Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 90: Chương 90



Đầu lưỡi của Hàn Diệp đã luồn qua khe hở, dây dưa lấy nàng không rời.

Đôi mắt đen thẫm vốn luôn sâu lắng, giờ đã phủ một tầng tơ máu, ánh nhìn mê loạn chẳng còn thần sắc.

Bàn tay nóng rực cứ thế mơn man sau lưng nàng, như thể nhóm lửa, chỉ một chút nữa thôi là sẽ thiêu đốt cả La Vân Khỉ.

Nhìn Hàn Diệp đã hoàn toàn mất đi lý trí, La Vân Khỉ kinh hoảng vô cùng, cắn răng, nàng bất ngờ cắn mạnh lên môi hắn một cái…

Hàn Diệp đau đớn, ánh mắt lập tức khôi phục chút tỉnh táo.

La Vân Khỉ vội vàng đẩy hắn ra, che kín cổ áo chạy vội ra ngoài.

Trở về phòng mình, lòng vẫn loạn nhịp như trống.

May mắn là không gây ra sai lầm lớn.

Mặc dù cuốn sách này là thể loại nam tần, nhưng không phải kiểu “ngựa giống”.

Nam chính Hàn Diệp mặc dù có không ít hoa đào, nhưng hắn như đóa hoa trong rừng, không dính lấy một chiếc lá, cả hắn và nữ chính đều ’sạch’.

Nếu nàng và Hàn Diệp thật sự có gì, cốt truyện sẽ hoàn toàn sai lệch.

Nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng, trong sách đã viết rõ là loại thuốc đó có thể khiến người ta c.h.ế.t ngay lập tức.

Hàn Diệp sẽ không gặp phải vận xui như vậy chứ.

Nàng chợt nghĩ lại, hắn đã có thể qua một đêm trong ngôi miếu hoang, lần này chắc cũng sẽ qua được.

Chỉ là quá trình chắc chắn vô cùng đau khổ.

Nghĩ đến đôi mắt đỏ ngầu, mê ly của Hàn Diệp, La Vân Khỉ không kìm được siết chặt nắm tay. Tất cả đều là lỗi của Quan Tuyết Yến, nếu Hàn Diệp có chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.

Lúc này, bên ngoài chợt có người khẽ gọi: “Tẩu tử, khi nào tẩu ra ăn cơm vậy?”

La Vân Khỉ vội vàng chỉnh lại y phục, may mà nàng không nóng vội, thuận theo Hàn Diệp.

Trong nhà còn có hai đứa trẻ, nếu chúng nhìn thấy, thì cả hai đều chẳng còn mặt mũi nào.

“Xong rồi, tẩu ra ngay.”

Nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại áo quần, trên mặt nở một nụ cười rồi mở cửa.

Thấy hai đứa nhỏ đang ngồi bên bàn chờ mình, nàng không khỏi hỏi:

“Ơ... sao các ngươi không ăn cơm?”

Hàn Mặc nghiêm túc nói: “Tụi đệ phải chờ tẩu tử cùng ăn.”

La Vân Khỉ ho khan một tiếng, lòng nàng rối bời, thật sự không có chút khẩu vị nào.

“Tẩu không đói, các ngươi ăn trước đi nhé?”

Hai đứa nhỏ kiên quyết đợi nàng cùng ăn, La Vân Khỉ đành phải ăn một chút.

Nhưng trong lòng không ngừng nghĩ, Hàn Diệp sẽ thế nào?

Nàng không thể yên tâm, nhưng lại không dám đến đó.

Mỗi khi yên tĩnh, nàng như thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Hàn Diệp, vang lên bên tai mình.

Cả đêm, không biết đã bao nhiêu lần nàng lén nhìn vào phòng Hàn Diệp, cho đến khi trời sáng, nàng mới nằm xuống giường chợp mắt một lát.

Rất ít khi mơ, nhưng lần này La Vân Khỉ lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ, nàng và Hàn Diệp cứ mãi quấn quýt lấy nhau...

Thân thể yếu ớt của nàng đã không thể chịu đựng thêm, nhìn thấy hắn lại cười lạnh tiến lại gần, nàng bất ngờ hét lên và ngồi bật dậy.

Mở mắt ra, nàng phát hiện có người ngồi bên cạnh, sợ đến nỗi suýt nữa ngã xuống đất.

Người đó đưa tay ôm lấy nàng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Giọng nói ấm áp: “Đừng sợ, là ta.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 91: Chương 91



Thanh âm ôn hòa vang lên khiến lòng La Vân Khỉ như được xoa dịu, đợi tâm thần ổn định lại mới nhớ ra người trước mặt chính là Hàn Diệp.

Nghĩ lại chuyện tối qua, trong lòng vừa thẹn thùng vừa giận dữ, nàng liền xoay người sang một bên.

“Chàng không đến thư viện, chạy đến đây làm gì?”

Theo đường cong cổ trắng ngần mảnh mai, ánh mắt Hàn Diệp dừng lại trên vết dấu xanh tím nơi gáy nàng, ánh nhìn càng thêm thương tiếc.

“Ta không yên tâm, nên tới xem nàng một chút.”

Thanh âm trầm thấp, pha chút khàn khàn từ phía sau truyền đến, lạ lùng lại mang theo mị lực khiến người ta rung động.

La Vân Khỉ càng không dám quay đầu lại, xoay lưng nói: “Chàng đi đi, thiếp không sao, không cần chàng quan tâm.”

Nhớ lại dáng vẻ mất kiểm soát của hắn đêm qua, trong lòng lại dâng lên một trận tức giận.

Tội cho nàng có lòng có dạ, từ sớm đã chuẩn bị một bàn thức ăn, vậy mà hắn thì sao, chẳng những uống rượu, lại còn dính thuốc.

Khiến nàng lo lắng suốt cả một đêm.

Nhìn bóng lưng kiều diễm của La Vân Khỉ, cổ họng Hàn Diệp khẽ động, do dự một lúc rồi mở rộng vòng tay, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn ấy vào lòng.

Tất cả đều là lỗi của hắn, nếu đêm qua không ở lại uống rượu, thì những chuyện này đã không xảy ra.

Khi nãy trông thấy nàng giật mình tỉnh mộng, đã biết nàng bị hắn dọa sợ, lại nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ, hẳn là cả đêm không được ngon giấc.

Ngón tay chạm vào thân hình gầy yếu của nàng, lòng hắn càng thêm áy náy.

“Hôm nay ta không đến thư viện nữa, ở nhà với nàng. Nàng muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho.”

Thật ra La Vân Khỉ cũng chỉ là giận dỗi nhất thời, dù sao Hàn Diệp đang đi theo cốt truyện, có nhiều chuyện là không thể tránh được. Nhưng vừa nghe hắn dịu dàng nói như vậy, trong lòng liền dâng lên một trận tủi thân.

Khóe mắt cay cay, nước mắt liền rơi không kiểm soát.

Cảm nhận được hơi ẩm nơi đầu ngón tay, vòng tay Hàn Diệp càng siết chặt.

