Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 300



Hành động của một người chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên thế giới này.

Nếu cô ấy giả vờ, sẽ có dấu vết cô ấy giả vờ.

Nếu đó là sự thật, cũng có thể có bằng chứng để chứng minh giúp cô ấy.

Giấu được nhất thời, nhưng mà, không giấu được cả đời.

Trợ lý Chu nhanh chóng điều động Phó Dương Vinh và đoàn IT hỗ trợ điều tra quá khứ của Lâm Tiêu.

Chỉ là còn chưa kịp truyền tư liệu cho Hạ Trừng Trừng, khách sạn bên này lại xảy ra chuyện.

Lúc đám người Hạ Trừng Trừng chạy tới phòng Lâm Tiêu, nhìn thấy Lâm Tiêu quần áo xập xệch, núp ở góc lạnh run rẩy, mà Mạc Vân Thiên cũng quần áo xập xệch, nằm ở bên giường Lâm Tiêu.

Hai nhân viên bảo vệ chạy tới, mắt đều trợn tròn.

Bọn họ rõ ràng chỉ là đi ra ngoài ăn cơm tối, làm sao có thể có biến cố lớn như vậy!

Lâm Tiêu cuộn mình ở một góc, trên da thịt trắng nõn tràn đầy dấu đỏ loang lổ, làm cho người ta giật mình tỉnh giấc.

Mạnh Như Yên nhất thời lỡ lời, lẩm bẩm nói.

“… Tối hôm qua lẻn vào phòng Lâm Tiêu rõ ràng không phải Mạc...”

Cô ấy còn chưa nói xong, Hạ Trừng Trừng vội vàng túm lấy tay cô ấy.

Lúc này Mạnh Như Yên mới phục hồi tinh thần, ngậm miệng lại.

Tất cả mọi người còn khiếp sợ, Hạ Trừng Trừng nhanh chóng cởi áo khoác, khoác lên người Lâm Tiêu.

Nếu nói, tối qua là dâm ô.

Vậy hôm nay chính là định hãm h**p!

Đám người đạo diễn Đường đi tới phòng Lâm Tiêu, nhìn thấy một màn này, khiếp sợ không thôi.

Tiếu Kế là người đầu tiên xông lên, không khỏi nói đánh Mạc Vân Thiên một quyền!

“Mạc Vân Thiên! Mày là tên cặn bã!”

Mạc Vân Thiên bị đánh chảy máu, lảo đảo vài bước.

“Tôi không nhớ rõ...”

Anh ta thì thầm: “Tôi thật sự không nhớ rõ...”

“Cậu cho rằng một câu không nhớ rõ là có thể thoát khỏi sao?”

Tiếu Kế tê tâm liệt phế gào thét:

DTV

“Tiêu Tiêu che chở cậu như vậy! Cậu đúng là một tên khốn nạn mà!”

Nói xong, Tiếu Kế lại đánh Mạc Vân Thiên hai quyền!

Trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Vân Thiên xanh một khối tím một khối.

Ngay cả chính anh ta cũng mơ mơ, không ngừng lặp đi lặp lại những lời giống nhau:

“Tôi không nhớ rõ. Tôi thật sự không nhớ rõ...”

Tiếu Kế còn muốn đánh Mạc Vân Thiên, lại bị Dịch Trạch Khải ngăn lại:

“Tiếu Kế, nếu đánh nữa sẽ g.i.ế.c mạng người đó!”

Tiếu Kế không cách nào vung quyền, chỉ có thể tức giận “cạch” một tiếng, một ngụm nước bọt phun lên người Mạc Vân Thiên.

Sau đó anh ta nhìn Lâm Tiêu cuộn mình trong n.g.ự.c Hạ Hạ và Mạnh Như Yên, đau lòng không thôi. Nếu như ngày hôm qua bọn họ có thể bắt được Mạc Vân Thiên, vậy hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Quản lý khách sạn tiến lên một bước:

“Chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát nói, bởi vì cầu còn chưa khơi thông xong, cảnh sát nhanh nhất 7 giờ tối mai có thể đến.”

Quản lý khách sạn lại nhìn về phía Mạc Vân Thiên:

“Trong khoảng thời gian này, sẽ do bảo vệ khách sạn chúng tôi sẽ canh giữ Mạc tiên sinh 24 giờ, không cho anh ấy đi bất cứ nơi nào.

Đợi đến khi cảnh sát đến khách sạn, chúng tôi lập tức tiến hành bàn giao.”

Các thành viên trong đoàn làm phim đều khinh thường hành vi của Mạc Vân Thiên, giận dữ mắng vài câu.

Sau đó, bảo vệ khách sạn đề nghị áp giải Mạc Vân Thiên, mọi người chỉ có thể rời đi.

Vừa rời khỏi phòng Lâm Tiêu, Mạnh Như Yên liền kéo Hạ Trừng Trừng đến một góc hành lang dài lầu bảy, muốn nói lại thôi:

“Tối hôm qua lẻn vào phòng Lâm Tiêu hoàn toàn không phải Mạc Vân Thiên! Sao hôm nay anh ấy có thể...”

Hạ Trừng Trừng trầm mặc nửa giây:

“Cô có thể xác định một trăm phần trăm tối hôm qua Mạc Vân Thiên không đến chỗ Lâm Tiêu sao?”

“Đương nhiên!”

Giọng nói Mạnh Như Yên chắc chắn:

“Tôi và Mạc Vân Thiên cùng nhau nghe được Lâm Tiêu thét chói tai, cho nên tối hôm qua anh ấy tuyệt đối không có khả năng dâm ô Lâm Tiêu!”

Nhưng, tối nay... Chứng cớ xác thực, ai cũng không thể cam đoan Mạc Vân Thiên vô tội.

Mạnh Như Yên nhịn không được nhìn căn phòng mà Mạc Vân Thiên đang giam giữ ở cuối hành lang dài.

Hôm qua rõ ràng cười sảng khoái như vậy sao hôm nay có thể đột nhiên làm loại chuyện này đây?

Hạ Trừng Trừng trầm mặc.

Cô cũng không thể hiểu được.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 301



Hôm qua người quản lý khách sạn đã nói rằng cảnh sát sẽ đến vào tối mai.

Mạc Vân Thiên lúc này cưỡng h.i.ế.p Lâm Tiêu, không phải là cố ý gây án sao?

Anh ta đang mưu tính chuyện gì vậy?

Ghét mình dâm ô không đủ búa đá nên dùng h.i.ế.p dâm đ.â.m một cước?

Điện thoại di động đột nhiên truyền đến một tiếng “Đinh ——".

Là tin nhắn của trợ lý Chu, nội dung là Hạ Trừng Trừng nhờ Phó Dương Vinh và nhóm tin tặc IT điều tra tất cả tư liệu về Lâm Tiêu.

Đầu óc Hạ Trừng Trừng vẫn còn mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy phần tư liệu kia, ánh mắt sáng ngời.

Tất cả manh mối đứt dây trong nháy mắt nối liền thành một cái lưới thật lớn, tạo thành một sự thật mơ hồ, lại chậm rãi rõ ràng.

Hạ Trừng Trừng nhìn di động, giọng nói trong nháy mắt lạnh vài độ, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo.

“Tôi nghĩ tôi đã đoán được, vừa mới phát sinh chuyện gì.”

Phòng hành chính Tạ Tri Hành

Hạ Trừng Trừng, Tạ Tri Hành còn có Mạnh Như Yên ngồi trên ghế sa lon, trợ lý Chu ngồi ở bên kia, báo cáo tình hình điều tra về Lâm Tiêu.

