Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 100: Chương 100



Phương Lộc Chi gật đầu, ánh mắt lại vẫn luôn dừng trên gương mặt nàng.

La Vân Khỉ vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt kia – đôi mắt chứa chan điều gì đó khó nói thành lời. Nàng lập tức cúi đầu né tránh.

“Nhà dân nữ còn có đệ muội cần chăm nom, không dám nấn ná lâu. Nếu tướng công có thể bình an thoát tội, dân nữ nhất định đích thân tới cửa bái tạ.”

Nói xong, nàng vội vã rời đi, hướng thẳng về phía chợ.

Lúc này, Tạ Tường Vi đang bán giày, thấy La Vân Khỉ thì vui mừng reo lên:

“Đại tỷ, sao hôm nay tỷ đến trễ vậy?”

“Xảy ra chút chuyện, muội qua đây nói chuyện riêng.”

La Vân Khỉ kéo Tạ Tường Vi đến chỗ vắng người, kể lại chuyện của Hàn Diệp.

Sắc mặt Tạ Tường Vi lập tức trắng bệch:

“Tỷ phu… Tỷ phu sẽ không sao chứ?”

Lông mày La Vân Khỉ nhíu chặt, nàng vội vàng nói:

“Lời khai của Quan phu tử vô cùng bất lợi với tướng công, nếu thật sự định tội vì ghen tuông mà g.i.ế.c người, e rằng hắn khó tránh khỏi lao ngục. Mấy ngày tới, ta sợ là phải bôn ba dò hỏi khắp nơi. Nếu muội có thời gian, xin hãy giúp ta trông nom bọn trẻ.”

Tạ Tường Vi lập tức nói:

“Đại tỷ, muội không bận gì cả. Tỷ đã báo cho nhị ca hay chưa?”

La Vân Khỉ khẽ lắc đầu:

“Chưa đâu.”

Tạ Tường Vi liền nắm lấy tay nàng:

“Vậy chúng ta mau đi tìm huynh ấy đi. Có huynh ấy ở bên, dù sao cũng hơn hai tỷ muội mình xoay xở.”

La Vân Khỉ vốn không muốn báo cho Lưu Thành Vũ, nhưng nghĩ lại, lời Tường Vi cũng có lý. Giờ không phải lúc để so đo nhỏ nhặt, thêm một người, ắt thêm một phần lực.

Đến trước võ quán, vừa nghe tin Hàn Diệp gặp chuyện, Lưu Thành Vũ không nói hai lời liền xin nghỉ, sau đó hỏi:

“Đại tỷ, tỷ bảo giờ phải làm sao? Tỷ nói sao, đệ theo vậy.”

La Vân Khỉ ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ngươi đi giám sát người của Thiên Thừa thư viện, còn ta sẽ theo dõi mẫu thân của Lý Thận, xem bà ta thường lui tới với những ai.”

“Được.”

Lưu Thành Vũ dạ một tiếng, lập tức xoay người rảo bước về phía thư viện, còn La Vân Khỉ lại quay về huyện nha.

Nào ngờ, mẫu thân của Lý Thận sớm đã rời đi.

Nàng đang đưa mắt tìm quanh thì bỗng nghe có người gọi:

“La cô nương!”

La Vân Khỉ quay đầu nhìn, hóa ra là Quan Tuyết Yến.

Sắc mặt nàng lập tức lạnh lẽo như sương:

“Ngươi còn mặt mũi gọi ta? Vì sao lại cùng phụ thân mình cấu kết hãm hại Hàn Diệp?”

Hai mắt Quan Tuyết Yến hoe đỏ, rõ ràng vừa mới khóc, giọng nói còn mang theo nghẹn ngào:

“Ta cũng không biết vì sao phụ thân đột nhiên thay đổi. Việc này, đều do ta mà ra…”

Nàng còn chưa nói hết, bỗng một học sinh của Thiên Thừa thư viện từ bên cạnh xông ra, lập tức kéo tay Quan Tuyết Yến:

“Phu tử đang tìm tiểu thư, mau trở về đi!”

Quan Tuyết Yến sức yếu, không địch nổi, bị hắn kéo đi mà không thể giãy giụa.

Nàng đi được vài bước, lại ngoái đầu trông lại, tựa hồ có điều muốn nói.

La Vân Khỉ lập tức bước lên mấy bước, lớn tiếng hô:

“Đứng lại! Ta còn chưa nói xong với Quan cô nương. Đợi ta nói xong rồi về cũng không muộn!”

Học sinh nọ nghe tiếng gọi liền càng kéo đi nhanh hơn, chớp mắt đã khuất bóng sau ngã rẽ.

Thấy hắn hấp tấp như vậy, La Vân Khỉ càng cảm thấy có điều khả nghi.

Xem ra Quan Tuyết Yến hẳn biết được điều gì, nàng có thể là đầu mối để khai thông sự việc.

Mà giờ không tìm được mẹ của Lý Thận, chi bằng trực tiếp đến gặp Quan Tuyết Yến.

Nghĩ thế rồi, La Vân Khỉ liền quay bước đến Thiên Thừa thư viện.

Dọc đường đi, tâm trạng nàng đã không còn cuống quýt như ban nãy nữa.

Trong truyện, Hàn Diệp sau này trở thành một vị tể tướng vang danh, dù trên đường đời trải qua không ít sóng gió, nhưng chưa từng rơi vào bước đường hiểm hóc đến vậy.

Nam chính mà, sao có thể thuận buồm xuôi gió từ đầu đến cuối? Chỉ cần mình cẩn thận một chút, ắt sẽ tìm ra đường sống trong hiểm cảnh.

Đang nghĩ miên man, ngẩng đầu đã thấy trước mắt là thư viện. Nhìn thấy Lưu Thành Vũ đang đường hoàng đứng trước cửa, La Vân Khỉ không khỏi cảm thấy nhức đầu.

Giám sát kiểu gì mà lại đứng chình ình trước cửa thế kia? Tâm cơ thế này thật quá thật thà, chẳng biết che đậy chút nào.

Bất quá giờ cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa. La Vân Khỉ vỗ nhẹ lên vai hắn, nói:

“Đi với ta một chuyến. Ta cũng muốn xem thử, cái Quan phu tử kia vì cớ gì mà đột nhiên trở mặt.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 101: Chương 101



Lưu Thành Vũ lập tức ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng:

“Được! Dù là long đàm hổ huyệt, huynh đệ ta cũng theo muội xông pha một phen.”

Lời hắn khiến lòng La Vân Khỉ nóng bừng, bước chân cũng theo đó mà mạnh mẽ hơn vài phần.

Hai người lần lượt tiến vào thư viện, song chẳng thấy lấy một bóng người.

Đang lúc nghi hoặc, chợt thấy một lão nô lưng còng từ bên trong bước ra.

“Thư viện có kẻ g.i.ế.c người, đã được cho nghỉ, nếu các vị muốn cầu học, xin hãy quay lại vào ngày khác.”

Lưu Thành Vũ bước lên, nói:

“Chúng ta không phải đến cầu học, mà muốn gặp Quan Tuyết Yến.”

Lão nô thản nhiên đáp:

“Đại tiểu thư đã theo phu nhân hồi hương, nếu không có việc gì khác, xin mời hai vị trở về cho.”

La Vân Khỉ nhíu mày—đều đi rồi sao?

Chuyện này, rõ ràng có điều mờ ám.

“Nếu vậy, Quan phu tử đâu? Ta gặp ông ấy cũng được.”

“Lão gia hôm nay không tiếp khách, xin hãy rời đi.”

