Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 430



Hạ Trừng Trừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giày vò em lâu như vậy…"

Tạ Tri Hành yêu chiều nở nụ cười: "Lỗi của anh, tất nhiên là lỗi của anh."

"Anh phải đi làm à?"

Hạ Trừng Trừng nhìn đồng thời, đã mười giờ.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tỉnh dậy trên cùng một giường với Tạ Tri Hành, nhưng đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy vẫn thấy Tạ Tri Hành ở đây.

"Ừ, em mệt thì ngủ thêm một lát nữa, anh phải đến công ty giải quyết một số việc."

Tạ Tri Hành đứng dậy, cơ bắp săn chắc trên người càng lúc càng lộ rõ, bụng tám múi, đường nhân ngư* hiện rõ.

(*Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong “Hội hoạ luận” Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra định nghĩa “đường nhân ngư” làm chỉ tiêu cho vẻ đẹp và gợi cảm.)

Đẹp trai quá…

Chồng cô đẹp trai thật!

Tạ Tri Hành quay người, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Trừng Trừng:

"Ngoan, nằm xuống ngủ thêm đi, lát nữa anh gọi tài xế Từ đưa em về nhà."

Hạ Trừng Trừng ngoan ngoãn gật đầu:

"Được, ông xã."

Tạ Tri Hành hơi dừng lại.

Anh đã nghe cô gọi mình là ông xã nhiều lần, nhưng lại phát hiện chỉ lần gọi này mới thấy vui tai.

Hạ Trừng Trừng lại ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là mười hai giờ.

Bầu trời trong xanh, mặt biển lấp lánh, đàn hải âu bay lượn.

Người giúp việc trên du thuyền chuẩn bị bữa trưa. Hạ Trừng Trừng vốn định ăn cơm trưa trên boong tàu rồi về nhà, tài xế Từ lại đột nhiên lên du thuyền, đứng bên cạnh Hạ Trừng Trừng cung kính nói.

"Cô chủ, có một cảnh sát họ Triệu tìm cô."

Hôm qua sau khi tạm biệt cảnh sát Đinh, cảnh sát Đinh đã nhắc tới thầy của cô ấy, hình như là họ Triệu.

Vài phút sau, tài xế Từ dẫn cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh đến boong tàu.

DTV

Cảnh sát Triệu khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, có một vết sẹo đáng sợ từ cổ đến vành tai, trông rất khó ở chung.

Hạ Trừng Trừng lễ phép gật đầu với hai người:

"Cảnh sát Triệu, cảnh sát Đinh, mời ngồi. Hai người ăn cơm trưa chưa? Mời hai người ăn với tôi!"

"Không cần."

Cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh ngồi xuống, cảnh sát Triệu nghiêm túc nói:

"Cô Hạ, tôi tới tìm cô là có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."

Hạ Trừng Trừng ngồi đối diện cảnh sát Triệu: "Mời ông nói."

Cảnh sát Triệu:

"Tôi nghĩ Tiểu Đinh đã nói cho cô biết, tôi là cảnh sát hình sự phụ trách vụ án tai nạn xe của mẹ cô năm đó, tôi họ Triệu."

Hạ Trừng Trừng rót cho cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh một cốc trà Đại Hồng Bào của Phúc Thành:

"Cảnh sát Đinh nói hai vụ án mại d âm gần đây có liên quan đến vụ án tai nạn xe năm đó của mẹ tôi. Nhưng tôi thực sự không hiểu, hai vụ án này có liên quan gì vậy?"

Cảnh sát Đinh uống Đại Hồng Bào, mà cảnh sát Triệu lại không hề hứng thú, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

"Tôi nghĩ cô đã biết, năm đó mẹ cô đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe vì lái xe khi mệt.

Cảnh sát giao thông cũng xác định đây là một vụ tai nạn."

"Nhưng sau đó chúng tôi lại phát hiện trong m.á.u của mẹ cô có nồng lượng cao một chất nào đó, khác với người thường.

Lúc ấy cảnh sát chúng tôi cũng không biết, nguyên nhân là do đâu."

"Cho đến vài tháng trước.

Khi chúng tôi bắt Trần Minh Kiệt và lấy lời khai cô Lâm Tịch Thiến, chúng tôi phân tích thành phần xét nghiệm m.á.u của cô ấy, phát hiện kết quả xét nghiệm m.á.u của cô ấy rất giống mẹ cô."

Hạ Trừng Trừng sững người, trong nháy mắt nhận ra điều gì đó.

Cảnh sát Triệu nhìn phản ứng của cô, cũng biết Hạ Trừng Trừng đã đoán được điều gì.

"Cô nghĩ đúng rồi."

Cảnh sát Triệu đặt một viên thuốc màu hồng lên bàn:

"Thuốc mà Lâm Tịch Thiến uống khi hôn mê và thuốc mà các thí sinh của "Thiếu Niên Ngân Hà" uống, cùng loại với thứ tìm được trong m.á.u của mẹ cô."

Cảnh sát Triệu nhìn thẳng Hạ Trừng Trừng, gằn từng chữ:

"Cái c.h.ế.t của mẹ cô không phải là tai nạn, mà là một vụ g.i.ế.c người."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 431



Trong phòng làm việc, La Hằng nhíu mày.

Từ khi sự cố du thuyền xảy ra cho đến bây giờ đã mười hai giờ, điện thoại di động và điện thoại cố định của ông ta gần như đã bị nổ tung.

Trợ lý vội vàng đi vào, vẻ mặt hoảng loạn.

"Giám đốc La, lần này cảnh sát hành động rất nhanh.

Hơn nữa còn có chỉ thị của cấp trên, tất cả ông chủ có liên quan đều bị bắt, không thể bảo lãnh."

Vẻ mặt La Hằng nghiêm túc, áp chế lửa giận trong lòng, khàn giọng hỏi:

"Những ông chủ khác không ở trên du thuyền thì sao?"

Trợ lý bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu:

"Cho dù những ông chủ bị bắt không nói gì, nhưng cảnh sát có thể tra ra được!

Đây là những người trong một hệ thống, cho nên có quan hệ với nhau.

Hiện giờ, tất cả ông chủ có quan hệ với chúng ta, đều bị mời đến đồn cảnh sát… Mạng lưới mà chúng ta bố trí ở Giang Thành bấy lâu nay đều bị hủy."

La Hằng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ông ta làm việc chăm chỉ ở Giang Thành hơn mười năm, rất vất vả mới thông qua hai giới trắng đen điên cuồng kiếm tiền ở khu vực màu xám này.

Nhưng ông ta không ngờ chỉ là một lần thất bại, gần như phá hủy tất cả.

DTV

Máy nghiền dối trá đã phá vỡ chiếc ô bảo vệ của ông ta.

Mà các sản nghiệp dưới ô chưa bị phát hiện, chỉ là ăn may.

Nếu không có những chiếc ô, những sản nghiệp đó bị bại lộ chỉ là vấn đề thời gian, sự phát triển trong tương lai chắc chắn sẽ khó khăn.