“Ba của Lâm Tiêu tiểu thư là giám đốc truyền thông Chu Hành, cho nên một khi trên mạng xuất hiện tin tức đen của cô ấy, truyền thông Chu Hành sẽ lập tức liên hệ với nền tảng để xử lý.

Những gì chúng ta có thể điều tra chủ yếu là một số dưa quan hệ của cô ấy.

“Trước mắt, Lâm Tiêu tiểu thư bị fans chửi bới yêu đương lung tung, bởi vì cô ấy ra mắt mới hai năm mà đã yêu bốn người.”

“Số lần yêu đương này cũng không có gì kỳ quái?” Mạnh Như Yên nghi hoặc nói.

Giới giải trí đều là trai xinh gái đẹp, tuyên bố với bên ngoài mình tuyệt đối độc thân, nhưng ngầm chọc thủng tình yêu ngầm không ít, năm tháng đổi một người yêu cũng không ít.

“Số lần yêu đương không có vấn đề gì.”

Hạ Trừng Trừng nói:

DTV

“Kỳ lạ là mỗi lần Lâm Tiêu trải qua chuyện yêu đương đều cực kỳ giống nhau.”

Trợ lý Chu đồng ý gật đầu:

“Bốn lần yêu đương của Lâm Tiêu tiểu thư đều là với nghệ sĩ đã từng hạng nhất trong giới.”

“Đã từng?”

Tạ Tri Hành nhanh chóng bắt được từ khóa.

“Đúng vậy, bọn họ đều từng là ngôi sao lưu lượng, có diễn viên, có ca sĩ, có idol, dường như bọn họ đều đã đứng ở hạng nhất, nhưng lại bị toàn bộ netizen bôi đen vì một ít scandal.”

Trợ lý Chu lật lại tư liệu:

“Đàm Duy Nhạc, hai mươi tuổi, idol của nền tảng Dâu Tây, ngày ra mắt được weibo chúc mừng, nhưng một tháng sau bị phát hiện xâm hại t.ì.n.h d.ụ.c trợ lý của mình.

“Tôn Mặc Thư, từ diễn viên quần chúng từng bước đi tới nhân vật chính, không phải là diễn viên chính quy, bởi vì diễn xuất tuyệt vời trong “Tiên Luyến” mà nổii tiếng, nhưng vài tháng sau khi nổi tiếng bị phơi bày bạo hành bạn gái.

“Ngoài ra còn có Trình Thanh Dương, Lộ Viễn Sơn, bọn họ cũng từng nổi tiếng nhất thời trong giới, nhưng bởi vì bị vạch ra vật liệu đen, bị toàn bộ dân mạng giễu cợt mà phải lui ra.

Sau đó, bọn họ lại quen biết với Lâm Tiêu, trở thành bạn trai của Lâm Tiêu.”

Mạnh Như Yên sửng sốt.

Cô ấy biết kinh nghiệm yêu đương của Lâm Tiêu không ít, nhưng không ngờ đều như vậy.

Lông mày cô ấy nhíu sâu:

“Chẳng lẽ Lâm Tiêu là trạm thu mua phế liệu? Chuyên chọn những nghệ sĩ có dấu hiệu xấu này để yêu đương?”

Trợ lý Chu:

“Cho nên fans mới nói cô ấy yêu đương não tàn!

Tuy rằng Tôn Mặc Thư và Lộ Viễn Sơn sau đó tẩy trắng lại trở lại trong giới, nhưng danh tiếng không còn như trước, ngay cả nhất lưu cũng không tới.

Hơn nữa còn có một điểm cực kỳ trùng hợp, những nghệ sĩ này dính lùm xùm đều chấm dứt hợp đồng với công ty cũ, công ty thu nhận bọn họ đều là Chu Hành.”

Hạ Trừng Trừng bổ sung:

“Mạc Vân Thiên, cũng từng là diễn viên nhất lưu, cũng từng bị dính lùm xùm, cuối cùng cũng bị công ty Chu Hành giữ lại.”

Tất cả những điều này cũng quá trùng hợp đi.

Huống hồ một năm trước người vạch trần chuyện ba của Mạc Vân Thiên là kẻ h.i.ế.p dâm chính là Lâm Tiêu.

Mạnh Như Yên vẫn không hiểu chuyện gì, Hạ Trừng Trừng kiên nhẫn giải thích, mỗi lần Lâm Tiêu yêu nhau đều là lúc sự nghiệp của nhà trai xuống dốc.

Mà lần này cũng là sự nghiệp của Mạc Vân Thiên đi xuống.”

Thậm chí có thể nói là xuống đến mức thấp nhất.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 302



Khi một người bị cả thế giới phỉ nhổ, bị thế giới chán ghét...

Nếu có thể có một người ấm áp xuất hiện, vậy không có gì bất ngờm người này sẽ trở thành mặt trời duy nhất trong thế giới, trở thành bạch nguyệt quang.

Đôi khi tình yêu bắt đầu như vậy.

- Hủy diệt rồi lại cứu rỗi.

“Ý của các người là tất cả đều là Lâm Tiêu tự đạo diễn, hãm hại Mạc Vân Thiên, sau đó lại cứu rỗi anh ấy, vì muốn yêu đương cùng với anh ấy sao?”

Mạnh Như Yên mở to hai mắt:

“Sao lại có cô gái dùng sự trong sạch của mình vu hãm người khác như vậy chứ!”

Hạ Trừng Trừng vốn cũng thấy khó tin.

Nhưng người sẽ lựa chọn làm như vậy tâm lý gần như b*nh h**n.

Một cô gái như vậy thực sự sẽ quan tâm đến sự trong sạch của chính mình nữa sao?

Đột nhiên, điện thoại di động của Hạ Trừng Trừng vang lên, cô nhìn rồi ánh mắt lóe lên chút chán ghét.

Cô bật điện thoại di động lên trước mặt mọi người:

“Vừa rồi, tôi nhờ Cẩu Đam hỗ trợ điều tra người tung tin Đàm Duy Nhạc Tôn Mặc Thư, Cẩu Đam tìm được nguồn tin ban đầu.

Mà bất luận là tin tức kia thật hay giả, nguồn gốc của tất cả tin tức đều từ công ty Chu Hành.”

Trên mạng, rất nhiều người hâm mộ biết đoàn làm phim “Nữu Cỗ Lộc công lược” bị vây ở Nương Nương Sơn đều vô cùng lo lắng, nhao nhao cầu phúc cho đoàn làm phim.

Đúng lúc này, một tài khoản truyền thông đột nhiên phơi bày chuyện dâm ô trên Tam Nương Nương sơn!

[Đoàn làm phim bị mắc kẹt, nữ nghệ sĩ nổi tiếng suýt bị hãm h**p!]

Ngay sau khi bài viết được đăng lên lập tức đã gây ra một làn sóng lớn trên mạng!

[Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!]

[Thật hay giả vậy?]

[Tuy rằng trong bài viết không có chỉ đích danh, nhưng đoàn làm phim gần đây bị nhốt, không phải là “Nữu Cỗ Lộc công lược” sao?]

[Vậy ai suýt bị hãm h**p?] Hu hu hu, không phải là Yên Yên của chúng ta chứ, phải không?]

[A a a a! Tôi nghe nói tâm trạng Yên Yên gần đây không tốt, sẽ không thực sự là cô ấy chứ! Yên yên tội nghiệp của tôi!]

[Vấn đề là kẻ h.i.ế.p dâm đó là ai!]

Thật sự là, những tài khoản truyền thông này không thể trực tiếp chỉ đích danh tên họ sao?

