Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 30: Chương 30



Ngày hôm sau.

Sau khi Hàn Diệp rời nhà, La Vân Khỉ liền tìm ít cỏ mềm, xoắn lại thành dây, rồi thử dùng cây kim móc to tập luyện. Không ngờ lại thành công, nàng vui mừng không thôi. Tuy không thể đan mấy hoa văn phức tạp, nhưng mấy kiểu đơn giản thì vẫn có thể làm được.

Nàng lập tức sai Hàn Mặc chạy đi gọi Tạ Tường Vi đến.

Vừa trông thấy La Vân Khỉ có thể đan được hoa văn tinh xảo đến thế, mắt Tạ Tường Vi suýt nữa rơi ra ngoài, lập tức cung kính xin chỉ dạy. La Vân Khỉ cũng không hề giấu nghề, vừa nói vừa làm, chớp mắt đã bận rộn đến tận chiều.

Ngay lúc La Vân Khỉ đang chuẩn bị vươn vai nghỉ ngơi, hệ thống mấy ngày nay im ắng bỗng nhiên vang lên âm báo.

Hảo cảm của nam chính giảm – Dầu đậu đã xuống kệ.

Hảo cảm của nam chính giảm – Thịt heo cũng đã xuống kệ.

Hảo cảm của nam chính giảm 10 – Bột ngô đã bị rút khỏi cửa hàng.

La Vân Khỉ khi ấy ngẩn ra như phỗng.

Vì bận bịu nghiên cứu cách móc dép cỏ, nên nàng vẫn chưa kịp thu lấy vật phẩm trong tiệm hệ thống.

Cớ sao lại đột ngột bị rút khỏi?

Vả lại nàng cách Hàn Diệp tới tám trăm dặm, cũng chưa từng đắc tội gì với hắn…

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

La Vân Khỉ trong lòng bối rối, không thể nào tiếp tục dạy Tạ Tường Vi được nữa.

Tạ Tường Vi vốn là người rất biết quan sát, thấy thần sắc La Vân Khỉ có điều bất thường, bèn cầm kim móc cáo từ lui về.

Nàng vừa đi, La Vân Khỉ càng thêm bồn chồn, trong lòng như có lửa đốt.

Tại phiên chợ, sắc mặt Hàn Diệp âm trầm như nước đá.

Đứng trước mặt hắn, chính là mụ mối họ Lý – người đã bị đánh hôm qua.

Mụ ta môi miệng trơn tru, giở giọng nói năng rành rọt với Hàn Diệp:

“La Vân Khỉ kia căn bản không hề có ý định thật lòng sống cùng ngươi đâu. Nói cho ngươi hay, nàng ta sớm đã tư thông với kẻ khác rồi. Ngươi tưởng đêm đó nàng ở lại nha môn là vì lão gia giữ lại sao? Thật ra đều là giả dối, nàng đi gặp gã gian phu kia đấy! Chỉ có ngươi là ngu muội, người ta nói gì cũng tin!”

Hàn Diệp nghiến chặt hàm răng, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi vì sao phải nói với ta những lời này?”

Mụ mối ra vẻ than thở, cố tình giả nhân giả nghĩa:

“Trước kia ta cũng quen biết với mẫu thân ngươi, biết chuyện này sao có thể giấu ngươi được? Hạng đàn bà như thế thật chẳng thể giữ bên mình. Ngươi mà nghe lời ta, thì nên sớm ngày hòa ly là hơn.”

Nói xong, mụ ta than thở một trận, rồi xoay người đi vào ngõ nhỏ. Vừa khuất bóng liền cúi đầu khom lưng, cung kính hỏi:

“Nhị tiểu thư, lời nô nói có vừa ý không?”

La Kim Quế đưa cho mụ một xâu tiền, lại lạnh mặt quát:

“Cái gì mà nhị tiểu thư? La gia chỉ có một mình ta là con gái, lần sau nói chuyện cho cẩn thận vào.”

“Vâng vâng, đại tiểu thư nói phải, sau này nếu nô dám nói sai nữa, xin người cứ đánh miệng nô!”

Lúc này La Kim Quế mới hài lòng gật đầu, cười đắc ý:

“Cái mụ Lý Nhị Nương kia cũng có chút bản lĩnh, ngươi lại đi tìm mụ, bảo mụ tìm cơ hội thổi gió châm dầu. Đây là tiền thưởng ta cho mụ ta.”

Mụ mối nhận tiền, hớn hở rời đi.

La Kim Quế từ xa nhìn Hàn Diệp, ánh mắt đầy x**n t*nh.

Một nam tử anh tuấn nhường ấy, sao có thể để tiện nhân La Vân Khỉ kia độc chiếm cho được...

Hàn Diệp đương nhiên không hay biết chuyện bẩn thỉu giữa hai người kia, chỉ cảm thấy trong lòng như có một mớ tơ vò, rối loạn vô cùng.

Hắn bước tới bên cạnh Lưu Thành Vũ, hỏi:

“La Vân Khỉ đêm đó thật sự ở lại nha môn sao?”

Quầy hàng của Lưu Thành Vũ cách Hàn Diệp khá xa, cũng không nghe được lời mụ mối vừa nói. Nghe Hàn Diệp hỏi, hắn liền gật đầu đáp:

“Đúng thế, ta và tẩu tử đều ở trong nha môn.”

Giọng Hàn Diệp trầm hẳn xuống:

“Ngươi tận mắt trông thấy sao?”

Lưu Thành Vũ ngẩn người, rồi đáp:

“Chỗ ta và tẩu tử ở là khu riêng, nhưng… chắc là thế, tẩu tử ở huyện thành cũng không có thân thích, còn có thể đi đâu nữa?”

Hàn Diệp hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, quay người đi về thôn, thậm chí củi cũng chẳng buồn lấy nữa.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 31: Chương 31



La Vân Khỉ lúc này quả thật như kẻ mù giữa đêm, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì đã thấy Hàn Diệp sắc mặt âm trầm bước vào cửa.

“Này... tướng công, chàng làm sao vậy?”

Hàn Diệp không nói một lời, lặng lẽ bước thẳng vào phòng.

“Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

La Vân Khỉ vội vàng đuổi theo, cao giọng hỏi tiếp.

Thế nhưng Hàn Diệp vẫn chẳng hề hồi đáp, khuôn mặt tuấn tú âm lãnh tựa hồ muốn nhỏ ra nước.

Từ ngày cưới La Vân Khỉ, hắn đã biết rõ nàng không mảy may để tâm đến mình.

Việc cưỡng cầu thành thân, kỳ thực cũng chỉ là vì muốn hoàn thành di nguyện của song thân.

Nào ngờ từ khi về làm thê tử, La Vân Khỉ lại không ngừng làm loạn, khiến lòng Hàn Diệp sớm đã sinh tâm ý hưu thê.

