Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 50: Chương 50



Hàn Diệp khẽ kéo môi, quay đầu đi mài dao.

La Vân Khỉ thoáng liếc, liền thấy không ổn — sắc mặt hắn rõ ràng có chút không tự nhiên.

Sợ hai đứa nhỏ đói, nàng vẫn vào bếp nấu cơm, đợi mọi việc xong xuôi mới ra tìm Hàn Diệp.

“Chàng đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ cũng cho rằng thiếp là yêu quái biến thành?”

Hàn Diệp đang chẻ củi, nghe vậy chững lại một chút.

Một lúc sau, mới ngẩng đầu đáp:

“Chỉ cần nàng không hại ta và hai đứa nhỏ, dù nàng có là yêu quái, ta cũng chấp nhận.”

Nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng hắn cũng thông suốt — bất kể nàng là người hay yêu, nàng thật lòng đối tốt với huynh muội hắn, thế là đủ rồi, còn gì quan trọng hơn?

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên ấy, La Vân Khỉ bỗng "phì" một tiếng bật cười:

“Chàng không sợ thiếp ăn tim gan chàng sao?”

Hàn Diệp nghiêm mặt đáp:

“Không sợ.”

La Vân Khỉ lập tức cười nghiêng ngả, đến mức Hàn Mặc và Hàn Dung cũng chạy ra khỏi nhà:

“Tẩu tử cười gì vậy?”

“Tẩu tử, có chuyện gì mà buồn cười thế?”

La Vân Khỉ ôm lấy tiểu Hàn Dung, mỉm cười dịu dàng nói:

“Vừa rồi bọn họ nói tẩu tử là yêu quái, sẽ ăn tim gan người khác. Vậy nên tẩu tử mới hỏi ca ca ngươi có sợ không.”

Tiểu Hàn Dung tròn mắt, vỗ vỗ cái bụng tròn lẳn của mình, ngây thơ đáp:

“Tẩu tử đối tốt với Dung Dung, làm sao là yêu quái được. Nếu tẩu tử thật sự muốn ăn, thì Dung Dung đem tim gan cho tẩu tử luôn!”

Nghe tiếng nói nũng nịu như sữa non ấy, lòng La Vân Khỉ như bị hòa tan, không nhịn được cúi đầu hôn "chụt" lên má bé một cái.

“Tẩu tử vốn không phải yêu quái thật, những thứ kia ta chẳng thèm ăn đâu.”

Hàn Diệp đứng bên, nhìn thấy La Vân Khỉ yêu thương Hàn Dung như thế, trong lòng chợt mềm hẳn ra. Trong phút chốc, hắn không khỏi tưởng tượng, nếu mình và La Vân Khỉ có một hài tử, thì sẽ đáng yêu thế nào.

Nghĩ đến chuyện chạm mặt nhau đêm qua, mặt mày hắn lập tức đỏ bừng, liền vội quay đầu tiếp tục chẻ củi.

La Vân Khỉ đặt Hàn Dung xuống đất, lấy bó cỏ Ô Lỗ mà Tạ Tường Vi đưa tới, chải chuốt từng sợi, cuốn thành dây cỏ, rồi ngồi bên hiên nhà đan giày.

Tiểu Hàn Mặc và Hàn Dung quấn quýt chơi đùa quanh nàng, cảnh tượng ấm áp ấy khiến La Vân Khỉ bỗng nhớ về mẹ ở thế giới hiện đại, tâm thần thoáng chệch, không cẩn thận liền để kim đ.â.m vào tay, rách ra một lỗ nhỏ.

Hàn Dung mắt tinh liền hét lên:

“Đại ca! Tẩu tử chảy m.á.u rồi!”

Hàn Diệp vứt rìu chạy vội tới, mặt lộ vẻ lo lắng:

“Sao lại bị thương?”

La Vân Khỉ mỉm cười đáp:

“Không sao, bất cẩn thôi.”

Chẳng để nàng kịp nói thêm, Hàn Diệp đã cầm lấy tay nàng, cúi đầu đưa ngón tay bị thương lên miệng, hút lấy máu. Ở nông thôn có truyền rằng nước miếng có thể cầm máu, tiêu viêm.

La Vân Khỉ thấy thế lại có chút không tự nhiên, vội rút tay ra, gò má ửng hồng:

“Không sao đâu… chàng đi làm việc tiếp đi.”

Nhìn thấy hai tiểu hài nhi đang ngẩng mặt tròn xoe trông mình, Hàn Diệp cũng có chút ngượng ngùng, ho khẽ một tiếng:

“Thôi đừng làm nữa, không gấp gì một ngày.”

Tiểu Hàn Mặc lập tức chạy tới giật lấy chiếc giày cỏ nàng đang đan dở. Hàn Dung cũng chìa tay, cướp lấy cây kim móc, đôi mắt đen láy tròn vo như hạt nho:

“Tẩu tử nghỉ đi, Dung Dung không cho tẩu tử làm nữa.”

Đồ bị hai đứa nhỏ cướp mất, La Vân Khỉ vừa dở khóc dở cười, vừa cảm động, đành đứng dậy nói:

“Được rồi, hôm nay tẩu tử nghe lời, nghỉ ngơi sớm một chút vậy.”

Tiểu Hàn Dung liền ôm chặt lấy đùi nàng, ánh mắt long lanh chờ mong:

“Vậy tẩu tử kể chuyện cho Dung Dung được không? Muội muốn nghe Tôn Ngộ Không đánh nhau với công chúa Bạch Tuyết!”

La Vân Khỉ bật cười:

“Được, tẩu tử kể cho các ngươi nghe. Nhưng trước tiên phải đi rửa mặt.”

Nàng nhóm nước nóng cho hai đứa nhỏ rửa ráy, thấy Hàn Diệp vẫn còn ngoài sân, bèn gọi:

“Chàng cũng đừng chẻ nữa, đống củi đó đủ dùng mấy ngày rồi, vào ngâm chân đi.”

Hàn Diệp "ừm" một tiếng, chợt nói:

“Sau này, nếu chúng ta có tiền, sẽ mua lại căn nhà của Lý Nhị Nương.”

La Vân Khỉ ngẩn ra:

“Mua nhiều nhà như vậy làm gì?”

Hàn Diệp mím môi, giọng trầm thấp:

“Nàng… chẳng lẽ không muốn có một đứa con của chính mình sao?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 51: Chương 51



“A… việc này…”

La Vân Khỉ kinh hãi, không khỏi ngạc nhiên – Hàn Diệp sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện con cái?

Nàng liền ho khan một tiếng, vội vàng nói:

“Dung Dung và Hàn Mặc đều còn nhỏ, nếu thêm một hài tử nữa thì chẳng ai chăm nom được. Chúng ta tuổi trẻ còn dài, chuyện này để sau vài năm nữa bàn cũng chưa muộn.”

Dứt lời, nàng đỏ mặt tim đập, vội vã chạy vào phòng.

Chuyện gì thế này? Hàn Diệp chẳng lẽ thực sự sinh tâm ý với nàng sao?

