Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 20: Chương 20



La Vân Khỉ sợ hãi, vội lắc Hàn Diệp:

“Dậy mau, hình như có cháy!”

Hàn Diệp lập tức mở mắt, sững sờ nhìn nàng.

La Vân Khỉ lại nói lớn:

“Cháy rồi!”

Lúc này hắn mới tỉnh hẳn, vội xỏ giày xuống giường.

Mở cửa, chỉ thấy phía sau nhà lửa bốc ngùn ngụt.

La Vân Khỉ cũng chạy theo ra, thì ra là đống củi khô phía sau nhà bắt lửa. Hai người cùng nhau lao tới cứu hỏa.

Nhà trong thôn nối liền nhau, vừa có biến là các hộ lân cận liền chạy sang giúp. Trong lúc mọi người đang hối hả dập lửa, một bóng người gầy gò lén lút lẻn vào sân.

La Vân Khỉ thấy người đến đông, lo lắng cho bọn nhỏ, bèn dặn Hàn Diệp một tiếng rồi quay lại tiền viện. Vừa bước vào thì bắt gặp một bóng đen len lén chui vào nhà, nàng liền túm lấy cây chổi ở cửa, nhẹ nhàng bám theo.

Chỉ thấy bóng đen kia đang lục lọi khắp nơi, nàng lập tức vung chổi quật một phát!

Lý Nhị Nương không ngờ giờ này còn có người quay về, lập tức kêu “á” một tiếng, bị quật cho ngã ngồi bệt dưới đất.

La Vân Khỉ vừa nghe đã nhận ra giọng, lập tức túm lấy cổ áo Lý Nhị Nương, kéo ra cửa lớn hét to:

“Có trộm! Có người ăn trộm này!”

Lúc này lửa cũng đã được dập tắt, người dân đều kéo đến tiền viện. Ngay cả Lưu Thành Vũ ở đầu xóm cũng tới.

Lý Nhị Nương vội biện bạch:

“Ngươi đừng vu khống! Ta chỉ đến để giúp dập lửa mà thôi!”

La Vân Khỉ lập tức nắm chặt cổ áo của bà ta, hai quả trứng gà từ trong tay áo rơi bịch xuống đất.

Sắc mặt của Lý Nhị Nương liền tái mét, lắp bắp nói:

“Đây... đây là... trứng gà nhà ta!”

Hàn Diệp bước lên một bước, giọng lạnh nhạt như gió sớm:

“Lý tẩu vừa mới nói là đến dập lửa, dập lửa cớ sao lại nhét hai quả trứng gà vào người?”

Vừa trông thấy người nói là Hàn Diệp, Lý Nhị Nương lập tức giở trò vô lại.

“Ta đói, dập xong lửa thì luộc hai quả trứng ăn, không được chắc!”

Lãnh một tiếng hừ lạnh, La Vân Khỉ không khách khí mà nói:

“Vẫn còn dám ngụy biện? Rõ ràng trứng gà là của nhà ta.”

Lý Nhị Nương lập tức phun nước bọt đầy trời, gân cổ cãi:

“Ai chứng minh được là của nhà ngươi? Ngươi gọi thử xem, nó có trả lời không?”

La Vân Khỉ xưa nay ghét nhất cái hạng người vô lý ba hoa, mắt nàng đảo một vòng liền lạnh giọng nói:

“Trứng gà này là do quan huyện ban tặng, tự nhiên ông ấy có thể làm chứng. Nếu ngươi không tin, thì theo ta lên nha môn mà phân rõ phải trái!”

Vừa nghe đến đây, mọi người xung quanh lập tức đưa mắt nhìn sang La Vân Khỉ.

Xem ra lời đồn là thật, La Vân Khỉ đúng là quen biết quan huyện!

Ánh mắt nhìn nàng lập tức mang theo vài phần kính sợ.

Lý Nhị Nương liền ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa la:

“Ta không đi! Rõ ràng các ngươi cấu kết nhau bắt nạt quả phụ cô nhi như ta!”

Ngay khi ấy, một giọng nói uy nghiêm vang lên:

“Lý Nhị Nương, ngươi còn muốn làm loạn đến bao giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn ta trói ngươi lại mang lên huyện nha?”

Mọi người lập tức tránh ra, chỉ thấy một vị lão giả tóc râu hoa râm bước vào từ ngoài sân.

Hàn Diệp lập tức tiến lên hành lễ:

“Trưởng thôn, người cũng tới rồi ạ.”

Trưởng thôn dường như rất mến Hàn Diệp, vỗ nhẹ tay hắn nói:

“Nghe Thành Vũ hô to là có cháy, nên lão qua xem thử.”

Sau lưng ông ta còn có một thiếu nữ dung mạo tươi tắn, đôi mắt lấp lánh như nước. Cô liếc nhìn La Vân Khỉ một cái, rồi e thẹn hỏi:

“Hàn Diệp ca ca, nhà không bị cháy gì chứ?”

Hàn Diệp quay đầu lại đáp:

“Chỉ là mấy bó củi sau nhà thôi, những thứ khác không sao.”

Thiếu nữ kia dịu dàng nhìn hắn, giọng nhẹ như gió xuân:

“Vậy thì tốt, nếu thiếu thốn thứ gì, cứ tới tìm gia gia.”

Hàn Diệp ôm quyền đáp lễ:

“Đa tạ Tường Vi muội muội.”

La Vân Khỉ khẽ nhíu mày. Trong sách đâu có nói Hàn Diệp có một vị "muội muội" tên Tường Vi? Nhìn ánh mắt cô nàng kia nhìn Hàn Diệp mà xem, rõ ràng là mang đầy yêu mến. Trong lòng La Vân Khỉ không khỏi dâng lên một cơn khó chịu.

Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe trưởng thôn quát lớn:

“Còn dám làm loạn? Thật muốn ta trói ngươi mang lên nha môn nói cho rõ ràng sao?”

Lý Nhị Nương vừa nghe trưởng thôn nói vậy, lập tức sợ hãi, liền vỗ vỗ m.ô.n.g đứng dậy:

“Ta... ta chỉ muốn xem thử đồ nhà bọn họ từ đâu ra. Cả thôn nghèo xác xơ, nhà họ sao lại có dầu ăn? Rõ ràng là có chuyện mờ ám!”

La Vân Khỉ chỉ hận không thể xé toạc miệng bà ta ra ngay tại chỗ — cái mồm này đúng là đáng đánh!

Sắc mặt Hàn Diệp trầm xuống, lạnh giọng nói:

“Dầu là do nương tử ta mua từ thôn bên, trứng gà cũng là của bên nhà mẹ đẻ mang sang. Nếu Lý tẩu không tin, ta có thể dẫn đi hỏi từng người một. Nhưng ngươi phóng hỏa đốt củi nhà ta, lại định ăn nói thế nào?”

Lý Nhị Nương hừ lạnh một tiếng:

“Ai thấy ta đốt nhà các ngươi chứ? Đừng tưởng có nhạc phụ giàu có là có thể bắt nạt quả phụ cô nhi như ta!”

