Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 310



Một trong những y tá là người mới đến, tên là Tiểu Trần.

Cô ta nhìn về phía khu vườn nhỏ, chú ý tới một người phụ nữ tóc bạc, có chút ngốc nghếch.

"Chị Trương, dì Mạc kia có phải là mẹ của tên h.i.ế.p dâm Mạc Vân Thiên hay không?!"

Chị Trương giật mình vội vàng che miệng Tiểu Trần lại.

Cô nhìn về phía mẹ Mạc, thấy mẹ Mạc không chú ý tới tiếng nói bên này, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta quay đầu lại, buông tay ra, vỗ đầu Tiểu Trần:

"Ai bảo cô nói như vậy về con trai bệnh nhân trước mặt bệnh nhân vậy hả?"

Tiểu Trần bĩu môi:

"Không phải trên mạng đều nói như vậy sao! Nói anh ta cưỡng h.i.ế.p nữ minh tinh nổi tiếng Mạnh Như Yên mà!"

Chị Trương quở trách Tiểu Trần:

"Đây đều là những tin đồn trên mạng, cảnh sát còn chưa có kết luận mà!

Tiểu Mạc và dì Mạc đều là người rất tốt, chắc chắn là có người vu oan để hãm hại bọn họ!

Sau này trước mặt dì Mạc, cô ngàn vạn lần đừng nói như vậy!"

Tiểu Trần không phục gật gật đầu: "Tôi biết rồi."

Cô ta lại nhìn mẹ Mạc trong khu vườn nhỏ, phát hiện ly nước của bà hết rồi:

"Nước của dì Mạc hết nước rồi kìa, tôi đi rót nước cho dì ấy nha!

Coi như là đền tội cho sự bất kính vừa rồi."

Chị Trương gật đầu đồng ý, Tiểu Trần cầm bình nước đi vào khu vườn nhỏ.

Lúc này, mẹ Mạc đang ngồi trên băng ghế trong khu vườn nhỏ, chơi trò chơi giải trí trên máy tính bảng.

Tiểu Trần tiến lên, ấn tắt máy tính bảng, trong nháy mắt máy tính bảng tối đen.

Mẹ Mạc sửng sốt, nhìn Tiểu Trần:

“Sao lại tắt rồi? Tôi, tôi không thể, không thể chơi được..."

Tiểu Trần buông ấm đun nước xuống, cười tủm tỉm lấy máy tính bảng:

"Dì Mạc, cái máy tính bảng này có thể là xảy ra vấn đề, con giúp con kiểm tra một chút đi!"

Mẹ Mạc gật gật đầu chờ mong: "Vậy cô, vậy cô xem giúp tôi một chút, nhìn xem!"

Bà hết lời khen ngợi cô ta:

"Cô, cô thật sự là một người tốt!"

Tiểu Trần mỉm cười cầm máy tính bảng đứng lên, cố ý chọn một góc độ để mẹ Mạc không nhìn thấy.

Thiết bị trong viện dưỡng lão đều được kết nối với wifi, Tiểu Trần mở weibo ra, trên hot search tràn đầy những tin tức liên quan đến Mạc Vân Thiên, cô ta tùy tiện nhấn vào một cái, chính là tin tức và video "Kẻ h.i.ế.p dâm Mạc Vân Thiên bị cảnh sát bắt giữ".

Tiểu Trần rất hài lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, trực tiếp đưa cho mẹ Mạc.

"Dì à, đã sửa xong rồi, dì xem thử một chút đi!"

Trên mạng tràn ngập video Mạc Vân Thiên bị cảnh sát bắt đi.

Video này được tài xế kề cận Lâm Tiêu quay.

Sau khi Lâm Tiêu xác định Mạc Vân Thiên cự tuyệt mình, đoạn video này đã truyền đến bộ phận quan hệ công chúng và truyền thông của Chu Hành, do một số tài khoản tiếp thị có quan hệ tốt với truyền thông Chu Hành gửi đi.

Nếu Mạc Vân Thiên đã từ chối Lâm Tiêu, vậy thì cô ta cũng tuyệt đối không buông tha cho anh ta!

Trước khi hành động, cô ta đã yêu cầu tài xế kiểm tra camera giám sát trên núi Tam Nương Nương, đảm bảo rằng hình ảnh Mạc Vân Thiên mê man trong đêm đó không bị kẻ nào chụp được.

Mà khi cảnh sát đến núi Tam Nương Nương cũng qua 24 giờ, thứ duy nhất có thể chứng minh Mạc Vân Thiên trong sạch đã biến mất.

Cho dù lần này không thể phán Mạc Vân Thiên h.i.ế.p dâm, nhưng h.i.ế.p dâm không thành hoặc là ý đồ h.i.ế.p dâm, cũng đủ để anh ta bóc mấy cuốn lịch!

Cô ta không tin rằng đến nước này mà Mạc Vân Thiên không đến tìm cô ta cầu xin tha thứ!

Cư dân mạng cũng vẫn chờ mong Mạc Vân Thiên bị bắt, sau khi nhìn thấy video cảnh sát đưa Mạc Vân Thiên đi, trong nháy mắt một bộ phận cư dân mạng lập tức sôi trào!

[Cảnh sát đến rồi! Cũng đã còng tay luôn rồi, xem ra chuyện h.i.ế.p dâm là thật!】

[Mau thiến vật lý đi! Ngàn vạn lần đừng bỏ qua cái loại cặn bã này! 】

DTV

[Lúc trước khi chuyện của ba anh ta bị phơi bày, đáng lẽ nên đuổi anh ta ra khỏi giới giải trí! Đúng là ặn bã!]

[Nói gì thì nói, vẫn là đau lòng cho Như Yên của chúng ta quá đi! Đáng lẽ lúc trước nên từ chối vai diễn này, thật là xui xẻo!]
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 311



Hình 3 là bản án của tòa án mà T kháng cáo mình không có tấn công t.ì.n.h d.ụ.c trợ lý và được phán vô tội!”

[Hai năm trước, bùng nổ nhờ trang web video Dâu Tây, lại dính scandal xâm hại tình d ục... Vậy thì không phải Đàm Duy Nhạc sao? 】

[Mẹ kiếp! Năm đó anh Đàm bị mắng thảm bao nhiêu! Thì ra là bị vu oan?]

DTV

[Ôi ôi ôi! Anh Đàm luôn nói là anh ấy không có tấn công t.ì.n.h d.ụ.c trợ lý! Hóa ra là sự thật! Hai người phụ nữ này thật kinh tởm!]

[Chờ một chút, đối tượng mà anh Đàm nói chuyện sau khi phong sát... Không phải là Lâm Tiêu sao? Máy nghiền nói “Não yêu đương” chính là Lâm Tiêu? 】

[Lâm Tiêu, phụ nữ họ L, đúng rồi là cô ta]]

[Lâm Tiêu cố ý hủy hoại anh Đàm chỉ vì muốn yêu đương với anh ấy sao? Chắc không đến mức vậy đâu? 】

[Nhưng sau khi sự việc xảy ra quả thật có paparazzi chụp được Lâm Tiêu và anh Đàm ở cùng một chỗ mà!

Hơn nữa paparazzi đã sớm tung tin đồn rằng sau khi thi đấu Lâm Tiêu đã theo đuổi anh Đàm, bị anh Đàm cự tuyệt!]

