Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 340



Trong phòng, Hạ Trừng Trừng thích ý nằm trên giường, vểnh chân trắng nớt, kêu đến sung sướng.

Trong lúc th* d*c, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu thoại chuyên dụng trong AV của Nhật.

Mà Tạ Tri Hành... Thì ở một bên dùng sức đẩy giường.

Một lúc lâu sau, Tạ Tri Hành đột nhiên đè đầu Hạ Trừng Trừng lại, thanh âm trầm thấp, khàn khàn khó nói thành lời, giống như là cố gắng khắc chế cái gì đó.

“Đừng kêu nữa.”

Ánh mắt Hạ Trừng Trừng sáng ngời, không khỏi nhìn ra cửa, thấp giọng nói:

“Bà ấy đi rồi sao?”

“Không phải.”

Yết hầu Tạ Tri Hành lên xuống, ánh mắt mất tự nhiên nhìn Hạ Trừng Trừng:

“Tóm lại, đừng kêu nữa!”

Hạ Trừng Trừng càng nghi ngờ, cô cảm thấy mình kêu rất tốt!

“Vì sao không gọi nữa? Em sợ cô còn chưa đi đâu!”

“Trừng Trừng, anh là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh...”

Tạ Tri Hành kiềm chế, vẻ mặt bất đắc dĩ xoa xoa đầu Hạ Trừng Trừng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Nếu em kêu nữa, anh sợ anh không nhịn được.”

Hạ Trừng Trừng nhìn cơ bắp phập phồng của Tạ Tri Hành, một khắc kia cô mới hiểu ra chuyện gì, hai má trắng nõn trong nháy mắt ửng đỏ.

Ngày hôm sau, khi Hạ Trừng Trừng tỉnh lại đã hơn mười giờ.

Ánh nắng mặt trời lên cao, cả Hoành Đi3m đắm chìm trong khí trời mùa thu.

Tối hôm qua kêu hơn nửa tiếng, cổ họng Hạ Trừng Trừng có chút khô, ra khỏi phòng khách rót nước uống, nhìn thấy Kim Nhất Phàm bên cạnh còn ngã chỏng vó ngủ say, mà Tạ Tri Hành ở thư phòng, đeo cặp kính gọng vàng của anh, đang trả lời thư của trợ lý Chu.

Gần đây tập đoàn Tạ thị tích lũy một đống chuyện lớn, anh nhất định phải xử lý trước một chút.

Hạ Trừng Trừng vô cùng bội phục Tạ Tri Hành, tối hôm qua đụng giường nửa tiếng, sau đó vì kìm nén xao động mà xử lý công vụ hơn hai tiếng đồng hồ, thế mà còn có thức dậy sớm để trả lời thư!

Đây đại khái chính là tự tu dưỡng của đại phản diện đúng không?

Nhìn thấy Hạ Trừng Trừng tiến vào, Tạ Tri Hành đẩy kính trên sống mũi:

“Muốn ăn cái gì? Anh bảo nhân viên phục vụ giao đến.”

Hạ Trừng Trừng lắc đầu: “Vừa mới tỉnh lại, không muốn ăn uống gì cả. Cô đâu rồi?”

Tạ Tri Hành: “Trở về rồi, công việc bên Paris của cô ấy còn chưa xử lý xong.”

Hạ Trừng Trừng vừa uống nước, vừa dựa vào bàn làm việc.

Trên bàn làm việc có một ít văn kiện nội bộ của tập đoàn Tạ thị, ngoài ra còn có một số thông báo của Tạ Tri Hành với tư cách là nghệ sĩ.

Hạ Trừng Trừng tùy ý cầm lấy một phần, là báo cáo tiến độ dự án “Vũ Quang”, ở cuối thư báo cáo, đạo diễn “Vũ Quang” Lưu Chí Minh còn chân thành mời Tạ Tri Hành đi thăm quan.

“Vũ Quang cũng là hạng mục trọng điểm của Thiên Thịnh? Như vậy anh không đi thăm quan cũng rất đáng tiếc.”

Bởi vì Máy nghiền dối trá tiết lộ chuyện của Trần Minh Kiệt, nên “Tiên Quyết” trước đó chưa phát sóng đã nổi tiếng trước, đã kiếm đủ lưu lượng.

“Nữu Cỗ Lộc công lược” cũng bởi vì chuyện của Mạc Vân Thiên mà thu hút thêm sự chú ý.

Ngược lại là “Vũ Quang”, rõ ràng là đội hình cấp S, nhân khí lại giảm một mảng lớn so với hai dự án còn lại, độ thảo luận cực thấp.

Lưu Chí Minh mời Tạ Tri Hành đi thăm quan, cũng là muốn tăng độ tiếp xúc của “Vũ Quang”, bộ phim này chủ yếu khoa học viễn tưởng, trước mắt trên thị trường còn chưa có một loại này, tốc độ nhanh lên, không chừng còn có thể bắt kịp chương trình mùa hè năm sau.

“Em muốn đi sao?” Tạ Tri Hành hỏi.

Anh không quan tâm nhiều, ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình kiếm được nhiều tiền hơn, cũng không giống như bất động sản và Internet.

Chuyện của Thiên Thịnh, dường như anh đều đã buông tay để Hầu Bác Siêu cùng trợ lý Chu xử lý.

“Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm!”

Hạ Trừng Trừng rất có hứng thú:

“Chu Hướng Nam nói với em bọn họ đi núi Tam Nương Nương, cho nên thăm quan “Tiên Quyết” thì em không thể đi rồi.

Nhưng Lục Yên Nhiên không phải là nữ chính của Vũ Quang sao, em muốn đi thăm cô ấy.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 341



Hơn hai giờ chiều, Hạ Trừng Trừng lên Bentley của Tạ Tri Hành, theo đuôi mấy chiếc xe ăn uống do trợ lý Chu đặt trước, chạy một đường đi thẳng đến ngoại ô Hoành Đi3m.

Nửa tiếng sau, Bentley dừng ở vùng ngoại ô phía tây Hoành Đi3m, hôm nay địa điểm quay phim Vũ Quang chính là Tây Giao.

Hạ Trừng Trừng xuống xe, Lưu Chí Minh lập tức nhiệt tình nghênh đón.

Có người đến thăm quan, có độ phơi sáng, độ phơi sáng càng cao, đương nhiên càng tốt!

Lưu Chí Minh là người khá hiểu truyền thông, miễn là không can thiệp vào việc quay phim, luôn luôn chào đón các ngôi sao khác đến thăm lớp quan.

Các đầu bếp trong xe ăn uống đã bắt đầu nấu ăn cho nhân viên đoàn làm phim.

Lưu Chí Minh và Hạ Trừng Trừng hàn huyên vài câu, làm bộ chụp mấy tấm ảnh, mới rời đi chuẩn bị phát hoa.

Lục Yên Nhiên nghẹn nửa ngày, thấy Lưu Chí Minh cuối cùng cũng rời đi, vội vàng tiến lên lôi kéo Hạ Trừng Trừng, thấp giọng nói:

“Nói! Tình huống của cô và Tạ Tri Hành rốt cuộc là như thế nào? Rõ ràng tôi đã bảo cô đừng vì anh ta mà giả xấu nữa, sao cô lại không nghe chứ!”

