Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 160: Chương 160



----

Buổi livestream sinh nhật của Diệp Thi Văn đã sớm kết thúc, nhưng cư dân mạng chưa bao giờ ngừng nói về đề tài rách nát của giới nhà giàu.

[Hôm nay Hạ Trừng Trừng Trừng và Diệp Thi Văn cắn xé nhau để dành chức nữ chủ nhà giàu trên hai trận livestream thật sự quá sảng khoái!]

【Quan trọng là hai buổi phát sóng trực tiếp đều là Diệp Thi Văn bắt đầu trước, cũng là Diệp Thi Văn bị đánh vào mặt!

Cười c.h.ế.t mất, gậy ông đập lưng ông là nói loại người này đó! ]

【 Hạ Trừng Trừng đã lâu không hoạt động, hôm nay tôi nhìn thấy cô ấy lại nhớ rất nhiều ~】

【Nhan sắc này cô ấy còn có thể đánh, giới giải trí không có thứ có thể thay thế.】

【Đêm nay tạo hình váy đen bóng loáng của cô ấy thật sự rất đẹp! Mỗi khung cảnh đều có thể làm hình nền rồi điên cuồng l.i.ế.m màn hình! 】

【Toàn bộ thiên kim hào môn đều có cảm giác, vừa đẹp vừa bá đạo!]

【 Hạ Trừng Trừng dựa theo phong cách kéo cô ấy đi xuống như bây giờ, hơn nữa nhan sắc của cô ta, còn có chuyện Tứ Tiểu Hoa gì đó sao! 】

【Ha ha ha! Quỳ xuống cầu xin chị mau chóng xuất hiện trong cùng một loại phim truyền hình! Chắc chắn sẽ bùng nổ!]

Tạ Tri Hành ngồi trên ghế sô pha trong phòng đọc sách Ngự Lâm Uyển, đang dùng acc Bạn học phát biểu trên mạng.

DTV

Nhìn thấy những lời khen ngợi Hạ Trừng Trừng vừa đẹp vừa hiên ngang, khóe miệng hắn không nhịn được cong lên.

Bà xã của Tạ Tri Hành, đương nhiên là nữ minh tinh đẹp nhất làng giải trí!

Đâu chỉ là vừa đẹp vừa ngầu, dáng đứng cũng rất mềm mại đáng yêu!

Tạ Tri Hành đang định tắt điện thoại di động, một Weibo tiếp thị đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn.

Bát ca giải trí:

"Nếu Hạ Trừng Trừng bị ghép mặt vào trong video scandal t.ì.n.h d.ụ.c hôm nay, vậy người giả mạo video này là ai chứ?"

[Diệp Thi Văn? Chính là cô ta! 】

[Không phải cô ta là người hưởng lợi nhiều nhất sau vụ bê bối t.ì.n.h d.ụ.c này sao? Chắc chắn là cô ta! 】

【Đừng vu khống người khác! Anh có bằng chứng gì không?

Văn Văn và Hạ Trừng Trừng là chị em, Văn Văn không thể nào làm ra chuyện này! 】

【Ai nói có tiền thì không thể có kim chủ? Nói không chừng số tiền đó là do kim chủ đưa cho đó! 】

【Lầu trên cậu có thể nói chuyện có đầu óc được không? Người có thể mở Konisakone, tay cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu biệt thự Lâm Ngữ cần phải đi tìm kim chủ sao? ]

【Lúc trước Hạ Trừng Trừng phô trương như vậy, trong giới có nhiều kẻ thù như vậy, cô ta muốn làm thế cũng rất bình thường! 】

Bên ngoài phòng đọc sách truyền tới tiếng gõ cửa, Trợ lý Chu đi vào trong phòng sách.

Anh ta cung kính cúi đầu với Tạ Tri Hành: “Tạ tổng.”

Sắc mặt Tạ Tri Hành vẫn lạnh như băng: "Người đứng phía sau màn bịa đặt kia, đã điều tra được chưa?"

"Là Diệp Thi Văn, cô ta đã tìm một công ty hậu kỳ làm giả video. Tôi đã yêu cầu bộ phận IT phân tích video, đã tách ra được hình ảnh ban đầu của cô gái.”

Trợ lý Chu đưa ipad trên tay cho Tạ Tri Hành, trong ipad là hình dạng video sau khi bị phân tích.

Trợ lý Chu tiếp tục nói: "Bộ phận quan hệ công chúng đã phân tích, Diệp Thi Văn chắc hẳn là muốn thông qua việc bôi nhọ phu nhân, để mọi người quên đi chuyện cô ta bị Trịnh Thanh đuổi ra khỏi Đường Các, để tiếp tục chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật buổi tối.”

"Chỉ là cô ta không ngờ tới, buổi tiệc sinh nhật hoàn hảo của cô ta, lại bị phu nhân dùng một cú ‘bán nhà’ phá hỏng hoàn toàn.”

Trợ lý Chu trình bày xong, lại hỏi:

"Tạ tổng, sẽ gửi video phân tích cho công ty quản lý của phu nhân sao? Dù sao thanh minh loại chuyện này... Hoặc là họ làm sẽ tốt hơn.”

Tạ Tri Hành không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái trong video.

Là một người hoàn toàn không giống Hạ Trừng Trừng, nói về diện mạo thậm chí còn không bằng một phần vạn của cô.

Tạ Tri Hành trả lại ipad cho trợ lý Chu: “Giao cho phu nhân, để xem thử cô ấy xử trí như thế nào.”

"Vâng.”

Chu Đặc đóng ipad lại:

"Còn có một chuyện. Hợp đồng giao dịch của biệt thự Lâm Ngữ đã gửi đến bộ phận pháp lý, tài sản dưới danh nghĩa của ngài quá nhiều, đã bị hạn chế mua, biệt thự Lâm Ngữ đặt dưới tên công ty sao?"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 161: Chương 161



----

Tạ Tri Hành suy nghĩ một chút:

"Không cần, đây là biệt thự mẹ phu nhân để lại cho cô ấy, cứ để tên cô ấy.”

Trợ lý Chu có hơi kinh ngạc: "Tên phu nhân sao?"

Sau khi Hạ Trừng Trừng làm xong thủ tục thừa kế thì trên giấy chứng nhận bất động sản nên là tên cô, nhưng sau khi giao dịch còn viết tên cô...

Trợ lý Chu thật sự không nhịn được mở miệng hỏi:

“Nếu đã như vậy... Tại sao anh còn mua nó?

Đây là số tiền nhiều đến mức không có chỗ để tiêu, muốn nộp cho nhà nước một số thuế bất động sản để đóng góp GDP sao?”

Tạ Tri Hành không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn trợ lý Chu.

Trong mắt lộ hơi lạnh, còn có vài phần khinh bỉ.

Trợ lý Chu kinh hãi, lập tức trả lời: "Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đi làm ngay đây!"

Trợ lý Chu cầm ipad hốt hoảng rời đi.

Vừa mới đi tới cửa, Tạ Tri Hành đột nhiên gọi anh ta lại:

"Sau khi livestream kết thúc, Máy Nghiền Dối Trá có động thái gì không?"

trợ lý Chu dừng bước, vẻ mặt nghi ngờ:

"Không có, hôm nay hắn chỉ tiết lộ chuyện Hạ Vĩnh Đức là con rể Hạ gia."

