Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 70: Chương 70



La Vân Khỉ vẫn mỉm cười:

“Hắn đang đọc sách tại Thiên Thừa thư viện.”

Đúng lúc này, Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi đã tìm đến, thấy Phương công tử liền vội hành lễ.

Biết hai người cũng đã bán xong, La Vân Khỉ gói mấy cái bánh còn lại, đưa cho Phương Lộc Chi:

“Chút tâm ý, mong công tử mang về dâng huyện lệnh đại nhân.”

Phương Lộc Chi còn đang ngẩn ngơ, ôm bánh vào lòng rồi mới sực tỉnh, vội nói:

“Thế này không ổn, hôm qua nàng đã tặng không ít rồi, đây là việc buôn bán của nàng mà.”

La Vân Khỉ phủi bụi dính trên áo, cười đáp:

“Chẳng đáng bao nhiêu, mang về đi, ta xin cáo từ trước.”

Biết Tạ Tường Vi muốn mua vải vụn, nàng liền kéo nàng ấy tới tiệm vải trong trấn.

Phương Lộc Chi ôm bánh mà vẫn đứng tần ngần. Tiểu tư không nhịn được kéo nhẹ tay áo:

“Thiếu gia, người ta đi xa rồi… chúng ta cũng về thôi…”

Lúc này, ba người La Vân Khỉ đã tới cửa tiệm vải.

Nói là cửa hàng tơ lụa, nhưng ở cái thị trấn nhỏ thế này, mấy ai có hàng tốt mà mua. Đa phần chỉ là vải thô.

Tạ Tường Vi tính tình nhút nhát, không tiện mở lời, La Vân Khỉ bèn bước lên hỏi:

“Chưởng quầy, tiệm có bán vải vụn không?”

Phía quầy hàng, có một vị cô nương đang lựa vải cùng nha hoàn, nghe vậy quay đầu lại.

Ánh mắt giao nhau, La Vân Khỉ thoáng sững người.

Cô nương nọ mặc một chiếc váy gấm nền trắng hoa lam, dung mạo thanh lệ kiều diễm, trên đầu cài một cây trâm lan bằng bạch ngọc…

Thấy phục sức như thế, La Vân Khỉ lập tức nghĩ đến một người: Quan Tuyết Yến.

Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi cũng đưa mắt nhìn nhau, bởi hai người đều từng gặp mặt Quan Tuyết Yến.

Tạ Tường Vi khẽ kéo tay áo La Vân Khỉ, khẽ nói:

“Tẩu tử, hay là chúng ta qua tiệm khác đi…”

Nhìn thấy ánh mắt khác thường của hai người, La Vân Khỉ càng thêm khẳng định.

Nàng nở nụ cười nhạt:

“Đổi gì chứ? Ta thấy chỗ này không tệ.”

Nghe Tạ Tường Vi gọi “tẩu tử”, Quan Tuyết Yến cũng quay ánh mắt lấp lánh qua nhìn nàng, rồi bước đến, cất tiếng:

“Ngươi là gì của Hàn Diệp?”

Thấy tiểu tam kia hỏi một cách đường hoàng, chẳng chút xấu hổ, La Vân Khỉ liền đứng thẳng lưng, giọng lạnh nhạt nhưng đầy uy nghi:

“Hàn Diệp là tướng công ta. Cô nương chẳng hay đã từng quen biết với tướng công của ta?”

Quan Tuyết Yến đưa mắt nhìn La Vân Khỉ từ trên xuống dưới, chỉ thấy nàng vận một chiếc áo vải thô đã vá chằng vá đụp, dưới chân là đôi giày vải cũ kỹ, tuy vậy dung nhan lại thanh tú khả ái, đôi mắt đen láy, trong suốt như nước thu.

Thế thì đã sao? Bản thân nàng đường đường là một khuê nữ chưa xuất giá, con nhà thế gia nho học!

Chẳng lẽ lại thua kém một phụ nhân đã có chồng?

Khóe môi khẽ nhếch lên, cằm hơi hất, nàng cao giọng nói:

“Dĩ nhiên là quen biết. Phụ thân ta chính là phu tử của Thiên Thừa thư viện, Hàn đại ca hiện là môn sinh đắc ý nhất của người.”

La Vân Khỉ nhướng mày, cười nhạt đáp lời:

“Thì ra là thế. Có điều, tướng công ta đọc sách cũng đâu phải không trả học phí, Quan cô nương đây rốt cuộc là định khoe mẽ điều chi?”

Sắc mặt Quan Tuyết Yến lập tức lạnh xuống, cặp mày liễu nhíu lại:

“Ngươi nói vậy là ý gì? Ta chỉ thuật lại sự thật, đâu có chỗ nào là khoe khoang?”

La Vân Khỉ bật cười, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt:

“Đã không phải khoe, thì cớ chi nâng cằm, trợn mắt, ánh nhìn ngạo nghễ khinh người như thế?”

Tiểu nha hoàn đứng cạnh nàng ta nghe thế thì không nén nổi tức giận, tiến lên mắng lớn:

“Ngươi đúng là đồ phụ nhân chanh chua, cái miệng kia sắc bén quá thể! Coi chừng bản cô nương tát cho rụng răng bây giờ!”

La Vân Khỉ chẳng hề nao núng, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng liếc qua:

“Ta lại thấy ngươi – một con ch.ó nhà giàu – mắt chó nhìn người thấp, cẩn thận đừng để cái miệng chó ấy bị người ta nhổ sạch răng đấy.”

“Ngươi…”

Tiểu nha hoàn tức đến mức muốn xông lên, nhưng bị Quan Tuyết Yến kịp thời kéo lại.

“Chúng ta xuất thân thư hương thế gia, đâu cần hạ mình tranh chấp với một kẻ thôn phụ quê mùa. Tiểu Đào, đi thôi!”

“Đứng lại!”

La Vân Khỉ vung tay, chắn ngang đường đi hai người, ánh mắt đen nhánh ánh lên tia tức giận âm ỉ.

“Ngươi vừa nói ai là thôn phụ quê mùa?”

Quan Tuyết Yến dừng bước, quay lại, khinh khỉnh nở nụ cười:

“Chẳng phải là ngươi thì là ai?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 71: Chương 71



La Vân Khỉ chăm chú nhìn nàng ta hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.

“Bụng chẳng có nổi hai lạng mực, cũng dám xưng là xuất thân thư hương thế gia? Cô nương, ta khuyên ngươi chớ nên ở đây tự rước lấy nhục.”

Tiểu nha đầu lập tức bước lên, cao giọng nói:

“Tiểu thư nhà ta thông kim bác cổ, sao có thể để hạng thôn phụ như ngươi sỉ nhục?”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn nàng ta, ngữ khí trêu chọc:

“Ở quê ta có câu, chó biết cắn người thì chẳng sủa loạn như ngươi vậy.”

Tiểu nha đầu tức đến mức giơ tay định đánh nàng, nhưng cổ tay vừa đưa lên liền bị La Vân Khỉ chụp lấy, mạnh mẽ đẩy văng sang một bên.

“Muốn động thủ với ta, e là phải về trong bụng mẹ mà tu luyện thêm mấy năm!”