Cảnh tượng Hạ Trừng Trừng ngày xưa yêu đương não tàn theo đuổi Hàn Gia Lâm hiện lên trong lòng, khiến Lục Yên Nhiên vô cùng khinh thường.

Lục Yên Nhiên không hiểu, không có đàn ông thì không thể sống sao?

Là không đọc tiểu thuyết hay là không có trò chơi thú vị để chơi? Tại sao lại phải yêu đương?

“Chuyện này...”

Hạ Trừng Trừng suy nghĩ một chút, dùng cái cớ hôm qua lừa dối Tạ Tân Dao:

“Là tình thú! Đóa hoa như cô... Không hiểu đâu!”

Lục Yên Nhiên: ???

Hảo tâm khuyên cô còn bị cô mang công kích cá nhân?

“Quên đi.”

Lục Yên Nhiên bĩu môi:

“Bên cạnh Tạ Tri Hành tốt xấu gì cũng chỉ có một mình cô, không hoa tâm giống như Hàn Gia Lâm.

Cô chỉ không thích Hàn Gia Lâm nữa tôi cũng cảm ơn trời đất rồi.”

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng nghi ngờ:

“Sao đột nhiên lại nhắc tới Hàn Gia Lâm?”

Với Hạ Trừng Trừng, Hàn Gia Lâm và Diệp Thi Văn đã sớm nằm ở trang trước.

Sau này mỗi người một nơi, nước giếng không phạm nước sông là được.

“Còn không phải tại tên kia!

Mỗi ngày đều lang thang trong đoàn làm phim của chúng tôi!

Còn luôn tìm tôi hỏi chuyện của cô, tôi cũng sắp phiền c.h.ế.t rồi!”

Lục Yên Nhiên phẫn nộ:

“Anh ta đã có con với Diệp Thi Văn, làm sao, còn muốn ăn cỏ quay đầu sao?

Tại sao có loại đàn ông như vậy! Quá ghê tởm!”

Hạ Trừng Trừng sửng sốt:

“Cô nói Hàn Gia Lâm cũng ở đây sao?! Còn đang tìm tôi sao?”

“Không phải sao! Dù sao mỗi ngày đều hỏi tôi...”

Lục Yên Nhiên còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Hàn Gia Lâm.

“Trừng Trừng, quả nhiên em tới thăm quan!”

Hạ Trừng Trừng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Gia Lâm phía sau.

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta không thể che giấu sự phấn khích.

Ánh sáng ban ngày dường như đặc biệt thiên vị cho anh ta, cho anh dáng người thẳng tắp khảm một tầng viền vàng.

Lần đầu tiên trong đời, Hạ Trừng Trừng cảm nhận được, giọng điệu Hàn Gia Lâm, ái muội đến cực điểm.

“Trừng Trừng, cuối cùng anh cũng gặp lại em...”

Nháy mắt, Hàn Gia Lâm nghẹn ngào:

“Anh rất nhớ em.”

DTV

Giọng anh ta dịu dàng cực hạn.

Giống như gió mùa xuân, như mang hương thơm của cỏ xanh phất vào mặt.

Nhưng Hạ Trừng Trừng lại vô cùng hoảng sợ.

Tình huống gì đây, sao nam chính tiểu thuyết lại ôn nhu với cô thế này, là bị yêu ma quỷ quái nào đó nhập vào sao!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 342



Sự thay đổi của Hàn Gia Lâm bắt đầu từ một tuần trước.

Một tuần trước, tin tức Diệp Thi Văn mang thai hộ bị lộ ra, Hàn Gia Lâm nhìn thấy Mạnh Hân ở nhà họ Hàn.

Anh ta mới giật mình nhận ra, Diệp Thi Văn không giống với cô gái cứu mình lúc trước.

Cô ta có rất nhiều bí mật mà không ai biết, cô ta không thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Chẳng qua là thừa nhận sai lầm của người khác thì dễ, còn tự mình nhận lỗi thì mới khó.

Hàn Gia Lâm không muốn tin mình nhìn nhầm người, cũng không nói việc này với bất kỳ ai.

DTV

Lư Thư Nhã cho rằng Hàn Gia Lâm vẫn chưa từ bỏ Diệp Thi Văn, bảo thư ký Lâm thu thập những vật liệu đen của Diệp Thi Văn và gửi cho Hàn Gia Lâm.

Mua thủy quân, giẫm lên vị trí của Hạ Trừng Trừng, làm giả vật liệu đen…

Từng chuyện một đủ để phá hủy hình tượng cô gái thuần khiết trong lòng Hàn Gia Lâm.

Ngày hôm đó, Hàn Gia Lâm trở lại trường cấp ba.

Anh ta đứng ở nơi lần đầu tiên gặp Diệp Thi Văn.

Anh ta nhớ rằng chính ở đây, cô gái mặc váy đỏ đã dùng s.ú.n.g cao su để đánh lại những kẻ bắt nạt anh ta.

Cô ta là người duy nhất bảo vệ anh ta.

Dù đã nhiều năm trôi qua, ngay cả khi tất cả ký ức đã phai mờ, thì hình ảnh của cô gái b.ắ.n s.ú.n.g cao su vẫn còn rõ ràng.

Hàn Gia Lâm cảm thấy, anh ta không bao giờ quên ký ức này trong suốt cuộc đời mình.

Thư ký Lâm đi đến bên cạnh Hàn Gia Lâm, cung kính nói:

"Cậu chủ, tôi đã điều tra xong.

Ngày xảy ra chuyện là ngày thi Olympic Toán thành phố, trường của cậu được chọn là một trong những địa điểm thi, có rất nhiều học sinh của các trường đến thi.

Lúc ấy nữ sinh giúp cậu là học sinh trường khác."

Hàn Gia Lâm gật đầu.

Anh ta học trường tư, đồng phục của trường là một bộ vest đen, cô gái mặc váy đỏ chắc chắn đến trường khác.

Nhớ lại hơn ba mươi phút, sắc trời dần tối, phía chân trời đỏ rực, Hàn Gia Lâm xoay người rời đi.

Khi đi đến cổng trường, anh ta thấy nhân viên hậu cần của trường đang treo băng rôn ở cổng.

Thư ký Lâm: "Cuộc thi Olympic Toán lại sắp bắt đầu."

Hàn Gia Lâm không để tâm câu nói này, xoay người rời đi.

Anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn băng rôn treo ở cổng trường:

"Hoan nghênh học sinh các trường tham gia cuộc thi Olympic Toán lớp mười."

Hàn Gia Lâm trợn tròn mắt: "Sao lại là lớp mười?"

"Tất nhiên là lớp mười."

Thư ký Lâm trả lời:

"Cậu chủ, lúc trước cậu học trường tư rất ít phòng học. Địa điểm thi của lớp mười một và lớp mười hai ở chỗ khác".

Yết hầu của Hàn Gia Lâm lăn xuống, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán:

"Tám năm trước, đây cũng là phòng thi của các thí sinh lớp mười sao?"

Thư ký Lâm không chắc lắm, nhưng nhân viên hậu cần của trường đang treo băng rôn trả lời chắc chắn:

"Đúng vậy, chàng trai.

Trước kia cậu cũng là học sinh trường cấp ba của chúng tôi sao?

Từ khi trường cấp ba của chúng tôi tổ chức cuộc thi Olympic Toán chỉ phụ trách học sinh lớp mười thôi."