Quả thật nhiệt độ của mọi người đều tập trung ở trên buổi phát sóng trực tiếp: "Tạ tổng, có vấn đề gì sao?"

Trợ lý Chu rất có thiện cảm đối với Máy Nghiền Dối Trá, dù sao sự việc đạo nhái khiến bọn họ đau đầu như vậy, hắn lại giải quyết rất đơn giản.

Trợ lý Chu cũng tin rằng, Tạ Tri Hành cũng có thiện cảm đối với Máy Nghiền Dối Trá.

Nhưng không hiểu vì sao, câu hỏi hôm nay của hắn, lại mang theo quá nhiều sự nghi ngờ.

“Có vấn đề gì với Máy Nghiền Dối Trá sao?”

Tạ Tri Hành nhíu mày:

"Hôm nay, chiêu xử lý scandal này của Hạ Trừng Trừng rất giống cách Máy Nghiền Dối Trá làm lúc trước để giúp Nhất Phàm.”

“Chứng kiến tài năng tuyệt đối thì ai còn tin tưởng Kim Nhất Phàm đạo nhái nữa?

DTV

Tương tự như vậy, trước tài lực tuyệt đối, ai sẽ tin Hạ Trừng Trừng có kim chủ?

Thủ pháp này giống như đánh một trận, cũng không cần phải đáp trả trực diện, mà là dùng tin tức mạnh bạo hơn đánh úp nguồn tin đen.”

Trong đầu của trợ lý Chu đầy dấu chấm hỏi, giống sao?

Tại sao lại cảm thấy giống nhau?

"Là trùng hợp thôi!"

Chu Đặc suy nghĩ một lý do:

"Người điều khiển phía sau màn Máy Nghiền Dối Trá thần bí như vậy, ngay cả chúng ta cũng không biết thân phận thật sự của hắn, phu nhân làm sao có thể biết được?"

Tạ Tri Hành từ chối cho ý kiến, lướt qua trang weibo của Máy Nghiền Dối Trá.

Nội dung weibo của hắn rất ít, chỉ vỏn vẹn vài bài, nhưng mỗi một bài đều có hàng triệu lượt chia sẻ và lượt thích.

Khi nhìn thấy kịch bản và phân tập "Tiên Quyết" công bố trên weibo, Tạ Tri Hành dừng lại.

Loại tư liệu nội bộ này, làm cách nào Máy Nghiền Dối Trá có thể biết được?

Thế nhưng, Hạ Trừng Trừng là tổng sản xuất của Tiên Quyết, cô hoàn toàn có thể có những tư liệu này.

Tạ Tri Hành nhíu mày, một ý nghĩ lớn mật nổi dậy trong lòng.

Tạ Tri Hành:

"Phu nhân đâu? Còn chưa trở về sao?"

Trợ lý Chu nói:

"À, luật sư Thường nói cho tôi biết, Hạ Vĩnh Đức đi tới biệt thự Lâm Ngữ, cho nên phu nhân chắc là sẽ không về sớm đâu."

"Có thể là muốn ôn chuyện giữa ba và con?... Chỉ là tại sao tôi nhớ rõ hôm nay Hạ Vĩnh Đức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với phu nhân chứ..."

trợ lý Chu còn đang lải nhải, trong nháy mắt ánh mắt Tạ Tri Hành lập tức sắc bén:

"Sao cậu không nói sớm!"

Lời còn chưa dứt, Tạ Tri Hành đã đứng dậy, khoác áo khoác lên, sải bước rời khỏi phòng đọc sách.

Chu Đặc nhìn bóng lưng Tạ Tri Hành, sờ sờ sau gáy, vẻ mặt nghi ngờ:

"Ba con người ta ở với nhau. Anh cũng không phải là chồng thật... Quan tâm như vậy làm gì chứ?"

Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả một biệt thự trống rỗng.

Trong biệt thự, không ngừng truyền đến tiếng chửi rủa của Hạ Vĩnh Đức:

"Hạ Trừng Trừng! Làm sao tao có thể sinh ra một đứa con gái tâm địa ác độc như mày được chứ!

Văn Văn là chị của mày, thế mà mày lại nhục mạ nó như vậy!

Mày có còn coi tao là ba, mày có coi Văn Văn là chị gái của mày không!"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 162: Chương 162



----

Mặt Hạ Vĩnh Đức rất lạnh lùng, mắng đến mặt già cũng đỏ lên, nói chuyện có hơi th* d*c.

Diệp Lưu Phượng vội vàng tiến lên, vỗ vỗ lưng ông ta:

"Vĩnh Đức, ông đừng tức giận, cẩn thận làm thân thể suy ngược!"

Bà ta thở dài, trong lời nói có một chút tủi thân:

"Tôi cũng biết, từ nhỏ Trừng Trừng đã không thích tôi và Văn Văn, hai chúng ta đã sớm quen rồi, nhưng ông và Trừng Trừng là ba con, cũng đừng vì chúng ta mà làm hỏng tình cảm ba con của các người!”

Diệp Thi Văn cũng lau hai giọt nước mắt, bước tới khuyên nhủ:

"Đúng vậy, ba, Trừng Trừng là em gái con, bất luận em ấy làm tổn thương con như thế nào, con cũng sẽ không hận cô ấy!

Chỉ là con thật sự không biết biệt thự Lâm Ngữ là của Trừng Trừng, nếu đã như vậy, Trừng Trừng, chị sẽ ngay lập tức trả lại biệt thự Lâm Ngữ cho em là được rồi!"

Hạ Trừng Trừng dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, trong tay cầm dưa hấu cắt lát vừa lấy theo từ bữa tiệc sinh nhật của Diệp Thi Văn.

Cô vừa ăn dưa hấu, vừa nhàn nhã nói:

"Sao các người có thể buồn cười như vậy, nói cái gì là?

Trả lại biệt thự Lâm Ngữ cho tôi?

Từ đầu đến cuối biệt thự Lâm Ngữ, đều là của tôi nha!

Một đứa con gái kế một bà mẹ kế, ha, còn có một cậu con rể, đừng có làm tu hú chiếm tổ, thật sự tự cho rằng bản thân là chủ nhân!"

"Hạ Trừng Trừng!"

Hạ Vĩnh Đức tức giận chỉ vào Hạ Trừng Trừng:

"Tao là ba mày đó! Sao mày dám nói chuyện như vậy với tao!"

"Nói như thế nào, dùng miệng nói thôi!"

Hạ Trừng trừng thản nhiên cười nói.

Cô tao nhã rút ra một tờ khăn giấy, "đột nhiên" nhổ hạt dưa hấu vào khăn giấy, sau đó lại rút ra một tờ giấy, chậm rãi lau son môi còn dính lại một chút.

"Chẳng lẽ ngài đã quên, buổi chiều nay, ngài đã đoạn tuyệt quan hệ con gái với tôi rồi, phải không, Hạ tiên sinh?"

"Hạ Trừng Trừng, mày——!."