Mấy ngày nay ở chốn cổ đại, nàng mỗi ngày làm lụng vất vả, sức lực cũng hơn xưa không ít. Huống chi ở quê nàng cũng là người đánh đâu thắng đó, đến cả La gia còn dám làm loạn, huống gì là một tiểu nha đầu?

Thấy La Vân Khỉ cứng rắn như vậy, Quan Tuyết Yến không khỏi lùi về sau một bước.

Cười khinh miệt:

“Chẳng lẽ mực trong bụng ngươi lại hơn ta? Nhìn cái bộ dạng của ngươi, e rằng ngay cả mười chữ to cũng chẳng nhận ra nổi.”

La Vân Khỉ nhướng đôi ngươi thanh tú, nửa cười nửa không:

“Không biết Quan cô nương đây có dám so tài cùng một thôn phụ như ta chăng?”

Quan Tuyết Yến trong lòng vui vẻ, hỏi ngay:

“So cái gì?”

Mấy năm nay nàng tuy không chuyên tâm học hành, nhưng thi từ ca phú cũng ghi nhớ được không ít. Chẳng lẽ lại sợ một thôn phụ?

La Vân Khỉ ung dung đáp:

“Do cô chọn.”

Quan Tuyết Yến khẽ nhếch môi, trong lòng mắng thầm: Đồ thôn phụ c.h.ế.t tiệt, hôm nay nếu không khiến ngươi xấu hổ đến độ không ngẩng đầu lên được, thì ta không mang họ Quan nữa!

Vừa liếc mắt, bỗng nhìn thấy đóa cúc bên bệ cửa sổ, liền đắc ý cười nói:

“Vậy thì... lấy hoa cúc làm đề, mỗi người làm một bài thơ, thế nào?”

La Vân Khỉ khẽ gật đầu:

“Được.”

La Vân Khỉ không hề do dự, lập tức gật đầu đáp ứng.

Trong lòng nàng đã có sẵn thơ, chỉ là mượn tạm bút tích của Hoàng Sào đại nhân mà thôi.

Lúc này, nơi cửa đã tụ tập không ít kẻ hiếu sự.

Trong số đó còn có một học sinh của Thiên Thừa thư viện, chính là kẻ ưa nói lời tục tĩu – Lý Thận.

Hắn vốn chẳng mấy mặn mà với đèn sách, chỉ vì sợ phụ thân trách phạt nên mới giả vờ theo học, nhân đó kiếm chốn an nhàn trốn tránh.

Hằng ngày nghe Quan phu tử giảng bài, hắn đều gà gật buồn ngủ, chịu không nổi nữa liền viện cớ hết bút mực để trốn ra ngoài, nào ngờ lại gặp đúng cảnh Quan tiểu thư cùng La Vân Khỉ luận thi đối đáp, lập tức chen vào hóng chuyện.

Nghe hai người quyết lấy hoa cúc làm đề, hắn vỗ tay reo lên:

“Đề hay lắm! Tuyết Yến muội muội, vi huynh xem trọng muội đó!”

Nhìn thấy Lý Thận, trên mặt Quan Tuyết Yến nở thêm vài phần tiếu ý.

Lý Thận sống cùng ký túc với Hàn Diệp, lại thêm miệng mồm nhanh nhảu, nếu hôm nay nàng thắng được La Vân Khỉ, chỉ cần thuận miệng nói bóng nói gió vài câu, hắn tất sẽ tô vẽ sự việc mà kể lại cho Hàn Diệp nghe.

Đến khi ấy, Hàn Diệp thể nào chẳng cảm thấy mất mặt, không chừng còn nổi giận đòi hòa ly.

Quan Tuyết Yến liếc mắt nhìn Lý Thận, bỗng sinh thêm tâm cơ, liền nhìn La Vân Khỉ, khinh thường nói:

“Ngươi đọc trước đi, miễn cho người ta bảo bản cô nương ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 72: Chương 72



Tạ Tường Vi hơi lo lắng, lén kéo tay áo La Vân Khỉ khẽ nói nhỏ:

“Tẩu tử, chi bằng ta rút lui thì hơn.”

La Vân Khỉ khẽ vỗ lên mu bàn tay nàng, khẽ nhếch môi cười khẩy nhìn Quan Tuyết Yến.

“Là ngươi sợ ngươi đọc trước, rồi ta sẽ bắt chước chứ gì? Với bụng dạ tiểu nhân ấy mà cũng dám tự xưng thư hương thế gia sao?”

Quan Tuyết Yến bị nói trúng tim đen, mặt thoáng ửng đỏ.

“Hừ, bớt lắm lời, rốt cuộc có dám hay không?”

“Chỉ sợ ngươi không dám.” La Vân Khỉ hắng giọng, ngẩng đầu đọc:

“Đợi đến thu về mồng tám tháng chín,

Hoa ta nở, trăm hoa tàn.

Hương thơm xông trời thấu Long An,

Phố phường đều phủ áo giáp vàng.”

(Vì kinh thành nước Thiên Long tên là Long An, nàng chỉ sửa hai chữ trong nguyên tác.)

Bốn câu vừa dứt, cả sân lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió thoảng qua mái hiên.

Dù là kẻ không biết chữ, nghe qua cũng cảm nhận được khí thế hùng tráng, mênh mang trời đất. Dẫu Quan Tuyết Yến có ứng khẩu thế nào, cũng khó lòng vượt nổi.

Lý Thận trợn mắt há mồm, vài ngày trước Quan phu tử cũng từng ra đề lấy cúc làm thơ, hắn đến giờ còn chưa vắt ra được một chữ. Nay nghe La Vân Khỉ ngâm, hai mắt hắn trừng to như chuông đồng.

Dẫu không nhắc chữ “cúc”, nhưng phong thái thanh cao, hương thơm kiêu hãnh của loài hoa đã hiện lên sống động, không thể nào chê được. Lý Thận lập tức vỗ tay, hô lớn:

“Hay! Hay thơ lắm!”

Học trò thư viện thấy thế cũng nhao nhao tán thưởng.

Quan Tuyết Yến mặt mày đỏ ửng như lửa cháy, không còn chỗ để chui.

Nàng thật sự đã thua, mà còn thua đến thảm hại.

Với loại thơ khiến đất trời nghiêng ngả thế này, e rằng có kéo cả phụ thân nàng đến cũng khó mà địch nổi.

Nha hoàn bên cạnh lại không hiểu sự tình, vội nói:

“Tiểu thư, mau đối lại đi, dằn c.h.ế.t nàng ta!”

Quan Tuyết Yến đẩy mạnh nha hoàn ra, kéo váy bỏ chạy, chẳng ngoái đầu.

Lý Thận nhìn La Vân Khỉ rồi cũng vội vã đuổi theo.

La Vân Khỉ nhàn nhạt cười, nàng từ thuở học tiểu học đã yêu thi từ, luận văn so với nàng chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Ở thời hiện đại, chỉ cần một học sinh hoàn thành chương trình chín năm nghĩa vụ, cũng đủ làm Quan Tuyết Yến cứng họng.

Cái thứ tiểu thư mắt cao hơn đầu, thật chẳng biết trời cao đất dày là gì.

Nàng sửa lại vạt áo, thong thả bước về phía quầy.

“Chưởng quầy, chỗ ngài có bán vải vụn không?”