Hàn Gia Lâm cảm giác đầu mình "ầm" một tiếng.

Năm đó khi xảy ra chuyện, anh ta đang học lớp mười hai. Mà Diệp Thi Văn cũng là học sinh lớp mười hai.

Trường tư được canh gác cẩn thận.

Ngoại trừ học sinh của trường và thí sinh có thẻ dự thi, những người khác không được vào.

Nếu Diệp Thi Văn không có tư cách vào trường, vậy người lúc trước cứu anh ta là ai?

Hàn Gia Lâm bảo thư ký Lâm lập tức đi điều tra.

Thư ký Lâm làm việc rất hiệu quả, danh sách thí sinh dự thi Olympic Toán được lưu trữ hồ sơ ở phòng Giáo dục nên không khó tìm.

Hàn Gia Lâm xem tên của tất cả các thí sinh, quả nhiên, thí sinh năm đó đều là học sinh lớp mười, không có Diệp Thi Văn.

Thế nhưng, Hàn Gia Lâm lại nhìn thấy tên Hạ Trừng Trừng.

Hơn nữa, cô là cô gái duy nhất dự thi năm đó.

Đằng sau danh sách còn có một bức ảnh chụp chung của thí sinh dự thi ở trường cấp ba quốc tế Giang Thành.

Trong ảnh chụp chung, Hạ Trừng Trừng cười sảng khoái, mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Cô mặc một chiếc váy màu đỏ.

Hàn Gia Lâm cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 343



Tất cả manh mối đều chỉ vào một kết quả mà anh ta không muốn thừa nhận nhưng buộc phải thừa nhận.

Anh ta lập tức trở về ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Giang Thành.

Lúc này, Diệp Thi Văn ngồi một mình trong phòng khách, nhìn những câu chửi mình trên mạng.

[Diệp Thi Văn nhanh biến khỏi giới giải trí đi!]

[Hàn Gia Lâm mở to mắt ra, đừng cưới loại phụ nữ xấu xa này được không, làm ơn.]

[Nếu Diệp Thi Văn trở thành một bà chủ nhà giàu, tôi thật sự sẽ buộc Q*, người xấu quả nhiên không bị trừng phạt.]

(* Tôi thật sự sẽ buộc Q: một cụm từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là "Tôi sẽ thực sự cảm ơn bạn".

Đó là một cách phàn nàn, thường được cư dân mạng sử dụng để thể hiện tâm trạng không nói nên lời hoặc chán nản.)

[Tôi chỉ hy vọng Hàn Gia Lâm có thể sớm tỉnh ngộ, đừng bị người phụ nữ này lừa gạt nữa.]



Diệp Thi Văn nắm chặt tay, móng tay đính kim cương gần như cắm sâu vào da thịt.

Những anh hùng bàn phím không có não thì biết cái gì.

Chỉ cần cô ta có tình yêu của Hàn Gia Lâm, có con với Hàn Gia Lâm, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đổi đời.

Những người này chỉ đang ghen tị với cô ta! Ghen tị cô ta xinh đẹp! Ghen tị cô ta được giám đốc một công ty yêu thương!

Người hâm mộ ủng hộ Diệp Thi Văn càng ngày càng ít, Diệp Thi Văn chuyển sang tài khoản phụ của mình, bình luận chửi lại.

Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên kéo cô ta lên.

Diệp Thi Văn không chú ý, kêu lên, máy tính bảng trong tay rơi xuống sàn đá hoa.

Hàn Gia Lâm vốn giận dữ nhìn Diệp Thi Văn, ánh mắt liếc mắt nhìn máy tính bảng, nhìn thấy rõ bình luận trên đó.

"Mấy người là anh hùng bàn phím,sao nói chuyện khó nghe vậy? Mấy người chắc là xấu xí lại không được đàn ông yêu.

Văn Văn của chúng tôi đẹp nhất, được Hàn Gia Lâm yêu đến c.h.ế.t đi sống lại.

Cô ấy chắc chắn có thể gả vào nhà giàu, mấy kẻ thất bại chỉ có thể ghen tị nhìn điện thoại."

Hàn Gia Lâm ngẩn ra, nhíu mày.

Diệp Thi Văn vội vàng tránh thoát tay Hàn Gia Lâm, lấy lại máy tính bảng, ánh mắt né tránh:

"Gia Lâm, anh, sao anh lại tới đây?"

Hàn Gia Lâm kìm lại cảm giác chán ghét trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Thi Văn, gằn từng chữ.

"Người năm đó giúp anh là ai?"

Diệp Thi Văn kinh ngạc, không tin được nhìn Hàn Gia Lâm.

Tất cả những gì xảy ra trong kiếp trước vụt qua trước mắt cô ta như đèn kéo quân*.

(*Đèn kéo quân: là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc.

Đèn kéo quân có đặc điểm là khi thắp nến, những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện lên trên mặt đèn, giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.)

Sau khi trải qua kiếp trước, Diệp Thi Văn biết Hạ Trừng Trừng đã cứu Hàn Gia Lâm, cho nên mới trở thành ánh trăng sáng của anh ta, trở thành người mà anh ta yêu sâu đậm cả đời.

Mà ngày Hạ Trừng Trừng cứu Hàn Gia Lâm chính là tám năm trước, trường cấp ba tư thục của Giang Thành tổ chức Olympic Toán.

Kiếp này, Diệp Thi Văn sống lại, mà thời điểm trọng sinh chính là ngày diễn ra Olympic Toán tám năm trước.

Diệp Thi Văn cảm thấy có một số việc đã được định sẵn.

Ví dụ như cô ta được sống lại vào thời điểm quan trọng nhất khi sự việc kia xảy ra.

Ví dụ như cô ta được định sẵn sẽ thay thế Hạ Trừng Trừng trở thành ánh trăng sáng trong cuộc sống của Hàn Gia Lâm.

Chỉ là lúc ấy mọi việc không được suôn sẻ.

Khi cô ta đi đến bên ngoài trường của Hàn Gia Lâm, nhưng bị bảo vệ chặn lại vì cô ta không có thẻ dự thi, cũng không phải là học sinh của trường.

Diệp Thi Văn sắp phát điên rồi.

Nếu cô ta không thể thay đổi quá khứ khiến Hàn Gia Lâm yêu mình chứ không phải Hạ Trừng Trừng, một con gái của người thứ ba như cô ta, làm sao có thể đấu với Hạ Trừng Trừng được.

Ngay khi Diệp Thi Văn đang nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, thì Hàn Gia Lâm xuất hiện.

Khi đó Hàn Gia Lâm vẫn là một cậu bé mập mạp.

Trên người anh ta bẩn thỉu, dính đầy bùn khô, trong tay còn cầm một cặp kính vỡ.

Quản gia đưa cho Hàn Gia Lâm một cái kính mới, mọi thứ trước mắt Hàn Gia Lâm mới trở nên rõ ràng.

Sau đó, anh ta thấy Diệp Thi Văn.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 344



Đúng lúc này, Diệp Thi Văn cũng mặc váy đồng phục màu đỏ.

Đôi mắt Hàn Gia Lâm vốn hơi mất mát đột nhiên sáng lên, nhìn Diệp Thi Văn, khóe miệng cười ngây ngô.