Hắn khẽ nói: “Là ta sai rồi. Ta thề chuyện như vậy, cả đời này sẽ không tái phạm nữa. Nương tử, nàng tha thứ cho ta lần này có được không?”

La Vân Khỉ giãy giụa, kiêu ngạo nói: “Biết sai rồi còn không buông tay, cẩn thận để bọn trẻ thấy được.”

Hàn Diệp tựa đầu lên vai nàng, giọng bá đạo: “Không buông. Ta chỉ muốn ôm nàng như thế này mãi. Ta đã nói với bọn trẻ rồi, không cho phép ai vào đây cả.”

Đồng tử La Vân Khỉ lập tức co lại.

Nàng không nghe nhầm chứ? Hàn Diệp mà cũng biết nói những lời như thế?

Trong nguyên tác, ngay cả khi Cửu công chúa dụ dỗ đủ đường, hắn cũng chưa từng nói lời âu yếm như vậy. Không khỏi nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

Nàng khẽ giận dỗi, gỡ tay hắn ra.

“Ban ngày ban mặt mà chàng còn hồ nháo cái gì. Thiếp phải xuống làm cơm, bọn trẻ cũng đói rồi.”

Thấy nàng định đi nấu cơm, Hàn Diệp liền đè nàng nằm xuống, ánh mắt cụp xuống tràn đầy nhu tình.

“Đêm qua nàng chẳng ngủ được, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt. Muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho.”

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng bế nàng đặt lên gối, cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Nghe tiếng bát đũa chạm nhau trong bếp, khóe mắt La Vân Khỉ cong cong, chẳng bao lâu sau lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 92: Chương 92



Hàn Diệp nhân lúc đó liền quan sát ngôi nhà mới, lại nghe hai đứa nhỏ kể về những vất vả mà La Vân Khỉ đã trải qua để dọn tới đây, lòng hắn lại dâng lên một nỗi ân hận khôn nguôi.

Trong thâm tâm thầm thề, nếu sau này thật sự có thể công thành danh toại, nhất định sẽ đền đáp gấp ngàn gấp vạn lần cho nàng...

Chẳng mấy chốc, ánh mặt trời đã lên cao, La Vân Khỉ bị Hàn Diệp gọi dậy, trời đã sáng rõ.

Nhìn cháo kê trên bàn cùng hai quả trứng đã được bóc sẵn trong bát, lòng nàng chợt ấm áp, vội gắp trứng chia cho Hàn Mặc và Hàn Dung.

Hai đứa nhỏ ôm bát cười khúc khích rồi chạy đi.

“Tẩu tử, chúng ta ăn rồi, tẩu mau ăn đi.”

“Tẩu tử ăn đi, ca ca nói tẩu bị bệnh, phải bồi bổ cho tốt đó.”

La Vân Khỉ không khỏi lườm Hàn Diệp một cái — nàng bệnh chẳng phải do hắn gây ra hay sao?

Hàn Diệp thì ngồi nghiêm chỉnh nơi bàn ăn, nghiêm mặt nói với hai đứa nhỏ: “Ngồi xuống, ăn cho đàng hoàng.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc mà giả vờ đạo mạo của hắn, La Vân Khỉ bĩu môi một cái, thầm nghĩ: giả vờ đứng đắn.

Ăn xong, nàng lại bị Hàn Diệp đè xuống giường nghỉ ngơi.

Nhìn người nam nhân vẫn đang bận rộn, La Vân Khỉ cũng thôi không tranh giành nữa, chỉ lo lắng cho việc học của hắn nên mới hỏi:

“Hôm nay không đi học, có sợ lỡ bài không?”

“Không sao. Mấy ngày nay đều là luyện đề thi hương, ta sớm đã nắm chắc rồi.”

Thấy hắn đầy tự tin, La Vân Khỉ thầm nghĩ — quả không hổ là nam chính, mới đọc sách được mấy ngày đã cái gì cũng biết, lợi hại thật.

Đã vậy nàng cũng chẳng ép hắn đi học nữa, dù sao trong đó còn có một hồ ly tinh.

Nghĩ tới đám đào hoa rối rắm sau này, nàng lại thấy đau đầu.

Hàn Diệp quay đầu lại, vừa hay thấy vẻ mặt nhăn nhó của La Vân Khỉ, liền bước đến hỏi:

“Sao vậy?”

Nhìn vào đôi mắt ngập tràn lo lắng kia, La Vân Khỉ khẽ thở dài.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Hàn Diệp, về sau nếu hai ta thực sự hòa ly... chàng có thể cho thiếp thêm chút bạc không?”

Lông ngươi Hàn Diệp lập tức chau lại, đôi mắt dài hẹp thoáng hiện vẻ không vui.

“Nàng lại nói nhảm gì đó? Cuộc sống yên lành thế này, cớ gì phải hòa ly?”

“Bởi vì sau này chàng sẽ gặp một người... ưm...”

Lời của La Vân Khỉ còn chưa dứt, đôi môi của Hàn Diệp đã áp xuống, chặn hết thanh âm nơi cổ họng nàng.

La Vân Khỉ hoảng hốt, vội vàng đỏ mặt đẩy hắn ra.

“Chàng... chàng điên rồi sao?”

Thấy dáng vẻ luống cuống của nàng, Hàn Diệp bật cười khẽ.

“Nếu nàng còn dám nói bậy, đây chính là hình phạt.”

La Vân Khỉ nghẹn lời, vô cùng cạn lời.

“Thiếp không nói sai mà, sau này thật sự... ưm... Thôi, không nói nữa.”

Nàng đẩy mặt hắn sang một bên, bỗng nhớ ra chuyện gì, liền ngồi dậy chỉ tay về phía cái giỏ bên cạnh tủ.

“Lấy cái đó cho thiếp, thiếp phải ra chợ một chuyến, mang sang cho Tường Vi.”

Hàn Diệp có chút nghi hoặc, nhướng mày hỏi:

“Là vật gì mà vội vã như thế?”

Mở ra nhìn thì ra là những mảnh vải còn sót lại sau khi may áo bào cho hắn.

Hắn không khỏi bật cười — tiểu thê tử này, quả thực lo nghĩ chu toàn.

“Nếu là Tường Vi cần dùng, để ta mang đi là được. Hôm nay nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi, chớ đi đâu cả.”

Nhìn gương mặt ngày một góc cạnh tuấn tú kia của Hàn Diệp, trong lòng La Vân Khỉ lại dâng lên chút chua xót.

Hắn mà ra ngoài, không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của thiếu nữ nhà lành, thôi thì miễn đi.

“Không cần đâu, ban ngày thiếp cũng chẳng ngủ được.”

Hai người giằng co một lúc, cuối cùng quyết định cả nhà bốn người cùng đi.

Hai đứa nhỏ chưa từng ra chợ, phấn khởi vô cùng, chạy đông ngó tây, ríu rít không thôi. Hàn Diệp thì đỡ lấy La Vân Khỉ, cùng nàng chầm chậm theo sau, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, dáng vẻ thân mật vô cùng.