Ánh mắt Hàn Diệp chợt trở nên sắc lạnh, hắn lập tức chỉ vào gấu quần bị cháy xém của bà ta.

“Lý tẩu chẳng có mặt ở nơi dập lửa, thế sao quần áo lại bị cháy?”

Lý Nhị Nương nhìn xuống gấu quần, lập tức đỏ bừng cả mặt. Nhưng mồm vẫn không chịu thua:

“Ta... ta bị cháy lúc nấu cơm đấy!”

La Vân Khỉ giận đến mức lửa bốc tận óc, thấy bà kia miệng nhanh như b.ắ.n đậu, không nhịn nổi nữa, liền giơ tay, tát cho một cái bạt tai nảy lửa.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 21: Chương 21



“Bốp!” — Một tiếng giòn tan vang lên, mọi người đều c.h.ế.t sững tại chỗ.

Lý Nhị Nương bị đánh đến choáng váng, hai mắt trợn tròn, c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm vào La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ cười lạnh, trừng mắt quát:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chớ tưởng chồng ngươi c.h.ế.t rồi là ngươi có lý. Người khác chiều chuộng ngươi, nhưng ta, La Vân Khỉ, tuyệt không chịu nể mặt! Nếu còn dám đến nhà ta gây chuyện, ta sẽ đích thân giải ngươi đến nha môn, xem thử đạo lý là thế nào!”

Lý Nhị Nương lập tức gào khóc như quỷ hú:

“Trưởng thôn, ông mau xem đi! La Vân Khỉ ỷ vào nhà họ La có tiền mà ức h.i.ế.p ta! Ông nỡ lòng nhìn một nữ nhân ngoài thôn bắt nạt người thôn mình sao?”

Trưởng thôn chau mày, quả thật cảm thấy La Vân Khỉ ra tay có phần quá đáng. Dù sao cũng không nên động thủ.

La Vân Khỉ liếc mắt là hiểu ngay: lời khiêu khích của Lý Nhị Nương đã có tác dụng. Dù sao nàng là người ngoài gả vào, trưởng thôn vẫn thiên vị người trong thôn hơn.

Đang định lên tiếng cãi lại, thì bỗng thấy Hàn Diệp bước đến bên cạnh.

Hắn vươn tay ôm lấy bờ vai La Vân Khỉ, thong thả nói:

“La Vân Khỉ dù xuất thân từ đâu, nay đã là người Hàn gia. Lý Nhị Nương vì chuyện con trẻ mà ôm lòng hận thù, trước sai khiến hai người đến hãm hại ta, sau lại đến nhà ta phóng hỏa. Nay La Vân Khỉ cho bà ta một bài học, đã là nhẹ lắm rồi. Kính mong trưởng thôn xét cho rõ lý lẽ.”

La Vân Khỉ len lén liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn thần sắc điềm nhiên, lời lẽ rõ ràng, không khỏi tưởng tượng đến cảnh hắn thân khoác triều bào, đầu đội ngọc đai, đứng nơi Kim Loan điện — hẳn là khí độ phi phàm, phong thần tuấn lãng lắm thay…

“Ồ? Hãm hại gì chứ?” — Trưởng thôn hiển nhiên chưa nghe chuyện này.

Lưu Thành Vũ vội vàng kể lại chuyện Hàn Diệp bị bắt, kể sinh động như thật. Trưởng thôn nghe xong thì nổi trận lôi đình, chỉ tay vào Lý Nhị Nương mà mắng:

“Ngươi đúng là đồ đàn bà độc ác! Đáng bị đánh! Nếu còn dám động tâm tư với Hàn gia, ta sẽ phạt ngươi quỳ từ đường!”

Nghe thế, Lý Nhị Nương nín khóc luôn, đau lòng liếc nhìn hai quả trứng gà vỡ tan, rồi che mặt chạy đi.

Trưởng thôn phất tay ra hiệu cho đám người:

“Lửa cũng đã tắt, trời cũng không còn sớm, ai về nhà nấy đi thôi!”

La Vân Khỉ vội vàng cảm tạ mọi người. Nhìn nàng tiểu tức phụ nhã nhặn hiểu lễ, chẳng giống như lời đồn là người ngang ngược vô lý, dân làng lại càng thêm thiện cảm.

Song ánh mắt La Vân Khỉ lại vẫn dõi theo vị Tường Vi cô nương, thấy người kia cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu một lần, trong lòng tức tối đến phát nghẹn.

Tính nàng vốn nóng nảy, có chuyện là chẳng giấu nổi. Đợi mọi người tản hết, nàng lập tức hỏi:

“Tường Vi cô nương đó là ai? Sao cứ nhìn chàng mãi thế?”

Hàn Diệp liếc nhìn nàng, thật thà đáp:

“Là cháu gái của trưởng thôn Tạ gia. Khi ta chưa thành thân, trong nhà đều là nàng ta giúp chăm nom.”

La Vân Khỉ bĩu môi, hậm hực nói:

“Đã tốt như thế, sao chàng không cưới nàng ta?”

Sắc mặt Hàn Diệp lập tức nghiêm lại:

“Ta và nàng sớm đã đính hôn. Dù người khác có tốt đến đâu, ta cũng không cưới.”

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:

“Vậy ý chàng là cha mẹ ép chàng cưới ta phải không?”

Nói xong, nàng xoay người bước thẳng vào trong nhà.

Hàn Diệp nhìn theo bóng lưng mềm mại uyển chuyển ấy, môi khẽ cong lên, bật cười không tiếng.

Một đêm yên ắng.

Sáng ra, La Vân Khỉ thức dậy thì Hàn Diệp đã đi mất.

Thấy hắn không ăn gì đã ra ngoài, nàng vừa xót lại vừa giận. Tối qua ngủ muộn, dậy trễ một chút, tên đầu gỗ kia cũng chẳng biết gọi một tiếng!

Hai đứa nhỏ đang chơi trong sân, thấy nàng thức dậy thì vui mừng gọi:

“Tẩu tử, tẩu dậy rồi!”

La Vân Khỉ khẽ vỗ nhẹ lên đầu từng đứa:

“Đại ca các ngươi lại đi chặt củi rồi à?”

Hàn Dung gật đầu:

“Vâng, đại ca ăn một cái bánh rồi đi rồi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 22: Chương 22



Lúc này La Vân Khỉ mới sực nhớ, tối qua nàng có rán vài cái bánh mang theo, coi như còn chưa đến nỗi ngốc lắm, cơn giận trong lòng liền nguôi ngoai không ít.

“Các ngươi cũng đói rồi phải không, tẩu tử đi nấu cơm cho các ngươi.”

Bỗng nhớ ra thịt heo còn chưa lấy ra, sắp đến lúc làm mới rồi, nếu lỡ mất thì chẳng phải uổng cả miếng thịt sao! Trong lòng vừa đau vừa xót.

Nàng vội lừa hai đứa nhỏ vào phòng, còn mình thì nhanh tay lấy thịt ra.

Hôm qua còn lo vì đánh Lý Nhị Nương mà Hàn Diệp sẽ ghét nàng, may thay — nếu thịt mất thật thì chắc nàng khóc luôn!

