Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 40: Chương 40



La Vân Khỉ khẽ kiễng chân, cố nhét áo lại cho chàng, khóe môi thì cong lên đến tận mang tai, ý cười không sao giấu nổi.

Hàn Diệp cúi đầu, trong mắt đen láy là đầy nghi hoặc.

“Trông nàng… hình như rất vui?”

Rốt cuộc, La Vân Khỉ cũng không nhịn được, “phụt” một tiếng bật cười.

“Lấy được một tướng công vừa cho thiếp cảm giác an toàn, lại biết đánh người, sao thiếp lại không vui cơ chứ?”

Nghĩ đến những lời La Vân Khỉ từng nói ở Hàn gia, khóe môi Hàn Diệp cũng hơi cong lên.

“Gia gia ta trước kia từng làm tiêu sư, thuở nhỏ ta cũng theo ông học mấy ngày quyền cước, đối phó vài tên thường dân thì vẫn ổn.”

La Vân Khỉ có phần kinh ngạc. Thảo nào trong truyện từng nhắc Hàn Diệp vì muội muội bị bắt nạt mà từng đánh cho ác đồ một trận tơi tả — hóa ra hắn cũng có chút thân thủ.

Văn võ song toàn, lại tuấn tú nho nhã, trách gì bao nhiêu nữ nhân đều xiêu lòng vì hắn.

Nghĩ đến đám đào hoa rối rắm vây quanh Hàn Diệp trong tương lai, nụ cười của La Vân Khỉ chợt tắt ngấm.

Nhìn tiểu nữ tử trước mặt thoắt vui thoắt buồn, Hàn Diệp không khỏi thấy kỳ quặc.

Hắn dịu giọng hỏi:

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Nói đoạn liền kéo áo khoác xuống, cẩn thận khoác lại lên người nàng.

“Khoác vào, thân thể ta cường tráng hơn nàng nhiều.”

La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu lắng và dịu dàng ấy.

Một cảm xúc mơ hồ không tên bỗng trào dâng trong tim.

Không thể gọi tên, chẳng rõ hình dáng, nhưng tựa hồ có gì đó đã lặng lẽ bén rễ trong lòng…

Hàn Diệp cũng đang cúi đầu nhìn nàng.

Dưới ánh trăng, La Vân Khỉ hôm nay lại mang vẻ thanh thuần khác thường. Đôi mắt hạnh đen láy linh động, đôi môi hồng nhỏ xinh hơi hé mở, như đang vô thanh mời gọi, khiến n.g.ự.c Hàn Diệp như bị nung nóng, chẳng tự chủ được mà cúi đầu xuống.

Làn môi mỏng mang theo hơi lạnh dán lên môi nàng, hơi thở ấm nóng theo khoang mũi xộc thẳng vào lồng ngực, như mang theo lửa, lập tức khiến thân thể La Vân Khỉ bốc cháy.

Nàng ngẩn người một khắc, liền đưa tay đẩy ra, song đã bị Hàn Diệp ôm chặt vào lòng.

Ngay sau đó, nàng cảm giác răng mình bị tách ra, đầu lưỡi linh hoạt như rắn nhỏ chui vào khe hở, dây dưa môi lưỡi khiến đầu óc choáng váng, dường như thiếu dưỡng khí đến mức chẳng thở nổi, không nhịn được khẽ rên một tiếng.

Bàn tay Hàn Diệp đã lần xuống thắt lưng nàng, tay nóng dán lên da thịt qua lớp vải mỏng, thô ráp mà mang theo chút đau rát, lại cũng có cảm giác lạ kỳ khó tả — tựa như tê dại mà lại dễ chịu.

Chính cơn đau nhè nhẹ ấy đã kéo nàng bừng tỉnh.

Đây là nam chính của truyện, giữa họ sẽ không có kết quả.

“Không… đừng… buông ra…”

Nàng th* d*c nói một câu, cố sức đẩy hắn ra.

Người nam nhân khẽ thở ra một hơi, lại vòng tay ôm lấy nàng lần nữa.

“Lỗi ta. Đi thôi.”

Mặt La Vân Khỉ đỏ rực như quả hồng chín, không dám ngẩng đầu.

Chắc là ánh trăng hôm nay quá mê hoặc, khiến nàng nhất thời hồ đồ. Về sau nhất định không thể gần gũi Hàn Diệp thế này nữa!

Trên đường không nói lời nào, mãi đến lúc về nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ say.

Hàn Diệp nhảy qua tường viện, mở cửa từ bên trong. Lúc này La Vân Khỉ mới nhớ ra, liền hỏi:

“Sao chàng biết thiếp sẽ gặp nguy?”

Hàn Diệp nhìn nàng, đáp:

“Ta không biết. Chỉ là đêm tối mịt mù, sợ nàng sợ hãi, nên âm thầm theo sau.”

La Vân Khỉ nhìn Hàn Diệp dịu dàng săn sóc, sống mũi bất giác cay xè.

Nàng khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng hỏi:

“Ơ… thiếp từng đối xử với chàng tệ như vậy, vì sao giờ chàng vẫn tốt với thiếp?”

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, giọng nói ôn hòa:

“Ta tuy ít lời, nhưng vẫn phân biệt được thiện ác. Nàng bây giờ đã đổi khác, vậy ta cũng tự nhiên phải đối tốt với nàng.”

La Vân Khỉ hít hít mũi, khẽ nói:

“Thật ra chàng không cần như vậy… Sau này sẽ có một nữ nhân khác, đối xử với chàng tốt hơn thiếp.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 41: Chương 41



Sắc mặt Hàn Diệp bỗng trở nên nghiêm nghị.

“Không được nói bậy, nàng là thê tử được ta Hàn Diệp công nhận. Dù có người khác tốt hơn nữa, cũng chẳng lọt nổi vào mắt ta.”

La Vân Khỉ khẽ bĩu môi, thầm nghĩ: Ngốc tử, lời này nếu sau khi ngươi nhìn thấy vị công chúa tuyệt sắc khuynh thành kia mà còn nói được, thì ta mới thực sự bội phục ngươi.

Dẫu sao, công chúa trong sách là người ôn nhu hiền hậu, khí chất cao nhã. Dù Hàn Diệp có từng cự tuyệt biết bao nữ tử mưu đồ tiếp cận hắn, thì cuối cùng vẫn chẳng thể kháng lại sự ôn nhu của công chúa. Qua vài phen tiếp xúc, đôi bên liền nảy sinh tình cảm.

Nghĩ đến cảnh hai người sau khi thành thân, cầm sắt hòa hợp, phu xướng phụ tùy, lòng La Vân Khỉ liền dâng lên vị chua xót.

Nhưng rất nhanh, nàng liền xua tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mục đích của nàng là khiến Hàn Diệp làm đến chức Tể tướng, sau đó nhận được một khoản bạc làm phí an cư, rồi tiêu d.a.o mà rút lui. Thiên hạ mỹ nam nhiều vô kể, nàng sao có thể vì một người vốn không thuộc về mình mà buộc lòng bản thân được?

