Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử

Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 20



Ta khép lại sổ sách, nói với nàng: "Thục Nhi quả là người tâm lý. Tỷ tỷ cảm ơn muội. À phải rồi, chẳng phải muội thích chơi đu sao? Tỷ còn có chút việc phải giải quyết, để Thiền Nhi ra chơi cùng muội nhé. Sẽ có thêm người trông nom các muội." Ôn Thục Nhi mắt sáng lên, mừng rỡ nói: "Thật ạ?! Tỷ tỷ! Nhưng chúng ta còn chưa xem hết sổ sách mà!" "Đi đi, không còn nhiều đâu, ta tự mình giải quyết được. Muội là chị cả, phải chăm sóc Thiền Nhi cẩn thận nhé." Vừa nói, ta vừa sai người bế Thiền Nhi ra, rồi phái thêm vài người đến sân trông coi.

Cái sân này đã lâu lắm rồi không có tiếng cười. Ôn Thục Nhi và Miễn Miễn đều là những cô nương trong sáng, tươi vui. Nhưng Ôn Thục Nhi so với Hồ Miễn Miễn còn có chút ngây thơ hơn. Hồ Miễn Miễn là Hồ Miễn Miễn duy nhất, Ôn Thục Nhi cũng là một Ôn Thục Nhi đặc biệt. Ta thật may mắn khi luôn gặp được những người chân thành như vậy. Thù của Miễn Miễn, ta nhất định phải báo. Cuộc đời của Thục Nhi, ta cũng sẽ bảo vệ chu toàn.

Ta nhìn qua khung cửa sổ, thấy Ôn Thục Nhi đang nâng niu chăm sóc Thiền Nhi, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi xao động, ta hỏi Dung cô cô bên cạnh: "Ngươi nói xem, nếu ta thật sự lợi dụng Ôn Thục Nhi hiền lành như vậy, ta có khác gì Tần Vận Nùng không?"

Dung cô cô mỉm cười như đã biết trước tất cả, đáp: "Tiểu thư nhà ta yêu ghét rõ ràng, quang minh lỗi lạc." Chủ tớ chúng ta nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Cuối cùng ta vẫn phải tự mình vượt qua cửa ải này.

Thái tử dạo gần đây mệt mỏi rã rời, Bệ hạ đã nằm liệt giường, Thái tử phải chính thức giám quốc, một mình đối diện với bầy tôi. Ban ngày hắn phải lên triều, phê duyệt tấu chương, lại còn phải chăm sóc Hoàng thượng. Tối về Đông cung lại phải đến bầu bạn, trò chuyện với Tần Vận Nùng, tận tay đút thuốc cho nàng ta. Nửa đêm về khuya lại phải tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Sáng sớm hôm sau, ta dặn dò Dung cô cô, nếu Thái tử tối nay vẫn thức khuya phê tấu chương, thì bảo bà tự mình đem một bát thuốc bổ sang đó. Hôm nay ta sẽ bày trò gì đây? Đương nhiên là đến thăm người tỷ muội tốt Tần Vận Nùng để tâm sự rồi.

Sáng sớm nay ta đã đến, vừa hay lúc Tần Vận Nùng đang uống thuốc. Ta ân cần đón lấy bát thuốc, định tự tay đút thuốc cho tỷ muội của mình. Chưa kịp để Tần Vận Nùng lên tiếng, mẫu thân nàng là Tần phu nhân đã vội vàng nhảy ra: "Ôi chao, Trắc phi nương nương, người là bậc kim chi ngọc diệp, sao có thể làm chuyện này được?"

Ta giả bộ ngạc nhiên trước hành động của bà ta, tỏ vẻ tủi thân nói: "Thái tử còn làm được, ta sao lại không làm được? Chẳng lẽ ta lại dám hại người ngay trước mắt các ngươi sao?"

Tần Vận Nùng nghe thấy không ổn, vội vàng ra giảng hòa: "Nguyệt Ảnh, muội đừng để bụng. Ý của mẫu thân ta là không muốn làm khó muội phải hầu hạ tai."
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 21



Nàng quả là người biết điều, chỉ tiếc Tần phu nhân không hiểu ý tốt của nàng. Tần phu nhân không những không kiềm chế mà còn đẩy ta sang một bên, giật lấy bát thuốc, nói: "Thái tử và Thái tử phi phu thê ân ái, tự nhiên không ai sánh bằng."

Ta gật đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Phu nhân nói phải, ta sẽ ngồi bên cạnh nhìn Thái tử phi."

Vừa nói, ta đi thẳng đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, đối mặt với vẻ mặt không vui của Tần phu nhân, ta vẫn tỏ ra ngây thơ hỏi: "Sao vậy phu nhân, tỷ muội chúng ta ở Đông cung vẫn luôn như vậy mà. Có vấn đề gì chăng?"

Tần phu nhân khẽ hừ lạnh một tiếng, Tần Vận Nùng vội vàng ngăn cản, nào ngờ Tần phu nhân không biết kiềm chế, buông lời: "Thái tử phi nương nương vốn là người hiền lành, người khác nên biết ơn mới phải."

Tần Vận Nùng sốt ruột đến mức sặc cả thuốc, ho dữ dội. Ta vội vàng bước tới an ủi, cố ý dặn dò người hầu của nàng: "Khiếu Nhi, Sở Nhi. Mau đi mời Thái y đến đây. Còn các ngươi nữa, sáng sớm ra cũng không mở cửa sổ cho Thái tử phi tắm nắng."

Những người trong phòng nàng ngẩn người ra một chút, thấy Thái tử phi ho quá dữ dội, đành phải làm theo lời ta. Tần phu nhân một bên chăm sóc nữ nhi mình, một bên vẫn không quên đối đầu với ta: "Trắc phi nương nương giờ đây không chỉ quản việc nhà, mà còn quản cả người bên cạnh Thái tử phi. Quả là có thủ đoạn."