Những ngày gần đây, thấy nàng như đổi thành một người khác, hắn còn ngỡ nàng đã hồi tâm chuyển ý. Nào ngờ... lại dám vụng trộm tư thông sau lưng mình!

Dù thân mang cảnh nghèo, song huyết tính trong người Hàn Diệp chưa từng mất đi. Việc như vậy, làm sao có thể nhẫn nhịn?

La Vân Khỉ vốn tính nóng như lửa, thấy Hàn Diệp cứ giữ bộ mặt đen sì mà chẳng nói chẳng rằng, trong lòng cũng nổi hỏa.

“Chàng rốt cuộc có chuyện gì thì nói một câu đi!”

Cuối cùng, Hàn Diệp cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như sương liếc qua mặt nàng một lượt, rồi xoay người lấy từ dưới gối ra một tờ giấy vàng thô ráp.

“Chẳng phải nàng luôn muốn hòa ly sao? Hôm nay ta thành toàn cho nàng. Đi đi.”

La Vân Khỉ đón lấy tờ hưu thư, trong đầu liền vang lên tiếng thông báo từ siêu thị:

Mức độ hảo cảm của nam chính giảm- Táo gỡ xuống kệ.

Mức độ hảo cảm của nam chính giảm- Khoai tây gỡ xuống kệ.

Liên tiếp những âm thanh đó vang vọng trong đầu khiến La Vân Khỉ phiền lòng vô cùng, cơn giận bốc lên cuồn cuộn.

Hàn Diệp rốt cuộc phát điên cái gì? Trước lúc đi thì còn tốt đẹp, sao vừa quay về đã trở mặt như thế?

Nếu ở hiện đại, với tính khí của La Vân Khỉ, nàng đã sớm hất tay áo bỏ đi rồi.

Nhưng ở nơi này, nàng không thể làm thế. Siêu thị đã cùng Hàn Diệp kết thành ràng buộc, nếu nàng rời đi, e rằng đến một sợi lông cũng không giữ được.

Nghĩ đến tình cảnh thời đại này, nàng đành phải cố ép ngọn lửa giận xuống.

“Chàng muốn hòa ly cũng được, nhưng chí ít cũng phải cho thiếp một lời giải thích.”

Hàn Diệp lạnh lùng nói: “Nàng đã làm gì, chẳng lẽ còn không tự biết?”

Ta đã làm gì chứ?

La Vân Khỉ thực lòng không hiểu.

“Vậy chàng cứ nói thẳng ra.”

Ánh mắt Hàn Diệp lạnh như băng:

“Đêm nàng đến huyện nha, rốt cuộc là trọ ở đâu? Đã sớm có người trong lòng, cần gì phải vờ vịt ra vẻ chân tình?”

“Chàng nói gì cơ?”

La Vân Khỉ như không tin vào tai mình.

Nàng lúc ấy chẳng biết đã mấy lần chạy đi tìm Phương công tử, sợ dược phương xảy ra sơ suất mà không cứu được Hàn Diệp. Vậy mà đổi lại, lại bị hắn nghi ngờ vô cớ, thật khiến lòng người nguội lạnh.

Nàng giận quá mà bật cười, chỉ tay vào Hàn Diệp, nói:

“Lời này là ai nói với chàng?”

Hàn Diệp đã đứng dậy, không muốn dây dưa thêm.

La Vân Khỉ lập tức kéo chàng lại, “Chàng đứng lại cho ta!”

Hàn Diệp lạnh nhạt nói:

“Nếu trong căn nhà này còn thứ gì nàng để mắt đến, cứ việc mang đi.”

Nói xong lại lấy từ trong n.g.ự.c ra mấy đồng tiền. “Đây là tiền ta chặt củi hai hôm nay kiếm được, cũng cho nàng luôn.”

Thái độ dứt khoát ấy khiến ngọn lửa trong lòng La Vân Khỉ bùng lên dữ dội.

Nàng hất văng mấy đồng tiền, cười nhạt:

“Chàng nghĩ thiếp ở bên chàng chỉ vì mấy đồng tiền đó sao? Được, nếu chàng không tin, thiếp sẽ cho chàng thấy sự thật.”

Nàng bỗng đẩy mạnh Hàn Diệp ngã xuống giường, đưa tay cởi áo ngoài.

Hàn Diệp hoảng hốt, mặt lập tức đỏ bừng.

“Nàng... nàng làm gì vậy?”

La Vân Khỉ đã leo lên người hắn, cắn răng nói:

“Chàng chẳng phải nghi thiếp tư thông sao? Vậy để chàng tự mình nhìn rõ, thiếp còn là thiếu nữ hay không!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 32: Chương 32



Nói xong liền ôm lấy mặt Hàn Diệp, đặt môi lên hai cánh môi mỏng lạnh lẽo kia.

Làn hương thiếu nữ vương vấn, hòa với xúc cảm mềm mại lạnh dịu khiến Hàn Diệp hít thở dồn dập, m.á.u trong người như trào ngược dậy.

Yết hầu chuyển động kịch liệt, cuối cùng hắn luống cuống đẩy nàng ra.

“Đừng làm loạn.”

Nghe giọng điệu có vài phần bất lực của hắn, La Vân Khỉ biết lửa giận trong lòng hắn đã tan.

Chỉ là nhớ đến hành động vừa rồi, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng thắt lại áo, lấy tay che mặt chạy vào bếp.

“Ta... đi nấu cơm cho chàng.”

Hàn Diệp khẽ mím môi, dường như vẫn lưu luyến hương thơm còn sót lại, đôi mắt hẹp dài chầm chậm hạ xuống, trong đáy mắt dần sinh ra một tia áy náy.

La Vân Khỉ đã dám làm đến bước đó, vậy tức là nàng trong sạch, là hắn quá hồ đồ, chỉ vì vài lời của mụ mối mà nghi oan cho nàng.

Phải chăng... đây chính là cái gọi là "quan tâm thì loạn"?

Chỉ trong chốc lát, tâm trạng của Hàn Diệp liền bình ổn trở lại.

Hắn bước vào bếp, nơi La Vân Khỉ đang bận rộn nấu nướng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo sắc hồng phơn phớt.

Hàn Diệp đứng lặng sau lưng nàng, khẽ cất lời:

"Thực có lỗi với nàng, là ta hồ đồ, nghe lời kẻ khác mà hiểu lầm nàng."

La Vân Khỉ lập tức đứng thẳng người, hai má phiếm hồng, cất tiếng hỏi:

"Chàng nói xem, là ai nói với chàng những lời đó?"

"Chỉ là một bà lão, tự xưng quen biết song thân ta."

Lúc này, Hàn Diệp cúi đầu, dáng vẻ tựa như một học sinh nhỏ phạm lỗi.

La Vân Khỉ thoáng nghĩ đã đoán được, liền kể rõ dung mạo của bà ta một lượt.

Hàn Diệp nghe vậy lấy làm kinh ngạc:

"Sao nàng biết?"