Diệp Thi Văn không hề có hứng thú với một chàng trai mập mạp, nhưng lại vô tình nghe thấy quản gia bên cạnh nói:

"Cậu Hàn, quần áo của cậu bẩn rồi, có cần về nhà thay bộ mới không?"

Cậu Hàn.

Diệp Thi Văn nhìn về phía quản gia bên cạnh Hàn Gia Lâm.

Ở kiếp trước khi Hạ Trừng Trừng làm bạn với Hàn Gia Lâm, cô đã gặp quản gia này khá thường xuyên.

Đúng rồi, tên béo bẩn thỉu trước mắt này chính là Hàn Gia Lâm.

Diệp Thi Văn không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng cô ta đoán Hàn Gia Lâm đã nhận nhầm người.

Cô ta không phủ nhận điều đó.

Xem ra, cô ta không chỉ sống lại vào thời điểm quan trọng nhất, mà ngay cả ông trời cũng giúp đỡ cô ta.

Khuôn mặt Diệp Thi Văn dịu dàng, mỉm cười với Hàn Gia Lâm.

Tên béo Hàn Gia Lâm trong phút chốc trở nên vui vẻ hơn, hai má ửng hồng.

Không cứu được Hàn Gia Lâm thì sao, chỉ cần Hàn Gia Lâm nhận nhầm cô ta là người cuối cùng, vậy là đủ rồi.

Hàn Gia Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thi Văn:

"Tám năm trước, em đã từng đến trường anh chưa?"

Diệp Thi Văn bị Hàn Gia Lâm nắm đau, hiện ra đôi mắt đáng thương:

"Có mà. Hôm đó là ngày Trừng Trừng tham gia Olympic Toán, nó quên mang thẻ dự thi, em đã đi đưa cho nó.

Gia Lâm, anh làm sao vậy, sao anh lại làm đau em?"

Trong mắt Hàn Gia Lâm đầy ngạc nhiên, nắm tay Diệp Thi Văn dần buông lỏng ra:

"Em cầm thẻ dự thi."

Chẳng lẽ Diệp Thi Văn thật sự đi vào trường của anh ta.

Vẻ mặt Diệp Thi Văn vô hại: "Đúng vậy."

Cô ta vẫn có đôi mắt đẹp, điềm đạm đáng yêu và thuần khiết vô hại, nhưng Hàn Gia Lâm lại cảm thấy hơi chán ghét.

"Em đang nói dối anh."

Hàn Gia Lâm bình tĩnh nói: "Trước đây em vẫn luôn nói với anh như vậy."

Mà mỗi một lần, cô ta đều nói dối anh ta.

Diệp Thi Văn hoảng hốt, vội vàng ôm lấy Hàn Gia Lâm:

"Gia Lâm, em rất yêu anh, vì anh mà em có thể từ bỏ mọi thứ.

Em và con, sau này gia đình ba người chúng ta sẽ sống tốt, làm sao em nói dối anh được chứ?"

Diệp Thi Văn ôm rất chặt, giống như chỉ cần ôm chặt Hàn Gia Lâm, sẽ không bỏ cô ta.

Nhưng lúc này, Hàn Gia Lâm lại không nể mặt gỡ ngón tay của Diệp Thi Văn ra.

"Có phải là em hay không, anh sẽ đi điều tra."

Ánh mắt Hàn Gia Lâm lạnh như băng, mang theo sự uy nghiêm:

"Diệp Thi Văn, nếu em dám nói dối anh, lần này anh sẽ không bỏ qua cho em."

Hàn Gia Lâm hất tay Diệp Thi Văn ra, không quay đầu lại rời đi.

Diệp Thi Văn ngã ngồi trên sàn đá hoa lạnh lẽo, nhìn bóng lưng tuyệt tình của Hàn Gia Lâm, như rơi vào động băng.

Mấy ngày sau, Hàn Gia Lâm cố gắng liên lạc với Hạ Trừng Trừng để tìm hiểu mọi việc.

Kết quả lại phát hiện, Hạ Trừng Trừng từng yêu anh ta đến c.h.ế.t đi sống lại, không biết từ lúc nào đã kéo anh ta vào danh sách đen.

Điện thoại không liên lạc được, WeChat không liên lạc được, ngay cả công ty quản lý cũng không biết tung tích của Hạ Trừng Trừng.

Sau khi Hạ Thiên Hoa tiếp quản tập đoàn Hạ thị, Hạ Trừng Trừng như biến mất khỏi thế giới này.

Lần đầu tiên Hàn Gia Lâm cảm thấy tuyệt vọng.

Nhận nhầm người thì thôi, mà anh ta lại không thể tìm được cô nữa.

Hai ngày sau, Hàn Gia Lâm đến Hoành Đi3m.

Sau khi Lưu Chí Minh hủy hợp đồng với Diệp Thi Văn, công ty giải trí Hàn Thiên không từ bỏ việc đầu tư vào Vũ Quang vì lợi ích kinh tế.

DTV

Hàn Gia Lâm với thân phận nhà sản xuất đã đến Hoành Đi3m để giám sát việc quay phim Vũ Quang.

Mặc dù đang ở Hoành Đi3m, Hàn Gia Lâm cũng không từ bỏ việc yêu cầu thư ký Lâm đi điều tra Hạ Trừng Trừng.

Nhưng điều khiến bọn họ khó hiểu là họ không tìm thấy bất kỳ tin tức nào của Hạ Trừng Trừng.

Cho đến ba ngày trước, anh ta vô tình nghe thấy cuộc gọi của Lục Yên Nhiên và Hạ Trừng Trừng.

Anh ta mới biết được, Hạ Trừng Trừng cũng đang ở Hoành Đi3m.

Hàn Gia Lâm tin chắc rằng đây là sự lựa chọn của vận mệnh, là ông trời muốn hai người lại đi cùng nhau!

Bất kể như thế nào, anh ta nhất định sẽ tìm được Hạ Trừng Trừng, hỏi rõ chuyện năm đó.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 345



Lúc này, Hàn Gia Lâm nhìn Hạ Trừng Trừng, hốc mắt hơi ướt.

Tám năm qua, cô gái mơ hồ trong trí nhớ của anh ta dần trở nên rõ ràng, là dáng vẻ của Hạ Trừng Trừng.

Anh ta không trách Hạ Trừng Trừng không nhận ra mình.

Mấy năm nay anh ta gầy đi, dáng người cũng cao hơn, Hạ Trừng Trừng không nhận ra anh ta cũng không phải lỗi của cô.

Hàn Gia Lâm lấy ảnh chụp thời cấp ba của mình chuẩn bị sẵn trong điện thoại ra, giọng nghẹn ngào:

"Trừng Trừng, trước đây em đã từng giúp cậu bé này, đúng không?"

Hạ Trừng Trừng chỉ nhìn lướt ảnh chụp, trong nháy mắt, cô nhớ tới câu chuyện mà hệ thống đã nói với cô ở Ngự Lâm Uyển lần trước.

Tên béo bị bắt nạt ở trường học và ánh trăng sáng cầm s.ú.n.g cao su từ trên trời rơi xuống.

Thì ra ánh trăng trắng kia không phải là Diệp Thi Văn.

Diệp Thi Văn được sống lại, vì vậy trước khi cô ta sống lại, cô ta đã có một quá khứ không mấy êm đẹp.