Ta không thèm để ý đến bà ta, cứ như không nghe thấy gì. Ánh mắt ta chỉ chăm chú nhìn Tần Vận Nùng đang ho đến mức gần như kiệt sức. Chỉ thấy nàng cố gắng hết sức nói: "Mẫu thân, người ra ngoài trước đi, mau ra ngoài."

Tần phu nhân tuy rất lo lắng, nhưng đành phải tức giận bỏ đi. Một lúc sau, Tần Vận Nùng cuối cùng cũng đỡ ho hơn, áy náy nói với ta: "Nguyệt Ảnh, xin lỗi muội. Mẫu thân ta thật sự quá lo lắng cho tai, sợ tai bệnh tật sẽ không giữ được địa vị. Mong muội rộng lượng bỏ qua cho."

"Sẽ mà, nể mặt tỷi, muội nhất định sẽ làm vậy. Tỷ hiểu tính ta mà, nếu không phải vì tỷi, ta đã nổi trận lôi đình rồi. Vận Nùng, chỉ là, như vậy ta thấy rất đau lòng. Ta chưa từng làm gì vượt quá bổn phận, mẫu thân tỷ lại nghĩ về ta như vậy, ta thật sự không hiểu. Vận Nùng, chẳng lẽ tỷ cũng nghĩ về ta như vậy sao?"

Ta bày ra vẻ mặt vô cùng tủi thân. Tần Vận Nùng nắm lấy tay ta, "Dĩ nhiên là không. Mẫu thân ta, bà ấy không hiểu những điều này." Lại còn muốn so tài diễn xuất với ta nữa chứ.

Làm sao ta có thể để nàng ta lấn lướt, bèn giả vờ rộng lượng nói: "Ta chỉ đùa tỷ thôi. Làm sao ta lại không hiểu tỷi được. Ta có thể hiểu mà. Nhưng mấy ngày này, ta sẽ không đến nữa, ta sợ sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tranh cãi. Nay hoàng thượng đang lâm bệnh, Đông cung chúng ta tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì."

Tần Vận Nùng yếu ớt gật đầu. Sau đó Thái y đến, ta liền rời khỏi phòng ngủ của Tần Vận Nùng. Đến phòng trong, ta thấy mẹ nàng ta với vẻ mặt u ám. "Tần phu nhân, thiếp xin cáo lui." Ta mỉm cười từ biệt bà ta.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 22



Tiếng hừ lạnh hẹp hòi của bà ta, ta nào có để tâm. Dùng bữa trưa xong, liền nghe nói Thái tử hôm nay dùng bữa cùng Thái tử phi. Chắc hẳn Tần phu nhân cũng không quên mách tội ta với Thái tử rồi. Ta còn sợ bà ta không nói với Thái tử nữa là. Đến tối, thuốc bổ của ta vừa mới đưa qua không lâu, Thái tử đã lê thân mình mệt mỏi đến đây. Hắn quả thật mệt mỏi rã rời, chẳng còn chút phong thái kiêu ngạo như ngày nào.

‘Nàng chưa ngủ à?"

Hắn vừa nói vừa mệt mỏi nằm xuống chiếc giường êm. Ta vội vàng sai người dâng bữa ăn khuya lên. "Thiếp chưa ngủ, hơi đói bụng, đang đợi ăn khuya đây. Điện hạ đến đây là để tranh đồ ăn khuya với thiếp sao?"

Ta đáp. Hắn bưng chén canh lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói: "Coi như lần này nàng chu đáo. Chắc đã chuẩn bị sẵn cho ta rồi. Vừa đưa thuốc bổ lại dâng bữa khuya. Ta đến đây chỉ để xem, nàng đang ủ mưu gì trong bụng."

"Mới không phải thế đâu. Ta chỉ có một phần này, còn để chàng ăn hết rồi. Điện hạ được voi đòi tiên." Ta ngồi đối diện hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm. Hắn giơ thìa lên như muốn đút cho ta: "Đây, ta đút lại cho nàng một miếng."

Ta đẩy tay hắn ra, đưa thìa vào miệng hắn: "Điện hạ tự ăn đi. Thấy Điện hạ dạo này vất vả, ta nhường chàng một lần."

Hắn khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ chuyên tâm dùng bữa khuya. Ta chống cằm, nhìn về một nơi xa xăm, ngẩn ngơ. "Nghe nói nàng và Tần phu nhân có chút bất hòa?"

Hắn dùng bữa xong, đột nhiên lên tiếng. Ta không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, rồi khẽ gật đầu.

Hắn chống tay lên bàn, nhìn ta chăm chú, rồi nói: "Khi mẫu thân nàng ấy ở đây, nàng hãy ít đến đó. Mẫu thân nàng ấy là người nhỏ nhen, hôm nay đã mách tội nàng với ta. Nói nàng lạm quyền, ở trong phòng Thái tử phi mà ra lệnh. Vận Nùng tuy có ngăn cản, nhưng mẫu thân nàng ấy cứ như thể chịu oan ức lớn lắm, ngăn cũng không được."

Ta cúi đầu, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt. Rồi ta cố tình quay mặt đi, nghẹn ngào nói: "Thiếp biết rồi. Tất cả đều vì sức khỏe của Vận Nùng là quan trọng nhất."

Hành động của ta khiến hắn luống cuống tay chân, nhất thời không biết phải làm sao. Rồi hắn lại tò mò ngó nghiêng ta, thậm chí còn hả hê: "Thì ra Nguyễn Nguyệt Ảnh không phải là người sắt đá."