Ngay lúc ấy, Hàn Mặc dắt theo muội muội từ ngoài chạy vào.

"Ca, bà lão ấy từng đến nhà rồi, còn bảo tẩu tử và ca mau chóng hoà ly. Tẩu tử lúc đó cầm chổi đánh đuổi bà ta đi luôn, lợi hại lắm!"

Hàn Dung cũng phụ họa theo, giọng non nớt hỏi:

"Ca, hoà ly là gì vậy?"

Hàn Diệp càng thêm sững sờ, nhìn về phía La Vân Khỉ, hỏi:

"Rốt cuộc là sao vậy?"

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng:

"Muội muội thiếp, La Kim Quế, nhìn trúng chàng rồi, định kén chàng vào nhà làm rể hiền đấy."

Hàn Diệp lập tức hừ lạnh, vẻ mặt giận dữ:

"Nực cười! Hàn Diệp ta đã có thê tử, sao có thể tái thú người khác?"

La Vân Khỉ cầm lấy muỗng, cười mỉa mai:

"Khi nãy không phải còn định viết hưu thư đuổi ta đi đó sao? Giờ lại giả bộ làm người quân tử à?"

Gương mặt Hàn Diệp càng thêm hổ thẹn:

"Ta... là do ta nhất thời... Tóm lại là ta có lỗi với nàng."

Thấy hắn đã biết lỗi, La Vân Khỉ cũng không muốn truy cứu thêm. Dù sao, chuyện ăn uống ngày sau còn phải dựa vào Hàn Diệp.

Nàng hừ một tiếng rồi nói:

"Thôi thì nể tình chàng biết hối cải, lần này tha cho chàng. Còn không mau ra bổ củi đi, lửa bếp sắp tàn rồi đó."

Hàn Diệp vội đáp một tiếng, rồi dắt hai tiểu oa nhi ra ngoài.

Hắn vừa rời đi, La Vân Khỉ liền nghe thấy âm thanh từ hệ thống:

Độ hảo cảm nam chính - Giấm chua lên kệ.

Độ hảo cảm nam chính - Muối tinh lên kệ.

Độ hảo cảm nam chính +10 - Cá chép lên kệ.

Cái gì vậy? Sao lại không phải là táo với khoai nữa?

Cũng chẳng thấy bột ngô hay dầu đậu đâu?

Xem ra tính năng lên kệ của hệ thống quả thực là ngẫu nhiên.

May mà nàng đã chuẩn bị trước một ít đồ ăn, xem như rút được bài học. Những thứ đặt trong hệ thống, thế nào cũng phải mang ra dùng.

Cơm nước xong xuôi, La Vân Khỉ lại chui vào nhà kho, nhưng chợt nghe có tiếng thì thầm khe khẽ...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 33: Chương 33



La Vân Khỉ ghé sát tai vào vách nhà, liền nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu truyền ra:

“Người lớn khó đối phó, vậy ngươi có thể ra tay từ tiểu hài tử, so với La Vân Khỉ, Hàn Diệp chắc chắn sẽ tin lời đệ muội hắn. Ngươi cứ nói là...”

Thanh âm hai người lại càng thấp xuống, La Vân Khỉ đã chẳng nghe rõ được nữa.

Song nàng vẫn có thể nhận ra, đó chính là giọng của mụ mối c.h.ế.t tiệt kia.

Nàng tức đến nghiến răng ken két — con mụ lắm chuyện ấy, xem ra trận đòn hôm trước còn quá nhẹ tay rồi!

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng Lý Nhị Nương cười khanh khách nói:

“Chuyện này cứ giao cho ta, ngươi cứ để La đại tiểu thư chờ mà xem.”

Quả nhiên là do Lý Nhị Nương giở trò! Ánh mắt La Vân Khỉ đảo một vòng, khoé môi cong lên nụ cười giảo hoạt.

Đã tự mình tìm đến cửa chịu khổ, thì đừng trách nàng thủ đoạn độc địa!

Từ nhà kho bước ra, La Vân Khỉ cố tình vừa đi vừa ngân nga khúc tiểu khúc, thong dong về phòng.

Hai người bên kia nghe thấy tiếng nàng, lập tức sợ hãi mà nín lặng, hồi lâu sau mụ mối kia mới thở hổn hển:

“Cứ quyết định như vậy đi, ta phải mau rời khỏi đây.”

Dứt lời, bà ta vội vã chạy khỏi nhà Lý Nhị Nương.

Trong phòng, Hàn Diệp đang ngồi bên giường, thấy La Vân Khỉ vào liền vội đứng dậy:

“Còn gì cần thu xếp nữa không?”

La Vân Khỉ tâm tình khoan khoái, mỉm cười nói:

“Không còn gì nữa, nghỉ sớm thôi.”

Nàng thổi tắt đèn, Hàn Diệp cũng chầm chậm leo lên giường. Hai người vẫn nằm quay lưng vào nhau, song bầu không khí lại ngập tràn vẻ mờ ám khó nói nên lời.

La Vân Khỉ cố ép mình không nghĩ đến nụ hôn ban ngày, tự dặn lòng là đầu óc mình nhất thời ngớ ngẩn.

Nhắm mắt lại, nàng liền bắt đầu đếm cừu, nhưng càng muốn ngủ thì đầu óc lại càng tỉnh táo, cảm giác chỗ nào trên người cũng không ổn.

Chốc thì thấy chân tê tê, chốc lại ngứa ngáy nơi mu bàn chân — khổ nỗi hai người nằm sát nhau, nàng chẳng dám trở mình.

Cố gắng chịu đựng một hồi, cuối cùng La Vân Khỉ không nhịn được, dùng chân cọ nhẹ lên mu bàn chân cho đỡ ngứa. Bên tai liền truyền đến một tiếng thở dài khẽ khàng.

Quả nhiên hắn vẫn chưa ngủ!

Biết được điều đó khiến nàng càng cảm thấy cả người không thoải mái, dứt khoát khoác áo xuống giường.

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên phía sau.

Giọng nói trầm thấp và từ tính của Hàn Diệp truyền đến:

“Nàng... còn giận ta sao?”

Sợ đánh thức hai tiểu tử, La Vân Khỉ kéo áo chặt lại, nhỏ giọng đáp:

“Không giận nữa, chuyện đã nói rõ rồi, còn giận gì nữa.”

Hàn Diệp đã bước đến trước mặt nàng, ánh mắt sâu thẳm:

“Yên tâm, chuyện như vậy, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”

La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt kia, trong lòng bỗng chốc lỡ một nhịp.

Nàng vội quay người, khẽ hờn trách:

“Trên mặt thiếp có gì sao? Cứ nhìn chằm chằm thiếp làm gì?”

Không ngờ chân lại giẫm trúng hòn đá mài đặt cạnh cửa, nàng thốt lên một tiếng "ái da", thân hình loạng choạng ngã ngửa ra sau.

