Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 60: Chương 60



La Vân Khỉ vừa trông thấy, vội cúi gằm đầu xuống.

“Né đi, chớ để hắn thấy, kẻo lại truyền đến tai Hàn Diệp.”

Nếu để Hàn Diệp biết nàng ra ngoài buôn bán nơi chợ búa, tất sẽ chẳng vui lòng. Trước khi đi, hắn còn căn dặn kỹ càng.

Chẳng khéo, hảo cảm tích góp bấy lâu lại vì thế mà tổn giảm.

Hiện tại, La Vân Khỉ đối với những vật phẩm trong ‘Siêu thị’ vô cùng mãn nguyện, chẳng muốn thiếu đi thứ gì. Thế nhưng, Lưu Thành Vũ đã nhanh mắt trông thấy.

Hắn ta lập tức ôm bó củi chen đến.

“Tẩu tử, Tường Vi, hai người cũng tới đây à?”

La Vân Khỉ cười gượng đôi phần, giọng nhạt như nước:

“Chúng ta mang ít đồ đến bán thôi.”

Lưu Thành Vũ vội nói: “Lúc Hàn đại ca lên đường, từng dặn ta, nếu tẩu tử có đan dép cỏ, cứ để ta thay mặt đem bán.”

La Vân Khỉ thầm nghĩ: Đâu phải chỉ là mấy đôi dép. Đồ khác để ngươi bán, sao ta có thể yên tâm?

“Không sao, ở nhà cũng rảnh rỗi, chi bằng ra ngoài đi dạo một chút.”

Vừa nói, nàng vừa đặt lớp giấy dầu xuống chiếu, bày ra từng miếng bánh bao rán và bánh ngô chiên, mỗi loại hai miếng. Sau đó nàng hắng giọng một tiếng, bắt đầu cất tiếng rao:

“Bánh thơm nóng giòn đây—! Bánh bao rán, bánh ngô chiên giòn—!”

Chỉ chốc lát, đã có một đám người bu lại xem. Có người mua một miếng bánh bao rán nếm thử, lập tức móc tiền mua thêm ba đồng nữa. Thấy hắn khen lấy khen để, những người khác cũng thi nhau rút tiền mua.

Chẳng mấy chốc, hai thau đầy lương khô mà La Vân Khỉ mang theo đã vơi quá nửa.

Vì người đến đông, có người mua ăn rồi lại vừa mắt mấy đôi dép cỏ, tiện thể mua luôn cả bó củi mà Lưu Thành Vũ mang theo.

Thấy gói đồ còn lại vài miếng bánh bao rán, La Vân Khỉ dứt khoát thu sạp, lấy giấy dầu gói lại, đưa cho Lưu Thành Vũ.

“Mấy cái này ngươi cầm về ăn đi. Nếu không mua gì nữa thì ta với Tường Vi về thôi.”

Lưu Thành Vũ nuốt nước miếng đánh ực, nhưng vẫn rụt rè nói:

“Tẩu tử, ta không dám nhận đâu. Tẩu cứ bán lấy tiền, cho Hàn đại ca học hành.”

La Vân Khỉ sờ đến mấy chục đồng tiền đồng trong n.g.ự.c áo, mỉm cười:

“Không thiếu chút ấy đâu. Đây là lòng thành của ta, ngươi cứ nhận lấy. Mang về cho bá mẫu ăn. Hôm đó nếu không nhờ ngươi trở về báo tin, e là ta chẳng kịp cứu được Hàn Diệp.”

Nàng biết rõ, nhà Lưu Thành Vũ có một người mẹ bệnh nặng quanh năm, tiền thuốc thang chẳng ít. Thức ăn thường ngày cũng chỉ đạm bạc qua loa, sao nếm được thứ tỉ mỉ tinh nhuyễn thế này?

Lưu Thành Vũ vốn thật thà chất phác, lại hiếu thuận. Nghe La Vân Khỉ nói cho mẹ mình ăn, lập tức mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Đa tạ tẩu tử, thật lòng đa tạ!”

“Khách sáo chi, đi thôi, về nào.”

Bên này La Vân Khỉ vừa rời đi chưa xa, Quan Tuyết Yến đã hấp tấp chạy tới, thở hổn hển hỏi:

“Không phải nói có người bán bánh ngô chiên thơm nức mũi sao? Người đâu rồi?”

Một nam nhân bán khoai gần đó cười ha hả:

“Tiểu nương tử kia bán chạy lắm, vừa bày ra đã bán hết. Cô nương muốn ăn thì ngày mai tới sớm một chút.”

Quan Tuyết Yến tức tối giậm chân, lại vội vã quay đầu chạy về.

Sáng nay nàng tới thư viện đưa cơm, thấy Hàn Diệp chỉ múc nửa bát cháo liền nghĩ: Chắc do tay nghề mình kém cỏi, chàng mới ăn ít thế. Trên đường về nghe hàng xóm kháo nhau về món bánh bao rán, bánh ngô chiên gì đó, liền nảy ý định âm thầm mua cho Hàn Diệp một ít.

Nào ngờ đến trễ, hết sạch!

Nghĩ thầm, ngày mai nhất định phải dậy sớm, mua vài cái cho Hàn lang nếm thử mới được.

Lúc này, La Vân Khỉ và Tường Vi đã gần tới cổng trấn.

Đang xếp hàng chuẩn bị rời đi, bỗng nghe phía sau có kẻ hắng giọng cười cợt, nói lời chẳng lành:

“Tiểu nương tử à, ngày ngày ra chợ buôn bán, ít nhiều cũng phải nộp chút… phí bảo hộ chứ nhỉ?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 61: Chương 61



Ba người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có ba bốn tên nam nhân mặt mũi bất thiện đang đứng đó. Tên cầm đầu miệng đầy răng vàng, mặt đầy rỗ như tổ ong, bộ dạng buồn nôn hết sức.

Tạ Tường Vi sợ hãi lập tức kéo lấy tay La Vân Khỉ.

“Tẩu tử…”

Lưu Thành Vũ liền bước lên đứng chắn trước hai người, ưỡn n.g.ự.c nói:

“Ta buôn củi ở huyện mấy năm rồi, sao chưa từng nghe nói phải nộp phí bảo kê gì cả?”

Tên mặt rỗ ánh mắt cứ lượn qua lượn lại trên người La Vân Khỉ và Tạ Tường Vi, mặt ngươi dâm tà cười khẩy:

“Không có tiền cũng được, đưa người là được.”

Nghe vậy, La Vân Khỉ lập tức hiểu rõ — kẻ say chẳng vì rượu.

Nàng lạnh giọng quát:

“Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn cưỡng đoạt dân nữ, còn coi quốc pháp ra gì không?”