Dứt lời, lão nô vung chổi bắt đầu quét sân, rõ ràng là đang đuổi người.

La Vân Khỉ trầm ngâm một lát, rồi kéo Lưu Thành Vũ rời khỏi viện.

Lưu Thành Vũ ngơ ngác nhìn nàng:

“Đại tỷ, người còn chưa gặp, sao lại đi rồi?”

“Họ đã rõ ràng không muốn ta gặp, có xông vào cũng chưa chắc tìm được người. Chúng ta phải nghĩ cách khác.”

Lưu Thành Vũ quả thực lo lắng cho Hàn Diệp, đi tới đi lui không ngừng.

“Còn cách nào nữa? Nếu tội của Hàn đại ca bị định, chẳng phải là xong đời rồi sao!”

“Hắn sẽ không xong đâu.”

Cho dù thiên hạ đều sụp đổ, hắn cũng tuyệt không thể ngã quỵ.

Chỉ là, khổ trong ngục e rằng không tránh khỏi. Nhớ đến nhà vẫn còn chút tiền, La Vân Khỉ lập tức dặn dò vài câu, rồi vội vàng quay về.

Hàn Dung đang ngồi khóc trong sân, Tạ Tường Vi ngồi xổm bên cạnh dỗ dành. Thấy La Vân Khỉ bước vào, lập tức dang tay lao đến:

“Tẩu tẩu, đại ca có bị c.h.é.m đầu không? Hàng xóm nói huynh ấy g.i.ế.c người.”

La Vân Khỉ tức giận, chống nạnh mắng lớn trong sân:

“Là cái miệng thối nào dám thêu dệt trước mặt trẻ con? Nếu còn dám nói bậy, lão nương sẽ xé toạc miệng nó!”

Nói rồi bế Hàn Dung lên, an ủi:

“Không sao đâu, chỉ là hiểu lầm. Huyện lệnh chỉ tìm đại ca muội hỏi vài câu, vài ngày nữa sẽ về thôi.”

Tạ Tường Vi cũng gượng cười:

“Dung Dung ngoan, nghe lời tẩu tử, đừng khóc nữa.”

Hàn Mặc thì lặng lẽ đứng một bên, đôi mắt đen nhánh vẫn dõi theo La Vân Khỉ.

Nàng vươn tay xoa đầu nó:

“Không sao đâu, mau dẫn muội muội vào trong chơi, tẩu tử đi gặp đại ca đệ.”

Nói xong liền vào phòng, lấy ra mấy trăm đồng tiền còn lại.

Tại nha môn, La Vân Khỉ rốt cuộc cũng gặp được Hàn Diệp.

Gặp chuyện lớn thế này, người thường hẳn đã cuống lên như kiến bò trên chảo lửa.

Thế nhưng Hàn Diệp lại giữ được bình tĩnh, ngồi xếp bằng trong ngục, thân lưng thẳng tắp, phong thái thư sinh hiện rõ.

La Vân Khỉ không khỏi cảm thán, bản thân bôn ba đến mức chân muốn gãy, còn hắn thì ngồi đây vững như núi.

“Họ không đánh chàng chứ?”

La Vân Khỉ đã dùng tiền, được lính canh dẫn vào trong để chuyện trò cùng Hàn Diệp.

Thấy vẻ lo lắng trên gương mặt nàng, Hàn Diệp mỉm cười:

“Không có.”

“Chàng còn cười được sao?” La Vân Khỉ dở khóc dở cười.

Hàn Diệp nhìn nàng, thong dong nói:

“Nếu không thì sao? Xe tới núi ắt có đường, cuống cũng vô ích.”

Nhìn hắn bình thản đến lạ, La Vân Khỉ suýt nghi ngờ không lẽ hắn biết bản thân là… nam chính?

“Lời thì là vậy, nhưng ta không thể ngồi yên chờ chết. Lần tới đường đường thăng đường, nếu họ lại vu cáo, chẳng phải ta quá bị động sao?”

Ánh mắt Hàn Diệp trầm xuống—Quan phu tử quả thực có chỗ khả nghi.

Thường ngày đối với hắn không tệ, sao đột nhiên quay ngoắt lại?

Thấy Hàn Diệp trầm mặc, La Vân Khỉ tiếp lời:

“Chắc chắn gã vô sỉ kia nhận bạc Lý gia. Chỉ cần tìm được chứng cứ ông ta nhận hối lộ, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu:

“Chúng ta nghĩ được, lẽ nào lão gia huyện đường lại không nghĩ tới? Đừng quá lo.”

La Vân Khỉ biết hắn không muốn mình vất vả, bèn gật đầu trấn an:

“Yên tâm, thiếp sẽ chăm sóc tốt Hàn Mặc và Hàn Dung, chờ chàng trở về.”

Lời vừa dứt, ngục tốt đã đến gọi người.

La Vân Khỉ đành vỗ vỗ lớp rơm dính trên người, bịn rịn đứng dậy:

“Thiếp đi đây, chàng chịu khổ thêm vài ngày, rồi sẽ được thả ra thôi.”

Hàn Diệp khẽ cong môi mỏng, gật đầu với La Vân Khỉ:

“Được, nàng chớ lo lắng.”

Ra khỏi đại lao, La Vân Khỉ lại đưa thêm cho ngục đầu ít trái cây.

Chung quy quan huyện còn chẳng bằng kẻ đang giữ tù, hơn nữa, đồ vật trong không gian cũng chẳng tốn tiền gì.

Làm xong mọi việc, nàng mới quay về nhà.

Trên giả sơn trong nội viện phủ nha, một bóng người cao gầy đang từ xa dõi mắt nhìn theo nàng.

Tiểu tư bên cạnh cũng vươn cổ trông theo, hồi lâu không nhịn được, liền vỗ một cái lên vai hắn:

“Thiếu gia, người ta đi xa lắm rồi.”

Lại thì thào nói:

“May mà lão gia không cho người đến Thiên Thừa thư viện, bằng không lần này thật là khó mà giãi bày cho rõ.”

Phương Lộc Chi hừ một tiếng:

“Nếu ta có mặt ở đó, e là sự việc đã chẳng đến nỗi này.

Đã tra ra nhà của Lý Thận ở đâu chưa?”

Tiểu tư vội đáp:

“Đã tra ra rồi, ở thôn Liên Sơn, là một hộ nông dân khá giả. Nếu nói mẹ hắn đưa tiền cho gã họ Quan, thì cũng không phải không có khả năng.

Chỉ là... một vị phu tử danh chấn thư viện, lại đi nhận tiền bẩn như vậy sao?”

Phương Lộc Chi trừng mắt liếc hắn:

“Ngươi chẳng chui vào lòng gã mà nhìn, sao biết gã không nhận tiền?”

Tiểu tư lè lưỡi, không dám nhiều lời thêm.

Phương Lộc Chi lại dặn:

“Phái người theo dõi kỹ ả nữ nhân chanh chua kia, ghi lại hết những người mà ả tiếp xúc.”

“Dạ, nô tài đi ngay.”

Tiểu tư rời đi, Phương Lộc Chi cũng từ giả sơn bước xuống.

Bên này, La Vân Khỉ đã về đến nhà.

Sợ đồ để trong siêu thị bị hỏng, phàm là đồ tươi khó giữ, nàng đều thu hết về hệ thống.

Một ngày chạy vạy, chẳng thu được tin tức gì tốt, trong lòng không khỏi chán nản.

Lại nhìn sắc trời đã tối, bất giác lo lắng chẳng biết Hàn Diệp trong ngục có được ăn uống gì không, càng nghĩ càng rối, đang lúc tâm loạn như ma, thì Lưu Thành Vũ bất ngờ sải bước đi vào từ ngoài sân.