Nàng lấy thêm ít dầu, rau, trứng và hai trái táo lớn, gói gọn gàng. Nhìn bao bột ngô to tướng, La Vân Khỉ lại nhăn mặt. Nàng rất muốn lấy luôn cả bao ra, nhưng nó quá lớn, không chỗ nào giấu, nếu để Hàn Diệp phát hiện thì khó ăn nói…

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định phải sớm để Hàn Diệp lên trấn học chữ. Như vậy mấy thứ nàng ăn không hết mới có thể đem bán, sinh ra bạc.

Ý đã định, La Vân Khỉ lập tức hăng hái hẳn lên.

Nấu cơm xong cho hai đứa nhỏ, nàng liền bắt tay giặt giũ, thu dọn giường chiếu. Nguyên chủ vừa lười vừa tham ăn, nhà cửa bẩn đến chẳng ra sao. La Vân Khỉ phải mất cả ngày mới lau dọn cho sạch bong sáng sủa.

Nhìn nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, Hàn Dung vỗ tay vui mừng:

“Tẩu tử giỏi quá!”

La Vân Khỉ bị hai đứa nhỏ khen đến đỏ cả mặt:

“Giỏi gì chứ, tẩu tử lấy đồ ngon cho các ngươi nè.”

Nàng chia táo cho hai đứa, còn dặn kỹ:

“Không được ra ngoài ăn, kẻo bị người ta thấy thì khó giải thích.”

Rồi lại nghĩ buổi tối ăn gì. Nàng muốn làm bánh bao, nhưng lại không có bột mì, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nấu món khoai tây hầm thịt vậy. Xem giờ, Hàn Diệp cũng sắp về rồi.

La Vân Khỉ vừa cho rau vào nồi, đã chạy ra cửa đứng chờ.

Chẳng bao lâu, liền thấy Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ từ phía đông thôn đi về, bên cạnh còn có cả Tạ Tường Vi.

Thấy Tường Vi vừa đi vừa cười nói với hai người, nụ cười trên mặt La Vân Khỉ liền cứng đờ.

Gì chứ? Nàng còn chưa bị bỏ nữa, ả họ Tạ kia đã vội đến thế chỗ rồi sao?

Nam chính là của Cữu Công chúa đó được chưa! Có chia phần cũng chưa tới lượt ngươi!

Nàng lập tức đứng dậy khỏi tảng đá, cười tươi đi đến, giọng nũng nịu gọi:

“Tướng công à~ chàng sao giờ mới về vậy~ người ta đợi chàng cả buổi đó~”

Nàng chen chúc đến sát bên cạnh Hàn Diệp, không thèm hỏi han, liền khoác lấy cánh tay chàng.

Cảm giác mềm mại như nước khiến Hàn Diệp hơi sững người, cúi mắt nhìn về phía La Vân Khỉ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Tường Vi đứng bên cạnh sắc mặt lập tức khó coi, song vẫn cố giữ vẻ dịu dàng, lên tiếng gọi: “Tẩu tử.”

La Vân Khỉ nhẹ nhàng đáp lời, mỉm cười nói:

“Tường Vi muội muội cũng theo lên núi chặt củi sao?”

Tạ Tường Vi liếc nhìn Hàn Diệp, rồi cúi đầu nói nhỏ:

“Muội đan ít giày cỏ, nhưng không dám một mình ra trấn bán, nên đi theo Hàn đại ca và Thành Vũ.”

La Vân Khỉ khẽ ừ một tiếng, tiếp lời:

“Ta cũng có mấy thứ rau dưa ăn không hết, nếu muội muốn ra chợ, tẩu tử sẽ đưa muội đi. Một cô nương chưa xuất giá, sao có thể theo hai nam nhân chạy ngược chạy xuôi được.”

Sắc mặt Tạ Tường Vi bỗng trắng bệch, cắn môi nói:

“Đa tạ tẩu tử, vậy muội xin phép về trước.”

Dứt lời, nàng liền nhẹ bước bỏ đi.

Thành Vũ thấy bầu không khí có phần gượng gạo, cũng nhanh chóng cáo lui.

Ngay sau đó, La Vân Khỉ liền nghe thấy âm thanh máy móc quen thuộc vang lên:

【Điểm hảo cảm của nam chủ tăng nhẹ - nước tương lên kệ.】

Hử?

Điểm hảo cảm… lại tăng ư?

La Vân Khỉ kinh ngạc quay sang nhìn Hàn Diệp, chỉ thấy chàng đột nhiên đưa tay lên, xoa nhẹ đầu nàng như đang vuốt một chú mèo con.

“Vào nhà đi, ta có thứ muốn đưa nàng.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 23: Chương 23



“Là cái gì vậy?”

La Vân Khỉ tò mò bước theo vào viện.

Hàn Diệp lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói vải nhỏ, cẩn thận mở từng lớp ra, bên trong là một cây trâm gỗ nhỏ, chạm khắc tinh xảo.

Hắn đưa cây trâm cho nàng, cúi đầu nói:

“Chẳng phải vật gì quý giá, nếu nàng thích thì cứ cài lấy.”

Dứt lời, liền xách bao gạo bước vào trong nhà, cổ đã đỏ ửng cả lên.

La Vân Khỉ thấy vậy, biết ngay hắn thẹn, trong lòng dâng lên chút nghịch ý, bèn đưa tay ra chắn đường.

“Không được, phải chính tay chàng cài cho thiếp.”

Hàn Diệp mặt càng đỏ hơn, lắp bắp:

“Nàng tự mình chẳng phải cũng cài được sao...”

Hắn càng như thế, nàng lại càng muốn trêu, chống nạnh hờn dỗi nói:

“Thiếp tất nhiên là không thể rồi! Mắt thiếp đâu mọc trên đỉnh đầu, lỡ cài trượt đ.â.m vào đầu thì sao?”

Hàn Diệp liếc nhìn lên tóc nàng, rồi vội vàng nhận lấy cây trâm.

Cẩn thận cài lên tóc La Vân Khỉ, sau đó không nói một lời liền quay người bỏ đi.

La Vân Khỉ đưa tay sờ lên, khẽ cười khúc khích.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng được một nam tử tặng quà. Dù quý hay không, lòng vẫn ngọt như mật.

Chẳng bao lâu sau, đồ ăn cũng nấu xong, mùi thịt thơm ngào ngạt lan khắp cả viện.

Lý Nhị Nương ngửi thấy, nghiến răng ken két.

Bà ta biết rõ điều kiện Hàn gia thế nào, sao bỗng dưng lại ăn được thịt? Nhất định phải điều tra cho ra nhẽ.

Hàn Diệp cũng có phần kinh ngạc. La Vân Khỉ vội giải thích là nàng tiện tay mua về khi đi lấy bạc, để cải thiện bữa ăn cho ba người.

Ánh mắt Hàn Diệp lập tức tối xuống, thân là nam tử hán lại phải dựa vào tiền nữ nhân, khiến hắn trong lòng khó chịu vô cùng.