La Hằng đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tàn nhẫn, đ.ấ.m mạnh vào bàn làm việc. Toàn bộ tấm kính trong nháy mắt vỡ thành mảnh vụn, rơi xuống rầm rầm.

Máy nghiền dối trá c.h.ế.t tiệt! Hắn ta theo từ Trần Minh Kiệt đến Thiếu Niên Ngân Hà đến Hứa Triệt, vì sao luôn làm hỏng chuyện tốt của ông ta!

Nếu ông ta điều tra được người đứng sau tài khoản này là ai, ông ta nhất định chặt kẻ đó thành từng mảnh!

"Giám đốc La, những ông chủ kia bị lộ, quan trọng là bọn họ khai ra chúng ta thì làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt trợ lý khẩn trương, giọng nói run rẩy:

"Nếu chúng ta bị lộ ra, chẳng phải là xong đời sao?"

Giọng nói La Hằng âm u:

"Bọn họ không dám, hừ, bất kể là Hứa Triệt hay là những ông chủ kia cũng không dám.

Gia đình của họ vẫn ở bên ngoài, họ biết thủ đoạn của chúng ta, sẽ không dám nói chuyện linh tinh."

"Hơn nữa, thú tội chỉ là hình thức, nhiều lắm cũng chỉ bị ngồi tù vài ngày, nếu bọn họ dám khai chúng ta ra…"

Ánh mắt La Hằng đột nhiên tàn nhẫn: "Đó chính là án tử hình! Bọn họ biết nên chọn như thế nào."

La Hằng ngẩng đầu, nói với trợ lý:

"Ở Giang Thành không có ô dù việc làm ăn không thể tiếp tục nữa.

Sau khi hoàn thành các đơn hàng hiện tại thì đóng mạng lưới lại, đổi chỗ khác."

Trợ lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng lại lo lắng hỏi:

"Chúng ta nên tìm ai chuyển những kỹ thuật viên đi?

Trước đó chúng ta muốn hợp tác với Tạ thị, vì coi trọng năng lực phân phối của Tạ thị, nhưng Tạ Tri Hành rõ ràng đã lừa chúng ta…

Hiện tại công ty vận chuyển tốt ở Giang Thành không nhiều."

La Hằng cau mày, suy nghĩ lối thoát khác.

Đột nhiên, ông ta nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên sự gian xảo:

"Không phải còn có giám đốc Hạ sao?"

"Giám đốc Hạ?"

Trợ lý khó hiểu:

"Mấy năm nay ông ấy luôn muốn xóa sạch quan hệ với chúng ta, ông ấy sẽ giúp chúng ta sao?"

La Hằng cười lạnh:

"Lão già đó, trước đây ta giúp ông ta nhiều như vậy, chúng ta đã là châu chấu cùng một sợi dây rồi!

Ông ta nghĩ mình có thể thoát khỏi sao? Tìm ông ta."

Trên boong tàu, gió thổi hiu hiu, gió biển mang theo mùi vị mặn nhàn nhạt. Bầu trời biển trong xanh, lung linh.

Trên bàn nhỏ trên boong tàu xa hoa để một viên thuốc màu hồng được đựng trong túi mẫu, bên cạnh là ba bản báo cáo xét nghiệm nước tiểu, lần lượt là Lâm Tịch Thiến, Hạ Luật Luật, Hạ Bạch Lộ.

Hạ Trừng Trừng đối mặt với suy đoán của cảnh sát Triệu, hít sâu:

"Cảnh sát Triệu, chỉ là thành phần nước tiểu giống nhau, không đủ để làm bằng chứng cho việc mẹ tôi bị sát hại.

Tôi nghĩ nếu tìm được một chuyên gia y tế, ông ấy có thể nói cho ông biết hàng trăm khả năng dẫn đến kết quả xét nghiệm nước tiểu như vậy, thứ này không thể hợp pháp."

"Nếu như chỉ có bằng chứng này, tôi sẽ không dám nói như vậy."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 432



Ánh mắt cảnh sát Triệu sáng ngờ như thể rất tự tin vào suy luận của mình:

"Quan trọng là do tình huống năm đó. Thật ra trước khi mẹ cô xảy ra chuyện, bà ấy đã tới tìm tôi, bà ấy nói bà đã theo dõi ba cô..."

Ông ấy chưa nói xong, lối đi trên du thuyền truyền đến tiếng bước chân, cắt đứt câu nói tiếp theo của cảnh sát Triệu.

Hạ Trừng Trừng và cảnh sát Triệu ngẩng đầu, nhìn thấy tài xế Từ dẫn theo một người đàn ông xuất hiện.

Do góc độ nên bóng dáng của người đàn ông ẩn hiện trong bóng tối của lối đi du thuyền.

Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng, giọng nói của người này trầm và cuốn hút, rất dễ nghe.

"Trừng Trừng, em muốn biết chuyện của dì, sao không hỏi anh?"

Anh ấy từ chỗ tối của du thuyền bước ra, Hạ Trừng Trừng thấy rõ khuôn mặt của anh.

Cô sững người nói:

"Anh họ."

Người tới chính là Hạ Thiên Hoa.

Anh ấy có khuôn mặt ưu tú tiêu chuẩn, khi nhìn thấy cảnh sát Triệu bên cạnh Hạ Trừng Trừng, anh ấy hơi sững sờ nhưng nhanh chóng khôi phục khuôn mặt ưu tú lạnh lùng, gật đầu với cảnh sát Triệu.

Hạ Trừng Trừng liếc nhìn biểu cảm của hai người, hai người không nói chuyện với nhau, nhưng có cảm giác đã quen biết từ lâu.

Sau đó, Hạ Thiên Hoa kéo mạnh một người đàn ông mặt lấm lét đến bên cạnh.

Người đàn ông khúm núm, thận trọng, bị đẩy đến trước mặt mọi người, sợ tới mức run rẩy.

"Tôi không phải là kẻ trộm! Không phải."

Người đàn ông sợ sệt nói, nhìn thấy Hạ Trừng Trừng, anh ta liên tục bò đến chân Hạ Trừng Trừng:

"Cô chủ Hạ, anh Hạ này nghi ngờ tôi là kẻ trộm, nói tôi lẻn vào căn hộ của Hạ Bạch Lộ phu nhân bất hợp pháp.

Cô có thể giúp tôi giải thích được không, tôi thật sự không phải! Tôi được cô ủy thác điều tra chuyện của Hạ Bạch Lộ phu nhân mà."

Hạ Trừng Trừng nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ trước mắt, đầu óc mơ hồ.

Hệ thống phản ứng lại đầu tiên, nhắc nhở:

"Ký chủ! Anh ta là người của chúng ta! Anh ta là thám tử tư mà tôi mời tới giám sát Mạnh Hân.

Sau đó tôi cảm thấy anh ta làm việc khá tốt, nên tôi đã đổi thân phận, ủy thác anh ta điều tra chuyện của Hạ Bạch Lộ."

Hạ Trừng Trừng nhớ ra, quả thật có chuyện như vậy.