Dùng tên thay thế rất dễ dàng b.ắ.n phá vô tội a!]

[Người có nghi án dâm ô trong đoàn làm phim “Nữu Cỗ Lộc công lược”, không phải là Mạc Vân Thiên chứ?

Ba anh ta là một kẻ h.i.ế.p dâm, anh ta cũng có gen này!]

[Chú cảnh sát có thể bắt được người này không! Đây đâu chỉ là rời khỏi giới giải trí, đây chính là phạm pháp đó!]

[Tin tức nhỏ, người thân của tôi ở trên núi Tam Nương Nương nói cho tôi biết, kẻ h.i.ế.p dâm chính là Mạc Vân Thiên!]

[Con mẹ nó, tôi biết ngay là tên cặn bã này mà! Loại người này c.h.ế.t không đáng tiếc, có thể trực tiếp thiến đi, vật lý hay hóa học đều có thể!]

[Loại rác rưởi này không xứng đáng sống trên đời!]

......

Chỉ một đêm, tin tức Mạc Vân Thiên là tội phạm đã lên men toàn diện trên mạng.

Lúc Cẩu Đam tới tìm Hạ Trừng Trừng, Mạnh Như Yên và mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu ta.

Nơi này chỉ có một paparazzi, không phải cậu ta tung tin thì là ai? Không trừng mắt nhìn cậu ta thì trừng mắt nhìn ai đây?

Cẩu Đam khóc không ra nước mắt: “Tin tức thật sự không phải do tôi tiết lộ mà!”

“Đúng là không phải anh ta đâu.”

Hạ Trừng Trừng mở tài khoản truyền thông tung tin nóng vụ án h.i.ế.p dâm sớm nhất:

“Tài khoản truyền thông này cũng là tài khoản truyền thông năm đó tung tin cha Mạc Vân Thiên là kẻ h.i.ế.p dâm, có lẽ đều là thủy quân của công ty Chu Hành.

DTV

"Hơn nữa, bài viết này được viết rất khéo léo, thay thế tên người bằng tiếng Anh."

Trong đó, kẻ h.i.ế.p dâm có biệt danh tương ứng với Mạc Vân Thiên. Ảnh đế thám ban x, biệt danh Tạ Tri Hành.

Cuối cùng, nạn nhân Y, hợp lý với tên, chỉ có Yên Yên.”

Hạ Trừng Trừng nhìn Mạnh Như Yên:

“Người tung tin muốn tất cả mọi người lầm tưởng, cô mới là người bị hại kia.”

Mạnh Như Yên cả kinh:

“Tôi cũng không trêu chọc cô ấy, sao cô ấy lại làm như vậy!”

May mà mỗi lần Lâm Tiêu xảy ra chuyện, cô đều tới an ủi, sói mắt trắng mà!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 303



Theo bài viết và bình luận nóng gây hiểu lầm, nhiều cư dân mạng phân tích, Mạnh Như Yên là nạn nhân.

Nạn nhân bị hãm h**p, không có gì sai,

Nhưng nếu đó là trong làng giải trí, đây là một “vết nhơ”.

Vô luận là fan nữ hay fan nam, ngày sau nhắc tới minh tinh của mình, bị người qua đường miệng một câu:

“A, cái người mà thiếu chút nữa bị hãm h.i.ế.p sao!”

Khó tránh khỏi bị căng thẳng.

Rõ ràng nữ diễn viên cũng là nạn nhân, nhưng bởi vì chuyện này, rất có thể sẽ không còn được phía thương hiệu và đoàn làm phim hợp tác lần nữa.

“Có thể Lâm Tiêu thật sự là đang nhằm vào cô.”

Hạ Trừng Trừng nói xong, liếc mắt nhìn cổ tay mang theo băng tụ của Mạnh Như Yên:

“Cô đã quên, ngày đó ở phòng trang điểm tạm thời, Mạc Vân Thiên còn quan tâm đến cô.”

“Cũng bởi vì chuyện đó mà cô ta hận tôi sao?”

Mạnh Như Yên khó có thể tin được:

“Có phải người phụ nữ này bị bệnh không vậy!”

Tất cả mọi người hết đường xoay xở, chỉ có Tạ Tri Hành ôm lấy vòng eo Hạ Trừng Trừng, thấp giọng nói bên tai cô:

“Phu nhân, có lẽ em đã có biện pháp rồi phải không?”

Tối hôm qua hơn nửa đêm, sau khi tất cả mọi người ngủ, Hạ Trừng Trừng cầm hộp thuốc, cùng Cẩu Đam lặng lẽ đi đến nơi giam giữ Mạc Vân Thiên, cũng không biết rốt cuộc bọn họ nói chuyện gì với Mạc Vân Thiên, lúc trở về, mây đen ở trên mặt Hạ Trừng Trừng giảm đi rất nhiều.

Hạ Trừng Trừng gật đầu với Tạ Tri Hành.

Làm rõ chuyện này đối với Máy nghiền dối trá không khó.

Hạ Trừng Trừng lo lắng chính là chuyện “Tự sát”.

Trước mắt xem ra, Lâm Tiêu tuyệt đối không có khả năng tự sát.

Như vậy, người tự sát chẳng lẽ thật sự là Mạc Vân Thiên sao?

“Tôi cần rời đi một chuyến.”

Hạ Trừng Trừng quay đầu nhìn về phía Tạ Tri Hành:

“Nhưng sau khi tôi rời đi.

Anh có thể giúp tôi trông chừng Mạc Vân Thiên hay không?”

Mày kiếm như núi xa của Tạ Tri Hành nhíu lại, nhịn không được nhìn về phía Mạc Vân Thiên giam giữ:

“Đêm nay cảnh sát sẽ tới, cũng không đến mười giờ, Mạc Vân Thiên còn có thể xảy ra chuyện gì à?”

Hạ Trừng Trừng do dự một lát, nhưng vẫn hạ quyết tâm, hạ thấp giọng, gằn từng chữ.

“Anh ta có thể tự sát.”

Tránh rút dây động rừng, trực thăng Tạ Tri Hành dừng ở sườn núi Tam Nương Nương.

Anh tự mình đưa Hạ Trừng Trừng lên trực thăng.

Trước khi đi, Hạ Trừng Trừng ngoại trừ mang theo một ít thiết bị chuyên dụng của paparazzi của cô ra, còn mang theo hòm thuốc tối hôm qua đi thăm Mạc Vân Thiên.

Cánh quạt trực thăng gào thét, bụi bặm bay lượn, lá cây bay loạn.

Tạ Tri Hành lớn tiếng dặn dò:

“Để em ra ngoài là để cho em giúp Mạc Vân Thiên, em cũng đừng chạy trốn anh đó.”

DTV

“Yên tâm đi!”

Hạ Trừng Trừng cũng lớn tiếng đáp lại lời Tạ Tri Hành:

“Nhưng ngàn vạn lần nhớ giúp em trông chừng Mạc Vân Thiên! Anh ta không thể xảy ra chuyện gì được!”

Danh tiếng bị hủy hoại, sẽ có cơ hội để làm lại.

Người đã chết, tất cả cũng biến mất.

Cuối cùng trực thăng cũng rời khỏi núi Tam Nương Nương, bay ra ngoài.

Lúc này Tạ Tri Hành nhìn theo Hạ Trừng Trừng rời đi.

Trong lòng anh không hề cảm thấy mất mát như trước đó Trừng Trừng chạy trốn.

Anh biết lần này Hạ Trừng Trừng sẽ trở về.

Trong phòng Mạc Vân Thiên.

Đây là căn phòng nhỏ ở trên lầu bảy nhất, chỉ có một ít đồ vật lung tung.