Thiên Long quốc vốn trọng văn, nay thấy một nữ tử chỉ dùng bốn câu thơ đã khiến tiểu thư thư viện mất hết thể diện, chưởng quầy vội vàng bước ra, cười hớn hở:

“Không ngờ cô nương đây văn tài xuất chúng như thế! Vải vụn chẳng đáng gì, nếu cô nương ưng ý, cứ việc lấy cả đi.”

La Vân Khỉ vội vàng tạ lễ, nhưng lại không muốn chiếm lợi của người khác.

Liền vận ý niệm, từ không gian lấy ra hai cây cải to xanh mướt, đưa ra từ chiếc giỏ tre sau lưng.

“Chưởng quầy không lấy tiền, vậy ta biếu hai cây cải này, xem như cảm tạ.”

Tạ Tường Vi vội nói:

“Tẩu tử, muội có tiền đây.”

Nhưng đã bị La Vân Khỉ ngăn lại.

Những vật ấy với nàng mà nói, ngày nào cũng có, đâu cần mua bán. Huống chi giờ đang lúc mùa giáp hạt*, nàng không đành lòng để Tường Vi tiêu phí, khi trong thôn ngày càng khó sống.

*mùa giáp hạt: Chỉ thời kỳ lúa cũ đã hết mà lúa mới chưa thu hoạch, gây ra tình trạng thiếu lương thực trong một khoảng thời gian.

Thấy rau tươi ngon như thế, chưởng quầy mừng rỡ không thôi, từ trong buồng lại mang ra thêm một đống vải vụn. Lưu Thành Vũ lập tức xách lên, ba người xem như thu hoạch đầy ắp.

Trên đường về, Lưu Thành Vũ nhìn nàng với ánh mắt sùng bái:

“Tẩu tử, người thật lợi hại, một bài thơ đã khiến cô ả họ Quan chạy mất dép!”

Tạ Tường Vi mặt đỏ hồng, phấn khích nói:

“Còn dám quyến rũ Hàn đại ca nữa không? Tẩu tử của ta chẳng thua kém nàng ta chút nào!”

La Vân Khỉ hơi chột dạ, thầm bĩu môi. Nàng cũng chỉ là "đạo thơ", chẳng có gì đáng khoe khoang, liền khéo léo chuyển sang chuyện khác.

Bên kia, Lý Thận đã quay về thư viện.

Vừa đọc lại bài thơ, toàn bộ học sinh trong viện đều sôi trào phấn khích.

Quan phu tử càng kích động, truy hỏi dồn dập:

“Bài thơ này ai làm? Người ấy hiện giờ ở đâu?”

Lý Thận gãi đầu đáp:

“Là một phụ nhân ăn mặc rách rưới, bên cạnh có một nam một nữ, hình như là người trong thôn ra chợ.”

Hắn mô tả lại y phục và dáng vẻ, Hàn Diệp nghe xong liền sững người, không cần đoán cũng biết: người đó, ngoài La Vân Khỉ ra, còn ai vào đây nữa…
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 73: Chương 73



Về đến chỗ ở, trong lòng Hàn Diệp vẫn canh cánh không yên, liền gặng hỏi thêm vài lần về dung mạo của phụ nhân kia. Ngẫm tới ngẫm lui, hắn càng thêm chắc chắn rằng người đó chính là La Vân Khỉ.

Thế nhưng, La Vân Khỉ chẳng phải đến chữ to như chữ ‘đấu’ cũng không biết hay sao, sao lại có thể làm ra được bài thơ cúc tinh diệu đến vậy?

Nghĩ lại bao nhiêu biểu hiện gần đây của nàng, thế nào cũng thấy như thể đổi thành một người khác.

Thế rồi hắn lại đổi ý—dẫu cho La Vân Khỉ có biến đổi thế nào, nàng đối với hắn vẫn là chân tâm thực ý. Nay nàng vì mình mà ra ngoài bôn ba đi chợ, nếu còn nghi ngờ nàng nữa, thì thật chẳng xứng làm bậc tướng công thân cao bảy thước.

May thay mai có kỳ nghỉ nhỏ, hắn quyết định nhân cơ hội này ra chợ tìm La Vân Khỉ một chuyến.

Quyết định đã định, Hàn Diệp bèn sớm nằm nghỉ.

Bên này, La Vân Khỉ vẫn còn đang bận rộn. Vừa về đến nhà, nàng liền lấy phần gạo còn lại chia cho Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi mỗi người một ít, lại còn cẩn thận chỉ dẫn cách nấu nướng.

Hai người kia vô cùng cảm kích, so với việc ăn được bữa cơm no, chuyện mấy món đồ lạ lẫm kia từ đâu đến cũng chẳng còn quan trọng.

Tối đó, La Vân Khỉ hầm một nồi cá, cẩn thận gỡ xương cho hai đứa nhỏ. Nhìn chúng ăn uống ngon lành, nàng bỗng cảm thấy hạnh phúc, hóa ra, chỉ đơn giản là được ăn một bữa cơm no mà thôi.

Nhân lúc bọn nhỏ tiêu thực, nàng lại hấp thêm ít bánh bột, nhưng lần này làm ít hơn hẳn mấy ngày trước. Sau khi đã chia gạo cho hai người kia, trong lòng nàng cũng đỡ lo, chỉ làm ít để lấy lệ là được.

Lo liệu xong xuôi, nàng tắm rửa cho hai đứa nhỏ, chuẩn bị đi nghỉ, thì bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Cứ tưởng Hàn Diệp về rồi, nàng mừng rỡ chạy ra mở cửa.

Vừa thấy người bên ngoài, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Các ngươi tới đây làm gì?”

Người đứng đầu, thân hình béo phệ, mặt mũi tục tằng, chính là phụ thân ruột "hờ" của nàng—La Thiên Phúc. Đi sau là kế mẫu Lý Tú Cầm và muội muội La Kim Quế.

Lý Tú Cầm cười giả lả: “Vân Khỉ à, chúng ta tới đây là để xin lỗi. Việc của Hàn Diệp là muội muội con sai, từ nay về sau, hai đứa muốn sống sao thì sống, ta với phụ thân con tuyệt đối không can dự nữa.”

La Vân Khỉ vẫn lạnh nhạt: “Sớm biết hôm nay, sao khi xưa còn làm những chuyện đó?”

La Thiên Phúc vội tiếp lời: “Kế mẫu con cũng đã mắng muội con rồi, chuyện này coi như bỏ qua đi.”

Dứt lời, hắn phất tay ra hiệu, Tôn Tiểu Cường lập tức bưng tới một xấp vải màu lam ngọc.

“Chút vải này là chút lòng thành của ta và kế mẫu con, đủ cho bốn người nhà con mỗi người may một bộ y phục. Còn chuyện mở sòng bạc, thì phải nhờ con nói đỡ với huyện lệnh.”

La Vân Khỉ liếc nhìn xấp vải, thấy hoa văn tinh tế, là hàng không rẻ. Đúng lúc hai đứa nhỏ đang rách rưới, không nhận thì uổng.

Thấy nàng nhận lấy, La Thiên Phúc lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh hót, nói giọng khẩn thiết: “Nữ nhi ngoan, chuyện phụ thân mở sòng bạc, đều trông cậy vào con rồi.”