Lúc trước cô đoán người mang thai hộ bị giấu trong biệt thự của Diệp Thi Văn, cụ thể là ai phải tự mình kiểm tra, quá tốn thời gian, nên Hạ Trừng Trừng ném cho hệ thống chịu trách nhiệm.

Về bản chất, hệ thống chỉ là trí tuệ nhân tạo giúp đỡ, không thể dùng năng lực của mình giúp cho Hạ Trừng Trừng.

Nhưng với tư cách là một thư ký, giúp cô thuê một số thám tử tư điều tra thì không thành vấn đề.

Người đàn ông trước mắt này họ Lý, tên là Lý Thứ, là thám tử tư đã theo dõi Mạnh Hân.

DTV

Hạ Trừng Trừng cảm thấy anh ta khá thông minh, theo miêu tả của hệ thống, là người kín miệng không hỏi đông hỏi tây.

Cho nên sau khi Hạ Trừng Trừng biết mình không phải con gái ruột của Hạ Vĩnh Đức, cô đã bảo Lý Thứ đi điều tra chuyện quá khứ của Hạ Bạch Lộ.

"Anh họ, anh ta là người em ủy thác điều tra chuyện của mẹ."

Hạ Trừng Trừng giải thích cho Lý Thứ.

Về nguyên tắc, thám tử tư phải giữ bí mật cho khách hàng.

Nhưng anh ta bị anh họ của khách hàng bắt được, nếu không nói thật sẽ bị coi là kẻ trộm và đưa đến đồn cảnh sát, tiết lộ thân phận của Hạ Trừng Trừng cũng không có gì sai.

Hạ Trừng Trừng biết được những lời vừa rồi không thể thuyết phục được Hạ Thiên Hoa, vì thế lại bình tĩnh nói thêm:

"Bởi vì em biết mình không phải con gái ruột của Hạ Vĩnh Đức."

"Em biết rồi sao?"

Trên gương mặt của Hạ Thiên Hoa hiện lên sự khác thường.

Hạ Trừng Trừng nhíu mày: "Nói như vậy, anh cũng biết sao?"

Hạ Thiên Hoa nghẹn họng.

Lúc này, Hạ Trừng Trừng phát hiện ánh mắt cảnh sát Triệu bên cạnh cũng hơi khác thường.

Hạ Trừng Trừng dừng lại, nhướng mày hỏi:

"Cảnh sát Triệu, ông đừng nói với tôi là ông cũng biết."

Cảnh sát Triệu lúng túng sờ mũi:

"Chuyện tôi định nói có liên quan đến thân thế của cô."

Hạ Trừng Trừng bối rối.

Sau khi biết mình không phải con gái ruột của Hạ Vĩnh Đức, cô muốn giúp mẹ nguyên chủ giấu giếm.

Cô không dám nói cho bất kỳ ai trong nhà họ Hạ biết chuyện Hạ Bạch Lộ ngoại tình, nhưng hóa ra mọi người đều biết hết.

Hay là?... Đột nhiên Hạ Trừng Trừng nghĩ đến một chuyện, chuyện này không đơn giản như cô nghĩ, Hạ Bạch Lộ không ngoại tình
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 433



Hạ Thiên Hoa nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Trừng Trừng thay đổi mấy lần, rất thú vị, cười khổ nói:

"Trừng Trừng, em đừng nghĩ linh tinh, dì không có ngoại tình, đây là chuyện hai bên tình nguyện."

Chuyện của Hạ Bạch Lộ phải quay lại rất nhiều năm trước.

Lúc đó Hạ Trừng Trừng chưa sinh ra, Giang Thành không có cái gọi là gia tộc hàng đầu.

Bốn gia đình giàu có là Tạ Hàn Hạ Lục, thuộc về các tài phiệt hàng đầu Giang Thành.

Hạ Bạch Lộ là con một của Hạ gia, người thừa kế tương lai của tập đoàn Hạ thị, những người đàn ông muốn theo đuổi bà ấy như muốn phá vỡ cửa của nhà họ Hạ.

Mà Hạ Vĩnh Đức cũng là một trong số đó.

Ba mẹ của Hạ Vĩnh Đức là một nhân viên cũ của tập đoàn Hạ thị, bất ngờ qua đời trong một chuyến vận tải biển.

Ông cụ Hạ biết ơn sự cống hiến của nhân viên cũ với công ty, nhận Hạ Vĩnh Đức làm con nuôi. Vì Hạ Vĩnh Đức biết ơn sự giúp đỡ của ông cụ Hạ nên đã chủ động đổi họ.

Hạ Bạch Lộ và Hạ Vĩnh Đức là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vì hai người có quan hệ thân thiết, nên từng được coi là người yêu của nhau.

"Sự thật không phải như vậy."

Hạ Thiên Hoa nói:

"Khi đó anh vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ, nhưng ba đã nói với anh, thật ra dì chỉ là muốn Hạ Vĩnh Đức giúp chặn những người muốn theo đuổi bà mà thôi."

Hạ Bạch Lộ muốn Hạ Vĩnh Đức giúp chặn đào hoa, mà Hạ Vĩnh Đức cũng không ngại người khác hiểu lầm quan hệ của hai người, hai bên đều có lợi.

Không ngờ ông cụ Hạ cũng hiểu lầm quan hệ của hai người, ông cảm thấy thay vì để Hạ Bạch Lộ gả ra ngoài, không bằng tác hợp cho hai người, như vậy bà vẫn có thể ở lại nhà họ Hạ.

Sau khi Hạ Bạch Lộ biết ý định của ba mình, bà đã nói rõ với Hạ Vĩnh Đức và từ chối tiếp tục giả vờ.

Đúng lúc, khoảng thời gian đó bà có một dự án ở nước ngoài, nên bà đã đi ra nước ngoài, làm phai nhạt mối quan hệ này.

Nước ngoài là địa bàn của nhà Hạ Thiên Hoa, khoảng thời gian Hạ Bạch Lộ ra nước ngoài đã ở nhà Hạ Thiên Hoa.

Bà chỉ muốn thư giãn và hoàn thành dự án, nhưng không ngờ lại gặp được người mình yêu ở nơi đất khách quê người.

Người đàn ông đó là ba ruột của nguyên chủ, tên ông là Thương Hà, là một họa sĩ.

Hạ Vĩnh Đức theo đuổi Hạ Bạch Lộ, bí mật chọc phá đề phòng các cậu chủ ba nhà giàu Tạ Hàn Lục, không cho bọn họ tiếp xúc với Hạ Bạch Lộ.

DTV

Không ngờ phòng đến cuối cùng, lại thua một họa sĩ một nghèo tay trắng.

Tình cảm có đôi khi thật vô lý, không cần môn đăng hộ đối, không cần bên nhau lâu dài, chỉ cần nhìn thấy nhau trong một đám đông cũng đủ để nhớ nhau cả đời.

Thương Hà là một họa sĩ bình thường, bình thường đến nỗi có thể gặp ở bất cứ đâu trên đường phố Pháp, nhưng trong mắt Hạ Bạch Lộ, ông là người tốt nhất.

