Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 130: Chương 130



Cùng lúc đó, Hạ Trừng Trừng cũng mở tập đầu tiên của "Cuộc sống bình thường" ở phòng âm thanh của Ngự Lâm Uyển.

Khác với fan, cô chọn màn hình lớn nhất trong nhà để xem, để xem liệu cô có bị ghi hình hay không, có lộ danh tính hay không.

Tốt lắm! Cô đã xem qua toàn bộ chương trình một lần với tốc độ gấp đôi, tuy rằng có mấy người chụp được ảnh của cô, nhưng đều bị làm mờ.

Nhìn thoáng qua cô chỉ là một nam công nhân viên chức, chắc chắn không bị lộ! Bây giờ, cô sẽ xem lại ở tốc độ nhanh gấp đôi để kiểm tra kỹ!

Bên kia, Tạ Tri Hành xử lý xong chuyện của công ty, cũng trở lại Ngự Lâm Uyển.

Anh đã không trở về biệt thự Tử Kim hơn một tháng rồi.

Bây giờ, Ngự Lâm Uyển giống như nhà của anh hơn.

Vừa trở về, Diệu Tổ lắc cái m.ô.n.g nhỏ, vui vẻ chạy đến.

Qua một tháng, nó lớn lên không ít, lỗ tai cụp lâu năm cũng dần dựng thẳng lên.

Quang Tông cũng chú ý tới Tạ Tri Hành, nhưng nó luôn tỏ ra xa cách.

Mặc dù cả hai người đều cho nó giẫm lên ngực, nhưng n.g.ự.c Tạ Tri Hành quá cứng, không dễ giẫm như Hạ Trừng Trừng.

Cho nên Quang Tông chỉ liếc Tạ Tri Hành rồi cao ngạo chui về ổ mèo của mình.

Tạ Tri Hành dịu dàng xoa đầu Quang Tông Diệu Tổ, sau đó hỏi dì Lưu:

"Phu nhân đâu?"

Dì Lưu cầm áo khoác của Tạ Tri Hành, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân ở phòng âm thanh trên tầng ba xem chương trình giải trí."

Bà chú ý tới chiếc túi nhỏ màu hồng nhạt trong tay Tạ Tri Hành, ánh mắt sáng lên:

"Tiên sinh, đây là quà ông tặng cho bà chủ sao?"

"Ừ." Tạ Tri Hành thản nhiên nói:

"Không phải quà, chỉ là một ly trà sữa.”

Hôm nay Tạ Tri Hành và trợ lý Chu đi kiểm tra trung tâm thương mại mới mua, tình cờ nhìn thấy quán trà sữa này, có một hàng dài người xếp hàng trước cửa.

Tạ Tri Hành nhớ rõ, lần trước trên đường anh và Hạ Trừng Trừng trở về từ nhà họ Kim, đã nhìn thấy chi nhánh của quán trà sữa này.

Khi đó Hạ Trừng Trừng nằm sấp trên cửa sổ Rolls-Royce, nhìn hàng dài người xếp hàng, ánh mắt thèm muốn tỏ vẻ quán trà sữa này có nhiều người xếp hàng thì chắc chắn rất ngon.

Đáng tiếc, họ không có thời gian để dừng lại để mua một cốc trà sữa.

Hôm nay Tạ Tri Hành lại nhìn thấy quán trà sữa này, nên anh gọi trợ lý Chu mua lại quán trà sữa.

Tạ Tri Hành cầm trà sữa đi tới phòng âm thanh ở tầng ba, cửa phòng âm thanh khép hờ.

Anh đang định gõ cửa, vô tình nhìn thấy nội dung trên màn hình, là hình ảnh của mình trong chương trình "Cuộc sống bình thường"!

Tạ Tri Hành sửng sốt, anh nhìn về phía Hạ Trừng Trừng trên sô pha.

Hạ Trừng Trừng nghiêm túc nhìn màn hình, không quan tâm.

Đột nhiên, lông mày và đôi mắt của cô cong cong, trong con ngươi có một sự dịu dàng khó tả.

Ánh mắt đó cực kỳ giống nhìn một người yêu giấu kín trong lòng nhiều năm.

DTV

Trái tim Tạ Tri Hành bị xúc động.

Đột nhiên anh nhớ tới những lời trợ lý Chu nói với mình trong nhà máy ngày hôm nay.

Cô ấy không muốn tiền của anh, không muốn danh tiếng của anh, cô ấy muốn gì ở anh? Chỉ có thể là chính anh!

Tạ Tri Hành lại ngước mắt lên, nhìn mình trên màn hình.

Thì ra, lúc trước cô nói muốn xem mình trên chương trình là thật…

Trong lòng Tạ Tri Hành rối loạn, bỏ trà sữa xuống, hốt hoảng rời đi.

Một giây sau khi anh rời đi, Hạ Trừng Trừng ấn nút tạm dừng, sau đó kiểm tra bản ghi nhớ trong điện thoại di động.

Hừm, cảnh quay cuối cùng của cô ấy trong chương trình đã được kiểm tra!

Hoàn toàn không để lộ! Trong chương trình người quen thuộc với cô chỉ có Tạ Tri Hành, còn có Lục Yên Nhiên rất dễ bị lừa.

May là cô cảnh giác, mỗi lần làm việc đều cố gắng trốn sau lưng Tạ Tri Hành.

Điều này khiến cho thỉnh thoảng cô và Tạ Tri Hành đứng chung khung hình, trở thành bối cảnh bị làm mờ của Tạ Tri Hành, nhưng sẽ không bị anh phát hiện!

Ôi, ôi! Làm sao cô có thể thông minh được như vậy! Hoàn hảo!

Hạ Trừng Trừng tắt máy, chuẩn bị xuống lầu chơi trò chơi đại chiến zombie.

Đúng lúc, nhìn thấy trà sữa ở cửa.

Hả... Dì Lưu đưa tới sao?

Dì Lưu thật tốt! Cô có thể vừa uống trà sữa vừa chơi game!

Lại là một ngày tận hưởng cuộc sống sung sướng của một phu nhân giàu có.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 131: Chương 131



Nhà họ Hạ tại Nam thành.

Trong phòng khách, Hạ Vĩnh Đức nhìn bản sao hợp đồng của Lưu Chí Minh, ném vào mặt Diệp Thi Văn! Các trang giấy trắng đen lần lượt rơi xuống.

Trên gương mặt trắng nõn của Diệp Thi Văn xuất hiện dấu đỏ mờ.

Cô đứng im không nhúc nhích, cảm giác nhục nhã lập tức xuất hiện trong lòng.

Nhưng cô không dám phản kháng, chỉ có thể nhịn đến nghến răng nghiến lợi, tay nắm chặt, móng tay như cắm sâu vào trong da thịt.

Diệp Lưu Phượng vội vàng tiến lên che chở cho Diệp Thi Văn, khóc lóc nói:

"Vĩnh Đức, dù gì Văn Văn cũng gọi ông là ba trong nhiều năm, ông đâu cần hung dữ như vậy?"

Hạ Vĩnh Đức trợn mắt quát to:

“Tôi không có đứa con gái tiêu tiền như rác như vậy!

Năm mươi triệu! Bà cho rằng tiền của nhà họ Hạ chúng ta là gió lớn thổi tới sao?”