Theo kinh nghiệm của nàng, nữ phụ xuyên thư có làm bao nhiêu trò, kết cục vẫn khó đổi. Nói cách khác, chẳng bao lâu nữa Hàn Diệp vẫn sẽ thành thân cùng công chúa.

Đã biết trước hồi kết như thế, nàng sao có thể động tâm với hắn, càng không thể cùng hắn phát sinh tiếp xúc da thịt.

Sau này nàng còn muốn du sơn ngoạn thủy, thưởng thức mỹ nam thiên hạ. Chỉ có như vậy mới không phụ tấm thân xuyên tới này.

Lên giường rồi, La Vân Khỉ lại cuộn mình thành một đống như bánh tét, Hàn Diệp tuy có chút bất đắc dĩ, song cũng ngoan ngoãn nằm sang bên kia.

La Vân Khỉ lải nhải dỗ mãi, hai đứa trẻ cuối cùng cũng ngủ yên. Nhìn sang Hàn Diệp, hắn cũng đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Ngắm dung nhan tuấn tú, góc cạnh như tạc, tim nàng lại bắt đầu rối bời.

Việc cho Hàn Diệp đọc sách nay đã không thể trì hoãn, phải sớm kiếm đủ tiền, bằng không để hắn rảnh rỗi sinh nông nỗi, lại sinh ý nghĩ ngoài thân phận thì nguy.

Nàng khẽ kéo chăn đắp cho Hàn Diệp, đoạn lại đứng dậy, bắt đầu đan dép cỏ.

Bận bịu cho đến khi trời hửng sáng, nàng vươn vai đứng dậy, nào ngờ quay đầu liền va phải một vách tường... bằng thịt.

La Vân Khỉ cả đêm không ngủ, đầu óc choáng váng, bước chân lảo đảo.

Một bàn tay ấm áp vòng qua eo nàng, khiến nàng lập tức ngả vào lòng người kia.

Cảm giác rắn chắc ấy khiến nàng tỉnh táo ngay, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một gương mặt đầy vẻ không vui.

“Cả đêm không ngủ?” Hàn Diệp nhíu mày, chăm chú hỏi.

La Vân Khỉ vội đẩy hắn ra, vuốt tóc rối đáp:

“Không có, thiếp cũng vừa mới dậy thôi.”

Hàn Diệp liếc nhìn đống dép cỏ dưới đất, sắc mặt càng u ám.

“Nàng dối ta sao? Ta nào có vội vã gì cho cam, cớ sao phải thức trắng làm việc? Thân thể không cần nữa ư?”

La Vân Khỉ chột dạ, lí nhí nói:

“Tối qua tự dưng mất ngủ, đã không ngủ được thì chi bằng làm chút việc.”

“Không ngủ được thì gọi ta, ta bầu bạn cùng nàng. Từ nay không được phép thức đêm làm việc nữa.”

Hàn Diệp giọng tuy trầm thấp, nhưng mi tâm vẫn chưa giãn ra.

“Ừ..ừm, thiếp biết rồi.”

Trong lòng La Vân Khỉ ấm áp, liền nhoẻn miệng cười:

“Hôm nay nếu bán hết đống dép này, tiền trong tháng cũng coi như đủ rồi. Chàng cũng chẳng còn nhỏ, không thể trì hoãn chuyện học hành nữa.”

Hàn Diệp liếc nàng một cái:

“Sao ta cứ thấy nàng như đang muốn đuổi ta đi vậy?”

La Vân Khỉ á khẩu, lẽ nào lộ rõ đến thế?

Nàng lập tức giơ nắm tay nhỏ xinh, nhẹ đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn:

“Chàng nghĩ bậy bạ gì đó, thiếp chỉ mong chàng chuyên tâm đọc sách, thi đỗ công danh, như vậy mới không uổng một đời làm người.”

Hàn Diệp nhanh tay nắm lấy tay nàng, thản nhiên nói:

“Người ta chẳng đọc sách vẫn sống tốt đấy thôi. Ta giờ còn thấy hâm mộ bọn họ: sáng cày chiều về, còn được nô đùa cùng hài tử mỗi ngày.”

Ngốc tử này trúng tà gì thế? Miệng cứ hài từ, hài tử suốt! Nhất định phải sớm dập tắt suy nghĩ này.

La Vân Khỉ lập tức rút tay về:

“Chàng khác bọn họ. Họ sinh ra đã là dân cày, còn chàng là người sẽ làm đại quan, nên nhất định phải thi công danh!”

Nàng kích động quá mức, suýt buột miệng nói ra chuyện sau này hắn sẽ làm Tể tướng.

Hàn Diệp rủ mi mắt hỏi:

“Nàng mong ta làm quan đến thế sao?”

La Vân Khỉ gật đầu thật mạnh, mắt sáng như sao:

“Tất nhiên rồi! Làm quan oai phong, lại có bạc tiêu!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 52: Chương 52



Nhìn dáng vẻ ngưỡng mộ kia của nàng, Hàn Diệp âm thầm hạ quyết tâm — nhất định phải thành danh đỗ đạt, để La Vân Khỉ làm nhất phẩm phu nhân, cũng được hưởng oai phong một đời.

Miệng lại nói:

“Được, nghe theo nàng.”

Nghe vậy, La Vân Khỉ thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếp đi nấu cơm cho chàng.”

Vừa bước vào nhà, bỗng nghe âm thanh hệ thống vang lên:

Hảo cảm của nam chính +10, siêu thị đã thăng cấp lên một sao.

Chuyện tốt như vậy mà cũng có sao?

Siêu thị của nàng lại có thể nâng cấp?

La Vân Khỉ vội tranh thủ xem thử — quả nhiên phát hiện siêu thị đã thay đổi, kệ hàng và quầy bày biện trông cũng cao cấp hơn nhiều.

Giá rau củ tinh xảo hơn trước, cải bẹ từng bày lộn xộn nay đã biến thành cải bao bọc đẹp đẽ, khoai tây to và sạch hơn, can dầu nhỏ cũng hóa thành bình 5 lít, thịt thà thì thậm chí xuất hiện cả loại “tịnh bài” vốn là xa xỉ phẩm.

La Vân Khỉ đảo mắt một vòng, chợt phát hiện một quầy thuốc nhỏ mới hiện ra trong siêu thị – tuy còn trống không.

Chẳng lẽ về sau còn xuất hiện cả thuốc men? Nếu tiếp tục nâng cấp, siêu thị của nàng có thể biến thành một đại siêu thị hiện đại đủ mọi thứ sao?

Hiện tại nàng thật sự rất cần một bộ y phục. Chiếc áo này vốn đã bị mấy tên côn đồ xé rách, hôm qua lại sơ ý giặt mạnh tay, chỗ rách càng to thêm một khúc. Nếu còn không kiếm được y phục mới, e rằng chẳng mấy chốc thân thể cũng không còn chỗ che đậy.