Hai người ở bên nhau mấy tháng, nhanh chóng yêu nhau, thậm chí Hạ Bạch Lộ chưa lập gia đình đã mang thai nguyên chủ.

Trong khoảng thời gian đó, tranh của Thương Hà được cải thiện, có thể là do tình yêu đã truyền cảm hứng cho ông, ông nhanh chóng nổi tiếng ở trong giới vẽ tranh.

Bước ngoặt là tại một cuộc đấu giá, bức tranh mới nhất của Thương Hà được bán với giá năm triệu USD.

Năm triệu hơn hai mươi năm trước không giống năm triệu hiện tại, lần đấu giá này đã giúp Thương Hà thành công bước vào hàng ngũ họa sĩ hạng nhất, cũng có tự tin cầu hôn Hạ Bạch Lộ.

Ông hào hứng mang theo nhẫn kim cương mới mua đi cầu hôn Hạ Bạch Lộ.

Lại không ngờ chiếc xe gặp tai nạn ở đường núi, Thương Hà và xe rơi xuống vực sâu.

Qua điều tra của cảnh sát địa phương, trên xe của Thương Hà có một chai rượu, có lẽ ông vui vẻ quá mức, say rượu lái xe nên bị tai nạn.

Nghệ sĩ mà, phong cách sáng tạo tự do, ý thức về ranh giới không tốt lắm, uống rượu lái xe cũng làm được.

Nhưng Hạ Bạch Lộ không thể chấp sự thật này.

Khi đó bà đã mang thai bốn tháng, đã lộ rõ.

Khi biết tin Thương Hà qua đời, bà ngất xỉu ngay tại chỗ.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 434



Mặc dù bà được thanh niên Hạ Thiên Hoa phát hiện và được đưa vào bệnh viện kịp thời. Nhưng khoảng thời gian đó, trạng thái tinh thần của Hạ Bạch Lộ không ổn.

Hạ Vĩnh Đức đã đặc biệt đến đây, chăm sóc bà cả ngày lẫn đêm, khuyến khích bà sinh nguyên chủ ra, giữ lại mối liên hệ cuối cùng giữa Thương Hà và bà.

Nguyên chủ là niềm tin duy nhất giúp Hạ Bạch Lộ trải qua khoảng thời gian đó.

"Sau đó thì sao? Sao mẹ em lại kết hôn với Hạ Vĩnh Đức?"

Hạ Trừng Trừng khó hiểu hỏi.

Hạ Thiên Hoa suy nghĩ:

"Có lẽ là do dì sinh ra trong một gia đình không đầy đủ, nên hy vọng em có thể lớn lên trong một gia đình có đủ ba mẹ."

Sau khi Hạ Bạch Lộ sinh ra không lâu, mẹ bà qua đời, bà được ông cụ Hạ nuôi dưỡng.

Mấy năm nay, quan hệ ba con phai nhạt, nếu không ông cụ Hạ cũng sẽ không cho rằng Hạ Bạch Lộ thích Hạ Vĩnh Đức.

DTV

Trong khi Hạ Vĩnh Đức chăm sóc Hạ Bạch Lộ, vẫn kiên trì theo đuổi bà, cũng tỏ vẻ sẽ coi nguyên chủ là con gái ruột. Hạ Bạch Lộ cảm động, nên đồng ý lời cầu hôn của ông ta.

Hôn lễ của hai người được tổ chức ở nước ngoài.

Hơn nữa, giới nhà giàu Giang Thành vẫn cho rằng Hạ Bạch Lộ và Hạ Vĩnh Đức yêu nhau, nên khi hai người mang theo đứa nhỏ trở về, mọi người đều cho rằng nguyên chủ là con của Hạ Vĩnh Đức.

Hạ Bạch Lộ và Hạ Vĩnh Đức giấu tất cả mọi người, bao gồm cả ông cụ Hạ đã qua đời.

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái hai mươi bốn năm đã trôi qua.

Hạ Thiên Hoa nhấp một ngụm cà phê, vị lạnh lẽo đắng chát của cà phê đen tràn ngập trong khoang miệng.

Hạ Thiên Hoa buồn bã nói:

"Năm đó anh vẫn còn nhỏ, không nhớ rõ những chuyện này. Hai tuần trước ba mới nói cho anh biết.

Ông nói, năm đó dì lừa em, vì hy vọng em có thể lớn lên trong một gia đình có đủ ba mẹ.

Bà cũng nghĩ rằng Hạ Vĩnh Đức yêu dì như vậy, nhất định sẽ đối xử tốt với em.

Nhưng không ngờ tên cặn bã này lại có con với một người phụ nữ trong khi theo đuổi dì.

Cho nên ba lo em bị Hạ Vĩnh Đức bắt nạt, mới để cho anh nói rõ chân tướng năm cho em biết."

Hạ Trừng Trừng biết ơn gật đầu.

Trong tiểu thuyết gốc có giải thích quan hệ giữa Hạ Vĩnh Đức và nguyên chủ, mặt ngoài Hạ Vĩnh Đức đối với nguyên chủ rất tốt, nhưng thật ra rất ít quan tâm cô.

Người khác đoán có lẽ là vì thân phận con rể của Hạ Vĩnh Đức, mỗi khi ông ta nhìn thấy nguyên chủ sẽ nghĩ đến thân phận con rể của mình, trong tình yêu của người ba vẫn sẽ để ý.

Hiện tại xem ra, đâu ra nhiều lý do như vậy, nói cho cùng hai người không phải ba con ruột.

Hạ Thiên Hoa kể xong câu chuyện Hạ Bạch Lộ và Thương Hà, quay sang hỏi cảnh sát Triệu:

"Cảnh sát Triệu, ông vừa nói cái c.h.ế.t của dì không phải là tai nạn, là có ý gì?"

Hạ Trừng Trừng không phải con gái ruột của Hạ Vĩnh Đức, trên lý thuyết chỉ có gia đình Hạ Thiên Hoa biết mới đúng.

Nhưng Hạ Thiên Hoa nhìn vẻ mặt cảnh sát Triệu vừa rồi, rõ ràng ông đã biết chuyện này, hơn nữa có vẻ còn biết sớm hơn mình.

Cảnh sát Triệu nghiêm túc nói:

"Anh Hạ, lúc bà Hạ Bạch Lộ gặp chuyện không may, anh đã mười sáu tuổi rồi.

Tôi nhớ khi tang lễ diễn ra, gia đình anh cũng có mặt.

Vậy anh nên biết, tôi là một trong những cảnh sát hình sự phụ trách vụ án tai nạn giao thông của dì anh."

Hạ Thiên Hoa có ấn tượng với việc này, nếu không anh ấy cũng sẽ không cảm thấy quen mắt khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát Triệu.

"Thật ra trước khi Hạ Bạch Lộ xảy ra chuyện, đã tìm thầy của tôi."

Cảnh sát Triệu nói:

"Bà ấy nói bà nghi ngờ cái c.h.ế.t của Thương Hà năm đó không phải là tai nạn.

Nhưng bà ấy nói đó chỉ là linh cảm, không có manh mối.