Hạ Vĩnh Đức tức giận đến không chịu nổi, xông lên, giơ tay định tát Hạ Trừng Trừng một cái!

Vốn dĩ Hạ Trừng Trừng định né tránh, không ngờ một bóng đen đột nhiên ập tới trước mặt, bàn tay đang ở giữa không trung đột nhiên dừng lại.

Hạ Trừng Trừng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục chắn trước mặt mình.

Bờ lưng rộng eo nhỏ của người đàn ông, dáng người cao ráo gầy ốm, nhưng bộ âu phục có hơi siết chặt đã để lộ ra đường cong cơ bắp trên vai đầy duyên dáng lại rắn chắc của hắn.

Bàn tay mạnh mẽ của hắn bắt lấy cổ tay Hạ Vĩnh Đức, giống như sắt thép.

Hạ Vĩnh Đức cố gắng thoát ra, nhưng không thoát khỏi.

Hạ Vĩnh Đức tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông cản trước mặt mình, khuôn mặt của người đàn ông này lại làm cho cả người ông ta cứng đờ.

"Tạ, Tạ Tri Hành?"

Vẻ mặt mọi người ở hiện trường đều kinh hãi, ngay cả Hạ Trừng Trừng cũng có hơi kinh ngạc.

Tạ Tri Hành rốt cuộc cũng buông bàn tay gồ ghề ra.

Hạ Vĩnh Đức thậm chí còn không kịp xoa cổ tay, trong nháy mắt lập tức đổi thành một bộ mặt nịnh nọt:

“Tạ tổng, cậu, sao cậu lại ở đây?”

Tạ Tri Hành vẫn chưa công bố mình là ông chủ lớn của Tạ thị và Thiên Thịnh, cho nên đại đa số mọi người trong giới giải trí chỉ cho rằng hắn là tam kim ảnh đế, không biết hắn cũng là một doanh nhân ưu tú.

Nhưng thân phận này của hắn ở trong giới hào môn cũng không phải bí mật.

Có thể nịnh bợ đệ nhất hào môn Giang thành, đối với con rể Hạ Vĩnh Đức mà nói, tuyệt đối lợi nhiều hơn hại, không chừng sau này còn có thể giúp ông ta cướp lấy Hạ gia!

DTV

Tạ Tri Hành nhìn lướt qua mọi người trong phòng khách, giọng điệu bình thản:

“Tôi là người mua biệt thự Lâm Ngữ.”

Ánh mắt hắn rơi xuống trên người Hạ Vĩnh Đức, vốn dĩ là muốn đến lấy nhà, không ngờ tới, lại nhìn thấy một màn gia đình nực cười này.

Vẻ mặt Hạ Vĩnh Đức đầy áy náy:

"Thật ngại quá, Tạ tổng, là Hạ Trừng Trừng không hiểu chuyện, để cho ngài chê cười rồi! Con gái tôi chính là như vậy, từ nhỏ đã xem bản thân làm trung tâm!

Nếu cậu muốn đến thăm biệt thự Lâm Ngữ…”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 163: Chương 163



----

Hạ Vĩnh Đức lập tức đẩy Diệp Thi Văn ra: “Có thể để Văn Văn giới thiệu cho ngài, Văn Văn rất quen thuộc với biệt thự Lâm Ngữ này!"

Diệp Thi Văn nhìn thấy Tạ Tri Hành, vẻ mặt cũng mừng rỡ, cố gắng kìm chế sự phấn khích trong lòng.

DTV

Trong giới giải trí, Tạ Tri Hành là tam kim ảnh đế, ở giới hào môn, hắn là người nắm quyền thật sự của Tạ thị!

Nếu như có thể làm tốt quan hệ với Tạ Tri Hành, còn sợ không thể trở mình sao?

Lại nói thêm... Diệp Thi Văn muốn gả vào nhà hào môn đỉnh cấp Giang thành, tất nhiên sẽ gặp phải trở ngại mẹ chồng ác độc, mà Tạ Tri Hành, bảy năm trước ba mẹ đều đã mất, chỉ còn lại một mình, đối với cô ta mà nói, chẳng phải là sự lựa chọn tốt hơn Hàn Gia Lâm sao?

Diệp Thi Văn lập tức bày ra bộ dáng đáng thương của Tiểu Bạch Hoa, hai gò má ửng hồng, làm bộ dạng mời gọi:

"Tạ lão sư, tôi, tôi dẫn ngài đi lên tham quan nha!"

Đây là thói quen của cô ta, tiểu bạch hoa sơ hở là động lòng người, có thể khiến cho đàn ông rất muốn bảo vệ.

Vẻ mặt Tạ Tri Hành lạnh lùng, giờ phút này, đột nhiên nhíu mày lại.

Trong nháy mắt Diệp Thi Văn đưa tay muốn dẫn đường, hắn cố ý lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Diệp Thi Văn.

Diệp Thi Văn kinh ngạc.

Vốn dĩ là không để ý tới mình, mà lại nghiêng đầu, khó hiểu hỏi Hạ Trừng Trừng.

"Hạ tiểu thư, nhà này không phải đã thuộc về tôi rồi, vì sao ba và chị kế của cô còn giữ bộ dạng của một chủ nhân, còn muốn dẫn tôi đi thăm biệt thự?

Chẳng lẽ, sau khi chiếm đoạt tài sản của cô, còn muốn chiếm đoạt cả biệt thự của tôi sao!"

Tạ Tri Hành nói là câu hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý mắng chửi không thể nghi ngờ.

Đồng tử của Hạ Vĩnh Đức và những người khác đều co lại.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng, Tạ Tri Hành cũng chỉ là người mua mà thôi, nhưng thái độ của hắn bây giờ, chỉ sợ không chỉ đơn giản là người mua như vậy!

Hạ Vĩnh Đức vội vàng nịnh nọt:

"Tạ tổng, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi làm sao có thể muốn chiếm lấy biệt thự Lâm Ngữ, chỉ là lo lắng ngài không quen biệt thự Lâm Ngữ!

Mà đúng lúc Văn Văn là người hiểu rõ biệt thự Lâm Ngữ nhất!

Nếu ngài không cần ai đó dẫn đi, cứ tự mình tham quan. Có gì không biết, hỏi Thi Văn là tốt nhất!"

Diệp Lưu Phượng cũng phụ hoạ thêm:

"Đúng vậy đúng vậy! Thi Văn quen thuộc với biệt thự Lâm Ngữ nhất!"

Bà ta còn nháy mắt với Diệp Thi Văn bên cạnh, Diệp Thi Văn ngay lập tức nhu thuận đứng bên cạnh Tạ Tri Hành.

Tạ Tri Hành nhìn lướt qua Diệp Thi Văn, giọng điệu bình thản:

"Cho dù tôi thật sự nghi ngờ muốn hỏi Diệp tiểu thư, chỉ sợ Diệp tiểu thư cũng không có cách nào trả lời."

Đám người Diệp Thi Văn đều kinh hãi, không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Tạ Tri Hành.

Trong nháy mắt tiếp theo, cửa của biệt thự Lâm Ngữ bị người khác phá vỡ, một đám mặc đồng phục cảnh sát ập vào phòng khách!

"Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"

Đám người Hạ Vĩnh Đức lập tức hoảng sợ, sợ tới mức vội vàng giơ tay lên.

Cảnh sát cầm dùi, lướt qua Hạ Vĩnh Đức, bước lên còng tay Diệp Thi Văn!

Diệp Lưu Phượng kinh hãi:

"Cảnh sát tiên sinh, vì sao phải bắt con gái tôi! Có phải có hiểu lầm gì không?"

Giọng điệu của cảnh sát lạnh như băng:

"Không có hiểu lầm, con gái cô Diệp Thi Văn, bị nghi ngờ lợi dụng kỹ thuật AI đổi mặt để tạo ra video dâm tục, xâm phạm quyền lợi của tiểu thư Hạ Trừng Trừng, đây là chúng tôi bắt giữ cô ấy theo quy định của pháp luật!"

Hơi thở của Hạ Vĩnh Đức chậm lại, vội vàng nhìn về phía Hạ Trừng Trừng:

“Là mày báo cảnh sát sao?"

Ông ta lập tức bước lên, nắm lấy cổ tay Hạ Trừng Trừng:

“Văn Văn chính là chị của mày! Sao mày có thể nhẫn tâm như thế chứ!”

Diệp Thi Văn kinh hãi không thôi, nước mắt rơi đầy mặt.

“Ba! Mẹ! Con không muốn phải vào tù! Con không muốn đâu!”

Nhưng không may, cảnh sát đã nhanh chóng di chuyển.

Cô ta còn chưa kịp nói câu nào, đã bị hai cảnh sát áp giải rời khỏi biệt thự.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 164: Chương 164



----

Diệp Lưu Phượng thấy không cách nào ngăn được cảnh sát, vội vàng quay lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Trừng Trừng, móng tay giống như muốn c*m v** trong da thịt của cô.

Diệp Lưu Phượng rơi nước mắt:

"Trừng Trừng! Tôi tự hỏi bản thân mười mấy năm nay, đối đãi với cô không tệ!

Sao cô có thể đối xử với Văn Văn như vậy chứ!"

Hạ Vĩnh Đức cũng trách cứ:

"Hạ Trừng Trừng, mau đến đồn cảnh sát rút đơn tố cáo!

Văn Văn là chị gái mày! Loại chuyện này nếu bị phơi bày ra bên ngoài, thật đúng là mất mặt Hạ gia chúng ta!"

Hạ Trừng Trừng nhìn một màn hoang đường này, đang muốn từ chối Hạ Vĩnh Đức, đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Tạ Tri Hành.

"Sử dụng công nghệ AI đổi mặt để làm video dâm tục, ngoài việc xâm phạm quyền hình ảnh và danh dự của cô Hạ, còn cấu thành tội truyền bá văn hóa phẩm đôi trụy, đây là tội hình sự, cho dù nạn nhân có rút đơn, cũng vô dụng."

Giọng điệu Tạ Tri Hành rất bình thản, lại phảng phất mang theo trọng lượng của tướng quân.

Hạ Vĩnh Đức như bị sét đánh.

Trong nháy mắt Diệp Lưu Phượng cứng đờ, ngã nhào trên mặt đất, không biết nên làm thế nào là tốt.

Tạ Tri Hành lại nói:

"Có thời gian ở chỗ này cầu xin Hạ tiểu thư rút đơn kiện, không bằng nhanh chóng đi tìm quan hệ đi."

Nếu làm không tốt, phải nhận cơm tù mười năm!

Diệp Lưu giống như trong mới tỉnh táo từ giấc mơ, siết chặt một bên ống tay áo của Hạ Vĩnh Đức:

"Vĩnh Đức! Đó là cốt nhục của chúng ta! Cho dù có như thế nào, ông nhất định phải cứu con bé!"

Hạ Vĩnh Đức cũng cực kỳ kinh hãi:

"Làm sao tôi có thể nỡ để Văn Văn ở trong lao ngục chịu khổ! Ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm người!"

Hạ Vĩnh Đức và Diệp Lưu Phượng dìu lẫn nhau, vội vàng rời khỏi biệt thự, đuổi theo cảnh sát tìm quan hệ cho Diệp Thi Văn.

Trong nháy mắt biệt thự Lâm Ngữ trống rỗng, chỉ còn lại Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành.

Hạ Trừng Trừng không biết tại sao, sau khi đám người Hạ Vĩnh Đức rời đi, cô thiếu chút nữa mất lực, hai chân lại có hơi đứng không vững.

Tạ Tri Hành nhanh tay đỡ lấy cô.

Hạ Trừng Trừng thở dài một hơi.

Cô ngước mắt lên, nhìn dáng người thẳng tắp của Tạ Tri Hành, ánh đèn chiếu xuống mí mắt một mảnh sương mù.

"Cảm ơn."

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, không giống Hạ Trừng Trừng bình thường.

Hạ Trừng Trừng biết, những lời này không phải cô nói, mà là thay nguyên chủ nói.

Đối với Hạ Trừng Trừng mà nói, cô cũng không thèm để ý Hạ Vĩnh Đức nhục nhã vì mình như thế nào, cùng lắm chỉ là một người ba sau khi xuyên vào, rốt cuộc cũng chỉ là một người xa lạ.

Nhưng đối với nguyên chủ mà nói, vừa rồi mỗi một câu Hạ Vĩnh Đức nói, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m vào n.g.ự.c cô.

Một người đối đầu với ba và mẹ kế chị kế, phải cần bao nhiêu dũng khí? Phải chịu đựng bao nhiêu cô đơn?

Chỉ là lúc "cô" đang cô độc, Tạ Tri Hành lại không chút do dự đứng ở phía sau cô, đỡ lấy cô.

Tạ Tri Hành rũ mắt xuống: "Không cần cảm ơn."

Cuối cùng, hắn lại không nhịn được ngước mắt lên, nhìn Hạ Trừng Trừng thêm hai lần.

Rất nhiều lúc, hắn đều cảm thấy Hạ Trừng Trừng là một con rối đeo mặt nạ, không thể thấy rõ tâm trạng thật sự dưới nụ cười mị hoặc của cô.

Chỉ có đêm nay, dường như hắn mới nhìn thấy Hạ Trừng Trừng thật sự.

DTV

Cô ấy mạnh mẽ, xinh đẹp, và rất ngầu.

Tương tự như vậy, cô cũng mềm mại, yếu đuối và cô đơn.

Hạ Trừng Trừng đứng thẳng người lên, muốn rời khỏi biệt thự Lâm Ngữ, gót chân phải lại đột nhiên truyền đến cơn đau thấu tim.

Đó là đôi giày cao gót mảnh mai mười cen ti mét trên chân, đã làm rách gót chân của cô, một dòng m.á.u đỏ tươi chảy ra từ lớp da.

