương này còn chướng tai gai mắt gấp trăm lần cái họ Lý kia.

Đúng là con cóc ghẻ, không cắn người nhưng khiến người ta buồn nôn.

Ngô A Hương tiến lên vài bước, giơ tay khép cửa quầy lại.

Nàng cười tươi như hoa, nói:

“Là Hàn đại ca muốn gặp ngươi…”

Chưa nói hết câu đã im bặt.

Ánh sáng trong phòng bỗng chốc tối sầm lại khiến La Vân Khỉ cảnh giác.

Nàng nhìn chằm chằm gương mặt Ngô A Hương, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi muốn làm gì?”

Chưa dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một con d.a.o găm đ.â.m thẳng về phía bụng nàng.

Tốc độ cực nhanh, La Vân Khỉ chưa kịp phản ứng gì, hơn nữa hai người lại ở khoảng cách quá gần, chỉ thấy bụng đau nhói, m.á.u tươi phun thành vòi.

Ngô A Hương cười lạnh, rút d.a.o ra, định ra tay lần nữa thì cánh cửa phòng bỗng bị người ta đá tung, một bóng người lao vào như tia chớp, tung một cước đá bay Ngô A Hương ngã xuống đất.

Ngay sau đó có tiếng người hô lớn:

“Nương tử!”

La Vân Khỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bụng đau như bị xé toạc.

Nàng cố sức mở mắt, mơ hồ thấy có người đứng nơi cửa, hình như là Hàn Diệp.

Muốn mở miệng, nhưng mí mắt nặng trĩu, nàng lảo đảo ngã xuống nền nhà.

Trong cơn mê man, La Vân Khỉ mơ một giấc mộng.

Mộng thấy mình trở về hiện đại, còn có bạn trai, cùng nhau đi ăn lẩu, nào ngờ bạn trai quay đầu liền biến thành Hàn Diệp…

“Hàn Diệp!”

Nhìn thấy dung nhan nam nhân, La Vân Khỉ kinh hô thành tiếng.

“Nương tử.”

Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay nàng, ấm áp mà mạnh mẽ, khiến La Vân Khỉ an tâm, rồi lại chìm vào giấc ngủ mơ hồ.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, trời đã tối đen.

Nhìn hai cái đầu nhỏ đang tựa sát bên nhau trước mặt, La Vân Khỉ lại nhớ đến lúc mình mới xuyên thư đến nơi này, cũng chính là hai tiểu hài tử này, chen chúc bên nhau nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò.

“Dung Dung, Hàn Mặc…”

Nàng cố gắng mở miệng gọi, nhưng bụng đau quặn, lời chưa nói ra đã nghẹn lại trong cổ.

“Nương tử, nàng đỡ hơn chưa?”

Hàn Diệp bước nhanh vào phòng, gương mặt tuấn tú mang đầy vẻ lo lắng.

La Vân Khỉ xoay mặt đi, không muốn nhìn hắn.

Nếu không phải vì hắn, nàng có bị một đao này không?

Hàn Mặc lập tức nói:

“Tẩu tử đừng trách nhầm đại ca, thật ra đại ca sớm đã nhận ra Ngô A Hương không phải người tốt.”

La Vân Khỉ chẳng muốn nghe. Nếu sớm nhận ra, sao còn dính lấy ả ta?

Hàn Diệp xua tay, hai đứa nhỏ hiểu ý liền chạy ra ngoài, để lại không gian cho hắn và La Vân Khỉ.

“Nương tử, nàng vẫn còn giận ta sao?”

Hắn cẩn thận nắm lấy tay nàng, giọng nói dịu dàng như nước.

La Vân Khỉ hừ lạnh, rút tay về.

Khó khăn mở miệng:

“Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngủ một lát.”

“Ta thật sự không gạt nàng. Hôm đó, ta ngửi thấy trên người Ngô A Hương có mùi phấn son, liền biết nàng không phải kẻ chạy nạn. Mấy lời ta nói khi ấy, đều là cố ý để nàng ta nghe. Ta biết nhà Quan phu tử ở trấn trên chẳng có thân thích gì, người trong tộc cũng ít, Ngô A Hương không thể là người của họ. Vậy thì chỉ còn Lý Thận.”

Hàn Diệp khẽ hắng giọng, tiếp lời:

“Bất luận thế nào, cái c.h.ế.t của Lý Thận là chuyện rõ ràng. Người Lý gia sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Tất nhiên phải nghĩ cách khác để trả thù, ta mới giả vờ phối hợp, chẳng ngờ nàng ta lại dám ra tay với nương tử.”

La Vân Khỉ hừ một tiếng:

“Lý do này ta biết. Chắc chắn là ả tiện nhân kia để mắt đến ngươi, nên mới muốn g.i.ế.c ta.”

Hàn Diệp khẽ nhíu đôi mày kiếm.

Hắn bất lực nói:

“Nương tử chớ nói bậy, lòng ta với nàng, nhật nguyệt chứng giám.”