Trong phòng có cửa sổ, không có rèm cửa sổ.

Nhưng nơi này là lầu bảy, cũng không ai lo lắng Mạc Vân Thiên thật sẽ bò ra không.

Mạc Vân Thiên bị dây thừng trói chặt đôi tay, lẳng lặng mà nhìn ngoài cửa sổ.

Anh ta không ngủ một đêm, nguyệt lạc nhật thăng, cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn không trung.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến kẽo kẹt thanh âm, Mạc Vân Thiên quay đầu lại, nhìn đến Lâm Tiêu đứng ở cửa.

Lông mày đẹp anh ta nhăn lại, thấy Lâm Tiêu đi vào, lại ngồi thẳng lên, biến thành dáng vẻ bình tĩnh như trước kia.

“Sao cô lại đến đây?” Mạc Vân Thiên hỏi.

Lâm Tiêu không trả lời, mà là lấy ra một cái dò xét khí, ở phòng dò xét một phen, cuối cùng ở một chậu cây và sau một quyển sách sau tìm ra hai cái camera rồi dẫm nát.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 304



Hoàn thành xong mọi chuyện, cô ta mới đi đến bên cạnh của Mạc Vân Thiên.

Hốc mắt cô ta hồng hồng, con ngươi ngậm nước:

“Anh Vân Thiên, tôi thật không biết tối hôm qua là anh, nếu tôi sớm biết rằng là anh… Tôi sẽ không gọi người tới!”

Mạc Vân Thiên sửng sốt: “Cô có ý gì?”

“Thật ra chỉ cần nói với người khác hai chúng ta đang yêu đương, thì chuyện cưỡng gian dâm loạn kia đều không còn nữa!

Đúng hay không?”

Đôi mắt đỏ bừng của Lâm Tiêu dần dần sáng ngời lên:

“Anh Vân Thiên, tôi không muốn xem anh biến thành như vậy, tôi có thể giúp anh… Nếu chúng ta yêu đương thì tôi có thể giúp anh!”

“Chỉ là cô ở bên nhau người có chuyện xấu loang lổ như tôi, thanh danh cô cũng sẽ trở nên không tốt.”

Mạc Vân Thiên rũ mắt xuống, giọng điệu cũng trở nên vô cùng mất mát: “Tôi không thể liên lụy cô.”

“Tôi không để bụng!”

Lâm Tiêu vội vàng nói:

“Anh Vân Thiên, tôi biết anh là người tốt!

Vì anh, tôi cam tâm tình nguyện làm chuyện này!

Nếu anh đồng ý ở bên nhau cùng với tôi, hiện tại tôi lập tức có thể để bộ phận xử lý tin tức của Chu Hành làm rõ, như vậy cảnh sát cũng sẽ không khởi tố anh, anh sẽ không có việc gì!!”

Mạc Vân Thiên yên lặng nhìn Lâm Tiêu.

Tiểu bạch hoa thường có khuôn mặt hồn nhiên, đặc biệt là đôi mắt kia, chân thành mỹ lệ.

Mỗi một chữ, mỗi một câu cô ấy nói đều thật sự khiến Mạc Vân Thiên rung động.

Chỉ cần yêu đương với cô ấy là có thể tẩy trắng.

Cô ấy tới cứu anh.

Cô ấy chính là một tia sáng trong sinh mệnh của anh ta, chiếu sáng lên thế giới đen tối của anh ta.

Một giây sau, Mạc Vân Thiên đột nhiên cười, tiếng cười vô cùng trào phúng:

“Lâm Tiêu, nếu không phải tôi sớm biết rằng người lúc trước tung tin về ba tôi là cô, tôi nhất định sẽ tin chuyện ma quỷ của cô.”

Trong nháy mắt, Lâm Tiêu có vẻ kinh ngạc, dáng vẻ nhu nhược đáng thương như có thêm vết nứt.

Một lát sau, cô ta lại tươi cười xán lạn như ánh mặt trời.

“Anh đã biết chuyện này từ khi nào?”

“Tôi đã biết từ rất lâu rồi.”

Giọng điệu Mạc Vân Thiên bình tĩnh:

“Ngày tôi quyết định nhận diễn viên kia là tôi đã biết rõ rồi, chuyện ba tôi là kẻ h.i.ế.p dâm là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường sự nghiệp của tôi.

Cho nên tôi vẫn luôn xây dựng quan hệ tốt với những người bạn biết chuyện này.

Sau khi nổi tiếng tôi cũng bỏ nhiều tiền xóa hết tin tức trên mạng bất lợi đối với tôi.”

“Tôi tự tin, tôi đã làm rất sạch sẽ.

Mà bên biết chuyện này chỉ có công ty quản lý của tôi lúc đó—— công ty giải trí Tinh Không.

Chúng tôi là quan hệ cùng vinh hoa cùng tổn hại.

DTV

Nếu tôi gạt bọn họ, một khi sự việc đã bại lộ thì bọn họ bị sẽ đánh đến trở tay không kịp.”

Mạc Vân Thiên thở dài:

“Không nghĩ tới sau khi sự việc đã bại lộ, bọn họ hoàn toàn không có ý muốn giúp tôi xử lý này mặt trái tin tức này, ngược lại lên án tôi làm tổn hại lợi ích của công ty, muốn hủy hợp đồng cùng với tôi.”

“Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không nghi ngờ gì đến cô đâu.”

Mạc Vân Thiên ngước mắt, tóc mái che ngang đôi mắt sâu thẳm của anh ta:

“Không chỉ như thế, thật ra tôi còn thực cảm ơn cô, lúc tôi nghèo túng đã ra tay cứu tôi.

Nhưng sau khi tôi phát hiện, cô và giải trí Tinh Không trao đổi tài nguyên.

Mà tôi chỉ là đối tượng bị trao đổi.

Chuyện này làm cho tôi không thể không bắt đầu hoài nghi lúc trước tin nóng là cô và giải trí Tinh Không tung ra.”

Mạc Vân Thiên nói xong, lại bình tĩnh nhìn Lâm Tiêu:

“Huỷ hoại tôi, rồi sau đó lại cứu tôi, Lâm Tiêu, rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”

Theo Mạc Vân Thiên trình bày, nụ cười trên mặt của Lâm Tiêu đã rút đi một chút.

Làm sao cô ấy có thể quên, lúc trước Mạc Vân Thiên và những tên nam nghệ sĩ đó không giống nhau.

Anh ta là người có tài năng thiên phú, chỉ số thông minh cao.

Một chút thủ đoạn của cô ta đương nhiên không thể gạt được anh.

“Anh đã sớm biết hết thảy nhưng đến bây giờ mới nói.”

Lâm Tiêu muốn vỗ tay.

Cô ta l.i.ế.m li3m khóe môi.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 305



Những người đàn ông trước đây đều quá nhàm chán, sau khi cứu rỗi thì lập tức xem cô trở thành bạch nguyệt quang không thể thay thế, quá trình thật sự quá dễ dàng, không có một chút cảm giác k*ch th*ch và mới mẻ gì cả.

Còn chuyện trước mắt rõ ràng chơi vui hơn nha!

Có thể nhìn thấu kế sách của cô, có c.h.ế.t cũng không muốn cúi đầu.

Cô ấy rất thích nhìn dáng vẻ quật cường này của Mạc Vân Thiên, sau đó lại nhìn anh ta bị hủy hoại từng chút một, rồi quỳ trên mặt đất cầu xin cô ấy!

Như vậy không phải càng có kh*** c*m chinh phục hơn sao?