Nghĩ đến đây, nàng liền mỉm cười với Hàn Diệp:

“Được, chàng cũng là tướng công thiếp đã công nhận. Cả đời này, thiếp chỉ có mình chàng.”

Dù sao hệ thống chỉ ràng buộc với Hàn Diệp, lúc này nàng cũng chỉ có thể đi theo hắn.

Hàn Diệp dĩ nhiên chẳng hay biết tâm tư trong lòng La Vân Khỉ, ánh mắt liền dịu dàng trở lại.

Hắn đưa tay xoa nhẹ lên đầu nàng, ôn tồn nói:

“Vậy mới đúng chứ.”

Giày vò gần như cả đêm, hai người đều mệt nhoài. Sau khi sơ sài rửa mặt, liền cùng nhau lên giường nghỉ ngơi.

La Vân Khỉ vốn đã mệt rã rời, đầu vừa chạm gối liền chìm vào giấc ngủ. Đến khi mở mắt ra, trời đã sáng rõ.

Ra ngoài hỏi hai tiểu hài tử, thì được biết Hàn Diệp ăn chút cơm nguội xong đã cùng Lưu Thành Vũ rời đi.

La Vân Khỉ vội hâm nóng cơm cho hai đứa nhỏ, rồi nhân lúc bọn chúng ăn, liền đi tới nhà kho, lấy ra thịt bò, một bao gạo lớn, cùng những món còn để trên giá.

Nào ngờ khi trở lại, nàng phát hiện có điều chẳng ổn – nơi nàng giấu trứng gà và bột ngô dường như đã bị người động qua.

Lòng nàng không khỏi trầm xuống – nhất định là Hàn Diệp đã lục lọi đồ vật.

Hỏng rồi, hôm qua hắn vừa cùng nàng đến nhà họ La, lại còn chứng kiến cảnh nàng và người nhà cãi nhau, chắc chắn sẽ không còn tin rằng những thứ kia là nàng lấy từ nhà mẹ đẻ về nữa.

Nếu nói là bạc riêng, thì trên người nàng lại không có lấy một đồng. Nhỡ tối nay hắn tra hỏi thì biết nói sao?

Không được, nhất định phải mau chóng kiếm ít bạc để ứng phó.

La Vân Khỉ suy nghĩ một lúc, rồi đem số gạo và thịt bò trả lại vào siêu thị, chỉ giữ lại một ít mỗi thứ.

Xong xuôi, nàng mới phát hiện ra siêu thị kia lại có chức năng lưu trữ.

Đã như vậy, chẳng phải những món kia đều có thể tùy ý mang ra bán hay sao?

Nhưng nghĩ tới quanh đây chỉ có mỗi huyện Thanh Thành là gần nhất, các nơi khác đều cách cả canh giờ đi đường, La Vân Khỉ liền thấy đau đầu.

Để tránh bị Hàn Diệp phát hiện, nàng vẫn phải bắt đầu từ việc làm dép cỏ.

Ăn vội vài miếng cơm, nàng liền ngồi trước cửa bắt đầu đan dép.

Tư chất của La Vân Khỉ trong việc này tuy không bằng Tạ Tường Vi, nhưng nhờ có kiên trì, tay nghề cũng ngày một thuần thục. Khi đan đôi thứ hai, tay nàng đã nhanh hơn nhiều, trong một ngày mà làm ra được ba đôi. Lại dùng cỏ U Lỗ còn thừa, đan riêng cho Hàn Mặc và Hàn Dung mỗi đứa một đôi.

Hai đứa nhỏ mang dép, vui sướng đến độ nhảy nhót không ngừng.

Nhìn hai gương mặt hân hoan kia, La Vân Khỉ bỗng thấy, thì ra hạnh phúc lại có thể đơn giản đến vậy.

Bên phía Hàn Diệp cũng đã quay về làng, nhưng suốt ngày tâm trí như để đâu đâu, nhiều lần thất thần.

Lưu Thành Vũ thấy Hàn Diệp cứ như mất hồn, không nhịn được lên tiếng hỏi:

“Hàn đại ca, huynh làm sao vậy?”

Hàn Diệp lúc này mới hồi thần, ừ một tiếng rồi nói:

“Không sao.”

Nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.

Sáng nay khi vào kho tìm dây thừng, trong lúc lục lọi, hắn bất ngờ phát hiện dưới tấm giấy dầu rách nơi góc tường có một đống rau xanh tươi non, một bao bột ngô đầy đặn, mấy quả trứng gà và một hũ dầu nhỏ.

Thời điểm này còn chưa gieo trồng, lấy đâu ra rau tươi như vậy?

Với thái độ của nhà họ La đối với La Vân Khỉ, lại càng không thể là họ giúp đỡ.

Rốt cuộc những thứ đó từ đâu mà có?

La Vân Khỉ thật sự có nhiều bạc riêng như thế sao?

Cho dù có tiền, nàng đi đâu mà mua được những thứ đó?

Cái lý do ép dầu từ cây cỏ, lại càng là điều xưa nay chưa từng nghe.

Càng nghĩ, Hàn Diệp càng cau chặt mày.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 42: Chương 42



Lưu Thành Vũ tưởng hắn lại cãi nhau với La Vân Khỉ, cũng không dám hỏi thêm. Mãi đến khi về tới cửa nhà Hàn Diệp, mới dùng khuỷu tay khẽ chạm vào hắn.

“Hàn đại ca, về tới rồi.”

Hàn Diệp lại hồi thần, mỉm cười với Lưu Thành Vũ:

“Được rồi, ta vào trước đây.”

Vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy La Vân Khỉ đang cùng hai tiểu hài tử chơi trò "chim đại bàng bắt gà con" trong sân.

Nhìn nàng cười rạng rỡ, mắt cong như trăng khuyết, mọi u ám trong lòng Hàn Diệp đều tan biến sạch.

Bất kể những thứ kia từ đâu đến, thì tất cả... đều là ân tình nàng dành cho hắn.

Hắn từng nói, La Vân Khỉ là thê tử hắn đích thân thừa nhận, cả đời này cũng chỉ nhận định một mình nàng. Đã là như thế, thì càng không nên sinh lòng nghi kỵ.

La Vân Khỉ vừa trông thấy Hàn Diệp, liền vội bế Hàn Dung chạy ra đón.

“Chàng về rồi à? Cơm nước đều đã chuẩn bị xong, mau đi rửa tay rồi ăn thôi.”

Ánh mắt Hàn Diệp dừng lại nơi bàn cơm, thoáng chấn động khi nhìn thấy món thịt bò.

Đương thời cấm tuyệt việc g.i.ế.c trâu mổ bò, thịt bò này nàng lấy từ đâu ra?

Thấy rõ sự biến hóa nơi đồng tử của Hàn Diệp, La Vân Khỉ cũng chợt nhớ tới điều này, vội vàng mở lời giải thích:

“Mấy hôm trước thiếp về nhà, tình cờ gặp một nhà có con bò bệnh chết, bèn mua lại một ít. Mau ăn khi còn nóng đi.”

Hàn Diệp khẽ ừ một tiếng, không truy vấn thêm, nhưng trong lòng lại một lần nữa vẽ nên vòng xoáy nghi vấn.