Quả thật gót chân đã sớm bị mài mòn, nhưng Hạ Trừng Trừng vẫn phải ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu đứng trước mặt Diệp Thi Văn và Hạ Vĩnh Đức, đứng đến giây phút cuối cùng, duy trì lòng tự trọng yếu ớt không cam lòng của nguyên chủ.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 165: Chương 165



----

Vở kịch cẩu huyết gia đình đạo đức nhà giàu này rốt cuộc cũng kết thúc, Hạ Trừng Trừng cởi giày cao gót đế đỏ xa hoa trên chân, đi chân trần trên sàn đá cẩm thạch của biệt thự Lâm Ngữ.

Mặt đất mùa hè, lại mang theo cái lạnh thấu xương.

Tạ Tri Hành không nói gì, chỉ yên lặng đi theo phía sau Hạ Trừng Trừng.

Đi ra bên ngoài, sân biệt thự Lâm Ngữ đã nổi lên cơn mưa phùn như nhụy liễu.

Đó là một ngày tháng tám, nằm ở bờ biển phía đông Giang Thành của Trung Quốc, theo lý mà nói, sẽ không có mưa như vậy.

Mùa hè ở vùng ven biển cận nhiệt đới, thường chỉ có mưa giông ầm ầm.

Hệ thống đột nhiên xuất hiện:

"Ký chủ! Cơn mưa này là tôi đã sắp xếp cho cô đó!

Vốn dĩ là muốn làm tuyết, ngụ ý chuyện scandal t.ì.n.h d.ụ.c của cô đã được giải oan Chiêu Tuyết!

Nhưng tuyết rơi vào tháng tám, có thể bị điều tra bởi chính quyền, vì vậy tôi đã thay đổi thành mưa!

Rất lãng mạn có phải không!"

Hệ thống dương dương đắc ý, bộ dạng chờ được khen ngợi.

Hạ Trừng Trừng ngước đầu nhìn lại, mưa phùn như tuyết rơi, liêu phiêu tung bay, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, ánh sáng phản xạ lên trong suốt.

"Rất giống tuyết rơi."

Hạ Trừng Trừng đáp lại hệ thống, cô chuyển đề tài, xách hai chiếc giày cao gót trên tay mình, nhướng mày hỏi ngược lại:

"Vậy cậu có từng nghĩ tới hay không, bây giờ bà đây không mang giày đó?"

Hệ thống: "!!"

Hệ thống đáng thương: "Xin lỗi, tôi quên mất..."

Hạ Trừng Trừng: "..."

DTV

"Quên đi."

Hạ Trừng Trừng buông tay xuống, dù sao cũng là tấm lòng của Thống Tử, cô không chọc ghẹo nữa, mà lại đổi đề tài khác:

"Máy bay không người lái đã chụp ảnh Diệp Thi Văn chưa?"

"Đương nhiên!"

Hệ thống lại nhảy nhót, cậu điều khiển máy bay không người lái, để nó bay quanh sân biệt thự Lâm Ngữ, dừng lại nơi Hạ Trừng Trừng có thể nhìn thấy.

Khóe miệng Hạ Trừng Trừng rốt cuộc cũng giương lên một nụ cười hài lòng.

Trong nháy mắt đó, hệ thống cảm thấy, nguyên chủ đã thất vọng rời đi, Hạ Trừng Trừng vừa phô trương vừa kiêu ngạo lại trở về.

Hệ thống:

"Bảo vệ của biệt thự Lâm Ngữ vốn dĩ không cho phép máy bay không người lái, nhưng đã trải qua chuyện chiếm dụng biệt thự của chủ sở hữu, bọn họ cũng không tiện nói gì thêm!

Yên tâm, video Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt giữ, toàn bộ quá trình đã được quay lại, hơn nữa tuyệt đối là độc quyền của chúng ta!"

Hạ Trừng Trừng mỉm cười nhẹ nhàng.

"Xem ra, Máy Nghiền nhà chúng ta, lại có thể tung thêm một quả dưa lớn rồi~"

Rất nhanh, Hệ Thống ngay lập tức dùng tài khoản Máy Nghiền Dối Trá, phát hành video Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt đi.

Kèm theo bài viết là "Dưa mới vừa ra lò ~ Hung thủ phát tán video đồi trụy! Mời thưởng thức!"

[Kẻ phát tán video kia? Kẻ hôm nay tung video hãm hại Hạ Trừng Trừng sao? 】

【Nhanh như vậy mà hung thủ đã bị bắt rồi sao! Anh trai cảnh sát quá ngầu! 】

[Người phụ nữ trong video này... Có phải Diệp Thi Văn không? ]

【 Đã sớm nói là Diệp Thi Văn lăng mạ Hạ Trừng Trừng! Lúc này thật sự quá búa đi.】

【Dùng scandal t.ì.n.h d.ụ.c lăng mạ em gái mình, người phụ nữ này thật quá độc ác! 】

【Toàn bộ hình tượng đều vỡ vụn, nữ thần gì chứ, nữ tội phạm mà thôi!]

【 Người qua đường thuần túy, video mơ hồ như vậy, chắc chắn không phải Diệp Thi Văn.]

[Diệp Thi Văn là một nữ diễn viên rất xuất sắc, phần lớn trên mạng là bôi nhọ!

Mà một bộ quần áo kia, Hạ Trừng Trừng cũng có! 】

【Lầu trên... Người qua đường cũng giả bộ che mặt một chút đó! 】

【Fan Của Diệp Thi Văn có ngu ngốc không vậy?

Chưa nói đến khả năng Hạ Trừng Trừng tự phát video bôi nhọ mình lớn bao nhiêu, chiều cao trong video cũng không đúng.】

【Tốt xấu gì Diệp Thi Văn cũng là tứ tiểu hoa nổi tiếng, vậy mà lại sụp đổ! 】

【Gần đây người sập nhà có hơi nhiều nha.】

【Là tin tức giải trí thường xuyên biến thành tin tức xã hội đi!

Tất cả đều nhờ Máy nghiền! Là người đầu tiên trong giới giải trí khai phá ha ha ha! 】

Trợ lý Chu trở lại công ty, theo dõi dư luận trên mạng ở bộ phận quan hệ công chúng.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 166: Chương 166



----

Anh ta liếc mắt một cái lập tức thấy được tin tức Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt giữ.

Trợ lý Chu rất kinh ngạc, vội vàng gọi điện thoại cho Tạ Tri Hành.

"Tạ tổng, anh ở cùng một chỗ với phu nhân sao?"

Tạ Tri Hành liếc mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, bình tĩnh trả lời: "Ừ, làm sao vậy?"

Trợ lý Chu vội vàng nói:

"Ba phút trước Máy nghiền dối trá đã đăng lên một đoạn video, nội dung là Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt giữ.”

Tạ Tri Hành kinh ngạc, rồi lại im lặng.

Ánh mắt của hắn vẫn còn ở lại trên người Hạ Trừng Trừng.

Một lúc lâu sau, hắn mới trả lời: "Ừm, hiểu rồi.

Tạ Tri Hành cúp điện thoại.

Nhớ lại ba phút trước, hắn vừa đi ra khỏi biệt thự Lâm Ngữ cùng với Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng làm sao có thể có thời gian đăng Weibo?

Nói rõ hơn là, Máy Nghiền Dối Trá không thể nào là Hạ Trừng Trừng.

Tạ Tri Hành cười tự giễu.