Hạ Vĩnh Đức tức giận không có chỗ xả, một câu mắng không đủ, nên tiếp tục trách mắng Diệp Thi Văn.

"Đồ vô tích sự! Cho mày tiến vào giới giải trí là muốn mày tạo một số hình tượng tích cực về nhà họ Hạ, mày lại làm cái gì!

Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều!"

Vẻ mặt Hạ Vĩnh Đức đỏ lên, tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn trà muốn đánh Diệp Thi Văn.

Hàn Gia Lâm đột nhiên đi vào phòng khách, bảo vệ Diệp Thi Văn ở phía sau.

“Chú! Số tiền này cháu sẽ trả giúp Văn Văn!

Xin chú đừng làm khó Văn Văn!"

Diệp Thi Văn thấy Hàn Gia Lâm xuất hiện như thấy cọng rơm cứu mạng, đôi mắt ngấn nước của cô ta đầy hy vọng.

Cô ta cẩn thận nắm lấy tay áo Hàn Gia Lâm, ngón tay run rẩy vì vừa bị bạo hành gia đình.

Hàn Gia Lâm nhìn thấy Diệp Thi Văn như vậy, càng đau lòng hơn.

Anh ta đã từng nghe thấy, Hạ Trừng Trừng ở nhà họ Hạ luôn làm khó Văn Văn, hiện tại cha dượng của cô cũng trách mắng cô ấy.

Văn Văn quá khó khăn! Anh ta là người duy nhất trên thế giới có thể cứu Văn Văn!

Hàn Gia Lâm an ủi Diệp Thi Văn, đối mặt với Hạ Vĩnh Đức, nghiêm túc nói:

"Chú, chú yên tâm, chuyện này cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!

Văn Văn không làm gì sai, cô ấy không phải nhận những thứ này!”

Diệp Lưu Phượng vội vàng tiến lên khuyên bảo:

"Vĩnh Đức, ông xem Hàn thiếu gia đã nói như vậy, ông đừng tức giận nữa.

Nếu ông muốn trách thì trách Tề Bách gì đó, tự đạo nhạc không xử lý được, cuối cùng còn bị người khác vạch trần. Văn Văn đâu có làm gì sai?”

Hạ Vĩnh Đức thấy Hàn Gia Lâm và Diệp Lưu Phượng đến khuyên mình, chỉ có thể dừng tay, vứt quyển sách trong tay xuống.

"Mẹ mày và Hàn thiếu gia đều khuyên tao, hôm nay tao tạm thời tha cho mày! Nhưng mày lấy đấy mà làm gương!"

Hạ Vĩnh Đức nói xong, rời khỏi phòng khách, Diệp Lưu Phượng vội vàng đuổi theo.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Hàn Gia Lâm và Diệp Thi Văn.

Hàn Gia Lâm ôm chặt Diệp Thi Văn:

“Văn Văn, có anh ở đây, không sao đâu! Không có việc gì!"

Diệp Thi Văn nhìn vào mắt Hàn Gia Lâm, như đang nhìn vị cứu tinh của mình, đôi mắt vô cùng thâm tình.

Đột nhiên, cô ta nhìn xuống, vẻ mặt cô đơn.

"Gia Lâm, năm mươi triệu. Anh phải nhiều tiền như vậy, nhà họ Hàn có..."

"Không!" Hàn Gia Lâm đau lòng ôm chặt Diệp Thi Văn, nói:

"Chỉ là năm mươi triệu, làm sao quan trọng bằng em! Văn Văn, trong lòng anh cả nhà họ Hàn cũng không bằng em!”

Diệp Thi Văn rúc vào trong n.g.ự.c Hàn Gia Lâm, xúc động rơi nước mắt.

Chỉ là không ai chú ý tới, khi nước mắt xinh đẹp của cô ta rơi xuống, trong mắt cũng hiện lên sự xảo trá khó phát hiện.

Đêm đó, Hàn Gia Lâm ôm Diệp Thi Văn, đặt cô ta lên giường, dỗ cô ta ngủ say. Sau đó mới lưu luyến không rời đi ra khỏi nhà họ Hạ.

Sau khi Hàn Gia Lâm rời đi, Diệp Thi Văn lập tức rời giường, nhanh chóng đi tới phòng sách của Hạ Vĩnh Đức.

“Văn Văn, lần này con làm rất tốt!”

Hạ Vĩnh Đức cảm thán nói:

“Không ngờ thằng nhóc nhà họ Hàn lại thích con như vậy. Chỉ khóc lóc vài lần đã lập tức đồng ý trả hết năm mươi triệu!”

Trong mắt Diệp Thi Văn tràn đầy vẻ tự đắc:

“Ba, con đã nói với ba, con đã nắm được Hàn Gia Lâm, chỉ là năm mươi triệu.

DTV

Hôm nay anh ta nói cả nhà họ Hàn đều không thể so với con!”

Hạ Vĩnh Đức gật đầu, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

Đột nhiên, ông chú ý tới dấu đỏ trên mặt Diệp Thi Văn, vô cùng thương tiếc, nhẹ nhàng sờ gò má cô ta:

"Con gái ngoan, hôm nay ba đánh con có đau không?
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 132: Chương 132



Ai, kkhông phải ba không muốn giúp con, nhưng năm mươi triệu không phải là số tiền nhỏ! Ba ở nhà họ Hạ gia không dễ dàng gì, con đừng trách ba!”

Diệp Thi Văn ngước mắt nhìn Hạ Vĩnh Đức.

Làm sao cô ta có thể đổ lỗi cho Hạ Vĩnh Đức?

Đó là cha ruột của cô ta! Sống lại một đời, Diệp Thi Văn biết rõ Hạ Vĩnh Đức yêu cô ta hơn Hạ Trừng Trừng.

Nhưng thứ ông ta yêu nhất là tiền tài của nhà họ Hạ, là quyền lợi!

Thậm chí nhiều hơn chính ông ta! Cho nên, ở một mức độ nào đó, cô ta và Hạ Vĩnh Đức cũng giống nhau.

Nghĩ đến đây, Diệp Thi Văn nghĩ thông suốt.

Chỉ bị đánh hai cái, chịu chút oan ức, thì tính là cái gì?

Cô ta đi lên trước, thân mật kéo tay Hạ Vĩnh Đức:

“Làm sao con có thể trách ba chứ? Văn Văn thích ba nhất!”

Hạ Vĩnh Đức hài lòng gãi mũi Diệp Thi Văn: "Đúng là con gái ngoan của ta!"

Diệp Thi Văn dựa sát vào Hạ Vĩnh Đức, thăm dò nói:

"Ba, sắp sinh nhật con rồi, đây chính là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của con.

Con muốn tổ chức hoành tráng ~ có được không?"

"Đương nhiên, con muốn quà gì?"

Diệp Thi Văn đảo đảo mắt:

"Con nhớ, nhà chúng ta có một căn biệt thự bên bờ sông Cẩm Giang, mặt hướng về phía dòng sông..."

Biệt thự Lâm Ngữ là khu biệt thự xa hoa nhất của Giang Thành, chỉ đứng sau Ngự Lâm Uyển.

Hiện giờ độ nổi tiếng của Diệp Thi Văn được giảm sút, cô ta chỉ có thể tìm một con đường khác để trở lại.