La Vân Khỉ sợ hắn suy nghĩ nhiều, liền vội vàng mang đôi dép cỏ mình đan ra khoe.

“Chàng mau xem, đây là thiếp tự tay làm đó.”

Quả nhiên, sự chú ý của Hàn Diệp lập tức bị chuyển dời. Hắn không ngờ La Vân Khỉ lại có được một tay nghề như vậy.

Dép cỏ này khác hẳn loại thường thấy, đan rất chặt chẽ, trên mặt còn có hoa văn, nhìn qua mềm mại mà bền chắc.

Hàn Mặc và Hàn Dung càng mừng rỡ không thôi, như được bảo vật, vội giơ chân khoe:

“Ca, huynh xem này! Giày của bọn đệ cũng là tẩu tử làm đó!”

Ánh mắt Hàn Diệp nhìn hai đứa đệ muội, trên gương mặt tuấn tú chợt hiện ra ý cười sủng nịch.

“Vậy hai đứa có cảm tạ tẩu tử chưa đó?”

Hàn Dung nũng nịu đáp: “Có mà~ Muội với nhị ca cảm ơn rồi.”

La Vân Khỉ cười khẽ, xoa đầu nàng:

“Ta là tẩu tử ruột thịt, cảm tạ gì chứ. Mau ăn cơm đi nào, hai đứa nhỏ.”

Nàng lại xoay đầu nhìn về phía Hàn Diệp, ánh mắt mong chờ hỏi:

“Dép cỏ như vậy, có thể đem bán được không?”

Hàn Diệp gật đầu. “Tự nhiên là được.”

La Vân Khỉ liền phấn chấn tinh thần, lại hỏi tiếp:

“Một đôi có thể bán bao nhiêu tiền, có bằng bó củi của chàng không?”

Hàn Diệp cười khổ, đáp:

“Dĩ nhiên là quý hơn bó củi ta nhiều. Ít nhất cũng có thể bán được ba đồng.”

“Vậy… học phí một tháng ở tư thục là bao nhiêu?”

Hàn Diệp suy nghĩ một chút, nói:

“Ít cũng phải ba mươi đồng.”

La Vân Khỉ mắt liền sáng rỡ, vui vẻ nói:

“Vậy chẳng phải chỉ cần mười đôi là đủ rồi sao? Chút nữa thiếp lại đan thêm vài đôi!”

Thấy nàng phấn khởi như thế, lòng Hàn Diệp bất giác xúc động, khẽ nắm lấy tay nàng.

“Mùa thu nhập học cũng được, ta không muốn nàng quá vất vả.”

La Vân Khỉ lập tức lắc đầu, không đồng ý:

“Không được, như thế còn phải đợi nửa năm nữa. Nói không chừng, nếu chàng học hành tốt, nửa năm tới có thể dự thi Hương cử rồi!”

Điều quan trọng hơn là nếu Hàn Diệp không nhập học, nàng cũng không tiện ra ngoài bán đồ. Cái chợ nhỏ kia vốn chẳng lớn, nếu chẳng may gặp nhau, thật khó lòng giấu giếm.

Hơn nữa, siêu thị mỗi ngày đều có đồ mới cập nhật, rau thịt dư dả ăn không hết, chẳng phải quá đỗi lãng phí ư?

Vừa nghĩ tới đó, âm thanh hệ thống đã vang lên:

Hảo cảm nam chính + 10 - Bột mì đã lên kệ.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 43: Chương 43



Trời ạ, bột mì trắng cũng có rồi!

Khoảnh khắc ấy, La Vân Khỉ chỉ cảm thấy mình như vừa chiếm được thiên hạ.

Cuối cùng, nàng cũng có thể hấp màn thầu, nướng bánh, muốn ăn mì lúc nào cũng được!

Nàng kích động đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Diệp, khóe mắt cong cong như trăng non, nụ cười như hoa nở rộ.

“Chàng nhất định có thể trúng cử, thiếp trông cậy cả vào chàng đó.”

Thấy dáng vẻ tin tưởng hết lòng của La Vân Khỉ, lòng Hàn Diệp cũng bất giác nóng lên.

Cả đời này, tâm nguyện lớn nhất của hắn là đọc sách thành tài, vinh hiển tổ tông.

Thuở trước nhà nghèo đến cơm chẳng đủ ăn, hắn chưa bao giờ dám mơ đến việc dùi mài kinh sử. Nay thấy La Vân Khỉ một lòng ủng hộ, bao nhiêu nhiệt huyết chôn giấu bấy lâu phút chốc lại bùng cháy.

Ngón tay siết nhẹ lấy cổ tay mảnh mai của nàng, Hàn Diệp nghiêm nghị gật đầu:

“Nếu thật sự có cơ hội đọc sách, ta nhất định sẽ chăm chỉ khổ học.”

Hàn Dung lập tức vỗ tay hoan hô:

“Đại ca cố lên!”

Hàn Mặc cũng cười tươi:

“Đại ca, đệ tin huynh! Tương lai nhất định sẽ làm quan lớn!”

La Vân Khỉ khẽ nhếch môi cười. Đứa nhỏ này thật có mắt nhìn, ca ca ngươi không chỉ làm quan lớn, mà còn là người đứng dưới một người, trên vạn người đó.

Cả nhà vui vẻ dùng bữa tối. Mà bên cạnh, Lý Nhị Nương lại bắt đầu nổi lòng dòm ngó.

Mấy ngày nay, bà ta lén lút quan sát, không thấy Hàn Diệp mang thứ gì mới về, nhưng sao nhà hắn lại ngày ngày có mùi thịt?

La Vân Khỉ cũng chỉ quanh quẩn trong viện, chẳng ra ngoài mấy. Vậy thịt rau nhà họ lấy từ đâu ra?

Chợt nhớ lại mấy hôm trước, hai đứa nhỏ từng gào khóc gọi tẩu, nói La Vân Khỉ treo cổ. Chẳng lẽ… người trước mắt chẳng phải là nàng, mà là yêu quái mượn xác hoàn hồn?

Nếu không, sao nhà bọn họ đột nhiên cái gì cũng có?

Càng nghĩ càng thấy bất thường, càng nghĩ càng đố kỵ đến nghiến răng.

Bà ta hận đến phát uất, trong lòng thầm rủa:

"Con tiện nhân La Vân Khỉ! Dù ngươi không phải yêu tinh, ta cũng phải khiến người người tin rằng ngươi là yêu tinh!"

Ngươi muốn sống sung sướng? Không có cửa đâu!

Còn bên này, La Vân Khỉ vừa dọn dẹp xong bát đũa, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, ôm một bó cỏ Ô Lỗ, ngồi xuống bậc đá trước cửa bắt đầu vò sợi.

Không biết từ khi nào, Hàn Diệp cũng đi ra, ngồi xuống cạnh nàng, cùng nhau làm việc.

Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt tuấn tú, lòng La Vân Khỉ thoáng xót xa:

“Chàng bận rộn cả ngày rồi, mau vào nghỉ ngơi đi, việc này để thiếp làm là được.”