“Đại tỷ, quả như tỷ đoán, Quan Tuyết Yến căn bản chưa rời đi, vẫn còn ở trong thư viện!

Mấy học trò kia cũng chưa rời, chỉ là được đưa đến một nơi khác để học mà thôi.”

La Vân Khỉ lập tức đứng bật dậy, trên gương mặt thanh tú hiện rõ vẻ nghiêm nghị và quả quyết.

“Muốn cứu đại ca đệ, thì nhất định phải gặp được Quan Tuyết Yến. Nhị đệ, đêm nay theo ta xông vào thư viện, đệ dám không?”

Lưu Thành Vũ gật đầu thật mạnh:

“Ta dám!”

Một tuần trà sau, hai người đã có mặt bên ngoài thư viện.

Lưu Thành Vũ tốn chút sức lực đẩy La Vân Khỉ trèo qua tường, còn mình thì nhẹ nhàng nhảy theo sau, xem ra mấy ngày học võ cũng có chút kết quả.

Chỉ là tình thế cấp bách, La Vân Khỉ chẳng còn tâm trí mà khen hắn. Hai người phân biệt phương hướng, liền lặng lẽ tiến vào dãy nhà phía trong.

Vừa đến dưới mái hiên, chợt nghe một giọng cười lạnh lẽo truyền ra:

“Hàn Diệp… ta muốn hắn, giống như phụ thân hắn năm xưa, có đi không có về.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 102: Chương 102



La Vân Khỉ lập tức nhận ra đó là giọng của Quan phu tử, bèn lập tức chấm nước miếng, đ.â.m thủng giấy cửa sổ, hé mắt nhìn vào trong.

Chỉ thấy trong phòng, ngoài Quan phu tử ra, còn có một nam tử dáng vẻ giống quản gia.

Nam tử nọ khẽ mỉm cười:

“Chỉ cần Quan tiên sinh khiến Hàn Diệp phải chết, coi như thay thiếu gia nhà ta đòi lại mạng, lợi ích tự nhiên sẽ không thiếu phần tiên sinh.”

Quan phu tử cười ha hả, sắc mặt lại trở nên từ hòa như thường ngày:

“Ta vốn có ân oán riêng với Hàn gia, chỗ tốt chẳng qua chỉ là tô điểm thêm mà thôi. Dù Lý phu nhân không mở miệng, ta cũng sẽ giúp một tay.”

“Vậy thì đa tạ Quan tiên sinh.”

Nam tử nọ cười cười đứng dậy, từ trong lòng móc ra một bao bạc.

“Đây là chút tâm ý của phu nhân nhà ta. Nếu việc thành, tất sẽ hậu tạ. Mong tiên sinh đừng từ chối.”

“Dễ nói, dễ nói.”

Quan phu tử vui vẻ nhận bạc, người kia lại nói:

“Nghe nói tiểu nương tử của Hàn Diệp từng cứu công tử nhà huyện lão gia, chuyện này không thể kéo dài lâu được đâu.”

“Lẽ tự nhiên là thế.”

“Vậy tiểu nhân xin cáo lui.”

La Vân Khỉ vội kéo Lưu Thành Vũ nấp sát vào bên tường, chỉ thấy hai người trong phòng lần lượt bước ra.

Chờ họ đi xa, La Vân Khỉ mới từ trong bụi cỏ đứng dậy.

Quả nhiên Quan phu tử đã nhận bạc của kẻ khác, còn đứng ra vu oan hãm hại Hàn Diệp. Nhưng vì sao ông ta lại hận Hàn Diệp đến thế? Hàn Diệp chẳng phải từng nói Quan phu tử đối xử với hắn không tệ sao?

Lưu Thành Vũ cũng tỏ vẻ nghi hoặc, khẽ hỏi:

“Chẳng lẽ việc ông ta hại Hàn đại ca còn có ẩn tình khác?”

La Vân Khỉ khẽ gật đầu. Trên đời này, đâu có oán hận nào vô duyên vô cớ. Muốn hiểu rõ ngọn nguồn, e là phải gặp được Quan Tuyết Yến.

Hai người liền lần theo hướng Quan phu tử rời đi.

Người nọ đã rời khỏi bằng cửa bên, còn Quan phu tử thì vào một gian phòng phía Đông.

Cả hai lặng lẽ men theo, nấp dưới mái hiên. Vừa mới ngồi xuống đã nghe tiếng nói chuyện vọng ra.

La Vân Khỉ lại giở chiêu cũ, đ.â.m thủng cửa sổ giấy, nheo mắt nhìn vào, chỉ thấy bên giường có một phụ nhân sắc mặt đỏ bừng, chừng khoảng bốn mươi tuổi, hẳn là thê tử của Quan phu tử.

Quan phu tử đã bước đến gần, hỏi hờ hững:

“Nàng bị phong hàn mấy ngày nay, thấy đỡ chút nào chưa?”

Phu nhân ho vài tiếng, tay ôm ngực, ngược lại hỏi:

“Nghe Tuyết Yến nói, hôm nay chàng ra công đường làm chứng?”

Quan phu nhân ngồi xuống bên bàn, tay xoay nhẹ chén trà, gương mặt già nua hiện rõ vẻ giễu cợt.

“Nữ nhân như nàng mà tai cũng thính thật đấy.”

Phu nhân chậm rãi thở ra một hơi, lại hỏi tiếp:

“Vì sao chàng lại nói Hàn Diệp và Lý Thận tranh giành ghen tuông? Rõ ràng là lời bịa đặt. Chàng là phu tử của hắn, sao có thể làm chứng gian?”

Quan phu tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp:

“Thì đã sao? Chỉ cần khiến Hàn Diệp phải chết, thì cần chi thủ đoạn?”

Phu nhân tức đến ho liên hồi.

“Năm xưa chàng hại c.h.ế.t Hàn tiên sinh, nay lại muốn hại cả nhi tử người ta. Chàng không sợ báo ứng sao...”

“Câm miệng!”

Quan phu tử tức giận đến đỏ mặt, vung tay tát mạnh một cái lên mặt phu nhân, gằn giọng nói:

“Ngươi đau lòng hắn à?”

Phu nhân ngã nhào xuống giường, tay ôm mặt, rít lên:

“Nói nhăng cuội! Ta với Hàn tiên sinh chỉ có nghĩa huynh muội! Nếu thật có tình ý, thì sao lại gả cho chàng?”

Quan phu tử cười lạnh một tiếng, đưa tay bóp chặt cổ bà ta.

“Trong lòng ngươi nghĩ gì, chỉ có ngươi biết. Nếu không phải Tuyết Yến giống ngươi, thì sao lại dám bỏ thuốc người ta? Mẫu tử các ngươi, đều là đồ đê tiện vô sỉ!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 103: Chương 103



La Vân Khỉ trong bụi rậm chấn động toàn thân, suýt chút nữa thất thanh kêu lên.

Phụ thân của Hàn Diệp… hóa ra chính là bị lão cẩu này hại chết?

Nghe giọng điệu, dường như còn có tư tình?

Trong sách đâu có đoạn nào nói đến việc này!

Không ngờ tên Quan phu tử giả nhân giả nghĩa ấy, bên trong lại là một con thú đội lốt người.

Chỉ vì ganh ghét người ta đỗ đạt, mà ra tay g.i.ế.c hại?

Đã thế còn ra tay đánh cả thê tử?

Chắc hẳn phụ nhân kia chính là mẫu thân của Quan Tuyết Yến.

