Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 400



Nhưng hiện tại, tôi cũng đã như vậy, mặt tôi cũng đã hoàn toàn bị hủy rồi!

Tôi còn để ý chuyện gì nữa chứ? Tôi muốn báo thù!

Đẩy bọn họ vào trong địa ngục, tôi nhất định phải kéo bọn họ xuống địa ngục cùng!

“Chính lúc tôi thật sự muốn báo thù, tôi mới biết được, mình cô đơn chiếc bóng sẽ có bao nhiêu vô lực.”

Vương Lệ Na vốn còn tưởng pháp luật và quy tắc có thể giúp cô ấy đòi lại công bằng, có thể giúp cô trừng phạt những kẻ xấu khi dễ cô ấy.

Sau lại cô ấy mới ý thức được, những người đó chính là chế định pháp luật và quy tắc, làm sao cô ấy có thể kỳ vọng chế định của bọn họ trừng phạt bọn họ chứ?

Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Bầu trời bị che khuất trong bóng đêm, nhìn không thấy một ánh sáng nào.

Vương Lệ Na vẫn còn ở căn phòng cho thuê gào khóc.

Hạ Trừng Trừng bước ra khỏi căn phòng cho thuê, đóng cửa phòng cho thuê lại.

Đi thẳng một đường ra ngoài, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một vài giọng nói hùng hổ của một vài con sâu rượu đi ngang qua.

Nhưng mặc cho bọn họ mắng lớn tiếng đến cỡ nào, cũng không thể che giấu tiếng khóc của Vương Lệ Na, tiếng khóc vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai.

‘Thiếu Niên Ngân Hà’ tiến triển rất thuận lợi.

Sau khi sân khấu đầu tiên kết thúc, tổ chương trình đã căn cứ xếp hạng của các thí sinh để sắp xếp ký túc xá tương ứng, thoải mái dễ chịu ngủ một ngày.

Khi tổ chương trình cho ba ngày để các thí sinh học tập chủ đề khúc, cũng căn cứ vào kết quả khúc biểu diễn chủ đề để tiến hành xếp hạng lần thứ hai.

Trong khoảng thời gian, ba vị huấn luyện viên sẽ hướng dẫn các thí sinh.

Kim Nhất Phàm phụ trách bộ phận thanh nhạc, Đàm Duy Nhạc và Hứa Triệt phụ trách bộ phận vũ đạo.

Buổi tối ngày luyện tập đầu tiên, Hứa Triệt rất khen ngợi các thí sinh, cũng tỏ vẻ chính mình lập tức phải đi thu một chương trình tên ‘Cuối tuần vui vẻ’, đến lúc đó sẽ mời vài thí sinh có biểu hiện ưu tú đi cùng.

Chỗ huấn luyện cũng cho phép hành vi này.

Rốt cuộc thí sinh khu huấn luyện tham gia chương trình tạp kỹ khác cũng có thể tuyên truyền một chút, gia tăng độ nóng cho chương trình, xem là chuyện cùng có lợi.

Cuối cùng, Hứa Triệt lựa chọn nhóm nữ Tinh Không, Tần Mặc cùng với hai người có nhân khí cao nhất trước mắt là Tống Ngữ Ngưng và Phương Nhược Nhược.

Tài nguyên bản thân Hứa Triệt cung cấp chính là tài nguyên của Tinh Không, cho nên mang theo nghệ sĩ của Tinh Không, người khác cũng không dám nói cái gì.

Đạo diễn Trịnh đã sớm quen với chuyện thí sinh đi ra ngoài thu chương trình, nhưng vẫn nghi ngờ nói:

“Không phải ngày mai mới thu ‘Cuối tuần vui vẻ’ sao? Sao đêm nay lại phải đi chứ?”

Hứa Triệt nhẹ nhàng giải thích:

“Đạo diễn Trịnh, đi sớm một chút để đêm nay các cô ấy có thể nghỉ ngơi ở khách sạn cho tốt, trạng thái có tốt thì ngày mai chụp hình quay phim sẽ tốt hơn.

Nếu như ngày mai xuất phát, không chừng gặp phải chuyện phiền toái gì thì sao! Vẫn phải đi sớm hơn một chút.”

Đạo diễn Trịnh cũng không phải không biết rõ với chương trình ‘Cuối tuần vui vẻ này.

Nhưng ông ta hiểu rõ, đây là chương trình vô cùng nổi tiếng, hot mười mấy năm, các thí sinh sẽ được nâng đỡ cho nên cũng không dám nói gì.

“Hứa lão sư, đã có tài nguyên tốt như vậy, có tiện dẫn thêm tôi không?”

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm đi vào phòng tập nhảy.

DTV

Ở khu phố cũ, cô biết được tin Hứa Triệt muốn dẫn các thí sinh đi tham gia chương trình giải trí, lập tức chạy theo vào khu huấn luyện.

“Trừng Trừng, nếu cô cũng là thí sinh, tôi nhất đinh sẽ mang cô đi nha!

Nhưng hiện tại cô là người đầu tư, chỉ sợ…”

Gương mặt của Hứa Triệt lộ vẻ khó xử: “… Trừng Trừng, lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ dẫn cô đi quay chương trình.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Tần Mặc chen vào nói:

“Hạ lão sư, cô là một nghệ sĩ thành thục, không cần tranh tài nguyên với chúng tôi đâu! Nói ra thì cũng quá khó nghe chứ!”

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng vốn đang cười tủm tỉm chợt tối sầm lại, lạnh lùng liếc mắt Tần Mặc một cái, bước đến chỗ cô ấy.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 401



Tần Mặc bị ánh mắt hung dữ của cô nhìn đến run rẩy, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Không nghĩ Hạ Trừng Trừng không hề có ý nhượng bộ, trực tiếp ép cô ấy đến góc tường.

Khóe miệng của Hạ Trừng Trừng nhếch lên một tia độ cung, nhẹ nhàng vỗ trang phục của thí sinh Tần Mặc:

“Tần Mặc, cô thật cảm thấy, tôi sẽ ở cướp tài nguyên của cô sao?”

“Tôi, tôi…”

Tần Mặc có chút chột dạ, ánh mắt cũng mơ hồ:

“Tôi, chỉ là tôi đùa một chút thôi.”

Hứa Triệt lập tức giải vây:

“Tần Mặc, cô nói cái gì thế?

Trừng Trừng đầu tư một chương trình hết mấy chục, sẽ để ý một cái tài nguyên như thế này sao? Nhất định là cô ấy lo tôi không thể chăm sóc tốt cho các cô thôi, đúng không?”

Hứa Triệt nhìn sang Hạ Trừng Trừng, dịu dàng nói:

“Trừng Trừng, cô cứ yên tâm đi.

Tôi mang mười người đi, nhất định sẽ mang về mười người nguyên vẹn cho cô, sẽ không thiếu một người nào cả.”

Các cô gái đều đến ký túc xá dọn dẹp.

Hạ Trừng Trừng biết về tình thì ngăn các cô ấy đi tham gia chương trình sẽ không phù hợp.