Thở dài một tiếng đầy bất lực, La Vân Khỉ rời khỏi tiệm tạp hóa, đem bột ngô hấp một nồi bánh tổ ong. Những món ngon nàng vẫn cất lại, đợi Hàn Diệp lên đường rồi mới dám ăn – dẫu sao hai đứa nhỏ cũng dễ dỗ dành hơn đôi chút.

Hồi tưởng lại mùi vị của sườn kho tàu hôm nọ, La Vân Khỉ bất giác nuốt nước miếng đánh ực một cái.

May mà mấy hôm nay buôn bán cũng tạm ổn. Tối đó, Hàn Diệp về nhà, đếm bạc xong thấy đã có bốn mươi đồng tiền. La Vân Khỉ liền tranh thủ khuyên hắn ngày mai đi đăng ký học.

Song Hàn Diệp lại không đồng ý, khăng khăng muốn giữ tiền lại cho nàng, bằng không trong lòng chàng sẽ chẳng yên.

La Vân Khỉ lập tức liên thủ với hai tiểu oa nhi thuyết phục mãi cả một canh giờ, cuối cùng Hàn Diệp mới chịu gật đầu, còn dặn nàng nếu sau này có dép cỏ thì nhờ Lưu Thành Vũ bán giúp.

Chỉ cần hắn chịu đi học, mọi chuyện đều dễ sắp xếp. La Vân Khỉ lập tức tươi cười rạng rỡ như hoa nở đầu xuân.

Trông gương mặt ấy rạng rỡ đến vậy, Hàn Diệp lại bất giác ngửi thấy... mùi âm mưu đâu đây.

Hắn liền thừa lúc hai tiểu oa nhi không để ý, chặn nàng trong kho.

“Nàng thực sự mong ta sớm rời đi đến thế sao?”

Bóng người cao lớn hơn tám thước đổ xuống người La Vân Khỉ, tựa như cả một tòa núi áp tới, khí thế khiến người không thể thở nổi.

La Vân Khỉ không khỏi lùi lại một bước, hờn dỗi nói:

“Chàng nói năng bậy bạ gì thế, chẳng lẽ thật tưởng thiếp là yêu quái hóa thành, đợi đến lúc đêm xuống sẽ ăn thịt hai đứa nhỏ sao?”

Ánh mắt Hàn Diệp bỗng rơi lên đôi môi hồng nhỏ nhắn kia, thấy nó không ngừng mấp máy, yết hầu liền khẽ trượt một cái.

“Nàng... sẽ không làm vậy đâu.”

La Vân Khỉ khẽ mỉm cười:

“Vậy chàng còn lo lắng điều gì?”

Bỗng dưng, Hàn Diệp siết nàng vào lòng, lực đạo như muốn đem cả thân hình nàng hòa vào m.á.u thịt mình.

Kế đó, chàng ghé sát bên tai nàng, khẽ thì thầm như gió thoảng:

“Ta... không nỡ rời xa nàng.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 53: Chương 53



Hơi thở ấm nóng phả nơi vành tai, La Vân Khỉ chỉ cảm thấy cả người tê rần như bị điện giật, chân tay bỗng chốc nhũn ra, chẳng còn mấy phần khí lực.

Nàng hoảng hốt, vội đưa tay đẩy Hàn Diệp ra.

“Mau buông tay, hai đứa nhỏ còn đang chơi ngoài viện kìa.”

Hàn Diệp ôm nàng càng chặt hơn, giọng nói khàn khàn vang lên:

“Nàng yên tâm, bọn nhỏ sẽ không vào đâu.”

Lời còn chưa dứt, môi hắn đã rời vành tai mềm mại mà trượt xuống, khẽ cắn nhẹ lên chiếc cổ nõn nà của La Vân Khỉ.

“Đừng mà…”

Nàng cố hết sức đẩy Hàn Diệp, miệng vừa ngăn cản, nhưng thân thể lại không thể khống chế, bất giác bật ra một tiếng rên khe khẽ, cả người như nhũn ra, gần như ngã gục vào lòng Hàn Diệp.

Lồng n.g.ự.c Hàn Diệp phập phồng nặng nề, bàn tay ấm áp đã luồn vào trong vạt áo nàng...

Ngay khoảnh khắc làn da bị cọ nhẹ, La Vân Khỉ như bừng tỉnh khỏi mộng, thân thể khựng lại.

Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên tiếng bước chân.

“Muội tử Hàn gia có ở nhà không?”

La Vân Khỉ vội đẩy mạnh Hàn Diệp ra, chỉnh lại mái tóc rồi tất tả chạy ra sân.

“Thì ra là Tào tẩu tử, ta có ở đây, có chuyện gì vậy?”

Tào tẩu là hàng xóm Hàn gia, trước kia vì nói xấu La Vân Khỉ mà bị trượng phu mắng một trận. Hôm nay tự dưng đến cửa, chẳng rõ là có việc gì, mong rằng đừng giống như Lý Nhị Nương, lại sinh thêm phiền toái.

Tào tẩu ngượng ngùng xoa tay, cười khẽ nói:

“Hàn muội tử, ta nghe Tường Vi bảo là đang học muội đan dép cỏ, gần đây cũng kiếm được chút bạc lo việc trong nhà. Ta thấy mùa cày còn chưa tới, cũng muốn học chút thủ nghệ.”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Được thôi, tới học đi, cỏ trên núi vẫn còn nhiều lắm.”

Tào tẩu mừng rỡ không thôi:

“Thật đa tạ muội tử! Ta đã làm sẵn kim móc theo mẫu Tường Vi rồi, chỉ đợi muội chỉ dạy.”

Nhìn thấy Tào tẩu chuẩn bị đâu ra đấy, La Vân Khỉ thầm nghĩ: cũng tốt, đỡ phải chạm mặt Hàn Diệp, bèn lấy kim ra dạy nàng ta cẩn thận.

Nói chuyện một hồi, La Vân Khỉ cũng thấy tẩu tử nhà họ Tào không phải kẻ có tâm địa xấu, chỉ là hay thích chuyện thị phi mà thôi.

Hai người ngồi móc giày, thời gian trôi nhanh như thoi đưa. Chẳng mấy chốc trời đã tối mịt, Tào tẩu cầm nửa chiếc mặt giày cảm ơn rối rít rồi cáo từ ra về.

“Thật cảm tạ muội tử, nếu mai này bán được đồng nào, nhất định không quên ơn muội. Trời cũng không còn sớm, ta xin phép về trước.”

La Vân Khỉ tiễn nàng ra tận cửa lớn, lúc quay về thì thấy Hàn Diệp đã nằm xuống, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ai oán rồi lặng lẽ quay mặt đi.

La Vân Khỉ lập tức nhớ tới con ch.ó Đại Kim Mao mình từng nuôi – mỗi khi không được ăn xúc xích cũng hay dùng ánh mắt ấy nhìn nàng. Nàng suýt bật cười, nhưng vẫn cố nhịn.

Không thể lơi lỏng, càng không thể để Hàn Diệp được đằng chân lân đằng đầu. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt tràn đầy d*c v*ng kia, lòng nàng lại như bị mèo nhỏ cào một nhát – tê tê, ngứa ngứa, chẳng thể diễn tả rõ là cảm giác gì.