La Vân Khỉ suýt buồn nôn, sắc mặt lại càng trầm.

“Muốn ta giúp cũng được. La Kim Quế phải dập đầu ba cái với ta, còn phải hứa với trời, từ nay không được có ý nghĩ gì với Hàn Diệp nữa.”

La Kim Quế vốn đã không muốn tới, nghe vậy lập tức nổi giận: “Ngươi là cái thá gì, xứng để ta dập đầu à?”

La Vân Khỉ cười khinh bỉ: “Miệng lưỡi cũng bén đấy. Có vẻ lần trước đánh còn nhẹ.”

Nhớ đến trận đòn của con trai huyện lệnh, sắc mặt Lý Tú Cầm lập tức sượng đi. Bà ta không nói nhiều, chụp lấy cổ áo La Kim Quế, ấn mạnh xuống đất.

“Còn không mau xin lỗi tỷ tỷ con!”

La Kim Quế đỏ bừng mặt, giãy giụa định đứng dậy, La Thiên Phúc liền nổi giận, đè đầu nàng ta xuống, dập mạnh xuống đất.

“Mẫu thân con nói đúng, tất cả là lỗi của con, mau xin lỗi tỷ tỷ đi!”

La Kim Quế bật khóc nức nở, nhưng vẫn bị ép dập đầu ba cái.

La Vân Khỉ chỉ thấy phiền, phất tay: “Được rồi, mai ta sẽ đi gặp huyện lệnh. Hai ngày nữa các ngươi hẵng tới trấn.”

La Thiên Phúc mừng rỡ gật đầu liên tục: “Được được, chúng ta đợi tin con, hai ngày nữa sẽ lên đường.”

Nhìn ba người bọn họ lên xe ngựa rời đi, La Vân Khỉ lạnh lùng nhếch môi: kẻ nào tự tìm đường chết, thì cũng đừng trách ai.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 74: Chương 74



Trong xe ngựa, rèm cửa vừa buông xuống, La Kim Quế liền bật khóc.

Lý Tú Cầm lập tức dỗ dành: “Khóc cái gì? Dập vài cái đầu thì đã sao, có rụng miếng thịt nào đâu?”

La Thiên Phúc mặt cũng chẳng dễ coi, giận dữ nói: “Đợi ta mở được sòng bạc, sẽ từ từ tính sổ với con tiện nhân kia. Không sớm thì muộn, nó cũng sẽ trèo lên đầu ta thôi.”

Nghe vậy, La Kim Quế lập tức ngừng khóc, quay sang phụ thân mình, ánh mắt hung ác: “Phụ thân, tốt nhất g.i.ế.c luôn nó đi, Hàn Diệp là của con!”

Lý Tú Cầm không kìm được, giận đến mức nước miếng văng đầy xe: “Còn muốn Hàn Diệp? Ngươi quên hắn từng đập tan nát nhà chúng ta thế nào rồi à?”

La Thiên Phúc liếc nhìn Lý Tú Cầm, lạnh lùng nói:

“Chuyện đó chẳng phải cũng là chủ ý của La Vân Khỉ hay sao? Nếu không có nó xúi giục, Hàn Diệp đâu đến mức ra tay nặng như vậy. Nó đã coi trọng Hàn Diệp như thế, vậy thì ta càng phải khiến nữ nhi của chúng ta giành lấy hắn cho bằng được.”

La Kim Quế nghe xong liền mừng rỡ, nhào vào lòng La Thiên Phúc:

“Phụ thân đúng là người thương con nhất trên đời…”

Trong thôn, La Vân Khỉ bỗng hắt hơi một cái, chỉ tưởng gió đêm lạnh, liền đóng cửa lại cho kín.

Nàng lấy xấp vải ra, thử đo thử cắt cho hai đứa nhỏ, không khỏi thở dài ngao ngán—

nàng nào có biết thêu thùa may vá gì, chuyện này vẫn là phải nhờ đến Tạ Tường Vi thôi.

Nhưng vừa nghĩ đến việc để Hàn Diệp mặc y phục do Tạ Tường Vi may, trong lòng nàng như bị rót giấm chua, khó chịu khôn nguôi.

Không được! Áo quần của hai đứa nhỏ thì để Tạ Tường Vi làm cũng được,

nhưng áo của Hàn Diệp, nàng phải tự tay khâu vá mới được!

Sáng hôm sau, La Vân Khỉ liền đem việc may áo cho hai đứa nhỏ nhờ vả Tạ Tường Vi, lại dặn thêm: nếu có thời gian, xin chỉ nàng cách may áo dài nam tử.

Lúc này, La Vân Khỉ trong mắt Tạ Tường Vi đã sớm là thần tượng.

Vừa nghe có thể giúp nàng, nàng ta liền mừng rỡ gật đầu đáp ứng, còn đem đôi giày mình tự đan bằng vải vụn ra khoe.

La Vân Khỉ nhìn đôi giày tinh xảo kia, không khỏi cảm khái trong lòng—

Tạ Tường Vi quả thật là nữ tử có tài có đức, ai lấy được nàng, ắt phúc phận về sau không cạn.

Ba người vừa nói cười vừa đến chợ, La Vân Khỉ như thường lệ chọn một góc khuất, nhường chỗ tốt lại cho Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi.

Thật ra, chủ yếu là vì nàng muốn âm thầm bán chút “hàng riêng”.

Cuối chợ, La Vân Khỉ bày ra bánh, gạo, bột mì, lại thêm ít rau tươi, vừa ngó sang đám tiểu thương bên kia đang rao bán náo nhiệt, nàng đột nhiên có ý tưởng—

Với nguồn hàng dồi dào và không hỏng của mình, nếu mở một “siêu thị” ở cổ đại, chẳng phải phát tài sao?

Chỉ tiếc hiện tại hàng hóa còn ít, muốn đầy đủ hơn vẫn phải nhờ độ thiện cảm của Hàn Diệp để lấy thêm đồ trong kho.

Xem ra, nàng cần đẩy nhanh việc dọn vào trấn ở.

Nghĩ rồi nàng liền lấy giọng hô to rao hàng.

Ngày xưa mở siêu thị, loa ngoài cửa toàn do chính nàng thu âm, rao hàng với nàng chẳng có gì xa lạ, chỉ một chốc đã hấp dẫn được không ít người tới mua.

Mà gạo với bột vốn là hàng hiếm, giá nàng lại rẻ, chẳng mấy chốc đã bán sạch.

La Vân Khỉ vừa đếm tiền đồng, vừa tươi cười rạng rỡ.

Chợt nghe một giọng nói vang lên sau lưng, vui vẻ cười:

“Xem ra hôm nay, La cô nương lại thắng lớn rồi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 75: Chương 75



La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Lộc Chi đang đứng trước mặt, mỉm cười nhìn nàng. Nàng liền vội vàng cất số tiền vào tay áo.

“Phương công tử, hôm nay lại rảnh rỗi ra chợ sao?”

Phương Lộc Chi gật đầu, mắt cong như trăng non, cười đáp:

“Phải rồi, trong phủ nhàn rỗi quá, bèn ra ngoài dạo một vòng, xem có tìm được thứ gì thú vị.”