Tạo một hình tượng bạch phú mỹ làm cho fan nữ phải ghen tị, cũng là một cách.

Diệp Thi Văn nhớ kiếp trước, Hạ Trừng Trừng gặp phải một thất bại lớn, mức độ được yêu thích hoàn toàn sụp đổ.

DTV

Trong khoảng thời gian đó, Hạ Vĩnh Đức tặng cô một căn biệt thự, mà Hàn Gia Lâm cũng rất cưng chiều cô.

Một blogger Sách Đỏ Nhỏ đã tiết lộ kinh nghiệm được ba và bạn trai cưng chiều của Hạ Trừng Trừng, thu hút vô số cư dân mạng theo dõi và ngưỡng mộ.

Mọi người luôn bao dung với thiên kim đại tiểu thư có tiền.

Sau tất cả, một gia đình giàu có đồng nghĩa với việc có một giáo dục tốt hơn, nói chuyện thanh lịch hơn và kiến thức rộng hơn.

Hạ Trừng Trừng được tẩy trắng, hấp dẫn vô số fan qua đường và fan trung thành.

Diệp Thi Văn cũng có thể bắt chước chuyện này.

Hạ Vĩnh Đức tặng Hạ Trừng Trừng biệt thự của Hạ Bạch Lộ, đó là quà sinh nhật lần thứ hai tư của Hạ Trừng Trừng.

Nhưng bây giờ Hạ Trừng Trừng và Hạ Vĩnh Đức đang cãi nhau, làm sao Hạ Vĩnh Đức có thể tặng biệt thự cho cô?

Diệp Thi Văn thì khác, cô ta cũng là con gái của Hạ Vĩnh Đức, được Hạ Vĩnh Đức yêu thích.

Dù sao Hạ Trừng Trừng không biết căn biệt thự kia, cô ta làm nũng với Hạ Vĩnh Đức, không phải sẽ lấy được biệt thự sao.

Hạ Vĩnh Đức nghe được yêu cầu của Diệp Thi Văn, vẻ mặt khẽ thay đổi.

Biệt thự Lâm Ngữ là tài sản riêng của Hạ Bạch Lộ.

Chỉ là sau khi bà chết, ông ta tự trông coi.

Nhà họ Hạ có quy định, sau khi Hạ Bạch Lộ chết, người thừa kế tài sản của bà chỉ có thể là Hạ Trừng Trừng.

“Ba…” Diệp Thi Văn điềm đạm đáng thương nhìn Hạ Vĩnh Đức:

“Văn Văn chưa từng xin ba cái gì, nhưng đây là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của con.

Hơn nữa, Gia Lâm cũng sẽ tới! Nhìn thấy ba coi trọng con, nhà họ Hàn cũng sẽ coi trọng con hơn!”

Nói trắng ra, hiện tại Diệp Thi Văn chỉ là con gái riêng của nhà họ Hạ.

Nếu Hạ Vĩnh Đức chỉ coi cô ta là con gái riêng, vậy cô ta cũng chỉ là con gái riêng ở trong giới nhà giàu. Ông ta coi cô ta là con gái, thì toàn bộ giới nhà giàu cũng sẽ coi cô ta là con gái.

Mà Diệp Thi Văn vốn là con gái ruột của Hạ Vĩnh Đức, ông có lý do gì để không đối xử tốt với cô ta chứ?

Dù sao Hạ Trừng Trừng bỏ nhà ra đi, căn biệt thự này cho Diệp Thi Văn cũng không sao!

Hạ Vĩnh Đức vung tay lên: "Nếu con thích, vậy thì ngươi con!"

Diệp Thi Văn kích động ôm chặt Hạ Vĩnh Đức: "Cảm ơn ba!"

Mặt trời mọc lên từ phía đông, lại là một buổi sáng tươi sáng.

Hạ Trừng Trừng mở đôi mắt ngái ngủ ra do Diệu Tổ nhảy lên người cô.

Đêm qua cô ngủ không ngon.

Đêm qua, con mèo đực đ*ng d*c, kêu gào cả đêm trước đầu giường của cô!

Cả đêm Hạ Trừng Trừng ngủ trong cơn ác mộng gào khóc của tên nhóc, khóc như than thở, buồn bã thê lương.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 133: Chương 133



Cô tỉnh lại, trước mặt cô là hai quả bóng bông mềm mại đang nằm trên giường.

Một quả bóng thè lưỡi, trong đôi mắt to tròn như tách trà như muốn nói dẫn ta đi ra ngoài chơi!

Một quả bóng khác nhìn như lười biếng chán đời lạnh lùng, thực ra vô tình nâng m.ô.n.g lên, cặp chuông nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời sáng sớm.

Hừm!

Thiến đi!

Thiến luôn!

Nếu ánh mắt Hạ Trừng Trừng có thể biến thành đao, hai cái chuông của Quang Tông có thể đã biến mất!

Dì Lưu mang bữa sáng tới, bắt chước dịch vụ phòng của khách sạn, bưng đến trước giường Hạ Trừng Trừng.

DTV

"Quang Tông thiếu gia đang đ*ng d*c!"

Dì Lưu giải thích: "Khi mèo đực một tuổi là đến lúc đó rồi.”

“Ừ!” Hạ Trừng Trừng gật đầu:

“Phải thiến thôi!”

Dì Lưu kinh ngạc, ngón tay bê bát cháo thịt nạc trứng muối run lên:

"Thiến đi không phải... quá tàn nhẫn sao?"

Nói xong, dì Lưu liếc mắt nhìn Quang Tông:

“Quang Tông thiếu gia chưa từng thử một lần! Ngoại hình đẹp mà thiến đi thì thật đáng tiếc!"

Quang Tông như nhà ngoại cảm, ngay lập tức nghe hiểu những lời dì Lưu nói.

Nó cố gắng hết sức tạo ra vẻ ngoài điềm đạm đáng thương, ánh mắt đen nhánh vô tội nhìn Hạ Trừng Trừng, còn nhẹ nhàng kêu hai tiếng.

À, đó là một con mèo đầy mưu mô.

Trái tim Hạ Trừng Trừng lập tức tan chảy.

Làm sao có thể thiến một con mèo đáng yêu như vậy?

Tối hôm qua cô bị Quang Tông quỷ khóc sói gào lập tức vứt ra sau đầu.

Hạ Trừng Trừng suy nghĩ: "Nếu không, phối một lần thì thiến vậy?"

Nếu sau này để lại ở nhà họ Tạ, miễn cho Tạ Tri Hành tìm cô hỏi tội!

Dì Lưu tiếp lời: “Không sao! Tôi sẽ kiểm tra xem có con mèo nào thích hợp không!”

Hạ Trừng Trừng ăn cháo thịt nạc trứng muối dì Lưu mang tới:

"À, dì đừng nóng vội. Trước tiên có thể để Quang Tông xem qua, dù sao cũng là vợ của nó, phải xem nó có thích hay không.”

Cuối cùng, dưa xanh hái vội sẽ không ngọt.

“Không thành vấn đề!"

Dì Lưu đầy tin tưởng:

"Tôi đi chuẩn bị!"