Hàn Diệp nhanh như chớp ôm lấy eo nàng. La Vân Khỉ theo bản năng muốn tránh né, nhưng hắn lại không chịu buông tay, bàn tay nóng ấm vẫn siết chặt lấy nàng.

Thân thể hai người gần như dính sát vào nhau, luồng hơi nóng kỳ lạ như lan tỏa giữa không trung khiến tim La Vân Khỉ đập rộn ràng, nàng luống cuống đẩy Hàn Diệp ra:

“Người thiếp đứng vững rồi, chàng mau buông tay đi!”

Lúc này Hàn Diệp mới như bị giật mình, vội vàng buông nàng ra, khẽ nói có chút lúng túng:

“Ta... ngủ trước đây, nàng cũng nghỉ sớm.”

Nghe tiếng chăn gối xào xạc, La Vân Khỉ mới thở phào một hơi.

Ban ngày thực sự là quá xúc động, nàng sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Vạn nhất Hàn Diệp nhất thời bốc đồng, thật sự muốn làm gì đó, thì nàng biết làm sao?

Dẫu là người hiện đại, nhưng trong xương cốt La Vân Khỉ vẫn là một cô nương thủ lễ.

Huống hồ, nàng cũng biết rõ, Hàn Diệp vốn đã có người định mệnh.

Nhưng cứ ở chung mãi như thế cũng không ổn — Hàn Diệp là nam tử đang độ tuổi tráng kiện, nếu có ngày nào đó không kìm được thì sao?

Ngày mai chi bằng sang ngủ cùng Hàn Dung vậy...

Nghĩ rồi lại thấy không ổn, nếu nàng làm thế, Hàn Diệp thể nào cũng nghĩ nàng có ý xa cách, chẳng dễ gì tích được chút hảo cảm, giờ mà làm mất thì uổng công!

Rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây? La Vân Khỉ vò đầu bứt tai, cuối cùng vẫn trở lại nằm vào ổ chăn của Hàn Diệp.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 34: Chương 34



May thay, lúc này Hàn Diệp đã ngủ say.

La Vân Khỉ cẩn thận nằm xuống, trong đầu vẫn m.ô.n.g lung suy nghĩ, mãi mới dần thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy, Hàn Diệp đã rời khỏi giường từ sớm.

La Vân Khỉ thở nhẹ ra — không gặp cũng hay, khỏi phải lúng túng.

Nàng làm cơm cho hai đứa nhỏ xong, liền gọi chúng đến bên cạnh, thì thầm dặn dò một phen.

Hàn Mặc và Hàn Dung lập tức gật đầu như giã tỏi:

“Tẩu tử, chúng ta đều hiểu rồi ạ!”

La Vân Khỉ hài lòng xoa đầu hai đứa nhỏ:

“Đi chơi đi.”

Sau khi bọn nhỏ rời đi, nàng lại bận rộn. Trong kho tìm được mấy bình lọ có thể dùng, nàng đem ra rửa sạch, đổ hết dấm và muối đã được hệ thống cho lên kệ ra ngoài, rồi lại đem vài con cá ướp muối để tối đem kho.

Tất cả đều chuẩn bị xong, La Vân Khỉ chống cằm ngồi ở ngạch cửa, bắt đầu nghĩ đến việc tối nay sẽ bịa lời thế nào để giải thích bốn con cá này từ đâu ra.

Cuộc sống đầy những lời dối trá thế này, quả thực khiến lòng người mỏi mệt vô cùng.

Nghĩ tới đây, nàng lại bất giác nhớ tới ánh mắt kinh ngạc đến nỗi đồng tử co rút của Hàn Diệp khi bị nàng hôn ban ngày, khóe mắt khẽ cong, môi nở một nụ cười như có như không.

Chợt nghe tiếng hai tiểu oa nhi, Hàn Mặc và Hàn Dung, đồng thanh hô to trước cửa:

“Lý Nhị Nương, đồ lẳng lơ, không biết xấu hổ, mụ mối mục nát, môi giới hạ tiện, chân mọc ghẻ lở!”

Lý Nhị Nương đang tính gọi Hàn Mặc tới để nói lời ly gián, vạch tội La Vân Khỉ, nghe thấy mấy câu này lập tức tức đến trợn trừng mắt, lửa giận bốc ngùn ngụt.

“Tiểu súc sinh, ai dạy ngươi nói những lời đó hả?”

La Vân Khỉ phủi nhẹ bụi trên y phục, chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười nhàn nhã. Vở hay cuối cùng cũng mở màn.

Ngoài cửa, hai tiểu oa nhi vẫn còn đang hô hào, nàng liền vội kéo bọn nhỏ về phía sau mình.

Nàng mỉm cười nhìn Lý Nhị Nương, giọng đầy khinh miệt:

“Mấy câu đó còn cần ai dạy sao? Một góa phụ lại cùng mụ mối dây dưa không dứt, chẳng lẽ là chuyện quang minh chính đại?”

Sắc mặt Lý Nhị Nương bỗng đại biến — La Vân Khỉ làm sao biết chuyện bà ta qua lại với mụ mối?

Miệng tuy không chịu yếu thế, liền giậm chân mắng lớn:

“Ngươi nói bậy! Mắt nào của ngươi thấy ta quen biết mụ mối ấy?”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mụ mối kia tất tả chạy đến, thấy La Vân Khỉ thì sắc mặt thoắt chốc tái xanh như gan heo.

“Lý Nhị Nương, ngươi…”

“Bà ta làm sao?” – La Vân Khỉ khoanh tay bước lên trước, gương mặt mang theo ý cười khó dò.

Mụ kia lùi về sau một bước, lắp bắp:

“Bà... ta...”

Sắc mặt La Vân Khỉ vụt lạnh, giơ tay tát mạnh một cái.

“Mụ già không biết xấu hổ, dám đến trước mặt Hàn Diệp thêu dệt lời đồn, hôm nay không dạy ngươi một bài học thì thật uổng danh ta là La Vân Khỉ.”

Nghĩ đến chuyện dầu đậu và bột ngô bị gỡ xuống hôm nọ, cơn tức trong lòng nàng lại bốc lên như lửa cháy.

Mụ mối lần trước đã bị nàng doạ sợ c.h.ế.t khiếp, lần này bị ăn thêm một bạt tai thì càng không dám hoàn thủ, quay đầu bỏ chạy thục mạng ra khỏi thôn.

La Vân Khỉ không đuổi theo, chỉ nhàn nhã quay đầu nhìn Lý Nhị Nương, ánh mắt chứa đầy giễu cợt.

“Ngươi chẳng phải bảo không quen mụ mối sao? Vậy vừa rồi mụ ấy gọi ma quỷ à?”

Thấy đôi mày liễu của La Vân Khỉ dựng đứng, mắt phượng ánh lên lửa giận, Lý Nhị Nương cũng bất giác lùi về sau một bước.