Để cô suy nghĩ lại, theo ký ức kiếp trước của Diệp Thi Văn, Hàn Gia Lâm và nguyên chủ đã bên nhau.

Nhìn ánh mắt khẩn trương của Hàn Gia Lâm, Hạ Trừng Trừng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Nguyên chủ thích Hàn Gia Lâm, mà Hàn Gia Lâm lại thích ánh trăng sáng của anh ta, hai người bọn họ không ở bên nhau mới là lạ.

DTV

Nhưng đối mặt với Hàn Gia Lâm tràn đầy mong chờ, giọng nói của Hạ Trừng Trừng lạnh như băng.

"Thật ngại quá, tôi không biết."

Niềm vui sướng trên mặt Hàn Gia Lâm trong nháy mắt đông cứng lại, anh ta đờ đẫn, không kịp phản ứng.

Mà Hạ Trừng Trừng nhìn Hàn Gia Lâm, trong ánh mắt đầy khinh thường.

Tình cảm muộn màng rẻ hơn cỏ!

Nguyên chủ bị Hàn Gia Lâm và Diệp Thi Văn ép chết, Hàn Gia Lâm còn muốn lấy được sự an ủi của ánh trăng sáng từ cô.

Nằm mơ!

Hàn Gia Lâm sững sờ nhìn Hạ Trừng Trừng.

Chẳng lẽ anh ta thực sự nghĩ sai?

Nhưng anh ta nhìn kỹ khuôn mặt của Hạ Trừng Trừng, càng nhìn càng thấy giống cô gái trong trí nhớ.

Không, anh ta không nhận nhầm!

Hạ Trừng Trừng nhất định là cô gái đó! Trước đây cô yêu mình như vậy, cho dù không phải là cô, cô cũng nên thừa nhận mới đúng.

Cô trả lời chắc chắn như vậy bởi vì Diệp Thi Văn có con của anh ta, cho nên trong lòng khó chịu.

Hai người bọn họ mới là trời sinh một đôi, nhất định phải ở bên nhau.

Khóe miệng Hàn Gia Lâm nhếch lên nụ cười tự tin của một giám đốc:

"Không sao.

Tôi đã biết. Chỉ là lâu quá rồi em tạm thời quên mất.

Nhưng Trừng Trừng, tôi nhất định sẽ làm cho em nhớ tôi, em chỉ có thể là của tôi."

Hạ Trừng Trừng nhíu mày, đang muốn nói Hàn Gia Lâm có phải bị bệnh nặng hay không, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

"Gia Lâm, Trừng Trừng, hai người đều ở đây à."

Giọng nói giả tạo quen thuộc làm cho Hạ Trừng Trừng cảm thấy tồi tệ hơn.

Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thi Văn đứng phía sau bọn họ.

Địa điểm quay Vũ Quang ở ngoại ô phía tây Hoành Đi3m.

Hạ Trừng Trừng và Diệp Thi Văn ngồi đối diện nhau.

Nửa tiếng trước, Diệp Thi Văn xuất hiện trước mặt Hạ Trừng Trừng.

Hàn Gia Lâm chưa kịp hỏi cô ta vì sao lại tới đây, thì Lưu Chí Minh đến nói chuyện với Hàn Gia Lâm về vấn đề tài chính, Hàn Gia Lâm bất đắc dĩ rời đi.

Diệp Thi Văn hợp lý lấy thân phận nhà sản xuất, mời Hạ Trừng Trừng đến phòng nghỉ ngồi.

Thời gian nghỉ ngơi của Vũ Quang đã kết thúc, việc quay phim đã bắt đầu.

Dù sao Hạ Trừng Trừng cũng rảnh nên đồng ý, cô muốn xem Diệp Thi Văn lại muốn làm gì.

Tốt nhất là nên có sự sáng tạo, cô đến xem Lục Yên Nhiên diễn xuất chứ không phải để hy sinh thời gian xem cô ta.

Trong phòng nghỉ, hai người ngồi xuống.

Hệ thống rất cảnh giác, lập tức nhảy ra:

"Ký chủ, tôi vừa khắp quét phòng, phát hiện ở đây có camera.

Diệp Thi Văn quả nhiên là muốn thịt cô."

Hạ Trừng Trừng ung dung ngồi trên sô pha.

Trong phòng nghỉ có một bức tường toàn là tài liệu và sách, bìa sách khác nhau, nhìn có vẻ ngăn nắp dù lộn xộn.

Một chiếc điện thoại màu đen giấu trong chồng sách, nếu không đến gần kiểm tra kỹ, thật sự nhìn không ra.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 346



Diệp Thi Văn thấy Hạ Trừng Trừng không chú ý tới cô ta đang chụp lén, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Cô ta vốn không muốn dùng cách này đối đầu với Hạ Trừng Trừng.

Gần đây danh tiếng của cô ta rất kém, cho dù bôi nhọ Hạ Trừng Trừng cũng chưa chắc có tác dụng như mong đợi.

Nhưng bây giờ Hàn Gia Lâm đã phát hiện ánh trăng sáng tám năm trước cứu anh ta không phải là cô ta.

Sau đó, với sự kiên trì của Hàn Gia Lâm, nhất định sẽ theo đuổi Hạ Trừng Trừng!

Hiện tại Mạnh Hân ở trong tay bà cụ Hàn, cô ta ngay cả cọng rơm cuối cùng cũng không còn!

Cô ta phải chặt đứt mọi khả năng giữa Hạ Trừng Trừng và Hàn Gia Lâm.

Nếu bên phía Hàn Gia Lâm không làm được, cô ta chỉ có thể bắt đầu từ phía Hạ Trừng Trừng.

Cô ta phải khiến cô lo lắng về thân phận người thứ ba của mình, không dám ở chung với Hàn Gia Lâm nữa.

Trước đây Hạ Trừng Trừng là nữ minh tinh hạng ba bị bôi đen, cô vốn đã đầy tài liệu đen rồi, sao có thể để ý đến việc bị người ta mắng vì xen vào mối quan hệ giữa Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm chứ?

Nhưng hiện tại Hạ Trừng Trừng đã khác.

Cô là nữ diễn viên có đà phát triển mạnh nhất trong giới, một số việc làm xấu đều sẽ khiến cô rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục!

Người ta thường nói từ xa hoa đến tiết kiệm rất khó khăn.

Sau khi Hạ Trừng Trừng hưởng thụ danh tiếng của lưu lượng tứ tiểu hoa đán và được fan khen ngợi, còn có thể đồng ý quay lại làm nữ minh tinh bị bôi đen trước kia sao?

Diệp Thi Văn ngước mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, khoác lên mình dáng vẻ điềm đạm đáng thương,trong mắt lấp lánh nước mắt.

Hạ Trừng Trừng đang uống cà phê, cô ta đột nhiên ra tay, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Trừng Trừng!

"Trừng Trừng!"

Trên lông mi Diệp Thi Văn hơi ướt:

"Chị xin em. Đừng giành Gia Lâm với chị, được không?

Hiện tại chị không còn gì cả, chị chỉ còn Gia Lâm thôi."

Hạ Trừng Trừng nhướng mày, cầm chặt cái cốc trong tay:

"Diệp Thi Văn, cô nói nhảm cái gì vậy."