Dì Lưu dọn xong đĩa ăn sáng chuẩn bị rời đi, vừa đi được hai bước, bà dừng lại, vẻ mặt hiện lên vẻ ranh mãnh.

"Đúng rồi, phu nhân, tiên sinh ở nhà.

Nếu không, để tiên sinh đi cùng cô đi!

Ba mẹ ở đây con mèo sẽ cảm thấy tốt hơn!"

Hạ Trừng Trừng sửng sốt, chuyện mang mèo đi phối giống còn phải gọi là phản diện sao?

Thời gian của nhân vật phản diện được dùng để kiếm rất nhiều tiền!

Không chừng Tạ Tri Hành xuất hiện, Quang Tông không cứng nổi! Những điều nhỏ nhặt này không cần làm phiền anh ấy.

Hạ Trừng Trừng đang muốn từ chối, dì Lưu lập tức giải thích:

“Hai ngày trước ông chủ mua trà sữa về, bà chủ rất thích.

Đúng lúc, bà chủ có thể bảo ông chủ mua cho một cốc!"

Hạ Trừng Trừng lại sửng sốt.

Trà sữa ngày đó là Tạ Tri Hành mua?

Tại sao nhân vật phản diện lại đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy? Đối tốt với cô như vậy muốn làm gì sao?

Hạ Trừng Trừng suy nghĩ lại, vì trà sữa ngon, cô vẫn đồng ý.

“Được rồi! Vậy thì gọi anh ấy đi!"

Việc kiếm tiền, chồng cô có thể thức đêm tăng ca kiếm tiền, nhưng trà sữa có thể làm cho chỉ số hạnh phúc bùng nổ thì không thể thiếu!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 134: Chương 134



----

Dì Lưu thu dọn bữa sáng của Hạ Trừng Trừng xuống lầu xong, vừa lúc gặp Tạ Tri Hành trong phòng khách.

Tạ Tri Hành vừa chạy bộ năm cây số vào buổi sáng xong, trên người đổ mồ hôi một chút, đang uống nước trong phòng khách.

Hôm nay là cuối tuần, anh không có thông báo cũng không có việc làm, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc là sẽ ở phòng sách đọc sách.

Dì Lưu chính là đoán được hôm nay Tạ Tri Hành không có phân phó gì, vì thế cười nói:

"Tiên sinh, vừa nãy phu nhân nói, hôm nay muốn hẹn hò cùng ngài!"

Tạ Tri Hành vừa uống một ngụm nước khoáng đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, ho khan liên tục.

Sau khi bình tĩnh lại, anh híp mắt buồn ngủ nhìn dì Lưu:

"Hạ Trừng Trừng muốn hẹn hò với tôi?

Cô ấy chủ động nhắc tới sao?"

Dì Lưu gật đầu mạnh, tự động xem nhẹ nguyên nhân đi hẹn hò, càng thêm ân cần và kích động:

"Phu nhân là con gái mà, thẹn thùng, để cho tôi nói cho ngài biết!

Tiên sinh, ngài không nên từ chối nha!"

Khuôn mặt vốn luôn bất động của Tạ Tri Hành, đột nhiên hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

Nhớ lại chuyện lúc trước Hạ Trừng Trừng ở trong phòng âm thanh xem trộm mình, tim Tạ Tri Hành đập nhanh hơn vài phần, khóe miệng giương lên.

Nhưng thấy dì Lưu vẫn còn ở bên cạnh, Tạ Tri Hành xoa khóe miệng:

"Ừm, tôi đi tắm rửa trước một chút, sẽ ngay lập tức xuống liền."

"Để tôi gọi tài xế đi chuẩn bị xe!"

Dì Lưu cười tủm tỉm, gom hết nụ cười trộm của Tạ Tri Hành vào đáy mắt, mặt không biến sắc đi phân phó tài xế chuẩn bị ra ngoài.

Tạ Tri Hành đi lên lầu hai.

Lúc đi ngang qua phòng của Hạ Trừng Trừng, anh nhìn thấy cửa phòng khép hờ, Hạ Trừng Trừng đang ở trong phòng hưng phấn khoa tay múa chân cái gì đó.

Anh đột nhiên nổi lên lòng tò mò, vô thức tới gần phòng Hạ Trừng Trừng.

Lúc này, Hạ Trừng Trừng đang ôm Quang Tông, nhìn cả người trong gương, trên giường trước mặt bày đầy váy nhỏ của Quang Tông.

"Mặc váy nào thì tốt?"

DTV

Hạ Trừng Trừng xoa cái đầu nhỏ của Quang Tông, cực kỳ lo lắng:

"Hôm nay là ngày quan như vậy, đương nhiên phải mặc phiêu mỹ sắc mới được!"

Vừa đúng lúc Tạ Tri Hành nghe được câu này ngoài cửa, Tạ Tri Hành dễ dành nghe được câu này.

Khóe miệng anh lại giương lên một lần nữa độ với độ cong rất rõ ràng.

Hạ Trừng Trừng, quả nhiên thích anh!

Không muốn ly hôn, muốn xem anh ở trong showbiz, bây giờ lại chủ động hẹn hò với anh, còn phải ăn mặc xinh đẹp ra ngoài!

Tạ Tri Hành tuy rằng là người độc thân, vô cùng ngại ngùng hơn nữa chưa từng quay phim tình cảm, nhưng anh có đủ kiến thức chung!

Hành vi này của Hạ Trừng Trừng, không phải là biểu hiện thích anh sao? Suy nghĩ này không thể kéo dài trong tâm trí của anh được.

Nhưng cũng không làm cho anh phiền muộn, ngược lại khiến cho anh nhịn không được mà mừng thầm, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn.

"Khó có được."

Tạ Tri Hành ngâm nga giai điệu nhỏ, đi về phía phòng mình.

"Hôm nay, anh sẽ mặc bộ quần áo nào đây?"

Trong phòng, Hạ Trừng Trừng còn đang lo lắng chọn váy nào thì tốt.

Hệ thống xuất hiện, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi:

"Quang Tông là một con mèo đực, là sinh vật đực!

Làm sao cô có thể để cho nó mặc váy được! Đó là một sự xúc phạm đến cậu bé!"

Hạ Trừng Trừng chống nạnh, chính nghĩa nói:

"Con trai, đương nhiên phải mặc váy a!"

Ở ngoài cửa, Tạ Tri Hành vừa đi được hai bước, bất ngờ nghe được những lời này.

Anh nhíu mày, do dự quay đầu nhìn về phía Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng... Hóa ra cô thích nhìn anh mặc váy sao?

Cuối cùng, Quang Tông trăm phương ấm ức không tình nguyện, bị Hạ Trừng Trừng khoác lên một chiếc váy mèo con màu đen siêu đáng yêu.

Hạ Trừng Trừng thì lựa chọn một bộ quần áo gia đình thể thao mới thoải mái của nhà D.

Bộ quần áo này là mẫu mới của show thu đông nhà D, hôm qua vừa mới đi qua Paris, hôm nay toàn bộ sưu tập thu đông nhà D đều được đưa đến tủ quần áo của Hạ Trừng Trừng.

Từ lần trước ly hôn thất bại, Tạ Tri Hành liền phân phó trợ lý Chu đối đãi Hạ Trừng Trừng như phu nhân, châu báu trang sức, túi xách thời trang, xe sang hàng hiệu, cũng không thể thiếu.