"Ta không khóc, ta chỉ buồn ngủ, buồn ngủ nên ch** n**c mắt thôi." Ta vẫn cứng miệng như mọi khi. Hắn cẩn thận đưa tay ra lau nước mắt cho ta, thật kỳ lạ, nước mắt ta lại rơi càng nhiều, chẳng cần phải cố gắng. "Nàng đừng khóc nữa, ta không chọc ghẹo nàng nữa." Hắn luống cuống an ủi ta.

Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nhìn khuôn mặt hắn, thấy thần sắc của hắn đã vô cùng dịu dàng. "Thiếp đã nói rồi, thiếp không khóc."

Cứng đầu đến cùng mới là ta, Nguyễn Nguyệt Ảnh.

"Thiếp mới lười nhúng tay vào chuyện của người khác. Thiếp chỉ mong Vận Nùng mau khỏe lại, để thiếp sớm trao trả quyền hành. Thiếp chỉ muốn mỗi ngày ôm con gái ngủ một giấc thật ngon." Ta có chút bộc phát.

Thấy ta không né tránh ngay lần đầu, hắn lại thử chọc vào tay ta hai cái. "Ta còn không hiểu nàng hay sao? Nếu nàng chịu tranh giành, ta sẽ vui mừng khôn xiết."

"Coi như đầu óc chàng còn minh mẫn." Ta lẩm bẩm.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 23



Nàng có uất ức gì, có thể đến tìm ta mà. Sao phải giữ trong lòng tự mình chịu đựng."

Giọng Thái tử càng thêm dịu dàng. Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn hắn chăm chú, nói: "Thiếp không nói đâu. Thiếp không uất ức, Nguyễn Nguyệt Ảnh thiếp có thể chịu đựng được. Hơn nữa, dạo này chàng mệt mỏi như vậy, thiếp là người có lương tâm, không thể gây thêm phiền phức cho chàng được."

Hắn cười lớn, dường như vì vui mừng nói: "Cuối cùng thì nàng cũng nói thật một lần."

“Lời chànghật phải, thiếp đã sơ suất. Vậy chàng vào trong nghỉ ngơi, để thiếp ở đây thức đêm canh thay chàng." Dứt lời, tatoan đi lấy chăn.

Bất ngờ hắn ôm ta từ phía sau, ta cảm nhận rõ từng nhịp thở nơi lồng n.g.ự.c hắn. "Không được, hôm nay nàng không có quyền quyết định."

Ta cố nén ý muốn vùng ra, vì Miễn Miễn, ta phải vượt qua nỗi sợ này. "Điện hạ, thiếp e chàng ngủ không ngon giấc."

Ta run rẩy nói. "Có nàng, ta mới ngủ ngon."

Hắn thì thầm bên tai ta. Dứt lời, hắn bế bổng ta lên, sải bước về phòng ngủ.

Thân xác ta khước từ hắn, nhưng vì Miễn Miễn, vì muốn Tần Vận Nùng cũng nếm trải nỗi đau tận xương tủy này, ta phải làm vậy.

Sách có câu, thần có muôn mặt. Ta nghĩ người cũng thế. Đêm động phòng hoa chúc, hắn hung hãn như quỷ dữ nhập hồn. Đêm nay hắn lại ngủ say, ngoan ngoãn như hài đồng.

Lòng ta rối bời, một nửa tự nhủ: "Là rượu đã hại chàng."

Một nửa trách hắn đã hại ta.

Lòng rối như tơ vò, ta nhắm mắt ép mình vào giấc ngủ.

Hôm sau, đúng như ta đoán, Tần Vận Nùng ngất đi từ sớm, nguyên do thiếp rõ như ban ngày. Nàng ta sợ Thái tử trao lòng cho ai khác, mà người nàng ta sợ nhất chính là ta.

Vì đến nàng cũng chẳng thể chối cãi, tính ta kiêu kỳ tự tôn, lời nói ung dung tự tại, cùng dung nhan vốn đã hơn người, đã vô tình khiến Thái tử say đắm.

Hỡi Tần Vận Nùng, người thông minh tuyệt đỉnh, sao còn mong mỏi bậc nam nhi quyền cao chức trọng lại là một lang quân chung tình son sắt?

Mà ta đã hiểu rõ từ lâu, chỉ đang vờ như không biết. Người thường xuyên đến thăm Thiền Nhi, lẽ nào chỉ vì thương nhớ nữ nhii?

Tần Vận Nùng ngất đi như một lời nhắc nhở, đã đến lúc ta ra tay giáng cho nàng một đòn đau. Quả nhiên, ta nghe Thái tử bỏ bê công vụ để chăm sóc Tần Vận Nùng trưa nay. Ta không đến tận nơi chứng kiến đôi uyên ương mặn nồng này, e sẽ hối tiếc lắm.

Nhưng ta còn chưa vào đến cửa viện Thái tử phi, giờ lại là lúc nắng như đổ lửa.

"Làm phiền các ngươi vào bẩm lại lần nữa, ta và Thái tử phi vốn thân thiết, nàng ấy chắc chắn sẽ không để ta đứng ngoài cửa. Nhất định là lũ người hầu các ngươi tự tiện, nảy sinh ý đồ bất kính." Ta lớn tiếng nói với cung nữ vừa ra.

Nàng cung nữ kia thần sắc kiêu ngạo, lười biếng hành lễ: "Mời nương nương về cho. Nắng chang chang thế này, bọn nô tỳ không dám lơ là, nhưng Thái tử điện hạ đã dặn, không cho ai làm phiền."