Nhưng mà nếu không ngăn cản, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nếu như nhất định xảy ra chuyện, không bằng trước chuẩn bị sẵn sàng.

Hạ Trừng Trừng liên hệ Phó Dương Vinh và Hầu Bác Siêu, để bọn họ theo dõi chiếc xe đi từ khu huấn luyện, rồi cũng liên hệ với tổ chương trình ‘Cuối tuần vui vẻ’ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Sau đó, cô chạy tới ký túc xá, muốn nói chuyện với đám người Hạ Luật Luật một chút.

Đám người Tống Ngữ Ngưng hoàn toàn không biết gì về chuyện tài nguyên cả, nhưng ít nhiều gì thì có lẽ Hạ Luật Luật cũng sẽ biết một ít chuyện.

Nhưng khi Hạ Trừng Trừng đến khu ký túc xá, chỉ nhìn thấy một mình Phương Nhược Nhược.

“Hạ lão sư, sao cô lại đến đây?” Vẻ mặt Phương Nhược Nhược kinh ngạc.

“Đám người Hạ Luật Luật đâu?”

Hạ Trừng Trừng hỏi:

“Chính là các thành viên của nhóm nữ Tinh Không đó?”

“Ừm, các cô ấy đã sớm dọn dẹp hành lý để rời đi rồi, tôi vừa tới tháng, cho nên mới đi lấy băng vệ sinh, nhanh chóng cũng sẽ qua đó.”

Nói xong, Phương Nhược Nhược cầm trang phục, dọn dẹp hành lý bỏ vào vali.

Hình tượng Phương Nhược Nhược soái khí ngự tỷ ra mắt, cô ấy cao 1m73, tóc ngắn, dáng vẻ trông rất là soái khí.

Hạ Trừng Trừng nhìn dáng vẻ Phương Nhược Nhược như suy tư gì.

Một lát sau, cửa ký túc xá bị khóa lại.

Then cửa lỗ khóa cắ m vào chìa khóa, nhưng là chìa khóa đã bị người bẻ gãy.

Phương Nhược Nhược ở trong ký túc xá vỗ cửa mạnh:

“Uy uy uy! Bên ngoài có người không! Sao mở cửa không ra chứ! Uy uy uy!”

Cúng may mà để tránh ồn ào hiệu quả cách âm của các phòng trong khu huấn luyện cực kỳ tốt.

Lui về phía sau cái ba năm mét, sẽ nghe không thấy tiếng kêu thảm thiết của Phương Nhược Nhược nữa.

Hạ Trừng Trừng tùy tiện ném chìa khóa bẻ gãy kia, lại nhìn mắt bị dư lại chìa khóa lấp kín ổ khóa, rất vừa lòng.

“Tới tháng, nên ở trong phòng ngốc đi, pha một ly nước đường đỏ, thoải mái dễ chịu tập kịch nha! Thống Tử, cậu nói có phải không?”

Hệ thống: “…”

Cô có cho người ta quyền nói sao?

Các thí sinh ngừng ở cửa khu huấn luyện đi xe buýt đến sân bay.

Bởi vì rời khỏi khu huấn luyện, vì phương tiện liên hệ, đạo diện Trịnh đã trả lại điện thoại cho các thí sinh.

Hứa Triệt đếm đếm đầu người, phát hiện thiếu một người.

Tống Ngữ Ngưng giải thích: “Hứa lão sư, Nhược Nhược có chút việc, nhưng sẽ lập tức tới đây ngay!”

Hứa Triệt giơ tay nhìn mắt đồng hồ: “Cô cố gắng bảo cô ấy nhanh lên.”

Tống Ngữ Ngưng gật đầu, đứng ở cửa xe buýt chờ Phương Nhược Nhược.

Cách đó không xa đi tới một cái ăn mặc màu xám tây trang bóng người, thân hình mảnh khảnh, tóc ngắn, cô ấy hơi hơi cúi đầu, mặt đeo khẩu trang, tóc mái nhỏ trên đầu che mất đôi mắt hạnh linh động của cô.

Nghệ sĩ ra cửa, thông thường đều sẽ đeo khẩu trang, để tránh bị chụp lén. Cho nên Tống Ngữ Ngưng không hề có cảm thấy kỳ quái, cao giọng kêu gọi:

“Nhược Nhược! Ở đây!”

DTV

Hạ Trừng Trừng đi đến bên cạnh Tống Ngữ Ngưng, Tống Ngữ Ngưng cảm giác cô vẫn luôn cúi đầu, dáng vẻ giống như không thoải mái.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 402



“Đau bụng kinh?” Tống Ngữ Ngưng hạ giọng.

Hạ Trừng Trừng ừm, gật gật đầu.

Tống Ngữ Ngưng lập tức lấy hai viên thuốc giảm đau từ trong túi ra:

“Cô uống hai viên thuốc giảm đau này trước đi, cơ hội thu ‘Cuối tuần vui vẻ’ rất khó có được, bỏ lỡ sẽ rất khó có cơ hội tiếp.”

Hạ Trừng Trừng không có phản bác cô ấy, nhận thuốc giảm đau, rồi đi lên xe.

DTV

Trên xe, các cô gái đều vây quanh bên cạnh Hứa Triệt.

Dáng vẻ Hứa Triệt vẫn ôn nhu như cũ, kiên nhẫn nói một vài tin thú vị về chương trình giải trí với các cô ấy.

Khi đi ngang qua người của Hứa Triệt, anh ta vẫn còn đang nói giỡn với các cô gái, Hứa Triệt đột nhiên ngăn cản Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng kinh ngạc, trong lòng bất ổn.

Thời gian quá nhanh, cô vẫn chưa kịp hoá trang kỹ càng, chỉ dùng bút thô ráp để kéo dài đuôi mắt của chính mình, lại dùng tóc để ngăn đôi mắt lại, xây dựng cảm giác Phương Nhược Nhược lạnh lùng, hiên ngang.

Nhưng nếu nhìn kỹ cô thì… sẽ nhìn ra vấn đề.

“Nhược Nhược, sao vẻ mặt cô không tốt như vậy, không có việc gì chứ…”

Hứa Triệt nói, vươn tay đến chỗ Hạ Trừng Trừng.

Mắt thấy tay của Hứa Triệt càng ngày càng gần, sắp sờ đến mặt của Hạ Trừng Trừng ——

Đột nhiên, di động của Hứa Triệt vang lên.

Hứa Triệt nhìn thông tin tin nhắc, sửng sốt, lập tức thu tay lại.

Lúc này tài xế hỏi câu: “Hứa lão sư, người đã đến đủ rồi sao?”

“Tới đủ rồi.”

Hứa Triệt trở về chỗ.

Tất cả mọi người đều ngồi trở lại chỗ ngồi.

Hứa Triệt cũng không hề quan tâm Phương Nhược Nhược, ngồi vào chỗ của mình.

Anh ta cầm di động, nhìn thông báo cuộc gọi từ “Hạ Trừng Trừng”.