La Vân Khỉ biết rõ tính tình hắn quật cường, bèn cười nói:

“Sau này chàng đỗ công danh rồi trả thiếp gấp đôi là được. Làm nam tử, sao cứ phải bận lòng vì mấy chuyện ấy?”

Hàn Diệp gật đầu mạnh mẽ, âm thầm thề rằng nếu thật có ngày hắn công thành danh toại, nhất định hoàn lại cho La Vân Khỉ gấp trăm ngàn lần.

Nghĩ đoạn, liền gắp cho nàng một miếng thịt:

“Nàng cũng ăn đi, nàng còn vất vả hơn cả ta.”

Một câu ấy khiến lòng La Vân Khỉ ấm áp. Trong thời buổi nam tôn nữ ti này, có người đàn ông thấu hiểu như vậy, thật chẳng dễ gì.

Ăn xong, Hàn Diệp lại ra cửa ngồi mài dao.

La Vân Khỉ rửa xong bát, liền tới ngồi bên cạnh.

“Hàn Diệp, thiếp biết chàng luôn muốn đọc sách. Sau này tiền bán củi chàng cứ tích góp, chờ đủ rồi đi trấn học tư thục, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông.”

Hàn Diệp khựng tay, hồi lâu mới quay đầu hỏi:

“Việc trong nhà, một mình nàng có lo được không?”

“Tất nhiên là được rồi! Chàng nhìn xem, trong nhà này có thứ gì chẳng phải do thiếp thu dọn?”

Ánh mắt lấp lánh của nàng khiến Hàn Diệp thoáng ngẩn người, rồi lại cúi đầu tiếp tục mài dao.

La Vân Khỉ lập tức sốt ruột, níu lấy cổ tay chàng, lay lay mấy cái.

Giọng ngọt như mía lùi:

“Hàn Diệp, rốt cuộc chàng nghĩ thế nào? Chàng phải nói cho thiếp biết, đừng cứ giấu mãi trong lòng.”

Tuy hiện tại cơm áo không lo, nhưng ai mà không muốn cuộc sống tốt đẹp hơn chút chứ?

Chỉ cần Hàn Diệp làm đến Tể tướng, nàng cũng có thể công thành lui thân, chưa biết chừng còn có thể mỹ nam đầy nhà. Còn hơn mỗi ngày phải xoay sở nói dối, nấu nướng mệt muốn chết.

Hàn Diệp trầm ngâm một lát, như đang cân nhắc lời nàng thật giả ra sao.

Phải đến một tuần hương sau, hắn mới khẽ gật đầu.

“Vậy… mai ta sẽ không mua gạo nữa.”

La Vân Khỉ lập tức vui mừng, cúi đầu hôn chụt lên má Hàn Diệp một cái.

“Vậy quyết định vậy đi! Ngày mai chàng lên trấn, tiện thể dò xem nhà tư thục nào dạy tốt.”

Hàn Diệp theo phản xạ ôm lấy vòng eo nàng, xúc cảm mềm mại trong tay khiến hắn thoáng ngẩn ngơ.

La Vân Khỉ lúc này mới sực tỉnh, biết mình mừng quá hóa hồ đồ, vội đẩy Hàn Diệp ra rồi chạy thẳng vào phòng.

Trước kia nàng vẫn hay đùa với mẹ như vậy, mỗi lần được mẹ mua đồ ngon là lại tặng một cái thơm. Vừa rồi nhất thời xúc động, lại coi Hàn Diệp là mẹ mất rồi.

Hai tiểu tử đang ngồi trên giường chơi trò bóng tay, thấy nàng vội vã chạy vào, lập tức quay đầu lại.

Hàn Mặc liền quan tâm hỏi:

“Tẩu tử, tẩu bị bệnh rồi sao? Sao mặt đỏ thế kia?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 24: Chương 24



Hàn Dung cũng bò lên đùi nàng, ngây thơ nói:

“Tẩu tử khát không? Dung Dung đi rót nước cho.”

“La tẩu không sao, các đệ chơi tiếp đi.”

Càng bị hai đứa nhỏ hỏi, mặt La Vân Khỉ càng đỏ hơn. Đúng lúc đó, Hàn Diệp cũng bước vào phòng.

La Vân Khỉ thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho đỡ xấu hổ.

“Đừng làm ồn nữa. Tẩu tử các ngươi dọn dẹp cả ngày đã rất mệt rồi. Hai đứa mau về giường đi ngủ.”

Thấy Hàn Diệp có ý muốn trèo lên giường nghỉ ngơi, La Vân Khỉ liền lập tức ôm chăn cuộn mình lại như cái bánh chưng, chỉ chừa lại một lọn tóc lộ ra ngoài.

Khóe môi Hàn Diệp khẽ cong lên, trên gương mặt tuấn tú thoáng hiện nụ cười hiếm thấy.

Có lẽ La Vân Khỉ khi xưa thật sự khinh thường hắn, nhưng bây giờ nàng đã khác rồi. Hắn nhất định sẽ dùng cả đời này để đối đãi thật tốt với nàng…

**

Sáng hôm sau, La Vân Khỉ vẫn là người dậy muộn nhất nhà.

Nghĩ đến việc tối qua mình quấn chăn kín mít, còn Hàn Diệp thì chẳng có dấu hiệu muốn chui vào, trong lòng lại dâng lên chút áy náy.

Vừa vào đến nhà bếp, đã thấy củi lửa được chẻ thành từng bó gọn gàng, xếp bên cạnh bếp sẵn sàng nấu nướng. Nàng không khỏi cảm thán: nam nhân này quả thực rất chu đáo. Nhưng ngay sau đó lại có chút chua xót — tương lai hắn sánh vai cùng Cửu Công chúa quốc sắc thiên hương kia, e là còn khiến thần tiên cũng phải ghen tỵ vì đôi lứa xứng đôi…

Đang mải nghĩ ngợi thì bỗng nghe có người hỏi ngoài sân:

“Đây có phải là nhà của Hàn Diệp không?”

Là giọng nữ?

La Vân Khỉ cứ tưởng là Tạ Tường Vi, liền vội vàng chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài.

Ra đến cửa thì khẽ sững lại — người đứng bên ngoài là một cô nương mặc áo bông hoa, dung mạo cũng khá, chỉ là gò má hơi cao, ánh mắt mang theo vài phần chanh chua khó ưa.

“Nương tử là ai?”

Cô nàng kia lập tức chạy lại, vẻ mặt thân thiết nắm lấy tay nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ không nhận ra muội sao? Muội là muội muội của tỷ — La Kim Quế đây mà!”

La Kim Quế?

La Vân Khỉ nghĩ ngợi một hồi mới nhớ ra, đó là con gái vợ kế nhà họ La.

Năm đó để ép nguyên chủ gả cho Hàn Diệp, hai mẹ con nhà này không ít lần giở trò. Nào là xỉa xói, chửi mắng, cuối cùng còn bỏ thuốc mê nguyên chủ, bắt nàng lên xe lừa rồi thẳng đường đưa đến Hàn gia.

Đến lúc nguyên chủ tỉnh lại thì mọi chuyện đã rồi, chỉ đành ở lại cái nhà nghèo nát này.