"Nhưng ta nghe Thái tử phi ngất xỉu sáng nay, lòng như lửa đốt. Không sao, ta biết, Thái tử điện hạ đã lâu rồi không ở bên Thái tử phi lâu như vậy. Vậy ta sẽ đợi ở đây. Điện hạ ra rồi ta sẽ vào." Ta mỉm cười nhìn nàng cung nữ.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 24



Nàng cung nữ kia trông quen quen, nhưng ta nhất thời không nhớ ra. Dung cô cô hình như nhận ra: "Nương nương, nàng là Thái Linh bên cạnh Tần phu nhân. Trước đây từng gặp ở chỗ khác, nàng ta ỷ thế Tần phu nhân mà hống hách, ngay cả Kiều Sơ, Nhị Đô bên cạnh Thái tử phi cũng không dám như vậy."

Thái Linh qua loa hành lễ lần nữa rồi quay vào cung.

Dung cô cô lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, chúng ta có thật sự phải đợi không? Nắng gắt quá, hơn nữa công chúa mà thức giấc sẽ khóc tìm người."

Ta mỉm cười đầy tự tin với nàng ấy: "Ta chẳng muốn chờ đợi chút nào. Huống hồ ta cũng không nỡ để các ngươi cùng ta chịu nắng. Mẫu thân nàng tuy có chút l* m*ng, nhưng lại là người có mưu kế. Bà ta nói những lời đó với ta không phải để xả giận, mà là để củng cố uy thế cho Thái tử phi. Bà ta không dám để ta cứ chờ mãi, nếu ta mà ngất đi vì nắng, chẳng phải Thái tử sẽ xót xa sao. Tiếng tăm của nữ nhi bà ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Dung cô cô kinh ngạc hỏi tiếp: "Hả? Nương nương, nếu bà ta thật sự không cho người vào, người sẽ thật sự đợi đến mức ngất xỉu sao?"

“Đương nhiên ta chỉ giả vờ ngất một chút thôi. Nếu như nói ngất xỉu chắc chắc nàng ta là người ngất trước.”

Quả nhiên Thái Linh đi ra nói: “Nương nương, thái tử phi cho mời.”

“Thái Linh cô nương, đã vất vả rồi. Nếu không, để ta nói với Ty thượng cung một tiếng, cho nàng ở lại Đông cung làm việc nhé." Dứt lời, ta sải bước về phía tẩm điện của Thái tử phi.

Vừa vào trong tẩm điện, ta nhận thấy mùi thuốc ở đây còn nồng nặc hơn lần trước ta đến. Thái tử đang dỗ dành Thái tử phi uống thuốc. Ta chầm chậm hành lễ: "Thiếp thân đến thỉnh an điện hạ và nương nương."

Thái tử nghe tiếng bèn quay lại, "Nguyệt Ảnh đến rồi, mau miễn lễ. Nàng đến thật đúng lúc, Vận Nùng nhất quyết không chịu uống thuốc. Mau đến giúp ta khuyên nàng."

Ta mỉm cười tiến về phía giường Thái tử phi. "Điện hạ thật là, Vận Nùng uống thuốc đã lâu, miệng hẳn đã đắng ngắt. Sao người không lấy mứt và bánh ngọt cho nàng dùng kèm."

Thái tử bỗng như hiểu ra, vội vàng sai người đi làm. Tần Vận Nùng lên tiếng ngăn cản: "Không cần đâu điện hạ. Thiếp không sợ đắng. Chỉ là thân thiếp ngày một yếu đi, e rằng uống thuốc cũng vô ích."

"Nàng đừng nói lời xằng bậy. Thái y đã nói, người so với mấy hôm trước đã khá hơn nhiều. Sáng nay tuy ngất đi, nhưng thái y đã khám và nói rằng không đáng ngại, chỉ là do buồn phiền quá độ. Là ta sơ suất, dạo gần đây phụ hoàng cũng lâm bệnh. Ta thật sự không thể lo chu toàn mọi chuyện." Thái tử lo lắng nói.

Chưa đợi Tần Vận Nùng lên tiếng, Tần phu nhân đã vội nói. "Quả thật điện hạ trăm công nghìn việc. Nương nương nhà ta cũng thấu hiểu, bệnh tật mệt mỏi không thể chu toàn bổn phận chính phi, trong lòng cũng áy náy lắm. Phải nói rằng, nương nương nhà ta rất cảm kích trắc phi, vừa quán xuyến Đông cung, vừa chăm sóc Thái tử chu đáo. Trắc phi có công lớn, điện hạ nên ban thưởng hậu hĩnh cho nàng."

“Ôi chaoi, phu nhân quá lời rồi, đó là những điều thiếp nên làm. Còn về phần ban thưởng, thiếp không cần điện hạ ban thưởng đâu. Thiếp đợi Vận Nùng khỏe lại, tự mình ban thưởng cho thiếp là được. Thái tử điện hạ gần đây mệt mỏi quá, thiếp biết Vận Nùng lo lắng tự trách, người cứ yên tâm, thiếp sẽ thay Vận Nùng chăm sóc Thái tử thật tốt." Ta đáp lại hào phóng. Thái tử tỏ vẻ hài lòng, còn Tần Vận Nùng gượng gạo mỉm cười, đưa tay ra hiệu ta lại gần.

Ta vội đưa tay nắm lấy tay nàng, lạnh lẽo như tuyết phủ trên núi cao. Nàng khẽ cười dịu dàng, "Nguyệt Ảnh, ta vui lắm. Cuối cùng muội đã mở lòng rồi. Ta vui thay cho muội, cũng yên lòng hơn nhiều. Nếu ta có ra đi, cũng không còn gì phải bận tâm nữa."