Tạ gia là hào môn đệ nhất Giang thành, mà thứ Hạ Trừng Trừng hưởng thụ, đương nhiên cũng là đãi ngộ của quý phu nhân cao cấp nhất.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 135: Chương 135



----

Quý phu nhân Hạ Trừng Trừng thay quần áo xong, liền nhét Quang Tông vào trong lồng vận chuyển, rời khỏi Ngự Lâm Uyển.

Rolls-Royce đã có mặt tại quảng trường trước số 18 Ngự Lâm Uyển.

Tạ Tri Hành dựa vào Rolls-Royce chờ Hạ Trừng Trừng.

Anh do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn mặc chiếc váy nam nhật bản mà anh chưa bao giờ mặc trong tủ quần áo.

Váy quá đầu gối, để lộ bàn chân một chút.

Phía trên kết hợp với áo sơ mi giản dị màu trắng, có hương vị đặc trưng của những người đàn ông nhật bản trên đường phố Shinjuku.

Ánh mắt Hạ Trừng Trừng sáng lên.

Từ lúc ra cửa nhìn thấy Tạ Tri Hành, đến kéo cửa sau lên xe, ánh mắt cô nhìn thẳng vào váy Tạ Tri Hành, chưa từng dời đi!

"Trời ạ! Thống Tử, đây là loại tình huống gì vậy?

Tạ Tri Hành sao lại mặc váy?"

Hệ thống cũng không hiểu tại sao, trong tiểu thuyết Tạ Tri Hành ngoại trừ làm nghệ sĩ thông báo ra, bình thường không phải đều là áo sơ mi tây trang ba bộ sao?

Làm sao anh có thể mặc váy được?

"Không biết..."

Hệ thống hoang mang:

"Chẳng lẽ... anh ấy cũng bị ép mặc?"

Không có lý nào, hệ thống xuyên thủng quyền hạn cao nhất thế giới của anh làm sao có thể không biết được?

"Không quan trọng!"

Hạ Trừng Trừng vừa hồi phục hệ thống trong đầu, vừa nhanh chóng chuyển động sợi dây chuyền trên cổ mình:

"Tạ Tri Hành hàng ngày mặc váy nha!

Không chừng gửi lên Máy nghiền dối trá lại là một quả dưa to!

Ha ha ha ha ~ Lại có thể hút fan ~ Cảm ơn người chồng này nha, yêu yêu ~"

Tạ Tri Hành lại không biết trong lòng Hạ Trừng Trừng vẫn đang suy nghĩ như vậy, chỉ chú ý tới cô vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, mắt cũng không thèm chớp!

Khuôn mặt của anh bất giác đỏ hơn một chút, còn có một chút ngại ngùng.

A, Hạ Trừng Trừng, quả nhiên thích anh!

Hai người ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls-Royce, xe chạy về phía trung tâm mua sắm Tụ Thượng mà Tạ thị mới mua lại.

Tài xế là một tay đua kỳ cựu, lái xe rất êm ái, nhưng Quang Tông trong lồng hàng không vẫn nhịn không được kêu meo meo.

Lúc này, Tạ Tri Hành từ trong mừng thầm Hạ Trừng Trừng thích của mới tỉnh táo lại, nhìn lồng hàng không bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu.

Hạ Trừng Trừng tìm anh hẹn hò, mang theo cái chân ngắn này làm gì chứ?

Ồ, đó là cái chân ngắn của công chúng! Ồ, nó cũng mặc váy như anh!

DTV

Hạ Trừng Trừng nhìn Tạ Tri Hành với vẻ mặt hoang mang, đầu cũng nghiêng một cái, hỏi hệ thống trong đầu.

"Thống Tử a, cậu nói xem, Tạ Tri Hành nhìn Quang Tông nhíu mày cái gì vậy?"

Hệ thống không thể hiểu được, vì vậy nói đại một lý do:

"Có thể là... Nhìn váy của Quang Tông khó chịu?

Hạ Trừng Trừng trừng tròn mắt:

"A! Giữa những người đàn ông như anh có gì giỏi hơn vẻ đẹp không?

Một con mèo cũng muốn đi so sánh?"

Nhưng dù sao Tạ Tri Hành bây giờ vẫn là cha mẹ cơm áo gạo tiền của cô và Quang Tông Diệu Tổ, vì thế Hạ Trừng Trừng kiên nhẫn giải thích với anh:

"Hôm nay không phải muốn dẫn Quang Tông xem mắt cùng mèo con khác sao!

Sau đó để lại cho người ta, vì vậy phải cho nó ăn mặc đẹp, nếu không những con mèo cái khác chướng mắt làm thì phải làm sao đây!

Tạ Tri Hành gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Nhưng, anh lại nhìn Hạ Trừng Trừng một cái.

Người ta nói con gái sau khi yêu sẽ trở nên thẹn thùng và khiếp đảm, ngay cả Hạ Trừng Trừng cũng không ngoại lệ a!

Muốn hẹn hò với anh thì hẹn hò, còn lấy ra cái cớ thối nát như "Cho Quang Tông xem mắt"!

Chỉ là Tạ Tri Hành hé miệng cười, bộ dạng Hạ Trừng Trừng muốn lấy cớ, ánh mắt lơ đãng, cũng rất đáng yêu nha ~

Bởi vì không ngủ ngon cho nên ánh mắt cô mới lơ đãng: "..."

Rolls-Royce dừng lại ở gara dưới lòng đất trung tâm thương mại Tụ Thượng, Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành đeo khẩu trang, xách vali hàng không đi tới một quán cà phê thú cưng trên lầu hai.

Hôm nay là cuối tuần, thời gian vẫn còn sớm, vì vậy số lượng đi vào trung tâm mua sắm không phải là nhiều.

Chủ mèo cái liên lạc với Hạ Trừng Trừng là một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi, bà ấy đến sớm hơn, ôm con mèo cái trong lòng chờ ở quán cà phê.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 136: Chương 136



----

Đại khái bà ấy không quá quan tâm đến giới giải trí, khi nhìn thấy Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành xuất hiện, cũng không nhận ra, mà chỉ là giới thiệu mèo con của mình.

Mèo cái của bà dì này cũng là chủng mèo chân ngắn, phẩm chất không kém.

Nếu như muốn phối giống, bà ấy hy vọng tất cả mèo con đều sẽ thuộc về bà ấy, nhưng đồng thời, cô ta sẽ cho Hạ Trừng Trừng một vạn nhân dân tệ làm phí phối giống.

DTV

Tạ Tri Hành nghe vậy, nhíu mày, sao lại có cảm giác bán con trai làm vịt vậy?

Anh đang muốn từ chối, Quang Tông được thả ra khỏi lồng, trèo lên lưng mèo cái đối diện, ý đồ bắt đầu thứ hành động không thể miêu tả.

Hạ Trừng Trừng: "!!"

Bà dì: "!!"

Tạ Tri Hành: "!!"

Cảnh tượng một màn này thật hỗn loạn, Hạ Trừng Trừng và dì Miêu lập tức tách hai con mèo con ra! Quang Tông nhìn mèo cái đối diện, vẻ mặt u oán.

E là mèo cái còn chưa ph*t t*nh, vẻ mặt hoảng sợ.