Hứa Triệt cau mày lại, đang muốn nhận điện thoại.

Điện thoại bỗng tắt.

Hứa Triệt nhíu mày càng chặt hơn.

Ngay sau đó, WeChat sáng lên, là tin nhắn từ Hạ Trừng Trừng.

[Hứa lão sư, thật xin lỗi, vừa mới tôi ấn nhầm, không quấy rầy đến anh chứ?]

Hứa Triệt nhìn dòng chữ, híp mắt lại.

[Không sao cả.]

Cách đó không xa, Hạ Trừng Trừng nhận được tin trả lời của Hứa Triệt.

“Năng lực tung hỏa mù của cô cũng không tồi đó!”

Hệ thống bình luận nói:

“Tôi còn lo lắng khi di động bỏ trong túi quần sẽ bị nhấn nhầm!”

“Đương nhiên sẽ không.”

Hạ Trừng Trừng ở trong đầu trả lời lại hệ thống.

“Lúc tôi tới đã nhìn thấy anh ta liếc mắt nhìn tôi ở cửa sổ xe rồi.

Cho nên để ngừa bất trắc, tôi đã mở sẵn số Hứa Triệt, chờ anh ta ngăn tôi lại.”

Xe buýt bắt đầu đi đến sân bay.

Từ khu huấn luyện đến sân bay mất gần hai tiếng đồng hô, lúc đầu mọi người còn vui vẻ, dần dần mơ màng sắp ngủ.

Trong xe, điều hòa mở vừa đủ lạnh, khiến miệng khác nước.

Không biết mở bao lâu, Hạ Trừng Trừng cũng có chút bực bội, cầm đồ uống ở bên cạnh lên định uống.

Bất thình lình, cô nhận ra chai nước giải khát có một lỗ kim rất nhỏ gần miệng chai.

Hạ Trừng Trừng trong nháy mắt cảnh giác, vội vàng nhìn về phía Tống Ngữ Ngưng ở bên cạnh, Tống Ngữ Ngưng đã uống được hai ngụm, vẫn còn đang uống ùng ục ùng ục.

Cô vội vàng kéo đồ uống của Tống Ngữ Ngưng, thấp giọng nói:

“Đừng uống.”

“Vì sao không thể uống chứ?”

Tống Ngữ Ngưng nhận ra có một vài thí sinh đã ngủ, hạ thấp giọng nói xuống.

Hạ Trừng Trừng hoàn toàn không biết nói gì cả:

“Lúc cô ở bên ngoài được người khác cho đồ uống, cũng không kiểm tra miệng chai sao?”

Tống Ngữ Ngưng lắc lắc đầu, đầu óc đột nhiên choáng váng, không kịp suy nghĩ nhiều “Phương Nhược Nhược” trước mắt đã xuất hiện mấy tầng trùng ảnh.

“Nhược Nhược… sao lại có ba cậu thế.”

Nói xong, hai mắt Tống Ngữ Ngưng trắng bệch, ngã vào trong n.g.ự.c Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng: “…”

Mùa thu khô ráo, mà trên xe lại bật điều hòa không khí mạnh mẽ như vậy, tất cả các cô gái đã uống đồ uống, ngủ thiếp đi.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 403



Hứa Triệt ở hàng ghế trước chậm rãi đứng lên, quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau.

Hạ Trừng Trừng cắn răng, một là không làm nếu không sẽ làm đến cùng, hai mắt trắng bệch, cũng giả vờ choáng váng trên người Tống Ngữ Ngưng.

Hứa Triệt quét mắt qua hàng ghế sau, phát hiện tất cả các cô gái đều đã ngất xỉu.

Anh ta đắc ý mà mỉm cười.

Xe buýt dừng lại ở Tân Hải.

Hứa Triệt ở trên xe kiểm kê đầu người, Ngô Hưng Bang mang theo hai nam trợ lý đi tới.

Hắn ta nhìn lướt qua mấy cô gái ở hiện trường, nhíu nhíu mày:

“Sao còn có hai người không phải công ty chúng ta vậy? Làm như vậy có phải quá không mạo hiểm hay không?”

“Hạ Trừng Trừng cũng ở lại, không mang theo một ít hàng mới, ông chủ sẽ vui vẻ sao?”

Hứa Triệt xấu xa cười ha ha:

“Cứ yên tâm, trước khi bắt đầu chụp ảnh một chút, để cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Phụ nữ ấy mà, da mặt mỏng, đều lo lắng trong sạch, không dám nói ra đâu.”

Ngô Hưng Bang suy nghĩ một chút, cũng đồng ý gật đầu.

Mấy năm nay bọn họ làm nghề này không bị lật xe, chính là đoán chắc những nữ sinh này nhát gan. Bởi vì nhược điểm ở trong tay bọn họ, một khi lộ ra ngoài, cuộc sống của các cô ấy nhất định là bị hủy.

Cho nên nắm lấy nhược điểm của các cô ấy, kéo các cô ấy vào, có đôi khi còn trả thù lao, khi thì cho một ít tài nguyên, ngược lại các cô ấy sẽ cực kỳ nghe lời, rất dễ khống chế.

“Các ông chủ còn nửa tiếng nữa đến, chúng ta không có thời gian đâu.”

DTV

Ngô Hưng Bang quay đầu phân phó hai trợ lý bên cạnh:

“Đỡ các cô gái này vào trong phòng, nhớ chụp ảnh cho hai người mới đến kia lại.”

“Được.”

Hai trợ lý lập tức bắt đầu hành động, một người tịch thu điện thoại di động của các cô gái, người kia thì lại bắt đầu di chuyển lên tàu du lịch.

Tống Ngữ Ngưng và “Phương Nhược Nhược” phải yêu cầu chụp ảnh khỏa thân, cho nên được chuyển đến cùng một căn phòng.

Trợ lý nam phụ trách quay phim nhìn hai người, một người là một em gái dịu dàng, dáng người lả lướt hấp dẫn, một người khác phong cách ngự tỷ, nhưng trông trước n.g.ự.c giống như vùng đất bằng phẳng vậy…

Trợ lý nam có chút ghét bỏ, lập tức ném Hạ Trừng Trừng xuống, chuẩn bị l*t s*ch quần áo Tống Ngữ Ngưng, chụp ảnh cô ấy trước.

Hắn ta cười xấu xa đến gần Tống Ngữ Ngưng, vẻ mặt tà mị híp mắt nuốt nước bọt, nước dãi ở trong miệng cũng chảy ra.

Tống Ngữ Ngưng ngủ mê man trên giường, đối với mọi chuyện sắp xảy ra đều không hề hay biết.

Mắt thấy nam trợ lý đã cởi bỏ nút áo đầu tiên

Một giây sau, một ống tiêm phía sau đã nhanh chóng như sét đánh không kịp bưng tai đ.â.m vào cổ trợ lý nam.