“Ta... ta làm sao biết được...”

“Còn dám mạnh miệng?”

La Vân Khỉ đột nhiên giơ chân đá một cước, khiến Lý Nhị Nương ngã lăn ra đất.

Hạng người mặt dày như Lý Nhị Nương, không thấy quan tài không đổ lệ, dùng lời hay cũng vô dụng. Phải trị bằng biện pháp cứng rắn mới hiểu chuyện.

Lý Nhị Nương đau đớn kêu lên một tiếng, bò lê bò càng chạy vào trong sân, khoá chặt cửa lại rồi mới lớn tiếng mắng:

“La Vân Khỉ! Ngươi đừng có đắc ý! Nếu ta không khiến ngươi sống dở c.h.ế.t dở thì ta không mang họ Lý nữa!”

La Vân Khỉ cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt đáp:

“Tốt thôi, vậy cứ chờ xem bản cô nương đây ứng phó thế nào.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 35: Chương 35



La Vân Khỉ bị khen đến đỏ cả má, dù sao chuyện này cũng chẳng thể xem là chuyện vinh quang gì.

Nàng vội vàng bước lên kéo lấy tay Tạ Tường Vi, cười nói:

“Thì ra là Tường Vi muội muội, mau vào trong nghỉ chân.”

Tạ Tường Vi đáp khẽ một tiếng rồi bước theo La Vân Khỉ vào viện.

Hồi tưởng lại dáng vẻ sinh long hoạt hổ của nàng khi nãy, trong lòng Tạ Tường Vi vừa kính nể lại có chút dè chừng.

La Vân Khỉ tính tình thẳng thắn hào sảng, muốn nói liền nói, muốn làm liền làm, không giống như nàng, việc gì cũng nén trong lòng, chẳng dám mở miệng.

Từ khi tám chín tuổi gặp Hàn Diệp, nàng đã đem lòng mến mộ, chỉ tiếc bản thân nhút nhát, chưa từng dám thổ lộ.

Vốn ngỡ Hàn Diệp và La Vân Khỉ sẽ đoạn nghĩa phu thê, khi ấy nàng còn tự cho rằng bản thân sẽ có cơ hội, nào ngờ đêm xảy ra hỏa hoạn, tận mắt chứng kiến Hàn Diệp ra mặt che chở La Vân Khỉ như vậy, nàng liền hiểu rõ — bản thân không còn hy vọng.

Hai hôm nay cùng La Vân Khỉ qua lại, ngược lại càng thấy thích cái tính cách vô tư tự tại, chẳng câu nệ tiểu tiết của nàng.

Không nhịn được khẽ thốt lên:

“Tẩu tử, muội bỗng thấy hâm mộ tẩu lắm.”

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, rụt rè của Tạ Tường Vi, La Vân Khỉ phì cười thành tiếng.

“Hâm mộ ta làm gì, trong mắt Hàn ca ca của ngươi, chưa biết chừng ta chỉ là một mụ vợ chanh chua khó coi ấy chứ.”

“Không, không phải vậy!” – Tạ Tường Vi bật dậy, vội vàng đáp lời:

“Hàn ca ca luôn kính trọng tẩu tử lắm, hôm đó vì mua cây trâm gỗ cho tẩu mà đến cơm trưa cũng chẳng dám ăn đấy!”

“Thật chứ?”

La Vân Khỉ tròn xoe đôi mắt, ánh lên tia kinh ngạc.

“Thật mà! Nếu muội dám gạt tẩu, thì trời đánh muội c.h.ế.t không toàn thây!”

Tạ Tường Vi giơ tay lên thề, La Vân Khỉ vội vàng kéo tay nàng xuống.

Trong lòng nàng như có mật ngọt tràn đầy, ngọt đến mức không sao tả xiết.

Nàng bật cười khúc khích:

“Thôi đừng thề bậy, muội tốt, tẩu tin muội.”

Tạ Tường Vi gật đầu lia lịa, lúc này mới sực nhớ đến mục đích hôm nay đến đây, liền giơ lên một chiếc cỏ giày còn đang dang dở.

“Tẩu tử, hoa văn hôm qua tẩu dạy muội, muội lại quên mất rồi, nên đến hỏi lại.”

Nhìn đôi cỏ giày của Tạ Tường Vi đan đều tay, mũi kim tinh tế, La Vân Khỉ không khỏi tự thấy mình kém cỏi.

Quả là tay nghề thiên phú, thứ mình học mất nửa năm, người ta chỉ một buổi tối đã làm được — thật đúng là so người với người, tức c.h.ế.t người mà!

“Vừa hay ta cũng đang đan, vậy thì hai ta cùng làm nhé.”

Để có được tiền càng sớm càng tốt, La Vân Khỉ quyết định bắt đầu từ nghề làm cỏ giày vốn chẳng cần vốn liếng.

Đợi khi có chút tiền trong tay, nàng sẽ mua một con dê, lấy lông đan một đôi giày mùa đông cho Hàn Diệp, nhất định ấm áp vô cùng.

Nghĩ đến cảnh chàng mang đôi giày lông do chính tay nàng làm, khóe môi La Vân Khỉ không kìm được cong lên mỉm cười.

Chớp mắt, mặt trời đã ngả về tây.

Tạ Tường Vi nhìn sắc trời, đoán Hàn Diệp cũng sắp trở về, liền vội vàng đứng dậy cáo từ.

La Vân Khỉ thấy nàng thức thời như vậy, trong lòng càng thêm yêu mến, thầm nhủ sau này nếu có dịp, nhất định sẽ truyền dạy hết thảy thủ công bản thân biết cho nàng.

Tạ Tường Vi vừa rời đi, thì một tiểu thiếu niên độ chừng mười hai mười ba tuổi đã hớt hải chạy vào.

“La tỷ tỷ, lão gia bị ngã ngựa, bảo tỷ lập tức quay về xem thế nào!”

La Vân Khỉ chăm chú nhìn kỹ mới nhận ra đây là Tôn Tiểu Cường, con trai của tá điền nhà họ La.

Nàng lập tức cau mày:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 36: Chương 36



Tôn Tiểu Cường thở hổn hển, nói chẳng ra hơi:

“Sáng nay lão gia nói muốn đến huyện thành xem cửa tiệm, ai ngờ vừa ra khỏi thôn, con ngựa bỗng nổi điên, đá một cú rồi hất lão gia xuống đất.”

La Vân Khỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, lão già ấy có ngã c.h.ế.t hay sống, liên quan gì tới nàng?

Nếu không phải hắn thiên vị sủng ái La Kim Quế, thì ả ta nào dám lớn gan dẫn mối đến tận cửa, mưu chuyện hòa ly?

Với vị phụ thân hời hợt ấy, La Vân Khỉ chẳng có chút tình cảm nào.

Nàng đang định từ chối, thì bỗng thấy Hàn Diệp từ ngoài cửa bước vào.