La Vân Khỉ khẽ hít sâu một hơi, đè nén những ý nghĩ lung tung rồi xoay lưng lại, cùng Hàn Diệp ngủ theo thế “lưng tựa lưng”.

Nhưng Hàn Diệp lại chưa hề ngủ, một lúc sau đã lật người lại. La Vân Khỉ giật nảy mình, lập tức lùi ra xa, nhỏ giọng cảnh báo:

“Trẻ con vừa mới ngủ, chàng đừng có làm càn đấy.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 54: Chương 54



Hàn Diệp nhướng mày, nửa cười nửa trêu:

“Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ muốn nhắc nhở một câu: một khi vào học, ta không thể ngày nào cũng về nhà, nàng ở nhà trông hai đứa nhỏ, nhất định phải nhớ đóng cửa cẩn thận.”

La Vân Khỉ đỏ mặt đến tận mang tai – thì ra chỉ là nàng nghĩ bậy.

Nàng vội vàng quay mặt đi, học theo hắn nhìn lên nóc nhà:

“Chàng chỉ cần yên tâm đọc sách, những việc khác không cần lo, thiếp tự biết chăm sóc mình.”

Hàn Diệp gật đầu, lại dặn thêm:

“Mấy hôm nay ta đã chẻ đủ củi dùng trong một tháng. Ta sẽ tính toán ngày trở về, nếu không đủ thì ta về sớm hơn. Khi tìm được học đường, ta sẽ nhờ Thành Vũ gửi tin về. Nếu có chuyện gấp, nàng cứ đến tìm ta.”

La Vân Khỉ khẽ đáp:

“Ừm, thiếp nhớ rồi.”

Hàn Diệp lại nói:

“Tào tẩu không xấu, Tường Vi cũng là người thật thà, nàng cứ qua lại nhiều với họ cũng tốt.”

La Vân Khỉ không nhịn được quay đầu lại nhìn, không ngờ một thiếu niên trẻ như vậy mà tâm tư đã chu toàn đến thế, quả là một tiểu ôn nhu nam.

Nghĩ đến lần đầu tiên khi tỉnh lại, hắn còn lạnh mặt quát tháo với mình, nàng bất giác thấy buồn cười.

Hàn Diệp liếc mắt qua:

“Cười cái gì vậy?”

La Vân Khỉ vội nói:

“Không có gì, chỉ là thấy chàng có thể đến học đường đọc sách, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.”

Hàn Diệp nghe vậy cũng không đáp lời. Nếu không phải La Vân Khỉ mấy phen thúc ép, kỳ thực hắn cũng không có ý định rời đi.

Những ngày gần đây, hai người mới vừa dần hóa giải khúc mắc, tình ý vừa manh nha, nay lại phải ly biệt, trong lòng thật chẳng nỡ.

Thấy hắn chau mày, La Vân Khỉ liền đoán được tâm tư ấy, dịu giọng khuyên nhủ:

“Cũng chẳng phải đi xa xôi gì, nếu thấy nhớ nhà, chàng có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Hàn Diệp nghĩ lại cũng thấy có lý. So với La Vân Khỉ làm việc dứt khoát quả đoán, bản thân lại có phần đa sầu đa cảm.

Đôi mày kiếm tựa như gươm bén từ từ giãn ra, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

“Hễ có cơ hội, ta sẽ trở về. Mọi chuyện trong nhà, nhờ cả vào nàng.”

La Vân Khỉ nhìn thấy đôi mắt sáng trong của Hàn Diệp, biết hắn không mang theo tâm tư nào khác, bèn để yên để bàn tay ấm áp ấy bao trùm lấy tay mình. Cảm giác này thật khiến người ta yên lòng.

“Những lời khách sáo ấy không cần nói, chiếu cố đệ muội vốn là việc ta nên làm.”

Hai người lại thủ thỉ tâm tình một lúc, sau đó nắm tay nhau an ổn mà ngủ.

Sáng hôm sau, hiếm khi La Vân Khỉ dậy sớm, tự tay làm một bữa sáng tươm tất cho Hàn Diệp, lại dẫn hai đứa nhỏ cùng tiễn hắn ra tận đầu thôn.

Nhìn bóng dáng Hàn Diệp đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, trong lòng La Vân Khỉ không khỏi nghèn nghẹn. Đợi đến khi bóng hắn khuất hẳn, nàng mới dắt theo hai tiểu oa nhi quay về.

Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi đã tới.

Nàng len lén ngó vào trong nhà, nhỏ giọng e dè hỏi:

“Tẩu tử, Hàn đại ca đi rồi ạ? Thành Vũ bệnh rồi, hôm nay đôi dép cỏ của muội vốn định nhờ Hàn đại ca mang đi bán hộ.”

La Vân Khỉ nghe vậy thì trong lòng bỗng chốc hân hoan – cơ hội chẳng phải đến rồi sao?

“Ca ca muội sáng nay đã lên trấn học đường rồi, không thì… chúng ta tự mang ra bán thử xem sao?”

Tạ Tường Vi có chút do dự:

“Chuyện này… không có nam nhân đi cùng, hai chúng ta liệu có ổn không?”

La Vân Khỉ mỉm cười, thần thái tự tin:

“Sợ gì chứ, có ta đây, bảo đảm không ai dám bắt nạt muội. Huống chi, tiền học của ca ca muội mới chỉ gom đủ cho tháng đầu, tháng sau còn chưa có, ta phải sớm chuẩn bị trước.”

Tiểu Hàn Mặc lập tức nói lớn:

“Tẩu tử, đệ cũng đi, đệ bảo vệ tẩu!”

Nhìn thân hình bé con mới cao tới nách mình, La Vân Khỉ bật cười, xoa đầu nó:

“Nhiệm vụ của đệ là bảo vệ muội muội, chuyện của tẩu tử, không cần lo. Còn Tường Vi muội, ý muội thế nào?”

Nhìn thấy khí thế tự tin của La Vân Khỉ, Tạ Tường Vi cũng lấy hết dũng khí, khẽ cắn môi đáp:

“Được! Muội đi cùng tẩu tử.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 55: Chương 55



Tạ Tường Vi trở về nhà lấy dép cỏ, còn La Vân Khỉ thì tâm tư cũng trở nên linh hoạt.

Chỉ trông vào mấy đôi dép cỏ thì e rằng chẳng lời lãi được bao nhiêu. Cùng đi với Tường Vi, nàng lại chẳng tiện mang theo rau củ. Đưa mắt nhìn vào trong chậu, thấy vẫn còn dư kha khá bánh bắp hấp từ đêm qua, bèn cắt thành từng dải rộng ba ngón tay, đem áp chảo hai mặt đến khi vàng ruộm, rắc thêm chút muối, rồi dùng giấy dầu gói cẩn thận.

Lúc còn ở nhà, mẹ thường làm như thế cho nàng ăn, chỉ tiếc nơi này chưa thấy xuất hiện đường trắng, nếu có thì hẳn mùi vị càng thêm ngon miệng.