Do năm xưa thầy tôi từng nhận ân huệ của ông cụ Hạ, nên đã giúp Hạ Bạch Lộ điều tra. Đáng tiếc điều tra một khoảng thời gian rất dài, cũng không có manh mối gì."

"Cho đến mười bốn năm trước, Hạ Bạch Lộ đột nhiên gọi điện thoại cho thầy tôi nói có manh mối, muốn gặp thầy tôi một lần."

Hạ Trừng Trừng và Hạ Thiên Hoa khẩn trương hỏi: "Manh mối gì?"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 435



Cảnh sát Triệu thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu:

"Tôi không biết, bởi vì Hạ Bạch Lộ đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe khi trên đường đến gặp thầy tôi."

Hạ Trừng Trừng ngẩn ra.

Trong tiểu thuyết chỉ mô tả Hạ Bạch Lộ c.h.ế.t do tai nạn giao thông, mà tai nạn do uống thuốc ngủ quá nhiều dẫn đến tai nạn giao thông ngoài ý muốn, sau đó giám định pháp y cũng đưa ra kết quả này.

Nhưng bây giờ nhìn lại, đây không phải quá trùng hợp sao?

Cảnh sát Triệu:

"Cho nên, cô Hạ, tôi mới nói cái c.h.ế.t năm đó của mẹ cô không phải tai nạn, rất có thể là g.i.ế.c người.

Năm đó, chúng tôi không biết có một loại thuốc mê sau khi uống xong trong vòng hai mươi tư giờ sẽ bị chuyển hóa đến không thể xét nghiệm ra.

Bây giờ chúng tôi phát hiện, đây có thể là bằng chứng mẹ cô bị sát hại."

"Cảnh sát Triệu, tôi sợ mọi việc không đơn giản như vậy."

Hạ Trừng Trừng nhìn thẳng vào đôi mắt hơi già nua của cảnh sát Triệu, gằn từng chữ:

"Năm đó ba tôi c.h.ế.t vì tai nạn xe, như vậy xem ra, cái c.h.ế.t của ba tôi có lẽ không phải là tai nạn."

Cảnh sát Triệu nghi ngờ, cái c.h.ế.t của Hạ Bạch Lộ và Thương Hà có liên quan đến loại thuốc mê trong tay Hứa Triệt.

DTV

Nhưng loại thuốc mê này rất hiếm trên thị trường, nhất là năm nay.

Ví dụ như thuốc mê Lâm Tiêu dùng cho Mạc Vân Thiên, thuốc mê Hoài Dương dùng cho Hạ Trừng Trừng, đều là một loại.

Manh mối duy nhất là vào thời của Hạ Bạch Lộ và Thương Hà, loại thuốc mê này không được sản xuất đại trà, thời gian chuyển hóa có lẽ dài hơn bây giờ.

Như vậy người dùng thuốc mê này để g.i.ế.c Hạ Bạch Lộ và Thương Hà, chắc chắn có quan hệ thân thiết với nhà sản xuất đằng sau.

Trên đường trở về Ngự Lâm Uyển, Hạ Trừng Trừng ngồi ở ghế sau xe Bentley, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô định ăn xong cơm trưa sẽ trở về, không ngờ cô nói chuyện với cảnh sát Triệu và Hạ Thiên Hoa đến chạng vạng.

Ánh mặt trời dần tắt đi, bầu trời phía đông đã tối.

"Ký chủ, tại sao tôi có cảm giác cô có việc giấu cảnh sát Triệu?"

Hệ thống nhảy ra, lải nhải nói:

"Cảnh sát Triệu hỏi cô có nghi ngờ ai là hung thủ không, cô nghi ngờ Hạ Vĩnh Đức, sao cô không nói ra?"

"Không phải nghi ngờ."

Hạ Trừng Trừng nhắm mắt lại, trả lời hệ thống ở trong đầu:

"Tôi chắc trăm phần trăm, người hại c.h.ế.t Hạ Bạch Lộ và Thương Hà là Hạ Vĩnh Đức."

Có căn cứ để Hạ Trừng Trừng nghĩ như vậy.

Nếu đây là thế giới thực, cô không dám chắc chắn như vậy.

Nhưng đây là thế giới mà trong tiểu thuyết. Trong tiểu thuyết, tất cả các thiết lập đều để phục vụ tuyến nhân vật chính. Trong tiểu thuyết sẽ không có logic, mà logic sẽ do hệ thống chính sắp xếp.

Trên thực tế sẽ có nhiều chuyện ngẫu nhiên. Bởi vì quỹ đạo cuộc sống của mỗi người đều có luật nhân quả, tác động lẫn nhau sẽ nảy sinh ngẫu nhiên.

Thực tế là một tập hợp cuộc sống của vô số người.

Nhưng tiểu thuyết chỉ quy định cuộc sống của nhân vật chính.

Trong thế giới do trí tuệ hình thành, điều quan trọng nhất là luật nhân quả của nhân vật chính.

Quỹ đạo cuộc sống của những người khác là để phục vụ cho nhân vật chính, thường được gọi là công cụ.

Quá khứ của Hạ Bạch Lộ đều để thỏa mãn thiết lập tiểu thuyết "Hạ Vĩnh Đức yêu Diệp Thi Văn hơn Hạ Trừng Trừng", mở rộng thêm logic Hạ Trừng Trừng không phải là con gái ruột của Hạ Vĩnh Đức.

Như vậy nếu Hạ Vĩnh Đức không phải là hung thủ, Thương Hà và Hạ Bạch Lộ không thể c.h.ế.t một cách trùng hợp như vậy.

Ví dụ như sinh lão bệnh tử, cơ hội phi nhân tạo này có thể thỏa mãn thiết lập của tiểu thuyết hơn.

Hiện tại kiểu thiết lập này, điềm báo rằng Hạ Vĩnh Đức không phải là người tốt.

"Tôi tin đó là Hạ Vĩnh Đức, còn có một nguyên nhân khác."

Hạ Trừng Trừng mở mắt ra, chậm rãi nói:

"Cậu còn nhớ hay không, lúc trước Tinh Không muốn tôi tham gia Thiếu Niên Ngân Hà."

"Chuyện này không phải đã lật tẩy sao?"

Hệ thống hỏi:

"Bọn họ muốn chụp ảnh khỏa thân của cô, nhân cơ hội này uy h.i.ế.p cô, nhưng không phải cô đã dùng thân phận nhà đầu tư tát vào mặt bọn họ sao?"

"Cậu không cảm thấy, lá gan của Tinh Không quá lớn sao?"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 436



Hạ Trừng Trừng cười lạnh:

"Cho dù lúc ấy bọn họ không biết tôi là người thừa kế hai mươi chín phần trăm cổ phần tập đoàn Hạ thị, họ cũng không thể dễ dàng ra tay với một thiên kim nhà giàu."

Mặc dù quan hệ giữa Hạ Trừng Trừng và Hạ Vĩnh Đức không tốt, nhưng trong mắt người ngoài, cô là con gái của Hạ Vĩnh Đức.

Khi con gái xảy ra chuyện, một người ba bình thường không phải nên dốc hết tài chính để giúp con gái mình đòi lại công lý sao?