"Chị biết em cũng thích Gia Lâm, nhưng anh ấy không thích em!

Chị xin em, trả lại Gia Lâm cho chị đi." Diệp Thi Văn lại "bất lực" cầu xin.

Hạ Trừng Trừng chớp mắt, sự tò mò trong mắt cô đã hoàn toàn biến mất.

Cô thật sự không thể tin được sau một thời gian dài, Diệp Thi Văn nghĩ ra vẫn là kiểu tình tay ba m.á.u chó này, nội dung bị đóng khung không có kỹ thuật mới gì.

Chẳng lẽ cô ta tự cho mình là nữ chính trong tiểu thuyết, dù sao trong mắt Hạ Trừng Trừng, mỗi lần cô ta hãm hại cô, chỉ số thông minh không quá cao.

Nhưng một số khán giả trong livestream trên điện thoại đã bắt đầu tò mò…

[Chuyện gì đang xảy ra trong buổi livestream vậy? Sao lại gắn thẻ Hạ Trừng Trừng và Diệp Thi Văn vào?

[Này, đây không phải là Diệp Thi Văn sao?

Người đối diện kia hình như là Hạ Trừng Trừng. Hai người bọn họ không phải đã ghét nhau từ lâu, sao lại ở chung với nhau?]

[Diệp Thi Văn bảo Hạ Trừng Trừng trả Lại Hàn Gia Lâm cho cô ta, có dưa tình tay ba m.á.u chó sao?]

[Theo Diệp Thi Văn, Hạ Trừng Trừng là người thứ ba chen vào hai người.]

[Mặc dù tôi không thích Diệp Thi Văn, nhưng tôi thích xem dưa này!]



Hạ Trừng Trừng lạnh lùng nhìn Diệp Thi Văn: "Tại sao cô cảm thấy, tôi đang dây dưa với Hàn Gia Lâm."

"Nếu không thì tại sao em lại đến đoàn làm phim Vũ Quang."

Diệp Thi Văn khẳng định:

"Gia Lâm là nhà sản xuất của Vũ Quang, em đến đây không phải vì anh ấy sao, chị biết bà Hàn đã nói cho em biết anh ấy ở đây.

Hàn Gia Lâm vẫn rất thích em vì em là con gái nhà họ Hạ."

Nước mắt Diệp Thi Văn rơi xuống như giọt sương trong suốt:

DTV

"Nhưng mà, chị và Gia Lâm đã có con, em sẽ không hy vọng đứa nhỏ sau khi sinh ra không có một gia đình hoàn chỉnh, đúng không?

Cho nên, em đừng chia rẽ bọn chị được không? Trừng Trừng, chị xin em."

[A a a, chị Trừng đi đến đoàn làm phim Vũ Quang sao?

Gần đây tôi có nghe tin từ bên Hoành Đi3m, giám đốc Hàn đang giám sát Vũ Quang!]

[Điều tôi quan tâm là chị Trừng lại muốn yêu đương mù quáng sao?

Đừng làm người thứ ba, Hàn Gia Lâm là dưa chuột thối, không đáng!]

[Tôi vốn có ấn tượng tốt với Hạ Trừng Trừng, nếu cô ấy là người thứ ba, tôi thấy thật ghê tởm!]

[Tuy rằng tôi không thích Diệp Thi Văn, nhưng cũng không thích người thứ ba! Chị Trừng tỉnh lại đi! Trên thế giới này, nơi nào chả có trai đẹp!]
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 347



Trong phòng nghỉ, Hạ Trừng Trừng cười lạnh, thấy Diệp Thi Văn vẫn đang nắm tay mình, cô rút mạnh tay về.

Cô rõ ràng không dùng sức, Diệp Thi Văn lại loạng choạng, kêu lên tiếng "Ôi chao" rồi đáng thương ngã xuống đất.

Hạ Trừng Trừng sửng sốt: "Diệp Thi Văn, cô đang làm cái gì vậy! Tôi không đẩy cô."

Diệp Thi Văn đáng thương lau nước mắt, vết m.á.u trên cánh tay lộ ra, trên làn da trắng nõn như ngọc của cô ta trông thấy mà giật mình.

"Trừng Trừng, chị biết em không thích chị."

Diệp Thi Văn bật khóc: "Không chỉ vì chuyện của Gia Lâm, còn có ân oán của thế hệ trước… Do chị đáng phải nhận, em đánh chị cũng là chuyện nên làm."

[Chị Trừng, chị đừng mù quáng, sao chị lại đánh người khác?]

[Điều này không phải quá rõ sao? Cô ấy thẹn quá hóa giận rồi!]

[Mẹ kiếp, chị Trừng quả nhiên phát điên khi nghe đến chuyện của Hàn Gia Lâm.]

[Tên dưa chuột thối Hàn Gia Lâm rốt cuộc tốt chỗ nào không biết? Tôi không hiểu!]

[Yêu đương mù quáng thật đáng sợ, kiểu người thứ ba này nên nhanh chóng cút khỏi giới giải trí đi!]



Hạ Trừng Trừng nhìn thấy Diệp Thi Văn ngã xuống đất, cau mày.

Cô không thể để cô ta tiếp tục vu khống mình nữa!

DTV

Hạ Trừng Trừng vội vàng tiến lên muốn đỡ Diệp Thi Văn dậy.

Ngay khi cô tới gần Diệp Thi Văn, cô nghe thấy Diệp Thi Văn nói nhỏ mà chỉ có cô nghe được:

"Hạ Trừng Trừng, cô là loại chó cái không ai muốn.

Cô thật sự cho rằng Hàn Gia Lâm yêu cô sao? Anh ấy chỉ coi trọng gia thế của cô, giả vờ cho Lư Thư Nhã thấy thôi, đừng tự cao tự đại nữa."

Sắc mặt Hạ Trừng Trừng trở nên trầm xuống.

Cô bất ngờ buông tay Diệp Thi Văn ra, Diệp Thi Văn lại ngã xuống đất.

Diệp Thi Văn đáng thương nhìn Hạ Trừng Trừng, trên mặt đầy nước mắt: "Trừng Trừng, em..."

Hạ Trừng Trừng hừ lạnh, khoanh tay nhìn từ trên cao xuống, cao ngạo nhìn cô ta:

"Đúng vậy, tôi muốn chia rẽ cô và Hàn Gia Lâm, tôi muốn ở bên Hàn Gia Lâm, thì làm sao?

Tôi có tiền có nhan sắc, gia thế tốt, bà Hàn thích tôi, bà cụ Hàn cũng thích tôi.

Diệp Thi Văn, cô cho rằng cô có cơ hội chiến thắng sao? Cho dù tôi không chiếm được trái tim Hàn Gia Lâm, tôi có được anh ấy là đủ rồi."

Ánh mắt Diệp Thi Văn lóe lên, khuôn mặt vô cùng đau khổ.

Nhưng trong lòng cô ta rất vui.

Hạ Trừng Trừng quả nhiên là đứa ngốc! Cô ta chỉ nói mấy câu, mà cô đã tức giận. Nói càng nhiều càng tốt, cô ta muốn thấy. Cô nói hết những lời trong lòng, đến lúc đó Hạ Trừng Trừng còn có thể đổi đời được sao?