Tiểu đồng phía sau lập tức quay đầu đi, không nỡ nhìn.

Rõ ràng là nhớ thương tiểu nương tử người ta, lại cứ ra vẻ mình rất rảnh rỗi.

Nếu lão gia mà biết hôm nay công tử lại trốn ra ngoài, e là lại ăn mắng không ít.

La Vân Khỉ còn tưởng Phương Lộc Chi thật sự chỉ là rảnh rỗi, liền mỉm cười:

“Hôm nay người trong chợ đông hơn thường ngày, Phương công tử đi dạo kỹ một chút, hẳn là thu hoạch chẳng ít.”

Nói rồi nàng bỗng nhớ tới La Thiên Phúc, liền hỏi:

“Phương công tử còn nhớ mấy người hôm trước bị đánh trượng ở huyện nha chứ?”

Thấy La Vân Khỉ chủ động bắt chuyện, Phương Lộc Chi trong lòng phơi phới, liền vội gật đầu:

“Nhớ chứ.”

La Vân Khỉ nói tiếp:

“Nếu bọn họ lại đến huyện nha, xin Phương công tử nể mặt ta, đừng để họ bị đánh nữa. Kỳ thực bọn họ chỉ muốn đến trấn mở sòng bạc, hôm đó tới huyện nha cũng chỉ là xin làm thủ tục.”

Phương Lộc Chi “ồ” một tiếng:

“Thì ra là vậy. Chuyện ấy cũng không khó, chỉ cần mua địa bạ, đúng kỳ nộp thuế là được. La cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, đã mở lời thì đương nhiên ta sẽ giúp.”

La Vân Khỉ lập tức khẽ khom mình tạ ơn:

“Vậy đa tạ công tử.”

Phương Lộc Chi vội vàng đưa tay đỡ nàng dậy.

Ngay lúc ấy, trong đầu La Vân Khỉ chợt vang lên tiếng hệ thống:

Độ hảo cảm nam chính giảm 10, cá sống rút khỏi kệ hàng.

Độ hảo cảm nam chính giảm 10, gạo trắng rút khỏi kệ hàng.

Độ hảo cảm nam chính giảm 10, táo đỏ rút khỏi kệ hàng.

Trời ơi!

La Vân Khỉ trong lòng hoảng hốt, vội quay người lại.

Một bóng người quen thuộc đập vào mắt nàng—mày kiếm như dao, mắt dài như lưỡi kiếm, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuấn tú kia âm trầm như trời giông.

Không phải Hàn Diệp thì còn là ai?

La Vân Khỉ vội đẩy Phương Lộc Chi ra, chạy vụt về phía Hàn Diệp.

Hàn Diệp đã xoay người, cất bước đi xa.

La Vân Khỉ cuống lên:

“Hàn Diệp, chàng đứng lại cho thiếp!”

Hàn Diệp càng bước càng nhanh, La Vân Khỉ cũng không chịu thua, rảo bước đuổi theo.

Hắn chắc chắn hiểu lầm rồi!

Nếu không giải thích rõ, không chừng lại mất thêm mấy món hàng.

Giờ nàng còn đang trông vào đống gạo bột kia để kiếm tiền đó!

Không ngờ đang chạy thì chân đạp trúng một viên đá, trượt chân ngã sấp xuống đất.

Phía sau vang lên một tiếng “ôi da”, Hàn Diệp bước chân khựng lại, do dự giây lát rồi quay đầu lại.

“Nàng không sao chứ?”

Thấy sắc mặt hắn lạnh băng như sương tuyết, La Vân Khỉ bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng vẫn cố nhịn không để nước mắt rơi.

“Hàn Diệp, sao chàng không phân biệt đúng sai mà lại hiểu lầm thiếp? Chẳng lẽ thiếp đối tốt với chàng còn chưa đủ sao?”

Thấy đôi mắt nàng đỏ hoe vì nhẫn nhịn, tim Hàn Diệp như bị bóp chặt.

Hắn mím môi, đưa tay ra đỡ nàng:

“Trước hết đứng dậy đã.”

La Vân Khỉ lập tức hất tay hắn ra, cả người cuộn tròn như chú cún nhỏ,

ôm chặt hai chân, nghẹn ngào nói:

“Chàng giận thiếp, là vì Phương Lộc Chi phải không?”

Hàn Diệp cụp mi mắt, không nói một lời.

Trước kia, mụ mối kia từng nói La Vân Khỉ ở huyện thành có gian tình, giờ lại tận mắt thấy nàng cùng con trai huyện lệnh cười nói vui vẻ, trong lòng hắn sao có thể không nghĩ ngợi?

La Vân Khỉ len lén liếc mắt nhìn Hàn Diệp, thấy ánh mắt hắn đã dịu lại, liền biết hắn không còn giận nữa.

Thế nhưng miệng nàng lại chẳng chịu nhún nhường.

“Người ta đến chào, thiếp cũng đâu thể giả vờ không quen. Huống hồ ta đã sớm nói rõ với hắn rằng thiếp đã xuất giá, chàng còn có điều gì không yên lòng?”

Nói đoạn, nàng hừ nhẹ một tiếng, bực bội trách móc:

“Còn chàng thì sao? Nay Tạ Tường Vi, mai La Kim Quế, giờ lại thêm một Quan Tuyết Yến, khắp nơi đều là hoa đào thối. Thế mà chàng còn mặt mũi nghi ngờ thiếp ư?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 76: Chương 76



Ánh mắt Hàn Diệp lập tức trở nên nghiêm trọng:

“Không giống nhau. Ta đối với bọn họ, hoàn toàn không hề có lòng tơ tưởng.”

La Vân Khỉ ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, miệng líu lo như pháo nổ:

“Vậy chả lẽ ta lại có ý với Phương công tử sao? Nếu ta thực sự mang lòng như vậy, thì liệu còn ngày ngày lặn lội đường xa tới chợ bán hàng nữa không?”

Trong mắt Hàn Diệp chợt hiện lên một tia hổ thẹn.

“Là ta không phải. Không nên nghĩ oan cho nàng.”

Hắn đưa tay đỡ La Vân Khỉ dậy, rồi nghiêng mặt sang bên, giọng nhỏ như muỗi:

“Nàng đừng giận nữa…”

La Vân Khỉ khóe môi cong nhẹ, làm bộ vẫn chưa nguôi giận:

“Đã xin lỗi thì phải nhìn thẳng vào thiếp, quay lưng lại mà nói, là ý gì?”

Hàn Diệp do dự một chút, rồi xoay người lại, đôi mắt đen nhánh khẽ cụp xuống.

“Phu nhân, là ta hiểu lầm nàng.”

Hàn Diệp gọi nàng là "phu nhân" – đây là lần đầu tiên.

La Vân Khỉ khóe môi mím lại, trong lòng dâng lên chút kiêu ngạo.

Có thể khiến vị tể tướng tương lai quyền khuynh triều dã phải cúi mình nhận lỗi, cũng đáng rồi.

Miệng lại tỏ vẻ lạnh nhạt:

“Thôi được, hôm nay nể tình gặp được chàng, thiếp liền tha thứ. Vừa hay, có chuyện muốn nói với chàng.”