Cùng lúc ấy, Lý Thận – người mới trở về từ quê để chịu tang tổ mẫu – cũng vừa ghé đến chợ.

Vừa bước vào đã bắt gặp cảnh tượng kia, hắn liền sững người, rồi ngay lập tức lửa giận bốc lên trong mắt.

Mẹ kiếp, con ả kia! Mới hôm trước còn tát hắn một bạt tai, giờ đã quay sang cấu kết cùng Hàn Diệp!

Nắm tay hắn siết chặt, trong mắt ánh lên một tia độc ác...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 93: Chương 93



Hàn – La hai người tự nhiên chẳng hay biết gì đến việc Lý Thận đang âm thầm theo dõi, chỉ thong thả dắt nhau tới trước quầy hàng của Tạ Tường Vi, mới phát hiện hôm nay nàng lại đi cùng tức phụ nhà họ Tào.

Hàn Diệp không khỏi lấy làm lạ:

“Thành Vũ đâu?”

Tạ Tường Vi khẽ đỏ mặt cười đáp:

“Nhị ca đến võ đường rồi, từ nay về sau không bán củi nữa.”

“Sao… Thành Vũ thành nhị ca của muội rồi?” Hàn Diệp càng thêm kinh ngạc.

Tạ Tường Vi đưa tay che miệng cười khúc khích, liếc nhìn La Vân Khỉ, nói:

“Bọn muội còn có cả đại tỷ nữa đấy.”

Hàn Diệp bị nàng chọc cho mơ hồ như kẻ tu hành mới nhập môn, mày kiếm không khỏi khẽ nhướng.

La Vân Khỉ lườm Tường Vi một cái, mỉm cười nói:

“Cái đầu óc hắn chỉ dùng để đọc sách, mấy chuyện này bảo hắn đoán đúng là làm khó cho hắn rồi.”

Tạ Tường Vi lại cười, che miệng nói đùa:

“Giờ huynh ấy không còn là đại ca của muội nữa đâu, sau này muội phải gọi là tỷ phu rồi.”

Hàn Diệp lúc này mới bừng tỉnh, quay sang La Vân Khỉ hỏi:

“Các nàng kết bái rồi?”

La Vân Khỉ hừ một tiếng, liếc mắt nói:

“Thế nào, không được sao?”

Nhìn tiểu nương tử xinh đẹp lém lỉnh trước mặt, lòng Hàn Diệp khẽ rung động, khóe môi nhếch nhẹ:

“Nàng vui là được, vi phu nào dám nói không?”

La Vân Khỉ sau đó lại hỏi thăm tức phụ nhà họ Tào mấy câu, rồi lấy ra hai bó rau chân vịt xanh mướt, mỗi người đưa một bó.

“Từ nay về sau, tam muội của ta xin nhờ Tào tẩu tử chiếu cố nhiều hơn, nếu có việc gì, cứ đến tìm ta. Tường Vi, rau này muội mang về nấu canh.”

“Đa tạ đại tỷ.”

Tường Vi nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn nhận lấy.

Tức phụ họ Tào thì ngược lại, cảm kích vô cùng, liên tục cúi người thi lễ.

Giữa thời tiết này mà rau xanh tươi đến vậy, quả thực là hiếm thấy.

Mấy người trò chuyện một hồi, Hàn Diệp liền giục La Vân Khỉ về, thấy sắc mặt nàng vẫn còn nhợt nhạt, thân thể uể oải, Hàn Diệp sợ nàng đứng lâu sẽ mệt.

Trăng lặn mặt trời lên, chớp mắt đã sang ngày thứ hai.

Sắc mặt La Vân Khỉ khá hơn nhiều, liền lấy đôi ủng mới mua cho Hàn Diệp mang thử, không ngờ lại vừa chân lạ thường.

Nhìn tiểu nam nhân của mình phong tư ngời ngời, khí độ bất phàm, La Vân Khỉ cảm thấy trên mặt cũng sáng rỡ theo.

Nàng cười tủm tỉm nói:

“Hôm nay chàng nên đến thư viện sớm một chút, đừng quên nói với phu tử, từ nay về sau sẽ ở lại nhà.”

“Được. Nàng cũng phải chăm sóc bản thân, chớ để quá nhọc.”

Hàn Diệp đáp lời, lại dặn hai đứa nhỏ phải chăm sóc tốt cho La Vân Khỉ, rồi lưu luyến bước đi, đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn một lần.

Hàn Dung ngồi trước cửa ngóng theo bóng đại ca, mãi đến khi không còn nhìn thấy mới thở dài yểu xìu:

“Chắc chắn là đại ca không nỡ xa Dung Dung, nên mới đi không nổi.”

Hàn Mặc liếc một cái, không khách khí cất giọng:

“Không phải, rõ ràng là đại ca không nỡ xa đệ.”

“Không nỡ xa muội!”

“Không nỡ xa đệ!”

La Vân Khỉ vừa thu dọn nhà cửa vừa nghe hai đứa đấu khẩu, không nhịn được bật cười.

Nàng bước ra nói:

“Đừng cãi nữa, lát nữa tẩu phải ra chợ, hai đứa ở nhà coi cửa. Hôm nay tẩu sẽ dạy thêm vài chữ, ai nhớ được nhiều, về sẽ có phần thưởng.”

Hai đứa nhỏ lập tức ùa tới:

“Đệ nhất định sẽ được phần thưởng!”

“Muội cũng muốn!”

La Vân Khỉ cười xoa đầu cả hai:

“Nếu cả hai đều nhớ tốt, thì mỗi người một phần.”

Hai đứa liền gật đầu lia lịa, lập tức im miệng chăm chú lắng nghe La Vân Khỉ giảng cách viết và cách đọc từng chữ.

Thấy hai nhóc con đã đắm chìm trong việc học, La Vân Khỉ vội quay về phòng, mở hệ thống.

Nàng muốn xem hôm nay nên bán gì, không ngờ lại bị cảnh tượng bên trong làm cho sửng sốt.

Chiếc quầy vốn trống trơn bỗng chốc đầy ắp hàng hóa: không chỉ có gà, vịt, cá, thịt, mà cả rau củ trái cây cũng chất kín — táo, chuối, thơm, dưa lưới, cà chua bi… ngoài ra còn có thêm các món ăn vặt như đậu sữa, kẹo bông...

Nhìn một lượt những món hàng trưng bày rực rỡ như hoa gấm trong kho, La Vân Khỉ kinh ngạc đến mức há hốc cả miệng.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 94: Chương 94



Hàn Diệp chẳng biết đã tăng cho nàng bao nhiêu hảo cảm, sao lại khoa trương đến thế!

Ngay sau đó, La Vân Khỉ lại ngạc nhiên phát hiện, trên quầy dược phẩm vậy mà xuất hiện cả hai loại thuốc quý là "Hoàng Na Mẫn" và "La Hồng Mai Tố".