Mạc Vân Thiên chú ý tới ánh mắt Lâm Tiêu nhìn chính mình, giống như là một con báo hoa hung ác nhìn con mồi gần c.h.ế.t của mình, loại cảm giác này làm anh ta cảm thấy không đúng lắm.

Anh ta nhăn nhăn mày, tiếp tục trình bày:

“Tối hôm qua tôi hoàn toàn không có chạm vào cô.

Lúc tôi về phòng ngửi thấy được một cổ mùi hương, lúc sau liền ngất đi.

Là cô, không đúng, có lẽ là vẫn luôn có người giúp cô làm việc như tài xế đã khiêng tôi đến phòng của cô.

Có buổi dâm ô buổi tối ngày hôm trước, mọi người đều không cần điều tra mà sẽ hoài nghi đến tôi.”

Lâm Tiêu nhịn không được vỗ tay lên, Mạc Vân Thiên trình bày chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua không sai chút nào.

Nếu không phải mưu kế cô ấy đã thực hiện được, cô ấy sẽ nghi ngờ tối hôm qua Mạc Vân Thiên hoàn toàn không có bị ngất!

“Hiện giờ, chỉ có tôi có thể cứu anh.”

Lâm Tiêu cười tủm tỉm nhìn Mạc Vân Thiên:

“Anh muốn ở lao ngục nửa đời sau hay là đảm đương làm món đồ chơi của tôi đây?”

Mày Mạc Vân Thiên nhíu mày chặt hơn:

“Tôi đã biết hết tất cả mọi chuyện, cô dựa vào gì mà cảm thấy tôi sẽ nghe theo sự bài bố của cô hả?

Huống hồ nếu tôi phơi bày hành động của cô ra ánh sáng, cô thật sự cho rằng các fans hâm mộ của cô vẫn còn tin tưởng cô sao?”

“Đúng vậy, anh rất thông minh, tôi cũng rất buồn rầu đó, không nghĩ tới cư nhiên hủy có món đồ chơi cũng không xong!”

Lâm Tiêu trào phúng chính mình, khuôn mặt nhỏ lộ ra một chút oán giận:

“Nếu hủy không được anh… Vậy thì tôi sẽ hủy người có quan hệ với anh?

Ví dụ như Mạnh Như Yên?

Tôi cảm giác trong khoảng thời gian này, anh rất quan tâm đến cô ta! Không phải là anh đã thích cô ta chứ?”

Lâm Tiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ:

“Đáng tiếc, cô ta tiểu hoa lưu lượng, cũng là trụ cột của điện ảnh Thời Gian, có khả năng không động được…”

“Hay là hủy diệt Hạ Hạ kia đây? Tối hôm qua cô ta dám chạm vào mặt anh, dán giấy lên trên mặt anh!”

Gương mặt hưng phấn của Lâm Tiêu có thêm vài phần dữ tợn, một giây sau lại lo lắng lên tiếng:

“Nhưng mà, hình như ảnh đế Tạ lại thích cô ta, người đàn ông trông đạm mạc như vậy thật ra rất tàn nhẫn độc ác, người của anh ta, tôi còn không dám ra tay…”

“Như vậy người quan hệ với anh còn ai đây?”

Lâm Tiêu xoa xoa đầu, nỗ lực suy nghĩ.

Chợt, ánh mắt cô ta sáng lên, nở nụ cười ma quỷ.

“A! Còn có mẹ anh mà!”

Vẻ mặt Mạc Vân Thiên vốn bình tĩnh bỗng có vẻ chấn động:

“Cô không được động đến mẹ của tôi!”

Lâm Tiêu xoa cằm, cười tủm tỉm nói:

“Thật ra anh và mẹ anh cũng là người bị hại, vẫn luôn bị ba anh bạo lực gia đình, anh cũng có thể tẩy trắng nha!

Nga, có phải anh không muốn để người khác biết mẹ mình bị bạo lực gia đình mà biến thành kẻ ngốc đúng không?”

“Lâm Tiêu!”

Mạc Vân Thiên gào rống, sắc mặt đỏ lên, tức giận đến muốn tiến lên đánh tơi bời cô ấy, nhưng lại bị tài xế của Lâm Tiêu lao tới ngăn lại.

Lâm Tiêu vẫn như cũ gặp biến không kinh ngạc, thong thả ung dung nói:

“Đương nhiên tôi sẽ không vạch trần chuyện mẹ anh là kẻ ngốc ra ngoài ánh sáng đâu, chuyện này sẽ chỉ làm fans hâm mộ đồng tình với anh thôi, cũng không có gì lợi cho tôi cả.”

Tiếp theo, cô vừa nói vừa đi lại:

DTV

“Nhưng mà nếu chuyện anh là người cưỡng gian… Bị mẹ anh biết thì sao?”

Mạc Vân Thiên nghe vậy hoảng hốt.

Giờ phút này tròng mắt của anh đầy tơ máu, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tiêu.

Anh ta vốn tưởng rằng Lâm Tiêu bố cục khiến cho mọi người đều tin anh ta là người cưỡng gian là muốn huỷ hoại anh.

Không người tất cả chỉ là một cái móc, thật ra người mà cô ấy muốn hủy diệt là mẹ của anh!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 306



“Nếu tôi đoán không sai năm đó mẹ của anh… Có phải cũng bị ba anh cưỡng gian hay không nha?”

Vẻ mặt Lâm Tiêu vô hại nửa ngồi xổm xuống, ôn nhu v**t v* khuôn mặt của Mạc Vân Thiên:

“Nếu để bà ấy biết con trai bảo bối của mình cũng biến thành kẻ cưỡng gian, kế thừa gen phạm tội kia thì bà ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?”

“Nhất định, sẽ đau đớn muốn c.h.ế.t mà?” Lâm Tiêu cười cạc cạc cạc cạc.

Cô cúi xuống hôn, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của Mạc Vân Thiên:

“Cảnh sát sẽ đến vào 7 giờ tối, ở trước khi cảnh sát nhớ rõ cho tôi một đáp án đó!

Anh thông minh như vậy, biết bước tiếp theo tôi sẽ làm gì đó, đúng không ~”

Sau đó cô ta phất phất tay, tài xế buông Mạc Vân Thiên ra.

Nháy mắt Mạc Vân Thiên quỳ rạp xuống đất.

Lâm Tiêu cũng giống như lúc đi vào, dáng người thẳng tắp, rời khỏi phòng.

Sau khi đã trải qua chuyện tối hôm qua và đêm qua, đại đa số người trong đoàn phim đều thành thành thật thật ở lỳ ở trong phòng của mình.

Đạo diễn Đường và đạo diễn Phó cũng khá buồn rầu, diễn viên Mạc Vân Thiên tuyệt đối không thể giữ lại, Lâm Tiêu là người bị hại, đại khái cũng sẽ bị hủy hợp đồng, hai người diễn này đều phải đổi.

May mà đoàn phim cũng mới khởi động máy nửa tháng, cảnh quay của Lâm Tiêu và Mạc Vân Thiên cũng không nhiều, thừa dịp đêm nay là có thể xuống núi, hai người đã ở phòng họp bắt đầu tìm kiếm diễn viên.

Bên kia, Mạnh Như Yên cùng Dịch Trạch Khải cũng ngốc ngốc ở trong phòng.

Từ sau khi tách khỏi Hạ Hạ, Mạnh Như Yên liền vẫn luôn kiểm tra tin tức ở trên mạng.

Hiện giờ fans hâm mộ đã hoàn toàn đem Mạc Vân Thiên trở thành người cưỡng gian.

Vốn dĩ anh ấy không sai, không có nhiều fan, cũng không có người fan mạnh, dư luận càng mắng anh ấy nhiều hơn.