Nhớ lại những việc tồi tệ mà họ từng làm, La Vân Khỉ lập tức rút tay lại.

Lạnh nhạt hỏi:

“Ngươi đến đây làm gì?”

La Kim Quế nhiệt tình chẳng được đáp lại, sắc mặt thoáng cứng lại.

Nếu chẳng phải nghe nói La Vân Khỉ quen biết với huyện lệnh đại nhân, nàng còn lâu mới thèm đến.

Miệng vẫn nặn ra nụ cười:

“Tỷ là tỷ tỷ ruột của muội, chẳng lẽ không thể tới thăm hỏi một chút sao? À đúng rồi, tỷ phu đâu, sao chẳng thấy mặt?”

Lời còn chưa dứt, đã thấy một thiếu niên áo xám từ sân sau bước ra.

Thiếu niên ấy thân hình cao ráo, tuấn tú sáng sủa, bước đi trầm ổn, khí chất bất phàm.

La Kim Quế lập tức sững người.

Trước giờ nàng chỉ nghe nói Hàn Diệp từng đến tìm trưởng thôn, chứ chưa từng tận mắt thấy mặt, cứ nghĩ là thứ nhà quê xấu xí.

Nào ngờ giờ trông thấy một lang quân tuấn tú như thế, đôi mắt lập tức dán chặt không rời.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 25: Chương 25



La Vân Khỉ lập tức chắn trước người Hàn Diệp, trong lòng khinh bỉ: một nữ phụ tên còn chẳng được nhắc đến mấy lần, cũng mơ tưởng đụng đến nam chính? Thật là si tâm vọng tưởng!

“Này chính là tướng công của ta. Có chuyện thì nói, không thì cút đi cho khuất mắt.”

Hàn Diệp cũng rất hiểu ý, thấy La Vân Khỉ chẳng thèm nể mặt nữ tử kia, liền khẽ gật đầu rồi quay người vào trong nhà.

La Kim Quế lập tức đảo mắt một vòng, tìm cơ hội dòm vào trong.

La Vân Khỉ xoay người chắn ngay cửa, lạnh giọng nói:

“Đường đường là một đại cô nương, nhìn chằm chằm vào trượng phu của người ta, mẫu thân ngươi chưa dạy ngươi hai chữ ‘liêm sỉ’ viết thế nào sao?”

Sắc mặt La Kim Quế lập tức đỏ bừng như máu, vừa thẹn vừa giận, nghiến răng quát lên:

“La Vân Khỉ, ngươi đừng có ỷ vào việc quen biết với huyện thái gia mà coi trời bằng vung!”

Hử, tin đồn này truyền cũng lẹ đấy.

La Vân Khỉ chợt nhớ lại, trong sách từng nhắc qua: nhà họ La có ý định mở sòng bạc ở trấn trên, cuối cùng lỗ vốn đến không còn manh giáp.

Nàng chẳng biết thời này mở tiệm cần thủ tục gì, nhưng chắc chắn không tránh khỏi phải thông báo quan phủ, e là họ đến đây là muốn dựa dẫm mối quan hệ giữa nàng và huyện thái gia. Không thì một kẻ kiêu căng như La Kim Quế đời nào chịu hạ mình đến đây.

“Tin tức cũng linh thông nhỉ? Ta quen biết huyện thái gia thì đã sao? Cản trở ngươi chắc?”

Nghe từng lời từng chữ châm chọc như dao, La Kim Quế cũng nhịn không nổi nữa.

Chỉ tay vào La Vân Khỉ mà mắng:

“Tiện nhân! Ngươi có quen ai thì đã làm sao? Cùng lắm nhà họ La bỏ tiền ra đút lót, vẫn giải quyết được! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

La Vân Khỉ khoanh tay, cười lạnh đáp lại:

“Được đằng chân lân đằng đầu là ngươi mới đúng! Ta có mời ngươi đến chắc? Ngươi nhìn cho rõ, đây là Hàn gia, không phải nhà họ La. Mau cút đi, đừng làm bẩn cửa nhà ta!”

“Ngươi…”

La Kim Quế tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, thấy không vớt vát được gì, cũng chẳng buồn giả vờ nữa, nghiến răng nghiến lợi nói:

“La Vân Khỉ, ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt!”

Lúc này Hàn Diệp mới từ trong nhà bước ra, nhíu mày hỏi:

“Nàng ta là muội muội nàng? Không sao chứ?”

La Vân Khỉ khẽ gật đầu, cười nói:

“Không sao. Chàng cũng xem như thông minh, biết rằng đàn bà cãi nhau thì nam nhân không nên xen vào.”

Quả thật Hàn Diệp cũng nghĩ thế, hắn đường đường là một nam tử, không thể đi tranh chửi với nữ nhân. Nếu La Kim Quế dám động thủ, hắn tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

La Vân Khỉ lại nói tiếp:

“Khi còn ở nhà mẹ đẻ, mẹ con nhà kia từng không ít lần làm khó thiếp, hôm nay thiếp mắng nàng ta một trận cũng coi như nhẹ rồi. Về sau nếu nàng ta còn dám đến, chàng cứ lánh mặt là được, để thiếp tự xử lý. Đỡ để ánh mắt yêu tinh kia cứ dán lấy chàng như móc câu, nhìn mà ghê tởm.”

“À phải rồi, sau này nếu chàng có ra chợ thì cũng đừng dẫn Tạ Tường Vi đi theo. Chàng là người đã có thê tử, cứ dắt một cô nương chạy tới lui, truyền ra ngoài thật chẳng hay ho gì.”

Nói xong, nàng lại bổ sung một câu:

“Thiếp đây cũng là vì tốt cho chàng thôi. Đào hoa thực sự của chàng còn chưa tới đâu.”

“Đào hoa thực sự?”

Hàn Diệp nghi hoặc nhìn nàng, rồi trầm giọng nói:

“Nàng cứ yên tâm, đời này ta sẽ không thích bất kỳ nữ nhân nào khác.”

La Vân Khỉ nhón chân, vặn nhẹ sống mũi cao thẳng của hắn một cái, cười cợt nói:

“Đừng nói mấy lời đường mật đó nữa. Đợi đến khi chàng biết thế nào là khuynh quốc khuynh thành, e là chẳng giữ được lời đâu.”

Nàng xoay người muốn trở vào nhà, lại bị Hàn Diệp nắm lấy bả vai kéo lại.

La Vân Khỉ bị xoay người đối diện với hắn, liền hỏi:

“Chàng lại muốn gì?”

Hàn Diệp nghiêm túc nhìn nàng, từng chữ như khắc vào đá:

“Nàng là thê tử của ta, cho dù tiên nữ hạ phàm, ta cũng chỉ cần mình nàng.”

Đôi mắt trầm ổn và chân thành ấy khiến tim La Vân Khỉ đập rộn ràng, nghẹn lời một hồi cũng chẳng thốt nên câu.

Hàn Diệp nhanh chân bước vào nhà, lấy hai cái bánh còn lại từ hôm qua nhét vào áo, không ngoảnh đầu lại mà nói:

“Ta đi đây.”