Quả thực là phát tài rồi!

Ở thời cổ, cảm mạo cũng có thể đoạt mệnh, huống chi là viêm nhiễm – có khi còn chưa kịp cứu đã thành oan hồn. Nay có hai loại thuốc này trong tay, chẳng khác nào thêm một tầng bảo hộ cho sinh mạng.

Nàng vội vàng lấy thuốc ra, cẩn thận bóc hết vỉ thuốc, chia làm hai gói bọc bằng giấy dầu, đề tên thuốc và hạn dùng rõ ràng, rồi lại lấy thêm một quả dưa lưới, định tối nay thưởng cho hai đứa nhỏ.

Lo liệu xong, nàng bắt đầu lựa chọn hàng hóa. Nhìn đám vật phẩm phong phú hoa cả mắt, ý nghĩ muốn mở một cửa hàng tựa siêu thị hiện đại lại càng bức thiết hơn.

Suy đi tính lại một phen, La Vân Khỉ quyết định hôm nay không ra chợ bán nữa. Rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, hiếm khi hàng hóa đủ đầy thế này, chi bằng lập tức khởi sự, mở cái siêu thị đầu tiên giữa chốn cổ đại này!

Hai bên khu chợ đều có tiệm tạp hóa, La Vân Khỉ dò hỏi một hồi, quả nhiên có một cửa tiệm gạo sắp sang nhượng, chẳng để lại món gì, ra giá một lượng bạc.

La Vân Khỉ nhìn quanh một vòng, thấy cũng vừa ý, song ngoài mặt lại làm bộ không hài lòng, chỉ đông chê tây. Năm xưa nàng và mẹ mở siêu thị, cũng từng dùng chiêu này mà ép giá được ba ngàn, nay đến nàng đã là tay lão luyện rồi.

Chưởng quầy vốn đã nản, bị nàng chê tới tấp thì sinh phiền, phẩy tay nói:

“Một nghìn hai trăm đồng bạc, thế nào cũng không thể thấp hơn được nữa.”

La Vân Khỉ trong lòng vui như mở cờ, song sắc mặt vẫn lạnh nhạt:

“Một nghìn một đi. Vị trí nhà này đâu có tốt, phía đông lại bị che nắng, bước vào là tối om, ta ra giá đó cũng đã là nể tình lắm rồi.”

Chưởng quầy thầm nghĩ tiểu nương tử này thật là lợi hại, ngẩng lên nhìn tấm biển lớn phía đông, quả thực che mất không ít ánh sáng, cắn răng nói:

“Được, nếu ngươi có thể trả ngay, vậy thì giao dịch thành!”

La Vân Khỉ cười khanh khách:

“Tốt, vậy thì một tay giao tiền, một tay nhận khế ước.”

Chưa đến một canh giờ, La Vân Khỉ đã trở thành chủ nhân của cửa tiệm.

Để tránh bị Tạ Tường Vi phát hiện ra bí mật của hệ thống, nàng không dám gọi nàng ấy đến giúp quét dọn.

Không phải nàng không tin Tường Vi, chỉ là lô hàng khổng lồ này thực sự chẳng biết phải giải thích từ đâu.

Song, La Vân Khỉ nào hay biết, trong khi nàng đang bận rộn, có hai ánh mắt chứa đầy độc ý đang âm thầm theo dõi.

Hai người đó, chính là Quan Tuyết Yến và Lý Thận.

Lý Thận nhìn một lúc, bèn hậm hực rụt đầu về trong hẻm nhỏ, nghiến răng nói:

“Ả tiện nhân này đúng là có chút thủ đoạn, chẳng ngờ trong thời gian ngắn mà đã mở được tiệm.”

Hôm qua trở lại thư viện, Lý Thận liền đem chuyện thấy nàng và Hàn Diệp ở bên nhau kể hết cho Quan Tuyết Yến.

Quan Tuyết Yến nghe xong thì nghiến răng căm hận. Bao nhiêu ngày mưu tính kỹ càng, rốt cuộc lại để La Vân Khỉ được lợi, sao có thể cam tâm?

Nghĩ đến tối qua bị Hàn Diệp đẩy ngã trên đất, hận ý trong mắt nàng ta vụt lóe lên.

Nàng ta giả bộ thờ ơ nói:

“Cũng phải thôi, chẳng phải ngươi nói nàng ta còn quen với công tử nhà huyện lệnh sao? Dung mạo lại chẳng tệ, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, há lại không có kẻ tự nguyện leo lên giường? Có người tình nguyện, ắt có tiền bạc theo. Ngay cả Hàn đại ca cũng trúng kế của nàng ta.”

Nàng ta vốn biết rõ La Vân Khỉ và Hàn Diệp là phu thê, nhưng cố tình giấu chuyện đó với Lý Thận.

Lúc này, Lý Thận đã bị La Vân Khỉ mê hoặc đến tâm hỏa bốc cao, đâu còn nghĩ tới chuyện nàng đã có trượng phu. Trong lòng hắn, đã ngầm cho rằng Hàn Diệp là một trong những “gian phu”.

Hắn liền siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két:

“Cho dù ả ta quen với Phương công tử thì sao? Phương công tử cũng chẳng thể theo sát ả suốt ngày. Còn tên súc sinh Hàn Diệp kia…”

Quan Tuyết Yến lập tức túm lỗ tai hắn, gằn giọng:

“Lý Thận, ngươi có muốn nữ nhân thì tùy, nhưng tốt nhất đừng có động tới Hàn Diệp. Nếu ngươi dám ra tay với hắn, đừng trách lão nương trở mặt không nhận người!”

Lý Thận cười hề hề, bộ dạng nhếch nhác nói:

“Đã là người mà cô nãi nãi để mắt đến, ta nào dám mơ tưởng. Có điều... nếu muốn chuyện này thành công, vẫn cần cô nãi nãi hỗ trợ một phen…”

Quan Tuyết Yến nheo mắt đầy cảnh giác:

“Ngươi muốn ta giúp cái gì?”

Lý Thận lập tức ghé sát tai nàng, thì thầm vài câu. Quan Tuyết Yến nghe xong, bỗng nở một nụ cười nham hiểm.

“Tốt, cứ theo lời ngươi mà làm.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 95: Chương 95



Từ lúc bắt tay vào quét dọn đến khi bày biện sạp hàng xong xuôi, La Vân Khỉ đã bận rộn gần hết buổi chiều.

Thân thể vốn chưa bình phục, nay lại càng mỏi mệt rã rời.

Nàng quay đầu ngắm đống hàng hóa đã sắp đặt chỉnh tề, trong lòng cũng thấy đôi phần thành tựu.

Chỉ là nhiều món như vậy, khó tránh Hàn Diệp sinh nghi. Đêm nay phải sớm nghĩ ra một nguồn cung hàng hợp lý mới được.

Nghĩ đi nghĩ lại, La Vân Khỉ quyết định lấy danh nghĩa của mẹ đẻ để lấp l**m. Dù gì người cũng đã qua đời, Hàn Diệp chẳng đến nỗi vì chuyện nhỏ ấy mà đi điều tra khắp nơi.