Nhưng kỳ quái chính là fans của Mạc Vân Thiên thật ra cũng rất kiên trì, đến nay cũng không phát

“Tuyên ngôn bỏ hâm mộ” gì.

Có thể là đã trải qua “ba anh ta là kẻ cưỡng gian” , phong ba bão táp này không lớn hơn là bao, hiện giờ fans Mạc Vân Thiên vô cùng đoàn kết.

Số lượng fan của anh ta cũng không nhiều lắm, mấy fan lớn thống nhất:

“Mọi chuyện cứ chờ cảnh sát kết luận rồi nói tiếp”.

Các cô không biết sự thật, cũng không muốn hoài nghi người mà mình đã thích lâu như vậy.

Cho nên, vẫn nên chờ phía cảnh sát.

Nhưng kiên trì như vậy lại càng nhận nhiều lời chửi rửa của các antifans.

Đặc biệt là fans của Mạnh Như Yên cho rằng chị của mình là người bị hại, cho nên càng thêm tức giận chỉ trích Mạc Vân Thiên và fas của Mạc Vân Thiên.

Mạnh Như Yên nhìn những lời chửi rủa đó, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nếu không phải hôm trước, cô ấy không dám nói Mạc Vân Thiên và chính mình ở một chỗ, như vậy tối hôm qua, mọi người cũng sẽ không dễ dàng định nghĩa Mạc Vân Thiên là kẻ cưỡng gian như vậy.

Nếu đám người Hạ Hạ phân tích là thật, Mạc Vân Thiên thật sự bị Lâm Tiêu hãm hại, mà bọn họ lại không có chứng minh Mạc Vân Thiên vô tội chứng cứ, vậy nên phải làm sao bây giờ?

Mạnh Như Yên cầm lấy di động, muốn đăng Weibo chứng minh giúp Mạc Vân Thiên vô tội…

Cô ấy không muốn Mạc Vân Thiên bị mắng, càng không hi vọng fans của mình lại đi mắng Mạc Vân Thiên!

Dịch Trạch Khải ngồi ở bên cạnh Mạnh Như Yên, ôm lấy bả vai của cô ấy.

“Trạch Khải……”

DTV

Đôi mắt Mạnh Như Yên ửng hồng:

“Anh cảm thấy, em có nên chứng minh giúp Mạc Vân Thiên trong sạch không?”

Dịch Trạch Khải rất rõ ràng, thật ra tính làm sáng tỏ hôm trước buổi tối dâm loạn Mạc Vân Thiên.

Nhưng tối hôm qua cưỡng gian chưa toại mới là chọc giận sự phẫn nộ của dân chúng mấu chốt.

Mạnh Như Yên làm sáng tỏ cùng không có ý nghĩa lớn gì.

Nhưng anh ta lại dịu dàng sờ đầu Mạnh Như Yên:

“Nếu em thấy thẹn trong lòng, thì đi làm sáng tỏ đi! Không có quan hệ gì cả, anh sẽ đứng ở bên cạnh em mà.”

Mạnh Như Yên cười khổ nhẹ:

“Năm nay bình chọn thị đế, anh nhất định sẽ trúng cử. Nhưng nếu có lùm xùm, giảii thị đế của anh nhất định sẽ mất.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 307



Dịch Trạch Khải cười nói:

“Anh cũng không phải Tạ Tri Hành kia, bây giờ không được thị đế thì thôi, anh cũng không tin 40 tuổi anh còn lấy không được!”

Anh nhéo nhéo cái mũi xinh đẹp của Mạnh Như Yên: “Bất kể em chọn làm chuyện gì, anh đều sẽ đứng ở bên cạnh em.”

Mạnh Như Yên đi vào nơi giam giữ Mạc Vân Thiên chờ, đã là buổi tối 6 giờ rưỡi.

Hơn nửa tiếng đồng hồ, cảnh sát là có thể lại đây tiếp nhận Mạc Vân Thiên.

“Mạnh tiểu thư, sao cô cũng muốn đi vào?”

Bảo an ở cửa nhíu nhíu mày:

“Cạu ta chính là tội phạm, đoàn phim các cô sao có thể muốn gặp một người như thế?”

Mạnh Như Yên sửng sốt: “Trước tôi, còn có ai vào sao?”

“Nửa đêm ngày hôm qua tới chính là người chuyên viên trang điểm tên là Hạ Hạ, cùng với paparazzi tên là Cẩu Đam.”

Bảo vệ đếm trên đầu ngón tay đếm:

"Một giờ trước, một nữ diễn viên tên là Lâm Tiêu cũng đã tới một lần, còn mang theo tài xế của cô ấy, ý thức an toàn của các cô ấy thật ra không tồi.

Lúc này lại là cô, một người cô sao? Có muốn chúng tôi đi vào chung với cô không?”

Mạnh Như Yên lắc lắc đầu:

“Yên tâm, tôi chỉ muốn đến để nói mấy câu thôi, nhanh ra ngoài thôi.”

Mạnh Như Yên đi vào phòng.

Mạc Vân Thiên trước sau như một ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ cam hồng ngàn dặm ánh nắng chiều.

Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Như Yên đến, khóe miệng khó kéo lên nụ cười.

“Cô Mạnh.”

Mạnh Như Yên vừa thấy đến Mạc Vân Thiên, đột nhiên lại nghĩ đến những lời bình luận mắng chửi anh ta ở trên mạng:

“Mạc Vân Thiên, tôi tin anh, tôi sẽ giúp anh.

Tôi có thể cho nói cho fans hâm mộ và cảnh sát biết, buổi tối hôm trước người dâm loạn lẻn vào phòng Lâm Tiêu, không phải anh!”

Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Không cần thiết đâu.”

“Sao lại không cần thiết chứ!”

Mạnh Như Yên vội vàng nói:

“Ít nhất có thể làm cho mọi người biết một phần sự thật mà!”

Mạc Vân Thiên trầm mặc một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mạnh Như Yên:

“Cô Mạnh, cô muốn làm như vậy, có phải sẽ cảm thấy hổ thẹn với người trong lòng?”

Mạnh Như Yên hoảng hốt.

DTV

Cô ấy cũng không phải là sứ giả chính nghĩa, muốn giúp Mạc Vân Thiên trong sạch, cũng không quan tâm nhiều đến người trong lòng của chính mình.

Nói trắng ra là, là áy náy.

Nếu Mạc Vân Thiên thật sự cưỡng gian Lâm Tiêu.

Cô ta hoàn toàn khinh thường đi nói.

Nhưng nếu không có… Nếu Mạc Vân Thiên thật sự bởi vậy bỏ tù, Mạnh Như Yên cô ấy chính là đồng lõa hung phạm đó!

“Cô Mạnh, nếu cô thật sự áy náy thì…”

Mạc Vân Thiên móc ra trong bóp tiền của mình một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Mạnh Như Yên:

“Sau này, có thể giúp tôi chăm sóc quan tâm mẹ của tôi được hay không?”

Mạnh Như Yên nhận lấy thẻ ngân hàng, vẻ mặt hoang mang.

Hai tay Mạc Vân Thiên bị trói giơ lên, chỉ chỉ đầu mình:

“Đầu óc của mẹ tôi không tốt lắm, vẫn luôn ở viện điều dưỡng.

Chỗ tiền có lẽ sẽ đủ để bà ấy sống hết quãng đời còn lại, cô chỉ cần giúp tôi giám sát người ở viện điều dưỡng có khi dễ bà ấy không là đủ rồi.”

“Vậy còn anh thì sao?”