La Vân Khỉ yếu ớt liếc hắn một cái:

“Ta nói nàng ta, đâu có nói ngươi, ngươi hoảng cái gì?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 129: Chương 129



Hàn Diệp quỳ một gối xuống bên giường, kéo tay nàng áp lên đôi môi mỏng, dịu dàng nói:

“Ta không hoảng, chỉ là không muốn nàng nghi ngờ ta.”

La Vân Khỉ rút tay về, vết thương lại đau nhói, khiến nàng khẽ nhíu mày.

Hàn Diệp vội tránh ra, cuống quýt trấn an:

“Lại đau rồi phải không? Ta không đụng nữa, nàng đừng cử động bừa…”

Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của hắn, cơn giận trong lòng La Vân Khỉ cũng tiêu tan đôi chút.

Chỉ là, vừa nghĩ đến chuyện Ngô A Hương từng dính lấy hắn mà nũng nịu không dứt, lòng nàng lại nghẹn một bụng uất ức.

“Vậy còn ả tiện nhân Ngô A Hương kia? Đã đi đâu rồi? Đừng nói là ngươi để ả ta chạy thoát đấy chứ?”

“Đại tỷ yên tâm, ả đã bị tỷ phu áp giải đến nha môn rồi.”

Tạ Tường Vi bưng một bát cháo từ ngoài bước vào, trông đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc.

“Đại tỷ, thân thể tỷ đỡ hơn chưa?”

La Vân Khỉ khẽ kéo môi, gượng cười:

“Chắc là không c.h.ế.t được đâu.”

Tạ Tường Vi lập tức nói:

“Không được nói bừa, tỷ nhất định không sao, ăn uống cho tốt, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại thôi.”

La Vân Khỉ khẽ gật đầu:

“Vậy thì mượn lời lành của Tam muội.”

Rồi nàng quay sang Hàn Diệp:

“Còn chuyện Ngô A Hương, ta từ lâu đã biết nàng ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Quan huyện nói sao?”

Nhớ đến Phương Lục Chi liên tục hỏi han La Vân Khỉ, sắc mặt Hàn Diệp chợt trầm xuống.

“Nàng ta đã khai ra mẫu thân của Lý Thận, hiện tại người của nha môn đã đi bắt rồi. E rằng ngày mai ta còn phải đến công đường một chuyến.”

La Vân Khỉ lập tức hỏi:

“Hàn Diệp, ngươi không mềm lòng đấy chứ?”

Hàn Diệp dứt khoát đáp:

“Dĩ nhiên không. Nếu ngay cả đúng sai cũng không phân rõ, thì ta đâu còn xứng là kẻ đọc sách?”

La Vân Khỉ liếc hắn một cái, giọng hờn trách:

“Vậy thì tốt. Nếu ngươi vì động lòng mà tha cho Ngô A Hương, đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”

“Tỷ, tỷ mất m.á.u nhiều lắm, đừng nói nữa.”

Tạ Tường Vi múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến bên môi La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ ăn được mấy miếng thì thấy trong lòng ngán ngẩm, không sao nuốt nổi.

Tạ Tường Vi đành đặt bát xuống:

“Nếu đại tỷ không thấy đói, vậy mai hẵng ăn. Giờ nên nghỉ ngơi một chút, muội ra ngoài trông nom hai đứa nhỏ.”

Nhìn Tạ Tường Vi lui tới bận rộn, lòng La Vân Khỉ trào dâng một niềm cảm kích. Sau khi nàng đi, Hàn Diệp lại ngồi xuống bên giường.

Tuy La Vân Khỉ không còn giận hắn nữa, nhưng nghĩ đến việc chỉ số hảo cảm tuột dốc không phanh, nàng vẫn cảm thấy không vui.

“Ngươi về đọc sách đi, không cần ở đây mãi.”

Hàn Diệp lắc đầu:

“Nàng là thê tử của ta, sao ta có thể không ở bên? Huống hồ mọi chuyện đều do ta mà ra. Nếu ta sớm để ý cây đinh trên tường kia, Lý Thận đâu đến nỗi mất mạng.”

Nghĩ đến gương mặt cợt nhả đáng ghét của Lý Thận, La Vân Khỉ chau mày, hừ nhẹ:

“Hắn c.h.ế.t thì chết, sống cũng chẳng khác gì tai họa, ngươi đừng tự trách mình nữa.”

Hàn Diệp khẽ ừ một tiếng, rồi nắm lấy tay nàng, cúi đầu hỏi nhỏ:

“Còn đau không?”

La Vân Khỉ giật tay lại, nhưng Hàn Diệp không buông, nàng cũng mặc kệ cho hắn nắm.

“Ta đâu phải thân thể sắt thép, sao lại không đau được?”

Hàn Diệp khẽ vỗ nhẹ tay nàng như muốn xoa dịu cơn đau.

Rồi hắn trầm giọng nói:

“Phương công tử đã hay tin nàng bị thương, muốn đến thăm. Nếu nàng đồng ý, ngày mai ta sẽ dẫn hắn tới.”
 
Back
Top Bottom