La Vân Khỉ chỉ hận bản thân không có trong tay máy ghi âm, không thể ghi lại những lời tội lỗi của Quan phu tử.

Trong cơn phẫn nộ, chợt nghe một tràng bước chân vọng tới, nàng vội thu người nép sâu vào bụi cỏ.

Chỉ thấy từ xa, một bóng người yểu điệu chầm chậm bước đến, chính là Quan Tuyết Yến – sắc mặt buồn rầu, đầy âu sầu.

Chớp mắt đã đến trước cửa phòng.

Nàng ta vừa định đẩy cửa bước vào, thì chợt nghe trong phòng vang lên tiếng Quan phu nhân yếu ớt:

“Đủ rồi... Tuyết Yến đã là đại cô nương, trong lòng tự có chủ ý, đâu phải ta muốn can thiệp là được.”

Quan phu tử ánh mắt chợt lóe sát khí, vung tay thô bạo đẩy bà ngã sang một bên, lạnh lùng cười:

“Cũng nhờ con tiện nữ đó, ta vốn định lợi dụng nó để gán tội Hàn Diệp cướp đoạt dân nữ, nào ngờ hắn lại g.i.ế.c người, thật là trời giúp ta!”

Phu nhân giận đến ho sặc sụa:

“Vậy nên ngươi rõ ràng biết Tuyết Yến hạ dược, mà cũng mặc kệ? Nó cũng là nhi nữ của ngươi, sao ngươi nỡ lòng nào đối xử với nó như thế?”

Quan phu tử nghiến răng, giọng dữ dằn:

“Chỉ trách nó si mê Hàn Diệp. Lần này, ta quyết khiến Hàn gia không còn một mống!”

Ngoài cửa, tay Quan Tuyết Yến run lên, bát thuốc trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.

“Bịch!” – Cánh cửa lập tức bị người bên trong đá văng ra.

Quan phu tử sầm mặt bước ra, nhìn thấy Quan Tuyết Yến chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi sải bước đi về phía thư phòng.

Quan Tuyết Yến sắc mặt tái nhợt, ngây ra một lát, rồi vội đẩy cửa xông vào.

“Mẫu thân, người thấy đỡ hơn chưa?”

Quan phu nhân vội lau khô nước mắt, cố nặn ra một nụ cười:

“Mẫu thân chỉ bị phong hàn, nghỉ một giấc là khỏi.”

Nhìn thấy gò má đỏ ửng vì bị đánh của mẫu thân, nước mắt Quan Tuyết Yến rơi lã chã.

Người ngoài chỉ biết phụ thân nàng ta ôn hòa nhã nhặn, mặt mày từ ái, đâu biết tất cả đều là vỏ bọc.

Những năm qua, hễ không vừa ý chuyện gì, ông ta liền trút giận lên mẫu thân nàng. Đến hôm nay nàng mới hiểu rõ nguyên do.

“Mẫu thân, có đau không?”

Nàng giơ tay định chạm vào má của mẫu thân, nhưng Quan phu nhân lại đẩy tay nàng ra, dịu dàng cười:

“Không đau.”

Quan Tuyết Yến liền nhào vào lòng mẫu thân, nức nở:

“Không ngờ phụ thân lại là loại người như vậy. Nếu Hàn đại ca thật sự vì ông mà mất mạng... thì phải làm sao đây?”

Quan phu nhân ho dữ dội, một hồi lâu sau mới thều thào:

“Không đâu... đứa nhỏ Hàn Diệp ấy, mặt mày chính khí, tuyệt không phải kẻ đoản mệnh... Con đừng nghĩ quẩn.”

Quan Tuyết Yến nghẹn ngào một tiếng, lại nói:

“Đều do con! Nếu con sớm nói cho Lý Thận biết La Vân Khỉ là thê tử của Hàn Diệp, thì đâu ra chuyện hôm nay. Nếu không phải con sai người đi lừa La Vân Khỉ, Lý Thận cũng sẽ không chết... Hu hu hu... Con có lỗi với Lý Thận, lại càng có lỗi với Hàn đại ca...”

Nghe đến đó, La Vân Khỉ trong bụi cỏ bất giác đứng bật dậy, trong lòng lửa giận bốc lên đùng đùng.

Thì ra mọi chuyện đều là do Quan Tuyết Yến đứng sau giật dây!

Nàng cắn chặt răng, suýt chút nữa thì phá cửa xông vào.

Nhưng thoáng chốc, nàng lại cố nén lửa giận xuống.

Nếu cứ xông vào như thế, mẫu tử họ Quan ắt sẽ chối bay chối biến.

Dù Quan phu tử có đê tiện thế nào, thì vẫn là tướng công và phụ thân của họ, muốn họ tâm phục khẩu phục thừa nhận, phải dùng cách khác.

Chợt nghe Quan phu nhân lại ho khan liên hồi, La Vân Khỉ liền nhớ đến lô thuốc cảm mạo và tiêu viêm vừa mới đưa lên kệ mấy hôm trước.

Đôi mắt nàng bỗng sáng rực lên – hai món này... có thể dùng được rồi.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 104: Chương 104



La Vân Khỉ lập tức nhận ra đó là giọng của Quan phu tử, bèn lập tức chấm nước miếng, đ.â.m thủng giấy cửa sổ, hé mắt nhìn vào trong.

Chỉ thấy trong phòng, ngoài Quan phu tử ra, còn có một nam tử dáng vẻ giống quản gia.

Nam tử nọ khẽ mỉm cười:

“Chỉ cần Quan tiên sinh khiến Hàn Diệp phải chết, coi như thay thiếu gia nhà ta đòi lại mạng, lợi ích tự nhiên sẽ không thiếu phần tiên sinh.”

Quan phu tử cười ha hả, sắc mặt lại trở nên từ hòa như thường ngày:

“Ta vốn có ân oán riêng với Hàn gia, chỗ tốt chẳng qua chỉ là tô điểm thêm mà thôi. Dù Lý phu nhân không mở miệng, ta cũng sẽ giúp một tay.”

“Vậy thì đa tạ Quan tiên sinh.”

Nam tử nọ cười cười đứng dậy, từ trong lòng móc ra một bao bạc.

“Đây là chút tâm ý của phu nhân nhà ta. Nếu việc thành, tất sẽ hậu tạ. Mong tiên sinh đừng từ chối.”

“Dễ nói, dễ nói.”

Quan phu tử vui vẻ nhận bạc, người kia lại nói:

“Nghe nói tiểu nương tử của Hàn Diệp từng cứu công tử nhà huyện lão gia, chuyện này không thể kéo dài lâu được đâu.”

“Lẽ tự nhiên là thế.”

“Vậy tiểu nhân xin cáo lui.”

La Vân Khỉ vội kéo Lưu Thành Vũ nấp sát vào bên tường, chỉ thấy hai người trong phòng lần lượt bước ra.

Chờ họ đi xa, La Vân Khỉ mới từ trong bụi cỏ đứng dậy.

Quả nhiên Quan phu tử đã nhận bạc của kẻ khác, còn đứng ra vu oan hãm hại Hàn Diệp. Nhưng vì sao ông ta lại hận Hàn Diệp đến thế? Hàn Diệp chẳng phải từng nói Quan phu tử đối xử với hắn không tệ sao?

Lưu Thành Vũ cũng tỏ vẻ nghi hoặc, khẽ hỏi:

“Chẳng lẽ việc ông ta hại Hàn đại ca còn có ẩn tình khác?”