Cô ta thấy trong livestream trên điện thoại, khán giả đã chuẩn bị mắng Hạ Trừng Trừng. Một giây sau, Hạ Trừng Trừng chuyển chủ đề, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.

"Diệp Thi Văn, không phải cô chỉ muốn nghe tôi muốn làm người thứ ba sao? Bây giờ cô hài lòng chưa?"

Diệp Thi Văn ngẩn ra: "Cô, cô có ý gì?"

Hạ Trừng Trừng xoay người, đi đến giá sách, tìm thấy chính xác chiếc điện thoại Diệp Thi Văn đã giấu.

"Nếu cô muốn chụp lén, mà còn dùng điện thoại."

Hạ Trừng Trừng cười nhạo:

"Cô cảm thấy cả thế giới đều ngốc như cho cô sao, thứ lớn như vậy mà không thấy được sao."

Diệp Thi Văn kinh ngạc, trong lòng loạn lên. Cô ta không để ý đến hình tượng bạch liên hoa nữa, vội vàng tiến lên muốn cướp lại điện thoại.

Nhưng Hạ Trừng Trừng cao hơn, Diệp Thi Văn nhào vào khoảng không, lại bị Hạ Trừng Trừng đẩy ra, ngã xuống đất.

"Ồ! Vẫn đang livestream."

Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua giao diện điện thoại: "Cô học máy nghiền dối trá livestream dưa à. Người khác đã sử dụng một lần rồi, sao cô không có sáng tạo gì vậy?"

Diệp Thi Văn ngã xuống đất, tức giận nhìn Hạ Trừng Trừng.

Cô ta bị phát hiện livestream trên điện thoại thì sao, nhưng những lời vừa rồi không truyền đến livestream.

Hạ Trừng Trừng vẫn muốn đổi đời, nằm mơ đi!

Vẻ mặt Diệp Thi Văn đáng thương: "Trừng Trừng, em đang nói gì vậy, chị nghe không hiểu. Vì sao điện thoại lại ở đây, chị cũng không biết."

Hạ Trừng Trừng không thèm trả lời Diệp Thi Văn, tự mình nhìn điện thoại.

"Để tôi xem, vậy mà có hơn một trăm nghìn người đang xem livestream." Hạ Trừng Trừng kêu lên:

"Nhưng vừa rồi tin tức của cô quá chán, tôi đoán hơn một trăm nghìn người xem cũng chán rồi, vậy để tôi thêm ít gia vị vào."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 348



Hạ Trừng Trừng lấy máy ghi âm của mình ra, tiến đến trước micro của livestream trên điện thoại.

Hạ Trừng Trừng cười thầm: "Tôi nghĩ, khán giả sẽ thích gia vị mà tôi thêm vào."

Diệp Thi Văn không biết Hạ Trừng Trừng giấu cái gì, hoảng sợ mở to mắt.

Giọng nói của một người đàn ông phát ra từ máy ghi âm

"Trừng Trừng, em thật sự đến đoàn làm phim."

"Trừng Trừng, tôi cuối cùng cũng gặp lại em, tôi rất nhớ em."

"Trừng Trừng, em đã từng giúp cậu bé này, đúng không?"

"Không biết.

Tôi biết. Có lẽ đã lâu nên em quên mất.

Nhưng Trừng Trừng, tôi nhất định sẽ làm cho em nhớ ra tôi, em chỉ có thể là của tôi."

Hạ Trừng Trừng không nói đó là ai, nhưng giọng nam trong máy ghi âm khiến Diệp Thi Văn ngừng thở.

Đó là Hàn Gia Lâm!

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm nói:

"Diệp Thi Văn, đây chính là lời mà bạn trai thân yêu của cô nói với tôi.

Cuối cùng tôi là người thứ ba xen vào, hay bạn trai cô muốn ngoại tình, cô nên làm rõ đi."

[Mẹ kiếp, ha ha ha, thì ra Hàn Gia Lâm muốn ngoại tình!]

[Vừa rồi trong máy ghi âm còn có giọng nói của chị Trừng, chị ấy luôn lạnh nhạt với Hàn Gia Lâm.]

DTV

[Hóa ra Hàn Gia Lâm muốn ngoại tình, chị Trừng bị hiểu lầm là người thứ ba.]

[Không, chị Trừng không thích tên dưa chuột thối Hàn Gia Lâm đúng không?]

[Hóa ra Diệp Thi Văn không quản được người đàn ông của mình, vu khống cho Hạ Trừng Trừng là người thứ ba.

Kết quả là tự lấy đá đập chân mình, thật mất mặt!]

[Người phụ nữ này hành động ngu ngốc không chỉ có một hoặc hai lần.]



Diệp Thi Văn hoảng sợ, lao tới muốn cướp máy ghi âm và điện thoại từ Hạ Trừng Trừng.

"Không phải! Đều do cô bịa đặt, cô đã chuẩn bị sẵn muốn gài bẫy tôi và Gia Lâm."

Hạ Trừng Trừng lui về phía sau một bước, cô dễ dàng tránh được Diệp Thi Văn với lợi thế về chiều cao. Sau đó, cô ấn nút chuyển trên máy ghi âm.

"Hạ Trừng Trừng, cô là loại chó cái không ai muốn.

Cô thật sự cho rằng Hàn Gia Lâm yêu cô sao?

Anh ấy chỉ coi trọng gia thế của cô, giả vờ cho Lư Thư Nhã thấy thôi, đừng tự cao tự đại nữa."

Giọng nói của Diệp Thi Văn vang vọng khắp phòng nghỉ.

Cô ta hoảng sợ, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Trừng Trừng:

"Cô đã biết tôi livestream, cố ý dụ tôi nói ra những lời đó."

Hạ Trừng Trừng thờ ơ nhún vai:

"Không phải cô cũng dụ tôi nói ra câu mình muốn làm người thứ ba sao? Chúng ta hòa nhau."

Diệp Thi Văn vươn tay định cướp máy ghi âm trong tay Hạ Trừng Trừng, đột nhiên một bóng người chen vào giữa hai người, đẩy Diệp Thi Văn ra.

"Diệp Thi Văn, đừng làm loạn nữa."

Diệp Thi Văn ngẩng đầu, khó tin nhìn Hàn Gia Lâm trước mặt.

Trước đây dù xảy ra chuyện gì, Hàn Gia Lâm vẫn luôn đứng cạnh cô ta, luôn ủng hộ cô ta, là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ta.

Nhưng bây giờ, anh ta lại đứng cạnh Hạ Trừng Trừng, đối diện mình.

Hốc mắt Diệp Thi Văn đỏ lên.

Không phải đóng kịch, cũng không phải diễn. Đó là sự thật, tủi thân và khổ sở.

"Gia Lâm."

Diệp Thi Văn khóc:

"Sao anh có thể giúp người ngoài đối phó với em, không phải anh đã nói sẽ yêu em suốt đời sao? Chúng ta còn có con nữa?"

Hàn Gia Lâm lạnh lùng nhìn căn phòng, ngay khi bước vào, anh ta nghe được đoạn ghi âm trong máy ghi âm của Hạ Trừng Trừng.

Anh ta vô cùng thất vọng với những chuyện Diệp Thi Văn làm trước đây.

Nhưng nghĩ đến tình yêu của hai người trong mấy năm, nghĩ đến Diệp Thi Văn có con của anh ta, anh ta đã dễ dàng tha thứ cho cô ta nhiều lần.