Hàn Diệp lắc đầu:

“Ta không mệt. Người thật sự vất vả là nàng, mỗi ngày vừa chăm trẻ vừa nấu cơm, lại còn phải làm bao nhiêu việc nữa.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng kia, La Vân Khỉ bất chợt nhớ lại cảnh Hàn Diệp hôn mình khi trước. Mặt nàng nóng lên, vội vàng cúi thấp đầu:

“Có gì đâu, cũng là việc trong nhà thôi mà. Chàng mỗi ngày lên núi đốn củi, còn phải đi đường xa mang đi bán, mới thật khổ. Mau vào nghỉ đi.”

Thấy cái cổ trắng nõn của nàng thoáng ửng hồng, Hàn Diệp bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khẽ động. Hắn chợt cong khóe môi, nghiêng đầu nhìn nàng cười:

“Trong đầu nàng lại đang nghĩ gì đó hử?”

La Vân Khỉ bị hỏi đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi thẹn quá hóa giận, đưa tay giật lấy bó cỏ trong tay Hàn Diệp, hậm hực nói:

“Chuyện của thiếp, cần gì chàng quản? Mau vào nhà cho thiếp!”

Hàn Diệp vẫn ngồi yên không động, nơi khóe mắt lại dần sâu thêm nét cười.

Hắn bỗng phát hiện ra, bản thân rất thích dáng vẻ hổ báo dọa người này của La Vân Khỉ, hệt như tiểu miêu hoang hắn từng gặp trên núi, vừa vểnh đuôi vừa giương móng vuốt, trông mà đáng yêu vô cùng.

La Vân Khỉ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nóng rực của Hàn Diệp đang chăm chú nhìn mình, lòng càng thêm rối loạn, gò má cũng đỏ rực tựa ráng chiều, như thể tâm tư vừa bị nhìn thấu.

Nàng lập tức nổi giận, phồng má đứng bật dậy:

“Chàng không đi thì thiếp đi!”

Nói rồi liền quay người bước vào nhà, nào ngờ một chân lại vướng vào đám cỏ Ô Lỗ bên cạnh, cả người lập tức chao đảo, ngã chúi về phía trước.

Chỉ thấy trước mắt hoa lên, ngay khoảnh khắc sắp tiếp đất, một đôi tay rắn chắc ôm lấy nàng.

Trong lòng La Vân Khỉ lập tức thấy ấm áp, cúi đầu nhìn xuống — là tay của Hàn Diệp.

“A!” – Nàng kêu lên một tiếng, xô mạnh hắn ra, rồi bỏ cả giày, chạy thẳng lên giường, trùm chăn kín mít.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 44: Chương 44



Trong phòng, Hàn Mặc và Hàn Dung đang chơi đùa, nghe tiếng thét liền chạy đến bên giường lo lắng hỏi:

“Sao thế, tẩu tẩu?”

“Tẩu bị sâu cắn à?”

La Vân Khỉ trùm kín đầu dưới chăn, giọng ấm ứ trong chăn vang lên:

“Bị một con... sâu lớn không biết thẹn... nó cắn!”

Trong đầu Hàn Dung lập tức bật ra mấy dấu chấm hỏi:

“Tẩu ơi, sâu cũng biết thẹn sao?”

La Vân Khỉ đáp:

“Tự nhiên là có! Nhưng có thứ biết, có thứ không biết!”

Hàn Diệp ở ngoài vừa dọn xong bó cỏ, nghe đến đó liền nhịn không nổi, “phì” một tiếng bật cười.

Nghe thấy tiếng hắn, La Vân Khỉ càng thêm xấu hổ, liền dằn giọng hét lên trong chăn:

“Không được cười! Cười nữa là thiếp đánh rụng hết răng cho coi!”

Hàn Dung hoảng hốt, vội kéo áo Hàn Diệp, nhỏ giọng thì thào:

“Ca ca, huynh đừng cười nữa… tẩu tẩu thật lợi hại đó…”

Hàn Mặc nhớ lại chiến lực của La Vân Khỉ, cũng im lặng gật đầu.

La Vân Khỉ thầm than trong lòng:

Xong rồi, lần này cái danh "ác phụ" coi như đóng đinh không gỡ được nữa.

Chợt nghe Hàn Diệp cười cười nói:

“Tẩu các ngươi chỉ hung với người xấu thôi, sẽ không hung với ta đâu.”

Hàn Dung lập tức mừng rỡ, mắt cong như trăng lưỡi liềm:

“Vì đại ca là tướng công của tẩu tẩu mà! Sau này huynh với tẩu tẩu sẽ sinh thật nhiều tiểu bảo bảo đúng không? Nhưng có em bé rồi, có còn cần muội và nhị ca nữa không?”

Hàn Diệp bế Hàn Dung lên, dịu dàng nói:

“Đương nhiên vẫn cần. Các ngươi là đệ muội của đại ca, dù sau này có bao nhiêu tiểu bảo bảo, đại ca cũng sẽ không bỏ rơi các ngươi.”

La Vân Khỉ nghe vậy cũng ngẩn người. Không ngờ đám hài tử nhỏ như vậy mà đã suy nghĩ được xa đến thế.

Nhưng mà… sinh hài tử cái gì chứ!

Đã hai lần bị hắn chiếm tiện nghi, vậy là quá đủ rồi! Không thể để chuyện gì xảy ra thêm nữa!

Nàng liền cuộn mình thành bánh chưng, dán sát người vào vách tường.

Hàn Diệp liếc qua, thấy dáng nàng co rúm lại, không khỏi nhếch môi cười.

Sau khi đắp chăn cho đệ muội, hắn thổi đèn rồi cũng lên giường.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ:

Phòng này dường như hơi nhỏ thật… làm gì cũng không tiện. Đệ muội cũng ngày càng lớn, chẳng thể để ngủ cùng mãi thế này… Nếu thật có thể đỗ đạt, nhất định phải dựng lấy một gian nhà lớn.

Ánh mắt lại nhìn về phía La Vân Khỉ đang cuộn như cái kén, hắn không khỏi mơ mộng — nếu hai người có hài tử, liệu sẽ giống nàng hơn, hay giống hắn?

Cứ thế vừa nghĩ ngợi, vừa chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi Hàn Diệp phát ra tiếng ngáy đều đều, La Vân Khỉ mới dám cử động.

Quay người lại, thấy Hàn Diệp nằm nghiêng co ro ôm lấy vai, nàng bất giác trừng mắt:

Ngốc quá, thiếp không cho chăn thì chàng cũng không biết tự kéo lấy một chút sao?

Nàng nhẹ nhàng kéo một góc chăn, đắp lên người hắn. Chẳng bao lâu sau, thấy thân thể hắn dần dần thả lỏng, ngủ yên ổn hơn.

Ánh trăng rọi xuống, vẽ nên những đường nét rõ ràng mà dịu dàng trên khuôn mặt cương nghị kia, khiến hắn càng thêm tuấn tú, ôn nhuận như ngọc.