La Vân Khỉ khẽ gật đầu. Trên đời này, đâu có oán hận nào vô duyên vô cớ. Muốn hiểu rõ ngọn nguồn, e là phải gặp được Quan Tuyết Yến.

Hai người liền lần theo hướng Quan phu tử rời đi.

Người nọ đã rời khỏi bằng cửa bên, còn Quan phu tử thì vào một gian phòng phía Đông.

Cả hai lặng lẽ men theo, nấp dưới mái hiên. Vừa mới ngồi xuống đã nghe tiếng nói chuyện vọng ra.

La Vân Khỉ lại giở chiêu cũ, đ.â.m thủng cửa sổ giấy, nheo mắt nhìn vào, chỉ thấy bên giường có một phụ nhân sắc mặt đỏ bừng, chừng khoảng bốn mươi tuổi, hẳn là thê tử của Quan phu tử.

Quan phu tử đã bước đến gần, hỏi hờ hững:

“Nàng bị phong hàn mấy ngày nay, thấy đỡ chút nào chưa?”

Phu nhân ho vài tiếng, tay ôm ngực, ngược lại hỏi:

“Nghe Tuyết Yến nói, hôm nay chàng ra công đường làm chứng?”

Quan phu nhân ngồi xuống bên bàn, tay xoay nhẹ chén trà, gương mặt già nua hiện rõ vẻ giễu cợt.

“Nữ nhân như nàng mà tai cũng thính thật đấy.”

Phu nhân chậm rãi thở ra một hơi, lại hỏi tiếp:

“Vì sao chàng lại nói Hàn Diệp và Lý Thận tranh giành ghen tuông? Rõ ràng là lời bịa đặt. Chàng là phu tử của hắn, sao có thể làm chứng gian?”

Quan phu tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp:

“Thì đã sao? Chỉ cần khiến Hàn Diệp phải chết, thì cần chi thủ đoạn?”

Phu nhân tức đến ho liên hồi.

“Năm xưa chàng hại c.h.ế.t Hàn tiên sinh, nay lại muốn hại cả nhi tử người ta. Chàng không sợ báo ứng sao...”

“Câm miệng!”

Quan phu tử tức giận đến đỏ mặt, vung tay tát mạnh một cái lên mặt phu nhân, gằn giọng nói:

“Ngươi đau lòng hắn à?”

Phu nhân ngã nhào xuống giường, tay ôm mặt, rít lên:

“Nói nhăng cuội! Ta với Hàn tiên sinh chỉ có nghĩa huynh muội! Nếu thật có tình ý, thì sao lại gả cho chàng?”

Quan phu tử cười lạnh một tiếng, đưa tay bóp chặt cổ bà ta.

“Trong lòng ngươi nghĩ gì, chỉ có ngươi biết. Nếu không phải Tuyết Yến giống ngươi, thì sao lại dám bỏ thuốc người ta? Mẫu tử các ngươi, đều là đồ đê tiện vô sỉ!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 105: Chương 105



La Vân Khỉ trong bụi rậm chấn động toàn thân, suýt chút nữa thất thanh kêu lên.

Phụ thân của Hàn Diệp… hóa ra chính là bị lão cẩu này hại chết?

Nghe giọng điệu, dường như còn có tư tình?

Trong sách đâu có đoạn nào nói đến việc này!

Không ngờ tên Quan phu tử giả nhân giả nghĩa ấy, bên trong lại là một con thú đội lốt người.

Chỉ vì ganh ghét người ta đỗ đạt, mà ra tay g.i.ế.c hại?

Đã thế còn ra tay đánh cả thê tử?

Chắc hẳn phụ nhân kia chính là mẫu thân của Quan Tuyết Yến.

La Vân Khỉ chỉ hận bản thân không có trong tay máy ghi âm, không thể ghi lại những lời tội lỗi của Quan phu tử.

Trong cơn phẫn nộ, chợt nghe một tràng bước chân vọng tới, nàng vội thu người nép sâu vào bụi cỏ.

Chỉ thấy từ xa, một bóng người yểu điệu chầm chậm bước đến, chính là Quan Tuyết Yến – sắc mặt buồn rầu, đầy âu sầu.

Chớp mắt đã đến trước cửa phòng.

Nàng ta vừa định đẩy cửa bước vào, thì chợt nghe trong phòng vang lên tiếng Quan phu nhân yếu ớt:

“Đủ rồi... Tuyết Yến đã là đại cô nương, trong lòng tự có chủ ý, đâu phải ta muốn can thiệp là được.”

Quan phu tử ánh mắt chợt lóe sát khí, vung tay thô bạo đẩy bà ngã sang một bên, lạnh lùng cười:

“Cũng nhờ con tiện nữ đó, ta vốn định lợi dụng nó để gán tội Hàn Diệp cướp đoạt dân nữ, nào ngờ hắn lại g.i.ế.c người, thật là trời giúp ta!”

Phu nhân giận đến ho sặc sụa:

“Vậy nên ngươi rõ ràng biết Tuyết Yến hạ dược, mà cũng mặc kệ? Nó cũng là nhi nữ của ngươi, sao ngươi nỡ lòng nào đối xử với nó như thế?”

Quan phu tử nghiến răng, giọng dữ dằn:

“Chỉ trách nó si mê Hàn Diệp. Lần này, ta quyết khiến Hàn gia không còn một mống!”

Ngoài cửa, tay Quan Tuyết Yến run lên, bát thuốc trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.

“Bịch!” – Cánh cửa lập tức bị người bên trong đá văng ra.

Quan phu tử sầm mặt bước ra, nhìn thấy Quan Tuyết Yến chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi sải bước đi về phía thư phòng.

Quan Tuyết Yến sắc mặt tái nhợt, ngây ra một lát, rồi vội đẩy cửa xông vào.

“Mẫu thân, người thấy đỡ hơn chưa?”

Quan phu nhân vội lau khô nước mắt, cố nặn ra một nụ cười:

“Mẫu thân chỉ bị phong hàn, nghỉ một giấc là khỏi.”

Nhìn thấy gò má đỏ ửng vì bị đánh của mẫu thân, nước mắt Quan Tuyết Yến rơi lã chã.

Người ngoài chỉ biết phụ thân nàng ta ôn hòa nhã nhặn, mặt mày từ ái, đâu biết tất cả đều là vỏ bọc.

Những năm qua, hễ không vừa ý chuyện gì, ông ta liền trút giận lên mẫu thân nàng. Đến hôm nay nàng mới hiểu rõ nguyên do.

“Mẫu thân, có đau không?”

Nàng giơ tay định chạm vào má của mẫu thân, nhưng Quan phu nhân lại đẩy tay nàng ra, dịu dàng cười:

“Không đau.”

Quan Tuyết Yến liền nhào vào lòng mẫu thân, nức nở:

“Không ngờ phụ thân lại là loại người như vậy. Nếu Hàn đại ca thật sự vì ông mà mất mạng... thì phải làm sao đây?”

Quan phu nhân ho dữ dội, một hồi lâu sau mới thều thào:

“Không đâu... đứa nhỏ Hàn Diệp ấy, mặt mày chính khí, tuyệt không phải kẻ đoản mệnh... Con đừng nghĩ quẩn.”

Quan Tuyết Yến nghẹn ngào một tiếng, lại nói:

“Đều do con! Nếu con sớm nói cho Lý Thận biết La Vân Khỉ là thê tử của Hàn Diệp, thì đâu ra chuyện hôm nay. Nếu không phải con sai người đi lừa La Vân Khỉ, Lý Thận cũng sẽ không chết... Hu hu hu... Con có lỗi với Lý Thận, lại càng có lỗi với Hàn đại ca...”