"Đừng nói gở. Tỷi sẽ bình an vô sự. Có điện hạ và thiếp ở đây. Thái tôn còn nhỏ, không thể không có mẫu thân, người nhất định phải vượt qua. Thiếp sẽ không để người rơi vào kết cục giống như Mẫn Mẫn. Sau này thiếp sẽ lo việc cung vụ, để Ôn lương đệ gánh vác nhiều hơn. Nhiệm vụ của thiếp là chăm sóc người thật tốt, luôn để tâm đến bệnh tình của người."

Vừa nói ta còn nhỏ hai hàng lệ. Thái tử nhìn hai người vợ hòa thuận, vẻ mặt hài lòng, cảm khái nói: "Ta thật may mắn."

Ta mỉm cười gật đầu với Thái tử, ý bảo hắn yên tâm. Rồi nói đùa: "Điện hạ, thiếp làm vậy không phải vì chàng đâu. Mà là vì tình cảm giữa thiếp và Vận Nùng. Chàng đừng có tự đắc quá đấy."
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 25



Thái tử khẽ cười, "Vận Nùng, nàng xem nàng ấy kìa, đúng như lời nàng nói. Chẳng bao giờ chịu nói lời tử tế."

Vận Nùng khẽ cười, ho vài tiếng rồi yếu ớt nói: "Điện hạ, thiếp không sao rồi, chàng mau đến bên phụ hoàng đi."

Tần phu nhân phụ họa: "Quả là nương nương thấu hiểu đại cục, điện hạ cứ đi đi. Có thần phụ ở đây rồi."

Ta gật đầu với Thái tử, "Điện hạ, Vận Nùng nói phải. Người là trữ quân, lúc này bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu người." Thái tử có vẻ mệt mỏi, gật đầu, nắm lấy tay Tần Vận Nùng rồi vội vã đi đến tẩm cung của Hoàng thượng.

Ta vẫn ra vẻ tận tâm chăm sóc Tần Vận Nùng. Tần phu nhân thấy vậy, bỗng dưng lên tiếng: "Công chúa tỉnh dậy chắc sẽ đòi mẹ, hay là Nguyễn trắc phi về đi. Ở đây có ta, ta nhất định sẽ chăm sóc nương nương thật chu đáo, mong người sớm khỏe lại, để cho những kẻ xấu kia thất vọng."

“Được rồi. Đã phu nhân tài giỏi như vậy, thiếp cũng không tranh công với người nữa. Tần phu nhân, phiền người tiễn thiếp một đoạn, có vài chuyện thiếp muốn nói riêng với người. Là Thái tử điện hạ căn dặn."

Ta nói với Tần phu nhân. Đưa ta đến cổng cung, Tần phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt: "Trắc phi nương nương, thần phụ tiễn đến đây thôi, người có gì dặn dò cứ nói đi."

Ta nhìn bà ta chằm chằm, dáng vẻ cao ngạo, từng lời rành rọt: "Thái tử điện hạ đã căn dặn ta phải chăm sóc Thái tử phi thật tốt. Tần phu nhân, bà cứ chờ đấy." Dứt lời, ta bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Trên đường về thấy Ôn Thục Nhi đang nô đùa với Thiền Nhi, Thiền Nhi nằm gọn trong lòng Ôn Thục Nhi, cười khanh khách. Thấy ta, con bé liền dang tay nhỏ, líu lo gọi ta là mẫu thân.. Ta bế Thiền Nhi, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thục Nhi, "May nhờ có muội, Thục Nhi à, ngày thường Thiền Nhi không thấy ta là khóc lóc không yên, chỉ có Thục Nhi mới khiến người ta an lòng."

Thục Nhi e thẹn cười: "Đó chẳng phải là vì tỷ tỷ đối xử tốt với muội, sai người làm xích đu cho muội, lại còn thường xuyên gửi đồ ăn ngon qua đó. Muội cũng có thể đến chơi với Thiền Nhi thường xuyên. Thiền Nhi với muội cũng thân thiết hơn nhiều." Ta xoa đầu nàng, mỉm cười hỏi: "Thục Nhi, dạo này muội quản gia có khó khăn gì không?"

Thục Nhi bĩu môi: "Tỷ tỷ, không hẳn là khó khăn gì, chỉ là người bên cạnh Tần phu nhân không biết điều, cứ nhúng tay vào mọi việc, đã có vài người đến mách với muội rồi. Tỷ tỷ, chúng ta phải quản lý thôi, chúng ta đâu có tranh quyền đoạt vị, chỉ là thay mặt quản lý. Hơn nữa đây là Đông cung, hậu viện của Thái tử, đâu đến lượt gia nhân bên nhà mẹ đẻ Thái tử đến đây tác oai tác quái."

‘Chúng ta nhường nhịn một chút cũng được, miễn là không làm phiền đến muội. Nếu bà ta dám ức h.i.ế.p muội, muội nhất định phải nói cho ta biết, dù khi đó ta ở nơi đâu. À phải rồi, gần đây Tây Vực có tiến cống một số đồ, có vài thứ phải đưa vào Đông cung. Đừng vội đưa đến phòng Thái tử phi, nàng đang yếu, đồ từ bên ngoài vào không an toàn, để ta cho người kiểm tra kỹ càng rồi mới đưa đến." Ta nói với Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngồi thẳng người, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, nàng tiến lại gần ta, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, muội có thể hỏi riêng tỷ vài câu được không?" Ta mỉm cười, bảo người đưa công chúa ra ngoài chơi một lát.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 26



Khi chỉ còn lại hai người, Ôn Thục Nhi dè dặt hỏi ra điều nàng băn khoăn: "Tỷ tỷ, người không thích Thái tử phi sao?"