Tôn Tiểu Cường rất biết lễ, lập tức khom người thi lễ với Hàn Diệp:

“Kính chào cô gia.”

“Ngươi là...”

Hàn Diệp cảm thấy tiểu tử này trông quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Tôn Tiểu Cường vội vàng cúi đầu đáp:

“Tiểu nhân là con trai của tá điền, họ Tôn, từng gặp cô gia một lần. Lần này đến tìm La tỷ tỷ là bởi lão gia ngã ngựa, muốn tỷ ấy lập tức hồi phủ xem xét tình hình.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, quay sang nói với La Vân Khỉ:

“Chuyện nhạc phụ, ta và nàng nên đến thăm một phen mới phải.”

“Không cần đâu” La Vân Khỉ liền ngăn lại, “Trời sắp tối rồi, Hàn Mặc và Dung Dung ở nhà sẽ sợ hãi, chàng hãy ở lại chăm sóc hai đứa, thiếp tự về là được.”

La Vân Khỉ trong bụng lo sợ Hàn Diệp mà đi theo, đến lúc gặp phụ thân nàng lỡ hắn cảm tạ thi món ăn hôm trước tất bại lộ.

Hàn Diệp nhíu mày, rõ ràng là không yên tâm.

Tôn Tiểu Cường tinh ý, thấy thế liền nói xen vào:

“Cô gia chớ lo, nếu quá muộn, để La tỷ ở lại qua đêm cũng không sao, ngày mai vừa sáng tiểu nhân sẽ hộ tống tỷ ấy trở về.”

La Vân Khỉ vội vàng tiếp lời:

“Vậy thì quyết định vậy đi. Cơm thiếp đã nấu xong rồi, chàng mau gọi hai đứa trẻ ăn đi. Thiếp đi rồi sẽ về ngay.”

Nàng phủi qua lại áo, chỉnh đốn xiêm y, rồi theo Tôn Tiểu Cường rời khỏi viện.

Dọc đường, hai người chuyện trò đôi câu, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thôn.

Phía trước là một rừng dương trải dài rợp trời, tán lá um tùm che kín ánh dương, gió thổi qua, lá cây xào xạc vang động. La Vân Khỉ không khỏi rùng mình một cái, trong lòng bỗng dâng lên một tia cảnh giác.

Nghĩ kỹ lại, nếu phụ thân nàng ngã ngựa từ sáng, cớ sao tới tận giờ mới sai người báo tin? Thật sự là chuyện chẳng hợp lẽ.

Nàng liền chậm bước lại.

Tôn Tiểu Cường có vẻ nóng ruột, thấy vậy liền thúc giục:

“La tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi, lão gia giục tỷ trở về gấp đấy.”

Nghe hắn nói vậy, La Vân Khỉ càng bước chậm hơn nữa.

“Nếu thật sự nôn nóng muốn gặp ta, sao mãi đến tận giờ mới sai người đến báo?”

Tôn Tiểu Cường ấp úng đáp:

“Buổi sáng mải lo đi tìm đại phu, nên mới lỡ mất thời gian...”

La Vân Khỉ lại hỏi tiếp:

“Đã mời được đại phu rồi, thì còn bắt ta quay về làm gì?”

Thấy nàng truy hỏi không ngừng, Tôn Tiểu Cường bắt đầu toát mồ hôi, cúi đầu lí nhí:

“Lão gia nói... nhớ tỷ, nên bảo tiểu nhân đến đón về.”

La Vân Khỉ chợt dừng hẳn bước, sắc mặt lạnh băng, vẻ kiều mỵ khi nãy cũng biến mất tự lúc nào.

“Tôn Tiểu Cường,” nàng nghiêm giọng nói, “nể ngươi còn là đứa trẻ, ta không muốn chấp nhặt. Nhưng ngươi hãy thật thà trả lời — có phải là La Kim Quế bảo ngươi đến gạt ta?”

Tôn Tiểu Cường cười gượng:

“Không có... La tỷ nếu không tin, thì cứ về đó là rõ thôi...”

Hắn càng thúc giục, La Vân Khỉ càng thấy khả nghi.

“Trời nay đã muộn, ngươi hãy về nói với phụ thân ta, bảo sáng mai ta sẽ về.”

Lời vừa dứt, liền thấy Tôn Tiểu Cường huýt sáo một tiếng, từ trong rừng lập tức lao ra mấy gã đàn ông lực lưỡng, mặt ngươi hung hãn.

La Vân Khỉ biết tình thế chẳng lành, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa được mấy bước đã bị một tên vạm vỡ quật ngã xuống đất.

“Tiểu nương tử, chạy cái gì, bọn gia đã chờ nàng hai canh giờ rồi. Nào, ngoan ngoãn theo gia vài người vui vẻ một phen.”

Những tên khác cũng lao tới, túm lấy ống quần nàng, kéo tuột về phía rừng sâu.

La Vân Khỉ hoảng loạn hét lên “Cứu mạng!”, nhưng miệng đã bị một bàn tay to thô bịt chặt...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 37: Chương 37



Mắt thấy sắp bị người lôi vào rừng, trong lòng La Vân Khỉ không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi, hôm nay e là lành ít dữ nhiều.

Nàng há miệng, hung hăng cắn lên bàn tay đang bịt miệng mình.

Kẻ kia kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức mắng lớn:

“Con nha đầu thối, dám cắn lão tử, lát nữa không đánh c.h.ế.t ngươi mới là lạ!”

Những tên còn lại thấy La Vân Khỉ tính khí mạnh mẽ, lại càng hứng thú dâng cao.

“Đại ca, đàn bà càng dữ chơi càng sướng tay!”

“Phải đó, nhìn dáng dấp ả ta cũng khá ra gì!”

Chỉ nghe soạt một tiếng, áo ngoài của La Vân Khỉ đã bị xé toạc.

Luồng gió lạnh quét qua ngực, khiến nàng vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, mắt thấy sắp bị làm nhục, thì bỗng có một thân ảnh cao lớn từ xa phóng tới, một cước đá văng một tên.

Ánh trăng mờ chiếu lên khuôn mặt kia, khiến La Vân Khỉ mừng rỡ như điên.

Là Hàn Diệp!

Hàn Diệp đã túm lấy cổ áo một tên khác, vung tay đ.ấ.m một quyền, tên kia lập tức ngã lăn ra đất.

La Vân Khỉ vội vàng bò dậy, thấy trước mặt có một nhánh cây to bằng cánh tay trẻ con, liền chộp lấy.

“Lũ súc sinh các ngươi, cũng dám đánh chủ ý lên đầu bản cô nương!”

Vốn dĩ nàng đã là người có tính khí bốc đồng, nay lại bị làm nhục, lửa giận càng bốc cao ngùn ngụt.

Nàng vung nhánh cây, nhắm thẳng mấy tên khốn mà đánh túi bụi.