La Vân Khỉ lặng lẽ nhìn hắn, bất giác ngẩn ngơ.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 45: Chương 45



La Vân Khỉ khéo tay, đôi hài cỏ nàng đan ra dáng, tinh xảo lại chắc chắn. Hôm sau, Hàn Diệp mang theo ba đôi ra chợ, ai ngờ đến chiều về đã hóa thành từng đồng tiền xu óng ánh.

Thấy từng xâu tiền đồng lấp lánh trong tay, La Vân Khỉ trong lòng hân hoan phấn khởi, như thể đã trông thấy viễn cảnh không xa — Hàn Diệp thân khoác cẩm bào, đường đường bước lên kim loan điện, còn nàng thì y phục lụa là, ăn ngon mặc đẹp, mỹ nam vây quanh, ngày sau tươi sáng vô ngần.

Kích động quá độ khiến nàng cả đêm không chợp mắt, lại cặm cụi đan thêm một đôi hài nữa. Tính cả ba đôi ban ngày, mai là có thể bán được bốn đôi rồi.

Hai hôm nay, Hàn Diệp đối với nàng càng thêm thân thiện, vật phẩm trong “Siêu thị” cũng nhiều lên trông thấy: rau củ gia vị đủ cả, thậm chí còn có cả chuối tiêu — vật thời này đâu thể nào có được.

La Vân Khỉ e Hàn Diệp sinh nghi, vẫn chưa dám mang ra dùng.

Mà lòng lại càng nóng ruột — rõ ràng trong tay có bảo vật hái ra tiền, vậy mà lại không thể bán đi, chẳng khác nào phung phí trời ban. Nàng thật chỉ mong lập tức tống Hàn Diệp vào thư viện học hành, để bản thân sớm được rộng đường mưu tính.

Huống chi… ở bên nhau ngày ngày thế này, thật sự là nguy hiểm vô cùng.

Hàn Diệp giờ đã chẳng còn lãnh đạm như thuở ban đầu, thậm chí còn biết cười với nàng. Mà điều nguy nhất, chính là mấy lần “vô tình” đụng chạm thân thể.

Nam tử tuổi tráng niên, thân đang lúc hỏa khí bốc cao, ngày đêm gần gũi bên nữ tử trẻ tuổi, há lại chẳng có tâm tư gì? La Vân Khỉ đã mấy lần cảm thấy không ổn, nếu còn tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Cho nên, nàng nhất định phải tìm cách “đuổi” Hàn Diệp đi học.

Hôm ấy, nàng vừa đan hài vừa nghĩ cách mở lời, chợt ngẩng lên thấy hai mụ phụ nhân đi ngang trước cửa, chỉ trỏ vào nhà, vẻ mặt xì xầm. La Vân Khỉ không khỏi nhíu mày.

Mấy người này thật nhàn rỗi quá mức.

Nàng vẫn luôn giữ mình cẩn thận, ra cửa chẳng bước, nơi nhà chẳng rời, có giao du cũng chỉ mỗi Tạ Tường Vi, vậy mà cũng bị chỉ trỏ?

Ngay lúc đó, lại có vài người nữa đi qua, trong đó một người còn cố vươn cổ nhìn vào trong sân.

La Vân Khỉ sa sầm mặt, đặt cây kim xuống, đứng bật dậy, quát lớn:

“Các ngươi đứng lại cho ta! Dòm ngó cái gì đấy hả?”

Mấy người phụ nhân nghe thấy nàng quát, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng ai.

La Vân Khỉ càng thêm nghi hoặc — có chuyện gì thế này? Nàng chẳng phải quỷ mị gì, sao thấy nàng cứ như gặp thần linh hiện hồn?

Đang ngờ vực thì thấy Hàn Dung mắt đỏ hoe từ sau vườn chạy tới, ôm lấy chân nàng khóc nức nở:

“Tẩu tẩu, tẩu tẩu, người ta nói tẩu là yêu quái biến thành… nhưng Dung Dung không tin đâu… hu hu…”

Không bao lâu, Hàn Mặc cũng chạy về, mặt đỏ phừng phừng:

“Tẩu tẩu, đệ đánh thằng Tiểu Thiết rồi. Nó nói tẩu là hồ ly tinh, có thể biến ra đồ vật, còn nói tẩu ăn tim gan người!”

La Vân Khỉ nghe vậy, hai hàng lông ngươi nhíu chặt.

Là cái đồ khốn kiếp nào nhàn rỗi rảnh hơi mà tung ra những lời ác độc ấy?

Nàng trầm giọng hỏi:

“Nó có nói là ai truyền ra lời ấy không?”

Hàn Mặc chỉ về hướng tây:

“Đệ hỏi rồi, nó nói là nhà lão Tào.”

La Vân Khỉ gật đầu:

“Được, tẩu tẩu sẽ đích thân sang hỏi rõ.”

Nói đoạn, nàng ném đôi hài xuống đất, cất bước đi về hướng nhà Tào gia. Hàn Mặc sợ tẩu chịu thiệt, vội vác chổi chạy theo sau. Hàn Dung cũng bắt chước, nhặt lấy cây cuốc nhỏ dài bằng cánh tay, tay nắm chặt theo sau.

Giữa trưa nắng, người nhà họ Tào đang ăn cơm, ngẩng đầu đã thấy La Vân Khỉ sải bước khí thế hừng hực xông vào.

Lão Tào chau mày, thầm nghĩ:

Bình thường chẳng qua lại, sao hôm nay dâu Hàn gia lại tự dưng sang đây?

Tào thị – vợ lão – vừa nhìn thấy nàng thì sắc mặt lập tức đổi, rõ ràng là có tật giật mình, lật đật đứng dậy:

“Ối chà, muội muội Hàn gia tới chơi à? Mau ngồi mau ngồi…”

La Vân Khỉ là người từng theo mẹ buôn bán trong siêu thị bao năm, gặp đủ hạng người, không đến nỗi vừa nhìn đã nhìn thấu lòng dạ kẻ khác, nhưng cũng chẳng kém là bao.

Thấy Tào thị trán túa mồ hôi, lòng nàng lập tức hiểu rõ — chuyện này, tất không thoát khỏi dính líu đến mụ ta.

Nàng lạnh lùng liếc Tào thị, nhếch môi nói:

“Miễn đi. Nghe bọn nhỏ nói, Tào đại tẩu nói người ta ta là hồ ly tinh, còn hù dọa cả Dung Dung khóc hết cả buổi. Ta và đại tẩu vốn chẳng có thù oán, sao đại tẩu lại bịa đặt điều nhảm đến vậy?”

Gia chủ nhà họ Tào nghe vậy thì lập tức luống cuống.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 46: Chương 46



Thuở song thân Hàn Diệp còn tại thế, hai nhà Hàn - Tào qua lại thân thiết, tình nghĩa chẳng tồi. Về sau, nhà Tào cưới dâu, Hàn Diệp lại thường ngày lên núi đốn củi, giao tình mới dần nhạt đi.

Nhưng dù nhạt, trong lòng hắn vẫn xem Hàn Diệp như huynh đệ. Nay nghe lời lẽ ấy, giận không kìm được, bèn đứng bật dậy, túm lấy tay áo vợ, nghiêm giọng quát:

“Con đàn bà khốn nạn! Lời ấy thật do ngươi truyền ra sao?”