La Vân Khỉ hơi tiếc nuối, nhưng cũng không buồn lâu. Nàng lại lo cơm trưa cho hai tiểu oa nhi, tất bật xong xuôi thì Tạ Tường Vi cũng đã ôm theo dép đến nơi.

Hai người sửa soạn một chút rồi cùng nhau lên đường ra chợ. Đi hơn một canh giờ mới đến nơi. Bởi đến trễ, chỗ tốt đã bị người khác chiếm hết, La Vân Khỉ đành chọn một góc sát bên, cùng Tường Vi bày dép cỏ ra. Sau đó nàng chen một khoảng nhỏ nữa, đặt lên đó hai chiếc bánh bắp chiên vàng óng. Phần còn lại sợ dính bụi bẩn, nàng cẩn thận mang trên lưng giữ gìn.

Tạ Tường Vi có chút nghi hoặc, khẽ hỏi:

“Tẩu tử… thứ này… liệu có ai mua không?”

La Vân Khỉ mỉm cười nhẹ giọng:

“Bán được thì bán, không ai mua cũng chẳng ai cắn c.h.ế.t chúng ta.”

Tường Vi nghe vậy bật cười, càng thêm yêu thích cái tính cởi mở, hào sảng của La Vân Khỉ.

Tuy thế, nàng cũng chẳng kỳ vọng gì mấy vào mấy miếng bánh ấy. Thời buổi này, gạo trắng, bột mì còn hiếm, chứ bột ngô vẫn mua được, nhà nào chẳng ăn, đâu có gì đặc biệt?

Chỉ là, nàng đâu biết những chiếc bánh kia đều được La Vân Khỉ dùng dầu thực vật chiên qua. Dân đen ăn còn chẳng nổi mỡ heo, nói gì đến dầu thực vật? Có khi ngay cả hoàng đế cũng chưa từng được nếm qua thứ này. Bởi vậy, La Vân Khỉ đối với món bánh kia vô cùng tự tin.

Bày xong sạp hàng, nàng liền bắt đầu rao lớn:

“Bánh bắp chiên giòn đây! Vàng ruộm thơm lừng, ngon miệng giòn tan, chỉ một đồng tiền, đi qua đừng bỏ lỡ!”

Xưa có câu: “Rượu ngon cũng sợ ngõ sâu”, không rao thì ai biết mà đến. Nàng vừa hô, lập tức thu hút không ít ánh mắt tò mò.

Một đại thẩm ăn mặc khang trang nhìn chiếc bánh vàng óng, liền nuốt nước miếng, móc ra một đồng tiền:

“Cho ta nếm thử một cái.”

“Có ngay!”

Thấy có khách đầu tiên, La Vân Khỉ liền cười tươi như hoa, nhanh nhẹn gói đưa.

Vị đại thẩm kia cắn một miếng, liền sửng sốt:

“Làm cách nào mà thơm dữ vậy?”

La Vân Khỉ mỉm cười thần bí:

“Đây là bí phương của La gia chúng tôi, không thể tiết lộ.”

Lời vừa dứt, người vây xem càng thêm hiếu kỳ, ai nấy đều bỏ ra một đồng mua thử.

Chưa đến nửa canh giờ, rổ bánh của La Vân Khỉ đã sạch bách, dép cỏ cũng bán được kha khá.

Thấy nàng vui vẻ đếm tiền, đôi mắt Tạ Tường Vi tròn xoe sắp rớt ra ngoài.

Bình thường đi bán củi cùng Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ, chỉ biết chất củi thành đống, có người hỏi thì trả lời, không thì ngồi chờ mãi, nào nghĩ ra cách mời chào khách như La Vân Khỉ? Giờ mới tới giữa trưa mà dép cỏ đã bán hết sạch.

Tạ Tường Vi cầm chặt mười hai đồng tiền trong tay, hai má đỏ bừng vì kích động:

“Tẩu tử, mình bán nhanh thật đó!”

La Vân Khỉ bật cười khanh khách:

“Nhanh là tốt, về sớm còn làm thêm vài đôi nữa.”

“Vâng!”

Tạ Tường Vi gật đầu mạnh mẽ, theo bước La Vân Khỉ quay về.

La Vân Khỉ sờ sờ túi áo, đếm sơ cũng có hơn hai mươi đồng tiền, trong lòng không khỏi phấn khởi. Nàng không ngờ, ở cổ đại kiếm tiền lại dễ đến vậy.

Nếu không thể mang nông sản ra chợ bán trực tiếp, nàng có thể chế biến thành phẩm: bánh ngô chiên, bánh hấp chiên giòn, hay dùng ống tre làm cơm ống… Những món ấy người cổ đại chưa từng thấy, ắt sẽ đắt hàng.

Trong mắt nàng như thấy vô số đồng tiền đồng đang bay đến, cảm giác thành tựu ấy, còn lớn hơn khi xưa cùng mẹ mở siêu thị không biết bao nhiêu lần.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 56: Chương 56



La Vân Khỉ vốn là người nói làm là làm, vừa có ý định liền lập tức động thủ. Về tới nhà, nàng đem bột ra nhồi, đặt vào nồi đậy kín cho lên men. Trời vừa chạng vạng, bột đã nở, nàng bèn hấp liền hai nồi màn thầu lớn, lại làm thêm hai nồi bánh bắp chiên.

Vốn định tranh thủ móc thêm mấy đôi dép cỏ, nhưng nghĩ lại thôi.

Con đường kiếm tiền của nàng không chỉ có một lối, hà tất phải tranh giành mấy đôi giày với Tường Vi?

Tâm tình khoan khoái, tiện thể nàng lại hầm thêm mấy khúc sườn heo.

Hai tiểu oa nhi từ nhỏ chưa từng nếm qua màn thầu, càng chưa từng ăn đến thịt thăn, ai nấy ăn đến tròn xoe cả mắt, mặt mũi nhễ nhại dầu mỡ.

La Vân Khỉ cũng hiếm khi được bữa no nê như vậy, không khỏi nhớ đến Hàn Diệp. Không biết hắn đã tìm được học đường chưa? Nơi đó có giống lời hắn nói, bao ăn ở thật chăng?

Một đồng tiền mà còn bao ăn bao ở, chỉ e bữa cơm chẳng được lành lặn.

La Vân Khỉ thở dài một tiếng, Hàn Mặc lập tức đặt đũa xuống, hỏi:

“Tẩu tử đang lo lắng cho đại ca sao?”

Hàn Dung cũng rúc lại gần, níu vạt áo nàng mà nói:

“Tẩu tử yên tâm, đại ca nhất định sẽ bình an vô sự.”

La Vân Khỉ mỉm cười xoa đầu Hàn Dung, dịu dàng nói:

“Sẽ ổn thôi. Đại ca các ngươi là người có chí lớn, sau này nhất định sẽ làm quan to.”

Hàn Dung ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt tròn long lanh chớp chớp:

“Thật không?”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Dĩ nhiên là thật. Tẩu tử khi nào lừa gạt hai đứa đâu?”