Hàn Diệp ra tay càng không lưu tình, quyền cước như gió, chẳng mấy chốc đã đánh cho bọn ác nhân kêu cha gọi mẹ, vắt chân lên cổ mà chạy tán loạn.

La Vân Khỉ vẫn chưa nguôi giận, còn muốn cầm gậy đuổi theo, nhưng đã bị Hàn Diệp kéo lại.

Nhìn thấy áo nàng bị xé toang, Hàn Diệp chau mày, lập tức cởi ngoại bào của mình ra.

“Khoác vào trước đi, kẻo nhiễm phong hàn.”

Lúc này La Vân Khỉ mới giật mình nhận ra y phục mình gần như sắp hở hết, vội kéo áo khoác che thân.

“Thiếp không lạnh, chàng mặc vào đi.”

Hàn Diệp không nói nhiều, cứ thế khoác áo lên người nàng, còn mình thì chỉ mặc một chiếc áo cộc tay. Lúc này, La Vân Khỉ mới phát hiện Hàn Diệp chẳng hề là kẻ thư sinh yếu ớt như nàng vẫn tưởng.

Thân hình hắn cao gầy mà rắn rỏi, vai rộng eo thon, bắp tay mạnh mẽ, phối cùng đôi mắt đen thẫm trầm tĩnh, khiến nàng không khỏi dâng lên một cảm giác an toàn mãnh liệt.

Nghĩ tới mấy tên ác nhân vừa rồi, lửa giận trong nàng lại bùng lên.

“Chắc chắn là trò quỷ của La Kim Quế! Hàn Diệp, chàng có dám cùng thiếp quay về La phủ hỏi cho ra nhẽ?”

Hàn Diệp gật đầu, mắt ánh lên vẻ kiên định.

“Nàng là thê tử của ta, dù có là d.a.o núi hay biển lửa, ta cũng nguyện cùng nàng xông pha.”

Lời thề vang lên khiến La Vân Khỉ cảm động không thôi, suýt chút nữa muốn nhào tới ôm lấy hắn mà hôn một cái.

“Được! Vậy thì đi tìm con tiện nhân họ La kia tính sổ!”

Tại La phủ.

La Kim Quế đang ngồi bên bàn, vừa ăn bánh điểm tâm vừa trò chuyện cùng mẹ mình là Lý Thục Cầm.

“Vẫn là nương cao minh, nếu việc đêm nay thành công, thì dù La Vân Khỉ có tốt đến đâu, Hàn Diệp cũng chẳng thèm ả ta nữa!”

Lý Thục Cầm đắc ý cười:

“Đó là lẽ thường. Ai lại muốn một đóa hoa đã bị giày xéo. Có điều, con cũng thật là, thiên hạ đâu thiếu đàn ông, sao lại cứ mê muội thằng tiểu tử họ Hàn kia? Nghĩ tới hôm đó hắn dẫn hai đứa đệ muội tới gây chuyện, nương đến giờ còn tức muốn nghẹn họng!”

La Kim Quế lập tức ôm lấy tay mẫu thân, nũng nịu:

“Nương à, người nhìn mấy tên trong thôn đi, tên nào tên nấy xấu xí như gốc củ cải héo, làm sao sánh với dáng vẻ tuấn tú của Hàn Diệp. Ngày đó nếu ta gặp hắn trước, quyết chẳng để tiện nhân La Vân Khỉ được phần tiện nghi!”

Lý Thục Cầm nghĩ cũng có lý, nhưng vẫn chưa nguôi giận.

“Có đẹp mấy cũng không ăn no được bụng. Con tính để hắn làm bình hoa trưng trong nhà chắc?”

La Kim Quế bướng bỉnh nói:

“Trưng thì trưng, nhà ta ruộng nhiều đất rộng, chẳng lẽ thiếu một bát cơm cho hắn?”

Lý Thục Cầm chỉ đành xua tay:

“Thôi thôi, người là do con chọn, sau này sống không tốt, đừng trách nương không nhắc.”

La Kim Quế đang định nói thêm, thì thấy Tôn Tiểu Cường hấp tấp chạy vào, mồ hôi nhễ nhại, hoảng loạn nói:

“Tiểu thư, phu nhân, không xong rồi!”

La Kim Quế lập tức quát:

“Chết tiệt, nói năng cho rõ ràng! Cái gì mà không xong?”

Tôn Tiểu Cường sợ đến run người, vội kể lại chuyện Hàn Diệp đến cứu La Vân Khỉ.

La Kim Quế lập tức nổi giận, một cước đá hắn ngã lăn ra đất.

“Chắc chắn là ngươi làm hỏng chuyện! Nếu không thì sao Hàn Diệp lại đuổi theo?”

Tôn Tiểu Cường không dám đắc tội với La Kim Quế, chỉ đành không ngừng dập đầu cầu xin tha mạng.

La Kim Quế giận đến run người, giơ tay lại tát thêm hai cái bạt tai.

“Ngươi đúng là phế vật, chút chuyện nhỏ cũng làm hỏng! Giữ ngươi lại bên người, chẳng khác nào nuôi chó vô dụng! Cút, lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây cho ta!”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “Rầm!” một tiếng dữ dội, cổng sân bị người ta đá văng ra.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 38: Chương 38



Lý Thục Cầm kinh hãi kêu lên, vừa định sai người đi xem, thì La Vân Khỉ đã cùng Hàn Diệp xông thẳng vào chính sảnh.

“La Kim Quế! Ngươi cái đồ không biết xấu hổ, là không gả được cho ai hay sao, mà cứ nhất quyết bám lấy tướng công của ta?”

Thấy La Kim Quế y phục hoa lệ, kẻ hầu người hạ, La Vân Khỉ lửa giận ngút trời, thay nguyên chủ mà bất bình vô hạn.

Lý Thục Cầm lập tức chắn trước mặt nàng, quát lớn:

“Con tiện nhân! Ngươi thật to gan, dám trở lại La gia sinh sự, ngươi chán sống rồi sao?”

“Chán sống chính là ngươi đó!”

La Vân Khỉ giơ tay đẩy một cái, Lý Thục Cầm ngã phệt m.ô.n.g xuống đất.

Nàng lập tức nhào đến túm tóc La Kim Quế, vung tay giáng xuống một cái tát nảy lửa.

Nếu hôm nay không có Hàn Diệp kịp thời đến cứu, nàng đã bị làm nhục – chỉ nghĩ đến đó thôi, tim nàng vẫn còn run rẩy.

Nghe tiếng ồn ào, bọn hạ nhân liền ùa vào, nhưng lại bị Hàn Diệp ba quyền hai cước đánh gục toàn bộ.

Hắn lạnh lùng nhìn quét một lượt, từ thân hình cao lớn tỏa ra áp lực không tên khiến cả đám toát mồ hôi lạnh, không ai dám động thủ thêm một bước.