Trợ lý nam khiếp sợ quay đầu lại, ống tiêm đã bị đối phương rút ra, chỉ để lại vết chích ở cổ. Trợ lý nam ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người phụ nữ n.g.ự.c phẳng vừa mới ngã xuống đất hôn mê, giờ phút này lại đứng ở trước mặt mình.

Mà trong tay cô còn có một ống tiêm trống rỗng.

Trợ lý nam ôm cổ, giọng nói khàn khàn: “Cô, cô làm gì tôi?”

“Cũng không có gì cả.”

Hạ Trừng Trừng mặt mày cong cong, cười như không cười nói:

“Chỉ muốn anh ngủ một giấc thật ngon mà thôi.”

Vừa dứt lời, chỉ nghe “rầm” một cái, trợ lý nam ngã xuống đất hôn mê.

Hạ Trừng Trừng thưởng thức ống tiêm trong tay, rất hài lòng:

“Ừm, bác sĩ Minh Đức nghiên cứu ra thứ này, rất hữu dụng nha.”

Hệ thống: “Cũng chỉ có thể làm cho đối phương hôn mê hai giờ, cô kiềm chế một chút đi.”

Hạ Trừng Trừng thu ống tiêm lại, tiến lên kiểm tra Tống Ngữ Ngưng.

“Tống Ngữ Ngưng! Tống Ngữ Ngưng!”

Tống Ngữ Ngưng ngủ giống như một con lợn chết, Hạ Trừng Trừng kêu thế nào cũng không tỉnh lại.

“Kỳ lạ, tôi thấy cô ấy cũng chỉ uống hai ngụm đồ uống kia, sao lại ngủ c.h.ế.t như vậy?”

Hạ Trừng Trừng suy nghĩ một chút, tháo khẩu trang ra, tiến đến bên tai Tống Ngữ Ngưng cao giọng nói:

“Tống Ngữ Ngưng, nếu không rời giường thì tôi sẽ cướp top 1 của cô đó.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 404



Tống Ngữ Ngưng trong nháy mắt đột nhiên tỉnh lại: “Ai là ai! Top 1 là của tôi, ai cũng không được cướp.”

Hạ Trừng Trừng: “…”

Tống Ngữ Ngưng đang mơ màng, quay đầu nhìn thấy Hạ Trừng Trừng ở bên cạnh:

“Hạ Trừng Trừng, không phải chúng tôi đi tham gia ghi hình ‘Cuối tuần vui vẻ’ sao, sao cô lại ở đây?”

“Còn nhìn không rõ sao.”

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng bình tĩnh: “Chúng ta bị bắt cóc rồi.”

Tống Ngữ Ngưng trong nháy mắt trợn to hai mắt.

Lúc này, cô ấy nhìn thấy trợ lý nam nằm bất tỉnh trên mặt đất, thất thanh hô lên:

“Đây là tình huống gì?”

“Cô nói xem.”

Hạ Trừng Trừng vừa lật máy ảnh của trợ lý nam ra vừa trả lời:

“Nếu anh ta không ngã xuống đất thì người ngã xuống đất chính là chúng ta.”

Tống Ngữ Ngưng nuốt nước bọt.

Từ nhỏ cô ấy đã sống ở một đất nước giàu mạnh, dân chủ, văn minh hài hòa, trước mắt cô ấy vẫn luôn cho rằng chuyện này chỉ xảy ra trên báo chí và truyền hình trên báo chí xã hội.

Vậy mà cô ấy lại gặp phải thật.

Tống Ngữ Ngưng run sợ trong lòng dịch đến bên cạnh của Hạ Trừng Trừng. Rõ ràng rất không thích cô, nhưng giờ phút này cũng đành phải dán sát vào cô:

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây.”

Hạ Trừng Trừng không trả lời, lật xem máy ảnh. Trợ lý nam vừa rồi chưa kịp chụp, nhưng trong máy ảnh còn có hình ảnh của người khác.

Tống Ngữ Ngưng tò mò mà nghiêng đầu nhìnthoáng qua, ngây ngẩn cả người:

“Đây không phải là Hạ Luật Luật sao?”

“Người này tôi biết, không phải là Vương Lệ Na sao?”

“Cái này, cái này, là nhóm nữ Tinh Không kia, ca hát rất hay.”



Trong máy ảnh, tất cả đều là những bức ảnh không thể chấp nhận được của các cô gái, cũng là nhược điểm tốt nhất mà Tinh Không dùng để khống chế các cô ấy.

Nhìn thấy phía sau, không cần Hạ Trừng Trừng giải thích, Tống Ngữ Ngưng cũng đại khái hiểu được tình huống gì.

Giọng điệu cô ấy nghẹn ngào, hốc mắt đỏ bừng:

“Những tên khốn kiếp này vẫn là người sao? Không, bọn họ không phải là người, một đám cặn bã bại hoại.”

“Có phải chứng ta nên đi đánh thức các cô gái khác không?”

Tống Ngữ Ngưng lại hỏi Hạ Trừng Trừng:

“Có lẽ bị bắt không chỉ có hai chúng ta đi.”

Hạ Trừng Trừng gật đầu:

“Nhưng mà cho dù đánh thức, chúng ta cũng rất khó chạy thoát. Chín cô gái, mục tiêu quá đáng chú ý.”

Lúc trước Hạ Trừng Trừng có thể xử lý được tên trợ lý nam kia, toàn bộ dựa vào phản ứng nhanh cùng với công cụ hỗ trợ, mang theo tám cô gái giằng co với Hứa Triệt, rất khó có hiệu quả này.

Còn có một vấn đề, Tống Ngữ Ngưng hiện tại cùng một lòng với cô, nhưng tất cả các cô gái ở Tinh Không đều bị chụp ảnh, trên tay Hứa Triệt nhất định có bản sao lưu.

Rất khó để nói liệu các cô gái có can đảm phản kháng hay không.

Hai người đang lo lắng, ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của một người đàn ông khác:

“Cọ tới cọ lui như vậy liền làm cái gì, sao cậu còn chưa xong hả…?”

Chưa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.

Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng đã không kịp tránh né, mắt thấy nam nhân sắp nhìn thấy tất cả…

Hạ Trừng Trừng một là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng, cầm lấy bình thủy tinh trên bàn bên cạnh, thừa dịp người đàn ông đi vào còn chưa kịp phản ứng, một bình đập vào đầu của người đàn ông!

Mảnh thủy tinh rơi xuống cùng với nước loãng.

DTV

Động tác Hạ Trừng Trừng nhanh chóng kéo người đàn ông vào phòng, dùng bình hoa vỡ vụn đặt nửa ở gò má.

“Không được nhúc nhích!”

Tất cả chuyện này xảy ra chỉ mất ba giây, người đàn ông chỉ cảm thấy đầu đau đớn.

Lại nhìn bình thủy tinh sắc bén trước mặt, người đàn ông nuốt nước bọt thật sâu.

Vừa rồi cô đập dứt khoát như vậy, nếu như hắn ta không nghe lời, người phụ nữ tàn nhẫn này thật sự sẽ đ.â.m tới!