Nhưng bây giờ, anh ta không nhịn được nữa khi nghe thấy cô ta chửi Trừng Trừng.

"Diệp Thi Văn, nếu không phải cô có con của tôi, cô cho rằng cô có tư cách ở đây nói chuyện với tôi sao?"

Đồng tử Diệp Thi Văn run lên.

Hàn Gia Lâm:

"Từng chữ trong đoạn ghi âm của Trừng Trừng đều là sự thật.

Tôi đang theo đuổi cô ấy! Cô ấy mới là người phụ nữ mà tôi nghĩ đến trong tám năm qua.

Nếu tám năm trước cô không mạo danh cô ấy, cô cho rằng tôi sẽ ở bên cô sao?"

Mỗi một câu nói của Hàn Gia Lâm giống như d.a.o đ.â.m vào tim Diệp Thi Văn.

Máu chảy đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

Diệp Thi Văn ở bên Hàn Gia Lâm nhiều năm, cho dù ngay từ đầu mục đích của cô ta không trong sáng, nhưng cô ta đã có tình cảm với Hàn Gia Lâm.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 349



Nhưng không chờ, chỉ là đóng giả làm ánh trăng sáng của anh ta, lại khiến anh ta trở mặt với cô ta!

[Chị Trừng! Chị có biết chị đang cầm điện thoại không?

Chị có thể chỉnh lại camera được không? Góc nhìn này khiến tôi thấy hơi khó chịu…]

[Ồ! Mặc dù camera không nhìn thấy chị Trừng, nhưng có thể nhìn thấy Diệp Thi Văn.

Nhìn thấy cô ta như vậy, tôi rất vui!]

[Cho nên chị Trừng mới là ánh trăng sáng của Hàn Gia Lâm.

Tuy rằng tôi thích đọc tiểu thuyết ánh trăng sáng và thế thân, nhưng chị Trừng và Hàn Gia Lâm thì không được!]

[Chị gái xinh đẹp đừng.

Trước đây tôi cảm thấy lão Tạ mới là người xứng đôi với chị, nhưng đáng tiếc anh ấy có bạn gái rồi. Chị độc thân cũng rất tốt!]

[Đúng vậy, dưa chuột Hàn vẫn nên buộc chặt với Diệp Thi Văn đi!]

[Chị Trừng xinh đẹp, chị Trừng cao quá! Chị Trừng đẹp quá!]



Hạ Trừng Trừng tắt livestream, trả lại điện thoại cho Diệp Thi Văn.

Thế nhưng, mọi việc đã quá muộn rồi.

Diệp Thi Văn chán nản ngồi trên ghế sô pha, mặt như tro tàn.

Hàn Gia Lâm không thèm nhìn cô ta, chỉ vây quanh Hạ Trừng Trừng:

"Trừng Trừng, tôi không biết Diệp Thi Văn cũng tới Hoành Đi3m.

Nếu tôi biết, tôi sẽ không để cô ấy làm phiền em."

Hạ Trừng Trừng liếc nhìn Diệp Thi Văn đang đờ người ra, lại nhìn Hàn Gia Lâm ân cần.

Tình cảm sâu nặng của Hàn Gia Lâm không khiến cô cảm động, mà chỉ cảm thấy buồn nôn.

Hạ Trừng Trừng:

"Hàn Gia Lâm, Diệp Thi Văn có con của anh. Nếu anh thật sự là đàn ông, anh nên sống tốt với cô ấy."

"Nhưng đó không phải là điều tôi muốn, hơn nữa cô ấy thuê người mang thai hộ, không có sự cho phép của tôi."

Hàn Gia Lâm nghiến răng. Hạ Trừng Trừng càng từ chối anh ta, anh ta càng chán ghét Diệp Thi Văn:

"Do bà nội và mẹ tôi nhất định muốn đứa trẻ này. Nếu em không thích, tôi sẽ không nhận nó."

DTV

Hạ Trừng Trừng kinh ngạc.

Mạnh Hân ở nhà họ Hàn đã lâu, bà cụ Hàn lão phu nhân chắc chắn đã làm xét nghiệm ADN.

Không ngờ trước đây Hàn Gia Lâm thích Diệp Thi Văn đến vậy, vì cô ta mà chống đối cả thế giới.

Nhưng bây giờ lại chán ghét cô ta đến mức không muốn nhận con của mình.

Hạ Trừng Trừng luôn cảm thấy nguyên chủ rất đáng thương, nhưng bây giờ xem ra, cô ấy vẫn may mắn khi không nhận được tình yêu cố chấp của Hàn Gia Lâm.

Hàn Gia Lâm chưa bao giờ yêu Hạ Trừng Trừng, cũng không phải nguyên chủ, càng không phải Diệp Thi Văn.

Hạ Trừng Trừng cười, trong tiếng cười đầy trào phúng:

"Hàn Gia Lâm, tôi vẫn là tôi.

Quá khứ hay hiện tại đều không thay đổi.

Người anh thích không phải là tôi, cũng không phải Diệp Thi Văn, chỉ là ký ức tám năm trước mà thôi."

Hạ Trừng Trừng nói xong, không quay đầu lại rời khỏi phòng nghỉ.

"Trừng Trừng!"

Hàn Gia Lâm muốn đuổi theo, nhưng bị Diệp Thi Văn túm lấy.

Diệp Thi Văn:

"Gia Lâm! Những lời anh vừa nói là thật sao? Anh thật sự muốn bỏ rơi em sao?"

Khuôn mặt đẹp trai của Hàn Gia Lâm lạnh như băng:

"Diệp Thi Văn, tôi sẽ khoan dung với cô, chỉ bởi vì cô có con của tôi.

Nhưng khi đứa nhỏ ra đời, chúng ta sẽ hoàn toàn kết thúc."

Nói xong, Hàn Gia Lâm không thương tiếc đẩy Diệp Thi Văn ra, rời khỏi phòng nghỉ.

Diệp Thi Văn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Nhân viên đoàn làm phim đi tới đi lui nhìn thấy cảnh này, đều thì thầm bàn tán.

Bọn họ vừa ăn dưa buổi livestream trong phòng nghỉ trên mạng.

Diệp Thi Văn mua một tài khoản marketing để livestream, nhưng sau khi bị Hạ Trừng Trừng vạch trần, mọi người đều biết cô ta là người dàn dựng mọi việc.

Có kết quả hiện tại cũng là đáng đời.

Diệp Lưu Phượng vội vàng chạy tới phòng nghỉ, đỡ Diệp Thi Văn dậy.

"Văn Văn, không phải con tới tìm Hàn Gia Lâm sao? Tại sao mẹ vừa thấy Hàn Gia Lâm tức giận bỏ đi?"

Diệp Thi Văn khổ sở ôm mẹ, giọng nói nức nở, không ngừng lặp lại những lời giống nhau:

"Mẹ! Hàn Gia Lâm biết cô gái năm đó giúp anh ấy không phải là con!

Anh ấy không cần con nữa, bây giờ con không còn gì cả, con chỉ có anh ấy, nhưng sau này anh ấy cũng không cần con thì làm sao bây giờ."

Mất đi nhà họ Hạ, lại mất Hàn Gia Lâm…

Một cuộc tấn công từ hai phía!
 
Back
Top Bottom