“Này! Đứng lại đó cho thiếp! Chàng không thể ăn thêm chút thức ăn rồi hẵng đi à?”

Hàn Diệp chạy còn nhanh hơn thỏ, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

La Vân Khỉ cười khổ:

“Lại xấu hổ nữa rồi… Cái gì vậy chứ?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 26: Chương 26



Một nam nhân mà da mặt mỏng như thế, sau này còn đứng vững trên triều đình được sao?

Nhưng nghĩ đến khí chất ổn trọng toát ra từ Hàn Diệp mỗi lúc vô thức, nàng lại cảm thấy hắn đúng là một nhân vật đáng để rèn giũa, có lẽ chỉ là đối với nữ tử thì còn chút lúng túng thôi.

Dù sao thì… cũng nên dạy dỗ, bồi dưỡng thêm một phen.

La Vân Khỉ gật đầu, liền vào kho mang những món hôm nay sẽ trưng lên gian hàng ra chuẩn bị.

Phía bên kia, La Kim Quế đã trở về nhà, kể lại hết chuyện ở nhà Hàn Diệp cho mẹ nghe. La mẫu tức giận đến nhảy dựng lên, miệng mắng không ngớt:

“Cái thứ vong ân bội nghĩa! La gia nuôi nó hơn chục năm, xoay người cái là trở mặt không nhận thân thích nữa!”

La phụ cũng nghiến răng ken két, đập bàn phẫn nộ:

“Còn tưởng nó có thể nhờ vả được huyện thái gia mấy câu, mở tiệm tiết kiệm chút bạc, không ngờ nó lại vô tình vô nghĩa như vậy. Đáng đời bị gả vào cái nhà nghèo như Hàn gia!”

Vừa nghe đến Hàn gia, La Kim Quế lập tức nghĩ đến dáng vẻ cao lớn, anh tuấn của Hàn Diệp.

Trong cái thôn này, chưa từng có nam tử nào đẹp đẽ như Hàn Diệp.

Giá mà biết Hàn Diệp tuấn tú như thế, có đánh c.h.ế.t nàng ta cũng không để La Vân Khỉ chiếm được.

Đôi mắt nàng đảo một vòng, rồi nói:

“Nương, con thấy Hàn Diệp là người có tiền đồ. Cái thứ tiện nhân La Vân Khỉ căn bản không xứng với hắn.”

Người xưa có câu “biết con không ai bằng mẹ”, La mẫu nghe con gái vừa mở miệng là đã đoán được tâm tư.

“Con coi trọng Hàn Diệp rồi à?”

La phụ hừ lạnh một tiếng:

“Không được! Hàn gia nghèo rớt mồng tơi, cho dù nó không gả, ta cũng không nỡ để con theo khổ cực.”

La Kim Quế liền chạy lại kéo tay cha, làm nũng:

“Cha, nhà mình không phải có tiền sao? Cha lại không có con trai, sớm muộn gì cũng phải trông vào con rể thôi. Nếu chọn phải đứa phá gia chi tử, chẳng mấy chốc cha cũng bị bại sản. Giờ chọn người giỏi, biết đâu còn giúp được nhà mình giàu hơn ấy chứ.”

La phụ vẫn còn giận, hừ một tiếng:

“Cũng không được. Đợi sòng bạc nhà ta mở ra, mấy nam tử trên trấn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sao cứ phải là Hàn Diệp? Vì hắn, mặt mũi ta mất hết trong thôn rồi!”

La Kim Quế thấy làm nũng không ăn thua, liền chuyển sang ăn vạ:

“Con mặc kệ! Dù sao con cũng muốn gả cho Hàn Diệp! Nếu cha không đồng ý, con sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì!”

La Kim Quế vốn đã nắm rõ tính tình cha mình như lòng bàn tay, biết rằng chỉ cần nàng làm ầm lên thì thế nào cũng xuôi theo.

Quả nhiên, La phụ hốt hoảng ôm lấy nàng, vừa thổi râu vừa mềm giọng:

“Thôi thôi, đừng làm loạn nữa. Cha không quản con nữa, nhưng La Vân Khỉ đã gả qua đó rồi, cha không thể bắt người ta hòa ly chứ?”

La mẫu liền kéo tay con gái:

“Con thật sự nghĩ kỹ rồi?”

Nghĩ đến dung mạo tuấn tú của Hàn Diệp, La Kim Quế liền bật cười:

“Nghĩ kỹ rồi.”

La mẫu hừ một tiếng:

“Khi trước chẳng phải La Vân Khỉ miễn cưỡng gả cho Hàn Diệp sao? Nếu bảo nàng hòa ly, chắc chắn còn mừng rỡ nữa kìa. Kim Quế, nếu con thực lòng muốn, nương sẽ lập tức tìm mai mối đến nhà Hàn.”

“Tạ ơn nương!”

La Kim Quế lập tức mặt ngươi rạng rỡ.

Phía bên này, Hàn gia vẫn chưa hay biết gì.

La Vân Khỉ sau khi cho hai đứa nhỏ ăn no, liền ngồi trước cổng sân mà trầm tư.

Có lẽ nên mang đám rau củ ăn không hết kia ra chợ bán đi thôi. Dù gì cửa hàng mỗi ngày cũng sẽ làm mới, để đó cũng uổng phí.

Nhưng nếu bị Hàn Diệp nhìn thấy thì biết giải thích sao?

Hiện tại, cách tốt nhất là phải nghĩ cách đẩy Hàn Diệp đến tư thục học chữ, như vậy nàng mới dễ bề hành động.

Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy một bà mối đầu đội hoa đỏ từ ngoài bước vào.

“La cô nương, ta đến chúc mừng đây!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 27: Chương 27



“Chúc mừng gì vậy?”

La Vân Khỉ nhíu mày đứng dậy.

Nàng chẳng phải tân nương, cũng chưa lên chức bà, quả thực khó hiểu.

Bà mối đã cười tươi như hoa mà bước lại gần, nhìn La Vân Khỉ bằng ánh mắt thân thiết, cười nói:

“La gia cô nương, cô xem gương mặt xinh xắn này, gả vào hàn môn như Hàn gia, thực là uổng phí một đoá hoa nhường nguyệt thẹn. Nay có cơ duyên tốt, có thể khiến hai người hoà ly.”

Quả là hiếm thấy, bà mối từ xưa chỉ lo mai mối kết thân, nay lại đến khuyên người đoạn nghĩa phu thê.

La Vân Khỉ khoanh tay trước ngực, khẽ cười hỏi:

“Ý của bà là sao?”

Bà mối lập tức phấn khởi, thao thao bất tuyệt:

“Lão thân nghe nói cô vốn chẳng tình nguyện gả cho Hàn Diệp, nhà hắn thì nghèo đến nỗi gió cũng không thèm ghé, xét thế nào cũng chẳng xứng đôi. Phụ thân cô nghe được cũng xót xa lắm, nên sai lão thân đến khuyên nhủ. Nếu cô bằng lòng, chúng ta sẽ nghĩ cách khiến Hàn Diệp viết cho cô tờ hưu thư.”