Bên cạnh, Tống Ngữ Ngưng cũng sững sờ nhìn.

Vừa rồi khi người đàn ông đẩy cửa tiến vào, cô ấy không nói nên lời.

Mà nhìn thấy một loạt động tác lưu loát của Hạ Trừng Trừng, cô ấy càng khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 405



Tình huống gì thế này! Chị gái không phải là ngôi sao nữ nổi tiếng sao?

Đây là đang trường quay sao? Vừa rồi phong cách của chị không đúng nha!

Tống Ngữ Ngưng máy móc quay đầu, lại nhìn trợ lý nam vốn đã ngã xuống đất trong phòng… cũng không biết lúc cô vừa hôn mê, trợ lý nam này bị tra tấn như thế nào!

Tống Ngữ Ngưng nuốt nước miếng.

Cô ấy bị người xấu bắt đi, có một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là thân thủ của Hạ Trừng Trừng không tệ, xem như là cùng một phái với cô ấy.

Tin xấu là lúc trước mấy lần cô kiếm chuyện với Hạ Trừng Trừng, còn nói Hạ Trừng Trừng “Sóng trước đè sóng sau”… Hạ Trừng Trừng có thể công báo tư thù hay không chứ!

Tưởng tượng đến bình hoa đập vào đầu mình, còn có trợ lý nam không biết vì sao lại ngất xỉu trên mặt đất, Tống Ngữ Ngưng liền run rẩy một trận.

Lúc trước vì sao cô ấy lại chọc vào lão đại như vậy!

Độ hot bị cướp thôi, nào có quan trọng bằng mạng nhỏ!

“Tống Ngữ Ngưng, gì mà thất thần như thế?

Xé miếng vải, trói tên này lại! Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, nhanh lên đi!”

Tống Ngữ Ngưng bị Hạ Trừng Trừng gọi hai ba lần, mới hoàn toàn tỉnh táo lại, run rẩy tìm được dây áo choàng tắm trong tủ quần áo, đưa cho Hạ Trừng Trừng.

Động tác của Hạ Trừng Trừng trơn tru, lập tức trói chặt người đàn ông lại, còn dùng vải lau chân nhét vào miệng người đàn ông, không để cho hắn ta la hét.

Chứng kiến tất cả những chuyện này, Tống Ngữ Ngưng ngốc trệ.

Tuy rằng cô ấy chỉ phụ trách tìm khăn tắm thắt dây và vải lau chân, nhưng không biết vì sao, lại có một loại cảm giác chột dạ như cô ấy là đưa d.a.o cho Hạ Trừng Trừng g.i.ế.c người.

Hạ Trừng Trừng không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, sau khi trói chặt đàn ông, động tác của cô nhanh nhẹn, lại lục soát người đàn ông, lấy điện thoại di động của các thí sinh từ trên người hắn ta ra.

Người đàn ông: ???

Đàn ông:

Không phải chúng tôi mới là kẻ bắt cóc sao?

Em gái, động tác của cô có phải quá thành thạo rồi không?

“Điện thoại di động!”

Ánh mắt Tống Ngữ Ngưng sáng lên:

“Mau báo cảnh sát đi.”

Hạ Trừng Trừng quét điện thoại di động, trầm ngâm trong chớp mắt, trong ánh mắt vốn âu sầu đột nhiên lóe lên sự giảo hoạt:

“Nhất định phải báo cảnh sát, nhưng mà….”

Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua người đàn ông.

DTV

Người đàn ông bị trói tay chân, bịt miệng lại, chỉ có tròng mắt chuyển động qua lại.

Hắn ta nhìn ánh mắt Hạ Trừng Trừng nhìn mình, không khỏi sợ hãi.

Hạ Trừng Trừng cười lạnh nói: “Nhưng mà báo cảnh sát, cũng quá tiện nghi cho bọn họ rồi.”

Tống Ngữ Ngưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của người đàn ông, lại nhìn vẻ mặt xấu xa của Hạ Trừng Trừng.

Tống Ngữ Ngưng: “…?”

Không phải, rõ ràng đối diện kia mới là kẻ bắt cóc là người xấu, chị gái à, tại sao chị lại nói như kiểu chúng ta mới là bọn bắt cóc.

Chúng ta rõ ràng là người bị hại mà!

Tống Ngữ Ngưng thật cẩn thận:

“Hạ lão sư… Cô, cô muốn làm cái gì?”

Hạ Trừng Trừng lấy điện thoại di động của mình ra.

Tuy rằng thủ hạ của Ngô Hưng Bang đã tịch thu điện thoại di động, nhưng tịch thu chính là điện thoại di động của Phương Nhược Nhược, điện thoại di động của Hạ Trừng Trừng vẫn giấu trong n.g.ự.c đã nịt chặt vào người, không bị phát hiện.

Tống Ngữ Ngưng tò mò thò đầu ra nhìn, liền nhìn thấy một hình ảnh tài khoản Weibo.

Ánh mắt Tống Ngữ Ngưng chậm rãi mở to.

Năm chữ “Máy nghiền dối trá” sắp làm mù mắt chó của cô ấy.

Tống Ngữ Ngưng: ???

Tình huống như thế nào?

Trước đó tài khoản Máy nghiền dối trá gây gió tanh mưa m.á.u trên mạng, trở thành hiện tượng lại do Hạ Trừng Trừng đứng sau màn.

Đây là một quả dưa kinh khủng nha!

Hôm nay cô bị bắt cóc thì thôi đi, sao lại nhìn thấy thứ bùng nổ thế này.

Đây là chuyện một thực tập sinh nhỏ bé như cô có thể biết sao?

Tống Ngữ Ngưng vội vàng rụt đầu lại:

“Tôi không thấy! Tôi không thấy cái gì cả.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 406



Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm nói: “Ngưng Ngưng, cô không thấy cái gì cả chứ.”

Tống Ngữ Ngưng lập tức che mắt lại:

“Hạ lão sư, tôi là người mù, tôi chỉ là một kẻ đáng thương bị kẻ xấu trói lại.

Tôi thật sự không thấy. Thật đó! Thật đó.”

Hu hu hu, nhìn thấy Hạ Trừng Trừng làm cho trợ lý nam bất đỉnh, đánh tên còn lại đổ m.á.u sao cô dám nói mình nhìn thấy chứ!

Nhìn thấy thì hôm nay còn sống sót rời khỏi đây sao?

Hạ Trừng Trừng lại mỉm cười ôm lấy bả vai Tống Ngữ Ngưng, lấy từng chiếc điện thoại di động ra khỏi chỗ người đàn ông.

“Ngưng Ngưng à! Chúng ta cùng nhau chơi một vố lớn nha, có được hay không?”

Tống Ngữ Ngưng khóc không ra nước mắt.

Không được đâu! Cô buông tôi ra có được không?

Mấy chiếc xe hơi xếp hàng ngừng ở bờ biển bến tàu.

Nơi này là một bến tàu tư nhân, không có thuyền đánh cá nào khác.

Đám ông chủ bước xuống xe được vệ sĩ hộ tống đi lên du thuyền.