[Hơn nữa cho dù có phải là Lâm Tiêu hay không, nhưng chuyện anh Đàm xâm hại t.ì.n.h d.ụ.c nhất định là giả, nhưng tôi thấy ngày phán quyết của tòa án là tuần trước, vậy là vụ kiện này diễn ra tận hai năm?]

[Ôi trời, anh Đàm của tôi thật sự quá thảm!

Tôi thấy acc chính của anh ấy bị khóa, chỉ có thể tuyên bố bằng acc nhỏ, nhưng acc nhỏ vốn dĩ là không có người xem mà!]

[Thương anh Đàm!]

......

Chuyện của Đàm Duy Nhạc đã gây ra phản ứng rất lớn, ngay sau đó đã có vài hot search liên quan đến chuyện này.

Sau đó, máy nghiền dối trá lại dùng cùng một câu.

“Dưa thứ hai của “Não yêu đương” – Tôn Mặc Thư, dưa thứ ba– Trình Thanh Dương, dưa thứ tư – Lộ Viễn Sơn!

Mỗi một đoạn tình yêu, dường như đều là sự cứu chuộc của “Não yêu đương” đối với nghệ sĩ gặp khó khăn, nhưng rút tơ bóc kén lại phát hiện thì ra lúc trước người vu oan hãm hại rồi phơi bày nghệ sĩ nam, chính là “Não yêu đương”!”

[Đỉnh cao như thế thì gọi bệnh thần kinh này là gì đây?

Hủy hoại người ta và sau đó cứu chuộc? Thật sự coi mình là bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết sao?]

[Ôi, lúc ấy trong "Tiên Luyến" tôi thật sự rất thích Tôn Mặc Thư! Nghệ sĩ có phong cách như anh ấy, trong giới rất ít!]

[Hơn nữa Tôn Mặc Thư đã vào giới từ lúc mười một tuổi rồi, cậu ấy làm diễn viên tận mười năm, vất vả lắm mới nắm được một cơ hội nổi tiếng, lại bị Lâm Tiêu hủy hoại như vậy!]

[Vậy mọi người nghĩ về chuyện của Đàm Duy Nhạc đi.

Lúc ấy Đàm Duy Nhạc mới mười chín tuổi.

Vốn tưởng rằng có thể xông lên một phen làm rúng động giới giải trí, không ngờ rằng thứ nghênh đón anh ấy lại là địa ngục!]

[Trình Thanh Dương cũng không dễ dàng gì mà, tôi thật sự rất thích phong cách âm nhạc của anh ấy!

Lúc đó anh ấy rất nổi tiếng, được người trong giới khen ngợi là giọng hát mà thiên sứ đã ban!

Vậy mà Lâm Tiêu lại hạ độc làm hỏng cổ họng anh ấy! Đúng là số khổ vô cùng mà!]

[Giọng hát tốt như vậy cũng không nghe lại được nữa, thật đáng tiếc!]

[Lâm Tiêu có phải là người không vậy?! Thì ra dưa của bọn họ đều là giả? Chỉ vì cô ta muốn yêu đương cùng bọn họ thôi sao?]

[Chắc là muốn hưởng thụ kh*** c*m hủy diệt người khác, lại càng muốn nhìn bọn họ ỷ lại vào mình đó!]

[Ha! Yêu đương cái nỗi gì, đây chính là bệnh thần kinh!]

[Hiện giờ, bên kia đang có dưa Mạc Vân Thiên cưỡng h.i.ế.p Mạnh Như Yên, còn Máy nghiền bên này lại nổ bạo dưa, không phải nói bạo năm dưa một lần sao, còn dưa cuối cùng là gì?]

......

Bốn weibo đầu tiên đăng xong, chiếm cứ top 4 Weibo do Thiên Thịnh mua hot search cho cô.

Trước khi phát một quả dưa cuối cùng, đầu tiên Hạ Trừng Trừng chuyển tiếp bình luận hỏi cô dưa thứ năm là gì.

"Dưa thứ năm – Mạc Vân Thiên."

【??? 】

【Chờ một chút, Lâm Tiêu đã yêu bốn lần rồi chứ? Vậy thì có quan hệ gì Mạc Vân Thiên? 】

[Mạc Vân Thiên không phải là kẻ h.i.ế.p dâm sao?

Hơn nữa người bị khi dễ là Yên Yên của chúng ta mà, chuyện này liên quan gì đến Lâm Tiêu? 】

[Quan hệ của bọn họ thật sự là loạn quá đi! Mạc Vân Thiên rốt cuộc có phải là kẻ h.i.ế.p dâm hay không! 】

【Máy nghiền nhanh chóng nổ dưa đi! Tôi muốn biết sự thật! 】

......

"Lúc nãy đã nổ bốn dưa, đều là vụ cũ, mà dưa thứ năm, cũng chính là mục tiêu thứ năm của “Não yêu đương”, là một diễn viên tuyến đầu, viết tắt là M.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 312



Bởi vì “Não yêu đương” câu dẫn M một năm cũng không thành công, cho nên chúng ta không gọi anh là bạn trai, mà là "mục tiêu".

Có thể nói, “Não yêu đương” tương đối để ý đến mục tiêu M.

Một năm trước, M có được cơ hội trở thành khách mời trong một bộ phim tiên hiệp nào đó, chỉ dựa vào cảnh quay thoáng qua kinh diễm trong phim, đã hấp dẫn vô số fan hâm mộ.

"Não yêu đương” nổi lên hứng thú đối với M, bắt đầu theo đuổi, đương nhiên cũng không ngoài ý muốn là bị cự tuyệt.”

"Nhưng lúc này “Não yêu đương” đúng là không có hãm hại M, mà là vạch trần một ít tin tức đen tối —— ba của M là một kẻ h.i.ế.p dâm. K

ỳ thật điều này cũng không tính là sai sự thật, antifan M cũng biết, “Não yêu đương” chỉ là lựa chọn phơi bày chuyện này mà thôi.

Nhưng mà, dưa này cũng không đầy đủ. Ba của M đúng là kẻ h.i.ế.p dâm, nhưng năm đó, chính M là người báo cảnh sát bắt ba mình.

M từ khi sinh ra đến nay, luôn chịu đựng ba mình bạo lực gia đình...

Hai người thực sự chung một dòng máu, nhưng không phải chung một loại người.

Vì chuyện của ba mình, sự nghiệp của M xuống dốc không phanh.

“Não yêu đương” như luồng ánh sáng đến giúp đỡ M, nhưng M cũng không chấp nhận “Não yêu đương”.

Vì thế, “Não yêu đương” chỉ có thể hố một lần nữa.”

"Lần này, lựa chọn của cô ta là dùng chính mình làm mồi nhử, để kiện M."

Máy nghiền dối trá đính kèm bằng chứng.

DTV

Phần thứ nhất, là Hạ Trừng Trừng dùng máy quay mini cổ, chụp lại cảnh Mạc Vân Thiên "cưỡng h**p" Lâm Tiêu tối hôm qua.

Phần thứ hai, là đoạn video Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành kịp thời lắp đặt camera giám sát ở khu vực mù của lối đi, Mạc Vân Thiên hôn mê, bị tài xế Lâm Tiêu khiêng từ trong phòng đi.

Thứ nhất là báo cáo xét nghiệm m.á.u của Mạc Vân Thiên, báo cáo cho thấy thời gian lấy mẫu dữ liệu là một tiếng sau khi vụ cưỡng h.i.ế.p xảy ra.

Và bệnh viện chiết xuất từ m.á.u ngoại trừ một loại thuốc gây ảo giác mới, loại chất gây ảo giác này có thể làm cho mọi người mất ý thức, rơi vào giấc mơ.