Anh thật sự là suy nghĩ nhiều rồi, nữ minh tinh xinh đẹp phô trương tài hoa, làm sao có thể đột nhiên đi làm paparazzi?

Thật là lố bịch!

Ở bên kia, Hạ Trừng Trừng chăm chú nhìn vào mưa bụi ở trên không trung.

Nhìn cô giống như yên lặng, quả thực vẫn luôn nghe điện thoại của Tạ Tri Hành và trợ lý Chu.

Hai người vừa nói chuyện, hệ thống đã truyền nội dung vào trong đầu cô.

Mỗi một chữ Tạ Tri Hành nói đều truyền vào trong đầu Hạ Trừng Trừng.

Mãi đến cuối cùng Tạ Tri Hành cúp điện thoại, Hạ Trừng Trừng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống không nhịn được nói:

"Ký chủ, không trách được cô muốn dùng máy bay không người lái chụp ảnh Diệp Thi Văn bị bắt, thì ra cô đã sớm biết Tạ Tri Hành đang nghi ngờ thân phận của cô!"

Hạ Trừng Trừng nhướng mày: "Đó là đương nhiên!"

Tạ Tri Hành chính là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, chỉ số thông minh tất nhiên không tầm thường.

Hạ Trừng Trừng hiểu được, những mưu kế nhỏ này của cô, lừa gạt hai người yêu đương như Diệp Thi Văn hoặc Hàn Gia Lâm kia không thành vấn đề, nhưng lừa gạt Tạ Tri Hành, chắc chắn không dễ dàng.

Không cho hắn tận mắt nhìn thấy bản thân đứng bên cạnh hắn, mà Máy Nghiền Dối Trá lại có thể tung ra dưa mới nhất, hắn không thể nào tin tưởng Hạ Trừng Trừng.

Tất cả, đều là vì có thể bảo vệ dưa siêu lớn là ảnh đế ẩn hôn này!

Giải quyết xong toàn bộ, Hạ Trừng Trừng chuẩn bị lên đường về nhà.

Nhưng mặt sân biệt thự Lâm Ngữ ướt sũng, dường như không có chỗ khô ráo.

Hạ Trừng Trừng chỉ có thể xoay người, huy động các tế bào hài hước toàn thân, tủi thân nhìn Tạ Tri Hành:

"Ông xã ~ Làm ơn! Có thể giúp em lấy một đôi dép lê trên hay không..."

Đôi mắt cô ướt át như ngậm một tầng hơi nước, khiến người nhìn càng thêm thương xót.

Nhưng Tạ Tri Hành chỉ nhìn đôi chân trắng nõn mềm mại của cô, không trả lời.

Hạ Trừng Trừng bất mãn bĩu môi.

Hai người tốt xấu gì cũng là danh nghĩa vợ chồng, gần đây quan hệ cũng kéo gần không ít, chút chuyện nhỏ này cũng không giúp đỡ, sao lại không gần người yêu như vậy chứ!

Đại phản diện khinh thường thẳng thừng!

Đúng lúc nuối tiếc cũng không hoảng, như vậy sẽ chịu trận một mình!

DTV

Hạ Trừng Trừng không nhịn được than thở cùng hệ thống, hệ thống nói:

"... Lúc viết nhân vật Tạ Tri Hành này, chỉ là không có thiết lập ‘Thương hoa tiếc ngọc’!”

Hạ Trừng Trừng thở dài, đang chuẩn bị bước chân trần đi vào trong vũng nước mưa ướt sũng.

Nhưng cô vừa mới nhấc chân, còn chưa giẫm lên mặt đất, trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, cô lại bị Tạ Tri Hành ôm lên kiểu công chúa, trực tiếp lơ lửng lên không trung cao hơn một thước!

Hạ Trừng Trừng không nhịn được phát ra một tiếng th* d*c, ôm cổ người đàn ông theo bản năng.

Cô trợn tròn mắt, đầy khó tin nhìn Tạ Tri Hành.

Khóe miệng Tạ Tri Hành nhếch lên.

Lần đầu tiên Tạ Tri Hành chủ động ôm phụ nữ.

Hạ Trừng Trừng áp vào lòng anh, rõ ràng là người phụ nữ quyền quý cao một mét bảy mươi lăm, giờ phút này lại co lại thành một khúc, mềm nhũn, giống như là một con thỏ trắng có hơi sợ hãi.

Gương mặt cô trắng nõn như ngọc, hơi ửng hồng, lông tơ mịn màng không thể nhìn ra được trên da dính chút mưa bụi, lóe lên ánh nước trong suốt.

Đặc biệt kiều diễm.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 167: Chương 167



----

Yết hầu Tạ Tri Hành cuồn cuộn, cổ họng căng cứng.

Chính anh cũng không biết vì sao mình lại quyết định ôm lấy Hạ Trừng Trừng, còn nói những lời ấm áp không rõ ràng như vậy.

Lúc ôm Hạ Trừng Trừng, Tạ Tri Hành cảm giác tim đập rất nhanh, không đè nén được sự sung sướng.

Từ cửa biệt thự đến Konisakone chỉ cách hơn mười mét, nhưng anh lại hy vọng rằng con đường này sẽ không bao giờ kết thúc.

Mưa bụi rơi xuống người cả hai, dung hòa cảm giác lạnh lẽo.

Hạ Trừng Trừng nhắm chặt mắt, ánh đèn chiếu lên những giọt mưa, Tạ Tri Hành ở trong mắt cô bị bao phủ một vầng sáng trong suốt, hàm dưới sắc sảo đều bị mưa hòa với ánh sáng, không thể nhìn rõ ràng.

Trong màn mưa, tuấn nam ôm mỹ nữ, cảnh tượng này quá đẹp.

Trong đầu Hạ Trừng Trừng đang náo loạn.

Giờ phút này, hệ thống kích động hò hét:

"Ký chủ! Đẹp trai quá!

Thật đẹp! Ah!

Tôi sẽ chụp bằng máy bay không người lái!

Tạ Tri Hành ôm cô không cần cố sức!

Sức mạnh thắt lưng và bụng thật tuyệt vời!

Lúc bạn trai bạo phát! Thật tuyệt vời ~!

Là tình yêu! Tình yêu đó!"

Hạ Trừng Trừng: “???”

"Thống Tử, cậu bình thường một chút đi."

Hạ Trừng Trừng không nói gì:

"Mặc dù là hệ thống nhưng từ theo âm thanh máy móc thì tôi thấy cậu là con trai nha!"

Hệ thống tủi thân cắn vào tay áo nhỏ:

"Vì cái gì một cậu bé không thể đu idol chứ!

Các chàng trai còn có thể mặc váy, tại sao không thể theo đuổi các ngôi sao!

Tôi không phục!”

Hạ Trừng Trừng: "...”

Tạ Tri Hành đặt Hạ Trừng Trừng lên ghế lái phụ, xoay người ngồi lên ghế lái.

Hạ Trừng Trừng còn đang nói chuyện đu idol cùng hệ thống ở trong đầu, khuôn mặt trong trẻo cấm dục của Tạ Tri Hành đột nhiên tiến lại gần làm cho đầu Hạ Trừng Trừng trống rỗng, cũng không quan tâm Thống Tử rốt cuộc là con trai hay con gái, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Tạ Tri Hành nói:

“Phát ngốc cái gì chứ, ngồi trên xe rồi mà dây an toàn vẫn chưa đeo.”