Lưu Thành Vũ cũng tức giận chỉ mặt hắn mắng:

“Lưu Nhị Ma Tử, ta biết ngươi, ngươi là cháu của Ký sư phụ, tẩu tử ta còn quen cả huyện lão gia đấy. Thức thời thì tránh ra, để chúng ta đi.”

Lưu Nhị Ma Tử nhe cái miệng rộng như chậu máu, đưa tay đẩy Lưu Thành Vũ sang một bên.

“Quen huyện lão gia á? Sao ta chưa nghe? Ít nói nhảm, mỗi người đưa trăm đồng, không có thì lấy người trừ nợ.”

Lưu Thành Vũ bị đẩy lảo đảo, La Vân Khỉ vội đưa tay đỡ lấy.

Gương mặt thanh tú của nàng lập tức trầm xuống.

Nàng hiểu rõ, gặp hạng vô lại thế này, không thể sợ, càng không được hoảng.

“Ta quen huyện lão gia, ngươi không tin thì cùng nhau lên huyện nha đối chứng. Nếu dám động vào ta, e rằng ngươi gánh không nổi hậu quả đâu.”

Lưu Nhị Ma Tử "chậc chậc" một tiếng, tiến lại gần La Vân Khỉ.

“Tiểu nương tử tính tình thật cứng cỏi, ta liền theo ngươi lên huyện nha một chuyến vậy.”

Hắn đưa tay định kéo nàng, nhưng liền bị La Vân Khỉ hất mạnh sang một bên.

Nàng lùi lại một bước nói:

“Muốn đi thì ta tự đi, chẳng cần các ngươi theo.”

Mu bàn tay Lưu Nhị Ma Tử bị đánh đau, nét mặt như đeo mặt nạ gỗ lập tức sa sầm lại.

“Không biết điều! Bắt hai con nha đầu kia lại cho ta!”

Lưu Thành Vũ vội vàng chắn trước, còn Tạ Tường Vi sợ đến bật khóc.

Thấy bọn kia không chịu buông tha, La Vân Khỉ cũng bắt đầu lo lắng, liền cắn vào tay kẻ đang túm lấy mình.

“Chạy mau!”

Nàng hô một tiếng, lập tức kéo Tạ Tường Vi bỏ chạy về phía cổng trấn — nơi đó có quan binh, có thể kéo dài thời gian.

Không ngờ chạy quá gấp, liền va vào một công tử đang tiến vào trấn.

Khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt sáng như suối thu ấy, vị công tử kia cũng khẽ vui mừng.

“Là nàng sao?”

La Vân Khỉ hơi sững người.

“Ngài là...?”

Vị công tử ấy mặc áo dài màu tím, ăn vận sang trọng, tướng mạo đoan chính, nhìn là biết không phải người thường. La Vân Khỉ hoàn toàn không nhớ đã từng quen biết người này.

Ngay lúc đó, Lưu Nhị Ma Tử cũng đuổi tới, thấy vị công tử liền cúi đầu thấp xuống.

“Phương thiếu gia.”

Công tử kia liếc mắt một cái, giọng lạnh tanh:

“Làm gì vậy?”

Lưu Nhị Ma Tử gãi đầu:

“Không có gì, chỉ là đi dạo chơi thôi.”

Vừa nghe hắn gọi người kia là Phương thiếu gia, La Vân Khỉ bỗng sáng tỏ, lập tức đoán ra thân phận của người trước mặt.

Chẳng phải đây chính là công tử nhà huyện lệnh, người từng bị đậu mùa hay sao? Ngày đó hắn bệnh nặng, sắc mặt trắng bệch, nay đã khôi phục, khí chất tuấn lãng, quả thực như biến thành người khác.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 62: Chương 62



Nàng mừng rỡ nói:

“Hóa ra là Phương thiếu gia. Ba tỷ muội chúng ta đang buôn bán ngoài chợ, bọn người này lại ép chúng ta nộp phí bảo kê. Không rõ trong trấn có quy củ ấy từ bao giờ?”

Lưu Nhị Ma Tử là hạng gì, Phương Lộc Chi sớm biết rõ. Thường ngày hắn không chấp nhặt, nhưng nay lại dám bắt nạt ân nhân của mình, sao có thể bỏ qua.

Hắn lạnh giọng quát:

“Vô lý! Ai cho phép chuyện đó?”

Lưu Nhị Ma Tử run rẩy cả người, khom người nói:

“Vị cô nương này hiểu lầm, ta chỉ đùa một chút thôi.”

“Vớ vẩn! Rõ ràng là tâm địa bất lương.”

Thấy thiếu gia huyện lệnh quen biết La Vân Khỉ, Lưu Thành Vũ lập tức thêm can đảm.

Lưu Nhị Ma Tử còn định cãi, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt Phương Lộc Chi phủ đầy sương lạnh, liền nhanh trí quỳ rạp xuống đất.

“Thiếu gia tha mạng! Ta không dám nữa! Xin người đừng nói với nhị thúc ta!”

Phương Lộc Chi đá hắn một cú, rồi quay sang La Vân Khỉ nói:

“Cô nương định xử trí thế nào? Nếu muốn đưa hắn lên công đường, ta sẽ lập tức sai người bắt hắn.”

La Vân Khỉ nhíu mày. Với kinh nghiệm nhiều năm của nàng, gặp hạng lưu manh thế này tránh được thì nên tránh. Ngày nào cũng phải ra chợ bán hàng, chẳng lẽ hôm nào cũng đi huyện nha kiện cáo?

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Không cần bắt hắn, chỉ cần hắn hứa không làm khó chúng ta nữa, chuyện hôm nay liền bỏ qua.”

Lưu Nhị Ma Tử như được đại xá, vội vàng nói:

“Ta cam đoan! Nếu còn dám gây rắc rối cho mấy vị nữa, trời đánh ta chết!”

Phương Lộc Chi cũng phải nể mặt Ký sư phụ vài phần, thấy hắn nói vậy bèn phất tay như đuổi ruồi:

“Cút đi.”

Lưu Nhị Ma Tử như được lệnh ân xá, quay đầu chạy trối chết.

La Vân Khỉ vội vàng cúi mình hành lễ:

“Đa tạ Phương thiếu gia ra tay tương trợ, ngày khác nhất định sẽ đích thân đến cửa tạ ơn.”

Phương Lộc Chi khẽ mỉm cười, ánh mắt tò mò đánh giá nàng.

“Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, sao lại phải nói lời khách sáo? Nếu sau này có chuyện gì, cứ đến hậu viện huyện nha tìm ta.”

La Vân Khỉ bị ánh mắt hắn nhìn đến đỏ mặt, vội cúi đầu xuống.

“Đa tạ thiếu gia, nếu không còn việc gì nữa, chúng ta xin cáo từ.”