Ta không ngờ nàng lại hỏi vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

"Không sao đâu tỷ tỷ, muội hiểu rồi, tỷ không cần nói nữa, tỷ bảo gì muội sẽ làm nấy. Muội tin tưởng tỷ tỷ." Ôn Thục Nhi nhìn ta với ánh mắt kiên định.

"Thục Nhi, nhiệm vụ của muội là quản gia cho tốt. Chuyện khác muội đừng bận tâm."

Thục Nhi vô tội, ta không thể kéo nàng vào chuyện này. Thục Nhi lắc đầu nguầy nguậy, "Không được! Tỷ cũng đã nói, để Thục Nhi rèn luyện bản lĩnh! Vậy thì chuyện của tỷ tỷ, muội sao có thể khoanh tay đứng nhìn! Tỷ tỷ yên tâm, Tần phu nhân bắt nạt tỷ, Thục Nhi tự có cách đuổi lũ tay sai của bà ta đi!"

"Thục Nhi, cảm ơn muội. Muội cứ sống vui vẻ là đã giúp tỷ rồi." Ta vẫn từ chối ý tốt của nàng.

"Tỷ tỷ không tin tưởng Thục Nhi sao? Thục Nhi tuy nhút nhát, nhưng không phải kẻ ngốc. Tỷ tỷ, muội có thể nhìn ra, mẫu tử Thái tử phi luôn tìm cách chèn ép tỷ. Chèn ép địa vị không được, thì dùng danh phận. Tỷ tỷ phản kháng cũng là lẽ thường." Thục Nhi nhìn ta bằng ánh mắt chân thành.

"Không phải tỷ không tin muội, mà là muốn bảo vệ muội."

Ta tiếp tục xoa đầu nàng. Nàng bĩu môi nói nhỏ: "Muội biết mà! Tỷ tỷ, thật ra muội biết hết mọi chuyện rồi."

Nàng vẻ mặt thần bí, nhìn quanh bốn phía, rồi cẩn thận nói: "Tỷ có biết không? Tỷ tỷ, cuộc gặp gỡ của Thái tử phi và Thái tử, không phải do Phật Tổ sắp đặt đâu. Phật Tổ đâu phải Nguyệt Lão, bản thân còn chưa có vợ, lại còn đi lo chuyện hôn nhân của người khác?"

Ta nhướn mày hỏi tiếp. Ôn Thục Nhi ra vẻ đắc ý: "Tỷ tỷ, Thục Nhi biết nhiều chuyện lắm. Mẫu thân muội sùng đạo Phật, thường xuyên đến chùa Giác Tâm ngoài thành dâng hương, với sư trụ trì Vạn Ngộ lại càng thân thiết."

"Chính là ngôi chùa mà Thái tử và Thái tử phi nên duyên?" Ta hỏi.

Ôn Thục Nhi lại gật đầu lia lịa,:"Mẹ muội sùng đạo lắm, nhưng muội cũng từng đến đó, vị trụ trì kia cứ nhắc đến tiền hương khói suốt, thật là làm ô uế cửa Phật. Lại còn đem tin Thái tử giá lâm chùa Giác Tâm bán ra ngoài. Mẹ muội thậm chí còn mua tin này, ép muội đi, nhưng hôm đó muội dậy muộn nên không kịp."

Ta như bừng tỉnh, thì ra nhà Mẫn Mẫn cũng mua tin này, chỉ là chậm một bước. Nhưng Mẫn Mẫn của ta ngoài yêu, chẳng làm gì khác. Nàng không dùng bất cứ thủ đoạn nào để tranh sủng, cũng chẳng vì thế mà hận tình địch. Chỉ lặng lẽ trông mong, chôn vùi mình trong tình cảm đơn phương, Tần Vận Nùng thậm chí còn không cho nàng cơ hội được sống để ôm ấp nỗi tương tư.

“Ta đã hiểu, tuy không phải duyên trời tác hợp, nhưng nàng có bản lĩnh vượt qua bao nhiêu tiểu thư khuê các mua tin tức, cũng là một loại tài năng.”Trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy, có lẽ ta đã đánh giá thấp đối thủ của mình rồi.

Thục Nhi lắc đầu lia lịa: "Mới không phải thế đâu! Sư trụ trì cũng chẳng dám bán rẻ tin tức này! Chỉ là bán cho ba bốn người, ba bốn nhà giống như mẫu thân ta, toàn những kẻ cả tin bị lừa thôi. Nhà nàng ta chẳng biết moi tin từ đâu, chắc tốn bộn bạc rồi, nên chúng ta mới bị chặn lại từ xa! Nàng ta được một mình vào điện thắp hương cùng Thái tử cơ đấy! Đây chẳng phải là mưu mô thủ đoạn thì là gì?"
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 27



Ta không thể tin được mà trừng lớn mắt, Thục Nhi vẫn tiếp tục nói: "Sau đó thì nghe nói, nàng và Thái tử vừa gặp đã yêu. Thậm chí còn rút được quẻ xăm có ý tứ như là do trời định. Thái tử điện hạ của chúng ta làm sao có thể không sa vào lưới tình chứ."

Trời đất, ta chỉ biết thốt lên trời đất.

“Thái tử điện hạ vốn không tin Phật. Mỹ nhân do trời định như vậy có lẽ có thể khiến Thái tử điện hạ động lòng. Nhưng thật sự có thể khiến Thái tử trái ý mẫu hậu mà cưới nàng ta không? Phải biết rằng với gia thế của nàng ta không đủ để làm chính thê của Thái tử." Ôn Thục Nhi vẻ mặt thần bí nói.

"Tỷ tỷ, muội hỏi tỷ, sinh thần của Thái tử điện hạ là ngày nào?" Ôn Thục Nhi đột nhiên hỏi ta.

"Mùng tám tháng tư âm lịch. Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Ta buột miệng nói ra.