Ngoài ra, lượng thuốc này sẽ được chuyển hóa trong vòng 24 giờ.

[!!! Tôi trăm triệu lần cũng không nghĩ rằng, hôm nay Máy nghiền phơi bày quan hệ giữa Lâm Tiêu và Mạc Vân Thiên!]

【Cho nên, Mạc Vân Thiên bị bỏ thuốc để vu oan? 】

[Mạc Vân Thiên đang hôn mê bị người ta khiêng đi, vậy căn bản là anh ta không có khả năng cưỡng h.i.ế.p Lâm Tiêu mà! 】

【Máy nghiền còn đính kèm báo cáo xét nghiệm m.á.u của Mạc Vân Thiên, nói cách khác lúc xảy ra sự việc Mạc Vân Thiên vẫn đang hôn mê đúng chứ? 】

[Vãi! Cho nên chuyện cưỡng h.i.ế.p thật ra là vở kịch do lâm Tiêu tự đạo diễn? Vì muốn hãm hại Mạc Vân Thiên? 】

[Không chỉ có thế, ngay từ đầu trên mạng đều nói người bị h.i.ế.p dâm là Mạnh Như Yên, nữ minh tinh dính vào cưỡng h**p, cho dù là nạn nhân, sau này sự nghiệp cũng có ảnh hưởng, Lâm Tiêu là muốn mượn đao g.i.ế.c người, một mũi tên trúng hai con nhạn mà! 】

[Bác sĩ nói thuốc gây ảo giác kia trong vòng 24 giờ sẽ bị chuyển hóa, mà tôi nhớ sau khi vụ án cưỡng h.i.ế.p xảy ra 24 giờ mới có thể khơi thông đường núi, Lâm Tiêu cố ý để cách một khoảng thời gian!

Nếu như Máy nghiền không lấy m.á.u trước, chứng minh Mạc Vân Thiên bị bỏ thuốc vậy thì chứng cứ cũng sẽ không còn! 】

[Lâm Tiêu cũng quá tàn độc rồi!】

【Lần trước tung tin Mạc Vân Thiên cũng là do Lâm Tiêu! Cô ta để mắt tới Mạc Vân Thiên tận hai lần】

【Tôi là bạn học của Mạc Vân Thiên, chuyện Máy nghiền nói là thật!

Trước kia lúc đi học tôi thường thấy trên người Mạc Vân Thiên toàn vết thương, còn nói mình bị ngã trên đường đi học, làm gì có ai ngã thảm như vậy, đây là do bị bạo lực gia đình mà! 】

【Đúng vậy, cha Mạc Vân Thiên là kẻ h.i.ế.p dâm, không có nghĩa là anh ấy cũng vậy, rõ ràng anh ấy là nạn nhân】

[Cho dù Mạc Vân Thiên bị người ta khiêng đến phòng Tiêu Tiêu, cũng không thể chứng minh chính là do Tiêu Tiêu chúng ta làm!

Làm gì có cô gái nào lợi dụng sự trong trắng của mình để vu khống người khác? 】

[Người bình thường thì không, nhưng xem lúc trước Lâm Tiêu hại bọn Đàm Duy Nhạc như thế nào? Tôi nghĩ rằng người phụ nữ đó làm điều này, không có gì đáng ngạc nhiên! 】
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 313



Khi tin tức lên sóng, mọi người trong đoàn làm phim đều ở trên núi!

Sau đó bọn họ cũng sẽ bởi vì Lâm Tiêu mang tâm lý nạn nhân, chắc xấu hổ không muốn thanh minh! Chiêu này của Lâm Tiêu quá tàn nhẫn! 】

[Người đàn ông khiêng Mạc Vân Thiên kia, tuyệt đối là tài xế của Lâm Tiêu! Tôi thường đi lại ở Hoành Đi3m để chụp ảnh, tôi đã gặp anh ta nhiều lần! 】

【Mạc Vân Thiên thật thảm mà, trước kia bị ba bạo hành, sau lại bị tội danh của ba mình liên lụy! 】

【Tôi nghe nói thành tích trung học của Mạc Vân Thiên siêu tốt, muốn vào trường đại học ở Trung Quốc cũng được, hình như bởi vì chuyện của ba anh ấy, hại anh ấy không thể tham gia kì thi đại học, sau đó nghe nói anh ta vì chăm sóc mẹ mình, đi làm nhân viên bán hàng kiếm tiền, thật sự cuộc sống không dễ dàng.]

【Khi đó Mạc Vân Thiên mới chỉ mười tám tuổi phải không?

Cậu bé bình thường ở tuổi này đều ở trường đại học vô ưu vô lo mà học hành, mà anh ấy lại vừa phải chăm sóc mẹ mình, vừa phải đi đóng phim, thật sự thật vất vả quá! 】

【Ôi, đau lòng cho Mạc Vân Thiên quá đi! 】

【Đau lòng +1, nếu như không có Máy nghiền, lúc này Mạc Vân Thiên sẽ bị Lâm Tiêu hại chết! 】

......

Sau khi bạo năm dưa một lần của máy nghiền dối trá được gửi đi, dư luận Weibo một lần nữa bị tàn sát.

Bạo năm dưa một lần, nạn nhân trong năm dưa, đều từng là nghệ sĩ hạng nhất, đều từng có danh tiếng lớn trên mạng, cũng từng có một lượng lớn người hâm mộ.

Thần tượng ngày xưa bị toàn mạng antifan bị oan khuất, fan đều tranh nhau xuất hiện, muốn xả giận vì thần tượng nhà mình!

Trong phòng khách sạn Hoa Mỹ, Hạ Trừng Trừng nhìn dư luận trên mạng.

Trước đây máy nghiền dối gửi weibo, đều sẽ lợi dụng một chút từ khóa tìm kiếm nóng hiện có, như vậy tin tức lên men nhanh chóng, có thể nhanh chóng được người khác nhìn thấy.

Nhưng tin đồn lần này, Tạ Tri Hành trực tiếp để quan hệ công chúng của Thiên Thịnh phối hợp với Hạ Trừng Trừng. Thiên Thịnh PR ra tay hào phóng, mua top 5 hot search weibo, cũng đã chuẩn bị một lượng lớn thủy quân.

Chính là muốn cho lời nói của Máy nghiền dối trá gửi lên mỗi một quả dưa, đều được tất cả mọi người trên mạng nhìn thấy!

Sử dụng dòng chảy thủ công, chuyển đổi thành dòng chảy tự nhiên.

Hạ Trừng Trừng đăng bài không đến năm phút đồng hồ, hướng gió trên Weibo đã thay đổi rất nhiều.

Lâm Tiêu muốn hủy hoại Mạc Vân Thiên, sau đó để anh ta khuất phục?

Có Máy nghiền dối trá ở đây, không thể nha!

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Phó Dương Vinh đi vào trong phòng.

"Phu nhân, chứng cứ Lâm Tiêu vu hãm đám người Mạc Vân Thiên tất cả đều đã đăng lên mạng, chúng ta vừa rồi cũng chép một phần cho cục cảnh sát.

Có những chứng cứ này, Mạc Vân Thiên sẽ không ngồi tù."

Hạ Trừng Trừng có chút hài lòng gật đầu.

Phó Dương Vinh là trợ thủ mà Tạ Tri Hành phân công cho Hạ Trừng Trừng, ngoài ra, còn có đoàn IT ở Giang Thành xa xôi, đều có thể cho Hạ Trừng Trừng sai khiến.