Hạ quyết tâm xong, nàng bèn khóa cửa, định bụng hôm nay về sớm, bảo Hàn Diệp viết cho một tấm bảng hiệu.

Ngày mai chính là mồng sáu, cũng là ngày lành, rất hợp để khai trương cửa tiệm.

Vừa khóa cửa xong, chợt thấy một thư sinh từ đằng xa chạy vội tới.

Vừa thấy La Vân Khỉ, y đã cuống quýt lên tiếng:

“La cô nương phải không? Hàn Diệp cùng mấy vị đồng môn ra bờ sông, chẳng may trượt chân rơi xuống nước rồi, thỉnh cô nương mau tới xem!”

La Vân Khỉ sững người — đang yên đang lành, Hàn Diệp đi xuống nước bắt cá làm gì?

“Hắn chẳng phải ở thư viện sao?”

Người kia sốt ruột nói:

“Lúc chiều phu tử bỗng ra đề thơ, lấy sông nước cá bơi làm cảm hứng. Mọi người bèn rủ nhau ra bờ sông ngắm cảnh, Hàn huynh cũng đi theo, nào ngờ chân trượt, rơi luôn xuống nước.”

Lời nói hợp tình hợp lý, khó mà tìm ra sơ hở, khiến La Vân Khỉ cũng bắt đầu lo lắng.

“Dòng sông ở đâu? Mau dẫn ta đi!”

Người nọ chỉ tay về hướng tây:

“Đi thẳng nửa dặm sẽ thấy sông lớn, La cô nương cứ đi trước, ta phải quay về bẩm lại với phu tử.”

Thấy hắn không đi cùng, La Vân Khỉ lại càng tin hơn vài phần.

Nào ngờ tên thư sinh đó vừa vòng qua một khúc, đã dẫn thêm hai người nữa quay lại, nhìn theo bóng La Vân Khỉ khuất dần, cười hề hề nói:

“Nghe nói Lý Thận vừa tóm được món hời, chúng ta cũng trốn học rồi, chi bằng đến xem náo nhiệt một phen.”

Một kẻ khác cất giọng:

“Đã là nữ nhân Lý Thận nhắm trúng, sao ngươi lại lôi cả tên Hàn Diệp vào?”

Tên kia bật cười:

“Các ngươi không biết đấy thôi, Hàn Diệp trông thì đứng đắn, nhưng kỳ thực sớm đã lén lút qua lại với tiểu nương tử kia rồi. Lời này chính miệng Lý Thận nói với ta.”

Người còn lại hừ lạnh:

“Hèn chi Quan cô nương đích thân sai bọn ta đi gọi người. Hẳn là bị tức đến c.h.ế.t rồi!”

“Bớt lời thôi, mau đuổi theo xem thế nào.”

Ba người nói một câu, đồng lòng vỗ tay, lập tức đuổi theo về hướng La Vân Khỉ đã đi.

Trong khi bọn họ còn mưu tính dọc đường, La Vân Khỉ đã chạy được khá xa.

Dọc đường, nàng không ngừng cầu khẩn trong lòng.

Hàn Diệp là nam chính, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì...

Nàng tuyệt đối không thể để chàng có chuyện...

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh cuộc sống về sau không còn Hàn Diệp, trái tim nàng như bị người ta bổ một nhát, trống rỗng, đau nhói không nguôi.

Chạy chập choạng suốt nửa dặm, quả nhiên trước mắt hiện ra một con sông nước chảy cuồn cuộn.

Nàng lập tức chạy đến mép sông, lớn tiếng hô:

“Hàn Diệp! Hàn Diệp! Chàng ở đâu?”

Không xa phía sau, Lý Thận với nét mặt tà ác nở nụ cười âm hiểm.

“Tiểu nương tử, nàng đang tìm ai vậy?”

La Vân Khỉ chợt quay đầu, vừa thấy là Lý Thận, trong lòng liền chấn động mạnh.

“Là... là ngươi?”

Vừa thốt ra lời, nàng liền tỉnh ngộ — bản thân đã bị lừa!

Bất giác lui về sau một bước, trầm giọng hỏi:

“Ngươi... muốn làm gì?”

Lý Thận bước đến, cười hề hề, cố làm ra vẻ trêu đùa:

“Cư nhiên là muốn thương yêu nàng một phen.”

Toàn thân La Vân Khỉ nổi da gà, tóc gáy dựng đứng.

Mắng to một tiếng “vô liêm sỉ!”, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Lý Thận liền phóng tới như mũi tên, đè nàng ngã xuống đất.

Cùng một chiêu, vậy mà nàng lại bị trúng đến hai lần!

La Vân Khỉ vừa giận vừa nhục, tức đến đỏ cả mắt.

Nàng nghiến răng hạ quyết tâm, đầu gối nhắm thẳng h* th*n hắn mà thúc tới.

“Á—!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 96: Chương 96



Một tiếng gào thảm thiết vang lên, Lý Thận lập tức lăn lộn trên đất như cá mắc cạn.

La Vân Khỉ nhân lúc ấy bò dậy bỏ chạy, nhưng chưa kịp bước được mấy bước đã bị hắn níu lấy cổ chân, ngã sõng soài như chó gặm đất.

May sao ven sông toàn là cỏ dại, tuy ngã đau nhưng chưa đến mức trọng thương.

Nàng cắn răng đá văng tay Lý Thận ra, không ngoảnh lại, một mạch lao về phía nhà.

Lý Thận ôm h* th*n bò dậy, cúi đầu nhìn bàn tay bị đá trầy cả da, hai mắt lập tức bốc hỏa.

Ả nha đầu c.h.ế.t tiệt này, hôm nay nói gì cũng phải bắt được ngươi!

Hắn lảo đảo đuổi theo, thấy La Vân Khỉ vừa chui vào một tiểu viện thì ngồi xổm cạnh tường th* d*c, thầm đoán: Chắc hẳn ả ở đây.

Vừa định bước vào, chợt thấy Hàn Diệp từ xa đi tới, Lý Thận vội nấp vào hẻm bên cạnh.

Chỉ thấy Hàn Diệp sải bước vào trong nhà, lửa giận trong lòng Lý Thận lại bốc lên ngùn ngụt.

Mẹ kiếp, Hàn Diệp tới thì được cười nói thân mật, còn đến lượt mình thì bị hất hủi như rác rưởi, thật là khinh người quá đáng!

Ý xấu nổi lên, hắn lập tức sinh tâm hiểm độc.

Lại nghĩ đến việc phu tử và thư viện đều ưu ái Hàn Diệp, lòng càng thêm hậm hực.

Hắn vớ lấy tấm ván gỗ dựng bên tường, cầm theo xông vào.

La Vân Khỉ vừa vào cửa, lòng còn hoảng hốt chưa yên, vừa thấy Hàn Diệp bước vào, liền giật nảy mình.