"Tỷ tỷ! Ngày này là ngày sinh của Đức Phật đó! Cũng phải, tỷ không tin Phật, chắc chắn là không biết rồi. Muội nhờ sự dạy dỗ của mẫu thân, những điều này đều thuộc nằm lòng."

Mọi chuyện đột nhiên có thể xâu chuỗi lại được. Thái tử điện hạ tuy không tin Phật. Nhưng người sinh cùng ngày với Đức Phật, chắc chắn cũng không khỏi tự hào về ngày đặc biệt này. Xem ra vị trụ trì kia dưới sự cám dỗ của tiền tài nhất định đã rất nỗ lực giải quẻ. Nếu không thì Thái tử làm sao có thể trái ý Hoàng hậu, bất chấp nguy cơ đắc tội với trọng thần triều đình, nhất quyết hủy hôn ước của chúng ta chứ.

Kỳ thực ta chưa từng nhắc tới, trước đó, Bệ hạ đã đạt thành thỏa thuận với tổ phụ ta. Ta cách ngôi vị Thái tử phi cũng chỉ một đạo thánh chỉ. Ngày hắn bắt đầu tuyệt thực, vốn dĩ là ngày thánh chỉ và sính lễ được đưa tới nhà ta.

Khi đó ta nghĩ, có lẽ là được giải thoát rồi, không cần phải bước vào cái lồng son vàng son chói lọi nhất thiên hạ kia nữa. Chỉ là Hoàng hậu và Thái tử phi giận dỗi nhau, nhất quyết nạp ta làm trắc phi để chọc tức nàng ta.

Đối với cuộc đời ta, nhìn thì có vẻ thuận buồm xuôi gió, an nhàn vô lo. Thực tế ta chưa từng được tự mình quyết định bất cứ chuyện gì. Tổ phụ ta tuổi đã cao, thế hệ của phụ thân ta, năng lực đều không mấy xuất chúng. Cho nên, ta gánh vác nhiệm vụ vẻ vang dòng họ, làm rạng rỡ gia tộc.

Tổ mẫu và mẫu thân khi đến Đông cung thăm ta, luôn ngượng ngùng nói ra những lời dặn dò của tổ phụ và phụ thân đối với ta. Giờ đây ta rốt cuộc đã có lòng hoàn thành, họ sẽ vui mừng chứ.

Đêm nay lại là một đêm trằn trọc không ngủ. Ta nghĩ rất nhiều, nghĩ rất lung tung. Tình yêu của họ tuy bắt đầu từ toan tính, nhưng thật sự chẳng có chút gì đáng trân trọng sao? Ánh mắt nàng nhìn chàng, nụ cười chàng dành cho nàng, dáng vẻ họ ôm con lặng yên ngắm mây.

Ta lại thật sự hoàn toàn chính nghĩa, không chút sai lầm sao?
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 28



Nhưng hôm đó ta đã gặp một cơn ác mộng. Ta mơ thấy Hồ Miễn Miễn lang thang trên cầu Nại Hà, nước mắt lưng tròng nhìn về dương gian. Ta mơ thấy Thiền Nhi đội khăn voan đỏ, ta vén khăn voan của nàng lên, mặt đầy máu. Ta mơ thấy Ôn Thục Nhi cẩn thận dìu một bà lão tóc bạc phơ quay lưng đi về phía trước. Ta gọi họ, bà lão quay đầu lại, lại có khuôn mặt của ta.

Ta hét lên kinh hãi tỉnh dậy, ôm lấy Dung cô cô đang chạy tới, ngồi đến tận sáng.

Ngày thứ hai, ta đã hiểu rõ tất cả. Nơi này chính là chốn ăn thịt người, từ bậc cửa cao cao đến bậc thềm thấp thấp, đều mọc ra những cái miệng lớn đẫm máu. Bất kể là người khác hay là chính mình, ai có thể buông tha ta?

Ta cẩn thận dặn dò Dung cô cô: "Sắp xếp vài người, thường xuyên mang theo cái lục lạc đó, nhường nhịn họ một chút. Tìm vài người ăn nói khéo léo thường xuyên đến chỗ Thái tử phi tặng chút quà. Chúng ta phải tôn trọng họ hơn một chút."

"Ngoài ra, mang theo lệnh bài của Đông cung đến Thái y viện lấy tất cả hồ sơ bệnh án của Thái tử phi. Nói với họ, từ nay về sau ta phải luôn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Thái tử phi."

Dung cô cô có chút do dự đáp: "Nương nương, sau khi chúng ta làm như vậy, có lẽ người sẽ không còn vui vẻ nữa."

Ta vẫy tay: "Vốn dĩ cũng sẽ không vui vẻ nữa. Nhưng vẫn còn người xứng đáng để ta bảo vệ niềm vui của họ."

Thái tử hiện nay đang chăm sóc bên cạnh Hoàng đế đang hôn mê bất tỉnh, e rằng sẽ không về Đông cung trong mấy ngày. Đương nhiên ta phải thay chàng chăm sóc Tần Vận Nùng, giống như Tần thị khi xưa chăm sóc Hồ Miễn Miễn vậy.

Hôm nay, ta đang tỉ mỉ cho Tần Vận Nùng uống thuốc. Nàng đột nhiên dừng lại hỏi ta: "Nguyệt Ảnh, sao muội có vẻ mặt không vui?"

Ta đưa thuốc cho thị nữ của nàng, nhàn nhạt mở miệng: "Không thể vui nổi. E rằng Bệ hạ không qua khỏi tháng này. Hoàng hậu nương nương cũng ngất xỉu vài lần. Ta đã đến thăm, tình cảm Đế - hậu rất sâu đậm. Hoàng hậu nương nương khóc đến nỗi ta đau lòng."