Hàn Diệp liền nghiêm mặt:

“Chuyện gì?”

La Vân Khỉ nhìn vào mắt hắn, thẳng thắn nói:

“Thiếp muốn dời đến huyện thành ở, chàng có đồng ý không?”

Hàn Diệp mắt liền sáng lên:

“Thật ư?”

Nhưng chưa đầy một khắc, ánh sáng trong mắt hắn đã vụt tắt:

“Giờ ta chưa có công danh, mua nhà e là phải tốn không ít bạc…”

La Vân Khỉ khẽ cười:

“Chỉ cần chàng gật đầu là được, bạc thiếp tự xoay xở. Sau này thiếp cũng muốn cho Hàn Mặc theo chàng cùng đi học.”

Ánh mắt Hàn Diệp thoáng vẻ kinh ngạc, hồi lâu mới lắc đầu:

“Không được. Một mình ta đọc sách đã khiến nàng vất vả, sau này ta có công danh, ắt sẽ dốc lòng dạy dỗ Hàn Mặc.”

La Vân Khỉ khẽ bĩu môi.

Nàng nhớ trong nguyên tác, Hàn Diệp quả có ý định bồi dưỡng Hàn Mặc, tiếc rằng hắn quá cứng nhắc.

Càng làm quan lớn, càng lo miệng thế đàm tiếu, cuối cùng lại không dám để Hàn Mặc bước chân vào chốn quan trường.

Xem ra nàng phải tìm dịp "rửa não" hắn, ít nhất cũng khiến hắn hiểu rằng, làm quan hay không, người nhà mới là quan trọng nhất, không cần phải sợ miệng đời.

“Thiếp cũng chỉ mới có ý này thôi, còn bao giờ thực hiện thì chưa rõ.”

Nàng khẽ nhướng mày, có chút bá đạo:

“Nhưng trước phải nói rõ, nếu thiếp thực sự mua được nhà trong huyện, thì không cho phép chàng ở lại thư viện nữa.”

Nhìn nàng cử chỉ sinh động, Hàn Diệp khóe môi khẽ cong, ánh mắt lấp lóe ý cười:

“Được, đều nghe nàng.”

Thấy Hàn Diệp đã hết giận, lòng La Vân Khỉ cũng nhẹ nhõm hẳn.

Chỉ là độ hảo cảm tụt khi nãy vẫn chưa hồi phục, khiến nàng hơi buồn bực.

Để bù lại điểm hảo cảm, nàng liền rút ra mười đồng tiền từ trong tay áo.

“Chỗ này chàng cầm lấy đi, dù được bao ăn bao ở, nhưng người cũng chẳng thể không có lấy một đồng dính thân.”

Hàn Diệp lập tức nắm lấy tay nàng, đẩy tiền trở lại.

Bàn tay ấm áp của hắn bọc lấy bàn tay lạnh như sương của nàng, một luồng cảm xúc mờ ám lan tỏa trong không khí.

Hàn Diệp nhìn vào đôi mắt long lanh như vì tinh tú của nàng, giọng trầm ấm:

“Ta ở đây rất ổn, không thiếu thứ gì. Nàng không cần lo cho ta. Áo của nàng đã rách rồi, nếu dư tiền, hãy mua ít vải, tự may lấy một bộ mới.”

Nghe những lời ấy, cổ họng La Vân Khỉ bỗng nghẹn lại, vội quay đầu đi.

Chỉ thấy Quan Tuyết Yến đang cùng con nha hoàn độc ác hôm trước, đứng xa xa nhìn về phía này...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 77: Chương 77



Thấy nàng ta rướn cổ nhìn sang bên này, La Vân Khỉ liền khẽ kêu "ai da" một tiếng, ngã nhào vào lòng Hàn Diệp.

Hàn Diệp vội vàng ôm lấy eo nàng, giọng gấp gáp hỏi:

“Sao thế? Bị đau ở đâu à?”

La Vân Khỉ liếc mắt về phía bên kia, giả bộ uất ức nói:

“Vừa nãy ngã, đầu gối va xuống đất, đau lắm…”

Lời tuy có phần bịa, nhưng cũng không hoàn toàn là giả.

Y phục mỏng manh, cú ngã kia đúng là không nhẹ.

Hàn Diệp lập tức quỳ xuống đất, bàn tay thon dài dịu dàng xoa lên đầu gối nàng.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Vẫn chưa…” – Nàng lắc đầu, làm nũng.

Hàn Diệp thoáng khẩn trương, liền đưa tay bế nàng lên.

“Chớ để tổn thương đến xương cốt, ta đưa nàng đi tìm lang trung.”

“Không cần đâu, chẳng nghiêm trọng đến thế, chắc chỉ trầy da một chút. Chàng mau thả thiếp xuống đi, bị người khác trông thấy thì không hay.”

La Vân Khỉ rất sợ tốn bạc, nên liền giãy nhẹ rồi nhảy xuống.

Hàn Diệp mặt đầy lo lắng, nói:

“Vậy để ta đưa nàng về, hôm nay được nghỉ nửa ngày, sáng mai ta dậy sớm về học viện cũng không muộn.”

Nói xong liền cõng nàng lên, bước đi thẳng về phía Quan Tuyết Yến đang đứng.

Quan Tuyết Yến tránh không kịp, đành cắn răng bước tới.

“Hàn đại ca, vị này là…”

La Vân Khỉ thầm nhủ: Chẳng phải nói Quan Tuyết Yến ngây thơ đáng yêu sao? Sao nhìn lại giống tiểu bạch liên thế này...

Gặp rồi còn giả vờ không quen, đúng là diễn sâu.

Chân mày Hàn Diệp cũng khẽ nhíu lại.

Chuyện hôm qua hắn đã nghe Lý Thận kể sơ qua, Quan Tuyết Yến và La Vân Khỉ đã từng gặp mặt, lẽ ra nên chào một tiếng "tẩu tử", giờ lại giả vờ xa lạ, quả thực có phần giả tạo.

Nghĩ thế, hắn nhướng mày, giọng thản nhiên:

“Đây là thê tử của ta.”

Rồi quay lại giới thiệu:

“Nương tử, đây là Quan tiểu thư, nhi nữ của Quan phu tử.”

La Vân Khỉ vẫy tay tươi cười:

“Quan tiểu thư, xin chào.”

Nói đoạn lại quàng c.h.ặ.t t.a.y ôm lấy cổ Hàn Diệp.

Thấy hai người thân mật như thế, Quan Tuyết Yến gượng gạo nở một nụ cười cứng ngắc:

“Thì ra là tẩu tử, hai người tình cảm thật mặn nồng.”

La Vân Khỉ lập tức tiếp lời:

“Chúng ta là phu thê, đương nhiên tình cảm phải tốt rồi. À đúng rồi, phiền Quan tiểu thư nói lại với học viện một tiếng, tướng công của ta phải đưa ta về nhà, đêm nay sẽ không trở lại học viện.”

Hàn Diệp cũng gật đầu:

“Đúng vậy, vậy chúng ta xin cáo biệt trước.”

Nhìn bóng dáng hai người dần xa, Quan Tuyết Yến siết chặt môi.

Phụ thân từng nói, Hàn đại ca học hành chăm chỉ, sau này tất sẽ tiền đồ rạng rỡ.