Hàn Mặc tiếp lời:

“Nếu đại ca thực sự làm quan lớn, tẩu tử sẽ không cần vất vả thế này nữa. Khi đó, đệ sẽ bảo đại ca mua thêm mấy a hoàn hầu hạ tẩu tử cho thật chu đáo.”

La Vân Khỉ khẽ nhếch môi cười nhạt:

“Đến lúc đó, các ngươi sẽ có một tẩu tử mới. Dù không mua, thì nha hoàn cũng sẽ chen chúc đầy sân.”

Hàn Mặc lập tức nhíu mày:

“Sao lại phải đổi tẩu tử mới?”

Thấy dáng vẻ già dặn của Hàn Mặc, La Vân Khỉ bất giác nảy lòng đùa giỡn, cười nói:

“Vì tẩu tử hiện giờ dung mạo xấu xí, không thể ra ngoài gặp người. Tẩu tử tương lai của các ngươi, tất sẽ là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”

Hàn Mặc vụt đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị:

“Cho dù là thần tiên hạ phàm, đệ cũng không cần! Đệ với Dung Dung chỉ nhận một mình tẩu tử, nếu đại ca dám phụ tẩu tử, đệ nhất định không tha cho huynh ấy!”

Hàn Dung cũng vội vàng bò dậy, giơ nắm tay nhỏ:

“Đúng! Không tha cho huynh ấy!”

Nhìn hai tiểu oa nhi vì mình mà phẫn nộ như thế, La Vân Khỉ trong lòng vừa vui mừng, lại vừa buồn bã.

Vui là, bao tâm huyết bỏ ra rốt cuộc cũng không uổng phí, hai đứa bé đã thật lòng nghiêng về phía nàng.

Buồn là, nếu ngày kia thật sự xảy ra chuyện hòa ly, hai đứa nhỏ nhất định sẽ đau lòng.

Nhưng nghĩ lại, ngày Hàn Diệp làm được tể tướng còn xa lắm. Đến khi ấy, hai đứa nhỏ cũng đã trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu rõ đạo lý, biết được điều tốt ở công chúa, chẳng còn gì đáng lo cả.

Nghĩ đến bản thân bỏ bao công sức vun đắp cho cái nhà này, cuối cùng lại là thành toàn cho người khác, trong lòng La Vân Khỉ vẫn có chút nghẹn ngào.

Nhưng ngoài mặt lại vẫn mỉm cười nói:

“Mau ăn đi nào, tẩu tử chỉ đùa với các ngươi thôi.”

Sắc mặt Hàn Mặc lúc này mới dịu xuống, vội kéo Hàn Dung đang bám trên người La Vân Khỉ xuống:

“Tẩu tử đã bận rộn cả ngày, rất mệt rồi. Mau xuống đi!”

Nhìn Hàn Mặc hiểu chuyện như thế, La Vân Khỉ bất chợt nhớ tới Hàn Mặc trong sách.

Bởi gia cảnh bần hàn, mọi đồng tiền đều dành cho Hàn Diệp đọc sách. Về sau Hàn Diệp đỗ tể tướng, còn Hàn Mặc thì chẳng có gì nổi bật, nhờ danh tiếng của huynh mà được vào Lễ Bộ làm chân sai vặt, tiêu hao cả một đời.

Thực ra, đầu óc Hàn Mặc chẳng kém Hàn Diệp là bao. Điều khiến La Vân Khỉ quý mến nhất chính là sự kiên cường, không oán không hận, hết lòng vì huynh trưởng của hắn.

Khi còn đọc sách, nàng đã rất cảm phục Hàn Mặc. Nếu có thể, nàng thật sự muốn thay đổi số phận cho đứa bé này.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 57: Chương 57



“Hàn Mặc, đệ có thích đọc sách không?”

La Vân Khỉ khẽ hỏi dò.

Hàn Mặc thoáng ngẩn người, đoạn cúi thấp đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Trong nhà có đại ca đọc sách là đủ rồi.”

La Vân Khỉ khẽ liếc mắt lườm hắn, giọng mang chút trách cứ:

“Nói năng gì vậy? Đại ca đệ có thể đọc sách, lẽ nào đệ lại không thể?”

Hàn Mặc ngập ngừng đáp:

“Đọc sách… tốn kém lắm…”

Nghe đến đây, La Vân Khỉ liền đoán được tâm ý trong lòng hắn.

Hiện giờ hàng hóa trong ‘Siêu thị’ tựa như nước chảy không ngừng, việc nàng làm chẳng khác nào buôn bán lời gấp trăm, chi phí nuôi hai người ăn học chẳng phải là điều khó khăn gì.

“Đắt cũng chẳng sao, chỉ cần đệ thích, tẩu tử sẽ giúp đệ.”

Hàn Mặc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia sáng không thể che giấu:

“Tẩu tử… thật sự muốn đệ đi đọc sách sao?”

La Vân Khỉ cười khẽ, khều nhẹ lên chóp mũi hắn:

“Dĩ nhiên là thật rồi.”

Ánh sáng trong mắt Hàn Mặc lập tức rực rỡ như sao trời, song lại chỉ chớp mắt đã tối sầm trở lại.

“Nhưng đệ không muốn tẩu tử phải vất vả…”

La Vân Khỉ dịu dàng nói:

“Yên tâm đi, tẩu tử không thấy khổ cực gì cả.”

Thấy hai ca ca đều có đường hướng riêng, Hàn Dung cũng không chịu kém, trợn tròn đôi mắt long lanh:

“Dung Dung sau này cũng sẽ cố gắng học tập, theo tẩu tử học làm nữ công.”

La Vân Khỉ bật cười khúc khích, bế bổng tiểu nha đầu vào lòng:

“Nữ công thì tẩu tử không rành lắm, nhưng có thể dạy muội những điều khác.”

Kiếp trước, Hàn Dung dung mạo khuynh thành, nhưng vì không có học thức, lại lấy nhầm người, khiến cả đời ôm hận.

Tướng công của nàng ngày ngày thư từ qua lại với nữ nhân khác, cuối cùng còn bế hài nhi tới cửa, ép Hàn Dung từ chính thê thành tiểu thiếp. Nàng xấu hổ uất ức, cuối cùng tự vẫn mà chết.

Dù Hàn Diệp sau đó đã vì nàng báo thù, nhưng mỹ nhân đã khuất, âm dương cách biệt.

Kiếp này, dù không thể cho Hàn Dung học hành thành tài, nàng vẫn có thể dạy con bé biết đôi chút chữ nghĩa, lại chỉ bảo thêm cách phân biệt nam nhân lòng dạ xấu xa.

“Dạy cái gì vậy?”

Hàn Dung tò mò, mắt tròn xoe.

La Vân Khỉ mỉm cười nghĩ ngợi, rồi chậm rãi nói:

“Ví như biết chữ, gảy cổ cầm, họa tranh, hay là nấu nướng…”

Những điều nàng biết, cũng chỉ có vậy.

Hàn Dung liền há hốc mồm, ngưỡng mộ nhìn nàng:

“Tẩu tử thật lợi hại!”