Hạ Trừng Trừng vốn chỉ thu thập được chứng cứ Lâm Tiêu hãm hại Mạc Vân Thiên, chính là video tài xế mang Mạc Vân Thiên đi, còn có m.á.u của Mạc Vân Thiên cô rút đi trước đó.

Về phần dưa của đám người Đàm Duy Nhạc, vốn không kịp cùng lúc phơi bày ra ánh sáng.

DTV

Nhưng với sự giúp đỡ của hàng chục siêu hacker, tất cả điều này trở nên dễ dàng.

Không thể không nói, cảm giác có người giúp đỡ thật tốt nha!

"Dì Mạc bên kia thế nào rồi?"

Hạ Trừng Trừng hỏi:

"Lâm Tiêu chắc chắn là sẽ không buông tha Mạc Vân Thiên đơn giản như vậy, nếu như toàn bộ mạng đen cũng đánh không được Mạc Vân Thiên, rất có thể cô ta sẽ xuống tay với mẹ của Mạc Vân Thiên!"

Mẹ là điểm yếu của Mạc Vân Thiên.

Năm đó, anh ta vì bảo vệ mẹ mình mà bỏ cả thi đại học, bây giờ, cũng có thể vì mẹ mình mà từ bỏ cái gì đó.

"Lâm Tiêu sắp xếp một y tá ở viện dưỡng lão, muốn đem video Mạc Vân Thiên là kẻ h.i.ế.p dâm cho dì Mạc xem.

Nhưng người của chúng tôi đã kịp thời ngăn cản cô ta".

Phó Dương Vinh nói xong, lấy ra một cái máy tính bảng.

Trong máy tính bảng, Tiểu Trần tắt máy tính bảng của mẹ Mạc, nói dối rằng máy tính bảng có vấn đề, sau khi cô ta mượn để sửa, cô ta mở video Mạc Vân Thiên bị cảnh sát bắt đi, muốn cho mẹ Mạc xem.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 314



Nhưng ngay khi mẹ Mạc muốn xem video, trong nháy mắt chị Trương và hai nhân viên bảo vệ đi tới chỗ hai người họ.

Bảo vệ nhanh chóng khống chế Tiểu Trần, mà chị Trương cười tủm tỉm ngồi bên cạnh mẹ Mạc, chặn tầm mắt mẹ Mạc nhìn Tiểu Trần.

"Dì Mạc, tôi mới nhìn thấy một video rất đẹp, chúng ta cùng xem đi!"

Chị Trương đưa điện thoại di động của mình cho mẹ Mạc, mẹ Mạc hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, đeo kính hoa cũ, nhìn màn hình nhỏ.

Trên màn hình, là một tập hợp các video của clip của một Trạm tỷ.

Bên trong có nhân viên bán hàng bình thường, tiểu khất cái cả người lầy lội, người mang gạch trong công trường...

Cũng có tiên tôn tiên giới cao cao tại thượng, thống soái quân đội hô bách ứng, tổng tài bá đạo đẹp trai...

Mỗi một khung hình trong tập hợp, mỗi một bức tranh, đều là nhân vật nhỏ trong vai khách của Mạc Vân Thiên.

Vài giây thoáng cái mà lắc qua ống kính mơ hồ, dần dần đến vai phụ đa vị trí HD...

Mẹ Mạc vốn còn có chút đờ ra, bộ dáng ngốc nghếch.

Nhưng nhìn những video đó, ánh mắt bà tập trung lại, hốc mắt đỏ lên, đôi mắt đầy nước mắt.

Đến khi xem xong toàn bộ video, khóe miệng mẹ Mạc cong lên, nở một nụ cười hiền từ.

Cho dù chìm sâu trong vũng bùn, anh ta cũng chưa từng học thói xấu.

Anh ta đã làm việc chăm chỉ để sống.

Anh ta rất ưu tú, mặc dù nghèo túng đến mức này, nhưng cũng không bao giờ thay đổi bản tính của mình.

Hết video cuối cùng, Hạ Trừng Trừng để lại một câu.

“Cho dù anh có một đêm tối tăm thế nào thì cuối cùng bình minh cũng sẽ xuất hiện lại lần nữa thôi.”

Một chiếc xe máy đang đậu bên ngoài một khách sạn ở Giang Thành.

DTV

Đàm Duy Nhạc mặc bộ đồ màu vàng, mái tóc rất dài che đi khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn, nhìn sơ qua có một chút u ám.

Anh ta đứng ở cửa khách sạn thật lâu, nhưng không biết có muốn đi vào hay không.

Đột nhiên, một cô bé chạy đến, khi đi ngang qua Đàm Duy Nhạc, bộp một tiếng ngã xuống đất!

Đàm Duy Nhạc tiến lên đỡ cô bé dậy:

"Cô gái nhỏ à, không bị thương chứ?"

Cô bé gào khóc: "Hức hức... Chân bị thương rồi, đau quá! Đau quá!"

Đàm Duy Nhạc chú ý tới đầu gối của cô bé bị mài mòn một mảng, m.á.u tươi túa ra.

Anh ta móc ra một miếng dán vết thương từ trong túi:

"Để chú giúp cháu cầm máu, sẽ hết đau nhanh thôi."

Anh ta cúi xuống, thổi vào đầu gối cô bé, sau đó cẩn thận dán miếng dán vết thương cho cô bé.

Vốn dĩ cô bé còn đang khóc nức nở, nhưng để ý đến đôi mắt màu nâu sẫm dưới mái tóc dài của Đàm Duy Nhạc.

Cái mũi nhỏ nhắn của cô bé co lại, trong giây lát bị đôi mắt ấy hấp dẫn:

"Anh à, nhìn kĩ thì anh rất đẹp trai nha!"

Động tác dán miếng dán của Đàm Duy Nhạc chậm lại.

Đã lâu lắm rồi, không có ai nói với anh ta điều đó nữa.

Khuôn mặt ảm đạm quanh năm của Đàm Duy Nhạc nở ra một nụ cười dịu dàng:

"Bé cũng rất xinh."

Anh ta đang muốn đỡ cô bé nhỏ này dậy, đột nhiên có một người phụ nữ từ bên cạnh chạy ra, ôm lấy cô gái nhỏ:

"Cậu là ai! Tại sao lại tiếp cận con gái tôi!"

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Đàm Duy Nhạc, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.

Đàm Duy Nhạc im lặng, đối mặt với ánh mắt ghét bỏ như vậy, anh ta đã quen rồi.

Cô gái nhỏ rụt rè kéo vạt áo của người mẹ:

"Mẹ à, anh trai này là người tốt, vừa rồi anh ấy còn thổi vết thương giúp con đấy!"

Cô bé nói, chỉ vào đầu gối đã được dán băng của mình.

Nhưng sự cảnh giác trên người phụ nữ không hề giảm bớt, ngược lại còn ôm cô gái nhỏ càng chặt hơn:

"Làm gì có người nào tốt bụng như vậy? Chắc chắn có âm mưu khác! Sau này con chú ý một chút cho mẹ!"

Đàm Duy Nhạc yên lặng đội mũ cầm tay của mình, không giải thích, chỉ xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên từ khách sạn đi ra, nhìn xung quanh, nhìn thấy Đàm Duy Nhạc đang tranh chấp bên này, ánh mắt sáng rực, vội vàng nghênh đón.