Mạnh Như Yên buột miệng thốt ra.

Nhưng hỏi ra xong cô ấy liền hối hận, lời này Mạc Vân Thiên rõ ràng chính là cảm thấy chính mình sẽ tiến ngục giam nên mới có ý muốn phó thác mẹ của chính mình cho cô ấy mà!

“Tôi… Không thể chăm sóc cho bà ấy nữa.”

Mạc Vân Thiên mất mát rũ mí mắt xuống.

“Sẽ không đâu!”

Mạnh Như Yên vội vàng an ủi nói:

“Hạ Hạ đã ngồi trực thăng rời khỏi núi Tam Nương Nương, cô ấy nói có thể làm sáng tỏ cho anh, nhất định sẽ chứng minh anh trong sạch mà!”

Mạc Vân Thiên biết Hạ Hạ.

Sau khi anh ta bị nhốt, người đầu tiên tới gặp anh ta chính là Hạ Hạ.

Cô không chỉ có thảo luận cách chứng minh anh ta vô tội cùng anh ta, mà còn chuẩn bị hai cái camera ở trong phòng.

Nhưng mà mấu chốt là không phải có thể làm sáng tỏ không.

Nếu anh ta không buông tay, không nhận thua.

Lâm Tiêu liền sẽ vẫn luôn dùng mẹ anh ta uy h.i.ế.p anh ta!

Là mẹ anh ta đã nuôi anh ta lớn lên, là mẹ vẫn luôn che chở anh ta, giúp anh ta không bị ba bạo hành.

Cũng là do anh ta không bảo vệ tốt cho mẹ, làm đầu của mẹ bị đụng vào góc bàn biến thành kẻ ngốc.

Mẹ của anh đã chịu khổ vì anh ta, quá nhiều.

----

Biện pháp duy nhất đó là…

Mạc Vân Thiên cười khổ nhìn Mạnh Như Yên:

“Cô Mạnh, đây là cô nợ tôi, cô sẽ giúp tôi chứ?”

Mạnh Như Yên gật đầu.

Chỉ là chiếu cố một cái viện điều dưỡng lão nhân, làm viện điều dưỡng không khi dễ nàng mà thôi, lại không phải cái gì việc khó.

“Anh nhất định phải tin tưởng, chuyện này nhất định có thể giải quyết!”

Mạnh Như Yên tiếp tục khuyên bảo Mạc Vân Thiên.

Mạc Vân Thiên gật gật đầu: “Cảnh sát muốn tới, cô vẫn nên nhanh qua trở về đi!”

Mạnh Như Yên còn có chút do dự, nhưng cũng biết chính mình ở lại cũng vô dụng, chỉ có thể cầm thẻ ngân hàng, xoay người rời đi.

Lúc cánh cửa phòng đóng lại, vốn dĩ Mạc Vân Thiên còn mang theo vài phần mỉm cười mặt, nháy mắt trở nên hung ác nham hiểm lạnh băng.

Lo lắng lớn nhất… Đã phó thác được rồi.

Anh ta nhìn ra được mặc dù Mạnh Như Yên có điểm kiêu căng tự luyến, nhưng cũng là người tốt.

Cô ấy càng áy náy với mình, cô ấy càng có thể chăm sóc mẹ anh ta tốt hơn.

Anh ta oán giận ngày đó Mạnh Như Yên không giúp chính mình chứng minh, oán giận fans hâm mộ trên mạng không phân xanh đỏ đen trắng chửi rủa chính mình, cũng oán giận quá trời xanh phá hoại vận mệnh này cho anh ta.

Mà hiện giờ, anh ta cũng sẽ lợi dụng tâm trạng áy náy của bọn họ giúp chính mình một phen.

Đến tận đây, nên xử lý, cũng đều xử lý rồi.

Mạc Vân Thiên quay đầu lại, mở cánh cửa sổ ở trong phòng ra.

Dư âm gió bão sót lại vẫn chưa tan, thổi bay góc áo của Mạc Vân Thiên, cũng thổi về phía tờ di thư ở trên bàn trong góc phòng của anh ta.

“Hẹn gặp lại——"

Mạc Vân Thiên nói xong một câu cuối, thả người nhảy xuống lầu bảy....
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 308



Ngay khi vạt áo Mạc Vân Thiên lướt qua mép cửa sổ, đột nhiên anh ta bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy!

Thân thể Mạc Vân Thiên vốn đang không trọng lượng bỗng chuyển sang nặng nề, trong nháy mắt anh ta siết chặt cánh tay mình lại, gần như muốn trật khớp.

Anh ta ngẩng phắt đầu lên thì thấy người đàn ông đang nắm lấy tay mình ở mép cửa sổ —— Tạ Tri Hành.

Tạ Tri Hành mặc áo sơ mi trắng tinh, cánh tay căng lên, cơ bắp dưới áo sơ mi như ẩn như hiện.

Mạc Vân Thiên nhìn thấy Tạ Tri Hành bắt lấy mình, cánh tay của anh cạ vào mép cửa sổ bị xước da, có dòng m.á.u đỏ chảy ra thấm vào sơ mi trắng, nhìn rất ghê người.

Trên tai anh còn đeo hai tai nghe Bluetooth, nhưng trong quá trình kéo anh ta lại tai nghe bị rơi xuống, trượt xuống qua tai của Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên còn nghe được bên trong có tiếng hai người.

"Mạc Vân Thiên, kiên trì lên!"

Tạ Tri Hành cắn răng quát.

Cơ bắp của anh rất săn chắc và mạnh mẽ, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể dễ dàng kéo một người đàn ông trưởng thành bằng một tay.

Vì kéo Mạc Vân Thiên nên miệng vết thương trên cánh tay anh lại ma sát vào mép cửa sổ lần nữa, Tạ Tri Hành đau đến mức hít thở mạnh.

"Tạ lão sư, buông tay đi!"

Mạc Vân Thiên cười khổ:

"Chỉ cần tôi còn sống, Lâm Tiêu vẫn sẽ dùng cách làm tổn thương mẹ tôi để uy h.i.ế.p tôi .

Đối với tôi mà nói, tự sát, ngược lại là cách giải thoát tốt nhất cho tôi."

Anh ta bị trói hai tay, mà vừa hay tay Tạ Tri Hành cũng cuốn vào dây thừng của anh ta.

Nếu Tạ Tri Hành không buông tay, anh ta sẽ không ngã xuống.

Làn gió đông thổi lướt qua đôi mắt trắng dã đầy tơ m.á.u của Mạc Vân Thiên, giọng nói cũng run rẩy không ngừng:

"Nhiều năm qua cứ sống như vậy, tôi đã mệt mỏi rồi."

Sống, thực sự rất mệt mỏi...

Tạ Tri Hành dùng sức quá mức, đến cả gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Ánh kéo Mạc Vân Thiên, yên lặng một lúc mới nói.

"Tôi đã hứa với một người, trước khi cô ấy trở về, tôi tuyệt đối không thể để cậu chết."

"Nhưng tôi không muốn sống."

Vẻ mặt Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ: "Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi."

Tất cả mọi việc xảy ra trong quá khứ hiện lên rõ ràng.

Người ta nói rằng cuộc sống mới là điều đáng mừng, sự có mặt của bạn trong cuộc đời có nghĩa một tương lai tốt đẹp và khả năng vô hạn đang chờ bạn.

Nhưng trong thế giới của Mạc Vân Thiên, khả năng của anh ta chính là bị kìm kẹp đến chết.

Bắt đầu từ khi anh ta có ký ức, anh ta đã phải đối mặt với cuộc sống ngập trong bóng tối vô tận.