Giọng điệu của anh rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng khi tiếp xúc gần gũi, luồng khí dịu dàng tràn ngập trong cổ Hạ Trừng, ấm áp, lại ngứa ngáy.

Hắn thản nhiên giúp Hạ Trừng Trừng thắt dây an toàn, ngẩng đầu lên, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn vào mắt Hạ Trừng Trừng.

Màn mưa, đêm khuya, bốn mắt.

Hạ Trừng Trừng nghe được nhịp tim đập kịch liệt, không phân biệt được là của cô, hay là của Tạ Tri Hành.

Không kịp phân biệt... Hệ thống lại phát một bài hát trong đầu Hạ Trừng Trừng.

Thống Tử tự mình hát, tiếng hát khiến Hạ Trừng Trừng cảm thấy ba chấm.

Có phải hệ thống này bị lỗi không?

Tạ Tri Hành lại không nghe được đoạn nhạc kia, bây giờ cả thế giới của anh đều ở trong chiếc Konisakone nhỏ hẹp, tiếp xúc gần gũi làm cho anh có thể cảm nhận hơi thở mềm mại của Hạ Trừng Trừng một cách rõ ràng.

Rõ ràng hai người chỉ còn cách nhau vài cen ti mét, nhưng tiếng hít thở ngày càng nặng nề làm cho trái tim Tạ Tri Hành cứ đập dồn dập.

Một loại cảm xúc động nguyên thủy làm cho ánh mắt Tạ Tri Hành tập trung vào hai cánh môi màu hồng phấn của Hạ Trừng Trừng.

DTV

Môi cô như cánh hoa nở, khóe miệng hơi lõm mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Làm cho người ta nhịn không được, muốn hái lượm một phen.

Lần này, trái tim càng ngứa ngáy.

Yết hầu Tạ Tri Hành lại lăn lộn, mồ hôi mỏng theo yết hầu chảy xuống.

Anh lập tức áp chế cảm xúc rồi nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình.

Trong không gian chật hẹp, dường như còn có sự mềm mại đẹp đẽ nào đó di chuyển, nhưng bởi vì khoảng cách bị kéo dài nên đã tan đi rất nhiều.

Tạ Tri Hành hít sâu vài lần, rốt cuộc mới bình tĩnh lại, nói:

“Tôi.. Lái xe về nhà đây.”

Hạ Trừng Trừng hoàn toàn không biết Tạ Tri Hành đang rất rối rắm, rốt cuộc cô cũng hồi phục sau khi nghe bản nhạc của hệ thống, ánh mắt đờ đẫn nửa giây, rồi gật đầu nói:

"Được.”

Đi mau, đi mau!

Siêu xe đỉnh cấp Konisakone, giống như một con rồng lớn màu đen, lái tốc độ chậm nhất trong lịch sử của nó, chậm rãi rời khỏi biệt thự Lâm Ngữ.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 168: Chương 168



----

Số mười tám Ngự Lâm Uyển vẫn còn sáng đèn.

Dì Lưu đi tới đi lui trong phòng khách.

Hôm nay tâm trạng cả ngày của dì ấy đã thất thường hết tám phần, nhất là khi nhìn thấy scandal t.ì.n.h d.ụ.c của Hạ Trừng Trừng, dì ấy nóng nảy đến điên rồi.

Phu nhân rõ ràng ngồi ở trong Lâm Ngự Uyển, còn có chồng tốt như tiên sinh, làm sao có thể có kim chủ chứ?

Sau khi biết được tên tội phạm bịa đặt cô đã bị bắt, dì Lưu mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là... Bọn tội phạm đã bị bắt, tại sao cô chưa quay về?

Dì Lưu ôm Quang Tông và Diệu Tổ vào trong ngực, nhíu mày lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe, ánh mắt dì Lưu sáng lên.

Chỉ thấy Tạ Tri Hành ôm Hạ Trừng Trừng kiểu công chúa, sải bước đi vào trong Ngự Lâm Uyển.

Dì Lưu: “!!”

Khuôn mặt sầu não của dì ấy trong nháy mắt đã biến thành xuân phong đắc ý, nhìn một đôi vợ chồng nhỏ, lo lắng đều tan biến.

Tạ Tri Hành đặt Hạ Trừng Trừng lên sô pha:

“Dì Lưu, mắt cá chân của phu nhân bị xước, phiền dì giúp cô ấy bôi thuốc.”

Dì Lưu mới chú ý tới hai gót chân trắng nõn của Hạ Trừng Trừng đều bị bong một lớp da, còn có hơi dính chút máu, nhìn cũng đau lòng.

Hạ Trừng Trừng ngược lại không quá để ý, nhếch miệng cười:

"Dì Lưu, làm phiền dì rồi~"

DTV

Dì Lưu cầm hộp thuốc lên, ngồi một nửa trước mặt Hạ Trừng Trừng.

Dì ấy đang định bôi thuốc, đột nhiên, tay cứng đờ, dừng lại.

Tròng mắt dì ấy sôi sục đảo một vòng, bỗng nhiên ra vẻ đã cố hết sức, đ.ấ.m vào thắt lưng mình:

"Ôi! Thưa ngài, xin lỗi, tôi đã lớn tuổi rồi, không thể cúi xuống được…”

Tạ Tri Hành vội vàng đỡ dì Lưu ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Vậy dì cứ về nghỉ ngơi trước đi.”

Dì Lưu nhét băng bông thuốc đỏ vào lòng Tạ Tri Hành, cười giống như hồ ly:

“Vậy chỉ có thể phiền tiên sinh bôi thuốc cho phu nhân rồi!”

Tạ Tri Hành kinh ngạc, mới hiểu được ẩn ý của dì Lưu, rất buồn cười, lại nói một câu:

"Được"

Không đợi anh dứt lời thì dì Lưu đã thẳng người đứng dậy, ba bước gộp lại hai bước, bước dài như bay, trong nháy mắt đã rời khỏi phòng khách!

Hạ Trừng Trừng: "...”

Tạ Tri Hành: "...”

Hạ Trừng Trừng xấu hổ cười trừ hai tiếng:

“Ha ha, tốc độ của dì Lưu, nhanh thật... Quả thật tôi cũng không bị gì, chỉ là bị rách một lớp da, tự mình xử lý là được rồi..."

Nói xong, Hạ Trừng Trừng muốn lấy lại thuốc đỏ trong lòng Tạ Tri Hành.

Nhưng tay Tạ Tri rất thành thục, giấu thuốc đỏ ở phía sau, giọng điệu không thể nghi ngờ ra lệnh:

"Im lặng, ngồi xuống.”

Hạ Trừng Trừng bĩu môi, ngồi trên sô pha.

Tạ Tri Hành ngồi bên cạnh cô, nắm lấy đôi bàn chân trắng nõn trong suốt của cô, đặt ở trên hai chân mình.