Trong mắt tiểu nha đầu, La Vân Khỉ gần như là người không gì không biết.

Hàn Mặc cũng tròn mắt:

“Tẩu tử biết chữ sao?”

La Vân Khỉ khẽ gật, nhoẻn cười:

“Cũng biết chút ít.”

Hôm nay ra chợ, La Vân Khỉ tình cờ trông thấy tấm bố cáo dựng ngoài trấn, cách thức cũng chẳng khác mấy so với thời hiện đại, chỉ là trong thời đại này, phần lớn chữ viết đều là chữ phồn thể.

May thay, năm xưa nàng từng theo học một vị lão trung y, người này rất ưa viết chữ phồn thể, vì thế phần lớn chữ nàng đều nhận ra và viết được.

Hàn Mặc đưa mắt lén nhìn nàng, có chút ngại ngùng, nhỏ giọng thưa:

“Tẩu tử… có thể dạy đệ học chữ tại nhà được không?”

La Vân Khỉ mỉm cười dịu dàng:

“Được chứ.”

Thấy Hàn Mặc hiếu học như vậy, La Vân Khỉ cũng vui lòng chỉ dạy.

Sau khi dọn dẹp bát đũa, nàng liền dẫn Hàn Mặc và Hàn Dung ra trước hiên, bắt đầu từ những chữ đơn giản nhất như: 「上、中、下、口、人、手、大、小、多、少」.

Hai tiểu hài tử lần đầu được trông thấy chữ viết, ai nấy đều lấy làm mới lạ, vừa đọc theo vừa dùng cành cây nhỏ viết xuống đất.

Bên kia, Hàn Diệp cũng đã nhập học vào Thiên Thừa Thư Viện, nơi danh tiếng bậc nhất trong trấn.

Nói ra thì, thư viện này với Hàn gia cũng có vài phần giao tình.

Thân phụ của Hàn Diệp thuở sinh thời từng là tú tài trong làng, đồng thời là bạn đồng khoa với Quan phu tử, chủ viện. Về sau, phụ thân Hàn Diệp bệnh nặng mà qua đời, Quan phu tử nhiều lần thi hội đều trượt, bèn chán nản, mở thư viện tư thục này.

Mấy năm trước, Quan phu tử từng mời Hàn Diệp đến học, nhưng đều bị chối từ.

Một là vì khi ấy đệ muội còn nhỏ, không ai chăm sóc. Hai là hắn không muốn mang nợ ân tình quá lớn.

Từ khi cưới La Vân Khỉ, trong nhà sóng gió không ngớt, chí hướng đọc sách của hắn cũng dần phai nhạt.

Nào ngờ, La Vân Khỉ bỗng nhiên thay tính đổi nết, không những khuyến khích hắn đọc sách, mà còn chăm lo đệ muội đâu vào đấy, khiến trong lòng Hàn Diệp một lần nữa bùng lên khát vọng đèn sách.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 58: Chương 58



Vừa đặt chân đến huyện thành, hắn liền thẳng đường đến Thiên Thừa Thư Viện.

Quan phu tử người dong dỏng, dung mạo thanh nhã, lúc nào cũng nở nụ cười từ hòa trên mặt.

Là bằng hữu cố cựu của phụ thân Hàn Diệp, cho nên nơi này vẫn luôn là chốn Hàn Diệp ưu tiên lựa chọn.

Trông thấy Hàn Diệp đến, Quan phu tử lấy làm mừng rỡ, vội vàng dẫn hắn vào hậu viện.

Vừa vuốt chòm râu, ông vừa cười nói:

“Chớp mắt đã nhiều năm không gặp, hiền chất nay cao lớn hẳn rồi. Trong nhà đệ muội vẫn ổn chứ?”

Hàn Diệp lập tức thi lễ:

“Đa tạ phu tử quan tâm, trong nhà mọi sự đều ổn.”

Quan phu tử vỗ vai hắn, cười hiền:

“Thôi đừng khách sáo nữa, nơi đây chẳng có ai lạ, không cần giữ quá nhiều lễ nghi. Có điều, chẳng hay hiền chất đã biết chữ hay chưa, để ta xem nên xếp vào lớp nào.”

Hàn Diệp từng nghe qua Thiên Thừa Thư Viện phân lớp đại tiểu.

Lớp tiểu là cho hài tử đồng tuổi Hàn Mặc, còn lớp đại là dành cho học trò sắp thi Hương cống vào mùa thu.

Tuổi hắn đương nhiên không thể nhập lớp tiểu. Lúc sinh thời, phụ thân cũng từng chỉ dạy đôi chút, bèn nói thật:

“Học trò có biết ít nhiều, cũng từng đọc vài thiên văn.”

Quan phu tử gật đầu hài lòng, vỗ vai hắn cười:

“Thế thì tốt, từ nay cứ ở lại hậu viện này, mai ta sắp xếp cho hiền chất nhập học.”

Hàn Diệp vội nói:

“Đây là chốn sinh hoạt của gia quyến phu tử, học trò nào dám mạo phạm. Xin được ở cùng thư sinh nơi đại sảnh là được.”

Quan phu tử cười xòa:

“Hiền chất nói thế là xa cách rồi. Ta và lệnh thân từng kết bái huynh đệ, há lại để hiền chất ngủ chung xá với đám học trò? Tuyết Yến! Mau ra thu dọn Tây sương phòng đi!”

Trong nhà có tiếng đáp:

“Vâng ạ.”

Tiếng nói trong trẻo vang lên, theo sau là một thiếu nữ yểu điệu nhẹ bước từ phòng trong bước ra, nhẹ tay vén rèm.

Chỉ thấy nàng độ tuổi cập kê, da thịt như tuyết, đôi mắt linh động như biết nói, liếc nhìn Hàn Diệp một cái rồi khẽ cười tủm tỉm.

“Cha ơi, người này là ai thế? Còn chưa giới thiệu gì đã bắt người ta đi dọn phòng.”

Quan phu tử ánh mắt chợt lóe, đoạn cười đáp:

“Đây là tiểu nữ Quan Tuyết Yến. Dạo này bị ta nuông chiều quá đỗi, nếu có gì thất lễ, mong hiền chất chớ để bụng.”

Hàn Diệp cúi đầu, chắp tay đáp:

“Học trò không dám.”

Quan Tuyết Yến che miệng cười:

“Còn chưa nhập học mà đã ra dáng thư sinh khù khờ rồi.”

Quan phu tử nghiêm mặt quát khẽ:

“Láo xược! Còn không mau đi làm việc!”

Sau khi nàng rời đi, Hàn Diệp lại nói:

“Học trò vẫn nên ở tại thư viện thì hơn. Không giấu gì phu tử, học trò đã có thê thất, Quan tiểu thư tuổi xuân phơi phới, nếu bị người hữu tâm gièm pha, e rằng tổn hại thanh danh. Vả lại, học trò quen sống khổ từ nhỏ, nếu ở nơi sung túc thế này, e sinh lòng buông thả.”