Nói đoạn, nàng liền kéo theo Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ, thẳng hướng cửa trấn mà đi.

Phương Lộc Chi xoay người lại, ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng dáng La Vân Khỉ.

Tên tiểu đồng đứng cạnh thấy vậy, không khỏi thắc mắc, bèn cúi đầu hỏi nhỏ:

“Gia, sao người chắc đó là ân nhân cứu mạng? Hôm ấy mặt nàng còn bị che bằng khăn vải kia mà.”

Phương Lộc Chi khẽ cười, đáp:

“Đôi mắt. Nữ tử ấy có một đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời. Bao năm qua, ta chưa từng thấy ánh mắt nào sáng như đôi mắt nàng.”

Tiểu đồng bĩu môi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mắt người khác đều mờ mịt hay sao?

Hắn đã nhìn mãi mà cũng chẳng thấy có gì đặc biệt cả.

Mãi đến khi La Vân Khỉ và hai người kia rời khỏi trấn hẳn, Phương Lộc Chi mới như sực nhớ ra điều gì, bèn hỏi:

“Vừa rồi… nàng có phải nói là bán hàng ở chợ?”

Tiểu đồng gật đầu:

“Có nói như thế. Sao vậy, gia?”

Phương Lộc Chi mím môi cười khẽ:

“Không có gì. Về thôi. Ngày mai, ta cũng muốn ghé qua chợ một chuyến…”

Bên này, La Vân Khỉ và hai người đã ra khỏi trấn được một quãng xa, ba người mới dần thả lỏng thần sắc, bao nhiêu căng thẳng như tan biến.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Tường Vi đang tròn mắt nhìn mình với vẻ sùng bái, La Vân Khỉ không nhịn được khẽ cười.

“Không sao nữa rồi. Ngày mai muội đừng đến nữa, dù sao cũng là nữ nhi chưa xuất giá, không giống ta. Nhỡ xảy ra điều gì, ta cũng khó bề ăn nói với trưởng thôn.”

Tạ Tường Vi lập tức lắc đầu.

“Không sao, có tẩu tử ở đây, muội chẳng sợ gì cả.”

Lưu Thành Vũ cũng nói:

“Hôm nay đúng là nhờ có Phương thiếu gia, thật không ngờ hắn lại nhận ra được tẩu tử.”

La Vân Khỉ cũng thấy lạ — hắn làm sao chỉ thoáng nhìn đã nhận ra nàng?

Ba người vừa đi vừa trò chuyện dăm ba câu thì đã về tới thôn. Đêm ấy, La Vân Khỉ trằn trọc mãi không thôi, cuối cùng vẫn quyết định không cho Tạ Tường Vi đi cùng nữa.

Một cô nương chưa gả, mà cứ theo mình ra ngoài buôn bán, dù sao cũng không ổn. Thế nhưng, chưa tới khi trời sáng, Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ đã tới cửa rồi…
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 63: Chương 63



Thấy Tạ Tường Vi nét mặt kiên định, La Vân Khỉ liền biết có khuyên nữa cũng vô ích, trong lòng tuy lo lắng, song cũng cảm thấy ấm áp.

Tạ Tường Vi vốn nhát gan, nếu không thật lòng tin tưởng nàng, e là đã chẳng còn dám theo đến chợ.

Chỉ là, như thế càng khiến trọng trách trên vai La Vân Khỉ nặng nề hơn — không chỉ phải bán hàng, còn phải bảo vệ cả Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi.

Đừng thấy Lưu Thành Vũ cao lớn vạm vỡ, kỳ thực so với Hàn Diệp thì một trời một vực.

Nếu là Hàn Diệp, gặp chuyện như hôm qua, nắm đ.ấ.m đã sớm vung ra rồi.

Nghĩ đến Hàn Diệp, khóe môi La Vân Khỉ không kìm được khẽ cong lên, bất giác mỉm cười.

“Sao tỷ lại cười thế?” — Tạ Tường Vi nghi hoặc nhìn nàng.

“Không… không có gì.”

La Vân Khỉ nhanh tay gói gém bánh ngô cùng bánh bao, lại căn dặn hai đứa nhỏ vài câu, đoạn cùng hai người rời thôn.

Hôm nay ba người đến sớm, chiếm được chỗ khá tốt, chẳng mấy chốc đã bán được không ít hàng.

La Vân Khỉ theo lệ mỗi người gói một phần, lại để ra chút hàng tồn ở quầy, thấy cũng gần hết rồi, bèn bảo Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi trông quầy, còn mình đến nha môn mang chút điểm tâm cho Huyện lệnh đại nhân.

Vừa hay có chuyện hôm qua làm cớ, cũng tiện bề cảm tạ.

Nàng vừa đi khỏi, một bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện nơi đầu chợ, chính là Hàn Diệp với gương mặt lãnh đạm, bên cạnh còn có một thiếu nữ độ xuân xanh.

“Quan tiểu thư, ta còn sách chưa đọc xong, sao lại dẫn ta đến đây?”

Hàn Diệp một lòng lo đèn sách, đối với sự dây dưa của Quan Tuyết Yến thật chẳng biết làm sao, nhưng vì nàng là ái nữ của tiên sinh dạy học, nên dù muốn từ chối cũng khó.

Quan Tuyết Yến lại hết sức hào hứng, vừa kéo tay áo hắn vừa cười hì hì:

“Dạo này ta thấy huynh ăn uống chẳng được mấy, chắc là cơm trường không hợp khẩu vị, nghe nói ở trấn có người bán bánh nướng rất ngon, ta muốn cùng huynh đi thử.”

“Ta chỉ là ăn ít để đỡ lười biếng, tấm lòng của Quan tiểu thư ta xin nhận, nếu không còn việc gì, ta xin phép hồi viện.”

Hàn Diệp vừa quay người, Quan Tuyết Yến liền dang tay chặn trước mặt, không cho đi.

“Không được, đã ra ngoài rồi thì không được quay về, nếu không ta sẽ mặc kệ huynh.”

Hàn Diệp nhíu mày, giọng lạnh nhạt:

“Nếu ngươi muốn ăn thì cứ đi, ta đứng đây đợi.”

Các thư sinh trong học viện không ai là không nịnh bợ Quan Tuyết Yến, chỉ riêng Hàn Diệp xưa nay luôn hờ hững, càng khiến nàng cảm thấy hắn khác biệt, liền mạnh tay kéo lấy cánh tay hắn.

“Không được, ta nhất định phải đi cùng huynh.”

Hàn Diệp thật muốn hất tay nàng ra, nhưng lại sợ sức mình mạnh quá sẽ làm nàng bị thương, đành để mặc bị kéo đi.