La Vân Khỉ chẳng qua chỉ là một nữ nhân quê mùa, sao xứng với hắn?

Bất luận thế nào, nàng ta nhất định phải đoạt lấy Hàn đại ca.

Nghĩ thế, nàng ta cúi đầu ghé tai nha hoàn dặn dò mấy câu.

Nha hoàn mặt đỏ bừng:

“Tiểu thư, chuyện đó… sao mà làm được ạ?”

Quan Tuyết Yến cũng đỏ mặt, thấp giọng đáp:

“Ngươi đừng hỏi nhiều, cứ giúp ta tìm đi. Nếu lấy được thứ đó, ta tất không bạc đãi ngươi.”

Nha hoàn cúi đầu:

“Vậy… được, nô tỳ sẽ cố thử. Nếu không lấy được, mong tiểu thư đừng trách.”

Quan Tuyết Yến khẽ véo tay nàng, hạ giọng cảnh cáo:

“Nha đầu này, ngươi chẳng phải có một đường thúc mở hiệu thuốc sao? Nhất định phải có cách. Nếu không mang được về, bản tiểu thư sẽ không cần ngươi nữa.”

Trong khi hai người thấp giọng bàn mưu, Hàn Diệp đã cõng La Vân Khỉ quay về chợ.

Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi đang lo lắng tìm kiếm, thấy hai người liền chạy tới:

“Hàn đại ca, tẩu tử.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu với họ:

“Tẩu tử các ngươi vừa mới trượt ngã, ta đưa nàng về trước.”

Lưu Thành Vũ vội đáp:

“Vậy chúng ta cùng về đi, đồ cũng bán gần hết rồi.”

Tạ Tường Vi nhìn La Vân Khỉ, cảm kích nói:

“Tẩu tử, đôi giày kia của muội đã bán được sáu đồng tiền, đa tạ tẩu tử.”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Khách khí gì chứ, đó là công sức của muội, ta chẳng giúp được gì.”

Tạ Tường Vi vẫn cảm động vô cùng, nói tiếp:

“Lát nữa về, muội sẽ đo người cho Hàn Mặc và Dung Dung, nhanh chóng may quần áo cho hai đứa.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 78: Chương 78



Hàn Diệp nghe đến đây thì thoáng nghi hoặc, không rõ vải ở đâu mà có, nhưng không tiện hỏi trước mặt người ngoài.

Kỳ thực, điều hắn càng muốn biết hơn là — bài thơ ngày hôm qua có phải là nàng làm không?

Ra khỏi trấn, La Vân Khỉ liền chủ động xuống lưng, đường xa như vậy nàng cũng không nỡ để Hàn Diệp cõng mãi.

Hàn Diệp đành bất đắc dĩ, giống như lần trước, đỡ nàng đi chầm chậm.

Hai tiểu hài tử thấy đại ca trở về thì mừng rỡ không thôi, không ngừng khen tẩu tử tốt.

Thấy trên mặt hai đứa nhỏ đã có thêm chút thịt, Hàn Diệp càng thêm cảm thấy có lỗi với La Vân Khỉ.

Cơm nước xong, hắn liền ra sân chẻ củi.

Thấy củi chất cao gần đến thắt lưng, La Vân Khỉ vội giật lấy rìu, đưa cho hắn một bát nước:

“Chỗ này dùng được mấy ngày rồi, nghỉ một chút đi.”

Hàn Diệp uống một ngụm, ngồi xuống tảng đá ngoài cửa, ánh mắt tò mò hỏi:

“Vải vóc đó… là mua sao?”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Không phải đâu…”

Lúc này, La Vân Khỉ đem chuyện ba người La gia bị đánh kể lại một lượt, vừa nói tới việc là Phương Lộc Chi ra tay dạy dỗ giúp nàng, sắc mặt Hàn Diệp liền trở nên trầm tĩnh, có chút lạnh nhạt.

La Vân Khỉ thấy hắn lại ăn dấm chua, không khỏi véo mạnh một cái lên vai hắn, trừng mắt nói:

“Chàng đừng có nghĩ bậy, sau này chàng công thành danh toại, ai từng quen biết chàng đều sẽ ngước nhìn không kịp!”

Hàn Mặc lập tức tiếp lời:

“Đúng thế! Tẩu tử còn nói sau này đại ca sẽ làm quan to kia mà!”

Hàn Diệp nghe vậy, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt có vài phần chăm chú:

“Sao nàng chắc chắn thế?”

La Vân Khỉ khẽ mím môi cười:

“Thiếp biết xem tướng, lần đầu nhìn thấy chàng đã biết chàng không phải người phàm tục.”

Ánh mắt Hàn Diệp thoáng hiện ý cười, xen chút trêu chọc:

“Nếu đã thấy ta tốt như thế, sao nàng lại còn treo cổ tự vẫn?”

La Vân Khỉ không chút chột dạ, lập tức bịa ra một lý do đường hoàng:

“Đó là thiếp thử thách chàng!”

Hàn Diệp nhìn nàng, mắt lóe sáng, hỏi:

“Thật ư?”

La Vân Khỉ mặt không đổi sắc, đáp:

“Đương nhiên, thiếp sao có thể dối chàng?”

Hàn Diệp lại hỏi:

“Bài thơ cúc hôm qua, là nàng làm ra phải không?”

La Vân Khỉ trong lòng khẽ rùng mình: Quả nhiên hắn biết rồi...

Chỉ là không rõ Quan Tuyết Yến miêu tả nàng thế nào.

Nàng lại không hề hay biết, chuyện kia Quan Tuyết Yến nào dám nhắc tới nửa lời, tất cả đều là từ miệng Lý Thận lộ ra ngoài.

Nghĩ đến hậu hoạ về sau, La Vân Khỉ lập tức lắc đầu như trống bỏi, quyết không nhận:

“Tất nhiên là không phải rồi, chàng cũng quá đề cao thiếp rồi, thiếp đâu có học vấn cao đến thế.”

Hàn Diệp nhíu mày, truy hỏi:

“Vậy bài thơ khí khái như vậy là ai làm ra?”

La Vân Khỉ thuận miệng bịa đại:

“Là một người họ Hoàng, từng sống ở La gia thôn, rất thích làm thơ vịnh ra đấy.”

Hàn Diệp lập tức đứng bật dậy, đôi mắt sáng rỡ:

“Vị Hoàng tiên sinh ấy nay còn ở đó không? Nương tử có thể dẫn ta đến bái phỏng không?”

Quả nhiên là một thư sinh mê chữ, nghe đến thi tài liền kích động hơn ai hết…

La Vân Khỉ âm thầm trợn mắt, ngoài mặt thì làm ra vẻ tiếc nuối:

“Chậc, muộn rồi… người ấy đã sớm qua đời.”

Hàn Diệp giậm chân tiếc nuối:

“Vị Hoàng tiên sinh ấy tài hoa như thế, sao ông trời chẳng cho sống thêm mấy năm nữa?”

Thấy hắn thực sự buồn rầu, La Vân Khỉ cũng mềm lòng, bèn nói:

“Thi phẩm của người ấy thiếp còn nhớ được vài bài, nếu chàng thích, thiếp đọc cho chàng nghe.”