Hàn Diệp thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vội vàng hỏi:

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Sắc mặt nàng trắng bệch ra thế kia.”

La Vân Khỉ biết rõ tên kia là Lý Thận, nhưng nghĩ đến việc hắn và Hàn Diệp cùng học một thư viện, nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng không hay, bèn khẽ vuốt tóc, cố ý lái chuyện sang hướng khác:

“Không sao, chắc là do hôm nay mệt quá thôi.”

“Đã dặn mấy ngày nay phải nghỉ ngơi rồi, sao lại không chịu nghe lời ta?”

Hàn Diệp vừa nói vừa đưa nàng tới mép giường, kiên quyết ép nàng ngồi xuống.

“Để ta nấu cơm, nàng mệt thì nằm nghỉ một lát.”

Hắn cúi người cởi giày cho nàng, dáng vẻ đầy lo lắng khiến lòng La Vân Khỉ chợt nghẹn ngào.

Nhớ lại nỗi sợ hãi khi tưởng rằng sẽ mất hắn, và ánh mắt ôn nhu lúc này của Hàn Diệp, khóe mắt nàng bỗng đỏ hoe, nghẹn ngào gọi một tiếng:

“Hàn Diệp…”

Rồi vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

Hàn Diệp khựng lại, rồi từ từ đứng thẳng người, trong lòng thoáng ngỡ ngàng.

La Vân Khỉ ngày thường mạnh mẽ như sắt thép, nào từng lộ ra dáng vẻ yếu mềm như vậy?

Hắn nhíu mày, khẽ hỏi:

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nàng nói cho ta biết đi.”

La Vân Khỉ vừa định mở miệng, bỗng thấy một bóng người từ cửa xông vào, nhắm ngay đầu Hàn Diệp mà phang xuống một tấm ván.

Nàng cả kinh, lập tức đẩy Hàn Diệp sang một bên.

“Rắc!” — tiếng ván gỗ vỡ vang lên giòn tan.

Tấm ván đập trúng bả vai nàng, lập tức gãy làm đôi, đau đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn như mưa. La Vân Khỉ cắn răng, mắng lớn:

“Đồ vô liêm sỉ! Ngươi dám đuổi tận tới đây?!”

Nhìn điệu bộ gian tà của Lý Thận, Hàn Diệp lập tức hiểu rõ mọi chuyện, vung nắm đ.ấ.m đập thẳng vào mặt hắn.

“Bốp!”

Lý Thận trúng đòn, đập thẳng vào tường, nhưng Hàn Diệp chưa chịu dừng tay, quyền cước như mưa trút xuống mặt hắn.

Chỉ trong vài hơi thở, Lý Thận đã bị đánh đến mũi miệng đổ máu, thân thể mềm nhũn như cọng bún, gục hẳn xuống đất.

Hàn Diệp còn đá thêm mấy cước, mãi đến khi La Vân Khỉ giữ chặt lấy tay hắn mới chịu ngừng.

Nhưng lạ thay, Lý Thận từ đầu đến cuối không hề động đậy.

La Vân Khỉ nghi hoặc, run run bước lại gần, đưa tay thử mũi hắn.

Vừa chạm tới liền sắc mặt đại biến.

“Hắn... hắn hình như c.h.ế.t rồi!”

Nàng lùi mấy bước, cả người ngồi bệt xuống giường.

Hàn Diệp cũng đưa tay thử hơi thở, sắc mặt lập tức xanh mét.

Nhưng không hiểu sao Lý Thận lại yếu ớt đến thế, vài quyền vài cước đã mất mạng?

Hắn đảo mắt nhìn quanh, liền thấy bên tường có một cây đinh lớn — lúc va vào đó, ắt là trí mạng.

Ngoài cửa, ba kẻ vẫn đang nấp xem trò vui.

Ban đầu còn trông mong xem một màn “đại chiến một trăm hiệp với tiểu nương tử”, nào ngờ lại xảy ra c.h.ế.t người, cả ba giật mình run lẩy bẩy, đồng loạt rơi bịch xuống đất...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 97: Chương 97



Hàn Diệp nghe tiếng động, lập tức nhấc chân đuổi theo, nhưng chỉ thấy ba bóng người quen thuộc thoắt cái đã biến mất sau góc tường.

La Vân Khỉ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Trong nguyên tác, Hàn Diệp vốn chưa từng g.i.ế.c người bao giờ.

Chẳng lẽ do nàng xuyên đến đây, số mệnh của nam chính cũng theo đó mà thay đổi?

Không, không thể. Nếu vận mệnh Hàn Diệp thật sự đổi khác, hắn đã chẳng bị Quan Tuyết Yến hạ dược.

Chỉ cần Hàn Diệp vẫn là nam chính, tất sẽ gặp dữ hóa lành.

Phải trấn tĩnh, cần phải trấn tĩnh trước đã.

Nàng liên tục hít sâu mấy hơi, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Diệp, thanh âm run rẩy nói:

“Là Lý Thận tự ý xông vào nhà chúng ta trước. Hắn chết, chúng ta cũng coi như là tự vệ chính đáng.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, tuy sắc mặt ngưng trọng, nhưng không hề rối loạn.

Đôi mắt hắn thâm tĩnh vững vàng, quả có phong thái "Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc".

Hắn khẽ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu an ủi:

“Chớ lo, ta sẽ đến huyện nha tự thú. Tin rằng đại nhân sẽ thẩm tra rõ ràng, trả lại cho ta một công đạo.”

La Vân Khỉ vội giữ chặt hắn lại.

“Chớ vội! Chàng có thông thạo luật pháp Thiên Long quốc không? Trong trường hợp này, thông thường sẽ bị xử ra sao?”

Hàn Diệp trầm ngâm đáp:

“Kẻ g.i.ế.c người, đáng tội đền mạng. Nhưng nếu là tự vệ, tùy theo tình tiết, hoặc được tuyên vô tội, hoặc giam ba năm.”

La Vân Khỉ nghe vậy, bất giác níu c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.

“Vậy chuyện này rõ ràng là chính đáng tự vệ! Lý Thận xông vào nhà, còn có mưu đồ xấu xa, đúng không?”

Hàn Diệp gật đầu:

“Phải, chính là như thế. Ta sẽ trình bày rõ sự tình với huyện lão gia. Nàng tạm thời sang phòng bên, trông nom Hàn Mặc và Hàn Dung một lúc.”

La Vân Khỉ vốn muốn đi theo, song lại sợ hai tiểu hài tử sinh sợ, đành gật đầu đáp ứng.

Sau khi Hàn Diệp rời đi, nàng lập tức chạy sang phòng nhỏ. Hai hài tử đã ngủ say, dường như chẳng hay biết chuyện gì. Nhìn hai khuôn mặt thơ ngây non nớt, lòng nàng rối như tơ vò.

Mọi sự vốn đang tốt đẹp, siêu thị sắp khai trương, vậy mà lại xảy ra chuyện này.

Nếu Hàn Diệp bị bắt giam, thì phải làm sao?