Đi chưa được mấy bước, Quan Tuyết Yến liền tinh mắt nhìn thấy sạp hàng của La Vân Khỉ, liền vui vẻ gọi to:

“Hàn Diệp, mau tới đây, ở chỗ đó kìa!”

Hàn Diệp ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi, trong lòng mừng rỡ, vội vàng gỡ tay Quan Tuyết Yến ra, bước nhanh đến.

“Thành Vũ, Tường Vi, các ngươi cũng đến sao?”

“Hàn đại ca!”

Mấy ngày không gặp, Lưu Thành Vũ cũng hết sức vui mừng, nhìn thấy thiếu nữ đi cạnh Hàn Diệp, không khỏi cau mày.

Tạ Tường Vi cũng thoáng biến sắc — nói đến "tẩu tử", nàng chỉ nhận một mình La Vân Khỉ.

Hàn Diệp lập tức hiểu hai người hiểu lầm, vội nói:

“Đây là nhi nữ của tiên sinh dạy học, nàng nói muốn mua bánh nướng nên rủ ta đi cùng.”

Tạ Tường Vi nhỏ giọng nói:

“Học viện bao nhiêu người, sao lại phải dẫn theo Hàn đại ca đi?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 64: Chương 64



Nay nàng đã đoạn tuyệt tình ý với Hàn Diệp, câu này chỉ là bất bình thay cho La Vân Khỉ mà thôi.

Lưu Thành Vũ thì giọng lớn hơn nhiều, liếc nhìn Quan Tuyết Yến rồi nói:

“Hóa ra là thế, chắc Quan cô nương chưa biết, mấy cái bánh đó chính là do Hàn tẩu tử làm đấy.”

Chợ búa ồn ào, Quan Tuyết Yến không nghe rõ lời Tạ Tường Vi, chỉ khi nghe đến ba chữ “Hàn tẩu tử” thì ngơ ngác quay sang hỏi:

“Là tẩu tử huynh làm?”

Tạ Tường Vi hừ một tiếng, lạnh lùng đáp:

“Không phải tẩu tử — là thê tử huynh ấy.”

Lúc này, Hàn Diệp đã cúi xuống, cầm lấy một miếng bánh ngô, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Vị thơm ngậy tràn vào khoang miệng, quen thuộc đến nỗi khiến hắn nghẹn ngào, dường như trước mắt lại hiện lên bóng hình La Vân Khỉ dậy sớm vất vả làm bánh…

Hắn phải cố gắng lắm mới nuốt được miếng bánh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ánh sắc đỏ.

“Tẩu tử các ngươi… nàng vẫn ổn chứ?”

Lưu Thành Vũ nhớ ra chuyện La Vân Khỉ ra chợ buôn bán, liền gượng cười đáp:

“Tẩu tử vẫn khỏe, ở nhà đấy, Hàn Mặc với Hàn Dung cũng đều tốt cả, huynh yên tâm đi.”

Quan Tuyết Yến nghe vậy, lập tức đứng thẳng người, sắc mặt khó coi thấy rõ.

“Hàn Diệp, cái này là do thê tử của huynh làm sao?”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, giọng bình thản:

“Không sai, là nội tử của ta.”

Quan Tuyết Yến sắc mặt bỗng chốc biến đổi, giậm nhẹ đôi giày thêu, hằn học nói:

“Đã là thê tử huynh làm, thì còn mua gì nữa!”

Dứt lời liền xách váy chạy đi, chẳng ngoái đầu lấy một lần.

Hàn Diệp đưa mắt nhìn theo, rồi lại quay sang hỏi han tình hình trong nhà.

Cùng lúc đó, La Vân Khỉ đang tới cửa nha môn thì bỗng hắt hơi một cái, nàng đưa tay xoa nhẹ mũi, bước đến trước hai tên sai dịch mà nói:

“Làm phiền hai vị đại ca, xin thông báo một tiếng. Tiểu nữ họ La, có việc muốn bẩm báo với Huyện lệnh đại nhân.”

Hai tên sai dịch đảo mắt nhìn nàng từ đầu đến chân, phẩy tay như đuổi ruồi:

“Đi đi đi, lão gia bận trăm công nghìn việc, đâu rảnh gặp dân nữ như ngươi.”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy Phương Lộc Chi dẫn theo tiểu đồng từ cửa bên bước ra.

La Vân Khỉ vội vẫy tay:

“Phương công tử!”

Vừa thấy là nàng, Phương Lộc Chi lập tức sải bước đến gần:

“Chẳng lẽ lại là bọn Lưu Nhị Mã Tử đến gây sự sao?”

La Vân Khỉ mỉm cười lắc đầu:

“Không phải. Là ta có làm chút bánh, giữ lại một phần, đặc biệt mang đến cho đại nhân nếm thử.”

Nàng mở gói giấy dầu, hương thơm lập tức lan tỏa.

Phương Lộc Chi không nhịn được, cầm ngay một miếng bánh bao chiên vàng ruộm, cắn một cái, giòn rụm thơm ngon, không khỏi tấm tắc khen:

“Mỹ vị!”

Thấy hắn ăn ngon miệng, La Vân Khỉ cũng vui lòng, vội đưa gói bánh cho tiểu đồng:

“Mang vào nhanh đi, ăn lúc còn nóng mới ngon.”

Phương Lộc Chi lập tức căn dặn tiểu đồng đem vào hậu viện, còn La Vân Khỉ cũng chuẩn bị cáo từ.

Nàng vừa định cất lời, chợt thấy từ xa một cỗ xe ngựa dừng lại, La Thiên Phúc nhảy xuống trước, theo sau là La Kim Quế và Lý Thục Cầm.

La Vân Khỉ khẽ nhếch môi cười lạnh:

“Hừ, cả nhà ba người này, lại tính diễn trò. Cứ đợi xem, ngày chúng bại gia đến khố rách áo ôm cũng chẳng còn xa.”

La Kim Quế đã trông thấy nàng, oan gia ngõ hẹp, mắt đỏ ngầu.

Thấy Hàn Diệp không ở cạnh La Vân Khỉ, liền sấn tới.

Lý Thục Cầm vừa nghe đến lời đồn nàng quen biết Huyện lệnh đại nhân, liền toan kéo tay La Kim Quế ngăn lại.

Song đã muộn — La Kim Quế đã xách váy hoa, hùng hổ bước đến, chỉ tay vào mặt La Vân Khỉ mắng lớn:

“La Vân Khỉ! Ngươi thứ mặt dày vô sỉ, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám dụ dỗ tiểu bạch kiểm!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 65: Chương 65



Nghe xong lời kia, La Vân Khỉ liền bật cười.

Công tử Phương Lộc Chi, con trai Huyện lệnh đường đường chính chính, lại bị gọi là… tiểu bạch kiểm!