Tạ Tri Hành vốn định từ chối phối giống, lại im lặng.

Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua bà dì một cái, thấy bà mặc một bộ váy dài nhà L, trên cổ tay còn đeo vòng tay tử phỉ thúy màu nước cực tốt, nhất thời bừng tỉnh.

Hạ Trừng Trừng giải thích:

"Dì, dì hiểu lầm rồi, chúng tôi phối giống cho mèo, không phải vì lấy mèo con đi bán, chỉ là muốn lưu lại cho dì, sau này triệt sản không có gì tiếc nuối mà thôi.

Cho nên phí phối giống của dì, chúng tôi sẽ không lấy, đương nhiên, nếu như dì thích mèo con, cũng có thể đều thuộc về dì!"

Bà dì có hơi kinh ngạc:

"Cô thật sự không cướp mèo con với tôi sao?"

Hạ Trừng Trừng c.h.é.m đinh chặt sắt: "Đương nhiên rồi!"

Bà dì thở phào nhẹ nhõm:

"Thật sự là quá tốt, nghiêm túc mà nói, tôi thấy nhiều thông gia như vậy, cả đám đều muốn lấy mèo con sinh ra đi bán, đều là con cái của bảo bối, làm sao nhẫn tâm chứ!

Nếu cô không bán mèo, tất cả đều dễ nói chuyện, chỉ cần các bảo bối đồng ý, lúc nào giao phối cũng được!"

Kế tiếp, hai người phụ nữ vốn còn chưa thân thiết lắm, bắt đầu tay trong tay, vừa nói vừa cười, chia sẻ chuyện thú vị về nuôi mèo của nhau.

Quang Tông và mèo cái thì đều bị nhốt vào trong lồng hàng, nó nhìn mèo cái mà rung động, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể gào thét vài tiếng.

Một bên, vẻ mặt Tạ Tri Hành rất hoang mang.

Hạ Trừng Trừng...

Không phải cô đi hẹn hò với anh sao?

Làm sao mà... Thật sự là đi nói chuyện với người khác về một con mèo?

Bà dì và Hạ Trừng Trừng trò chuyện rất vui vẻ, hai người đã hẹn qua một tháng nữa sẽ để hai con mèo phối giống.

Hạ Trừng Trừng làm nhà chồng, đến lúc đó cần cung cấp thịt sống và dinh dưỡng cho mèo mẹ sau khi sinh, còn có sữa dê cho mèo con.

Mèo con khi sinh ra chủ yếu là do bà dì nuôi nấng, Hạ Trừng Trừng chỉ có quyền thăm nom.

Lần xem mắt đầu tiên củac con mèo rốt cuộc cũng kết thúc, Hạ Trừng Trừng rất hài lòng, xách lồng mèo chuẩn bị rời đi mới nhớ tới tạ Tri Hành, người vẫn luôn bị mình phớt lờ còn ở bên cạnh.

Giờ phút này, Quang Tông mặc váy nhỏ u oán vì không được đụng mèo cái.

Tạ Tri Hành cũng mặc váy, cũng không được vợ quan tâm, cũng u oán.

Hạ Trừng Trừng nhìn Tạ Tri Hành:

"Ông xã ~ Không còn sớm nữa!

Chúng ta có thể đi ăn trưa rồi~ Trung tâm mua sắm Tụ Thượng có một nhà hàng Michelin Đường Các ba sao, nghe nói đầu bếp đều là học tập ở bên Pháp về."

Tham vọng này của Hạ Trừng Trừng đã có từ rất lâu rồi!

Ánh mắt Tạ Tri Hành ngay lập tức sáng ngời, trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn làm bộ bình thản gật đầu.

Anh nhận lấy lồng mèo trong tay Hạ Trừng Trừng, hơi cong cánh tay, Hạ Trừng Trừng tự nhiên khoác tay anh.

Hai người đang muốn rời khỏi quán cà phê thú cưng, đột nhiên điện thoại di động của Tạ Tri Hành vang lên.

Người gọi là trợ lý.

Anh ta nói với Tạ Tri Hành rằng giá cổ phiếu của Tạ thị biến động, là vấn đề ở thị trường nước ngoài.

Hiện tại hội đồng quản trị bởi vì phương châm phát triển tiếp theo mà loạn thành một đoàn, cần anh trở về chủ trì đại cục.

Tạ thị là một chiếc thuyền lớn, nhưng mấy năm nay dưới sự khống chế của Tạ Thành Nghiệp, khó tránh khỏi xuất hiện một ít lỗ thủng ngầm.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 137: Chương 137



----

Mà một số người làm loạn trong hội đồng quản trị chính là những lỗ thủng ngầm kia.

Tạ Tri Hành nhất định phải trở về.

Anh tự trách nhìn Hạ Trừng Trừng:

DTV

"Hạ Trừng Trừng, công ty xảy ra chuyện gì đó, tôi cần trở về một chuyến."

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng đầy tiếc nuối.

Không có anh, mỗi ngày nhà hàng Michelin Đường Các đều chật kín, nếu như không thể mang theo mặt ông chủ lớn trung tâm thương mại Tụ Thượng là Tạ Tri Hành đi vào, đoán chừng là phải xếp hàng.

Vì thế Hạ Trừng Trừng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Nhưng mà vẻ tiếc nuối đáng thương này, ở trong mắt Tạ Tri Hành liền mang ý nghĩa khác.

À... Hạ Trừng Trừng vì không thể hẹn hò cùng anh nên mới khổ sở... Tạ Tri Hành trong lòng tự trách lại thêm lo lắng.

Anh lấy ra một tấm thẻ đen trong ví ra giao cho Hạ Trừng Trừng:

"Đây là thẻ phụ của tôi, cô muốn mua cái gì đều có thể quẹt thẻ."

"A..."

Hạ Trừng hừng hực nhận lấy chiếc thẻ đen, liếc nhìn bằng hai mắt.

Cô có buồn nếu không có tiền không?

Cô chính là phú bà trị giá gần trăm triệu đang ở trong biệt thự xa hoa nhất Giang Thành!

Điều cô đau khổ là phải xếp hàng để ăn Michelin và uống trà sữa!

Nhưng bất ngờ thay, cô nhìn thấy mặt sau của thẻ đen viết "Chủ thẻ ở tất cả các địa điểm kinh doanh dưới tên Tạ thị được miễn xếp hàng."

Trong nháy mắt ánh mắt Hạ Trừng Trừng liền phát sáng!

Vung tay lên, hào khí vỗ bả vai Tạ Tri Hành:

"Chồng à! Anh cứ về lo công việc đi! Một mình em cũng sẽ vui vẻ!"

Tạ Tri Hành: "???"

Không phải, vừa rồi còn thương tâm bởi vì không thể hẹn hò cùng anh, lại nhanh như vậy...

"Anh còn chưa đi khỏi đây đó?"

Phụ nữ có thể thay đổi khuôn mặt nhanh như vậy sao?

Trái tim phụ nữ luôn rối rắm, Hạ Trừng Trừng chính là minh chứng tốt nhất.

Tạ Tri Hành bắt một chiếc xe cho thuê rồi rời đi, để lại chiếc Rolls-Royce cho Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng cũng không khách khí chút nào, thoải mái giao Quang Tông cho tài xế.