Tào thị vốn sợ trượng phu, thấy hắn sắc mặt khó coi, lập tức vội vàng phân trần:

“Hàn gia muội tử, ngươi chớ trách! Câu đó... không phải là ta đầu tiên truyền ra mà!”

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như băng:

“Không phải ngươi, vậy là ai?”

Tào thị liếc quanh quất, rồi len lén chỉ về hướng đông, hạ giọng nói:

“Là... là Lý Nhị Nương. Mụ ấy còn mời cả đạo sĩ, nói chốc lát sẽ đến thu phục ngươi. Còn bảo nhà ngươi có nhiều đồ ăn kỳ lạ, đều là do yêu pháp hóa ra!”

Nghe tới đây, lông ngươi La Vân Khỉ lập tức nhíu chặt.

Lại là cái tiện nhân ấy. Xem ra mấy lần trước xử lý vẫn còn nhẹ tay.

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xôn xao náo động. Hàn Mặc chạy ra xem, lát sau quay vào hô lớn:

“Tẩu tẩu! Ngoài cổng nhà mình đột nhiên kéo tới một đám người!”

Chỉ e chính là mớ trò thối nát do Lý Nhị Nương bày ra.

Ra đến sân, quả nhiên thấy trước cổng đã tụ tập đầy dân làng, Lý Nhị Nương đang kéo tay trưởng thôn, kể lể oán trách rối rít:

“Tạ thúc, lần này ta không hề nói bậy! Nhà La Vân Khỉ có thịt bò đó, mấy hôm trước ta đã ngửi thấy mùi rồi, đêm qua còn hầm nguyên một nồi nữa kìa! Dù La Vân Khỉ không phải yêu tinh, thì việc g.i.ế.c bò ăn thịt cũng là đại tội! Hơn nữa nhà nàng ta còn có trái cây cho con nít ăn — loại quả ta còn chưa từng thấy bao giờ! Nhất định là dùng yêu pháp vận chuyển từ hoàng thành về!”

Nghe đến đây, lòng La Vân Khỉ chợt trầm xuống.

Ra là thế… khó trách dạo này mụ kia lại yên ắng dị thường, thì ra là nhịn để hôm nay làm cú lớn!

Nàng bước tới, sắc mặt lạnh lẽo, chất giọng băng sương vang lên:

“Lý Nhị Nương, ngươi có biết tội phỉ báng người khác là bao nhiêu năm ngồi đại lao không?”

Lý Nhị Nương thấy người đông thế mạnh, khí thế lại lập tức lớn gan, chống nạnh nói:

“Ngươi khỏi hù dọa ta! Họ La kia, ngươi dám mở cửa, cho chúng ta vào trong tra xét không?”

La Vân Khỉ liếc nhìn nàng ta, nhếch môi cười nhạt:

“Nếu tra không ra thứ gì… ngươi tính sao đây?”

Lời còn chưa dứt, một giọng nói mềm yếu từ trong đám người vang lên:

“Tẩu tẩu không phải yêu tinh… ta có thể làm chứng.”

Là Tạ Tường Vi.

Những ngày qua theo La Vân Khỉ học đan hài, mỗi ngày đều nhờ Lưu Thành Vũ đem ra chợ bán, nhờ vậy cũng đỡ đần được phần nào chi phí trong nhà.

So với tình ý đối với Hàn Diệp, sự no ấm trước mắt rõ ràng khiến nàng thỏa mãn hơn nhiều. Huống chi La Vân Khỉ nay đã thành thần tượng trong lòng nàng. Vừa chen ra được liền chắn ngay trước mặt tẩu tẩu.

Trưởng thôn vốn vẫn yêu quý Hàn Diệp, trong lòng cũng chẳng muốn làm khó vợ hắn. Lại thêm cháu gái mình cũng đang theo nàng học nghề, càng chẳng muốn làm lớn chuyện.

Nhưng khổ nỗi, Lý Nhị Nương nói chuyện có đầu có đuôi, dẫn cả đám người tới đây, nếu không vào tra xét, chỉ e dân làng khó mà tin phục.

Bên ngoài, những kẻ ưa chuyện thị phi đã hô lên om sòm:

“Phải vào trong lục soát!”

“Hàn Diệp gan to tày trời, dám ăn thịt bò!”

“Tránh ra mau, để chúng ta vào xem cho rõ!”

Trưởng thôn nhìn La Vân Khỉ, mặt ngươi khó xử:

“Thê tử Hàn Diệp, việc này… ngươi xem nên làm thế nào cho phải?”

La Vân Khỉ mỉm cười, thong thả quay sang Lý Nhị Nương:

“Muốn vào tra xét cũng không phải không được. Nếu thật tìm ra thứ gì… ta cũng nguyện theo các người lên quan phủ.”

Chỉ thấy nàng nhếch môi, đôi mắt hàn quang chợt lóe, giọng nói sắc như đao:

“Nhưng nếu không tra ra gì… ngươi lập tức cút khỏi cái thôn này cho ta!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 47: Chương 47



Người xem náo nhiệt xưa nay chẳng sợ chuyện lớn, vừa nghe La Vân Khỉ nói xong, lập tức có kẻ chen miệng:

“Đúng vậy! Nếu thật không tìm được gì, thì nói thế nào cho phải?”

Lý Nhị Nương siết chặt lá bùa vàng trong tay, hôm nay không ngươi c.h.ế.t thì ta vong, có c.h.ế.t cũng phải phân cao thấp!

“Nếu thật sự trong nhà họ không có gì, ta sẽ lập tức dẫn con trai rời khỏi cái thôn này!”

Khóe môi La Vân Khỉ khẽ nhếch, giọng điềm nhiên mà dứt khoát:

“Được! Trưởng thôn, lời này ngài nghe rõ rồi chứ?”

Trưởng thôn gật đầu xác nhận.

La Vân Khỉ lại nhìn quanh, nói lớn:

“Chư vị cũng đều nghe rõ cả rồi chứ?”

Đám đông nhao nhao hưởng ứng: “Nghe thấy rồi!”

“Vậy thì được, các vị cứ vào tra xét.”

Nàng nhẹ nhàng nghiêng thân, nhường lối mở cổng viện.

Hàn Dung lập tức ôm chặt lấy đùi nàng, lo lắng run giọng:

“Tẩu tẩu…”

Quả thật hôm qua họ có ăn thịt bò, nàng còn thấy trong kho có dầu, gạo với bột mì. Tuy chẳng tin tẩu là yêu quái, nhưng lại sợ mấy người kia sẽ tranh nhau lấy hết đồ nhà mình.

Bụng vừa mới được ăn no, nàng tuyệt không muốn quay lại cảnh đói khổ nữa.

La Vân Khỉ cúi người ôm lấy Hàn Dung, mỉm cười trấn an:

“Bọn họ muốn xem thì cứ cho họ xem, nhà ta chẳng có gì, có chi đáng sợ?”