Quan phu tử nghe vậy thì trầm ngâm gật đầu:

“Thôi cũng được, đã vậy thì ta không giữ nữa. Đợi ăn tối xong, ta sai thư đồng đưa ngươi qua thư viện.”

Hàn Diệp muốn từ chối, nhưng Quan phu tử một mực không nghe, đành lưu lại dùng cơm.

Quan Tuyết Yến vừa nghe Hàn Diệp đã thành thân, thần sắc có chút kinh ngạc. Lại trông thấy hắn an tọa nơi hành lang, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi ngay ngắn không động, không khỏi bật cười lần nữa.

Quả nhiên là một đứa ngốc!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 59: Chương 59



Hàn Diệp nghe thấy có tiếng khúc khích cười nhẹ, song vẫn cúi đầu bất động.

Gương mặt tuấn tú ấy chẳng lộ chút cảm xúc, phong thái điềm nhiên như thể "Thái Sơn sụp trước mắt mà mặt không đổi sắc", thật khiến người ta phải tán thưởng.

Quan phu tử trông thấy, không khỏi khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Đây đích thực là một nhân tài, ắt có thể dốc lòng bồi dưỡng.

Lại hàn huyên đôi câu, thời gian cũng vừa đến bữa.

Quan phu nhân vốn là phụ nhân đôn hậu, luôn miệng mời ăn, mời uống. Còn Quan Tuyết Yến thì ngồi một bên, lén lút liếc nhìn Hàn Diệp.

Trong thư viện, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chẳng ít, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt Quan Tuyết Yến — kẻ thì chỉ được cái mã ngoài, người thì xấu xí dị hợm. Duy có Hàn Diệp, vừa nho nhã lễ độ, lại dung mạo anh tuấn, thực hiếm thấy một nam tử trẻ tuổi như vậy. Quan Tuyết Yến chẳng thể nào dời nổi ánh mắt, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn trộm.

Quan phu nhân thấy vậy, giận dữ dưới bàn đá mạnh vào chân nữ nhi một cái. Đến khi nghe Hàn Diệp ngỏ ý muốn ở lại thư viện, ngủ tại thông xá, bà mới thật sự nhẹ nhõm thở ra.

Tiễn Hàn Diệp rời phủ, Quan phu nhân liền nghiêm mặt quở trách nhi nữ:

“Thu ngay ánh mắt lại cho ta! Đừng có suốt ngày liếc ngang liếc dọc. Hàn Diệp là người đã có gia thất rồi!”

Quan Tuyết Yến hừ một tiếng:

“Bàn ăn nhỏ xíu như vậy, chẳng lẽ con cứ nhìn chằm chằm vào bát cơm mãi chắc? Với lại con cũng đâu có ý gì, liếc nhìn vài cái thì đã sao?”

“Không có ý thì tốt. Nếu có, cũng phải lập tức chôn sâu, nghe rõ chưa? Phụ thân con là người có học, con chớ khiến ông ấy mất mặt!”

“Biết rồi mà...”

Quan Tuyết Yến càu nhàu một câu, rồi uể oải trở về phòng.

Cầm lấy bức thêu đôi uyên ương còn dang dở, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia, nàng ta không nhịn được mà khúc khích cười thầm.

Cùng lúc đó, Hàn Diệp trong lòng tĩnh lặng như nước, thấy trong gian thông xá có mấy quyển sách liền tiện tay lật xem.

Hắn hiểu rõ, bản thân có thể bước đến hôm nay, tất cả đều nhờ vào sự ủng hộ và hy sinh thầm lặng của La Vân Khỉ. Nghĩ đến nàng ở nhà một mình chăm lo cho hai đứa em nhỏ, Hàn Diệp càng không dám phí hoài dù chỉ một khắc.

Đến giờ tan học, vài học sinh từ nơi khác cũng trở về, tổng cộng cùng Hàn Diệp chỉ có vài người, nên chỗ ở khá rộng rãi.

Mọi người tuổi tác tương đồng, không bao lâu đã bắt chuyện thân thiết. Có một người tên là Lý Thận, tính tình cởi mở, lập tức kể ra vài chuyện tiếu lâm tục tĩu, khiến đám học sinh cười ầm.

Hàn Diệp nghe xong, trong đầu lại bất giác hiện lên hình bóng La Vân Khỉ.

Mùi thơm thanh khiết như u lan phảng phất bên mũi, thân hình mềm mại uyển chuyển như nước, khiến lòng người không khỏi xao xuyến...

Nhớ lại dáng vẻ nàng khi ấy, e ấp như thỏ non bị kinh hãi, Hàn Diệp không kìm được mà khẽ cong khóe môi, mỉm cười.

Sáng hôm sau, Hàn Diệp chính thức nhập học.

Lúc các học sinh cắm đầu đọc sách, thì bên nhà, La Vân Khỉ cũng đã dậy từ sớm.

Nàng đem bánh bao và bánh bột ngô cắt thành từng dải nhỏ, thả vào dầu mà rán, chẳng mấy chốc đã làm ra hai thau đầy, mùi thơm lan tỏa khắp sân. Để lại phần cơm trưa cho hai đứa nhỏ, nàng liền cùng Tạ Tường Vi lên trấn họp chợ.

Nhờ có ‘Siêu thị’ lưu trữ được thực phẩm, La Vân Khỉ chỉ mang một phần nhỏ làm hình thức, bằng không đi đường hai canh giờ, thể nào cũng mệt đứt hơi.

Tạ Tường Vi là cô nương tháo vát, chỉ một buổi chiều và một đêm, đã đan xong bốn đôi dép cỏ.

La Vân Khỉ thấy hoa văn tinh xảo, không khỏi buông lời tán thưởng, còn cố ý gói một phần bánh ngô và bánh bao đem biếu, bảo nàng đem về cho phụ thân nếm thử.

Dù trưởng thôn không ra mặt giúp đỡ trong chuyện Lý Nhị Nương gây rối, nhưng ông vẫn xử lý công bằng, nghĩa ấy, La Vân Khỉ luôn ghi tạc trong lòng.

Tạ Tường Vi đỏ bừng mặt, cố từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng nhét vào tay.

La Vân Khỉ trong lòng còn nghĩ, phải tìm cơ hội đến bái phỏng Phương Huyện lệnh một chuyến. Dù gì cũng đã mượn danh người ta mấy lần, lại thêm Hàn Diệp học tại huyện thành, nếu có chuyện bất trắc, nhờ có quan hệ này cũng dễ xoay sở hơn.

Nghĩ tới đây nàng lại than nhẹ một tiếng — ở hiện đại thì chỉ biết ăn no mặc ấm chẳng màng thế sự, còn từng cười mẹ mình lo chuyện bao đồng. Nào ngờ đến cổ đại, bản thân lại lo toan còn hơn cả bà…

Đang chuẩn bị bày hàng, chợt thấy Tạ Tường Vi giơ tay chỉ về phía trước.

“Tẩu tử, kia chẳng phải là Lưu Thành Vũ đấy sao?”
 
Back
Top Bottom