Luật pháp Thiên Long quốc... liệu có đáng tin?

Càng nghĩ, tâm nàng càng loạn, trong phòng ngồi không yên, đứng chẳng vững. Đúng lúc ấy, chợt nghe tiếng mở cổng, nàng vội vã chạy ra ngoài.

Chỉ thấy mấy tên nha dịch khí thế hung hăng bước vào, chẳng mấy chốc đã khiêng t.h.i t.h.ể Lý Thận đi.

La Vân Khỉ vội chạy tới, nhét một chuỗi tiền vào tay tên đầu lĩnh.

“Mấy vị đại ca làm phiền rồi, xin hỏi tướng công ta hiện giờ ra sao? Quan phủ định xử thế nào?”

Tên sai dịch nhận ra nàng — ngày nàng đến cứu Hàn Diệp, hắn cũng đang có mặt ở công đường.

Nhận tiền xong, hắn nở nụ cười:

“La cô nương yên tâm. Hàn công tử đã bẩm rõ đầu đuôi với lão gia. Là tên kia phá cửa xông vào trước, chuyện này phải xét lại. Tin rằng chẳng bao lâu Hàn công tử sẽ được thả về.”

La Vân Khỉ vui mừng khôn xiết, vội vàng thi lễ:

“Đa tạ các vị đại ca, đa tạ!”

Người nọ xua tay, rồi cùng đồng bọn khiêng t.h.i t.h.ể rời đi.

La Vân Khỉ vào phòng lau dọn vết máu, sau đó ngồi chờ Hàn Diệp trở về. Chẳng mấy chốc trời đã sáng, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu, khiến nàng nóng ruột không yên.

Nấu xong bữa sáng cho hai tiểu hài tử, nàng vội vã chạy đến nha môn.

Đến nơi, đã thấy một đám người tụ tập trước cổng. Một phụ nhân ăn mặc tươm tất đang ngồi bệt xuống đất khóc rống.

La Vân Khỉ chen lên phía trước, thấy diện mạo người kia có vài phần tương tự Lý Thận, liền đoán chắc là thân thích của hắn. Nàng đưa mắt nhìn vào trong nha môn, chỉ thấy Hàn Diệp đang quỳ giữa sảnh, bốn phía là nha sai nghiêm trang đứng gác.

Nàng lập tức bước lên, khom người hành lễ:

“Dân phụ La Vân Khỉ khấu kiến huyện lão gia.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 98: Chương 98



Phương huyện lệnh dĩ nhiên nhận ra nàng, khẽ gật đầu:

“Hóa ra là tiểu nương tử Hàn gia, đứng lên mà nói.”

La Vân Khỉ liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn không thương tích gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ đại nhân. Xin hỏi, khi nào đại nhân mới cho tướng công dân phụ được trở về?”

Phương huyện lệnh khẽ chau mày:

“Chuyện này e là rắc rối. Nhà họ Lý tố ngươi câu dẫn Lý Thận, lừa hắn về nhà, rồi sát hại để cướp tài vật.”

Nghe vậy, phụ nhân bên ngoài lập tức ngẩng đầu, lao thẳng vào trong công đường, định đánh La Vân Khỉ:

“Hóa ra là con yêu tinh này hại c.h.ế.t con trai ta! Mau đền mạng!”

“Vô lễ!”

Bọn nha sai lập tức áp chế bà ta sang một bên, song phụ nhân kia vẫn lớn tiếng mắng chửi không thôi.

La Vân Khỉ lúc này mới rõ, người ấy là mẫu thân của Lý Thận.

Nàng vội quỳ xuống, dập đầu nói:

“Xin đại nhân minh giám. Dân phụ xưa nay thủ phận, là Lý Thận nhiều lần đến chợ quấy nhiễu. Hôm nay hắn lại lừa dân phụ đến bờ sông, có ý đồ bất chính. Dân phụ liều mạng chạy về nhà, không ngờ hắn lại đuổi theo, còn ra tay đả thương dân phụ. Tướng công dân phụ vì bảo hộ thê tử mới ra tay. Tuy dân phụ ngu dốt, nhưng từ trước tới nay một lòng một dạ với tướng công, tuyệt không có chuyện thông gian như lời đồn.”

Người phụ nhân kia như phát cuồng, lại gào lên mắng chửi:

“Ngươi nói bậy! Rõ ràng là tiện nhân ngươi không biết xấu hổ, quyến rũ nhi tử ta Lý Thận!”

La Vân Khỉ biết rõ lý lẽ thuộc về mình, bèn cúi đầu, bình tĩnh đáp:

“Nếu đại nhân chưa tin, xin cho người đến Thiên Thừa thư viện tra xét. Chính người của thư viện hôm qua đã lừa dân phụ, nói rằng tướng công dân phụ rơi xuống sông.”

Nghe đến đây, Hàn Diệp không khỏi đưa mắt nhìn sang La Vân Khỉ, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hằn rõ.

Không ngờ Lý Thận đã nhiều lần dây dưa với La Vân Khỉ, vậy mà nàng lại không hề nói cho hắn biết.

Nghĩ đến việc tên súc sinh kia từng nhiều lần khoác lác về “tiểu cô nương ngoan ngoãn”, lúc này hắn mới giật mình nhận ra — người mà hắn ta luôn khoe khoang, chính là La Vân Khỉ.

Ánh mắt Hàn Diệp thoáng lóe lên một tia sát khí. Hạng người hạ lưu như vậy, c.h.ế.t rồi cũng đáng kiếp!

Phương huyện lệnh nghe xong, vỗ mạnh mộc bản:

“Người đâu! Lập tức bắt hết đám người Thiên Thừa thư viện giải đến công đường!”

Bọn sai dịch lĩnh lệnh rời đi, La Vân Khỉ khẽ nghiêng người liếc nhìn Hàn Diệp, hắn cũng gật đầu đáp lại.

Chẳng bao lâu sau, hơn mười học sinh của Thiên Thừa thư viện bị áp giải tới nha môn, chen chúc đầy một gian sảnh, trong đó có cả Quan Tuyết Yến.

Phương huyện lệnh đưa mắt nhìn qua bọn họ, trầm giọng hỏi:

“Ngươi hãy nhận xem là ai đã truyền lời cho ngươi?”

La Vân Khỉ đảo mắt một vòng, chỉ vào thiếu niên đứng bên tay phải.

“Chính là hắn.”

Thiếu niên kia đúng là một trong ba người ngày hôm qua. Lúc này thấy mình cũng vướng vào kiện tụng, sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:

“Lão gia tha mạng! Là Quan...”

Hắn vừa mở miệng nói được hai chữ, thì Quan phu tử đã từ ngoài công đường bước vào.

Lão lạnh lùng lườm học trò kia một cái, rồi vung tay vén áo, quỳ sụp xuống giữa sảnh đường.