Xem mắt thành công nhưng không thể ngủ được vẻ mặt ủy khuất của con mèo, đáng thương ngồi Rolls-Royce rời đi.

Ở bên kia, Hạ Trừng Trừng cầm thẻ đen Tạ Tri Hành đưa cho cô, vui vẻ mua sắm ở trung tâm thương mại Tụ Thượng.

Đùa giỡn gì chứ, thẻ của chồng, không dùng thì uổng!

Thẻ đen VIP của Tạ Tri Hành quả nhiên rất mạnh mẽ.

Đầu tiên Hạ Trừng Trừng đứng trong hàng ngũ trà sữa xếp thành hàng dài, cho quản lý cửa hàng thấy thẻ đen của cô, sau đó nhận được một ly trà sữa sơn trà đỏ lửa size lớn.

Tiếp theo, cô lại đi dạo cửa hàng trang sức mới mở của Tạ Tân Diêu một chút ở trung tâm thương mại Tụ Thượng, rất ủng hộ cửa hàng lấy tất cả bộ sưu tập châu báu Ngân Hà Xán Lạn mà Tạ Tân Diêu vừa thiết kế.

Sau đó, cô lại đi dạo một hai tầng thương hiệu xa xỉ khắp nơi.

Tuy rằng sau khi kết hôn với Tạ Tri Hành, những bộ quần áo xa xỉ này sau khi trình diễn đều đưa đến Ngự Lâm Uyển cho cô xem một chút, nhưng túi xách cổ điển còn chưa mua đủ!

Làm sao một người phụ nữ có thể ghét việc có nhiều túi xách?

Không bao giờ!

Đi một vòng này, tấm thẻ đã bị Hạ Trừng Trừng quẹt mất mấy trăm vạn rồi.

Hạ Trừng Trừng sau khi dùng xong, rốt cục đã có nhận thức đơn giản mà chân thật nhất đối với thẻ đen

À, là một tấm thẻ không có giới hạn quẹt ~

Cuối cùng, Hạ Trừng Trừng mới thản nhiên đi tới nhà hàng Michelin ba sao trên tầng cao nhất — Đường Các.

Danh tiếng của Đường Các ở nước ngoài rất lớn, nổi tiếng với bữa ăn sáng tạo sáp nhập Trung Tây, đằng sau là người nắm giữ lớn nhất là danh gia tộc vọng tộc danh môn thành phố Giang.

Lúc trước khi Hạ Trừng Trừng tra cứu tư liệu của tất cả các thế gia hào môn ở Hoa quốc, đã chú ý tới Trịnh gia.

Trịnh gia là hào môn có lịch sử tương đối lâu đời, khởi nghiệp với nghề ăn uống, ở thành phố Cảng bên kia, còn lưu giữ thói quen đa thê.

Mấy năm trước Trịnh gia có hơi mệt mỏi, doanh thu vẫn không tăng lên được.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 138: Chương 138



----

Ba năm trước, Trịnh Thanh, con gái của vợ cả Trịnh gia, nhậm chức giám đốc phân bộ hải ngoại, đao to búa lớn kết hợp đồ ăn kinh điển của Đường Các Trung Quốc với đồ ăn tây, đưa ra khái niệm ẩm thực sáng tạo kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, một bước thay đổi thế suy sụp của Trịnh gia.

Tuy rằng con trai vợ hai vợ ba của Trịnh gia đều khó chịu Trịnh Thanh, có điều cô ấy là trưởng nữ con vợ cả, cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất của Trịnh gia, hiện giờ lại vực dậy sự hưng thịnh của Trịnh gia lần nữa, bọn họ không thể không trả lại vị trí tổng giám đốc Trịnh gia cho cô ấy.

Hạ Trừng Trừng rất thích vị nữ tổng giám đốc Trịnh gia này, chỉ là nghe nói nhà hàng bọn họ đã cải tiến, đồ ăn đều rất ngon ~ Chi nhánh đầu tiên của Đường Các ở Hoa Quốc ngay lập tức được mở ở trung tâm thương mại Tụ Thượng, liên tục trong một tháng, ngày ngày đều đầy ấp, bốn dĩ là không đặt được chỗ ngồi.

Bây giờ cô cầm thẻ đen của Tạ Tri Hành, có thể thoải mái ăn một bữa rồi ~ ha ha ~

Hạ Trừng Trừng đi tới cửa Đường Các, từ xa đã nhìn thấy hàng người dài đang xếp ở cửa.

Cô đứng ở cuối hàng, đang định lấy thẻ đen ra, lại nghe được một thanh âm cực kỳ quen thuộc.

"Em gái tốt của tôi~ Sao cô lại đứng ở chỗ này?"

Hạ Trừng Trừng quay đầu lại, nhìn thấy rất rõ ràng Diệp Thi Văn đi cùng mấy tiểu thư hào môn đang đứng ở phía sau!

Trợ lý bên cạnh Diệp Thi Văn còn khiêng một cái máy quay, dường như là đang phát sóng trực tiếp cho Diệp Thi Văn.

Hạ Trừng Trừng theo bản năng đeo khẩu trang lên, nhưng khán giả trong buổi livestream lập tức nhận ra cô.

[Đây không phải là Hạ Trừng Trừng sao? Sao lại xuất hiện trong phòng livestream của Văn Văn! 】

【Sao cô ấy lại ăn mặc nghèo túng như vậy, chỉ tùy tiện mặc một bộ đồ gia đình rồi lập tức đi ra sao? ]

【 Đã lâu không thấy cô ấy xuất hiện trên màn ảnh, không phải là bị phong sát chứ? 】

【Ha ha ha đáng đời! Ai bảo cô ấy luôn bắt nạt chúng ta!]

Diệp Thi Văn nhìn trang phục cực kỳ giản dị của Hạ Trừng Trừng, cũng nhịn không được cười ra tiếng:

"Em gái, sao em lại ăn mặc như vậy mà ra ngoài? Cũng quá mất mặt Hạ gia chúng ta rồi!

Để cho người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng Hạ gia chúng ta bắt nạt chuyện ăn mặc của em."

Hạ Trừng Trừng nghi ngờ cúi đầu, nhìn lại mình một chút.

DTV

Quả thật trang phục của cô rất bình thường, quần áo thể thao đơn giản, sạch sẽ, chỉ là ống quần dính chút lông tơ của Quang Tông.

Bộ đồ thể thao này của nhà D rất khiêm tốn, ngay cả logo cũng không nhìn thấy, nhưng giá của nó cũng không hề khiêm tốn, lúc Hạ Trừng Trừng thay quần áo quét mắt lên mác giá, đại khái là sáu con số.

So với một thân váy ngắn màu đen có mảnh sáng bóng của Diệp Thi Văn ở trước mặt, quả thật có vẻ hơi nghèo túng một chút.

Hệ thống nhảy ra ngay lập tức:

"Ký chủ! Cô ta mới nghèo túng!

Cả gia đình cô ta đang ở trong một căn hộ nghèo nàn!

Đồ trên người của cô rõ ràng là kiểu mới mùa thu của nhà D, hơn mười vạn!

Còn của cô ta là hàng nhái mùa hè nhà họ H, vốn dĩ mấy đồng nát cũng không đáng!"