Phụ thân nàng mà xót thương nàng ư?

La Vân Khỉ bật cười thành tiếng. Nguyên chủ tuy có phần ngang ngược, nhưng một nửa cũng là do phụ thân mình mà thành. Mẫu thân mất sớm, phụ thân chưa đến mười ngày đã cưới vợ kế. Sau đó lại hết mực sủng ái kế mẫu, nguyên chủ làm đủ trò chỉ mong cha đoái hoài, nào ngờ vừa có chuyện với Hàn Diệp, cha liền vội đẩy nàng ra khỏi nhà.

Kẻ như thế mà cũng biết thương con?

Lời ấy còn khó tin hơn cả lợn mẹ leo cây.

Chợt nhớ tới ánh mắt La Kim Quế nhìn Hàn Diệp, trong lòng La Vân Khỉ liền tỏ tường vài phần.

Trong sách cũng có viết, tướng mạo của Hàn Diệp thuộc hàng nhất đẳng, bằng không sao lọt vào mắt công chúa. Mà La Kim Quế lại đang độ xuân thì, nảy sinh tâm tư cũng chẳng lạ.

Nghĩ đến đây, La Vân Khỉ khẽ cười:

“Nếu Hàn Diệp không chịu thì sao?”

Bà mối cười hề hề:

“Sao lại không chịu? Hắn chẳng qua là thằng nghèo, cưới ai chẳng là cưới, dù sao cũng là người nhà họ La, hắn còn dám từ chối chắc?”

Quả nhiên là thế.

La Vân Khỉ hừ lạnh, chợt chụp lấy cây chổi bên cửa, quét thẳng vào người bà mối một cái.

“Giờ mới biết thương ta thì sao không đến sớm hơn? Muốn ta làm vợ bị ruồng bỏ để La Kim Quế danh chính ngôn thuận lên thay? Trên đời há lại có chuyện tốt đẹp đến vậy! Bà về nói với La Kim Quế, sớm dập tắt giấc mộng đó đi, còn dám đến cửa nói càn, đừng trách bà cô đây không giữ thể diện.”

Bà mối không ngờ La Vân Khỉ đột nhiên trở mặt, ăn trọn một chổi, vừa kêu la vừa bỏ chạy.

Chạy đến cửa còn không quên quay đầu mắng:

“Không biết đường mà lui, sau này khổ thì đừng có trách!”

La Vân Khỉ rượt theo đến cửa, lại vung chổi quét thêm phát nữa.

Quát lớn:

“Phì! Nhìn cái mặt chuột lươn lách kia của bà đi! Bà mới đáng khổ cả đời ấy! Việc thất đức như khuyên người ly hôn cũng làm được, coi chừng bị báo ứng!”

Bà mối bị đánh đến không còn sức phản kháng, ôm đầu chạy thục mạng ra khỏi thôn.

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, quay người lại liền thấy Tạ Tường Vi đang đứng cách đó không xa, tay cầm một đôi dép cỏ.

Nàng như bị dọa đến ngơ ngác, đứng cũng không xong, đi cũng chẳng được.

“Tẩu... tẩu tử...”

La Vân Khỉ cũng nhận ra mình vừa rồi có phần chanh chua quá mức, vội đổi nét mặt, nở nụ cười:

“Là Tường Vi muội muội à? Mau vào trong.”

Tạ Tường Vi do dự một chút rồi bước đến cửa, đưa đôi dép cỏ ra:

“Muội thấy giày của Hàn ca ca rách mất rồi, trong nhà còn dư chút cỏ, liền đan một đôi... Tẩu tử, tẩu ngàn vạn đừng hiểu lầm, muội... muội và Hàn ca ca thật sự không có gì cả...”

Nhìn đôi mắt long lanh của Tạ Tường Vi, La Vân Khỉ biết nàng không phải kẻ gian trá. Có lẽ thật sự động lòng với Hàn Diệp, nhưng chỉ tiếc là không gặp đúng lúc.

Nghĩ đến tương lai của Hàn Diệp sẽ thuộc về công chúa, La Vân Khỉ bất giác thở dài.

Dù là Tạ Tường Vi hay là nàng, cũng chỉ là người qua đường trong đời chàng. Đã là người qua đường, cớ gì làm khó nhau?
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 28: Chương 28



Nàng buông chổi, nắm lấy tay Tạ Tường Vi dẫn vào viện, dịu dàng nói:

“Sau này đừng gọi ta là tẩu tử nữa, cứ gọi ta là tỷ tỷ đi. Tỷ biết muội có tâm với Hàn Diệp, nhưng tiếc rằng chúng ta đều là vai phụ, nhìn qua một lần là đủ rồi, hắn... không thuộc về chúng ta đâu.”

Tạ Tường Vi nghe xong, sắc mặt liền ửng đỏ, rồi lại ngẩng đầu nhìn La Vân Khỉ đầy kinh ngạc, tựa hồ vẫn chưa hiểu được ẩn ý trong lời nàng.

La Vân Khỉ bật cười khẽ:

“Ý của tỷ là, muội còn trẻ, tương lai sẽ thấy được nhiều cảnh đời phong phú hơn, chắc chắn sẽ gặp được người thật lòng với muội.”

Tạ Tường Vi đỏ mặt thêm một tầng, lắp bắp nói:

“Vân Khỉ tỷ… muội… muội thật sự không có ý gì với Hàn ca ca đâu…”

La Vân Khỉ vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười:

“Tỷ tin muội. Tỷ cũng biết muội là người giữ mình trong sạch, phẩm hạnh đoan chính.”

Trong nguyên tác, Tạ Tường Vi thậm chí còn không có lấy một cái tên, càng chẳng phải phản diện hay kẻ trà xanh gì cả. Huống hồ nàng dung mạo đoan trang tú lệ, linh khí thiên thành, khiến người gặp đều sinh thiện cảm. La Vân Khỉ vốn cũng không muốn một người con gái tốt như thế lãng phí tâm tư vào một người vốn dĩ không thuộc về nàng.

Tạ Tường Vi bị lời nói ấy khiến cho cúi đầu e lệ, khẽ nói nhỏ:

“Đa tạ Vân Khỉ tỷ… Tỷ yên tâm, muội chỉ là thương cảm cho Hàn ca ca, nhất thời không nỡ lòng…”

La Vân Khỉ khẽ cười:

“Tỷ hiểu. Về sau nếu muội muốn gặp Hàn ca ca, cứ tới chơi bất cứ lúc nào, Hàn gia chúng ta luôn hoan nghênh muội. Nếu muội vẫn muốn ra chợ bán dép cỏ, tỷ có thể đi cùng muội, lại còn dạy muội đan thêm vài kiểu mới nữa.”

Tạ Tường Vi nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi:

“Vân Khỉ tỷ cũng biết đan dép cỏ sao?”

La Vân Khỉ nhún vai:

“Dép cỏ thì tỷ chưa từng đan, nhưng những thứ khác thì biết. Biết đâu còn có thể đem bán nữa kia. Nếu muội muốn học, tỷ sẽ dạy, chỉ là cần một món đồ đặc biệt, đợi Hàn ca ca về, tỷ sẽ nhờ hắn làm giúp, đến lúc đó tỷ sẽ chỉ muội cách đan.”