“Thảo dân Quan Thành, khấu kiến thanh thiên đại lão gia. Về việc Lý Thận có hay không câu dẫn tiểu cô nương này, thảo dân không rõ. Nhưng việc Hàn Diệp và Lý Thận bất hòa, lại là chuyện ai nấy đều biết. Hơn nữa Hàn Diệp từng nhiều lần buông lời muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Thận. Lão phu vốn tưởng hắn chỉ buột miệng, không ngờ cuối cùng lại thật sự ra tay sát nhân. Lão phu thực chẳng ngờ, Hàn Diệp lại là hạng người như thế. Thu nạp học trò như vậy, là thất trách của Thiên Thừa thư viện chúng ta!”

Quan phu tử một bộ dáng đau đớn bi ai, khiến Quan Tuyết Yến đứng ngây người, Hàn Diệp cũng sững sờ không thốt nên lời.

“Phu tử! Sao người lại nói vậy? Ta nào có từng xích mích gì với Lý Thận?”

Quan phu tử đã rưng rưng rơi lệ:

“Hàn Diệp, tâm tư ngươi ta sao chẳng hay? Ngươi si mê Tuyết Yến, mà Lý Thận cũng ái mộ nàng. Chữ ‘tình’ ấy, quả nhiên là tai họa khiến người mê muội lòng dạ.”

La Vân Khỉ rốt cuộc không nhịn nổi, bật thốt lớn tiếng:

“Ngươi nói năng hồ đồ! Hàn Diệp cùng ta phu thê tình thâm, sao lại đi yêu nữ nhân khác? Ngươi đường đường là phu tử của hắn, cớ sao lại nhắm mắt nói càn?”

Quan Tuyết Yến cũng hoảng hốt la lên:

“Phụ thân! Người nói gì vậy?!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 99: Chương 99



Quan phu tử vuốt râu, vẻ mặt đạo mạo, nghiêm nghị nói:

“Thảo dân chỉ là thật lòng nói lời ngay thẳng. Hàn Diệp và Lý Thận đều là học trò của lão phu. Nay xảy ra việc này, thực khiến người đau lòng. Dù là tình hay lý, thảo dân đều sẽ không thiên vị.”

Sắc mặt Hàn Diệp lập tức trầm xuống mấy phần. Hắn không hiểu vì sao Quan phu tử xưa nay đối với hắn còn coi như không tệ, nay lại đột nhiên trở mặt. Nhưng giờ đây, đã không còn thời gian nghĩ ngợi.

Hắn đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói:

“Thỉnh đại nhân minh giám! Học sinh chưa từng yêu thích Quan Tuyết Yến, lại càng không tranh giành với Lý Thận. Những lời phu tử nói, toàn là bịa đặt.”

Quan Tuyết Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng ta vốn biết Hàn Diệp không thích mình, nhưng nay bị nói toạc giữa công đường trước bao người, vẫn khiến nàng ta không chịu nổi, lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Quan phu tử tức giận không thôi, giơ tay chỉ thẳng mặt Hàn Diệp:

“Hàn Diệp! Lão phu tận mắt chứng kiến, ngươi còn dám chối cãi! Nghĩ đến lão phu từng kết giao cùng phụ thân ngươi, từng kỳ vọng rèn giũa ngươi thành tài. Nào ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân vô sỉ, không chỉ dòm ngó dung nhan tiểu nữ, lại còn ra tay g.i.ế.c người. Hạng người mặt người dạ thú như ngươi, còn nói gì đến học vấn, càng không xứng bước chân vào Thiên Thừa thư viện!”

Thấy lão đầu kia càng nói càng quá đáng, La Vân Khỉ tức đến đỏ mắt, trừng đôi mắt hạnh mắng lớn:

“Lão già thối tha! Ngươi xưng là phu tử mà lại vu oan cho học trò mình, há chẳng phải làm mất mặt cả thư viện sao? Hay là ngươi đã nhận bạc của nhà họ Lý rồi?”

“Đồ nữ nhân chanh chua! Còn dám ăn nói xằng bậy!”

Mẹ của Lý Thận nghe thế lại lao tới định đánh La Vân Khỉ, may mà bị mấy tên sai dịch giữ chặt, không động đậy được.

Dưới công đường một đám người đứng lộn xộn, khiến Phương huyện lệnh nhìn mà nhức cả đầu.

Vốn dĩ ông đối với phu thê Hàn Diệp có chút thiện cảm, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhất thời khó lòng phân xử rõ ràng.

Ông đập mạnh một cái vào mộc bản:

“Đã vậy, đôi bên lời lẽ bất đồng, bản huyện tạm thời bắt giam Hàn Diệp, đợi tra rõ chân tướng rồi mới mở đường xử án. Tất cả lui xuống cho ta.”

La Vân Khỉ cuống cuồng, lớn tiếng hô:

“Phương đại nhân!”

Hàn Diệp giơ tay cản nàng, ánh mắt sáng như sao, bình tĩnh như nước, không chút d.a.o động.

Hắn ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Minh kính cao huyền” treo giữa công đường, thanh âm kiên định vang lên:

“Ta tin đại nhân tất có công đoán. Nàng không cần lo lắng, cứ về chờ tin là được.”

Thấy hắn bị giải đi, La Vân Khỉ hận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn Quan phu tử:

“Lão già thối tha, chúng ta còn chưa xong đâu!”

Nàng giận dữ rời khỏi công đường, thì bị một người kéo lại. Quay đầu nhìn, hóa ra là Phương Lộc Chi.

Phương Lộc Chi ra hiệu im lặng, dẫn nàng vào hậu viện.

La Vân Khỉ lập tức nhớ lại chuyện hắn từng tận mắt thấy Lý Thận trêu ghẹo mình, liền quỳ sụp xuống đất:

“Phương công tử! Xin ngài hãy vì tướng công dân nữ mà ra công đường làm chứng, minh oan cho chàng ấy.”

Phương Lộc Chi vội đưa tay đỡ nàng dậy, khẽ thở dài:

“Không cần đa lễ. Việc tướng công nàng, ta đã sớm nghe nói. Vốn phụ thân ta định phán Hàn Diệp chính là tự vệ chính đáng, nào ngờ lại đột nhiên xuất hiện tên Quan phu tử kia. Dám hỏi La cô nương, vị phu tử này có thù oán gì với tướng công nàng sao?”

La Vân Khỉ nghĩ một lát, hình như chẳng có thù oán gì, ngược lại Quan phu tử còn từng kết nghĩa huynh đệ với phụ thân Hàn Diệp. Nàng khẽ lắc đầu.

Phương Lộc Chi khẽ “ừ” một tiếng, nói:

“Vậy thì tám chín phần là do nhận hối lộ. La cô nương có thể điều tra từ hướng này, tìm lấy chứng cứ.”

La Vân Khỉ cũng từng nghĩ tới khả năng này. Một người trở mặt đột ngột, chẳng vì tình thì cũng vì lợi.

“Đa tạ Phương công tử đã chỉ điểm. Xin công tử cũng hãy quan tâm đến tướng công của dân nữ đôi phần.”
 
Back
Top Bottom