"Hàng nhái?"

Hạ Trừng Trừng có hơi kinh ngạc:

"Nhà họ Hạ là hào môn, không thể thiếu một bộ quần áo cho Diệp Thi Văn được!"

Hệ thống:

"Ồ, tôi đã kiểm tra hồ sơ giao hàng của nhà H, bộ váy đen sáng bóng này loại có số lượng giới hạn toàn cầu, chỉ có một chiếc.

Lúc trước lúc đi catwalk xong, Diệp Thi Văn rất thích, cũng bày tỏ sự yêu thích trên Weibo, đại khái là muốn thương hiệu tặng cô một bộ?

Nhưng mà, bộ trang phục này sau lần trình diễn đầu tiên được đưa đến Ngự Lâm Uyển, lúc đó cô đã nhìn thoáng qua, cảm thấy cũng được, ngay lập tức giữ lại…"

Hạ Trừng Trừng nhướng mày, ở trong đầu hỏi hệ thống:

"Cô ta sẽ không mua hàng nhái chất lượng cao chứ?"

Hệ thống:

"Cũng không đến mức như vậy, cùng lắm có thể là cô ta ngu ngốc, tìm mua một cái thay thế, lừa gạt...
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 139: Chương 139



----

Tuy rằng biết quần áo nhận được là giả, nhưng đã đăng weibo nên chỉ có thể chày cối nói là của nhà H tặng.

Bên weibo nhà H cũng lười để ý đến cô ta."

Chuyện này cực kỳ phù hợp với một Diệp Thi Văn vừa ưu tú lại vừa không có đầu óc.

Hạ Trừng Trừng nhìn Diệp Thi Văn, nhịn không được cười nhạo.

Diệp Thi Văn hoàn toàn không biết chuyện mình mặc đồ nhái loại chất lượng cao đã bị phát hiện, vẫn vui vẻ khinh thường bộ quần áo nhìn như rẻ tiền này của Hạ Trừng Trừng.

Sau "Tiên Quyết" thì đã lâu cô ta không có tin tức của Hạ Trừng Trừng, vốn dĩ còn tưởng rằng Hạ Trừng Trừng nhận được sự trợ giúp của anh họ Hạ Thiên Hoa, nhưng Diệp Thi Văn đi điều tra một chút thì phát hiện Hạ Thiên Hoa vẫn bận rộn ở thị trường Hạ thị nước ngoài, vốn dĩ không rảnh để ý tới người em gái này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Trừng Trừng chỉ có thể thông đồng với Thiên Thịnh hoặc là cao tầng Tạ gia.

Mà người cầm lái Tạ gia là Tạ Tri Hành, ở trong giới hào môn nổi tiếng có tầm mắt cao, anh ấy sẽ coi trọng Hạ Trừng Trừng sao?

Không đời nào! Vậy còn lại chính là đám giám đốc bốn năm mươi tuổi của Tạ gia.

Vừa nghĩ đến Hạ Trừng Trừng có thể nằm dưới thân một người đàn ông mập béo tai to, để đổi lấy tài nguyên của tổng sản xuất "Tiên Quyết", Diệp Thi Văn liền vui vẻ đến không chịu nổi.

Hạ Trừng Trừng như vậy, còn muốn đấu với cô ta sao?

Hôm nay là sinh nhật Diệp Thi Văn, cô ta đặc biệt bảo trợ lý khiêng máy quay, chuẩn bị livestream một ngày sinh nhật, làm nổi bật cuộc sống quý nữ hào môn hạnh phúc của cô ta.

Không ngờ tới, còn có thể chụp được dáng vẻ của Hạ Trừng Trừng!

Diệp Thi Văn càng nghĩ càng đắc ý, vui vẻ đi tới trước mặt Hạ Trừng Trừng, để cho ống kính vừa vặn có thể ghi lại được hai người, cô ta nắm lấy tay Hạ Trừng Trừng, vẻ mặt chân thành:

"Trừng Trừng, nếu không, em vẫn nên về nhà với chị đi!

Nếu em không thích ở cùng một chỗ với chị, cũng không có vấn đề gì hết, ba đã đưa biệt thự Lâm Ngữ bên bờ sông Cẩm Giang cho chị, như vậy cho dù em có quay lại Hạ gia, chúng ta cũng sẽ không làm phiền lẫn nhau!"

Thiên kim hào môn bên cạnh ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi, trời ạ!

Biệt thự Lâm Ngữ! Là khu biệt thự bên bờ sông Cẩm Giang có giá hơn một trăm triệu đó sao?

"Biệt thự xa xỉ hàng đầu Giang Thành, đứng thứ nhất là Ngự Lâm Uyển, thứ hai chính là Lâm Ngữ, chú Hạ vậy mà lại tặng biệt thự Lâm Ngữ cho cô, ông ấy thật sự coi cô là con gái ruột rồi!"

"Văn Văn, thật hâm mộ cô quá đi!

Có bạn trai chất lượng như Hàn Gia Lâm, còn có cha dượng tốt như chú Hạ!"

Diệp Thi Văn bị những thiên kim hào môn này khen ngợi, cảm giác hư vinh trong lòng đã tràn ra vô tận và rất thỏa mãn.

Nhớ lại nhiều năm trước, các cô ta còn từng vây quanh Hạ Trừng Trừng.

DTV

Nhưng phong thủy đã thay đổi, hiện giờ cô ta là tiểu hoa hàng đầu trong giới giải trí, còn có Hạ gia yêu thương, mà Hạ Trừng Trừng, cùng lắm chỉ là một đại tiểu thư không được yêu thương bị đuổi ra khỏi nhà.

Đại tiểu thư bị đuổi ra khỏi nhà, còn là đại tiểu thư sao?

Hạ Trừng Trừng nhíu mày:

"Thống Tử, nếu như tôi nhớ không lầm, biệt thự Lâm Ngữ hình như là tài sản của Hạ Bạch Lộ?

Không phải sao!"

Hệ thống im lặng:

"Tôi vừa lên mạng xem một chút, buổi livestream sinh nhật của Diệp Thi Văn đã bắt đầu từ sáng nay, chính là bắt đầu từ Lâm Ngữ, cô ta còn ngồi trên giường lớn của biệt thự!

Nói nơi này là của cô ta!"

Dùng đồ người khác để khoe khoang, còn là đồ của Hạ Trừng Trừng cô đây.

Ngủ trên giường của nữa! Cái giường kia xem như là bẩn rồi, không được.

Diệp Thi Văn nhìn thấy bình luận của người xem đang mắng chửi Hạ Trừng Trừng cũng lười nhìn, ra vẻ thân thiết hỏi:

"Trừng Trừng, Gia Lâm đã giúp chị đặt một gian phòng ở Đường Các, em muốn vào cùng nhau không?

Không đợi Hạ Trừng Trừng trả lời, cô ta lại bày ra vẻ mặt bạch liên hoa tự trách:

"Ôi trời, thật ngại quá, chị quên mất, Đường Các hẹn trước rất khó, chị không ngờ rằng em cũng muốn tới, chỉ hẹn trước vị trí của sáu người, không còn chỗ dư nữa.

Xin lỗi, Trừng Trừng, em chỉ có thể xếp hàng ở đây thôi ~
 
Back
Top Bottom