"Tiểu Nhạc! Con tới rồi à!"

Người phụ nữ trung niên bước tới bên cạnh Đàm Duy Nhạc.

Khi nhìn thấy Đàm Duy Nhạc, bà cũng chú ý tới hai mẹ con bên cạnh Đàm Duy Nhạc, vẻ mặt kinh ngạc:

"Vương Phương? Cháu và Tâm cũng đến à?
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 315



Hôm nay là sinh nhật của ông, sao các người không đi lên chào hỏi ông vậy?"

Người phụ nữ tên Vương Phương có hơi kinh ngạc nhìn Đàm Duy Nhạc và bà Đàm:

"Thím. Người này là em họ sao?"

Bà Đàm gật đầu:

"Lúc con và Đàm Húc kết hôn, Tiểu Nhạc đang làm thực tập sinh ở Hàn Quốc, cho nên hai người chưa từng gặp nhau.

Tiểu Nhạc, đây là chị dâu của con, Vương Phương. Vương Phương, đây là con trai tôi, là Đàm Húc."

Vương Phương đánh giá Đàm Duy Nhạc từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa.

"Đàm Húc nhà tôi từng cho tôi xem ảnh chụp của cậu, còn tưởng rằng người thật cũng đẹp trai như trên ảnh, thì ra người thật như này, chẳng trách đi xâm hại t.ì.n.h d.ụ.c người khác!"

Trong nháy mắt sắc mặt Đàm Duy Nhạc và mẹ Đàm trở nên khó xử.

Cô gái nhỏ Đàm Tâm lại ôm mẹ mình, nghiêm túc nói:

"Mẹ, mẹ không nhìn thấy mặt của anh, anh thật sự rất đẹp nha!"

Vương Phương rất là khó chịu:

"Đứa nhóc nhà con, con thì biết cái gì chứ!"

DTV

Sau đó bà ta nhỏ giọng nói:

"Tuy rằng người này là chú con, nhưng không phải là người tốt lành gì, sau này tránh xa cậu ta ra một chút, có nghe chưa!"

Đàm Tâm hoàn toàn không hiểu, nhưng bởi vì là mẹ mình đang dạy dỗ, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

Tiếp theo, Vương Phương nở ra nụ cười giả tạo với mẹ Đàm và Đàm Duy Nhạc:

"Thím à, ông nội ở trên lầu nhất định đang nôn nóng, con sẽ lập tức đưa Tâm Tâm lên trước!"

Vương Phương đưa Đàm Tâm rời đi.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Vương Phương nữa, gương mặt căng thẳng của bà Đàm mới khẽ thả lỏng một chút, bà ấy thở dài, v**t v* bàn tay của Đàm Duy Nhạc:

"Tiểu Nhạc, chị dâu con là như vậy đó, nói chuyện rất thẳng thắn, con đừng để ở trong lòng.

Đã lâu như vậy không về nhà, tất cả mọi người đều rất nhớ con, nhân dịp sinh nhật của ông, mọi người trong nhà có thể tụ tập vui vẻ rồi!"

Đàm Duy Nhạc dừng một chút, mặt không biến sắc rút bàn tay đang được bà Đàm v**t v* lại, lấy ra một hộp máy mát xa cổ từ trong túi:

"Mẹ à, đây là món quà con tặng ông nội, con sẽ không đi lên đâu, mẹ giúp con tặng nó đi!"

"Sao có thể không đi lên chứ!"

Mẹ Đàm sốt ruột:

"Tất cả mọi người đều là người một nhà, ông con cũng rất nhớ con, ông nội con đã già cũng bảy mươi tuổi, con đành lòng không gặp ông sao?"

Đàm Duy Nhạc do dự.

Ông nội Đàm quả thật rất thương anh ta, nếu không, anh ta cũng không do dự đứng ở ngoài khách sạn không đi lên.

Mẹ Đàm thấy annh rối rắm, trực tiếp quyết định giúp:

"Đi lên ngay lập tức, nói lời mời rượu cho ông nội cũng được! Người một nhà mà, cần bày biện làm gì?"

Nói xong, mẹ Đàm cần lấy máy mát xa trong tay Đàm Duy Nhạc, giúp anh ta đóng nắp hộp đồ ăn lại.

Trong lúc lơ đãng, mẹ Đàm chú ý tới trong thùng còn có hai túi đồ ăn mang đi, nhìn qua thời gian đã hết giờ làm hơn một tiếng đồng hồ.

Mẹ Đàm: "Lại bị trả đơn sao?"

Đàm Duy Nhạc vội vàng khép thùng đồ ăn, cười như không có việc gì:

"Không có gì, con có thể mang về làm bữa khuya.

Không phải lúc nào mẹ cũng ghét con ăn ít sao? Bây giờ con có thể ăn nhiều rồi."

Bà Đàm vẫn nhìn chằm chằm hộp đồ ăn bên ngoài, hốc mắt ửng đỏ, đau lòng mà quay đầu lau nước mắt.

Đàm Duy Nhạc vội vàng chuyển đề tài:

"Không phải nói muốn chúc thọ ông nội sao? Mau đi lên thôi!"

Đàm Duy Nhạc an ủi bà Đàm, hai người cùng nhau bước vào phòng khách sạn.

Hôm nay là đại thọ lần thứ bảy mươi của ông nội Đàm Duy Nhạc, con cháu trong nhà đều tới.

Tiệc mừng thọ vốn dĩ đang ồn ào ầm ĩ, trong nháy mắt Đàm Duy Nhạc bước vào, lại đột nhiên im lặng.

Vốn dĩ Đàm Húc và Vương Phương còn đang trêu chọc Đàm Tâm, nhìn thấy Đàm Duy Nhạc xuất hiện, khuôn mặt lạnh nhạt đầy mỉa mai:

"Ôi, ngọn gió nào thổi đại minh tinh tới đây vậy, không phải trước kia đại minh tinh rất khinh thường việc tham gia tụ họp kiểu này của chúng tôi sao?"

Đàm Duy Nhạc ngước mắt lên, người đang nói chuyện trước mắt là anh họ của mình – Đàm Húc.

"Còn mặc quần áo giao hàng."

Vương Phương cũng hùa theo:

"Cũng không ý thức gì, để cho người khác nhìn thấy cháu nội của ông lại là người giao đồ ăn bên ngoài, thật là mất mặt!"

Ông nội Đàm nghe được hai người đang mỉa mai, sắc mặt tối sầm lại.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 316



Nhưng khi nhìn về phía Đàm Duy Nhạc, ông lại treo lên một nụ cười hiền từ.

"Tiểu Nhạc trở về rồi! Đã lâu lắm rồi con không đến thăm ông nội!

Mặc cái gì cũng không sao, chỉ cần đến tiệc mừng thọ của ông, chính là đứa trẻ ngoan!"

Đàm Húc đưa máy mát xa cổ cho ông nội Đàm:

"Ông nội, đây là món quà con mua cho ông."

Lúc ông nội Đàm nhận máy mát xa đã xoa bàn tay của Đàm Duy Nhạc:

"Ai, con có thể đến là ông nội rất vui vẻ rồi, còn tặng quà gì nữa chứ!"

Mẹ Đàm cười nói: "Đều là một chút tấm lòng của con cháu mà!"

Ông nội Đàm vui vẻ nhận lấy máy mát xa cổ, sau đó kéo Đàm Duy Nhạc đến bên người, nhỏ giọng nói:

"Tiểu Nhạc, ông nội biết bởi vì chuyện trước kia của con trong giới giải trí, nợ rất nhiều tiền.