"Vận Nùng, tỷ có biết không? Ta thật ngưỡng mộ. Nếu ta mắc bệnh, sẽ chẳng có ai vì ta mà khóc như vậy. Ngươi có lẽ có thể, nhưng nếu Điện hạ mất đi tỷi, e rằng chàng sẽ đau đớn không muốn sống." Ta đột nhiên chuyển chủ đề, thay đổi sắc mặt.

Tần Vận Nùng giật mình ho không ngừng. Tần phu nhân nghe những lời này liền xông tới, nắm lấy tay ta nghiêm giọng mắng nhiếc: "Này tiện phụ, ngươi dám nguyền rủa Thái tử phi! Cút ra ngoài!"

Ta giãy ra khỏi tay bà ta, từng chữ từng chữ nặng lời: "Ta chỉ là biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình. Nếu ta diễn đạt không đúng, ta hoàn toàn có thể tới tạ lỗi với Thái tử phi. Chỉ là Tần phu nhân, bà là phu nhân được sắc phong không sai, nhưng bà có tư cách gì mà mắng mỏ phi tần của Thái tử chứ? Nhưng mà quả thực không lạ, xuất thân thấp kém mà thôi, leo lên địa vị cao cũng chỉ là kẻ ăn mày mặc long bào. Giả danh mượn oai, giả vờ ra oai mà thôi. Bản phi không so đo với bà."

“Trước mặt Thái tử phi, ngươi dám vô lễ như thế! Không phải là tham lam vị trí Thái tử phi thì là gì? Kẻ dưới phạm trên, ngông cuồng tột độ. Quay về sẽ bẩm báo với Thái tử, xem Thái tử trừng trị ngươi như thế nào." Bà ta tiếp tục mắng nhiếc.

Ta nhịn không được cười lạnh: "Tần phu nhân lầm lẫn rồi, người không biết còn tưởng là Mộc Quế Anh ra trận. Nhìn ta chẳng vừa mắt thì đã sao? Không phải cũng chỉ có thể bất lực nhìn thôi sao? Ngươi còn dám động thủ với hay không? Tần đại nhân cũng chỉ là nhờ hiền tế là Thái tử mới được cái chức quan nhàn tản tam phẩm. Quan tam phẩm, dù là bà con xa của nhà ta, cũng có thể lôi ra cả nắm. Thật không hiểu người có gì mà vênh váo? Lo mà chăm sóc cho nữ nhi ngươi đi."
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 29



Ta xoay người toan rời đi, Tần phu nhân bỗng nhào tới, hung hãn tát ta một cái. Cái tát bất ngờ khiến ta choáng váng, mặt nóng bừng, người trong phòng kinh hãi không dám ho he, Dung xô cô liều mình chắn trước mặt ta, gằn giọng quát: "Ngươi dám đánh Đông cung trắc phi!"

Ta khẽ đẩy Dung cô cô đang che trước mặt, nhìn Tần Vận Nùng vừa cuống quýt vừa tức giận, đưa tay khẽ chạm lên má, cảm nhận được một tia ấm nóng. "Móng tay phu nhân thật dài, làm thiếp bị thương rồi."

Trên mặt ta dần hiện lên một tia tàn nhẫn, từng bước ép sát Tần phu nhân, nàng sợ hãi vội vã lùi lại. Ta dùng huyết trên đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Tần phu nhân, khẽ niệm: "A di đà Phật."

Xoay người rời đi, đến cửa, ta ngoảnh đầu nhìn Tần Vận Nùng, nói: "Miên Miên đêm qua báo mộng, nói nàng rất cô độc, nhờ ta gửi lời hỏi thăm đến người."

Ta ngẩng cao đầu bỏ đi.

Thái tử không có ở Đông cung, thậm chí có thể vài ngày tới cũng không về, ta phải nhanh chóng hành động. Mẫu nữ bọn họ bị ta chọc giận nhưng lại không dám manh động, thế lực của nhà họ không đủ để khiến vị trụ trì kia biến mất hoàn toàn. Nếu ta báo với Thái tử, không biết mẫu nữ họ sẽ rơi vào kết cục nào?

Dung cô cô đau lòng vì vết thương trên mặt ta, bèn tìm đến Giả thái y, người đã chăm sóc ta khi ta mang thai Thiền Nhi, cũng là người thường ngày vẫn xem mạch cho ta. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng ông ấy rất tận tâm.

Giả thái y xem qua, nói không đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc sẽ không để lại sẹo. Vừa hay ta còn giữ một lọ thuốc đặc trị. Đây cũng là lý do thiếp dám để mình chịu đòn. Để chắc chắn, Giả thái y đã bắt mạch cho ta.

Ta đang dùng chiếc gương nhỏ soi kỹ vết thương, Dung cô cô lo lắng đến bật khóc: "Nương nương, sao người có vẻ không lo lắng chút nào vậy. Mặt người đã bị thương rồi."

Ta an ủi nàng: "Chỉ là vết thương nhỏ, sẽ không để lại sẹo. Muốn bắt cọp thì phải liều mình làm mồi nhử. À, lát nữa Thục Nhi nghe chuyện chắc chắn sẽ vội vàng chạy tới, hãy chuẩn bị chút đồ ăn mà nàng ấy thích, ta sợ đứa nhỏ đó lo lắng."

Chưa đợi Dung cô cô đáp lời, Giả thái y đã hốt hoảng quỳ xuống, bộ dạng như có đại sự không hay. Dung cô cô vội vàng tiến lên hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ngươi mau nói, nương nương của chúng ta làm sao vậy?"

Ta cũng đầy bụng nghi hoặc.
 
Back
Top Bottom