Xem ra nàng chưa cần ra tay, đã có người thay nàng dạy dỗ đám người kia rồi.

Quả nhiên, sắc mặt Phương Lộc Chi trầm xuống, nghiêm giọng quát:

“Vô lễ! Các ngươi là hạng dân nào, dám buông lời hỗn xược chốn công môn?”

La Kim Quế chẳng biết Phương Lộc Chi là ai, chỉ thấy hắn y phục hoa lệ, đoán chừng là công tử nhà phú hộ nào đó. Lại thêm nhà mình cũng không thiếu bạc, nàng chẳng để hắn vào mắt, hất cằm, khinh khỉnh nói:

“Tiểu bạch kiểm, ngươi bớt làm bộ đi. La Vân Khỉ đã là phụ nhân có chồng, ngươi không sợ ta cáo ngươi tội thông dâm sao?”

Hai tên sai dịch canh cổng nghe vậy liền nổi giận. Đường đường là thiếu gia nhà quan lớn mà bị nói thế, ai nuốt nổi cơn tức này?

Một tên lập tức quát lớn:

“Con mắt chó của ngươi bị mù rồi à? Đây là công tử của Phương đại nhân! Còn dám ăn nói hàm hồ, coi chừng chịu đòn trượng!”

La Kim Quế tái mặt, Lý Thục Cầm càng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất.

Bà ta dập đầu như giã tỏi, cuống quýt van xin:

“Xin các vị đại nhân tha mạng! Xin Phương công tử rộng lượng, tiểu nữ ngu dại vô tri, lỡ lời xúc phạm, mong người niệm tình tuổi nhỏ mà tha cho một lần.”

Phương Lộc Chi hừ lạnh một tiếng, quay sang hỏi La Vân Khỉ:

“La cô nương định xử trí thế nào?”

Chữ “La cô nương” này khiến La Vân Khỉ có chút không quen tai, vội cúi đầu nói:

“Nàng là thứ muội của dân phụ, xét cùng tông cùng tộc, xin Phương công tử chớ chấp nhặt. Dân phụ còn có việc, xin cáo từ.”

Đánh vài trượng thì được gì, đâu bằng nhìn bọn họ ngày sau lưu lạc đầu đường xó chợ mà hả dạ. Vì thế, nàng phải mau chóng thúc đẩy mọi việc.

Nói xong, La Vân Khỉ nhếch môi cười lạnh với La Kim Quế rồi quay gót bỏ đi.

Nàng vốn chỉ muốn nói rõ quan hệ tỷ muội, để Phương công tử hiểu chuyện mà bỏ qua. Nào ngờ Phương Lộc Chi lại hiểu sai, tưởng nàng nói ngược, lại nhớ đến việc mình bị gọi là “tiểu bạch kiểm”, trong mắt liền hiện ra sát ý lạnh lẽo.

“Lôi ba kẻ này vào đại đường, mỗi kẻ đánh mười đại bản. Ai còn dám ăn nói bừa bãi, sẽ còn nặng hơn thế!”

La Thiên Phúc ngây người tại chỗ, cả thân béo run lên bần bật.

“Phương công tử tha mạng! Đây là chút tâm ý của tiểu nhân, mong công tử niệm tình mà rộng lượng…”

Vừa nói vừa lén chìa thỏi bạc trong tay ra.

Phương Lộc Chi chỉ cười khẩy một tiếng:

“Muốn dùng bạc hối lộ? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ! Kéo vào, đánh!”

La Thiên Phúc hoàn toàn hoảng loạn.

Hắn vốn định đến dò la thủ tục mở sòng bạc, thuận tiện kết giao quan hệ. Nào ngờ còn chưa kịp bước qua cửa, đã ăn một trận đòn nhừ tử.

Tiếng kêu cha gọi mẹ vang dội cả nha môn, ba người bị đánh đến da tróc thịt bong, La Kim Quế còn ngất đi vì đau.

Lúc này, La Vân Khỉ đâu biết sau lưng xảy ra một màn kịch hay, chỉ nghĩ tới cảnh sau này ba người họ phải đi ăn xin khắp nơi, trong lòng hả hê không tả, bước chân cũng nhẹ bẫng vài phần.

Về lại sạp hàng, nàng liền thấy hai bó củi của Lưu Thành Vũ đã bán sạch, dép cỏ của Tạ Tường Vi cũng chẳng còn đôi nào, liền vui vẻ nói:

“Hôm nay còn sớm hơn hôm qua, không còn gì nữa thì về thôi.”

“Được.”

Lưu Thành Vũ nhanh nhẹn giúp nàng thu dọn, còn Tạ Tường Vi thì lại như có tâm sự.

La Vân Khỉ thấy nàng không ổn, vội hỏi:

“Tường Vi, muội sao thế? Có người đến gây chuyện à?”

Tạ Tường Vi do dự một chút, rồi nói:

“Muội… muội thấy Hàn đại ca.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 66: Chương 66



La Vân Khỉ lập tức dừng bước, mừng rỡ hỏi:

“Hàn Diệp? Huynh ấy thế nào rồi?”

Lưu Thành Vũ liền ra hiệu cho Tạ Tường Vi giữ ý.

“Hàn đại ca vẫn ổn, giúp học viện ra ngoài mua giấy, tiện ghé qua đây một lát.”

La Vân Khỉ vội vã hỏi tiếp:

“Huynh ấy có nhắc đến ta không?”

Lưu Thành Vũ gật đầu:

“Có chứ, còn ăn một cái bánh tỷ làm nữa.”

“Nếu huynh ấy thích ăn, sao không đưa thêm cho huynh ấy vài cái?”

“Hàn đại ca vội, chưa kịp nói gì thêm thì bị bạn học gọi đi rồi.”

“Ồ…”

La Vân Khỉ khẽ thở dài, rồi hỏi tiếp:

“Các ngươi không nói ta có mặt chứ?”

Hai người đồng loạt lắc đầu, La Vân Khỉ lúc ấy mới thở phào:

“Tránh để huynh ấy quay lại, chi bằng chúng ta mau rời đi thôi.”

Trên đường về, nàng nhận ra Tạ Tường Vi vẫn không vui, bèn nhẹ nhàng hỏi han mấy câu. Song nàng cũng chẳng nói gì thêm, cả ba bèn ai về nhà nấy.

Hàn Mặc đang cùng Hàn Dung luyện chữ dưới đất, vừa thấy La Vân Khỉ về liền vội vàng chạy ra đón.

“Tẩu tử về rồi ạ!”

“Tẩu tử! Tẩu về rồi ạ!”

La Vân Khỉ lần lượt xoa nhẹ lên những cái đầu nhỏ của hai đứa trẻ, tâm tình vui vẻ, mỉm cười nói:

“Các ngươi có đói bụng không? Tẩu tử vào làm chút gì ngon ngon cho các ngươi ăn nhé.”