Con cứ yên tâm, nhà cũ mà phá dỡ, nhà chúng ta được hơn mười vạn đấy!

Chờ sau khi kết thúc tiệc mèng thọ, con đến chỗ ông lấy, chúng ta trả hết tiền vi phạm hợp đồng trước kia, sau này vui vẻ mà làm người!"

Đàm Duy Nhạc ngẩn ra.

Anh nhìn quần áo ông Đàm mặc có tay áo đã bị mài mòn, trong lòng chùng xuống:

"Ông nội, đó là tiền dưỡng lão của ông, chuyện tiền phạt vi phạm hợp đồng con sẽ tự nghĩ cách."

"Nghe lời ông nội đi!"

Ông vẫn rất kiên trì:

"Là người một nhà, còn chia ra ông cháu cái gì chứ!"

Đàm Húc và Vương Phương bên cạnh nghe được lời ông nội Đàm nói, trong nháy mắt sắc mặt liền không dễ nhìn.

"Ông à, chuyện phá dỡ nhà cũ, chúng con cũng có phần!

Dựa vào cái gì phải dùng tiền để trả nợ cho thằng nhóc Đàm Duy Nhạc này?"

Đàm Húc lớn tiếng quát:

"Huống hồ thằng nhóc này là một kẻ xâm hại! Có kết cục như bây giờ cũng là đáng đời!"

Vương Phương cũng nói theo:

"Đúng vậy ông nội, Tâm Tâm sắp phải đi nhà trẻ, trường mẫu giáo tốt một tháng phải một vạn tệ!

Chúng con cũng thiếu tiền! Có thể để cho cái tên xâm hại này đến tiệc mừng thọ đã là tốt lắm rồi, còn muốn lấy tiền?

Nằm mơ đi!"

Ông nội Đàm đối mặt với lời chất vấn của Đàm Húc và Vương Phương, vô cùng khó xử.

Mẹ Đàm lập tức giải vây:

DTV

"Ba, khoản tiền phá dỡ kia là tiền dưỡng lão của ba, ba giúp chúng con vui vẻ là đủ rồi, không cần nữa, thật sự không cần đâu."

Ông nội Đàm thở dài bất đắc dĩ.

Nhưng Đàm Húc và Vương Phương vẫn không chịu buông tha:

"Cái gì gọi là ông nội đã giúp các người rồi?

Ôi, ôi! Tôi hiểu được, lần trước ông nội nói cái gì mà bán căn nhà trung hoàn kia, thì ra là trả tiền cho Đàm Duy Nhạc?"

"Nó chính là em của con đó!"

Ông nội Đàm tức giận nói:

"Huống hồ chỉ là trả lại căn nhà lúc trước nó mua cho ông, đây mà gọi là giúp đỡ cái gì?"

"Căn nhà đó cũng có phần của chúng con!" Đàm Húc không phục.

Ông nội Đàm rất tức giận:

"Chẳng qua con chỉ tặng một bộ nội thất! Còn không biết xấu hổ nói ngôi nhà mấy triệu này có phần của con?

Lúc Tiểu Nhạc đang hiếu kính với ông, còn không biết con đang đánh bạc ở nơi nào!"

Đàm Húc vẫn không phục:

"Dù sao ông nội cũng phải công bằng, căn nhà này con và Đàm Duy Nhạc phải được chia đều! Nếu ông không nể mặt——"

Đàm Húc túm lấy cổ áo Đàm Duy Nhạc:

"Số tiền này tôi sẽ trực tiếp đi tìm cậu! Cậu đừng nghĩ có thể nuốt trọn một mình!"

Đàm Duy Nhạc mím chặt môi, không nói một tiếng, nhưng trên mu bàn tay đang cầm ghế của anh ta đã nổi lên gân xanh.

Đàm Húc thấy bộ dạng cắn răng nhẫn nhịn của anh ta, chỉ cười lạnh:

"Sao, còn muốn đánh tôi à?

Có bản lĩnh thì cậu đánh đi! Cậu dám đánh ông đây, ông đây sẽ lập tức báo cảnh sát, để cho cả đời của cậu chỉ có thể sống trong ngục tù!"

Đột nhiên, cách cửa truyền đến một tiếng "rầm" ——

Mọi người đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một đội người mặc âu phục màu đen, đeo kính râm xông vào phòng riêng!

Đám người Đàm Húc rất hoảng sợ, cảnh giác nhìn tất cả.

Đàm Duy Nhạc cũng ngây người, cảm thấy nhóm người này không đàng hoàng.

Đàm Húc trách mắng:

"Đàm… Đàm Duy Nhạc, đây không phải là người tìm cậu đòi nợ sao?

Tôi… tôi nói cho cậu biết, đây là chuyện của cậu, đừng liên lụy đến chúng tôi!"

"Thật đúng là!"

Vương Phương ôm Đàm Tâm, vẻ mặt lo lắng:

"Bị cậu nuốt trọn một ngôi nhà còn chưa đủ, bây giờ lại gây chuyện cho chúng tôi!"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 317



Người đàn ông dẫn đầu nhìn lướt qua người của Đàm gia, chợt đi thẳng tới trước mặt Đàm Duy Nhạc.

Hắn nhíu mày, nhưng giọng điệu lại vô cùng cung kính:

"Đàm tiên sinh, đã từ lúc nào, ngài còn có tâm trạng tham gia bữa tiệc gia đình ở chỗ này?"

Người đàn ông giơ cổ tay nhìn đồng hồ có giá trị không nhỏ:

"Một giờ sau, lễ hội Weibo sẽ bắt đầu, sao ngài còn mặc quần áo này chứ!"

Đàm Duy Nhạc: "???"

Gia đình họ Đàm: "???"

Vẻ mặt Đàm Duy Nhạc ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào.

Đã nhìn thấy người đàn ông vung tay lên, ngay sau đó, những người mặc đồ đen này kéo hai hàng trang phục xa xỉ cao quý và gọn gàng đi vào trong phòng.

Người đàn ông lạnh lùng phân phó:

"Cho các người mười phút, lập tức tạo hình tiệc tối cho Đàm tiên sinh!"

"Vâng!"

Đàm Duy Nhạc không kịp từ chối, đội ngũ tạo hình của người đàn ông kia đã nhanh chóng dựng lên một phòng trang điểm tạm thời, bảy tay tám chân giúp Đàm Duy Nhạc chỉnh trang lại ngoại hình.

Động tác của bọn họ được huấn luyện bài bản, rõ ràng có nhiều người đồng thời làm việc, nhưng động tác cứ như nước chảy mây trôi, không hỗn loạn một chút nào.

Bên kia, người nhà Họ Đàm khiếp sợ há hốc miệng.

Cảnh này cùng với tốc độ và trật tự, họ cảm thấy giống như một bộ phim b.o.m tấn thời trang đằng sau ống kính Montage trong phim truyền hình.

Những nghệ sĩ trang điểm áo đen nhìn như vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại có một đôi bàn tay khéo léo thần kỳ.

Vốn dĩ Đàm Duy Nhạc còn một thân sa sút nhếch nhác, dưới bàn tay tạo hình khéo léo của bọn họ, đã dần dần lộ ra một thần thái sang trọng đỉnh cấp.

Nhất là khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc tinh xảo kia, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Người đàn ông rất hài lòng với bàn tay khéo léo của các chuyên gia trang điểm, thấy người nhà họ Đàm còn đang phát ngốc, lập tức bước chậm đi tới trước mặt ông nội Đàm, đưa danh thiếp của mình.