Tinh Không hoàn toàn không để tập đoàn Hạ thị vào mắt, thậm chí còn muốn thách thức tập đoàn Hạ thị."

Nếu tập đoàn Hạ thị muốn hủy diệt Tinh Không, cho dù có những ông chủ kia làm chỗ dựa, cũng không phải là việc khó gì!

"Bởi vì ông chủ phía sau Hứa Triệt cũng chính là La Hằng mà Tạ Tri Hành nói, biết tôi không phải là con gái của Hạ Vĩnh Đức."

Đôi mắt Hạ Trừng Trừng lạnh băng, giọng điệu trào phúng:

"Cậu nghĩ lại xem vì sao ông ta biết, thì hiểu ngay."

Hệ thống suy nghĩ, giật mình, kinh ngạc không nói nên lời:

"Bởi vì La Hằng là người đưa thuốc mê cho Hạ Vĩnh Đức, ông ta biết cô không phải là con gái của Hạ Vĩnh Đức."

Cho nên, theo ý kiến của La Hằng lúc đó, bắt cóc và chụp ảnh khỏa thân của Hạ Trừng Trừng, không những không bị tập đoàn Hạ thị thù địch, mà còn giúp Hạ Vĩnh Đức tiêu diệt một đối thủ.

Chỉ là ông ta không ngờ Hạ Trừng Trừng đã thừa kế cổ phần của tập đoàn Hạ thị, cho nên sau khi biết được tin tức này, ông ta lập tức thu tay lại.

Khi Hạ Trừng Trừng và Hứa Triệt đề xuất muốn quay "Cuối tuần vui vẻ", mới không có vị trí của cô.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, bọn họ không muốn đối đầu với tập đoàn Hạ thị.

Nhưng Hạ Trừng Trừng không nói những phân tích này cho cảnh sát Triệu, nhiệm vụ của cảnh sát là điều tra vụ án.

Cảnh sát triệu đã làm cảnh sát hơn hai mươi năm, dựa vào phán đoán nhạy bén của mình, ông nhất định sẽ đoán được Hạ Vĩnh Đức, Hạ Trừng Trừng không cần phải nói ra.

Trên mặt Hạ Trừng Trừng hiện ra một nụ cười xấu xa:

"Thật ra, tôi tò mò về loại thuốc mê dược kia hơn Hạ Vĩnh Đức."

"Thuốc mê?"

Hệ thống khó hiểu hỏi.

"Thứ này có gì kỳ quái sao?"

"Thống Tử, dùng đầu nhỏ của cậu nghĩ kỹ đi.

Cậu không cảm thấy phát minh ra một loại thuốc mê có thể chuyển hóa sạch sẽ sau hai mươi tư giờ, là một chuyện rất ngu sao?"

Hệ thống: ???

"Không phải ngu."

Hệ thống nghiêm túc phân tích:

"Cô xem nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thương Hà và Hạ Bạch Lộ, còn có chuyện Mạc Vân Thiên bị vu khống cưỡng h**p.

Nếu như không có loại thuốc mê này, mọi việc cũng không thể thành công."

Hạ Trừng Trừng:

"Đúng vậy, đối với những người này, loại thuốc mê rất quan trọng.

Nhưng đối với La Hằng, thuê người nghiên cứu chế tạo loại thuốc mê này, chi phí rất thấp, là một chuyện tốn sức không đạt được kết quả tốt.

Bởi vì đối với hầu hết mọi người, cho dù bị phát hiện dùng thuốc mê, ảnh hưởng sẽ không lớn lắm."

Hệ thống mơ hồ: "Vậy tại sao ông ta lại nghiên cứu chế tạo thứ này?"

"Lúc đầu tôi chỉ nghi ngờ, nhưng vừa rồi cảnh sát Triệu nói cho tôi biết, những ông chủ bị bắt không có ai khai ra tên La Hằng.

Như vậy, ta chắc rằng những gì La Hằng thực sự kinh doanh, phải là thứ có nhiều lợi nhuận.

Hơn nữa, những ông chủ kia một khi khai ra, hình phạt của bọn họ sẽ rất đáng sợ."

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm nói:

"Trên thế giới này, chỉ có một thứ vừa đáp ứng lợi nhuận khổng lồ, vừa kịp thời chuyển hóa.

Đồng thời làm cho những ông chủ kia không dám khai ra những yêu cầu này."

DTV

"Đó là m.a t.ú.y."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 437



Bóng đêm lan tràn, trăng tròn treo lên ngọn cây.

Tiểu khu Ngự Lâm Uyển vô cùng yên tĩnh, trong bóng đem một chiếc Bentley chậm rãi đi vào, băng qua con đường loang lổ, dừng ở cửa số 18 Ngự Lâm Uyển.

Dọc theo đường đi, bởi vì hệ thống phát hiện ra bí mật của Hạ Vĩnh Đức và La Hằng, hưng phấn bừng bừng, không ngừng hỏi xem kế hoạch bước tiếp theo của Hạ Trừng Trừng.

“Ký chủ, hiện tại đã biết Hạ Vĩnh Đức và La Hằng có thể sản xuất m a túy, có phải chúng ta định phơi bày bọn họ ra ánh sáng hay không, hay đưa bọn họ đến Cục cảnh sát nha.”

Nghĩ đến lại là một quả dưa lớn, ánh mắt hệ thống tỏa sáng.

Hiện tại cậu cũng không thúc giục Hạ Trừng Trừng làm nữ minh tinh nữa, vẫn là bạo dưa vui vẻ hơn nhiều!

Không chỉ có thể ăn dưa, còn tăng giá trị danh vọng lên rất nhanh.

Mấy ký chủ trước kia cậu từng theo không có ai đạt được thành tựu hiện tại như Hạ Trừng Trừng.

Hệ thống hào hứng xoa bàn tay nhỏ, dựa theo tiến độ hiện tại, chuyện cậu mua nhà cưới vợ cũng có hy vọng rồi!

“Nhưng mà, tôi không định phơi bày bọn họ nha.”

Hạ Trừng Trừng chớp chớp mắt.

Hệ thống: ???

“Tại sao chứ?” Hệ thống không thể hiểu được.

Hạ Trừng Trừng nghiêm túc, lời nói thấm thía:

“Thống tử, tôi là một paparazzi, nhiệm vụ của tôi là tiết lộ dưa trong giới giải trí.

Chuyện của Hạ Vĩnh Đức và La Hằng cũng không phải bạo dưa nữa, đó là công việc của cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh!

Tục ngữ có câu cướp bát cơm của người khác giống như g.i.ế.c mẹ của họ vậy, nếu như tôi cướp bát cơm của đám người cảnh sát Triệu, vậy bọn họ phải làm gì chứ?”

Hệ thống: ???

Hệ thống suy nghĩ cẩn thận, phân chia công việc rõ ràng, hình như đúng là như thế.

Tất cả dưa của Máy nghiền dối trá, ngay cả khi cuối cùng trở thành tin tức xã hội, nhưng đầu kỳ vẫn là tin tức giải trí.