Hứa Triệt và Ngô Hưng Bang đứng ở cạnh thuyền cúi đầu khom lưng nghênh đón, mỗi một ông chủ xuất hiện, bọn họ đều sẽ cung kính khom lưng, vẻ mặt mỉm cười lễ phép.

Trong đó khi mỗi ông chủ đi lên thuyền, còn vỗ vỗ vai của Hứa Triệt:

“Tiểu Hứa, chuyến đêm nay làm không tồi nha!”

Qua đêm trên du thuyền nghe rất thú vị.

Hứa Triệt được khen mà hoảng sợ, vẻ mặt tươi cười:

“Sẵn lòng phục vụ ông chủ, ngài hài lòng là tốt rồi!”

Tám ông lớn đều đã lên du thuyền.

Hứa Triệt liếc mắt nhìn đồng hồ:

“Cũng sắp đến lúc rồi đó?”

Ngô Hưng Bang nghiêng đầu nhìn nhìn về phía trước:

“La tiên sinh nói, hôm nay còn có thêm một vị nữa, vừa mới quyết định muốn tới.”

Con đường phía trước thông từ nội thành đến bến tàu vẫn một mảnh đen nhánh, không nhìn ra cái gì cả.

“Còn thêm một người nữa sao?”

Hứa Triệt vô cùng nghi ngờ:

“Không phải tôi tưởng đám ông chủ đã đến đông đủ rồi sao?”

Kế hoạch đã quyết định là tám ông chủ.

Vì để ngừa chuyện ngoài ý muốn, mỗi lần Hứa Triệt đều sẽ chuẩn bị chín cô gái.

Nếu đột nhiên cô gái kia tới kỳ kinh nguyệt gì đó thì rất khó nói, mà anh ta cũng không thể giao người như thế cho ông chủ được.

“Cậu không hiểu đâu.”

Ngô Hưng Bang vỗ vai của Hứa Triệt:

“Chỉ cần ông chủ này tới, sau này chúng ta ở Giang Thành làm việc cũng có thể thuận tiện hơn.”

Xem ra có rất nhiều ông chủ lớn.

Trong lòng Hứa Triệt cũng tràn đầy chờ mong, đứng bên cạnh Ngô Hưng Bang chờ đợi.

Không bao lâu sau, từ xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, một chiếc Rolls-Royce Phantom xuất hiện ở trong tầm nhìn của hai người.

Hứa Triệt chậm rãi trừng lớn mắt:

“Anh ta thế mà cũng tới sao?”

Ngô Hưng Bang lại cười nhạo nói:

“Lần trước ở công ty cậu ta, trợ lý của cậu ta khinh thường nhìn tôi, cuối cùng cũng không phải cũng tới đây sao, đàn ông đều giống nhau cả!”

Sau khi mắng chửi xong, Ngô Hưng Bang và Hứa Triệt vẫn rất thức thời thay đổi vẻ mặt mỉm cười lễ phép, tiến lên nghênh đón.

Cửa xe mở ra, người đàn ông ăn mặc một vest màu đen phẳng phiu, chậm rãi bước từ ghế sau của Rolls-Royce đi xuống.

Du thuyền xa hoa chỉ có chín phòng.

Loại du thuyền tư nhân này không tính vượt quá tiêu chuẩn gì, cỡ tầm trung, đặc biệt thích hợp cho người giàu dẫn người nhà hoặc bạn bè ra ngoài du ngoạn.

Thuyền thương nhân thì sẽ có phòng công tác cho nhân viên, nhưng ánh sáng của phòng này sẽ không tốt, hiệu quả cảnh quan cũng rất không ổn, sẽ không tôn trọng quý khách hàng.

Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng nhét hai trợ lý nam kia vào trong tủ quần áo ở trong phòng, cố gắng dọn dẹp sạch sẽ một trận, sau đó vô cùng cẩn thận lẻn vào khác phòng.

DTV

Trong phòng thứ chính, Hạ Trừng Trừng đứng ở bên cửa sổ, vén vén bức màn, nhìn thấy một loạt xe hơi dừng lại ở ngoài bến tàu, nhíu mày thật chặt.

“Những ông chủ kia đã tới rồi, tốc độ chúng ta phải nhanh lên!”

Vẻ mặt Tống Ngữ Ngưng khổ sở, hoảng loạn giống uống thuốc, lắc mạnh cơ thể của Tần Mặc, thấp giọng xuống nói:

“Tần Mặc! Tần Mặc, cô mau tỉnh lại đi! Tần Mặc!”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 407



Tống Ngữ Ngưng lay đến nỗi hết lực, Tần Mặc cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Tống Ngữ Ngưng vô cùng khó hiểu:

“Không đến mức vậy chứ, lay mấy chị em ở các phòng cách vách đều đã tỉnh cả…”

“Tỉnh không được thì thôi đi!”

Hạ Trừng Trừng biết không có thời gian, trực tiếp tiến lên, đặt đầu gối của Tần Mặc lên trên đùi, hai tay lay rồi mở mí mắt của Tần Mặc, nhắm ngay di động trong tay của Tống Ngữ Ngưng.

Khuôn mặt Tần Mặc vốn dịu dàng, sau bị Hạ Trừng Trừng banh mí mắt, dáng vẻ giống như nữ quỷ sống sờ sờ.

Nhưng di động nhận diện khuôn mặt người, bởi vì cô ấy mở bừng mắt nên lập tức mở khóa giao diện.

Tống Ngữ Ngưng cuống quít đưa điện thoại cho Hạ Trừng Trừng: “Xong!”

Hạ Trừng Trừng không chút rề rà nhận lấy di động, lập tức tìm vị trí bí mật trong phòng.

Lúc này Tống Ngữ Ngưng rảnh rỗi, có chút vô lực ngồi dưới đất, cô ấy nhìn mặt Tần Mặc vẫn còn hôn mê, miệng nhỏ nói:

“Tuy rằng tôi không thích cô ta, nhưng mà cô ta là nghệ sĩ Tinh Không, đoán có lẽ cũng bị những kẻ cặn bã Tinh Không kia ép làm những chuyện không muốn, nghĩ lại cũng rất thảm.”

Hạ Trừng Trừng đặt di động đưa lưng về phía của Tống Ngữ Ngưng, cô biết cô ấy đang nói đến Tần Mặc, trêu ghẹo nói:

“Cô cũng thật rộng lượng đó, cô ta là người muốn cướp vị trí ra mắt của cô đó!”

“Nói thì nói như vậy, nhưng một hàng ai không muốn mình được chọn đâu chứ?”

Tống Ngữ Ngưng không quan tâm nhún vai:

“Mục tiêu của mọi người đều muốn thành danh, cũng có người chọn đường tắt, có người lại chọn dựa vào sự nỗ lực của chính mình.”

Hạ Trừng Trừng nói:

“Nếu cho cô một đường tắt, giúp cô nhanh chóng nổi tiếng, cô cũng sẽ đồng ý sao?”