"Đàm lão gia, Đàm phu nhân, quên tự giới thiệu, tôi là người đại diện của Đàm Duy Nhạc tiên sinh, Hầu Bác Siêu."

Ông nội Đàm ngơ ngác nhận lấy danh thiếp.

Người Đàm gia đối với cái tên này đều rất xa lạ, nhưng khi bọn họ nhìn thấy công ty trên danh thiếp của Hầu Bác Siêu, đều hít một hơi khí lạnh.

—— công ty giải trí Thiên Thịnh.

Đàm Húc và Vương Phương là hai người trên dưới ba mươi tuổi càng thêm quen thuộc với cái tên này, mỗi lần đến rạp chiếu phim xem phim b.o.m tấn, thường sẽ thấy cái tên này trong dòng sản phẩm.

Công ty giải trí của đứng đầu, cho dù là người ngoài giới, ít nhiều cũng hiểu một chút.

Mà Đàm Duy Nhạc, khi nghe được tên của Hầu Bác Siêu, càng thêm khiếp sợ.

Hầu Bác Siêu, người đại diện át chủ bài của công ty Thiên Thịnh.

Đồng thời cũng là đại diện của ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới hiện nay Tạ Tri Hành, thị đế Trương Tung, chuẩn thị đế Dịch Trạch Khải.

Hầu Bác Siêu vẫn đeo kính râm như cũ, nhưng giọng điệu rất cung kính:

"Đàm lão gia, Đàm Duy Nhạc là nghệ sĩ đầu tiên của công ty chúng tôi được nâng đỡ trong quý tới, ông chủ chúng tôi cố ý nâng anh ấy lên thành idol hàng đầu trong giới!

DTV

Thời gian của anh ấy rất gấp, chỉ sợ là không có thời gian tham gia tiệc mừng thọ của ngài, ở đây, tôi xin thay anh ấy bồi thường cho ngài."

"Không có việc gì không có việc gì..."

Ông nội Đàm thụ sủng nhược kinh, nhìn dáng người đối phương rất trâu bò, còn chiếu cố cháu của mình như vậy, ông cảm ơn còn không kịp.

Vẻ mặt Đàm Húc bên cạnh không phục:

"Đàm Duy Nhạc là một kẻ h.i.ế.p dâm, công ty của anh còn dám ký hợp đồng với cậu ta, các người không sợ thua lỗ à!"

Vương Phương:

"Đúng vậy! Nâng đỡ một nghệ sĩ xấu làm sao tuyên truyền! Công ty các người đang làm cái gì!"

Hầu Bác Siêu liếc mắt nhìn Đàm Húc và Vương Phương từ trên xuống dưới, lạnh lùng cười:

"Đàm lão gia, hai người thân của ngài làm đổ bình dấm chua à?

Sao anh ta có thể chua như vậy chứ?

Vụ bê bối của Đàm tiên sinh đã được làm sáng tỏ nửa tiếng trước, tòa án cũng phán quyết anh ấy vô tội, một khi đã như vậy, anh ấy là nghệ sĩ xấu sao?

Người nào bị tấn công tình d ục?"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 318



Đàm Duy Nhạc đang trang điểm thì kinh ngạc, vội vàng mở điện thoại di động ra.

Bởi vì công việc quá bận rộn, đã một ngày anh ta không lên mạng, giờ phút này mở Weibo ra, những từ ngữ nóng hổi đều là "Máy nghiền dối trá", "Lâm Tiêu", "Mạc Vân Thiên", "Mạnh Như Yên", "Đàm Duy Nhạc"...

Đàm Duy Nhạc nhấn vào, nhìn thấy quả dưa đầu tiên phát ra từ Máy Nghiền Dối Trá, cũng chính là nội dung thanh minh cho mình.

Những chứng cứ rõ ràng quen thuộc kia, trong nháy mắt lại làm cho hốc mắt anh ta đỏ lên.

Anh ta đã kháng cáo trong một thời gian dài như vậy, đưa ra phán quyết, nhiều lần tuyên bố rằng trợ lý anh ta không có tấn công tình d ục...

Nhưng hai năm rồi, mọi người đã dần dần quên mất anh ta, cũng không hề có hứng thú với loại thanh minh này.

Anh ta vẫn cho rằng, bản thân sẽ vĩnh viễn sẽ không có ngày trở mình.

Thật không ngờ, hai năm sau, còn có người tình nguyện giúp anh ta thanh minh, giúp anh ta nói một câu, năm đó, anh ta không hề sai.

Anh ta không sai, từ đầu đến cuối, không có gì sai cả.

Nước mắt rốt cuộc không ngừng được, rơi ra từ trong đôi mắt nai màu nâu sẫm của anh ta, giống như chuỗi hạt rớt vào mu bàn tay, cực kỳ nóng.

DTV

Hai năm rồi, lúc bị hãm hại anh ta không khóc, lúc bị hủy hợp đồng anh ta không khóc, lúc bị anh họ mỉa mai không khóc, thanh minh không ai tin cũng không khóc...

Nhưng giờ phút này, anh ta không nhịn được, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từng giọt.

Trong nháy mắt đó tất cả tủi thân giấu trong đáy lòng, đã trào ra toàn bộ.

Chị gái đang cắt tóc dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt Đàm Duy Nhạc.

Đàm Duy Nhạc nhận lấy khăn giấy: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn."

Chị gái nhỏ nói: "Còn nữa, Đàm Duy Nhạc, chúc mừng anh."

Xin chúc mừng và có được một cuộc sống mới.

Một bên, Vương Phương và Đàm Húc cực kỳ khó chịu.

"Công ty giải trí các ngươi thật đúng là lợi hại, vì tẩy trắng một người, thủ đoạn gì cũng dùng hết!

Con gái người ta lúc ấy đã nói xâm hại tình d ục, thế mà các ngươi có thể đem đen tẩy thành trắng!"

Sắc mặt vốn coi như lịch sự của Hầu Bác Siêu chợt trở nên lạnh lẽo, bước lên một bước đứng trước mặt Đàm Húc.

"Đàm tiên sinh, cô Vương, Thiên Thịnh chúng tôi có đội ngũ luật sư lợi hại nhất Giang Thành, nếu ai dám vu khống nghệ sĩ của chúng tôi, đoàn luật sư của chúng tôi nhất định sẽ để cho anh chìm xuống đáy!

Mong hai người sau này nói chuyện, chú ý một chút."

Vương Phương và Đàm Húc đều kinh hãi.

Chuyện phán quyết của tòa án bọn họ đã sớm biết, cũng biết Đàm Duy Nhạc không có xâm hại tình d ục.

Nhưng nếu không hạ thấp Đàm Duy Nhạc, bọn họ làm sao có được sự yêu thích của ông nội, làm sao có thể lấy tiền phá dỡ nhà của ông!

Bây giờ thì tốt rồi, Đàm Duy Nhạc này đã được tẩy trắng, tiền phá dỡ của bọn họ, cũng ngâm nước nóng rồi!

Thế nhưng, người đàn ông tên Hầu Bác Siêu trước mặt này, một lòng che chở Đàm Duy Nhạc.

Nhìn cả người anh ta rất lợi hại, chống lưng cũng là công ty lớn đỉnh cấp, bọn họ không thể trêu vào.