Thấy tẩu tử tự tin như vậy, Hàn Dung lập tức an lòng. Nàng tin tẩu tử — tẩu đã nói không sợ, vậy chắc chắn chẳng cần sợ.

Bên cạnh, Hàn Mặc lại nhíu mày, trong lòng chẳng yên. Dẫu biết dạo này trong nhà ăn uống đã khá lên nhiều, hắn có thể chẳng màng thức ăn, nhưng không thể không lo cho tẩu tử.

Không biết từ khi nào, trong lòng Hàn Mặc, La Vân Khỉ đã trở nên còn quan trọng hơn cả đại ca hắn.

Lúc này, La Vân Khỉ quay sang Tạ Tường Vi, dịu giọng hỏi:

“Tường Vi, sao muội lại đến đây?”

Tường Vi giật mình, lúc này mới nhớ mình còn ôm bó cỏ khô trong tay, liền nhỏ giọng nói:

“Cỏ lần trước đan xong hết rồi, muội lại lên núi lấy thêm ít. Muội nghĩ chắc tẩu cũng sắp hết nên mang sang… ai ngờ gặp phải ông nội…”

La Vân Khỉ dịu dàng mỉm cười:

“Đa tạ muội, Tường Vi. Ông cụ là trưởng thôn, tới xem cũng là chuyện thường, muội chớ suy nghĩ lung tung. Còn nữa, ta nói rồi, gọi ta là Vân Khỉ tỷ tỷ là được, đừng suốt ngày 'tẩu tẩu' này nọ, nghe xa lạ lắm.”

Tạ Tường Vi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn muốn gọi “tẩu tẩu”. Vì chỉ có xưng hô ấy, mới nhắc nàng không quên: La Vân Khỉ là người nhà của Hàn Diệp.

Đúng lúc đó, người trong sân bắt đầu lần lượt bước ra.

Một kẻ lắc đầu than:

“Con mụ họ Lý này đầu óc bị nước vào rồi à? Dám vu cho nhà Hàn ăn thịt bò? Trong viện ngoài mấy đấu tiểu mễ, đến rắm cũng không có! Chớ nói chi tới thịt!”

Kẻ khác tiếp lời:

“Thật đó! Ta còn tưởng có thể thấy của lạ, hóa ra lại bị mụ ta gạt lần nữa. Quả nhiên không có lần nào là làm chuyện tử tế!”

Lời chưa dứt, những người vào nhà lục soát cũng lần lượt bước ra ngoài, mặt ai nấy đều lộ rõ thất vọng.

La Vân Khỉ lúc này mới nhẹ nhàng đặt Hàn Dung xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn Lý Nhị Nương, hỏi:

“Thế nào? Tìm thấy thịt bò rồi chăng?”

Lý Nhị Nương lập tức giở trò:

“Chắc chắn là ngươi giấu đi rồi! Ta không thể nào ngửi sai được!”

La Vân Khỉ khoanh tay trước ngực, cười khẽ, phong thái ung dung như mây trôi nước chảy:

“Nếu ngươi cho rằng ta giấu, thì cứ tiếp tục tìm. Dù sao trời cũng còn chưa tối, đừng có vu hãm người mà không có chứng cứ.”

Thực ra, ngay từ lúc rời nhà họ Tào, La Vân Khỉ đã đem toàn bộ đồ ăn thu vào hệ thống. Với cái hệ thống kỳ diệu này, nàng không chỉ có thể làm mới vật phẩm mà còn thu hồi vào bất cứ lúc nào — chỉ một ý niệm, tất cả đều sạch sẽ không dấu vết.

Nay nàng đã quyết tâm dạy dỗ Lý Nhị Nương một trận nhớ đời.

Thấy nàng vẫn bình tĩnh ung dung, Lý Nhị Nương đ.â.m ra cuống quýt, lại bắt đầu kích động dân làng:

“Bà con coi đi! Sân nhà Hàn Diệp rộng như vậy, biết đâu hắn đem chôn giấu đâu đó, chúng ta phải tìm kỹ thêm nữa mới được!”

La Vân Khỉ còn chưa lên tiếng, đã có mấy người trong đám đông chê trách:

“Lý Nhị Nương, ta khuyên ngươi bớt làm loạn đi thôi. Đất trong sân cứng như đá, có chỗ nào giống mới đào đâu?”

“Phải đấy, rõ ràng là vì có tư thù với dâu Hàn gia, chuyện này nhìn qua là biết cố ý báo oán rồi.”

“Còn trông mong chúng ta giúp ngươi đào đất à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Ê, đừng đi! Dù không có đồ ăn thật, cũng không chứng minh La Vân Khỉ là người tốt!”

Thấy đám người rục rịch rời đi, Lý Nhị Nương vội hoảng, bèn rút lá bùa đã nắm trong tay nãy giờ, vung lên tát thẳng về phía La Vân Khỉ.

Bốp! Lá bùa dán thẳng lên trán nàng, La Vân Khỉ liền đứng khựng lại.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 48: Chương 48



Lý Nhị Nương mừng rỡ, lớn tiếng hô:

“Bà con mau nhìn xem! Con tiện nhân họ La đứng yên không động đậy rồi! Nó quả là yêu quái!”

Đám đông lập tức ngoảnh lại, chỉ thấy La Vân Khỉ bật cười khanh khách, đưa tay giật phăng lá bùa xuống.

“Yêu cái đầu ngươi ấy! Ta thấy ngươi mới là yêu quỷ biến ra thì có, không thì lòng dạ sao đen tối đến vậy? Nay ngươi nên tâm phục khẩu phục rồi chứ?”

Lý Nhị Nương hừ lạnh, tức thì ngồi bệt xuống đất:

“Phục cái con khỉ! Thôn này ta lớn lên từ bé, ta chẳng đi đâu cả!”

Mặt La Vân Khỉ liền sầm lại.

“Khi nãy lời thề trước mặt bá tánh còn vang vọng bên tai, giờ lại muốn nuốt lời sao?”

Lý Nhị Nương đúng là đã tính sẵn nước này — dẫu thế nào cũng không rời đi, xem ai có thể đuổi được bà ta?

“Nhà ta ở đây, dựa vào đâu bắt ta rời khỏi?”

La Vân Khỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe tia sắc lạnh, xoay người bế Hàn Dung lên.

“Không chịu đi chứ gì? Vậy thì theo ta lên công đường phân rõ trắng đen.”

Nói đoạn liền ôm Hàn Dung sải bước ra cổng làng, Lý Nhị Nương vội hốt hoảng nhào tới chắn đường:

“La Vân Khỉ, chỉ là chút chuyện cỏn con, cần gì phải báo quan cho lớn chuyện?”

La Vân Khỉ lạnh lùng đáp:

“Ngươi đã nuốt lời, lại muốn trách ai? Lời là ngươi tự nói ra, chẳng ai ép cả.”

Lý Nhị Nương thấy không lay chuyển được, liền thi triển tuyệt chiêu cuối cùng — nhào xuống đất, ôm chân mà gào khóc thảm thiết:

“Ta biết sai rồi! La cô nương, xin ngươi mở lòng từ bi, tha cho ta một lần…”

Tiếc thay, bà ta xưa nay chẳng có mấy bạn tốt, mấy giọt nước mắt cá sấu này chẳng ai động lòng, trái lại còn đồng thanh quát mắng:

“Ngươi đã thua thì mau cút!”