Hàn Mặc lập tức lắc đầu.

“Chúng ta đều không đói, tẩu tử nghỉ ngơi một chút đã.”

Hàn Dung cũng vội trèo lên bàn, rót cho nàng một bát nước.

“Tẩu tử chắc là khát lắm rồi, uống miếng nước cho đỡ mệt.”

Thấy khuôn mặt tròn trịa của Hàn Dung đầy đặn hồng hào hơn trước, La Vân Khỉ bất giác mỉm cười.

“Được, tẩu tử cảm ơn Dung Dung.”

Hàn Dung liền học theo người lớn, nghiêm trang phẩy tay:

“Không cần cảm ơn, đó là việc Dung Dung nên làm mà.”

Âm thanh non nớt mềm mại ấy lập tức khiến tim La Vân Khỉ như tan chảy, nàng ôm chặt Hàn Dung vào lòng, hôn mạnh một cái:

“Dung Dung thật là ngoan.”

Hàn Mặc đứng bên cạnh, trong mắt loé lên chút hâm mộ, liền nhanh chóng chạy ra ngoài ôm củi.

“Tẩu tử cứ ngồi nghỉ, để đệ nhóm lửa.”

Tối đến, La Vân Khỉ dùng phần thịt lọc ra từ xương sườn xào với cải trắng. Dù xương sườn trong không gian mỗi ngày đều được thay mới, nàng cũng không dám thường xuyên lấy ra cho bọn trẻ ăn. Dù sao các hài tử còn nhỏ, lỡ ăn quen miệng rồi sau này không có mà ăn thì chẳng hay.

Ai biết được Hàn Diệp có khi nào lại nổi giận vô cớ, nàng cũng không thể đảm bảo xương sườn sẽ còn.

Cơm nước xong, Hàn Mặc tranh lấy phần rửa bát, sống c.h.ế.t cũng không cho La Vân Khỉ động tay.

Thấy Hàn Mặc hiểu chuyện như vậy, La Vân Khỉ càng thêm kiên định với quyết tâm cho hắn đi học.

Nàng kiểm tra lại tiền, mấy ngày nay cộng lại cũng đã bán được hơn một trăm đồng tiền, học phí tháng sau của Hàn Diệp hẳn không phải lo nữa.

Nghĩ đến đây, nàng lại chau mày. Số tiền này vẫn là lặt vặt, nếu muốn phát tài nhanh, nhất định phải nghĩ cách khác, để sau này còn đưa cả Hàn Mặc vào thư viện học chữ.

Nhưng ngoài những thứ hiện có, nàng còn có thể bán được gì nữa đây?

Sườn, thịt bò thì quá đắt đỏ, khó giải thích, không tiện đem ra bán. Gạo trắng, bột mì thì còn có Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi đi cùng, cũng không dễ bại lộ.

Xem ra, vẫn phải dựa vào mấy món ăn chế biến sẵn...

Nghĩ đến đây, mắt nàng sáng lên. Mỗi ngày trong không gian đều có sẵn một thùng dầu đậu nành mười cân, dùng chẳng hết, để lâu lại phí phạm. Chi bằng kiếm một cái chảo lớn, mang ra chợ rán quẩy bán.

Thời này dân chúng chưa từng nếm thử món ấy, chắc chắn sẽ tranh nhau mua như phát cuồng.

Chỉ là cái chảo lớn như vậy, chẳng thể mỗi ngày khuân vác đi lại, hay là đến huyện thành mua một cái, rồi tìm chỗ gửi lại đó, hôm nào cần thì dùng.

Đang suy nghĩ miên man, chợt thấy Tạ Tường Vi bước vào từ cửa ngoài.

Nàng ngập ngừng thật lâu, rồi mới rụt rè lên tiếng:

“Tẩu tử… thật ra hôm nay muội không chỉ thấy Hàn đại ca…”

La Vân Khỉ giật mình ngẩng đầu, ánh mắt nheo lại.

Tạ Tường Vi cúi đầu, nhỏ giọng nói tiếp:

“Còn… còn một cô nương đi cùng huynh ấy…”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 67: Chương 67



“Ai vậy?”

La Vân Khỉ lập tức ngồi thẳng người, hai tai như cũng vểnh cả lên.

Tạ Tường Vi liếc nhìn ra sân, nơi Hàn Mặc và Hàn Dung còn đang nô đùa, rồi mím môi nói nhỏ:

“Tẩu tử đừng hiểu lầm… cô nương ấy là ái nữ của phu tử trong thư viện. Muội nghĩ Hàn đại ca và nàng ấy hẳn chẳng có gì, chỉ là muội không nói ra thì trong lòng cứ cảm thấy áy náy.”

“Ái nữ của phu tử?”

La Vân Khỉ khẽ nhẩm lại một lượt, bỗng trong đầu hiện ra cái tên Quan Tuyết Yến.

Người này chính là một trong những vận đào hoa của Hàn Diệp. Trong nguyên tác, nàng ta được khắc họa là điệu đà khả ái, dẫu sao cũng là một bộ sách lấy nam chính làm trung tâm, nữ nhân trong đó đều được tô vẽ như hoa như ngọc để chiều lòng độc giả nam.

Quan Tuyết Yến từ lần đầu thấy Hàn Diệp đã si mê không dứt, từ khi hắn bước chân vào thư viện liền dây dưa không thôi, tìm mọi cách lấy lòng, thậm chí còn lén hạ dược với ý đồ xấu.

Chỉ tiếc rằng đây không phải loại truyện “ngựa đực”, Hàn Diệp rốt cuộc vẫn giữ mình trong sạch, cuối cùng còn trở thành Phò mã của Thiên Long quốc.

La Vân Khỉ dù hiểu rõ kịch bản, song chỉ cần nghĩ tới bên cạnh Hàn Diệp có nữ nhân khác là trong lòng đã không thoải mái.

Nhưng ngoài mặt vẫn nhoẻn cười:

“Yên tâm, Hàn đại ca muội không phải kẻ lăng nhăng. Ta tin hắn.”

“Nhưng mà…”

Tạ Tường Vi định nói thêm, lại bị La Vân Khỉ ngắt lời, ánh mắt tràn đầy ý cười:

“Chúng ta chớ nên nghĩ sâu xa. Vận đào hoa của Hàn đại ca tới rồi thì có tránh cũng tránh không nổi. Nhưng đối nhân xử thế thế nào, ta tin hắn biết chừng mực.”