“Tôi đương nhiên không rồi…”

Tống Ngữ Ngưng còn chưa nói xong, Hạ Trừng Trừng bỗng nhiên nghe thất tiếng r3n rỉ ở phía đằng sau.

Cô theo bản năng cảm thấy không đúng, lập tức giấu di động của chính mình ra phía sau cây xanh, sau đó xoay người rút di động của Tần Mặc ra, nắm chặt ở trên tay.

Cô quay người lại, nhìn thấy Tần Mặc đứng ở trước mặt mình.

Trong tay Tần Mặc cầm đồ mỹ nghệ trang trí ở trên tủ đầu giường, hình như vừa rồi cô ấy đã dùng đồ mỹ nghệ này đánh Tống Ngữ Ngưng hôn mê.

Hạ Trừng Trừng liếc mắt nhìn Tống Ngữ Ngưng, phát hiện cô ấy chỉ bị hôn mê, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô nhìn về phía Tần Mặc:

“Cô không bị hôn mê? Vậy sao cô lại muốn giả ngốc ở trong phòng này?”

Tần Mặc không đáp mà hỏi lại: “Vừa rồi cô đang làm gì?”

Di động của Tần Mặc trong tay của Hạ Trừng Trừng vang lên tiếng nói của chị ở Cục Cảnh Sát:

“Alo, xin chào, đây là Cục cảnh sát Giang Thành …”

Tần Mặc cướp di động lại cắt đứt điện thoại.

“Còn muốn báo cảnh sát? Cô đừng tưởng bở!”

Hạ Trừng Trừng vô cùng cảnh giác, nhìn về phía Tần Mặc, sắc mặt lại tối sầm vài phần.

DTV

“Vì sao cô lại muốn như vậy?”

Tần Mặc lạnh lùng cười, xoa xoa đầu tóc của mình: “Bởi vì tôi tự nguyện.”

Hạ Trừng Trừng ngẩn ra.

Vẻ mặt Tần Mặc trào phúng ý cười, khinh thường nói:

“Tống Ngữ Ngưng nói đúng, nổi tiếng hoặc dựa nỗ lực, hoặc dựa đường tắt.

Nếu đã có đường tắt, vậy tại sao tôi lại không đi chứ?”

Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình.

Có chút lựa chọn sẽ được thế tục tán thành làm đến nơi đến chốn, leo lên chi lộ; có chút lựa chọn thì sẽ được thế tục không tán thành đầu cơ trục lợi.

Trong ánh mắt của Tần Mặc, cô ấy cũng không cảm thấy một chút thuần khiết nào hay nhất định một chút đáng xấu hổ nào cả.

Xem ra với cô ấy thì giao dịch thân thể, bản chất cũng là hy sinh một ít thứ, trả giá so với người khác phải nỗ lực cũng không khác nhau gì cả.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 408



Thế giới này là một trò chơi trao đổi đồng giá, chỉ cần cô ấy lấy được thứ có đủ giá trị để trao đổi, như vậy thì cũng không cần quan tâm đ ến giá trị thứ kia rốt cuộc là cái gì, cũng không cần phải miệt mài theo đuổi.

Mấy ông chủ đã lên thuyền, du thuyền rời xa bến tàu, đi vào vùng biển quốc tế.

Đuôi thuyền lướt qua từng trận gợn sóng, trong màn đêm đen nhánh, từng trận sương lạnh giống như tạm biệt với bến tàu đến nơi xa vậy.

Hạ Trừng Trừng bị người xô đẩy, ném tới một cái khác khoang thuyền, cô lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững, ngã lên trên sô pha.

Hứa Triệt dẫn người trợ lý nam vừa mới bị cô dùng bình hoa thủy tinh đập vào đầu, đứng trước mặt của cô.

Miệng vết thương ở trên trán của trợ lý nam đã băng bó xong, hắn ta ôm kiểu công chúa Tống Ngữ Ngưng bị hôn mê vào, cung kính hỏi:

DTV

“Hứa tiên sinh, phải làm gì với người phụ nữ này đây?”

Hứa Triệt cười giảo hoạt cười, ôn nhu vuốt v e gò má của Tống Ngữ Ngưng bị hôn mê:

“Không phải ông chủ ở phòng thứ 5 rất thích chơi cô gái nửa ngủ nửa tỉnh này sao, đưa cô ta đến phòng đó đi!”

“Vậy… Còn ông chủ cuối cùng kia thì sao?” Trợ lý nam thấp giọng hỏi.

Hứa Triệt liếc mắt qua Hạ Trừng Trừng, cũng thấp giọng nói:

“Nói ông ấy đợi chút sẽ có bữa tiệc lớn, cực phẩm, tôi nghĩ ông ấy sẽ sẵn lòng chờ vài phút thôi.”

“Đúng vậy!” Trợ lý nam ôm Tống Ngữ Ngưng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Hứa Triệt và Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng có chút hoảng sợ nhìn Hứa Triệt.

Thấy anh ta duỗi tay muốn vuốt v e gò má của mình, Hạ Trừng Trừng quay đầu một cái, né tránh tay của Hứa Triệt tay.

Hứa Triệt không để bụng cười cười:

“Vốn dĩ tôi còn tưởng sẽ không khiến cô liên lụy vào, không nghĩ tới, nếu cô đã tự mình đưa đến cửa! Cô đến đây làm gì?”

“Tôi…”

Trong lòng Hạ Trừng Trừng run sợ lui về phía sau hai bước, tròng mắt dạo qua một vòng, cắn răng nói:

“Tôi muốn nổi tiếng, tôi biết ‘Cuối tuần vui vẻ là một chương trình có rất nhiều tài nguyên, nên tôi muốn tham gia.”

Hứa Triệt sững sờ hai giây, nhìn Hạ Trừng Trừng từ trên xuống dưới, một lát sau cười nhạo nói:

“Cũng đúng, ở trong vòng này, ai không muốn nổi tiếng chứ.

Đáng tiếc nha, đây không phải đi vào cầu thang thiên đường, mà lại rơi vào con đường địa ngục sao!”

Hứa Triệt đột nhiên kéo tấm màn cửa sổ lên, mí mặt dán vào cửa sổ sát mặt đất, bên ngoài là sóng biển màu đen thao thao bất tuyệt, cuồn cuộn hết tầng này đến tầng khác, giống như muốn nuốt hết người nào.

“Nếu như cô đã biết chuyện của chúng ta, trước mắt cô cũng chỉ có hai lựa chọn.

Kéo cô gia nhập, hoặc là…”

Hứa Triệt ngẩng đầu, nhìn về phía biển rộng mênh mông.

Hạ Trừng Trừng kinh hãi:

“Thuyền này… Còn chưa tới vùng biển quốc tế mà?”

“Ngày mai sẽ tới rồi!”

Hứa Triệt không quan tâm nói:

“Không tới cũng không sao cả, biển rộn mênh mông, rơi xuống nước một hai người, trong nháy mắt sẽ bị cá mập ăn thịt, cũng không tìm thấy đâu!”