Vương Phương và Đàm Húc chỉ có thể hực hực trừng mắt nhìn Đàm Duy Nhạc:

"Chúng tôi cũng chỉ tùy tiện nói, cậu hung dữ như vậy, hung dữ như vậy làm gì!"

Sắc mặt Hầu Bác Siêu lạnh lùng: "Tùy tiện nói một chút, cũng không được."

Đàm Húc và Vương Phương nghẹn lại, chỉ có thể câm miệng.

Lúc này, trang điểm của Đàm Duy Nhạc đã gần như không sai sót gì, mười phút đồng hồ, stylist thay đổi kiểu tóc sảng khoái cho anh ta, thay một bộ âu phục thẳng tắp, trang điểm đơn giản, đã đủ để thể hiện sự đẹp trai lãng tử phi phàm của Đàm Duy Nhạc.

Đàm Tâm vui vẻ nắm tay Vương Phương:

"Mẹ ơi! Nhìn kìa! Con đã nói rồi, anh ấy rất đẹp trai!"

Sắc mặt Vương Phương âm trầm, kéo tay Đàm Tâm, ý bảo cô bé đừng nói nữa.

"Nếu Đàm tiên sinh đã thay quần áo xong, chúng tôi phải tham gia lễ hội Weibo, không quấy rầy mọi người dùng bữa nữa!"

Hầu Bác Siêu phất tay, một người mặc áo đen bưng lên một quả bàn đào làm bằng vàng nguyên chất, Hầu Bác Siêu cung kính đưa kim bàn đào cho ông Đàm:

"Đàm lão gia, đây là món quà sinh nhật Đàm Duy Nhạc tiên sinh nhờ tôi mua cho ngài, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 319



Vẻ mặt ông Đàm vui mừng nhận lấy kim bàn đào:

"Tốt tốt! Có một công việc, mau đi nhanh đi! Con đến thăm ông nội, ông nội đã rất vui rồi!"

Đàm Húc và Vương Phương nhìn kim bàn đào kia, ai nấy đều đỏ mắt, nhưng ở trước mặt Hầu Bác Siêu, lại không dám làm gì, chỉ có thể thành thành thật thật đứng ở một bên.

Đàm Duy Nhạc và ông bà Đàm tạm biệt, rời khỏi nhà riêng.

Người mặc áo đen cũng nhanh chóng rời khỏi nhà.

Phòng trang điểm tạm thời, hai hàng lễ phục cao quý, cũng bị bọn họ dỡ bỏ.

Mười phút trước đội ngũ trang điểm còn bốc lửa, mười phút sau đã biến mất không thấy đâu.

Tất cả những điều này, giống như một giấc mơ vậy.

"Cho nên... Tiểu Nhạc chúng ta thật sự đã trở mình rồi sao?"

DTV

Cho đến bây giờ mẹ Đàm vẫn không thể tin được.

"Đúng vậy!"

Ánh mắt ông nội Đàm rất kích động:

"Tiểu Nhạc của chúng ta, lại có thể ca hát nhảy múa trên sân khấu rồi!"

"Giới giải trí khó nổi như vậy, Đàm Duy Nhạc có thể nổi tiếng hay không cũng không nói được!"

Đàm Húc khinh thường.

Ông nội Đàm chậm rãi vuốt kim bàn đào trong tay:

"Mẹ Tiểu Nhạc à, sao ba lại cảm thấy không khí chua như vậy? Con ngửi thử, có phải hay không?"

Mẹ Đàm cười nói: "Cũng không phải sao, từ lúc mới đến tới bây giờ đều chua mà!"

Đàm Húc: "..."

Vương Phương: "..."

Hầu Bác Siêu dẫn Đàm Duy Nhạc rời khỏi nhà riêng, đi vào quán cà phê ở sảnh khách sạn.

Người mặc đồ đen đi theo anh phía sau đều giải tán, Hầu Bác Siêu đột nhiên nằm sấp ở khung cửa quán cà phê, nhìn về phía thang máy:

"Hai anh chị họ thiếu đạo đức của cậu không đuổi theo chứ?"

Vẻ mặt Đàm Duy Nhạc rất nghi ngờ: "Bọn họ đều đang chúc thọ ông nội tôi, sao có thể đuổi theo?"

"Không đuổi theo là tốt rồi! Không đuổi theo là tốt rồi!"

Hầu Bác Siêu thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo tháo kính râm siêu đen của anh ra, lộ ra đôi mắt tròn tròn đáng yêu:

"Vừa nãy tôi giả vờ như thế nào? Có cảm giác thiên thần giáng lâm không? Có cảm giác đẹp trai bạo ngầu hay không?"

Đôi mắt giống như hai hạt đậu của anh ta nhìn chằm chằm Đàm Duy Nhạc, chớp chớp.

Đôi mắt nai con của Đàm Duy Nhạc cũng nhịn không được chớp chớp.

"Đây là chuyện gì vậy?"

Hầu Bác Siêu kích động kéo Đàm Duy Nhạc ngồi xuống:

"Cậu không biết đâu, trước kia tôi xem tiểu thuyết văn học thích nhất loại tình tiết này!

Cứu thiên tài nghèo túng bị chèn ép, sau đó xuất hiện cool ngầu!

Loại tình tiết này thật sự rất sảng khoái! Ôi, ôi! Thật tuyệt vời!

Đáng tiếc ở bên cạnh lão Tạ và Tiểu Kim tôi không có cơ hội biểu hiện! Hôm nay may mắn gặp được cậu và gia đình cực phẩm!"

"Cậu xem!"

Hầu Bác Siêu lại kéo kính râm của mình ra:

"Tôi cố ý đeo, nếu không chỉ có mắt hạt đậu của tôi thì không đủ sức uy h.i.ế.p nha!"

Vốn dĩ Đàm Duy Nhạc cho rằng Hầu Bác Siêu là người rất nghiêm túc, nhưng giờ phút này, anh ta cũng không nhịn được cười, thành thật nói:

"Rất đẹp trai."

Đó là sự thật, rất đẹp trai!

"Chính thức giới thiệu một chút đi!"

Hầu Bác Siêu dừng trò đùa vừa rồi lại, chỉnh cổ áo âu phục, giây tiếp theo trở nên nghiêm túc.

Anh ta không đeo kính râm nữa, đôi mắt hạt đậu trông vừa đáng yêu lại buồn cười, nhưng không hiểu sao lại có loại cảm giác làm lòng người khiếp sợ.

"Tôi tên là Hầu Bác Siêu, là người đại diện chính của Thiên Thịnh, Thiên Thịnh chúng tôi cố ý ký hợp đồng với cậu, không biết Đàm tiên sinh có đồng ý hay không?"

Trong lòng Đàm Duy Nhạc còn thấp thỏm, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn:

"Tôi đồng ý ký hợp đồng, nhưng tôi có một nghi ngờ."

Hầu Bác Siêu làm ra hiệu mời: "Xin ngài cứ nói."

Đôi mắt Đàm Duy Nhạc kích động, nhưng vẫn kiên nhẫn, gằn từng chữ.

"Vì sao lại là tôi?"

Ký hợp đồng với một nghệ sĩ đã từng có những sai phạm không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

Đàm Duy Nhạc đã từng tụt dốc, bây giờ ngay cả tuyến 18 cũng không tính.

Trở lại tuyến đầu, những gì cần không chỉ là tài năng và sự nỗ lực, mà còn là nguồn lực và may mắn.

Có tài nguyên này, nâng đỡ một người mới có tiềm năng, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
 
Back
Top Bottom