Tạ Tường Vi khẽ lắc đầu cảm khái, rồi nắm lấy tay La Vân Khỉ:

“Tẩu tử đối với Hàn đại ca thật quá tốt. Nhưng tẩu cũng nên nghĩ cho bản thân một chút. Một mình tẩu vừa nuôi hai hài tử, lại còn lo cho Hàn đại ca học hành… Nếu chẳng may…”

“Không có nếu gì cả.”

La Vân Khỉ thầm nhủ: Cốt truyện của Hàn Diệp là tuyến chính, nếu lệch đi thì loạn cả thiên hạ à.

Nàng tự an ủi chính mình, rồi chợt trêu ghẹo:

“Sao? Bây giờ lại không đứng về phe Hàn đại ca nữa sao?”

Tạ Tường Vi lập tức đỏ bừng cả mặt:

“So với Hàn đại ca… vẫn là tẩu tử tốt với muội hơn.”

Thấy Tạ Tường Vi chân tình như vậy, La Vân Khỉ lại thêm vài phần thương mến.

Nghĩ đến chuyện làm ăn, nàng nhớ ra ý định ban đầu: Cỏ bện giày chỉ là nhất thời, muốn kiếm lời lâu dài, phải đổi cách.

Nàng bèn đem việc móc giày từ vải vụn kể lại cho Tạ Tường Vi nghe.

Nghe xong, mắt Tạ Tường Vi sáng rực:

“Tiệm vải có nhiều vải vụn, vài đồng tiền là mua được cả đống. Giày móc từ vải chắc chắn lại đẹp hơn giày rơm rất nhiều!”

Nàng vui mừng nói:

“Tạ ơn tẩu tử chỉ điểm! Ngày mai muội sẽ đi mua vải.”

“Được, mai ta cùng đi với muội.”

La Vân Khỉ đứng dậy, nhớ lại trong kho vẫn còn mấy thùng dầu lớn, bèn hỏi:

“Nhà muội còn hũ nào không dùng không? Tẩu tử cho ít dầu đem về dùng.”

Tạ Tường Vi vội xua tay:

“Không cần đâu ạ! Tẩu tử cho bánh ăn đã đủ rồi.”

La Vân Khỉ vỗ nhẹ tay nàng:

“Đừng khách sáo với ta. Lát gọi Thành Vũ đến, ta chia cho mỗi người một ít.”

Trong thôn này, nàng chỉ tin tưởng được hai người họ, đã là người tín nhiệm thì nàng không tiếc gì cả.

Tạ Tường Vi còn định từ chối, đã bị nàng đẩy ra ngoài.

Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi dẫn theo Lưu Thành Vũ, mỗi người ôm một hũ nhỏ quay lại.

La Vân Khỉ không dám lấy thùng nhựa, liền đem dầu trong hũ của mình sang hai hũ nhỏ, còn dặn họ tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.

Hai người mừng rỡ vô cùng, gật đầu rối rít rồi cầm hũ rời đi.

Sau khi tiễn họ, La Vân Khỉ lại xách thêm một thùng dầu, xử lý sạch sẽ thùng nhựa, rồi lại tiếp tục trộn bột, hấp bánh bao, nướng bánh ngô. Loay hoay mãi thì trời cũng tối sầm.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 68: Chương 68



Nàng duỗi người nằm xuống giường, nhưng trằn trọc mãi vẫn chẳng sao chợp mắt.

Trong đầu cứ hiện lên hình bóng Quan Tuyết Yến, lòng bứt rứt không yên. Cảm giác như đóa hoa nàng cẩn thận chăm bón, còn chưa kịp nở rộ thì đã bị kẻ khác hái mất.

Trở mình không yên, chợt nghe tiếng Hàn Mặc khe khẽ vang lên:

“Tẩu tử… người đang nhớ đại ca sao?”

La Vân Khỉ xoay người, liền thấy hai cái đầu nhỏ đang chụm lại ngó mình.

Thì ra Hàn Mặc và Hàn Dung vẫn chưa ngủ.

Nàng đành nói trái lòng:

“Không nhớ đâu, đại ca các ngươi rất ổn.”

Hàn Dung bỗng mềm mại đáp lời:

“Tẩu tử cứ yên tâm, đại ca nhất định sẽ không ở bên tiện nhân nào đâu!”

La Vân Khỉ phì cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn Hàn Dung, cười hỏi:

“Tiểu yêu tinh, hai chữ ‘tiện nhân’ là ai dạy muội vậy hả?”

Hàn Dung nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chốc, rồi nhẹ giọng đáp:

“Khi Lý Nhị Nương còn chưa rời đi, thường hay mắng tẩu tử như thế. Dung nhi biết đó nhất định chẳng phải lời hay, nên kẻ xấu như bà ta, tất cũng là tiện nhân.”

La Vân Khỉ nghe vậy bật cười ha hả, cười đến run cả vai.

Hàn Dung bị nàng cười đến ngẩn người, tròn xoe đôi mắt đen láy hỏi:

“Tẩu tử, có phải Dung nhi nói sai rồi không?”

La Vân Khỉ cố nhịn cười, đáp:

“Không sai, nhưng hai chữ ấy không phải lời thanh nhã, sau này chớ có nói bừa kẻo bị người ta chê cười.”

Hàn Dung “ồ” một tiếng, liền ngoan ngoãn gật đầu cam đoan:

“Dung nhi nhớ rồi, sau này không nói nữa.”

Kế đó, Hàn Mặc cũng lên tiếng:

“Nếu tẩu tử không yên tâm, ngày mai ta sẽ lên trấn trên, hỏi rõ đại ca một phen!”

La Vân Khỉ lúc này mới biết thì ra hai tiểu gia hỏa ban nãy đã lén nghe nàng cùng Tạ Tường Vi nói chuyện.

Vội vàng xua tay nói:

“Đừng có hồ đồ! Ta tin đại ca các ngươi. Giờ hắn đang dùi mài kinh sử, chúng ta không nên quấy rầy.”

Hàn Mặc “hừ” khẽ một tiếng, không nói gì thêm.

Thấy hai đứa nhỏ đều nghĩ cho mình như vậy, lòng La Vân Khỉ bỗng thấy ấm áp vô cùng.

Nhưng vừa nghĩ đến mấy đoạn miêu tả Quan Tuyết Yến trong sách, nụ cười của nàng lập tức vụt tắt.

Trong ấn tượng của nàng, cảnh khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhất là lúc Quan Tuyết Yến vì muốn quyến rũ Hàn Diệp, liền cố ý ngã xuống nước.

Nguyên văn là: "Tấm xiêm y mỏng manh ướt đẫm dán sát thân thể uyển chuyển yêu kiều của Quan Tuyết Yến. Gương mặt thanh tú tái nhợt, ánh mắt đáng thương nhìn Hàn Diệp, khẽ giọng nũng nịu: ‘Hàn đại ca, ta lạnh quá… chàng mau ôm ta một cái đi…’"

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng ấy, La Vân Khỉ liền cảm thấy trên đầu mình như mọc đầy cỏ xanh mơn mởn.