Mẫu tử nhà họ La vốn quen được nuông chiều, nay gặp phải La Vân Khỉ gan góc như cọp mẹ, lập tức cứng họng không nói được lời nào, chỉ còn nước ăn đòn.

Lúc này, La Thiên Phúc đang ngồi uống rượu ở phòng bên, nghe thấy trong chính sảnh tiếng kêu gào như khóc tang, lập tức bước vào, vừa thấy Hàn Diệp và La Vân Khỉ thì sắc mặt liền trầm xuống.

“Các ngươi định làm gì đây?”

Lý Thục Cầm mặt ngươi sưng vù, vội nhào tới ôm lấy La Thiên Phúc, vừa khóc vừa kể:

“Lão gia, mau cứu chúng thiếp! Nếu ngài còn không ra tay, con tiện nhân La Vân Khỉ sẽ đánh c.h.ế.t chúng thiếp mất!”

La Thiên Phúc vốn yêu thương mẹ con họ, giờ thấy cả hai mặt mũi bầm dập, nổi giận quát lớn:

“La Vân Khỉ! Ngươi thật là vô pháp vô thiên!”

La Vân Khỉ cười lạnh, dằn từng chữ:

“Ta vô pháp vô thiên? Hỏi thử La Kim Quế kia đi – nàng ta năm lần bảy lượt giở trò, xúi người hòa ly, còn bày mưu làm nhục ta! Đúng là mẹ nào con nấy – tiện nhân sinh ra tiện nhân! Năm xưa nếu không phải bà ta tư thông cùng cha, giấu bầu sinh con, mẫu thân ta sao có thể uất hận mà chết!”

La Thiên Phúc tức giận đến đỏ mặt, chỉ thẳng vào nàng mắng lớn:

“Câm miệng! Ngươi có tư cách gì mà dạy dỗ ta? Ta muốn ở với ai là chuyện của ta!”

La Vân Khỉ hừ lạnh:

“Vậy ta cũng thế – ta muốn đánh ai thì đánh!”

Dứt lời, liền quét sạch bộ trà cụ trên bàn xuống đất, vỡ tan tành.

La Thiên Phúc giận đến phun cả nước bọt, giậm chân thình thịch, nghiến răng nghiến lợi gầm lên:

“Đồ nghiệt súc! Người đâu, bắt hai đứa phản nghịch này lại cho ta!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 39: Chương 39



La gia người đông thế mạnh, La Vân Khỉ lo Hàn Diệp khó lòng địch nổi bầy sói, bèn lớn tiếng quát:

“Ai dám động tới ta và Hàn Diệp nửa bước, ta đảm bảo hắn kiếp này chỉ nước ăn cơm tù trong nha môn!”

Chớ thấy thân nàng nhỏ nhắn mà xem thường, gương mặt lạnh lại, khí thế liền nổi bật khác thường. Đám gia đinh đang định xông lên đều đứng khựng lại.

Thôn làng chẳng lớn, chuyện La Vân Khỉ quen biết tri huyện đã truyền khắp, bọn người hầu tai mắt linh thông, tự nhiên cũng nghe phong thanh vài phần. Giờ thấy nàng nói đầy chắc chắn, ai nấy đều không dám manh động.

La Thiên Phúc cũng thoáng do dự. Dù sao hắn cũng đang tính lên huyện mở sòng bạc, nếu thật sự La Vân Khỉ có quan hệ với quan trên, việc này há chẳng phải hỏng bét? Khí thế lập tức dịu đi mấy phần.

“La Vân Khỉ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, ngữ khí sắc như dao:

“Ta đến chỉ để cảnh cáo – bảo đứa con gái mặt dày kia của ngươi, đừng mơ tưởng tới Hàn Diệp nữa. Nếu còn dám đến Hàn gia gây chuyện, đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Thấy gia đinh không ai ra tay, La Kim Quế giận đến tím mặt, ôm má rít lên:

“La Vân Khỉ, vô liêm sỉ chính là ngươi! Khi xưa là ngươi không muốn gả cho Hàn Diệp, giờ lại quay sang trách người khác!”

La Vân Khỉ quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao, liếc thẳng vào mặt đối phương.

La Kim Quế lập tức giật mình, vội trốn ra sau lưng Lý Thục Cầm.

La Vân Khỉ khinh thường liếc nàng một cái, rồi lạnh lùng lên tiếng:

“Thời thế đã khác, nay ta chỉ muốn yên ổn sống bên Hàn Diệp. Ngươi nếu còn dám phá rối, ta sẽ nhờ tri huyện buộc ngươi tội thất tiết, còn treo bảng 'giày rách', bắt ngươi diễu phố khắp huyện thành để người người đều biết – thứ đàn bà chuyên quyến rũ tỷ phu là thế nào!”

Nói xong liền nắm lấy tay Hàn Diệp: “Tướng công, chúng ta đi thôi.”

Xung quanh chẳng ai dám cản, chỉ đành mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người sánh bước rời đi.

La Kim Quế tức đến nghiến răng, hét lên đầy uất ức:

“Phụ thân! Phụ thân định trơ mắt nhìn con với mẹ bị đánh thế này sao? Sao không bắt chúng lại?”

“Câm miệng!”

La Thiên Phúc sắc mặt âm trầm, trừng mắt quát:

“Hàn Diệp đã thành thân với La Vân Khỉ, ngươi chớ có quấy rối thêm! Nếu vì ngươi mà ta không mở được sòng bạc, ta quyết không tha!”

“Mẫu thân…”

Thấy phụ thân cũng không giúp mình, La Kim Quế tức tưởi òa khóc.

Lý Thục Cầm ôm con gái, nghiến răng nói:

“Khóc gì! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Chỉ cần La Vân Khỉ còn sống, thì ắt có ngày ta khiến ả ta sống không bằng chết!”

Trong khi mẹ con họ vẫn toan tính, thì vợ chồng Hàn gia đã rời khỏi thôn.

Một phen ồn ào, lúc này cũng đã gần giờ Tý.

Gió đêm lành lạnh, La Vân Khỉ khẽ run một cái. Nhìn sang Hàn Diệp áo đơn mỏng manh, nàng vội cởi áo mình khoác lên cho chàng:

“Mặc vào mau, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.”

Lời vừa dứt, âm thanh hệ thống vang lên:

Hảo cảm của nam chính +10 - Gạo trắng đã lên kệ

Hảo cảm của nam chính +10 -Thịt bò đã lên kệ

Gạo trắng?

La Vân Khỉ mắt trợn tròn như quả chuông – nàng thích nhất là cơm trắng, món khoái khẩu chính là bò hầm khoai tây – giờ thì cả hai đều hiện ra? Nàng sung sướng đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên.

“Ta không lạnh.”

Hàn Diệp nhẹ nhàng đẩy áo ra, nhưng thấy đôi mắt hạnh của nàng trợn tròn, vẻ mặt cổ quái, bèn hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Không… không có gì…”
 
Back
Top Bottom