Mỗi ngày vừa mở mắt ra, đã phải lo lắng xem hôm nay ba mình có đánh mình hay không, có đánh mẹ mình hay không.

Mỗi ngày đều sống trong cảnh sợ hãi, không bao giờ có được ngủ một giấc ngon.

Sau đó, khi đi học, giáo viên nói với anh ta rằng miễn học thật giỏi, thì có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, thoát khỏi số phận hiện tại.

Vì vậy, anh ta ra sức học tập chăm chỉ, cần mẫn hơn bất cứ ai khác.

Khi người ta học bài, có vấn đề gì không hiểu, có thể hỏi gia sư hỏi ba mẹ, nhưng anh ta thì không thể, vì vậy anh ta luôn cần phải dành nhiều thời gian hơn so với những người khác, nắm bắt mọi cơ hội có thể học hỏi.

Anh ta đã học không ngừng nghỉ, leo l*n đ*nh kim tự tháp học tập, có thành tích đáng kiêu ngạo, có thể vào bất kỳ trường đại học nào ở Trung Quốc.

Nhưng vào ngày thi đại học, anh ta đã mất đi tất cả, thiếu chút nữa mất đi người mẹ duy nhất quan tâm đến mình trong mười tám năm qua.

Sau đó, anh ta bước chân vào làng giải trí.

Giới giải trí là một vòng danh lợi, có thể bùng nổ nổi tiếng chỉ sau một đêm, hoặc cũng có thể qua một đêm chẳng còn gì.

Anh ta nắm bắt mọi cơ hội để nổi tiếng chỉ sau một đêm và cố gắng thể hiện bản thân.

Cuối cùng "Tiên Luyến" đã cho anh ta một cơ hội để trở mình, để anh ta có thể tạm biệt bóng tối trong quá khứ.

DTV

Nhưng không nghĩ rằng, thứ nghênh đón anh ta là địa ngục càng thêm khủng khiếp.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 309



Bây giờ anh ta chỉ muốn trở thành một diễn viên, không cần tương lai phải tốt đẹp như thế nào, trong tương lai cũng không cần bản thân có thể được người khác chấp nhận.

Anh ta chỉ muốn một cuộc đời bình thường và sống cuộc sống của mình.

Thế nhưng thế giới này lại chưa bao giờ buông tha cho anh ta.

Đã qua nhiều năm như vậy, Mạc Vân Thiên chỉ ngộ ra một chân lý.

Cuộc sống không có thảm hại nhất, chỉ có thảm hại hơn!

Mạc Vân Thiên ngẩng đầu, ánh mắt vừa trong trẻo lại vừa nghiêm túc:

"Tạ lão sư, anh buông tay đi, tôi thật sự rất mệt rồi."

Sau khi mẹ anh ta gặp chuyện không may, anh ta không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, anh ta cho rằng chùm ánh sáng duy nhất có thể chiếu vào thế giới tối tăm của mình—— Lâm Tiêu, nhưng cũng là Bạch Liên Hoa có gai, cô ta chính là thủ phạm khiến anh rơi xuống vực sâu.

Trong làn gió, giọng nói Mạc Vân Thiên khàn khàn:

"Tạ lão sư, nếu như cả cuộc đời chỉ có thể sống trong bóng tối, vậy thì sống có ý nghĩa gì?"

Còn không bằng, c.h.ế.t đi.

Sắc mặt Tạ Tri Hành âm trầm, tựa như đang đắm chìm trong sự thống khổ của Mạc Vân Thiên.

Chưa nếm qua nước mắt khổ sở của người khác, không thể hiểu được nỗi khổ của người khác.

Anh không phải Mạc Vân Thiên, anh cũng không thể nói rằng tương lai sẽ tốt hơn.

Một hồi lâu, anh nâng mắt lên, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Mạc Vân Thiên bên mép cửa sổ:

"Tuy tôi nói như vậy cũng không đủ đáng tin cậy lắm, nhưng tôi cảm thấy, cô ấy có thể giúp anh."

Mạc Vân Thiên ngẩn ra, sững sờ nhìn Tạ Tri Hành.

"Cô ấy đã từng kéo một người chìm trong quá khứ tối tăm như anh ra khỏi vực thẳm.

Cho nên tôi tin rằng cô ấy có thể giúp anh."

Tạ Tri Hành nhếch miệng cười: "Tôi hy vọng, anh có thể tin tưởng cô ấy như tôi."

Trong con ngươi ảm đạm của Mạc Vân Thiên, hơi dấy lên một tia hy vọng nhỏ về tương lai.

Anh ta được Tạ Tri Hành kéo lên, hai người dựa vào mép cửa sổ, thở hổn hển.

"Tạ lão sư, người anh nói là Hạ Hạ sao?"

Mạc Vân Thiên hỏi:

"Nhưng không phải cô ấy chỉ là một người trang điểm cho nghệ sĩ thôi sao?"

"Cô ấy còn có một cái tên khác, chắc hẳn là anh đã từng nghe qua."

Màn đêm buông xuống, Tạ Tri Hành ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía trực thăng rời đi lúc trưa:

"Gọi là Máy nghiền dối trá."

Bây giờ đã là bảy giờ tối, cây cầu bên ngoài núi Tam Nương Nương được nối lại, trên đường núi quanh khúc khuỷu vang lên tiếng còi báo động.

Hầu hết mọi người trong đoàn làm phim, cũng như nhân viên khách sạn, đã tập trung tại sảnh khách sạn.

Cảnh sát xuất hiện, còng tay Mạc Vân Thiên lại.

Đối với một số thành viên còn lại, dù là chỉ có một chút liên quan với vụ án này, đều phải đi viết bản tường trình.

Trước khi rời đi, Lâm Tiêu đi tới bên cạnh Mạc Vân Thiên, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được:

DTV

"Vân Thiên ca ca, lát nữa phải tường trình rồi, có phải anh nên cho em đáp án hay không?"

Trong đôi mắt lạnh lùng của Mạc Vân Thiên hiện lên một tia chán ghét, anh ta liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn thấy Tạ Tri Hành cách đó không xa.

Tạ Tri Hành đứng bên cạnh một cảnh sát khác, vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng khẩu hình tựa như đang nói:

"Tin tưởng cô ấy."

Người có thể làm cho Tạ ảnh đế tin tưởng đến như vậy, có phải anh ta cũng nên tin tưởng một lần?

Mạc Vân Thiên quả quyết nói: "Tôi và cô không có khả năng đâu, cô đừng có hy vọng nữa!"

Khuôn mặt của Lâm Tiêu vốn còn tươi cười, lập tức trở nên vặn vẹo, trừng mắt nhìn Mạc Vân Thiên.

Một lúc lâu sau, cô ta mới khôi phục nụ cười rạng rỡ kia, ngữ khí ôn hòa:

"Vậy thì tôi đành phải dùng mẹ anh để khai đao thôi, Vân Thiên ca ca, anh đừng có mà hối hận!"

Tại một viện dưỡng lão ở Giang Thành

Đây là một viện dưỡng lão ngoại ô hẻo lánh ở Giang Thành, dựa núi nhìn sông, hoàn cảnh sống cũng không tệ.

Có một khu vườn nhỏ với những ngọn đồi giả và nước chảy róc rách trong viện dưỡng lão.

Mỗi đêm khoảng 7 giờ tối, bệnh nhân trong viện dưỡng lão đều đi dạo trong khu vườn nhỏ.

Hai y tá canh giữ ở cửa, vừa nhìn bệnh nhân trong vườn hoa nhỏ, vừa trò chuyện linh tinh.
 
Back
Top Bottom