Nghe đến đó, La Vân Khỉ trong bụi cỏ bất giác đứng bật dậy, trong lòng lửa giận bốc lên đùng đùng.

Thì ra mọi chuyện đều là do Quan Tuyết Yến đứng sau giật dây!

Nàng cắn chặt răng, suýt chút nữa thì phá cửa xông vào.

Nhưng thoáng chốc, nàng lại cố nén lửa giận xuống.

Nếu cứ xông vào như thế, mẫu tử họ Quan ắt sẽ chối bay chối biến.

Dù Quan phu tử có đê tiện thế nào, thì vẫn là tướng công và phụ thân của họ, muốn họ tâm phục khẩu phục thừa nhận, phải dùng cách khác.

Chợt nghe Quan phu nhân lại ho khan liên hồi, La Vân Khỉ liền nhớ đến lô thuốc cảm mạo và tiêu viêm vừa mới đưa lên kệ mấy hôm trước.

Đôi mắt nàng bỗng sáng rực lên – hai món này... có thể dùng được rồi.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 106: Chương 106



La Vân Khỉ liền vận dụng không gian, đưa dược phẩm vào tửu quán, rồi vội vã đến gõ cửa phòng của Quan phu nhân.

Quan Tuyết Yến thấy là La Vân Khỉ, sắc mặt lập tức đại biến.

“Ngươi… ngươi tới làm gì?”

Nói xong liền định đóng cửa lại, nào ngờ La Vân Khỉ nhanh chân đưa một chân kẹp lấy khe cửa, không cho đóng lại.

“Quan cô nương, hôm nay ta tới là để cứu mẫu thân của ngươi.”

Quan Tuyết Yến mặt liền trầm xuống, chắn ngang cửa mà nói:

“Mẫu thân ta không sao, chỉ nhiễm chút phong hàn, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, mời cô nương trở về cho.”

La Vân Khỉ mỉm cười nhàn nhạt, giơ gói thuốc trong tay lên, cố ý doạ nạt:

“Đây không phải là phong hàn thông thường, nếu không kịp thời chữa trị, e là sẽ tổn thương đến tính mệnh. Ta có vài loại thuốc, biết đâu lại trị được bệnh cho lệnh đường.”

“Không cần.” Quan Tuyết Yến vừa nói vừa đẩy nàng ra ngoài.

La Vân Khỉ ánh mắt sắc bén, từng lời như c.h.é.m sắt chặt đinh:

“Chẳng lẽ Quan cô nương trong lòng có điều áy náy, nên mới không dám để ta vào cửa?”

Quan Tuyết Yến biến sắc:

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta có gì phải áy náy!”

La Vân Khỉ cười khẽ:

“Đã vậy, sao cô nương không dám thử thuốc của ta?”

Quan Tuyết Yến hơi do dự, liền vươn tay định giật lấy bao thuốc, nhưng La Vân Khỉ nhanh chóng đưa tay ra sau lưng giấu đi.

“Muốn có thuốc cũng được,” nàng nói, “chỉ cần lần sau ngươi có thể nói ra sự thật tại công đường, ta sẽ giao thuốc cho ngươi.”

Sắc mặt Quan Tuyết Yến càng lúc càng khó coi.

“Ta không có gì để nói.”

“Vậy thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng. Thành Vũ, chúng ta đi thôi.”

La Vân Khỉ kéo Lưu Thành Vũ rời đi, Lưu Thành Vũ bị nàng làm cho mơ hồ không hiểu gì.

“Đại tỷ, vì sao không đưa thuốc cho nàng ta? Biết đâu nàng ta sẽ minh oan cho Hàn đại ca.”

“Không nghe câu ‘đuổi theo người ta bán, không bằng để người ta cầu’ sao? Ta phải đợi nàng ta tới cầu ta.”

Nghe tiếng ho của Quan phu nhân, La Vân Khỉ đoán chắc trong người có viêm, mà để trị viêm thì không có thứ thuốc Bắc nào hiệu bằng thuốc tiêu viêm. Chỉ cần bệnh không khỏi trong hai hôm, Quan Tuyết Yến ắt sẽ tìm đến nàng.

Nàng về nhà, an ủi hai tiểu hài tử xong liền sắp xếp chỗ ở cho Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ. Nay nhà đã rộng rãi, đủ chỗ cho cả hai ở lại.

Sáng hôm sau, La Vân Khỉ tới huyện nha, trình bày toàn bộ sự việc Quan phu tử nhận bạc và khả năng có liên quan đến cái c.h.ế.t của phụ thân Hàn Diệp với Phương Huyện lệnh đại nhân.

Nghe nói chuyện này còn liên đới tới một mạng người khác, Phương đại nhân tinh thần lập tức tỉnh táo, liền sai người đi điều tra.

Ra khỏi công đường, nàng gặp lại Phương Lộc Chi.

Thấy nàng mặt mày rạng rỡ, hắn cũng vui lây.

“Chẳng hay việc của Hàn huynh có tiến triển gì không?”

La Vân Khỉ vội cúi mình hành lễ:

“Đa tạ công tử quan tâm, quả có vài tin tức khả quan, chỉ là cụ thể ra sao, hiện vẫn chưa rõ.”

Phương Lộc Chi gật đầu:

“Bên ta cũng có tin lành, không biết La cô nương có muốn nghe không?”

La Vân Khỉ đôi mắt sáng rỡ:

“Xin công tử chỉ giáo!”

Phương Lộc Chi mỉm cười:

“Hôm qua ta sai người theo dõi tiện phụ Lý gia, lại phát hiện quản gia nhà ấy có tiếp xúc với Quan phu tử. Nay đã áp giải về nha môn, có thể sẽ giúp ích cho Hàn huynh.”

La Vân Khỉ không khỏi kích động, lại hành đại lễ.

“Thật tốt quá! Đa tạ công tử ra tay tương trợ.”

Phương Lộc Chi cười nói:

“Lời ấy nặng quá rồi. Phụ thân ta là quan phụ mẫu, ta là nhi tử, há có thể khoanh tay đứng nhìn. Sau ngày mai sẽ thẩm tra lại, cô nương mấy hôm nay cứ yên tâm hồi phủ, chờ tin là được.”

“Vâng, vậy xin cáo từ.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 107: Chương 107



La Vân Khỉ cảm tạ rồi hồi phủ, trong lòng lại trăn trở có nên lôi tên thư sinh lừa mình ra ánh sáng hay không.

Chỉ là nếu làm thế, Quan Tuyết Yến ắt sẽ bị kéo vào. Với một tiểu thư chưa xuất giá, e là sẽ ảnh hưởng danh tiếng.

Nàng cũng chẳng phải loại nữ nhân thánh mẫu gì, chỉ là Quan Tuyết Yến chưa ác độc đến mức như Lý Nhị Nương. Những lời nàng ta thốt ra khi xưa, cho thấy trong lòng vẫn còn chút hối lỗi.

Đã là nữ tử, cớ sao lại phải làm khó nhau?

Chớp mắt đã đến ba ngày sau.

Do Thiên Thừa Thư viện có danh tiếng không nhỏ trong trấn, lại thêm việc người g.i.ế.c và kẻ bị hại đều là học trò tại thư viện, nên không ít dân chúng kéo nhau đến huyện nha xem náo nhiệt.

La Vân Khỉ cũng đến từ sớm, từ xa đã thấy Hàn Diệp đang quỳ chính giữa công đường.

Vẫn là một thân trường bào xanh thẳm, gương mặt tuấn tú như nước, thần thái trầm tĩnh ung dung.