Hàn Diệp liền vui mừng, nắm lấy vai nàng, mắt sáng như sao:

“Tốt quá! Nàng mau đọc cho ta nghe đi!”

La Vân Khỉ hắng giọng, định đọc bài thơ cúc khác của Hoàng Sào, nào ngờ vừa mới mở miệng, thì từ ngoài cửa, Lưu Thành Vũ hớt hải chạy vào.

“Hàn đại ca! Tẩu tử! Mẫu thân ta… mẫu thân ta mất rồi!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 79: Chương 79



Hàn Diệp vừa nghe tin, liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

“Việc xảy ra từ khi nào?”

“Vừa mới xong thôi…”

Lưu Thành Vũ còn chưa nói hết câu, nước mắt đã lã chã tuôn rơi.

“Thành Vũ, đừng khóc nữa. Hàn Diệp, mau qua xem sao đã.”

Lưu Thành Vũ là người thật thà chất phác, mấy ngày qua cùng nhau lui tới, La Vân Khỉ đã xem hắn như huynh đệ. Nàng lập tức theo Hàn Diệp đến nhà Lưu Thành Vũ.

Lúc này, trưởng thôn và Tạ Tường Vi cũng vừa tới, sau đó lại lục tục thêm nhiều người khác đến.

Lưu Thành Vũ đã quỳ sụp bên giường, dập đầu thình thịch:

“Hài nhi bất hiếu… đến một bộ y phục hậu sự cũng chưa chuẩn bị cho nương… hu hu hu…”

Thấy hắn khóc lóc đau đớn, ai nấy đều thắt lòng.

La Vân Khỉ đây là lần đầu đối mặt với sinh tử, trong lòng cũng thấy quặn thắt.

Nghĩ đến nhà mình còn một tấm vải, nàng lập tức gọi Tường Vi tới.

“Tường Vi muội muội, đi với ta một chuyến, đem tấm vải kia xé một phần, may cho lão thái một bộ đồ hậu sự.”

Tường Vi vừa khóc vừa nhìn nàng:

“Tẩu tử, tẩu đối với chúng ta tốt quá…”

La Vân Khỉ vỗ nhẹ tay nàng, dịu giọng nói:

“Chúng ta đều là người nghèo, có chuyện thì phải đùm bọc lẫn nhau. Mau đi thôi.”

Hai người vội vã về nhà xé vải, Tường Vi lại mang kéo sang, rồi ngồi may áo trong nhà.

Lưu Thành Vũ thấy La Vân Khỉ đem vải nhà mình cho đi, trong lòng cảm động không xiết.

Ngay lúc đó, trong đầu La Vân Khỉ lại vang lên tiếng nhắc của hệ thống:

[Hảo cảm nam chính +10, gạo trắng đã lên kệ.]

La Vân Khỉ ngẩng đầu, vừa khéo chạm vào ánh mắt sâu xa, dài hẹp của Hàn Diệp.

Ánh nhìn hai người giao nhau giữa không trung, như có dòng ấm áp lan tỏa, khiến lòng nàng bỗng nhiên yên ổn lạ thường.

Ngoài sự an tâm, nàng còn thấy nhẹ cả người.

Vài ngày nay, nàng vẫn trông cậy vào việc bán gạo và bột trắng để kiếm tiền, nay gạo đã lên kệ lại, cuối cùng cũng không cần lo nữa.

Có tiền rồi, bao nhiêu vải vóc cũng có thể mua được. Tặng một tấm vải, quả thật là đáng.

Nửa đêm, mọi người lần lượt tản đi.

Hàn Diệp kéo La Vân Khỉ ra một góc, dịu giọng nói:

“Hôm nay ta không về nữa, ở lại bên Thành Vũ một đêm. Ta đưa nàng về trước.”

La Vân Khỉ gật đầu. Trong nhà còn hai đứa nhỏ, nàng không yên tâm khi để chúng ở nhà một mình.

Tới cửa, nàng lại lấy ra mười đồng tiền đã chuẩn bị từ trước.

“Người đã mất, dẫu sao cũng phải mua lấy một cỗ quan tài. Mấy đồng tiền này coi như một chút lòng thành, chàng cầm đưa cho Thành Vũ đi.”

Hàn Diệp nhận lấy, ánh mắt đầy cảm kích.

“Được, ta thay nàng trao lại cho hắn.”

Hai người bước đi trên con đường đất gồ ghề, chậm rãi về nhà.

Hàn Mặc và Hàn Dung chưa ngủ, vừa nghe tiếng đại ca liền mở cửa ra đón.

Hàn Diệp đưa La Vân Khỉ vào nhà, lại nói:

“Ngày mai hạ táng, cần có người giúp. Ta sẽ không trở lại thư viện nữa.”

La Vân Khỉ nghe vậy thì mừng thầm trong bụng.

“Vậy chàng tự quyết đi.”

Thấy khóe mắt nàng nở nụ cười, Hàn Diệp bỗng dưng thấy không nỡ rời đi.

Vội vàng nhìn sang chỗ khác:

“Nàng nghỉ sớm đi, ta đi đây.”

Hàn Diệp vừa rời đi, La Vân Khỉ liền cài lại cửa, kể cho hai đứa nhỏ nghe chuyện “Ngưu Ma Vương đại chiến bảy chú lùn”.

Trong lòng thì nghĩ, đúng lúc mai không ra chợ, có thể tranh thủ may áo khoác cho Hàn Diệp…

Trời vừa hửng sáng, La Vân Khỉ đã dậy, hấp một nồi bánh làm từ hai loại bột, mang sang nhà Lưu Thành Vũ.

Trong thôn toàn là nhà nghèo, chẳng bày biện linh đình được, cũng không có chuyện để tang vài ngày. Dẫu sao tổ chức tang lễ cũng là khoản tốn kém.

Nàng có thể mang cả nồi bánh tới, coi như là thể diện lắm rồi.

Lưu Thành Vũ cảm động tới mức không biết nói gì cho phải.

Hàn Diệp cười với La Vân Khỉ, rồi cầm lấy một cái bánh, đưa cho Thành Vũ:

“Còn nóng đấy, mau ăn một cái đi.”

Lưu Thành Vũ đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Tạ ơn Hàn đại ca, tạ ơn tẩu tử. Về sau hai người chính là thân ca thân tẩu của tiểu đệ.”

Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi cũng đem chiếc áo vừa may xong đến.

Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ cùng nhau thay áo cho lão thái, lại tốn hai mươi đồng mua một cỗ quan tài. Nhờ có mọi người hỗ trợ, cuối cùng cũng đưa được lão thái an táng chu toàn.

Trở về làng đã gần tới giờ ngọ, La Vân Khỉ dứt khoát mời Tường Vi và Thành Vũ về nhà mình, nhóm lửa nấu cho họ một bữa cơm nóng sốt.

Nhân lúc hai nam nhân chuyện trò, La Vân Khỉ liền kéo Tường Vi tới mép giường, nhờ nàng dạy mình cách cắt vải.

Tạ Tường Vi hiếm khi trêu nàng một câu:

“Tẩu tử gấp gáp muốn làm áo cho Hàn đại ca thế kia, có phải sợ bị hồ ly tinh câu mất không đó?”
 
Back
Top Bottom