Hệ thống vẫn cảm thấy rất tiếc nuối:

“Nhưng mà… chúng ta nắm vật liệu đen tốt như vậy, không bùng nổ thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Hạ Trừng Trừng nhún nhún vai, không quan tâm nói:

“Không gì đáng tiếc cả, lúc danh tiếng và lưu lượng trở nên quan trọng với một người, thì tin nóng mới có ý nghĩa.

Nếu danh tiếng không phải là vũ khí có thể phá hủy anh ta, vậy sao lại phải phơi bày chứ?

Đối với La Hằng và Hạ Vĩnh Đức mà nói, cảnh sát bắt giữ bọn họ mới là tai họa ngập đầu.

Thống Tử, không cần nghĩ đến chuyện làm hết chuyện của người khác, có đôi khi, cũng phải tin tưởng chú cảnh sát nha.”

Vừa lúc Bentley dừng ở cửa, Hạ Trừng Trừng vuốt mái tóc xoăn dài choàng vai, bước xuống xe.

Đi thẳng đến phòng khách, dì Lưu nhận lấy áo khoác của Hạ Trừng Trừng, cười tủm tỉm nói.

“Phu nhân đã trở về nha!

Biểu thiếu gia đã về nhà rồi, nhưng tiên sinh vẫn còn chưa tới, có muốn gọi phòng bếp chuẩn bị bữa tối hay không?”

Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu nhìn đồng hồ phòng khách, đã hơn bảy giờ.

Chồng cô muốn đi thì đi đi, cô vẫn muốn ăn cơm tối!

“Đi chuẩn bị đi.”

Dì Lưu cung kính vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Kim Nhất Phàm đang chơi trò chơi trên sô pha, nghe thấy giọng nói của Hạ Trừng Trừng, xoay người nằm sấp trên lưng sô pha, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Hạ Trừng Trừng:

“Chị họ, sao tối hôm qua chị không về nhà thế?

Anh họ cũng không ở nhà! Có phải hai anh chị không dẫn em đi ra ngoài chơi không?”

Hạ Trừng Trừng nhớ tới chuyện hoang đường đêm qua, vành tai nổi lên một vòng hồng phấn.

“Chuyện của người lớn, trẻ con bớt quan tâm lại đi.”

“Trẻ con gì chứ!”

Kim Nhất Phàm không cam lòng:

“Em đã hai mươi tuổi, là người trưởng thành rồi!

Mẹ em bảo em giám sát hai người anh chị, hai anh chị làm như vậy em rất khó xử!

DTV

Nói thật lòng thì có phải hai người tránh né sự giám sát của em mà ra ngoài thuê phòng hay không?”

Hạ Trừng Trừng kinh ngạc, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Hệ thống ở trong đầu trêu ghẹo nói:

“Ôi rồi! Đầu óc của Tiểu Phàm Phàm thật thông minh! Biết các cô đi thuê phòng luôn.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 438



Khi nói ba chữ cuối cùng, hệ thống còn cố ý kéo dài âm đuôi, làm cho sắc mặt Hạ Trừng Trừng càng đỏ lên.

Kim Nhất Phàm thấy dáng vẻ chột dạ của Hạ Trừng Trừng, cảm thấy mình đoán được tám chín phần mười, chống nạnh tức giận nói.

“Em biết ngay mà! Hai người anh chị cố ý thuê hai cửa phòng, không ngủ cùng nhau đúng không?

Hai người là vợ chồng đó! Như vậy là không được đâu.”

Hạ Trừng Trừng: ???

Hệ thống: ???

Hạ Trừng Trừng hoang mang nhìn Kim Nhất Phàm:

“Cậu nghĩ tối hôm qua tôi và Tạ Tri Hành không có ở nhà là cố ý thuê phòng hai gian ở bên ngoài, không chung giường gối sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Kim Nhất Phàm tức giận:

“Em nhìn thấy cửa phòng của chị trải ra!

Em còn biết đêm đó ở khách sạn Hoa Mỹ, anh chị hoàn toàn không phát sinh chuyện gì cả, thanh âm kỳ quái kia là do hai người giả bộ!

Hai người giả làm vợ chồng! Lừa em và mẹ em, đúng không?”

Hạ Trừng Trừng im lặng.

Nếu nói Kim Nhất Phàm thông minh thì đúng là cũng thông minh, biết thanh âm đêm đó của khách sạn Hoa Mỹ đều là giả.

Nhưng nói không thông minh thì cảm thấy quả thật chỉ số thông minh của cậu ấy vẫn ở số không đi!

Cậu ấy giống như một hố đen, mặc dù có được đáp án chính xác nhưng lại dùng khả năng của mình mà hiểu lệch đi.

Hạ Trừng Trừng không tiếp tục thảo luận về loại chuyện khiến người khác đỏ mặt với Kim Nhất Phàm nữa.

Ở bên kia, bữa tối đã được đầu bếp Trương chuẩn bị xong, Tạ Tri Hành cũng tan tầm về nhà.

Khi nhìn thấy Tạ Tri Hành, Hạ Trừng Trừng không khỏi nhớ tới chuyện mây mưa đêm qua, sắc mặt lại một đỏ lên.

Hình như Tạ Tri Hành cũng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hơi ho khan hai tiếng, rũ mắt che dấu ý cười.

DTV

Mà Kim Nhất Phàm mở to mắt ùng ục nhìn chằm chằm hai người.

Qủa nhiên con đường theo đuổi vợ của anh họ là con đường vừa nặng nề vừa xa xôi!

Lúc trước mỗi lần trở về, chị họ sẽ thân mật tiến lên khoác tay anh, nũng nịu nói một câu “Ông xã, anh trở về rồi ~ ” hiện tại lại không nói gì cả!

Lúc trước, quả nhiên đều do bọn họ diễn kịch!

Quá cùi bắp, anh họ theo đuổi lâu như vậy, vậy mà còn chưa đuổi kịp chị họ mà!

Trên bàn cơm tối, sắc mặt Hạ Trừng Trừng khôi phục như thường, vô cùng bình tĩnh thảo luận chuyện đóng cửa Tinh Không với Tạ Tri Hành.

Đóng cửa Tinh Không là một tin tức lớn trong giới gần đây.

Chuỗi sự kiện du thuyền cùng với Vương Lệ Na tự thuật phơi bày làm cho giá cổ phiếu Tinh Không điên cuồng rơi xuống không phanh.

Các đám lãnh đạo cấp cao của Tinh Không cũng bị cảnh sát mời đi hỏi chuyện, phạt phạt thả thả, cuối cùng Tinh Không vô lực lại tiếp tục rơi xuống, chỉ có thể tuyên bố phá sản.

Tốt xấu gì cũng là Công ty kinh tế quan trọng trong giới giải trí, dưới danh nghĩa vẫn có rất nhiều nghệ sĩ có thực lực.

Trước mắt Hạ Trừng Trừng chỉ nhìn trúng mấy cô gái Hạ Luật Luật.

Idol của Tinh Không vốn mạnh hơn diễn viên, mấy đứa nhỏ này đều là thực tập sinh, ký hợp đồng cũng không khó.