Ánh mắt Tạ Tường Vi lập tức bừng sáng, vội gật đầu lia lịa:

“Cảm ơn Vân Khỉ tỷ, tỷ nhất định phải dạy muội đó!”

Nhìn nàng vui mừng khôn xiết, La Vân Khỉ thầm nghĩ, chẳng trách nàng không có tên trong truyện, thì ra là một người si mê thủ công như thế. Biết được Tạ Tường Vi không cố tình chen chân vào chuyện tình cảm của nàng với Hàn Diệp, La Vân Khỉ cũng an tâm phần nào.

Đợi Hàn Diệp về, La Vân Khỉ liền bảo hắn kiếm cho hai đoạn thép cứng, rồi dặn hắn mài phần đầu nhọn giống như lưỡi câu. Hàn Diệp tuy lấy làm lạ, song vẫn chăm chú làm theo từng phân từng tấc như nàng căn dặn.

Thấy đôi giày vải dưới chân hắn đã rách đến nỗi lòi cả đầu ngón chân, La Vân Khỉ bất giác xót xa, thầm nghĩ nhất định phải sớm đẩy nhanh kế hoạch ra chợ buôn bán, mà Tạ Tường Vi chính là người đồng hành tốt nhất.

Tối hôm đó, Hàn Diệp đã chế xong hai chiếc kim móc ấy.

Vì nguyên liệu là cỏ, nên La Vân Khỉ đặc biệt dặn hắn làm phần móc sâu hơn một chút, nào ngờ chính hành động vô tình ấy, về sau lại giúp Tạ Tường Vi tạo nên một truyền kỳ...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 29: Chương 29



Thấy La Vân Khỉ cầm hai chiếc kim móc, vẻ mặt tươi cười, lật tới lật lui xem xét, Hàn Diệp không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

“Cái này để làm gì?”

La Vân Khỉ cong cong khóe mắt, cười nhẹ:

“Chàng chờ rồi sẽ biết.”

Mẹ nàng vốn là người si mê thủ công, không chỉ biết móc túi, đan giày, mà còn tinh thông các loại kỹ nghệ khác. La Vân Khỉ khi rảnh rỗi cũng từng học lỏm đôi ba phần, tuy không tính là tinh thâm, nhưng các hoa văn và bước đan căn bản đều còn nhớ rõ. Nếu thật sự không bán nổi rau, thì trước tiên đem thứ khác đi bán cũng được. Đợi Hàn Diệp tích đủ tiền, chỉ sợ đến tận năm khỉ tháng gió cũng chưa thấy đâu.

Tuy sau này lão ăn mày có cho Hàn Diệp một khoản bạc, nhưng đó là chuyện nửa năm sau. Mà đến lúc đó muốn dự khoa khảo, lại phải đợi thêm một năm nữa. Ngày ngày bị giam mình trong thôn cùng mấy món nồi niêu xoong chảo, nàng sợ bản thân sẽ phát điên mất.

Bất chợt nhớ đến đôi dép cỏ mà Tạ Tường Vi tặng, nàng liền lấy ra đưa cho hắn.

Giọng mang theo ý ghen ghen:

“Đây là Tạ cô nương tặng chàng đó, mang vào đi.”

Hàn Diệp cau mày, khẽ đẩy sang một bên.

“Ta không cần, đôi này vẫn đi được.”

La Vân Khỉ nghiêng đầu nhìn chàng, cười giễu cợt:

“Sao lại không cần? Lẽ nào trong lòng chàng có quỷ?”

Sắc mặt tuấn tú của Hàn Diệp lập tức lộ vẻ không vui.

“Ta, Hàn Diệp, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, giữa không thẹn với song thân, thì tâm sao có thể có quỷ?”

La Vân Khỉ bĩu môi, nàng mới chỉ nói một câu, vậy mà hắn đã thao thao bất tuyệt như giảng đạo.

“Vậy thì vì sao không nhận?”

Hàn Diệp quay lưng lại, nói:

“Ta đã có thê tử, sao có thể nhận vật từ tay nữ nhân khác.”

Nghe vậy, khóe môi La Vân Khỉ không kìm được mà nhếch lên.

Tiểu thuyết không gạt nàng, Hàn Diệp quả nhiên không phải là kẻ háo sắc đa tình.

Nàng dùng đầu gối khẽ húc vào lưng hắn một cái, cười bảo:

“Là thiếp thay chàng nhận, cũng là thiếp đồng ý, chàng cứ cầm đi. Mỗi ngày đi xa như vậy, mang giày rách cũng khó chịu lắm chứ.”

Hàn Diệp không quay đầu lại, giọng trầm trầm:

“Vậy cũng không được. Ta chỉ mang đồ do nàng làm.”

La Vân Khỉ “chậc” một tiếng:

“Hồi trước chưa có thiếp, chàng đâu có đi chân trần?”

Hàn Diệp thấp giọng đáp:

“Đó là chuyện khác. Nay ta đã có nàng, thì không thể tiếp nhận lòng tốt của nữ nhân khác.”

Dù biết sau này Hàn Diệp sẽ thành nam chính, có người trong lòng, nhưng lời này vẫn khiến La Vân Khỉ âm thầm vui sướng.

“Được thôi, vậy thiếp học làm cho chàng một đôi.”

Hàn Diệp gật đầu, lại dặn thêm:

“Nàng cũng đừng quá vất vả, một ngày đã phải chăm hai tiểu hài tử, đã đủ mệt rồi.”

La Vân Khỉ cười cười:

“Hàn Mặc với Dung Dung đều rất ngoan, chàng cứ yên tâm.”

Hàn Diệp “ừ” một tiếng, từ dưới đất đứng dậy. Thấy trên đầu nàng vẫn còn cài cây trâm gỗ kia, khóe môi hắn lại khẽ nhếch.

La Vân Khỉ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp, liền cất tiếng:

“Hàn Diệp, chàng vừa cười đấy nhé. Thật ra chàng cười lên rất dễ nhìn, cớ sao cứ phải mang bộ mặt nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ như thế sẽ khiến người khác kính sợ hơn sao?”

Hàn Diệp lập tức thu lại ý cười, nghiêm mặt:

“Ta không cười, nàng nhìn nhầm rồi.”

La Vân Khỉ cạn lời. Sau này hắn làm tới chức Tể tướng, e còn nghiêm túc hơn bây giờ, nàng thầm nghĩ, với cái gương mặt suốt ngày căng như dây đàn đó, liệu có ngày nào dây thần kinh đứt luôn không?

Bên kia tường viện, Lý Nhị Nương đang rình nghe đôi vợ chồng trẻ cười nói vui vẻ. Nhìn người ta ân ái, lại nghĩ đến thân mình góa bụa sớm, trong lòng càng thêm bất bình.

Nghĩ tới cảnh hôm nay bị La Vân Khỉ đánh, trong đầu lập tức nảy ra một độc kế…
 
Back
Top Bottom