Thấy La Vân Khỉ, hắn khẽ gật đầu một cái.

Trải qua một hồi thẩm vấn, lại truyền nhân chứng ra.

Chốc lát sau, Quan phu tử bị dẫn đến công đường.

Lão già kia đã quyết một lòng hãm hại Hàn Diệp, vừa mở miệng đã là những lời cũ rích.

Phương đại nhân liền vỗ mạnh lên bàn công đường, gọi người áp giải gã quản gia đã nhận hối lộ ra.

Quan phu tử mặt hơi biến sắc, liền cười nói:

“Ta gặp quản gia Lý gia chỉ là để bàn chuyện hậu sự của Lý Thận, đại nhân sao lại nói lời ấy?”

Gã quản gia kia mặt mày bầm dập, nghe Quan phu tử nói thế liền bật khóc:

“Quan phu tử, ta đã khai rồi! Ngài đúng là có nhận bạc đó mà!”

“Nói bậy!” Quan phu tử quát lớn, “Nếu đại nhân không tin, xin cứ đến Thiên Thừa Thư viện mà khám xét, nếu quả thực tìm được phong bạc nào, lão phu xin nhận tội!”

Vừa dứt lời, liền nghe một giọng nữ mềm mại vang lên:

“Đại nhân, bạc ở đây.”

La Vân Khỉ quay đầu nhìn lại, liền thấy Quan Tuyết Yến tay nâng phong bạc, từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.

Đôi mắt nàng hơi đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc xong.

La Vân Khỉ khẽ cong môi cười — quả nhiên nàng ấy đã đến, xem ra mình không nhìn lầm người.

Tối qua, Quan Tuyết Yến đến tận cửa tìm nàng. Quan phu nhân uống thuốc mấy ngày không khỏi, trái lại càng ho dữ dội hơn. Bất đắc dĩ, nàng ta đành hạ mình cầu xin La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ bèn đem hết thảy lợi hại phân tích rõ ràng, lại cho biết mình không truy cứu vị thư sinh kia cũng là để giữ thể diện cho nàng. Nghe vậy, Quan Tuyết Yến trong lòng đầy hổ thẹn.

Sau lại nghe mẫu thân nói, chính phụ thân nàng đã g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân Hàn Diệp, lòng nàng như tro tàn, tan nát cõi lòng.

Mối huyết hải thâm thù đã định, nàng cùng Hàn Diệp dẫu có ngàn lời vạn ý cũng không thể thành đôi.

Giờ đây, nàng chỉ muốn tìm một nơi non xanh nước biếc, an phận cùng mẫu thân sống nốt quãng đời còn lại.

Phương huyện lệnh đã sai người đem bạc trình lên công đường.

Ông đập mạnh mộc bàn, trầm giọng quát:

“Việc này nên giải thích thế nào đây?”

Sắc mặt Quan phu tử trong thoáng chốc xanh mét:

“Cho dù ta có nhận bạc thì đã sao? Hàn Diệp hắn thực sự đã g.i.ế.c người!”

Hàn Diệp liền vén áo quỳ xuống, thanh âm vang vọng:

“Học trò đúng là đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Thận. Thế nhưng hắn nhiều lần dây dưa nương tử của ta, lại tự tiện xông vào tư trạch, học trò ra tay cũng là bất đắc dĩ.”

“Ngươi nói bậy!” Quan phu tử chỉ thẳng vào mặt hắn mắng:

“Rõ ràng là vì Tuyết Yến mà ngươi và Lý Thận tranh chấp, rồi dẫn hắn về nhà mưu sát!”

Thanh âm Quan Tuyết Yến nghẹn ngào vang lên:

“Dân nữ có thể làm chứng. Lý Thận căn bản không thích dân nữ. Hắn có tật xấu, chỉ thích phụ nhân đã có phu quân, xác thực từng quấy rối nương tử của Hàn Diệp.”

“Ta cũng có thể làm chứng.”

Phương Lộc Chi đã bước vào công đường, vén áo quỳ xuống, nghiêm nghị nói:

“Hài nhi từng tận mắt thấy Lý Thận trêu ghẹo thiếu phụ Hàn gia. Nếu không có hài nhi ra tay ngăn cản, e rằng kẻ họ Lý kia đã không tha cho La thị.”

Phương huyện lệnh đập mạnh bàn án, lớn tiếng nói:

“Tốt! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Lý Thận là tự làm tự chịu, Hàn Diệp lập tức được thả tại công đường.”

Đoạn, ông lại xoay ánh mắt về phía Quan phu tử, quát lớn:

“Người đâu, bắt tên tặc tử dám nhiễu loạn công đường, lại còn g.i.ế.c phụ thân Hàn Diệp — áp giải xuống cho bản quan!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 108: Chương 108



Sắc mặt Quan phu tử xanh mét, ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm Quan Tuyết Yến.

Quan Tuyết Yến tránh ánh nhìn của ông ta, thân hình đã lui khỏi công đường.

La Vân Khỉ vội vàng đỡ Hàn Diệp đang sững sờ đứng đó, lại bị hắn xô ra.

Hắn hai mắt đỏ hoe, nhìn thẳng về phía Phương huyện lệnh, giọng run rẩy hỏi:

“Đại nhân… lời này… là có ý gì?”

Phương đại nhân trầm giọng nói:

“Bổn huyện vừa nhận được mật báo, cái c.h.ế.t của phụ thân ngươi, không phải là trượt chân rơi nước, mà là do người này vì lòng đố kỵ mà sinh oán, đã lừa phụ thân ngươi tới bờ nước rồi đẩy xuống. Dù là án cũ năm xưa, bổn huyện cũng không thể làm ngơ.”

Chỉ nghe Quan phu tử cười điên dại một tiếng, lớn giọng quát:

“Không sai, là ta g.i.ế.c đó! Nếu không phải tại họ Hàn kia, ta đã sớm đỗ đạt vào kinh! Là hắn cướp lấy danh hiệu cử nhân của ta… hắn… đáng chết!”

Hàn Diệp tức giận đến toàn thân run rẩy, không ngờ người phu tử mình kính trọng bấy lâu nay lại là hạng tiểu nhân hẹp hòi, lòng dạ độc ác như thế.

Hắn không nhịn được nữa, lao tới bóp chặt cổ ông ta:

“Thì ra là ngươi! Trả mạng cho phụ thân ta!”

Không biết Quan phu tử lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh Hàn Diệp ra, đầu đập mạnh vào tường.

Một màn m.á.u tươi b.ắ.n ra từ trán, người lập tức ngã xuống, tắt thở bỏ mình.

Không ai ngờ được Quan phu tử lại tự sát giữa công đường, cả sảnh đường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Phải sau nửa tuần trà, Phương huyện lệnh mới lớn tiếng nói:

“Kẻ này biết pháp phạm pháp, tội không thể tha, nay đã tự vẫn nhận tội, coi như vụ án đã kết thúc. Các người, lui xuống cả đi.”

“Hàn Diệp…”

La Vân Khỉ lại nhẹ nhàng kéo tay Hàn Diệp, lúc này hắn mới như kẻ mê man vừa tỉnh, lảo đảo đứng dậy.

Ra đến ngoài công đường, liền thấy mẫu thân của Lý Thận ngồi bệt dưới đất mà khóc rống lên.

La Vân Khỉ nhìn bà bằng ánh mắt xót xa, rồi cùng Lưu Thành Vũ dìu Hàn Diệp trở về nhà.