“Em cứ quyết định đi.”

Vẻ mặt Tạ Tri Hành như thường, còn có chút thất thần, giống như cũng không thật để ý với lời nói của Hạ Trừng Trừng.

Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, sau khi ngồi xuống, Tạ Tri Hành đã nắm tay của Hạ Trừng Trừng ở dưới bàn, ngón tay lướt qua lòng bàn tay, đến đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt v e, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Rõ ràng chẳng qua chỉ là nắm tay, so với chuyện này bọn họ còn làm những chuyện quá mức hơn. Nhưng trước mặt Kim Nhất Phàm, không khỏi khiến… tim Hạ Trừng Trừng đập nhanh lên.

Giống như Tạ Tri Hành rất hưởng thụ vẻ mặt lo lắng đến đỏ lên của Hạ Trừng Trừng, không chút để ý cười nhẹ:

“Em quyết định là được rồi.”

Hạ Trừng Trừng hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Tri Hành một cái.

Đại ác ma, anh không cần làm vẻ mặt bình tĩnh không để ý, mà trên tay lại đang làm chuyện kỳ quái chứ!

Tiểu Phàm Phàm vừa cúi đầu sẽ nhìn thấy toàn bộ chuyện ở dưới bàn đó không!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 439



Kim Nhất Phàm vừa kéo đùi gà lớn, đôi mắt to nhìn Tạ Tri Hành, rồi lại nhìn Hạ Trừng Trừng.

Chao ôi chao ôi, sao chị họ lại trừng mắt nhìn anh họ, còn hung dữ như vậy, xem ra con đường anh họ theo đuổi chị dâu vừa gánh nặng mà còn xa nữa!

Mẹ bảo cậu ấy đến giúp hai người là đúng, anh họ như vậy, quá đầu gỗ! Không được! Không được!

Hệ thống ở bên cạnh nghe trộm được tiếng lòng của Kim Nhất Phàm, trầm mặc.

Hệ thống: Bạn học Kim Nhất Phàm, cậu đúng là hoàn toàn không biết gì về anh họ và chị họ của mình cả!



Sau bữa tối, Hạ Trừng Trừng nhận được tin tức của đạo diễn Trịnh, ‘Thiếu niên ngân hà’ đã biên tập xong.

Hạ Trừng Trừng rất có hứng thú, định dùng phòng âm thanh chiếu qua một lần, thuận tiện nhìn biểu hiện của nhóm nữ Tinh Không.

Cô thay một bộ quần áo ở trong nhà thoải mái, bộ đồ ngủ bằng lụa bao bọc đường cong lả lướt của cô, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng caro đơn giản.

Lúc đi tới phòng âm thanh, bởi vì trong phòng hơi tối nên Hạ Trừng Trừng định vươn tay bật đèn, không kịp đề phòng thì bị một tay mạnh mẽ kéo cô vào cửa phòng, ép cô lên trên cửa của vách tường!

Cơ thể bị cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bao quanh chặt chẽ, Hạ Trừng Trừng phát ra một tiếng kinh hô rất nhẹ, mùi t.h.u.ố.c lá bạc hà thanh tỉnh lãnh đạm tràn ngập toàn bộ giác quan của cô.

Khe cửa lộ ra một tia sáng rất yếu, đôi mắt cũng thích ứng với bóng tối, đường nét người đàn ông trở nên rõ ràng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc càng thêm rõ ràng.

Ngón tay Tạ Tri Hành nhẹ nhàng xẹt qua hai má Hạ Trừng Trừng, từ chóp mũi, đến khóe môi, cuối cùng trên cánh môi Hạ Trừng Trừng, nhẹ nhàng vuốt v e.

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo từ tính xâm lược và ý cười đùa giỡn.

“Phu nhân, vừa rồi ở phòng ăn giả bộ đứng đắn, diễn không tệ nha.”

Hạ Trừng Trừng cảm giác cánh môi tê dại, trong lòng ngứa ngáy, vì thế ngượng ngùng cười:

“Đây không phải là nhờ ông xã diễn kịch với em mới có thể không lộ dấu vết gì cả sao!

Vẫn là ông xã diễn hay.”

“Vì sao phải cố ý giả bộ xa lạ với anh?”

Giọng điệu của Tạ Tri Hành mang theo hơi khó hiểu:

“Không phải em vẫn muốn vạch trần chuyện ẩn hôn của chúng ta ra nhất sao?”

Trước kia một lòng một dạ muốn phơi bày, vì thế chọc giận anh cũng không tiếc, hiện tại sao lại trở nên thu liễm như thế?

Ánh mắt Hạ Trừng Trừng sáng lên: “Lúc trước anh nói không đến lúc đó sẽ không cho em tiết lộ, hiện tại đến lúc đó sao?”

Tâm tình Tạ Tri Hành sung sướng, hơi gập đầu.

Hắn hy vọng lúc Hạ Trừng Trừng tiết lộ là thật sự thích anh, chứ không chỉ là hợp đồng vợ chồng.

Cho nên, trong nháy mắt xác định Hạ Trừng Trừng thích mình, anh ước gì cả thế giới đều biết Hạ Trừng Trừng là của anh.

Vừa nghĩ đến sau này fan đều là fan CP của anh và Hạ Trừng Trừng, khi nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ nói “Rất xứng đôi,” khóe miệng Tạ Tri Hành liền nhịn không được nhếch lên.

Bạn học:

[Để cho chị Trừng và Tạ ảnh đế đứng chung! A a a rất đúng ý tôi]

DTV

Bạn học:

[Hu hu hu đây tuyệt đối là cặp có giá trị nhan sắc đứng đầu trong giới! Thật ngọt ngào, thật ngọt ngào ^^]

Bạn học:

[Tôi thông báo đã khóa chặt hai người lại! Chìa khóa tôi nuốt rồi!]

Xem xong, anh viết tất cả các ý kiến đánh giá lại!

Nhưng Hạ Trừng Trừng suy nghĩ một chút, dựa vào cửa, chớp chớp mắt:

“Nhưng em cảm thấy, hiện tại tạm thời không nên tiết lộ.”

Vẻ mặt vui vẻ của Bạn học biến mất, biến thành tiểu nhân ủy khuất.jpg

“Vì sao?”

Yết hầu anh lăn lăn, giọng điệu có chút không vui.

“Thì… bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất đâu.”

Hạ Trừng Trừng nghiêm túc phân tích:

“Vốn dĩ anh là nam thần cấm dục, toàn bộ mạng không có tin đen, phơi bày ẩn hôn tuyệt đối chấn động giới giải trí.

Nhưng hiện tại, anh đã sập nhà, bị bịa đặt tin đồn ngoại tình, còn có một người bạn gái ngoài vòng tròn tên là ‘Hạ Hạ’…

“Nói tóm lại, Tạ ảnh đế, anh đã không sạch sẽ rồi.”

Tạ Tri Hành: ???

“Tin nóng hiện tại chỉ có thể bạo phát nhỏ thôi.”
 
Back
Top Bottom