Hứa Triệt nhìn Hạ Trừng Trừng, vẻ mặt cười xấu xa nói:

“Dù sao, cũng không ai biết cô đang ở trên thuyền của tôi đúng không!”

Khoang thuyền cách âm rất tốt, nhưng Hứa Triệt mở cửa sổ ra, bên ngoài là tiếng gió biển gào thét, sóng lớn đánh mạnh vào thân của du thuyền xa hoa giống như cắn nuốt người bồn m.á.u mồm to.

Hạ Trừng Trừng sợ hãi, nuốt nước miếng xuống.

“Tôi gia nhập!”

Cô hoảng sợ nói: “Đừng g.i.ế.c tôi, tôi có thể gia nhập!”

Hứa Triệt nhướng mày:

“Đầu hàng nhanh như vậy sao! Trừng Trừng, tôi còn tưởng rằng cô sẽ ngạnh cương nữa chứ!”

“Tôi cũng không ngốc!

Trên thế giới này, chuyện gì có thể quan trọng hơn so với mạng sống chứ?”

Hạ Trừng Trừng nghiêm túc nói:

“Còn không phải anh muốn con gái sao? Hiện tại lại dám để mắt đến toàn bộ giới giải trí, còn có ai có thể có được nhiều cô gái trẻ tuổi mà xinh đẹp hơn trên tay tôi chứ?
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 409



Anh nhìn tổ chương trình ‘Thiếu Niên Ngân Hà’ xem, trong đó còn có 90 cô gái trẻ đó!”

“Hả?”

Hứa Triệt rất hứng thú, anh ta đi tới gần Hạ Trừng Trừng, ái muội mà nắm lấy cằm cô, hỏi:

“Cô có ý gì chứ?”

“Tôi là nhà đầu tư của ‘Thiếu Niên Ngân Hà’, những cô gái đó cũng đã ký hợp đồng cùng với tôi.

Trong ba tháng này còn không phải sẽ do tôi sắp xếp sao?

Các anh phục vụ những vị ông chủ luôn muốn ngủ như vậy với mấy người, cũng sẽ được đúng không?

Nhưng mà chỉ cần tôi gia nhập, 99 cô gái kia do bọn họ tùy ý chọn!”

“Anh Hứa, hợp tác cùng với tôi, không lỗ đâu!”

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng nịnh nọt, nũng nịu tới gần Hứa Triệt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e n.g.ự.c anh ta:

“Hơn nữa thêm tôi nữa thì đủ một trăm đó!”

Yết hầu Hứa Triệt lăn lăn.

Không thể không nói, Hạ Trừng Trừng khuynh quốc khuynh kia mang tới dụ hoặc quá lớn.

Câu dẫn quyến rũ và khiêu khích như thế khiến anh ta nhịn không được muốn bại hạ trận tới.

Tưởng tượng đợi lúc nữa phải đưa Hạ Trừng Trừng đến cho ông chủ khác, Hứa Triệt đột nhiên cũng có chút luyến tiếc.

Anh ta l.i.ế.m li3m đầu lưỡi, cười xấu xa nhìn Hạ Trừng Trừng.

Một giây sau, ánh mắt Hứa Triệt thay đổi, đột nhiên bóp lấy vòng cổ của Hạ Trừng Trừng, nhanh chóng đè Hạ Trừng Trừng lên trên tường!

Hạ Trừng Trừng bị va chạm rất mạnh, k** r*n.

Hứa Triệt lại bắt lấy chiếc vòng cổ của Hạ Trừng Trừng, ánh mắt sắc bén:

“Hạ Trừng Trừng, cô nghĩ tôi sẽ ngốc sao! Quả nhiên, tất cả lời nói vừa rồi đều ở trong ghi âm!”

Nói xong, Hứa Triệt hung hăng tát vào mặt Hạ Trừng Trừng một cái! Hạ Trừng Trừng lảo đảo một chút, lần nữa té ngã ở trên sô pha, khóe miệng chảy ra m.á.u tươi.

Cô quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Hứa Triệt.

“Hứa Triệt, anh, anh muốn làm gì? Tôi, tôi nói cho anh biết, đây là xã hội pháp trị!”

DTV

“Ha ha ha!”

Hứa Triệt dào dạt đắc ý:

“Hóa ra là con hổ giấy à! Bị tôi chọc thủng, thì dáng vẻ lại như vậy?

Ai da, Trừng Trừng, tôi rất thích dáng vẻ cô diễu võ dương oai, hay thẹn thùng dụ hoặc, rất quyến rũ! Như bây giờ, chép chép, đúng là hơi thú vị đó!”

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không g.i.ế.c cô đâu.

Cô là một cái phôi tốt như vậy, g.i.ế.c rất đáng tiếc nha!

Tôi chỉ muốn chụp một ít ảnh cho cô, nếu như cô ngoan ngoãn, những tấm ảnh đó vĩnh viễn sẽ không bị người khác thấy.

Nhưng nếu cô không nghe lời… Tôi bảo đảm, tất cả mọi người sẽ thấy ảnh của cô, nhìn thấy ảnh trần như nhộng của cô bại lộ ở trước mặt mọi người!

“Cô nghĩ lại xem đến lúc đó, những bạn bè của cô sẽ thấy thế nào?

Bọn họ cũng sẽ không cảm thấy cô đáng thương, bọn họ chỉ cảm thấy cô là loại phụ nữ vui vẻ dưới gối đàn ông, chỉ là dâm phụ không biết xấu hổ!”

Hạ Trừng Trừng hoảng sợ không thôi, cuộn tròn ở trên sô pha, nước mắt lăn xuống dưới, nước mắt vừa trong suốt lại vừa trân quý.

Dáng vẻ vừa nhu nhược vừa đáng thương giống như ra mỹ nhân ngư thủy mảnh mai, nhìn thấy mà thương.

Hứa Triệt nhìn, trong lòng cũng ngứa.

Hạ Trừng Trừng nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu:

“Cho nên trước kia anh cũng dùng thủ đoạn này để khống chế nghệ sĩ Tinh Không ép các cô ấy làm chuyện mà mình không thích như này sao?”

“Đúng vậy! Các cô ấy cũng giống như cô, nhưng rất dễ khống chế!

Phụ nữ sao, cách cục đều sẽ như vậy, nhưng mười mấy bức ảnh kia lại có thể khiến các cô ấy đắn đo rất nhiều!”

Hứa Triệt vốn không có kiên nhẫn giải thích quá nhiều với người khác, nhưng nhìn dáng vẻ Hạ Trừng Trừng yếu đuối lại đáng thương như vậy, h*m m**n chinh phục ở trong lòng anh ta được đến cực đại thỏa mãn, nhịn không được mà muốn nói nhiều hơn.

“Cũng sắp đến giờ rồi, nếu chờ tiếp ông chủ sẽ nóng nảy.”

Hứa Triều l.i.ế.m li3m môi, sắc mặt híp mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, từng bước tới gần cô.
 
Back
Top Bottom