Xưa nay có câu: Con hư là tại mẹ, nếu mẫu thân Lý Thận biết nghiêm dạy con, thì đâu đến nỗi xảy ra cơ sự như hôm nay.

Xem ra, về sau nàng cũng phải cẩn thận hơn trong việc dạy dỗ Hàn Mặc và Hàn Dung.

La Vân Khỉ đang miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy sau lưng như có kim đâm, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc váy lụa màu tím đang đứng nơi xa dõi theo nàng, chớp mắt đã không thấy nữa.

Vì khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ dung mạo người đó, chỉ nghĩ là dân chúng đến xem náo nhiệt, bèn cũng không để tâm.

Lúc ấy, Tạ Tường Vi đang dắt hai đứa nhỏ chờ mong trong sân, thấy Hàn Diệp trở về, liền vui mừng chạy tới.

“Đại tỷ, tỷ phu không sao rồi chứ?”

La Vân Khỉ liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn thần sắc hoảng hốt, hồn vía như chưa trở về, lòng không khỏi chua xót, liền khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Lưu Thành Vũ dìu hắn vào phòng nghỉ.

Chuyện của phụ thân Hàn Diệp, chính nàng nghe cũng còn khó lòng chấp nhận, huống hồ là hắn – người còn gọi Quan phu tử kia là thầy suốt mấy năm trời.

Kể lại đầu đuôi với Tạ Tường Vi, nàng cũng không khỏi kinh ngạc đến ngẩn người, không ngờ chỉ một vụ kiện mà lại dẫn ra chuyện cũ đau lòng như thế.

Thấy Lưu Thành Vũ từ trong phòng bước ra, Tạ Tường Vi khẽ nói:

“Tỷ phu giờ lòng rối như tơ vò, chúng ta có ở đây cũng chẳng giúp được gì, chi bằng cứ lui về trước.”

Lưu Thành Vũ gật đầu, cũng hạ giọng bảo:

“Đại tỷ, nếu không có việc gì khác, ta đưa Tam muội về rồi quay lại võ quán.”

“Được, hai người đi đường cẩn thận.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 109: Chương 109



La Vân Khỉ tiễn hai người rời đi, rồi lại quay đầu nhìn về phía phòng Hàn Diệp. Chỉ thấy hắn nghiêng mình nằm đó, mặt hướng vào tường, chẳng rõ đang ngủ hay tỉnh.

Gặp chuyện như vậy, nàng cũng chẳng biết nên khuyên nhủ thế nào, chỉ thở dài một tiếng, rồi quay vào lo cơm nước cho hai đứa nhỏ.

Đến bữa tối, Hàn Dung chạy đi gọi ca ca, nhưng hắn vẫn không ra.

La Vân Khỉ đoán lòng hắn còn đang đau khổ, liền dặn hai đứa đừng làm phiền.

Chờ đến khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ yên, nàng mới đem cơm canh đã hâm nóng bưng đến phòng Hàn Diệp.

“Ăn chút gì đó đi, thiếp biết trong lòng chàng khó chịu, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém. Chàng nếu cứ không ăn uống gì, song th*n d*** suối vàng há chẳng lo lắng sao?”

Hàn Diệp vẫn không nhúc nhích. La Vân Khỉ đành đặt mâm cơm xuống, ngồi bên giường.

Nàng vén từng lọn tóc rối của hắn, dịu dàng nói:

“Hàn Diệp… chàng nghe thiếp nói không?”

Bất chợt, Hàn Diệp quay người lại, ôm chặt lấy eo nàng, cả khuôn mặt vùi vào nơi bụng dưới nàng.

“Nghe rồi… nhưng ta không đói.”

Tiếng nói hắn phát ra từ trong lớp vải, khàn khàn, đè nén.

Thấy hắn còn có thể mở miệng, La Vân Khỉ thở phào nhẹ nhõm, vén vạt áo nằm lên giường để hắn tựa đầu vào đùi mình, một tay nhẹ vỗ lưng như dỗ dành hài tử.

“Không đói cũng phải ăn. Người là sắt, cơm là thép, vài tháng nữa là đến thu thí rồi, chàng nếu không có sức, làm sao đọc sách?”

La Vân Khỉ nói rất dịu dàng, còn mềm mỏng hơn lúc dỗ Hàn Dung và Hàn Mặc.

Hàn Diệp không đáp, chỉ siết chặt vòng tay quanh nàng.

La Vân Khỉ thở nhẹ, đành để mặc hắn ôm như vậy.

Chỉ là cứ ngồi mãi như thế cũng mỏi mệt, nàng bèn tựa vào tường, chẳng hay từ lúc nào lại thiếp đi.

Chờ đến khi mở mắt, thì trời đã sáng tự bao giờ.

Ngơ ngẩn một hồi mới phát hiện bản thân đã được nằm yên ổn trong chăn ấm nệm êm, còn tướng công — Hàn Diệp — thì sớm chẳng thấy bóng dáng đâu.

Ở thời nay, một thê tử đoan trang hiền đức, há lại có thể dậy muộn hơn tướng công?

Dẫu cho là Cửu công chúa của Thiên Long quốc, cũng mỗi ngày dậy sớm nấu ăn hầu tướng công, huống chi bản thân lại quen thói ngủ nướng, thật có phần thất lễ.

Nàng vội vã xếp lại chăn nệm gọn ghẽ, rồi đi ra ngoài sân.

Hàn Dung thấy vậy liền dang tay nhào tới, miệng reo lên:

“Tẩu tử!”

La Vân Khỉ cúi người, khẽ hôn lên đôi má tròn trĩnh đã đầy đặn hẳn của muội muội.

“Ca ca muội đâu rồi?”

“Ở đằng kia ạ.”

Theo hướng ngón tay nhỏ chỉ, La Vân Khỉ liền trông thấy Hàn Diệp đang cày xới sau viện.

Nàng vội buông đứa nhỏ, chạy tới.

“Chàng... chàng đang làm gì vậy?”

Hàn Diệp ngẩng đầu, cười nhẹ nhìn nàng:

“Giờ tiết trời đã ấm, chỗ đất này để không cũng phí, ta tính trồng ít rau xanh cho nhà dùng.”

La Vân Khỉ bị nụ cười của hắn khiến trong lòng bối rối, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

“Việc này để thiếp làm là được rồi, bổn phận của chàng là chăm lo đèn sách, mau buông cuốc xuống!”

Hàn Diệp lập tức giấu cuốc ra sau lưng, giọng điềm nhiên nói:

“Ta không muốn đọc sách nữa. Công danh lợi lộc, rốt cuộc chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi.”

“Gì cơ?”

Lời này khiến La Vân Khỉ như bị sét đánh ngang tai.

Không thể nào!

Hàn Diệp sao có thể nói ra lời như thế?

Nếu hắn không đọc sách, thì tiền an trí sau này của nàng phải làm sao?

Giấc mộng về một mỹ nam quyền cao chức trọng của nàng, chẳng phải sẽ tan tành hết sao?

Cho dù hắn biết phụ thân mình bị hại, nhưng kẻ thủ ác đã đền tội rồi, chẳng lẽ tương lai Tể tướng mà đến thế cũng không gượng dậy nổi?

“Này... chàng... có sốt không vậy?”

Nàng đưa tay lên trán hắn thăm thử.

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, chậm rãi áp vào n.g.ự.c mình, đôi mắt thâm sâu ánh lên vẻ ôn nhu:

“Không có. Ta đã nghĩ thông rồi. So với việc đuổi theo những hư danh xa vời, chi bằng cùng nàng sống chuỗi ngày an ổn bình dị.”
 
Back
Top Bottom