“Ngươi đã thua thì mau cút!”

Lý Nhị Nương vừa thẹn vừa giận, gào khóc càng lúc càng to.

Đúng lúc ấy, từ xa vọng lại tiếng bước chân — thì ra Hàn Diệp cùng Lưu Thành Vũ đã trở về.

Lý Nhị Nương như thấy cứu tinh, lập tức nhào đến Hàn Diệp:

“Hàn huynh đệ, huynh phải cứu ta một mạng!”

Hàn Diệp nghiêng người né tránh, bà ta nhào hụt, ngã lăn xuống đất.

Lưu Thành Vũ liền phá lên cười ha hả:

“Thân thể Hàn đại ca ta là vàng ngọc, há để nữ nhân nào cũng đụng vào được? Cả thôn này, chỉ có tẩu tử mới được phép chạm người huynh ấy thôi!”

Hắn nói oang oang, La Vân Khỉ nghe thấy rõ mồn một, lập tức lườm hắn một cái đầy trách mắng — tên ngốc này, lời gì cũng dám nói ra miệng!

Lúc ấy, Hàn Mặc đã chen ra khỏi đám đông, chạy đến bên đại ca:

“Đại ca, đừng để ý mụ xấu xa đó! Mụ ta nói tẩu là yêu quái, còn dắt cả thôn đến nhà mình lục soát…”

Hàn Mặc nói đâu ra đó, chỉ mấy câu đã kể rõ ngọn ngành. Hàn Diệp nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng cũng lạnh như băng:

“Đã đồng ý thì phải giữ lời, hay là ngươi cũng muốn con trai mình sau này học theo ngươi, nói một đằng làm một nẻo?”

Xưa nay Hàn Diệp vốn là người ôn hòa, nay lại nghiêm giọng khiển trách, khiến Lý Nhị Nương tức tối trợn tròn mắt, giơ tay định tát:

“Ngươi tính là cái thá gì mà cũng dám dạy đời ta?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 49: Chương 49



Một bàn tay trắng nõn, mảnh mai vươn ra, nắm chặt lấy Lý Nhị Nương — chính là La Vân Khỉ, gương mặt lạnh như sương giá.

“Ngươi muốn đánh Hàn Diệp, đã hỏi qua ta chưa?”

Nói đùa sao, đó là người sẽ trở thành tể tướng tương lai, há có thể để loại phụ nhân thôn dã như Lý Nhị Nương tùy tiện động vào?

“Ngươi cút sang một bên cho ta!”

Lý Nhị Nương ỷ thế đông người, lại định ra tay với La Vân Khỉ, nhưng vừa động đã bị nàng hất ngã lăn xuống đất, liền khóc rống lên:

“Các ngươi cứ đứng nhìn ta bị nữ nhân ngoài thôn bắt nạt sao? Còn chút lương tâm nào không?”

Hàn Diệp đưa mắt lạnh lùng nhìn nàng, trầm giọng nói:

“Người xưa nói: gả gà theo gà, gả chó theo chó. La Vân Khỉ đã gả cho ta, chính là người Hàn gia. Còn ngươi, hết lần này đến lần khác gây chuyện ly gián, rốt cuộc là có mưu đồ gì?”

Lưu Thành Vũ tiếp lời, giọng không khách khí:

“Phải đấy! Ngươi xúi giục hai tên đệ đệ đến nha môn bắt Hàn đại ca, lại còn phóng hỏa đốt nhà người ta. Hạng phụ nhân ác độc như ngươi còn mặt mũi nào sống trong làng?”

“Cái gì? Hàn Diệp từng bị quan phủ bắt à?”

“Chuyện đó là sao?”

Đám người xì xào bàn tán.

Tiểu Hàn Mặc liền kể lại đầu đuôi, lúc này mọi người mới hiểu ra tin La Vân Khỉ quen biết quan huyện là từ đâu mà có.

“Đối xử với láng giềng như thế, đúng là tâm địa rắn rết!”

“Phải rồi, đúng là con cá thối làm hỏng cả nồi canh!”

“Đuổi nàng ta đi, không thể để ở lại làng này nữa!”

“Phải, cút đi cho khuất mắt!”

Tiếng người ầm ĩ, ai ai cũng đứng về phía Hàn Diệp.

Trưởng thôn lúc này cũng bước ra:

“Lý Nhị Nương, ngươi đã hứa trước mặt mọi người, vậy thì nên tự giác rời đi. Đừng để chúng ta phải ra tay tiễn ngươi.”

Thấy lòng người đã đổi, không ai bênh vực, Lý Nhị Nương cắn răng nghiến lợi:

“Được! Ta đi! Nhưng các ngươi chờ đó, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta sẽ làm các người đẹp mặt!”

La Vân Khỉ khanh khách cười:

“Tạ ơn, bọn ta đã đẹp thế này rồi, chẳng cần ngươi ‘làm đẹp mặt’ nữa đâu, đi nhanh lên!”

Lý Nhị Nương hằn học trừng mắt nhìn nàng, rồi xách con rời làng.

Nàng ta đi rồi, đám đông cũng tản ra.

Dù sao Lý Nhị Nương vốn nổi tiếng chua ngoa, chẳng ai cảm thấy tiếc nuối gì.

Dù thiếu ai, trái đất này vẫn cứ xoay tròn như thường.

La Vân Khỉ lúc này mới nhẹ cả người — có một kẻ như thế ở ngay sát vách chẳng khác nào gài b.o.m hẹn giờ, giờ yên ổn rồi, nàng cũng được an tâm.

Chỉ tiếc, lần này "mỹ nhân cứu anh hùng" lại chẳng tăng được điểm hảo cảm nào.

Xem ra, Hàn Diệp cũng chẳng hoàn toàn đồng tình với cách làm của nàng. Nhưng thôi vậy, ít nhất giờ không còn phải lo chuyện cơm áo, thế là đủ.

Về đến nhà, La Vân Khỉ liền lấy ít rau củ ra đặt lại chỗ cũ.

Tiểu Hàn Mặc theo sau với vẻ đầy ngạc nhiên:

“Tẩu tử, sao lúc nãy bọn họ lại không tìm được?”

La Vân Khỉ cười khẽ:

“Ai biết được? Có lẽ là mắt kém, không thấy thôi.”

Hàn Mặc dù thông minh nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ, nghe nàng nói thế liền tin ngay.

Nhưng Hàn Diệp ở ngoài nhà kho, lặng lẽ cau mày.

Tuy lòng nghiêng về phía nàng, song một vài chuyện đúng là khó mà lý giải nổi — như thịt bò, rau tươi, trứng gà, mì sợi… tất cả từ đâu ra?

La Vân Khỉ lúc này bưng bắp cải đi ra, vừa hay bắt gặp ánh mắt trầm tư của Hàn Diệp, bèn cười hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”
 
Back
Top Bottom