Dù kết cục trong truyện nàng cũng là người bị bỏ rơi, nhưng đối mặt với đám yêu tinh chuyên bám lấy Hàn Diệp, nàng vẫn không chịu nổi!

Thế là nàng siết chặt nắm tay, hung hăng nện một quyền vào gối mềm, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm.

Nàng muốn dọn nhà!

Chỉ cần chuyển vào trấn trên, Hàn Diệp có thể về nhà ở, Quan Tuyết Yến kia chẳng lẽ còn dám dày mặt bám theo tới tận cửa?

Nghĩ vậy, nàng liền thử dò xét hỏi:

“Hàn Mặc, Hàn Dung, nếu chúng ta dọn vào trấn ở, các ngươi có bằng lòng không?”

Hàn Mặc lập tức ló đầu ra khỏi chăn, quả quyết:

“Tẩu tử đi đâu, đệ theo đó.”

Hàn Dung cũng giơ tay nhỏ xíu lên phụ họa:

“Tẩu tử bằng lòng, Dung nhi cũng bằng lòng!”

La Vân Khỉ cảm động nhìn hai tiểu oa nhi, khóe miệng cong cong, lòng thầm nhủ:

Quan Tuyết Yến, ngươi chờ đấy! Chẳng mấy chốc nữa, lão nương sẽ lên trấn trên trông chừng Hàn Diệp tận cửa. Để xem ngươi còn giở được trò gì!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 69: Chương 69



Hôm sau, La Vân Khỉ dậy từ gà gáy canh năm, lòng ôm quyết tâm: vì chuyện dời nhà, hôm nay dẫu phải bươn chải khổ cực, nàng cũng không tiếc thân!

Không chỉ mang theo bánh nướng để bán, nàng còn gói thêm ít gạo trắng và bột mì – hy vọng có thể bán được giá.

Tới chợ, vừa khéo còn sót lại hai chỗ trống. La Vân Khỉ mau chóng nhường lại cho Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ, còn mình thì lùi xuống tận cuối sạp. Lập tức bày biện ra bao bột mì trắng mịn và gạo thơm mới đổi được.

Nàng mang theo một cái bát sứ sứt miệng, rồi tính theo bát mà bán.

Vì chưa rõ giá cả, nên nàng tùy tiện định: hai bát một đồng tiền, ai đến mua cũng được nàng múc đầy ăm ắp, không hề tiếc rẻ.

Bột mì thì dân chợ còn biết đến, thấy giá rẻ lại được nhiều, lập tức chen nhau mua. Nhưng loại gạo kia thì lại có phần xa lạ, rất ít người từng nếm thử. Có vài người từng đi qua phương Nam nhận ra, liền nói thứ này vốn chỉ có ở nơi ấy, nhưng cũng chẳng thấy nhiều.

May mà hiếm có thì quý, gạo cũng bán được gần nửa bao.

Có mấy người không biết nấu sao cho ngon, La Vân Khỉ lại kiên nhẫn chỉ họ cách nấu, từng bước cặn kẽ. Số còn lại nàng cất về, định bụng chia cho Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ mang về dùng.

Tới trưa, nàng đã thu được gần hai trăm đồng tiền. Nhân lúc rảnh rỗi, nàng bắt chuyện dò hỏi việc mua nhà cửa ở trấn này ra sao. Được biết giá một căn nhà cũng phải tầm vài trăm đồng trở lên, lòng nàng thầm có tính toán.

Chỉ cần kiên trì vài ngày nữa, chẳng những đủ tiền mua nhà, còn dư để sắm sửa vài món đồ cần thiết.

Đang nghĩ đến đây thì bỗng nghe có người gọi:

“La cô nương!”

Nàng ngẩng đầu nhìn theo tiếng, thấy một thiếu niên vận trường bào thiên thanh, tuấn tú nho nhã, không ai khác chính là Phương Lộc Chi – công tử nhà huyện lệnh.

La Vân Khỉ mỉm cười chào hỏi:

“Hóa ra là Phương công tử, ngài cũng đến dạo chợ sao?”

Phương Lộc Chi mỉm cười, theo sau là tiểu tư mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Hôm nay rảnh rỗi, tiện thể ra ngoài đi dạo một vòng.”

Tiểu tư phía sau nhịn không được khẽ bĩu môi – rõ ràng là cả buổi sáng nay, thiếu gia hắn đã đi khắp chợ tìm người!

La Vân Khỉ chợt nhớ tới chuyện La gia, liền hỏi:

“Kế muội của ta cùng gia quyến chẳng phải muốn tìm đại nhân để mở sòng bạc sao?”

Phương Lộc Chi thoáng sững người:

“Chuyện này tại hạ chưa từng nghe qua.”

Tiểu tư đứng sau chen lời:

“Mấy kẻ vô lại đó bị thiếu gia nhà ta dạy cho một trận, từ sớm đã chuồn mất rồi.”

La Vân Khỉ trợn tròn mắt:

“Bị đánh?”

Phương Lộc Chi hừ lạnh:

“Kẻ vô lễ như vậy, chẳng lẽ còn giữ lại để đợi Tết à?”

Nghe hắn nói câu thô mà chân thật ấy, La Vân Khỉ phì cười vui vẻ.

“Lần sau nếu họ còn đến, xin công tử đừng vội ra tay. Ta thật muốn xem, bọn họ to gan mở sòng ra sao cho thiên hạ xem!”

Phương Lộc Chi thấy nàng cười, trong lòng cũng tự dưng thấy dễ chịu lạ kỳ.

“Nếu La cô nương thật sự muốn, tại hạ có thể nhờ phụ thân ngầm giúp bọn họ được như ý nguyện.”

La Vân Khỉ mỉm cười, lắc đầu:

“Không cần phiền đến huyện lệnh đại nhân, chỉ cần theo đúng quy củ là được rồi. Nói ra cũng không ngại, ta sớm đã đoạn tuyệt với La gia.”

Nàng lại tiếp lời:

“Từ nay cũng xin đừng gọi ta là ‘La cô nương’, ta đã thành thân rồi, cái danh xưng ấy thực chẳng hợp, cứ gọi ta là ‘Hàn thị’ là được.”

Phương Lộc Chi sững người, giờ mới nhớ ra: hôm đó nàng từng dâng phương thuốc cứu tướng công, vì thế mới chịu hiến dược cho mình…

Ánh mắt hắn chợt tối đi, rồi khẽ hỏi:

“Hàn thị đã có tướng công, vậy vì sao lại phải thân mình ra chợ bán hàng, tướng công nàng đâu?”
 
Back
Top Bottom