Ngón tay hắn lạnh lẽo như ngọc, Hạ Trừng Trừng không nhịn được run lên.

Vừa rồi Tạ Tri Hành mới phát hiện chắc là do gió thổi, hơn nữa điều hòa trong phòng rất mạnh, ngón tay không có hơi ấm nào.

Nhưng anh không nói cái gì cả, chỉ xoa xoa bàn tay, đợi bàn tay ấm áp, mới cầm chân Hạ Trừng Trừng một lần nữa.

Bàn tay của anh to mà ấm, năm ngón tay thon dài, khớp xương vô cùng rõ ràng.

Bàn chân trắng nõn của Hạ Trừng Trừng thon thả nằm trong lòng bàn tay này phảng phất như một viên ngọc trắng nhỏ nhắn.

Chỗ màu đỏ ở gót chân được nổi bật lên như sắp rỉ máu.

Tạ Tri Hành dùng tăm bông chấm thuốc đỏ, cẩn thận bôi thuốc lên sau chân của Hạ Trừng Trừng.

Bầu không khí rất tĩnh lặng, có thể nghe được cả tiếng gió thổi lá rơi vào mặt nước trong đêm, lá cây rơi vào trong ao nhỏ ở sân vườn, nổi lên từng gợn sóng.

Cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 169: Chương 169



----

Trước cửa khu nhà Hàn gia.

Vô số phóng viên vây quanh cửa nhà họ Hàn, muốn phỏng vấn Hàn Gia Lâm, nhưng đều bị vệ sĩ ngăn ở phía dưới.

Hàn Gia Lâm được mấy vệ sĩ hộ tống về nhà.

Anh ta nhíu mày trừng mắt nhìn đội trưởng vệ sĩ phía sau:

"Không cần các người đi theo, tôi tự đi được!"

Hàn Gia Lâm đi vào biệt thự một mình.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Lư Thư Nhã ngồi ở trên sô pha, trầm mặt.

Bà đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vốn được sinh ra trong gia đình phú quý, nên nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, làm cho người ta có cảm giác cùng lắm cũng chỉ cỡ bốn mươi tuổi.

Hàn Gia Lâm không để ý lễ nghi trong hào môn, sải bước tiến lên chất vấn:

"Mẹ, sao phải gọi con trở về, trong lúc này, Văn Văn đang cần con!"

Lư Thư Nhã khẽ cười, không trả lời, mà bật TV lên, trên màn hình hiện lên cảnh Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt giữ.

Bên cạnh còn có người dẫn chương trình thẳng thắn hoài nghi Diệp Thi Văn vì nghi ngờ đăng video khiếm nhã lên nên bị bắt giữ.

Hàn Gia Lâm trợn tròn mắt:

"Không có khả năng! Văn Văn thiện lương như vậy, cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện này!"

Trong mắt Lư Thư Nhã mang theo ý tứ sâu xa và khinh thường, răn dạy:

"Mẹ cô ta, Diệp Lưu Phượng chính là một người lợi hại, nếu không thì chẳng có chuyện Hạ Bạch Lộ vừa c.h.ế.t không đến nửa năm đã ngay lập tức được gả vào Hạ gia.

Con nghĩ con gái bà ta có thể là người đơn giản sao?

Tóm lại loại phụ nữ như vậy không thể gả vào Hàn gia chúng ta, con nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cô ta đi!"

Hàn Gia Lâm không để ý đến lời nói của mẹ mình, trong đầu anh ta chỉ toàn là cảnh Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt đi.

“Văn Văn hiện tại đang cần con! Con phải đi tìm cô ấy!”

Cái thằng con ngu ngốc này! Diệp Thi Văn rốt cuộc là rót mê hồn dược gì cho con!"

Lư Thư Nhã hận không thể rèn sắt thành thép:

"Hiện tại phóng viên đều ở bên ngoài, nếu con mà đi tìm Diệp Thi Văn!

Không phải đã chứng minh quan hệ của hai đứa sao!"

Hàn Gia Lâm kiên định:

"Văn Văn là người phụ nữ của con! Cô ấy xảy ra chuyện, con đương nhiên phải chịu trách nhiệm!"

Nói xong, anh ta xoay người muốn lao ra khỏi biệt thự.

Nhưng khi chạy đến cửa, đội trưởng vệ sĩ nhanh chóng xông vào, trở tay một cái đã hạ gục Hàn Gia Lâm, đè anh ta dưới thân!

Hàn Gia Lâm chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, sắc mặt đỏ lên:

"Mẹ!"

Lư Thư Nhã phất phất tay, đội trưởng vệ sĩ buông tay ra, cung kính vòng tay, đứng sang một bên.

Hàn Gia Lâm xoa xoa cánh tay mình vừa bị đè, không vui trừng mắt nhìn đội trưởng vệ sĩ một cái.

Anh ta cũng từng học Taekwondo, nhưng vệ sĩ mà Lư Thư Nhã tìm tới là quán quân quyền Anh, Hàn Gia Lâm đánh không lại.

Lư Thư Nhã nói thẳng trọng tâm:

"Thằng con ngốc, con cho rằng Diệp Thi Văn thật sự thích con sao?

Cô ta thích quyền thế của Hàn gia chúng ta!

Nếu có một ngày Hàn gia chúng ta nghèo túng, con cho rằng Diệp Thi Văn vẫn còn muốn ở bên cạnh con sao?"

Hàn Gia Lâm cãi lại:

"Văn Văn không phải là người như vậy!"

Anh ta hiểu Văn Văn, Văn Văn của anh ta sẽ không như vậy.

Lư Thư Nhã có chút nghi hoặc, con trai của bà, bà hiểu rõ.

Từ trước tới nay, bà đều cho rằng Hàn Gia Lâm không dễ thân cận, nhất là đối với phụ nữ.

Lư Thư Nhã thậm chí còn hoài nghi, Hàn Gia Lâm không thích nữ nhân.

Cho đến khi anh ta lên đại học, gặp được Diệp Thi Văn, anh ta như đột nhiên sống lại, giống như một tảng băng trôi, bị Diệp Thi Văn làm tan chảy.

Lư Thư Nhã thở dài:

"Rốt cuộc Diệp Thi Văn có mị lực gì, sao con thích cô ta đến vậy?"

Cổ họng Hàn Gia Lâm cuồn cuộn, trong con ngươi lạnh như băng mang theo sự lạnh lẽo:

DTV

"Trong mắt con, cô ấy là người tốt nhất.”

Bá tổng không phải vừa sinh ra đã là bá tổng, Tạ Tri Hành không phải, Hàn Gia Lâm cũng không phải.

Trong khoảng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời Hàn Gia Lâm, Diệp Thi Văn đã trải qua cùng với anh ta.

Mấy năm nay, anh ta coi Diệp Thi Văn là bạch nguyệt quang trong lòng, cứ tưởng rằng một lần liếc mắt vội vàng thời học trung học, sẽ không gặp lại nữa, không ngờ rằng, ông trời chiếu cố anh ta đến vậy, để anh ta gặp lại Diệp Thi Văn khi lên đại học.

Có thể gặp lại người mình yêu, không phải may mắn thì là gì?
 
Back
Top Bottom